Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối
|
|
chap 37 Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!!!
Sáng, Tuấn Anh thức dậy bước xuống nhà chẳng thấy ai cả chắc là hai thằng bạn Vẫn chưa thức. Anh chuẩn bị xong xuôi rồi bước lên phòng kêu họ nhưng trống không, Hàn Phong và Anh Kiệt hẳn đã đến trường trước, họ giận anh về chuyện của Thiên Mẫn. Thật khốn nạn mà! tại sao cả hai người bạn thân như ruột thịt cũng không tin mình, lẽ ra phải nghe lời giải thích từ anh chứ, đằng này lại... Lủi thủi đến trường một mình. Tuấn Anh vào lớp, Tiểu An đã có mặt, Hàn Phong, Anh Kiệt, Tú Quỳnh và Thiên Mẫn tụ tập lại một chỗ nói chuyện. Thấy anh vào bọn họ thay đổi sắc mặt và không hề điếm xỉa đến anh. Tuấn Anh không nói gì mà bước lại bàn, Tiểu An ngồi đó vừa thấy Anh, nhỏ ôm cặp đứng dậy. anh vội nắm tay cô lại và hỏi: - em đi đâu vậy? Tiểu An giật tay lại như không muốn Tuấn Anh chạm vào mình, cô nhìn anh rồi trả lời: - đổi chỗ! tôi không thể ngồi ở đây, cạnh anh... Nói rồi Tiểu An quay đi và không hề nhìn lại, đúng là tuyệt tình mà. Chẳng lẽ mọi người tẩy chay anh thật sao? Tuấn Anh ánh mắt đượm buồn và thất vọng nhưng đâu đó một ánh mắt khác lại phóng đến anh, rất thỏa chí.
Suốt buổi không một ai nhìn mặt anh hay nói chuyện đến, bị cô lập như vậy cảm giác thật đau khổ. Chiếc bàn học hôm nay sao rộng thênh thang mặc dù nó không quá to so với thân hình của anh.
Giờ ra chơi cả đám kéo đi ăn bỏ lại mình anh trơ trội. Tuấn Anh ngồi suy nghĩ... - cảm giác tuyệt chứ! Thiên Mẫn xuất hiện lên tiếng mỉa mai, Tuấn Anh quay sang lườm cô muốn cháy mặt. Là một người con trai có quá nhỏ nhen khi lúc này đây Anh thật sự rất muốn bóp cổ cô ta. - rắn độc! - cám ơn đã quá khen! nhưng tôi không dám nhận. - cô gây ra nhiều chuyện như vậy để làm gì? Có ích lợi gì cho cô sao?_ Tuấn Anh gằn từng chữ, ánh mắt hình viên đạn nhìn cô. Nhưng kẻ trước mặt vẫn không thể hiện thái độ gì ngoài sự nhởn nhơ. - anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao? thật ngu ngốc... cứ từ từ mà tận hưởng, có trách thì trách anh đã cố chấp khi vướng vào chuyện này. Bằng một giọng dễ ghét Thiên Mẫn tặc lưỡi trả lời. - cô đừng quên trong tay tôi vẫn đang giữ cái USB_ Tuấn Anh giơ bằng chứng bất lợi cho Thiên Mẫn ra. Cô ta đổi sắc mặt chú mục vào vật trên tay của anh. - Đưa cho tôi! Thiên Mẫn đưa tay giật lấy nhưng không được, họ giằng co qua lại và làm rơi nó xuống nền gạch kêu lạch... cạch... Thiên Mẫn nhanh tay chộp lấy nhưng bị Tuấn Anh lấy trước. Anh hừ lạnh nhạt rồi bỏ đi. Thiên Mẫn đứng đó nhìn theo nở nụ cười đểu. Ở nhà ăn. Tuấn Anh thấy bọn người Hàn Phong và tiến gần đến đó. Họ thấy anh thì làm lơ. - tao có chuyện muốn nói!_ Anh đến gần lên tiếng. - ăn đi anh!_ Tú Quỳnh gắp thức ăn cho Anh Kiệt, họ vừa ăn vừa nói vài câu, xem Tuấn Anh như người vô hình. - tao muốn cho tụi bây xem cái này, xem xong sẽ hiểu mọi chuyện! Anh đặt máy tính bảng lên bàn và kiên nhẫn nói tiếp. - đừng có làm phiền người khác đang ăn_ Hàn Phong lên tiếng. - chuyện này rất quan trọng, xem nó mọi người sẽ biết Thiên Mẫn là người như thế nào... - tôi.... là người thế nào à?_ Thiên Mẫn bước đến lên tiếng hỏi lại. - lúc trước anh thường có những lời nói và hành động ve vãn tôi. vì là bạn Hàn Phong nên tôi im lặng, nhưng anh càng lúc càng quá đáng - cô bịa chuyện hay thật đấy! Tuấn Anh tức giận trả lời.
- mày muốn nói gì, biện minh cho mình bằng cách nói xấu Thiên Mẫn sao?_ Hàn Phong tiếp lời làm Tuấn Anh cảm thấy mình bị chạm vào tự ái. - đúng đó!_ Tú Quỳnh nói theo. Tiểu San và Tiểu An ở bàn bên cạnh im lặng quan sát. - mày muốn tụi tao xem cái gì_ Anh Kiệt nhìn Tuấn Anh nói tức là chịu nghe anh, Tuấn Anh mừng rơn. Anh cắm USB vào và mở đoạn phim, Thiên Mẫn đứng cạnh mím môi, mọi người Chờ đợi. Khi đoạn phim bắt đầu tua, ai cũng chuyển sang trạng thái tức tối. - sao lại... như vậy? Tuấn Anh lắp bắp nói, tại sao Trên màn hình lại là cảnh anh ôm Thiên Mẫn lúc trong trong phòng Hàn Phong. Mọi người đều đang giận anh về chuyện này, bây giờ lại nhìn lại cảnh này chẳng trách họ tức giận. Chẳng phải tự anh đã thổi gió vào cho lữa cháy bùng sao? Tiểu An thở dài quay đi tiếp tục ăn. - đây là cái mày muốn cho tụi tao xem à?_ Hàn Phong hằn học hỏi anh. - tao càng lúc càng thất vọng về mày đó Tuấn Anh, đây là bạn gái của Hàn Phong đấy_ Kiệt lắc đầu chán nản. - đúng là không biết ngượng, không cảm thấy mình bỉ ổi quá à? Quỳnh lại hùa theo. Tuấn Anh không biết nói gì, anh cũng lờ mờ đoán được tại sao lại như vậy. Anh thật xem thường kẻ thù mà. - làm mất hứng ăn Nói rồi cả đám rời đi, ai cũng hậm hực. Trước khi đi Thiên Mẫn còn để lại một câu nói chỉ có Tuấn Anh nghe được. - muốn đấu với tôi à? không thể đâu!
ai nào biết trong lúc nó rơi xuống cô ta đã tráo đổi nó. Anh biết Thiên Mẫn không chỉ như vậy nên từ bây giờ Tuấn Anh sẽ bắt đầu điều tra sự việc.
Rồi Tuấn Anh sẽ làm gì? liệu có đơn giản như anh nghĩ và anh biết được bao nhiêu chuyện nữa ? Mời các bạn theo dõi tiếp.
Nghĩ vậy Tuấn Anh rời khỏi trường và bắt đầu kế hoạch. Có lẽ anh nên chuyển nhà vì không ai còn hoan nghênh anh ở lại căn nhà đó. Giờ sau là giờ học tự chọn nên tất cả học sinh đều thoải mái, họ nhanh chóng chia ra, người đi chơi bóng rổ, người lên thư viện,... - em sao vậy? Anh Kiệt lên tiếng quan tâm khi thấy Tú Quỳnh có vẻ như muốn nôn. - Mấy ngày nay em thường như vậy. Không muốn ăn gì hết, ăn vào lại nôn ra, trong người rất khó chịu... Quỳnh nhăn nhó nói giọng mệt mỏi - anh chở em đi khám bệnh nha Kiệt đề nghị, thấy cô vậy anh cũng lo lắng. - không cần đâu chắc Quỳnh đang trong thời kì thai nghén nên vậy, không có thuốc nào trị được đâu_ Thiên Mẫn ngồi cạnh xen vào, mặt ai cũng ngơ ngơ giây lát rồi gật gù tỏ vẻ hiểu. - giai đoạn này là vậy, cậu ráng chịu đi, mẹ mình bảo có thể còn hơn thế nữa_ Cô tiếp lời. - Anh Kiệt! em không muốn đâu!_ Quỳnh nắm tay anh nhăn nhó nói, Kiệt vỗ nhẹ bàn tay cô an ủi - anh cũng không biết làm sao! em chịu khổ chút đi, em muốn ăn gì không?
Thấy Tú Quỳnh vì mang đứa con của mình mà khổ như vậy anh cũng xót, làm cha ai chẳng mong con mình mạnh khoẻ dù cho hoàn cảnh này Kiệt không muốn có nó.
- có anh bên cạnh điều gì em cũng chịu được... - thế định khi nào đám cưới, bộ tính để bụng to rồi mới mặc áo cưới à?_ Thiên Mẫn lại hỏi làm Anh Kiệt khó xử.
Đám cưới tức là anh phải sống với người mình không yêu cả đời, vậy có tốt không? Tình cảm của anh Đối với Quỳnh là một thứ tình cảm khó diễn tả, là sự quý mến, là trách nhiệm, anh cảm thấy cô là một cô gái tốt, cần sự che chở của mình. Nhưng tất cả vẫn không thể là yêu vì trái tim anh đã khắc sâu tên một người, sâu đến nổi dù tẩy xoá đến đâu cũng còn lại vết sẹo. - tùy Anh Kiệt thôi!_ cô e thẹn trả lời. - Thiên Mẫn nói đúng đó! Mày tính chuyện nhanh chút _ Hàn Phong lên tiếng. Trước sau gì cũng phải cưới, cứ kéo dài như thế chẳng lẽ lúc đó phải thiết kế một cái áo cưới dành riêng cho người mang thai, như vậy coi sao được.
Một giọt nước mắt khẽ rơi, Tiểu San ngồi gần đó dựa vào tường, cô nhắm mắt, đeo tai nghe. Những điệu nhạc không đủ sức ngăn cản cuộc đối thoại truyền vào tai. Nhẹ lấy tay gạt đi nước mắt, Tiểu San tỏ ra bình thường hờ hững như chẳng nghe thấy gì.
Người ấy và cô giờ chẳng là gì, có thể người mới sẽ mau chóng làm anh quên đi mình. Rồi sau này cái tên Hạnh San chỉ là một mảng kí ức mà bị nhiều lớp bụi của thời gian lấp lại.
Tiểu An ngồi cạnh ôm cuốn truyện đọc nhưng tay nắm chặt làm nhào nát một góc trang giấy. Dường như đọc truyện chỉ là hình thức, ánh mắt nhỏ đầy khó chịu và bực tức. Thấy Tiểu San khóc nhỏ muốn tát Tú Quỳnh kinh khủng, không được manh Động Tiểu An phải kìm chế. _________\__\____________
Một cô gái sành điệu bước vào quán bar, cô ngồi xuống bàn và ngoắc tay kêu phục vụ gọi rượu. Tên nhân viên vẫn không rời mắt khỏi thân hình cô cho đến khi vào trong quầy. - sao nay rảnh rỗi vậy? Cô gái kia là Tú Quỳnh cô lên tiếng hỏi và nhấp ly rượu vừa đem ra. - hẹn em đến đây để ăn mừng, kế hoạch của chúng ta bước đầu thuận lợi._ Thiên Mẫn giơ ly rượu lên nói với cô. họ đã tháo mặt nạ! - ha ha đúng thật, chị diễn quả rất hay, thật đáng thương cho tên Tuấn Anh bị sập bẫy của chúng ta. Quỳnh cười thích thú chạm ly cùng Thiên Mẫn. - này! Uống rượu không tốt cho thai nhi đâu nhé!_ Thiên Mẫn lên tiếng nhắc nhở và gấp thức ăn. - chị khéo đùa, em đâu ngu như vậy, chị nghĩ em có thai thật sao? em với anh ấy còn chưa hề xảy ra chuyện gì!_ Cô cũng cho thức ăn vào miệng rồi nói cao giọng. - chị biết tỏng, đùa với em thôi. - nhưng ten Anh Kiệt đó còn do dự việc đám cưới và quan tâm Tiểu San lắm... - thì em cũng làm gì cho hắn ta quan tâm đi! Thiên Mẫn gợi ý, Tú Quỳnh đảo mắt suy nghĩ sau đó nhìn cô gật đầu cười vẻ như nghĩ ra gì đó. - mà đừng nói là em yêu hắn ta thật nha! Cô thảy hột phộng vào miệng nhai nhóp nhép phóng ánh nhìn nghi ngờ phía Tú Quỳnh. - chuyện đó là của tương lai, thấy anh ta cũng tội mà thôi cũng kệ, à Tiểu Đan mất tích lâu nhỉ... Quỳnh vừa lắc lư theo địu nhạc vừa nói. - sắp về rồi, cô ta ngu ngốc hơn chị nghĩ, không chịu phản ánh kháng
- xin lỗi! xin lỗi cô Tiếng võ đồ làm cắt ngang cuộc đối thoại của 2 người, họ hướng ánh mắt đến chỗ lộn xộn kia. Một anh nhân viên mang rượu va vào một cô gái. Cô kia có vẻ vội vàng gật đầu rồi bước nhanh đi. - nhìn quen quen nhỉ!_ Tú Quỳnh nhìn theo bóng dáng của co gái rồi nói. - mặc kệ, uống tiếp đi, không say không về! - cạn ly!!!! _____________ - hộc... hộc... Tuấn Anh đến đón em...
|
Hôm nay là ngày Tiểu Đan về nước, nhưng nhỏ không nói với đám bạn vì định bày trò chọc họ.
Tiểu San ngáy ngủ vừa vương vai vừa bước xuống cầu thang, chẳng may chân này giẫm chân kia bay cái vèo.... tiếp đất, nhưng nhờ chị ấy có nội lực thâm hậu nên đứng dậy bình thường, chẳng may lần 2, vừa đứng dậy đã chới với do đạp phải viên bi thế là ngã, Tiểu San ôm cái tủ lạnh làm trụ. Sau khi biết mình an toàn tuyệt đối cô thở phào nhẹ nhõm. Đập vào mắt là tờ giấy note màu vàng được dán ở tủ lạnh. "Tao đi học trước có việc quan trọng, tao biết là trải qua nhiều SÓNG GIÓ mày mới nhìn thấy lời nhắn này nếu tính toán của tao không sai, võ công cao cường chắc không có gì mà hé (ikon mặt đểu)"
gương mặt Tiểu San từ ngơ ngơ như bò đeo nơ đến trợn tròn mắt và cuối cùng là gào thét ầm lên. Ai hiểu vì sao nhị tiểu thư ta lại như vậy? Thì ra mọi sự cố mà cô gặp phải lúc nãy là do con bạn tốt ban cho. Nhìn lên cầu thang là sợi chỉ giăng ngang, nhìn dưới cầu thang thì vài viên bi lăn lóc. Cũng may do San ăn ở tốt nên răng vẫn đều và không cần ăn cháo.
Sau bài tập "luyện thanh" buổi sáng ( cô dạy em tập luyện thanh buổi sánggggg hí hí) Tiểu San chuẩn bị đến trường với mối hận thù đang sôi sục.
tại nhà tụi hắn. - Thằng Tuấn Anh vẫn chưa về sao? Anh Kiệt lên tiếng hỏi, từ hôm qua đến giờ không thấy thằng bạn. Hàn Phong gấp lại tờ báo ngước lên nhìn anh trở lời - không thấy, nó đi đâu nhỉ - chắc vào trường sẽ gặp nó thôi.
Tại trường King, cả trường chỉ nhan nhãn vài bóng người và trong phòng 11a1 cũng có 2 người đang rất mờ ám. - em thu thập được gì rồi! - hôm qua em theo dõi đến quán bar và nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ.... bla.... bla... - Mới nghe qua như xét đánh ngang tai !
Hai kẻ đó chính là cặp đôi lí lắc. Tuấn Anh và Tiểu An vô tình phát hiện được cái USB và họ đã lên kế hoạch từng bước vạch trần sự dối trá. Việc để Thiên Mẫn hại Tuấn Anh cũng là một phần của kế hoạch. - nếu mà không làm nhiệm vụ em đã đến cho con nhỏ đó một trận!_ Tiểu An đập bàn nói. - Thằng Kiệt bị xỏ mũi như kẻ ngốc đúng là... anh hùng khó qua ải mĩ nhân!_ Tuấn Anh lắc đầu tặc lưỡi nói. - mà nè! sao cái USB bị đánh tráo vậy, anh làm việc bất cẩn thế_ Tiểu An tỏ vẻ trách móc, bặm môi hỏi tội anh. - em yên tâm cái cô ta lấy lại là cái giả, anh đâu ngu đem cái thật ra để chọc tức kẻ địch Tuấn Anh cười nham nhở nói, nhỏ nghe vậy cười tươi rối. - chồng em giỏi thế! Được nhỏ khen anh hếch mặt huênh hoang. - trong vở kịch này anh là người chịu thiệt nhất đó Đang tự đắc Tuấn bỗng quay phắt sang nhìn nhỏ nghiêm mặt. - ráng đê mà, em thương, thật thú vị khi họ cứ tưởng họ đã thắng, vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn_ Tiểu An vỗ về mặt anh rồi xoa cằm như bà cụ non. - kẻ ác có người khác ác hơn! Tuấn cũng xuất khẩu thành thơ đối lại với Tiểu An. Bốp... anh ôm đầu vì bị Tiểu An đánh. - ác gì, chúng ta là kẻ đi tìm chân lí chứ cái gì mà kẻ ác hơn, dốt thì đừng bày đặt dùng văn chương Nhỏ chống hông tỏ vẻ bức xúc, anh chỉ biết hứng chịu và im lặng vì vợ tôi là số 1 mà. Thấy anh ngoan ngoãn cô khoanh tay nhếch mép tự đắc "ta không phải dạng vừa đâu". chụt... Đột nhiên nhỏ hôn vào má anh làm Tuấn Anh như bị điện giật. - thưởng cho anh. - anh tình nguyện hi sinh thân mình cho em thưởng thêm đó Anh sửa cổ áo vẻ phong lưu trả lời, nhỏ bĩu môi nhìn chỗ khác. - thế thì anh thưởng em nhé! Nói rồi Tuấn Anh xích lại gần nhỏ, kề mặt gần cô, càng lúc càng gần, Tiểu An tròn mắt nhìn anh. Nhìn nhỏ lúc này làm sao Tuấn Anh không muốn hôn cho được. - TRÁNH RA! TÔI ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY MẶT ANH MÀ, ANH MẶT DÀY THẬT ĐẤY! Tiểu An xô Tuấn Anh ra xa quát lên giận dữ. Anh không hiểu gì cả cho đến khi thấy tụi Anh Kiệt vừa vào. - em phải nghe anh nói chứ, tất cả là do Thiên Mẫn sắp đặt - anh nói lý do nào cho hợp lý chút đi, thật nực cười!_ Tiểu An vòng tay trước ngực thái độ chán nản nói - đó là sự thật, là cô ta ôm anh ..._ Tuấn Anh nắm lấy tay cô níu kéo lòng tin nhưng An rút mạnh tay lại và.... Chát... cô vung tay tát anh (chỉ là hình thức) - trơ trẽn... anh nói vậy mà nghe được sao? - Tiểu An mày bình tỉnh đi, Tuấn Anh chắc chỉ là phút nhất thời mù quán!_ Thấy nhỏ quá tức giận, Tiểu San bước đến khuyên lơn. Cô lên tiếng nói giúp Tuấn Anh. - tại sao không là ai khác mà lại là Thiên Mẫn, người yêu Hàn Phong chứ, đầu óc hắn không biết suy nghĩ sao? Tiểu An trả lời, một mực không tha thứ cho anh. - dừng ở đây đi! đừng nhắc lại chuyện này nữa... Hàn Phong cắt lời, nếu cứ nói tiếp, anh nghĩ mọi chuyện sẽ tệ hơn, Tuấn Anh là người bạn thân mà anh yêu quý nhưng việc Tuấn Anh gây ra ngoài sự tưởng tưởng tượng của anh nên nhất thời khó lòng chấp nhận. - sao mày không về nhà!_ Anh Kiệt lên tiếng hỏi - hừ tụi bây còn muốn tao về đó sao?_ Tuấn Anh hừ lạnh nhạt, tự chế nhiễu cho cái tình anh em của mình. - đừng nói vậy, chỉ cần mày sửa sai, tụi tao sẽ tha lỗi cho mày mà!_ Anh Kiệt nhẹ giọng, dù sao đi nữa mối quan hệ gắn bó giữa họ không phải một sớm một chiều, nói bỏ là bỏ được. Thiên Mẫn và Tú Quỳnh nhau khó chịu, nếu họ làm lành chẳng phải bất lợi cho cô sao. - tao không phải là người sai thì tại sao phải nhận sai! Tuấn Anh nhất quyết không chịu khuất, nhìn vẻ mặt nghênh ngang của Thiên Mẫn thì anh lại muốn tăng xông. - xin lỗi Thiên Mẫn đi và sao này đừng có ý định gì nữa, tao sẽ xem như không có chuyện gì_Hàn Phong tiếp lời - tao đã bảo...._ Tuấn Anh định cải tiếp nhưng nhìn ánh mắt của Tiểu An anh khựng lại. - nếu tụi bây vẫn tin lời nói giả dối của cô ta thì tao không còn gì để nói, tao chỉ có một câu tao-không-có-lỗi...cô! Hãy đợi đấy! Tuấn Anh gằn từng chữ và chỉ vào Thiên Mẫn cảnh cáo rồi bỏ đi. - thật ngang ngược, mọi chuyẹn đã như thế mà còn... Tú Quỳnh lôi thôi chủ yếu muốn thêm dầu vào lữa, Hàn Phong thở dài. Trong khi đó Tiểu San và Anh Kiệt nhìn nhau khó tả. - alô... cái gì? Tai nạn xe, sao mày nói mai mới về, ở đâu nặng lắm hôn... ừ... ừ... tao tới ngay... ừ... Tiểu San nghe điện thoại và hốt hoảng quay An nói gấp gáp. - Tiểu Đan nó...gặp tai nạn...bệnh viện... nặng lắm... - cái gì đi mau, bệnh viện nào...
Nói rồi tụi nó chạy đi, Hàn Phong nghe thấy, anh cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chạy theo khi ý thức được Tiểu Đan đang gặp nguy hiểm mà quên đi Thiên Mẫn bên cạnh, anh chỉ để lại câu nói "anh đi đây một chút" và những lời í ới gọi lại của cô.
Thiên Mẫn nắm chặt tay, ánh mắt đầy tà khí, sự giận dữ làm con quỷ trong cô như sắp hiện hình muốn hút lấy máu của kẻ đã giành thứ mà cô đang sở hữu nhưng thực tế, thứ đó đã không còn thuộc về cô nữa, đó chỉ là sự yêu thương và tin tưởng tạm bợ.
Tụi nó phóng xe tới bệnh viện, vừa bước xuống xe họ đã ùa vào trong, sau khi hỏi cô y tá phòng cấp cứu 2 người họ chạy thẳng đến. - bác sĩ, bạn cháu sao rồi!_ Tiểu San nắm lấy tay ông hỏi dồn khi ông vừa bước khỏi phòng. - xin lỗi... chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì tim quá yếu nên... hãy vào gặp cô bé lần cuối.
Mọi thứ như sụp đổ, tụi nó không thể nào chấp nhận được điều kinh khủng này, chân không nhích nổi nhưng vẫn cố lết vào trong. Ông bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ bó tay.
Hàn Phong cũng vừa đến và chỉ kịp nghe được câu cuối cùng của vị bác sĩ. Gặp lần cuối là sao? không thể như vậy được, anh gào thét ở trong lòng bước từng bước nặng nề đến cửa phòng.
Tình hình bên trong Tụi nó bước vào, nước mắt nước mũi đã tèm nhem, chưa kịp khóc lóc nức nở đã thấy Tiểu Đan đứng khoanh tay nhìn mình. Vẫn bình thường, không có máu me, không băng bó, không trầy xước ngược lại còn mặc đồ đẹp. - hello đã lâu không gặp, món quà tao tặng tụi bây thích chứ? Tiểu San và Tiểu An nhìn nhau rồi lại nhìn cô. - không bị gì à? San hỏi - ừ! - vẫn mạnh khoẻ sao? An hỏi tiếp - ừ - THẾ MÀY CÓ MUỐN TỤI TAO ĐÁNH CHO MÀY TRỞ THÀNH CÓ SAO KHÔNG? GIỠN VẬY ĐÓ HẢ MÁ! họ đồng hợp xướng muốn rung rinh bệnh viện. Tiểu Đan bịt tai lại tránh ảnh hưởng màn nhĩ. - tui bây không vui hả tao thấy vui mà! Câu nói có tính chất châm ngòi cho chiến tranh bùng nổ . Làm tụi nó muốn rớt tim ra ngoài vậy mà vui cho được. Hàn Phong đứng ngoài nhìn lắc đầu thở hắt ra, cô thật lắm trò, chuyện đó cũng nghĩ ra được. Dù sao cô bình thường thì anh yên tâm rồi. Bấy giờ anh mới nghĩ đến Thiên Mẫn cảm thấy mình thật vô ý, về biết giải thích sao đây. Thế giữa 2 người ai quan trọng hơn? anh cũng không biết!
|
Hi hi TD that lam tro nhe Cap doi li lac dong kich qua gioi lam minh bi lua luon nek ^^
|
|
chap nài wé tuyệt vời!! Hóng chap mới (v)
|