Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm
|
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 24: Ban Tên Ư? Một Đồng Tiền Đi! Ads Ôm chú chó màu trắng trong tay, Thuần Tưởng bất đắc dĩ than thở, không biết có phải dạo này đầu óc cô không bình thường không, tự nhiên lại rước phiền toái này về.
Đứng trước cửa nhà mình, lúc này Thuần Tưởng hiển nhiên không còn lựa chọn nữa, nhưng cô vẫn có một chút do dự.
Do dự không biết có nên ôm vật nhỏ này vào trong không, rõ ràng, vật nhỏ cô đang ôm trong tay là một thứ rất phiền phức, đại phiền phức.
Cô vốn không phải loại người nhàn hạ thoải mái, nuôi con chó con mèo chơi chơi, huống chi Thuần Tưởng tự nhận cô vẫn đang trong giai đoạn xây dựng sự nghiệp, làm gì mà có thời gian trông nom nó.
Vừa rồi thật sự là không đỡ được ánh mắt vô tội đáng thương của cậu bé kia mà…
Thuần Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, không biết có phải dạo này cô hay đồng cảm với người ta hay không, hay là nhất thời vọng động, dù sao thì bây giờ cũng đã ôm về rồi, không thể mặc kệ vật nhỏ này được, hay là quay lại tìm cậu bé kia? Chỉ sợ đã không còn tăm hơi nữa rồi.
Đang phiền não do dự nên phía sau có tiếng động, Thuần Tưởng vẫn không chút quan tâm để ý đến.
Tô Mộc đến gần Thuần Tưởng thấy cô đứng trước nhà mãi mà không vào, rõ ràng biết cô đang ngây người nhưng lại không hiểu cô đang suy nghĩ điều gì.
“Này, làm gì vậy?” Tô Mộc đưa tay vỗ vào vai cô.
“Á “ Thuần Tưởng kinh hãi kêu một tiếng.
Thật ra rất dễ hiểu, thói quen của con người vốn là như vậy, khi một người đang suy nghĩ chú tâm, đột nhiên gặp một tiếp xúc chắc chắn sẽ kinh hãi, gan lớn thì còn tỉnh hồn lại được, nhát gan đoán chừng sẽ bị sợ chết, nhưng Tô đại thiếu gia của chúng ta hoàn toàn không có tự giác ở phương diện này, chỉ cảm thấy Thuần Tưởng kỳ lạ.
“Kêu kêu cái gì, gặp ma à?” Tô Mộc khẽ nhíu mày, càng nhìn càng thấy Thuần Tưởng đang làm việc trái với lương tâm nên mới như vậy, Thuần Tưởng cũng thấy hơi chột dạ một chút.
Trong lòng cô hiểu rõ, người này thích sạch sẽ, nhất định sẽ không chấp nhận những thứ như mèo chó này, cô đứng quay lưng về phía anh, ôm thật chặt vật nhỏ vào trong tay, không biết là do cảm giác hay thật sự, Thuần Tưởng cảm thấy chú chó cũng đang run rẩy trong tay mình.
“Này, cô đang làm gì thế? Gặp ma thật sao?” Tô Mộc thấy cô mãi không lên tiếng, đành hỏi lại.
Hừ, gặp ma cũng không đáng sợ bằng gặp anh, Thuần Tưởng thầm nói trong lòng, mặc dù âm thầm sợ hãi trong lòng như chúng ta thấy thật sự, vô cùng, rất không có đạo lý, nhưng bạn Thuần Tưởng của chúng ta chính là như vậy, chỉ biết sợ hãi mà không dám phản kháng.
Cô hít sâu một hơi, hắng giọng, xoay người lại: “Không có ma quỷ gì cả, như vậy cũng bị anh hù chết rồi. Ôi thôi, chết tôi rồi!”
Tô Mộc nghe Thuần Tưởng oán hận, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới, phát hiện lớp lông trăng trắng trong lòng cô, cười hỏi: “Là con chó hay con mèo?”
Thuần Tưởng ngẩn người, rụt người lại: “À, là con chó!”
Không nhìn thấy nét mặt chán ghét đến nỗi muốn xé nát con chó như trong tưởng tượng, Thuần Tưởng vừa định buông lỏng một hơi, một giây sau, lời nói của Tô Mộc lại làm cô không rét mà run.
“Cô nuôi chó, chỉ cần chủ nhà không phản đối thì tôi cũng không nói gì nhưng nhớ kỹ, giữ chó của cô cho kỹ… Nếu không, tôi không chắc ngày mai sẽ còn gặp lại nó… Hay là ngày mai nó có còn nhìn thấy ánh mặt trời hay không…”
***
Quả là súc sinh, quá tàn nhẫn! Anh ta thậm chí còn có thể nói ra những lời như vậy sao…
Thuần Tưởng ôm chú chó run run trong ngực, không khỏi nhớ đến nghề nghiệp của tên kia – bác sĩ, bác sĩ nha! Mà theo bản năng nghề nghiệp, bác sĩ dường như luôn là nhân vật đại biểu cho phúc hắc và biến thái, không cần nói nhiều, chắc chắn chỉ có thể dùng từ siêu biến thái để liên hệ.
Thuần Tưởng chỉ là người bình thường thôi, cho nên với cô mà nói, có được suy nghĩ như vậy chắc hẳn cũng rất bình thường, được rồi, ít nhất với cô, đây là chuyện bình thường.
Huống chi, Tô đại thiếu gia vốn không phải người đàng hoàng, mặc dù những lời vừa rồi thoạt nghe qua thì giống như uy hiếp thôi nhưng ai có thể đảm bảo, anh ta sẽ không thực hiện chứ?!
Nhịn không được rùng mình một cái, Thuần Tưởng vừa vào nhà liền lập tức vứt chú chó xuống sàn nhà, muốn đi chuẩn bị đồ ăn cho nó nhưng lại sợ nó đi vệ sinh bậy, đành vừa tìm đồ ăn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn chú chó kia.
“Cảnh cáo mày đó, tiểu tiện đại tiện cũng nên thục nữ một chút! Nhưng mà…”Hình như cô chưa nghiên cứu xem nó là nam hay nữ thì phải.
Lò vi sóng “đinh” một tiếng, Thuần Tưởng cẩn thận lấy sữa tươi vừa được đun nóng ra, đi đến trước mặt chú chó rồi ngồi xuống ghế sofa.
“Muốn ăn không?” Thuần Tưởng nhíu mày, nhìn đôi mắt to ngây thơ kia, ôm nó vào lòng nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cô xách nách nó lên đặt trước mặt.
“Wow, thì ra là một cậu bé nhỏ nha!” Thuần Tưởng có chút kinh ngạc nhìn vật nhỏ lắc qua lắc lại trước mặt, mỉm cười tà ác.
“Vậy… để chị đây tìm cho mày cái tên đi!” Thuần Tưởng nói xong câu này, thoáng nhìn qua lần nữa, đột nhiên liên tưởng đến nồi thịt chó.
“Một đồng tiền… Mày là nam phải không, chị đây nói cho mày biết, có người bảo, đàn ông như một khối tiền xu, và đằng sau đàn ông chính là một đoá hoa cúc.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa quay mặt “Một đồng tiền” về phía mình, làm nó không khỏi ngượng ngùng, vặn vặn vẹo vẹo thân thể.
“Này, “1” mày cũng có, lỗ đít nhỏ cũng có, một đồng tiền, đã bảo là một đồng tiền mà.” Thuần Tưởng rất đắc ý, cái tên này thật sự quá cá tính, độc nhất vô nhị thì cô không dám nhận, nhưng đó chắc chắn không thể đụng hàng. Thuần Tưởng luôn nghĩ như vậy, đã sống thì phải sống cho tốt, không thể đánh mất đi cá tính của mình.
Cô nhớ có một câu nói như vầy: mỗi người sinh ra đều là một sự khởi đầu mới của một cuốn sách nhưng không biết vì sao, có rất nhiều người lại muốn trở thành sách lậu.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, trong xã hội ngày nay, muốn trở thành một quyển sách trắng thật sự thì rất khó, rất rất khó.
Đặt chén sữa tươi nóng đến gần môi mình, Thuần Tưởng nếm thử một miếng, nhiệt độ vừa đủ rồi!
“Uống được rồi đấy.” Thuần Tưởng đặt xuống mặt đất, trước mặt Một Đồng Tiền, đẩy đến phía nó.
Một đồng tiền phẫn nộ nhìn chén sữa, dường như không có hứng lắm, không ngừng xoay cái chén vòng vòng, Thuần Tưởng có chút buồn bực, không hiểu nó muốn làm gì, nhưng nhìn nó cứ vờn cái chén mãi, đuôi thì cong lên, dường như đang cố nhịn…
Thuần Tưởng tỉnh ngộ!
Thì ra là nó muốn làm “đại sự”!
Làm sao mà để nó “làm xằng làm bậy”trong phòng khách được chứ! Dưới tình thế cấp bách, Thuần Tưởng đẩy Một Đồng Tiền đi về phía trước, Một Đồng Tiền mất thế cũng nghiêng ngả theo.
Vội vàng đến cạnh cửa mở cửa ra, bỗng nhiên, vật nhỏ kia như bị điên vậy, lao thẳng ra ngoài…
“A! Này, Một Đồng Tiền!” Thuần Tưởng kinh hãi kêu một tiếng, vội vàng đuổi theo
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 25: Thương Nhân! Thương Nhân Cáo Già! Ads “Một Đồng Tiền!”
Mặc dù vật nhỏ chạy rất nhanh nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ, nhờ vậy nên Thuần Tưởng mới có thể chạy theo nó được đến giờ.
“Két…” Một tiếng thắng xe dồn dập truyền đến
“Hú…” Nơi khúc quanh, Một Đồng Tiền quẹo ngoặt, Thuần Tưởng chạy theo phía sau chỉ nghe thấy tiếng nó kêu đau, sau đó không nghe được tiếng gì khác nữa.
Thuần Tưởng thật sự rất sợ, muốn đi xem xem sao vật nhỏ lại phát ra tiếng kêu rùng rợn như vậy, nhưng rồi lại sợ sẽ nhìn thấy cảnh vật nhỏ nằm trên đống máu đỏ tươi, thật sự đáng sợ!
Thuần Tưởng cúi đầu lưỡng lự, định đi lên xem sao, nhưng lại bị sợ hãi kéo về, nghĩ đến thảm trạng gần chết của Một Đồng Tiền, trong đầu suy nghĩ miên man lan man dài dòng, nhưng thật ra cũng chỉ là suy nghĩ của Thuần Tưởng thôi, thực tế thì sau tiếng “hú” kia, không còn việc gì xảy ra nữa.
“Đây là chó nhà cô?” Bất chợt, trên đỉnh đầu cô bỗng xuất hiện một “bóng ma”.
Thuần Tưởng ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt cao lớn, thoạt nhìn… Dường như … Hơi quen mắt …
“Đây là chó nhà cô?” Người đàn ông kia thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, tướng mạo tuy không “yêu nhan hoặc chúng” như Tô Mộc, nhưng mặt mũi cũng tuấn lãng, làm người ta cảm thấy thoải mái, giọng nói thì trầm thấp, khi nói chuyện cũng rất ôn hoà.
“Đúng đúng đúng, đây là chó của tôi!” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, nhìn Một Đồng Tiền đang cúi gằm mặt trên tay anh ta, cả người dính đầy mỡ, bẩn đến nỗi không nhìn ra chó nhà ai nữa, cô không khỏi thở dài một tiếng.
Nhận lấy Một Đồng Tiền, Thuần Tưởng vội vàng kiểm tra tỉ mỉ vật nhỏ từ trên xuống dưới, không phát hiện vết thương gì nghiêm trọng, lúc này mới yên lòng thả lỏng một hơi.
“Nó đó, chui vào dưới bánh xe của tôi, trên người còn bị dính chút xăng, vậy mà không bị đả thương gì, thật là lợi hại!” Người đàn ông nhàn nhạt cười, thấy Thuần Tưởng không có ý định mở miệng nói chuyện, anh ta mới mất hứng mở lời trước.
Thuần Tưởng rốt cuộc cũng định hồn lại, lúc này mới nhớ ra là mình nên nói điều gì: “Hại anh gặp phiền toái, thật xin lỗi… Dù sao anh cũng là người tốt mà, việc kia…”
“Cô không nhớ tôi sao?” Người đàn ông nhíu mày, cắt đứt lời của Thuần Tưởng.
“A!!” Thuần Tưởng lộ vẻ khó xử, người ta đã nói như vậy, có nghĩa hai người đã từng gặp mặt, huống chi vừa rồi Thuần Tưởng cũng cảm thấy, cảm giác người này đem đến rất quen thuộc.
Chỉ là… Rốt cuộc đã gặp ở đâu chứ?
Cô thật sự không nhớ ra, Thuần Tưởng càng lúc càng thấy khó khăn, nếu nói một người đã từng gặp mặt, mà không nhớ rõ tên đối phương thì quả thật là hơi thất lễ, nhưng bây giờ Thuần Tưởng thật sự không nhớ được người này là ai.
“Được rồi, không cần suy nghĩ nữa.” Người đàn ông bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra… Tấm danh thiếp tôi đưa cho cô không có tác dụng gì cả.”
Danh thiếp…
Thuần Tưởng khẽ nheo đôi mắt to lại, lúc lắc đầu: “A – Anh là Triệu Cạnh Hàng!”
“Đã bao lâu không gặp rồi? Tôi mờ nhạt đến nỗi cô không thể nhớ được sao?” Triệu Cảnh Hàng trêu ghẹo Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng vội vàng khoát tay, cười cười nói: “Không phải không phải. Tôi làm sao mà không nhận ra được giám đốc Triệu đây! Chỉ là… Một nhân vật lớn như anh, sao lại xuất hiện trong khu phố rách nát này thế?”
Triệu Cảnh Hàng đưa tay vỗ vỗ đầu cô, nhìn cô ân cần cười, không khỏi cảm thán, nha đầu này, quả đúng là không chỉ đần một chút.
“Thật sao? Thì ra tôi là một nhân vật lớn sao? Sao tôi còn không biết nhỉ?” Triệu Cảnh Hàng vừa nói, vừa chỉ chỉ chú chó trong lòng Thuần Tưởng: “Có muốn đưa nó đến bệnh viện khám không?”
“A? Hả… Cái gì? Nó à…” Thuần Tưởng cười phá lên, bứt lấy một móng tay của Một Đồng Tiền, làm nó không rét mà run. “Không có gì không có gì, không cần đến bệnh viện uổng phí như vậy, nó tốt lắm mà!”
“Có vẻ cô rất thích nó, tôi thấy… Hay là đi đi, lên ngồi xe tôi đi, về phần viện phí cô lo lắng thì cứ để tôi trả. Mặc dù cậu nhỏ này chạy đến nhưng dù sao cũng là tôi đụng.”
“Không cần không cần, anh khách sáo quá rồi. Cạnh nhà tôi có một bác sĩ mà, không cần sợ!” Thuần Tưởng vội vàng từ chối ý tốt của anh ta, đành tạm thời dùng Tô Mộc làm bia đỡ đạn.
“Hửm? Trùng hợp vậy sao?” Thấy Thuần Tưởng cứ từ chối mãi, Triệu Cảnh Hàng mặc dầu thấy không vui nhưng cũng không để trong lòng, chỉ là càng lúc càng thấy nghi ngờ thôi.
Như vậy có tính là nói láo không… Tô Mộc vốn là bác sĩ mà, Thuần Tưởng cười thản nhiên rồi gật đầu.
“Bác sỹ thú y à? Có thể trị được không?” Triệu Cảnh Hàng không từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp một câu.
Nụ cười lúc này của Thuần Tưởng cứng đờ, không ngờ anh ta lại hỏi như vậy, đành phải thuận thế tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô vẫn thản nhiên như cũ, dĩ nhiên là trong lòng không lấy làm thản nhiên là mấy, đành để ai kia chịu thiệt một chút, tuy hơi biến đổi chuyên môn của ai kia nhưng cô lại không cảm giác được mình đang nói dối, có người đã từng nói mà, người cao cấp thì cũng đều là động vật thôi. Tên kia chữa bệnh cho người, vậy cứ coi như một nửa là trị cho động vật, về phần anh ta có thể chữa bệnh cho con chó này không thì… Cô cũng không rõ lắm, bác sĩ mà, bác sĩ cũng có bằng cao cấp chứ!
“A, trùng hợp như vậy cũng tốt.” Triệu Cảnh Hàng đáp một tiếng.
Nói xong, hai người đứng yên tại chỗ, đột nhiên không còn đề tài gì để nói. Đứng một hồi lâu, Thuần Tưởng mới phát hiện bây giờ trông cô cực kỳ mất hình tượng!!!
Quần ngủ rộng thùng thình mặc ở nhà, dép lê màu xanh lam hình khối vuông, tóc thì rối bời, buộc lung tung, tóm lại là vô cùng xấu xí.
“Chuyện đó… Nếu không có gì thì tôi đi trước đây…” Thuần Tưởng lấy tay lay lay hai cái bím tóc rối tinh của mình.
“Đợi chút, tôi muốn tiếp tục hàn huyên với cô.” Triệu Cảnh Hàng thấy Thuần Tưởng định bỏ đi, vội vàng mở miệng trước, định chuẩn bị nói tiếp thì lại bị một người khác cắt ngang.
“Ở đây làm gì thế? Thế nào? Hai người quen biết nhau? Sao không vào nhà mà hàn huyên đi? Đứng ở ngoài này hóng gió sao?” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại mạnh mẽ đến ghê gớm truyền đến, Triệu Cảnh Hàng và Thuần Tưởng đều ngây ngẩn cả người.
Giọng nói này, con bà nó! Thuần Tưởng không cần quay đầu cũng biết người nọ là ai, chỉ là… Sao anh ta lại đi ra đây chứ? Còn nói những lời này, vừa rồi cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Triệu Cảnh Hàng nên mới kiếm cớ vào trong, không ngờ tên kia lại… Đúng là thích làm cô khó xử mà.
Dĩ nhiên, không muốn nói gì nhiều, cũng không phải do Thuần Tưởng thấy Triệu Cảnh Hàng là người xấu hay không thích đến gần gì, đúng ra mà nói thì quen được người có quyền thế thì ở phương diện nào cũng đều tốt nhưng… Không biết vì sao, Thuần Tưởng lại rất sợ, sợ thương nhân như Triệu Cảnh Hàng đã mò mẫm lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đã tôi luyện thành một thương nhân cáo già.
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 26: Hay Là Đã Có Người Khác? Ads “Ơ, đây không phải là Tô Đại thiếu gia sao, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Triệu Cảnh Hàng nương theo giọng nói xoay đầu lại, thấy Tô Mộc, đầu tiên hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, nở nụ cười công thức hoá, chạy đến chào hỏi cùng Tô Mộc chào hỏi.
Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn hai người kia, chắc là quen nhau đây! Lúc này xoay mặt lại nhìn Tô Mộc, đúng, người này quả là giống Triệu Cảnh Hàng, ngay cả nụ cười hiện giờ cũng giống nhau như đúc.
“Giám đốc Triệu, người bận rộn như anh sao lại rảnh rỗi đến đây chứ?” Tô Mộc hừ hừ cười, đi đến bên cạnh Thuần Tưởng, đưa tay khoác lên vai cô, hành động tự nhiên đến không ngờ.
Tôi và anh quen thuộc lắm sao? Thuần Tưởng bĩu môi, nhún vai, thôi thì cứ giữ lại chút mặt mũi ít đến đáng thương của anh ta đi.
“A… Anh quen với cô Thuần Tưởng à?” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc, rồi ánh mắt lại ý vị lướt qua đôi tay đang khoác lên đôi vai kia.
Anh ta làm sao mà biết tên cô chứ? Thuần Tưởng đột nhiên nhớ lại, hình như cô chưa từng đề cập đến, Triệu Cảnh Hàng hình như cũng chưa từng hỏi, vậy làm sao mà anh ta biết được?
“Bình thường, chỉ là hàng xóm mà thôi.” Tô Mộc buông tay đáp trả, tiếp tục nói: “Anh cũng quen với Thuần Tưởng mà, dù sao cô ấy làm việc ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen cũng khó.”
“Sặc!! Cái gì?” Thuần Tưởng kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Tô Mộc: “Anh vừa nói cái gì vậy? Chuyện đó…”
Cái gì gọi là “Cô ấy làm ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen cũng khó chứ?” Ai là ông ngoại anh ta chứ? Vương sư phụ, Lão Vương sao? Triệu Cảnh Hàng này thật là! Đúng là quá mức giảo hoạt! Vì sao không nói với cô chứ? Triệu Cảnh Hàng biết tên họ của cô… nhất định là do Lão Vương nói đây.
Vậy mà còn làm như không quan hệ đến mình, có gì để giấu diếm cơ chứ? Thuần Tưởng không hiểu rốt cuộc người này đang suy nghĩ điều gì, cũng cảm thấy cảm kích Tô Mộc, tại sao Tô Mộc lại cố ý nói ra thân phận của Triệu Cảnh Hàng chứ? Chắc là sợ cô không biết rồi lại mắc bẫy đây mà!
“A, thì ra là hàng xóm… Lúc nãy Thuần Tưởng có nói đến bác sĩ thú y, chẳng lẽ…” Vội vàng chuyển đề tài, Triệu Cảnh Hàng quả là khôn khéo, nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về Tô Mộc.
“Bác sỹ thú y?!” Tô Mộc thu lại nụ cười, nhăn mày liếc nhìn tiểu nha đầu đang cúi gằm mặt kế bên.
Thuần Tưởng làm bộ như không nghe thấy, vội vàng nói: “Nếu hai vị đã quen nhau thì chi bằng cứ tiếp tục nói chuyện đi, vừa lúc tôi phải về nhà chăm sóc cho cún cưng, không làm phiền hai người nữa.”
Thuần Tưởng vừa nhấc chân đã bị Tô Mộc kéo cổ áo trở về.
“Nè, anh làm gì vậy? Đang ngăn cản quyền tự do của con người sao? Đây là phạm pháp nha!” Vẻ mặt Thuần Tưởng cầu xin giãy dụa.
“Tôi không có ngăn cản quyền tự do của cô, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút điều thôi.” Tô Mộc ngẫm lại, giương mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng: “Triệu Cảnh Hàng, hôm nay không còn sớm nữa, hôm nào rảnh thì sang ăn bữa cơm, hôm nay tôi phải đưa người này về nhà trước rồi.”
Triệu Cảnh Hàng lễ phép cười một tiếng, khẽ gật đầu, nhìn hai người ồn ào rời khỏi, chân mày càng lúc càng nhíu sâu.
***
“Này này này! Buông ra!!!” Thật sự không nể mặt cô! Sao lại đối xử với cô trước mặt người ngoài như vậy? Thuần Tưởng phản kháng la lên.
Nha đầu này, lại còn xù lông nhím nữa! Tô Mộc bĩu môi, không phản ứng gì, chỉ rụt tay về, dĩ nhiên, lôi cả thêm con chó của cô nữa… Vào nhà cô…
“Này này này, nhà tôi anh vào làm chi vậy?” Thuần Tưởng đứng thẳng người, chỉ vào Tô Mộc hô to nói.
“Cô gái bé bỏng, đừng ầm ĩ nữa, hơn nữa… Tôi hỏi cô, ai tên “này này này” thế? Nếu cô đang nói chuyện với tôi thì tôi cho cô biết, tôi cũng có tên! Tên tôi lại càng không phải “này này này”. Tô Mộc quét mắt nhìn Thuần Tưởng, ngượng ngùng nói.
“Được rồi, anh đến nhà tôi hẳn là không phải nói về chuyện này!” Thuần Tưởng vỗ vỗ lưng Một Đồng Tiền phía sau lưng, để nó ngồi xuống đất, có lẽ do quá kinh sợ nên vật nhỏ xám xịt gục trên mặt đất, cúi gằm đầu.” Có chuyện gì thì mời nói nhanh, tôi còn phải chăm sóc cho cún cưng của tôi.”
“Cún cưng?! Được, ôm chó của cô lại đây để tôi xem xem.” Tô Mộc hất cằm, chỉ chỉ vật nhỏ trong tay Thuần Tưởng.
“Tôi thấ… Hình như khỏi đi thì hơn.” Thuần Tưởng gượng gượng cười hai tiếng, biết Tô Mộc thích sạch sẽ như vậy, đừng nói là bản thân mình, chỉ sợ một ngày tắm nước sát trùng một trăm lần, Tô Mộc vẫn khinh thường những cún cưng này như cũ, khó đảm bảo cô đưa Một Đồng Tiền đến trước mặt anh ta, anh ta sẽ trở mặt!
“Không là sao chứ? Không phải cô nói tôi là bác sĩ thú y sao! Sao cô không mau chóng giao cún cưng cho tôi khám bệnh đi?” Tô Mộc nói.
Thuần Tưởng cười càng lúc mất tự nhiên, người này quả nhiên vẫn còn ghi hận, lòng dạ đúng là hẹp hòi: “Không cần làm phiền anh, không cần không cần, ô… A không, hải quy sinh viên đại học a, thạc sĩ hay là bác sĩ? Hay là cái gì gì đó? Làm sao mà để anh khám bệnh cho cún cưng được…”
Thuần Tưởng cứng ngắc cười, mở miệng là muốn tiễn khách, Tô Mộc nhân lúc Thuần Tưởng nói, kéo chặt cổ tay Thuần Tưởng lại.
Trái tim Thuần Tưởng bỗng lỗi mất hai nhịp, cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn sâu chăm chú vào ánh mắt loé lên vẻ giảo hoạt của Tô Mộc, anh ta chầm chậm mỉm cười: “Chó và mèo…”
“Không phải tôi chưa từng xem.” Khi nói đến đây, Tô Mộc dường như cố ý, ngồi dịch vào gần Thuần Tưởng, đôi môi để sát vào vành tai cô, thấp giọng nói nhỏ.
Khoảng cách quá gần làm cô không tự nhiên đỏ mặt, vội vàng hất con người này ra, Thuần Tưởng lắp bắp: “Tôi, tôi … Aizzz, thì cũng chỉ là chuyện chó và mèo thôi mà! Anh, anh nói lẹ đi… Rồi mau chóng trở về nhà nữa.”
“Gần đây không có chuyện gì làm… Mời tôi thử độc được không?” Tô Mộc chau chau mày, chuyển sang đề tài một cách tự nhiên.
Có lầm hay không? Anh ta có ý gì chứ? Nói không muốn ăn nữa cũng là anh ta, hôm nay thì tốt rồi, đột nhiên lại bị bệnh thần kinh gì nữa đây? Không biết có phải bệnh nhân cách phân liệt nghiêm trọng không? Thuần Tưởng bĩu môi không trả lời.
“Hay là đã có người khác thử độc giúp rồi?” Tô Mộc nhăn nhó mặt, nhưng nói ra lại rất nhẹ nhàng: “Là người cô nói đã từng thích? Hay là… Người vừa gặp lúc này, Tổng giám đốc Triệu?”
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 27: Thử Độc! Anh Có Muốn Không? Ads “Anh… Có ý gì?” Thuần Tưởng dùng ngón tay xoa xoa mũi, rụt vai về tạo khoảng cách vừa đủ với Tô Mộc.” Anh nghĩ là… Anh nghĩ là… “
Thuần Tưởng không biết sao cô không nói ra lời được, cứ nghĩ là nghĩ là mãi, vẻ mặt cũng bối rối không kém.
Tô Mộc thú vị nhìn cô, đợi cô nói tiếp, cô cứ nghĩ là nghĩ là, không biết nên nói vế câu sau như thế nào sao? Tô Mộc cảm thấy với trí thông minh của mình, tối thiểu là trí thông minh của người bình thường, đều có thể lý giải những điều mà Thuần Tưởng đang suy nghĩ.
“Anh, anh nghĩ là… Tôi là loại người mà ai cũng được sao? Người bình thường muốn ăn thì ăn sao? …Nên nhìn xem có giá trị hay không mới đúng. Lòng tốt mà bị người như anh xem như lừa đảo, thật là hiếm thấy!” Thuần Tưởng bĩu môi, nói hết những gì mình suy nghĩ trong lòng ra.
Dừng một chút, khi Tô Mộc nghe nói như thế, đúng là có chút sửng sốt, không ngờ cô sẽ nói ra những lời này, thật sự, không ngờ kết quả đoán tới đoán lui lại như thế này.
‘Anh, anh nghĩ tôi là người mà ai cũng ăn được? Người bình thường muốn ăn thì có sao’ những lời này có ý gì? Được lắm, mặc dù IQ của Tô Mộc không cao, nhưng cũng có thể đoán được ý nghĩa đằng sau lời nói này, hơn nữa, miễn cưỡng lắm thì anh cũng xem như thông minh hơn cô một chút.
Đó là “đãi ngộ khác nhau” mà thôi, những lời của cô bạn Thuần Tưởng chính là có ý nghĩa như vậy.
“Hử? Thật vậy sao?” Tô Mộc cười: “Vậy tôi không phải người bình thường?”
“A, ha hả…” Cô bạn Thuần Tưởng giật giật môi, không cách nào đáp lại được
“Hử?!” Hiển nhiên, Tô Mộc không hề chuẩn bị được cô sẽ trả lời bằng hai tiếng “ha hả”, lại định hỏi tiếp thì.
“Đừng nói nữa, tôi phải đi tắm cho Một Đồng Tiền đây” Thuần Tưởng ôm lấy vật nhỏ trên mặt đất, đi về phía phòng tắm, lầm bầm lầu bầu: “Nhiều dầu máy như vậy, không biết có sạch không đây.”
“Một Đồng Tiền?” Tô Mộc hiển nhiên vẫn chưa muốn nhích mông đi, không biết sao “đãi ngộ đặc thù” này lại làm tâm trạng anh thấy thoải mái vui sướng vô cùng, đôi chân dài cũng tự giác đi theo cô vào phòng tắm.
Người này còn chưa chịu đi sao? Thuần Tưởng khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nói nhưng không thể bất lịch sự đến nỗi mở miệng trực tiếp đuổi về được, đành giải thích: “Đúng vậy đúng vậy, anh không có lên mạng sao? Có một câu nói rất hay – đàn ông chính là một đồng tiền xu!”
“Chính diện là một, phía sau… Là hoa cúc.” Nụ cười Tô Mộc cứng đờ, khoé môi co giật hai cái, bổ sung giúp Thuần Tưởng xong mới phát hiện, suy nghĩ của nha đầu Thuần Tưởng này tuyệt đối không giống người bình thường!
Một cô gái đặt tên cho cún cưng của mình có thể đặt ra cái tên như vậy sao? Chẳng lẽ không thể là Tiểu Bất Điểm, Tiểu Khả Ái, Bạch Bạch hay Tiểu Thỏ sao? Tại sao lại là một cái tên kỳ cục như vậy?
“Thời đại cá tính mà!” Dường như hiểu được nghi vấn của Tô Mộc, Thuần Tưởng không quay đầu lại đáp.
Ặc…
Nhưng hình như là cá tính quá đáng rồi! Nhưng nghe mãi cũng không khó nghe lắm, Tô Mộc bất đắc dĩ, đành tự an ủi mình, ít ra đây vinh hạnh của cuộc đời anh, có thể gặp được con chó có cái tên độc đáo như vậy… Cũng xem như có sáng tạo…
“Tô Mộc.” Thuần Tưởng đột nhiên mở miệng, gọi người đang mất hồn trở về trần gian.
“A?!”
“Tô Mộc, vừa rồi tôi cũng hơi thắc mắc… Sao anh lại xuất hiện đúng lúc vậy? Rốt cuộc, đêm hôm khuya khoắt anh đi ra ngoài làm gì?” Thuần Tưởng nhăn nhó quay mặt nhìn anh.
Ra cửa làm gì ư? Tô Mộc lạnh lùng hừ cười một tiếng, anh đương nhiên không nói, anh vội vã đi ra ngoài như vậy là vì lúc nãy nhân lúc rảnh rỗi, chuẩn bị quan sát cô bạn hàng xóm này có đang nghiên cứu công thức nấu món nào mới không, nhưng không ngờ lại nghe thấy một tiếng hét vô cùng, rất rất chói tai, cho nên…
Đầu tiên, khi nghe tiếng la hét của Thuần Tưởng, Tô Mộc chỉ nghĩ là lỗ tai mình sắp hỏng rồi, nha đầu này đâu có đến mức cùng cực như vậy? Chỉ vì Một Đồng Tiền thôi, có cần kinh hãi đến mức đó không?
Nhưng sau đó, không nghe thấy động tĩnh gì từ nhà bên cạnh nữa, trái lo phải nghĩ, Tô Mộc thậm chí còn có phần không an lòng, lại nghe thấy tiếng đóng cửa dồn dập, anh nghĩ có lẽ nha đầu kia ra ngoài, thử sang nhà bên cạnh gõ cửa, quả nhiên Thuần Tưởng không có ở nhà.
Cho nên, bây giờ Tô Mộc đứng ở nơi này, cũng hiểu được vì sao nha đầu lại khẩn trương đến như thế.
Dĩ nhiên, đây chỉ là nguyên nhân hậu quả, tự anh hiểu tự anh biết là được rồi, không cần phải giải thích với tên ngốc kia, Tô Mộc nghĩ như vậy nên tuỳ tiện tìm lý do nào đó, qua loa tắc trách là được rồi, cho nên anh trả lời “Đi xuống lầu mua nước thôi, chuyện đơn giản như vậy cần hỏi sao?”
“Cần gì phải xuống lầu để mua nước? Anh uống nước gì chứ? Vậy… Anh mua chưa?” Ánh mắt nghi ngờ rơi vào người Tô Mộc, Thuần Tưởng cô đâu có đần độn đến thế.
“Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?” Tô Mộc không nhịn được trả lời, đánh chết anh cũng không nói là do không yên lòng nên mới chạy xuống.
“Vậy bây giờ anh còn ở nhà tôi làm gì?” Thuần Tưởng cau mày, xoa xoa xà phòng lên cho Một Đồng Tiền.
Dòng nước ấm áp xả xuống, có vài giọt bắn lên người Thuần Tưởng, thấm ướt quần áo cô, trên mặt cô còn sót lại vài giọt nước tinh mịn, cô vừa đưa tay lau mặt, vừa xả nước cho Một Đồng Tiền.
Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, không những xuất thần mà còn không đáp lại vấn đề của cô.
“Sao vậy?” Không nghe thấy câu trả lời của Tô Mộc, Thuần Tưởng nghiêng đầu lại nhìn, phát hiện ánh mắt Tô Mộc đang nhìn mình chằm chằm, cô hơi sửng sốt, nhất thời không biết vì sao mặt lại nóng bừng lên.
Tô Mộc bị Thuần Tưởng hỏi như vậy, dĩ nhiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không có gì nữa, tôi về trước đây.”
Thấy anh xoay người rời đi, Thuần Tưởng đột nhiên mở miệng: “Chờ chút…”
Anh thật sự đứng lại, chờ câu tiếp theo mà cô nói, Thuần Tưởng cũng hơi ngây ngốc, không hiểu vì sao cô lại kêu Tô Mộc lại, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
“Cái gì?” Rốt cục không chờ được nữa, Tô Mộc mới bực mình hỏi.
“À… Anh … Nếu rảnh rỗi thì… Tôi muốn nói, gần đây mới nghiên cứu ra món mới, anh có hứng… Thử độc không?”
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 28: Hàng Xóm! Cho Nên Chỉ Là… Ads Không biết nên hẹn như thế nào nên hai người cứ thế mà ước định, nói là buổi tối sau khi tan việc, khi Thuần Tưởng chế biến ra món ăn mới thì Tô Mộc sẽ thưởng thức “thử”.
Mặc dù không biết hai người vì sao mà thay đổi, nhưng tâm trạng hôm nay của Thuần Tưởng thoạt nhìn không tệ, cô thấy, có lẽ quan hệ giữa cô và Tô Mộc đã trở về như trước kia.
Viên Hiểu Phong cũng thấy hôm nay Thuần Tưởng có vẻ kỳ lạ, trong lòng cũng lẩm bẩm, ngầm suy đoán xem tâm trạng này của Thuần Tưởng có liên quan đến Tô Mộc hay không, dĩ nhiên, chỉ là suy đoán thôi nhưng đã sớm làm nội tâm cô ta thấy bất an, Viên Hiểu Phong không nhịn được hỏi: “Thuần Tưởng, hôm nay hình như tâm trạng vui vẻ lắm?”
“A?! Có sao?” Thuần Tưởng cười sờ sờ mặt mình, xem thường hỏi ngược lại.
“Còn không có nữa? Miệng cười ngoác mang tai rồi kìa!” Viên Hiểu Phong cười ha ha, đưa tay kéo lấy hai tai của Thuần Tưởng.
“Tôi không thấy như vậy, tôi cũng giống như ngày thường thôi mà, sao cô lại khoa trương vậy chứ?” Thuần Tưởng thật sự không thấy hôm nay bản thân mình có chỗ nào kỳ lạ, có lẽ nên đổi sang cách nói khác, thật sự có chỗ kỳ lạ, nhưng cô bé này lại không hiểu được.
“Không phải vậy, ý tôi là…” Viên Hiểu Phong muốn nói gì đó, lại bị người ta gọi ra đằng sau bếp.
“Hừ hừ, cô mạnh miệng cho lắm rồi lại không chịu nói, sớm muộn gì tôi cũng biết thôi!” Đối với câu nói cuối cùng trước khi Viên Hiểu Phong ngại ngùng rời khỏi, Thuần Tưởng vẫn thấy không hiểu, cô… Rốt cuộc muốn biết điều gì?
Ở phòng khám cạnh bên, tâm trạng của Tô Mộc hiển nhiên cũng rất tốt, mặc dù ngoài mặt thì vẫn lạnh như tảng băng, nhưng không khí chung quanh hiển nhiên khác hẳn với ngày thường.
“Này này này, Trương Gia, cô có thấy hôm nay Tô đại thiếu gia của chúng ta kỳ lạ không?” Tần Phong Thành bĩu môi, hất cằm nhìn bóng Trương Gia đang vất vả làm việc
Trương Gia giả vờ như buồn nôn, nói: “Có ngày nào mà anh ta không kỳ lạ chứ?”
Tần Phong Thành chậm rãi quay đầu, dời mắt sang nhìn Trương Gia, sau đó dùng sức gật đầu, vẻ mặt đồng ý một cách nghiêm túc: “Đúng vậy! Tô Mộc không có ngày nào là bình thường cả… Cho nên… Hôm nay biểu hiện của anh ta bình thường, còn làm việc rất chăm chỉ, như vậy có coi như không bình thường không?”
Trương Gia trợn trắng con mắt, nét mặt “lười nói nhiều lời”, vứt bỏ Tần Phong Thành.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, một tiếng chuông cực kỳ tiêu chuẩn vang lên, Tần Phong Thành thật không tin nổi nữa, bây giờ còn có người dùng tiếng chuông này làm nhạc chuông cho điện thoại sao? Có nhầm lẫn không? Là cái loại nhạc mà bà mụ bên cạnh hay “Em không làm gì sai, sao anh lại không chú ý tới em chứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ………………………..”
Dĩ nhiên, khi Tần Phong Thành còn đang suy nghĩ miên man, Tô Mộc đã bước nhanh đến bàn làm việc, lấy điện thoại di động ra, ngay khi anh bấm nút “nhận”, điện thoại lại tắt máy.
Nhìn kỹ cuộc gọi nhỡ, là Tô Viễn.
Tâm trạng vừa rồi không tệ lắm, nhưng sau khi Tô Mộc nhìn điện thoai xong, không khỏi nóng nảy, cũng có cảm giác bất bình thường kỳ lạ trào dâng trong lòng, nhưng lại không hiểu rõ nó là cảm giác gì.
Anh có chút do dự, không biết có nên gọi lại hay không.
***
Tô Mộc cuối cùng vẫn gọi cho Tô Viễn, nhưng lại nhận được mấy tiếng “tút tút” lạnh như băng - không có ai trả lời.
Tô Viễn rốt cuộc đang làm gì? Một cảm giác khác thường đang tăng không phanh trong lòng Tô Mộc, không cách nào chuyển được, không biết rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì nên vội vã tìm anh?
Tô Mộc quyết định, nếu quả thật trong nhà có chuyện, Tô Viễn nhất định sẽ gọi lại lần nữa.
Song, mãi cho đến khi phòng khám đóng cửa, Tô Mộc cũng không nhận được cuộc gọi thứ hai của Tô Viễn nữa.
Người này rốt cuộc đang làm gì? Tô Mộc không khỏi nhíu mày, ném điện thoại di động sang ghế phụ, dứt khoát không thèm nghĩ đến cậu ta thì hơn.
Liên tiếp mấy ngày, phòng khám của Tô Mộc cũng khá đông, sau khi tan việc Thuần Tưởng cũng chạy khắp nơi, mua mấy nguyên liệu nấu ăn khó gặp, hay là đi tìm những món ăn đặc sắc, tóm lại là mấy ngày không gặp nhau, cho nên ước định mấy ngày trước vẫn chưa thực hiện được.
Thuần Tưởng cảm giác mình đúng là đồ thần kinh, qua lại trong siêu thị nãy giờ, đổi tới đổi lui, mua cả đống đồ, rốt cuộc mua rồi mới phát hiện, đại đa số đều là những món mà Tô Mộc thích ăn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại quen thuộc với khẩu vị của anh đến như vậy, Thuần Tưởng bĩu môi, nhấc chân đi ra khỏi thang máy.
Một bóng người đứng trước cửa nhà Thuần Tưởng, chậm chạp không chịu vào cửa, Thuần Tưởng có chút buồn bực, mở miệng liền hỏi một câu: “Tô Mộc? Anh đứng đây làm gì vậy?”
Hiển nhiên, người bị hỏi cứng người lại, sau đó từ từ xoay người, khi anh ta xoay người, Thuần Tưởng mới phát hiện mình nhận nhầm người, người này hiển nhiên không phải người “ngẩng đầu không thấy cúi đầu thì thấy” – Tô đại thiếu gia, nhưng người này lại có phần tương tự như Tô Mộc, ánh đèn tối tăm làm cô không nhìn rõ, như vậy thì không sao, chỉ là…
“Thuần Tưởng?!” Người đứng trước cửa mặc dù gặp người không ngờ đến, nhưng hiển nhiên quen biết cô, hơn nữa… Hình như còn rất quen thuộc…
“Tô… Viễn?” Người sửng sốt lúc này lại là Thuần Tưởng, cô chau mày lại, hơi nghiêng đầu, vừa rồi khi Tô Viễn gọi tên cô cũng có vẻ bất ngờ, có nghĩa người Tô Viễn đợi không phải cô, mà là…
“Anh đến tìm Tô Mộc?” Thuần Tưởng bình tĩnh, Thuần Tưởng thật bình tĩnh, ngay cả chính cô cũng thấy kinh ngạc, có thể nói chuyện với Tô Viễn một cách bình thường đến không thể bình thường hơn nữa sao? Thật là ghê gớm…
“Tô Mộc?! Hai người quen nhau? Hay là…” Tô Viễn lẩm bẩm trong lòng, không biết vì sao, Thuần Tưởng nhắc đến Tô Mộc anh cũng thấy kỳ lạ, nói được một lúc anh lại không biết nên trả lời vấn đề của cô như thế nào…
“Nhà bên cạnh, là hàng xóm của tôi.” Thuần Tưởng chỉ chỉ cánh cửa bên cạnh, gât đầu nói.
“Thì ra chỉ là hàng xóm thôi sao?!” Tô Viễn cười, nghe giọng điệu của cô cứ nghĩ hai người thân lắm. Cho nên… Chỉ là hàng xóm thôi, huống chi, tính cách của Tô Mộc anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đối với Thuần Tưởng, có lẽ còn chưa đến trình độ “bà con xa, láng giềng gần” nữa!
|