Trần Bảo Nhi đứng dậy, ôm lấy Hàn Mặc Phong. Cô chủ động ôm lấy hắn, cô chưa từng làm vậy kể từ sau khi gặp mặt. Bây giờ, cô rất đau, cô không biết mình phải làm như thế nào trước cảnh huống nổi điên của Hàn Mặc Phong nữa. Cô ôm hắn nhưng chưa chắc cô đã tự nguyện.
- xin anh. Tôi xin các người đưa anh ấy đi đi.
Hoàng Quân và Lee Sung ngớ người đối diện với lời khẩn cầu của Trần Bảo Nhi kiêu ngạo.
Dù hai người đã tiếp xúc với Trần Bảo Nhi từ trước song chưa bao giờ nhận được một lời cầu xin tha thiết đến thế. Từ đó cũng đủ biết Trần Bảo Nhi hiện tại khổ sở đến mức nào.
Rồi hai người kia cùng áp chế đưa Trần Bảo Nam đi bởi nếu kéo Hàn Mặc Phong đang sung kia đi thì hậu quả là hai người tự nhận lấy.
Hàn tổng vẫn đứng yên như một vị thần Hi Lạp thống trị vũ trụ.
Trần Bảo Nhi từ từ buông tay, lê từng bước quay đi, bộ dạng đáng thương vô tận. Vì cô đứng chắn ngang ánh sáng từ cửa sổ nên từ phía sau, hắn cơ hồ nghĩ cô còn mờ ảo hơn cả trong mơ. Hắn muốn bước đến nhưng lại sợ cô biến mất.
- nói đi.
- tôi không còn gì để nói.
- em không giải thích, không cầu xin tôi tha thứ cho em, cho gia đình em.
- không.
Trần Bảo Nhi tựa như vô cùng bình tĩnh, khác hẳn với thái độ thê lương trước đó. Điều này càng chứng tỏ bản thân cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô không còn ngây ngô như trước kia nữa. Bản chất của một con người ở hai thời điểm khác nhau hoàn toàn.
- Hàn Mặc Phong. Anh bỏ rơi tôi, tôi giết con anh. Chúng ta không ai còn nợ ai.
- hay cho câu không còn ai nợ ai của em. Trần Bảo Nhi, em nghĩ nói quan hệ của tôi và em chỉ một câu của em là hết sao?
- tôi cho là vậy?
- vậy tôi giúp em kết thúc!
Hàn Mặc Phong quay người rời đi. Bỏ lại cô một mình trơ trọi.
Là cô quá nhẫn tâm với hắn nhưng cô thật sự mong sự nhẫn tâm này của cô sẽ chấm dứt mọi việc ngay lúc này.
Nhưng Hàn Mặc Phong làm sao có thể theo cô.
Nắng hắt màu đỏ cam lẫn lộn như máu chiếu lên gương mặt trầm tĩnh như tiên của Trần Bảo Nhi. Ánh mắt cô đơn từ từ dịch chuyển xuống con đường lớn trước cổng bệnh viện. Cô vẫn thấy rõ bóng hình hắn đang bước đi dưới bóng cây trong biển hoàng hôn rồi vào trong xe, cuối cũng thì chiếc xe kia cũng nhanh chóng rời đi, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Chương 52 Đồng ý.
Từ sau tự việc xảy ra tại bệnh viện, Hàn Mặc Phong và Trần Bảo Nhi dường như không còn một chút liên hệ, kể cả ngày cô xuất viện thì Hàn Mặc Phong cũng không có mặt.
Rõ ràng đây là điều mà Trần Bảo Nhi mong muốn nhưng trái tim cô lại chẳng dễ chịu một chút nào.
Mỗi sáng khi thức dậy cô sẽ trở mình và mở mắt, trống không, chiếc giường rộng chỉ một mình cô, cô không còn thấy hắn. Đó tựa như một điều không tốt mỗi khi Trần Bảo Nhi thức dậy. Trong phòng ngủ của cô vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn, song thứ mùi hương đàn ông đang dần phai đi, phai đi rất mau.
Dù bên ngoài Trần Bảo Nhi vẫn cố tỏ ra rất bình thường, vô tâm như thế mà mỗi khi nghe ai đó chợt nhắc đến hắn, lòng cô lại như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa vô hình.
- Trần Bảo Nhi. Tối nay có thể giành cho anh một buổi được không?
Trần Đông Phong đứng trước bàn làm việc, tiện tay đưa cho Trần Bảo Nhi bản phân tích thị trường.
- cái gì vậy!
Trần Bảo Nhi nheo mày nhìn tập giấy được đưa trước mặt mình.
- không phải em bảo hàng tháng đều đưa cho em sao?
- qua một tháng rồi sao?
- ừ.
- em quên mất.
Trần Bảo Nhi cầm lấy tập báo cáo, lật qua hai ba tờ.
- này Trần Bảo Nhi!
- anh ở lại đây làm gì?
- anh đang chờ câu trả lời của em?
- trả lời gì?
Trần Bảo Nhi thêm một lần nữa cau mày.
- anh chờ em cho anh một buổi tối!
- buổi tối ư? Ok.
Trần Bảo Nhi gật đầu một cái rụp như để chứng minh điều mình nói là thật.
- anh đón em!
Trần Đông Phong nở một nụ cười đậm chất soái ca hướng đến Trần Bảo Nhi.
Đợi Trần Đông Phong rời đi, Trần Bảo Nhi liền ngả người vào ghế phía sau, cô như đã quá mệt mỏi, không còn chút sức lực nào cả.
Một tháng.
Có thật thời gian trôi nhanh đến vậy. Cô cứ ngỡ chỉ mới hôm qua đây. Ba mươi ngày cô và hắn không hề chạm mặt nhau. Đã ba mươi ngày, cô xem như đã thành công được một phần nhỏ trong phương án quên hắn của mình.
Cô đang cố gắng hết sức đây. Cô tin mình sẽ làm được.