Tôi Thích Em, Nhỏ Lùn
|
|
- Thanh đâu? Thanh đâu? Where is she?- Tuấn túm áo hắn kéo kéo - Đang trong phòng cấp cứu, cô ấy bị sốt cao đến co giật!- Hắn - Cái gì?- Cả đám đồng thanh - Sao lại ra nông nổi thế? Thanh à! Không được bỏ tụi tớ!- Sei khóc rấm rứt - Giờ chỉ còn cách là ngồi đợi thôi!- Huy Nửa tiếng sau, vị bác sĩ vừa ra, chưa kịp mở miệng thì bị Sei túm lấy áo blu ( dạo này Sei mạnh bạo quá ==’’) - Cậu ấy sao rồi? Cậu ấy không có mệnh hệ gì chứ? Ông nói đi!- Sei làm 1 tràng - Calm down Linh!- Đăng tới gỡ tay Sei ra - Cô bé mà đưa tới bệnh viện trễ tí thì có thể mất mạng, dầm mưa giữa tháng 11! Sốt 41 độ, rất nguy hiểm! Nhưng đã hạ sốt rồi, lát nữa sẽ tỉnh lại!- Vị bs chỉnh lại áo và nói - Được rồi! Không sao rồi!- Cả bọn mừng rỡ - Các cậu có thể vào thăm cô bé!- Ông bs nói típ - Cám ơn bs!
Nó nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng miệng lẩm bẩm gọi tên hắn. Thấy thương quá, cả đám xúm lại bên giường nó chờ đợi nó tỉnh lại, nhưng đợi mãi… Nghe nó nói nào là Phong! Tại sao thất hứa với tớ? Có lẽ do tớ không thông minh và không cha mẹ nên m.n coi thường tớ? Tớ không muốn phiền m.n!... Có lẽ nó đang nằm mơ và nói mớ, bọn hắn đâu biết chuyện này đêm nào cũng xảy ra trong 2 tuần qua. Hằng đêm nó vẫn khóc thầm, mặt hốc hác quá, bàn tay nhỏ bé đã chai sần vì 1 ngày phải rửa hàng trăm cái bát đĩa. - Tỉnh lại đi Thanh! Bọn tớ xin lỗi!- Sei nói trong nước mắt, nhưng nó không mở mắt. Nó vẫn mê sảng và mắt nhắm nghiền. Nhìn cảnh đó, lòng hắn-Tuấn-Huy rất đau, như có hàng ngàng mũi kim châm vào tim vậy! Nó bất tỉnh suốt 1 tuần, trong tuần đó bọn hắn thay phiên nhau chăm sóc. Riêng Phong thì ‘’đóng đô’’ ở bệnh viện luôn, hắn sợ nó tỉnh dậy không thấy hắn thì lại khóc tiếp.
Đến ngày thứ 8, nó tỉnh dậy, cả bọn mừng quýnh. - Thanh! Cậu nhận ra tớ không? Tớ là Seina bạn cậu nè! - Thanh! Tớ là Tuấn bạn thân nhất của cậu nè! - Cậu nhận ra bọn tớ không Thanh?- Đăng và Huy - Em nhận ra anh không?-Hắn Đáp lại câu hỏi của bọn hắn, nó không nói gì, chỉ trơ mắt ra nhìn rồi quay mặt đi hướng khác - Sao thế này? - Bác sĩ!!!!
|
- Cô bé, vì 1 cú shock tinh thần nên tạm thời không thể nói được!- Vị bác sĩ- Tôi thấy trên người cô bé có vết xây xát như giằng co với ai đó! - Kì thế? Lúc ngủ cậu ấy còn nói sảng mà! Tên nào dám làm cậu ấy ra nông nổi đó?- Bọn hắn - Có thể các cậu làm gì có lỗi với cô bé nên cô bé vẫn bị ám ảnh trong mơ nên đâm ra nói sảng khi ngủ. Còn việc không thể nói là do cô gặp lại chuyện gì đó khủng khiếp quá sức chịu đựng của cô!- Vị bs ôn tồn nói - Vậy bây giờ sao đây bs? Để cậu ấy cứ im im nhìn ra cửa sổ như người mất hồn thế à?- Tuấn - Các cậu phải giúp cô bé thức tỉnh trở về hiện tại lại, bằng không…cô bé sẽ bị câm suốt đời!- Lời bs nói như sét đánh ngang tai bọn hắn - Không được! Thanh đã giúp chúng ta quá nhiều! Cậu ấy đã giúp Sei và Phong trở lại là chính mình, giúp Sei và Đăng dũng cảm đối diện vs tình cảm của nhau, giúp Huy trở về nhà ở với Phong! Chúng ta không thể để việc đó xảy ra!- Tuấn - Nhưng phải làm sao đây?- Sei lo lắng - Chỉ cần gợi lại những kỉ niệm tốt đẹp giữa các cậu với cô bé!- Vị bs nói - Thanks bs nhiều!- Đồng thanh.
Ngày thứ nhất. - Thanh! Bọn tớ đến rồi nè!- Cả bọn đến bv thăm nó, nó vẫn im lặng nhìn bọn hắn, như 1 con búp bê. - Thanh! Cậu có nhận ra tớ không? Nguyễn Ngọc Linh yếu đuối đây! Nhờ cậu mà tớ có thể trở lại làm con người thật của mình và thẳng thắng đối diện với tình cảm của Đăng!- Sei nói, hôm nay cô mang lens đen và mang cặp kính cận vào - …- Nó vẫn đơ không cảm xúc - Thất bại rồi! Thôi để ngày mai Ngày thứ 2: - Hey Thanh baby! Tuấn nè! Cậu làm bạn gái giả của tớ đi! Giúp tớ đuổi con nhỏ đáng ghét kia nào!- Tuấn chạy tới nói thầm với nó - …!- Vẫn im lặng - Phải thử cách khác Ngày thứ 3: - Nhỏ kia! Sao mọi hôm nói nhiều lắm mà nay ít nói vậy!- Huy xuất hiện, với mái tóc gáo dừa và cặp kính gọng dày - …!- Nó ngước lên nhìn Huy, 1 chút tiến triển. Nhưng nó vẫn không nói gì - Thanh! Đó là kỉ niệm đẹp giữa bọn tớ và cậu đấy! Cậu không nhớ gì thật sao!- Sei khóc- Bọn tớ phải làm gì đây? - Phong! Sao cậu toàn im lặng thế? Làm gì đi chứ!- Tuấn nói Hắn từ từ tiến lại gần nó, khẽ đặt lên môi nó nụ hôn dịu dàng và nói - Anh yêu em! Nhỏ lùn của anh! Đừng như vậy nữa! Cho anh xin lỗi!- Phong nói, khóe mắt lăn ra 2 dòng nước. - Phong!- Sei khóc vì quá thương cho hắn và nó Cả phòng im lặng… Bàn tay nó nhúc nhích, đưa lên khẽ vuốt tóc hắn. Miệng nó phát ra tiếng nói thầm: - Phong…! - Cậu ấy nói rồi m.n ơi!- Cả đám đang buồn tự nhiên nhảy tưng tưng lên, nước mắt nước mũi tè le mà miệng thì cười và reo lên ( như bọn trốn viện) - Cậu…nhận ra tớ chứ? ( đổi xưng hô cho trong sáng ^^)- Hắn - *gật* - Cậu tha thứ cho bọn tớ chứ?- Tuấn - *gật* vì trong mấy ngày qua không phải là nó mất ý thức, chỉ là không nói được và cần thời gian để dịu lại cú sốc tinh thần thôi, và sự nỗ lực của bọn hắn đã thúc đẩy việc đó xảy ra nhanh hơn! - Mãi là bạn thân nhé! Bọn tớ không hề xem thường cậu đâu! Thật đấy! Bọn tớ đã vô tâm với cậu! Xin lỗi!-Sei siết chặt tay nó - Uhm! - Xin lỗi vì đã mắng cậu, tớ thật xin lỗi!- Hắn Nó kiss lên má hắn 1 cái, hắn trơ mặt ra ( hành động thay lời nói =]]) - Tránh ra! Chúng ta cùng nhau ôn thi lại nhé!- Tuấn xô hắn ra và nói với nó - Uhm!- Nó khẽ trả lời - Thanh! Cậu gặp chuyện gì khi ở ngoài à?- Huy hỏi - …! - Thôi! Để cậu ấy khi nào bình phục lại rồi hỏi sau cũng không muộn!- Đăng. - Thanh! Cậu đã từng bảo tớ: Muốn quên đi 1 kỉ niệm xấu, chỉ cần tạo ra nhiều kỉ niệm mới đẹp hơn! Chúng ta cùng thực hiện nhé! - *gật* - Nè! Chúng ta còn kì thi đó! Cùng nhau cố gắng nào!- Hắn Nụ cười trên môi nó và bọn hắn lại xuất hiện. Thế là tối nay cả 6 đứa lại có thể ngủ yên giấc vì cả bọn lại có nhau! Liệu kì thi nó có làm bài tốt không? Hạ hồi phân giải=]]. P.s: Sau kì thi 1 nhân vật mới xuất hiện! Hết chap 26 ^^ ( thanks for watching)
|
Chap 27: - Thanh à! Đi vắng 2 tuần nhớ tớ không?- Tuấn ghé sát mặt nó chu môi ra thì 1 bàn tay chận ngang - Hâm mộ tớ đến nổi mi cả tay tớ à? Thanks nghen fan cuồng!- Hắn - Cậu tránh ra! Tớ đang tâm sự với Thanh! - 1 mình cậu độc tấu thì có! Thanh là của bổn thiếu gia này!- Hắn cự - Ngon nhỉ, solo với tớ này! - Nhào zô!- Hắn 2 tên nhào zô chí chóe cho tới khi có tiếng nói rất ư là ‘’nhẹ nhàng’’ vang lên của cô y tá - Xin các thiếu gia yên lặng cho bệnh nhân nghỉ ngơi! - Ờ ờ! - Sao rồi Thanh! Mai cậu có thể xuất viện!- Huy cười với nó - Uhm! Hôm qua các cậu nói ‘’thi’’ là sao? Chẳng phải kì thi qua rồi à?- Nó hỏi - À là bọn tớ dời lại kì thi rồi í! 3 tuần nữa thi!- Huy - Sao thế? Hs sẽ bất bình thì sao? - Kệ họ! Dám chống! Bọn tớ muốn cho bọn vịt đó biết được sự quan trọng của cậu! Bọn tớ đã trị hết những đứa dám nói xấu cậu rồi! ( đúng là d.s học sinh của Goldstar 2 tuần qua giảm đi đáng kể) – Tuấn - Phiền các cậu quá!- Nó - Sau này có gì phải nói rõ với bọn tớ, đừng giấu nữa nghen!- Phong xoa đầu nó. - Thanh! Hôm nay trời đẹp, bọn mình ra ngoài tản bộ!- Sei và Đăng đẩy cửa bước vào. - Nào Thanh! Lên đây tớ bế!- Tuấn chìa 2 tay nhăn răng cười - Miễn bàn! Thanh lên tớ cõng!- Hắn đẩy Tuấn ra - Tớ tự đi được!- Nó đi làm 2 tên ngẩn tò te. ( hehe sr lát t.g về viết típ nghen. Tg ik với bạn lát thông cảm đừng gạch đá nghen)
|
Ngày xuất viện, 4 người kia ( trừ hắn vì hắn ở lại bv đêm trông chừng nó mà) đến sớm để đưa nó về. - Các cậu bữa giờ không đi học à?- Nó hỏi - Uhm! Không có cậu đi học còn gì vui!- Tuấn - Giờ cậu khỏe rồi chúng ta cùng ôn thi nào!- Huy nói với nó - Uhm! Tks các cậu vì đã lo lắng cho tớ!- Nó - Chuyện! Bọn mình là bạn mà!- Sei - Uhm! Nè, cậu yếu nhất môn nào? Tớ sẽ kèm đặc biệt cho cậu!- Tuấn cười ra vẻ nham hiểm - Môn lý í! Hóa nữa!- Nó nói. - Uhm! Vậy tớ sẽ giúp môn lý! Hóa để tên kia kèm!- Tuấn chỉ vào hắn - Nếu yếu av thì liên hệ tớ!- Sei nói, vì cô vốn thông thạo 2 thứ tiếng như tiếng mẹ để của mình - Yếu toán thì nói tớ!- Huy - Còn tớ phụ trách môn Sinh học và môn văn!- Đăng - Cám ơn các cậu!- Nó rưng rưng - Không có chi! 3 tuần học trôi qua trong sự kèm cặp miệt mài của bọn hắn đối với nó, nó cũng không phải là ngốc, cũng rất thông minh ( nhưng thua bọn hắn) nên chuyện tiếp thu hết không phải là khó nếu có đủ thời gian! Nó nhanh chóng bắt kịp bài học trên lớp trong 2 tuần nó vắng! Cuối cùng cũng đến ngày thi… - Thanh! Chúc cậu thi tốt! Cứ tự tin làm bài!- Sei - Nè! Tớ kèm cặp nhiệt tình như vậy mà thi điểm thấp là không ổn với tớ đâu!- Tuấn - Chưa gì cậu làm cậu ấy căng thẳng rồi!- Huy và ĐĂng đồng thanh - Bình tĩnh nhé! Đừng lo lắng!- Phong dịu dàng xoa đầu nó - Cảm ơn m.n!- Nó cười toe, hít 1 hơi rồi vào phòng thi… Woa! Kì thi trôi qua khá suôn sẻ! Khi có kết quả thì… - Đăng, Phong và Huy đứng đầu khối 10! Không hổ danh!- m.n bàn tán - Seina cũng đâu có thua kém gì, lịch diễn dày đặc. Thấy cậu ấy lại hay đi chơi mà đồng hạng 3 với Tuấn!- Boy 1
Còn nó, dò bảng xếp hạng. Nó nằm trong top 20! Ư! Mừng quá nó nhảy tưng tưng, trước đây toàn chót bảng ( do đi làm k có time học) mà giờ vào top 20 của ngôi trường danh giá này cũng quả là hãnh diện rồi! - Hey! Chuyện ra đảo lần trước chúng ta tính í!- Tuấn - Giờ thực hiện luôn đi!- Huy - Được!!- Đồng thanh Tối đó, nó đang háo hức xếp quần áo thì có tiếng gõ cửa. Phong vào. - Hey! Trông cậu hào hứng quá nhỉ!- Hắn - Uhm! Đi chơi xa mà không vui sao được!- Nó - Uhm! Cậu…còn giận chuyện tớ nói cậu lần trước không?- Hắn gãi đầu. - Tớ đã quên rồi! Do cậu nóng giận quá mà!- Nó cười toe - Lần sau tớ sẽ ráng kiếm chế lại!- Hắn - Không sao đâu! Tớ không buồn mà!- Nó - Chính vì là cậu nên tớ mới phải kiềm chế!- Hắn nói làm nó cảm động hết sức! - … - Lại đây!- Hắn ngồi lên ghế trong phòng và ra hiệu nó tiến lại gần! - Huh?- Nó bước tới thì bị hắn ôm vào lòng - Thật may là không có chuyện gì! Cậu là tất cả của tớ cậu biết chứ?- Hắn - Uhm! Tớ hiểu rồi! - Mà lần trước tại sao cậu đi lang thang ngoài mưa vào giờ đó!- Hắn - Là vì…. - Sao cậu ấp úng thế! Nói tớ nghe đi! - Cậu hứa sẽ không nổi giận nhé! - Uhm! - Là *%@^!#%!- Nó kể cho hắn nghe vụ tên chủ nhà cố gắng hãm hiếp nó. - Tớ sẽ giết tên đó!- Hắn hầm hầm đứng dậy - Đợi đã! Cậu đã hứa sẽ không nổi giận mà!- Nó ôm từ sau lưng hắn làm hắn khựng lại - Uhm! Nhưng tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa!- Hắn nâng mặt nó lên và… < Rầm!> - Còn bọn tớ sẽ giết chết tên yêu râu xanh đó!- Tuấn và Huy tung cửa chạy vào, hóa ra nãy giờ 2 anh chàng nghe lén. Bó tay! - Này! Dù sao bà chủ cũng rất tốt với tớ! Tớ không muốn phá hoại hp gia đình họ!- Nó nói khẩn thiết làm 2 tên kia đang hăng máu cũng ‘’xìu’’ xuống - Uhm!- Dám đụng vào body quí giá của cậu! Gan cùng mình! Ngay cả tớ còn chưa dám!- Tuấn ngóc mặt lên trời, 2 tay chắp lại ( hình dung nhé ra anh chàng ntn nhé m.n ^^) - Này! Cậu chạm vào Thanh xem! Chết với bổn thiếu gia đấy!- Hắn - Xời! Ngon thì bước ra! - Giờ thích bước zô à! Chơi không!- Hắn - Nhào zô!- Hai tên lại lao vào đấu võ mồm - Trời! Thua 2 người đó!- Nó - Hì hì! Vui mà! Tớ với cậu cá ai thắng đi Huy!- Đăng vừa bước vào - Được á!- Ngay cả 2 chàng ‘’trông có vẻ đứng đắn’’ này cũng vậy. Nó bó tay toàn tập với 4 tên Devil “ Hổ báo nhất trường mẫu giáo’’ này luôn =]] ( t.g thấy họ kute mừ, fk ) Hết chap 27
|
|