Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn
|
|
Một ngoan, hai mất việc, cho em chọn
Tác giả: Luu_shi_shi
Lớp trưởng lạnh lùng nay trở thành tổng giám đốc công ty cô, không ngoan là mất việc như chơi!
CHƯƠNG 1 : CẬU BẠN NĂM XƯA
Năm nay tôi 22 tuổi, làm chức thư ký nhỏ trong công ty. Đến bây giờ vẫn chưa có người yêu, không phải là không có người theo đuổi mà là tôi không muốn. Nói sao nhỉ, đôi khi ế vẫn tốt hơn mà, tự do tự tại không phải nói mấy từ sến rện người.
Ai hỏi tôi đều nói thế đấy! nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn cảm thấy cô đơn, lâu lâu ra quán trà sữa ngồi lại nhìn thấy người ta có đôi có cặp còn mình thì lẻ loi. Cũng có người từng làm quen với tôi nhưng không hiểu sao hẹn hò lần đầu tôi đã cảm thấy chán họ, nên cũng bye luôn.
Mấy đứa bạn thì kêu tui đi gặp mặt xem sao nhưng tôi toàn trốn. Chỉ có mình tôi hiểu rằng…..tôi chưa quên được cậu ấy. Cậu bạn tên Lân, cầu thủ bóng đá số 1 lớp tôi, hồi đó tôi thích cậu. Thích nhiều thứ từ cậu lắm, cái cách cậu chỉ huy đội bóng đá, mái tóc đen óng mượt của cậu, da hơi ngăm đen, đôi mắt đen láy của cậu và nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Đang nghĩ vẩn vơ thì chị Hà, trưởng phòng công ty đánh thức tôi dậy
-”An! Nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Gặp được chàng rồi sao?- Hà
-”Chị này, làm gì có, em đang nghĩ sếp mình hồi xưa oai thế nào ý mà”- cô
Nhìn lại đống tài liệu trước mặt, tôi nhìn chúng rồi chúng nhìn tôi một cách căm thù. Giờ tôi phải chiến đấu với đống này hơi đâu mà nghĩ chuyện vặt chứ.
Giờ tan làm, tôi ra nhà để xe lấy xe mình định ra về. bỗng
-”An! có phải An không?- giọng nói của một người đàn ông gọi tôi
Tôi quay lại nhìn, thì ra là Thái – cậu bạn học chung lớp hồi cấp 3, tính tình cậu ta khá vui vẻ nên rất được lòng mọi người. Hơi ngạc nhiên tôi thầm nghĩ sao Thái lại ở đây vậy.
-”Đúng là An còi rồi! Lâu lắm không gặp bà, thế nào, khỏe không?- Thái hỏi tôi
-”Cũng tốt! sao ông ở đây?- tôi hỏi
-”Tôi mới vô làm ở đây không ngờ lại gặp bà”- Thái cười tự xoa đầu mình
-”Oa, giờ nhìn cao ráo đẹp troai nha”- nhìn Thái giờ này khác với hồi xưa xa, nhìn cậu rất chững chạc.
-”Quá khen rồi! À, mà sao mấy năm nay họp lớp bà không đi vậy? Bọn tôi mất dấu bà, ông Lân với Lớp trưởng luôn”- Thái hỏi tôi
-”Xin lỗi nha, có nhận được thư mời nhưng bận không đi được!”- tôi hơi bất ngờ khi biết cả Lân cũng không đi.
-”Thôi không sao, tháng sau là họp lớp rồi đấy nhớ đi nha. Mà bà mời lớp trưởng luôn đi”- Thái cười nói
-”Lớp trưởng, tôi có biết lớp trưởng ở đâu đâu mà mời!”-
tôi không thân với lớp trưởng mấy nhưng nghe bọn con gái bàn tán thì cũng hiểu. Cậu ấy là người khó gần nhưng đẹp trai và chững trạc lắm vì thế mà bọn con gái trong lớp và ngoài lớp rất thần tượng cậu ấy, gửi thư tình thì cậu ấy vứt xọt rác. Lạnh hết chỗ nói nên tôi cũng chẳng dám lại gần
-”Bà giỡn tôi hoài, làm trong công ty mấy năm rồi mà không gặp cậu ấy lần nào”- Thái
-”Chẳng lẽ cậu ấy làm trong công ty này”- tôi chỉ là một thư ký nhỏ, làm việc rồi về, tiệc tùng cũng không dự nên quả thực không biết
-”Trời đất! Cậu ta giờ là Tổng giám đốc Phong nổi tiếng của công ty này , con trai của chủ tịch Hà đó”- Thái ngạc nhiên
Tôi hốt hoảng, làm việc nơi này cả 2 năm mà không biết lớp trưởng của mình lại là tổng giám đốc Phong nổi tiếng được nhiều người biết đến.
-”Thật sao? Vậy…. vậy cậu mời cậu ta đi nếu tôi làm cậu ta nổi giận thì mất việc như chơi”- cho tôi ăn gan hùm cũng chẳng dám đi gặp cậu ta đấy mà đến mời đi họp lớp
-”Cậu muốn tôi bị đuổi việc sao, con nhỏ này! Cậu ta là sếp của tôi đấy”- Thái bất mãn nói
-”Vậy tại sao cậu đưa tôi vào chỗ chết”- tôi không vừa mà phản khác
Cứ vậy 2 đứa cứ đùn đẩy cho nhau, một lúc sau chẳng hiểu vì sao tôi lại là người mời Tổng giám đốc thân yêu của chúng tôi. Tủi cho tôi vì không có cái miệng lẻo mép cậu ta cãi vô lí hết sức
-” Tại cậu là con gái, lớp trường nhân từ sẽ không đuổi việc cậu đâu”- Thái
-”Đồ điên! cậu ta từng xé thư tình của lũ con gái trong lớp đấy”- tôi
-”Nói chung, cậu là người phải mời”- nói rồi Thái chạy đi thật nhanh để tôi bỡ ngỡ
Lúc sau hoàn hồn thì cũng là lúc tôi nhận ra rằng mình là vật hy sinh cao cả. Ra về lòng ủ rũ, lớp trường ngày xưa đã khó làm quen rồi giờ lại là sếp của tôi thì đào đâu gan mà gặp cậu cơ chứ.
Khó chịu, tôi dắt cái xe ra đạp nó một cái cho bõ tức mà không hề hay biết rằng có một ai đó nãy giờ quan sát mọi hành động của mình.
|
CHƯƠNG 2: TỔNG GIÁM ĐỐC THẬT KỲ LẠ
Ngày hôm sau đi làm, nhìn mặt tôi như con gấu trúc vậy, ai cũng nói thế. Tôi cũng tự hiểu, chẳng là đêm qua mất ngủ vì không biết phải xưng hô thế nào cho hợp với Tổng giám đốc.
Ngồi trên bàn làm việc tôi thiếp đi lúc nào không hay. không biết là mơ hay thực, tôi cảm thấy có một bàn tay ấm nóng vuốt má tôi rồi dùng thứ gì đó đắp lên người tôi. Mỉm cười tươi tôi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau,
-”E hèm, ngủ ngon quá ha!-
Thấy có tiếng nói tôi giật mình tỉnh giấc
-”Chị Hà! em ngủ bao lâu rồi”-Nhận ra người trước mặt, tôi hỏi.
-”Người ta sắp đi ăn cơm trưa rồi!”- Hà
-”Á! trưa rồi sao? Em còn chưa hoàn thành xong bản báo cáo”-
-”Đi ăn đã rồi làm”- Hà
-”Không được, chị xuống ăn trước đi, tí em xuống sau.”- tôi biết chị Hà quan tâm tôi nhưng nghĩ tới xấp tài liệu trước mặt, không hoàn thành thì chỉ có mà mất việc.
-”ừ, làm việc vừa không thôi kiệt sức đấy- nói rồi chị Hà đi ra ngoài
Người vừa đi xong, tôi nằm nhoài ra bàn vẻ mệt nhọc thầm nghĩ
Làm sao bây giờ? Muốn gặp mặt tổng giám đốc ‘cao cao tại thượng’ đó còn thấy khó khăn huống chi bảo người ta đi họp cái lớp nhà quê đó!
Không muốn làm mất thời gian thêm nữa, tôi ngồi bật dậy bắt tay vào công việc mà không ăn cơm trưa.
———————————-
Chiều dần tà, nhìn ra ngoài cửa sổ
-”A!”- tôi ngáp một cái biểu hiện cho công việc của mình đã hoàn thành
Chị Hà và những người khác đã xong việc và ra về, chỉ còn mình tôi là cố gắng làm cho xong. Thấy cũng đã muộn, tôi sắp xếp hồ sơ cho gọn gàng rồi cũng ra về.
Nhìn đồng hồ đeo tay đã điểm hơn năm rưỡi chiều, tôi bước đến trước thang máy, bấm nút.
-”Bíp”- thang máy mở
Vì cũng đã muộn nên giờ này thang máy ít khi có người, tôi nghĩ vậy rồi bước vào mà không quan tâm đến xung quanh.
-”Haizz!”- lúc này tôi đang nghĩ chuyện vặt nên thở dài mà không hề biết rằng có người nãy giờ quan sát không bỏ một hành động nào của mình.
-”Có chuyện gì sao?- một giọng khá trầm hơi lạnh vang lên
-”Á! Tổng…tổng giám đốc”- Giật mình, tôi quay lại bắt gặp người tôi đang lo sợ thì nghẹn lời.
-”…… ”- không phản ứng
-”Xin lỗi! Lúc nãy tôi không để ý có người trong này”- tôi cố gắng nói bằng giọng không run
-”ừ”- cậu ta lạnh nhạt buông đúng cho tôi một từ
-”Tổng giám đốc!”- Nhân cơ hội ‘ngàn năm có một’ tôi phải tận dụng, nghĩ rồi gọi cậu ta một tiếng rất nhẹ.
-”Chuyện gì?”- cậu ta trả lời tôi, ôi mọi người không biết đâu lúc đó tôi đã vui cỡ nào
-”sắp tới là ngày họp lớp hồi cấp 3, giám đốc Phong có đi?”- tôi chẳng giám ép cậu ta, chỉ nhỏ nhẹ mời, đi hay không tùy.
-”Cô?-
Ách! Cậu ta hỏi tôi? Hỏi tôi làm gì không biết, việc đó thì liên quan gì tôi đi hay không?- tôi nghĩ
-”Haha, cũng lâu tôi không đi có lẽ lần này cũng nên gặp lại bạn bè”- tôi cười xuề nói
-”ừ”-
Gì đây? Vậy rốt cuộc giám đốc Phong có đi hay không, trả lời vậy ai mà biết đáp án
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi chẳng giám thốt ra đâu, nhìn mặt tôi lúc này chắc trông rất mắc cười. Miệng thì cố gắng nhếch lên để cười còn lông mày thì nheo lại với nhau.
-”Bíp”- tiếng thang máy
Chưa kịp hỏi cho ra lẽ thì thang máy mở, cậu ta đi lúc nào không hay. Dù có đuổi kịp cậu ta tôi cũng chẳng dám, chỉ lặng lẽ đi theo sau cách cậu ta khoảng 10m đến chỗ để xe.
Nhìn đằng sau cậu, tôi cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều, cái bóng của cậu to và dài hơn. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt chững chạc, bây giờ cũng thế chỉ là phong độ hơn rất nhiều. Nói thật chứ không phải phét, cậu ta rất đẹp trai và lạnh lùng.
Mái tóc vàng óng, mượt mà tô điểm lên khuôn mặt lạnh như băng. Đôi mắt xanh dương đầy khiêu khích và quyến rũ. Hồi đó lũ con gái trong và ngoài lớp nháo nháo cả lên, lúc nào cũng tìm cách tiếp cận cậu.
Theo như tôi nhớ tên cậu là Phong Mạc Tử con trai của một chủ tịch công ty khét tiếng trên toàn quốc – là công ty tôi đang làm. Tôi có nói chuyện với cậu ta mấy lần nhưng lần nào cũng bị ‘cho ăn bơ’, nhiều rồi cũng ngại.
vừa đi vừa nghĩ một hồi mà không biết mình đã đến chỗ để xe từ lúc nào. cậu ta lái chiếc xe hơi sang trọng của mình đi mất hút .
Tôi thở dài rồi cũng lấy xe ra về trong tâm trạng buồn phiền.
|
CHƯƠNG 3: LÂN CỦA BÂY GIỜ
Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm tôi ngáy một phát tới 8 giờ sáng. Trời hôm nay xanh và mát rất thích hợp cho những buổi hẹn lãng mạn, chỉ là nó không hợp với tôi.
Nằm trong cái chăn ấm áp của mình, tôi thầm ước ngày nào cũng thế này thì hay biết mấy nhưng đời không như là mơ.
-”Reng- chuông điện thoại
Ôi, sao mà tôi ghét cái chuông này quá đi mất, nó luôn là vật trở ngại mỗi khi tôi muốn ngủ. Nhớ hồi mới được mẹ mua, tôi hí ha hí hửng mang đi khoe với lũ bạn, ôm nó mỗi đêm, coi như báu vật. Còn bây giờ…..
Tôi lười biếng vươn tay đến cái bàn để nó, mắt với còn đang nhắm nói
-”Alo!”- trong lòng tôi đang trách cái tên gọi mình
-”Hoài An! Dậy chưa? Đi chơi với tao”- Linh, con bạn thân từ hồi trung học, giờ lại là đồng ngiệp.
-”Cúp máy đây!”- Biết con nhỏ này gọi mình là có ý đồ, tôi nhanh tay rút gọn thì
-”Khoan! Mày phũ phàng quá, nghe tao nói đã. Hôm trước tao có gặp Lân ở siêu thị, cậu ấy giờ bảnh lắm mày ạ! Hôm nay, tao với mày đi gặp lại Lân, tao hẹn rồi, mày phải đi đấy”- Linh nói, giọng dứt khoát
-”Mày gặp Lân sao?”- Vừa nghe cái tên quen thuộc này, tôi liền ngồi bật dậy, giọng tỉnh hẳn, hỏi lại.
-”Ừ! Mày vẫn còn thích nó phải không?”-
Câu hỏi của Linh làm tôi khựng lại, Linh là bạn thân của tôi, dĩ nhiên nó biết vụ tôi hồi trước thích Lân nhưng không ngờ tớí bây giờ nó vẫn hiểu tôi như vậy.
Trong lòng không khỏi thán phục nó, nhưng tôi không thể thừa nhận được với lại hiện giờ tôi cũng không nhận thức được bản thân mình dành thứ tình cảm gì cho Lân. Là tình yêu đơn phương tuổi học trò đã qua lâu hay là một tình bạn khi đã trưởng thành.
-”Tao…tao không nghĩ vậy?”- Tôi cố né tránh
-”Đừng dối tao, tao thừa biết mày mà! Mà thôi, vậy mày có đi không?”-
-”Ở đâu?”-
-”quán Green Apple, vậy tao đợi ở đấy”-
-”nửa tiếng nữa tao đến”-
————————————–
_tại Green Apple_
Sau 15 phút chuẩn bị ở nhà, tôi mới dắt được chiếc xe honda ra khỏi cổng. Tôi diện một chiếc áo phông tay dài sọc đen cùng với cái quần jean dài. Rất giản dị, thực ra như thế này đối với tôi là ăn diện lắm rồi.
Trong tủ đồ của tôi, đến một cái váy cũng chẳng có, lúc nào cũng là quần jean và áo sơ mi. Tôi còn chẳng biết ‘ăn diện’ là thế nào, đồng nghiệp chê tôi quê mùa, tôi không quan tâm.
Hôm nay, tôi gặp lại Lân nên mới miễn cưỡng mặc cái áo kiểu này thôi còn không thì mơ tôi mới mạc ( tại chị ấy lười đấy ). Son phấn tôi cũng chưa một lần thử.
Có lần tôi thử trang điểm vì con bạn cứ nói đi với tôi ngại chết. Nhưng, sau 2 giây ngắm ngía, tôi nôn ngay lập tức. Không biết tại tay nghề tôi kém hay vì tôi không hợp mà nhìn cứ như bà la sát vậy.
Tới nơi, tôi gửi xe rồi bước vào quán. Quán này đã được tôi ghé thăm hai ba lần nhưng sao hôm nay lạ quá, gió thoảng qua mặt làm tôi nghĩ đến cái điều hòa trong quán. Quán này trông như một khu rừng cổ tích, cây xanh được trồng xung quanh, lại có những loài hoa leo cây ngộ nghĩnh mà thật đẹp.
Ở phía xa, tôi nhìn thấy Linh đang ngồi đơi tôi, chỗ Linh ngồi có vẻ mát mẻ. Trên tay Linh là chiếc điện thoại hãng samsung, người phục vụ đứng cạnh bên nghe Linh gọi nước. Tôi vội bước đến đó
-”Linh!”- tôi gọị không quá to cũng không quá nhỏ
-”Đến rồi à!”- Dường như nghe được tiếng gọi của tôi, nó quay lại
Nhìn thấy tôi, biểu hiện trên mặt nó lập tức đen đi, Linh lướt qua tôi một lượt rồi phán mặc cho con ngốc không biết gì
-”Bộ mày không có đồ nào đẹp hơn sao? Nhìn mày coi, tao quê chết mất”- Linh
-”Thôi đi! Chỉ là đi uống nước có cần phải ăn diện như bà không mới đúng”- Thấy nó chê mình, tôi vội chữa
-”Nói bao nhiêu lần cũng vậy”- Linh
-”Lân chưa đến sao?”- thấy có mình Linh tôi hỏi
-”Chưa! Cậu ấy bảo có việc bận, sẽ đến muộn một chút. Ấy, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới kìa”- Linh
Tôi quay đầu lại, lúc này không biết tôi nên diễn tả làm sao nữa. Cậu ấy khác quá, cái người đang đi đến chỗ bọn tôi là Lân sao? Thay vì quần áo đá banh ngày xưa mà lúc nào tôi cũng nhìn thấy là áo sơ mi trắng quần đen kết hợp với đôi giày da CS015 màu đen cao cấp.
Một màu tóc đen óng mượt không hề thay đổi, có đổi thì cũng là kiểu tóc. Lân có vẻ cao hơn hồi trước, lại còn chững chạc hơn rất nhiều. Màu da ngăm đen ấy đã không còn, Lân giờ trắng bóc, rất men.
Lúc này, tôi nhìn Lân chằm chằm như đang soi xét vật thể lạ mà không hay cậu ấy đã đứng ngay trước mặt
-”Cậu là An phải không? Lâu rồi không gặp”- giọng nói điềm đạm vang lên kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ
-”À! Lâu rồi không gặp”- tôi hơi ngượng, nói
-”An, Lân! 2 người làm gì mà đứng như trời chồng thế?”- Linh
Linh lên tiếng, tôi thầm cảm ơn con bạn này vì đã cứu tôi, mai mốt có gì trả ơn sau. Bước vào chỗ ngồi, gọi nước, rồi chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
Nói thì nói vậy thôi chứ toàn là Linh nói không à, còn tôi và Lân thì chỉ cười nói rất ít. Cuộc trò chuyện của chúng tôi đại loại như
-”Lân sống ở đâu?
-”Hiện đang làm gì?
-”Hồi xưa Lân….Bây giờ thì…
-”Bọn mình hiện giờ đang làm việc trong công ty”-
…….
…….
Tôi lâu lâu mới trả lời vài ba câu hỏi của Lân thôi còn lại đều cho Linh nhà ta nói hết. Thì ra Lân đã từ bỏ bóng đá rồi, hiện cậu ấy đang là giảng viên đại học. Lúc đầu, tôi và Linh nghe mà hết hồn, cậu ấy mới chỉ 22 tuổi thôi mà. Với lại hồi trước, khi còn học chung với Lân, cậu ấy lúc nào cũng đạt 5 6 điểm thế mà bây giờ đã có sự thay đổi lớn.
Lân nói cậu ấy không đi họp lớp được là vì bận học thêm đủ điều bây giờ cậu ấy chuyển về đây sống tiện làm việc luôn.
|
CHƯƠNG 3: LÂN CỦA BÂY GIỜ
Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm tôi ngáy một phát tới 8 giờ sáng. Trời hôm nay xanh và mát rất thích hợp cho những buổi hẹn lãng mạn, chỉ là nó không hợp với tôi.
Nằm trong cái chăn ấm áp của mình, tôi thầm ước ngày nào cũng thế này thì hay biết mấy nhưng đời không như là mơ.
-”Reng- chuông điện thoại
Ôi, sao mà tôi ghét cái chuông này quá đi mất, nó luôn là vật trở ngại mỗi khi tôi muốn ngủ. Nhớ hồi mới được mẹ mua, tôi hí ha hí hửng mang đi khoe với lũ bạn, ôm nó mỗi đêm, coi như báu vật. Còn bây giờ…..
Tôi lười biếng vươn tay đến cái bàn để nó, mắt với còn đang nhắm nói
-”Alo!”- trong lòng tôi đang trách cái tên gọi mình
-”Hoài An! Dậy chưa? Đi chơi với tao”- Linh, con bạn thân từ hồi trung học, giờ lại là đồng ngiệp.
-”Cúp máy đây!”- Biết con nhỏ này gọi mình là có ý đồ, tôi nhanh tay rút gọn thì
-”Khoan! Mày phũ phàng quá, nghe tao nói đã. Hôm trước tao có gặp Lân ở siêu thị, cậu ấy giờ bảnh lắm mày ạ! Hôm nay, tao với mày đi gặp lại Lân, tao hẹn rồi, mày phải đi đấy”- Linh nói, giọng dứt khoát
-”Mày gặp Lân sao?”- Vừa nghe cái tên quen thuộc này, tôi liền ngồi bật dậy, giọng tỉnh hẳn, hỏi lại.
-”Ừ! Mày vẫn còn thích nó phải không?”-
Câu hỏi của Linh làm tôi khựng lại, Linh là bạn thân của tôi, dĩ nhiên nó biết vụ tôi hồi trước thích Lân nhưng không ngờ tớí bây giờ nó vẫn hiểu tôi như vậy.
Trong lòng không khỏi thán phục nó, nhưng tôi không thể thừa nhận được với lại hiện giờ tôi cũng không nhận thức được bản thân mình dành thứ tình cảm gì cho Lân. Là tình yêu đơn phương tuổi học trò đã qua lâu hay là một tình bạn khi đã trưởng thành.
-”Tao…tao không nghĩ vậy?”- Tôi cố né tránh
-”Đừng dối tao, tao thừa biết mày mà! Mà thôi, vậy mày có đi không?”-
-”Ở đâu?”-
-”quán Green Apple, vậy tao đợi ở đấy”-
-”nửa tiếng nữa tao đến”-
————————————–
_tại Green Apple_
Sau 15 phút chuẩn bị ở nhà, tôi mới dắt được chiếc xe honda ra khỏi cổng. Tôi diện một chiếc áo phông tay dài sọc đen cùng với cái quần jean dài. Rất giản dị, thực ra như thế này đối với tôi là ăn diện lắm rồi.
Trong tủ đồ của tôi, đến một cái váy cũng chẳng có, lúc nào cũng là quần jean và áo sơ mi. Tôi còn chẳng biết ‘ăn diện’ là thế nào, đồng nghiệp chê tôi quê mùa, tôi không quan tâm.
Hôm nay, tôi gặp lại Lân nên mới miễn cưỡng mặc cái áo kiểu này thôi còn không thì mơ tôi mới mạc ( tại chị ấy lười đấy ). Son phấn tôi cũng chưa một lần thử.
Có lần tôi thử trang điểm vì con bạn cứ nói đi với tôi ngại chết. Nhưng, sau 2 giây ngắm ngía, tôi nôn ngay lập tức. Không biết tại tay nghề tôi kém hay vì tôi không hợp mà nhìn cứ như bà la sát vậy.
Tới nơi, tôi gửi xe rồi bước vào quán. Quán này đã được tôi ghé thăm hai ba lần nhưng sao hôm nay lạ quá, gió thoảng qua mặt làm tôi nghĩ đến cái điều hòa trong quán. Quán này trông như một khu rừng cổ tích, cây xanh được trồng xung quanh, lại có những loài hoa leo cây ngộ nghĩnh mà thật đẹp.
Ở phía xa, tôi nhìn thấy Linh đang ngồi đơi tôi, chỗ Linh ngồi có vẻ mát mẻ. Trên tay Linh là chiếc điện thoại hãng samsung, người phục vụ đứng cạnh bên nghe Linh gọi nước. Tôi vội bước đến đó
-”Linh!”- tôi gọị không quá to cũng không quá nhỏ
-”Đến rồi à!”- Dường như nghe được tiếng gọi của tôi, nó quay lại
Nhìn thấy tôi, biểu hiện trên mặt nó lập tức đen đi, Linh lướt qua tôi một lượt rồi phán mặc cho con ngốc không biết gì
-”Bộ mày không có đồ nào đẹp hơn sao? Nhìn mày coi, tao quê chết mất”- Linh
-”Thôi đi! Chỉ là đi uống nước có cần phải ăn diện như bà không mới đúng”- Thấy nó chê mình, tôi vội chữa
-”Nói bao nhiêu lần cũng vậy”- Linh
-”Lân chưa đến sao?”- thấy có mình Linh tôi hỏi
-”Chưa! Cậu ấy bảo có việc bận, sẽ đến muộn một chút. Ấy, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới kìa”- Linh
Tôi quay đầu lại, lúc này không biết tôi nên diễn tả làm sao nữa. Cậu ấy khác quá, cái người đang đi đến chỗ bọn tôi là Lân sao? Thay vì quần áo đá banh ngày xưa mà lúc nào tôi cũng nhìn thấy là áo sơ mi trắng quần đen kết hợp với đôi giày da CS015 màu đen cao cấp.
Một màu tóc đen óng mượt không hề thay đổi, có đổi thì cũng là kiểu tóc. Lân có vẻ cao hơn hồi trước, lại còn chững chạc hơn rất nhiều. Màu da ngăm đen ấy đã không còn, Lân giờ trắng bóc, rất men.
Lúc này, tôi nhìn Lân chằm chằm như đang soi xét vật thể lạ mà không hay cậu ấy đã đứng ngay trước mặt
-”Cậu là An phải không? Lâu rồi không gặp”- giọng nói điềm đạm vang lên kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ
-”À! Lâu rồi không gặp”- tôi hơi ngượng, nói
-”An, Lân! 2 người làm gì mà đứng như trời chồng thế?”- Linh
Linh lên tiếng, tôi thầm cảm ơn con bạn này vì đã cứu tôi, mai mốt có gì trả ơn sau. Bước vào chỗ ngồi, gọi nước, rồi chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
Nói thì nói vậy thôi chứ toàn là Linh nói không à, còn tôi và Lân thì chỉ cười nói rất ít. Cuộc trò chuyện của chúng tôi đại loại như
-”Lân sống ở đâu?
-”Hiện đang làm gì?
-”Hồi xưa Lân….Bây giờ thì…
-”Bọn mình hiện giờ đang làm việc trong công ty”-
…….
…….
Tôi lâu lâu mới trả lời vài ba câu hỏi của Lân thôi còn lại đều cho Linh nhà ta nói hết. Thì ra Lân đã từ bỏ bóng đá rồi, hiện cậu ấy đang là giảng viên đại học. Lúc đầu, tôi và Linh nghe mà hết hồn, cậu ấy mới chỉ 22 tuổi thôi mà. Với lại hồi trước, khi còn học chung với Lân, cậu ấy lúc nào cũng đạt 5 6 điểm thế mà bây giờ đã có sự thay đổi lớn.
Lân nói cậu ấy không đi họp lớp được là vì bận học thêm đủ điều bây giờ cậu ấy chuyển về đây sống tiện làm việc luôn.
|
CHƯƠNG 4: BỊA ĐẶT CỦA LÂN
Cuộc gặp mặt giữa 3 đứa tôi chỉ có thế, Linh thì luyên thuyên đủ điều. Cả 3 đang cười vì sự hài hước của Linh thì
-”Alo! Tôi là Linh đây”- Linh đang nghe điện thoại
…..
…..
-”Có chuyện như vậy sao? Cứ chờ ở đó, 5 phút nữa tao đến”-
Linh tắt máy rồi quay sang chúng tôi nói có việc gấp nên về trước. Tôi nhìn theo bóng Linh xa dần, có vẻ như nó đang rất vội, chắc là có chuyện gì hẳn quan trọng lắm.
Giờ trong quán chỉ còn tôi và Lân, tôi không nói gì và cũng chẳng biết nói gì nên cứ im lặng. Lân cũng vậy, cậu ấy cũng không nói, tiếng đàn piano vang lên trong quán nghe rất em dịu, chúng tôi cứ thế lắng nghe giai điệu đó.
Được một lúc, thì Lân lên tiếng
-”An này! Về không?- giọng nói chững chạc của một người đàn ông trưởng thành, không quá lạnh lùng cũng chẳng yểu điệu, rất êm dịu.
-”Um”- Tôi cũng có ý định về vì nếu ở đây thêm chút nào nữa có lẽ tôi sẽ ngạt thở mất. Ngạt thở không phải do không khí mà là ở bên cậu ấy tôi sợ không làm chủ được chính mình.
-”Để mình đưa cậu về”- Lân
-”A! không cần đâu, mình tự về được. Cậu còn bận mà”-
-”Không sao? Để mình đi lấy xe!”- Lân chưa đợi tôi nói tiếp đã đi thẳng ra chỗ đậu xe.
Hiện giờ, tôi không biết cảm giác của mình thế nào, nhưng sao cứ thấy rất vui. Tôi bước nhanh ra cổng chờ Lân.
—————————–
Lân đến chỗ tôi với một chiếc xe thể thao Ducati màu đen, trông rất oách. Tôi nhìn Lân với con mắt ngưỡng mộ rồi không nhịn được mà cười hỏi cậu ấy là giảng viên đai học cũng sành điệu thế này ư? Chắc hẳn được nhiều em sinh viên theo lắm đấy.
Cậu ấy cũng cười, một nụ cười rạng rỡ, trả lời câu hỏi của tôi
-”Này cô, phải ăn diện thế này mới lấy lòng người đẹp được chớ. Ở những chỗ tôi làm, không biết bao nhiêu em sinh viên gửi thư cho tôi rồi đó”-
-”Chắc là thư đòi tiền chứ gì! Haha”- Tôi trêu Lân
Chúng tôi cười phá lên, câu ấy nói tôi chẳng thay đổi gì cả vẫn cứ như xưa. Tôi thầm nhủ, ngay lúc này đây tôi đã gặp lại Lân của năm ấy.
Tôi trèo lên xe cậu mà không khỏi đỏ mặt, Lân đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi bắt đầu nổ máy, tôi bám vào áo khoác đen của cậu. Dọc theo con đường, chúng tôi chẳng ai nói ai câu nào, không phải vì không muốn nói mà là do cả 2 đều ngại. Tôi nhìn đằng sau cậu, bờ vai rắn chắc to rộng mà đỏ ửng cả mặt. Cơ bắp to, eo thon nghĩ chắc những năm gần đây cậu đã tập thể dục ghê lắm mới được như vậy hoặc là do di truyền.
Chiếc xe thể thao Ducati đắt tiền có khác, chạy rất ư là êm, không sốc như những xe tôi từng đi. Chỉ là không biết do cậu ấy hay là xe hư mà tốc độ rất ư là chậm chạm. Tôi có thể hình dung ra, nếu chúng tôi đi con đường nhiều xe chắc chắn tốc độ của chúng tôi còn thua xe đạp ( há há, Shi nói hơi quá. Chẳng là cậu Lân muốn kéo dài thời gian ý mà ).
Chậm thì chậm, xe vẫn đưa tôi tới nhà. Tôi xuống xe, trả mũ cho cậu ấy, định nói cảm ơn rồi vào nhà thì
-”An, đợi một chút”- Lân
-”Có chuyện gì sao?”- Tôi
-”À, mình có chuyện muốn nhờ cậu”- Lân
-”Cậu nói đi, nếu được mình sẽ giúp”-
-”Thực ra, mình có một người bạn thân là con gái, sinh nhật cậu ấy mời mình tham dự mà mình lại không rành về việc mua quà cho nên…”- nói tới đây thì Lân gãi đầu
-”Vậy cậu muốn nhờ mình góp ý”- Khi nghe cậu ấy nhắc tới người bạn thân ấy không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu
-”Ừ, được không?”- Lân hỏi, bối rối nhìn tôi
-”Được”- Tôi trả lời, trả lời rất nhỏ như không muốn cậu ấy nghe thấy
-”Vậy thì tốt quá, cậu đưa điện thoại đây”- Lân hình như rất vui
Tôi thắc mắc, chỉ là góp ý thôi tại sao phải đưa điện thoại làm gì? Chỉ nghĩ thế rồi cũng lấy điện thoại đưa cậu ấy.
Lân cầm điện thoại, bấm bấm một hồi, xong đem trả tôi cười nói
-”xong rồi, có gì mình gọi cậu giúp nhé”- Lân phóng xe đi, còn tôi thì ngơ ngác. Lòng nặng trĩu vốn tưởng cậu chưa có đối tượng thì ra là người con gái ấy.
Tôi bước vô nhà, mệt mỏi nằm lên cái ghế sofa định ngủ một giấc thì có tin nhắn điện thoại. Uể oải thầm nghĩ chắc lại 3 cái tin thuê bao, với tay tới chiếc bàn, bật điện thoại lên có dòng tin nhắn
Chúc mừng mày! thư kí riêng của tổng giám đốc Phong. Coi bộ mày sắp tiến rồi nhỉ? Mau bao tao một chầu đi, mày cũng ghê lắm đấy.
Người gửi: Yến
yến, không phải là đồng nghiệp trong công ty tôi sao? Cô ta nói năng bậy bạ gì vậy, cái gì mà thư kí riêng , cái gì mà giám đốc Phong cơ chứ.
——————————————-
|