Tiếng người quen mà cứ ngỡ như lạ làm chị Đài giật mình. Cả nhà nghe thấy tiếng nói ấy liền không cãi cọ nhau nữa. Mọi người hướng hết về phía cửa, là Chức, hắn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng cầm một bọc thức ăn đế để đón vợ. Chị Đài hơi hụt hẫng, đang đấu khẩu quyết liệt rằng chị không muốn về nhà chồng nữa,mà bây giờ Chức đến đón có phải chết chị không.
Chị ngồi thụp xuống ghế, đôi mắt thất vọng lưỡng lự. Thầy chị nhìn, ông biết chị không muốn sống cùng với Chức nữa. Chị tức đến nỗi khi biết là chồng đến đón mình, nhưng không hề quay ra nhìn thêm một lần nào nữa. Cái cảnh đeo gông cùm kẹp chị đã hơn chục năm nay, chị không muốn thế nữa...
Thấy cả nhà im lặng, Chức lù lù đi vào nhà, đằng sau có cả bà Tư đến nữa. Bà ta vào,lí nhí chào rồi ngồi xuống ghế. Chức ngồi xuống đất cạnh chị, đôi tay lem nhem bẩn cầm lấy tay chị:
- Mình!mình tha lỗi cho tôi nhớ! Lúc tôi đi kiếm việc, tôi không hề biết cái Hĩn bị người ta bắt như thế, nếu tôi biết chắc chắn tôi sẽ về cứu con....
Chị giật lấy tay hắn ra khỏi người mình, đối với chị,Chức bây giờ như một người hoàn toàn xa lạ,chị không hề có một chút tình cảm nào với Chức nữa. Sống cùng với một người chồng gia trưởng lại hay đánh đập mình, thử hỏi,ai còn đủ kiên nhẫn nữa?
Thấy vợ lạnh nhạt,Chức vẫn không buông xuôi, hắn nắm chắc lấy tay vợ. Lần này, Chức mủi giải trình bày:
- Đợt còn theo mấy đứa bạn đi làm ở trên huyện cũng thấm cảnh kiếm tiền cơ cực vất vả thế nào rồi. Con biết lỗi của con, và xị thầy bu hãy tha thứ. Con hứa sẽ không đối xử tệ bạc với Đài nữa đâu.
- Tôi cần anh hành động, chứ tôi thì tin đếch gì mấy lời nói xuống này của anh. Tôi chỉ muốn nói thế này,anh chị làm thế nào thì làm, nghĩ thế nào thì nghĩ, giờ cũng có hai mặt con đây chứ chẳng phải bé bỏng gì. Vợ chồng đóng cửa bảo ban nhau mà sống.
Trong khi Chức gật đầu tỏ ý hiểu những điều thầy vợ mới nói thì chị Đài đứng dậy. Chị gân cổ lên vạch trần;
- Đóng cửa bảo nhau? Thầy bảo đóng cửa bảo nhau ư?Mấy lần con không nhanh chân chạy sang nhà mình thì có lẽ cũng bị đánh chết, không thì què quặt cũbg là.... Thầy bảo con sống thế nào được hả thầy? Thầy có hiểu cho con không hả thầy? Còn hắn,còn thầy bu hắn nữa, con chịu thế nào được?
Bà Tư thấy con dâu đụng đến mình thì bà nhảy dựng lên, tay bà chống nách xỉa xói:
- Tao thì làm sao nào?tao có chân có tay chứ có liệt hay bệnh hoạn gì không mà cần mày hầu?
Chị Đài cũng không nể nang gì nữa, chị gân cổ lên cãi:
- Bà không làm gì ư? Ông bà suốt ngày ở nhà, đến cháu cũng khô g trông cho tôi đi làm. Đến khi có chút tiền thì đòi ăn thứ nọ thứ kia. Đến cháu còn chẳng được hộp sữa. Bà nói xem như thế có phải bà ăn hết cả cứt của cháu không?
- Con mày đẻ ra thì mày phải giữ, tao không giữ đấy mày định làm gì tao? Tao đẻ ra chồng mày, chăm bẵm đủ thứ tao có kêu đâu. Giờ mày phụng dưỡng thầy bu chồng mày cũng trọn đạo,kêu than cái gì?
- Tôi nói cho bà biết! Bà sống độc ác thì bà cũng chả tốt đẹp gì đâu. Trời quả báo hết, đến vàng của con dâu bà cho bà còn lấy lại, hỏi thử bà còn tình nghĩa gì. Đến thầy bu đẻ ra,tôi còn chưa báo hiếu ngày nào, bà là cái thá gì mà đòi tôi phụng dưỡng....
Chị Đài tức giận gào lên chửi bới, chị biết trong lúc nóng giận chị nói cũng ngang ngược, nhưng chính nhà hắn đối xử tệ với chị trước. Cái chuyện ngày xưa bu chồng đòi lại vàng cưới là thật, chị muốn bới lại nói cho mọi người rõ ràng chứ chị không hề giấu giếm. Chị biết chị sống nhà Chức ngày nào chị còn nhục, nên bằng mọi cách chị sẽ không về.
Bà Tư thấy con dâu khơi lại chuyện cũ, bây giờ bà cũng chẳng còn gì nên quay ra cãi cùn:
- Ừ!là tao đòi lại đấy, thì sao?mày giết được tao thì mày giết đi. Cũng may là tao khôn ra tao đòi lại, chứ tao mà dại đưa cho mày thì mất trắng, với lại tao không cho những đứa mất dậy như mày. Đấy là tao khôn, tao không bao giờ hối hận với việc mình đã làm...
- Vậy bà lấy lại rồi giờ bà có giữ được không?hay cũng để thằng con trai quý hóa thiêu đốt hết.... tôi nói rồi, bà ăn ở ác quá mới có ngày hôm nay. Gia đình bại sản cũng là do bà....
Chị cãi nhau tay đôi với bu chồng chị, cái thứ ấy là thứ rác rưởi chứ bu cái nỗi gì.
Advertisement / Quảng cáo
Chức thấy hai người cãi nhau căng thẳng thì hắn can, ôm lấy chị Đài xin:
- Tôi xin mình, tôi lạy mình, mình có thương tôi mình về với tôi đi, tôi hứa sẽ không để mình với các con khổ nữa mà....
Chị mặc kệ, định xông vào sấn sổ với bu chồng. Thầy chị lúc bấy mới đứng dậy, vả cho chị một cái khiến chị ngã kềnh ra nhà. Thầy chị vẫn thế, vẫn đánh con một cách thô bạo như ngày nào. Chị ôm mặt nhìn thầy,hai hàng nước mắt chảy. Tại sao? Tạo sao thầy lại không hiểu cho chị.
Ông nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi giữ bình tĩnh dậy con gái. Ông không muốn mất mặt trước nhà thông gia:
- Đài!Mày nghe cho kĩ đây. Thứ nhất, phận mày làm gái, phải do nhà chồng định đoạt, chứ không phải là thầy bu. Mày gả đi có nghĩa là gia đình này cũng coi như mất một đứa con. Thầy bu cũng không cần mày phải báo hiếu gì cả. Miễn là mày sống đàng hoàng,tử tế và đừng gây ra chuyện gì là được. Thứ hai, thầy đã nói cả rồi, xã hội này người đàn bà không có tiếng nói đâu, tốt nhất mày đừng gào mồm lên làm gì cả. Thứ ba, gả chồng là phải theo chồng, dù thầy bu chồng mày có thế nào mày cũng phải nhịn,đừng để người ta đào mả bố nhà mày lên, hay chửi thầg bu mày không biết dậy con. Còn cái Hĩn, thằng Cò, tự mày phải biết chúng nó cần gì. Đàn bà mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng bằng có bàn tay người chồng gánh vác. Thầy dậy Mày có nghe rõ không?mày nghe thầy, về bên ấy đi con. Còn nếu không, thì tao cũng từ mặt mày, từ nay về sau tao không có đứa con gái nào như mày cả.
Chị nhìn chằm chặp vào mặt thầy, ông quay đi không nhìn con gái nữa. Bây giờ, chị mới hiểu ra cái đời chị không hề có công bằng, ngược lại hoàn toàn là do sắp đặt. Chị khóc, không phải chị hận thầy, mà chị thấy khổ cái thân chị.
Bu chị ngồi đấy ôm lấy chị, bà chẳng dám khóc to,cứ ôm lấy chị thủ thỉ:
- Thôi con ạ!Chuyện đã thế rồi, thằng Chức nó đã thay đổi, thì nên cho chồng một cơ hội sửa sai con ơi. Con định để thằng Cò cái Hĩn không cha hay sao. Mày cũng biết tính thầy rồi đấy, khó chịu mà khắt khe lắm. Thôi thì cứ về bên ấy, có gì lúc đấy bu sẽ đứng lên bảo vệ mày....
Bà nói chỉ muốn để chị xuôi mà không ý định bỏ chồng nữa, chứ thẳng thừng mà nói chị biết thừa bà nào có gan vùng lên đấu tranh cho chị.
Bà Tư bấy giờ thấy thầy chị nói thì lại cười giả lả như hiểu chuyện rồi làm hòa ra uy:
- Ông anh nói phải,tôi cũng chẳng chấp gì cháu đâu. Cái Đài nó sống hiểu chuyện lắm, chẳng qua hơi nóng tính thôi. Tí về hai bu con lại hòa thuận,cười nói với nhau ngay ấy mà. Phải không Đài?
Bà Tư muốn chị hợp tác cho xong nhưng chị lặng thinh. Chị không thể nào gần gũi với bà ấy được nữa.
Thầy chị quay mặt đi chỗ khác, mắt ông nhắm lại chỉ định chị:
- Mày về nhà mày đi! Từ nay về sau chỉ được sang chơi, không được ở lại. Mày nên nhớ còn mặt thầy mày trên đời này, đừng để người đời xỉa xói,móc mỉa thầy. Lúc đấy, chắc thầy chỉ có nước chết quách đi mới giấu mặt được thôi.
Nghe thế, chị Đài liền thở dài. Chị nhìn thầy nhưng ông không thèm nhìn mặt chị. Lau nước mắt, chị bế cái Hĩn,tay dắt thằng Cò đi thẳng. Giờ chị mới biết rằng sống trên đời này còn phải để vừa lòng người khác, quan trong hơn là vừa lòng thiên hạ.
Chức hôm nay sang lắm, thuê cả cái xe ba gác ở đâu chở cả nhà về. Chị chịu về hắn mừng ra mặt, trên xe, ba thầy con hát líu lo,trò chuyện với nhau vui vẻ. Còn chị và bà Tư mỗi người một góc không ai nói ai câu nào. Chửa đi ra khỏi cổng,bà Tư đã móc mỉa:
- Nuôi con từng ấy năm chửa bao giờ nó thuê xe cho thầy bu đi bao giờ, ấy thế mà giờ nó thuê xe rước vợ về. Sướng chửa?
Nói xong bà liếc chị Đài một cái cháy mặt, chị Đài khô g thèm nhìn, chỉ nói bâng quơ:
- Do ăn ở cả....
- Mày.... Mày....
Bà Tư lại xửng cồ lên với chị, bây giờ chẳng còn thông gia ở đây nên bà lộ rõ sự đánh đá,chua ngoa ấy. Đang trên xe,lại có hai đứa trẻ, Chức can nhưng không được. Bà Tư nắm lấy tóc chị, chị cũng giật lấy tóc bà, nhưng Chị khom người, mỗi lần đi qua chỗ xóc, chị lên gối giã vào bụng bà một cái. Bà Tư kêu giời lên, bà đã buông tay nhưng chị cứ nói, mồm chị la lên khóc lóc:
- Kìa!Con nói thế thôi sao bu đánh con dữ vậy? Bu ăn gì mà khỏe thế hở bu?
Bà Tư loay hoay gỡ tay chị, thấy chị gào Chức tưởng chị bị bu đánh cho bầm dập nên khóc lóc. Gã cố tình kéo chị ra khỏi người bà Tư. Nhưng cuối cùng, do đẩy mạnh quá bà Tư rơi xuống đường, tiếng bà kêu oai oái thất thanh:
- Làng nước ra mà xem con dâu đánh bu chồng này...
Cái xe phải đập vào thành mãi bác tài mới chịu dừng. Chị quần áo lôi thôi, tóc tai như tổ quạ xuống đỡ bu. Dân làng hai bên thấy to tiếng chị chạy ra, chị mạnh mồm bảo:
- Không có gì đâu các bác cứ đi đi, bu cháu bị tâm thần ấy, lâu lâu lên cơn lại đánh người ấy mà. Không sao!
Chức thấy chị nói thế chỉ ngước lên nhìn một cái không nói gì thêm. Bà Tư bây giờ đau đớn không mở mồm nổi,chị ân cần dìu bà. Những người xa lạ tưởng bà Tư tâm thần thật liền khuyên:
- Rõ khổ!tâm thần phải mang lên chính quyền cho vào trại chứ, để lông nhông thế này có ngày đánh chết người.
Chị Đài ra vẻ khổ tâm gật đầu rồi mủi giải đưa bà lên xe. Vào trong, chị gằn giọng nói nhỏ:
- Đã đến tận nhà tôi xin cho tôi về bên này tốt nhất bà đừng có xóc xỉa tôi nữa đi. Có ngày tôi bỏ con bà, bỏ cả cháu bà cho bà nuôi đấy.
Bà Tư không nói gì, vì bà biết với cái tính của chị chị sẽ làm thật. Lúc bấy,bà còn lo chưa nổi thân bà, huống chi còn các cháu. Bà nuốt nước bọt cái ực cho xuôi gắng nhịn chị cho xong.