Em Nợ Anh
|
|
Chap 33 : Khi công chúa nhận ra hoàng tử….
--------------Công ty Williams 9.00 AM--------------- --------------Phòng làm việc của Thái Di-------------
-Thưa tiểu thư, Dương tổng của S.T đến ạ. – Ely cúi đầu nói chuyện với nó, mà có cúi hay không thì nó cũng đâu thấy nhưng đây là cách hành xử đã trở thành thói quen của Ely.
-Mời… - Nó chỉ nói, khẩu khí lạnh lùng, dường như nó và Dương tổng của S.T chưa hề quen nhau…
-Vâng. – Ely cúi đầu rồi bước ra, nó ngồi một mình trong căn phòng rộng, đôi tay theo thói quen lại mân mê sợi dây hình hoa tuyết. Bỗng có tiếng mở cửa, nó nghe được tiếng bước chân nhưng hình như chỉ của một người. Không phải là Ely, chắc có lẽ là Dương tổng vậy thì sao chỉ có mình người đó còn Ely đâu? Mãi suy nghĩ nó không để ý tiếng bước chân đã tiến gần mình. Một giọng nam trầm cất lên…
-Lâm tổng, tôi đến đây làm rõ với cô một số chuyện có được không?
-Anh là Dương tổng? – Nó hỏi, giọng nói không có gì là mất bình tĩnh.
-Đúng, chúng ta có thể nói chuyện chứ?
-Được thôi. – Nó đứng dậy, lần mò theo mép bàn làm việc. Thiên ngạc nhiên, cậu tự hỏi tại sao nó lại lần theo mép bàn, chẳng lẽ có cơ quan bí mật nào sao? Nhưng tại sao đôi mắt đó lại vô hồn nhìn về phía trước thế kia? Và chẳng lẽ nó không nhận ra cậu?
Khi mép bàn làm việc đã mất thì nó mới chợt nhận ra bàn làm việc của mình cũng khá là lớn. Nó cứ lần mò tiếp cuối cùng nó va phải một người…
-Xin lỗi, cảm phiền anh có thể đưa tôi đến ghế được không, tôi không nhìn thấy gì. – Gương mặt xinh đẹp hồng lên, làn da trắng dường như trong suốt, mái tóc đen nhánh bay bay, ánh mặt trời soi rọi nó, đôi môi nhỏ xinh nở một nụ cười đẹp như trong thần thoại.
-Không sao, tôi sẽ giúp cô. – Thiên thoáng ngỡ ngàng. “Di không thấy được gì chẳng phải là mù sao? Vậy mấy năm trước Di ra đi có phải vì lí do này? Không đâu chắc là Di bị tai nạn, Di đã muốn rời xa mày mà. Tỉnh lại đi Hoài Thiên, đừng mơ mộng nữa…”. Những mớ suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu cậu như muốn vỡ tung, nhưng một thứ ánh sáng khác đã lôi cậu về thực tại. Cậu tìm, tìm thứ ánh sáng đó…cậu đã tìm thấy là phát ra từ mặt dây chuyền hình hoa tuyết của Di. Bất giác, cậu lại mỉm cười. Nó vẫn giữ lời hứa khi chia tay cậu, đeo mặt dây chuyền ấy và giữ kĩ.
Rồi cậu đưa nó đến chiếc sofa màu kem đang hiện diện gần nơi có ánh sáng nhất, gần cái cửa kính rộng thay cho cửa sổ nhất. Nó lần mò tìm chỗ rồi ngồi xuống…
-Cảm ơn anh Dương tổng, mời anh ngồi.
-Không có gì. – Thiên đáp lại rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
-Được rồi có chuyện gì anh cứ nói. Tôi sẽ nghe và xem xét cho anh.
-Tôi muốn hỏi… - Thiên như chỉ chờ câu nói này anh đã nói nhưng
“cốc cốc…” - …nhưng tiếng gõ cửa đã phá vỡ, cắt ngang tất cả.
-Xin lỗi Lâm tổng nhưng Trần thiếu gia đến rồi ạ. – Một giọng nữ dịu dàng, chắc chắn là của Ely.
Nó mừng rỡ ra mặt làm Thiên cũng ngỡ ngàng. “Trần thiếu gia? Không lẽ là Trần Nhật Quang?”
-Mời anh ấy vào. – Giọng nói không giấu nỗi niềm vui. Song nó lại quay qua nhìn Nhật Quang, khuôn mặt vẫn biểu hiện cảm xúc đó. – Dương tổng nếu anh không phiền thì hãy để cho “hôn phu” của tôi cùng tham gia nha.
“Hôn phu? Là hôn phu của Di sao? Hôn phu của cô ấy thế thì mình phải làm sao? Mình có nên giành lại Di nhưng cô ấy có vẻ rất…hạnh phúc…” – Thiên đăm chiêu suy nghĩ.
-Thái Di anh đến thăm em đây. – Nhật Quang bước vào, anh mặc bộ vest trắng trái ngược với bộ vest đen mà Thiên đang mặc. Khuôn mặt anh tươi cười rồi tắt hẳn. Giọng anh trầm xuống. – Em đã gặp lại Dương Hoài Thiên rồi à?
Nó đang tươi cười giống anh thì cũng dừng lại. Anh nói cái gì? Em đã gặp lại Dương Hoài Thiên, vậy Dương tổng là người mà cô nhung nhớ suốt mấy năm nay? Không, không thể nào. Trong ký ức của cô, Thiên là một chàng trai vui vẻ, hoạt bát, thích cười còn giọng nói của Dương tổng này lại rất lạnh lùng, hoàn toàn không biểu cảm nếu muốn nói là giống nó trước đây.
-Hoài Thiên? Cậu ấy ở đâu? – Khuôn mặt nó bình tĩnh làm người khác hoảng sợ, trong hoàn cảnh này nó vẫn bình tĩnh đến như thế ư? Gặp được người nó đã nhung nhớ năm năm mà vẫn điềm nhiên ư?
Căn phòng trở nên im lặng. Chàng trai ngồi đối diện nó chỉ nhấp tí trà xanh, chàng trai đứng gần cửa lại im lặng, anh dường như có một nỗi buồn. Cô gái duy nhất trong căn phòng và có lẽ là trong tim của hai chàng trai kia lại điềm nhiên hơn ai hết. Không làm bất cứ việc gì, ngồi yên lặng, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt không tí gì là vui vẻ, là oán hận, là nhớ nhung, là buồn rầu, bình thường như thể cô không quen biết ai trong căn phòng này.
Căn phòng rộng chỉ có sự tĩnh lặng, con người như thể cũng hóa thành vô hình…
-Tôi muốn hỏi em một chuyện Thái Di? - Giọng nói trầm trầm như lạnh lùng, vô tình. Thiên để tách trà xuống và lên tiếng.
-Tôi muốn biết anh có phải là Thiên không? Anh nói đi tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh. – Di điềm nhiên đáp lại.
-Nếu tôi nói tôi là Hoài Thiên liệu em có trả lời thật lòng không?
-Có. Nếu cô ấy không thật lòng tôi sẽ nói cho cậu biết. – Nhật Quang bước đến kéo ghế và ngồi cạnh Di, trả lời câu hỏi của Thiên.
Thiên mỉm cười, nụ cười chua chát đắng cay biết bao nhiêu. 5 năm thôi mà giờ đây Nhật Quang đã tiếp cận được Di như thế, đã ở cạnh Di, ngồi cạnh Di mà đáng lẽ cái chỗ đó là của cậu.
-Em bị mù đúng không? – Giọng của Thiên trầm trầm như ấm ấm, không lạnh lùng nữa.
Nhưng câu hỏi này làm nó một phen chết lặng. Trong công ty nó nhân viên có thể biết nó mù, nhưng đối với các đối thủ thì đừng hòng biết. Thế sao Thiên lại biết???
Thế rồi nó nhớ lại hôm họp có vẻ như Ely đã cố tình nói: “Dương tổng là một giám đốc nam trẻ…”. Vậy là…Ely đã biết tất cả… và cố ý gợi ý cho Thiên biết cô đang mù.
-Đúng, tôi bị mù. – Giọng Di bình thản như thể chuyện cô bị mù là chuyện đã được định trước.
-5 năm trước em rời xa tôi vì cái lí do này? – Thiên như mất bình tĩnh sau câu nói của Di, anh đập bàn đứng dậy, đôi mắt anh thoáng dịu dàng, thoáng đau khổ và thoáng oán hận.
Nhật Quang định đứng dậy trả lời câu hỏi của anh liền bị Di nắm tay kéo lại như có ý hãy ngồi yên. Trước vẻ mặt của Thiên, Di điềm nhiên vì cô không nhìn thấy gì cả mà, mặt khác từ trước đến giờ nó chưa hề sợ ai. Trong đôi mắt vô hồn như nhiều năm trước, khi mà một công chúa dang đôi cánh của thiên sứ bảo bọc chàng hoàng tử đang hôn mê vì cô lẳng lặng yên bình như nước hồ thu không gợn sóng.
-Anh đã hỏi tôi đúng một chuyện rồi anh cũng nên trả lời câu hỏi của tôi. Nếu anh trả lời tôi sẽ đáp lại câu hỏi thứ hai của anh. -Đúng tôi là Dương Hoài Thiên, người mà năm năm trước em đã bỏ rơi.
Bỗng nó bật cười, bật cười thành tiếng làm cho Nhật Quang và cả Hoài Thiên giật mình. Giọng cười như thể oán trách, như thể khinh khi, như thể vui vẻ. Nó dừng cười, nó đứng dậy cầm lấy tay của Nhật Quang…
-không, tôi không rời xa anh bởi cái lí do ngu ngốc này. Tôi bị mù nhưng nếu yêu anh, bên cạnh anh anh cũng có thể giúp đỡ tôi. Tôi rời xa anh về Anh Quốc vì Nhật Quang bởi vì tôi yêu anh ấy hơn anh, tôi yêu anh ấy hơn anh rất nhiều và cũng là vì tôi sắp trở thành vợ anh ấy, Trần thị. Thiếu phu nhân nhà họ Trần có sức hút hơn là một phu nhân nhà họ Dương nhiều. Đúng rồi, chúng tôi sắp đính hôn tôi sẽ gửi giấy mời anh. – Giọng nói điềm nhiên hết mức làm cho Hoài Thiên chết lặng. Anh quay đầu bước đi. Cùng một cô gái mà đã làm cho trái tim anh chết đến tận hai lần, cô gái đó không còn là công chúa nữa rồi, cô ấy đã biến thành ác quỉ rồi.
Khi một sự thật đã làm họ mãi xa Nàng công chúa đã tình nguyện trở thành ác quỉ Giết chết chàng hoàng tử… …
-Tạm biệt Lâm tổng. – Hoài Thiên buông lại một câu cuối cùng sau khi cánh cửa đóng lại.
Thái Di khuỵu xuống, trái tim nó cũng tan nát chứ. Nước mắt nó lại rơi. Nhật Quang ôm chặt lấy nó anh ôm nó vào lòng. Cô gái của anh, cô gái anh hằng yêu thương đang rất đau. Anh không chịu được, anh muốn đánh cho tên làm người anh yêu khóc nhưng anh biết rằng, giờ đây nó cần anh hơn. Anh ôm nó để nó khóc trong lòng anh, để nó vơi đi niềm đau. Trái tim anh thắt lại. Anh đã nói rất đúng “Ai yêu cô ấy cũng phải đau khổ”. Bây giờ cả anh cả Hoài Thiên đều có một trái tim vỡ vụn…
-------------1 tuần sau----------------
-Lâm tổng đây là bản kế hoạch của chúng tôi. – Cô thư kí bên công ty S.T dịu dàng đưa bản kế hoạch trước mắt nó.
Ely đỡ lấy nói:
-Cảm ơn.
Còn nó thì nở một nụ cười xả giao nhưng lại đẹp mê li. Cô thư kí kia vội vàng cúi đầu ra ngoài, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Đúng là đâu cần phải đẹp đến mức con gái, phụ nữ cũng phải ngượng ngùng thế chứ?
-Tiểu thư người có cần đọc qua bản kế hoạch này chứ? – Ely nghi hoặc hỏi.
-Cô nghĩ ta có đọc không.
-Không ạ. – Ely dứt khoát vì từ trước đến nay hầu như nó đã đoán trước kế hoạch của công ty đối tác, hơn nữa vô cùng chuẩn xác.
-Lần này tôi sẽ đọc, vì đây là S.T. – Nó khuôn mặt nghiêm chỉnh.
-Vâng.
……………
-Tiểu thư như thế nào ạ? – Ely gấp bản kế hoạch lại hỏi.
-Như vậy cũng tốt nhưng hãy bảo họ đây là nội dung liên quan đến ngành giải trí mà chúng ta đang khai thác. Hơn nữa sản phẩm lần này không nên mời những siêu sao mời những người chưa có tên tuổi nhưng nhất định phải có tài. Hình tượng siêu sao nữ có lẽ đã quá nhàm rồi, hiểu không? – Đặt tách trà xuống, nó nói. Nó là vậy luôn quyết định táo bạo, xuất sắc và quyết đoán.
-Nhưng như thế chúng ta cũng phải đào tạo người mới đó rồi ạ.
-Hoàng Oanh trực thuộc công ty quản lí Williams. Nhờ cô ấy giúp đỡ. – Nó điềm nhiên nói
Ely hoàn toàn bất ngờ, trong cuộc họp mặt lần trước nó hoàn toàn không đả động đến chuyện H.Oanh ở công ty nào mà, sao nó lại biết?
-Đừng nghi hoặc như vậy là Trần Quản gia nói với tôi. – Nó dù không thấy vẻ mặt của Ely nhưng từ nhỏ đã là bạn của nhau chẳng lẽ không hiểu Ely.
-Vâng tiểu thư, tôi sẽ thi hành ngay. – Ely cũng bước ra khỏi căn phòng ấy.
Trong căn phòng tổng giám đốc này đã 3 lần nó ở một mình. Nó cho phép mình nằm dài lên bàn, quay trở về cái cảm giác lúc xa xưa. Dù không thấy gì, dù xung quanh là màn đêm u tối, không được nhìn thấy anh, thấy Cao Văn, thấy Ely, thấy ông, thấy bạn bè và…thấy cậu. Đến giờ, tận bây giờ nó cũng không hiểu vì sao mình bị viêm giác mạt, càng không hiểu vì sao mình lại bị mù lòa như thế này. Và một điều không hiểu nữa là vì sao khi xưa nó lại rời xa cậu…bỏ đi tình yêu mà đến tận bây giờ vẫn còn lưu luyến. Nó bây giờ có gọi là quá tham lam không? Vì nó muốn một lần nữa được ở cạnh anh.
Sau giờ làm việc nó cùng Ely lên chiếc Limousine để về biệt thự. Nó hạ cửa kính xuống nó muốn được hít thở không khí. Bỗng nhiên nó muốn đi bộ. Nó cho dừng xe và cho phép Ely đi phía sau để bảo vệ.
Nó thong thả dạo bước trên con đường, chỉ tưởng tượng mọi thứ qua khứu giác, thính giác, xúc giác. Đi một hồi lâu Ely lên tiếng.
-Tiểu thư có nên….
-Được rồi, về nhà.
Nó dừng bước, dựa theo tiếng bước chân của Ely mà đi.
Bỗng nó nghe được tiếng piano, tiếng nhạc này thật sự rất quen, rất rất quen đó. Nó lật tung từng ngóc ngách trong bộ não để nhớ lại tên bản nhạc. Bất giác nó đi theo tiếng nhạc, mặc cho số phận đẩy đưa bởi vì đây, đây là bài hát mà lúc trước nó và Thiên từng hợp tấu. Nhưng sau lần này … giai điệu đó lại buồn như vậy?
Hên là con đường này vắng người nên nó đi không sợ bị tai nạn, Ely cũng vạn phần yên tâm. Đang đi theo tiếng nhạc du dương trầm bổng thì bỗng nhiên bài nhạc đó dừng lại. Nó lấy tay lần mò mọi thứ, chỉ là một khoảng không, nhưng cuối cùng nó cũng tìm được một chỗ vịn, nó vừa đặt tay xuống một tiếng “ting” vang lên. Biết mình đã chạm đến nốt nhạc của cây đàn nó lên tiếng:
-Xin lỗi, không cố ý làm phiền ngài nhưng bài nhạc này quen quá có thể chơi lại cho tôi nghe một lần được không? Chủ nhân của cây đàn không nói gì, lại tiếp tục đàn bản nhạc dang dở… Ely đứng phía sau thấy cảnh tượng đó liền bước đi vì thật tâm cô mong muốn Thái Di được hạnh phúc…
Thái Di say mê lắng nghe từng âm điệu vang lên…. Giai điệu khi xưa nó yêu thích nhưng tại sao lần này còn buồn thương hơn lần trước.
Khi bản nhạc dừng nó lên tiếng:
-Xin lỗi nhưng tại sao, tôi nhớ là bài hát này không buồn thương đến như vậy?
-Em nghĩ là khi bài hát mất đi tiếng violin réo rắt năm nào sẽ còn du dương, thoáng buồn thoáng vui như năm đó sao? – Chủ nhân của cây đàn, nói chính xác là Dương Hoài Thiên – đúng, là cậu ấy, lên tiếng.
-Hoài…Thiên…? – Nó như mắc nghẹn không ngờ người đàn bài nhạc này là Hoài Thiên, à mà cũng phải thôi bài nhạc này là do nó và anh ngẫu hứng đàn ở “Tĩnh” mà, nếu có người chơi được cũng phải là người có mặc trong buổi tối hôm đó.
-Ha mới chỉ một lần nói chuyện mà em đã nhớ rõ giọng nói của tôi như vậy, rất phục em. – Giọng cậu lạnh lùng tưởng chừng như kiêu ngạo, như mỉa mai, như hận thù người con gái đang đứng trước mắt. Đúng người con gái xinh đẹp luôn là công chúa thuần khiết trong trang phục màu trắng tinh khôi.
Thái Di run rẩy, tại sao nó lại gặp cậu… nó đã cố quên đi rồi mà, quên đi cái ngày mà cậu gọi nói là “Lâm tổng”…nhưng rồi nó lấy lại bình tĩnh, nó nhận ra rằng mình đã hùng hổ tuyên bố là sẽ đính hôn với Nhật Quang cớ sao phải lo sợ trước cậu, phải có cảm giác tội lỗi với cậu? Nó đứng thẳng dậy, khí chất tôn quí lại một lần nữa lan tỏa.
-Cảm ơn tôi không nhìn thấy gì nên các giác quan khác cũng phải tập trung ghi nhớ. – Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt vô cảm, khuôn mặt điềm nhiên. Đúng, đây mới là nó, là nó trước mặt cậu.
-À, tại sao Lâm tổng lại có hứng thú với bản nhạc của tôi?
-Tôi nhớ đã từng nghe giai điệu này, nhưng nó không buồn thương như vậy?
-Còn cần một tiếng đàn violin nữa, bài nhạc này là bài nhạc mà tôi đã cùng tình đầu của tôi chơi, đáng lẽ nó rất hay nhưng cô ấy đã bỏ tôi đi không trở lại nữa.
-Tôi nghĩ là một sự giải thoát…
Nó nói như thể nó là người ngoài cuộc, không liên can, không biết gì cả. Thực chất cô gái đó là nó mà…
-À… - Thiên cười nhạt, từng ngón tay lướt trên những phím đàn.
-Xin lỗi đã làm phiền anh Dương tổng, tôi phải về công ty. – Nó cúi đầu chào, dường như là Ely nghe được, nhỏ bước vào và dẫn nó ra chiếc Limousine đang đỗ trước cửa.
Chiếc xe khuất dần ở phía cuối con đường, Thiên vẫn đứng đó. Chàng trai lúc thiếu niên trên gương mặt luôn hiện diện một nụ cười ấm áp, rạng rỡ giờ đây cùng một con người nhưng gương mặt kia mang đầy nỗi thống khổ, cô đơn và nhợt nhạt.
-Anh nhất định sẽ chờ em quay về….
Tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên
|
Chap 34
-----------------S.T 9:00 AM-----------------
-Dương tổng, đây là bản báo cáo kết quả sách bán ra của tác giả Thúy An ở Châu Âu. Mời Dương tổng xem qua.
-Để đó đi. – Hoài Thiên chống cằm lơ đễnh nói.
-Vâng.
Cánh cửa phòng Hoài Thiên đóng lại…cậu từ từ lật bản báo cáo mà thư kí vừa mới đưa, chăm chú, nghiêm túc nhìn vào nó khác với vẻ lơ đễnh lúc nãy.
-Thúy An đang ở đâu? – Cậu nhấc máy điện thoại trên bàn gọi cho thư kí.
-Cô ấy đang ở Luân Đôn thưa Dương tổng. – Đầu dây bên kia trả lời.
-Tốt, nói với cô ấy ngay lập tức mở một buổi kí tặng. Quyển sách này của cô ấy viết rất tốt. – Hoài Thiên lạnh lùng, khác với thái độ khen thưởng bình thường.
-Vâng. – Cô thư kí kia như đã quen, không chút bất ngờ điềm tĩnh gác máy.
Thiên ngồi trong phòng, nhìn ra phía xa.
-Việc sách viết tốt. Việc công ty tốt. Tình bạn, gia đình tốt. Còn mình thì sao?
----------Williams----------
-Tiểu thư, chủ tịch mời tiểu thư đến văn phòng. – Ely đứng cạnh nó, cung kính nói.
-Đã lâu chưa? – Nó vừa hỏi vừa sờ lên những văn kiện được làm từ chữ nổi.
-Thưa vừa nãy ạ.
-Đi thôi – Nó bỏ văn kiện xuống, đứng dậy bước đi. Đã quen với căn phòng này nên nó cũng không bị chạm trúng vật gì.
Ely đi theo sau. Khi nó bước ra khỏi văn phòng ai cũng nhìn nó. Bởi vì Lâm tiểu thư khét tiếng trong kinh doanh thường rất ít khi ra mặt, rất ít khi ra khỏi văn phòng, rất ít người gặp mặt. Nhiều ngừơi chỉ gặp nó lúc nó mới tiếp nhận Williams. Nó lại hay đi sớm nữa…Thật ra thì, các nam nhân viên nhìn nó đắm đuối tràn ngập tình thương mến thương, các nữ nhân viên thì nhìn nó ngưỡng mộ. Nhưng đây mới là điểm nóng… khi nó bước ra khỏi văn phòng…
-Chị thân yêu, Ely thân yêu. – Cao Văn, cậu nhóc càng lớn càng nghịch chạy vèo đến khi gặp nó cùng Ely ra khỏi cửa văn phòng. Nhảy chồm đến ôm chầm lấy nó đang ngạc nhiên. Ely chỉ cười, còn các nhân viên…chết đứng, chết ngồi đủ kiểu.
Cả văn phòng nín thinh chỉ có tiếng cười khe khẽ của Ely. Tuy nhiên nó đã bị phá vỡ bởi một đại nhân vật.
-Văn, em không thấy có lỗi với anh à? – Nhật Quang khều khều vai cậu nhóc bằng một tay, tay còn lại bỏ trong túi quần, mái tóc đen, con ngươi tím, khuôn mặt tuấn mỹ trên môi còn có một nụ cười vui vẻ, lại vận bộ vest trắng làm các nhân viên ngắm nhìn.
-Quang anh, anh sắp làm anh rể của Cao Văn, anh nói như vậy là ý gì? Em không cho phép anh ức hiếp Cao Văn. – Ely thôi cười, đứng ra lôi Cao Văn về phía mình, còn cậu nhóc thì đỏ mặt khi bị Ely nắm tay.
Thái Di giờ này mới sực tỉnh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày mà các thư kí thường thấy nay lại có một nét vui, một nụ cười như công chúa.
-Anh đã sai khi chọc Cao Văn à? – Nhật Quang ngớ ngẩn hỏi.
-Anh sai rồi, đi thôi ông đang đợi chúng ta. Còn Cao Văn trưởng thành một tí đi, Ely đang đợi em đó. – Nó tinh nghịch nói, sau đó nắm tay của Nhật Quang bước đi.
Hình như không ai để ý đến nhân viên trong căn phòng làm việc lúc này. Chết đứng, chết ngồi bây giờ thay là chết lặng. Các nam nhân viên vỡ mộng khi thấy Nhật Quang quá đẹp trai, cử chỉ thân mật của nó với Nhật Quang, còn cái gì là “anh rể”, cũng như biết Nhật Quang là chủ một công ty rất rất lớn. Tình yêu dành cho Thái Di tan vào mây khói. Định chuyển hướng qua Ely thì nhận ra Ely và thiếu gia Cao Văn có ý tình. Thật là các mỹ nữ đã bay đi hết. Còn nữ nhân viên, khỏi phải nói không hơn các “chàng” của chúng ta là mấy. Người thì sững sờ trước cái vẻ đẹp thiên sứ của Nhật Quang, Cao Văn. Người thì tan nát bởi hai “hoàng tử” kia đã là “hoa có chủ”. Kẻ thì ngưỡng mộ nó.
-Trời ơi sao chứ sao Lâm tổng sướng quá vậy? – một nữ nhân viên lên tiếng.
-Xinh đẹp, nhà giàu, tài năng, có hàng tá fan giờ lại có cả một “phu quân” hoàn mỹ thế chứ. Ashiiiiiiii - một nữ nhân viên khác lên tiếng.
-Ờ tui còn nghe nói Dương tổng của S.T cũng ý với Lâm tổng đó. Dương tổng nhìn thì đẹp trai hơn anh mới nãy, tiếc quá. Ai cũng thích cô ấy.
-Xời…đó là cái giá cho đôi mắt bị mù lòa. – một nữ nhân viên bình thản. Hình như nghe thấy được cả văn phòng đồng thanh nhìn cô ấy:
-Suỵt…
Cô nhân viên kia biết mình lỡ lời bèn im lặng tiếp tục làm việc. Căn phòng lại chỉ nghe thấy tiếng gõ chữ “lách cách”.
---------Williams, phòng chủ tịch--------------
-Thưa ông cho gọi chúng con. – Ely, nó, anh và Cao Văn đồng thanh. Tất cả cùng cúi chào người đàn ông đã già trước mắt.
Người đàn ông kia đích thị là vị chủ tịch lừng danh, vị tộc trưởng đáng kính và là người ông mà cả bốn con người kia tôn thờ.
-Các con ngồi đi – Chủ tịch Lâm vui vẻ nói.
Bốn con người kia gật đầu rồi N.Quang dìu nó đến ghế gần ông nhất, mình thì ngồi cạnh bên. Cao Văn ngồi đối diện còn Ely thì đứng cạnh.
-Ely sao không ngồi vậy con? – Ông hỏi.
-Thưa chủ tịch, con không dám. – Ely cúi đầu nói.
-Không sao không sao, con sao này cũng trở thành cháu dâu ta thôi. Ha ha ha ha ha – Ông sảng khoái cười.
Ely đỏ mặt cúi đầu, còn Cao Văn thì đỏ mặt, cậu nhóc nói:
-Ông…
-Ơ thế ta nói không phải, vậy N.Quang con giới thiệu cho ta vài tiểu thư tốt, vài công tử giỏi để ta làm mai cho hai đứa này. – Ông bỡn cợt.
-Không cần ạ. – Ely và Cao Văn ngẩng mặt đồng thanh. Hành động này làm căn phòng rộn lên tiếng cười giòn tan.
-Ha ha ha , thế đấy, thôi con ngồi đi sau này con cũng vào Lâm gia và Kim gia mà lo gì.
Ely chỉ biết cúi đầu rồi ngồi cạnh Cao Văn. Ông thôi cười rồi nói:
-Nhật Quang ông con có khỏe không?
-Vẫn khỏe thưa ông.
-Tốt. Ngày hôn sự của hai đứa con đã định rồi, lần trước ta và ông ấy chỉ nói qua điện thoại. Cái lão già ấy…
-Vâng. – Nó gật đầu để cắt ngang kẻo ông lại nói gì đó. Và biểu cảm rất điềm tĩnh, không đỏ mặt ngượng ngùng như Ely.
Cả căn phòng chìm trong im lặng và nặng nề bởi thái độ của nó. Hồi lâu, N.Quang lên tiếng:
-Ông à, con và Di có buổi hẹn ăn trưa ông cho phép chúng con…
Chủ tịch Lâm như hiểu ý gật gật đầu cười hiền hậu.
|
Chap 35
-------------nhà hàng Thừa Cảnh----------------
Nhà hàng Thừa Cảnh là một nhà hàng nổi tiếng trong giới, nơi đây luôn là nơi lui tới của giới thượng lưu. Kiến trúc độc đáo, lộng lẫy, khung cảnh hữu tình, lối làm việc của nhân viên chuyên nghiệp, thức ăn ngon, không khí yên tĩnh…rất phù hợp với tiêu chuẩn nhiều sao (=.=). Nhưng Thừa Cảnh không thuộc về Williams mà là thuộc về tập đoàn Trần gia….
-Em đang nghĩ gì? – N.Quang gấp quyển menu lại và hỏi nó khi nó đang chăm chú đưa khuôn mặt mình nhìn ra phía ngoài.
-…
-Em không muốn đính hôn và kết hôn đúng không? Em có thể nói và anh có thể chờ. – Nhật Quang xoay xoay ly rượu vang đỏ trong tay. Anh nhìn nó chăm chú dù anh biết có lẽ nó không cảm nhận được.
-…
-Em vẫn còn thích à không là yêu Dương Hoài Thiên đúng không? – Giọng nói anh vẫn bình thản.
-Em đã từng yêu cậu ấy, bây giờ thì không. – Giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lùng của nó cất lên, không mang một chút cảm xúc.
-Anh cảm thấy dường như em không thích đề nghị của ông.
-Em còn muốn tập trung cho Williams chưa muốn lập gia đình sớm. – Nó chuyển hướng khuôn mặt về phía anh, biểu cảm thì không có cứ như đang nói chuyện của người khác
-Uhm, chúng ta sẽ dời ngày cử hành lại.
-Nhưng em muốn chứng minh cho anh thấy em không còn tình cảm gì với Thiên. – Khuôn mặt nó có một nụ cười hạnh phúc rất đẹp.
N.Quang bỗng chốc sững lại, nụ cười ấy nụ cười mà anh hàng mong ước đã rất lâu, nụ cười hạnh phúc mà nó dành cho anh. Vì nụ cười đó anh thậm chí có thể hi sinh bản thân và phản bội thế giới. Anh nhất thời không nói nên lời.
-Cho nên…cho nên em muốn buổi đính hôn thậm chí là cả hôn lễ của em và anh cũng phải do chúng ta sắp xếp. Có được không? – Giọng nói dịu dàng, ấm áp của nó làm anh tỉnh giấc.
Anh bất giác nở một nụ cười, rồi cắt một miếng bít tết gọi nó hả miệng ra và cho nó ăn. Nó tươi cười vui vẻ lòng thầm cảm ơn vì trời cao cho nó một tài năng diễn xuất phi thường.
-Được rồi, ngày mốt chúng ta sẽ đi gặp cha mẹ anh. Em có nhớ họ không?
-Nhớ lắm, em rất nhớ bác Trần. Ngày mai đi nha, em muốn gặp hai bác ấy lắm rồi. Anh mai dẫn em đi nha…nha… – Không biết từ khi nào nó lại nũng nịu với N.Quang như vậy. Trong lòng nó, nó thầm cười nhạt cái biểu hiện này đáng lẽ nó chỉ dành cho Kiến Hoàn thôi mà.
-Này, em làm anh ngạc nhiên đó em đã hai muơi mấy tuổi rồi đâu phải là Thái Di năm 15 tuổi đâu. Để anh gọi điện hỏi cha mẹ mai có rảnh không đã. – Nhật Quang nghe nó nói với cái giọng điệu đó suýt nữa làm rơi luôn miếng bít tết định ăn. Giọng nói hơi trách nó, rút cuộc vế sau phản vế trước. Chê nó trẻ con lại đi hoàn thành cái yêu cầu của nó…=.=. (Tg: N.Quang em iu anh >. Cả hai cứ nói cười vui vẻ có để ý rằng ở gần đó còn có một chàng trai với mái tóc màu café sữa đang nhìn họ. Ánh mắt đau lòng và chua xót khi biết rằng cái chỗ của người con trai kia đáng lẽ là của anh…
---------------Công ty S.T-------------
-Dương tổng các hạng mục mà Williams giao chúng ta sắp hoàn thành rồi ạ - Thư kí Hạ (cô thư kí dịu dàng) cẩn trọng báo cáo cho Hoài Thiên đang ngồi trên chiếc ghế Tổng giám.
-Tốt, bảo họ cố gắng hoàn thành.
-Dương tổng Lâm tổng của Williams ngày mai muốn thị sát. – Thư kí Hạ nói tiếp.
Hoài Thiên dừng lại một lúc lâu rồi gật đầu ngụ ý bảo cô ấy sắp xếp và ra ngoài. Thư kí Hạ hiểu ý liền ra khỏi. Sau khi bước ra khỏi phòng tổng giám. Cô ta nở một nụ cười và sa vào tám với nữ nhân viên.
-Ha, mọi người biết gì không cô gái mù của Williams muốn “Thị sát” việc làm của chúng ta đó.
-Trời trời, “thị sát”….
-Cô ta đúng là làm trò cười nha.
Các nữ nhân viên nhao nhao thì các nam nhân viên phản kháng tại các chàng này đều biết Lâm tổng tuy bị mù nhưng xinh đẹp, tài năng, giàu có…
-Các cô thôi đi người ta mù lòa nhưng rất tài giỏi không ở đây buôn dưa lê như các cô đâu. – Trưởng phòng là nam nhân viên hơi trẻ tuổi lên tiếng.
-Đúng rồi Lâm tiểu thư rất tài giỏi và xinh đẹp nữa. Williams một tay cô ấy chống đỡ đó…. – Một nam nhân viên khác lên tiếng
……….bla bla………. Cả căn phòng bỗng chốc lên tiếng cãi nhau giữa nam và nữ. May cho những người nãy giờ lấy nó ra làm trò đùa vì của phòng của Thiên cách âm, Cao Văn đang ở Kim thị, N.Quang đang ở Trần thị. Và còn nó – kẻ đáng sợ lúc nào cũng phải nên sợ thì đang ở Williams. Nếu không các nữ nhân viên đó chỉ có một kết quả “Chết không toàn thây”.
----------------Hôm sau, S.T--------------
Căn phòng hôm qua còn nháo nhào về Lâm tổng của Williams hôm nay lại im phăng phắc chỉ nghe tiếng gõ chữ lạch cạch…lí do bởi vì hôm nay có một nhân vật tầm cỡ sẽ xuất hiện ở đây. Hơn nữa còn là một truyền thuyết.
Cánh cửa phòng mở ra, cả căn phòng nín thở…các nam nhân viên thì mong ngóng nhìn được thần tượng, các nữ nhân viên thì như gặp kẻ thù. Còn lí do vì sao là kẻ thù…bởi vì Lâm Thái Di quá ưu tú, quá hoàn mỹ thậm chí một số người còn biết nó là người yêu cũ của Đại soái ca trong lòng họ - Dương Hoài Thiên.
Cô gái ấy bước vào, cốt cách công chúa cao sang nhưng không kiêu ngạo. Mái tóc đen dài mượt, bộ váy trắng tinh xinh đẹp, ngũ quan hài hòa thậm chí là hoàn mỹ. Không cài trang sức như kim cương chói mắt để hợp với thân phận mà chỉ là một sợi chuyền có hình hoa tuyết làm từ pha lê. Gương mặt ấy luôn có biểu hiện “Cười như không cười” làm hồn điên phách đảo mỗi một người gặp. Đương nhiên đó là nó – hoàn mỹ đến mức không thể cho nó là người của nhân gian, làm người ta có cảm giác nó như công chúa cao quý rồi đến vị nữ thần đáng để tôn thờ, và lúc này là cảm giác như không có thực.
Theo sau là một cô gái có dung nhan xinh đẹp tuy không bằng Lâm Thái Di. Là Ely…không ai biết được cô gái này cũng là một nhân vật quan trọng, có thể sau này sẽ trở thành một quý bà tài năng xuất chúng. (Thế hiện giờ chị Ely chưa đủ xuất chúng sao =.=)
Thư kí Hạ lon ton ra niềm nở đón, có ai biết được rằng đó là ngừơi hôm qua gây niềm sóng gió.
-Lâm tổng, Dương tổng đang chờ cô ở phòng họp, mời cô mời cô….
Đôi tay đó súyt nữa làm chạm trúng nó, à không là chạm trúng rồi còn xoẹt qua làn da mỏng manh của nó làm tứa máu vì móng tay của Hạ thư ký rất sắc nhọn. Ely thấy thế liền một tay năm lấy cái tay đã làm cho Thái Di chảy máu vặn ra phía sau. Mọi người trong căn phòng đều nhìn thấy, không một ai dám ra can ngăn.
-Á. – Hạ thư kí khẽ rên.
-Thư kí Hạ rất xin lỗi nhưng tiểu thư không thích chảy máu hơn nữa không thích ai chạm vào… - Ely dịu dàng nói tuy nhiên vẫn giữ tay của cô ta. – Hơn nữa, S.T chẳng lẽ không có quy định là nữ nhân viên văn phòng cấp thấp không được tùy ý động chạm một khách hàng cao cấp huống hồ làm cho khách hàng bị thương ư?
-….
-Cảm phiền lấy bông băng được không ạ, tôi phải giúp Lâm tổng cầm máu. – Ely lên tiếng nói, giọng nói không cao nhưng để cho mọi người nghe thấy. Các nhân viên phía đi theo phía sau của Thái Di thầm lắc đầu về mức độ chậm chạp của công ty này dù cho S.T là một công ty đứng đầu châu Á.
Không đợi bọn người kia hoàn hồn, các nhân viên đi theo đã băng tay lại cho nó, nó hơi khó chịu vì đây chỉ là một vết thương nhỏ nhưng không để lộ ra ngoài. Tiếp theo nó lên tiếng…
-Buông tay cô ấy ra đi Ely, chúng ta có việc quan trọng hơn để làm. – Ely liền buông tay Hạ Thư kí ra ngay sau đó đến bên cạnh nó. – Thư kí Hạ, xin lỗi cô Ely làm việc hơi sơ suất rốt cuộc cũng chỉ để bảo vệ tôi thôi. Nay làm tay cô đau thế thật xin lỗi cô. Tôi cảm thấy rất vui vì cô là đối tác đầu tiên đối xử thân cận với tôi như vậy những người khác đều quá cứng nhắc làm tôi không thích. Cảm ơn cô. – Nó nhẹ nhàng lên tiếng, trên gương mặt mĩ lệ của nó thoáng vẻ ăn năn nhưng cũng thoáng nụ cười.
Thư kí Hạ kia chết trân, cô ta biết nó đã rõ ràng chuyện này là do cô ta cố ý còn nói như thế. Lòng thầm sợ nó vài phần.
Sau đó nó lướt qua thư kí Hạ kia tuy nhiên vẫn bỏ lại một lời nói:
-Nên nhớ kẻ đang sợ luôn đáng sợ. Tôi không ngoài phạm vi đó đâu.
Cả văn phòng lại tĩnh lặng. Thư kí Hạ run lên lòng cảm thán: “Lâm tổng, tôi hiểu vì sao cô là “công chúa” rồi”. Liền sau đó theo sau nó ngay.
Hajzz, nếu mà nói chuyện cô ta cố ý gây thương tích cho khách hàng cấp cao vậy. Dù có hay không thì cô ta cũng bị đuổi việc đương nhiên phải sợ rồi….
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
Chap 36
-Dương tổng công ty các anh quả thực làm việc rất tốt. Hơn nữa toàn là nhân tài. Về mặt âm nhạc thì có Hoàng Oanh, văn học thì có Thúy An, cả công trình kiến trúc này chắc hẳn là do một kiến trúc sư rất tài giỏi. Tốt lắm. Tôi cảm thấy rất hài lòng. – Nó mỉm cười vui vẻ như thể đối diện với nó là một đối tác “bình thường”
-Cảm ơn tuy nhiên S.T vẫn thua Williams rất nhiều. – Hoài Thiên đáp trả.
-Oh, chúng tôi không dám nhận lời khen ấy đâu.
-Ai cũng biết Williams là công ty lớn nhất, quy mô nhất và phát triển nhất thế giới.
-Cái danh xưng “Nhất” đó quả thật không dám nhận. Được rồi tiến trình rất tốt. Khi hoàn thành tôi sẽ mời anh một bữa cơm coi như cảm ơn vậy. Hôm nay tôi có việc bận xin lỗi anh. Ely chúng ta về thôi. – Nó đứng dậy và khi định bước đi thì một bàn tay lôi nó lại, mất thăng bằng nó ngồi lại trên ghế.
-Ely cảm phiền bạn cho tôi một chút thời gian với Di được không? Thư kí Hạ cũng đi ra đi. – Thiên lên tiếng. Ely chỉ gật đầu mỉm cười, thư kí Hạ kia cũng hiểu ý đi ra tuy nhiên hôm nay cô ta lại có chuyện buôn dưa lê rồi hình như cái tay lúc nãy bị thế cô ta đã quên sạch.
Căn phòng lớn tĩnh mịch…
-Dương tổng không biết có việc gì. – Nó tươi cười.
-Làm ơn hãy dùng biểu cảm trước kia của em để nói chuyện với tôi có được không Di? – Giọng nói cậu thập phần ấm áp. – 5 năm rồi tôi chờ em 5 năm rồi tôi vẫn không biết em đang làm gì? Em đang ở đâu? Lúc trước em nói xa tôi, chia tay tôi em có biệt lòng tôi tan nát không? Em giết chết tôi một con người vui vẻ, vô tư, em biến tôi thành lãnh đạm. Thật ra vì sao em rời xa tôi? – Lúc này giọng cậu đã có một ít chua xót.
-…
-Làm ơn em hãy nói tôi biết, từ khi gặp lại em tôi đã có muôn vàn câu hỏi muốn hỏi em, làm ơn em hãy nói cho tôi biết. – Thiên khẩn khoản van nài nó, chỉ cần nó nói ra lí do, chỉ cần nó nói thôi cũng làm cậu hạnh phúc dù sau đó đáp án sẽ giết chết cậu một lần nữa.
-Tôi rời xa cậu bởi vì…bởi vì tôi không thích cậu nữa. – Giọng nói nó lạnh lùng y như trứơc kia nhưng có phần ngập ngừng.
-Em nói dối. – Thiên mỉm cười, cậu biết rằng nó đang nói dối mà.
-Tôi không….
-Em nghĩ là lúc này tôi không có tỉnh táo à, tôi đang ở công ty nên không uống rượu không có chuyện không tỉnh táo em hiểu chứ?
-…
-Tôi biết lí do em rời xa tôi, là vì em viêm giác mạt đúng không? Em sợ tôi thấy em bị mù sẽ trở thành gánh nặng đúng không? – Cậu lay lay bờ vai của nó.
-… - Nó cắn chặt môi để cảm xúc không ào ạt chảy ra ngoài, nó im lặng, nó kiềm nén.
-Em tưởng tôi không biết gì, em có hay chăng Thúy An đã cho tôi biết… - Đôi tay cậu buông thõng, cậu quỳ xuống chân nó, nắm chặt tay nó. – Em biết chăng tôi vì em cố gắng làm việc, cố gắng học hành, cố gắng hoàn thiện mình, chỉ mong một ngày tôi lại được gặp em. Em biết chăng vì em 5 năm tôi sống không bằng chết. Em biết không vì em mà tôi bỏ luôn niềm yêu thích tự do chạy đến đây leo lên ngôi vị Tổng giám này để chỉ vì mong một ngày chúng ta lại gặp nhau.
-Tôi…
-Nói cho tôi biết em còn yêu tôi không? Hãy cho tôi một câu trả lời.
Nó sững người nó muốn gào thét rằng “em còn yêu anh nhiều lắm” nhưng không thể được. Nó nhớ đến N.Quang – 5 năm anh luôn ở bên nó, luôn chở che nó, luôn chờ đợi nó. Hôm qua nó còn muốn cùng anh thăm cha mẹ anh nữa. Nó không thể phản bội anh, anh vì nó đã làm quá nhiều rồi.
-Tôi không còn yêu anh. – Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của nó lại vang lên.
Thiên đờ người.
-Ngừoi em yêu lúc này là N.Quang?
-Không chỉ là lúc này mà sau này chúng tôi sẽ kết hôn sống bên nhau trọn đời.
-Uhm, tiện lắm em một lời chém đứt cả tình cảm. Uhm tốt lắm em càng ngày càng lãnh đạm rồi. Uhm. Chúc mừng em, tôi chúc mừng em…. – Thiên đứng dậy nụ cười của cậu lại có trên khóe miệng nhưng nụ cười ấy chua chát làm sao. – Xin lỗi Lâm tổng đã làm phiền cô rồi.
Nó mỉm cười lắc đầu như thể không có gì, rồi đứng dậy tìm hướng cửa ra vào. Ely như cảm nhận được bèn đi vào và dìu nó đi ra. Khi gần đến cửa nó quay đầu lại.
-Dương tổng khi tôi kết hôn anh phải đến đó.
Xong rồi lại quay đi. Thiên chỉ cười nhạt, thật là anh không còn biết phải nói gì. Di cũng bước đi, khi ra khỏi công ty, khi đã ngồi trên chiếc xe sang trọng…
-Tiểu thư… - Ely an ủi. – Cô khóc đi…
Nghe đến từ “khóc” nước mắt nó chợt trào ra. Nó đã vô tình như vậy, 5 năm trước đã thẳng tay cắt đứng sao Thiên còn chờ nó, đợi nó như vậy. Hôm nay nó lại một lần nữa tàn nhẫn giết chết cậu như vậy, sao nó lại ác như vậy…. Từng giọt, từng giọt lệ tuôn rơi, đôi mắt đẹp phủ một lớp sương mờ nhưng lại mù lòa kia đã tối tăm nay lại càng không thấy phương hương. Chết rồi, tình yêu thứ hai của nó lại chết rồi…
--------------1 tháng sau--------------
S.T và Williams rốt cuộc đã hoàn thành xong bản hợp đồng. Di – Thiên cũng vẫn liên lạc hoặc là hợp tác hoặc là bạn bè. DI cảm thấy rất vui vì hình như Thiên đã không còn yêu nó nữa. Sau đó cả hai lại vui vui vẻ vẻ đi trên đường dù thân phận lúc này đã khác. Cả hai vui vẻ thân mật làm cho Quang mất hết nhẫn nhịn, anh sợ một lần nữa Thiên sẽ giành lấy Di từ tay anh.
-Võ quản gia ông mời Lâm tiểu thư về biệt thư ngọai thành cho tôi. – Quang bật điện thoại rồi nói chuyện.
-Vâng. --------------2 giờ sau, biệt thự Trần gia, ngoại thành------------
-Anh sao lại gọi em đến đây gấp như vậy? – Di bước vào nhà, khuôn mặt luôn có một nụ cười. Ely thì đứng ngoài nói là có chuyện bận phải về ngay nên giao nó cho Quang.
Quang dìu nó ngồi xuống sofa.
-Ngốc à, hôm nay sinh nhật em đó, quên rồi hả? – Quang cốc đầu nó.
-Sinh nhật em, ủa đến rồi hả?
-Trời có ai đãng trí như em hôm nay sinh nhật mình mà không biết.
-Hơ thì có em. Hì hì có anh nhớ cho em là được rồi. – Nó vừa nói vừa nũng nịu rút vào lòng N.Quang. Nó đã quen rồi quen rút vào lòng anh như thế. 5 năm qua anh là chỗ dựa vững chắc cho nó. Anh yêu thương nó, ân cần chăm sóc nó. Nhớ 5 năm trước anh đi tìm nó, lúc đó nó chưa bị mù….
-------------5 năm trước. Anh quốc-----------
Cơn mưa lớn trút xuống một cách bất ngờ. Thái Di đang đi trên đường liền được tắm mưa bất ngờ, nó nhìn trời lắc đầu cười cười. 2 tuần rồi nó xa cậu hai tuần rồi, cớ sao vẫn chưa quên được hình bóng đó. Nó từ từ khác hẳn mọi người đang chạy tìm chỗ trú. Nó đến một quán café nhỏ, ấm cúng. Vừa định bước vào thì bỗng….
-Thái Di.
Nó xoay người lại tìm người vừa gọi tên nó. Nó nhìn đông nhìn tây với lại lúc này thị lực hơi yếu nên không nhìn rõ thêm trời mưa nên một lúc sau nó mới thấy. Một chàng trai cao ráo, tuấn mỹ, mái tóc đen ướt át. Anh đang nhìn về phía nó. Nó giật mình: “Trời ạ, là N.Quang”.
Anh chạy đến bên nó anh vui mừng nới với nó:
-Thái Di, Thái Di em có biết anh đã tìm em, tìm em rất lâu, em nói đi Anh quốc nhưng em không ở nơi cũ, anh chờ em, chờ em rất lâu ở nơi xưa. Cuối cùng anh đã tìm được em, tìm được em rồi.
Nó bàng hoàng, thật sự nó muốn rời xa cả anh chứ không riêng gì các bạn và Hoài Thiên. Nó từ lâu đã biết anh mến nó mà,cả anh nó cũng muốn nhìn thấy anh đau buồn. Nó chạy đi…vùng khỏi anh…
Anh chạy theo nó, luôn miệng gọi:
-Thái Di…Thái Di…
Nó chạy mãi, chạy mãi không để ý rằng có một chết xe đang lao đến…khi định thần lại thì nó đang ngồi bệt dưới đất, bên cạnh nó còn có một chàng trai máu chảy rất nhiều. Nó hoảng hốt ôm lấy người con trai đó :
-Nhật Quang, Nhật Quang anh sao rồi? Máu, làm ơn, làm ơn gọi xe cứu thương. – Nó gào lên bằng tiếng Anh, lí trí cho nó biết nó đang ở Anh quốc chứ không phải quê hương nó. Rút cuộc lí trí của nó vẫn hơn tình cảm.
Mấy ngày sau nó luôn túc trực bên anh. Hai bác Trần không la mắng nó ngược lại còn an ủi nó, thật ra hai người họ rất quí nó, lúc trước họ có gặp qua nó vài lần.
-Thái…D….i…Di… - Anh yếu ớt gọi tên nó.
-Quang anh tỉnh rồi sao. Quang anh tỉnh rồi. – Nó vui mừng reo lên.
-Em…e…m không…sa…sao chứ?
-Em không sao em không sao, anh bị thương rồi nghĩ ngơi đi em luôn ở bên anh.
-E..m…không…x…a..anh..nữa?
-Đúng đúng em không xa anh nữa, ở bên cạnh anh, luôn ở bên cạnh anh.
Anh nhắm mắt lại, trên môi luôn có một nụ cười. Anh thiếp đi rồi nó mới yên tâm. Sau khi anh xuất viện thì đôi mắt nó trở nên không thấy gì nữa….
-------------Hiện tại----------------
-Tuần sau chúng ta kết hôn rồi. – Nó thủ thỉ.
-Uhm, cũng tại em bỏ qua luôn việc đính hôn, thật sự muốn lấy anh đến thế à? – Nhật Quang vuốt vuốt tóc nó.
-Vì em không chịu được…
-???
-Em muốn cho anh thấy em rất yêu anh, em muốn cho Hoài Thiên thấy cậu ấy nên từ bỏ em từ lâu.
Đôi mày anh chau lại khi nhắc đến Hoài Thiên. Nhưng ngay lập tức nó giãn ra khi Di nhìn anh mỉm cười.
-Ha, vợ tương lai được nhiều người ngưỡng mộ làm anh ganh tị nha.
-Hơ hơ, em là Di mà anh phải giữ cho chắc í. Hơn nữa chồng tương lai của em cũng đâu ít cô theo đúng không?
-Không nha không có nha. Chỉ mỗi em anh đã mệt rồi, thêm mấy cô nữa chắc anh chết luôn.
-Hủh? Không phải một mà là mấy cô lận à? Em xem thường anh quá?
Anh giật thót mình khi thấy nó có khuôn mặt hình sự hơi bình thản như vật. Anh lập tức ôm nó, ôm thật chặt.
-Trần thiếu phu nhân, xin cho phu nhân viết. Phu quân của phu nhân không dám lăng nhăng.
-Anh nói cái gì thế, em có bảo là anh lăng nhăng đâu, anh phản ứng thái quá. Phì….
Nó nghe anh nói vậy dù lòng rất muốn cười nhưng gắng nhịn, đôi vai nó run lên. N.Quang lạnh lùng năm nào đỏ mặt rất may là nó không nhìn thấy, anh lắc lắc đầu rồi thở dài:
-Được rồi, cười thì cười đi anh nhịn.
Nó nghe được lời nó đó liền cười lớn lên, khuôn mặt ửng hồng lên vì cười. Anh thiếu điều chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Cái cảm giác sợ hãi Hoài Thiên sẽ cướp nó bỗng tan biến tất cả.
Còn ở một nơi nào đó, chàng trai với mái tóc café sữa tay xoay xoay ly rượu vang đỏ:
-1 tuần nữa em sẽ về bên anh
|
Chap 37 : Kết hôn. (Hết)
Tại biệt thự nhà họ Lâm…ngôi biệt thự cổ kính vẫn như ngày nào.
Nó đang ngồi ở trong phòng, từ chối tất cả chuyên viên trang điểm. Lôi kéo, dụ dỗ Thúy An, Hoàng Oanh và cả Ngọc Anh đến giúp mình, thật sự thì nó thích những người bạn hơn, ghét ai chạm đến mình.
Hoàng Oanh, Ngọc Anh bận tối mắt tối mũi. N.Anh đã kết hôn rồi nên hiểu rõ phải trang điểm thế nào cho đẹp, rồi còn có việc thay mẹ nó giáo huấn đạo làm vợ nữa. Ha ha. Thúy An thì trầm mặc không nói gì.
Khi nó trang điểm xong Thúy An lôi nó ra ban công nói chuyện:
-Nói cho mình biết cậu thật sự muốn thành hôn cùng N.Quang?
-Uhm, mình thành hôn với anh ấy.
-Cậu quên…Hoài Thiên?
-Uhm, cậu ấy là bạn mình.
-Cậu…cậu…
-Thúy An à, đừng cố chấp vậy Thái Di có đối tượng mà bạn ấy muốn kết hôn mà. Đừng ngăn cản bạn ấy. – H.Oanh từ đâu đi đến tươi cười.
-Cậu ấy…cậu tôi đã tin cậu sẽ làm Thiên hạnh phúc nên tôi mới…mới…. – Thúy An không nói nên lời – Lúc cậu ấy ở bệnh viện tôi đã nói với cậu là phải yêu thương cậu ấy.
-Cậu ấy đang rất vui vẻ chúc mừng mình. – Thái Di trầm mặc.
-Ha ha, chúc mừng cậu, ừ chúc mừng cậu, cả tuần nay cậu ấy sống không bằng chết, chúc mừng cậu cậu nghĩ Thiên thật sự vui vẻ chúc mừng cậu – người cậu ấy yêu kết hôn với người con trai khác?
-Tôi….
-Đến giờ rôi, đi thôi các cậu. – Từ xa giọng thánh thót của N.Anh vang lên. Nó như vớ được vàng vội vã chạy đến.
Trên con đường đi đến lễ đường T.An không nói lời nào. H.Oanh thỉ mỉm cười chúc phúc, N.Anh thì phần khích hơn bảo là sau này Thái Di có con thì lập hôn ước với cô…. Thái Di thì mỉm cười vui vẻ.
À, có một sự bất thường là….hôm nay sau không thấy Ely đâu….? ---------Lễ đường-----------
Chiếc xe dừng lại ở một nhà thờ rất đẹp. Tuy không nhìn thấy nhưng qua lời N.Anh súyt soa thì cũng đủ biết rồi. Còn Ely thì đang tay nắm tay với Cao Văn ở một góc. Hèn gì không đến phụ giúp.
Lát sau có một bàn tay dịu dàng đỡ nó ra. Mọi người không khỏi trầm trồ. Chú rể nhưng thiên sứ, một bộ vest trắng rất đẹp, có cài một đóa hoa hồng đỏ chứng minh một tình yêu mãnh liệt đậm đà. Dáng người cao ráo, tuấn mỹ. Mái tóc ngắn màu đen phù hợp với ngũ quan hài hòa. Anh đang bế một công chúa, công chúa đó mặc bộ váy của cô dâu, khuôn mặt mỹ lệ, mái tóc đen óng thả ra có tết bím vài phần, trên mái tóc có cài một ít hoa hồng bạch tượng trương cho tình yêu trong sáng cao thượng. Chiếc váy tinh xảo rất đẹp, nền váy trắng có lớp voan phủ ngoài rất đẹp, rất giản dị…(thôi thôi cho mình xin cái vụ tả này, tiếp tục cả nữa cái váy sẽ bỏ luôn)…
Hôn lễ được cử hành. Thiên ngồi ở cạnh đàn piano đệm nhạc, anh ráng cười gượng. Trong khi họ đang vui vẻ tuyên thệ thì anh đàn một bài hát….
Dường như quên mất đã bao lâu rồi Không còn nghe thấy em kể cho anh nghe Câu chuyện mà em yêu thích nhất Anh đã nghĩ rất nhiều Anh bắt đầu lo lắng Liệu có phải anh lại làm sai điều gì Em vừa khóc vừa nói với anh rằng Chuyện cổ tích đều là lừa gạt cả Anh không thể là hoàng tử của em Có lẽ em không hiểu Từ lúc em nói yêu anh về sau Bầu trời ánh sao của anh đều bừng sáng Anh nguyện biến thành thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích Giang rộng đôi tay biến thành đôi cánh che chở cho em Em hãy tin rằng Tin rằng chúng ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích Kết thúc sẽ là hạnh phúc và niềm vui
(Quang Lương xin lỗi anh, cho em mượn giọng hát của anh thay cho Thiên >. -Anh không thể trở thành thiên sứ vì anh chỉ là hoàng tử. – Mọi người lại hướng về người vừa nói câu đó, không ai khác là nó.
Quang sững người, nó mỉm cười với anh, lướt qua anh đến bên người vẫn đang hát không cần một sự trợ giúp nào, nó bình thản bước theo tiếng đàn, hay theo con tim của nó?
-Thiên sứ là Nhật Quang. Trong câu chuyện cổ tích này, công chúa sẽ ở bên thiên sứ không thể ở bên hoàng tử. – Giọng nó bình thản, điềm nhiên và đang đứng bên cạnh Hoài Thiên.
-Em nói cho anh biết vì sao anh không thể ở bên em? Lễ thành hôn này có phải hay không vì trả ơn?
Cả thánh đường nghẹt thở, cô dâu lấy chú rể chỉ vì trả ơn. Chấn động rất chấn động.
-Còn nếu công chúa không yêu hoàng tử thì hoàng tử sẽ trở thành thiên sứ ở bên cạnh công chúa. Sẽ chở che em, sẽ bên cạnh em, sẽ yêu thương em sẽ biến em trở thành nàng công chúa hạnh phúc nhất. – Thiên nói.
Nó cúi đầu giật phăng sợi chuyền hình hoa tuyết mà ngày nào nó cũng đeo. Đưa nó đến trước mặt Thiên, mỉm cười:
-Như lời anh nói, tôi đã về và anh hãy lấy lại nó, đây chính là lúc thích hợp nhất.
N.Quang chết trân, Thiên thì bất động rồi cậu ngước đầu lên. Cầm lấy sợi chuyền, nhẹ nhàng cột lại trên cổ nó:
-Lúc trước tôi đã nói thiếu…
-? -Một khi tôi lấy lại, hoặc là em hoặc là tôi sẽ biến mất. Hoặc cả hai sẽ mãi bên nhau.
Cả căn phòng im lặng phăng phắc. N.Quang như không nhịn được nữa, đến bên Thái Di, nắm lấy tay nó, đeo lên chiếc nhẫn cưới, hôn nó.
-Xong rồi, cô ấy đã là vợ của tôi. – N.Quang nhìn cậu mỉm cười. – Anh không có quyền cướp vợ của người khác Dương tổng.
Cả giáo đường chết lặng…cha, mẹ Quang chết trân, ông Di chết ngồi =.=
-Anh thật trẻ con từ khi nào anh lại như thế? – Thiên cũng cười.
-Từ khi cô ấy rời xa anh…
Cả hai nhìn nhau, không nói gì nhưng trong ánh mắt thể hiện rõ sự tranh đấu, lãnh khốc…
-Buông tay em ra…
Cô dâu đó, vùng khỏi tay cả chú rể và hoàng tử. Cô dâu xinh đẹp đó không thấy đường nhưng một mạch chạy ra ngoài. Đến ngã ba đường như linh tính cô dừng lại. Cô nghe được cả tiếng của Thiên, cả tiếng của Quang, tiếng của mọi người. Cô dâu xinh đẹp đó làm người qua đường phải ngắm nhìn. Một lần nữa Thái Di lại giật phăng sợi chuyền. Cầm sợi chuyền hình hoa tuyết trong tay, nó nở một nụ cười.
-Quang, Thiên….
Cả hai chàng trai đứng lại khi nghe tiếng nó nói, mọi người ở phía sau cũng thở hồng hộc.
-Thật lòng em xin lỗi hai anh…và em cũng không xứng với hai anh chút nào. Anh có biết em đã rõ ràng Lâm Phong khi xưa chính là do anh một tay đạo diễn…nhưng em không hận anh… vì em biết sẽ có một ngày Quang dịu dàng, ân cần ở cạnh em. Thập phần yêu thương em. Anh quan tâm, che chở em. Anh giúp em thoát khỏi mặc cảm mù lòa, anh săn sóc em. Anh yêu em, em biết. Anh luôn chờ đợi em từ rất lâu em biết. Anh cứu em thoát khỏi một tai nạn – em nhớ. Từ lâu rồi em muốn nói cảm ơn anh rất nhiều…nhưng em cũng muốn xin lỗi anh…em thật xin lỗi anh…xin lỗi anh vì em không yêu anh. Em chỉ xem anh là người anh trai không hơn không kém. Em thật xin lỗi anh. 5 năm qua đã lợi dụng anh để quên đi Thiên. Em xin lỗi anh.
Quang trầm mặc, anh cũng biết chứ, Di ở cạnh anh, vui đùa với anh, tươi cười với anh….nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia từ lâu làn khói mờ đã biến mất, thay vào đó là những cảm xúc của Di. Trong đôi mắt kia luôn thể hiện sự lạnh lùng và áy náy. Anh biết nó chưa bao giờ yêu anh…
-Thiên…em cũng nợ anh…nợ anh rất nhiều Thiên à. Anh giúp em ra khỏi hình bóng Kiến Hoàn, anh cứu em thoát khỏi bình hoa rơi, anh cho em tiếng cười…thậm chí anh cho em biết lần thứ hai…yêu là như thế nào. Cha, mẹ anh cũng vì cha mẹ em mà mất mạng. Anh yêu em, anh quan tâm em…em tin rằng lúc chúng ta còn là học sinh trung học thì tình cảm của chúng ta không nhỏ chút nào. Gặp anh, yêu anh là niềm bất ngờ, niềm hạnh phúc mỹ lệ nhất mà em từng có. Em rất yêu anh…rất rất yêu anh….nhưng em không thể ở cạnh anh, em nợ anh quá nhiều và em không muốn một lần nữa anh phải ở cạnh em chịu cảnh em bị mù lòa, trở thành gánh nặng cho anh…em không muốn….
Thiên cũng im lặng, mặc cho người qua đường hiếu kì nhìn, mặc cho làn tóc nâu bồng bềnh bay bay, mặc cho đôi môi mím chặt muốn chảy máu….Mặc cho gương mặt tuấn mỹ đang trắng dần….
-Cảm ơn hai anh đã cho em quá nhiều. Xin lỗi hai anh vì tất cả những gì mà em đã nợ. – Nó mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhất, tinh khôi nhất, hạnh phúc nhất, thuần khiết nhất mà nó từng có. Mái tóc đen bay bay trong gió. Bộ váy cưới màu trắng tôn lên vẻ đẹp mỹ miều. Bất giác tất cả như ngưng đọng. T.An, N.Anh, H.Oanh đã bật khóc. Tường, Duy, Khánh lẳng lặng không nói gì chỉ biết ôm các cô gái đang nức nở vào lòng. Thiên, Quang nắm chặt đấm tay, khuôn mặt anh tuấn xuất chúng lộ rõ nét đau lòng. Mọi người qua đường dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng cảm thấy cảm động, rất si mê nhìn cô dâu xinh đẹp tuyệt trần.
Nụ cười vừa tắt, nó cầm sợi chuyền hình hoa tuyết quăng về phía xa….
Công chúa đó, nữ thần đó….xinh đẹp tuyệt mỹ không vương chút bụi trần. Nàng đứng đó, dũng cảm đứng đó, nàng rời xa, rời xa tất cả nàng không muốn người mình yêu phải đau lòng. Tất cả như chấm dứt lại thì nàng chợt thấy một thiên sứ. Đúng! Một thiên sứ bay đến bên nàng đẩy nàng ra khỏi bóng ma của tử thần…
-Á………- nàng nghe bên đường có tiếng hét. Nàng ngồi dậy, chẳng phải đã chết rồi sao? Sao nàng lại thấy đau thế? Nàng xoay người nàng chưa chết bởi vì…hình như trước khi ma quỷ đưa nàng đi đã có thiên sứ đảy nàng…đúng thiên sứ….vậy thiên sứ đó…. Nàng lần mò...cuối cùng…nàng lại gần thiên sứ đang nằm nhưng trước khi chạm đến nàng cảm thấy cái gì đó ướt ướt tanh tanh…đúng rồi chính là máu. Nàng hốt hoảng ôm thiên sứ, dùng đôi tay trắng nõn nhưng gần như trong suốt đưa lêm khuôn mặt thiên sứ. Nàng bật khóc…nàng như nhận ra cái gì đó…nàng bật khóc. Công chúa băng tuyết bật khóc…như nghe thấy tiếng lệ rơi của đứa con gái đáng thương. Trời đổ một cơn mưa….Nàng ôm thiên sứ vào lòng…cảm thấy như từng chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi rụng.
-Thiên… - Nàng công chúa gọi khẽ, khẽ đến mức chỉ hai người nghe được. Khẽ đến mức như đôi cánh đang ôm lấy một con người để bảo vệ.
Chàng trai với mái tóc nâu ngước lên, khuôn mặt điển trai mỉm cười với nàng.
-Di…anh lại một lần nữa cứu em…em nợ anh…2 mạng…em nợ anh…cả ân tình…em nợ anh…rất rất nhiều…anh muốn em trả nợ… - Chàng trai yếu ớt nói.
-Em nợ anh…em sẽ trả anh…- Nàng công chúa điềm nhiên. – Chỉ cần anh ở bên em.
-Không được rồi…anh…luôn ở bên em mà…. Còn nữa…em phải trả nợ là…em phải sống…thật hạnh phúc bên người yêu em và em cũng yêu…hiểu không…phải luôn nhớ đến anh…nhớ chưa…? – Chàng trai tinh nghịch nói, dù gịong nói đứt quãng yếu ớt.
-Uhm. – Nàng công chúa gật đầu. -Còn nữa…anh…anh yêu em… - Chàng trai như thiên sứ ấy nhắm mắt lại… - anh…cuối cùng đã trở thành thiên sứ….bên em… - giọng nói nhỏ dần nhỏ dần…
Cả không gian từ nãy đến giờ đều không có ai. Chỉ có khung cảnh thời trung học – năm lớp 10 đẹp nhất của nó. Ôm Thiên trong vòng tay nó nở một nụ cười, cả Thiên cũng nở một nụ cười chói chang.
“Hơơơơơơơơơ……Á” – Tên cùng bàn thức dậy, vươn vai, quay sang nơi nó ngồi và…hét!!!
Nó nhìn tên đó, hỏi:
“Chuyện gì mà hét?” – Vẫn dùng chất giọng không cảm xúc.
“You là ai?” – Tên cùng bàn hỏi
“Tôi là học sinh mới chuyển đến, Thái Di, lần sau đừng hét nữa, tôi ghét như thế lắm!” – Nó lạnh lùng.
“Uhm, xin lỗi nãy giờ lo ngủ nên không biết. Tôi là Dương Hoài Thiên, rất vui được làm quen bạn mới” – Tên đó nhìn nó cười hết sức thân thiện.
……………………..
“Tên ngốc, dậy mau cho ta…”
“Uhm, Di làm gì thế, tui là người bệnh đó” – Cậu lim dim mở mắt
“Uhm, bệnh khùng tự nhiên anh hùng bay vô cứu ta”- Nó trách móc.
“Tên khùng này mà không vào cứu Di còn ở đây mắng tôi sao?” – Cậu cười ……………………
-Tớ muốn cosplay thành Syaoran và Sakura trong Tsubasa Chronicle với Thái Di ……………………
Cậu nói khẽ - Di đẹp thật. Sau này Di cười với một mình tôi thôi nhé. Nó nhìn sang cậu, gõ lên đầu cậu một cái nhẹ nhàng. -Ngốc thật – nó mỉm cười với cậu, một nụ cười rất dịu dàng. …………………… -Và vì tôi yêu cậu…. – Thiên nhìn tôi, thẳng thừng. …………………… -Em nhìn xem Di, thế giới này đẹp biết bao, ở đó có một thứ gọi là “Tình yêu”. Tình đầu rất khó quên nhưng nó cũng là hồi ức đẹp nhất. Đừng khóc nữa vì ở đây, tại nơi này, có tôi – một thằng ngốc rất yêu Di.
Nó nhìn cậu. Bất chợt cậu đặt lên môi nó một nụ hôn, nhẹ nhàng, ấm áp cũng là lúc ở đỉnh điểm của vòng xoay. Tim nó đập liên hồi. …………………. -Tôi thích cậu, tôi thích cậu Dương Hoài Thiên. – Nó lặp lại một lần nữa.
Cậu như đã nghe rõ, ôm nó vào lòng, nhảy cẫng lên vì vui sướng. Khi nhận thấy hành động của mình làm mọi người chú ý và cảm nhận được hơi thở của nó cậu mới dừng lại. Buông nó ra, cậu gãi gãi đầu, lí nhí;
-Xin lỗi, tại mình vui quá.
……………
-Thiên à, anh đang cười với em đúng không, anh nhất định là đang cười với em, anh có biết em yêu anh biết nhường nào không…. – Di nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vui vẻ và lạnh băng của cậu. – Được rồi, chúng ta sẽ đến vương quốc cổ tích hoàn thành câu chuyện “công chúa băng giá – hoàng tử mặt trời” được không? Anh tỉnh dậy nào, em không đem nổi anh đi đâu…. Anh tỉnh dậy nào. – Nó lay lay thân người đang lạnh dần nhưng không làm gì được. Nó mỉm cười bảo. – Anh lại thế, lại muốn em lay lay anh mạnh tay và mắng anh “tên khùng” mới chịu tỉnh à…. Tên khùng này? Tên ngốc này? Anh tỉnh lại cho em, một lần rồi một lần anh đã nằm như thế này trong bệnh viện vì che chậu hoa cho em. Anh biết em sợ thế nào không? Anh tỉnh lại cho em. Xin anh tỉnh lại cho em. Xin anh…
Nước mắt thi nhau rơi, con người như hoàng tử lại như thiên sứ kia vẫn im lìm như chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt anh vẫn tươi cười như vậy. Vẫn luôn vương một nụ cười đẹp đến vậy…
-------------1 năm sau----------------
-Thiên em đến thăm anh đây, anh có khỏe không vậy? Anh xem em đã hồi phục tinh thần rồi này, sợi chuyền hình hoa tuyết của anh em đã tạo thành một cây trâm rất đẹp đó anh biết không. Anh xem em thế này rất rất vui vẻ đúng không? À còn nữa em đã nghe theo lời anh sống hạnh phúc bên người yêu em rồi này. Em sắp có thêm một tiểu công chúa nữa chứ, thích không. Em sẽ đặt tên nó là Hàn Băng. Hajzz buồn quá nếu là con trai thì em sẽ gọi nó là Hoài Thiên. Em sẽ kể cho nó nghe về anh, về em anh có chịu không hì hì. Lúc trước là anh chờ em, và bây giờ là em chờ anh. Chờ một ngày em và anh lại tương phùng anh nhé. Em yêu anh Hoài Thiên. – Người con gái xinh đẹp như hoa vẫn mặc bộ váy màu trắng tinh khôi.
-Thiên, cậu phải sống cho tốt tôi sẽ thay cậu bảo vệ cô ấy…khi nào muốn cậu có thể mang cô ấy đi…tôi sẽ không ghen đâu đừng lo. – Chàng tai với mái tóc đen trầm giọng. – Thái Di chúng ta đi thôi.
-Vâng. N.Quang này, em xin lỗi anh vì giờ đây người em yêu nhất vẫn là Thiên rồi mới đến anh, nên cái chuyện anh ghen là không có khả năng xảy ra được với anh ấy nghe chưa? – cô gái mỉm cười vui vẻ.
-Uhm, đi thôi. – Chàng trai kia gật gật đầu rồi nắm tay cô gái bước đi.
Cả hai bước đi và có một linh hồn mang đôi cánh thiên sứ dõi theo bóng họ xa khuất, linh hồn mang đôi cánh đó đứng cạnh ngôi mộ “Dương Hoài Thiên”, trên gương mặt linh hồn có một nụ cười rất đẹp…. THE END
|