CHƯƠNG 37 - LÀ EM ĐÓ
Cuộc nói chuyện giữa nó và Nam kết thúc bởi từ đó ,nó luôn là người bị Nam làm cho giận tức điên mới thôi dù vậy tình bạn của 2 đứa nó vẫn đẹp ,nhiều người nhìn vào còn nghĩ 2 đứa nó là một cặp ,đúng là lúc trước nó đã ngộ nhận mình thích Nam nhưng bây giờ thì với nó Nam chỉ là 1 đứa trên mức bạn thân và dưới mức tình yêu thôi .Bao giờ cũng vậy nó luôn là người thoát trước -Tên Vũ Đăng Quốc Nam khốn khiếp ta mà gặp thì ngươi chết với ta -Nó hét vang cả nhà khiến em nó nghe thấy tên Nam thấy buồn
-Mày làm cái gì vậy mà hét ầm cả nhà lên thế-Em nó bực mình đi vào phòng nó
-Không có gì ,tao ngủ đây tý nấu xong gọi tao nha -Nó nói xong kéo chăn chùm đầu ngủ luôn
Còn Nam chọc cho nó tức điên lên rồi cười lăn lộn trên giường
-Nếu tôi gặp cậu trước có lẽ tôi đã thích cậu rồi rồi ,mỗi lần làm cậu tức điên lên là một lần tôi nhắc mình không được thích cậu ,cứ thế ,cứ thế để giờ đây tôi không thích cậu ,cậu cũng đã thích một người khác không phải tôi ,thật hạnh phúc khi tôi có một người bạn như cậu ở bên
Nam nằm suy nghĩ về mọi chuyện ,nhiều lúc cậu nghĩ có nên thử thích nó không nhưng rồi hình bóng của một người luôn xuất hiện trong đầu cậu
Những ngày sau đó nó đến trường không ai nói chuyện ,không ai quan tâm nó nữa ,đúng là suốt ngày nó sống trong cô đơn ,không bao giờ giữ được lời hứa với ai cả ,nhưng liệu tình bạn quan trọng hơn hay lời hứa quan trọng hơn ,nó đã nhiều lần đặt ra câu hỏi đó nhưng không tài nào lý giải được tại sao lời hứa còn quan trọng hơn tình bạn ,nó nhếch mép cười rồi đi thẳng vào lớp
-Ê Trang nghe nói mày thích Duy Anh phải không ?-Thủy lên tiếng hỏi làm nó cũng muốn hóng theo
-Tao yêu bố mày ý -Trang vừa nói vừa hét vào tai Thủy
-Đó nha mày nhận mày thích Duy Anh nha -Thủy hét ầm lên làm cả lớp quay lại ,đúng là chỉ 1 câu nói nhầm của Trang mà thú nhận hết tất cả vì bố Thủy tên Duy Anh
-Mày muốn chết à con Thủy đứng lại cho tao nhanh lên không tao giết chết mày bây giờ -Trang vừa nói vừa đuổi theo Thủy ,đang chạy tự nhiên cô va phải ai đó ngã xuống
-Á đau ,đi không có mắt à -Trang lớn giọng nói
-Bà nói ai đi không có mắt hả ? Bà va vào tôi lại còn nói như vậy nữa -Duy Anh vừa bước vào đã bị Trang va phải ,lại còn bị chửi nữa chứ
-Oh đúng là oan gia ngõ hẹp nha -cả bọn trong lớp ồ lên khiến cả 2 đỏ mặt
-Mấy người bị điên à ,rảnh quá không có việc gì làm sao ?-Duy Anh biết mình đang bị mọi người trêu trọc nên lên tiếng nói
-Thôi thích nhau thì nói đi làm gì mà cứ phải ngại nhỉ -Thơm lúc này mới nói vào 1 câu làm cả 2 đứng hình
-Bị điên hay sao mà nói tôi thích cô ta ,người tôi thích không phải là cô ta mà là 1 người khác ,vì vậy đừng đồn đại linh tinh -Duy Anh không biết là chỉ vì 1 lời nói đùa mà khiến con tim Trang tan nát
Cô chạy đi khi câu nói của Duy Anh vừa dứt ,đúng cô đã thích hắn rồi nhưng không dám thừa nhận bây giờ thì hết cơ hội rồi
Nó nhìn theo bóng dáng cô chạy đi tiến dần đến chỗ Duy Anh cho cậu 1 phát tát ,cái tát đó không quá mạnh nhưng cũng đủ để cậu đau điếng rồi ,cả lớp nhìn hành động của nó vô cùng ngạc nhiên
-Tôi nói cho cậu biết đừng tưởng thích làm gì thì làm nha ,tôi hình như chưa tuyên bố với cậu đừng để những đứa bạn của tôi phải khóc ,không đừng trách tôi vô tình -Nó nói xong rồi chạy đuổi theo Trang ,trong lớp này có lẽ Trang là người không bỏ nó
-Mày làm gì phải khóc vì 1 tên không ra gì như hắn ta chứ ,Duy Anh thích mày điều đó cả lớp này ai cũng biết nhưng cậu ta không dám thừa nhận thôi ,cũng như mày vậy thích cậu ta nhưng mỗi lần nói đến cậu ta thì mày lại chửi thế này thế nọ nhưng trong lòng thì lại khác đúng không ?-Nó đi chạy 1 vòng cuối cùng cũng tìm thấy Trang
-Tao nghĩ hắn ta không thích tao đâu ,1 đứa con gái không ra gì như tao thì làm sao có thể có được tình cảm của hắn chứ ,tao biết mình ở vị trí nào trong lòng hắn mà -Trang vừa nói ,nước mắt cô vừa rơi ,nó ôm Trang vào lòng
-Mày yên tâm đi trên đời này còn rất nhiều đàn ông mà ,không cần phải hi sinh nhiều như thế đâu ?
-Vậy còn mày thì sao ,rõ ràng mày cũng
-Chuyện của tao khác mày à ,tao ghét hắn mày ạ
Nó đâu biết rằng hắn đã đứng đây suốt từ nãy tới giờ ,đúng bây giờ thì hắn đã biết nó ghét hắn chứ không phải thích hắn như hắn đã nghĩ ,hắn lẳng lặng bỏ đi
-Ghét hắn tại sao lại không hiểu tao chứ ,tại sao luôn dùng bộ mặt lạnh lùng đó khiến người khác không muốn đến gần ,tại sao tao nói ghét mà lại thích hắn nhiều đến vậy
-Chúng ta đúng thật là ngốc mà
-Ừ thôi nào 2 con ngốc không vì 2 thằng đàn ông đểu mà hủy hoại đời mình hãy cứ vô tư mà sống tiếp ,đi vào lớp thôi .
2 đứa nó vui vẻ cầm tay nhau bước vào lớp ,vừa vào đến cửa đã chạm mặt Duy Anh ,nó kéo Trang đi qua Duy Anh 1 cách vô hồn .Suốt cả giờ học ,Trang không tập trung vào việc học cô nhắc liên tục,nó phải đứng lên xin cô cho Trang ra ngoài
Trang được sự đồng ý của cô giáo ,cô bước đi dạo quanh trường ,đây là lần đầu tiên cô được ngắm ngôi trường đã gắn bó với mình ,cô đang đi đột nhiên có tiếng người đập vai ,cô quay lại người đứng trước mặt cô không ai khác là Duy Anh
-Cậu ra đây làm gì ,muốn chế giễu tôi nữa sao -Cô nhìn thấy Duy Anh tim cô đau lắm ,lời nói cũng cậu vẫn văng vẳng bên tai cô
Duy Anh đứng yên không nói gì ,cậu cũng không biết nên làm gì nữa
Trang bước đi trong vô vọng ,đúng cô đang khóc nhưng lại không muốn Duy Anh thấy vẻ đẹp yếu đuối này của mình nên cố gắng bước thật nhanh ,cậu đuổi theo kéo tay Trang lại nhưng cô hất ra
-Buông tay tôi ra ,cậu chẳng là cái gì của tôi cả đâu ,làm ơn giữ khoảng cách giùm không người yêu cậu lại đến tìm tôi không hay đâu -Vừa nói cô vừa hất tay Duy Anh ra
-Cậu có cần làm vậy không ?Nghe tôi giải thích được chứ
-Tôi có là gì của cậu đâu mà cậu cần giải thích với tôi -Cô nói xong bỏ đi ,cậu đứng đó nhìn theo bóng dáng người con gái yếu ớt trước mặt ,cậu muốn bảo vệ người con gái ấy suốt đời ,đôi chân cậu chạy thật nhanh đến chỗ Trang
-Buông ra ,tôi nói rồi cậu mà không buông đừng trách tôi -1 lần nữa cậu kéo tay Trang
-Cậu buông Trang ra nếu không đừng trách tôi đấy -Nghe tiếng nói cả 2 người cùng quay lại là nó không ai khác
Duy Anh buông tay Trắng ra ,cậu không muốn để Trang khó xử
-Cậu về lớp trước đi -Nó nhìn về phía Trang rồi nói ,Trang cứ thế bước đi ,Duy Anh cũng định bước theo nhưng bị nó giữ ở lại
-Cậu muốn làm gì ?-Duy Anh hơi bực mình về nó ,nếu không tại nó cậu đã có thể giải thích rồi
-Tôi chỉ muốn hỏi 1 câu thôi ,cậu phải trả lời thật lòng cho tôi biết ,đồng ý không ?-Nó vừa nói vừa chờ phản ứng của Duy Anh
-Được cậu nói hỏi đi
-Người con gái cậu thích là ai ?-Câu hỏi của nó vừa nói ra làm cậu đứng hình luôn -Được rồi cậu trả lời đi
-Là cậu
Câu nói của Duy Anh không những nó bất ngờ mà còn 1 người bất ngờ hơn đó
-Cậu nói gì cơ -Nó hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Duy Anh
-Là cậu -chính cậu đã cướp đi trái tim tôi -tôi không biết đã thích cậu từ lúc nào ,mỗi ngày tôi đều trêu cậu để làm cậu vui ,tôi chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cậu ,tôi không muốn cậu buồn ,không ai có thể được phép làm cậu khóc ,vậy mà chính tôi đã làm cậu khóc ,tôi đúng là thằng tồi mà ,tôi không dám nhận với mọi người mình đã thích cậu ,tôi sợ rằng cậu không thích tôi nhưng giờ tôi không muốn mất cậu nữa LÊ HUYỀN TRANG _TÔI THÍCH CẬU
Nó hơi bất ngờ câu cuối ,cậu biết điều đó nên nói tiếp
-Cậu trốn thì trốn kĩ vào đừng để người ta phát hiện chứ
Bây giờ thì nó đã hiểu rồi
-Thôi mày ra đi còn đứng đó làm gì ?cậu ta tỏ tình với mày rồi đấy ,đồng ý không ?
-Xin lỗi cách đây mấy phút tôi nghe thấy những lời này chắc sẽ cảm động lắm nhưng bây giờ thì
Chưa nói hết câu một cảnh tượng không ngờ tới đã đập trước mắt nó