Sự Trả Thù Của Băng
|
|
Chương 35: Tiếng chuông báo hiệu hết 2 tiết học vang lên. Giờ sau là giờ thể dục. Nó ghét phải lao lực nên đi thẳng một mạch đến phòng chủ tịch ngủ một giấc. Chắc kiếp trước nó là anh hùng cứu nước hay sao ấy nên giờ này mới được phúc phận ngủ trong phòng chủ tịch như thế. Nó thì như vậy còn bọn người kia thì sao nhỉ? Cả bọn đang loay hoay làm gì đó trong phòng – Có trò vui xem rồi_Keny nở một nụ cười thật tươi. Cái trò mà bọn họ bày ra đây chính là chủ ý của anh chàng này đấy, cộng thêm một vài ý kiến của chị Yui nhà ta nữa thì phải biết. Sau khi mọi thứ đâu đã vào đấy, cả bọn liền kéo xuống sân để học thể dục. Hắn nhìn ngang nhìn dọc nhưng chẳng thấy nó đâu. Hắn chán nản ngồi xuống cầu thang. Không có nó hắn chẳng thấy vui chứ nói gì đến học. Một tiết thể dục đó đối với hắn như 1 năm vậy. Lâu ơi là lâu. Vừa nghe tiếng chuông, hắn đã bật dậy và chạy đi tìm nó. Không khó để biết nó đang ở đâu. Hắn chạy một mạch đến phòng chủ tịch. Đúng như hắn nghĩ, nó đang ngủ trông rất ngon lành nhưng hắn đâu có biết nó không hề ngủ, nói cho chính xác thì nó không thể nào ngủ vì cứ chợp mắt thì nó lại mơ thấy những giấc mơ đấy. – Này Yui, dậy đi nào. Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi_Hắn gọi nó. Nó liền mở mắt nhìn hắn – Hết giờ nhanh vậy sao? – Nhanh à? Với tớ thì lâu ơi là lâu_Hắn vội phản bác ý nó. (Với anh thì là vậy nhưng với chị ý thì khác chứ). Nó chỉ biết lắc đầu, rồi nó đứng bật dậy – Chúng ta về lớp xem kịch thôi_Rồi cả 2 sánh bước bên nhau trở về lớp học. Suốt chặng đường từ phòng hiệu trưởng về lớp học đã có không biết bao nhiêu ánh mắt chiếu vào nó và hắn. Bọn nó xứng đôi quá mà. Một là cháu trai của gia tộc hàng đầu thế giới. Một là công chúa xứ hoa anh đào kiêm luôn công chúa Anh quốc. Đúng là một cặp trời sinh. 3’ sau bọn nó đã có mặt ở cửa lớp. – Em đi đâu đến giờ mới thấy mặt vậy?_Vừa trông thấy nó, Kun đã sốt sắng hỏi và đáp lại sự lo lắng của anh chỉ là một câu trả lời ngắn gọn của nó chỉ gồm một từ – Ngủ Rồi nó tiến bước về bàn mình, tì cằm trên tay rồi hướng mắt ra cửa chờ xem kịch hay. Một lúc sau, nhỏ Mĩ Hà và nhỏ Mĩ Trân ưỡng ngực bước vào cửa. “Ào” Một chậu nước đổ lên người hai ả. Hai ả la lên. Vừa quay lưng định bước đi thì 2 ả chạm mặt thầy giáo. Ông thầy này mang tiếng “tà ác” từ lâu rồi. Trước đây lại thường có xích mích với ông hiệu trưởng cũ (ba nhỏ Mĩ Hà) nên đã có thành kiến với gia đình nhỏ. Hôm nay có dịp cho ông ta lên mặt rồi. – Hai em đi đâu vậy? Đã đến giờ học rồi mà – Dạ, bọn em đi thay đồ thôi ạ_Nhỏ Mĩ Trân khúm núm trả lời. Lúc trước thì chẳng coi ai ra gì, bây giờ thì thế này đấy – Thay đồ? Với cánh tay bị gãy này sao? Hai em định trốn tiết phải không? Tôi không cho phép, về chỗ mau_Ông thầy quát lên. 2 ả ấm ức bước về chỗ ngồi – Thầy ơi, em nghe trong lớp có mùi thơm thơm, mùi gì vậy thầy?_Rey lém lỉnh nói lớn – Chắc là cái mùi nước thánh mới ập lên người 2 bạn thân mến của chúng ta ấy mà_Rina lên tiếng trả lời Rey. Bộ tứ đã ra tay thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì được gọi là việc nhỏ. 2 ả Mĩ Hà và Mĩ Trân vội hướng ánh mắt hình viên đạn qua nhìn bọn nó – Là do các người làm phải không?_Nhỏ Mĩ Hà tức giận hỏi – Ớ, bạn đừng đổ oan cho bọn tôi nhá! Có bằng chứng không?_Jen làm bộ mặt vô tội nhìn 2 ả. 2 ả chẳng làm gì được bọn nó nên giãy chân đành đạch (giống giãy đuôi nhỉ?) Ai ngờ, “Rắc Rắc Ầm” Cả lớp được một phen hoảng hồn trừ bọn nó. Vài giây sau, tiếng cười rộ lên. Bọn con trai trong lớp phen này phải vào viện tiếp máu rồi, còn bọn con gái thì bụm miệng lại cười. – Ôi, một màn ngã ghế thật đẹp. Mặt hôn đất, mông giơ…haha…giơ lên trời_Zan nén cười nói._Lộ hàng luôn ấy chứ._Chẳng là do 2 ả mặc váy ngắn quá nên khi ngã, bao nhiêu cái nên giấu đã để thấy hết rồi. Bọn nó cũng chẳng nghĩ mọi chuyện đến mức này đâu. Ấy thế mà còn có người ác hơn, lấy điện thoại ra chụp và đăng lên Web trường đấy. Để xem 2 ả còn mặt mũi nào đi học không? – Tôi chắc chắn những chuyện này là do các người làm_Nhỏ Mĩ Hà bật dậy chỉ tay vào mặt bọn nó mà chính xác nhất là chỉ tay vào mặt nó – Tôi nghĩ là cô nên giảm cân đi. Thân hình mập mạp như cô thì ghế nào chịu cho nổi. Đừng đổ oan cho người khác_Nó nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ. Sao nó lại không cười nhỉ? Nó giỏi kiềm chế đấy chứ? Đó là những câu hỏi đang hiện ra trong đầu hắn. Còn nhỏ Mĩ Hà nghe nó nói vậy thì vội ngắm lại mình từ trên xuống dưới – Đâu có mập đâu!_Cả lớp lại được cười một trận thỏa thích. Nó thầm hỏi trong lòng: Chỉ số thông minh của nhỏ này đạt mức bao nhiêu Bỗng “Á Á Á” Là tiếng hét của nhỏ Mĩ Hà và Mĩ Trân. Cả lớp lại hướng ánh mắt về phía 2 ả. Hai ả bây giờ cứ như hai con khỉ vậy. Cứ gãi gãi khắp người thấy mà ghê. Một đàn kiến rừng theo chân nhỏ bò lên khắp người. Con nào con nấy cũng to tổ chảng. Nhìn thôi cũng đã nổi hết da gà da vịt lên rồi. Ai mà bị chúng cắn phải đau thấu trời xanh chứ chẳng chơi. Và người không may nhận diễm phúc đó chính là 2 ả đáng ghét này đây. Đáng đời! Cái gì cũng có nguyên do của nó cả. Đàn kiến rừng này là “Thú cưng” của Keny đấy. Cậu nhóc đã nuôi chúng lâu lắm rồi, khoảng 6 tháng thì phải. Cái chậu nước thánh ập lên người hai ả thật ra là nước đường pha tí nước hoa thu hút côn trùng do nó tạo ra mà thôi. Đó là nguyên nhân tại sao chỉ có hai nhỏ bị kiến vây lấy. Hai ả đau quá lại chẳng thể làm được gì vội bưng mặt mà chạy. Nước mắt đã chảy ròng ròng rồi. Đến nước này chỉ có về nhà cho mẹ thay đồ thôi chứ hai ả thì làm được gì với cánh tay bị gãy đó. Thật chẳng khác nào một đứa con nít lên 3, có khi còn tệ hơn ấy chứ. Sau khi 2 ả đó bỏ đi, ông thầy giáo cũng vội cắp sách ra về. Ổng phải nể sợ cái lớp quậy phá của bọn nó rồi. Nếu ông ta còn ở đây nữa, không ai có thể nói trước người tiếp theo gặp nạn không phải là ông ta. Ông thầy vừa bước đi, cả lớp đã làm ầm cả lên. Nhờ bọn nó mà cả lớp được nghỉ một tiết. KHỎE. Còn bọn nó thì tụm lại nói chuyện. Câu chuyện của bọn nó chỉ nói về hai ả đáng ghét kia mà thôi. Người tung kẻ hứng thấy mà hợp rơ. Riêng có một người vẫn ngồi im lặng, không nói lời nào là nó và một người nữa cũng lặng im mà ngắm nhìn tiên nữ là hắn mà thôi. Hôm nay là một ngày thật thú vị và hả hê với nó. Mọi chuyện chỉ mới BẮT ĐẦU
|
Chương 36: Kí túc xá trường Magic – Alo, Mọi chuyện sao rồi – Ok. Sẽ kết thúc nhanh thôi_Nó ngồi vắt vẻo trên lan can ngoài ban công và đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Một lúc sau nó quay vào với một nụ cười ác quỷ. Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rợn người rồi – Nè Yui, nghĩ trò gì quậy đi. Ở một chỗ chán quá à_Zan nũng nịu – Hay đến nhà tớ đi. Không biết hai người đó đang làm gì nhỉ?_Nó xoa cằm bắt đầu tưởng tượng. Còn Zan thì vẫn chưa hiểu mô tê gì – Ý cậu là anh 2 và chị dâu tớ ấy hả? Hai người đó làm gì thì mặc họ chứ? – Nè nè, cậu nghĩ xem bây giờ chỉ có hai người họ trong một căn nhà. Chuyện gì sẽ xảy ra? Chúng ta đi thăm dò đi._Nói rồi nó đứng bật dậy. Zan cũng phải chào thua cho cái tính thích phá đám chuyện người khác của nó – Ok, chúng ta đi thôi! Có cần rủ mấy người kia không? – Rủ làm gì? Hai chúng ta đi thôi!_Nó phe phẩy tay. Cả 2 nhẹ nhàng mở cửa. Nhưng người tính không bằng trời tính mà. Vừa mới mở cửa, bọn nó đã giáp mặt bộ tứ. 4 nhóc liền bám lấy bọn nó – 2 chị đi đâu vậy?_Jen bám víu lấy nó, miệng thì không ngừng hỏi. Còn bọn nó thì ấp úng không biết trả lời ra sao. Bộ tứ cứ hỏi này hỏi nọ nên đã đánh động đến bọn hắn và 4 người kia – Có chuyện gì mà bọn em bát nháo lên thế?_Xỏ tay trong túi quần, Kun ung dung bước đến. Vậy là chiến dịch trốn đi trong im lặng của bọn nó đã bị đổ vỡ. – Không có gì, em đi ngủ đây!_Nó hậm hực quay vào phòng. Zan cũng vào theo nó. Cánh cửa bị Zan đóng lại một cách không thể nào tàn bạo hơn. Cứ tưởng nó hỏng luôn rồi ấy chứ. Còn 10 người kia thì cứ đơ ra đấy không hiểu chuyện gì. – Họ sao vậy nhỉ?_Gin hỏi – Muốn biết thì liên hệ với hai người đó đi_Gin như nổi đóa khi nghe câu trả lời hết sức dư thừa của hắn. Cậu bực bội quay trở về phòng. Rồi tất cả mọi người ai về phòng nấy. Không gian bên ngoài lại được trả về trạng thái im lặng. Trong phòng nó – Họ đi cả rồi!_Zan nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra ngoài – Chúng ta đi._Nó đứng bật dậy – Vẫn muốn đi sao? Nếu ra ngoài họ sẽ lại phát hiện ngay thôi – Chúng ta sẽ đi bằng lối này_Nó chỉ tay về hướng cửa sổ. Phòng nó ở tầng hai, dù có giỏi đến đâu cũng không thể nhảy từ tầng hai xuống đất được. Zan mếu máo nhìn nó – Cậu đừng đùa nha! Tớ còn yêu đời lắm – Lại đây_Nó ngoắc Zan về phía mình. Zan lập tức đi lại phía nó. – Cậu thấy cái bệ kia chứ?_Nó chỉ tay vào một bồn hoa bên dưới phòng nó_Nhẹ nhàng đáp xuống đó rồi nhảy xuống đất. Không quá khó phải không? – Ừm. Sao đi chơi mà cũng khổ vậy nhỉ?_Zan xịu mặt xuống. – Thôi nào chúng ta đi nhanh thôi kẻo bỏ mất phần hay_Nó nói rồi phóng xuống dưới. Zan sau khi tắt đèn cũng phóng xuống theo nó. Có hai thân ảnh nhẹ nhàng lướt trong bóng đêm. Vừa chạy Zan vừa hỏi nó – Chẳng lẽ chúng ta đi bộ đến nhà cậu? – Không, chúng ta sẽ đón taxi đi. Còn sớm mà! – Vậy chúng ta trốn ra khỏi trường bằng cách nào? Bảo vệ sẽ chặn chúng ta lại thôi!_Zan vẫn không ngừng hỏi nó. – Đừng lo, đi theo tớ_Nó dắt Zan ra vườn trường_Tớ mới khám phá ra một điều thú vị. Ở đây có một lối để thoát ra ngoài. Chắc có kẻ đã đục khoét để thoát ra ngoài vào ban đêm đây mà – Có chuyện đó nữa sao?_Zan tròn mắt nhìn nó. Nhỏ đâu nghĩ đến chuyện một trường lớn như Magic này lại có an ninh lỏng lẻo như thế – Chúng ta đi thôi!_Nó nhẹ nhàng trèo qua bức tường cao 4 m của trường nhờ những lỗ lớn trên tường có độ rộng bằng một bàn chân. Tiếp theo nó là Zan. Nhìn nó và Zan bây giờ không khác gì những nhà leo núi cả. Nó và Zan vừa leo lên tường chưa kịp nhảy xuống thì phải giật mình khi có tiếng gọi ở đằng sau – Hai em có vẻ lì lợm quá nhỉ? – Anh 3?_Nhận ra giọng nói của anh nó, nó tròn mắt nhìn xuống những con người phía dưới_Sao mọi người biết…? – Cái tính bướng bỉnh của em thì anh quá rõ rồi. Hai đứa tính làm gì đây? Xuống mau_Kevin chống nạnh la lên – Plezz, mặc anh. Em không xuống_Nó lè lưỡi trêu Kevin làm đầu anh bốc hỏa ngùn ngụt (Trời tối nên chắc không ai thấy đâu) – Chị 2, chị đi đâu thế? Sao 2 người lại đánh lẻ thế kia_Keny cuống quýt hỏi nó. Zan điếng hồn nhìn Keny – Suỵt. Em muốn bị bảo vệ bắt sao? – Vậy thì chị nói đi – Đi xem phim_Zan hờ hững trả lời. Đến nước này thì phải nói cho bọn họ biết thôi – Chị xấu, đi xem phim mà không rủ bọn em_Jen bù lu bù loa lên – Được rồi. Muốn đi thì đi_Nói rồi nó nhảy xuống đất. 10 người kia vui mừng reo lên rồi từng người từng người một vượt tường. 12 con người leo lên taxi để đến nhà nó. Đứng trước cổng nhà nó, cả bọn trầm ngâm – Chúng ta vào bằng cách nào?_Hắn dựa lưng vào tường hỏi nó – Thì bấm chuông đi_Zeny trả lời. Cô nàng đang định bấm chuông thì bị Zan ngăn lại – Như vậy thì sẽ không có phim mà coi đâu – Ý của em là…_Lin như đã hiểu ra. – Hai con nhỏ này lì lợm hết chỗ nói_Kun cốc đầu nó và Zan khiến cả 2 nhăn mặt, ôm đầu than đau – Dù gì chúng ta cũng đến đây rồi! Nhất định phải xem được phim rồi mới về_Gin hồ hởi lên tiếng_Nhưng vào bằng cách nào đây? – Chỉ còn cách trèo rào thôi ạ_Keny thản nhiên trả lời. – Trèo rào nữa sao?_Jen mặt mếu xệch nhìn cậu bạn trai_Bọn tớ là phận gái liễu yếu đào tơ đấy – Em mà liễu yếu đào tơ cái gì?_Lin cất tiếng chọc Jen làm cô nhóc phụng phịu. Nhìn mặt Jen bây giờ chỉ muốn nhéo cho đã tay mà thôi – Đợi tí tôi mở cổng cho_Nói rồi nó lùi ra xa để lấy đà. Chỉ bằng một cú bật nhảy nó đã phóng qua hàng rào và đáp đất an toàn. – Ôi má ơi, Yui vừa mới phóng qua bức tường cao 2m đấy. Mọi người thấy không?_Gin há hốc mồm, thiếu điều rớt xuống mà thôi. – Biết nó giỏi nhưng không ngờ nó lại giỏi đến vậy_Kevin tấm tắc khen – Đúng là bậc thầy_Kun tiếp lời. Và những lời tán thưởng vang lên. “Cạch” Cánh cổng mở ra và 11 con người “đàng hoàng” đi vào. Bây giờ trong phòng khách của biệt thự nhà nó, có hai người đang trao nhau những nụ hôn nồng thắm và đang đến lúc cao trào thì “tách” Ánh sáng bắt đầu chiếu rọi khắp mọi nơi. Hành động của hai người đó bị dừng ngay lập tức. Cả 2 hốt hoảng ngồi bật dậy khi nhận ra sự hiện diện của những kẻ phá đám – Sao…Sao mọi người lại ở đây vào giờ này?_Jin mặt đỏ như trái gấc hỏi bọn nó – Em đi xem phim hàn quốc. Xin lỗi vì đến không đúng lúc nhá!_Nó thản nhiên cầm chai nước tu một hơi mặc cho hai người kia đang ngượng đỏ mặt mày – Phim…phim gì ở đây chứ?_Jin lắp bắp la lên_Đáng ra giờ này mọi người phải ở trường chứ? Sao lại đến đây? – Hạ hỏa nào anh bạn, xin lỗi vì đã phá rối nhá!_Kun tiến đến vỗ lưng Jin_Có trách thì trách hai con nhóc lì lợm kia đi_Kun nói rồi chỉ tay sang nó và Zan. Jin liền quắt ánh mắt hình viên đạn sang nhìn bọn nó – Em chỉ muốn về đây ngủ thôi!_Nó vẫn thản nhiên trả lời mặc cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó của Jin – Còn em vì không muốn có cháu sớm nên mới đến thôi!_Câu trả lời của Zan đã khiến cho anh Jin và chị Rena mặt đã đỏ giờ càng đỏ hơn. Cả 2 đồng thanh la lên – Cháu gì chứ? – Mém tí nữa chúng ta có cháu rồi, phải không anh Rick? Tiếc thật đấy_Rina làm vẻ mặt tiếc nuối nhìn hắn. Còn hắn thì chỉ cười cười cho qua chuyện. Jin và Rena bị bọn nó chọc quê nên bỏ lên phòng, Cả bọn được một trận cười thật thoải mái. Đúng là bọn nó ác thật! Không có việc gì làm sao trời?
|
Chương 37: Dạo gần đây, không biết có chuyện gì mà bọn hắn thường xuyên về nhà chứ không ở lại kí túc xá trường nữa. Cả bọn ai cũng rất thắc mắc. Ngay cả 2 bà chị thân yêu của bọn hắn cũng chẳng biết gì. Chả biết buổi tối bọn hắn làm gì mà hôm nào đi học cũng thấy mặt mũi bọn hắn hốc hác, bơ phờ lắm. Nó nhìn mà thấy thương cho hắn ghê luôn. Hôm nay cũng chẳng có gì khác, bọn hắn vẫn vác cái bộ mặt đó đi học. Cái tính tò mò của nó làm nó bực bội. Nó quay ngoắt sang hỏi hắn – Có chuyện gì sao? – Không có gì! – Dạo gần đây sao cậu ỉu xìu vậy?_Nó chống cằm nhìn hắn – Lo lắng cho tớ sao?_Hắn nở một nụ cười đểu không còn gì đểu hơn – Tôi rỗi hơi chắc! Không nói thì thôi_Nói rồi nó gục mặt xuống bàn. Hắn vẫn cứ ngồi đó nhìn nó mà cười cười. Bỗng Kun từ bàn dưới chồm lên, ghé tai hắn nói – Con bé lo cho em lắm đấy! Có gì thì cũng đừng giấu nó – Ừm._Hắn gật đầu. Không cần nói hắn cũng biết nó lo cho hắn như thế nào. Sau khi quay trở lại, nó đã trở thành một con người khác, rất kiệm lời. Vậy mà hôm nay nó lại mở lời hỏi han hắn, chuyện lạ nhưng có thật. Hắn lay lay người nó – Thật sự cậu muốn nghe? – Không cần ép bản thân đâu_Nó vẫn gục đầu xuống bàn. – Là chuyện của công ty papa tớ thôi! Sắp tới sẽ có cuộc họp triệu tập. Tớ phải giúp papa hoàn thành hồ sơ của công ty để còn kịp thời hạn – Cuộc họp triệu tập?_Zan ở bàn trên quay xuống._Là gì thế? – Đó là cuộc họp triệu tập do một cổ đông lớn mở ra. Nghe nói hơn một nửa các công ty lớn trên thế giới đều có vốn của người đó. Đó là chưa kể đến những công ty nhỏ đấy_Kevin chống cằm nói – Vậy người đó có bỏ vốn cho công ty mình không anh?_Nó ngước mặt lên nhìn 2 anh nó – Có._Kun trả lời – Người đó giàu đến vậy sao? Em rất muốn diện kiến người đó đấy!_Jen thích thú reo lên – Gin, anh cũng phải làm việc không nghĩ vì chuyện này sao?_Zan quay qua hỏi người yêu mình. Cái tên im lặng nhất từ nãy đến giờ – Ừm. Nghe bảo trong cuộc họp tới sẽ xác nhập một vài công ty nên anh phải hoàn thành hồ sơ sớm. Mệt chết đi được_Gin uể oải nằm dài ra bàn – Xác nhập? Là sao?_Lin thắc mắc – Ngày hôm đó, những công ty nào không có khả năng đứng vững nữa sẽ được xác nhập vào công ty khác. Nói rõ là thanh trừng đó_Kun từ tốn giải thích_Cũng đúng thôi, chỉ cần người đó rút vốn đầu tư lại là coi như công ty đó hết tồn tại nổi – Phải xin papa cho đi theo mới được_Keny reo lên – Đúng đấy_Rey cũng góp lời – Không biết người đó ra sao nhỉ?_Zeny xoa cằm bắt đầu tưởng tượng._Chắc cũng lớn tuổi rồi, phải là người có nhiều năm kinh nghiệm chứ không thường đâu – Đến ngày hôm đó sẽ rõ thôi!_Nói rồi nó lại gục đầu xuống bàn và làm công việc cao cả là ngủ. Nó cũng đang rất háo hức chờ đến ngày đó-ngày triệu tập
|
Chương 38: Thời gian trôi thật mau, cuối cùng cũng đến ngày triệu tập. Hiện giờ cả bọn đã yên vị trong hội trường chính của công ty Mỹ Anh-công ty của mụ đàn bà đó. Gia đình 3 người mụ ta cũng có mặt ở đây. – Sao vẫn chưa bắt đầu nhỉ? Đã đến giờ rồi mà_Lin khó chịu nhìn đồng hồ – Chủ tịch của công ty JK vẫn chưa tới mà. Con đừng vội_Papa hắn cười cười (Công ty JK là công ty đứng đầu thế giới.) – Chủ tịch công ty JK cũng đến sao papa?_Hắn ngạc nhiên nhìn papa mình – Ừm. Chắc chắn sẽ đến. Vì là ngày triệu tập mà_papa hắn ôn nhu nói – Mọi người sẽ bất ngờ lắm đó_Papa Zan cười nói. Zan thì chỉ biết ngơ ngác nhìn papa mình – Sao ạ? – Hôm nay là một ngày rất thú vị_papa nuôi của nó (papa của Rena và Rina) lên tiếng. Tất cả mọi người không ai hiểu hai vị chủ tịch này đang nói gì nữa. Sao lại thú vị cơ chứ? “Cộp cộp” Tiếng gót giày va xuống sàn kêu lanh lảnh. Một cô gái với mái tóc nâu đỏ được uốn thành những lọn nhỏ đang sải từng bước đến hội trường. Theo sau cô còn có 2 người nữa. Trên tay họ là những tập hồ sơ của tất cả các công ty lớn nhỏ. “Cạch” Cánh cửa mở ra, 3 con người bước vào. – Giờ mới đến sao?_Kun hờ hững nói – Sao…sao cô ấy…_Hắn lắp bắp, mắt thì mở to nhìn người con gái đang đứng trên kia. Người con gái đó không phải ai khác mà chính là nó. Và người đi cùng với nó chính là Jin và Rena. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sang trọng nhất. Mọi người ai cũng bất ngờ, ngay cả hai anh của nó cũng vậy. Vì chiếc ghế đó chỉ giành cho vị cổ đông lớn nhất ngồi mà thôi. Nó ngồi vào vị trí đó chẳng phải muốn nói nó là vị cổ đông đó sao? Mọi người hiện vẫn đang còn ngơ ngác vì nó. Gia đình nhỏ Mĩ Hà cũng chẳng khá hơn. Jin tiến đến chỗ Micro và nói – Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Tôi là Dylan Varone, tổng giám đốc của công ty JK, người sẽ chủ trì cuộc họp ngày hôm nay._Jin cúi đầu trước mọi người_Và xin giới thiệu với mọi người, cô Rose_Jin nói và chỉ tay vào nó_Chủ tịch của công ty JK và là cổ đông lớn của các công ty do các vị chủ tịch ở đây điều hành._ Mọi người lâm vào tình trạng hóa đá. Nó là chủ tịch công ty JK sao? Thật khó tin! – Jen à, đánh tớ một cái đi!_Keny khèo tay Jen. Jen thẳng tay đánh mạnh vào tay Keny làm cậu nhóc nhăn mặt nhưng không dám la lên – Đau quá! – Cậu bảo tớ đánh mà_Jen lém lỉnh nói – Đánh nhẹ thôi chứ!_Keny cáu rồi lại hướng mắt lên nhìn nó. Nó rời khỏi ghế và tiến về phía micro – Lần đầu tiên mọi người gặp tôi phải không? Chắc ai cũng bất ngờ lắm_Nó cười khẩy – Có thật cô là chủ tịch công ty JK? Làm sao cô có thể điều hành một công ty vững mạnh như thế trong khi cô còn quá nhỏ tuổi?_Một vị chủ tịch lên tiếng – Không có gì là không thể, chỉ cần có năng lực. Và tôi đã chứng minh được điều đó. Tôi đã đánh bật tất cả các công ty ở đây để đưa công ty tôi lên đứng vị trí vinh dự nhất._Nó tự tin nói. Bắt đầu có những tiếng rì rầm. Chung quy họ đều khen ngợi nó TUỔI TRẺ TÀI CAO. Chỉ có gia đình nhỏ Mĩ Hà là nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng bọn họ còn được ngồi ở đây trong bao lâu? – Tôi cũng không muốn tốn nhiều thời gian thêm nữa. Theo như mọi người biết Rose, người nắm nhiều vốn nhất của hơn phân nửa công ty trên thế giới không ai khác chính là tôi. Và tôi có quyền xem xét và quyết định thanh trừng công ty nào không còn khả năng đứng vững. Và sau đây là danh sách những công ty bị thanh trừng. Những công ty đó sẽ được xác nhập vào các công ty khác._Nói rồi nó quay sang Jin và Rena. Hai người hiểu ý liền cầm lấy sấp hồ sơ rồi phân phát cho từng người. Trong danh sách có hơn 100 công ty bị thanh trừng. Một con số không nhỏ. Và trong số đó có công ty của mẹ con nhỏ Mĩ Hà. Nhìn thấy tên công ty mình trong đó, bà ta đập bàn đứng dậy – Tại sao công ty tôi lại bị thanh trừng chứ? – Cái đó phải hỏi bà thôi chủ tịch Phạm! Nếu công ty bà không làm ăn phi pháp, không vận chuyển vũ khí trái phép thì đâu đến nước này_Nó cười, một nụ cười nửa miệng – Cô…cô đang nói gì vậy chứ?_Bà ta lắp bắp la lên – Anh Jin à, cho mọi người xem đi_Nó quay sang Jin – OK_Rồi Jin và Rena lại cầm lấy một sấp hồ sơ khác và đi phân phát cho mọi người – Bà có thể thoát khỏi lưới cảnh sát nhưng không thoát khỏi tay tôi đâu – Dám làm cả những chuyện này sao?_papa Gin thốt lên. – Bà ta thì có gì không dám làm chứ?_papa Keny góp lời. Rồi lại thêm nhiều lời bàn tán khác. Nó vẫn đứng đó nhìn bộ dạng của 3 người nhà Mĩ Hà. Mặt mũi biết để đâu nữa chứ! Mà không, bọn họ đã mất mặt từ hôm đính hôn rồi. Nó cũng phải công nhận độ dày da mặt của 3 người này rồi. Đạt cấp Lever Max chứ không vừa. Nó nhìn mọi người rồi nói tiếp – Các công ty bị thanh trừng sẽ được đền bù một khoản xứng đáng riêng chủ tịch Phạm_Nó quay qua nhìn bà ta_Bà thì phải trả nợ cho tôi chứ! – Tôi thì nợ gì cô? – Cái ngôi trường của bà không đáng giá 500000 bảng anh đâu! Bà đã hứa sẽ trả đủ số tiền đó cho tôi mà. Đến lúc rồi đó! – Vậy…vậy cô…cô chính là kẻ đã mua lại ngôi trường_Bà ta trợn tròn mắt lên tiếng. Sắc mặt biến đổi ngay lập tức – Vâng! Nhưng tôi nghĩ giờ bà cũng không đủ tiền để trả đâu nhỉ? Nhưng dù sao có còn hơn không, tôi sẽ lấy tất cả những thứ còn lại của bà, nhà cửa, tiền bạc, công ty. Giờ bà không còn gì nữa_Nó ngẩng cao mặt nhìn bà ta. Bà ta chỉ là một con kiến dưới chân nó thôi! Dám động đến nó, không biết tự lượng sức mình – Mày…_Bà ta như muốn bay lên chỗ nó, cào xé nó ra thành trăm mảnh vậy. Nhưng bà ta không thể làm vì bị Jin và Rena ngăn lại – Tôi không ngờ một vị cựu chủ tịch như bà lại thốt ra từ đó._Nó mỉa rồi lại quay qua toàn thể mọi người_Cuộc họp đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã đến đông đủ thế này_Nó cúi đầu trước mọi người. Mọi người cũng chẳng muốn tốn thời gian thêm nữa nên ai cũng đứng lên ra về. Gia đình nhỏ Mĩ Hà sau khi giành cho nó những ánh mắt yêu thương rồi cũng hậm hực bỏ đi. Bọn họ thì làm gì được nó? – Mệt mỏi quá!_Nó uể oải vươn vai – Tôi không ngờ cháu tôi lại giỏi đến vậy đấy_Papa Keny đến vỗ vai nó – Cháu của chú mà lị_Nó quệt mũi ra vẻ ta đây. Mọi người phải ôm bụng cười cho cái sự tự cao của nó – Con dâu, con giỏi lắm!_papa hắn ôm chầm lấy nó_Đúng là hậu duệ của nhà Kiwasato – Hì, có gì đâu ạ! – Em tưởng chị sẽ nói con dâu của papa mà lị chứ_Keny lè lưỡi trêu nó – Cái đó là điều tất nhiên rồi!_Nó hất mặt – Vậy thì mau về làm vợ tớ đi sẽ được làm con dâu yêu quý của papa tớ liền à!_Hắn cười đểu nhìn nó. Nghe hắn nói, nó bất giác đỏ mặt hét lên – Ai thèm làm vợ một tên dở hơi như cậu chứ! – Thôi thôi, đừng chọc con gái yêu quý của tôi nữa_papa nuôi nó cười cười. Nó thầm nhìn ông cảm ơn vì đã cứu nó ra khỏi cái vấn đề rắc rối đó – Mà mọi người đến đông đủ quá ta, tưởng nói đùa thôi chứ – Đùa gì? Cậu làm bọn tớ bất ngờ quá đấy!_Zan thúc tay nó – Giận em luôn, dám giấu bọn chị_Lin giận dỗi quay mặt đi chỗ khác – Xí, lớn tuổi rồi mà còn giận dỗi cứ như con nít không bằng_Nó bĩu môi ra vẻ – Người ta còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nha. Gì mà lớn tuổi chứ?_Lin quát – Mà Yui, sao em lại giấu bọn anh chuyện cổ đông hả?_Kun chống nạnh hỏi nó. Tất cả những người còn lại cũng lăm lăm nhìn nó làm nó lạnh sống lưng. – Sorry, đây là bí mật nội bộ. Mọi người bỏ qua lần này nhé!_Nó chắp tay xin lỗi với vẻ mặt hết sức cầu khẩn. – Tha cho em lần này. Sau này không được giấu mọi người bất cứ chuyện gì, biết chưa?_Kevin lên mặt dạy bảo nó. Còn nó thì chỉ biết nhỏ nhẹ mà vâng – Được rồi. Giờ chúng ta mở tiệc nào. Lâu lắm mọi người mới tụ tập đông đủ thế này mà_Jin lên tiếng chuyển chủ đề. Mọi người đồng loạt gật đầu rồi kéo về nhà nó Nhưng mọi chuyện đâu dừng ở đó. Tại một căn biệt thự không lớn cũng không nhỏ-nhà nhỏ Mĩ Hà đấy mọi người – Chẳng lẽ chúng ta chịu thua như thế sao? Giờ chúng ta biết sống thế nào? Chẳng lẽ phải đi ăn xin?_Nhỏ Mĩ Hà khóc lóc – Đừng bù lu bù loa lên thế!_Bà ta quát lên – Giờ chúng ta làm gì đây?_Ông cựu hiệu trưởng đan tay vào nhau lên tiếng. Vẻ mặt không giấu nỗi sự lo lắng_Chúng ta có thể vào tù đấy. Con nhỏ đó đã điều tra ra hết rồi – Phải nhờ đến Hell thôi!_Mụ ta bật dậy. – Hell? Chẳng phải là người đứng đầu thế giới đêm sao? Sao mẹ quen được người đó?_Nhỏ Mĩ Hà ngạc nhiên – Mẹ không quen. Bạn của mẹ làm việc dưới trướng của Hell. Mẹ sẽ nhờ bạn mẹ giúp – Bạn em có đáng tin không? – Bây giờ không tin được ai cả. Hell chỉ là phần sau của kế hoạch sắp diễn ra thôi_Một nụ cười nham hiểm hiện trên môi mụ ta Rốt cuộc kế hoạch của mụ ta là gì? Sẽ còn nguy hiểm nào ập đến với nó đây?
|
Chương 39: Sáng hôm sau khi nó tỉnh dậy thì trong nhà đã không còn ai. Thầm nghĩ chắc mọi người đã đi học nên nó ung dung làm mọi việc cần làm rồi cũng cắp sách đến trường. Nhưng lạ một điều là, dù đã đến trường nó cũng không thấy bọn người kia đâu. Quái, nếu họ không đến lớp thì đi đâu được chứ? Nó đứng tựa lưng vào cửa suy nghĩ. Bỗng “Bốp” Có ai đó đập vào đầu nó. Nó choáng váng rồi bất tỉnh. Kẻ đó mang nó đi. Nó đã bị bắt cóc. 15’ sau đám người kia mới đến nơi – Kẻ nào chơi khăm chúng ta vậy chứ?_Rey bực bội cất tiếng – Tên đó mà để tớ tìm ra thì chỉ có nước chết_Keny siết chặt nắm đấm. Tình hình là bọn này nhận được một cuộc hẹn. Nếu là hẹn không thì chưa chắc bọn này đã đến. Cái kẻ hẹn bọn hắn có bảo là chuyện liên quan đến nó. Chuyện gì chứ chuyện có liên quan đến nó, dù là nguy hiểm đến mấy bọn hắn cũng phải tìm hiểu cho ra. Và trong một phút giây suy nghĩ hờ hợt mà bọn hắn đã bị lừa vào bẫy. Đến tận lúc này bọn hắn cũng không hiểu nỗi nguyên do bị hẹn gặp như thế. Ngốc…Ngốc…Ngốc. Chỉ có một từ để diễn tả bọn hắn lúc này dù phải công nhận IQ của bọn hắn đạt mức 3 chữ số chứ không ít – Mà sao giờ này Yui chưa đến nhỉ? Lớp cũng vắng tanh_Gin xoa cằm. Hắn thấy trong lòng bất an nên bấm số gọi cho nó nhưng kết quả nhận được là một giọng nói lảnh lót vang lên – Thuê bao quý khách… – Sao Yui lại khóa máy? Tớ thấy không ổn tí nào!_Zan ôm ngực lo lắng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Jen cúi gằm mặt xuống đất. Nét mặt không giấu nỗi sự lo lắng. Bỗng cô nàng phát hiện ra một vài chấm nhỏ ở trên đất. Mặt nhỏ trở nên trắng bệch. Nhỏ lắp bắp la lên – Máu…Là máu!_Cả bọn đồng loạt nhìn xuống sàn. Nơi có những giọt máu đỏ thẫm còn vương lại – Yui gặp chuyện rồi!_Kun khẳng định chắc nịch. Cả bọn bắt đầu đứng ngồi không yên. Họ lo cho nó. Giờ nó có sao không? Nó hiện đang ở đâu? Bỗng “tin tin”. Một tin nhắn đến điện thoại hắn. Mọi người ai cũng xanh mặt khi nhìn thấy người trong hình mới được gởi đến. Là nó. Nó đang bị trói, hiện đang bất tỉnh. Đầu còn be bét máu – Trời ơi_Rina vội bụm miệng. Nước mắt cô nhóc chảy dài – Khốn kiếp. Ai đã gây ra chuyện này cơ chứ?_Hắn buộc miệng chửi thề. Không nói cũng biết, người lo lắng cho nó nhất chính là hắn. “Tin tin” Lại một tin nhắn khác – Nếu muốn gặp lại con nhỏ này thì chiều nay 5h gặp tôi ở xyz Hắn đọc tin nhắn rồi nhắn lại – Được thôi! Nhưng nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì các người lo chuẩn bị hòm đi là vừa Sau đó, cả bọn lê xác về nhà. Ai cũng mệt mỏi. Trong lòng người nào cũng thầm cầu nguyện cho nó bình an vô sự Trong khi đó, tại một căn nhà kho cũ nát. Nơi mà mẹ nó đã bị nhốt lúc trước. Nó từ từ mở mắt. Đầu nó đau, đau lắm. Mí mắt nó thì nặng trịch. – Mày tỉnh rồi à?_Nhỏ Mĩ Hà vênh mặt nhìn nó – Là mày sao? Chơi bẩn quá đấy_Nó khẽ nhếch môi – Là do mày ép tao thôi! Giờ mày đang ở trong tay tao đấy! Coi mày mạnh miệng được bao lâu! – Mày định làm gì? – Lấy mày để ép thiên hoàng giao tài sản và dùng mày để ép Rick kết hôn với tao_Nhỏ Mĩ Hà ưỡng ngực tự đắc – Vậy thì kế hoạch của mày đổ vỡ rồi_Nó bỗng đứng lên làm nhỏ Mĩ Hà giật mình. Một cao thủ như nó đâu để bị bắt dễ dàng như vậy được – Người đâu, bắt con nhỏ đó lại_Nhỏ Mĩ Hà hét lên nhưng khi bọn người kia vào đến nơi thì nó đã vọt chạy theo lối cửa sổ mất rồi. Bọn người kia lập tức đuổi theo nó. Nó cứ chạy chạy mãi. Nó bây giờ không có vũ khí, lại bị thương nặng như thế. Nếu trực tiếp đối đầu chỉ có nước chết mà thôi. Nhưng chạy như thế này cũng không được. Nó đang mất sức. Mắt nó hoa lên. Nó cứ chạy, chạy cho đến khi cụt đường. Trước mặt nó lúc này là vách biển. Nó nhận ra đây chính là nơi mà mẹ nó ra đi. Chẳng lẽ mẹ nó đang nhớ nó? Chẳng lẽ nó phải buông xuôi mọi thứ? Đầu nó đau, đau lắm. Nó quay đầu lại định trốn thoát nhưng hết đường rồi. Bọn người đó đã đuổi kịp nó. Nó lùi dần lùi dần, tay thì đưa lên ôm đầu. Bỗng nó phát hiện ra cái gì đó. Khóe môi nó khẽ nhếch lên. Nó xoay xoay bông tai mình. Bông tai của nó rất lạ nha. Nó có hai vòng, loại này không có trên thị trường à, vì là do nó tạo ra mà. Bông tai này gồm hai đôi. Một cặp đấy. Nó có thể liên lạc với nhau. Và đôi kia hiện đang trong tay người bạn yêu quý của nó là Zan. Nó đang cố điều chỉnh bông tai để liên lạc với Zan. Vì phân tâm nên nó đã bị một tên tóm lại. Dùng tất cả sức lực còn sót lại, nó đẩy tên đó ra nhưng nó mất đà và rơi xuông vách đá. Vậy là ông trời không thương nó rồi. Nó khẽ nhắm mắt chờ cái chết đến với mình – Mama con đến với mama đây! Khi nó vừa tiếp xúc với nước. Đầu nó trở nên đau buốt. Nước biển làm cho vết thương của nó càng thêm đau. Nó đưa tay ôm chặt đầu. Cơn đau làm trí nhớ của nó quay về. Những kí ức vui vẻ bên hắn nhanh chóng ùa về trong đầu nó. Lúc này nó muốn sống, muốn nói cho hắn biết rằng nó đã nhớ lại rồi. Nhưng nó không thể. Trong làn nước lạnh buốt đó, nó dần dần thiếp đi. Nó…đang hôn mê hay đã…CHẾT
|