Vì quá thích truyện này nên mình cũng muốn cho mọi người cùng đọc và cảm nhận câu chuyện này cùng mình, cảm nhận về cuộc sống chân thực của 1 cô bạn học sinh đáng yêu nhưng cũng rất đáng thương. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ********************
Tác phẩm: Sắc cầu vồng thứ tám( The Eighth Color of Rainbow) Author( tác giả): Bim Nino Category(Thể loại): Tiểu thuyết teen, tình cảm Sumary: Cô gái nhỏ ngồi giữa cánh đồng, tay ôm bó lau trắng muốt, mắt giương xa xăm nhìn cuối trời. Nắng rải đều khắp cánh đồng, dải cầu vồng xuất hiện vắt ngang qua ngọn đồi sau cơn mưa rào chóng đến chóng đi. Lặng im, nhắm mắt, cô cảm nhận những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình. Cầu vồng trước mắt với bảy màu rực rỡ. Còn dải cầu vồng mà cuộc sống này tặng cô có thêm một gam màu lạnh nữa. Một màu thê lương. Đôi mắt cô khép dần. Mảng màu loang lổ chưa kịp thành bức tranh.
|
Chương 1 “Ước gì mình là bong bóng xà phòng. Đẹp thì có đẹp nhưng rồi sẽ vỡ. Tan vào gió, hòa vào mây. Phiêu du đó đây, không chút ưu phiền. ♥Bơ.” Có tiếng xe máy đỗ lại trước cửa hàng, như hành động đã trở thành thói quen, chưa thấy mặt mũi nhân viên đã nghe giọng chào đón cất lên lảnh lót. -Xin chào. Quý khách cần mua gì ạ? Bên dưới mấy chiếc tủ đựng đầy bánh mì ngọt mặn các loại, một mái đầu nhỏ nhô lên. Cô gái mặc bộ đồ ngủ in hình Pucca đứng ngây ra, nhìn chằm chằm vào “vị khách” đáng mến vừa bước vào cửa hàng của mình. -Trông cửa hàng mà cứ cắm đầu vào máy tính, muốn tao mách ba không? Chàng thanh niên điển trai dắt chiếc xe máy vào đỗ bên trong rồi đi thẳng lên lầu, trước sau không nhìn cô em gái của mình lấy nửa con mắt quan tâm. -Hai không đi làm thêm hả? Sao Hai về sớm vậy? Cô nhân viên nhí lò dò đi theo anh trai. Cửa phòng đóng sập lại khiến cô giật mình, may là còn đứng khựng lại kịp nếu không đã nếm mùi “hôn” cửa. -Mang laptop của mày lên đây. Không quên để lại một câu ra lệnh. Tháo chiếc tạp dề xinh xắn ném vào ngay cánh cửa, Nam vùng vằng bỏ xuống nhà trông cửa hàng cho ba, không khỏi thắc mắc tại sao anh Hai mình lại về nhà vào giờ này. Chủ cửa tiệm bánh mì BảoNamnày là một người đàn ông góa vợ nhưng vô cùng đẹp trai và phong độ. Mỗi khi nhắc đến ba mình,Namthường dùng hai tính từ ấy. Với Nam, ông Lâm là người đàn ông tuyệt vời, ông luôn dành cho anh em cô những điều tốt nhất có thể. Thành viên khó tính nhất ngôi nhà này không ai khác ngoài Gia Bảo, ông anh quý hóa cộc cằn củaNam. Là sinh viên năm cuối của trường Đại học Sư Phạm, được thừa hưởng vẻ phong độ anh tuấn từ ba, Bảo luôn là mẫu bạn trai lí tưởng của các cô gái. Nhưng bản tính thì chẳng có chút gì giống với ông Lâm cả, anh rất nóng tính và khá là thô lỗ. Và dường như chỉ vớiNamthì anh mới như vậy mà thôi. -Bơ! Thằng Bảo về rồi hả con? Mải mê suy nghĩ,Namkhông biết ba mình vào nhà như thế nào. Tuy nói ông Lâm là chủ cửa tiệm bánh mì này nhưng thật ra gia đình Nam không có truyền thống làm bánh, ông Lâm chỉ đến vựa bánh và mua về bán lại kiếm ít tiền lời mà thôi. -Hình như Hai có chuyện không vui, bỏ lên gác luôn rồi ạ. -Được rồi. Con học bài rồi ngủ sớm đi Bơ. Để ba dọn quán cho. -Dạ! Tên đầy đủ của Nam là Nguyễn Tường Nam, nghe có vẻ lạ đối với một cô gái nhỉ? Cái biệt danh Bơ mà ông Lâm hay gọi xuất phát từ chỗ cho có vần với tên của anh Hai cô hơn.Namcũng rất thích biệt danh mà ba đặt cho nhưng ngặt nỗi Bảo lại lấy đó làm trò tiêu khiển. Nam thu xếp sách vở còn để bên dưới, ôm laptop đặt lên trên cùng, bước qua chiếc tủ đứng được che chắn lại bởi một tấm rèm khá mỏng, cô dừng lại, nhón chân và chăm chú nhìn vào bức ảnh trên tủ. -Mẹ ngủ ngon ạ. Đó là thành viên cuối cùng của ngôi nhà này. Bà Doanh- vợ ông Lâm và là mẹ của anh emBảo-Nam. Sự ra đi quá vội vàng của bà Doanh là cú sốc lớn đối với cả ông Lâm và Bảo, khi ấy, Nam còn khóc oe oe quấn tã, ấn tượng duy nhất về mẹ trong cô chỉ là tấm di ảnh trên tủ đứng. Mỗi khi nhìn vào khung ảnh ấy, mẹ luôn cười với Nam, cô biết được mẹ đã hạnh phúc khi sống ở nơi này. Lầu hai có hai phòng nằm đối diện nhau, một củaNamvà phòng còn lại là của Bảo. Ông Lâm ngủ bên dưới để trông chừng cửa tiệm. Nhà Nam ngụ tại một khu phố khá đông dân, sinh hoạt hằng ngày rất nhộn nhịp và đông đúc. -Đưa laptop đây. Bảo ngồi thu lu một đống ngay bậc thang cuối cùng, chặn đường không choNam mở cửa phòng. Anh vênh mặt nhìn cô đầy thách thức. -Máy của Hai đâu? Của ai người ấy dùng chứ. Namcãi lại. Ba mới mua máy tính cho cô, chắc là Bảo ghen tị với cô đây mà. Lúc nào anh cũng vậy, hễ cô có thứ gì mới là phải đoạt cho bằng được, chơi chán rồi vứt, khi ấy Nam mới cặm cụi nhặt lại rồi đem về sử dụng và nâng niu như báu vật. -Hư rồi. Đang sửa. Giờ mày có đưa không? Bảo gầm lên, anh không cam tâm. Trước đây anh thi đỗ Đại học ba mới mua máy tính cho. Con em nam nữ không phân biệt này sao lại được ưu ái nhiều thứ như vậy? -Không. Em có bài tập cần dùng máy. Không đưa cho Hai đâu. Từ nhỏ Bảo đã rất ghét Nam, anh chưa bao giờ đối xử với cô như những đứa bạn có em gái khác. Là anh em với nhau nhưng Nam cảm thấy Bảo rất hận mình, ngoài ra thì cô chẳng cảm nhận được gì nữa cả. Lớn lên, điều đó càng được bộc lộ rõ hơn. -Anh sẽ mách ba mày không lo học mà cứ facebook, yahoo, chát chít. Liệu hồn mà nghe cải lương đi nhóc. Bảo giở giọng hù dọa. Nói gì chứ cứ đem ông Lâm ra làNamsợ hơn sợ ma. Bảo không có cách trị cô nhưng ông Lâm thì có. Bảo biết rõ, ba mình phản đối kịch liệt chuyện kết bạn qua mạng, với lại Nam còn chưa tốt nghiệp, chắc chắn ba sẽ tịch thu máy tính. Nghĩ đến giây phút cô em gái quỳ dưới chân xin ba thứ lỗi, mắt mũi lem nhem là Bảo sướng rơn cả người. Những gì anh không có được thì con nhóc này đừng hòng có. -Hai cứ thử mách ba đi! Hai tưởng em không có cách trả lại chắc? Hai lại bị người ta đuổi việc nữa chứ gì? Không có ai đi làm thêm mà như Hai hết. Một tháng bị đuổi đến 9 lần. Đây là lần thứ 10 rồi đó. Bảo hết lí lẽ cãi lại. Với bản tính nóng nảy từ trong trứng, anh không thể nhã nhặn với khách hàng như yêu cầu thì bị đuổi việc như vậy là còn ít. Nam đá chân Bảo, lách người qua một bên, mở cửa đi vào phòng, bỏ mặc anh ngồi đấy làm mồi cho muỗi. Bảo ôm đầu, hằng ngày phải đối diện với người mình không muốn gặp khiến anh khổ sở. Đợi giấy báo gọi vào kí túc xá trường mãi mà chưa thấy đâu. Ở nhà đụng mặt với con em khác người này không điên mới lạ. -Con nhỏ kia, mày có ra đây không hả? Tức giận là Bảo lại làm ầm cả lên, trong phòng Nam đã nhét phone vào tai và bay bổng với điệu nhạc nào đó, cô mặc kệ ông anh mình có gào thét gì bên ngoài. Không có tiếng trả lời tự khác anh sẽ im lặng thôi. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy mà. -Anh mày xông vô đấy nhóc. Mở cửa ra. Bảo chỉ giỏi hăm dọaNamthôi chứ có đánh chết anh cũng không bước vào phòng cô dù là nửa bước chân hay cái nhón người nhìn thử. Cứ như phòng của cô làm dơ bẩn bàn chân anh lắm vậy. 17 tuổi, cuộc sống củaNamcó lẽ cũng quá đỗi bình thường như bao đứa bạn cùng trang lứa khác nhưng với cô mà nói, số phận thật quá bất công. Một chút kí ức về mẹ cũng không có, cuộc sống của cô chỉ có ba và anh Hai. Ông Lâm cưng chiều, yêu thương cô bao nhiêu thì Bảo lại ghét cô bấy nhiêu. Ông Lâm gánh vác luôn trách nhiệm làm mẹ, yêu thương Nam thay phần của bà Doanh, cô biết điều đó. Vì thế,Namluôn cố gắng học tập và ngoan ngoãn để ông Lâm vui lòng. Còn Bảo, ánh mắt anh nhìn cô luôn chứa đựng sự chán ghét và khinh khỉnh. Tử tế, hình như hai từ ấy không có trong hệ thống từ điển của anh. Dù vậy,Namrất thương ba và anh Hai. Họ là những người thân duy nhất của cô trên đời này. Tự hào khi có một người ba kiêm luôn vai trò làm mẹ, lại có anh trai là sinh viên giỏi của trường Đại học Sư Phạm mà ai cũng mơ ước, Nam hãnh diện biết nhường nào. Tuy rằng, thành kiến của Bảo với cô không biết đến bao giờ mới xóa hết được nhưng cô tự nhủ với lòng rằng: mình không làm gì sai và chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có ngày anh Hai thay đổi cách nghĩ với mình. Điều màNamcảm thấy bực bội nhất lúc này chính là việc mọi người cứ nhận nhầm cô là con trai. Nam thừa nhận một điều rằng, ngoại hình của mình không được hấp dẫn cho lắm. Ở tuổi 17- cái thời kì mà đứa con gái nào cũng chăm chút từng li từng tí cho sắc đẹp của mình thìNamlại vùi đầu vào sách vở và online. Bảo vẫn hay chọc khoáy Nam mỗi khi cô mặc áo dài đến trường, anh nói rằng: “Người đàn bà hai lưng đi học sớm thế!”. Ức lắm chứ! Nam đâu muốn mình như vậy, chỉ tại cơ thể cô nó đã như thế rồi. Dáng người đã không đẹp thì thôi, cả mái tóc cũng bị Bảo biến thành quả đầu tomboy. Năm 10 tuổi, khi đóNamvẫn còn nuôi mái tóc thật dài và mượt. Ông anh trời đánh kia chơi ác, nhân lúc cô ngủ cầm kéo cắt sạch tóc của cô. Ông Lâm đã đánh Bảo rất đau bởi trò nghịch dại ấy và ông đưaNamđến tiệm cắt tóc cho người thợ ở đó tỉa lại một lần nữa. Mái đầu tomboy ngắn cũn ấy đã theoNamsuốt từ dạo đó đến giờ. Nhiều lúc cô muốn nuôi tóc dài nhưng giờ nghĩ lại thấy không cần nữa. Tóc có dài cũng chẳng hợp với dáng người của cô. Thôi thì cam chịu cho nó cân xứng. Chưa hết,Namthường hay theo hỏi ông Lâm: “Tại sao ba lại đặt cho con cái tên đẹp như vậy?”. Nguyễn TườngNam- cái tên mà theo số đông nhiều người nghĩ là rất- con- trai. 12 năm ngồi trên ghế nhà trường, chưa tính 3 năm mầm, chồi, lá hát hò líu lo, không lần nào mà cô không bị giáo viên nhận nhầm. “Bạn TườngNamlên khiêng bàn giúp các bạn trai…”, “tôi gọi anh TườngNamlên bảng, chị đi đâu đây?”… Nghĩ lại mà muốn điên cái đầu. Sống cùng hai người đàn ông, dần dần Namcũng tập cho mình thói quen của họ. Không váy đầm, không áo mỏng màu mè, không giày cao gót, không hài búp bê,… Nambằng lòng với chính mình hiện tại. Một Nguyễn Tường Nam nam tính mặc dù là nữ 100%, với quần jean, áo thun đơn giản và đôi giày thể thao khỏe khoắn. Đi cùng với Bảo ra đường, bọn con gái sẽ được dịp ngắm nhìn hai chàng trai anh tuấn, phong độ. Điện thoại báo có tin nhắn kéo Nam trở về với thực tại. Hình như cô tưởng tượng hơi xa rồi, nếu Bảo ra đường mà đưa cô theo cùng chắc chắn hôm ấy là ngày tận thế hay đại loại một cái gì đó không thực. Tin nhắn gửi đến từ một địa chỉ rất thân thuộc. -Hai ơi. Em hết tiền nhắn tin rồi, có gì Hai gọi thẳng vô máy em luôn đi. Bảo muốn máy tính củaNam ư? Nếu là ban ngày cô sẵn sàng đưa cho anh cầm tù nó nhưng bây giờ thì không được.Nam là con người hoạt động về đêm mà. Cái status lúc nãy bắn lên facebook chưa xem được có những ai bình luận đã phải tắt máy. Nam hí hửng mở máy đăng nhập lại rồi ngồi chống cằm đọc một loạt những bình luận có, “bình loạn” cũng có. “Bơ làm gì viết stt buồn thế!?” “Lại bị ông già mắng à?” Đại loại là an ủi, đồng cảm, chọc cười,… Chỉ duy nhất dòng bình luận cuối cùng lại làm cho Namphải suy nghĩ. “Không có gì là hoàn hảo cả, nhóc ạ!”. Thêm một người nghĩ cô là con trai. Trên đời này không có gì là hoàn hảo. Gia đìnhNamlà một ví dụ điển hình. Nếu như bà Doanh còn sống thì có lẽ ông Lâm sẽ không yêu thương cô nhiều như bây giờ và có lẽ khi ấy Bảo cũng sẽ không ghét cô nữa. Không có gì là tuyệt đối. Bong bóng xà phòng cũng vậy. Nó chỉ đẹp lúc ban đầu rồi cuối cùng sẽ vỡ tan. Không trả lời bất cứ bình luận nào, Nam tắt máy tính, mang dây sạc pin để lên trên rồi mở cửa phòng. -Hai ơi. Dùng xong nhớ nạp đầy pin cho nó nha. Tối mai trả em. Nói xong câu đó, Namdúi máy tính vào tay Bảo còn đang trầm ngâm ngồi trước cửa phòng rồi xoay người vào trong. Cánh cửa đóng sập lại tạo ra một vách ngăn vô tình. Đồng hồ báo thức điểm 5 giờ sáng, Nam bật dậy như một cái lò xo, vệ sinh cá nhân xong, cô xuống lầu phụ quét dọn cửa hàng với Bảo trong thời gian đợi ông Lâm đi lấy bánh về. Đó là công việc hàng ngày rồi. Khi xếp bánh vào đúng vị trí xong, hai anh em mới đến trường. Tất nhiên, bữa ăn sáng luôn là bánh mì với sữa tươi. Của Nam là bánh ngọt, còn Bảo luôn là bánh mặn. Bảo lái xe máy bỏ Nam lại chỗ ngã ba Lê Hồng Phong, mình cô với đôi giày trượt ung dung nhìn ngắm phố phường. Không ai mặc áo dài giống nhưNam. Xoắn tay áo, hai tà áo cột lại một bên, đeo chiếc ba lô màu đen to đùng, môi nhịp nhàng hát theo điệu nhạc phát ra từ chiếc tai phone đeo trên đỉnh đầu. Vô cùng mất hình tượng của một nữ sinh. Tạo hình như thế ở trường học không ai nhầm lẫn Nam với bất cứ cô gái nào, tất nhiên, chỉ có hiệu lực khi Nam khoác bộ quần áo mà cô cho rằng không thể thở nổi lên người. Ở trường, Nam ít chơi với các bạn gái, vốn dĩ sự thật là vậy. Không một cô bạn nào lại muốn thân thiết với một người nhưNam. Tuy vậy cô vẫn sinh hoạt và nói chuyện bình thường với mọi người. -Đêm qua mày sao thế? Bị ông già la hả? Sao out giờ đó vậy Bơ? Nhưng cái gì cũng không có tuyệt đối. Ma xui quỷ khiến thế nào mà một người bạn chơi rất thân trong game củaNamlại học cùng lớp với cô. Chính chủ nhân của câu hỏi vừa rồi là ngoại lệ đặc biệt ấy. Nam ngồi xuống ghế, gãi gãi đầu cười cho qua chuyện, cô quên mất đêm qua có hẹn với Ngọc làm nhiệm vụ trong game. -Sorry ha, tại Hai tao mượn máy… Ngọc liếc xéoNamlầm bầm gì đó mà cô không nghe rõ. Có lẽ vì cũng là một phần tử “khác người” cho nên sau khi chuyển lớp Ngọc mới được xếp ngồi chung vớiNam. Ngọc khá tròn trịa và mũm mĩm nên Nam hay gọi cô là Múp, đương nhiên không thể không trả đũa, Ngọc gọi cô là Bơ, cả hai cùng huề. Hai năm trước, Ngọc học ở lớp Tự Nhiên nhưng không biết sao mà năm cuối lại chuyển qua Xã Hội, vào đúng lớp củaNam. Ngồi cùng bàn được hai hôm, cả hai mới phát hiện ra đối phương là “bằng hữu” trong game, nói chuyện vô cùng hợp ý. -Ê, nhỏ con trai! Nam chúa ghét đứa nào gọi mình như thế, đã “nhỏ” còn thêm chữ “con trai” đằng sau làm gì? Vừa xoay mặt lên bảng đã thấy mấy thằng bàn trên đứng chặn tầm nhìn. Nam không sợ chúng nó, dù gì cũng đã học với nhau sắp 3 năm rồi, mấy trò hù dọa này không ăn nhầm gì với cô cả.
|
-Gì đây? -Có người nhờ tao đưa cái này cho mày. Thằng Khanh đưa cho Nam tờ giấy A4 gấp lại kĩ lưỡng, cô lườm lườm tỏ vẻ không tin. Ở đâu tử tế đột xuất vậy? Mặt Trời sắp va vào Trái Đất rồi sao? -Không có ý đồ gì chứ hả? Nam nghi ngờ hỏi lại, 3 thằng lắc đầu rồi bỏ về chỗ ngồi. Có mỗi bức thư mà tới 3 đứa đi, mất công chi dữ vậy? Cô mở tờ giấy gấp nếp rất kĩ càng ra đọc. Ngọc liền ghé tai thủ thỉ. -Lại anh chàng đó hả? Namnhún vai không trả lời. Nếu có anh chàng nào giống như Ngọc nói chắc chắn thị lực của tên này có vấn đề. Cái anh chàng ấy mặt mũi thế nào cô cũng không biết, có điều một tuần nay cô đều nhận được một bông hồng đặt trong hộc bàn mỗi sáng đến lớp. “Tan học bạn ra sân thể dục sau trường nha, mình đợi!” -Á đù! Chàng viết thư hả? Tỏ tình ở trường luôn sao? Nam vội bịt ngay cái miệng của Ngọc lại, bà tám này mà biết chuyện gì thì chưa đầy một giờ sau tin tức sẽ được nhân rộng không cần báo đài hay internet. -Tao lạy mày. Đừng để tao lên trang nhất web trường chỉ vì cái miệng của mày thôi chứ. Lát đi với tao thử không Múp? Nam thả tay ra ngồi đọc lại tờ giấy, chỉ có mấy chữ mà tốn cả tờ giấy lớn vậy, đã thế còn xịt nước hoa sực nức nữa chứ. Hẳn là người bày ra trò này đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. -Tao có điều kiện à. Nam ngó qua liếc Ngọc một cái bén ngót, cô bạn này luôn tính toán kĩ lưỡng mọi việc, chỉ những gì có lợi cho mình cô mới chịu nhúng tay vào. -Tối tao online làm nhiệm vụ giúp mày được chưa? -Vậy thì đi. Hehe. Nam và Ngọc cùng chơi Thiên Long Bát Bộ nhưng Nam biết dừng lại ở đâu là đúng lúc, còn Ngọc thì cứ bám riết lấy cô nhờ vả làm nhiệm vụ cùng mình. Cô gấp tờ giấy lại quẳng vào hộc bàn. Tình cảm học đường vớiNammà nói không có hứng thú. Cô bị mối tình “lởn mợn” của Bảo những năm cấp 3 tra tấn đến sợ luôn yêu đương nhăng nhít là gì. Vì thế mà cô càng không có thiện cảm với mấy cặp đôi cứ tay trong tay vai kề vai đến trường. -Mà lỡ như thằng đó tỏ tình với mày thiệt rồi sao? -Tao không biết. Mà không có đâu. Bọn nó bày trò chọc tao thôi. -Mày thử nghĩ coi, ai lại nhờ tụi thằng Khanh, Long, Tự đưa thư cho mày? Nam lại nhún vai, con người cô vốn không tinh tế, cũng chẳng tỉ mỉ, tính tình lại không giống mấy cô bạn đầy nữ tính kia. Nhưng cô đủ thông minh để tìm cho mình câu trả lời bởi câu hỏi của Ngọc. Dù gì cũng phải đối mặt thôi thì một lần nói cho rõ ràng luôn. Chuông reng báo hiệu giờ truy bài cắt đứt dòng suy nghĩ của cả hai. Lớp 12A7 này học thì không bằng ai nhưng trình độ quậy mà đứng thứ hai thì không lớp nào dám hô to mình đứng thứ nhất. Học kì đầu tiên sắp trôi qua, 12A7 vinh dự là lớp đứng cuối bảng thành tích trên tổng số 53 lớp của toàn trường. Cô giáo chủ nhiệm phải đệ đơn xin chuyển lớp, đời nay mà học sinh chuyển lớp là xưa rồi, giáo viên tự rút lui là mô- tip mới. Hiệu phó chuyên môn buộc lòng phải cử một giáo viên khác đến quản lí chủ nhiệm cái lớp trời đánh này. Và vị giáo viên đáng kính ấy đang từ từ bước vào lớp dưới 47 cặp mắt tròn xoe ngơ ngác, và sau đó cả thế giới cùng… -Ồ ồ ồ…. Thầy còn rất trẻ, độ ba mươi sáu tuổi là cùng, nói tiếng rất dễ nghe và nghe đồn cũng rất dễ khó. Thầy mặc bộ đồ màu ghi, có vẻ già dặn hơn rất nhiều so với tuổi. -Chắc mấy em cũng biết thầy rồi ha. Thầy tên Lê Trường Giang. Theo sự phân công của nhà trường…. Nam và Ngọc ngồi cuối lớp, bên cạnh Ngọc là Thơ. Bàn duy nhất có 3 người trong lớp này. -Bởi vì cô Hồng chủ nhiệm cũ và thầy Tùng dạy Toán trước đây của các em xin chuyển công tác nên tôi sẽ dạy các em môn Toán cũng như chủ nhiệm các em trong học kì hai này nếu như không có chuyện gì thay đổi. “Lạy trời cho nó có thay đổi”. Ngọc ngước lên trời lẩm nhẩm khấn. Ai đời, lớp xã hội mà kêu giáo viên Toán chủ nhiệm, như thế chẳng khác gì kêu Minh Hằng đi hát cải lương. -Nhân đây, thầy cũng có một vài quy định riêng cho lớp mình. Thứ nhất, lớp này là lớp xã hội nhưng cũng không phải là không cần quan tâm mấy môn tự nhiên. Tuy nhiên do không phải là môn chủ đạo nên đôi khi không tránh khỏi mấy em làm bài dưới trung bình. Ngọc nằm trườn ra bàn, tháo đôi kính bị loạn thị ra đặt ngay ngắn trên túi xách. Mắt nhìn ra cửa sổ, không biết có đếm được chính xác bao nhiêu con chim đang đậu trên hàng dây điện cao thế hay không? Uể oải, cô bắt đầu lên tiếng. -Tao nghe mệt rồi đó nha, Bơ.
|
-Chứ tao khỏe hơn mày chắc! -Thứ hai, nghỉ học phải có phép, mỗi em chỉ có đúng ba tờ đơn xin phép cho học kì này không kể chính khóa hay phụ đạo, trừ trường hợp đặc biệt các em mới được nghỉ thêm nhưng cũng không được quá… -Sao ổng không đi học khóa nghệ thuật ru ngủ trước đám đông vậy Múp? -Chắc học rồi nên tao mới muốn gục nè. Giờ phút sinh hoạt truy bài đầu giờ tự nhiên trở thành giờ sinh hoạt chủ nhiệm đầu học kì, rồi trở thành ngày tập huấn lòng can đảm, thử thách với cơn buồn ngủ kéo dài. Cả mấy con chim ngoài kia cũng vỗ cánh bay đi, không dám nghe thêm câu ca nào từ thầy Giang. Ông thầy này trước đây sao không học sư phạm Văn nhỉ? Thế phải có tốt hơn cho cái lớp xã hội này không? Giáo viên Toán gì mà dài dòng, văn vẻ thấy sợ. -Lớp này nữ nhiều hơn nên tôi cũng nói luôn. Trường không cấm các em được quyền đẹp nhưng phải đúng nơi đúng chỗ. Các em nữ được quyền mang giày cao gót nếu đi học vào ban đêm cũng như sơn móng tay khi các em không đến lớp. Các em có thể trang điểm, kẻ chân mày, thoa son dưỡng môi những khi đi ăn tiệc ở ngoài trường, hay tự do thoải mái mặc quần lửng những ngày trường cho nghỉ. -Lớp mình 33 đứa con gái trên 47 mà kêu nhiều. Nói chuyện huề vốn dễ sợ. Không lẽ vừa ngủ vừa coi phim, vừa đánh răng vừa ăn cháo? Ngọc nghiêng đầu qua “thì thầm mùa xuân” vớiNam. -Ông này ba mươi sáu hay sáu mươi ba tuổi vậy mày? Chắc ổng chưa bao giờ được lên facebook đâu ha? -Lên mượn laptop, tạo luôn cho ổng cái tài khoản rồi chát chít với mày. Ngứa rồi hả Bơ? Trong tổng số 47 học sinh đang hiện diện tại lớp lúc này, Nam được xem là một thành phần cá biệt, không phải vì cô học tệ hay vì cô quá ngỗ nghịch. Lí do ngược lại hoàn toàn. Nam là một học sinh chăm học, đạt được thành tích cao, các thầy cô bộ môn đều khen ngợi rất nhiều, có người còn khuyên cô nên chuyển lớp để không bị những phần tử xấu trong lớp này ảnh hưởng. NhưngNamlại không nghĩ vậy. 12A7 đã gắn kết với cô gần 3 năm trời, tuy phải thừa nhận rằng các bạn rất nghịch và lười học nhưng 12A7 có một nét gì đó rất riêng mà không có lớp nào khác có được.Namyêu các bạn mặc dù cô chẳng thân thiết gì cho cam. Vả lại, cô còn có Ngọc là đồng minh, nếu chuyển lớp rồi ai sẽ bầu bạn với Ngọc trong nửa học kì còn lại? Vì thế nên Namvẫn quyết tâm ở lại 12A7. ………… Tan học. Nam và Ngọc đi ra sau trường, chính xác mà nói thìNam đi trước còn Ngọc âm thầm theo sau. Người đợi sẵn quả nhiên là kẻ mà cả hai cô đều nghĩ đến, tác giả của 7 bông hồng và lá thư sáng nay. NếuNam là một cô gái thích lãng mạn hoặc một cô gái xinh đẹp thích được chiều chuộng thì đây là một cơ hội vô cùng lớn lao để tìm một nửa còn lại. Nhưng Nam không phải dạng con gái bình thường, 7 năm qua cô đã quen với cách mà lũ bạn gọi mình “nhỏ con trai”. Đứng dưới bóng cây bồ đề xum xuê, giữa trưa nắng không còn bóng ai lảng vảng quanh sân thể dục, người được mệnh danh là hot boy của 12A7 đang cầm trên tay một bó hồng đỏ thắm, tay kia đút túi quần, mũi chân di di xuống đất. -Tưởng ai xa lạ. Thì ra là lớp trưởng. Ông bày trò gì đây? Nếu để kẻ chủ mưu lên tiếng trước ắt hẳn Nam sẽ bị dồn ép lựa chọn, cô rất thông minh khi giả vờ không liên quan đến vụ tỏ tình cũ mèm này. -Nam. Hưng thíchNam. Làm bạn gái Hưng nhé!
|
Vâng, người quỳ trước mặtNamđang giơ bó hồng lên chính là lớp trưởng lớp 12A7- Lê Võ Khánh Hưng. Bạn Hưng đã mặt dày nhập đề rất khéo léo. Nhìn bó hoa hồng sắp héo trên tay anh mà cô thấy tội nghiệp vô cùng. -Ông bị ấm đầu hả? Hay là sáng đi học quên uống thuốc? “Bạn gái, ba mà biết được chắc chắn mình xong đời”. Nam nghĩ thầm, không quên giả vờ tỉnh bơ trước việc quá đột ngột này. Nam chưa muốn chết, cô vẫn còn rất yêu đời, vì thế cô không có điên mà đồng ý làm bạn gái gì đấy của anh bạn hot boy này. Chưa kể đến việc nếu Nam trở thành G.F của Hưng, thời gian sống sót của cô sẽ bị giảm theo cấp số nhân. Bọn nữ sinh ở cái trường Phan Bội Châu này có thành tích học tập thì không bằng ai nhưng kỉ lục đánh nhau thì không ai bằng, mà nhất là Hưng có riêng cả một fans club nữa chứ. -Tường Nam. Mình rất nghiêm túc. Hưng muốn Nam làm bạn gái của Hưng. Vẻ mặt kia chỉ thấy hai chữ “giả tạo”. Nam thở dài, thị lực của Hưng là 10/10, anh cũng không phải bị ai bỏ bùa mà đi tỏ tình với một con nhỏ như cô. Đi hết trên dưới cái trường này thử hỏi có ai không biết đến lớp trưởng 12A7 chứ? Định mang cô ra làm trò tiêu khiển ư? Cô có diễm phúc vậy không? -Xin lỗi nhá. Chị đây vẫn muốn được tự do không thích bị ràng buộc. Tìm nhỏ khác làm đồ chơi đi ha. Bye! Nambiết rõ Hưng và lũ bạn của anh đang tính toán điều gì. Một vụ cá cược màNamlà nhân vật chính. Trong vòng 7 ngày Hưng cưa đổNamthì anh sẽ nhận được 5 triệu. Mặt mũi Hưng méo xệch, chưa có một cô bạn nào lại không bị đổ trước nụ cười điêu đứng của anh, kể cả giáo viên nữ. Nam xoay người nhếch môi cười tươi khoan thai bước đi, cô không khinh bỉ Hưng nhưng việc làm của anh ngày hôm nay đã khiến cho thang điểm ngưỡng mộ anh từ trước đến giờ giảm xuống thậm tệ.Namcố ý nói thật lớn cho Hưng nghe. -Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. 5 triệu là con số không nhỏ với Hưng nhưng nó rất lớn lao đối với một ai khác. Tối qua, trong lúc trông cửa hàng cho ba, Nam đăng nhập facebook và tình cờ thấy được cuộc đối thoại của tụi thằng Tự, Long, Khanh bàn bạc về ngày cuối cùng Hưng sẽ tỏ tình với cô. Ngọc đã hỏi cô rằng: nếu như cô không biết trước thì có chấp nhận lời tỏ tình của Hưng hay không? Câu trả lời vẫn không thay đổi, Hưng không phải là mẫu ngườiNamthích và lúc này chưa thích hợp để chấp nhận yêu một ai đó. Hưng đứng phỗng như tượng, quăng bó hồng xuống dưới chân đập nát. Mất hình tượng, lòng tự trọng cũng bị tổn thương ghê gớm. Là một lớp trưởng, lại là chàng trai được nhiều nữ sinh mến mộ, Hưng tự tin ngẩng cao đầu nói rằng: không một cô gái nào có thể cự tuyệt lời mời của mình. Nhưng giờ thì đã có ngoại lệ đấy thôi. Một màn tỏ tình cũ rích và Hưng cũng nhận lại sự từ chối đơn giản cũ rích từNam. Ngọc chạy ra khoác tayNamvừa đi vừa nói. -Mày dạy tao cách từ chối thẳng thừng vậy đi. Nam cười toe toét, tối nay lại có việc phải làm. Cự tuyệt một anh chàng điển trai như vậy tiêu chuẩn của cô có cao quá không ta? Cô phì cười, khoác vai Ngọc rảo bước ra nhà xe. -Từ từ sư phụ sẽ chỉ dạy. Tối nay 8 giờ lên facebook đi. Gởi cho mày xem mấy tấm hình lúc Hai tao ngủ. Acc tao còn nằm ở Thanh Nguyên, gặp ở Tô Châu đi nha. Để tao về dụ dỗ Hai tao đi trận Thủy Lao với tụi mình luôn. -Ok. 8 giờ tao online. Ngọc lái xe đạp điện,Namtrượt bên cạnh bằng đôi patin của mình. Gió thổi. Đưa cành bằng lăng vất qua vất lại. Lạo xạo. m thanh nghe vui tai vô cùng. Khóm hoa tím cuối mùa đu đưa, e ấp trong tán lá xanh, hình như chẳng ai nhận ra sự có mặt của nó. (Thanh Nguyên, Tô Châu: tên hai địa danh trong game Thiên Long Bát Bộ)
|