Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm
|
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 29: Tình Địch? Hàng Xóm! Huynh Đệ! Ads Thì ra chỉ là hàng xóm mà thôi…
Một câu nói của Tô Viễn thôi đã làm Thuần Tưởng sợ đến nỗi sững sờ, là hàng xóm, mà “thôi” là sao? Anh ta nghĩ ngoài quan hệ hàng xóm ra, cô và Tô Mộc còn là cái gì của nhau chứ?
Thuần Tưởng bĩu môi, hất cằm sang cửa nhà Tô Mộc: “Cứ tiếp tục chờ đi, tôi nghĩ tên kia chắc sẽ trở về nhanh thôi.”
Tô Viễn nghe Thuần Tưởng nói vậy, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi khẽ vung lên, nở nụ cười tươi tắn nói: “Em thật nhẫn tâm, nỡ nào để anh đứng chờ ngoài này mà không mời vào nhà một lúc là sao hả?”
“Anh không muốn chờ thì muốn làm gì?” Nhìn thái độ của anh ta, Thuần Tưởng bất đắc dĩ mím môi trả lời.
“Hừ… Thuần Tưởng à… em thật sự vô tình vậy sao!” Tô Viễn đuổi theo mấy bước, nét mặt vờ như rất ấm ức.
“Rốt cuộc là tôi vô tình… hay là anh vô tình đây?” Câu nói của Thuần Tưởng mang theo một hàm ý khác, Tô Viễn hiểu rõ, hai người mặt đối mặt với nhau đều cảm thấy khó xử.
Thuần Tưởng đột nhiên thấy không còn ý nghĩa gì, cũng không muốn nói thêm gì nữa, lập tức xoay người quay đi.
“Thuần Tưởng, đợi chút đã!” Tô Viễn thấy cô sắp đi liền vội vàng chạy lên nắm lấy tay cô, kéo Thuần Tưởng về.
Tô Viễn dùng sức khá lớn, làm Thuần Tưởng cau mày bực bội hất tay ra: “Không phải anh đến chờ Tô Mộc sao… Sao lại đứng đây làm gì?”
“Thuần Tưởng, có phải em… Vẫn còn trách anh?”Tô Viễn thấy bây giờ là dịp thích hợp để nói cho rõ ràng, anh biết, nếu cứ để Thuần Tưởng bỏ đi như vậy, chắc chắn có rất nhiều chuyện anh sẽ để lỡ mất.
Thuần Tưởng xoay mặt qua, vờ như không hiểu nhìn Tô Viễn, bật cười: “Tô Viễn… Học trưởng, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Tô Viễn khẽ mỉm cười: “Anh còn tưởng em vĩnh viễn cũng không gọi anh như vậy nữa.”
“Tôi chỉ mong học trưởng nhớ tới thân phận của mình, tôn trọng một chút!” Thuần Tưởng lạnh nhạt, không còn cười nữa, nhưng vẻ mặt cũng không gọi là oán trách được.
“Trước kia em rất đáng yêu… Thuần Tưởng, đừng như vậy…” Tô Viễn định nói thêm nhưng lại bị một giọng đàn ông khác cắt đứt.
“Nha đầu ngu xuẩn này! Sao lần này nhìn thấy cô cũng thấy ở cạnh một đám đàn ông vậy hả?”
“Tô Mộc!!” Thuần Tưởng la lên, dùng sức hất tay Tô Viễn ra, bước nhanh đến trước mặt Tô Mộc, nổi giận đùng đùng la: “Anh lau miệng cho khô cho tôi! Nói gì cũng không nghe lọt lỗ tai.”
“Tôi nói đúng sự thật mà, tên họ Triệu kia, cùng với người này, không phải đàn ông sao?”
“Đúng” Gật đầu.
“Có phải lần nào cũng thấy trước cửa không?”
“Đúng.” Gật đầu gật đầu.
“Vậy những điều tôi nói có phải sự thật không?”
“… Đúng.” Gật đầu…
“Không, không phải!” Vội vàng lúc lắc đầu, Thuần Tưởng bây giờ cũng không rõ mình đang nói gì nữa: “Sao, sao lần này miệng anh nói ra cũng không phải chuyện tốt vậy?”
Tô Mộc ha ha cười, vẻ mặt giải thích: “Tôi không có ý gì đặc biệt cả, trừ phi…”
Tô Mộc ngừng lại, liếc mắt nhìn Tô Viễn, lại xoay mặt nhìn Thuần Tưởng, nhàn nhạt nói: “Trừ phi là trong lòng của chính cô đang có điều gì đó.”
“Tô Mộc…” Tô Viễn thở dài lắc đầu, chỉ nghĩ là Tô Mộc không để ý đến cô gái này nên thấy rất vui.
“Hai người cứ tiếp tục đi, đừng để bị tôi quấy rầy.” Tô Mộc khoát khoát tay, đi ngang qua trước mặt hai người đến trước cửa nhà mình, trong nháy mắt, sắc mặt bỗng trở về như bình thường, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, còn trong lòng thì rấm rứt không thôi, ngay cả lấy chìa khóa ra, anh cũng phải dùng sức lắm mới thực hiện được, sau đó lại hung hăng nhét vào chốt cửa, mở cửa đi vào nhà.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn làm Thuần Tưởng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bước đến trước cửa nhà Tô Mộc, vội vã nói: “Tô đại thiếu gia, đừng hiểu lầm, tôi…”
Dường như ngửi được một hơi thở đặc biệt gì đó, Tô Viễn đứng một bên lại không ngốc, sững sờ nhìn Thuần Tưởng và Tô Mộc.
“Em giải thích với anh ta làm gì?” Tô Viễn trầm mặt hỏi.
“Để người ta hiểu lầm thì không tốt.” Thuần Tưởng nói như đinh đóng cột.
“Là để người ta hiểu lầm không tốt, hay là không muốn để anh ấy hiểu lầm?” Tô Viễn không buông tha cho Thuần Tưởng, hỏi han liên tục.
“Để ai hiểu lầm cũng không tốt!” Thuần Tưởng nhấn mạnh, dường như có chút mệt mỏi với sự dây dưa của Tô Viễn.
“Đúng, để người ta hiểu lầm thì không tốt, nhưng anh ấy hiểu lầm thì đã sao? Quan hệ của chúng ta vốn dĩ là không bình thường mà!” Tô Viễn không e dè, lớn tiếng nói.
“Anh, anh đừng có vô sỉ quá! Tôi không cho phép anh ăn nói lung tung! Hai chúng ta, một chút xíu quan hệ cũng không có, một chút xíu cũng không, anh đã nghe chưa? Hay là anh cảm thấy, những điều anh làm với tôi vẫn chưa đủ?”
“Đủ rồi, đừng ồn ào nữa!” Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, gương mặt Tô Mộc đen như than, một tay nắm cửa, mắt nhìn hai người đang càn rỡ trước cửa nhà mình, không nhịn được nói.
Thuần Tưởng ấm ức giương mắt nhìn Tô Mộc, anh ta đã thay đồ ở nhà, quần áo màu lam nhạt, tóc đen, không có vẻ mô-đen như ngày thường, ướt sũng mềm xuống đến tận tai, Tô Mộc như vậy, quả thật so với bình thường nhu hòa hơn nhiều.
“Được rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau” Tô Mộc đưa tay kéo cổ tay Thuần Tưởng, đẩy cô vào phòng: “Hôm nay cô phải làm đúng ước hẹn, Tô Viễn, nếu em tìm cô ấy có việc nói thì để ngày mai hay ngày kia đi… Tùy em, chỉ cần không phải tối nay.”
Thuần Tưởng hoàn toàn không ngờ trong từ điển của Tô Mộc cũng có hai chữ “giải vây”, một mặt kinh ngạc, mặt khác cũng có ý cảm ơn, còn Tô Mộc, mặc dù không hiểu sao lại nổi hứng muốn làm người tốt nhưng gương mặt vẫn đen như cũ, không giảm chút nào.
Tô Mộc nói xong, thuận tay đóng cửa lại.
Tô Viễn nhìn Tô Mộc hành xử như vậy, có mùi vị khiêu khích, khóe miệng anh ta vẽ ra đường cong cong, mặc dù thấy rất kinh ngạc với cảm giác của mình nhưng anh không thể thừa nhận được.
Là Tô Mộc thì sao chứ, không ai hiểu Thuần Tưởng hơn anh, huống chi là tính cách khó hòa hợp như Tô Mộc, nếu đối thủ là Tô Mộc, ngược lại làm anh thấy dễ dàng vô cùng, bởi vì hai người đó anh hiểu họ vô cùng.
|
Tô Mộc như thế nào, Thuần Tưởng như thế nào, hai người phát triển như thế nào, Tô Viễn cảm giác như mình hoàn toàn có thể biết trước. Trừ cảm giác dễ đối phó mặt ngoài ra, anh thật sự rất tò mò, đối với một người đàn ông như Tô Mộc, một cô gái như Thuần Tưởng rốt cuộc có lực hấp dẫn như thế nào đây?
Thuần Tưởng có nhiều điểm tốt, có nhiều điểm đáng yêu, lại có vài phần đần độn, vài phần ngu ngốc, tất cả Tô Viễn đều có thể thấy, nhưng Tô Mộc có thể hiểu cô bao nhiêu?
Tô Viễn tò mò, đây thật sự rất đáng để tò mò, từ lúc bắt đầu, anh chưa bao giờ có ý định buông tha cho Thuần Tưởng, mà bây giờ, càng không có lý do để buông tay.
***
Thuần Tưởng đứng trước mặt, tay chân có chút luống cuống, được rồi, cô thừa nhận, không chỉ là “có chút luống cuống” thôi mà phải nói là “khoa tay múa chân”.
“Tôi và anh ta không có gì…” Theo bản năng kéo lấy ống tay áo của Tô Mộc, Thuần Tưởng thốt ra.
Tô Mộc nhíu mày, ánh mắt nhìn Thuần Tưởng có hơi quái dị, sửng sốt nửa ngày, anh mới chậm rãi mở miệng: “Cô có lầm lẫn không? Cô và nó có chuyện gì thì liên quan gì đến tôi?”
Lòng Thuần Tưởng nhảy lộp bộp, gương mặt đang đỏ lựng đột nhiên trở nên trắng bệch, cô cũng không hiểu sao mình lại gấp gáp muốn giải thích như vậy, nhưng cô muốn giải thích, người ta phải nghe mới được chứ.
“A, ha hả… Không phải vậy…” Nét mặt cô lúc này cứng ngắc, miễn cưỡng nở nụ cười không đẹp cho lắm: “Tôi… Ý tôi là… Tôi thấy anh và Tô Viễn hình như quen nhau, tôi sợ anh hiểu lầm thôi.”
Rốt cuộc cũng nói đến Tô Viễn, đến tột cùng cũng là liên quan đến Tô Viễn thôi! Tô Mộc lại càng không vui, làn môi mỏng mím chặt lại, đôi mắt khẽ hếch lên.
Bị anh nhìn như vậy, Thuần Tưởng cảm thấy rất mất tự nhiên, đành chủ động chuyển chủ đề: “À, Tô Viễn là gì của anh? Anh à?”
“Không phải, nó không phải anh tôi.” Tô Mộc không có tâm trạng gì trả lời.
Hô…
Thở dài nhẹ nhõm, Thuần Tưởng âm thầm cười bản thân mình, xem nhiều phim kịch quá rồi, cho nên cứ thích suy nghĩ đến mấy tình tiết tầm thường này, sao lại trùng hợp như vậy chứ, cô và người nhà họ Tô sao có thể…
“Tôi là anh nó.” Tô Mộc nhìn gương mặt Thuần Tưởng lại thoắt biến thoắt hóa, thay đổi như bảng pha màu, bổ sung một câu.
Thuần Tưởng sặc nước miếng, gặm gặm ho khan.
Hữu duyên, thật sự là quá hữu duyên!!
Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, liên tục gật đầu nói: “Có mắt không tròng, Tô Mộc đồng chí, không ngờ anh lại là đại thúc?”
Tô Viễn là đàn anh của Thuần Tưởng, học trên ĐH ba năm lẻ mấy tháng, năm nay vừa tròn hai mươi sáu, nếu Tô Mộc là anh của Tô Viễn, vậy ít nhất cũng hai mươi tám, hai mươi chín rồi.
“Tôi chỉ lớn hơn đứa con nít như cô vài tuổi thôi, chưa đến mức như cô nói đâu” Tô Mộc khinh khỉnh nhìn Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, khó trách khó trách, người ta nói ba mươi là một đạo rãnh, cô và Tô Mộc tối thiểu cũng phải có hai đạo rãnh rồi.
Cô nói: “Tô Mộc à Tô Mộc, anh đúng là yêu quái, thoạt nhìn anh đâu có già như vậy.”
Khóe miệng Tô Mộc co giật hai cái: “Rốt cuộc tôi già lắm sao?”
“Trời ạ…” Thuần Tưởng thở dài một tiếng nói: “Chú bác sĩ à, tôi không kỳ thị tuổi tác đâu.”
Tô Mộc nói: “Mẹ kiếp.”
Thuần Tưởng lại càng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc.
“Con ngươi sắp rớt rồi kìa.” Tô Mộc nhắc nhở cô một câu.
Thuần Tưởng lúc này mới lắc đầu: “Thì ra… Chú Tô Mộc, chú cũng thích nói bậy!”
Tô Mộc tốn hơi thừa lời: “Cô còn dám gọi tôi một tiếng ‘chú’ nữa, thì không chỉ là nói bậy thôi đâu.”
“Anh dám đánh người…” Hai mắt to của Thuần Tưởng nước mắt lưng tròng, hai tay nắm lấy trước ngực.
Tô Mộc tiếp tục tốn hơi thừa lời: “Tôi không có đánh người, tôi chỉ trực tiếp dùng dao phẫu thuật cho cô, sau đó bỏ vào tủ lạnh ướp thôi.”
Toàn thân Thuần Tưởng run lên, cảm thấy bác sĩ quả là một nghề nghiệp cực kỳ biến thái.
Tô Mộc lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng cô nữa, đứng đắn nói: “Tôi và Tô Viễn sinh cùng năm, không có nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, hừ… Nhưng tôi nhớ rõ, sau này sẽ nói với tên kia là nó trông còn già hơn tôi, cô nói đúng không!”
Thuần Tưởng le lưỡi, cảm thấy có chút khác thường, vừa rồi Tô Mộc nói mình là anh của Tô Viễn mà, sao lại có thể cùng năm được chứ?
Nhìn vẻ mơ mơ hồ hồ của Thuần Tưởng, Tô Mộc cũng không lấy gì làm kỳ lạ, chỉ cười cười giúp Thuần Tưởng giải thích nghi vấn: “Bởi vì tôi và Tô Viễn không phải cùng một mẹ sinh nên mới ra cùng một năm… Như vậy đủ hiểu chưa? Nếu không thì sau này tôi sẽ giải thích thêm cho cô hiểu.”
Thuần Tưởng há miệng, chỉ cảm thấy mọi chuyện thật phức tạp, muốn hỏi thêm nhưng lại thấy đó là chuyện nhà của người ta, cô không tư cách cũng không lập trường gì để hỏi cả.
“Thế nào? Còn… quan hệ giữa cô và Tô Viễn… là thế nào vậy?” Không đợi Thuần Tưởng hiểu rõ mọi chuyện, Tô Mộc lại xoay sang hỏi cô.
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 30: Cho Nên Vẫn Còn Thích Anh Ta Sao? Ads “Cái gì vậy? Sao đột nhiên lại hỏi tôi?” Chợt nhíu mày, Thuần Tưởng thật không biết nên trả lời như thế nào trước câu hỏi của Tô Mộc.
“Tôi đã nói hết rồi, sao cô lại không nói?” Tô Mộc bĩu môi, xem thường.
“Tôi đâu có nói muốn trao đổi với anh, là anh đồng ý nói chuyện của anh thôi, tôi không muốn nói là chuyện của tôi.” Khó khi Thuần Tưởng gian xảo được một lần, lại còn trước mắt Tô Mộc nữa chứ!
“À, thì ra quan hệ đã đến mức không thể chia sẻ rồi.” Tô Mộc hiểu rõ gật đầu, giống như điều gì cũng đã khám phá được vậy.
Thuần Tưởng lúc này mới hốt hoảng, cô không biết Tô Mộc biết được chuyện gì giữa cô và Tô Viễn, dù sao cũng là anh của Tô Viễn, không thể không biết được, dù chỉ một tí xíu, nhưng… Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ xem chừng không tốt đến nỗi có thể chia sẻ mọi chuyện cho nhau!
Suy nghĩ lung tung, suy nghĩ lung tung, Thuần Tưởng vỗ vỗ trán của mình, đột nhiên phát hiện mình thật ngu xuẩn, tránh trái tránh phải như vậy, chẳng phải càng làm người ta thấy nghi ngờ hơn sao?
“Là đàn anh đại học mà thôi, tôi và Tô Viễn đều tốt nghiệp ở đại học A. Anh ta trên tôi ba năm nên… Cũng không thường gặp nhau lắm.” Thuần Tưởng mơ hồ giải thích quan hệ giữa cô và Tô Viễn, chỉ là bỏ đi những phần không quan trọng mà thôi.
Thật sự là không quan trọng, rất không quan trọng mà. Thuần Tưởng đỡ lại ánh mắt không tin của Tô Mộc, trong mắt giải thích như vậy.
“À, thì ra là đàn anh.” Tô Mộc ồ một tiếng.
“Đúng đúng, tất nhiên, Tô Viễn học trưởng rất bình dị gần gũi, cho nên quan hệ cùng đàn em cấp dưới rất tốt.” Thuần Tưởng tùy tiện cười ha ha, nói đến Tô Viễn dường như đang nói đến một người không quen vậy.
Tô Mộc dĩ nhiên tin cô đang nói thật, bởi vì anh cũng hiểu, mấy câu Thuần Tưởng nói tất cả đều là thật, chẳng qua là bỏ hết mấy chỗ “không quan trọng” mà thôi.
Có phải nên tiếp tục hỏi không?
Tô Mộc tiến thoái lưỡng nan, đi thẳng vào vấn đề nhất định là lựa chọn thối nát nhất, cho nên anh sử dụng chiến thuật quanh co.
“Tiểu tử này có hoa tâm lắm không? Lúc học đại học, có quen nhiều bạn gái không? Khi nó học đại học thì tôi đang ở nước ngoài, thật sự không có thời gian trao đổi cùng nó, tôi thấy có lẽ cô rõ hơn tôi về chuyện này.” Bằng cái cớ muốn hiểu rõ cuộc sống đại học của em trai, bằng giọng điệu vui đùa để nói, Tô Mộc cảm thấy phương pháp như vậy tuyệt không có gì sơ hở.
“Ha ha…” Bất đắc dĩ cười, không biết hôm nay Thuần Tưởng cô đã cười như vậy bao nhiêu lần.
“Tô Viễn học trưởng đẹp trai, thành tích lại tốt, bối cảnh gia đình miễn chê, mọi thứ đều tốt, giống như là bạch mã hoàng tử vậy. Dĩ nhiên có rất nhiều bạn gái.” Thuần Tưởng than nhẹ một tiếng, cứ tưởng là nhẹ nhàng lắm nhưng mọi thứ đều rơi vào tai Tô Mộc.
“Cho nên… Mặc dù như thế, vẫn thích nó sao?”
“Cho nên… Mặc dù như thế, vẫn thích nó sao?”
Thuần Tưởng giương mắt, ánh mắt nhìn Tô Mộc có vẻ kinh ngạc, có phần bối rối nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục trở về bình thường.
“Có lẽ tôi nói sai chỗ nào rồi! Mặc dù nói anh ta chỗ nào cũng tốt nhưng không có nghĩa cô gái nào cũng phải thích anh ta.” Thuần Tưởng nói đến đây nói, rõ ràng rất lo lắng.
Tô Mộc nghiêng người ngồi trên ghế sofa, lấy tay xoa tóc, mái tóc đã khô nhếch lên, trở về vẻ như ngày thường.
Tô Mộc bình thường thích tán chuyện, bây giờ lại ngồi lặng yên làm Thuần Tưởng nhất thời không biết nói gì cho phải, cắn cắn môi, cô kéo chặc vạt áo nói: “Haizzz… Tôi quấy rầy anh rồi, tôi về đây…”
“Thuần Tưởng, thật ra tôi không hiểu, tiểu tử thúi Tô Viễn kia có điều gì tốt, các cô gái thật sự thích người như nó sao? Nhưng hôm nay tôi coi như biết rồi.” Tô Mộc khẽ cười một tiếng.
Thuần Tưởng vung tay, lớn tiếng nói: “Tôi không có! Con người ngu ngốc kia… Đúng là khốn kiếp…”
Thật vậy sao? Cho nên mới nói vậy, chứng minh Thuần Tưởng thật sự có quan hệ cùng anh ta, nhưng thật ra Tô Mộc đã sớm phát hiện rồi.
Chính là Tô Viễn… Người mà mình từng thích…
Tô Mộc hít sâu một hơi, khẽ thở ra, không nói những câu ác độc như ngày xưa nữa, toàn thân tản ra một hơi thở khác thường, Thuần Tưởng không hiểu đó là gì.
Tô Mộc nói: “Được rồi.”
“Cái gì?!” Thuần Tưởng sửng sốt
Tô Mộc nói tiếp: “Không phải cô nói đang quấy rầy tôi sao?”
“A…” Thuần Tưởng gật đầu: “Tôi đi đây.”
“Không tiễn.” Tô Mộc nói ngắn gọn, vẫn ngồi trên sofa, giữ vững vẻ yên lặng.
Thuần Tưởng ngừng lại, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra liền quên mất mình muốn nói gì, đành xoay người rời khỏi.
Thuần Tưởng nhẹ nhàng đóng cửa lại, “bộp” một tiếng, Tô Mộc vẫn ngồi trên ghế sofa, bàn tay đặt lên gối ôm nắm lại thành quyền, có hơi phiền não, chân dùng sức đá cái bàn trà ra thật xa, “bốp” một tiếng.
Mắc mớ gì tới anh!
Tô Mộc thật sự hận mình, sao lại “gà mẹ” như thế, cho dù là tính toán chi li, nhưng vì sao anh lại thấy phiền não như thế? Đó là chuyện giữa Thuần Tưởng và Tô Viễn, một cái rắm cũng không liên quan đến anh!
Anh phiền não cái cọng lông, anh u buồn cái cọng lông, anh hoảng loạn cái cọng lông!
***
|
“Em thật không hiểu, em không có gì cả, không có vẻ ngoài xinh đẹp, học hành lại không giỏi, ba mẹ chỉ là những công nhân bình thường thôi.”
“Chỉ là của em thì anh đều thích. Anh thích chính vẻ ngoài của em, anh thích chính là thái độ chăm học của em, anh thích chính là thân thế bình thường của em, nhưng không phải vì những thứ này mà thích. Chỉ là vì thích em nên mới thích chúng thôi.”
“Anh thật biết hoa ngôn xảo ngữ, em không hiểu, có cô gái nào mà anh không thể có? Em thật không thể tin được.”
“Đúng vậy, anh cũng không thể tin được, sao lại là em cơ chứ?”
Người con trai cười, đưa tay cô bé đến trước ngực mình rồi đặt lên đó: “Tại sao lại là em chứ? Hỏi nó đi, chắc nó biết đấy!”
Phù phù, phù phù, phù phù…
Trái tim cô gái vững vàng nhảy lên, làm cô không khỏi đỏ mặt, mặc dù ngày thường thích nói cười cùng người con trai nhưng khi đối mặt với tình cảm của mình, cô chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi.
“Anh muốn đi đâu?”
“Này, anh đi đâu vậy?”
Bỗng nhiên, bàn tay nắm chặc cô kia như ẩn như hiện, dường như không còn bắt lấy được nữa, làm trái tim cô bồi hồi, rồi lại cực kỳ lo lắng.
“Em… Cho rằng, anh thật tâm…”
“Nhưng thật ra…”
“Chỉ là… Vui đùa…”
“… Lừa ngươi…”
“Em hận anh đi…”
“…”
***
Thuần Tưởng mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường, lớp mồ hôi tinh mịn hiện đầy trên trán, dồn dập thở, khi hơi thở dần dần trở nên ôn hòa lại, cô lấy mu bàn tay lau trán.
Đúng là… Không phải giấc mơ đẹp…
Cô nhíu mày thật chặc, bỗng nhớ lại nội dung trong mộng vừa rồi, trái tim không khỏi co rút đau đớn, mấy lời nói đứt quãng kia, như từng mũi dao, găm thẳng, găm thẳng vào chính lòng cô.
Thôi, còn nghĩ đến những chuyện đó làm gì.
Vẫy vẫy đầu, Thuần Tưởng đi ra ngoài phòng ngủ, liếc nhìn một bàn bánh ngọt làm trong cơn tức giận tối qua, bất đắc dĩ than thở.
Vốn đang vui vẻ, có thể cải thiện mối quan hệ với Tô Mộc, kết quả…
Nhưng không biết tối qua Tô Viễn tìm anh ta có chuyện gì, cứ đuổi Tô Viễn về như vậy, không sợ bị trễ công việc sao?
“Gâu gâu gâu…” Một Đồng Tiền chà chà dưới chân Thuần Tưởng, đôi mắt to long lanh nhìn cô, cô mím môi cười, khom lưng sờ sờ đầu nó: “Đói bụng không, để chị pha cho mày ít sữa tươi vậy.”
Chuẩn bị xong xuôi, Thuần Tưởng vừa mở cửa lại đúng lúc chạm mặt với Tô Mộc.
“Đi làm à?” Dĩ nhiên là Tô Mộc mở miệng trước.
Thuần Tưởng cũng hơi giật mình, nhìn biểu hiện tối hôm qua, giống như anh ta ghét cô lắm vậy, nhưng tâm trạng tối hôm qua của Tô Mộc là như thế nào chứ?
Thuần Tưởng không hiểu, bởi vì ngay chính Tô Mộc cũng không nghĩ ra.
“A… Ừ, đi làm.” Thuần Tưởng thuận tay đóng cửa, gật gật đầu nói.
“Để tôi đưa cô đi.” Tô Mộc nói xong, đi trước một bước ở phía trước, dường như nhớ đến điều gì đó, quay đầu lại bổ sung một câu: “Chỉ là thuận đường thôi.”
Thật là miễn cưỡng, rõ ràng là cố tình làm vậy, Thuần Tưởng ồ một tiếng, nói: “Đã làm phiền anh rồi.”
Tô Mộc đi tới trước xe, nghe Thuần Tưởng nói vậy, tay cầm chìa khóa có vẻ chần chừ, sau đó cứng rắn nói: “Không cần khách sáo.”
Nói thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên, quá khách sáo, hai người bọn họ khi nào thì khách sáo như vậy, thậm chí còn nói chuyện một cách hài hòa như thế?
Thuần Tưởng vẫn cho rằng “nói chuyện hòa bình” như vậy chính là kỳ vọng của cô, nhưng tại sao khi thật sự “hòa bình”, cô lại thấy bất an, thấy kỳ lạ, chẳng lẽ đã quen với việc cãi nhau cùng anh rồi sao?
“Ơ, cô dâu mới lại đi làm à?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau, Thuần Tưởng và Tô Mộc đều xoay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Là hai cụ già tóc đã lấm tấm bạc, hai bên cùng đỡ nhau, nở nụ cười nhẹ nhàng đến trước mặt bọn họ, rất gần gũi, rất hiền lành, làm như rất quen thuộc vậy, nhưng hiển nhiên, hai người trẻ tuổi không hề có ấn tượng gì với hai cụ già.
Cũng nở nụ cười thân thiết, Thuần Tưởng vội vàng giải thích: “Cháu, chúng cháu không phải…”
“Ơ! Không phải thì là cái gì chứ?!” Bà lão cười, kéo tay ông lão nói: “Thật là đẹp, người trẻ tuổi, khi còn trẻ chúng tôi còn không tốt như vậy, mỗi ngày đều đấu võ mồm với nhau”
“Bà à, chúng cháu thật sự không phải như bà nghĩ đâu!” Thuần Tưởng dở khóc dở cười, vẫn muốn tiếp tục giải thích.
“Cháu xem, quan hệ của hai cháu tốt lắm mà, nhất định phải sống tốt với nhau nghe chưa?! Tiểu tử, nhìn vợ của cháu đi, chắc lại làm chuyện gì chọc giận cô bé chứ gì. Đừng nghĩ là lão già như ta không biết, hai người nhất định vừa kết hôn không bao lâu!”
Cô thật không biết hai người trong miệng bà lão là ai, dù sao cũng không phải là cô và “ông xã” bên cạnh cô. Thuần Tưởng mở miệng muốn tiếp tục giải thích, nhưng lại không biết giải thích từ đâu, liếc mắt nhìn người kế bên lại thấy anh ta không chút đỏ mặt, lại âm hiểm cười, vẻ mặt “xem kịch vui”.
Ông lão giật nhẹ ống tay áo của bà lão: “Bà nhà ta vốn như vậy, vừa mở miệng thì sẽ nói mãi, người trẻ tuổi còn phải đi làm, không quấy rầy hai cháu…”
“Vâng, ông lão, bà lão, hẹn gặp lại.” Thuần Tưởng nhếch miệng mỉm cười, chậm rãi đi đến chào hỏi với hai cụ già.
Tô Mộc vẫn mím môi, cười tà nhìn cô.
“Này! Sao vừa rồi anh không giải thích chứ?” Thuần Tưởng tức giận, phồng má nói.
Tô Mộc buông tay, nhún nhún vai, mở cửa xe, cười nhạo nói với cô: “Bà xã, đi làm thôi.”
“Anh! Muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?” Thuần Tưởng giậm chân một cái, hừ lỗ mũi, nhưng không nhịn được cười, cảm giác không khí như vậy còn tốt đẹp hơn là khách sáo ban nãy.
“Đúng vậy, thịt heo một mực tăng giá, tôi đành phải chiếm thêm chút tiện nghi của cô thôi.”
“Này! Khốn kiếp, anh mới là heo đó!”
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 31: Tình Địch? Lại Gặp Tình Địch! Ads “Thuần Tưởng!” Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng lại ôn nhu, tuy không lớn nhưng từng tiếng lại cứng cáp có lực vô cùng.
Thuần Tưởng đưa lưng về phía cửa, phía sau có người gọi cô, cô nhất thời không phản ứng kịp, bởi vì cô còn đang phân cao thấp bằng trò chơi khắc hoa cùng mấy đầu bếp khác, hix… Làm đầu bếp cũng cần một số tế bào nghệ thuật, chỉ tiếc Thuần Tưởng lại không có nhiều tế bào nghệ thuật như vậy.
Viên Hiểu Phong vỗ vỗ vai cô: “Thuần Tưởng, có người gọi cô đấy!”
Thuần Tưởng lúc này mới tỉnh lại, a a hai tiếng, vội vã bỏ củ hành trên tay xuống, xoay người sang chỗ khác, thấy Triệu Cảnh Hàng đang mỉm cười rất chi là “thân thiện”.
“Hi, xin chào.” Thuần Tưởng bứt ra một nụ cười công thức hóa, hơi khom lưng: “Tới ăn cơm sao? Ra ngoài tìm một chỗ ngồi đi.”
Thuần Tưởng sớm đã không còn là phục vụ sinh mang mâm ôm chén cầm đũa chạy bên ngoài nữa, công việc ở bếp làm cô càng lúc càng thích, không cần nhìn sắc mặt của “thượng đế” nữa, cũng không cần xuất đầu lộ diện, chỉ cần chuyên tâm làm chuyện mình thích là được rồi. Mặc dù cô ghét khắc hoa nhưng so với bưng đồ ăn lên cho người, cô tình nguyện dồn sức để chiến đấu với củ cải còn sướng hơn.
Triệu Cảnh Hàng đến dùng cơm sao? Nghĩ cô ngốc lắm sao? Ai ăn cơm mà lại vào bếp trực tiếp thế chứ? Ít nhất cũng chứng minh anh ta không chỉ đơn thuần là dùng cơm, dù đúng là sự thực, nhưng không phải 100%.
“Được, tí nữa tôi đi. Ăn cơm là một phương diện, tôi không gấp lắm, thật ra hôm nay tôi đến là có chuyện khác.” Triệu Cảnh Hàng khẽ mỉm cười, mở miệng ra đúng là như những gì Thuần Tưởng suy nghĩ.
“A, vậy chắc là anh đến tìm Vương sư phụ rồi!” Thuần Tưởng gật đầu, làm như hiểu rõ lắm.
“Cô thấy thế nào?” Triệu Cảnh Hàng cười “thân thiện” lần nữa, không những không đi ra ngoài mà còn bước vào.
“À… Không biết.” Thuần Tưởng cầm lấy củ hành vừa để xuống, tiếp tục chiến đấu.
“Không biết?” Triệu Cảnh Hàng chau chau mày, nét mặt có chút kỳ quái, tới gần Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng không ngẩng đầu lên nên không thấy vẻ mặt lúc này của Triệu Cảnh Hàng, chỉ tùy tiện “ừ” một tiếng. Thực ra thì cô cũng đang nói thật đấy thôi, Thuần Tưởng cảm giác mình không phải con giun trong bụng Triệu Cảnh Hàng, làm sao mà biết mục đích anh ta đến đây cơ chứ.
“Thuần Tưởng, cô… Hình như không thích tôi?” Triệu Cảnh Hàng không chút uyển chuyển, đi thẳng vào vấn đề.
Thuần Tưởng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái mới lúng túng nói: “Không có, nhưng tại sao tôi phải ‘thích’ anh chứ?”
Triệu Cảnh Hàng mím môi, cười mà không nói.
Thuần Tưởng bổ sung thêm: “Ông Triệu, vẻ ngoài ông nhìn được mắt, lại vừa có gia thế vừa có tiền, ai mà không thích ông được chứ.”
Có lệ, tuyệt đối là nói cho có lệ! Triệu Cảnh Hàng hiển nhiên không hài lòng với đáp án của Thuần Tưởng, cầm lấy con gà nhỏ trên bàn mà Thuần Tưởng vừa khắc xong, chanh chua nói.
“Con gà con này làm rất giống.” Triệu Cảnh Hàng vừa thưởng thức củ cải trắng trong tay, vừa nhìn Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt lại càng thêm phức tạp, đưa tay giật lấy ‘con gà con’ trong tay Triệu Cảnh Hàng ném thẳng vào thùng rác.
Triệu Cảnh Hàng hơi kinh hãi nhưng vẫn duy trì tư thế cũ, không đụng tới.
Ha, cô gái nhỏ này, xem ra cũng khá là nóng tính!
***
|