Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
|
|
Tối, đang ngồi đó suy nghĩ về việc bé Nhung. Tự nhiên nó lại thấy đau đầu ghê gớm, đây là lần thứ 2 nó bị đau đầu rồi,không biết nó có bị gì không. Ken nhắn cho nó <Mai 2 đứa mình đi picnic! Chỉ anh và em thôi!> <OK! ^_^ >- Nó rep " Hí hí, lâu lâu mới đi chơi riêng!"- Nó hí hửng chạy tới tủ đồ lôi ra 1 bộ đầm màu trắng, không hiểu sao nó thích màu trắng đến lạ, màu trắng tượng trưng cho sự trong sáng, thuần khiết của tâm hồn nó. Nó định sáng mai sẽ dậy sớm làm vài món. Sáng, Ken sang đón nó. - Mình đi picnic ở đâu?- Nó hớn hở xách theo giỏ đồ ăn - Sau nhà!- Ken nói tỉnh bơ - Sau nhà? Picnic trong vườn hoa nhà anh à - Theo anh!- Ken dẫn nó sang nhà anh, đi thẳng ra sau nhà anh. Khi ra hết khuôn viên biệt thự, Ken mở cánh cổng sau nhà. Trước mắt nó là một hồ nước. Mặt nước phẳng lặng phản chiếu những tia nắng sớm lung linh. - Woa! Tuyệt quá!- Nó chạy tới sát mép hồ đứng và gọi Ken tới. Ken từ từ đi tới, tay xách giỏ đồ. Trước mắt anh là 1 thiếu nữ,tay đang giữ chiếc nón rộng vành, mái tóc xoăn nhẹ tung bay trong gió cộng với chiếc đầm trắng cô đang mang trông như 1 thiên sứ. Cô đang nhìn anh và nở nụ cười hiên, chính là người con gái anh yêu. Anh bị choáng ngợp bởi sự tỏa sáng của nó trong ánh nắng sớm. Ken bước tới gần người con gái, nhẹ nhàng xoa đầu nó và cười, nhiêu đó cũng đủ làm nó đỏ mặt. - Chỗ này, hồi nhỏ khi bị ông mắng anh thường chạy ra đây ngồi lì tới chiều. Bây giờ nó cũng không thay đổi là bao! - Đẹp lắm! Ở đây thật thơ mộng í! Có 1 ngọn đồi nhỏ kìa! Em với anh lên đó ngồi cho mát! - Uhm!- Cả 2 leo lên ngọn đồi nhỏ gần đó, nơi đó có thể thấy được toàn cảnh bờ hồ. Ken trải khăn ra còn nó thì bày đồ ăn ra. - Ưm! Ngon quá!- Ken gắp miếng trứng cuộn cho vào miệng - Em làm í!- Nó nhăn răng cười toe - Vợ của anh khéo tay lắm!- Ken nhéo má nó - Em mà!- Nó - Khi nào em và anh kết hôn?- Ken nghêm mặt hỏi nó - Ờ thì...khi nào cảm thấy thích hợp! - Tốt nghiệp cấp 3 hén!? - Không được! Trẻ quá! Em còn muốn học đại học cơ!- Nó - Em muốn theo ngành gì? - Quản trị kinh doanh! - Uhm! Học để sau này mà kế nghiệp ông nội chứ! Chuyện kết hôn để sau này! Anh cũng không muốn ép em! Nhưng mà đi đâu cũng phải mang nhẫn nghen chưa! Tháo ra là anh giận á!- Ken chỉ vào cái nhẫn trơn trên ngón áp út của nó - Yes Madam!- Nó trêu - Nè em nói "Madam" là có ý gì hả?- Ken chọc lét nó - Haha! Em thua! Em đùa mà! Em có máu "buồn" á! - * Im lặng* - Sao tự nhiên im lặng thế?- Nó lồm cồm bò dậy thì bị Ken túm đầu hôn cái vào má - Anh gian!- Nó làm mặt giận - Hihi! Chồng hun mà giận à?- Ken - ...! - Cái đó là hun giỡn thôi! Cái này mới là thiệt nè!- Ken quay mặt nó sang và kiss làm nó không né được, đành nhắm mắt mà thuận theo vì không cưỡng lại được nụ hôn dịu dàng của anh. - ...! - Yêu em mãi!- Ken nôi khi ôm nó trong vòng tay anh. - Em cũng vậy! Hai đứa ngồi trên đó tới chiều, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Buổi chiều trên ngọn đồi sau nhà. Chiều xuân thật đẹp, những đám mây bồng bềnh trôi, nhìn chúng mà nó liên tưởng tới những cây kẹo bông gòn ngọt lịm mà ba thường mua cho nó lúc nhỏ. Khẽ mỉm cười trước cái trí tưởng tượng phong phú của mình. Ken chợt hỏi - Nếu cho em 1 điểu ước! Em sẽ ước gì? - Ờ thì... đối với em có được cuộc sống bây giờ là quá đủ rồi! Không cần gì hơn...À em vẫn ước 1 điều! - Anh cũng thế! Vậy 2 đứa mình ghi ra điều ước của mình, khi tốt nghiệp cấp 3 chúng ta sẽ quay trở lại lấy ra nhé! Và xem điều ước đó có thành hiện thực không? - OK! Ken lôi trong túi ra 2 tờ giấy, 2 đứa ngồi hí hoáy viết. Nó có lén nhìn nhưng Ken không cho, và 1 cái chai=2 tờ giấy= 2 điều ước được chôn xuống đất. - Nhớ nhé! Sau này chúng ta sẽ mở! Ngoéo tay nào!- Ken đưa ngón út ra - Uhm! Hôm nay anh hơi lạ!- Nó - Anh vẫn bình thường mà!- Ken lại cười - Thôi tối rồi, mình về thôi!- Nó - Uhm! Hết chap 25
|
Chap 26: Tối đó, 10h bé Nhung mới về nhà nó. - Em đi đâu về khuya vậy bé?- Nó hỏi - Em đi đâu mặc em!- Nhung bỏ vào phòng "Sao nó hỗn quá vậy ka`?" Nó cảm thấy con bé có gì đó hơi kì kì, có vẻ gì đó kiêu kì như những cô tiểu thư nhà giàu. Nó quyết định tìm đến ngôi nhà mà Nhung hay tới. - Xin lỗi! Cho tôi hỏi 1 chút?- Nó hỏi chú quản gia của căn nhà đó - Tiểu thư cần gì ạ?- Người đàn ông lịch sự trả lời, có lẻ là đã biết nó là ai - Cho cháu hỏi ở đây có cô bé nào tên Nhung không?- Nó lễ phép - Diệu Nhung là tiểu thư của nhà chúng tôi ạ! Dạo này cô ấy xin phép ông bà chủ cho sang nhà bạn ở 1 thời gian!- Người đàn ông đó nói làm nó sửng sốt, Nhung giả làm trẻ lồ côi làm gì? Mục đích vào nhà nó để làm gì? May là ông nó sang Mỹ rồi nên chưa đụng mặt Nhung =='' Nó về với tâm trạng băn khoăn, nó sang nhà Ken bấm chuông. Người giúp việc mở cửa cho nó vào, dưới phòng khách. Đập vào mắt nó là cảnh Nhung đang ngồi khoác vai Ken nhìn rất tình tứ, Ken thì đang đọc báo và không cảm thấy phiền gì việc đó. Nó cảm thấy giận, tuy Nhung mới 15t nhưng về thể chất cô bé đã phát triển ( có khi còn hơn cả nó) nhưng sao Ken không hề nghĩ rằng việc thân mật vs con nhóc sẽ làm nó khó chịu. Nó liền đi tới nắm tay lôi Nhung ra ngoài. - Á! Chị làm gì lôi em đi vậy? Thả em ra!- Nhung la lên ( để thu hút sự chú ý của Ken) - Nhi có chuyện gì mà bực vậy nhỉ?- Linh nói - Anh thì biết là chuyện gì rồi đấy!- Nguyên cười nụ cười ẩn ý và chặn Ken lại không cho chạy theo - Em nói đi! Tại sao em phải giả làm mồ côi hả?- Nó hỏi Nhung - Chị biết rồi à? Chị theo dõi tôi ư? - Chị...vì lo cho em thôi!- Nó - Lo thì mặc tôi đi! Tôi là tiểu thư đấy! Thì sao? Tôi giả vờ như vậy chỉ vì tôi thích anh Ken! Từ lâu rồi! Lúc tôi còn quen tên kia, hắn có đua xe chung với Ken và chở tôi ngồi sau lưng. Hắn chơi xấu Ken nhưng anh ấy không hề bị té. Ngược lại còn cười bảo tên đó rằng: Nếu tao không nể cô bé mày đang chở thì có lẽ mày xong rồi! Và từ đó tôi đã luôn ngưỡng mộ anh ấy! Khi tôi biết anh ấy sống ở đây và tôi đã thực hiện kế hoạch. Mặc dù anh ấy không nhớ mặt tôi nhưng tôi sẽ cướp anh ấy từ tay chị! Chị không xứng với anh ấy đâu! Anh ấy cứ như người anh đang che chở, chăm sóc từng li từng tí cho chị hơn là người yêu!- Nhỏ Nhung lộ bộ mặt thật ra, nó ngỡ ngàng. - Em thật...nhưng anh ấy đã đính hôn với chị! - Đính hôn? Thì có thể hủy được mà! Nó giận quá định đi vào nhà, nhỏ Nhung chụp ngay bình hoa để gần đó và <Xoảng!> - Chuyện gì thế?- Ken, Nguyên và Linh chạy ra - Chị Nhi...em đâu làm gì đâu mà sao chị lại ném bình hoa vào em?- Nhỏ Nhung khóc, tay nó đầy máu. Nó đơ ra luôn vì không ngờ con bé sẽ làm như vậy - Nhi! Em làm gì vậy? Sao lại đánh con bé!- Ken mắng nó - Em không có!- Nó chưa kịp giải thích - Anh không ngờ em lại như vậy! Nếu không muốn chăm sóc con bé thì để anh! Đâu cần phải thế!- Ken nói rồi bế Nhung lên chạy ra trước. Nó thấy trên miệng Nhung có 1 nụ cười - Anh...không tin em sao?- Nó khuyu. xuống - Anh hiểu em đang bị oan! Để thằng Quân bình tĩnh lại anh sẽ giải thích với nó!- Nguyên xoa đầu nó - Đừng khóc! Ken thương em mà! Vì hiểu lầm và nóng quá nên la em thôi!- Linh - Theo anh vào bệnh viện!- Nguyên nắm tay nó dắt đi. Tại bệnh viện, Ken đang đợi bs băng bó cho Nhung thì nó và Nguyên, Linh đến. Ken không buồn nhìn mặt nó - Anh thất vọng vì em quá!- Buông 1 câu lạnh lùng, câu nói đó như đang xé toạc tim nó ra. Nó khóc và bỏ chạy, đầu óc nó thực sự hoảng loạn. Nghe tiếng Nguyên gọi tên nó. Chạy được 1 đoạn bỗng nhiên đầu óc nó tối sầm và té xỉu giữa hành lang - Nhi!- Tiếng bọn hắn gọi nó, sau đó nó không cảm thấy gì nữa. Mở mắt ra, đầu nó đau nhức. Nó thấy Ken và Nguyên, Linh, có cả Hưng và Uyên đang ngồi đợi nó. - Tỉnh rồi à? Thấy ổn không? Mày làm tao sợ quá!- Uyên giơ đôi mắt sưng húp vì khóc lên nhìn nó - Tao ngủ được mấy tiếng rồi? - Mày ngủ cả ngày rồi!- Uyên - Sao em ngất vậy?- Nó hỏi Nguyên và không nhìn Ken, nó rất buồn và giận vì hắn không chịu tin nó mà buông 1 câu phũ phàng như vậy. - Em chỉ cần uống thuốc thôi! Tránh để các chấn động mạnh về tâm lý! Do lần trước em bị đánh vào đầu nên có máu bầm tụ trong não!- Nguyên ôn tồn giải thích " Hèn gì dạo gần đây hay choáng váng nhức đầu!" - M.n ra ngoài hết đi! Để thằng **** này nói chuyện với chị Nhi!- Hưng nói, liếc Ken. Cả đám kéo nhau ra ngoài hết. Còn lại 2 đứa - Anh xin lỗi!- Ken mở lời - ....!- Nó im lặng - Anh đã nghe Nguyên kể hết rồi! Nhung là 1 tiểu thư, và mục đích của cô bé khi tiếp cận bọn mình...! - Tiếp cận anh thôi!- Nó nói mà không nhìn Ken. - Anh biết em không đánh cô bé! - Vậy sao anh còn mắng tôi? Anh là đồ tồi!- Nó la lên - Bình tĩnh! Anh xin lỗi, vì trong lúc đó anh không nghĩ con bé lại dám tự làm mình bị thương như vậy! - Đây là lần thứ 2 rồi, anh không tin tôi- vợ chưa cưới của anh mà lại đi tin nhỏ đó, anh quá đáng lắm! Anh về đi! Tôi không muốn nhìn mặt anh!- Nó chui vào trong chăn và khóc - Anh xin lỗi! Nếu đó là điều em muốn!- Ken nói rồi đi mất, còn nó khóc rấm rứt trong chăn. Nó cứ nghĩ hắn yêu nó lắm, vậy mà lòng tin của hắn đối với nó chỉ nhỏ xíu như vậy thôi sao? Nó giận lắm, tuy nó muốn được nằm trong vòng tay hắn lắm nhưng nhớ tới lúc hắn mắng nó là nó cảm thấy giận tột cùng. Tin tưởng nhau mà thế đấy! Nó chua chát nghĩ. - Nhi! Mày ổn chứ?- Uyên hỏi - Tao muốn xuất viện, tao ghét mùi ê te của bệnh viện!- Nó - Uhm!
|
Trong mấy ngày nghỉ, Ken có đến thăm nó nhưng nó không chịu gặp anh. Nó còn buồn vì những chuyện đã xảy ra...1 hôm nó nhận được cuộc gọi từ bệnh viện <Mẹ của tiểu thư đã tỉnh lại! Tiểu thư mau đến đây ạ!> - Hưng! Cùng chị tới bệnh viện! Mẹ chị tỉnh rồi!- Nó mừng rỡ chạy sang gọi Hưng - Sao? Được ạ! Để em lấy xe!- Hưng lập tức chở nó vào bệnh viện. Nó thật khó tin vào mắt mình, mẹ của nó đang mở mắt và nhìn nó. - Mẹ! Con đây! Mẹ nhận ra con không?- Nó bước lại hỏi - ...!- Mẹ nó đưa tay vuốt tóc nó, tức là mẹ vẫn nhận ra nó. Nó mừng rỡ òa khóc và ôm lấy mẹ nó - Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm! Huhu! Mẹ ngủ suốt mấy tháng rồi! Con sợ mẹ sẽ bỏ con! - Nín đi con gái ngoan của mẹ! Mẹ không bỏ con đâu! Con cứ nghĩ mấy tháng qua mẹ đi thăm bố là được thôi! - Thế bố thế nào hở mẹ? Vẫn đẹp trai chứ ạ? - Vẫn bảnh phết!- 2 mẹ con cùng cười, cười trong nước mắt, những giọt nước mắt của h.p. - Chào mợ! Cháu là con của mẹ Lam!- Hưng tới và chào mẹ no - Lớn thế này rồi à?- Mẹ nó cười Nó ở đó tới khoảng 9h30 thì ra về (mẹ nó bảo về nghỉ kẻo ông lại lo) - Tình hình mẹ cháu sao ạ bs?- Nó hỏi người đàn ông đứng tuổi mang áo blu trắng - Đang tiến chuyển tốt! Nhưng cần phải theo dõi thêm! - Vâng! Nhờ bs chăm sóc mẹ cháu! - Tiểu thư yên tâm! Lúc nó vừa về, có 1 người vào thăm mẹ nó - Chào cô! - Cháu là....? Hưng cùng nó đi ăn rồi đi dạo thành phố, 2 chị em cứ đi hết nơi này sang nơi khác. Tâm trạng nó đang vui mà, nhưng nó vẫn thấy đượm buồn khi nghĩ đến hắn. 10h, 2 đứa về nhà. Trước nhà Ken, nó thấy...Nhung đang ôm Ken và hôn, mắt Ken cứ mở thao láo ra. Bịch đồ trên tay nó rớt xuống. - Nhi!- Ken đẩy Nhung ra - 2 người đang làm cái quái gì trước nhà vậy hả?- Hưng la lên - Em vào nhà đi Hưng! - Nhưng...! - Vào đi!- Nó Hưng đành phải vào nhà, nhưng vẫn đứng ở cánh cổng dỏng tai nghe lén. Nó tiến lại gần 2 người đó. <Chát!> - Đây là vì cái tội dám cướp "chồng" người khác!- Phải! Nó tát Nhung m.n ạ! 1 tát là quá nhẹ cho con nhỏ mặt dày đó - Chị dám...!- Nhung ôm cái má đỏ - Biến đi! Hay đợi tôi kêu bảo vệ? Gia đình cô không chống lại gia đình nhà tôi đâu!- Nó giận thật sự nên nói như vậy, bình thường nó vốn không thích khoe của đâu :P . Nhỏ kia quê quá bỏ về, còn nó và Ken - Em nghe anh giải thích! - Tôi không muốn nghe gì nữa! Tất cả là quá rõ! Vậy mà bảo là yêu tôi mãi mãi! Tất cả là dối trá!- Nó lấy tay quẹt nước mắt. - Không phải vậy đâu! Em hiểu lầm rồi! - Đừng đụng vào tôi! Dối trá! Tôi đã làm gì sai mà lại bị anh "cắm sừng" như vậy? Tôi ghét anh! Hủy hôn đi!- Nó tháo chiếc nhẫn ra dúi vào tay Ken - Nhi! Đừng vậy mà! - Từ nay không là "vợ chồng" gì nữa hết! Anh hãy đi mà tìm hp của anh! Tạm biệt!- Nó chạy vào nhà. Hưng núp sau cửa thót tim lao vào bụi rậm mà núp. - AAAAAAAAAAAAAAA!- Ken gào lên. Nó đứng tựa vào cổng mà khóc, khóc đã đời nó mới vào nhà. - Sao thế? Sao mắt cháu sưng vậy?- Cô Lam và ông nội nó lo lắng hỏi - Cháu muốn hủy hôn với Ken!- Nó - Chuyện gì thế? 2 đứa cãi nhau à?- Ông - Hắn không yêu cháu nữa!- Nó - Có gì từ từ suy xét lại cháu à! Đừng quyết định lúc nóng giận! Để sau này phải hối hận! Ken không phải như vậy đâu! Cô biết nó yêu cháu lắm mà!- Cô Lam nhẹ nhàng giải thích. - Đúng vậy! Cháu có gì phải nghe nó giải thích chứ! Có thể là hiểu lầm thôi!- Ông nó - Ông gọi tài xế chở cháu vào bệnh viện ạ!- Nó - Uhm được! Mà cháu bệnh à? - Mẹ cháu tỉnh rồi! - Cái gì? Sao không nói ông biết? Để ông và cô đi với cháu! - Thôi ạ! Giờ cháu muốn yên tĩnh với mẹ cháu! Mai m.n hãy vô! - Uhm được! Để ta gọi tài xế! Hết chap 26
|
Chap 27: - Sao hôm nay lại hứng đua xe vậy?- Linh hỏi - Lâu ngày làm 1 trận cho vui cũng được!- Nguyên - Suỵt! Thằng Ken đang bực mình lắm! Chị em mới cãi nhau với nó, đòi c.t tháo nhẫn tùm lum!- Hưng - Chà! Căng à nha!- Nguyên - Hèn gì mặt nó đầy sát khí!- Linh - Nào! Tập trung hết chưa Tiến?- Ken hỏi - Rồi ạ! - Được! Bắt đầu!!!- Ken hô to, và tiếng mô tô lại làm đường phố đông đúc càng náo nhiệt hơn Lúc này tại bệnh viện... - Mẹ ơi!Hức hức! - Sao thế con gái của mẹ? Chuyện gì xảy ra với con? - Con bị người ta lừa dối!- Nó - Ai? - Hắn là 1 tên xấu xa!- Nó - Theo mẹ thấy thì đâu phải vậy!-Mẹ nó mỉm cười - Mẹ gặp hắn rồi ạ?- Nó - Nãy con vừa về thì cậu ấy vừa vào thăm mẹ! Bảo mẹ cậu ấy là chồng chưa cưới của con. Nói chuyện lễ phép lắm, mẹ cảm thấy thích cậu ấy lắm! - Thế ạ? Nhưng hắn không yêu con nữa!- Nó - Sao con biết? Cậu ấy còn hứa với mẹ là sẽ bảo vệ và chăm sóc cho con, bảo mẹ đừng lo nhiều mà! - Sao ạ? - Nó lo lắng cho con lắm! Nó bảo dạo này con giận nó, nhờ mẹ giải hòa giùm! Không ngờ có người yêu con gái của mẹ đến thế! Khi nhắc đến con khuôn mặt cậu ấy đủ thứ cảm xúc hết, vừa vui mà vừa buồn!- Mẹ nó xoa đầu nó - Nhưng @#$%^!- Nó kể lại cho mẹ nó việc Nhung xen vào cuộc sống giữa 2 đứa ntn - Con thấy 2 đứa hôn nhau? Con có nghe Ken giải thích chưa? Biết đâu mọi chuyện không phải vậy thì sao?- Mẹ nó nói làm nó ngớ ra. - Con...không biết! Con lúc đó giận lắm! - Đừng để sự tức giận che mờ lí trí con à? Hãy nghe theo lí trí và con tim con mách bảo! Cậu ấy là người rất tốt! Không thể thay lòng đổi dạ được đâu! - Vâng! - Nãy nó còn kể cho mẹ chuyện hằng ngày nó lấy cớ đến mua hoa để gặp con, nó giả dạng người khác để được học cùng con nữa! Nó đã trông chừng và theo dõi con suốt mấy tháng! - Anh ấy yêu con nhiều như thế ạ?- Nó ứa nước mắt vì hiểu được nỗi lòng của Ken. Bấy lâu nay nó cứ như trẻ con làm anh ấy phải chăm sóc từng li từng tí mà không nghĩ đến anh ấy. Nó hối hận quá - Con gái của mẹ biết yêu rồi kìa! Con lớn thật nhanh! Khi yêu con người ta xinh xắn hơn rất nhiều con ạ! Mẹ biết con yêu cậu ấy nhiều lắm phải không? Hãy làm theo lí trí và con tim của con. Kẻo muộn đấy! - Vâng! - Khuya rồi! Về nghỉ đi con! Suy nghĩ lại và làm hòa với cậu ấy đi! - Dạ!- Nó ỉu xìu đứng về Tối đó, ngồi trước ban công nhìn sang phòng Ken. Vẫn tắt đèn, chưa thấy Ken về. " Ken! Anh yêu em nhiều vậy! Mà em toàn làm anh buồn lòng thôi. Em thật trẻ con!" ... ... ... " Em quyết định rồi! Lần này em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh! Em muốn gặp anh!" Nó đứng dậy định sang nhà Ken thì nhận được điện thoại của Hưng - Chị Nhi hả? Chị đang ở đâu? - Chị đang ở nhà! Sao thế? - Chị mau đến bệnh viện đi! Ken bị tai nạn rồi! Giờ đang cấp cứu!!!!
|
- Ken sao rồi?- Trời đất như quay cuồng trước mắt nó - Chị Nhi! Chị…mang nhầm giày kìa!- Hưng nói, nó mới giật mình vì giày dép nó mang chiếc nọ ọ chiếc kia ==’’ - Mặc! Ken sao rồi? - Đang cấp cứu! Thằng ngốc! Sao lại liều mạng như vậy?- Nguyên nói, giọng lạc đi - Nó buồn quá nên làm liều luôn, thằng anh họ ngốc của tôi! Hãy bình an nhé!- Linh - Tất cả tại em! Kennnnnnnnnnnnnnn!- Trời đất tối sầm trước mắt nó - Chị Nhi!!!!- Hưng gào lên.
Nó bật dậy - Sao mình lại nằm đây? Mình phải tìm Ken! Ken đâu? - Anh nè!- Ken ngồi trước mặt nó mỉm cười - Ken! Anh có sao không? Em lo cho anh lắm! Hức hức!- Nó ôm chầm lấy Ken - Anh ổn! Em cứ nhõng nhẽo như vậy hoài à!- Ken xoa đầu nó - May quá! Anh ổn rồi!Tất cả do em hiểu lầm phải không anh? Anh với Nhung không có gì phải không? - Em hiểu ra như vậy là anh yên tâm rồi! Để anh kể cho em nghe! ( Flashback) Đêm đó Ken từ bệnh viện về - Anh Ken!- Nhung đứng đợi sẵn - Cô đến đây làm gì? Tại cô mà Nhi hiểu lầm tôi!- Ken lạnh lùng - Em xin lỗi! Vì em quá yêu anh thôi! - Yêu không phải là dùng mọi thủ đoạn để có người khác được mà phải mong người mình yêu hp là đủ rồi! - Nhưng…anh với chị Nhi không hợp nhau thật mà! - Không hợp chỗ nào cô nói đi! - Để em cho anh thấy!- Nhung nhón chân lên hôn Ken, vì quá bất ngờ chưa kịp phản ứng gì. Đúng lúc đó nó lại vừa về và hiểu lầm. (Quay về hiện tại) - Thế đó em! - Xin lỗi! Do em không nghe anh giải thích!- Nó - Em hiểu anh là được rồi! Anh vui rồi!- Ken ôm nó vào lòng - Em hứa sẽ không trẻ con để anh phải buồn nữa!- Nó thủ thỉ - Uhm! Anh có bao giờ buồn em đâu! Bên em là hp của anh mà ^^!- Ken hôn vào trán nó - Uhm! M.n đâu rồi anh?- Nó nhìn xung quanh không thấy ai, im ắng quá. - Bọn họ ở 1 nơi khác rồi! - Nơi khác là ở đâu?- Nó - Nhi nè! Em không giận anh nữa! Anh yên tâm mà đi rồi! - Anh nói gì? Đi đâu? - Đi xa lắm em à! Không có anh em hãy tự lo cho mình nhé! Anh đã nhờ m.n chăm sóc em rồi! - Anh đi đâu? Mang em đi nữa! Em không muốn anh đi đâu?- Nó hoảng loạn - Nhớ uống thuốc trị bệnh của em! Nhớ học tốt nhé! Nhớ chăm sóc cho mẹ của em! Và…hãy sống tốt khi không có anh! - Ken!! Anh đi đâu vậy! Đợi em nữa! Kennnnn!- Nó la lên Hết chap 27: Chap 28: - Nhi! Nhi! Mày sao vậy?- Uyên lay lay nó - Tao đang ở đâu?- Nó - Mày đang ở bệnh viện! Mày hôn mê 1 tuần rồi! Tao lo lắm!- Uyên ôm nó vào lòng - Chị thấy ổn chưa?- Hưng hỏi - Em vì quá sốc nên ngất đi!- Nguyên - May quá! Chỉ là giấc mơ!- Nó thở phào- Ken đâu m.n - *Im lặng*! - Sao thế? Ken đâu rồi?- Nó - *Im lặng* - Tôi hỏi Ken đâu?- Nó lớn tiếng - Nhi! Mày nghe tao nói!- Uyên nắm chặt 2 tay nó - Nói gì mày nói đi!- Nó không giữ được bình tĩnh nữa - Ken…..- Uyên định nói gì đó - Chết rồi!- Linh tiếp câu - M.n đang đùa à? Ken vừa mới nc với tôi!? Anh ấy ngồi ngay đây nè! Tôi còn cảm nhận anh ấy hôn tôi mà?- Nó - Ken đã mất trong đêm đó! Vì chấn thương đầu nặng quá! Nhi à! Hức hức!- Uyên khóc. - Mấy….mấy người x…xạo!- Nó cố cười- Mấy người giấu Ken ở đâu bảo anh ấy ra đi! Tôi không đùa đâu!- Nó leo xuống giường chạy ra ngoài tìm - Bọn anh không đùa! Ken chết thật rồi Nhi à!- Linh nói, nước mắt đang chảy ra trên mắt anh - Hức hức! Ken còn quá trẻ!- Uyên khóc nức nở - Nhi tỉnh lại rồi à? - Ông ơi! May quá! Nãy giờ bọn họ đùa cháu rằng Ken chết rồi! Ông nói đi Ken đang ở đâu ạ?- Nó - Bọn nó…nói thật đấy cháu ạ!- Ông nó đưa ánh mắt buồn bã nhìn nó - Sao ai cũng xạo hết vậy? Giấu Ken ở đâu nói đi! Tôi không đùa mà! Không đùa mà!!! Huhuhu, mang Ken về cho tôi!- Nó bắt đầu khóc to lên, khóc như chưa từng được khóc. Vậy giấc mơ đó là sao đây? Rõ ràng Ken vẫn lành lặn mà!- Ken ơi trở về với em đi! Em tha lỗi cho anh rồi mà! Về mà ôm em đi nè!! Huhuhu! Cả căn phòng im lặng nhìn người con gái nhỏ nhắn khóc gào trong tuyệt vọng, phải chấp nhận 1 sự thật là Ken không trở về bên nó nữa! Chỉ vì nó, chỉ vì nó, tại nó hại những người nó yêu thương, nó hối hận quá. Giờ nó biết làm gì để chuộc lại đây? Ký ức của hơn 10 năm trước hiện về, Ken đã ra đi cũng như ba của nó đã bỏ mẹ con nó mà đi! Ken là cuộc sống của nó, là tất cả mà nó có được! Ken đi nó còn thiết gì mà sống nữa???! - Ken mong muốn được “nằm” ở đây!- Hưng chỉ vào gốc cây, có cái bảng đề “Trần Nhất Quân” 8-2-2013, hưởng dương:17t. - Vậy là…anh đã nằm đây sao? Trên ngọn đồi này?- Nó sờ vào thân cây bạch đàn và nói. - Nhi! Hức hức!- Uyên vẫn chưa thôi khóc. - Nó ra đi trong yên bình cháu ạ! Tay nó vẫn nắm chặt cái này!- Ông nội Ken đưa cho nó chiếc nhẫn cưới, chiếc nhẫn mà nó đã trả lại Ken vào đêm hôm đó. - …!- Nó cầm lấy và đeo vào tay mình, trên nhẫn còn vương 1 ít máu, nó nâng tay mình lên và hôn nhẹ vào chiếc nhẫn, 1 giọt lệ rơi ra từ khóe mi - Ông đã hỏa thiêu nó cùng chiếc nhẫn kia! Cháu có hài lòng vì hành động của ông không? - Ông làm vậy là quá tốt với cháu ạ! Đây coi như là sự chuộc lỗi lầm của cháu! Cháu sẽ làm vợ anh ấy…suốt đời!- Nó mỉm cười, nụ cười của sự đau thương. Tâm hồn nó như bị khuyết đi 1 nửa. - Nhi!- Nguyên gọi - M.n vào trong trước đi ạ! Cháu muốn nói chuyện với anh ấy 1 lát! M.n đi hết rồi, nó đưa tay miết nhẹ tấm bảng tên treo trên thân cây, thì thầm - Ngọn đồi này là nơi mà em và anh đến cùng nhau lần cuối cùng, và tại nơi đây, chúng ta đã hứa hẹn với nhau 1 điều! Nhưng em rất tiếc là bây giờ sẽ thực hiện nó sớm hơn! Điều ước của em là sẽ trở thành vợ anh, cùng anh hp mãi mãi suốt cuộc đời. Rồi em sẽ thực hiện lời hứa đó! Hãy chờ em!- Nó tiến vào trong biệt thự - Nhi! Mày ổn chứ?- Uyên lo lắng hỏi - Tao không sao!- Nó cười chua chát- Tao về phòng nghỉ đây! Tối đó, đến giờ ăn, vì lo cho nó nên Hưng lên gõ cửa - Chị Nhi xuống ăn nào! Cả tuần qua hôn mê chị chưa ăn gì đó! Ăn cho khỏe! Chị Nhi! Chị Nhi?- Hưng gọi mà không thấy nó trả lời. Nên mở cửa vào, trước mặt cậu là 1 cảnh tượng hãi hùng. Nó đang nằm đó, với vũng máu chảy ra từ cổ tay, ướt đẫm cả ga giường! <Ông ơi!!!!>- Hưng gào lên <Bí bo bí bo!> - Cháu tôi sao rồi bác sĩ? - May mà phát hiện ra tiểu thư sớm, không là mất máu tử vong rồi! Cần theo dõi thêm! Nó đang nằm đó, mặt tái nhợt thiếu sức sống. 1 dòng lệ vẫn không ngừng rỉ ra từ đôi mắt nhắm nghiền. - Nhi à? Sao em ngốc thế?- Linh nhìn nó lo lắng - Con khùng! Mày không yên với tao đâu!- Uyên cứ **** nó hung hăng vậy chứ nhưng vẫn ngồi khóc sướt mướt. 1 bầu không khí nặng nề bao trùm lên cả bọn. 1 tuần sau, ngày nó xuất viện, có người đến thăm. - Cô đến đây làm gì?- Giọng nó lạnh lùng - Tôi muốn xin lỗi chuyện tôi gây ra cho 2 người!- Nhung nói - Về đi! - Chị không tha thứ cho tôi cũng được! Nhưng tôi cần chị biết điều này! Đêm đó là do tôi hôn quá bất ngờ nên anh ấy không kịp né và đúng lúc chị về thôi! Nên chị đừng nghi ngờ anh ấy nữa!- Nhung nói “Vậy ra giấc mơ đó là thật!Ken đã xuất hiện trong giấc mơ của mình” - Nhưng tự tử là 1 điều điên rồ! Liệu Ken ở nơi xa có vui mừng vì chị làm như vậy không? Anh ấy mong chị sẽ tiếp tục sống tốt mà! Ken đã cho tôi nghiệm ra 1 điều: Nếu mình yêu thương ai thật lòng thì hãy cầu chúc cho người đó luôn hp! Tôi tin anh ấy cũng mong muốn điều như vậy xảy ra với chị! - …! - Tôi về đây! - Cám ơn cô!- Nó chợt nói, Nhung khựng lại 1 lát rồi đi mất. Có ai biết rằng trên má của Nhung 1 giọt lệ vừa rơi ra.
- Ken! Em đã trở lại rồi! Em vừa làm 1 điều ngu dốt phải không? Em xin lỗi! Vì em không được thông minh nên chỉ nghỉ tới đó thôi! Anh hãy mắng em đi!- Nó sờ nhẹ thân cây bạch đàn
Mặt hồ hôm nay cũng phẳng lặng, giống như ngày mà nó cùng Ken đi picnic vậy. Mọi kí ức của anh ùa về trong nó, từ lúc anh vào nhà nó mua hoa, tới lúc anh tỏ tình với nó. Tất cả điều đó khiến nó mỉm cười 1 cách hp. Cuộc tình của nó đã rất rất đẹp, khiến bao người phải ganh tị với nó. Bước tới vị trí đã được đánh dấu, nó đào lên, cái chai thủy tinh có 2 tờ giấy. Nó mở tờ giấy của anh ra: Hey vợ iu! Dạo gần đây anh hay có linh cảm không tốt. Anh hay nằm mơ thấy rằng mình phải xa em, hi vọng đó chỉ là mơ mà thôi! Hì hì, hôm nay cả ngày được ở bên em thật là hp. Anh ước thời gian có thể dừng lại và mình có thế cứ như vậy mãi, chỉ cần ở bên em, được thấy em cười vui là anh mãn nguyện rồi. Vậy nên hãy luôn cười nhé cô bé à! Vì em cười trông đẹp lắm! Điều ước của anh là khoảng 5 6 chục năm sau, có 2 ông bà lão tóc bạc phơ, miệng móm mém ngồi tựa nhau trên ngọn đồi này(lúc đó đã nở đầy hoa). Miệng cười đầy hp, vì thế anh sẽ phủ ngọn đồi này với những hoa là hoa, để nơi đây trở thành 1 “happy place” đối với 2 đứa mình hen! P.s: I luv u 4ever! My girl!- Nhất Quân Đọc xong tờ giấy, người nó run lên bần bật, khóc nấc từng hồi. - Ken à!- Nó cứ gọi tên Ken như thế mà khóc, cũng không thay đổi được 1 sự thật, Ken sẽ không trở về nữa! Hết chap 28
|