Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi
|
|
Chương 69
Áng mây thứ 69 : Wen đại nhân (2)
Nắng nhuộm màu vàng tinh khôi…
Gió khẽ chen nhau ùa qua khung cửa…
Trong giấc mộng bao đêm…
Liệu anh có mơ thấy em….?
Theo sau vị bác sĩ được cho là khó tính nhất bệnh viện, Vĩnh Kỳ vẫn dưng dưng như không có gì. Nhưng thực chất, cũng đang lo lắng về những gì vị bác sĩ lắm trò này sắp bày ra. Lại hành hạ người khác đây mà!
Bảo Châu đi bên cạnh, không ngửi được mùi nguy hiểm từ Wen, càng không hiểu tại sao chàng thanh niên bên cạnh lúc nãy còn hung hăng với mình thì bây giờ lại im lặng tuyệt đối. Dường như vị bác sĩ ấy rất đáng gờm thì phải?
Thoát khỏi mớ lung tung trong tâm trí, Bảo Châu khẽ huých vào khuỷu tay Vĩnh Kỳ rồi thì thầm, đâu thể đoán mò mãi :
_ Này, ông ấy là ai mà sao tôi thấy ai cũng kính nể thế?
Thở nhẹ, Vĩnh Kỳ nhỏ giọng trả lời trong khi mắt vẫn đau đáo nhìn thẳng tấm lưng Wen :
_ Suỵt, im lặng đi. Ông ấy rất biết cách hành hạ người khác. Không biết hôm nay rồi sẽ thế nào đây, rơi vào tay ông ấy là tiêu. Mà cũng tại cô…
_ Đâu cần nói nhỏ thế!
Wen ôn tồn cất giọng khiến cả hai giật mình, không ngờ tai ông lại còn thính thế. Nói nhỏ thế mà cũng nghe thấy được!
Bảo Châu hít thở sâu nhìn sang Vĩnh Kỳ, cuối cùng cô nàng cũng hiểu lý do chàng trai ấy sợ vị bác sĩ kia.
Sau một hồi lật lại kí ức xa xưa thì cô nàng cuối cùng cũng man mán nhớ ra Wen đáng kính. Tuy không ấn tượng sâu sắc cho lắm nhưng đủ để khiến Bảo Châu muốn bỏ chạy ngay tức khắc.
Dừng chân trước cửa của một phòng lớn đề hai chữ “Nhà kho” tổ chảng và mang mùi tháng năm. Chắc chắn nơi này rất ít ai dùng tới hoặc đã bị gạt ra khỏi danh sách của bệnh viện nên mới thảm thế này. Căn nhà kho trơ trội một mình với khung cửa bụi bặm nơi góc khuất hành lang.
Thật không thể tưởng tượng nổi bên trong ra sao nữa!
Rất nhanh chóng, Vĩnh Kỳ nhận ra căn nhà kho được cho là hoang sơ ấy. Chẳng phải đã có từ mấy năm trước ư? Vì Wen nói muốn giữ lại chút kỉ niệm cùng mảnh đất cũ nên ông mới không đập nhà kho để xây thêm phòng ốc cho bệnh viện.
Dường như đã hiểu ra được cái gì đó trong ngụ ý dẫn cả hai đến đây của Wen, Vĩnh Kỳ nhìn sang Wen như cầu khẩn và không muốn tin vào những gì Wen sắp thốt ra.
Bảo Châu thì tỏ ra hứng thú với chỗ lạ. Cô nàng cười tít mắt quay sang vị bác sĩ đáng kính, reo lên :
_ Thích thật, tham quan bệnh viện là ước muốn từ rất lâu của cháu!
Không phải ngây thơ không biết ý Wen là gì mà là đang giả ngây để đánh lạc hướng. Đối với ai khác thì còn có thể đánh lừa họ, nhưng với Wen, ôn già dặn kinh nghiệm hơn hai người trẻ tuổi này rất, rất nhiều!
Cười thân thiện, Wen nhún vai nhìn Vĩnh Kỳ rồi nhìn sang Bảo Châu, ngôn từ phát ra thật từ tốn, nhẹ nhàng nhưng đến khi truyền sang cho hai con người kia thì lại mang ngụ ý như muốn đâm thủng giác mạc của họ.
_ Dọn dẹp sạch sẽ nhà kho trong 1 giờ. Còn nhiều việc đang chờ hai đứa lắm. Ta sẽ đứng đây quan sát. Chẳng phải hai đứa rất giàu năng lượng sao? Thay vì hoang phí năng lượng cho việc cãi nhau vô bổ kia, sao không gom lại và trút vào công việc?
Do Wen, tại Wen và vì Wen nên bây giờ căn nhà kho cũ kĩ sẽ được lao công không công quét dọn thật nhiệt tình!
Vĩnh Kỳ cười méo xẹo, nhìn Wen van nài :
_ Đừng mà, con hứa sẽ…
_ Trong 1 giờ, phải làm cho nơi này thật sạch sẽ.
Bảo Châu đẩy ánh nhìn thỏ non sang Wen, giở chất giọng dịu dàng đáng thương ra :
_ Ông ơi, cháu đâu…
_ Bắt đầu tính giờ!
_ Đâu phải tại bọn con tự sinh sự trước đâu?
_ Đúng, đúng
Vĩnh Kỳ ngang ngược nói, cả Bảo Châu cũng gật gù đồng ý theo.
Từ khi nào mà họ lại chung phe thế kia?! Kẻ tung người hứng thế thì chỉ còn một nguyên do duy nhất : Tìm cách chối tội.
Thừa biết là Wen không bao giờ bỏ qua cho ai cả, vibh Vĩnh Kỳ nói thế chỉ vì mục đích kiếm thêm nguồn nhân lực cho việc quét dọn mà thôi. Đối tượng đang được nhắm tới đương nhiên sẽ là kẻ gây ra mâu thuẫn trong việc ăn hay uống – Con sóc nhỏ đáng yêu.
Chơi trò đỗ lỗi cũng thú vị phết!
_ Thiên Di, tất cả là do Thiên Di ạ. Nếu không phải tại nhóc ấy không chịu ăn uống thì đâu xảy ra “chuyện đáng tiếc” đó. Vì lo cho sức khỏe của em ấy nên con và Bảo Châu mới thắc mắc không biết nên cho em ấy ăn hay uống, thế là xảy ra xung đột. Đâu chỉ phạt hai đứa con thôi, phải công tư phân minh chứ, Wen?
_ Phản đối vô hiệu. Với cương vị là một bác sĩ, ta nghĩ một con người muốn được khỏe mạnh thì cần có đủ lượng nước và thức ăn. Thế, chỉ cần hai đứa đưa sữa và cháo cho Thiên Di là xong, việc gì phải làm ồn? Không lẽ…điều căn bản để sinh tồn cũng không biết? Có cần ta dạy cho một khóa bác sĩ không?
Không…không đời nào.
Vĩnh Kỳ còn nhớ, lúc nhỏ có lần Vĩnh Khoa nghịch gì đó, chẳng chịu ăn uống. Ôi thôi, ngày đó là một kỉ niệm đáng nhớ. Khi không cậu lại bị lôi vào vòng và cả hai chú nhóc như trở thành vật thí nghiệm dưới bàn tay ma quái của Wen. Nghĩ thôi cũng đã muốn rụng rời tay chân. Kí ức “đau thương” không kể xiếc.
Nhưng cũng nhờ có thế mà bây giờ mới có hai chàng thanh niên to cao, vạm vỡ, khỏe mạnh.
Thuận theo ý Wen may ra còn đường sống.
------
1 giờ trôi qua trong sự nhìn ngó vui mắt của Wen và sự cực nhọc của hai con người “bạc mệnh”.
Mồ hôi ướt đẫm cả vầng trán cao rộng, ướt đẫm cả lưng áo. Thở hồng hộc, vì quá mệt, gương mặt điển trai giờ đã vương chút bụi bẩn.
Gương mặt xinh xắn cũng trở nên nhem nhuốc, từng sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt sẫm dính vào làn da trắng ngần lộ rõ nét mệt mỏi.
Thật ra, mấy ngày trước Wen có cho nhân viên quét dọn đến dọn dẹp qua loa nơi đây. Nếu dọn cả một ngày cũng chưa xong.
Tính Wen là vậy. Tuy không sử dụng đến căn nhà kho ấy nhưng ông luôn tỉ mỉ, ân cần chăm chút cho vẻ đẹp của năm tháng và thường xuyên cử người đến quét dọn, lau chùi.
Ông lệnh cho nhân viên làm qua loa vì sao ư?
Đơn giản lắm, Wen luôn luôn bắt được những kẻ gây ồn, không làm tròn nhiệm vụ và bỏ bê công việc... ví dụ như hai con người đang có mặt ở đây. Và tất nhiên, việc đầu tiên Wen giao cho những kẻ bị túm đuôi kia là quét dọn nhà kho. Cũng đâu cực nhọc gì mấy!
_ Phù, cuối cùng cũng xong. Giờ con về nhé, Wen đại nhân?
Vĩnh Kỳ đưa tay lau mồ hôi, cười tươi tắn ngây ngô. Chuồn khỏi đây luôn luôn là những từ ngữ đầu tiên tồn tại trong não bộ.
Bảo Châu rã rời tay chân, cô vốn quen với những việc thế này, nhưng... lâu quá không động tay động chân, giờ lại làm thì mệt thật!
Ánh sáng ngập tràn trong hai cặp mắt mệt nhoài kia, họ muốn được nằm dài trên chiếc giường êm ái và ngủ một thật sâu sau ngày hôm nay.
_ Ai bảo thế?
Câu nói nhanh gọn ấy gợi nhớ cho cả hai người trẻ tuổi "Còn nhiều việc đang chờ hai đứa lắm."
Còn nữa sao?
Bảo Châu ngã người vào tường, tuyệt vọng nhìn sang Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ tuyệt vọng nhìn sang Wen. Wen tràn ngập hi vọng nhìn cả hai.
_ Thấy không? Quét dọn sạch sẽ vào nhé! Thế thì mới mang lại bầu không khí tinh sạch cho bệnh nhân được.
Qua khung cửa kính trong veo, Wen chỉ tay về phía khuôn viên bệnh viện, cười nhẹ như chẳng có gì!
Khuôn viên rộng lớn bao quanh bệnh viện chiếm diện tích đất khá nhiều.
Để quét sạch lá cây trong khuôn viên... là cả một vấn đề lớn.
Chắc đến tối mới xong.
_ Một ngày ý nghĩa. Ha ha ha…
Wen cười, ông nháy mắt với hai cô cậu trẻ tuổi rồi bước đi thật dứt khoác. Trước khi khuất sau hàng ngũ nhân viên y tá, chất giọng nhẹ nhàng của Wen vẫn còn vọng lại :
_ Đừng hòng giở trò hay tẩu thoát. Ta luôn quan sát cả hai từ xa đấy.
Wen là thế. Hài hước và vui nhộn. Trầm tĩnh và sâu sắc. Tất cả tạo nên một Wen thật đặc biệt.
Những gì ông làm điều đang giúp ích cho hai cô cậu nhóc trẻ tuổi kia. Wen tin, vào một ngày không xa của tương lai, bệnh viện của ông rồi sẽ có được hai nhân viên tình nguyện mới.
-----
_ Này, quét cho sạch coi. Anh cẩu thả vừa thôi chứ!
Quăng câu chổi sang cho người đối diện, Bảo Châu hậm hực gắt lên, mang từng thanh từ thốt ra ném mạnh vào gương mặt điển trai không chút xót thương. Vĩnh Kỳ nhướn mày, chẳng thèm đón lấy cây chổi mà để mặc cho nó đáp đất, thản nhiên cất giọng :
_ Sao không quét mà sai tôi?
_ Đúng là... chẳng những điếc mà còn đuôi nữa sao? Không thấy tôi đang quét, hả?
Hung hăng lia chổi về phía Vĩnh Kỳ, Bảo Châu hất càm đanh thép.
_ Đang quét? Bộ cô không thấy rác đầy ra hay sao?
_ Hai cháu, lại đây!
Một ông cụ lớn tuổi khẽ cất giọng khi thấy cả hai gây ồn hết sức. Đưa tay ngoắc hai con người trẻ tuổi ấy lại, ông cười tươi :
_ Chắc hai cháu vừa bị phạt phải không? Tin ta đi, làm công việc này thú vị lắm. Vừa đem đến niềm vui cho người khác, vừa làm cho bản thân mình được vui. Các bệnh nhân trong khuôn viên rất thân thiện, các cháu có thể vừa trò chuyện với họ, vừa làm việc chăm chỉ. Mọi mệt nhọc sẽ tan biến.
Cụ ông thật thân thiện, hòa đồng và đáng mến.
_ Này, đã bảo làm việc cơ mà? Sao lại đứng đây tán gẫu, hả?
Giật thót tim. Vĩnh Kỳ và Bảo Châu nhanh chân chạy đi làm việc khi nhận ra chất giọng trầm tĩnh của Wen phía sau.
Cụ ông và Wen khẽ cười. Trong ánh nắng chóm nhẹ, có hai thanh niên chăm chỉ làm việc. Chốc chốc lại nghe tiếng cải cọ vui tai khiến hai ông già ngồi trên chiếc ghế đá phì cười, khiến bọn trẻ nhỏ thích thú dõi theo.
Dần quen với việc quét dọn khuôn viên, Bảo Châu dạng dĩ hơn, cô nàng mạnh dạng bắt chuyện với một vài bệnh nhân bên phía mình đảm nhiệm làm sạch. Được các cụ bà tấm tắc ngợi khen, nàng ta cười tít mắt.
Phía Vĩnh Kỳ, ban đầu không thích mấy những cái nhìn ngưỡng mộ của đám nhóc con với trang phục bệnh nhân và gương mặt xanh xao thoáng nét cười. Anh chàng cáu đến mức không muốn làm tiếp. Bị phạt thôi, có gì đáng để ngưỡng mộ?
Nhưng may mắn thế nào, khi một chú nhóc lon ton chạy đến trao tay viên kẹo cho Vĩnh Kỳ rồi cười nói :
_ Anh đẹp trai, bọn em tặng anh này. Anh thật tốt bụng. Sau này thường xuyên đến đây chơi với bọn em nhé! Ở trong đây buồn lắm.
Chất giọng trẻ thơ làm dịu đi sự mệt nhọc của Vĩnh Kỳ, xoa đầu cậu nhóc, Vĩnh Kỳ khẽ cười. Một lúc sau, chàng trai ấy quăng luôn cây chổi và nhập cuộc vào những trò chơi trẻ con cùng bọn nhóc đáng yêu. Đem lại tiếng cười cho vô vàn người.
Vì lý do đó mà Vĩnh Kỳ phải về trễ hơn Bảo Châu đến nữa tiếng. Trong khi người ta vừa chuyện trò vừa làm thì chàng ấy lại quăng công việc sang một bên và ưu tiên cho những trò chơi thú vị cùng đám nhóc lăn xăn.
------
Màn đêm ảm đạm buông xuống thảm cỏ xanh rì, sắc đen nổi trội hơn cả sắc xanh. Mọi thanh sắc điều thua kém gam đen sang trọng, đầy bí ẩn. Làm bá chủ của bóng đem, chiếm lĩnh các tinh tú đang phát sáng.
Một ngày nữa lại sắp trôi qua.
Nạp đầy năng lượng cho cơ thể xong, Thiên Di kiễng chân ngó qua khung cửa. Cảnh tối ôm thấp thoáng dưới ngọn đèn lưa thưa. Giờ này cũng đã muộn, chắc mọi người cũng đang chuẩn bị đi ngủ sau một ngày làm việc vất vả. Chỉ còn người có ca trực đêm mới ở lại chăm sóc và theo dõi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.
Hứng từng đợt gió đêm, xong, buông vội rèm cửa xuống, Thiên Di lon ton chạy đến cạnh giường bệnh. Lại chăm chú ngắm nhìn gương mặt anh tú. Mãi chẳng chán!
Đêm về, đồng nghĩa với nỗi cô đơn đang giằng xé tâm trạng. Hy vọng nhìn thấy người con trai trước mặt thức giấc giống như đợi chờ một phép màu.
Nắm lấy bàn tay to rộng kia, Thiên Di áp vào má mình, khẽ thì thầm :
_ Chồng yêu, mau mở mắt đi mà. Van anh đấy. Đừng đùa nữa. Em ghét thế này lắm.
_ Chồng yêu, anh thích được gọi thế mà. Mau tỉnh dậy để mà còn nghe em gọi chứ!
_ Chồng yêu, anh đừng ngủ nữa mà. Anh tệ lắm, dám ngủ một mình bỏ em...
_ Trương Vĩnh Khoa, anh có nghe thấy em nói gì không hả? Thừa biết người ta lo cho anh thế mà...
_ ....
_ Em xin lỗi, em sai rồi. Thật sự sai rồi. Đáng ra không nên dùng những trò trẻ con ấy để chọc tức anh. Lẽ ra em phải trân trọng những lúc mình ở cạnh nhau. Sao em không ý thức được điều đó sớm hơn chứ?
_ Anh tỉnh lại đi mà. Em hứa, khi anh tỉnh dậy, em sẽ không trẻ con nữa. Không thế nữa....
Gió vẫn ung dung ngao du khắp chốn. Mây cứ lơ đễnh bay đến mọi nơi. Tinh tú mãi phát sáng.
Khoảng lặng khiến Thiên Di bật khóc trong đêm.
Sóc con mãi ngồi nói và mong nhận được lời đáp trả từ chất giọng lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng chẳng thấy!
Nước mắt là thứ ngôn ngữ đáng ghét. Chúng cứ lấn tới nỗi buồn vô tận. Dày vò trái tim nhỏ bé trong nỗi cô độc giữa đêm. Ánh trăng bàn bạc như đang gậm nhắm nỗi xót xa.
Đau. Đau lắm.
Cứ khóc mãi thế Vĩnh Khoa cũng chẳng thèm mở mắt. Thừa biết điều đó, sóc
con gượng cười để nén nước mắt. Nhưng… không được. Từng giọt nước trong suốt như pha lê rơi lã chã, thấm đẫm vào trái tim đang rỉ máu. Liệu thứ nước trong suốt sẽ thấm dần vào da thịt người đang nằm đó, thay chủ nhân của nó truyền những gì muốn nói đến người đang nằm trên chiếc giường trắng với gương mặt lạnh băng?
Đúng rồi… vỏ sò may mắn...
Nghĩ vội, Thiên Di nhanh tay lục lội trong túi tìm thứ đồ nhỏ bé kia, đặt dưới gối nằm của Vĩnh Khoa. Mong sao may mắn sẽ kéo đến!
Khóc đến mệt người, sóc con gục đầu xuống chiếc giường trắng, tay vẫn nắm chặt bàn tay to rộng không rời. Chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay!
Đêm đó, điều kỳ diệu đã xảy đến. Giấc ngủ sâu làm sóc con không cảm nhận được nhịp đập cạnh mình đã trở lại. Bàn tay được nắm chắc khẽ lay động như
Muốn truyền hơi ấm đến cho sóc nhỏ.
Nhưng những cử chỉ khơi nguồn sống ấy chỉ diễn ra trong tích tắc. Sau
đó, đâu lại vào đấy. Hệt như chưa từng có gì xảy ra.
Phép màu sẽ tan biến khi ngày mới kéo đến!
|
Chương 70
Áng mây thứ 70 : Tiễn biệt
Lung linh vệt sáng mờ trước khóe mắt.Hỡi cô bé ngốc nghếch lắm trò.Biết anh đang nhìn thấy gì trước mắt mình không?Ừ. Anh sẽ không nói cho em biết.Bởi anh chắc chắn, em đã đoán được.Rồi thời gian sẽ chóng qua.Chờ anh nhé, anh sẽ ôm em vào lòng.Khi thức giấc…
Một tuần sau,
Trời trong vắt chứa màu xanh hy vọng. Gió nhè nhẹ ướm thử chiếc áo chuyển mùa. Cũng đã đến giữa kỳ nghỉ hè rồi còn gì.
Ánh nắng ban mai rọi khắp sân bay bạt ngàn. Trong cả ngàn người có mặt tại sân bay, chỉ duy có ba chàng thanh niên trẻ tuổi là nổi bật.
Đến tận sân bay, Wen cười hiền nhìn cậu học trò đến nay đã có thể gượng dậy bằng chính sức lực của mình và đã có thể đứng vững trên đôi chân tưởng chừng vô dụng.
Chuyến du học không biết sẽ kéo dài trong bao lâu nhưng dường như mọi người điều đang rất phấn khởi cho hành trình phía trước.
Màn làm quen với hai người bạn đồng hành diễn ra chớp nhoáng. Họ khớp ý nhau đến từng chút một tuy không có những sở thích giống nhau.
A Huân hòa đồng, thân thiện. Triết Minh lạnh lùng, tốt bụng. Bách Nhật lóc chóc, trầm tĩnh. Cả ba cá tính khác biệt như gặp nhau, liệu có tạo nên một tình bạn tốt đẹp khi mà chỉ vừa đặt chân lên máy bay, cả ba đã tranh cãi về chuyện sang Úc sẽ đi những đâu.
Xin nhắc lại, sang đó để học chứ không phải để ngao du và ngắm cảnh!
Thiên Di không đến.
Tất cả hiểu, ngày chuyến bay cất cánh cũng là ngày Vĩnh Khoa có chiều hướng tỉnh dậy. Nhưng… đâu ai biết sóc con đang rất hụt hẫng khi mà chiều hướng tỉnh lại chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi rồi sau đó mất hút.
Đến bao giờ thì hoàng tử mới chịu hé mắt sau những ngày ngủ vùi đây?
_ Haizz, mệt thật!
Chính An vừa bước đi, vừa thở dài rồi chán chườn nói. Gương mặt có lợi thế chóng thu hút tầm nhìn của những cô nàng thích cái đẹp.
Chẳng phải mấy ngày nay ăn không ngồi rồi hay sao mà than mệt?
Nghĩ thầm, Vĩnh Kỳ huých mạnh vào người Chính An, cười nham nhỡ :
_ Sao mệt? Công việc ít quá nên mệt à?
_ A, đến giờ rồi. Tạm biệt nhé! – Bỏ qua câu nói có hàm ý “khiêu chiến” của tên “cà chớn” Vĩnh Kỳ, Chính An giơ chiếc đồng hồ trên tay lên xem rồi chợt reo lên, nét mặt như muốn nói “Ta không rảnh mà đôi co với nhà ngươi!”
Quay sang Wen, Chính An khẽ chào rồi chạy đi, hòa vào dòng người đông đúc nơi sân bay.
Quái lạ. Anh chàng lại tỏ ra bí mật trước mặt Vĩnh Kỳ. Có chuyện gì mà cậu không biết sao?
Hay là… hẹn hò với bạn gái mà giấu?
Vĩnh Kỳ nghi ngờ nhìn theo dáng Chính An, chẳng hiểu sao chàng ta lại vội vàng thế nữa. Tự cười thầm với ý nghĩ vừa đặt ra, Vĩnh Kỳ đưa tay che miệng đầy ma quái. Chính An mà có người yêu thì thế nào nhỡ?
_ Mấy đứa nhóc có vẻ thích con nhỉ?
Chất giọng trầm tĩnh của Wen đã đưa Vĩnh Kỳ thoát khỏi lối suy nghĩ ấy. Cho hai tay vào túi, cậu hắng giọng rồi nói :
_ Đương nhiên. Ai mà cưỡng lại được vẻ đẹp hút hồn của con!
_ Tự tin quá đấy. À, con bé Bảo Châu ấy cũng chăm nhỉ?
Wen cười nhẹ, đẩy ánh nhìn sang cho Vĩnh Kỳ. Tia nhìn lấp lửng của Wen khiến ai đó sững người.
Hắng giọng lấy lại phong độ, chả hiệu sao Wen lại nhắc đến đứa con gái hung hăng ấy nữa. Vĩnh Kỳ nhếch môi, nhìn Wen đầy tinh ranh :
_ Her, thế thì Wen mời cô ta sang phụ giúp đi.
Đâu ai ngờ câu nói ấy đúng ý Wen. Ông cười ma mãnh rồi quay sang chàng trai trẻ vừa “sụp bẫy” :
_ Bảo Châu chân yếu tay mềm, chắc gì đã phụ giúp ta được nhiều việc. Ta biết, Vĩnh Kỳ rất giỏi trong khoảng này. Thế nhé. Mỗi ngày cứ đến giờ cao điểm thì con sang bệnh viện nhé.
Kể từ cái ngày “định mệnh xui xẻo” kia, Vĩnh Kỳ thường nhật đến bệnh viện hơn, diện lý do là đến chăm Vĩnh Khoa thay sóc con. Chứ thật ra là ngược lại, cậu ta đến là để chơi cùng đám trẻ nhỏ. Chẳng biết thế nào mà chơi cùng bọn nhóc lại thú vị đến thế.
Nhờ thế, bệnh viện ngày càng đầy ắp tiếng cười hơn. Từ đó, tình trạng sức khỏe của bọn nhóc có chuyển biến tốt hơn, hồi phục nhanh hơn. Điều đó khiến Wen rất hài lòng về chàng thanh niên trẻ này.
Cũng từ đó, Wen lại nhận thêm một nhân viên mới cho việc tổng vệ sinh. Cô nàng Bảo Châu xinh đẹp luôn làm hài lòng những cụ bà ở đấy, ai ai cũng ngợi khen tài dẻo miệng của cô nàng.
Nhưng… cũng kể từ đó, bệnh viện được dịp ồn ào hơn nhờ hai chiếc miệng suốt ngày tranh cãi nhau.
Wen cũng rất đau đầu vì điều đó.
Sắc u ám, ảm đạm của bệnh viện dần biến mất, mọi gam sắc đẹp đẽ của sự sống như nảy nở thêm. Tiết trời ngày một vui tươi hơn. Vì thế, mỗi ngày điều có người xuất viện vì sức khỏe đã hồi phục.
Điều đáng lo ngại nhất vẫn là… Vĩnh Khoa. Gương mặt điển trai ngủ miệt mài ngày qua ngày. Mi mắt ương bướng chẳng chịu hếch lên. Chất giọng lạnh lùng cao ngạo cũng chẳng thấy đâu.
_ Vĩnh Khoa sẽ tỉnh mà!
Để ý thấy nét mặt thất thiểu của Wen đa trò, Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, ánh mắt đầy kiên định nhìn thẳng phía trước.
Hàng mi rớm bạc khẽ cụp xuống. Thay thế cho nét mặt thoáng buồn khi nãy là một gương mặt đầy tự tin, rạng rỡ cười. Wen nhẹ thảy chất giọng trầm tĩnh của mình vào khoảng không ồn ào, xô bồ. Chất giọng ấy như nhấn chìm mọi thanh âm đang phát ra, lan rộng cả sân bay :
_ Nhất định thế! Đừng lờ đi lời đề nghị của ta, Nhớ đấy!
Cuối cùng thì chàng thanh niên trẻ tuổi vẫn thua Wen thêm vố nữa. Vẫn không sao đánh lạc hướng Wen đại nhân được.
------
_ Mong tin tốt từ hai người, nhé! - Chính An cười nhẹ, mắt lướt qua ba dáng người trước mặt rồi nói tiếp – Con sẽ chăm sóc tốt cho sóc con và Vĩnh Khoa.
Nụ cười dịu dàng khẽ ngự trị trên gương mặt người phụ nữ trung niên. Bà nhẹ nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh rồi bước vào trong.
Chính An khẽ cuối đầu chào rồi vẫy tay.
Lại thêm một chiếc máy bay nữa cất cánh.
Cùng một sân bay, cùng tiễn biệt hai tốp người.
Khẽ quay người đi, Chính An vươn vai đầy mệt mỏi, cậu bỏ qua mọi ánh nhìn mê mẫn của các cô gái sang một bên mà thản nhiên bước đi.
Mong sao mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng… cái gì mà “Vật báu dưới gối nằm. Là cách để gỡ rối!” chứ?
Chẳng có câu đố nào lại đơn giản đến như thế. Hơn nữa, vị chủ tịch đáng kính cũng chẳng phải người đơn giản, tầm thường.
Thật ra ngụ ý trong câu đố của ông để lại là gì?
-----
Ban mai một lần nữa vút qua.
Mãi ngồi hàng giờ trước chiếc giường đáng ghét, Thiên Di đưa ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn người trước mặt. Nhưng… ánh nhìn trở nên vô vọng khi chẳng thấy chàng trai ấy nhúc nhích hay hé mắt sau những ngày ngủ vùi trong một thế giới khác. Thế giới không có Thiên Di.
Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên bờ má xinh. Gương mặt đáng yêu đã thiếu mất nét cười. Trở nên xanh xao hơn. Cứ thế thì người không bệnh sẽ trở thành người bệnh mất.
Hoàng hôn dần buông xuống cho ngày dài chóng qua.
Chưa bao giờ sóc con cảm thấy ghét thời gian đến thế. Thời gian giống như đang cướp đi Vĩnh Khoa vậy.
Dần thiếp đi sau một ngày buồn bã, Thiên Di vẫn nắm chặt bàn tay to rộng kia, ý thức cứ mong muốn cho tất cả chỉ là một giấc mơ và hôm sau, khi tỉnh giấc, mọi chuyện lại tiếp diễn như cũ.
_ Vĩnh Khoa… anh mau tỉnh dậy đi mà… em xin anh đấy….
Quá mệt mỏi với sự chờ đợi vô vọng, không ngày nào Thiên Di không nói chuyện với Vĩnh Khoa cả. Nhưng rốt cuộc thì sao, những âm từ ấy cũng chẳng có chân để đi vào tâm trí ai kia.
Đôi môi chúm chím khẽ thốt lên vài chữ đầy mệt mỏi, gục đầu bên giường bệnh, sóc con lại chìm vào giấc ngủ.
Hơi ấm lạ thoáng bên tai, giấc ngủ như trở nên dễ chịu hơn khi sóc con có cảm giác người mình trở nên nhẹ tênh. Sau đó, cả thân người dễ chịu hẳn ra, giống hệt đang nằm trên chiếc giường êm ái.
-----
Trong giấc mơ, dường như có ai đó khẽ gọi tên sóc con rất thân thiết. Chất giọng lạnh lùng mang đến cảm giác quen thuộc. Ánh nhìn đầy trìu mến. Người trước mặt cười nhẹ nhìn sóc nhỏ, bàn tay to rộng khẽ giơ ra phía trước. Nhưng.. chỉ khi sóc con vừa rướn mình để nắm lấy cánh tay ấy thì mọi thứ lại trắng xóa. Tất cả biến mất!
Dáng người trước mặt tan biến, hòa vào không khí.
Nụ cười mất hút.
Ánh nhìn như bị che khuất.
Khoảng không vắng lặng đến đáng sợ. Điều đáng sợ hơn là khi sóc con nhìn rọ nét mặt anh tuấn ấy.
_ Vĩnh Khoa…
Mồ hôi túa ra khắp gương mặt bé xinh, thoát khỏi giấc mộng ảo thật may mắn. Và may mắn hơn nữa khi đó chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng.. cảm giác sợ hãi vẫn là thật.
Sau khi định thần lại, sóc con đưa mắt nhìn quanh không gian trắng toát rất đõi quen thuộc.
Dường như Thiên Di vẫn còn chìm trong cơn chiêm bao.
Sao thế này?
Nhìn chiếc đồng hồ cạnh cửa vẫn đang quay những vòng tròn vô vọng quanh một trục xoay cố định. Bây giờ là 3h sáng.
3h sáng?
Nhìn lại một lần nữa khoảng không quen thuộc. Lúc này, Thiên Di mới thực sự hoàn hồn.
Gương mặt trở nên sợ hãi tột độ.
Vĩnh Khoa đã biến mất.
Hơn nữa, sao sóc con lại nằm trên chiếc giường bệnh của Vĩnh Khoa cơ chứ?
Luống cuống leo vội xuống giường, Thiên Di hoang mang tìm khắp phòng nhưng chẳng thấy.
Bật vội tay nắm cửa, hành lang bệnh viện vắng tanh, không một người.
Cảm giác sợ hãi lan rộng cả cơ thể yếu ớt. Như một loài động vật gặm nhắm dần chiếm lấy cả mọi ý thức.
Đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy khắp hành lang bệnh viện mong muốn thấy một người nào đó. Vô vọng.
Chợt, Thiên Di giật mình khựng bước. Nồng súng lạnh toát chỉa thẳng vào thái dương đầy đáng sợ. Hệt một con hổ dữ đang nhắm thẳng vào con mồi bé nhỏ, nồng súng mang màu bóng đêm và hoang sơ như cánh rừng không người.
Nhận ra người đứng trước mặt, Thiên Di như chôn chân tại chỗ.
Ném ánh nhìn hung hãng sang tia nhìn sợ sệt, Trương Tề lạnh nhạt nhếch môi :
_ Số phận của “Chìa khóa vàng” là phải chết.
_ …
_ Bất ngờ lắm đúng không?
_ …
_ Vĩnh Khoa không biết khi nào mới tỉnh. Nhưng đừng lo, nếu không còn “chìa khóa vàng” tồn tại trên đời này nữa, nó chắc chắn sẽ trở về với con người trước đây. Còn giờ thì…
Tách.
Thanh âm ghê rợn vọng lại khắp hành lang, nồng súng lạnh toát vẫn không chuyển dời.
Sóc con hoang mang nhìn người trước mặt. Dường như lo lắng đã choáng lấy não bộ khiến cảm giác sợ hãi trước nồng súng là không có. Khi nghe Trương Tề nhắc đến cái tên thân thuộc, sóc con mới hoàn hồn, môi khẽ lắp bắp :
_ Vĩnh.. Khoa.. mất…
Nỗi sợ hãi làm sóc con không tài nào nói trọn vẹn những gì mình muốn thốt ra. Sóc con sợ, không phải vì nồng súng lạnh toát kia, càng không phải người đứng trước mặt kia mà là sợ vì không tìm thấy một ai đó, sợ vì khi chỉ vừa chợp mắt một lúc thì ai đó đã biến mất. Và sợ cơn ác mộng kia sẽ biến thành sự thật!
Xoạt…
Bỗng chốc, tầm nhìn bị che khuất bởi một bàn tay khác khiến Thiên Di không kịp phản ứng. Thụt một chân lại phía sau, Thiên Di chỉ biết đứng lặng yên trước bóng tối. Nỗi hoang mang lấn dần thần trí khiến sóc nhỏ thấy bất lực.
Cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay ấy, trong đầu hiện lên một người duy nhất có thể đến đây vào lúc này, Thiên Di khẽ gọi nhỏ :
_ Chính An, là cậu à?
_ …
Không có lời đáp trả, không một thanh âm nào vang lên cả làm sóc con càng thất vọng.
Trương Tề lặng người, khẩu súng trên tay dần chao đảo. Nhãn thần run bần bật, khóe môi chẳng thốt lên lời nào.
Hơi ấm từ người phía sau như vòng tay ấm áp xiếc nhẹ cơ thể bé nhỏ. Thật nhẹ. Thật khẽ.
Khóe môi bất giác run lên, Trương Tề nữa muốn cười, nữa muốn thực hiện việc vừa chuẩn bị thực hiện. Nhưng có điều gì đó thôi thúc ông, mong muốn ông buông khẩu súng đáng sợ xuống khi mắt ông chạm ngay ánh nhìn sắc lạnh kia.
|
Chương 71
Áng mây thứ 71 : Hoàng tử tỉnh giấc
Vẫn biết :
♥ Mỗi lần yêu là một lần đau. . .
♥ Mỗi lần xa nhau là một lần con tim bật khóc. . .
. . . Nhưng . . .
♥ Nếu tình yêu chỉ có nụ cười và hạnh phúc. . .
♥ Sẽ lấy đâu ra cái giá để người ta trân trọng. . .
_ Tránh ra.
Ánh nhìn kiên định bỗng chốc trở lại, ngự trị trên khóe mắt hằn đỏ. Trương Tề cầm chặt khẩu súng, thét lên đầy quyền lực.
Bàn tay ấy vẫn giữ nguyên trên mắt Thiên Di. Không nhúc nhích, không có chút gì cho thấy người ấy sẽ buông lơi bàn tay ra, để ánh đèn sáng chiếm lĩnh tròng mắt to tròn.
Ý nghĩ tìm Vĩnh Khoa thôi thúc Thiên Di vùng ra khỏi bàn tay kia.
Khẽ nhúc nhích người, nhưng ngay lúc đó, một cánh tay khác đã nhanh chóng choàng qua vòng vai bé nhỏ một cách bất ngờ.
Sững người, Thiên Di chẳng biết phải làm gì. Càng không muốn nghĩ phải làm gì trong lúc này. Bởi, sóc con đang dồn hết chất xám nghĩ cách thoát khỏi vòng tay ấy và tìm người đang làm mình lo lắng.
Cơn ác mộng cứ quanh quẩn trong đầu khiến sóc con càng hoang mang hơn.
Tia nhìn chạm thẳng ánh mắt kiên quyết, đầy sắc sảo.
Một khẩu súng khác được giơ lên giữa không trung, nhắm thẳng vào người trước mặt.
Khẩu súng trong tay Trương Tề lưỡng lự vài giây rồi dần được hạ xuống.
Trương Tề cười nhạt, ông quay người đi, âm vực trong giọng nói hơi khác thường ngày, chẳng biết có phải do vui mừng hay tức giận nhưng những thanh từ ông nói ra điều được nhấn mạnh :
_ Giỏi lắm. Từ khi con bé ấy xuất hiện cho đến nay, không biết đã bao nhiêu lần con chống lại ta?
Trong ánh đèn mờ ảo, Trương Tề chậm rãi lê giày trên sàn gạch lạnh toát, tiếng giày và gạch chạm nhau rít lên như cơn cuồng phong ngầm. Hơi lạnh dần xâm chiếm cả hành lang bệnh viện.
Trong tích tắc, bàn tay được buông lơi.
Đôi mắt to tròn thích nghi với vầng sáng mờ ảo.
Thiên Di sững người, đưa tay dụi mắt liên tục để đảm bảo rằng mình không nhìn nhầm người.
Niềm vui khôn xiếc hệt chiếc lá xuân đang chuyển màu và khoe sắc. Khóe mi nhòe đi vì vui mừng khiến sóc con không thốt lên lời nào.
Nhào đến ôm chặt lấy người trước mắt, Thiên Di thút thít reo lên :
_ Vĩnh Khoa, anh tỉnh rồi.
------
“Vật báu dưới gối nằm.Là cách để gỡ rối.”
Ngồi trước màn hình máy tính, Chính An không ngừng lẩm nhẩm đọc đi đọc lại hai dòng ấy.
Màn hình điện thoại vẫn sáng sau khi nhận được cuộc điện thoại từ ai đó.
Rốt cuộc là những câu chữ ấy có ý nghĩa gì chứ?
Cạch!
Tiếng mở cửa làm Chính An hơi giật mình, quay sang người vừa bước vào, cậu nhẹ giọng hỏi :
_ Chưa ngủ à?
_ Chưa. Đó là lý do mà ban sáng cậu mờ ám?
Ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, Vĩnh Kỳ đẩy tia nhìn nghi ngờ sang Chính An, hỏi khẽ.
Không lẽ Vĩnh Kỳ đã nghe lén cuộc nói chuyện của Chính An trong điện thoại?
_ Thêm một người biết thì có thể sẽ giải đố nhanh hơn. Vậy là Vĩnh Khoa đã tỉnh?
Chậm rãi cất giọng, Vĩnh Kỳ điềm tĩnh nhìn sang Chính An. Hai ánh nhìn chạm nhau trong tích tắc.
_ Ừ. - Gật nhẹ đầu, Chính An ngã người vào ghế, khẽ nhắm mắt lại – Nhưng lạ lắm. Tôi không hiểu sao cậu ấy lại hỏi tôi “Con nhóc trong phòng bệnh là ai?”. Ngoài Thiên Di, còn có ai khác sao?
Vĩnh Kỳ trân mắt nhìn sang Chính An khi anh chàng vừa dứt lời. Vĩnh Khoa… sao lại hỏi thế?
Một ý nghĩ khẽ lấn át dòng suy nghĩ, không thể nào… nếu thế, sao Vĩnh Khoa có thể nhớ và gọi cho Chính An?
Bầu trời đêm tĩnh mịch lạ thường. Tinh tú lấp lánh sáng trên nền thảm đen hệt những chú đom đóm đang thiêu dệt nên bức tranh đêm tuyệt đẹp.
Gió nhè nhẹ thổi. Lướt nhẹ thân lá mềm mại.
Không gian tĩnh lặng chóng được phá vỡ bởi câu nói bâng quơ phát ra từ phía đối diện Vĩnh Kỳ :
_ Cậu... và Bảo Châu thế nào rồi?
_ …
Lúc người ta đang cố gắng nghiêm túc thì lại kím chuyện để nói. Cái tên Chính An chết bầm.
Lườm Chính An, Vĩnh Kỳ nheo mắt, đanh giọng hỏi :
_ Thế nào là thế nào?
_ À, không, tại tôi thấy hai người thường lui đến bệnh viện nên hỏi thế. Có gì không được à?
_ Tôi đến bệnh viện làm lao công đấy! – Vĩnh Kỳ thất thiểu nói khi nghe nhắc đến hai từ “bệnh viện”. Chẳng ngờ cậu lại một lần nữa trúng kế Wen đại nhân.
_ Lao công?
Chính An há hốc nhìn sang chàng trai anh tuấn, không tin nổi người thế mà lại biết và thực hành từ “lao công”.
Trong khi đó, ánh mắt Vĩnh Kỳ ẩn hiện tia gian xảo, quỷ quyệt chưa từng thấy. Tầm nhìn xăm xoi Chính An như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Một ý nghĩ “hại bè bạn” đang trỗi dậy.
Vĩnh Kỳ cười nham nhỡ, đưa tay xoa xoa càm và nghĩ cách để nói gì đó với Wen đáng kính.
Ngược lại, Chính An ngây thơ, đáng yêu vẫn không hề hay biết. Cậu vẫn chú tâm vào công việc được giao và suy nghĩ lời giải cho câu thách đố kia.
Tội nghiệp Chính An bé nhỏ.
Vĩnh Kỳ vỗ vỗ vai Chính An rồi phì cười. Gương mặt tỏ ra đáng yêu kia đang giấu một “âm mưu hại bạn” phía sau.
Rơi vào tay Vĩnh Kỳ ma quái xem như Chính An xúi quẩy vậy
-------
Ánh trăng chưa lúc nào sáng hơn bây giờ. Tròn trĩnh phảng phất sau mây mù đen kình.
Tinh tú mang niềm hạnh phúc, tỏa sáng lấp lánh, dệt nên bức tranh uyên ương buồn.
Qua khung cửa tít xa, ánh trăng cố rướn mình len lỏi đến hai bóng người trên hành lang bệnh viện.
Tia lạnh từ ánh nhìn bỗng chốc chuyển sang hung hăng.
Hất bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình ra, Vĩnh Khoa hờ hững buông ra câu nói khiến sóc con ngạc nhiên :
_ Bỏ ra.
Chất giọng lạnh lùng tủa ra khắp khoảng không, vây lấy cơ thể bé nhỏ.
Thiên Di ngơ ngác nhìn người trước mặt, vẫn gương mặt xanh xao, vẫn ánh nhìn lạnh lùng, vẫn bộ trang phục bệnh nhân. Đúng thật là Vĩnh Khoa. Nhưng sao… thái độ cậu khác thế?
_ Đừng vì tôi vừa cứu cô mà làm trò đó. Chẳng qua tôi không muốn mình vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh chết chốc thôi. Cũng chẳng hiểu nổi tại sao tôi lại cứu một người không quen biết nữa.
Từng âm thanh truyền đến tai khiến Thiên Di choáng ngợp. Đôi mắt lém lĩnh hoang mang như đang lạc trong một mê cung không lối thoát.
Mím môi thật chặt, sóc con sợ hãi nhìn Vĩnh Khoa, khẽ nói :
_ Anh… bị làm sao thế?
Tia lạnh nghe như không hiểu người trước mặt nói gì, cho hai tay vào túi, Vĩnh Khoa khẽ dời bước đi :
_ Tôi về phòng, không rảnh đâu đứng đây với cô.
Dáng người cao cao dần khuất sau hành lang bệnh viện không chút do dự. Bước chân lạnh toát khiến mọi vật cúi chào kính cẩn. Gương mặt chẳng có chút biểu thị cảm xúc nào.
Bất lực nhìn theo chàng trai mình yêu, Thiên Di không hiểu chuyện gì đang xảy đến nữa. Nước mắt lại là thứ ngôn ngữ đáng ghét. Dòng suối trong suốt tuôn ra khỏi khóe mắt, lấn át gương mặt đáng yêu.
Trong không gian tối om mang chút ánh đèn mờ ảo, chàng thanh niên lẳng lặng bước về phòng
Trong hành lang lạnh lẽo nơi bệnh viện, cô gái nhỏ ngồi bệnh xuống nền đất lạnh, ánh nhìn hoang mang nhìn theo cái dáng đã khuất, hai tay đan xen vào nhau, cố kìm những giọt nước mặn chát đang tuôn rơi. Không hiểu chuyện quái gì vừa xảy đến. Ước sao đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng không, đó hoàn toàn là sự thật.
Không hiểu lý do tại sao khi vừa tỉnh dậy Vĩnh Khoa lại không nhận ra sóc con. Thất thiểu đứng lên trong ánh đèn mờ ảo, Thiên Di đưa tay quệt nước mắt, phải cứng rắn hơn nữa. Phải như thế thì mới đấu với Vĩnh Khoa được. Đâu phải không còn cơ hội “trả thù”.
_ Nhất định em sẽ làm anh nhớ lại em, Trương Vĩnh Khoa đáng ghét.
------
Tiếng chim ríu rít ngoài khung cửa mang ánh bình minh soi rọi cả bệnh viện. Mọi hoạt động trở về nhịp sống của ngày mới.
Nắng len lỏi qua khung cửa, chiếu thẳng vào gương mặt lạnh lùng trong giang phòng. Từng đường nét tuyệt đẹp nổi bật giữa ánh ban mai.
Wen khẽ cười rồi bước ra ngoài sau khi đã kiểm tra tổng quát cho Vĩnh Khoa xong.
Đóng chặt cánh cửa phòng, Wen buồn bã lắc đầu :
_ Máu bầm tích tụ trên não nên tạm thời, Vĩnh Khoa đã mất đi một phần kí ức. Lạ là cậu ấy chỉ quên duy nhất một người. – Tia rơi ngay gương mặt đáng yêu, Wen nói tiếp – Mọi chuyện còn lại điều nhớ rất rõ. Nhưng cũng đừng quá lo lắng, rồi Vĩnh Khoa sẽ nhớ lại, khi máu bầm tan hết. Vấn đề còn lại là thời gian.
Vị bác sĩ già khẽ bước đi sau khi đã nói hết những gì cần nói. Nét mệt mỏi trên gương mặt dần dãn ra.
_ Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi mà.
Chính An nhẹ nhàng an ủi sóc con, thật thì cậu cũng chẳng biết phải nói gì ngay lúc này nữa.
Ánh nhìn vương chút buồn, Vĩnh Kỳ sải chân bước vào giang phòng kia.Đưa tay đóng sầm cửa lại, cậu nhìn Vĩnh Khoa hồi lâu rồi khẽ hỏi :
_ Em biết “chìa khóa vàng” là ai không?
_ Không. – Chất giọng lạnh lùng đáng sợ lan rộng khắp phòng.
_ Biết Thiên Di là ai không?
_ Không.
_ Biết vợ em là ai không?
Ánh nhìn sắc lạnh bỗng ngẫng lên, chạm ngay ánh mắt lo lắng của Vĩnh Kỳ. Cười nhạt, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai :
_ Chẳng phải hôn ước là của anh hay sao?
Sao? Cả chuyện này cũng nhớ? Vậy tại sao lại không nhớ sóc con?
Vĩnh Kỳ chau mày, ý nghĩ vừa hiện ra khiến cậu thốt lên :
_ Biết sóc con chứ?
_ Nhà mình có nuôi động vật? Xin lỗi, tôi không nhớ điều đó.
Trời ạ!
Vĩnh Kỳ giận dữ nhìn gương mặt thản nhiên kia, quả thật cậu rất muốn đấm cho tên này một trần tơi tả.
Nhưng nếu làm thế, có lẽ hôm nay ai đó sẽ không được xuất viện và sẽ phải nằm lại nơi đây thêm vài ngày cũng nên. Dù sao thì cũng không được bạo lực trong bệnh viện của Wen đại nhân.
Dời bước chân đến bên cửa ra vào, Vĩnh Kỳ đưa tay mở cửa ra và bước đến kéo Thiên Di vào.
Đẩy sóc con đến trước mặt Vĩnh Khoa, Vĩnh Kỳ trầm giọng hỏi :
_ Thế còn người này, em biết là ai chứ?
Ánh nhìn rơi tõm trên gương mặt đáng yêu, Vĩnh Khoa thoáng nhíu mày cho dòng kí ức ban tối quay về, lạnh giọng đáp :
_ Không
Thừa biết trước câu trả lời là thế, sóc con khẽ cười rồi nói :
_ Không nhớ cũng…
_ Vĩnh Khoa ngốc, nghe cho rõ đây. Người này là Lữ Thiên Di, vợ chưa cưới của em, biệt danh sóc con là do em đặt cho cô ấy. Đồng thời, Thiên Di cũng chính là “chìa khóa vàng”. Nhớ chưa?
Vĩnh Kỳ giận dữ gắt lên, từng lời lẻ được nhấn mạnh một cách cố ý. Nhưng những thanh từ quan trọng ấy lại chẳng có tác động đến người trước mặt.
Vĩnh Kỳ đâu ngờ đến một chuyện rất có thể xảy đến với Thiên Di. Vĩnh Khoa rất có thể sẽ chính tay chỉa súng vào dáng người bé nhỏ kia và cướp cò không nhân nhượng.
Vì sao ư?
Phần kí ức đã mất không lấy đi bản tính lạnh lùng tàn bạo lúc chưa gặp Thiên Di. Trở về với con người trước đây, kể cả con gái, Vĩnh Khoa cũng sẵn sàng ra tay không chút do dự.
_ “Chìa khóa vàng”… là cô?
Ánh nhìn lãnh đạm chiếu thẳng lên gương mặt đáng yêu vương chút nước mắt, Vĩnh Khoa lạnh lùng hỏi, gương mặt không biểu cảm bất kì sắc thái nào.
Nắm chặt tay lại, Thiên Di cướp quyền đặt câu hỏi, cố nâng ánh nhìn ngang tầm ai kia :
_ Thì sao?
Mọi ánh nhìn đổ dồn về Vĩnh Khoa, cứ ngỡ anh chàng đã nhớ ra. Nhưng không, ngay sau khi sóc con vừa thốt ra từ thừa nhận ấy thì gương mặt kia bỗng chốc trở nên đáng sợ. Thứ âm thanh ghê rợn như vọng lại từ hố sâu :
_ Là thật?
Sóc con gật đầu, ánh nhìn vẫn không rời Vĩnh Khoa.
Cùng lúc đó, Vĩnh Khoa cười nhạt, bước tới trước mặt Thiên Di cùng khẩu súng trên tay.
Mọi cử chỉ diễn ra chớp nhoáng khiến người khác không kịp nhìn rõ.
Nồng súng đen kình lại một lần nữa nhắm thẳng vào vầng trán bé xinh. Nhưng lần này, người cầm súng lại là Vĩnh Khoa chứ không phải Trương Tề.
Từng thanh âm ghê rợn được dịp thoát ra khóe môi đỏ, chất giọng lạnh lùng như muốn nhấn chìm tất cả
_ Nếu vậy… cô phải chết.
|
Chương 72
Áng mây thứ 72 : Hoàng tử lắm lời.
Anh lạnh lùng… là vì em.
Anh trẻ con… là vì em.
Anh ngốc nghếch… cũng là vì em.
Anh thay đổi mình… cũng chỉ vì em.
Tất cả đều là vì em, cô nhóc lắm trò!
Vì bảo vệ em.
Vì yêu em.
Anh đã không còn như ngày trước.
Dường như tình yêu anh dành cho em… đang lớn dần theo năm tháng.
Rồi một ngày…
Khi ánh bình minh nhuộm màu bảy sắc…
Khi nắng vàng soi rọi khắp muôn nơi…
Khi gió và mây hòa chung nhịp đập…
Anh và em… sẽ cùng nhau vẽ nên bức tranh hạnh phúc!
Vạn vật như ngưng động, gió như ngừng thổi, mây như ngừng bay, thời gian như ngừng trôi.
Cả không gian sặc mùi nguy hiểm. Hệt như lưỡi hái tử thần đang ve vãn trước con mồi, gieo rắc tia sợ hãi. Chờ cơ hội để cướp đi luồng sinh khí và túm lấy con người xấu số mang về cõi hư không.
Thiên Di không thốt nên lời, ánh mắt rơi tõm trên gương mặt sắc lạnh, hoang mang, lo sợ. Nếu tia nhìn là thứ vũ khí lợi hại để giết người thì có lẽ, sóc con đã chết khi chạm ngay ánh mắt sắc lạnh đầy đáng sợ kia.
Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn hành động của Vĩnh Khoa mà không ngờ đến. Trước khi cậu kịp cất giọng thì Chính An đã lên tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt, nguy hiểm giữa giang phòng :
_ Khoa, bỏ súng xuống đi.
Tia lạnh vẫn nguyên vẹn trên gương mặt anh tuấn, nồng súng vẫn không lây chuyển hay có dấu hiệu sẽ hạ xuống. Vĩnh Khoa nhếch môi hiểm, phát ra thứ thanh âm ghê sợ :
_ Tại sao tôi phải làm thế?
_ Vì…
Bụp.
Chiếc cặp quai chéo hồng phấn từ từ rơi xuống nền gạch trắng sau khi đã hạ cánh êm ái trên gương mặt anh tuấn một cách bất ngờ.
Không gian lắng động ngay lúc đó. Chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường là ung dung chạy như chẳng có gì.
Gương mặt dần biến sắc, nồng súng trên tay đã được hạ xuống cùng sự thay đổi của sắc mặt.
Trước khi để ai đó kịp hỏi tội, Thiên Di đã nhanh nhẹn nói, tia nhìn nhắm thẳng vào người đối diện trở nên hung hăng hệt ai đó đã từng thế :
_ Đau không?
Đúng láu cá.
Đã ném đồ vào mặt cậu mà còn lên giọng hỏi thế?
Vĩnh Khoa nheo mắt hung tợn, gieo tia nguy hiểm lên cơ thể bé nhỏ, gằng từng chữ :
_ Làm trò gì hả?
_ Ồ, thế là không đau rồi! Phải tìm thứ gì đó cứng hơn mới được, nhỉ?
Sóc con tinh nghịch nháy mắt làm ai đó tức điên.
Nở một nụ cười tinh ranh, Thiên Di nhẹ nhấc bàn chân “vàng ngọc” của mình lên và tháo chiếc giày búp bê xinh xắn đang ngự trị trên chân ra.
Vèo…
Rầm!
May mắn thay. Khi chiếc giày vừa nhắm mục tiêu là gương mặt điển trai bay thẳng đến không chút do dự hay nể tình thì Vĩnh Khoa đã nhanh chóng né sang một bên. Chiếc giày chạm tường rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Đưa tay xoa xoa mũi tỏ vẻ đắc ý khi né được vật thể bay, Vĩnh Khoa nhếch môi lạnh, giương ánh nhìn tinh quái nhìn sang người đối diện :
_ Chỉ có thế…
Câu chữ còn lại bị nuốt trở lại cuống họng khi một chiếc giày khác đáp thẳng vào gương mặt anh tuấn một cách bất ngờ.
Giày búp bê ung dung rơi xuống đất, để lộ gương mặt hầm hầm tột độ, ánh nhìn đanh lại đầy giận dữ. Luồng khí lạnh bộc phát, hoành hành khắp phòng, như đang chiếm lĩnh cực Bắc đất nước.
Cơn giận lan tỏa khắp các tế bào, Vĩnh Khoa toan bước đến xử lí con nhóc ngỗ nghịch nhưng đã bị Chính An can ngăn.
_ Vĩnh Kỳ, đưa sóc con ra ngoài đi.
Vừa dứt lời, Chính An đã mạnh tay xô dáng người anh tuấn trở lại giường mà quên mất là ai kia vẫn đang còn hơi đau do vết thương.
Khi nhìn thấy Vĩnh Khoa thoáng nhíu mày, Chính An mới chợt nhớ đến rằng ai đó đang bị thương. Toan bước đến đỡ Vĩnh Khoa dậy thì Chính An đã bị đẩy sang một bên bởi bàn tay nhỏ nhắn cùng chất giọng đáng yêu vang lên :
_ Vĩnh Khoa, anh có sao không?
Vì lo lắng nên sóc con đã không cảnh giác cẩn trọng. Sau khi vừa gây họa, sóc con lại chóng quên.
Thế là bị tóm trong nháy mắt.
Tuy có hơi đau nhưng Vĩnh Khoa vẫn còn đủ mạnh để giữ chặt con nhóc nghịch ngợm vừa ném giày vào mặt mình.
Chiếm lĩnh thế thượng phong, Vĩnh Khoa túm chặt hai cánh tay nhỏ nhắn. Gieo tia nhìn hung hăng lên người Thiên Di, chất giọng lạnh tanh được ném vào không trung, sặc mùi nguy hiểm :
_ Dám làm thế với tôi. Cô chết chắc.
Thiên Di đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa chầm chầm. Nữa muốn đánh, nữa không muốn vì sợ đánh trúng vết thương của cậu. Cũng tại “lỡ yêu” rồi nên thế!
Thế nên ban nãy, nhắm vào gương mặt là cách tốt nhất.
Gương mặt…
Một ý nghĩ táo bạo và khá điên rồ hiện lên trong đầu sóc con. Mím môi thật chặt, Thiên Di lại nhìn chầm chầm Vĩnh Khoa… do dự
Làm sao đây? Có nên..không ta? Nếu làm thế khác nào… nhưng… nếu không thì mình chết chắc. Xem ra anh ấy giận thật rồi. Nhưng… có kỳ lắm không?
Tư tưởng đang đấu tranh hết sức kịch liệt, cuối cùng sóc con cũng đưa ra quyết định. Cười ma mãnh, mặc cho tay bị giữ chặt dưới bàn tay rắn chắc, Thiên Di khẽ nhướn người lên…
Cánh hoa anh đào mềm mại khẽ phớt qua làn môi mọng đỏ. Mọi cử chỉ thật nhẹ nhàng và đầy bất ngờ.
Một nụ hôn mỏng manh cùng hương gió nhè nhẹ vương nơi cánh mũi.
Rời khỏi làn môi ai đó, Thiên Di cuối đầu để che đi gương mặt đang ửng đỏ hệt quả cà chua chín mộng.
Bàn tay được nới lỏng ngay tức khắc vì cái hành động đầy bất ngờ kia. Nhân cơ hội, sóc con chuồn thẳng. Chạy vụt ra ngoài trước cái nhìn ngơ ngác của Vĩnh Kỳ và Chính An.
Không gian quanh phòng lại im lặng đến choáng ngợp nhưng mang hương vị hạnh phúc.
Dường như khóe môi vẫn vương chút gì đó. Nhẹ nhàng thanh khiết như làn gió thơm hương xuân mới.
Cảm giác thân quen khó tả chiếm lấy trí óc trống rỗng về cô nhóc gan lì.
Gương mặt anh tuấn cùng tia sắc lạnh vẫn điềm nhiên. Khẽ đưa tay chạm môi mình, Vĩnh Khoa cất giọng, mắt vẫn đau đáu nhìn vào khoảng không như người mất hồn :
_ Cô ta… là ai?
-----
Chạy được một đoạn, Thiên Di dừng lại, dựa lưng vào tường thở hỗn hễn. Gương mặt vẫn ửng đỏ sau hành động vừa rồi. Tim đập loạn nhịp vì hồi họp.
Chạm nhẹ môi mình, sóc con cười khẽ.
Hạnh phúc như ánh nắng chớm nhẹ ngoài kia, phảng phất hương thơm dìu dịu quanh cánh mũi.
Mãi đắm chìm trong bể kẹo ngọt lịm, Thiên Di chẳng hay có người đang đứng sau lưng mình.
_ Này, Vĩnh Khoa tỉnh rồi nên hạnh phúc ra mặt thế à?
Chất giọng trong trẻo khiến Thiên Di giật mình. Bảo Châu bước đến, cười tươi nhìn sóc nhỏ. Chợt, cô nàng phát hiện ra một cụ bà đang chậm rãi bước đi từ đằng xa. Chóng nhận ra cụ bà là người hằng ngày trò chuyện cùng mình, Bảo Châu quay sang Thiên Di, khẽ nói hệt cô y tá sốt sắng lo cho bệnh nhân của mình :
_ Em đợi chị nhé. Chị đưa bà ấy về phòng xong sẽ nói chuyện cùng em. Chịu khó ngồi ở ghế đá trong khuôn viên bệnh viện hóng gió trước nhé. Chị sẽ ra ngay.
Nói xong, Bảo Châu hớn hở chạy đi giúp đỡ cụ bà kia. Nhìn theo bóng dáng người chị đáng quý, Thiên Di ngây ngô cười. Dường như tính cách y tá đang dần lộ rõ. Đúng thật là Wen đại nhân, luôn khiến người khác thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Có khi nào trong tương lai, ngoài A Huân, Wen lại có thêm một “đệ tử” không nhỉ?
Nhờ Wen mà cả Bảo Châu và Vĩnh Kỳ ý thức được nhiều hơn, thay đổi nhiều hơn. Chẳng những thế, ngày nào họ cũng đến bệnh viện để giúp đỡ cứ y như là đang ở ngay chính nhà mình.
Đưa tay che miệng khi một ý nghĩ nhỏ khẽ vụt qua đầu, Thiên Di lầm bầm, khóe môi hình thành nụ cười đáng yêu :
_ Mình cũng rất muốn có chị dâu…
_ Nè, sao em lại đứng đây?
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện ngay.
Từ phía sau, Vĩnh Kỳ thong thả duỗi thẳng chân bước đến chỗ Thiên Di. Ánh nhìn có phần ma mãnh khi vừa chứng kiến sóc con gan dạ dám hôn Vĩnh Khoa ngay trước “đám đông”.
Hiểu được hàm ý kia, Thiên Di bĩu môi :
_ Em làm vậy để thoát thân thôi.
_ Anh có nói gì à?
Nén cười, Vĩnh Kỳ thản nhiên nói, mắt dời sang hướng khác để tránh chạm ngay ánh nhìn đáng yêu đang là chất súc tác gây cười kia.
Hơi bị xấu hổ, sóc con ngó lơ chỗ khác, giả vờ hỏi :
_ Anh tìm chị Bảo Châu hả?
_ Tìm cô ta làm gì?
Vĩnh Kỳ như bị sụp hố ngay lúc sóc con vừa dứt lời ngây thơ. Đúng thật là thông tin ngày nay truyền đi với vận tốc ánh sáng. Chắc nay mai thôi, cả bệnh viện sẽ biết tới cặp đôi Vĩnh Kỳ – Bảo Châu và trên diện rộng, chắc cả đất nước Việt Nam sẽ biết tỏng?
Cả hai trong sạch cơ mà. Sao lại trở thành tình nghi số 1 đất nước chứ?
_ Anh tưởng mình là tổng thống chắc?
Nhìn thấy được tâm tư đồ sộ của anh chàng mộng tưởng, Thiên Di lên giọng chọc ngoáy mặc dù thừa biết là Vĩnh Kỳ đang giả vờ đóng kịch để làm mình vui.
Giống như một người anh trai, cũng giống như Hải Nhân, Vĩnh Kỳ luôn là thế.
_ Tổng thống à? Ý tưởng không tồi. Okay, mai anh sẽ đăng ký một khóa học cho chuyên ngành tổng thống.
_ Hi hi, vậy cố lên nhé!
Cả hai cùng phì cười trước những lời mang chất gây cười kia. Hành lang bệnh viện như mang lớp áo khác. Tiếng cười vang vọng khiến mọi bệnh nhân vui lây. Không khí chẳng ngột ngạt và nồng mùi thuốc sát trùng, thay vào đó là bầu không khí vui tươi.
Luồng khí ấy rất có lợi cho sức khỏe của bệnh nhân! Cũng như câu “Một nụ cười hơn mười than thuốc bổ”.
------
_ Thiên Di?
Khẽ chau mày nghi hoặc cho cái tên không chút ấn tượng với đầu óc trống rỗng, Vĩnh Khoa hỏi lại Chính An cả mấy lần chẳng chán nhưng cũng đủ để khiến người trả lời bực dọc.
Chính An ngồi phịch xuống giường bệnh, kìm nén cảm xúc, khẽ đáp :
_ Tôi nhắc lại lần cuối cùng. Cô ấy là Thiên Di.
_ Thiên Di?
_ …
Thở dài, Chính An dùi mình xuống giường, lấy gối trùm kín đầu mình lại vì tên ngốc cạnh bên.
Sức chịu đựng của cậu có giới hạn mà. Cứ hỏi mãi. Đợi đến khi máu bầm tan thì tự khắc sẽ nhớ thôi. Hỏi chi lắm thế!
Vĩnh Khoa ma mãnh nhìn vào góc tường, khóe môi lập đi lập lại cái tên ấy rồi khẽ cười. Cũng có chút ấn tượng. Và hơn hết, khi môi ai đó khẽ chạm môi cậu, cũng thấy vui vui mặc dù chẳng hiểu lý do vì sao.
_ Này…
Lay lay người Chính An, Vĩnh Khoa hờ hững cất giọng.
_ Gì nữa?
Quăng cái gối vô can sang một bên, Chính An hằng học gắt vì bực mình. Sao cái con người này khi mất trí thì lắm chuyện thế không biết!
Lưỡng lự vài giây, Vĩnh Khoa quay sang nhìn Chính An, thốt ra câu hỏi khẽ :
_ Thiên Di thường hôn tôi như thế à?
_ …
Cái tên này….
Chính An không kìm nổi bực mình với cái tài lắm chuyện tò mò kia. Chuyện riêng tư giữa hai người thì làm Chính An bé nhỏ biết được? Chẳng lẽ mỗi lần cả hai đi chơi cậu phải theo… rình?
Hằng hộc nhìn Vĩnh Khoa, nở một nụ cười ngượng, Chính An đáp lời :
_ Chuyện đó thì làm sao tôi biết được?
_ Sao lại không biết?
_ Cậu… Được rồi, khi nào Thiên Di quay lại đây, cậu cứ hỏi thẳng cô ấy.
_ Thế… tôi có phản ứng thế nào khi nhỏ ta làm thế?
_ …
_ À, Thiên Di thường gọi tôi là Vĩnh Khoa hả? Còn kiểu gọi nào khác không?
_ …
_ Mà Thiên Di thích dùng bạo lực với tôi lắm sao?
_ …
_ Tôi và Thiên Di đang yêu nhau hả?
_ Đấy. Hỏi sao không bực. Cứ lải nhải miết. Tại sao khi mất một phần trí nhớ lại thành ra thế này nhỉ? Hay là có va chạm ở đâu nữa không? Sao cứ thay đổi xoành xoạch thế!
_ Này, sao không trả lời tôi?
Vĩnh Khoa giận dữ gắt lên, tia nhìn trở nên sắc lạnh.
Người giận phải là Chính An chứ?
Đến lúc này, Chính An mới chính thức đứng phắt dậy. Cơn giận thật sự đã bùng nổ. Bước ra cửa, cậu quăng lại câu nói của mình một cách hung hãn khiến người trong phòng chỉ biết nhìn theo :
_ Để tôi tìm Wen đến tiêm cho cậu vài mũi thuốc ngủ!
|
Chương 73
Áng mây thứ 73 : Hoàng tử lắm lời (2)
- Trở thành người yêu đầu tiên của 1 người, đó là điều may mắnNhưng. . .- Trở thành người yêu cuối cùng của 1 người nào đó... mới thật sự là hạnh phúc.
Từng chòm mây lang thang dao du khắp chốn. Nắng len lỏi qua kẽ hở trong đám kẹo bồng bềnh ấy, chen chút nhau rọi xuống những tàn lá mới trút hết sương đêm, xanh ngắt.
Hàng cây lớn vắt sạch không khí, đem lại hương dễ chịu của ngày mới, vu vương nơi cánh mũi.
Gió dịu dàng quàng tay ôm trọn bầu trời, làm lung lay tán lá, vờn tóc ai thật khẽ.
Chóng tay nhìn xa xăm hồi lâu sau khi đã chọn cho mình chiếc ghế thích hợp và dễ tìm, Thiên Di nghiêng đầu nhìn những đứa nhóc ngây thơ đáng yêu đang đùa giỡn cùng nhau, nụ cười trẻ nhỏ thật trong sáng, không vương muộn phiền tựa thiên thần.
Bỗng, kí ức ùa về như cơn gió vừa thoáng qua. Chớp chớp mắt, Thiên Di vội quay sang người bên cạnh, thứ âm thanh trong trẽo khẽ vang cùng tiếng lá dao động, phối hợp nhịp nhàng :
_ Lạ thật. Sao trong phòng anh Vĩnh Khoa lại có súng?
Câu hỏi nhỏ khiến Vĩnh Kỳ bừng tỉnh, thoát khỏi dòng chảy mênh mang đang ùa nhau chạy trong não bộ.
Nhìn gương mặt đáng yêu, Vĩnh Kỳ khẽ nhíu mày.
Đúng rồi!
Hôm đó, khi Vĩnh Kỳ đến bệnh viện, cậu có đem theo một khẩu súng nhỏ, giấu trong ngăn tủ của phòng bệnh nơi Vĩnh Khoa nằm vì sợ Trương Tề đến bất chợt làm hại sóc con. Phải có thứ để phòng vệ chứ!
Mà Vĩnh Khoa cũng thích lục lọi thật. Mới vừa tỉnh dậy mà đã phát hiện ra trong phòng có “tàng trữ” vũ khí nguy hiểm! Chẳng những thế, cậu còn ngang nhiên lấy mà dùng.
Đưa tay gãi đầu, Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nói, vẻ mặt hối lỗi trong thật ngố :
_ Là do anh đem đến.
_ Anh Vĩnh Kỳ cũng sử dụng thứ vũ khí đó? – Thiên Di nhăn trán, mắt dán thẳng vào đối phương.
_ Không. Anh lấy trộm của Chính An. Chắc cậu ta cũng phát hiện rồi!
_ Trời!
Thiên Di sửng sốt vì phát hiện ra anh em họ Trương có thật nhiều biệt tài khiến người khác kinh ngạc và không kịp tiếp thu.
Nếu người này mà được huấn luyện chắc chắn sẽ trở thành tên “đạo chích” đáng lo ngại đây.
Thật may mắn vì điều đó không xảy ra!
Một vệt sáng khẽ lướt qua, sóc con mở to mắt nhìn Vĩnh Kỳ, hốt hoảng nói :
_ Anh ấy mất trí. Thế ai là người bế em lên giường?
_ Sao? Có chuyện đó nữa à?
Vĩnh Kỳ hét lên, mém chút nữa là đứng phắt dậy. Nét mặt làm quá sự việc hết sức.
_ Thiên Di, đợi có lâu... lắm… không?
Từ đằng xa, Bảo Châu hớn hở chạy lại, rối rít vẫy tay chào sóc con bé nhỏ. Nụ cười vừa hiện ra lại chóng mất khi đôi mắt đen láy chạm ngay ánh nhìn của ai đó không đội trời chung. Thay vào đó, gương mặt liền trở nên không vui.
_ Sao anh lại ở đây?
_ Sao tôi lại không được ở đây?
Vĩnh Kỳ cũng không kém, anh chàng ngang ngạnh nói, mắt chẳng đối hoài tới dáng người đang đứng trước mặt mà nhìn sang chỗ khác thể hiện sự khinh thường đối phương.
_ Tôi chỉ hẹn Thiên Di thôi mà, sao anh lại ngồi đây?
Bảo Châu trợn tròn mặt, hung hăng nói như vung nanh trước con mồi. Tỏ ra mình có sức mạnh và đầy quyền năng.
_ Cái ghế này của cô à? Sao tôi lại không được ngồi đây?
Nhướn mày, Vĩnh Kỳ thản nhiên đáp bằng chất giọng khinh khinh.
_ Thôi. Anh chị đang gây ồn đó. Cũng may là… Wen… không… có… mặt… À, em phải đi hỏi cho rõ cái tên kia đã. Anh chị bảo trong nghen.
Thiên Di cười khẽ khi ánh nhìn chạm ngay tia nhìn sắc xảo đâu đó. Từ “bảo trọng” được sóc con cố ý nhấn mạnh nhưng dường như chẳng có tác dụng với hai người đang “hăng máu”.
Nhanh chóng hiểu chuyện và không muốn trở thành một trong những phần tử gây ồn, Thiên Di vội chuyển chủ đề và đứng dậy chuồn thẳng. Dại gì mà ở lại để hưởng “hậu quả” chung.
Còn lại hai người không đội trời chung. Lãnh địa này là của họ.
Gió thay nhau rít vào tán lá tạo thứ âm điệu đáng sợ. Như cảnh báo cho con mồi biết thợ săn đang đứng tần ngần phía sau họ.
Cả hai ánh nhìn tóe lửa khi chạm nhau tích tắc.
Âm u…
_ Quét dọn phòng y tá, phòng bác sĩ, phòng mổ, phòng của tất cả các bệnh nhân trong bệnh viện này. Ta sẽ cho người kiểm tra. Cấm tuyệt đối lười biếng.
Tiếng nói quen thuộc như vọng lại từ cõi hư không, chất giọng ấy chẳng bao giờ quên cho được, thứ âm thanh luôn làm cả hai con người kia phải khiếp sợ.
Giọng nói kia như đã khắc sâu vào tận xương tủy. Và hơn hết, cả hai không ai cho phép mình quên chất giọng đặc biệt kia.
Wen cười hiền hậu, hai tay khoanh trước ngực thư thái, nhân từ giao nhiệm vụ tối cao cho hai nhân viên quét dọn chuyên nghiệp chỉ trong một ca huấn luyện.
Chẳng đợi câu trả lời là đồng ý hay không đồng ý, Wen cười ranh mãnh rồi ung dung bước đi trong ánh nắng dịu nhẹ. Bỏ lại hai gương mặt ngơ ngác đến tội.
Cơn thịnh nộ vẫn còn nguyên vẹn.
Cuối cùng, cái lý do khiến sóc con bỏ chạy trước khi cuộc chiến kết thúc đã rõ như ban ngày. Thì ra là do đây!
Lại phải nhận khổ hình…
-----
Cạch!
Thiên Di nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh, bước thật khẽ vào trong để không gây ra tiếng động.
Ngủ rồi sao?
Nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt, Thiên Di khẽ cười. Lúc ngủ trông ai đó thật đáng yêu.
Ngồi xuống cạnh giường bệnh, sóc con chóng càm nhìn chăm chú gương mặt đẹp mê lòng người kia.
Từng ngón tay thon thon di nhẹ trên vầng trán cao rộng. Đôi mày rậm cùng hàng mi cong vút. Chạm nhẹ vào chóp mũi thanh tao rồi đến làn môi đỏ mộng.
Soạt.
Vĩnh Khoa khẽ nhúc nhích làm sóc con giật bắn mình. Rụt tay lại theo phản xạ. Gương mặt thoáng ửng hồng vì làm chuyện lén lút.
Hé mắt sau giấc ngủ ngắn, Vĩnh Khoa vươn vai rồi ngồi dậy. Mắt mở trau tráu nhìn đứa con gái đang ngồi trong phòng mình.
Một lúc sau, tia nhìn sắc lạnh chiếu thẳng lên người Thiên Di, khóe môi khẽ mấp máy :
_ Vào khi nào thế?
_ Mới vào thôi. – Thiên Di nhỏ giọng, mắt chẳng dám nhìn Vĩnh Khoa lấy một cái vì sợ ai kia thấy gương mặt ửng hồng.
_ Thế à?
_ Vâng!
_ Thế… có tranh thủ lúc tôi ngủ mà hôn không đấy?
_ …
Cái gì chứ? Anh tưởng mình đáng giá lắm chắc.
Khẽ nghĩ, sóc con ngẩng đầu lên, nhoe mắt nhìn Vĩnh Khoa :
_ Anh nghĩ em biến thái như anh à?
_ Biến thái? – Tia lạnh chuyển màu, mái đầu khẽ nghiêng nhẹ, Vĩnh Khoa giương mắt ngạo mạn. – Tôi hay em là người biến thái trong khi em cả gan hôn tôi trước mặt Chính An và Vĩnh Kỳ?
_ …
Hừ… đáng ghét. Anh mà không bị thương thì biết tay em. Khi mà nhớ lại rồi thì đừng có hòng mà người ta thèm hôn cho. Grừ… đáng ghét.
Vĩnh Khoa vẫn chẳng thèm quan sát sắc mặt của sóc con, cậu thản nhiên đưa tay vuốt lại mái tóc bị rối rồi hỏi tiếp :
_ Em thường hôn tôi thế à?
_ Không. Vài lần thôi. – Thiên Di gắt lên, nét mặt nghịch ngợm chứa phần hung hăng và… mắc cỡ.
_ Thế em thường gọi tôi là gì?
_ Tên đáng ghét, tên chết bầm, đồ con heo, đồ ngốc, đại ngốc…. Và chồng yêu!
Thiên Di hớn hở kể đến độ thành thật, tia nhìn vui tươi chiếm trọn nhãn thần. Gương mặt đáng yêu khẽ làm ai đó rung động.
Nhưng… những từ phát ra từ cửa miệng nhỏ nhắn chẳng làm ai đó rung động ngoài hai từ “chồng yêu”.
Vĩnh Khoa chau mày, đưa tay nâng càm sóc nhỏ lên ngang tầm nhìn, thản nhiên nói :
_ Gọi tôi là gì?
_ Tên đáng ghét, tên chết bầm, đồ con heo, đồ ngốc, đại ngốc.
Thiên Di hét lên thỏa chí, cố ý nhấn mạnh từng âm ngữ để chọc tức ai đó.
Có hơi shock với những gì vừa nghe, Vĩnh Khoa nhíu mày hồi lâu rồi lạnh lùng nhìn Thiên Di chầm chầm đầy tức giận.
Tia lạnh chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn, khóe môi gằng từng chữ :
_ Chỉ được gọi “chồng yêu”. Nếu để tôi nghe những từ khác, em chết với tôi.
Rời tay khỏi chiếc càm bé xinh, Vĩnh Khoa lạnh lùng nằm lại xuống giường, gối tay lên đầu rồi tiếp tục đặt câu hỏi :
_ Tôi và em đang yêu nhau?
_ Không. Phải nói là đã yêu nhau.
_ Đi chơi được nhiều không?
_ Cũng không nhiều lắm.
_ Sao vậy?
_ Vì anh toàn bận việc. Với lại có rất ít thời gian mình ở cạnh nhau.
_ Việc?
_ Anh baỏ vệ em khỏi ông anh và.. anh luôn làm chuyện ngốc nghếch khiến mình bị thương. Luôn làm em khóc thôi.
_ Tôi làm em khóc?
Ánh nhìn có phần xót xa, Vĩnh Khoa nhỏ giọng hỏi sóc con. Cảm giác có lỗi dâng lên trong người khiến Vĩnh Khoa chỉ muốn bật dậy ôm chầm lấy người con gái trước mặt.
Thiên Di lén nhìn sang ai đó, thầm vui khi thấy nét mặt đó của anh chàng.
Cuối cùng cũng biết đau vì em rồi sao!
_ Thế mỗi lần tôi làm em khóc sao lại không đánh tôi?
Hả?
Sóc con tròn mắt, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Đưa tay sờ trán Vĩnh Khoa rồi lại sờ trán mình. Không ai nóng hay có dấu hiệu khác thường gì sất.
Không ngờ Vĩnh Khoa lại nói thế.
Cụp mắt xuống, Thiên Di khẽ nói, đủ để cả hai nghe rõ :
_ Đánh được cũng đánh lâu rồi.
_ Thế em thích dùng bạo lực với tôi lắm ah?
_ Thích, thích lắm.
Cốc…
Nhăn mặt, Thiên Di đưa tay xoa xoa vị trí vừa nhận cái cốc đau điếng người ấy mà hậm hực lườm người đáng ghét đang nằm đó.
Rõ vô duyên. Hỏi người ta cho đã rồi lại “hành hung”. Người ta chỉ trả lời thật lòng thôi mà. Có cần mạnh tay thế không chứ!
Mãi ngồi trả lời những gì Vĩnh Khoa tra khảo mà sóc con quên mất mình định hỏi Vĩnh Khoa việc quan trọng. Ngồi ngay ngắn lại trên ghế, sóc con thỏ thẻ cất giọng hỏi đối phương :
_ À, tối hôm đó có phải anh bế em lên giường không?
_ Phải. Có việc gì à? – Lạnh lùng đáp, Vĩnh Khoa hờ hững nhắm mắt lại.
_ Sao lại làm thế khi không hề biết em là ai?
_ Đơn giản vì thấy em tội nghiệp. Có giường không nằm mà lại ngủ như thế. Mà sao hỏi lắm vậy? Tôi buồn ngủ rồi. Ra ngoài đi. Đừng có ở đây mà làm ồn!
_ …
Cái tên này…
Người lắm lời là anh chứ ai!
Phải rồi! Nói nhiều quá nên mệt à. Đồ khó ưa.
Thiên Di gầm gừ soi tia nhìn hầm hầm vào người trước mặt. Tiếc là ai đó đã khép vội hàng mi, nếu không thì chắc sẽ có chuyện lớn.
Sóc con đang “hoa tay múa chân” minh họa cho những gì mình muốn xả ra ngoài cho đỡ tức. Nếu “giáng đòn” thật chắc phải đau lắm.
_ Còn không ra ngoài?
Đột nhiên, Vĩnh Khoa mở mắt làm Thiên Di đứng hình, vội ngưng trò trả đũa lén lút, tay vẫn lơ lửng giữa không trung.
_ Làm trò gì đấy?
_ A ha, phòng anh nhiều muỗi quá… Thôi, anh ngủ ngon nhé. Em ra ngoài.
Viện lý do, sóc con quơ tay quơ chân rồi nhanh chóng đứng lên và vọt ra ngoài trước khi ai kia nổi cáu.
Cười nham nhỡ, Thiên Di đóng cánh cửa phòng lại rồi nhấc chân bước ra ngoài trong niềm vui hả hê.
Vĩnh Khoa phải chịu trận dài dài hay sóc con sẽ phải hứng hình phạt từ ai đó?
Chuyện đó là của tương lai. Còn hiện tại, Thiên Di vô cùng, vô cùng hân hoan khi mình vừa làm được gì đó lén lút để trả thù. Trò “tiểu nhân” đôi khi cũng vui phết!
|