Hạnh Phúc Của Anh
|
|
Hạnh Phúc Của Anh
Tác giả: siu_9292
Hôm nay trông nó thật xynk xắn và lộng lẫy trong bộ xoa rê cô dâu.Còn hắn!Trông chứ như vị thần Hy Lạp cổ đại ,mang nét đẹp huyền bí trong bộ vest đen .Tiệc cưới của nó và hắn được tổ chức thật hoành tráng tại khách sạn 5 sao NEW WORLD.Khách mời 2 bên đến đông đủ không vắng 1 ai.Có lẽ tất cả các cô gái đều phải ganh tị với nó vì hắn chính là vị đại gia có tiếng tại Mỹ Nhưng....... Nó gai người khi hắn ôm choàng qua eo nó và hôn nó khi trao nhẫn cưới. Hắn chỉ nhìn nó duy nhất 2 lần khi làm lễ tại nhà thờ và khi uống rượu giao bôi tại nhà hàng. Nó và hắn là Vợ chồng. Buổi lễ đã tàn,nó lên phòng sau khi nghe mami nó dặn dò,hắn còn phải tiếp 1 vài người bạn.1 mình trong phòng ,màn đêm như bao phủ mọi vật kể cả 1 sinh linh nhỏ bé như nó.giọt nước mắt như pha lê trong vắt quá bé nhỏ ko đủ thắp sáng màn đêm .Tiếng thở dài của nó như vút lên cao ,ko vang được trong đêm tối.Từ bây giờ nó là Vợ.Vợ của 1 người nó ko yêu.Và đây là lựa chọn của nó??? Phải!!Nó muốn cứu gđ nó.Muốn giúp gđ trả món nợ với con số quá lớn .Con số có thể nuốt lấy hạnh phúc nhỏ bé của gđ nó,nuốt lấy những ước mơ về tương lai của thằng em nó.Và vì thế mà nó chấp nhận làm vợ.Vợ cùa 1 người nó chỉ gặp duy nhất 1 lần và chỉ chào nhau 1 câu duy nhất. Là hắn! Hắn là con của 1 người bạn của má nuôi nó.Má hắn quá chán với cảnh các cô gái quá "mĩ miếu" bu quanh hắn và bà.Lun săn đón bà quá đáng với 1 nguyên nhân duy nhất là trở thành con dâu nhà đại gia trên đất Mỹ.Và đối với hắn ko hoàn thành bất cứ điều gì mà mẹ hắn mong muốn là "Thằng Trời đánh".Mà đối với hắn có lấy nó hay ko đâu quan trọng.Nó ko chẳng là gì đối với hắn.Ko có chẳng sao mà có cũng chẳng hại gì. Đang chìm đắm trong suy nghĩ miên man thì nó bị lôi tụt lại bởi 1 âm thanh cực kỳ khủng bố:
_Cô tên gì?
Nó giật mình,quay lại,đứng sững nhìn hắn
_Khóc chuyện gì?-hắn lại hỏi
Nó giật mình lấy tay quẹt nhanh dòng nước mắt,đôi mắt vẫn nhìn xuống sàn,nó run lên từng hồi.Nó ước gì có ai đó ở đây .Có lẽ thế nó đỡ sợ hơn.Nhìn hắn cứ như 1 con sói không lồ chuẩn bị xơi tái nó.
_Hay vì lấy tôi?-Hắn vẫn độc thoại và chiếu tia mắt chằm chằm vào nó
_............- nó im lặng
Hắn bực mình nhìn nó rồi lên tiếng với cái giọng đễu kinh khủng:
_Nhưng tôi nghĩ là không phải!Lấy tôi cô đã trả hết nợ,còn có 1 ít tiền nữa chứ. Giá đó so với cô là tôi rộng rãi rồi đấy!
|
Nó sửng sốt ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói.Nó ko giận.Không! Không phải ko giận mà nó bị chính sự bàng hoàng bởi lời nói ấy nuốt chửng cơn giận nó.Trong mắt anh nó k khác gì những cô gái phong trần.Bị sỉ nhục 1 cách nghiêm trọng.Nó muốn bay đến đấm vào mặt tên khốn ấy 1 cái quá.Nhưng hình ảnh gđ nó như sợi xích đang xích chân nó lại.Khóc!Nó ko khóc được.Đối với 1 con người đầy long tự trọng như nó,nước mắt ko đủ xóa đi sự khinh bỉ ấy.Nó lặng người giương đôi mắt bất lực nhìn hắn
Bất chợt ….
hắn bước đến….
thì thầm vào tai nó:
_Dẹp cái kiễu giả tạo ấy đi!
Buông trong câu nói như nhấn chìm nó,hắn bước vào phòng tắm.Nó như gục ngả.Ước gì nó có thễ chết đi!Ngay tức khắc…………..
|
Hắn bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy nó ngối bần thần trên giường.Hắn nói như ra lệnh:
_Đi tắm đi!
Thẫn thờ nhìn mình trong gương ở nhà tắm,khẽ sờ lên gương mặt mình qua gương,nó cười cay đắng:
_Ước gì mình ko tồn tại nhỉ?
Một tràn suy nghĩ ùa về trong đầu nó.
Bước ra khỏi phòng tắm,nó nhanh chóng rơi vào vòng tay của ai đó,chưa kịp hoàn hồn nó đã thấy mình lọt thõm trên chiếc giường rộng lớn.Nó lật đật ngồi dậy,nhưng bàn tay to lớn kia,tàn bạo kia vật nó ngã ra.Bản năng như trở về,nó vùng vẫy la hét:
_Thả ra!...B..bu…um…-Tiếng thét của nó đứt quãng khi đôi môi hắn tàn nhẫn ghị lấy đôi môi nhỏ bé của nó.
Nó cắn mạnh vào môi hắn,giật mình hắn buông nó ra.
Nó nhanh chóng tiến về phía góc giường,huơ lấy cái gối ôm vào lòng,Khóc ngất.
Thế mà….
Hắn vẫn lì lợm tiến lại,kéo nó ngã ra giường:
_Đừng mà…..Xin …Xin anh!...
Hắn phán 1 câu,nhỏ thôi nhưng đủ để đè bẹp nó:
_Nhận tiền rồi thì nên làm đúng nghĩa vụ người vợ đi chứ!
Nó giật mình ,thấm thía bi kịch hiện giờ của mình.Nỗi đau đớn và nhục nhã cứ thi nhau cắn xé trái tim nó.Nó thôi ko giãy giụa.
Bất lực….nó nằm im
Nó mím môi……gồng cứng người khi cảm giác được đôi môi hắn nơi cổ,nơi tai nó.
Bất giác….Nó mỉm cười…
Cười cay đắng
Ngưng lại 1 chút nhìn nó-dáng vẻ cam chịu.
Bất giác…..hắn làm điều mà chính bản thân hắn cũng ko biết mình đang làm gì
Hắn hôn nhẹ lên trán nó.Cô gái trước mắt hắn quá bé nhỏ .Nhưng đâu rồi cái dáng tinh nghịch ngày đầu tiên hắn gặp…..Con bé tặng anh nụ cười thật tươi chào anh,để rồi cô bé phụng phịu khi anh tặng lại cho nguyên cục lơ to đùng rồi tức giận quay sang……. nói chuyện với mẹ anh .Lần đó là lần đi coi mắt,đúng là ai cũng biết chỉ 1 người ko biết-Là nó.Để rồi sau đó nó bàng hoàng chấp nhận số phận của nó.Làm Vợ!
Hắn rời khỏi nó ,đứng dậy đi ra ngoài.
Rầm!Tiếng cửa như kéo ra về thực tại.1 thực tại quá cay đắng.Nó khóc…khó cho thực tại của nó
|
Anh về khi trời gần sáng,bước lại giường vén nhẹ tấm chăn, anh thấy nó đã ngủ say,đâu đó còn vươn những dòng lệ,nhẹ chạm tay lau nước mắt cho nó anh chợt thấy 1 chút gì đó xốn xang.
Bước đến gần cửa sỗ ,nhìn đăm chiêu vào khoảng không gian trước mặt,thành phố về đêm như khoác lên người 1 chiếc áo lỗng lẫy,nhưng bản chất vẫn là nét hiền hòa êm đềm huyền bí của màn đêm.Giống như nó vậy,khoác lên người chiếc áo cô dâu để rồi thành vợ anh,nhưng đâu đó trong tâm hồn nó vẫn chỉ là 1 cô bé.Chợt khóe môi anh cử động,anh cười,cười vì cái suy nghĩ kỳ lạ sặc mùi văn chương của mình.
Tựa lưng vào thành cửa nhìn nó.Anh đang tự hỏi mình tại sao lúc đó anh lại ngừng lại nhỉ.Anh có quyền tiến xa hơn mà?Rít 1 hơi thuốc dài anh nhìn nó lẫm bẫm:
_Em tên gì nhỉ?Vợ của tôi?
Anh lại cười.Cười bản thân mình.Tự hỏi ko biết có thằng đàn ông nào mà cưới 1 người con gái đến cả cái tên mà cũng chẳng thèm nhớ ko?Hôm ký giấy hôn thú có ghi tên Vợ chồng nhưng anh chẳng màn để ý đến.Để giờ đây a thật sự muốn biết tên cô bé quá:
_Haizzzz…….Thật điên mà!
Ko biết anh chàng điên vì ko hĩu tại sao mình mún biết tên con bé hay điên vì ko nhớ nỗi tên cô nhóc nhỉ?
Xe anh dừng lại trước căn biệt thự to lớn,hoành tráng.Đây là căn biệt thự anh vừa mua khi về đây.”Dù sao ở nhà mình vẫn tiện hơn là ở khách sạn”.Mẹ anh nói thế khi 2 mẹ con vừa đặt chân đến Việt Nam
_Hai đứa về rồi à?Lên phòng cất đồ rồi xuống ăn sáng nào!-Mẹ hắn niềm nở khi thấy 2 người.
_Chào mẹ!-Hắn bước đến hôn nhẹ lên má bà
_Con chào bác-Nó lễ phép
_Cái con bé này!Mẹ chứ!-Bà mắng yêu nó
_Dạ! Mẹ !-Nó cười nhìn bà.
Bà bước đến bên nó:
_Con lên phòng cất đồ rửa mặt đi.Rồi xuống ăn sáng cùng mẹ con nhé.
_Dạ!
Nó quay sang định xách vali lên lầu nhưng cái vali cùng anh
Ko thấy anh trong phòng nó đoán chắc anh đang tắm.Nó ngồi nhìn căn phòng.:
_Đẹp quá!
Căn phòng đẹp gấp 10 lần phòng nó trước đây.Nó đoán thể.Ko thiếu gì cả.Từ máy tình ,bàn làm việc,bàn trang điểm,tủ quần áo,ghế sofa…...Bức ảnh cưới của nó được treo thật to chiếm cả 1 góc tường.3 mảng tường còn lại được vẽ những cảnh sơn thủy.Nó sờ lên bức tường.:
_Là vẽ!Đúng là người giàu có khác!Làm gì cũng khác người.
Nhìn bức ảnh cưới to đùng ,nó thẫn thờ:
_Ko biết sao đêm qua hắn tha cho mình.Chắc bị chạm dây thần kinh nào rồi.Vái trời hắn đứt luk mấy dây nữa ,vậy là mình an toàn
_Làm gì thế?-Hắn hỏi khi thấy nó chắp tay khấn nguyện
_A…ÀH!Đâu…đâu có gì-Nó giật mình
_Em đi tắm -Nó chỉ chỉ vào phòng tắm rồi cúi đầu phóng thẳng
10s sau anh thấy nó chạy ra nhìn anh nhe răng cười:
_Em…em quên lấy đồ.
Nó vội vã lại vali lấy đồ rồi chạy biến vào phòng tắm.Quýnh quáng thế nào 2 chân nó víu cả vào nhau và RẦM. Chưa chi mà nó đã đo diện tích phòng rồi.Haizzz
_Có sao ko?-anh đở nó dậy rồi quan tâm
Cuộn vội quần áo vào lòng ,nó căng thẳng:
_không !E..em ko sao!
Rồi nó lủi nhanh vào phòng tắm.Ko hỉu sao mỗi lần chạm mặt anh nó quíu cả lên.
Anh nhún vai ,nhìn nó buồn cười
|
Tắm xong nó xuống phụ chị bếp bưng thức ăn ra bàn.May là chưa bắt nó nấu,nó mà nấu chắc mấy nhà hàng mừng lắm nhỉ.Nó cười cười nhìn thức ăn nghi ngút trên bàn.Nguyên ngày hôm qua tới giờ nó có gì bỏ bụng ngoài 2 hộp MILO đâu.Ai nói uống MILO tự tin chứ,uống cả 2 hộp mà cứ đứng gần anh là nó đổ mồ hôi hột hà
_Cười gì thế con?-Mẹ chồng thấy nó tủm tĩm suốt nên bà hỏi
_Dạ đâu..đâu có gì.Tại từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì nên con đói.Thấy thức ăn con vui lắm ạ.
Bà phì cười.Có cô con dâu nào ngày đầu về nhà chồng mà khai tật háu ăn rồi ko trời.=.=’Cô con dâu của bà còn bé nhỏ ngây thơ lắm.Nhìn nó ,các cơ trên gương mặt phúc hậu của bà có chút thay đổi:
_Trán con sao vậy?
_Dạ sao ạ?-Nó đưa tay sờ sờ lên trán.Hơi đau
_Sao sưng 1 cục to đùng kìa?Chị Năm!Lấy giúp tôi chai dầu-mẹ chồng nó lo lắng
_Tại cô ấy đo diện tích phòng con ấy mà-Hắn vừa nhìn nó vừa làm mặt lạnh phán
_Là sao?-Mẹ chồng nó đâu có hiễu
_Da….con bị ..bị té-Nó quê muốn độn thổ.Còn hắn ko nhịn nỗi mà bật cười thành tiếng.Nó phụng phịu,mặt đỏ bừng.Mẹ chồng nó tưỡng bênh vực nó chứ,ai dè cũng cười phụ họa…Ghek.Nhưng mà lần đầu tiên nó nhìn thấy hắn cười,trông cũng kute lắm >. _Tý nữa con ra ngoài 1 chút mẹ nhé-hắn nói
_Uhm!Hay dẫn vợ con theo đi.Để con bé ở nhà với bà già này cũng buồn.-Mẹ hắn điềm đạm
Hắn nhìn qua nó ánh mắt vô cảm,nó rợn người vội nói:
_Mẹ ơi! Đễ ảnh…
_Vâng!-Hắn trả lời gọn lỏn rồi tiếp tục ăn.
Mẹ chồng nó mĩm cười hài lòng,bà tiếp:
_Hai đứa dự định đi trăng mật ở đâu chưa?
_Chắc Nha Trang mẹ ạ!Nghe mấy đối tác nói biển ở đó đẹp .
_Uh!Vậy mai 2 vợ chồng con về bên chị xui rồi mốt hãy đi.
_Dạ!
Nghe được về nhà mẹ nó kéo cờ trong bụng,thà ở nhà chơi với mẹ còn hơn đi Nha trang với hắn.Chán quá đi
Ăn xong,nó và hắn ra ngoài.Ngồi trong xe tò mò ko biết hắn đi đâu.Nhưng chưa được 10’ sau xe hắn dừng ngay cỗng trung tâm thương mại DIAMOND.Hắn vứt sang nó 1 tấm card:
_Cứ mua gì cô thích,5h chiều tôi đến đón.
Nó ngồi ngây đơ trông đến là tội,hắn bực bội:
_Xuống đi!Nhìn gì nữa!
Nó lật đật xuống xe.Thì ra anh đâu muốn nó đi chung.Nhưng để chìu lòng mẹ anh dắt nó ra đây rồi quăng nó ở đây.Chỉ bên anh vọn vẹn 2 ngày nhưng chính nó cũng ko biết nó đã nuốt bao nhiu cay đắng vào lòng.Anh đang cố gắng giày xéo lòng tự trọng của nó.
Anh tàn nhẫn lắm!
|