Nắng Gắt Quyển 1 (Cố Mạn)
|
|
Chuyển ngữ: Sahara
Người chủ trì hôn lễ đứng trên bục tuyên bố lễ cưới sắp được tiến hành, chúng tôi cáo từ thầy giáo của Lâm Tự Sâm, đi về phía bác sĩ Phương. Tâm trạng của Lâm Tự Sâm dường như không được tốt lắm.
Bỗng nhiên được người ta tuyên bố “đang theo đuổi”, mặc dù biết đó chỉ là để làm yên lòng ông cụ, nhưng tôi ít nhiều vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Thế nhưng nhìn Lâm Tự Sâm như vậy, tôi lại nhịn không được mà chủ động lên tiếng.
“Anh làm sao thế?”
“Tôi đã hơn một năm không gặp thầy rồi.” Lâm Tự Sâm nói, “Thầy là người giỏi nhất, có tiếng nói nhất ở khoa giải phẫu thần kinh, học trò của thầy ở khắp bốn phương, nhưng nếu gọi là được thầy dốc lòng bồi dưỡng thì chỉ có mấy người. Tôi là một trong số đó, cũng là đệ tử cuối cùng của thầy. Nhưng tôi đã phụ tâm huyết của thầy.”
“Chuyện đó đâu có thể trách anh. Thầy cũng không trách anh mà.” Tôi thật sự nhìn không nổi bộ dạng tinh thần sa sút này của Lâm Tự Sâm, vội vàng cắt ngang lời anh ta, “Hơn nữa, anh hiện giờ cũng rất lợi hại mà. Ít nhất thì… bà chủ tương lai của anh cũng rất coi trọng anh!”
“Bà chủ tương lai?” Lâm Tự Sâm thoáng cái bật cười, “Em sao?”
“Chính là em.” Tôi cật lực gật đầu.
“Chắc chắn?” Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, “Sau này cũng đừng có đá bay tôi ra khỏi cửa.”
“Chắc chắn. Đang ở hôn lễ nhà người ta đấy, anh mau phấn chấn lên đi! Coi như là vì lần đầu tiên trong đời em được người ta bày tỏ tình cảm công khai đã bị anh lãng phí, anh cũng có thể vui vẻ rồi!”
“Vậy sao??? Giá thị trường của em kém như vậy sao?” Lâm Tự Sâm tỏ ra đồng cảm.
Tôi: “…”
Anh khôi phục lại bộ dạng đắc chí cũng thật là quá nhanh đấy!
Một nam một nữ cùng nhau tham dự hôn lễ của người khác thật là thiếu tự nhiên muốn chết! Chúng tôi vừa ngồi xuống bàn của bác sĩ Phương, liền bị trêu chọc. Bạn học của Lâm Tự Sâm vừa mở miệng liền nói: “Ôi anh Sâm, rốt cuộc anh cũng chịu đưa bạn gái ra gặp mọi người rồi!”
Lần này, Lâm Tự Sâm trả lời vô cùng nghiêm chỉnh: “Đây là tiểu Nhiếp, nhân viên công ty mình. Lần trước Lục Sa hét một tiếng khiến cho cô ấy giật mình ngã từ tầng hai xuống. Lục Sa thấy áy náy nên cố ý bảo mình đưa cô ấy tới hôn lễ.”
Giản đơn, rõ ràng, nghiêm túc, tôi vô cùng thỏa mãn.
Nhưng… bác sĩ Phương lại “phụt” một ngụm trà ra khỏi miệng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta lau lau miệng, giễu cợt nói: “Quy tắc cũ! Sư đệ, người đến cuối cùng bị phạt ba ly rượu.”
“Xin miễn! Tối nay em còn phải quay về Tô Châu.”
“Ít lời đi! Quy tắc cũ không thể thay đổi. Mọi người ở đây ai mà không lái xe tới chứ. Cùng lắm thì bắt taxi về. Nào nào nào! Cạn đi!”
Mấy người khác cũng phản ứng trở lại, nhanh tay nhanh mắt rót đầy một ly rượu vang đưa cho Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Mình nhờ người uống thay được không?”
Sau đó, anh ta nâng ly rượu đến trước mặt tôi.
Tất cả mọi người ngồi ở bàn này đều chấn kinh.
Đương nhiên bao gồm cả tôi.
Bác sĩ Phương tròn mắt há mồm một lúc lâu mới nói: “Sư đệ, nói về không biết xấu hổ, sư huynh đây quả thật không sánh kịp cậu.”
Tôi nhanh chóng đẩy lại.
Nhưng mà, nhìn ly rượu đỏ anh ta nhét vào tay tôi, một chút khác thường cuối cùng còn sót lại hoàn toàn bị xóa sạch, tôi bỗng trở nên mềm lòng.
Vô sỉ như vậy thì không thể là đang từng bước theo đuổi người khác được.
Tiệc cưới vô cùng vui vẻ.
Không biết có phải là vì vật hợp theo loài hay không mà bạn bè của Lâm Tự Sâm đều rất hài hước. Lúc đầu tôi còn có chút mất tự nhiên, nhưng mà bị kẹp giữa bác sĩ Lâm bên trái, bác sĩ Phương bên phải, tôi có muốn ngượng nghịu nữa cũng khó…
Chỉ tới lúc cô dâu chú rể tới kính rượu mới có chút xấu hổ.
Dựa theo phong tục ở quê tôi, khi được dâu rể mời rượu thì mọi người sẽ đưa hồng bao. Nhưng ở Thượng Hải, mọi người hễ vào tới đại sảnh là đưa luôn. Vì vậy lúc dâu rể tới mời rượu, cả bàn chỉ có một mình tôi đưa hồng bao ra!
Cô dâu nhất quyết không nhận của tôi: “Chị đi cùng Tự Sâm tới, tôi không thể nhận của chị được. Quà cưới của Tự Sâm đã được đưa tới nhà tôi rồi.”
Mọi người cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi xấu hổ cực điểm: “Anh ấy là anh ấy, tôi…”
“Nhận đi.” Lâm Tự Sâm nói.
Cô dâu chần chừ: “Như vậy không phải là nhận cả hai phần sao…”
Lâm Tự Sâm bình tĩnh nói: “Sau này cậu mừng cô ấy gấp đôi là được!”
“A, không cần…”
“Vậy cũng được.” Cô đâu lập tức cười tủm tỉm nhận lấy hồng bao trong tay tôi. Chờ cô ấy đi rồi, tôi mới ngồi xuống quay đầu hỏi Lâm Tự Sâm: “Sao anh lại bảo người ta mừng lại em gấp đôi. Nói đùa kiểu gì vậy!”
“Tôi lo lắng đến… lạm phát mà. Cảm thấy không thể để bà chủ tương lai chịu thiệt được.”
Tôi: “… Vô cùng cảm ơn anh!”
Sau khi cô dâu chú rể mời rượu xong, bữa tiệc cũng gần tàn. Bạn học của Lâm Tự Sâm đều đang thảo luận xem tiếp theo sẽ đi dâu chơi. Bác sĩ Phương là người tích cực nhất. Bọn họ bàn bạc rất lâu rồi quyết định sau khi nháo động phòng (*) sẽ đi hát karaoke.
(*) nháo động phòng: tục lệ của người Trung Quốc, đêm động phòng, bạn bè của cô dâu chú rể sẽ kéo tới phòng tân hôn đùa nghịch.
Tôi lén lút hỏi Lâm Tự Sâm: “Chúng ta không đi được không?”
“Không thích?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh xem, đọc tên em là biết thái độ của em với karaoke rồi đấy!”
Lâm Tự Sâm nghe vậy thì vô cùng chăm chú nhìn tôi.
Tôi xám mặt: “Anh nhìn gì em. Tên em cũng đâu viết trên mặt.”
Anh nở nụ cười: “À, tôi đang nghĩ, “Nhiếp”? Người có ba cái lỗ tai (*) thính giác rất nhạy bén, còn có một nhà soạn nhạc tên là Nhiếp Nhĩ (**). Rõ ràng là về khoản âm nhạc, em rất am hiểu?”
(*) (**) Nhiếp Nhĩ (15/2/1912): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Trung Quốc. Ba cái lỗ tai ở đây ám chỉ tới tên của nhà soạn nhạc này聂耳: 聂 – Nhiếp (song nhĩ) và 耳 (nhĩ)
“… Nghĩa là tài năng thiên bẩm của em hoàn toàn nằm ở cái tai, chỉ có thể nghe thôi.”
“Như vậy sao?” Lâm Tự Sâm giả vờ tỏ ra tiếc nuối: “Vậy còn nháo động phòng thì sao? Có đi không?”
Vì sao vừa nãy mọi người thảo luận thì anh ta không hề tỏ ra hứng thú, mà hiện giờ lại còn tích cực hơn cả bác sĩ Phương vậy?
“Đương nhiên không đi. Phải tích đức, nếu không lúc anh kết hôn…”
“Có lý.” Lâm Tự Sâm nhìn tôi, suy nghĩ một chút gật đầu.
Bác sĩ Phương quay lại hỏi Lâm Tự Sâm: “Thế nào, có đi không? Chẳng phải cậu cũng rất muốn kết hôn rồi sao? Đi cho biết chút kiến thức động phòng đi.”
Lâm Tự Sâm thành thật hết sức có thể: “Cô ấy bảo em tích đức, nếu không thì đến hôn lễ của mình…”
Bác sĩ Lâm, anh quả nhiên là kẻ bán rẻ đồng đội thâm niên!
Bác sĩ Phương vạn phần khiếp sợ nhìn tôi: “Tiểu Nhiếp, cô như vậy mà đã vội muốn lấy chồng rồi ư? Đã lo bị nháo động phòng rồi ư?”
“… Đâu có? !”
“Không vội? Vậy cùng đi nháo động phòng đi!” Anh ta xấu xa cười.
Tôi cứ như vậy bị kéo đi nháo động phòng.
Tôi vốn định xem một chút rồi đi ngay, kết quả… tôi lại không muốn đi.
Lần đầu tiên được chứng kiến người ta nháo động phòng, không ngờ lại vui như thế. Mặc dù tôi không có trêu chọc cô dâu chú rể nhưng cũng tuyệt đối không gây trở ngại tới việc trêu đùa của mọi người, hơn nữa, còn thuận tiện vỗ tay cổ vũ.
Cuối cùng, chính Lâm Tự Sâm là người lôi tôi ra khỏi phòng tân hôn.
Đứng trong thang máy, Lâm Tự Sâm bất đắc dĩ nói: “Sau này không thể để em với sư huynh hồ đồ. Em học thói xấu quá nhanh. Vừa nãy không phải nói muốn tích đức sao?”
“À, em vừa nhớ ra, em còn trẻ, không vội kết hôn. Không cần tích đức sớm như vậy.”
“Ồ, chưa chắc, còn phải xem đối phương là ai.”
Tôi ngó anh ta, bỗng nhiên nhớ tới lời bác sĩ Phương nói anh muốn kết hôn, tủm tỉm nói: “Yên tâm, em sẽ không dùng chiêu thức này trong đám cưới của anh đâu.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, “Vô cùng hoan nghênh em tham gia hôn lễ của tôi. Nhưng mà, tôi nghĩ, lúc ấy em không rảnh để nháo động phòng đâu.”
Đã tham gia hôn lễ, sao lại không rảnh để nháo động phòng?
Trong đầu tôi tưởng tượng tới bộ dạng Lâm Tự Sâm làm chú rể bị người ta trêu chọc, cảm thấy vô cùng sung sướng, lập tức hủy bỏ lời hứa hẹn vừa rồi.
“Đợi lúc anh kết hôn mà xem!”
“Đương nhiên đợi.”
Lâm Tự Sâm tươi cười nói.
Chúng tôi ra khỏi khách sạn mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi. Xe của Lâm Tự Sâm đỗ ở bãi đỗ xe đối diện. Anh khoác thêm áo khoác ngoài, “Em đứng đây đợi tôi, tôi ra lái xe lại.”
Tôi một mình đứng ở bậc thang, chờ anh ta lái xe tới. Bên ngoài nhiều ít có chút lạnh, tôi ôm cánh tay, nhìn những bông tuyết chậm rãi rơi, tâm tư dần dần thả nổi.
Tôi dường như loáng thoáng nghe ai gọi tên mình.
“Dưa Hấu?”
Ảo giác ư? Sao tôi lại nghe thấy giọng của lão đại?
Tôi xoay người, thấy được bóng dáng cao gầy quen thuộc đã lâu không gặp.
|
Nắng gắt (Cố Mạn) – Chương 29
Chuyển ngữ: Sahara
Từ tháng sáu tới tháng một, hóa ra đã nửa năm rồi…
Tôi vẫn cố gắng không nghĩ tới tới chuyện ngày mai, thế nhưng lại không ngờ giờ khắc này tới sớm như vậy.
Nhiếp Hi Quang, mày nhất định phải mạnh mẽ.
Tôi nhanh chóng thu lại ánh mắt đang dừng trên bóng dáng kia, chủ động đi tới chỗ bọn họ, tươi cười chào hỏi: “A, sao mọi người lại ở cả đây thế này?”
Tất cả đang đứng trước mặt tôi: lão đại, chồng lão đại, Tiểu Phượng, Tư Tịnh, Trác Huy, Dung Dung. Còn có, Trang Tự bên cạnh cô ấy.
Trong khoảnh khắc này, tôi bỗng nhớ về quãng thời gian xưa.
Thế nhưng, tôi không hề muốn tâm trạng mình lại như ngày ấy nữa.
Tôi tươi cười nhìn bọn họ.
Đáng tiếc, màn dạo đầu hoàn mỹ của tôi nhanh chóng bị lão đại phá hỏng. Vẻ mặt cô ấy giống như một người vừa bị lừa, cô ấy véo tai tôi hét lên: “Nhiếp Dưa Hấu!!! Không phải cậu nói ngày mồng một phải ở lại Tô Châu tăng ca sao?”
Tôi choáng váng.
Lão đại à, cậu nhất định phải véo tai mình mỗi khi kích động ư, cái bệnh này bao giờ mới sửa được hả???
Tiểu Phượng và Tư Tịnh cũng vây quanh tôi, mồm năm miệng mười: “Dưa Hấu, sao cậu ở đây?”
“Đúng vậy, còn ăn mặc đẹp như vậy. Lúc đầu nhìn mãi cũng không nhận ra cậu.”
“Cậu làm việc ở Tô Châu sao? Lão đại, cậu liên lạc được với Dưa Hấu từ bao giờ mà cũng không thèm nói một câu.”
“Không phải cậu đi du học ư? Hồi tháng bảy mình gọi điện cho cậu mà không được.”
Tôi trả lời từng câu từng câu.
“Mình ở Tô Châu.”
“Tháng bảy mình ở nước ngoài nên không nghe được điện thoại.”
“Không phải đi du học, sao các cậu đều nghĩ là mình đi du học thế? Nói là đi du học thôi, thực ra là đi du lịch hai tháng.”
“Du lịch?!”
Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, những người khác bỗng nhiên im lặng.
Là Trang Tự.
“Đúng vậy.” Tôi dừng lại một chút, di chuyển ánh mắt, rốt cuộc dừng lại hoàn toàn trên mặt anh ấy: “Đưa Khương Nhuệ đi.”
“Không phải đi du học?” Anh ấy tiến lại gần tôi. Có lẽ là do ánh đèn đường, vẻ mặt anh ấy vô cùng mờ mịt, tựa như mưa gió kéo đến.
“Không, không phải…”
Dung Dung bỗng nhiên tiến lên vài bước, đứng xen vào trước mặt Trang Tự, vẻ mặt tươi cười nói với tôi: “Hi Quang, hôm nay lão đại trang trí hội trường hôn lễ, sao cậu không tới?”
“Mình…”
Cô ấy căn bản không muốn cho tôi cơ hội lên tiếng: “Thật ra tới xem một chút cũng coi như học tập kinh nghiệm, mình tới đây cũng học được rất nhiều thứ, sau này kết hôn sẽ không thấy lạ lẫm. Trang trí hội trường thật sự rất thú vị.”
Thực sự là vô cùng thú vị!
Tôi cười cười, “Mình gần đây rất lười, các cậu cũng biết rồi đấy…”
“Đúng rồi, Hi Quang, chuyện trước đây mình xin lỗi. Mình đã đổ oan cho cậu.” Dung Dung tỏ ra chân thành vô cùng, “Ra xã hội rồi mới biết được, tình bạn thời đại học của chúng ta mới thật là đáng quý. Hiện giờ mình đã tìm được hạnh phúc của bản thân, cũng hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc “của riêng cậu”! Cậu đấy, đừng chỉ biết nhìn vào hạnh phúc “của người khác”, cũng phải cố gắng lên!”
(tớ muốn chửi thề quá!!! Con mụ khốn khiếp này, ý gì đây???)
“Diệp Dung!”
“Hi Quang.”
Hai thanh âm gần như đồng thời vang lên, tôi quay lại nhìn về phía người gọi tên mình. Giữa màn tuyết bay nhè nhẹ, Lâm Tự Sâm trong bộ đồ đen đang đi về phía tôi.
Giây phút này tôi vô cùng cảm ơn anh ta.
Cảm ơn dáng vẻ ung dung lịch lãm của anh ta.
Tôi xoay người chạy xuống bậc thang.
Lâm Tự Sâm có chút kinh ngạc ngừng chân lại, nhìn tôi vội vàng chạy tới.
Tôi thở hổn hển, dừng lại trước mặt Lâm Tự Sâm, ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng lại không biết nói gì cho phải, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
“Sao thế?” Anh ta hỏi tôi, giọng nói rất dịu dàng.
Tôi mờ mịt nhìn anh ta, ánh mắt chua xót. Một lúc lâu tôi mới quay lại mạch suy nghĩ: “Bất ngờ gặp lại bạn học đại học.”
Lâm Tự Sâm ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang, sau đó ánh mắt liền dừng lại, rất lâu không phản ứng. Tôi chậm chạp quay đầu lại, nhìn về hướng Lâm Tự Sâm đang nhìn. Nơi ấy, Trang Tự đứng lặng nhìn chúng tôi, dưới ánh đèn nê-ông, ánh mắt ảm đạm, mơ hồ…
Lâm Tự Sâm bỗng nhiên kéo tay tôi.
“Bạn học của em? Đi theo tôi.”
(Ghê! Anh nhạy cảm gớm! ^^)
Tôi bị anh ta kéo đi vài bước, mới nhớ ra phải rút tay lại, nhưng mà mới chỉ hơi giật mình, đã bị anh ta ra sức nắm chặt lại.
Lâm Tự Sâm kéo tôi tới trước thềm bậc thang, sau đó rất tự nhiên buông tay tôi ra.
Mọi người đều đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tiểu Phượng há hốc miệng: “Dưa Hấu… cậu…”
Tư Tịnh là người đầu tiên lấy lại phản ứng, “Dưa Hấu, cậu còn không giới thiệu một chút đi.”
Giới thiệu cái gì…
(ây da… chị đóng giả bạn gái trước mặt bạn của Lâm Tự Sâm, thì bây giờ Lâm Tự Sâm sẽ đóng giả bạn trai trước mặt bạn của chị thôi ^^)
Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Tự Sâm.
“Hoá ra em còn biệt danh như vậy à? Sao trước giờ không thấy nói với anh.” Lâm Tự Sâm mỉm cười nhìn tôi, giọng nói nhu hòa tựa như những bông tuyết bồng bềnh. Sau đó, anh ta nhìn về phía mấy người Trang Tự, mỉm cười thân thiện: “Chào mọi người, tôi là Lâm Tự Sâm.”
Lão đại rõ ràng chớp mắt một cái.
“Ha ha, chào anh chào anh. Chúng tôi là bạn đại học của Dưa Hấu.” Sau đó, cô ấy giả vờ oán giận nói với tôi: “Dưa Hấu, cậu bảo không thể đến giúp vì phải tăng ca gì chứ. Hóa ra là đi cùng bạn trai. Đúng là trọng sắc khinh bạn nha! Nói sớm thì mình cũng đâu có ép cậu.”
“Đừng trách cô ấy.” Lâm Tự Sâm cười cười giúp tôi giải thích, “Hi Quang vốn là phải tăng ca thật, nhưng mà hôm nay bạn thân của tôi kết hôn, nhất định đòi gặp cô ấy, cho nên tôi mới đưa cô ấy tới.”
Lão đại cười ha hả: “Thôi thôi được rồi, tôi cũng không trách cậu ấy, trọng sắc khinh cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi mà, không phải sao?”
Bọn họ có lẽ đã hoàn toàn coi Lâm Tự Sâm là bạn trai của tôi. Tôi không muốn các cô ấy hiểu lầm, nhưng mà giờ phút này…
Tôi lại càng không muốn phủ nhận. .
Tôi quay đầu nhìn xung quanh đường: “Không phải anh đi đánh xe lại à? Xe đâu?”
Nếu có xe thì giờ có thể quay về được rồi…
“Xe bị xe khác chặn lối ra mất rồi, bảo vệ tạm thời không tìm ra chủ xe kia đâu, sợ em sốt ruột nên anh quay lại.”
“Hả? Không lái ra được sao?”
Lâm Tự Sâm nhìn đồng hồ, “Nếu vẫn không tìm được người ta thì anh gọi tài xế tới đón chúng ta về Tô Châu.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, suýt nữa thì quên anh ta là người ở đây.
“Oa!” Tiểu Phượng vỗ mạnh vào vai tôi: “Dưa Hấu, nhà cậu còn có tài xế riêng nữa hả?”
“Không phải nhà mình.”
Tư Tịnh cười nói: “Mình biết rồi biết rồi. Là nhà chồng cậu!”
Bầu không khí dường như thoáng cái náo nhiệt hẳn lên. Tiểu Phượng ríu rít hỏi tôi rất nhiều chuyện, làm ở đâu, quen thế nào… Tôi trả lời thì ít, mà Lâm Tự Sâm đối đáp thì nhiều.
Anh ta từ đầu tới cuối vẫn luôn mỉm cười, ứng phó nhanh nhạy như thường.
Giữa một mảnh ầm ĩ, giọng nói lạnh lùng của Dung Dung vang lên, “Trang Tự, cậu đi đâu vậy?”
Mọi người đồng loạt im lặng.
Chẳng biết từ khi nào, Trang Tự đã một mình đội tuyết đi xuống khỏi bậc thang.
“Đi gọi xe.” Anh ấy dừng chân, nhưng không quay đầu lại.
“Vì sao phải đi đâu gọi?” Dung Dung cứng ngắc, “Ở đây không thể gọi được sao? Bên này bắt taxi dễ nên chúng ta mới tới mà.”
“Cậu có thể đứng đây bắt.”
Anh ấy buông những lời này, không nhìn chúng tôi mà tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu đứng lại.”
Dung Dung mím môi, liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Trang Tự.
“À, vậy Dưa Hấu, chúng mình cũng đi đây, ngày mai hôn lễ nhớ tới sớm một chút nhé! Ở khách sạn đối diện kia kìa.” Lặng im một chút, lão đại lên tiếng chào đầu tiên.
“Ừ, mình biết rồi.” Tôi gật đầu, cố gắng tập trung sự chú ý lên người cô ấy, “Vậy ngày mai gặp.”
Mọi người lần lượt chào nhau. Trước khi rời khỏi, lão đại còn phất tay với Lâm Tự Sâm: “Ngày mai anh cũng phải tới đám cưới của tôi cùng Dưa Hấu nhé.”
“Nhất định có mặt!” Lâm Tự Sâm mỉm cười.
~~~~
Bóng dáng bọn họ hoàn toàn tiêu biến trong màn đêm rồi, xung quanh dường như tĩnh lặng hẳn xuống, chỉ còn hoa tuyết vẫn lặng lẽ bay…
Tôi xoay người hỏi Lâm Tự Sâm: “Giờ lái xe ra được chưa? Em muốn quay về Tô Châu.”
“Quay về Tô Châu làm gì, tôi đưa em đi chơi.”
Hả?
Anh ta thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn tôi: “Lẽ nào lúc đưa em đi thì vui vẻ, để em về lại buồn thiu?”
“Em có sao?”
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, “Sắp khóc rồi.”
Giọng anh ta rất dịu dàng, tôi vốn không muốn khóc, nhưng nghe anh ta nói vậy lại nhanh chóng chảy nước mắt.
“Cho nên, giờ em muốn đi xem phim hay đi ngắm cảnh? Hay là đi khu vui chơi? Chính là nơi mà…”
Tôi sững sờ nhìn anh ta, cảm thấy mình không theo kịp tư duy của anh ta.
Có lẽ là tưởng tôi chưa bao giờ tới nơi đó nên anh ta ra sức miêu tả: “Chính là cái nơi mà người ta có thể khiêu vũ, ném bóng, đua xe, v.v…”
Vì sao tôi lại cảm thấy chọn làm gì bây giờ cũng hấp dẫn, chỉ cần không phải quay về ký túc một mình là được.
Tôi nắm tay, bỗng nhiên kích động: “Chúng ta bây giờ đi ngắm cảnh đêm, sau đó đi xem phim, rồi đi khu vui chơi.”
“Nhiếp Hi Quang…” .
Anh ta bật cười, lấy ví tiền từ túi áo ném cho tôi, “Sao em lại tham như vậy. Đếm xem tôi còn bao nhiêu tiền? Xem có đủ không?”
Tôi nhất định là bị tâm trạng của anh ta ảnh hưởng, bỗng nhiên vừa hào hứng vừa kích động, nghiễm nhiên mở ví ra anh ta xem, rồi chỉ vào phía đối divào toàn nhà đối diện: “Bên kia có ngân hàng. Em đi rút tiền! Anh nghèo quá!”
“Thực sự không đủ hả? Còn nhiều mà.” Lâm Tự Sâm nhìn nhìn vào ví, “Tôi đi rút vậy. Cô Nhiếp, vui lòng cho tôi biết tối nay cô sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Không cần anh, anh giàu hơn em sao?”
Tôi cầm thẻ nhanh chóng chạy xuống bậc thang.
Những bông tuyết lạnh buốt rơi trên mặt tôi. Lý trí quay lại trong đầu tôi, tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, anh ta đang chầm rãi đi sau tôi. Thấy tôi quay lại, liền vẫy tay, giống như giục tôi nhanh đi rút tiền.
Thấy vậy tôi cũng vẫy tay lại với anh ta, rồi chạy như bay vào ngân hàng.
|
Chương 30.1 Dịch: Sahara
Dựa theo nguyên tắc gần nhất (*), chúng tôi trước tiên đi tới khu vui chơi.
(*) Principle of proximity
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi đi tới nơi này, vùi mình trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thật sự là có chút gò bó. Sợ Lâm Tự Sâm cũng là lần đầu tiên tới đây, tôi cảm thấy chúng tôi vẫn nên quan sát người khác chơi trước đã, nhưng vị Lâm tiên sinh này hiển nhiên không cho rằng chơi trò chơi cũng cần phải học tập, anh ta ngay lập tức đi đổi xèng, tùy ý tìm một cái máy chơi trượt tuyết không có người ép tôi tới chơi.
Sau đó…
“Cẩn thận tảng đá!”
Tôi đâm phải tảng đá mà chết!
“Chú ý chỗ ngoặt!”
Tôi còn chưa kịp ngoặt đã bị đâm vào vách núi mà chết.
“Phía trước có xe tải.”
Đương nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi lao vào chiếc xe tải.
Nhìn ba chữ “Bạn đã thua” to tướng trên màn hình, tôi buồn bực quay đầu nhìn Lâm Tự Sâm, đợi anh ta tiếp tục nhét đồng xèng vào. Nhưng mà anh ta lại cởi áo khoác ngoài vắt lên tay vịn, xắn tay áo sơ mi lên, nhàn nhã nói với tôi: “Xuống đi, tới lượt tôi.”
“…”
Không – phải – anh – đưa – tôi – đi – chơi – sao?
Tôi không cam lòng leo xuống khỏi máy chơi game, dõi theo Lâm Tự Sâm, mong anh ta nhanh chóng đâm vào cây, đâm vào tường, đâm vào vách núi. Thế nhưng tất cả không như tôi hy vọng, mặc dù chơi lần đầu nhưng rõ ràng anh ta chơi giỏi hơn tôi rất nhiều. Nhìn anh ta nhanh chóng qua được hai cửa ải, tôi mới nhớ ra mối thù bị anh ta đuổi xuống dưới đứng xem, nhịn không được bắt đầu quấy rối anh ta.
Rõ ràng là phải rẽ trái nhưng tôi hô to: “Rẽ phải rẽ phải! Giẫm bên phải giẫm bên phải!”
Rõ ràng là phải đi con đường giữa nhưng tôi lại ra sức nhắc nhở: “Đường bên trái là đường tắt, đi bên đó…!”
Đáng tiếc Lâm Tự Sâm hoàn toàn không vì tôi mà bị ảnh hưởng, không lần nào mắc mưu. Mắt thấy anh ta sắp qua cửa thứ ba, quan sát nhân vật trên màn hình sắp phải rẽ trái, tôi nhanh trí kêu lên: “Rẽ trái!”
Kết quả, Lâm Tự Sâm rẽ phải.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh nhân vật bị đụng phải vách núi vô cùng thê thảm.
“Ha ha ha ha!” Tôi cười như nắc nẻ.
Lâm Tự Sâm bất đắc dĩ dừng lại: “Sao tự nhiên lại không lừa tôi nữa thế?”
“Đã bao giờ em lừa anh đâu!” Tôi chối sạch, “Nhìn đi, đấy là kết quả do anh không tin tưởng em, thôi được rồi, xuống đi, đến lượt em.”
Sau đó chúng tôi đi tới rạp chiếu phim.
Bộ phim tôi chọn là một phim bom tấn mới nhất, nghe đâu phim hành động có những cảnh quay rất đặc sắc, bảo đảm rất hấp dẫn, rất lôi cuốn, bảo đảm… chất lượng rất ngủ!
“Nhiếp Hi Quang… Hi Quang!”
“Em ngủ quên à…?” Tôi dụi mắt.
“Ừ, đi thôi!”
Lâm Tự Sâm giúp tôi phủi đám bỏng ngô rơi trên quần áo, rồi anh ta đứng dậy, cầm lấy áo khoác của chúng tôi đi ra ngoài, tôi đi theo đằng sau. Ra khỏi rạp chiếu phim tôi mới tỉnh táo lại một chút, ngượng ngùng hỏi anh ta: “Em ngủ lâu không?”
“Năm mươi phút!”
Cần gì phải tính cụ thể thế?
Tôi xấu hổ đánh trống lảng: “Đoạn kết thế nào? Nữ chính có được cứu ra không? Ai bắt cóc cô ấy?”
“Bố của nam chính!”
“Không thể nào! Sao lại thế?”
“Bố của nam chính làm thí nghiệm thuốc trái pháp luật, bị nữ chính bắt gặp…”
Bên tai tôi bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười khe khẽ của một cô gái, tôi quay đầu nhìn, thì ra là một đôi nam nữ đang vừa nhìn chúng tôi vừa cười. Hình như bọn họ là đôi ngồi ở bên cạnh chúng tôi trong rạp thì phải.
Thấy tôi nhìn lại, cô gái giơ ngón tay cái dựng thẳng ra hiệu với tôi: “Năng lực một công đôi việc của bạn trai chị đúng là vô cùng lợi hại, nội dung vở kịch nói hoàn toàn chuẩn xác!”
Nói xong, bọn họ lại cười hì hì chạy đi.
Cái gì mà một công đôi việc…
Tôi nhìn theo bóng hai người bọn họ, lại nhìn Lâm Tự Sâm: “… Không phải anh cũng ngủ chứ?”
Lâm Tự Sâm làm như không nghe thấy, mặt không biến sắc cúi xuống nhìn đồng hồ: “Sắp một giờ rồi, em nên nghỉ sớm đi, mai còn phải đi dự đám cưới nữa.”
“À… Được thôi, anh mệt rồi phải không? Vậy cũng nghỉ sớm đi. Haizz… Phương sư huynh quả nhiên là khoác lác, còn nói anh đứng phẫu thuật cả đêm mà sinh khí vẫn dồi dào… Haizz… Anh làm gì thế?”
Lâm Tự Sâm đột nhiên nắm cánh tay tôi, kéo tới một chỗ khác.
“Từ chỗ này có thể ngắm cảnh đêm.”
Rạp chiếu phim nằm ở tầng hầm, quán bar trên tầng năm mươi sáu của toà nhà này yên tĩnh đến mức khiến cho người ta có cảm giác như ở một thế giới khác. Từ những âm thanh ồn ào của khu vui chơi và rạp chiếu phim, đến sự tĩnh lặng cực hạn nơi đây, tôi bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
Tuyết trắng vẫn lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ.
Nghiêng đầu một chút có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố với những ánh đèn rực rỡ vĩnh viên không biết mệt mỏi.
Có phải tôi đã từng một lần lại một lần huyễn tưởng, có thể cũng với một người đi dạo trong màn đêm này, có thể ngồi bên nhau.
Có phải tôi đã từng mong muốn cùng người ấy đi xem phim, tôi sẽ đi mua bỏng ngô, còn anh mặc dù không thích mấy thứ đồ ăn vặt này nhưng khi ngôi bên tôi cũng sẽ thò tay nhón lấy mấy viên… Cũng có thể lúc xem phim tôi sẽ ngủ quên, bỏng rơi vãi tung tóe…
Có phải tôi đã từng mơ ước tới một ngày cùng anh đi mua quần áo, tôi sẽ tự tay chọn cho anh một bộ bắt anh mặc thử, anh chắc chắn sẽ bực mình…
Tôi đã từng có rất nhiều rất nhiều huyễn tưởng như thế, muốn được cùng anh thực hiện, nhưng cuối cùng tôi lại hoàn thành với một người khác…
Người phục vụ mang nước trái cây tới tôi mới phát hiện mình đã thẫn thờ rất lâu. Lâm Tự Sâm cũng đang lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi đờ đẫn bao lâu, anh ta cũng im lặng bấy lâu.
Cuộc đời có bao nhiêu kỳ diệu! Tôi quả thật không thể ngờ được có một ngày tôi lại ngồi đây với Lâm Tự Sâm, lặng yên ngắm tuyết rơi trong đêm.
Tôi đưa tay xoay ly nước trái cây.
“Cảm ơn anh.”
Lâm Tự Sâm ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nâng ly nước lên một chút: “Đừng khách khí! Đại ân không cần cảm tạ!”
Tôi bật cười.
Không biết là do ánh nến hay bầu không khí ở đây, tôi bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi cử chỉ động tác của Lâm Tự Sâm vô cùng thư thái, ưu nhã, tản ra một lực sát thương khó có thể nói thành lời.
Tôi bỗng dưng nổi hứng thú với anh ta, vứt bỏ mấy cái suy nghĩ phức tạp trong đầu, tôi tò mò hỏi: “Lâm Tự Sâm, anh bao nhiêu tuổi?”
“Nhiếp Hi Quang, em cũng thật là không quá hiểu rõ cấp trên của mình.”
“… Rốt cuộc anh là người làm công cho em hay là cấp trên của em?” Sao vai trò cứ chuyển hóa liên tục thế?
Anh ta mỉm cười: “Chức vị này cũng không tồi, vừa có thể quản em, vừa có thể kiếm tiền cho em.”
“Là nô dịch sao.” Tôi tức giận nói, “Nói mau, anh bao nhiêu tuổi?”
“Hơn em sáu tuổi!”
Tôi nhẩm tính một chút: “Không thể nào, anh có học vị tiến sĩ, học xong tiến sĩ còn đi làm bác sĩ một thời gian, sao mà trẻ như vậy được.”
Mặc dù nhìn bề ngoài thì đúng là anh ta rất trẻ thật.
Lâm Tự Sâm dường như nghẹn họng: “… Tôi đi học sớm, tốt nghiệp tiến sĩ cũng khá sớm.”
“Ồ, vậy … đúng rồi, sao Phương sư huynh lại gọi anh là đệ nhất cầm thú của học viện Y?” Tôi háo hức hỏi
|
Chương 30.2 Dịch: Sahara
“Ồ, vậy … đúng rồi, sao Phương sư huynh lại gọi anh là đệ nhất cầm thú của học viện Y?” Tôi háo hức hỏi.
Anh ta khụ một tiếng: “Nhiếp Hi Quang, em thẳng thừng hỏi tôi vấn đề này thích hợp sao? Chi bằng sau này rảnh rỗi em hỏi Phương sư huynh đi.” Anh ta dừng lại một chút, “Không phải hai người đã trao đổi số điện thoại rồi sao!”
Lâm Tự Sâm cầm ly rượu lên tựa lưng vào ghế: “Rốt cuộc anh ta nói xấu tôi bao nhiêu rồi, hình như đã túm gọn hết thảy vốn liếng của tôi tống hết cho em rồi thì phải?”
“Yên tâm, mấy chuyện tình sử của anh Phương sư huynh vẫn chưa nói đâu!”
“Ở đâu ra có tình sử vậy?” Anh ta mỉm cười, “Công việc ở học viện Y chồng chất như vậy, bác sĩ còn bận hơn, ngay cả thời gian theo đuổi phụ nữ cũng không có.”
“Vậy người theo đuổi anh thì sao? Ngài tuấn tú phong độ như vậy, không thể không có người theo đuổi được.”
“Ồ, có thể “ngài” đang ngồi đối diện em hiện giờ mắt nhìn người vẫn còn yêu cầu cao lắm.” Lâm Tự Sâm nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng, “Sao hôm nay em lại hứng thú với chuyện tình cảm của tôi thế?”
Tôi thở dài: “Cũng là do buồn chán mà thôi!”
“…”
Anh ta bị sặc rượu.
“Đợi chút!”
Tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: “Sao anh lại uống rượu? Lát nữa còn phải lái xe về nữa cơ mà.”
Lúc tôi ở ngân hàng rút tiền xong, người ta cũng tìm được chủ nhân chiếc xe chặn bên ngoài xe của Lâm Tự Sâm, cho nên chúng tôi mới lái xe tới đây được. Bây giờ anh ta uống rượu thế này lát nữa làm sao lái xe?
“Không cần, nhà tôi cách đây không xa lắm, đi bộ mất hai mươi phút thôi.”
“À, vậy thì tốt rồi.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều: “Ngày mai có lẽ trên đường sẽ phủ đầy tuyết? Không biết bắt taxi có dễ không?”
“Mai tôi tới đón em.”
Tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, anh ta vẫn nhìn vào chất lỏng trong ly rượu rất đăm chiêu, “Bạn học của em cũng mời tôi tới dự mà, sao, không chào đón ư?”
Ngày mai…
“Sao lại không chào đón chứ? Ngày mai em mang hồng bao đưa anh đi ăn không mất tiền.” Tôi nuốt một ngụm nước thật lớn, phấn chấn mà nói. “Nhưng mà, anh làm ơn nhất định phải đẹp trai phong độ hơn hôm nay!”
“Phải đẹp trai hơn?” Lâm Tự Sâm lặp lại bốn chữ, ra chiều ngẫm nghĩ, “Em không sợ bọn họ sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta sao?”
“Hiểu lầm một chút cũng không sao.” Tôi học lại những lời anh ta đã nói, “Tại hạ xinh đẹp như hoa, cũng không thiệt thòi cho anh!”
“Em… hôm nay đúng là chơi vui đến hồ đồ rồi.” Anh ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt dường như có nỗi ưu tư.
Lòng tôi bỗng run lên, bỗng nhiên cảm thấy mình có lẽ đúng là chơi vui đến hồ đồ thật rồi, tôi mất tự chủ quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Trên khóe mắt, ánh nến phản chiếu từ ly thủy tinh đang khẽ động.
Rất lâu, Lâm Tự Sâm mới lại lên tiếng: “Về nghỉ sớm thôi, nếu không ngày mai hai vành mắt sẽ thâm quầng vào đấy, đến lúc đó thì không có cách nào xinh đẹp như hoa được đâu.”
Trong tòa nhà này có một nhà nghỉ khá được, vào nghỉ qua đêm cũng rất tiện.
“Không cần tôi đi cùng chứ?”
“Không – cần!”
Một nam một nữ vào nhà nghỉ thuê phòng chẳng phải là rất kỳ quái sao!
Lâm Tự Sâm gật đầu, ấn giữ cửa thang máy: “Được rồi, về tới phòng gửi tin nhắn cho tôi.”
Tôi làm dấu OK, chạy ra khỏi thang máy, lại quay đầu lại vẫy tay với anh ta, nhìn cánh cửa khép lại tôi mới xoay người đi tới quầy lễ tân của nhà nghỉ.
Cô gái tiếp tân xinh đẹp nhiệt tình chào đón tôi: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho chị?”
“Chào chị, cho hỏi còn phòng trống không? Tôi muốn làm thủ tục thuê phòng.”
“Có, xin chị cung cấp chứng minh thư!”
“…”
Tôi ngay lập tức rút điện thoại ra gọi cho Lâm Tự Sâm: “Anh tới đâu rồi? Mau quay lại!”
Lâm Tự Sâm cúi đầu ký tên anh ta lên tờ phiếu, mí mắt khẽ nheo lại, vô cùng nghiêm túc.
Thế nhưng…
“Có phải anh rất muốn cười không?”
Anh ta giương mắt: “Nhận ra sao?”
“…”
Tôi biết ngay mà.
Lâm Tự Sâm đưa trả tờ phiếu cho cô lễ tân, rồi quay người cẩn thận dặn dò tôi: “Tới phòng nhớ phải khóa cửa kỹ lại, có người gõ cửa cũng không được mở. Có bất cứ động tĩnh gì phải gọi điện thoại cho tôi!”
“… Không cần phải như vậy chứ!”
“Tên người đặt phòng là tôi, cô Nhiếp à, mong cô giữ vẹn danh dự và sự trong sáng cho tôi! Ok?”
“Ô – kê!!!!” Tôi bất lực đập đầu vào quầy tiếp tân.
“Xin lỗi để anh chị đợi lâu, đây là card mở khóa phòng của hai người.”
Cô lễ tân lại tủm tỉm cười, trao trả chứng minh thư và card khóa phòng, Lâm Tự Sâm nhận lấy đưa card cho tôi, cùng tôi đi tới phía thang máy.
“Cảm ơn nhé, may mà anh mang theo chứng minh.”
“Không mang cũng không sao, chỗ này cách nhà tôi có hai mươi phút.”
“… Nhưng cũng không thể ở nhà anh.”
“Em nghĩ đi đâu vậy?” Anh ta liếc mắt nhìn tôi, nghiêng đầu nhìn đèn chỉ thị trên thang máy, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Ý tôi là, nếu không mang thì về nhà lấy cũng rất nhanh!”
“…”
“Được rồi, thang máy tới rồi.”
Anh ta giơ tay chặn lại cửa thang máy, đưa cho tôi cái túi trong tay: “Quần áo của em, quên trong xe tôi.”
Anh ta cố ý xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm lấy cho tôi ư?
Tôi sững người một lúc mới giơ tay ra nhận lấy: “À, cảm ơn. Tôi lên phòng đây!”
“Ừ, ngủ sớm đi!” Anh ta gật đầu, “Ngày mai tôi nhất định sẽ đẹo trai hơn hôm nay, em cũng đừng quên phải xinh đẹp như hoa!”
“… Em sẽ cố gắng…” Tôi vào trong thang máy, vẫy tay với Lâm Tự Sâm, “Tạm biệt!”
Hôm nay đúng là chơi khuya quá, tôi tìm được phòng, việc đầu tiên là leo lên giường nằm một chút lấy sức rồi mới đi đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong lại không thấy buồn ngủ nữa, tôi lăn lộn trên giường. Chợt nghĩ tới Lâm Tự Sâm hơn nửa đêm rồi còn phải đội tuyết về nhà, anh ta lại còn rất “bảnh chọe” chỉ mặc có một chiếc sơ mi và một chiếc áo khoác bên ngoài, tôi bèn cầm di động lên nhắn tin cho anh ta.
“Về tới nhà chưa?”
Anh ta lập tức gửi lại cho tôi một bức ảnh: “Tới rồi, cảnh đêm ở nhà tôi có lẽ cũng giống với cảnh đêm bên ngoài cửa sổ phòng em.”
Bức ảnh chắc là được chúp từ bên ngoài ban công, những ánh đèn rực rỡ dọc hai bên con sông Hoàng Phố, trên lan can ban công vẫn còn đặt một ly rượu còn non nửa.
Nhà anh ta cũng thật đẹp, nhưng mà sao quá nửa đêm rồi anh ta còn một mình uống rượu thế kia? Tôi giơ tay ấn nút mở rèm cửa ở đầu giường, tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho Lâm Tự Sâm.
“Không khác là mấy! Sao anh còn chưa ngủ?”
“Đang suy nghĩ điều chỉnh lại tiến độ kế hoạch thường niên.”
“… Anh thật sự là quá đề cao công việc rồi. Bà chủ kiêm cấp dưới như em đây sẽ rất xấu hổ.”
“Tại hạ tốn công tốn sức, cô Nhiếp cứ chờ ngồi mát ăn bát vàng là được rồi.”
Lại còn trêu chọc tôi, tôi nói không lại anh ta, nhanh chóng rút lui: “Ngủ ngon, Lâm tiên sinh!”
“Ngủ ngon!” Anh ta cũng đáp lại. Một lúc sau, anh ta lại gửi tin nhắn: “Nhiếp tiểu thư!”
Chẳng lẽ nhắn tin cho tôi mà anh ta cũng nhất định phải cân đối theo lời tôi? Đây là gọi là bệnh ép buộc rồi Lâm tiên sinh à…
Tôi vô thức bật cười, đang định tắt điện thoại đi ngủ, thế nhưng ngón tay dừng lại nở nút tắt máy rất lâu vẫn chưa bấm. Cuối cùng tôi thu tay về, mở lại hộp tin nhắn từ đầu, dừng lại ở cái tên kia, ngây người…
Trong này có tất cả ba tin nhắn tôi gửi cho anh, cùng với những lời hiếm hoi anh đáp lại.
Tin nhắn cuối cùng, cũng vẫn là tin nhắn xin lỗi anh, nhưng mãi mãi không có hồi âm: “Xin lỗi, mình không biết cậu và Dung Dung là một đôi, nếu biết mình sẽ không nói những lời ấy với cậu. Mong không gây phiền phức cho cậu.”
Đã rất nhiều lần tôi đọc đi đọc lại tin nhắn này, cũng đã từng nghĩ, nếu tôi lại gửi cho anh một tin nhắn nữa, liệu anh có trả lời không, nếu có anh sẽ nói gì…
Lần đầu tiên tôi nhìn vào những dòng chữ này và nghĩ, có cần xóa hết đi không, xóa tên anh ra khỏi danh bạ…
Nhưng cuối cùng tôi cũng không làm thế, tôi tắt máy, đặt nó ở rất xa, kéo chăn lên nhắm mắt lại.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một đêm vô mộng, tôi ngủ rất say. Sáng sớm tỉnh dậy tinh thần phấn chấn hẳn lên, tôi rửa mặt mũi xong cũng tầm chín giờ, vừa vặn nhận được điện thoại của Lâm Tự Sâm: “Tôi đang ở dưới lầu rồi.”
“Hả? Nhưng vẫn còn rất lâu mới đến giờ đi đám cưới mà.”
“Hôm qua em vào nhà nghỉ này không phải được phát cho hai phiếu ăn sáng sao? Không thể để lãng phí được, cô Nhiếp!” Giọng nói của Lâm Tự Sâm mang theo ý cười, “Tôi đến cùng em đi ăn sáng!”
|
Chương 31 Dịch: Sahara
Bữa sáng ở khách sạn năm sao thực ra cũng rất bình thường, nhưng mà món vằn thắn thì vẫn ngon đến bất ngờ, chỉ tiếc là số lượng thì quá ít khiến tôi ăn hai bát rồi mà vẫn còn muốn ăn thêm bát nữa.
Người đàn ông ngồi đối diện tôi đã ăn xong, sức lực dồi dào hoàn toàn không giống với người suýt thì thức thâu đêm. Anh ta một tay cầm tách cà phê, một tay lướt qua trên màn hình đọc tin tức, thỉnh thoảng rỗi rãi lại nhìn tôi hỏi: “Ăn nhiều thế lát nữa có ăn được cỗ cưới không?”
Ăn nhiều mới có tinh thần chứ, anh thì hiểu cái gì.
Tôi xua tay với anh ta: “Đến lúc đó anh sẽ biết sức lực của em… Á, anh không ăn bánh mì à? Em ăn hộ vậy nhé!”
Tôi thẳng tay lấy cái bánh mì lại.
Cắn một miếng, tôi phát hiện đối diện không hề có động tĩnh, liền giương mắt lên nhìn. Lâm Tự Sâm vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng như không còn biết nói gì.
“Sao vậy?” Tôi mơ hồ nói, “Anh lại không ăn nữa sao, không thể để lãng phí như vậy được anh Lâm!”
“Không có gì.” Anh ta buông tách cà phê, “Tôi đang tính nuôi… À, tính phí thành phẩm, có lẽ cần tăng một chút!” (đùa, em biết thừa anh định nói gì ^^ anh đang tính nuôi heo phải không??? =))))
“Anh có thể đừng cuồng công việc như vậy được không?” Cái gì mà phí thành phẩm chứ, nghe nhức hết cả đầu. Tôi tiếp tục ăn hai ba miếng nữa thì hết cái bánh mì, nhân tiện ngồi nhận xét một chút: “Khô thế này đúng là ăn không ngon, có phải anh thích ăn sáng kiểu Tây hay không?”
“Sống theo phong cách Tây cũng khá tiện, chuyện này tôi không quá coi trọng, có thể điều chỉnh được.” (ý anh là, nếu chị không thích anh sẽ điều chỉnh đó ^^ mình “thông minh” quá!!!)
“Ồ… ừm.” Tôi gật đầu, “Điều chỉnh một chút đi, đa dạng hóa khẩu phần ăn một chút cũng tốt.”
Nói xong, tôi mới nhớ ra, người đang ngồi đối diện mình kia chính là một vị bác sĩ, tôi nói mấy lời này đúng là… múa rìu qua mắt thợ! Tôi còn đang xấu hổ thì lại nghe thấy Lâm Tự Sâm nói: “Ừ. Biết rồi.”
Anh ta vẫn nhìn tin tức trên màn hình, giống như tùy ý đáp lại tôi một tiếng vậy.
“Uống hết sữa đậu nành đi, đừng ăn nữa, ăn nhiều quá hại dạ dày.”
“À, được.”
Ngoài kia, tuyết đã ngừng rơi. Chúng tôi ngồi ở bàn kê cạnh cửa sổ, ánh ban mai ấm áp chiếu vào. Người đối diện đang đọc tin tức, còn toi vô thức cầm cốc sữa đậu nành chậm rãi uống.
Tôi uống xong sữa đậu nành, chúng tôi đi tới quầy lễ tân của khách sạn trả phòng, sau đó xuống gara lấy xe.
Nhìn chiếc xe xa lạ trước mắt, tôi kinh ngạc: “Anh đổi xe à?”
Trước đây Lâm Tự Sâm vẫn lái một chiếc BMW bình thường, nhưng mà chiếc xe trước mắt tôi lúc này… “Hình như chưa từng thấy anh đi xe này bao giờ!”
“Năm ngoái gửi về xưởng sửa chữa lại, sau khi lấy về vẫn chưa dùng đến. Nhưng mà yêu cầu của em hôm nay quá cao, tôi không thể thực hiện được cho nên đành phải xuống tay ở phương diện khác vậy.”
“Yêu cầu gì của em?”
“Quên rồi à?” Anh ta thở dài, “Phải đẹp trai hơn một chút!”
Phụt! Tôi bật cười.
Không có cách nào đẹp trai hơn một chút…
Anh Lâm à, anh rốt cuộc tự kỷ đến mức nào rồi?
“Được rồi, thật hân hạnh lấy lòng được em. Lên xe đi!”
“Ừ!”
Tôi tiến tới phía ghế phụ lái, giật cửa xe mở ra, nhưng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Ừm… thật ra, hôm nay anh…”
Tôi vốn định khen ngợi anh ta một chút, nhưng mà lời nói đến cửa miệng rồi bỗng nhiên cảm thấy nói ra thật ngại miệng.
Anh ta đứng bên kia, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi: “Thật ra tôi cái gì?”
Thật ra…
Tuy rằng bình thường anh rất chú ý tới ăn mặc, nhưng lại ẩn chưa phong độ chói lóa bên trong. Hôm nay dường như toàn bộ đều không cất giấu, khiến người khác có chút lóa mắt.
Lúc nãy, tôi từ trên lầu đi xuống, thấy anh ta đứng ở đại sảnh, anh tuấn lỗi lạc, từ cái nhìn đầu tiên đã bị anh ta làm cho lung lay. Tôi đi về phía anh ta dưới cái nhìn dò xét chăm chú của mọi người, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một thứ dư vị hư vinh.
“Thật ra là có đẹp trai hơn!”
Rốt cuộc tôi vẫn nói thành lời cái câu đó, mặt bỗng nóng bừng.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, cuối cùng chậm rãi mỉm cười.
“Không uổng công tôi thử tới mấy cái cà-vạt. Lên xe thôi cô Nhiếp, rất hân hạnh được làm tài xế cho cô.”
Chiếc xe của anh Lâm “đẹp trai hơn một chút” này ở trong cái tình trạng giao thông uy vũ của Thượng Hải đúng là không đất dụng võ, từ phố đông tới phố tây chỗ nào cũng gặp phải tắc đường. Cũng may, chúng tôi xuất phát sớm cho nên lúc tới nơi, vợ chồng lão đại đang đứng trước cửa khách sạn tiếp khách.
Lâm Tự Sâm vẫn theo thường lệ để tôi xuống xe rồi lái xe đi tới bãi đỗ.
Lão đại nhìn thấy thôi, xách váy không chút e thẹn chạy tới nện tôi một cú: “Này, cậu đúng là không biết điều, đám cưới của mình mà cậu lại ăn mặc đẹp thế à? Còn nữa, bạn trai cậu vừa lái cái xe gì thế kia???????”
“… Lão đại, cậu kết hôn rồi có thể đừng bạo lực như thế được không? Tới uống rượu mừng của cậu mình nhất định phải ăn mặc đẹp chút rồi. Hơn nữa…” Tôi nháy mắt với lão đại, liếc nhìn Trang Tự và Dung Dung, “Phù dâu và phù rể cũng xinh đẹp và anh tuấn thế kia, mình còn tưởng cậu chẳng để ý bị người khác đoạt mất hào quang chứ!”
Hóa ra, bọn họ chính là phù dâu và phù rể.
Dung Dung đang bắt chuyện với một người khách, dường như không nhìn thấy tôi. Trang Tự lặng lẽ đứng sau. Đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của anh ấy, tôi không ngờ mình còn có thể tươi cười như vậy được.
Lão đại nghiến răng nghiến lợi hét tên tôi: “Nhiếp Dưa Hấu!”
Tôi tươi cười né tránh bộ móng vuốt của cô ấy, trong lòng lặng lẽ tự chấm cho lời bình luận của mình một trăm điểm.
Ông xã lão đại cũng tới chào hỏi tôi, rồi lại nhanh chóng đón những vị khách khác.
Lão đại kéo tay tôi đến một chỗ xa.
“Đều là tại chồng mình đấy, nói tốt nghiệp xong mọi người ở ký túc đi uống rượu, Trang Tự uống say nói không biết bao giờ mới có thể kết hôn, khẳng định là sẽ rất muộn, cho nên mới đồng ý làm phù rể. Còn phía mình ấy à, cũng tại Dung Dung quá nhiệt tình… Cậu nghĩ mình muốn tìm mỹ nữ làm phù dâu lắm sao?”
Lão đại dường như muốn giải thích, thì thầm một tràng dài bên tai tôi, nói xong vẫn còn chưa bỏ ý định muốn nện cho tôi một cú nữa.
“Đừng có bắt nạt cô ấy!”
Một giọng nói mang theo tiếng cười vang lên, tôi bỗng nhiên bị ai đó kéo lại, thoát khỏi nắm tay trắng trẻo của lão đại. Vừa ngẩng đầu, tôi liền nhìn thấy Lâm Tự Sâm. Trên cánh tay anh ta vẫn còn vắt chiếc áo khoác ngoài của tôi.
Anh ta đưa áo cho tôi, nói: “Sao lại vô ý thế, quên áo trên xe này.”
“A, là em không mang vào mà. Trong khách sạn không lạnh, mang vào làm gì cho phiền.”
Lâm Tự Sâm gật đầu: “Đợi lát nữa ra ngoài vẫn nên khoác vào, để anh cầm giúp em.” Nói xong, anh ta lại quay về phía vợ chồng lão đại mỉm cười, đưa ra hồng bao: “Chúc mừng hạnh phúc.”
Hả? Sao anh ta cũng lại chuẩn bị hồng bao?
Tôi đứng bên cạnh kháng nghị: “Sao anh lại đưa hồng bao cho cô ấy? Không phải đã nói là em đưa anh đi ăn không mất tiền sao? Vậy là lại thành hai phần rồi.”
Lão đai lập tức phóng ánh mắt sắc như dao về phía tôi.
Lâm Tự Sâm cười: “Không phải hai phần, chẳng lẽ hồng bao không phải nên là anh tặng sao?”
“… Nhưng cái kia cũng quá dày rồi. Lão đại, coi như là tiền mừng cậu sinh quý tử luôn nha. Sớm sinh quý tử!”
Nhìn bộ dạng lão đại lần này đúng là đang muốn đánh tôi đây mà, tôi vội vã lấy hồng bao trong túi ra đưa cho cô ấy: “Anh ấy tặng là của anh ấy, đây là của mình. Lão đại, chúc cậu hạnh phúc.”
“Dưa Hấu…” Lão đại có lẽ bị ảnh hưởng tâm lý của người mới kết hôn, có chút đa sầu đa cảm, nhìn như sắp khóc đến nơi rồi, cô ấy dang hai tay ra ôm chầm lấy tôi: “Cậu cũng phải nắm lấy hạnh phúc của mình, đừng có ngốc nữa!”
Câu nói cuối cùng, cô ấy nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi.
Tôi vỗ lưng cô ấy, khẽ “ừm” một tiếng. Lão đại buông tay, chạy về phía chú rể: “Ông xã, anh gọi người đưa cái đôi đáng ghét kia vào một góc cho em đi, em không muốn nhìn thấy họ!”
Chúng tôi đương nhiên không bị xếp xó, vị trí ngồi đã sớm được sắp xếp, các bạn học tới dự hôn lễ tổng cộng có hai bàn.
Tôi đương nhiên ngồi cùng bàn với Tiểu Phượng và Tư Tịnh. Sau khi tôi ngồi xuống bàn rồi, bên cạnh vẫn còn hai ghế trống, khai tiệc rồi mà vẫn chưa thấy có ai tới ngồi. Tư Tình nói, đây là chỗ dành cho phù rể và phù dâu.
Tôi chợt run lên một chút nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục bình thường tiếp tục nói chuyện cùng mọi người.
Phù dâu và phù rể căn bản không có thời gian ngồi xuống ăn tiệc.
Hôn lễ bắt đầu. Lão đại tuy rằng cứ nói là tiệc cưới hết sức đơn giản nhưng thật ra lại vô cùng long trọng.
Cô dâu chú rể được phù dâu phù rể đưa vào lễ đường trong tiếng nhạc rộn rã, đi qua từng chiếc cổng hoa, rồi bước lên khán đài.
Tôi nghe được lời bàn tán của mấy người ngồi bàn bên.
“Cô dâu chú rể đẹp đôi dã man!”
“Ôi, anh phù rể đẹp trai quá!”
Đúng vậy…
Trang Tự…
Giây phút này, nhiều người nhìn lên khán đài như vậy tôi mới dám nhìn anh.
Anh…
Thay đổi khá nhiều…
So với hồi học đại học hình như gầy đi nhiều, toàn thân toát lên một vẻ lạnh lẽo, bộ tây trang vừa vặn bao quanh người, dáng vẻ thư thái, giống như một thanh gươm sắc sảo.
Anh rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện, mới có được cái bộ dạng như hôm nay?
Đáng tiếc làm sao, tôi không có cơ hội được thấy anh từng bước từng bước lột xác…
Trong bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp này, cái nhìn của tôi có lẽ quá lộ liễu. Ánh mắt vốn vẫn định tại hư vô của anh ấy bỗng nhiên phóng tới phía tôi.
Tôi vội vàng quay đầu.
Tôi nhất thời chưa kịp hoàn hồn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khó khắn lắm mới định thần lại, tôi bắt đầu hối hận, vừa rồi tôi cuống vậy làm cái gì chứ, như vậy chẳng phải là quá lộ liễu rồi ư?
Lâm Tự Sâm bỗng nhiên gắp một ít thức ăn vào bát tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Hi Quang, bình tĩnh.”
“A, cảm ơn.” Tôi cúi đầu, nhất thời kinh ngạc.
Anh ta gắp ở đâu một miếng thịt cho tôi thế này?
Đây đâu phải là đang an ủi tôi, rõ ràng là đang kinh hãi thì có!
Nghi thức trên khán đài đã kết thúc, vợ chồng lão đại bắt đầu tới bàn khách mời rượu. Dung Dung trong bộ đồ phù dâu quay trở lại bàn ăn. Cô ấy đương nhiên sẽ không ngồi bên cạnh tôi, cách tôi một ghế.
Vừa mới ngồi xuống, cô ấy không chào hỏi bất cứ ai mà lập tức nhìn Lâm Tự Sâm.
“Tôi biết anh.”
Ngoại trừ Lâm Tự Sâm, tất cả đều kinh ngạc. Dung Dung nhếch cằm, dáng vẻ kiêu ngạo: “Hôm qua tôi còn cảm thấy tên anh nghe rất quen, sau đó mới nhớ ra, anh là cháu ngoại của chủ tịch công ty tôi?”
Lâm Tự Sâm mỉm cười: “Cô làm việc ở Thịnh Viễn?”
Dung Dung còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Phượng đã cả kinh hét lên: “Oa, Hi Quang, không phải chứ! Bạn trai cậu đúng là gia thế giàu có như vậy sao?”
Tôi không trực tiếp trả lời cô ấy, mà nhìn về phía Dung Dung. Nụ cười của Dung Dung hết sức kỳ quái, trong mắt cô ấy rõ ràng mang theo vẻ khinh miệt, dường như rất không đồng tình với lời của Tiểu Phượng.
Chưa đợi người khác hỏi vì sao lại biết Lâm Tự Sâm, Dung Dung đã chủ động nói: “Tôi là thư ký của giám đốc Thịnh phòng tiêu thụ. Đã từng nghe anh ấy nhắc tới.”
“Hàng Kiệt?”
Dung Dung rụt rè gật đầu.
Lâm Tự Sâm cười: “Hóa ra là thư ký của Hàng Kiệt.” Rồi không nói thêm gì nữa.
Dung Dung không cam lòng tiếp tục nói: “Đáng tiếc trước đây ở tổng công ty chưa được gặp anh Lâm, tôi tới công ty đã mấy tháng, nghe nói anh Lâm được điều tới công ty con tuyến dưới.”
Không biết có phải là tôi lại gặp phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy cô ấy nhấn mạnh vào mấy chữ “công ty con tuyến dưới”, nét mặt cô ấy cũng toát ra một vẻ hứng thú khó hiểu.
“Hóa ra là ở Tô Châu, lại còn làm cùng một công ty với Hi Quang. À, đúng rồi, Hi Quang, sao cậu lại tới Tô Châu làm việc? Tuy rằng ở Tô Châu phát triển cũng rất tốt, nhưng tốt thế nào cũng không bằng được cơ hội ở Thượng Hải.”
Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì? Muốn nói cho mọi người biết Lâm Tự Sâm bị khai trừ khỏi Thịnh Viễn ư? Ám chỉ anh ấy không có địa vị ở Thinh Viễn ư, không đáng để nhắc tới ư?
Chuyện này thì có quan hệ gì tới cô ấy chứ!
Tôi tức giận, nhìn Diệp Dung, tận lực nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Tô Châu rất tốt, công ty bên kia cũng là của nhà mình và Thịnh Viễn hùn vốn, công việc an nhàn, cơ hội ở Thượng Hải đúng là rất tốt, nhưng cái cơ hội cậu nói, mình có lẽ không cần tới!”
“Đúng rồi, nhà họ Thịnh và nhà mình vô cùng thân thiết, Dung Dung, nếu như công việc ở công ty có khó khăn gì cứ nói với mình, đừng khách khí. Tình bạn bè thời đại học khó có được, chuyện gì có thể giúp được cậu mình nhất định giúp.”
Diệp Dung sa sầm mặt.
Lâm Tự Sâm liếc nhìn tôi. Trước mặt người khác, anh ta lúc nào cũng không để lộ suy nghĩ, bởi vậy tôi cũng không biết cái liếc mắt của anh ta có ý gì. Tôi bỗng thấp thỏm, ghé bên tai anh ta thì thầm: “Thái quá hả?”
Lâm Tự Sâm cười cười.
Tôi phiền muộn: “Anh cười gì?”
Lâm Tự Sâm vẫn cười, học tôi ghé tai qua: “Tôi cười có người khoác áo hổ giấy mà diễu võ giương oai. Một tiểu lão hổ chân chính ngồi bên cạnh như tôi chỉ dám lộ móng vuốt mà vẫn phải cẩn thận sợ làm bị thương người ta.”
Đây là cái ý gì thế?
Không phải đáng cười thế chứ!
Tư Tịnh có lẽ nhìn ra cái không khí kỳ quái này, theo thói quan bắt đầu lên tiếng giảng hòa: “Dung Dung, sao cậu còn không ăn gì đi, không định giúp đi thu hồng bao sao?”
Diệp Dung qua một lúc mới đáp lại: “Mẹ lão đại thu rồi, mình ngồi nghỉ một lát.”
“Cậu cũng mệt rồi, ăn chút gì đi.” Tư Tịnh nói xong, dường như nhớ ra cái gì liền nhìn tôi: “Dưa Hấu, nghe lão đại nói cậu có quà tặng bọn mình. Đâu rồi mang tới không?”
“À, mình vốn định hôm nay mang tới, nhưng hôm qua không về Tô Châu.”
Tôi còn chưa nói xong, chiếc ghế bên cạnh đã bị ai đó giật lại, trong tầm mắt tôi xuất hiện một bộ tây trang màu đen, sau đó, cảm nhận được hơi thở… gần trong gang tấc.
Vừa rồi còn đang làm phù rể, bỗng nhiên lại ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nhất thời đông cứng người.
Tư Tịnh vẫn đang trêu tôi: “A. Mình vừa nghe được cái gì thế? Đêm qua cậu không về Tô Châu? Không phải ở lại Thượng Hải đấy chứ? Cậu nghỉ ở đâu.”
Cô ấy phóng ánh mắt mờ ám quét từ Lâm Tự Sâm sang tôi: “Anh Lâm, ở Thượng Hải anh có nhà phải không?”
Lâm Tự Sâm nhìn cô ấy, chậm rãi đáp: “Nhà tôi rất gần khách sạn Hi Quang ở, sáng sớm tới đón cô ấy rất tiện.”
|