Hắc Bạch Lam lái xe đến căn biệt thự tối qua tại ngoại thành, anh mở cửa đi vào, hai tên thuộc hạ thấy anh liền cúi đầu chào.
- 'Lão nhị.'
Hắc Bạch Lam hỏi :'Thế nào rồi?'
- 'Hai tên kia sau khi...chúng tôi đã xử lí hắn rồi, còn Trịnh tiểu thư...cô ấy xin chúng tôi cho gặp ngài lần cối nên chúng tôi...'
Hắc Bạch Lam phẫy tay :'Được rồi, ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng.'
- 'Vâng.' Hai tên đồng thanh nói rồi đi ra ngoài, chủ động khép cửa lại cho anh.
Hắc Bạch Lam bước vào trong, Trịnh Kiều Ân đang mặc bộ váy tối qua nhưng có chỗ bị rách, đầu tóc bù xù, ánh mắt đỏ hoe, nhìn thấy anh, Trịnh Kiều Ân liền đứng dậy.
- 'Lam, anh đến rồi? Lam, em chỉ là mù quáng thôi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?' Hôm qua cô ta phải trải qua một đêm kinh hoàng, khi hai tên kia bị người của anh giết cô cũng chưa hết căm phẫn với bọn họ, đặc biệt là Lâm Mạn Ninh.
Hắc Bạch Lam thở dài :'Trịnh Kiều Ân, em có biết một tháng trước khi biết tin em sắp về nước anh đã cảm thấy thế nào không? Lúc đó anh cảm thấy có chút vui mừng.'
Anh nhìn ra cửa sổ :'Là chính em cho anh cảm nhận được tình yêu đặc biệt khiến con người ta vui vẻ đến thế nào? Cũng chính em khiến anh cảm thấy mọi thứ trên đời này đều giả tạo.'
Anh ngập ngừng rồi nói :'Thật ra ngày trước anh rất yêu em, chỉ là thời gian thay đổi đi điều đó, anh nhận ra chúng ta làm anh em là thích hợp nhất. Đến bây giờ anh rất muốn nói với em hai chữ cảm ơn.'
- 'Cảm ơn?' Trịnh Kiều Ân rưng rưng hỏi lại.
Hắc Bạch Lam trả lời :'Ngày hôm qua nhờ có em anh đã nhận ra rằng bản thân mình đã yêu Mạn Ninh, trước giờ anh ở bên cạnh cô ấy lâu như vậy chỉ nghĩ đơn thuần là vui chơi qua đường, nhưng nhờ có em đã giúp anh nhận ra tình cảm của mình.'
- 'Ngày hôm qua khi anh nghe tin cô ấy gặp nguy hiểm, anh đã rất lo sợ.'
Trịnh Kiều Ân lắc đầu :'Lam, anh đừng nói nữa, nếu anh chỉ nhắc về Lâm Mạn Ninh, thì xin anh, em rất hận cô ta.'
Hắc Bạch Lam quay người lại :'Cô ấy đã làm gì có lỗi với em sao? Mạn Ninh tính tình ngang ngướng, nhưng thật ra cô ấy rất hiền lành, tốt bụng, là tại em đã hại cô ấy.'
Trịnh Kiều Ân nắm chặt hai tay lại :'Đến bây giờ em chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi yêu anh, em chỉ cảm thấy hối hận khi bản thân đã không tự tay giết chết Lâm Mạn Ninh, để rồi hôm nay anh nói ra những lời đó với em.'
- 'Em vẫn còn cố chấp đến vậy?'
Trịnh Kiều Ân cười lạnh :'Trịnh Kiều Ân em nếu còn sống ngày nào sẽ tìm mọi cách giết chết Lâm Mạn Ninh.'
- 'Em..' Hắc Bạch Lam thật bó tay với cô.
Trịnh Kiều Ân ôm lấy anh :'Lam, anh đừng mù quáng thêm nữa, em trở về đây là để nói với anh em vẫn còn rất yêu anh, chúng ta làm lại từ đầu đi, có được không?'
- 'Anh mù quáng? Trịnh Kiều Ân, người mù quáng mới chính là em. Chuyện hôm qua anh sẽ không bao giờ bỏ qua đâu, đừng trách anh ích kỉ, vì Mạn Ninh, dù có chết anh cũng sẽ cam lòng.'
Nói rồi anh gỡ tay cô rồi đi ra ngoài, Trịnh Kiều Ân lắc đầu :'Tại sao? Hắc Bạch Lam, em đã bị hai tên kia làm nhục nhưng em vẫn không hề hận anh, Lâm Mạn Ninh bị em hại nhưng cũng chưa đến nông nổi như em, vậy tại sao anh lại không chịu bỏ qua cho em?'
- 'Em có từng suy nghĩ nếu hôm qua anh đến muộn vài phút thì cô ấy sẽ thế nào không?' Nói rồi anh bỏ mặc lại cô, bước ra khỏi cửa.
Trịnh Kiều Ân nhìn chiếc bình bằng thủy tinh trên bàn, nếu cô đã không có được anh thì đừng ai hòng có được. Cô cầm lấy chiếc lọ, điên cuồng lao về phía anh.
Hắc Bạch Lam theo phản xạ liền quay người lại, lúc này có tiếng la lên.
- 'Lão nhị, cẩn thận.'
'Đoàng'
'Choang'
Tên thuộc hạ rút súng bắn vào cổ tay cô, chiếc lọ rơi xuống vỡ tan tành, Trịnh Kiều Ân đau đớn nắm lấy cổ tay mình.
- 'A..'
Hắc Bạc Lam cau mày nhìn cô :'Em..'
Trịnh Kiều Ân ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh, Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói :'Xử lí đi.'
- 'Không...Lam, anh không thể...đừng...'
Anh rời khỏi biệt thự rồi lái xe vào thành phố, về đến nhà trời đã gần sáng, Lâm Mạn Ninh đã ngủ gục trên bàn. Anh lắc đầu bế cô lên giường rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau...
Cả thành phố ngập trong tin tức lcái chết bí ẩn của hai cô gái xảy ra trong hai ngày liên tiếp, Hắc Bạch Lam cất đi chiếc máy tính bảng, anh cười lạnh.
Tại sao Hắc Bạch Lam anh trước giờ làm việc rất cẩn thận và gọn gàng nhưng lần này lại để cho phía cảnh sát biết, anh chỉ là muốn mượn cớ này để cảnh cáo mẹ kế của anh - Trịnh Tâm Như.
Người của anh đã điều tra về một số việc 'tốt' bà ta làm, đụng vào ai cũng được, nhưng đừng làm hại bố anh, mặc dù anh hận ông ta nhưng dù sao dòng máu trong người anh đang chảy cũng là của ông ta.
'Tít...tít..tít..' Chiếc điện thoại của anh reo lên.
- 'Thiếu gia, lão gia gọi cậu về, Trịnh tiểu thư xảy ra chuyện rồi.'
Hắc Bạch Lam cười lạnh :'Tôi hôm nay có việc bận.'
Nói rồi anh cúp máy, bước ra khỏi thư phòng đi xuống nhà bếp.
Lâm Mạn Ninh đang vừa ăn sáng vừa nhìn chăm chăm vào quyển sách, anh hỏi.
- 'Bảo bối, em không thể rời khỏi quyển sách một gây sao?'
Lâm Mạn Ninh ảo nảo nói :'Tôi chưa học xong số chữ này, hôm nay thi học kì, chết chắc rồi.'
Hắc Bạch Lam mỉm cười kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, anh bắt đầu ăn sáng.
Tài xế đưa cô đến trường học, cô đi vào trong, tất cả học sính tập trung dưới sân trường. Tiểu Á đi đến gần cô.
- 'Tiểu Ninh, cậu đã học xong chưa?'
Lâm Mạn Ninh xoa xoa thái dương :'Tiểu Á, cậu thấy tớ có phải càng ngày học hành không ra gì không? Tối qua chỉ có mỗi một bài nhưng học mãi không vô, ngày trước nấy đây tớ chỉ cần ba phút là thuộc cả.'
- 'Hả? Cậu như vậy sao mà thi được, không sao, lát nữa nếu thi xong rồi tớ sẽ ném phao vào cho cậu.'
Lâm Mạn Ninh hất vai :'Này, Lâm Mạn Ninh tôi mười mấy năm đi học chưa phải dùng phao trong kì thi đấy nhé.'
Đến giờ thi, tất cả học sinh ngồi vào bàn của mình, Lâm Mạn Ninh chấp tay lạy trời, mong sao ăn may trong kì thi này, cô hứa năm sau thi sẽ học bài đầy đủ, cô mà bị rớt khỏi hạng năm toàn trường thế nào cũng bị cha mẹ đuổi đi lấy chồng.
- 'Đổi giám thị.' Một tiếng hô lên.
Lâm Mạn Ninh chẳng mấy chú ý đến, đến khi bên tai cô có lời xì xầm bàn tán thì cô mới ngẩng đầu lên.
- 'Oa, ai mà đẹp trai qúa, như vậy thì tớ làm sao làm bài được.'
- 'Thật đẹp, không biết thầy ấy là ai? Nhìn lạ quá.' Tiếng của các bạn học vang lên.
Lâm Mạn Ninh hết hồn nhìn Hắc Bạch Lam, sao? Sao hắn ta lại ở đây.
Hắc Bạch Lam một bộ âu phục màu đen, anh uy nghiêm nói :'Bắt đầu tính giờ làm bài, đề nghị các em nghiêm túc.'
Các bạn học tạm bỏ qua anh cúi đầu vào bài thi, Lâm Mạn Ninh nhìn anh, anh nhún vai tỏ vẻ không biết gì.
Cô bĩu môi rồi tiếp tục làm bài, nhưng làm cái quái gì chứ? Cô có học bài đâu.
Một ngón tay thon dài đẹp đẽ chỉ lên bài thi của cô, anh nhẹ nhàng chỉ vào từng đáp án, biết chắc là cô ngốc này học không vô nên tối qua lúc cô ngủ anh đã tranh thủ học hết giúp cô rồi.