Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)
|
|
Rồi tặng kèm Trân 1 nụ cười dùng để quảng cáo kem đánh răng hiệu P.S, Nam cười trông như con ngố. Trong lòng thầm rủa xả Trân rất nhiều, 5 tiết học của cô phải làm thế nào đây? Không có thuốc làm sao mà cô thắng được cái người đang đút tay vào túi quần, nhàn nhã xem kịch hay từ nãy đến giờ đây?
-Vậy cô qua bên kia nha. Anh Duy, mình đi thôi.
Xầm xì, bàn tán. Anh Duy? Trân gọi Duy như thế nhưng anh cũng không có biểu hiện phản đối gì hết. Nam tự trấn an mình, đây là thái độ của một cặp vợ chồng sắp cưới thôi. Hưng đã nói với cô như vậy mà. Nam nhìn theo bóng lưng của Duy, tay cô buông thõng, mắt thoáng buồn.
-Bơ!!
Nam hướng mắt tìm kiếm người vừa gọi. Ngọc đứng cùng với Bảo, gương mặt anh đằng đằng sát khí. Ngọc không kịp níu tay Bảo lại thì anh đã xông tới trước mặt Nam. Bọn học sinh chuyên hóng hớt bắt đầu bàn tán. Lúc đầu là học sinh và giáo viên thực tập công khai tình cảm, bây giờ là gì nữa đây?
-Múp, qua ăn sáng. Nhanh đi!
Nam tránh né ánh nhìn của Bảo, cô nghiêng đầu qua bên kia vẫy tay gọi Ngọc. Biết Nam đang cầu cứu mình, Ngọc nhanh chóng xốc cặp lên đi qua bàn ngồi cùng Nam.
-Sao mày không chờ ảnh chở đi học? Mới sốt hồi tối mà.
Nam nhún vai, cười xuề xòa. Ngọc không hiểu, hay giả vờ không hiểu đây? Trường này ai cũng biết Ngọc là bạn gái của Bảo, nếu Nam ngang nhiên ngồi xe anh đi học thì thiên hạ nhìn cô bằng con mắt nào? Cướp bạn trai của bạn thân? Nghĩ đến là Nam muốn độn thổ. Đâu ai biết cô là em gái Bảo, trừ một vài người thôi. Cứ bình thường mà sống cho qua ngày vậy là tốt rồi.
-Em ăn gì anh gọi luôn?
-Anh ăn gì thì em ăn đó.
-Á đù. Ghê nha. Hai người tình cảm quá. Hehe.
|
Nam cười toe toét, không để ý đến Bảo sẽ xử mình ra sao. Anh ghét Nam cười ngu ngơ như thế, nhìn nó gượng gạo thế nào. Lườm cô một cái bén ngót, anh đẩy ghế đi qua bên quầy gọi bữa sáng. Vừa xoay người một cái đã nhìn thấy Duy và Trân đi tới.
-Bảo cũng ăn sáng hả? Vậy tụi này ngồi chung luôn nha.
Không ai trả lời Trân cũng không ai cho phép cô được ngồi ở cái bàn này nhưng hai tô bún bò đã được đặt xuống, miễn cưỡng không hạnh phúc, vì vậy mà đại diện người lớn tuổi nhất trong bàn lúc này, Bảo lên tiếng.
-Cũng được. Ngồi chung cho vui.
Vui cái chỗ nào thì Nam không thấy, cô nhìn khẽ sang Ngọc thầm nhắc nhở: “tình cũ của Hai tao đó”. Nam chỉ muốn xách ba lô đứng dậy đi thẳng lên lớp cho rồi. Nhìn chỗ thuốc nằm dưới thềm bị Trân đạp lên là lòng Nam nổi lửa. Còn thiếu Hưng với Uyên nữa là đủ bộ luôn. Hị vọng hai người đó không gia nhập bàn ăn này.
Bảo bưng hai đĩa cơm quay lại bàn đẩy sang cho Ngọc một đĩa, cô đưa lại cho anh cái muỗng đã được lau sạch. Nam ngồi chống cằm, cắm ống hút vào hộp sữa hút chụt chụt, mắt nhìn đâu đó trên trần nhà không thèm đếm xỉa gì tới mấy người trong bàn ăn lúc này.
Đối diện Nam là Duy và Trân, bên cạnh cô là Ngọc, còn Bảo ngồi riêng mình anh một góc bàn. Dám đâu góc bàn còn lại để cho Hưng và Uyên lắm. Nam thầm nghĩ và mong sao đôi vợ chồng thanh lịch kia đi thẳng lên lớp cho rồi.
Ngọc cắm cúi ăn, không nói tiếng nào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Bảo luôn, tập trung chuyên môn thấy sợ. Nam cũng thế, không biết hộp sữa hết từ bao giờ mà ống hút vẫn còn nguyên si trong miệng cô, chắc ngậm vậy thôi chứ để miệng không thì chẳng biết nói gì.
-Ngọc, em quen Bảo sao hay vậy?
Nếu còn sữa trong miệng chắc chắn Nam sẽ sặc. Lúc bấy giờ, Ngọc mới ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn Trân rồi liếc thật khẽ sang Bảo. Không biết Trân định làm gì mà lại hỏi trực diện như vậy. Nam có linh tính chẳng lành, cô đá đá chân Bảo ở dưới gầm bàn, ý nhắc anh giải vây cho Ngọc. Bảo cũng ngừng động tác nhìn Ngọc, mắt hai người chạm nhau.
Không lẽ nói là em quen anh ấy trong game? Trân sẽ cười té ghế mất. Nam không nghĩ ra đáp án nào để không làm mất mặt Bảo. Cô nhìn Ngọc chăm chú, cả bàn ăn đều đổ dồn vào Ngọc, trừ Duy. Đó giờ anh có quan tâm tới chuyện của ai đâu. Không chấp.
-Em gặp anh ấy nhà thiêu người chết.
Nam há họng, cái ống hút rời khỏi miệng. Trân buông đũa, Duy cũng dừng lại nhìn Ngọc. Thấy ai cũng bị câu trả lời của mình làm cho bất động, Ngọc gượng cười. Có lẽ cô sẽ giấu kỉ niệm này giống như một bí mật nhỏ của riêng mình nhưng tình huống này thì chắc không thể giấu được rồi.
-10 tuổi, mẹ em mất vì ung thư máu. Mẹ được đưa tới nhà thiêu và khi đó em đã gặp anh Bảo. Em không biết sao mà lúc đó ảnh lại xuất hiện nữa. Em chỉ nhớ là ảnh quỳ ở một góc và khóc rất nhiều, lúc đó em còn nhỏ và không dám tới gần để hỏi thăm. Trong trí nhớ của em thì ảnh là người con trai đầu tiên khóc một cách chân thực như vậy. Ảnh không biết em đâu, sau này khi gặp lại em cũng không nhớ ra vì ảnh lớn lên đẹp trai quá mà. Rồi khi nhìn thấy mấy tấm hình hồi nhỏ của ảnh, em mới nhớ.
Bảo không nghĩ là Ngọc bịa chuyện để giữ thể diện cho anh, bởi vì trong quá khứ, anh còn nhớ có một cô bé mũm mĩm đứng nép bên chân ba và đưa mắt nhìn anh rất lâu trong nhà thiêu người chết. Anh không nghĩ đó là Ngọc. Hôm ấy là tròn 10 năm ngày bà Doanh mất.
Trân thì ngược lại, cô cho rằng Ngọc chỉ xuyên tạc ra một câu chuyện cảm động thôi, cô nhếch môi giả vờ khen ngợi.
-Không ngờ em quen biết anh ấy trước cả chị đó.
-Dạ thưa cô, em không dám.
-Uyên học cùng lớp với mấy em mà. Bình thường cứ gọi chị được rồi.
Ngọc cười, nhìn Bảo đỏ mặt rồi lại tiếp tục ăn. Không ai chú ý đến trạng thái của Nam. Cô chỉ biết rằng mẹ của Ngọc cũng mất để lại ba cô gà trống nuôi con, cô không hề biết rằng mẹ Ngọc mắc bệnh ung thư máu. Ống hút trở lại trên miệng Nam, cô ngậm nó thẫn thờ. Duy gác đũa, lấy giấy ăn lau miệng và thoáng nhìn nét mặt bơ phờ của con nhóc trước mặt.
-Còn em, Nam?
-Dạ?
-Em với Bảo…
-Con nhỏ này là em gái anh.
|
3 người còn lại trong bàn đổ dồn mắt về phía Bảo. Anh thừa nhận, Nam là em gái ư? Ngọc vô cùng bất ngờ, Duy cũng vậy bởi vì cả hai biết rằng người Bảo quan tâm nhất lúc này là Nam. Còn cô, cắn ống hút mắt nhìn đâu
đâu đó xung quanh căng tin làm ra vẻ vô tội. Đến giờ mới chịu nhận ư? Có muộn quá rồi không? Hay là anh chỉ nói vậy cho qua chuyện?
-Em gái? Sao em không nghe anh kể gì hết vậy? Con bé đáng yêu quá trời.
Nam sốc. Đáng yêu? Mô phật! Uyên mà nghe những lời này từ chị gái mình chắc phải đập đầu vô tường chết mất. Giả nai cũng vừa thôi chứ. Nam thật sự không hiểu ở cái con người này có gì hấp dẫn mà trước đây lại khiến Bảo lại mê mẩn như vậy. Cả Duy nữa.
-Chị đừng nói vậy. Nó mà đáng yêu chắc em thành hoa hậu năm nay quá.
Ngọc bào chữa giúp Nam, hạ nhan sắc của cô xuống mấy triệu bậc. Nếu là ngày thường chắc chắn cô sẽ không tha cho Ngọc vì cái tội hạ thấp danh dự bạn bè nhưng bây giờ thì… tạm cho hưởng án treo. Nam liếc qua Ngọc, cười khì khì, ánh mắt như có thể phun ra tia lửa điện.
-À, mà chị với anh Duy quen nhau sao vậy?
Đoàn Như Ngọc, chị thích em rồi đó! Nam rất muốn đập bàn và hét lên câu này. Nam như mở cờ trong bụng, nãy giờ để Trân khai thác thông tin cũng nhiều rồi, giờ đến lượt mình đòi lại tiền vốn chứ. Ngọc đá chân Nam dưới gầm bàn, nhắc nhở cô khép cái miệng đắc ý kia lại.
-À… ờ… bọn chị…
Hết biết đường nói. Quả không hổ danh là “Bảy Nổ” của tổ Tư, Nam đắc chí trong lòng. Trân sượng mặt không biết nên trả lời thế nào. Bảo liếc nhìn Ngọc và Nam, biết rõ là hai con nhóc bày trò chơi Trân một vố, anh cũng để yên không can dự vào, nếu Duy có thể thì cứ để Duy giải quyết. Anh với cô đã không còn gì nữa rồi.
Trân chưa kịp trả lời thì Duy đã đứng dậy, đẩy ghế đi khỏi căng tin. Trân buông đũa chạy theo trước bao nhiêu con mắt tò mò lẫn ghen tị, Duy là hoàng tử băng của cả trường mà. Không biết từ khi nào cái tin đồn 12A7 có hoàng tử băng đã len lỏi khắp các ngóc ngách của trường Phan. Tin đồn đúng là có uy lực vĩ đại.
-Chị ơi, chị quên giấy lau miệng rồi!
Nam còn bồi thêm câu nữa, Trân càng tức tốc xoắn quần áo dài chạy nhanh hơn. Ngọc với Nam đập tay ăn mừng chiến thắng, công của Ngọc là lớn nhất nên được Nam thưởng cho một cái kẹo mút vừa mua lúc nãy. Cô cũng cho Bảo một cái vì nể tình anh đã không làm cô bẽ mặt. Rồi tháo vỏ một cái kẹo cho vào miệng, mút chụt chụt.
Nam vô tư vậy đó. Bảo lườm lườm cô, rồi giật cái kẹo của Ngọc cẩn thận bóc vỏ, sau đó mới đưa lại cho cô. Ngọc e thẹn nhận lấy, cô vẫn còn ngượng khi kể chuyện ngày đó anh khóc lóc và bị mình bắt gặp. Nam tròn mắt, rút cái kẹo ra miệng chữ O nhìn hai người này tình chàng ý thiếp rồi lắc đầu khoác ba lô bỏ đi.
-Bơ, chờ tao đi nữa. Em lên lớp trước.
Bảo cũng xách cặp đi theo sau Nam và Ngọc. Để lại cho căng tin vô số những câu chuyện mà sắp tới sẽ là đề tài bàn tán nóng hổi. Chuyện tình giữa giáo sinh thực tập và hoàng tử băng. Em gái giáo sinh điển trai môn Hóa học là con nhóc tomboy Tường Nam 12A7. Vân vân và mây mây…
………
Đúng như những gì Nam và Ngọc “thì thầm mùa xuân” với nhau, Trân vào lớp với khuôn mặt đầy sát khí mặc dù ai nhìn vào cũng thấy cô vô cùng quyến rũ. Và điều không thể tránh khỏi là cô sẽ đì Nam và Ngọc đến mức tóc không còn một cọng chứ không đơn giản chỉ là sói trán thôi.
Dù sao bên cạnh Nam vẫn là một cây Tiếng Anh đầy đủ kinh nghiệm, chỉ cần liếc mắt một chút là sẽ có được đáp án của những câu hỏi hóc búa nhất mà Trân đưa ra. Không những không tức giận chuyện mình bị Nam và Ngọc chơi xỏ ở căng tin mà Duy còn tận tình hơn trước, thỉnh thoảng anh còn mở miệng nói chuyện với hai đứa và mấy đứa còn lại trong tổ Tư. Thái độ như vậy là tốt hơn trước rồi.
Vì uống không đủ liều thuốc sáng nên qua khỏi tiết học thứ ba là Nam không chịu nổi, cơ thể cô bắt đầu mệt mỏi rã rời. Điều đó không ai nhận ra bởi vì cô đã ngụy trang quá giỏi bằng nụ cười toe toét trên môi và sẵn sàng chém gió với Hội bà tám tổ Tư, trừ một người.
Tiết thứ 4 do Bảo giảng dạy. Anh đến lớp sớm hơn một chút để tranh thủ thời gian sắp xếp dụng cụ thí nghiệm và chuẩn bị tinh thần hơn. Đứng trước bao nhiêu con mắt cứ nhìn mình chằm chằm mà giữ được bình tĩnh thì không phải ai cũng có thể làm được. Duy lên bục giảng phụ Bảo treo mấy tấm bảng phụ lên bởi vì chiều cao của anh có thể làm việc đó dễ dàng.
-Nam không khỏe, mày nói với Ngọc dìu nó lên phòng y tế nghỉ đi.
Bảo rời khỏi trang giáo án nhìn sang Duy, ánh mắt chân thành đó giống như người bạn thân của anh nhiều năm trước. Bảo nhìn xuống dưới cuối lớp, gương mặt của Nam quả nhiên là nhợt nhạt hơn hồi sáng rất nhiều. Không nghĩ ngợi gì thêm, anh bước nhanh chân tới bàn của Nam.
-Ngọc, em đưa Bơ lên phòng y tế giúp anh rồi về lại học. Nhanh đi, sắp vô lớp rồi.
Ngọc đang buôn chuyện với Thơ và Lam, nghe tiếng Bảo kêu mình liền quay người lại, cùng lúc Nam cũng đang nhìn anh như khó tin lắm. Bảo không nói gì thêm, đi nhanh lên bục giảng gật đầu với Duy. Nam nhìn theo, bắt gặp ánh mắt Duy đang nhìn mình.
-Mày không khỏe hả?
-Ờ. Tao thấy hơi mệt. Tao tự đi được, mày khỏi dìu đi. Đi đi về về mất công lắm.
Rồi Nam lấy tờ báo hoa học trò trong ba lô ra đi thẳng, ngang qua bàn giáo viên, cô dừng lại một chút nhìn Bảo. Anh gật đầu cho phép cô đi, nhìn Nam ốm quá, anh thương cô nhiều hơn. Tại sao anh không nhận ra sức khỏe cô yếu hơn trước nhỉ? Và tại sao Duy lại phát hiện ra Nam đang mệt còn Bảo thì không?
Bảo quay đầu lại, Duy cũng nhìn theo Nam cho đến khi anh phát hiện ra Bảo đang nhìn mình thì mới thôi và đi về chỗ, nghe sự tra khảo của Ngọc và lũ bạn.
|
-Anh nói gì với anh Bảo vậy?
-Nam mệt, anh kêu nó xuống nói em đưa con nhóc đó đi nghỉ.
-Sao anh không nói với chị Bảy luôn mà phải lên trển kêu thầy?
-Đúng đó, hay anh nói với tụi em cũng được mà!
Lam và Thơ xen vào. Duy cứng họng, giả vờ chú tâm vào bài học, nếu trả lời mấy con nhóc này, biết tới sáng mai chúng nó có chịu tha cho anh không. Thôi thì dùng cách cũ vậy, im lặng là thượng sách. Thơ và Lam bỏ sang tám chuyện khác, Ngọc suy nghĩ gì đó rồi xích người qua chỗ của Nam, nói nhỏ với Du
Chương 6
Nam được nghỉ ở nhà 2 hôm, vết cắt ở chân khiến cô sốt cao. Kỳ phải đưa Thiên tới nhà để trực tiếp xem tình hình của Nam vì cô nằng nặc không chịu tới bệnh viện. Bảo nổi điên lên khi nhìn thấy Duy cõng Nam với bàn chân quấn băng về nhà, mặc dù trước đó Ngọc đã lấy hết bình tĩnh mà kể lại chuyện gì đã xảy ra với cô ở sân thể dục chiều hôm ấy. Lúc Duy đưa Nam về cô đã thiếp đi vì mất máu khá nhiều dẫn tới mệt mỏi nên Bảo và Duy có gây lộn cãi cọ gì đó hay không thì cô chẳng biết, cũng không có dũng khí để mà hỏi trực tiếp Bảo nếu cô còn muốn sống. Nam chỉ biết là hiện tại ở nhà chỉ có cô và Bảo, ông Lâm đã đi Pháp làm gì đó mà ông không nói rõ lí do. Chiều nào Ngọc cũng ghé thăm Nam và mang vở ghi cho cô chép bài. Có Kỳ và Ngọc túm tụm lại tám đủ thứ chuyện nên cô cũng đỡ buồn. Mỗi lần nghe ba đứa cười sằng sặc là Bảo chạy lên đá cửa chiếu cái nhìn hơn cả bà la sát vô phòng, rồi đợi anh đi khỏi lại tiếp tục hò hét đùa giỡn. Chưa bao giờ tình bạn của ba đứa lại thân thiết với nhau như thế. Duy thì không tới thăm Nam lần nào kể từ sau khi cõng cô về. Cô cũng chẳng thấy mặt mũi Hưng đâu nhưng nghe Bảo nói là lúc anh đi dạy về thì nhìn thấy Hưng đứng trước nhà nhìn lên cửa sổ phòng Nam rồi quay xe bỏ đi. Nam thừa nhận là mình đã đợi, muốn được gặp hai người đó để nhắn nhủ rằng mình không sao nhưng một lần cũng chẳng gặp được. Và đặc biệt hơn là Nam nhận được một tin nhắn từ Harmonica Lee, là tin nhắn điện thoại hẳn hoi. Phải mà bắt chước được giống phim truyền hình là Nam cũng làm rồi, đằng này cô không thể điều tra được từ một số điện thoại mà tìm ra địa chỉ và danh tính chủ nhân của nó. Nhưng Nam thấy như vậy thì tốt hơn, cứ để cô tò mò về Har như một thói quen vậy. Tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ. “Mau khỏi bệnh nhé!”. Sáng thứ sáu. Nam đi học trở lại. Chuyện chân cô bị thương đã lan rộng ra khắp các lớp buổi sáng. Cho nên khi Bảo bế Nam vào trường và đi thẳng về lớp học không nằm ngoài dự kiến của đám học sinh thích buôn dưa bán táo. Ông Lâm không có nhà, Nam buộc lòng phải nghe lời Bảo mặc dù cô không muốn để anh bế đi thế này chút nào. -Hai, em có nặng không? -Ăn như heo. Không nặng mới lạ. -Hứ, xạo vừa thôi. Hôm bữa anh Duy nói em nhẹ hều à. -Vô lớp ngồi học đừng có đi lung tung, nếu muốn đi vệ sinh thì nhờ thằng Duy. -Hả? -Gì nữa đây? Hay là muốn anh chạy từ khu A qua đây? -Thôi thôi, không cần đâu. Nam lắc đầu ngay, từ khu A qua tới lớp của cô xa lắc. Bảo còn có tiết dạy đâu thể lúc nào cũng bên cạnh lo cho cô từng chút một được. Nhưng nhờ vả Duy đưa mình đi vệ sinh ư? Có chết cô cũng chẳng mở miệng nhờ đâu. Nhưng lỡ bí quá thì biết tính làm sao? Mặt Nam méo xẹo. Đặt Nam ngồi vào chỗ, Bảo tháo ba lô mang sau lưng ra để trên bàn cho cô. Vì hôm nay chở Nam đi học mà Ngọc phải tự đến trường, nhìn sang chỗ trống bên cạnh Nam, Bảo có chút lo lắng. Duy vẫn chưa tới lớp, anh vẫn đi sát giờ chuông reng như vậy, chẳng như trước đây nữa. Bảo rời khỏi lớp, mấy đứa bạn trong tổ túm lại hỏi thăm Nam. Cô cười cười bảo không sao. Vết cắt dưới chân đã không còn đáng lo ngại nữa, chỉ là không được đụng vào nó nếu không sẽ lại rách ra và chảy máu. Mà chảy máu nữa thì khó mà cầm được. -Chân mày đi bình thường lại chưa? Hôm bữa máu chảy quá trời luôn. Nặng lắm hả? -Ờ. Không sao. Đỡ nhiều rồi. -Có cái gì trong giày của mày vậy? -Mảnh chai vỡ. -Trời ơi! Ai mà ác nhân thất đức vậy? Chơi mà bỏ mảnh chai vô giày. Thơ nói to, rõ ràng cho cái cô người mẫu đang đi vô lớp nghe rõ. Nam khẽ huých vai Thơ nhắc nhở, dù sao cũng không ai chứng minh là Uyên đứng sau việc này. Bởi vì cô không biết, Kỳ đã khiến Uyên mất mặt thế nào sau khi mình được đưa tới phòng y tế. Và sau khi Kỳ bỏ đi thì ai cũng cho rằng Uyên đã hãm hại Nam bằng thủ đoạn thô bỉ đó. -Tao không đụng tới tông chi họ hàng nhà mày nghe chưa. Đừng có xía vô. Lanh quá đi. Uyên cũng đâu phải dạng vừa, biết ngay Thơ nói móc mình, cô vừa quẳng cặp xuống ghế là liếc mắt sang chơi lại liền. Trong số 11 đứa con gái của tổ Tư, người khó đụng vào nhất chính là “Tám Xí Xọn”.
|
-Ụa. Tao có ám chỉ mày không con ngựa kia? Miệng tao, tao nói. Có chỉ tên mày trong đó không hả? -Chứ tao có nhắc tên mày không? -Không nhắc mà mắt mày liếc qua tao. Không muốn nói tao chứ nói ai vô đây nữa? Không lẽ mày tỏ tình với cái thằng trước mặt mày mà nhìn qua thằng bán vé số đứng bên cạnh hả? Uyên mím môi, đành nhịn vì lực lượng tổ Tư hùng hậu quá. Nam kéo tay Thơ nhắc nhở cô đừng nên gây thêm chuyện nữa. Ngọc tới lớp sau đó nên không biết, nhưng nhìn thấy không khí hai tổ cuối lớp có vẻ căng thẳng nên cũng lẳng lặng vào chỗ rồi nhỏ nhẹ hỏi Nam sau. Hưng và Duy đi chung. Đây là chuyện lạ nhất từ trước tới giờ Nam thấy ở cái lớp học này. Hai người không ở chung nhà nhưng sao lại đi chung, làm gì có chuyện trùng hợp gặp ở cổng trường hay hành lang lớp? Duy không thích Hưng mà. -Nam khỏe chưa? Câu chào hỏi lịch sự của Hưng. Nam nhìn lên, không hẹn mà bắt gặp ánh mắt của Duy và Uyên đều nhìn mình. Một đầy căm thù và một bình thản vô lo. Cô thở hắt ra, gật gật đầu cho Hưng biết là mình khỏe hơn nhiều rồi. Nam không nghĩ là Uyên sẽ bỏ qua, vì thế cô cứ cho rằng sẽ có một màn đón tiếp rất nồng hậu dành cho mình chứ không phải là ngồi yên tức tối nhìn qua thế này không đâu. -Cho Nam cái này. Mau khỏe nhé. Hưng lôi trong cặp ra mấy cái kẹo mút đưa cho Nam. Cô giơ tay ra đón lấy. Lại là ánh mắt của Uyên chĩa vào mình không mấy thân thiện. -Làm như nhỏ lắm vậy. Lúc nào cũng ăn kẹo. Nam cười tươi với Hưng để anh không thấy ngượng, rồi lấy một cái kẹo bóc vỏ tranh thủ ăn trước khi chuông reo. Hưng về chỗ ngồi, không quên lườm Uyên một cái rồi làm lơ cô nàng lấy sách vở ra xem bài. Nam hí hửng chia cho bè bạn mỗi người một cái kẹo, còn mình giữ lại một cái. -Lời hứa với nhóc. Duy lấy ra đưa cho Nam một xấp dày những miếng nhãn vở mới toanh còn bao bì bóng lộn. Cô đút cái kẹo vào miệng nhanh tay đón lấy xấp nhãn vở, quay qua bên kia khoe với Ngọc, giống như đứa bé được nhận quà. Chia xong xuôi cô chợt nhớ là mình chưa cảm ơn Duy. -A, cám ơn anh nhiều nha. Mấy cái nhãn vở với lại… hôm bữa đưa tui về nhà nữa. Định xưng “em” giống hôm trước nhưng Nam cảm thấy ngượng ngượng nên xưng hô như cũ. Duy không nói gì chỉ nhìn cô một chút, không rõ biểu cảm của anh, rồi lại gục đầu xuống bàn nhắm mắt. -Anh làm tăng ca hả? Tui thấy anh cứ ngủ ở lớp hoài. -Có liên quan tới nhóc không? Tò mò không tốt đâu. Nam tiu nghỉu. Duy lúc nào cũng thế. Khi cô có chút cảm giác rằng anh đã thay đổi thái độ với mình thì anh lại quay ngoắt 180 độ trở lại như cái lúc ban đầu. Lạnh lùng và vô cảm. Nam thở dài, cô không làm phiền anh nữa. Buổi học bắt đầu bằng hai tiết Văn dài lê thê nhưng Nam lại cảm thấy yêu Văn rất nhiều, yêu cả giáo viên dạy môn ấy nữa. Không tiết Văn nào của cô Nhung mà cô bỏ lỡ, nhưng vừa rồi vì cái chân bị thương nên phải đành lòng bỏ mất một tiết. Cô Nhung là giáo viên tận tụy với nghề, cô có cách dạy hay, đối với những học sinh khối Xã hội như Nam lại càng quan tâm hơn. Nam cũng theo học thêm nhà cô mà. Tiết thứ 3 là Tin học nên cả lớp phải di chuyển về phòng máy. Hai tiết cuối là hai tiết tự học nên Hưng kêu gọi đồng bào nên mang hết đồ đạc qua phòng máy, học xong rồi muốn đi đâu đó thì đi, chờ hết hai tiết cuối rồi về, khỏi mất công trở lại phòng học. Lời lớp trưởng nghe có lí nên ai cũng làm theo, hồ hởi xách cặp ra khỏi lớp. Duy bỏ đi từ lúc nghỉ giữa tiết, chắc là anh đi thẳng lên phòng máy luôn, thành ra bây giờ Nam có muốn làm theo lời Bảo mà nhờ vả Duy cũng chẳng được. Đợi bạn bè ra khỏi lớp gần hết, Ngọc mới đứng dậy dìu Nam khập khiễng lò cò ra ngoài cửa lớp. Hưng khóa cửa nên ra sau cùng, nhìn thấy như vậy liền chạy tới. -Để Hưng giúp. -Cám ơn nha. Thế là Hưng và Ngọc mỗi người một bên tay của Nam dìu cô đi. Nam đi được nhưng vấn đề là không được để cho vết thương dưới lòng bàn chân chạm đất nếu không nó sẽ rách toạc ra thì khổ. Uyên đi đằng trước, quay lại thấy cảnh tượng chập chững như em bé tập đi của Nam là cô không chịu nổi. Nén tức giận mà đi thật nhanh, Uyên đang đợi đến hai tiết sau cơ.
|