Nữ Hoàng Tội Phạm
|
|
Chương 5: Tạ Tử Lam
#Cá Basa Nói tới cuộc đời của Tạ Hiểu Hàm trước đó, chính là một dạng của những con chuột cống, sống dưới những cống ngầm hôi hám. Mẹ của cô Tạ Tử Lam là một ả gái điếm nghiện ngập trong một quán bar hạng bét, còn thường xuyên đem khách về nhà chơi tới ngất trời. Từng đêm tiểu Hàm Hàm phải nghe mấy tiếng bang bang bịch bịch, những tiếng rên rỉ như thú cái động dục của bà mẹ đốn mạt, còn sau đó, cô phải nhanh chóng tìm chỗ mà trốn, bởi lẽ sẽ có vài vị khách “để mắt” tới cô, tìm cách động vào cô ngay sau khi xong việc cùng Tạ Tử Lam. “Bọn họ muốn mày?” Tạ Tử Lam bôi phấn mắt, khinh bỉ nhìn Tạ Hiểu Hàm với cơ thể của một cô bé 13 tuổi gầy tong teo, bà ta liếm liếm môi nói: “Cũng đúng, tuổi này của mày tao đã lên giường với hầu hết đám con trai khá có danh tiếng trong trường rồi, mày cũng cần phải biết tí mùi tình đi thôi.” Nói đoạn, Tạ Tử Lam run lên, lấy ra một cái kim tiêm với chất lỏng màu trắng đục từ trong ngăn kéo, đâm thẳng vào đùi mà bơm vào, sau đó ngã ngồi xuống đất mà cười như lên cơn cuồng dại, hạ thân ướt một mảnh mà quấn vào nhau, hai tròng mắt trợn trừng mà lại không còn tiêu điểm nhìn chằm chằm lên trên trần nhà. “Ha ha… ha ha ha… tao đã bảo rồi…” Sau một hồi thỏa mãn, Tạ Tử Lam ngồi thả lỏng trên ghế sô pha, cầm một cái ống tiêm quơ quơ trước mặt con gái, liếm liếm đôi môi khô khốc nói: “Sao nào, muốn thử một chút hay không? Mẹ của mày luôn xài thứ tốt đấy!” Tạ Hiểu Hàm nhìn bà mẹ đã sắp đồi bại tới thối nát của mình, cuối cùng quay người mang lên cặp sách để tới trường, bỏ lại những tiếng chửi rủa của Tạ Tử Lam sau lưng. “Mày chạy cái gì!? Tới cả mày cũng coi thường tao! Mày nghĩ mày lấy cái gì để coi thường tao chứ? Sớm muộn gì mày cũng sẽ trở thành một con gái điếm bẩn thỉu như tao thôi. Ha ha ha… Ha ha ha…” Giây phút đó Tạ Hiểu Hàm đã từng muốn thử làm như những gì mà mẹ cô nói, muốn thử cảm giác một lần làm tình, một lần chìm đắm trong xác thịt, hay là thử tận hưởng những kích thích như bay trên mây mà Tạ Tử Lam nói. Nhưng mà làm như vậy, chẳng khác gì cô cũng giống như những gì mẹ mình nói, là một con gái điếm rẻ rách hay sao? Cứ như vậy, Tạ Hiểu Hàm cố gắng mà bảo vệ lấy bản thân mình, cố gắng học lên cấp 3 để tìm kiếm một lối thoát khỏi cái tương lai đang chờ đón cô, cô không muốn đầu hàng, không muốn trở thành một thứ bẩn thỉu như Tạ Tử Lam nói! === Đọc xong đừng quên like và comment ủng hộ Cá nha <3
|
Chương 6: Thu hút
#Cá Basa Cho nên sau khi lên cấp 3 liền tìm ra được lối thoát kia sao? Tạ Hiểu Hàm im lặng vắt chiếc áo ướt sũng, nhìn bản thân ướt nhèm như chuột luột trong gương, một bộ dáng nghèn hèn lại thê thảm tới không nỡ nhìn. Có lẽ là không… Những con người ở đây sẽ vì đôi giày cũ bạc màu, hoặc là bởi vì kiểu tóc quê mùa thành đống để làm lí do cho những trò trêu đùa bắt nạt, chính bọn họ làm như vậy, có lẽ cũng để bởi vì tôn lên cái tâm hồn đã mục ruỗng bất kham của bọn họ chăng? Rõ ràng là vớ vẩn, những tâm hồn rách rưới. Tạ Hiểu Hàm sau khi lau khô tóc, nhìn bộ dáng của mình thì chắc phải kiếm chỗ nào để hong cho khô thôi, bộ dáng này vào lớp học hay về nhà cũng đều không được. Học bá Tạ Hiểu Hàm lần đầu tiên trốn học, thư thái mà nắm trên tầng thượng của trường học, hai mắt lim dim mơ màng nghe những cơn gió mơn man da mặt. Cô không nghĩ ra cảm giác trốn học lại thoải mái như vậy, giống như phá bỏ những luật lệ cứng nhắc mà chỉ làm theo ý muốn của bản thân, không cần phải bận tâm ánh mắt của thầy cô, người đời. Có lẽ đôi lúc mệt mỏi, con người cần có một quãng nghỉ ngơi thong thả thế này… “Ah… Ưm… Làm ơn đi mà Trầm Phiên, người ta thèm tới chết rồi, Ưm… hẹn hò mà anh chả động vào người ta chút nào cả…” Tiếng rên rỉ cầu hoan quen thuộc này khiến cho tâm trạng tốt đẹp của Tạ Hiểu Hàm phút chốc hóa thành mây bay. Khi cô muốn tận hưởng khong khí một chút, lại cứ luôn bị người phá hỏng như thế này! Tạ Hiểu Hàm khó chịu ngồi dậy muốn nhắc nhở hai người kia biết nhìn thời điểm một chút, lại bị một ánh mắt màu đen cuồng dã làm cho trái tim lỡ mất một nhịp, đỏ mặt rút người ra phía sau, thế nhưng ánh mắt kia vẫn cứ gắt gao mà dán vào cô. Cô gái kia vẫn cứ một bộ dáng lả lơi mà xoay xoay người, vòng tay qua cổ của cậu chàng mà làm nũng, môi thơm chỉ thiếu dâng lên tận cửa, nhưng chàng trai này vẫn bất động như núi, môi mỏng mỉm cười xa cách, ánh mắt sắc lạnh như có như không lướt qua Tạ Hiểu Hàm đầy khiêu khích. Cô cắn môi, lại nhịn không được bị ánh mắt như muốn nuốt sống bản thân kia thu hút, không thể nào rời mắt khỏi hắn. === Đọc xong đừng quên like và comment ủng hộ Cá nha <3
|
Chương 7: Nhục nhã
#Cá Basa Sau đó Tạ Hiểu Hàm liền chạy trốn, cho tới khi rời khỏi nơi sân thượng kia, nhớ tới ánh mắt cuồng dã lại như muốn cắn nuốt cả linh hồn cô của tên đó, trái tim lại cứ như phát điên mà đập mạnh, tới mức Tạ Hiểu Hàm va phải một người cô mới giật mình tỉnh ra. “A ha, không phải là Tạ lớp phó sao? Còn tưởng cậu về nhà rồi chứ, hóa ra lớp phó gương mẫu cũng sẽ trốn học nha!” Tiếng nói đáng ghét này ngay lập tức làm cho Tạ Hiểu Hàm nhận ra ngay là ai. Du Hồng tà ác mà cười, đám nữ sinh xung quanh cũng che miệng hùa theo cười rộ lên. Cô ta nắm lấy tóc của Tạ Hiểu Hàm mà hít hít, sau đó chán ghét lè lưỡi, bịt mũi mà kêu lên: “Ôi trời ơi, có ai ngửi thấy cái mùi như là chuột chết này không, giống như cái mùi mà vài tháng không tắm vậy! Tạ lớp phó à, hình như nhà cậu nghèo tới mức không có nước mà tắm, phải lên trường trộm nước tắm phải không? Hôi như thế này, đừng nói với mình là cậu dùng nước bồn cầu để gội đầu đó nha!” Giống như trò đùa của Du Hồng rất vui, đám nữ sinh thay nhau cười lớn, đám bạn học đi ngang qua cũng chỉ có thể ái ngại mà nhìn. Du Hồng giống như nhìn thấy ánh mắt xung quanh đều tập trung vào mình, càng nói càng hăng, cảm giác càng hưng phấn, giống như càng hạ nhục Tạ Hiểu Hàm bao nhiêu, bản thân lại càng được nhiều người chú mục bấy nhiêu! Cậu ta điên rồi… Tạ Hiểu Hàm lùi lại, chỉ mong một thầy cô nào đó đi ngang qua đây có thể dừng Du Hồng lại, cậu ta lại xông tới nắm lấy tóc của cô cười nói: “Để như vậy xấu lắm, hay là để tôi cùng mọi người giúp cậu cắt bớt đám rác bốc mùi này đi nha, tiểu Ngân, đưa tới cái kéo đi!” “Ha ha ha, cắt bớt đống rác trên đầu chắc chắn cậu sẽ bớt bốc mùi đi đấy! Nhưng mà cậu vẫn chẳng thể bớt hôi hám đi được đâu, dù sao cậu cũng là con gái của một ả gái điếm cơ mà, ha ha ha…” Từng lời nói của Du Hồng như cắt vào sâu trong lồng ngực Tạ Hiểu Hàm, cô cắn môi tới bật máu, cố gắng giãy giụa khỏi tay đám nữ sinh hung hăng, tóc bị nắm chặt, da đầu căng tới phát đau. Sau đó cô nhìn từng đám tóc của mình bị cắt tới nát bét rơi rụng trên mặt đất, trong lòng như nhẹ hẫng, cảm xúc tuyệt vọng và nhục nhã tới cùng cực làm cho Tạ Hiểu Hàm hai tai ù đi, tới cả tiếng cười của Du Hồng cũng chẳng nghe thấy được. Sau đó khi Tạ Hiểu Hàm tỉnh lại thì bầu trời đã rạng ánh chiều tà, cô cứ vậy bị bỏ quên ở một góc, tựa như một bịch rác bị người đá đi. Tạ Hiểu Hàm cắn răng vơ lại từng đám tóc đen dưới đất, bàn tay lại đột ngột chạm tới một mũi giày thể thao màu đen. === Đọc xong đừng quên like và comment, ném phiếu đề cử để ủng hộ Cá nha <3
|
Chương 8: Xấu xí
#Cá Basa Khi Tạ Hiểu Hàm ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một góc cằm lạnh lẽo quen thuộc, cô cắn môi vơ sạch đám tóc rồi sau đó đứng lên quay người bỏ đi, không ngờ được người phía sau lại đột ngột mở miệng, giọng nói trầm thấp lại từ tốn nói: “Cô thật xấu xí.” Xấu xí!!? Tạ Hiểu Hàm ngơ ngác nhìn khuôn mặt hốc hác của mình phản chiếu trên cửa kính. Quả nhiên là bất cứ ai, cũng chỉ nhìn thấy sự xấu xí bần cùng này sao? “Một sự chịu đựng nhẫn nhục xấu xí!” Câu nói kia cho tới tận khi Tạ Hiểu Hàm vẫn không thể nào ngừng nhớ về nó, cô húp nốt chút nước mì tôm còn sót lại, hai mắt mơ màng nhìn mình trong gương. Tại sao lại không thể chịu đựng, chẳng lẽ chịu đựng lại không tốt sao? Nếu như cô ngoan ngoãn thêm một chút, có lẽ mẹ sẽ bớt đánh đập cô, sẽ mua cho cô đồ ăn ngon, váy áo đẹp, sẽ giúp cô đuổi đi những tên khách *** tiện đó. Nếu như cô im lặng, có lẽ đám nữ sinh kia sẽ buông tha cho cô, sẽ không bắt nạt cô nữa, sẽ để cho cô yên ổn. “Tách.” Tạ Hiểu Hàm nhìn giọt nước mắt của mình rơi vào bên trong bát mì trống rỗng, sống mũi cay xè làm cho cô không thể nào ngăn nổi tâm tình mít ướt này. Không được, đã tự bảo rằng bản thân không được khóc nhè nữa cơ mà… Đột ngột cửa phòng mở ra, Tạ Tử Lam mặc độc một cái váy dây màu đỏ ngắn cũn cỡn ôm một gã đàn ông tiến vào, bàn tay đã sớm mò vào trong quần của gã ta mà xoa vuốt, môi lưỡi giao quần hoàn toàn không hề e ngại ánh mắt của Tạ Hiểu Hàm. Bà ta vào phòng mới chú ý tới con gái của mình, vì tâm tình đang tốt đẹp bị phá hỏng mà gắt lên: “Ở đó nhìn tao làm gì, cút ngay vào phòng mày đi! Đừng có để tao phải thấy mặt của mày!” Tạ Hiểu Hàm nhìn thấy khuôn mặt của gã khách đang nắm bóp ngực của Tạ Tử Lam mà run lên, ngay lập tức lao thẳng vào phòng ngủ đóng kín cửa lại khóa chặt, bên ngoài ngay lập tức truyền tới tiếng cười đáng khinh cùng tiếng rên rỉ ngút trời. Nửa đêm khi cô học bài xong tắt đèn để lên giường ngủ, tiếng đập cửa phòng khiến cho Tạ Hiểu Hàm lạnh gáy, co rúm chui trong chăn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, giống như cho dù nó đã khóa kín, vẫn chẳng có chút an toàn nào cho cô cả. === Đọc xong đừng quên like comment và ném phiếu đề cử ủng hộ Cá nha <3
|
Chương 9: Gã bệnh hoạn ngoài cánh cửa
#Cá Basa “Hiểu Hàm bảo bối à… mở cửa cho chú đi con… chú cùng con chơi trò này sẽ vui lắm đấy, mẹ con cùng chú chơi đều vui vẻ vô cùng, hắc hắc hắc…” Giọng nói khàn khàn đáng khinh vô cùng truyền vào. Tạ Hiểu Hàm thực sự không muôn nghĩ, bản thân chỉ cách tên biến thái bệnh hoạn này một cánh cửa mỏng manh. Tên biến thái này là khách quen của Tạ Tử Lam, hắn để mắt tới cô từ năm cô 13 tuổi, mỗi đêm sau khi làm tình cùng Tạ Tử Lam đều tới trước cửa nửa dụ dỗ nửa uy hiếp cô mở cửa, chưa bao giờ bỏ qua cho cô. “Mày còn bày đặt cái gì, lão tử không làm mày tới nát bét thì không bỏ qua, mày rồi cũng sẽ như mẹ mày thôi, trở thành một con gái điếm ai cũng cưỡi được! Đồ… hộc… tao nhất định… phải làm được mày…” Gã liên tục chửi bậy, cũng đập tay ầm ầm vào cánh cửa, bên ngoài còn truyền tới tiếng phàn nàn của Tạ Tử Lam. “Câm miệng đi, tao làm được mày thì cũng làm được con gái của mày thôi! Hai mẹ con mày thì khác mẹ gì nhau, sinh ra chính là để cho đàn ông cưỡi! Tao sớm đã muốn cùng lúc làm chết cả hai mẹ con mày cùng 1 lúc rồi!” Sau một dàn chửi đổng cùng tiếng thở dốc, tên đó cuối cùng cũng chửi mệt bỏ đi, Tạ Hiểu Hàm run run bò dậy đi lại gần cánh cửa, muốn xác định gã đã bỏ đi hay chưa, bàn chân lại chạm phải một đống dính nhớt bầy nhầy dưới khe cửa. Cô cứng người cúi xuống nhìn, ánh tắng soi sáng để Tạ Hiểu Hàm nhìn rõ một đống tinh dịch màu trắng ghê tởm, cô che miệng kiềm chế cảm giác muốn nôn, bên ngoài cánh cửa lại đột ngột truyền ra tiếng cười bỉ ổi của gã đàn ông *** tiện, tựa như một bóng ma ám ảnh vào đầu cô: “Tao nhất định… phải hiếp chết mày!” Tạ Hiểu Hàm sợ hãi đi giật lùi lại ngã xuống sàn, giống như gã đàn ông ghê tởm kia đã vào được trong phòng mà tiến thẳng tới chỗ cô làm những gì gã muốn vậy. Đêm đó Tạ Hiểu Hàm không thể nào ngủ nổi, cuộn mình trong vhăn mà nghe tiếng Tạ Tử Lam gào rít, bọn họ giống như mấy con thú đến mùa phối giống, phối giống tới không biết mệt mỏi, bất kể ngày đêm. Cảm giác ghê tởm vẫn giống như còn tồn tại dưới lòng bàn chân của Tạ Hiểu Hàm, cô run run cắn chăn, nước mắt đã thấm ướt gối đầu. Có ai có thể cứu cô thoát ra khỏi nơi này hay không. Thật đáng sợ, thật đáng sợ… Ai cũng được, làm ơn hãy chỉ cho cô cách thoát khỏi địa ngục này… === Đọc xong đừng quên like comment và bỏ phiếu đề cử ủng hộ cho Cá nếu truyện hay nhé <3
|