Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi
|
|
Chương 74
Áng mây thứ 74 : Đêm… yêu!
Gặp gỡ và nảy sinh cảm xúc có thể là định mệnh ♥
Nhưng ở lại hay ra đi lại hoàn toàn là sự lựa chọn của mỗi người ♥
Tối đến.
Mặt trời dần lặn nhườn vị trí tiên phong cho trăng cao lên ngôi.
Mây xanh dần tan cho mây đen kéo đến.
Sao lung linh hiện ra trên nền áo mới. Phát sáng lấp lánh.
Buổi tối kết thúc một ngày làm việc vất vả, tất bật của bao người. Và trên hết là kết thúc hình phạt dành cho hai người nào đó.
Vạn vật chìm trong ánh đèn sau ngày dài ngâm mình dưới vầng sáng ban mai trong suốt.
Gió đêm lạnh lẽo ùa về.
Vĩnh Khoa giương mắt nhìn vị bác sĩ già, tia lạnh ngự trị thêm phần sắc xảo, tinh anh.
Wen đôn hậu cười khi khám tổng cho ai kia xong. Ánh đèn hắt lên gương mặt Wen, sáng bừng.
Dọn dẹp dụng cụ, Wen ôn tồn phả giọng nói điềm tĩnh xen lẫn ma quái vào giang phòng sặc khí lạnh :
_ Đúng là Trương Vĩnh Khoa. Sức khỏe chẳng ai bì kịp. Ngay bây giờ, cháu có thể xuất viện. Sao không nhân cơ hội tạo một buổi đi chơi đúng nghĩa với cô nhóc?
Cười lạnh, Vĩnh Khoa khẽ khoác chiếc áo sơ mi vào người. Gam xanh da trời đậm như tôn thêm vẻ ngang ngạnh, lạnh lùng. Ăn mặc giản dị đôi khi lại tôn vinh vẻ đẹp của cậu lên đỉnh cao.
_ Cháu nghĩ Thiên Di không thích thế đâu. Con sóc ấy mà biết cháu hồi phục trí nhớ rồi thì còn gì vui. Sẽ trả thù bằng những trò nghịch ngợm đau đầu cho mà xem! Nhân cơ hội này, cháu phải “hành hạ” cô vợ ngốc này một chút. Thế mới công bằng, Wen nhỉ!
_ Ha ha ha, con đừng hung hăng với con bé quá nhé. Mấy ngày nay cô nhóc chăm sóc con mà quên cả bản thân mình đấy.
Vĩnh Khoa khẽ cuối đầu chào Wen rồi ung dung bước ra ngoài. Trên hành lang vắng bóng người, cái dáng cao ngạo trong thật cuốn hút với lối ăn mặc mới.
Căn teen bệnh viên về đêm thật náo nhiệt. Vĩnh Khoa vừa bước vào thì đã chiếm trọn mọi ánh nhìn của những người hiện có mặt trong căn teen. Những cô y tá trẻ tuổi đang buôn chuyện, một vài bệnh nhân nữa xinh xắn, những cô nhân viên phục vụ đáng yêu…
Ánh nhìn lạnh vút qua một lượt cả căn teen, khẽ cười rồi nhấc bước đến chiếc bàn trong góc. Nơi có cô nhóc lém lĩnh đang ngồi nhâm nhi tô soup thơm phức vừa mới mua.
Cạch!
Thản nhiên nhấc chiếc ghế đối diện cô nhóc, Vĩnh Khoa ung dung thả mình ngồi xuống một cách tự nhiên. Cười lạnh.
Khá bất ngờ trước người vừa xuất hiện. Nuốt trọn muỗng soup vừa được cho vào miệng, Thiên Di ngơ ngác hỏi :
_ Sao anh lại biết em ở đây? Còn nữa, anh vừa mới tỉnh dậy mà, đừng đi lung tung như thế, nguy hiểm lắm. Về phòng ngủ đi.
_ Đi lung tung? Nguy hiểm? – Vĩnh Khoa nhếch môi rồi cười nhạt, chóng càm nhìn gương mặt đáng yêu trước mắt, nói khẽ – Tôi đâu ngốc như em mà lo xa thế?
_ Anh…
Thiên Di im lặng hẳn khi nhận được ánh nhìn âu yếm cùng một hành động đáng yêu vừa được ai đó thực hiện.
Miếng khăn giấy khẽ đặt lên khóe môi vương chút nước soup bởi người con trai trước mình khiến Thiên Di sững người.
Lúc mất trí anh lại ân cần thế này sao?
Nghĩ thầm, sóc con khẽ cười. Bất chợt, đôi mắt to tròn chạm ngay vô vàn ánh nhìn ganh tỵ nơi căn teen khi họ vừa được chứng kiến hành động vừa rồi.
Cười gượng, Thiên Di giật lấy miếng giấy từ tay Vĩnh Khoa, đứng phắt dậy rồi nhanh miệng nói :
_ Đi. Em đưa anh về phòng ngủ
Người đối diện chẳng buồn đứng lên. Mắt hờ hững nhìn vào tô soup vẫn còn đầy, thản nhiên nói :
_ Ăn nốt đi.
_ Em no rồi. Đứng lên đi, em đưa anh về phòng ngủ.
_ Muốn ngủ chung với tôi đến mức đó sao?
Những ngôn từ vừa thoát ra khỏi khóe môi đầy kiêu hãnh khiến Thiên Di hóa đá. Máu như ngừng lưu thông trong cơ thể. Các tế bào thần kinh tạm ngưng hoạt động.
Ngay lập tức. Mọi tiếng động trong cái căn teen bé nhỏ ngừng hẳn. Ánh nhìn tập trung sang một nơi. Quan sát mọi nhất động nhất cử của anh chàng đẹp trai.
Sau khi đã định thần lại và cố bỏ qua những ánh nhìn ganh ghét, soi mói kia, sóc con khẽ dời bước đến trước mặt người vừa phát ngôn, nhẹ nhàng cất lời :
_ Trương Vĩnh Khoa, anh nói gì hả?
_ Ăn hết rồi đi.
Vĩnh Khoa điềm nhiên gieo tia nhìn lạnh lên người Thiên Di, ra lệnh. Nhưng… sóc con ngang bướng nào chịu nghe lời.
_ Không ăn. No rồi – Khẽ cuối người, Thiên Di nói nhỏ vào tai ai đó như nài nỉ – Anh làm ơn đừng gây sự chú ý nữa. Mọi người đang nhìn em như nhìn quái vật ý. Mau đứng lên đi, em đưa anh về phòng.
_ Em thích ngủ với tôi vậy ah? Sao cứ đòi đưa tôi về phòng thế?
Một lần nữa như có quả tạ mấy nghìn tấn rơi xuống và đè trúng đầu Thiên Di khiến sóc con chỉ biết trừng mắt nhìn người trước mặt, không thốt nên lời.
_ Đi chơi không?
Vĩnh Khoa lạnh lùng hỏi, tròng mắt chứa trọn hình ảnh sóc nhỏ.
_ Không được. Anh vừa tỉnh dậy, sức khỏe chưa hồi phục hẳn, không ra ngoài được đâu. Với lại, anh vẫn chưa hồi phục trí nhớ mà. Không được. Tóm lại không đi đâu hết.
_ Em không đi thì sẽ mất mạng đấy! Muốn mọi người ở đây nhìn thế nữa không?
Chất giọng lạnh lùng khẽ vang bên tai, đủ để cả hai nghe thấy.
Chẳng đợi Thiên Di suy nghĩ hay trả lời, Vĩnh Khoa đưa tay kéo bàn tay nhỏ nhắn thật mạnh làm Thiên Di té nhào xuống người cậu một cách bất ngờ.
Đặt Thiên Di ngồi trên đùi mình, Vĩnh Khoa dang tay ôm trọn cơ thể bé nhỏ vào lòng khiến mọi người có mặt trong căn teen như ngừng thờ, khiến sóc con đỏ ửng mặt vì ngại.
Định thần lại, Thiên Di quay sang Vĩnh Khoa. Lúc này thì mặt đối mặt, mắt đối mắt. Khoảng cách thật gần và dễ gây “mẫn cảm”.
Giữ lý trí ổn định, kìm nhịp tim hòa hợp nhịp nhàng. Thôi lơ lửng trên mây, Thiên Di khẽ nói và quay mặt sang hướng khác :
_ Này, thả em ra. Mọi người đang nhìn kìa.
_ Trừ khi em đồng ý đi chơi!
_ Không được, anh vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Để khi nào anh khỏi hẳn rồi đi, nhé? – Thiên Di lí nhí trả lời, ngại ngùng đón nhận những ánh nhìn từ tứ phía.
_ Nếu không muốn tôi hôn em tại đây thì ngoan ngoãn tí đi. Sức khỏe của tôi không lẽ tôi không biết?
_ …
_ 1… 2…
_ Được rồi, được rồi. Nhưng với điều kiện, phải về sớm!
_ Okay.
Thả Thiên Di ra khỏi vòng tay mình, Vĩnh Khoa ung dung đứng dậy cùng nụ cười đắc ý. Sải từng bước cao quý ra khỏi căn teen bé nhỏ cùng Thiên Di.
Mọi ánh nhìn đều dõi theo bóng dáng chàng trai anh tuấn, ước ao được đứng ở vị trí cô nhóc kia.
---------------------------------
_ Đem những món ăn ngon nhất ra. Nhanh lên.
Chẳng thèm ngó qua menu lấy mộ cái Vĩnh Khoa đã thản nhiên gọi món. Người phục vụ cuối đầu chào vị khách đáng kính rồi chạy vội vào bếp.
Thiên Di ngơ ngác nhìn quanh cái nhà hàng sang trọng đắt khách. Chỉ duy nhất tầng này là không có một ai ngoại trừ cả hai.
Không gian lộng lẫy cùng ánh đèn chói mắt bao trùm cả nhà hàng. Dưới tầng, tiếng nói cười rôm rả, xôn xao cùng bầu không khí sang trọng, cao quý.
Ngó quanh quất hồi lâu, Thiên Di đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn Vĩnh Khoa, cất giọng hỏi :
_ Sao tầng này chỉ có hai chúng ta vậy?
_ Vì tôi là khách đặc biệt.
_ Đặc biệt à? Anh đúng lắm chuyện. Nếu đói thì có thể ăn trong căn teen bệnh viện mà, sao lại ra tận nhà hàng sang trọng thế này?
_ Thích.
_ Đúng là nhà giàu. Cứ thích phung phí tiền của.
Ánh nhìn thoáng lườm ai kia, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai, nói tiếp :
_ Tôi không đói. Gọi là để em ăn.
Sóc con gieo tia nhìn căm phẫn vào dáng người cao ngạo đang ngồi đó. Nếu không phải ai đó đang mất trí thì Thiên Di đã đánh lâu rồi. Sức chịu đựng đâu phải kéo dài vô hạn!
Lúc người ta đang nhâm nhi món soup ngon lành thì vào phá đám. Giờ lại dẫn đến đây. Có điên không chứ?
_ Nè, anh đó. Đừng tưởng em nhịn rồi làm tới nhé! Anh gọi thì anh ăn đi. Em không ăn.
_ Dám không? Em mà không ăn hét sẽ không yên trong tối nay đâu.
Luồng khí đầy nguy hiểm vay bủa xung quanh. Cố dặn mình không được sợ nhưng tại sao chất giọng đáng gờm kia vẫn làm lung lay tâm hồn sóc con.
Người phục vụ thay nhau mang những món ngon bày ra trước mắt cả hai. Hương thơm từ các món ăn khác nhau ve vãn nơi cánh mũi bé xinh, kiêu gọi lòng thèm ăn của cái bao tử chỉ chứa vài ba muỗng soup nóng.
Nuốt nước bọt, Thiên Di khẽ cười rồi vung tay cầm đũa. Bỏ mặc lời từ chối khi nãy làm ai đó không nhịn cười.
Ăn no nê nhưng món ăn vẫn chẳng thuyên giảm là mấy. Bởi do Vĩnh Khoa gọi quá nhiều, không, phải nói là do cái nhà hàng này có quá nhiều món ngon mà cái bao tử bé nhỏ của Thiên Di thì cũng có giới hạn. Sức chứa đâu to đùng đến vậy!
Buông đũa xuống, Thiên Di thở ra rồi nhìn Vĩnh Khoa đầy sợ sệt :
_ Em no rồi. Thật sự không ăn nổi nữa. Hay là anh ăn nhé?
Chẳng đáp, một ly nước cam ngọt lim được đưa tới trước Thiên Di trong tích tắc. Đón lấy ly nước cam và nóc sạch. Xong, Thiên Di cười rồi khẽ nói :
_ Xong rồi!
Cử tưởng nhiệm vụ của mình thế là xong, Thiên Di nhoẻn miệng cười tươi nhìn ai đó. Nhưng không, chất giọng lạnh tanh lại thoát ra khỏi khóe môi ma mãnh :
_ Ai bảo em uống?
_ Ơ…
_ Tôi muốn em đút tôi uống. Ai bảo uống sạch?
Vĩnh Khoa gằng giọng, ánh nhìn sắc lẻm lấn át tia vui trong khóe mắt.
Thật ra, cậu định bụng sẽ cho Thiên Di ăn no nê. Nhưng, nghĩ kỹ lại, suốt những ngày ở cạnh cậu, sóc con toàn quậy phá. Sao không nhân cơ hội mà kiếm chuyện “hành hạ” cô nhóc gan lì kia?
Chuyện đã hồi phục trí nhớ để sau hãy nói!
Thiên Di đứng hình, hết nhìn sang ly nước đã bị mình uống sạch rồi lại nhìn sang Vĩnh Khoa thăm dò ý kiến. Nom nóp lo sợ.
Vĩnh Khoa đưa tay quệt ngang khóe môi rồi cười ma mãnh, khẽ cất giọng, ánh nhìn lọt tỏm trên khóe mắt ai kia :
_ Thế này vậy, em lỡ uống hết rồi thì cho tôi ném vị thôi cũng được! Okay?
_ Ném vị? – Thiên Di ngớ người, thật không hiểu ý ai kia muốn ám chỉ điều gì.
_ Là ở đây.
Chỉ vào môi mình, Vĩnh Khoa nhướn mày cau có rồi cười lạnh.
Dường như đã hiểu được tâm địa xấu xa kia, Thiên Di nhăn trán, khẽ nói :
_ Anh quá đáng vừa thôi.
_ Nếu không… em tiện tay trả tiền cho những món đã gọi, nhé?
_ …
_ Thế nào?
Chất giọng lạnh lùng tiếp tục hối thúc, tia nhìn đáng sợ gieo vào gương mặt đáng yêu đang ửng hồng đầy uy hiếp.
_ Nhưng… do anh tự nguyện dẫn em vào đây mà?
Thiên Di ngây thơ nói, mắt đau đáu nhìn thẳng tia lạnh.
_ Thì sao? Thức ăn mang lên, em là người ăn chứ đâu phải tôi?
_ Nhưng…
_ Tính tiền.
Không nhìn đến gương mặt sóc con, Vĩnh Khoa thản nhiên đứng lên và gọi người phục vụ bằng chất giọng lạnh tanh nổi da gà.
Thiên Di đưa mắt liếc ai đó thật lâu, mím môi thật chặt, nhất quyết nói :
_ Anh trả đi. Xem như cho em vay cũng được. Muốn tính lời, lãi bao nhiêu tùy.
_ Thiên Di trả.
Hất mặt về phía sóc con, Vĩnh Khoa nhún vai rồi ra lệnh cho người phục vụ đang đứng đó. Cung cách hệt ông chủ.
_ Này, …
E dè nhìn người phục vụ, Thiên Di gọi cái người đáng ghét kia nhưng dường như ai kia chẳng thèm điếm xỉa đến.
Chần chừ hồi lâu, sóc con khẽ đứng lên. Rời khỏi chiếc ghế mình đang ngồi, bước nhẹ đến bên cạnh Vĩnh Khoa và nhón chân lên… đặt trên làn môi đáng ghét kia nụ hơn phớt lờ vẫn vương mùi cam thanh khiết.
Tim cả hai như hòa chung nhịp đập ngay giây phút ấy…
|
Chương 75
Áng mây thứ 75 : Buổi họp mặt bí mật.
Giây phút ngọt ngào ta bên nhau…Chớm nở như ánh dương ngày mới…Nhưng…Đâu ai nghĩ nó sẽ vụt tắt khi ngày tàn?Em hiểu tất cả… nên đừng nghĩ em ngốc!Chỉ là… dường như em không đủ can đảm để thú nhận NÓ mà thôi.Định mệnh…Mang em đến bên anh…Cho em được gặp anh… Yêu anh.Thế cũng đủ rồi… Anh nhỉ?Đã đến lúc… em trở thành người lớn.Và…Cũng đã đến lúc…Định mệnh đưa em… Rời xa anh… mãi mãi!
Rời khỏi nhà hàng khi trên môi vẫn lưu lại hương thanh khiết ngọt lịm của cam. BMW dần lăn bánh trên sa lộ rực ánh đèn lung linh, huyền ảo.
Trong khoang xe sang trọng là bầu không khí ngọt ngào, chứa cả hai trái tim đang đập loạn nhịp. Mọi xúc cảm quyện vào nhau, dệt nên địu nhạc vu vương.
Thiên Di nắm chặt dây an toàn, hết sức hồi họp. Dư vị của nụ hôn khi nãy vẫn còn vương.
Két…
Vĩnh Khoa phanh xe lại trước công viên vui chơi, khẽ cười rồi bước xuống xe, để lại vẻ mặt ngơ ngác còn lơ lửng đâu đâu của Thiên Di.
Không gian nhộn nhịp lấp lánh đèn nhiều màu. Từng chuỗi âm thanh riêng biệt nối nhau đập vào tai vẫn không sao làm Vĩnh Khoa quên đi nhịp tim đang nhanh của mình.
_ Sao lại đến đây?
Thiên Di định thần lại, chóng ra khỏi xe, nheo mắt nói :
_ Vào thôi.
Chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn, Vĩnh Khoa kéo đi một mạch vào tận công viên.
Hình ảnh mới cùng gương mặt anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn trong công viên trong vài giây ngắn ngủi vừa đặt chân trên nền si măng trắng.
Bắt gặp được những ánh nhìn yêu trao cho Vĩnh Khoa từ các cô gái phấn son, váy áo, Thiên Di bực bội vô cùng, việc gì phải nhìn “chồng” người ta say mê thế chứ?
_ Chồng yêu, mình qua đó chơi đi.
Dùng chất giọng trong trẻo đáng yêu của mình, Thiên Di nhẹ nhàng nói và nhấn mạnh từng con chữ.
Vĩnh Khoa cười lạnh, cậu thừa biết cô nhóc đang ghen nên chiều lòng. Sóc con ghen chứng tỏ nhóc yêu cậu rất nhiều.
Vì ánh đèn công viên quá lấp lánh hay tại ai đó đang hạnh phúc nên gương mặt trở nên sáng bừng? Do sóc con mãi liếc nhìn những cái đuôi quanh “chồng yêu” nên chẳng thấy nụ cười mang nhiều hạnh phúc đang ngự trị trên khóe môi đỏ mộng hay tại nụ cười ấy chỉ hiện trong giây lát!!
Những cô gái õng ẹo, địu đà thay nhau ném cho sóc con cái nhìn ganh ghét rồi ngúng nguẩy bỏ đi trong tiếc nuối.
_ Vợ, cõng chồng!
_ …
Tia cười vừa hiện bỗng chốc bay mất khi Thiên Di thoáng nghe lời đề nghị gì đó từ người đi bên cạnh. Chớp chớp mắt quay sang Vĩnh Khoa, Thiên Di khẽ hỏi lại :
_ Anh nói gì cơ?
_ Cõng chồng!
Hử! Còn gì quá đáng hơn nữa không Trương Vĩnh Khoa? Nghĩ sao mà bắt em cõng cả một thân hình to lớn như anh? Quá đáng!
_ Mau. Đi nhiều quá ảnh hưởng đến vết thương, anh mệt rồi!
_ Nhưng… sao em cõng anh nổi?
_ Cõng không?
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa hung hăng gắt lên. Ánh nhìn hằn rõ tia gian manh.
Thiên Di nhăn mặt, ngó nhìn xung quanh. Một ý nghĩ nhỏ vụt qua, ngẩng đầu lên, sóc con cười hì hì rồi nói :
_ Thế này nhé, em sẽ… tiếp thêm năng lượng cho anh. Chịu không?
Nhíu mày, chẳng hiểu nổi ý của cô vợ ngốc, Vĩnh Khoa nghi ngờ hỏi lại :
_ Bằng cách nào?
Kiễng chân lên, sóc con cười khẽ rồi đưa tay kéo Vĩnh Khoa cuối thấp người xuống, đặt lên má ai đó nụ hôn thật khẽ, thật nhẹ.
_ Xong rồi! Năng lượng đã được truyền!
_ …
Vĩnh Khoa đơ người, không ngờ dạo này Thiên Di của cậu lại táo bạo đến thế! Lại còn dám “công khai” hôn cậu giữa biết bao nhiêu người thế này!
Chẳng đợi ai đó kịp phản ứng, sóc con đã kéo người ta đi khắp công viên lần nữa. Chơi đủ trò. Bỏ qua mọi ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn ganh ghét.
Gió mang hương hạnh phúc quyện vào mọi trò chơi. Ánh đèn lung linh huyền ảo mang niềm hạnh phúc ấy đến gần nhau, khắc sâu vào từng tế bào trên cơ thể.
Một đêm đầy sao và trăng thì tuyệt đẹp.
Đi gần như muốn hết cả công viên, cuối cùng cả hai cũng thấm mệt và ra về.
BMW lại lao nhanh trên sa lộ một cách ung dung tự tại.
Trở về ngôi nhà quen thuộc. Cho xe vào bãi, Vĩnh Khoa nhanh chóng bước xuống xe. Thiên Di cũng theo ngay sau đó, đưa tay che cái ngoáp dài mệt mỏi sau khi đã chạy vòng vòng vui chơi suốt mấy tiếng.
_ Rõ ngốc. Ngay cả chồng mình đã hồi phục trí nhớ chưa mà cũng không nhận ra!
Bước qua mặt Thiên Di, Vĩnh Khoa khẽ quăng lại câu nói mang tính chất đầu thú, khóe môi hình thành nụ cười hiếm có.
Như tỉnh hẳn cơn thèm ngủ, trố mắt ra nhìn tấm lưng to rộng, Thiên Di lắp bắp hỏi lại, mặt nghệch ra :
_ Anh... anh nhớ lại rồi?
_ Trước lúc xuống căn teen!
Nói rồi, Vĩnh Khoa thản nhiên bước tiếp, mặc cho Thiên Di ngơ ngác nhìn theo. Chính vì không chạy theo ngay lúc ấy nên sóc con không nhìn thấy được gương mặt đáng yêu của ai kia. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi!
_ Thế… từ chiều tới giờ… NÈ, TÊN KIA, DÁM LỪA EM À?
Khi Thiên Di ngộ ra điều ấy thì Vĩnh Khoa đã vào tới nhà.
Lon ton chạy cùng nụ cười trên chiếc miệng bé xinh khi sóc nhỏ nghe loáng thoáng vài câu chữ thoát ra từ khóe môi cao ngạo.
_ Hôm nay… thật sự rất vui. Rất đặc biệt. Đi cùng người quan trọng nhất, và cũng là người mình yêu thương nhất, cảm giác rất tuyệt. Cám ơn em, sóc con siêu phá phách.
-----------------------------------
Ban mai.
Sân bay chật kín người, đông đúc làm cho luồng không khí trở ngột ngạt đầy đáng sợ. Trên hết là làm tăng thêm nỗi thất vọng cho một chuyến đi dài hạn chỉ mang về con số 0 to tròn.
Ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, Hiệu trưởng Lâm ủ rũ gục đầu xuống. Nét mệt mỏi ê chề sau bao ngày lê la khắp một vòng thế giới chẳng chịu trút xuống gương mặt nhiều nếp nhăn. Cũng đúng thôi, làm sao mà có thể trút hết muộn phiền khi chưa tìm ra lời giải cho câu thách đố kia. Tất cả trở nên vô vọng!
Thầy Vinh ân cần dìu bà Lâm lại ghế ngồi rồi cũng thả mình xuống chiếc ghế cạnh bên. Điều chỉnh lại gọng kính theo thói quen, ánh mắt buồn bã, tuyệt vọng miên man nhìn tận đâu đâu.
Đúng ngốc. Bỏ bao công sức ra cũng chỉ mang về nỗi thất vọng to đùng. Chẳng còn gì khác. Ngay cả Triết Minh và Bách Nhật còn đành bó tay chịu thua huống chi là người chủ tịch đã lớn tuổi như Hiệu trưởng Lâm.
Mọi thông tin về ngôi nhà duy nhất ở Úc liên tục được hai chàng thanh niên trẻ cập nhật mọi lúc. Nhưng chẳng được gì. Lại là con số 0 tròn trĩnh.
Liệu có đi sai đường không khi mà chưa đọc kỹ “đề” đã vội “đặt bút giải toán”?
Thế, cuối cùng đón nhận lại chẳng phải con số 0 là gì?
-------------------------------------
_ Vậy… không tìm được lời giải?
Chính An lo sợ nói, giương tia nhìn qua một lượt những gương mặt quen thuộc trong căn nhà nhỏ cùng ánh nhìn không vui. Không gian bao la thế là cùng. Ấy vậy mà khi người ta thất vọng thì cả không gian như thu hẹp lại, choáng kín tâm trí mọi người là màu đen tuyệt vọng, chẳng có ánh sáng nào len lỏi sống nổi trong cái góc nhỏ hẹp tâm hồn cả.
Bầu không khí chẳng mấy đổi thay khi một câu hỏi khẽ cất lên. Dường như mọi thứ đã như không tồn tại trong mỗi người ngồi đây.
Mỗi người, mỗi tâm trạng.
_ Cứ thế này thì không giải quyết được gì đâu. Mọi người đừng thế nữa mà!
Chất giọng trong trẻo đáng yêu thoáng vang, thu hút mọi tầm nhìn u buồn, thất vọng.
Thiên Di nhoẻn miệng cười tươi, nhìn mọi người với cặp mắt to tròn rồi khẽ nói tiếp :
_ Con không sao! Nếu không tìm được lời giải thì hãy dùng cách đó. Chỉ có cách đó…
_ Đồ ngốc. Em nói lung tung gì thế. Không tin vào anh và mọi người sao? Hay… em không tin Vĩnh Khoa? Cậu ấy cũng âm thầm tìm lời giải đấy thôi!
Chính An lập tức gắt lên khi những âm từ tuyệt vọng kia thoát ra khỏi khóe môi chúm chím. Ngắt ngang dòng suy nghĩ lung tung trong đầu sóc nhỏ.
Bà Lâm khẽ đưa tay vuốt tóc cô con gái bé bỏng, miệng nở nụ cười buồn.
Nắm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của mẹ, Thiên Di cười nhẹ nhõm. Ánh nhìn vút qua gương mặt mệt mỏi của cha, ánh nhìn buồn bã của thầy Vinh và dừng lại ở gương mặt đang tức tối của Chính An, nói khẽ :
_ Không phải em không tin mọi người. Cũng không phải không tin tưởng Vĩnh Khoa. Chỉ vì… em không muốn mình là gánh nặng cho mọi người nữa. Không muốn vì mình mà mọi người phải khổ sở. Không muốn vì mình mà anh Vĩnh Khoa lại phải bị thương và chịu đau đớn. Bé con rồi cũng sẽ lớn, không phải sao? Đã đến lúc em dừng mọi chuyện lại. Định mệnh đã đưa em đến với anh ấy thì một lần nữa, hãy để định mệnh… đưa em rời xa anh ấy!
_ …
Tích tắc… tích tắc.
Tiếng thời gian chạy vội choáng kín bầu không khí ngột ngạt. Phải cố lắm sóc con mới mạnh mẽ thế. Phải cố lắm cô nhóc mới nói ra những lời như thế.
Sóc con đã lớn rồi sao? Không ngỗ nghịch, không quậy phá, không nhõng nhẽo, không đấu khẩu với Vĩnh Khoa nữa… liệu cô nhóc có làm được?
Đành vậy. Người lớn một lần cũng có sao? Có tổn hại đến ai?
Một lần, tình cờ Thiên Di dọn dẹp nhà thì nhìn thấy tờ giấy cũ rích ố vàng do Hiệu trưởng Lâm để quên trên bàn. Ý thức được những gì người trong cuộc đang phải chịu đựng, Thiên Di chính là người đề nghị với mọi người về việc đó. Ban đầu, ai cũng nhất quyết ngăn cản. Nhưng… vì sóc con quá kiên cường và cứng rắn, ngay cả Chính An cũng phải chịu thua cô nhóc khi cãi nhau.
“Khi máy bay hạ cánh, cũng là lúc phải đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu không có lời giải cho câu đố kia, con sẽ sang Mỹ. Rời xa anh Vĩnh Khoa mãi mãi. Con đâu thể mãi giả vờ không biết mọi chuyện trong khi mọi người đang chịu khổ và cố bảo vệ con?...”
Âm vang của câu nói kia vẫn còn động lại trong lòng mỗi người ngồi đây. Dư vị buồn như tách trà chiều đã nguội.
Thiên Di hiểu rõ, trong thời gian qua, chỉ vì điều luật về “chìa khóa vàng” mà những người xung quanh đã chịu đựng rất nhiều khổ sở. Ngay cả máu cũng đã tuôn thì còn gì tệ hại hơn?
Cha, người đã đau khổ, dằn vặt vì lỗi lầm quá khứ. Mong muốn bảo vệ con gái khỏi móng vuốt tử thần. Đâu phải Thiên Di không hiểu!
Mẹ, người luôn ở phía sau bảo vệ, tạo niềm tin, nghị lực cho cô nhóc. Luôn muốn sóc nhỏ vui vẻ và quẳng mọi gánh lo. Đâu phải Thiên Di không thấu!
Chính An, người đầu tiên bảo vệ sóc con trong trường học. Luôn lo lắng cho cô nhóc mọi lúc. Và luôn che chở cho cô nhóc mỗi khi có chuyện xảy đến. Đâu phải Thiên Di không rõ!
Triết Minh, Bách Nhật cũng vậy.
Và Vĩnh Khoa cũng thế, vì Thiên Di mà hứng chịu bao thương tích. Cậu luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ. Một mình. Luôn âm thầm bảo vệ và giấu nhẹm sóc con mọi chuyện. Luôn tạo môi trường an toàn nhất cho sóc nhỏ. Đâu phải cô nhóc không biết những điều ấy!
Đứng nhìn những người thân yêu vì mình mà chịu khổ cũng đủ để Thiên Di lớn lên từng ngày.
Hơn hết, người mà Thiên Di yêu nhất lại luôn liều mạng vì cô nhóc và luôn hành động một mình theo cách của cậu. Cái tính lạnh lùng, cao ngạo ấy rõ đáng ghét!
Ngay từ điểm xuất phát, lẽ ra dịnh mệnh không nên đưa Thiên Di đến con đường có chiếc BMW bóng loáng kia. Và tai nạn bất ngờ kia không bao giờ xảy ra. Không có hôn ước. Không có tình cảm nảy sinh giữa cả hai.Thì có lẽ… mọi chuyện giờ đã khác.
Điểm đầu, điểm cuối, điểm rối, nút thắt. Tất cả sẽ do Thiên Di gỡ rối!
Con nít thế là đủ. Giờ đến lúc lớn và tự giải quyết mọi chuyện theo cách của riêng mình.
Đó là lý do của buổi “họp mặt bí mật” này.
_ Sóc con, em ngốc lắm! Vẫn còn hy vọng mà.
Chất giọng trầm thấp của Chính An kéo Thiên Di khỏi mớ ngổn ngang làm nhòe mắt. Tia nhìn như một lời thỉnh cầu mà Chính An muốn sóc nhỏ hiểu được.
_ Mọi người không cảm thấy mệt mỏi hay sao? Em thì mệt lắm rồi. Nhìn Vĩnh Khoa ngày ngày phải đối đầu với ông mình và phải vắt hết chất xám cùng sức lực tìm cách bảo vệ em khỏi ông anh ấy. Nhìn anh và mọi người nhọc tâm vì “chìa khóa vàng” và tìm lời giải bằng mọi cách cũng khiến em nhói lòng. Giống như một gánh nặng với mọi người vậy. Thôi thì cứ kết thúc mọi chuyện bằng cách đơn giản nhất.
Ánh nhìn kiên định của Thiên Di làm mọi người xót xa.
Bỗng chốc, thầy Vinh khẽ nhếch môi, chiếu tia nhìn sang cô nhóc đầy mạnh mẽ, cười xòa :
_ Thiên Di… lớn thật rồi! – Quay sang Hiệu trưởng Lâm, thầy Vinh tiếp tục cất giọng để hoàn thành câu nói còn dang dở – Phải không, Hiệu trưởng?
Đan xen hai tay vào nhau, khó khăn lắm Lâm Kỳ mới cất giọng được. Ông nhìn đứa con gái thân yêu rồi gật gù :
_ Đúng, con gái ta.. lớn thật rồi!
Sóc con đã thắng.
Vì quyết định của cô nhóc, mọi người đành làm theo. Dù có ngăn cũng sẽ thế, Thiên Di vẫn sẽ thực hiện.
Bản tính vốn vậy, có thay đổi cũng rất khó. Thế nên đành chiều theo và làm tới cùng.
_ Trước hết, chúng ta phải ngụy tạo một “giấy báo tử”.
Cuối cùng, Chính An cũng đồng tình với quyết định ấy. Cậu nhìn Thiên Di rồi cười nhẹ khi thấy cô nhóc nhìn mình với cặp mắt long lanh như cảm ơn :
_ Em đúng là ngốc. Làm thế em thấy vui sao?
_ Em không hề vui. Nhưng… vì Vĩnh Khoa, em không muốn anh ấy đau khổ nữa. Anh ấy vì em mà quên cả thân mình. Tại sao em lại không vì anh ấy một lần!
Chính An cười, cậu đưa mắt nhìn cô nhóc ương bướng trước mặt buông ra câu bất lực :
_ Anh thua em luôn rồi, sóc con.
|
Chương 76
Áng mây thứ 76 : Ác mộng.
Tích tắc…Tích tắc…Liệu vòng quay thời gian sẽ mang em trở về với anh…Hay……sẽ đưa em rời xa anh mãi mãi..
_ Ha ha, nực cười. Quy luật này đã có từ lâu rồi. Không bao giờ thay đổi được đâu. Những tràng cười hài lòng, thỏa mãn thay nhau vang vọng khắp nơi. Như những con thú đang gầm gừ trước con mồi bé nhỏ và nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay. Bầu trời tối mịt cùng những luồng gió u ám kéo đến không ngừng nghỉ. Như muốn quật ngã mọi thứ, nhấn chìm tất cả.
_ Chính tôi sẽ thay đổi nó! Chất giọng lạnh lùng vang lên, hòa vào làn gió âm u, rít mạnh trong mảng đen.
_ Ngươi nghĩ, không ra tay kết thúc sinh mạng “chìa khóa vàng”, ngươi có thể làm chủ tổ chức ư? Không đời nào! Đâu đó trong mảng tối om, một nồng súng lạnh toát được giơ lên giữa không trung. Cảnh ghê rợn này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi đứng trước nồng súng hệt móng vuốt tử thần ấy, không một ai là không sợ hãi.
_ Thiên Di, tránh ra mau đi . Chợt, một dáng người lao đến. Nhanh như cắt. Ôm trọn sóc nhỏ trong vòng tay rắn chắc. Đoàng …. Tiếng súng nổ vang trong đêm, quyện hương sắc lạnh vào gió. Men theo gió đưa mùi tanh của máu lan khắp mọi nơi. Mùi tanh quấn vào cánh mũi. Hòa tan cùng không khí là mùi vị chết chốc.
_ Nhỏ đáng ghét, vì em đã cướp trái tim anh rồi! Nên anh sẽ không bao giờ bỏ mặt em đâu, đồ ngốc! Bóng người cao cao dần quỵ xuống nền đất ẩm thấp cùng những thanh từ trôi nhẹ vào tai, khóe môi đỏ mộng hơn nhờ màu máu thẫm đang tràn ra.. Chiếc áo loang vệt máu đỏ, nhỏ giọt xuống đất. Hương đất và máu lẫn lộn vào nhau tạo nên một mùi hương ghê rợn.
_ Vĩnh Khoa….
Bật dậy sau giấc mơ dài đẫm máu, Thiên Di thở hồng hộc. Mồ hôi túa ra trên vầng trán bé xinh.
Cái giấc mơ kinh khủng ấy không ngày nào là không ám ảnh giấc ngủ sóc con kể từ khi cô nhóc rõ mọi việc của Vĩnh Khoa. Cũng kể từ khi nhìn thấy tờ giấy ố vàng và vài dòng chữ nhỏ nhắn. Và cũng kể từ khi hiểu mọi việc Vĩnh Khoa làm là do đâu thì cơn ác mộng ấy lặp lại nhiều hơn trong mỗi lúc đêm về.
Hình ảnh Vĩnh Khoa ngốc nghếch làm theo những gì tờ giấy cũ rích kia ghi cùng với hình ảnh đẫm máu trong cơn ác mộng khiến Thiên Di sợ hãi.
Sợ phải mất người mình yêu nhất!
Vì thế, quyết định ra đi và tạo một cái chết giả là hoàn toàn đúng.
Cạch!
_ Nè, mơ gì mà gào tên anh lớn thế?
Dựa lưng vào cửa, Vĩnh Khoa thản nhiên cất giọng, tia vui lại ngự trị trên gương mặt anh tuấn.
Trấn tĩnh mình, Thiên Di đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi bước xuống giường, bỏ qua ánh nhìn của Vĩnh Khoa :
_ Mơ thấy anh bị người ta đánh. Em vui quá nên hét lên.
_ Bị người ta đánh? – Vĩnh Khoa chau mày, chất giọng có phần ngạc nhiên.
_ Đúng. Bị đánh thê thảm luôn ý. Hi hi, đừng quá lo lắng, chắc người ghét anh không nhiều đâu, nhỉ!
Thiên Di khoái trá cười hớn hở, quăng lại câu trêu tức rồi chạy tọt vào nhà vệ sinh “lánh nạn”. Bỏ lại vẻ mặt ngơ ngác của anh chàng lạnh lùng.
--------
Chọn cho mình bộ cánh đơn giản, Thiên Di soi mình trước gương rồi nhanh chóng bước xuống nhà với gương mặt hớn hở.
Ánh nắng chói chan hòa vào làn không khí ngập thảm cỏ xanh mướt của khoảng sân thoáng mát trước nhà. Vĩnh Khoa ngồi đó, trên chiếc bàn nhỏ trắng ngần cùng tách cà phê thơm thoang thoảng. Cạnh cậu, Trương Tề khoan khoái duỗi thẳng chân, mắt như kẻ vô hồn suy nghĩ về một vấn đề gì đó.
Bỗng, Vĩnh Khoa đặt tách cà phê xuống bàn, khẽ đưa tia nhìn sang người ông bên cạnh, cất giọng hỏi :
_ Ông có biết vì sao con đã tỉnh lại không?
_ …
_ Con đã gặp bà. Bà vẫn thế. Chính bà đã ngăn con khi con sắp bước vào cổng địa ngục. Bà nói, ông luôn tự trách mình vì không bảo vệ được bà khỏi móng vuốt tử thần, đúng không? Ông, có thể dừng mọi chuyện lại được không? Coi như đây là lần đầu con cầu xin ông.
Gương mặt anh tuấn khẽ cuối đầu, giọng nói nhỏ dần khiến Trương Tề khá bất ngờ với câu chốt cuối cùng.
Vĩnh Khoa đâu khi nào cuối đầu hay hạ mình cầu xin trước ông hay người khác?
Cậu đã thay đổi quá nhiều. Vì con nhóc nghịch ngợm kia chăng?
Trương Tề lẳng lặng uống sạch tách trà nóng. Đan xen hai tay vào nhau, nắm thật chặt, ông khẽ hé môi :
_ Chính kẻ mang chức danh “chìa khóa vàng” đã giết bà con và gia đình của ông bạn già thân thiết của ta. Điều luật về “chìa khóa vàng” là do ông bạn ấy đề nghị trước, ta xét duyệt. Dù thế nào, “chìa khóa vàng” có là bất cứ ai, kẻ đó vẫn sẽ phải chết.
_ Nhưng chỉ duy “chìa khóa vàng” ở thời của ông là giết người. Ở những đời khác, họ là những người vô can, ông ạ!
_ Vĩnh Khoa, vì con bé ấy, con đã cãi ta bao nhiêu lần rồi, biết không?
Trương Tề giận dữ gắt lên phá tan bầu không khí trong lành, tinh khiết. Thay vào đó, mùi nguy hiểm bắt đầu nồng nặc hơn.
Nhắc đến đau lòng đã là khơi gợi bản tính tà ác của con quái thú trong ông. Đã thế, đứa cháu yêu lại vì bảo vệ một con nhóc mà cãi ông!
_ Ông yêu bà, đau khi mất bà. Thế tại sao ông không hiểu cảm giác của những người xung quanh? Cũng như ông, con sẽ thế nào khi mất Thiên Di đây?
Vĩnh Khoa cười nhạt, ánh nắng rớm vàng nhẹ soi vào mái tóc nâu bồng bềnh, soi mọi đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt anh tuấn.
_ Yêu? Là thứ gì đó xa vời với những người như ta. Là thứ mờ ảo không bao giờ với tới được. Là thứ thuốc độc bào mòn trái tim con người. Là thứ cướp đi sự yếu đuối trong con người. – Trương Tề cười như không cười, từng câu chữ thốt ra chứa đựng những điều sâu lắng, do ông tích tụ được khi đã từng trải. Cuối đầu, Trương Tề lấy lại vẻ điềm tĩnh, gằng giọng – Vĩnh Khoa, con đi quá xa rồi! Nên biết đâu là điểm dừng. Hay… trái tim con đã thuộc về con bé ấy?
_ …
Vĩnh Khoa lặng đi, chẳng nói gì. Ánh nhìn trở nên xa vời thực tại, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì trong đầu, cũng chẳng thể đoán được cậu đang nghĩ gì trong đầu.
Cũng vừa lúc, Thiên Di nghe toàn bộ mẫu chuyện ngắn.
Lấy lại tinh thần, sóc con mạnh dạn bước đến chiếc bàn nhỏ, cười tươi nhìn Vĩnh Khoa rồi nói :
_ À, em có chút việc phải ra ngoài tí. – Quay sang Trương Tề, Thiên Di lại nhoẻn miệng cười rồi cuối đầu thể hiện sự kính trọng với con người ấy – Chào ông, cháu đi ạ!
_ Đi đâu?
Kéo bàn tay nhỏ nhắn lại, Vĩnh Khoa lạnh lùng cất giọng. Nhãn thần chứa trọn cô gái nhỏ.
Chẳng hiểu sao lí trí lại thôi thúc Vĩnh Khoa nắm lấy cánh tay kia và giữ thật chặt lại. Linh cảm như mách bảo việc gì đáng sợ sắp xảy ra với cậu.
Giằng tay mình ra khỏi tay Vĩnh Khoa, Thiên Di nhẹ nhàng đáp :
_ Em đi cùng Chính An. Một lát thôi.
Nghe đến cái tên thân thuộc, Vĩnh Khoa mới thả lỏng bàn tay kia ra, mắt vẫn hướng sang sóc nhỏ đầy nghi hoặc.
_ Đừng trơ bộ mặt đó nhìn em, ngốc ạ. Lúc anh cười nhìn rất đẹp trai đấy. Cười nhiều nhé!
Quẳng lại câu nói mông lung cho gương mặt điển trai rồi Thiên Di cất bước vội. Sợ nếu dây dưa thêm nữa, cô nhóc sẽ không dũng cảm được mất!
Nhìn theo cái dáng bé nhỏ đang dần rời xa, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi quay trở lại bàn. Ánh nhìn chốc đối ngay nhãn thần Trương Tề. Hai ánh nhìn chạm nhau rất lâu.
Lâu sau, Trương Tề mới cất giọng phá tan sự im lặng kia :
_ Con bé ấy… thật sự đã chiếm trọn trái tim con rồi sao?
_ Không. – Vĩnh Khoa cười lạnh, đáp – Sóc con không chiếm trọn tim con. Chỉ là… thứ tình cảm kia, đã ăn sâu vào tận mỗi tế bào trên cơn thể con.
Trương Tề ngẩng người đôi lúc. Ông không ngờ có một ngày đứa cháu trai anh tuấn của mình lại thành ra thế này. Từ lạnh lùng dần trở nên dịu dàng, ấm áp. Từ cao ngạo dần đã bị thuần hóa bởi cô nhóc tinh nghịch. Từ thông minh dần hóa ngốc nghếch khi đã chính thức vào yêu. Và đã ném trải thứ gọi là “nước mắt”, “nỗi sợ mất người quan trọng”, “niềm hạnh phúc khi yêu một ai đó”,…
Trương Tề đứng lên, dời bước khỏi bàn. Lẫn trong gió là chất giọng trầm trầm, khàn khàn mang đến cho ai đó một tia hy vọng nhỏ nhoi :
_ Trong 1 tuần, nếu có lời giải cho bài toán con đã khám phá ra. Lúc đó, ta sẽ suy nghĩ lại mọi chuyện. Ngay cả lời giải là gì, ta vẫn chưa được biết! Con có chắc mình sẽ tìm được?
-------
Nhận một công việc không quá khó khăn để tìm một khoảng tiền nho nhỏ vì mục đích riêng làm Thiên Di phấn khởi hẳn. Có lẽ hôm nay phải về muộn thôi. Hiếm lắm mới có một công việc thế này, chỉ trong một ngày đã kiếm được không ít tiền.
Quán tạp hóa nhỏ xinh xinh ven đường chật kín người, chen chút nhau mua hàng giảm giá. Vì cơ hội hiếm, chỉ xuất hiện trong một ngày và lâu lâu mới có dịp đại hạ giá một lần nên quán cần thêm nhân viên tính tiền.
Thiên Di may mắn được nhận.
Ngày dài rồi cũng lê thê trôi qua. Khách thưa thớt dần.
Ngồi phịch xuống ghế thở thườn thượt, sóc nhỏ đưa tay quệt mồ hôi đang bám trên vầng trán xinh. Cười nhẹ.
Cuối cùng cũng ném trải mùi vị cực khổ khi kiếm ra đồng tiền.
_ Lần đầu em làm việc thế này à? Chắc là để mua quà cho ai đó nhỉ?
Chị làm cùng đưa cho sóc nhỏ một cốc nước lọc, cười thân thiện. Ngồi xuống chiếc ghế còn trống cạnh bên, chị tò mò hỏi khiến sóc con đỏ ửng mặt.
_ Chắc chị đoán đúng rồi! – Chị ấy khẽ cười rồi nói. – Thôi, chị phải làm tiếp công việc của mình đây. Chúc em buổi tối vui vẻ nhé!
_ Cám ơn chị ạ!
Gật nhẹ đầu, sóc con cười tít mắt nhìn người chị đáng yêu kia.
Lần đầu tiên cầm trên tay chính số tiền mình làm ra cảm giác thật hạnh phúc.
Rời khỏi quán với niềm vui sướng, Thiên Di liền chạy ngay đến siêu thị.
Lượn lờ quanh những chiếc sơ mi đẹp mắt cả mấy vòng lớn. Những chiếc áo theo nhiều kiểu cách khác nhau cùng những gam màu khác nhau khiến sóc con phân tâm chẳng biết nên chọn kiểu nào, màu nào cho hợp.
Màu đen ngay lập tức đập vào đôi mắt to tròn. Chắc chỉ có màu này mới nói lên tính cách của con người lạnh lùng kia.
Chiếc sơ mi đen cùng những đường viền sắc nét đậm nhạt xen kẽ. Ngay cả những chiếc khuy áo cũng tinh xảo chẳng kém. Giá thì đương nhiên không rẻ.
Chiếc hộp được chọn để đựng áo cũng mang màu đen cùng chiếc nơ xinh xinh đính trên đỉnh hộp.
Cầm trên tay món quà đáng yêu, Thiên Di khẽ cười. Chắc có người sẽ rất vui khi nhận được món quà này.
_ Cái gì trên tay em thế?
Chất giọng lạnh lùng đáng ghét thoáng vang bên tai làm sóc con thoáng giật mình. Thu lại nụ cười kia, sóc con khẽ nhíu mày.
_ Đi cùng Chính An là thế này sao?
Nghe nhầm chăng? Đang ở ngoài đường mà, làm thế lại có thể nghe thấy giọng nói của Vĩnh Khoa cơ chứ?
_ Cho anh ah?
Từ đâu, một bàn tay to rộng đã chụp lấy chiếc hộp xinh xinh một cách tự nhiên và không được sự đồng ý của chủ nhân chiếc hộp.
Ngơ ngác quay sang bên cạnh, đôi mắt to tròn bắt ánh nhìn sắc lạnh đang nhìn mình. Sâu thẳm trong đáy mắt như chứa ánh nắng mặt trời, rất dịu dàng.
Vĩnh Khoa đứng đó, trên tay là chiếc hộp bé xinh vừa giật được từ tay sóc con nghịch ngợm.
Ngớ người hồi lâu, Thiên Di mới lắp bắp nói, mắt mở to hết cỡ nhìn người trước mặt :
_ Anh… sao… sao anh lại… ở đây?
_ Có người theo sau mình lâu đến vậy cũng không nhận ra. Rõ ngốc.
_ Anh theo dõi em?
_ Không. Anh chỉ thuận đường đi theo em thôi. – Thản nhiên nhún vai.
_ Thế không phải theo dõi à?
_ Làm việc… là vì cái này?
Giơ hộp quà lên, Vĩnh Khoa nghi hoặc hỏi lại và bỏ qua câu hỏi từ sóc nhỏ. Ánh nhìn xen lẫn tia vui, giở giọng tra khảo.
Cuối đầu, Thiên Di lí nhí nói :
_ Cứ tưởng sẽ tạo bất ngờ cho anh. Ai dè… - Đột nhiên, sóc con ngẩng đầu lên, nhanh tay giật lại hộp quà trên tay Vĩnh Khoa rồi hùng hổ nói ngang – Thế thì không tặng nữa. Cái này em mua cho em.
Vĩnh Khoa hầm hầm nhìn gương mặt đáng yêu, ngang ngạnh hồi lâu rồi chuyển tầm nhìn sang chiếc hộp. Ánh nhìn hệt lưỡi dao bén.
_ Vợ…
_ À, không… cái này em mua cho cha.
_ Vợ…
_ Cũng không phải, em sẽ tặng cho anh Chính An.
_ Vợ…
_ Không vợ chồng gì hết. Của em mua thì là đồ của em. Không cho ai cả.
_ Vợ…
_ Đã nói là…
Câu nói bị bỏ dỡ giữa chừng chỉ vì nụ hôn bất ngờ từ ai kia.
Cánh môi mềm mại mang hương xuân nhẹ nhàng chạm khẽ chiếc môi chúm chím. Thật nhẹ.
Lần tiên, Vĩnh Khoa chủ động. Không phải trêu ghẹo hay đùa nghịch mà là xuất phát từ ánh nhìn trìu mến khuất sau mảng đen của đêm. Khí lạnh như tan biến, quyện vào gió mang hương ấm áp, nhẹ nhàng như điệu nhạc vu vương.
Ánh đèn lung linh rọi vào hai dáng người đang đứng đó.
Gió ngừng bay để lưu giữ khoảng khắc hạnh phúc.
Vạn vật như ngưng động.
Thời gian khẽ dừng chân cho cái hôn sâu lắng.
Rời khỏi khóe môi bé xinh, Vĩnh Khoa vòng tay ôm trọn thân hình bé bỏng, khẽ thì thào vào tai sóc con :
_ Món quà này… anh rất thích.
Vĩnh Khoa, làm ơn… Anh làm ơn đừng như thế nữa! Đừng thay đổi nữa. Anh hãy cứ lạnh lùng như trước, đừng trở nên dịu dàng thế…
Cứ thế… làm sao em có dũng khí bước đi đây? Giấc mơ ấy… mùi máu trong giấc mơ cứ như thật… Vĩnh Khoa, em phải thế nào đây? En thật sự không muốn mất anh.
Dúi đầu vào bờ vai rộng, Thiên Di khẽ khàng nhắm mắt để lưu giữ hương vị ngọt ngào ấy. Ước chi giây phút này mãi tồn tại!
|
Chương 77
Áng mây thứ 77 : Bại lộ rồi, nhóc à!
Cô bé ngốc nghếch à…
Tin anh đi…
Chuyện “bí mật” em đang âm thầm thực hiện…
Rồi anh sẽ khai quật được…
Bởi…
Em ngốc nghếch hơn anh tưởng…
Chính miệng em... sẽ thừa nhận điều đó… lúc ngáy ngủ…
Vì em đã tồn tại trong tim anh…
Nên…
Anh có mọi uy quyền…
Anh không cho phép em tự làm đau chính mình…
Ngay cả khi có sự cho phép của anh…
Em cũng không được tự làm đau chính mình…
Đó là mệnh lệnh.
Chiếc sơ mi đen cùng những đường nét tuyệt đẹp, màu sắc trở nên hài hòa khi kết hợp cùng vệt đen huyền bí, tạo nên một sắc lạnh hoàn hảo. Từng chiếc khuy được đính trên áo cũng rất tỉ mỉ, công phu.
Ngắm mãi chẳng chán!
Hẳn người mua đã rất tốn sức lựa chọn trong hàng tá sự chọn lựa làm hoa mắt, rối trí. Bằng chừng là Vĩnh Khoa đã đứng suốt buổi trong một góc của siêu thị chỉ để nhìn cái vóc dáng bé nhỏ đang đứng phân vân trước mỗi chiếc áo treo trên kệ.
Đặt chiếc áo vào ngăn tủ, Vĩnh Khoa sải chân bước lại chiếc giường êm ái. Nét lạnh bỗng chốc trở lại. Ánh đèn lan tỏa cả gương mặt, rọi rõ rừng đường nét đẹp tựa điêu khắc.
Dáng vẻ nhíu mày, bĩu môi, nghiến răng, vò đầu mỗi khi cô nhóc nhìn thấy một chiếc áo bắt mắt trông thật đáng yêu!
Phì cười khi nghĩ đến gương mặt tinh nghịch kia, Vĩnh Khoa nhẹ ngã người xuống giường, mắt nhìn trần nhà đầy đăm chiêu.
Tít… Tít… tít…
Chuông điện thoại vang liên hồi làm Vĩnh Khoa thoát khỏi dòng suy nghĩ. Với tay lấy chiếc điện thoại đang nhấp nháy không ngừng, cậu khẽ truyền chất giọng băng đá của mình vào điện thoại. Âm vực trong giọng nói trở nên lạnh lẽo hẳn khi ánh nhìn sắc đá thoáng thấy tên người gọi đến.
_ Gì thế?
_ Khoa, là tôi, Chính An đây.
Chất giọng đáp lại từ đầu dây bên kia hoàn toàn đối lập với giọng nói lạnh toát khi nãy.
_ Thấy rồi. – Vĩnh Khoa lạnh lùng đáp.
_ Thấy gì? – Chính An ngơ ngác hỏi lại, cậu thật chẳng hiểu nổi ai kia đang nói nhăng nói cuội gì. Con người ấy dạo này toàn nói những lời khó hiểu. Có lẽ là do ảnh hưởng bởi sóc con chăng!
_ Tên này, thấy số cậu gọi đến chứ gì. – Gắt lên, Vĩnh Khoa giận dữ nói – Muộn thế này còn gọi phá người khác. Cậu không ngủ àh?
Ra là thế!
Bực bội vì muốn ngủ mà không yên.
Cũng phải, cả ngày hôm nay cậu đã lê la ngoài đường và đứng dõi theo ai đó suốt hàng giờ. Không mệt sao được!
Nhận được “tình bạo” từ Thiên Di, Chính An chóng nắm bắt mọi thông tin nên mới cố ý gọi muộn nhầm phá rối giấc nồng. Nhưng một phần cũng là vì lời giải.
Nghĩ đến đó, Chính An vội nói nhanh vào điện thoại, ngữ khí mang niềm thất vọng cùng nỗi buồn khi nghĩ đến quyết định của sóc nhỏ.
_ Khoa, cậu đã tìm ra lời giải chưa?
_ Tôi nghĩ mình đang đi sai hướng! – Ngưng lại một lúc khi ánh nhìn thoáng thấy “kẻ vô duyên” tự tiện bước vào phòng mình mà không thèm lịch sự gõ cửa, Vĩnh Khoa lạnh lùng nói vào điện thoại, ném cho người nào đó ánh nhìn không vui – Nói chuyện sau nhé. Tôi bận.
Nói rồi, Vĩnh Khoa cúp máy ngay. Đầu dây bên kia chỉ còn nghe những tiếng tút dài vô tận cùng vẻ mặt ngẩn tò te của Chính An.
Quăng điện thoại sang một bên, Vĩnh Khoa giương tia lạnh nhìn người vừa bước vào và làm gián đoạn mẫu chuyện kia. Ngã lưng trở lại giường, Vĩnh Khoa hung hăng nghiến răng :
_ Chuyện gì?
_ Anh cũng nghĩ mình đã đi sai hướng!
Ngồi xuống ghế, Vĩnh Kỳ thản nhiên đáp, câu trả lời thốt ra chẳng ăn nhập gì với câu hỏi kia.
_ Lắm chuyện. – Vĩnh Khoa hờ hững cất giọng rồi nhìn sang Vĩnh Kỳ, nhướn mày – Anh nghe lén tôi à?
_ Không phải có thêm người sẽ giúp giải đố nhanh hơn sao? Em mới lắm chuyện. Anh vừa nhận được tin từ Chính An, vẫn chưa có đáp án. Nếu cứ tìm “vật báu” được đặt dưới gối nằm theo hướng câu đố đề ra, biết bao giờ mới có lời giải? Tại sao không nghĩ “gối nằm” là một thứ khác không liên quan đến giường ngủ?
Bật dậy khỏi giường, tia lạnh vẫn nguyên vẹn. Vĩnh Khoa chợt thốt lên khi có một vệt sáng vừa vụt qua não bộ :
_ Anh biết chủ tịch trước được chôn cất ở đâu chứ?
-----
Giang phòng nhỏ mang màu dịu nhẹ cùng ánh đèn sáng rực. Gió từ chiếc quạt trần nhè nhẹ lan tỏa quanh phòng, đem cái mát rượi truyền đến người nằm đó.
Dáng người nhỏ nhắn sải mình trên chiếc giường rộng hệt con mèo nhỏ đang trườn dài trên tấm thảm êm ái. Đôi mắt to tròn nhắm nghiền, hàng mi nghịch ngợm vương trên khóe mắt.
Vĩnh Khoa đẩy nhẹ cửa phòng, bước đến bên giường ai đó thật khẽ. Cậu cố dời bước một cách nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động đánh thức sóc con.
Ngồi xuống giường, Vĩnh Khoa nhè nhẹ đưa tay vén lọn tóc mềm trước vầng trán xinh. Khẽ cười lạnh.
Chợt, gương mặt đáng yêu thoáng nhíu mày như gặp phải chuyện gì đau lòng lắm, mắt vẫn nhắm thật chặt, môi khẽ mím lại.
Bàn tay rắn chắc khựng lại trên đôi mày thanh thoát, tia lạnh như đang tò mò về giấc mơ trong đầu sóc con. Không hiểu cô nhóc mơ thấy gì mà lại có vẻ đau lòng thế?
_ Vĩnh Khoa… đừng… Vĩnh Khoa...
Những thanh từ yếu ớt thoát khỏi khóe môi chúm chím một cách bất lực. Vĩnh Khoa ngớ người, cậu chau mày hồi lâu rồi khẽ cất giọng :
_ Ngoan. Không có chuyện gì xảy ra đâu!
Bất giác, Vĩnh Khoa nhớ lại một “tật xấu” của cô nhóc tinh nghịch. Chẳng phải khi ngáy ngủ, mọi sự thật sẽ được chính miệng ai đó kể ra hay sao!
Đôi khi, “tật xấu” của sóc con thật có lợi.
_ Vĩnh Khoa… anh đừng chết… đừng chết…
Chất giọng yếu ớt lại vang lên, dường như giấc mơ kia là một cơn ác mộng. Rất kinh khủng đối với sóc con.
_ Ngoan, anh không chết đâu đồ ngốc. Nói anh nghe, có phải em có chuyện giấu anh?Rời tay khỏi mái đầu kia, Vĩnh Khoa trầm giọng hỏi, mắt dán vào gương mặt đang đau khổ của Thiên Di.
_ Vĩnh Khoa, em xin lỗi… xin lỗi vì bỏ anh lại một mình… xin lỗi…
Thiên Di vẫn ngáy ngủ mà đáp lời, chẳng hay rằng mình sắp sửa sẽ nói ra hết mọi chuyện cho ai đó nghe.
_ Bỏ anh?
Giữ bình tĩnh, Vĩnh Khoa điềm nhiên hỏi, cậu đang muốn giải tỏa khuất mắt trong lòng. Thật ra, cậu cũng nghi ngờ có chuyện gì đó sắp xảy đến mà sóc con đang cố giấu nhẹm.
_ Em không muốn thấy anh đau khổ, không muốn nhìn anh vì em mà bị thương, càng không muốn vì em mà anh phải… Em sợ lắm… Vĩnh Khoa… Em không muốn mình mãi trẻ con thế…
_ Thế… em sẽ làm gì? – Vĩnh Khoa lại hỏi tiếp. Nét lạnh trên gương mặt càng tăng thêm, như muốn bay thẳng vào giấc mơ kia và mang cô gái nhỏ thoát khỏi cơn ác mộng đáng chết đang làm đau người cậu thương yêu!
_ En sẽ sang Mỹ. Em sẽ rời xa anh mãi mãi. Không để anh bận tâm nữa…
Những lời sóc con vừa nói ra như mũi kim nhọn, đâm thẳng vào tim Vĩnh Khoa. Đau như cắt.
Tại sao chứ? Tại sao lại ngốc nghếch thế?
Chẳng ngờ cô nhóc lém lĩnh, nghịch ngợm, phá phách lại có lúc người lớn thế này.
Tại sao lại muốn chịu đau một mình? Nỗi đau ấy có gì hay ho mà cứ thích lao vào. Đúng là con người thật yếu đuối biết bao.
Thật may vì “tật xấu” kia đã giúp Vĩnh Khoa biết được tất cả.
Sóc con đã tự mình “thú tội” mà không hề hay biết.
Vĩnh Khoa đưa tay véo nhẹ chóp mũi xinh, ánh nhìn từ lạnh lùng chuyển thành ấm áp. Gương mặt đến dịu dàng này rất ít khi xuất hiện khi nhìn người khác và cũng rất ít khi được biểu lộ ra ngoài. Chắc vì cô nhóc đang ngủ say nên cậu mới gỡ bỏ tia lạnh trong phúc chốc.
_ Ngốc, anh sẽ không để em đi. Càng không để em phải chịu đau một mình. Tin anh đi, nhất định anh sẽ tìm ra lời giải. Còn nữa, đừng thay đổi nét trẻ con kia, bởi… anh yêu em vì chính điều đó, nhóc ạ!
Ngữ khí trở nên thật ngọt ngào mà hiếm khi nghe thấy được từ khóe môi băng giá kia. Thiên Di nào nghe thấy được những điều này khi vẫn vô tư ngáy ngủ.
Hôn nhẹ vầng trán xinh xinh, Vĩnh Khoa cười khẽ rồi bước ra ngoài. Ánh đèn lấp lánh chiếu tia ấm áp lên dáng người cao cao. Chốc lát, khi dáng người ấy khuất khỏi ánh đèn, nét lạnh băng bỗng trở về.
-----
Bình minh kéo đến cho ngày mới tràn đầy sức sống. Ông mặt trời vươn vai rồi dịu mắt để tiếp nhận luồng sáng đó và phát quang vầng sáng của mình đến mọi nơi.
Tán lá xanh rì rủ mọi hạt sương còn vương lại xuống mặt đất, khẽ đung đưa theo nhịp gió sớm và nhờ nắng sưởi ấm.
Ngoài khu vườn thơm hương ban mai, nắng trong veo ghé qua hàng ghế tinh khôi, quàng vai người ngồi đó.
Di di tay trên tách trà nóng, Trương Tề giương mắt nhìn nhịp sống mới. Mỗi ngày, cuộc sống điều bình yên thế này sao? Hay tại những ngày qua, ông mãi lao mình vào hận thù không dứt nên mới lãng quên một điều, rằng có lúc nào đó, ông vẫn thích nhâm nhi tách trà thơm ngon cùng hứng ánh nắng dịu nhẹ này?
Cười mỉa mai cho dòng suy nghĩ ngột ngạt kia, Trương Tề hù nhạt rồi tiếp tục nhâm nhi hương trà nóng ấm. Luồng khí lạnh trên người ông như muốn quấn lấy vị nóng của tách trà và nuốt trọn.
_ Chắc ông đã có cơ hội ngắm bình minh nhỉ? À, bình minh ở đây chưa đẹp lắm đâu ông, cháu biết có một nơi bình minh còn đẹp gấp bội. Chắc chắn ông sẽ thích cho mà xem.
Chấp hai tay ra sau, Thiên Di cười nhẹ rồi thả chất giọng trong trẻo của mình men theo gió truyền đến tai người ngồi đó. Cô nhóc cũng biết, thật nguy hiểm khi dám đứng nói chuyện với ông thế này. Không biết chừng sẽ như lần trước, ông sẽ không ngần ngại gì mà chỉa thằng súng vào đầu sóc con.
Khẽ rùng mình khi ý nghĩ ấy vụt qua, Thiên Di vội lắc mạnh đầu để xua tan dòng suy nghĩ làm mình sợ kia rồi mỉm cười tự trấn an.
Sẽ ra sao nếu Vĩnh Khoa biết sóc con dám cả gan lại gần Trương Tề khi không có cậu ở bên? Không biết bao nhiêu lần Vĩnh Khoa đã căn dặn “Cấm tuyệt đối không được lại gần ông anh khi không có anh bên cạnh” nữa. Nhưng những lời ấy, sóc con điều bỏ ngoài tai.
Thật lạ, hôm nay khi ngủ dậy lại chẳng thấy bóng dáng Vĩnh Khoa đâu. Ngay cả Vĩnh Kỳ cũng thế. Lẽ nào lại đi làm sớm thế?
_ Không sợ ta giết sao?
Chất giọng lạnh toát phát ra từ khóe môi Trương Tề, lẫn vào luồng không khí ban sáng.
_ Ông vẫn rất nhớ bà, đúng không ạ? Cháu xin lỗi vì đã lỡ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông và anh Vĩnh Khoa. Cháu không cố ý nghe lén đâu ạ!
Thiên Di cười tươi rồi nghiêng đầu nói. Bước đến cạnh Trương Tề, sóc con tuy rất sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, trụ vững trên nền đất lạnh hương sương.
_ Ngồi đi.
_ Dạ? – Ngẩn người, Thiên Di trân mắt nhìn Trương Tề, ông vừa ra lệnh đó sao?
_ Thích đứng cũng chẳng sao.
Đúng là giống thật. Ngay cả khẩu khí cũng rất oai phong. Chất giọng lạnh như băng cũng hệt nhau. Có khi nào… ông cũng có lúc trẻ con như Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ không nhỉ?
Cố nín cười cho phát hiện mới mẻ của mình, Thiên Di nhẹ thảy mình xuống chiếc ghế đối diện ông.
_ Cảnh bình minh đẹp nhất… ta không hứng thú. Nhưng…ta muốn xem hoàng hôn đẹp nhất. Được chứ?
Trương Tề nói như ra lệnh, mắt ông không nhìn vào sóc con mà nhìn ra khoảng trống trước mặt, trong sắc lạnh chẳng kém ai kia.
Thiên Di lại được ông đưa từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Cô nhóc khẽ cười rồi nhìn ông. Chẳng biết đã quá gan lì với Vĩnh Khoa hay sao mà lại thốt lên câu nói hệt như đang đặt ra yêu cầu đối với Trương Tề.
_ Với một điều kiện, được không ạ?
Rõ là sóc con lém lĩnh.
Trương Tề bất giác quay sang cô nhóc to gan, lớn mật. Đưa ánh nhìn hung hăng nhìn sóc con, trong tia nhìn như có vạn ngọn lửa giận. Bỗng, những ngọn lửa ấy dần dịu xuống, sóc con thở phào nhẹ nhõm vì ông đã “hạ quả”.
May thật! Nếu Trương Tề nổi giận, không biết sẽ có chuyện gì xảy đến nữa. Thật không muốn tưởng tượng.
_ Điều kiện gì?
_ Ông… đừng bỏ bữa.
Sao? Đừng bỏ bữa?
Trương Tề lại thêm ngạc nhiên. Đúng thật là dạo này ông hay bỏ bữa. Nhưng… sao con nhóc trước mặt ông lại ra điều kiện thế? Không phải ông là người muốn giết cô nhóc hay sao? Tốt với ông ư? Có sai lầm không? Cứ tưởng nhóc con sẽ ra điều kiện gì… Tại sao không phải điều kiện về Vĩnh Khoa mà lại là sức khỏe của ông?
_ Cháu nghĩ, nếu ông cứ hành hạ bản thân thế thì sẽ ngã bệnh. Mà anh Vĩnh Khoa và cả anh Vĩnh Kỳ đều không muốn thấy ông bệnh đâu ạ. Họ rất lo cho ông. Vì thế, ông hãy ăn uống đủ, nhé?
Im lặng lúc lâu, Trương Tề nhấc tách trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn sang Thiên Di bằng ánh mắt lạ lẫm khiến sóc con hơi run sợ.
Nhưng đâu ngờ, những gì ông nói ra lại hoàn toàn khác xa với ánh mắt đó, khiến sóc con ngỡ ngàng.
_ Không ngắm hoàng hôn cũng chẳng sao. Ta sẽ chấp thuận điều kiện ấy nếu có người chịu vào bếp nấu bữa tối?
Vào bếp? Nấu? Ông đang ám chỉ điều gì chứ?
Thiên Di mông lung nghĩ, cầu sao cho cái ý nghĩ điên rồ kia là sai sự thật. Làm sao mà sóc con có thể vào bếp trong khi…
Làm sao có thể nấu bữa tối chứ?
Thiên Di cười ngượng, mắt không dám nhìn thẳng Trương Tề. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên làm sóc con khẽ rùng mình. Nếu Trương Tề biết được “tài hậu đậu” kia, liệu ông có chấp nhận đứa con dâu này?
Ôi.. nghĩ chi xa với thế.
Lắc mạnh đầu để gió thổi bay cái ý nghĩ xa xôi kia, sóc con lại cười hì hì nhìn Trương Tề.
_ Làm được không?
Trương Tề ném sang sóc con ánh nhìn như cười vui. Ông đang thử cô nhóc sao? Bản tính của dã thú liệu đã thực sự tan biến khi ông đối diện với cô nhóc ngây thơ, đáng yêu này?
_ …
_ Ba…
|
Chương 78
Áng mây thứ 78 : Vật báu.
Hạnh phúc làm gì có thật…* Toàn đến và đi như một định luật…- 1 cuộc sống thần tiên chỉ có trong sách vở…- Và 1 tình cảm vô bờ chỉ tồn tại trong mơ…Nhưng đôi khi…- Giấc mơ hạnh phúc lại hóa thành sự thật!
_ Về làm gì?
Trương Tề giận dữ gắt lên, ánh nhìn lại như con thú hoang dã đang gầm gừ. Thật đáng sợ.
Người trung niên trước mặt cuối đầu như ân hận lắm, quỳ sập trước ông đầy ăn nan. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
Thiên Di ngơ ngác nhìn cảnh tưởng trước mặt. Người này… gọi Trương Tề là “Ba”… Chẳng lẽ…
_ Ba…
_ Im ngay. Ngươi và ta không có quan hệ gì cả. Lần này về sao chỉ có một người? Làm cha mẹ mà bỏ con mình không quan tâm, xứng với chức danh ấy không?
_ Ba, bọn con có nỗi khổ…
_ Im ngay. – Trương Tề hung hăng quát lên, ông thật sự đã tức giận rồi.
_ Mẹ bọn nhóc… đã qua đời vào lần cuối cô ấy về thăm hai đứa nhóc. Vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy, là không làm bọn nhóc đau lòng. Thà làm người xấu còn hơn bắt hai đứa trẻ phải chịu nỗi đau mất mẹ. Mấy năm qua, con cũng rất muốn trở về. Nhưng vì công ty bên đó gặp biến động lớn, nên…
Mẹ… của Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ…
Thiên Di mở to mắt đầy kinh ngạc, đưa tay che miệng để không thốt lên. Liệu Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ sẽ thế nào khi nghe tin này… họ có còn hận cha mẹ mình không?
_ Câm đi. Biện lý do không chán ah? Hừ…
_ Ông ơi…
Không hiểu sao Thiên Di lại lớn gan dám chặn ngang câu nói của Trương Tề, nhìn vào ánh mắt hằn lửa của ông, Thiên Di hiểu rõ mình sắp phải chịu trận.
Nhắm nghiền mắt lại và hối hận vì chuyện dại dột kia, Thiên Di trân mình để hứng lấy cuồng phong sắp kéo đến.
_ Chuyện người lớn không liên quan đến con. Lo mà chuẩn bị bữa tối cho ta mau!
Nhưng không, Trương Tề đáp lại bằng giọng nói khá nhẹ.
Một lần nữa lại thở phào với sự may mắn của mình, sóc con toan đứng lên bước đi nhưng không hiểu sao lại dám cả gan thêm lần nữa mà nói với nét mặt đáng yêu.
_ Hai người cùng vào nhà nhé?
_ Lắm chuyện. – Trương Tề hằn học gắt.
_ Ông ơi, dù sao thì bác ấy cũng đã trở về và nói hết sự thật. Không thể tha thứ được sao? Con nghĩ, anh Vĩnh Khoa và anh Vĩnh Kỳ cũng không còn hận họ đâu…
_ Con bé này… lại không muốn sống à?
Khẩu khí quả thật rất giống nhau. Vĩnh Khoa cũng thường hâm dọa Thiên Di như thế. Thật chẳng sao quên được.
_ Ông ơi, tha thứ cho bác ấy nhé! Dù gì bác cũng có nỗi khổ… Chắc thời gian gian qua, bác cũng rất đau lòng.
_ Ta nhớ… lúc nói chuyện với Vĩnh Khoa, nó có nói con rất nghịch, rất trẻ con và không hiểu chuyện. Không ngờ lại người lớn thế! Nếu con nói thêm từ nào nữa, đừng trách sao ta lại phải sử dụng đến thứ này!
Thiên Di mở to mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào cây roi trên tay Trương Tề. Làm sao mà…
_ Ba, con xin lỗi.
Người trung niên ấy vẫn cứ cuối đầu, nước mắt vẫn giàn giụa trên gương mặt ông. Trông thật đáng thương!
Nhìn cây roi rồi lại nhìn sang người trung niên kia, Thiên Di không biết nên làm thế nào cho phải. Không biết tự bao giờ mà cô nhóc lại trưởng thành thế này. Còn lo cả chuyện của Trương Tề. Chắc Vĩnh Khoa sẽ rất shock khi biết chuyện.
_ Ông ơi…
------
_ Con làm gì thế?
Ông Trương bước xuống bếp khi ngồi đợi mãi chẳng ngửi thấy mùi thức ăn. Vừa vào đến nơi, ông đã trố mắt ngạc nhiên vì khung cảnh “hoàng tráng” trước mặt. Thật không thể tin nổi nếu Trương Tề nhìn thấy cảnh thảm hại này.
Một cô nhóc gan lì, đáng yêu và dẻo miệng. Giúp ông trong việc thuyết phục Trương Tề tha lỗi lại làm cho căn bếp sang trọng thành ra thế này? Thật hay mơ đây?
_ Chuyện gì thế?
Chất giọng đáng gờm thánh thoát vang lên làm cho không khí trở nên căng thẳng hẳn. Thiên Di nắm chặt vạt áo, lắm lét nhin sang Trương Tề đang trừng mắt nhìn cảnh bi đát trước mặt.
Sau một lúc, như để định thần, Trương Tề mới quay sang sóc con, cất giọng :
_ Có gì để giải thích?
_ Dạ… con… con… anh Vĩnh Khoa đã từng cấm con bén mảng vào bếp.
_ …
Trầm lặng.
…
_ Vậy… để ta nấu.
Xắn vội tay áo lên, ông Trương thân thiện nói rồi đẩy Thiên Di sang một bên kèm theo nụ cười đầy ẩn ý.
Nhượn lại “sàn đấu” cho ông Trương, Thiên Di thấp thỏm lo sợ bước thật khẽ theo sau Trương Tề. Dường như… cuồng phong đã nổi!
_ Không biết nấu cũng đâu cần phá thế?
Trương Tề ngồi xuống sofa, điềm nhiên hỏi. Ông như nhận ra mùi vị hạnh phúc bấy lâu, như thoát khỏi mê cung u tối tàn bạo.
Thiên Di trơ mặt ra, đứng nhìn Trương Tề đầy kinh ngạc. Ông đã hồi tâm thành người tốt? Hay chỉ đang giả vờ?
_ Ta đã suy nghĩ rất lâu…
Chất giọng lạnh toát dường như dịu lại, Trương Tề giương mắt tận xa xăm, khóe môi khẽ động đậy cho những câu chữ thoát ra. Gương mặt ông lúc này như một người khác hẳn, hoàn toàn không phải một Trương Tề độc ác.
_ Rằng… có khi… ta đã sai…
-------------------------------------------
Chiếc xe phóng như lao trên đường như con thú dữ đang rượt theo con mồi. Qua khung kính, mọi cảnh phản chiếu lại như một thướt phim đang được tua nhanh hết cỡ. Gió rít vào từng động cơ. Bánh xe cọ sát vào mặt đường với vận tốc chóng mặt.
Lao nhanh. Lao nhanh mãi.
Những tán lá trên những cành cây xì xào xì xào như đang mời gọi ai đến khám phá. Từng đợt gió chạy dọc theo sóng lưng làm nổi cả gai ốc. Thoáng qua , từng ngôi mộ được xuất hiện. Rời xe và đi dọc theo con đường nhỏ hẹp, cuối cùng dòng chữ “Chủ tịch” cũng xuất hiện trên một ngôi mộ gần đó.
Ngôi mộ nhỏ, đơn sơ được quét dọn mỗi ngày cùng vài người canh gác. Hẳn là vị chủ tịch trước rất oai nên khi mất, ông đã được mọi người “chăm sóc” chu đáo thế.
Nhưng… chẳng hiểu sao ông lại chọn xây mộ nhỏ bé thế?
_ Chào. Tôi là Trương Vĩnh Khoa, chủ tịch đương thời của tổ chức. - Bước tới trước tên mang kính đen, Vĩnh Khoa lạnh lùng nói. – Tôi có chuyện muốn nhờ các người giúp.
Bộp… bộp… bộp…
Sau một loạt các tiếng động lạ, những dáng người cao to dần ngã khụy xuống nền đất và nằm bất động.
_ Họ sẽ không đồng ý cho chúng ta đào mộ chủ tịch đâu. Làm thế này nhanh hơn.
Vĩnh Kỳ thản nhiên nhún vai, buông khúc gỗ trên xuống rồi cười nhẹ như mình chẳng hề làm gì cả.
Đến trước mộ, Vĩnh Khoa nhẹ cuối đầu. Khóe môi khẽ nhếch lên cho hơi lạnh theo gió lan ra ngoài, âm vực trong giọng nói lạnh như băng :
_ Xin lỗi vì đã hành động thế với Ngài, Ngài chủ tịch!
Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ cùng nhau đào xới lớp đất dày. Bên trong mộ, một khuôn mặt ung dung , hiền hòa, bình yên của vị chủ tịch trước đang nằm.
Dõi ánh nhìn sắc lạnh quanh nơi vị chủ tịch đáng kính đang yên giấc, Vĩnh Khoa chợt thấy một mẫu giấy nhỏ được đặt dưới đầu nằm của ông.
Thì ra, “vật báu dưới gối nằm” là đây!
------
Sân bay lộng gió tràn kẽ tóc. Mỗi ngày, người ra vào sân bay cứ nườm nượp không ngừng nghĩ. Cuộc sống cứ thế trôi trong màu của thời gian.
Chính An đưa mắt nhìn cô nhóc trước mặt, tính nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu cứ im lặng đứng nhìn cảnh tiễn biệt.
Bà Lâm ôm cô con gái bé bỏng vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa mái đầu đáng yêu. Cười trong nước mắt.
Lâm Kỳ thở nhẹ, giương ánh nhìn buồn sang hướng khác. Rốt cuộc, cũng tại ông nên bây giờ con gái mới thế. Ông tự trách mình hằng ngày, hàng giờ nhưng cũng không thể nào bù đắp được.
_ Cho hỏi ở đây ai là Lữ Thiên Di?
Giọng nói lạ nhẹ vang phía sau Thiên Di và làm gián đoạn khung cảnh cảm động kia. Dời bước sang hướng phát ra giọng nói, Thiên Di ngơ ngác đáp và nhận ra đó là nhân viên của hãng hàng không :
_ Là tôi.
_ À, đây là giấy hủy chuyến bay.
_ Hủy… hủy chuyến bay? – Thiên Di tròn mắt nhận lấy tờ giấy quái lạ kia, ngạc nhiên nhìn người nhân viên như thể người ta là sinh vật lạ. – Tôi hủy chuyến bay khi nào?
_ Là ta ra lệnh.
Đằng xa, Trương Tề ung dung bước đến, theo sau là ông Trương. Nhận ra cha của Vĩnh Khoa, Chính An không khỏi ngạc nhiên, đứng như trời tròng.
_ Trước khi Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ trở về cùng cách phá hủy điều luật, con không được đi đâu cả. Con nghĩ làm thế ta sẽ buông tha cho con? Không giết “chìa khóa vàng”?
Cười nhạt, Trương Tề lướt mắt qua Hiệu trưởng Lâm rồi bình thản nói tiếp :
_ Không tin tưởng chồng con sao?
_ …
Thiên Di sững người, đưa mắt nhìn Trương Tề đầy nghi hoặc. Mất một lúc sau, sóc con mới lí nhí đáp :
_ Ông… nói sao ạ? Ông cũng sẽ tìm cách hủy điều luật? Là thật ạ? Vậy… anh Vĩnh Khoa sẽ không buồn nữa! Tốt quá. Tốt quá rồi!
Như muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng, sóc con tinh nghịch reo lên.
Hiệu trưởng Lâm đờ người, hai bên tay cứ lùng bùng, ngỡ mình nghe nhầm.
_ Bây giờ… làm lại vẫn còn kịp chứ?
Buông câu nói bâng quơ về phía Lâm Kỳ, Trương Tề nhẹ đặt câu hỏi.
Niềm tin vấy lên tia sáng hạnh phúc. Mê cung giờ đã có lối thoát hiểm. Trương Tề là người bước ra ánh sáng đầu tiên trong vòng quẩn quanh tà ác.
Gió bên ngoài chen nhau lùa vào không gian chật kín người, mang hương thoang thoảng đậu bên cánh mũi.
_ Thế… ông đừng hủy chuyến bay của cháu, nhé?
Chất giọng trong trẻo như phá tan mọi thứ trong tích tắc. Nắm chặt hành lý trong tay, sóc con kiên quyết nói.
Hôm qua, được nói chuyện với Trương Tề, tuy có hơi sợ nhưng vẫn an toàn đấy thôi. Rốt cuộc, sóc con đã hiểu ông. Ông không hề ác như mọi người đã nghĩ. Ông vẫn còn tình người chứ không mất hẳn. Chỉ là… ông đang cố che giấu thứ tình cảm ấy mà thôi.
Quyết định không rời xa Vĩnh Khoa được sóc con đưa ra ngay lúc ấy. Nhưng… vì muốn “khám phá” và học hỏi những thứ mới lạ, sóc con vẫn sẽ đi. Hơn nữa, sang đó sẽ gặp lại anh Hải Nhân thân yêu. Cũng đã khá lâu cả hai không gặp nhau còn gì.
_ Con tin Vĩnh Khoa sẽ tìm được cách hủy điều luật kia.
Thiên Di nháy mắt, nghịch ngợm nói sau khi đã tự mình thoát khỏi dòng suy nghĩ kia.
_ Vậy chúng ta về nhà thôi! – Trương Tề lẳng lặng quay người đi và nói như ra lệnh.
_ Con vẫn sẽ sang Mỹ.
Câu nói ấy làm khựng bước chân Trương Tề và ông Trương, làm Hiệu trưởng Lâm và bà Lâm ngơ ngác không thốt nên lời.
Cho hai tay vào túi đầy thư thái, Chính An trầm giọng hỏi :
_ Sóc siêu quậy, em đang đùa mọi người đúng không?
Tưởng rằng cô nhóc sẽ cười và thừa nhận là đang đùa mọi người. Nhưng không… Thiên Di vẫn giữ ánh nhìn kiên định, quả quyết nói :
_ Em không đùa. Em nói thật.
_ Thật? – Chính An mở to mắt.
_ Em sẽ sang Mỹ học. Đừng lo, có anh Hải Nhân bên ấy mà. Tuy sẽ rất nhớ mọi người…
Bất chợt, Thiên Di dời mắt sang Trương Tề, cười tinh nghịch rồi nói :
_ Ông giúp con nhé. Giúp con nói với Vĩnh Khoa, sau khi khóa học kết thúc, con sẽ trở về gặp anh ấy!
|