Sự Trả Thù Của Băng
|
|
Chương 40: 5h tại xyz Lúc này bọn hắn đã có mặt đông đủ, có cả papa của nó và hắn nữa. 5’ sau một đoàn xe chạy đến (nghèo mà còn chơi sang đây). Gia đình nhỏ Mĩ Hà ưỡng ngực bước xuống xe – Là các người sao?_Thiên hoàng tức giận hét lên – Gặp lại rồi nhỉ, chồng cũ của tôi?_Mụ ta ỏng ẹo thấy mà ghê – Con gái của tôi đâu? – Muốn gặp lại con nhỏ đó thì phải đáp ứng được điều kiện của tôi – Điều kiện gì?_Hắn đanh mặt hỏi bà ta – Cậu nên lễ phép tí đi, con rể tương lai của tôi_Bà ta cười cười với hắn – Con rể? Ai là con rể của bà chứ?_Hắn quát lên – Nếu muốn gặp con nhỏ đó thì anh phải kết hôn với em_Nhỏ Mĩ Hà vênh mặt tự đắc – Cái gì?_15 người bọn hắn cùng hét – Tùy anh thôi! Mạng sống của con nhỏ đó phụ thuộc vào quyết định của anh đấy! Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm. Hắn không có sự lựa chọn. Vì nó, hắn phải cắn răng chịu đựng – Được. – Đó là quyết định của con trai tôi. Còn cô nếu muốn là cháu dâu của dòng họ tôi thì phải được sự công nhận của mọi người. Phải cho chúng tôi thời gian để thông báo_Papa hắn dõng dạc nói. Ông muốn kéo dài thời gian để tìm cách giải quyết. Ông không muốn con trai ông cưới người mà nó không yêu, lại là một con rắn độc nữa chứ – Một tuần. Tuần sau sẽ tổ chức lễ cưới cho bọn trẻ_Mụ đàn bà chua ngoa đó lên tiếng – Được_Papa hắn gật đầu mà lòng thầm mong sẽ tìm được cách giải quyết trong một tuần đó – Và còn một chuyện nữa…_Ông hiệu trưởng lấp lửng – Chuyện gì? – Thiên hoàng kính mến, chẳng hay ông có thể nhượng lại toàn bộ tài sản cho bọn tôi_ông hiệu trưởng cười đểu nhìn Papa nó. Papa nó cũng đã đoán biết trước được việc này nên không có gì ngạc nhiên – Được thôi! Nhưng phải để tôi gặp con gái tôi đã_Nghe đến yêu cầu này của thiên hoàng gia đình nhỏ Mĩ Hà tái mặt. Họ biết kiếm đâu ra nó để cho thiên hoàng gặp chứ? – Được thôi! Nhưng phải đợi sau hôn lễ của con gái tôi._mụ đàn bà đó mạnh miệng lên tiếng_Vậy nhá!_Rồi gia đình bà ta lên xe bỏ đi – Con thấy lạ lạ sao ấy! Bọn họ lúc nãy có hơi lúng túng khi chúng ta đòi gặp mặt Yui_Zan khó hiểu xoa cằm – Đừng lo quá!_Gin vỗ vai Zan. Rồi tất cả cũng quay về ngôi nhà xinh đẹp của nó. Vừa về đến nhà, hắn đã tọt lên phòng nó. Hắn cứ ở trong phòng nó suốt, nhìn ngắm ảnh nó mãi không thôi. Hắn đã si mê nó quá rồi. – Yui à, vì cậu tớ có thể đánh đổi tất cả. Chỉ cần cứu được cậu! Hắn nằm ăn vạ luôn trong phòng nó, không ăn không uống suốt mấy ngày liền. Dù mọi người có nói thế nào hắn cũng không nghe. Họ biết hắn đang lo lắng cho nó. Họ biết hắn đang đau khổ, bực bội vì sắp đính hôn với kẻ mà hắn không yêu. Nhưng hắn cứ như thế này thì sẽ ngã quỵ mất. Đến khi nó quay về, hắn có còn sức mà gặp nó không? Thật là…Mọi người ai cũng u sầu, ảo não. Nhà nó bây giờ trông thật thê lương. Những tiếng cười nói, đùa giỡn biến đi đâu hết rồi? Sao bây giờ chỉ còn lại nước mắt và nỗi đau thế này?
|
Chương 41: Một tuần cũng trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hôn lễ của hắn. Hắn đang u sầu ngồi trong phòng chờ. Chỉ một lúc nữa thôi, hắn sẽ xa cách nó mãi mãi, trở thành người có gia đình. Hắn mệt mỏi gục xuống bàn. Hắn thật sự không muốn cái đám cưới này diễn ra. Suốt một tuần qua, bọn hắn đã cho người theo dõi bọn người đó nhưng vẫn không thu được tin tức gì về nó. Đến nước này chỉ còn cách làm theo lời bọn người đó thôi. “Cạch” Cửa phòng mở ra và đám người lóc chóc kia bước vào – Chú rể đẹp trai quá ta!_Kun tiến đến vỗ vai hắn – Tiếc thật đấy, em không thể trở thành em rể của bọn anh rồi_Kevin bày ra bộ mặt tiếc nuối. Lòng hắn đã đau, sau khi nghe Kevin nói càng đau hơn. Bộ hắn muốn vậy chắc. – Dù chị ghét cô vợ sắp cưới của em nhưng nể mặt em và gia tộc Trương nên chị sẽ tham dự đám cưới_Zeny ngoảnh mặt đi nơi khác nói – Bọn em cũng vậy._Bộ tứ đồng thanh – Nghe giống ép buộc quá!_Gin mặt nhăn mày nhó nhìn 5 kẻ vừa phát ngôn – Mọi người ra ngoài đi. Tôi muốn ở một mình_Hắn uể oải nói. Hắn chẳng dư sức đâu mà đôi co với đám người này. Cả bọn liền đi ra để lại mình hắn trong phòng. Hắn cứ ngồi đó gặm nhấm nỗi đau Đến giờ bắt đầu hôn lễ, hắn mệt mỏi sải bước trên tấm thảm đỏ, vẻ mặt thì u ám hết chỗ nói. Rồi đến nhỏ Mĩ Hà, nhỏ khoác tay ba mình tươi cười bước vào. Papa nhỏ dẫn nhỏ đến trước mặt hắn và chờ hắn đưa tay để nhỏ khoác vào. Nhưng hắn chẳng thèm đưa tay ra đón nhỏ mà quay qua linh mục. Nhỏ Hà xấu hổ chỉ muốn độn thổ thôi. Hôm nay có biết bao nhiêu người đến tham dự vậy mà hắn lại hành động như thế? Hắn đâu có để nhỏ trong mắt đâu. Nhỏ Hà cũng chẳng dám biểu lộ thái quá. Nhỏ cũng quay mặt về phía linh mục. Vị linh mục bắt đầu đọc bản tuyên thệ – Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để kết duyên cho cặp đôi trẻ này. Trước tiên là cô dâu. Cô dâu…_Linh mục đang nói thì bị tiếng “Rầm” làm ngắt quãng. Mọi người đều hướng mắt ra phía cửa-nơi có một cô gái đang đứng – Dừng lại được rồi đấy! – Yui?_Cả đám căng mắt nhìn nó. Hắn lấp lửng rồi nhanh chân chạy đến ôm lấy nó. Hắn ôm nó rất chặt cứ như nếu bỏ ra nó sẽ lại biến mất vậy – Yui, cậu vẫn bình an. Thật tốt quá!_Hắn khóc. Suốt 1 tuần qua, không ngày nào hắn không lo lắng cho nó. Nhìn thấy nó thế này, hắn vui lắm. Vui đến nỗi nước mắt rơi thấm ướt cả mặt hắn – Xin lỗi vì để cậu phải lo lắng._Nó vỗ lưng hắn như mẹ dỗ con ấy. Hắn cứ ôm nó như thế cho đến khi phát hiện ra dải băng trắng quấn đầu nó. Hắn đẩy nó ra rồi bắt đầu hỏi han – Đầu cậu sao vậy? Sao lại quấn băng thế này? – Mọi chuyện tớ sẽ nói sau. Còn bây giờ thì phải giải quyết đám người này đã_Nó đẩy hắn sang một bên mà không hề nhận ra hiện tượng đơ toàn phần của hắn – Ế, Yui vừa xưng tớ-cậu với mình sao?_Hắn đơ vì cái chuyện ấy đấy. Vì trước giờ nó vẫn xưng tôi gọi cậu với hắn, lần này quay về đột ngột đổi cách xưng hô nên làm hắn hơi ngạc nhiên. Vội lắc lắc đầu cho trôi suy nghĩ, hắn lại tập trung vào nó-người con gái hắn yêu – Mày…mày chưa chết sao?_Bà ta lắp bắp – Chết? Tôi sống dai lắm! Tôi chưa trả xong nợ với bà mà, sao tôi lại chết được?_Nó cười khẩy – Nhưng rõ ràng mày đã rơi xuống vách đá rồi mà_Giờ đến lượt nhỏ Mĩ Hà lên tiếng – Thì sao? Đâu có ai bảo rơi xuống vách đá đó sẽ chết! Là do các người nghĩ thế thôi! À, tôi có một người rất muốn ra mắt mọi người đây_Nó cười tươi, nụ cười đã biến mất sau một thời gian khá dài._anh 2, anh 3, em có quà cho anh đấy_Kun và Kevin ngạc nhiên nhìn nó. Nó quay người ra cửa – Zan, đưa người đó vào đi Từ ngoài cửa, Zan và một người phụ nữ bước vào – Mama!_Kun và Kevin sau một hồi tiếp thu hình ảnh con người trước mặt thì hét lên rồi chạy đến ôm lấy người phụ nữ đó-người mà bọn nó gọi là mẹ – Sao…sao…_Mụ đàn bà đó chết điếng. Còn nhỏ Mĩ Hà và ba ả thì đờ người ra – Bất ngờ lắm phải không? Mẹ tôi phúc lớn mạng lớn lắm, không dễ chết vậy đâu – Coi như bọn mày may nhưng lần này thì không được may mắn như thế nữa đâu. Hôm nay sẽ là ngày chết của các người_Nhỏ Hà vênh mặt tự đắc “Rầm soạt bịch” Hàng loạt tiếng động vang lên. Mọi người trong phòng bắt đầu nhao lên – Có chuyện gì vậy?_Zan lo sợ ôm lấy Gin – Người của Hell đã bao vây nơi này rồi!_Bà ta khoanh tay trước ngực tỏ vẻ tự đắc nói – Hell?_Bộ tứ đồng thanh. – Hell là kẻ đứng đầu thế giới đêm mà. Sao họ lại ở đây?_Gin cũng ngạc nhiên không kém. Kiểu này thì tiêu rồi “Rầm” Cánh cửa lại bị đạp ra lần nữa, một người thanh niên trẻ tuổi, cỡ bằng bọn nó hoặc trẻ hơn cũng có, dẫn đầu một toán người tiến về phía mụ ta – Dì à, cháu đến rồi – Oh Casty, cảm ơn cháu nhiều nhé! Gửi lời cảm ơn của ta đến mẹ cháu luôn nha_Mụ đàn bà đó cười tươi. – Vâng. Giờ làm gì đây ạ? – Bắt hết tất cả người ở đây cho dì – Vâng!_Rồi tên đó quay qua đám đàn em_Bắt tất cả – Dừng tay lại._Giọng nói lạnh lùng của nó vang lên. Casty sừng cồ lên khi có người dám ra lệnh cho mình – Kẻ nào to gan, dám ra lệnh cho ta hả? – Cas, nhóc mới là kẻ to gan đấy!_Nó tiến đến đứng trước mặt Casty. Casty vội tái mét mặt. Cái biệt danh Cas ấy chỉ có một người gọi thôi. Và người đó không ai khác chính là Hell. Dù không biết mặt Hell như thế nào vì Hell luôn đeo mặt nạ nhưng cậu nhóc đâu còn lạ gì cái giọng lạnh tanh đó của Hell – Ơ, đại tỷ_Cas cúi đầu trước nó. Tất cả mọi người lâm vào tình trạng đông cứng khi hai tiếng đại tỷ vang lên (trừ bộ tứ, Rena và Jin nhá) – Từ khi nào nhóc dám lộng quyền thế hả?_Jin khoanh tay trước ngực hỏi – Không phải như mọi người nghĩ đâu. Em đã cố liên lạc với các sư huynh sư tỷ mà không được. Vì dì Anh (mẹ nhỏ Hà) đang cần người nên đã nhờ đến mẹ em. Họ là bạn thân nên em không thể không giúp_Casty bày ra bộ mặt hối lỗi – Vậy nhóc có biết kẻ nhóc gọi là dì kia có thâm thù với chị không?_Nó đay nghiến nhìn cậu nhóc – Em không biết chuyện đó. Em xin lỗi_Casty rối rít xin lỗi nó – Được rồi. Chị không trách. Đứng lên đi. – Vâng – Chị không muốn nhóc dính líu tới chuyện này. Dù gì mẹ nhóc cũng là bạn của bà ta, sẽ khó cho nhóc lắm. Nhóc về đi – Vâng ạ_Casty cúi đầu trước nó rồi bỏ đi. – Yui, cậu là Hell hả?_Zan khèo tay nó. Trên mặt cô nàng vẫn còn in rõ sự bất ngờ – Ừm. – 3 người đó giải quyết sao đây chị?_Keny hỏi. Mắt thì liếc sang nhìn 3 kẻ đang run như cầy sấy kia. Tính tóm gọn người ta lại bị người ta tóm gọn. Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông đây – Bắt nhốt vào nhà kho của Hell._Nó lạnh lùng nói. – Nhà kho? Ý chị là nhà kho ở Anh?_Keny tròn mắt hỏi nó. – Ừm._Khuôn mặt nó lạnh tanh. Hàn khí bốc ngút trời – Chị, chị tính cho bọn họ thử sức sao? Nếu không sao lại đem qua đó?_Rey tái mặt thốt lên. Nhà kho đó có gì mà cậu nhóc lại phản ứng như vậy nhỉ? – Tùy hứng. Làm đi_Rey định nói gì đó nhưng phải im bặt khi thấy sát khí tỏa ra từ nó. Sắc mặt của Keny, Rina, Jen, Rena và Jin cũng chẳng khác Rey là mấy. – Cứ làm theo lời con bé đi!_Jin nhắm mắt lại. Cánh cửa địa ngục đã mở ra để chào đón gia đình nhỏ Mĩ Hà rồi. Không biết dưới đó vương ca trừng trị những kẻ như mẹ con nhỏ Hà ra sao chứ trên này, chắc khó mà sống nổi mà chết cũng chẳng xong. – Làm theo lời đại tỷ đi_Keny quay ngoắt sang bọn đàn em nói – Vâng, thưa bắc hộ vệ_Đám đàn em đồng thanh rồi dẫn 3 người nhà Mĩ Hà đi – Bắc…Bắc hộ vệ?_Lin lắp bắp lên tiếng. Nhỏ vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện. Thật khó tin. Nó tiến đến micro và nói lớn – Xin lỗi mọi người. Hôm nay sẽ không có đám cưới nào cả. Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của mọi người Mọi người cũng chẳng nói gì đứng lên ra về. Tất cả những quan khách đến đây phần lớn đều là người trong gia tộc của hắn nên ai cũng hiểu và mừng cho nó và cho đứa cháu trai duy nhất của họ. Mọi chuyện đã êm xuôi. Chỉ trong vài phút, mọi người đã về hết, chỉ còn lại đám người bọn nó – Ông trời đã không đứng về phía bà Mỹ Anh đó rồi! Bà ta đã chuẩn bị mọi thứ nhưng cuối cùng chưa kịp chiến đấu đã vội ngã xuống_Zeny bó tay sau lưng, ngửa mặt lên trời nói – Do bà ta chọc nhầm người thôi!_Kevin ôm ngang eo Zeny cười tươi – Nè anh 3, tình cảm quá rồi đấy!_Nó giật giật áo Kevin – Gì? Em cũng có thể giống anh mà!_Kevin nói mà mắt thì liếc liếc sang hắn. Nó bất giác đỏ mặt. Lại nghĩ không biết bắt chuyện với hắn như thế nào đây – Con dâu của ta, con bình an quay về thật là may quá!_Mama hắn bước đến ôm chầm lấy nó. Nó cũng rưng rưng nhìn bà. – Con xin lỗi. Con đã để mọi người phải lo lắng rồi – Tiểu Tuyết, già rồi sao còn mít ướt thế hả?_Mẹ nó cất giọng cười cợt mẹ hắn – Za con kia, tuy già nhưng tớ còn dư sức để đánh cậu đấy nhá!_Mẹ hắn giơ nắm đấm hâm dọa. Gì vậy nè? Có thật đây là 2 người đang ở độ tuổi trung niên không? Sao lại giống con nít thế này? Cả bọn nhìn cảnh đó chỉ biết ôm bụng cười ngặt nghẽo – Thôi, hai quý phu nhân cho tôi xin. Sao chúng ta không về nhà rồi nói chuyện. Chắc anh bạn già của tôi sẽ vui lắm khi thấy vợ yêu của mình còn sống như thế này đấy!_papa hắn nhảy vào can – Zan đã báo rồi ạ! Chắc papa và bà đã đến nhà cháu rồi (nhà ở VN đấy)_Nó cười tươi nói – Tớ chưa báo! Tớ muốn tạo bất ngờ cho họ nên chưa nói gì cả. Tớ chỉ bảo với bà là đến nhà cậu ở Nhật thôi!_Zan gãi đầu nhìn nó. – Ý cậu là giờ chúng ta phải thân chinh qua Nhật à?_Nó mếu mặt nhìn Zan. Nó mới trở về, chưa khỏe giờ lại phải đi nữa sao? – Sắp được về Nhật rồi. Vui quá!_Bộ tứ reo lên. Đã một thời gian dài bọn nhóc này xa quê hương rồi. Giờ được về thăm nhà, tất nhiên không còn gì vui bằng rồi. – Yui, chúng ta về nhà thôi! Cũng lâu rồi mẹ chưa về lại đó mà!_Kun thúc tay nó rồi chuyển ánh mắt yêu thương nhìn mẹ mình – Thì em có nói gì đâu! Chúng ta về thôi!_Nó hứng chí bước đi đầu. Nhưng đi chưa được hai bước thì nó phải khựng lại khi nghe Lin nói – Yui, Về đến nhà, em phải kể rõ mọi chuyện cho mọi người nghe đấy! Và còn bao nhiêu chuyện em giấu bọn chị nữa._Lin nói mà cố tình nhấn mạnh chữ giấu làm nó lạnh sống lưng. Cô nàng đang giận nó vì giấu nhẹm vụ Hell đây mà. Bỗng dưng nghe Lin nói xong, nó không muốn về nhà nữa. Nó sẽ lại bị tra khảo cho coi. Nuốt cho trôi cục nghẹn mắc ở cổ, nó cố nở một nụ cười thật tươi với mọi người rồi tiếp tục bước đi. 30’ sau, có một chiếc chuyên cơ đến và đưa tất cả bọn nó đến xứ sở hoa anh đào
|
Chương cuối: Sau một tiếng dài ngồi máy bay, cuối cùng bọn nó cũng đến được nơi cần đến. Nhà nó có một sân rộng để làm nơi đáp máy bay, lí tưởng thật. – Woa, về nhà rồi! Papa ơi._Nó reo lên rồi chạy như bay vào nhà. Mọi người vẫn ngước nhìn theo nó. Một nụ cười rạng rỡ hiện trên mặt của mỗi người. Hắn nhìn bóng dáng nó chạy đi mà thầm nhủ – Cô bé ngày xưa rốt cuộc đã quay về rồi. Cô bé của sự hồn nhiên và vui tươi. Nó lăng xăng chạy vào phòng khách-nơi có hai con người đang u sầu ngồi đó – Papa ơi, bà ơi!_Nó gọi hai người rồi nhanh chân nhào tới ôm lấy papa và bà mình – Ơ Yui? Là cháu sao?_bà nó rưng rưng – Yui? Sao con thoát ra được? Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?_Thiên hoàng cuống quýt hỏi nó. Khi thấy vết thương trên đầu nó thì ông càng hốt hoảng hơn. Nó cảm động trước sự lo lắng của 2 người giành cho nó, nó bật khóc. Nó buông hai người ra rồi lắc đầu lia lịa – Con không sao. Con xin lỗi, chắc papa và bà đã lo lắng cho con nhiều lắm – Cháu của bà bình an quay về là tốt rồi!_Bà nó khóc ròng. Đã đến độ tuổi 60 rồi mà còn phải chịu nhiều nỗi lo sợ thế này, thật quá sức chịu đựng với bà. Đầu tiên là nghe tin con mất tích, sau đó là con chết và đến cháu bị bắt cóc. Lo sợ nối tiếp lo sợ. Bà tưởng chừng như không gượng dậy nỗi – Tôi biết thế nào cũng khóc lóc thảm thiết mà_Papa hắn đẩy cửa bước vào. Papa nó tròn mắt nhìn đoàn người trước mặt – Sao mọi người lại đến đây? Chẳng phải hôm nay là đám cưới của Rick sao? – Đám cưới gì ạ? Cô dâu của con ở đây thì sao mà làm đám cưới được ạ?_Hắn cười cười rồi tiến đến bên nó – Ôi má ơi, gớm quá! Cô dâu nữa chứ!_Gin lè lưỡi trêu hắn. Hắn như muốn nhảy dựng lên vì thằng bạn chí cốt này – Cậu nhớ đấy! Cậu mà thử tình cảm hay sến một lần đi. Tớ sẽ chọc cho cậu bỏ luôn – Thách cậu đấy!_Gin tiếp tục lè lưỡi. – Thôi đi hai ông tướng. Đây không phải là lúc để hai cậu cãi nhau đâu!_Zan chen vào ngăn bọn hắn. Nó sau một hồi cười lăn lộn bỗng bừng tỉnh. Nó quay sang bà và papa mình mà nói – Con có một người muốn bà và papa gặp nè. Sau khi gặp nhớ thưởng tiền cho con nhé!_Nó lém lỉnh nói rồi chạy vào đám đông và kéo tay mẹ nó ra. Papa và bà nó như chết đứng tại chỗ. Bà nó tuy chưa được gặp mẹ nó nhưng đã từng xem ảnh của mẹ nó rồi. – Thiên…Thiên Nhi? Là…là em sao?_papa nó lắp bắp – Vâng. Là em._Mẹ nó cười tươi – Con…còn… còn sống thật sao?_Bà nó che miệng. Mẹ nó giờ mới để ý đến bà – Bà là… – Ta…ta…ta là mẹ con đây. Người mẹ đã để thất lạc con trong trận hỏa hoạn năm đó đây_Nước mắt bà rơi lã chã. Tình mẫu tử lại dâng lên. Sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng họ đã được gặp nhau rồi – Mẹ ơi._Mẹ nó nhào tới ôm lấy bà. Dù đã bao nhiêu tuổi. Dù đã già bao nhiêu thì khi được ở bên mẹ thì mẹ nó vẫn cứ như một đứa con nít không hơn không kém. Với mẹ nó, một người đã thiếu thốn tình cảm gia đình ngay từ nhỏ thì việc gặp mẹ thế này đối với bà là một niềm vui không thể tả. Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mặt mà cảm động đến nỗi rơi nước mắt. Họ vui thay cho gia đình nó. Cuối cùng gia đình nó cũng được đoàn tụ rồi. Trong lúc mọi người đang mải mê khóc thì nó lén bỏ lên phòng và hắn vẫn luôn dõi theo nó. Sau chuyện lần này, hắn đã đúc kết được một kinh nghiệm rất lớn. Phải luôn dõi theo nó nếu không nó sẽ lại gặp chuyện chẳng lành. (Kinh nghiệm lớn lao dữ). Nó lên phòng rồi lục tung tất cả mọi thứ. Nó tìm xem còn bộ đồ nào để mặc không nhưng kết quả là chẳng có gì. Toàn bộ đồ của nó đã được nó khuân sang Anh hết rồi. Nó thở dài chán nản. Chả biết bộ đồ này nó mặc từ bao giờ nữa. Tính đến nay đã là ngày thứ 3 rồi (Chị này ở dơ thật đấy). Nó đang trầm mặt thì nghe có tiếng Zan gọi – Yui, cậu xuống đây đi! – Gì vậy?_Nó chạy ra lan can hỏi – Xuống đây và giải thích mọi chuyện_Lin chống nạnh nhìn nó – Mama, mama kể cho họ nghe đi. Con là người không thích nói nhiều!_Nó chuyển ánh mắt cầu khẩn nhìn mẹ nó nhưng đáp lại nó chỉ là cái nhún vai của bà. Nó thở dài. – Phải tường thuật lại nữa sao? À mà Zan này, cậu có đem theo quần áo không? Tớ quên đem rồi. – Quần áo hả? Có nhưng chỉ toàn là váy thôi!_Zan hồn nhiên nói – Váy hả? – Ừ. Sao? – Thôi kệ, lấy cho tớ mượn một bộ đi. Bộ này tớ mặc lâu rồi. Tí rảnh rồi đi mua đồ sau_Nó mệt mỏi lê bước xuống chỗ Zan – Yui, em mặc váy hả? Chẳng phải em không thích mặc thứ đó sao?_Rena tròn mắt nhìn nó – Vậy chị có đồ bộ không , thưa chị?_Nó hỏi vặn lại Rena. Rena lắc đầu. Toàn mấy cô nàng thích ăn diện, đào đâu ra quần. Mấy cô nàng này chỉ mặc quần vào những lúc đánh nhau thôi à. – Biết vậy nên em mới không hỏi đó._Nó ngán ngẩm. Nó tiến lại chỗ Zan lấy cái váy màu hồng phấn trên tay Zan rồi bỏ lên phòng. Nhỏ Zan rất thích màu hồng nên hơn phân nửa đồ của nhỏ toàn là màu hồng. 30’ sau, nó bước xuống (Chị này tắm lâu thật). Nó vận trên người bộ váy voan hồng dài ngang đùi của Zan. Trông nó bây giờ thật dịu dàng và nữ tính làm sao! Vừa trông thấy nó, tim hắn đập rộn lên. Mắt thì chăm chăm nhìn nó không thôi. Hồn hắn giờ đang phiêu bạt phương nào rồi. Những người khác thì có khá hơn một tí nhưng ai cũng mắt tròn mắt dẹp nhìn nó. Ngay cả Jin và Rena dù đã thấy nó mặc váy trên 2 lần rồi nhưng cũng khá ngạc nhiên – Oh my god, là cậu hả Yui?_Zan tròn mắt nhìn nó. Nó thấy biểu hiện của Zan thì lại nhìn mình từ trên xuống dưới – Có gì không ổn sao? – Không, không. Cậu mặc váy đẹp thế sao lâu nay không mặc?_Zan hỏi vặn lại nó – Không thích. Vướng. – Chị thật bó tay cho em đó Yui. Con gái mà không mặc váy lại đi mặc mấy cái quần ôm sát người đó_Zeny lắc đầu ngán ngẩm vì nó – Này nhá, mặc quần cho dễ hoạt động nè, dễ chạy nhảy nè. Mọi người cũng biết tính em không thích ở yên một chỗ, làm tiểu thư đài cát rồi. Mặc váy không hợp_Nó biện minh. Cả bọn phải phục nó sát đất. Cái lí do này có thể chấp nhận không? – Thôi thôi, được rồi Yui. Cháu hãy ngồi xuống rồi kể mọi chuyện cho bà và mọi người nghe đi_Bà nó cười hiền với nó. Nó lon ton chạy đến bên bà. Vừa định ngồi xuống thì nó bị bà ngăn lại – Cháu qua chỗ cháu rể ngồi đi – Hử? Sao lại qua đó ạ? – Chỗ bà chật rồi – Chậc…Bà không cần đuổi khéo cháu đâu._Nó tặc lưỡi rồi lon ton chạy đến ngồi xuống bên hắn. Hắn cười cười nhìn bà nó cảm ơn. – Rồi Yui, kể lại mọi chuyện đi_Papa nó thúc – Từ từ đã nào. Cháu phải uống nước, ăn trái cây đã chứ_Nó lém lỉnh nói – Cái con bé này, mọi người sốt ruột lắm rồi đấy_Kun mất kiên nhẫn hét lên – Xì, anh 2 làm gì dữ vậy. Em sợ nên quên hết mọi chuyện rồi_Nó mắt nhắm mắt mở nhìn Kun. Còn Kun thì cố nén cơn tức giận để không bay đến mà dạy dỗ nó – Em…em giỡn với anh đó hả? – Hạ hỏa, hạ hỏa. Cháy nhà bây giờ! Chị 2, chữa cháy gấp gấp_Nó la lên. Mọi người phải bật cười thành tiếng vì cái tính nghịch ngợm của nó. Chẳng ai còn nhận ra cô gái Yui lạnh lùng của ngày trước đâu cả. – Thôi Yui, cậu mau kể lại mọi chuyện đi. Rốt cuộc một tuần qua đã xảy ra chuyện gì?_Hắn ân cần bảo nó. Nó nhìn hắn rồi bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Nó bắt đầu kể lại mọi chuyện – Đúng là con đã bị bọn chúng bắt nhưng đã thoát được – Vậy sao em không về gặp bọn anh_Jin chống cằm hỏi nó – Về được mới lạ đấy. Chính bản em cũng chả biết mình ở đâu nữa mà_Nó thở dài – Ý em là sao?_Kevin khó hiểu nhìn nó – Em bị bọn chúng đánh lén nên mất máu hơi nhiều. Không còn sức chiến đấu nên em phải bỏ chạy. Và chả biết ra sao mà em lại chạy đến vách biển nơi mà mẹ đã từng rơi xuống rồi em cũng rơi xuống đó luôn. Đến lúc mở mắt thì đã gặp mẹ rồi. Mọi chuyện còn lại xin hãy hỏi bà Triệu Thiên Nhi ấy_Nó ngã người ra ghế – Sao em lại cứu được Yui? Sao em còn sống mà không về tìm anh? Nếu em còn sống thế này vậy thi thể mà cảnh sát tìm thấy là của ai? Sao…_Papa nó hỏi một lều làm cả bọn cũng choáng váng nói chi đến mẹ nó – Từ từ nào. Để em trả lời từng câu nhé! Theo thứ tự thời gian nè. Sau khi rơi xuống biển thì em bị sóng đánh vào một hòn đảo và được một người phụ nữ cưu mang. Em đã tìm mọi cách để liên lạc với mọi người nhưng không được. Hòn đảo đó rất ít tàu thuyền qua lại. Thông tin liên lạc thì không có. Người dân trên đảo thì chỉ toàn là người già, phụ nữ và trẻ em. Còn đàn ông thanh niên thì vào đất liền cả rồi. Cuộc sống trên đảo hoàn toàn tự cung tự cấp nên không có tàu thuyền nào tấp vào đảo cả. Vì thế, dù có muốn liên lạc với mọi người đến đâu, em cũng không thể làm được. Rồi một ngày có một chiếc tàu cập bến đảo. Em đã vui mừng chạy ra xem nhưng sau đó em nhận ra những kẻ trên chiếc tàu đó là người của mụ ta. Đám người đó đang đi tìm em. Từ sau hôm đó em không còn dám liên lạc gì về nữa. Cứ ở mãi trong nhà. Sau đó vài ngày người dân trên đảo phát hiện ra thi thể một phụ nữ đang trong quá trình phân hủy. Và em đã mượn thi thể người phụ nữ đó để giả thành em. Sau đó lại cho trôi dạt theo con sóng. Em chỉ muốn đánh lừa mụ ta rằng em đã chết để mụ ta không tìm kiếm em nữa. Và từ ngày hôm đó, chẳng còn một chiếc tàu nào cập đảo nữa. Em biết kế hoạch của em đã thành công và em cũng biết chắc mọi người đang đau khổ vì em đã chết. Em xin lỗi nhưng không còn cách nào khác. Cách đây 5 ngày, người dân trên đảo đã phát hiện ra Yui đang trôi dạt trên biển. Con bé cũng giống em, bị sóng đánh dạt đến đó. Đầu nó thì be bét máu. Mặt mày thì trắng bệch trông như người đã chết vậy. Em đã rất hốt hoảng khi vừa trông thấy nó. Nhưng may sao nó vẫn còn sống. Trên đảo có một ông bác sĩ già khá mát tay. Ông ta đã giúp con bé cầm máu và băng bó vết thưong. Nó hôn mê suốt 2 ngày mới tỉnh lại đấy
|
– Yui, chị bị thương ở đầu sao? Có nặng không?_Jen lo lắng nhìn nó – Lúc đó thì có bây giờ thì không_Nó nhàn nhạt nói – Nhìn cái kiểu đùa giỡn của nó lúc nãy thì đau đớn gì nữa!_Kun xỉa nó. (Anh này giận dai) – 2 khích em đấy à?_Nó nhướng mày hỏi Kun – Không nói với em. Mama, vậy sao 2 người về được đây. Chẳng phải không liên lạc được sao? – Bơi về chứ sao?_Nó nhảy vào miệng Kun ngồi. Kun sừng cồ lên – Này, anh không giỡn nhá! – Là Zan đến đón mẹ – Zan, sao em biết nơi mẹ và Yui ở mà đến đón hay vậy?_Zeny quay sang hỏi Zan – Nhờ cái này_Zan nói rồi đưa đôi bông tai lên. Mọi người trơ mắt nhìn đôi bông tai đó – Là sao? – Bông tai đó gồm hai đôi. Em đôi, Zan đôi. Chúng có thể bắt liên lạc với nhau đấy_Nó bật dậy nói_Mọi chuyện là như thế đấy – Một tuần qua, bọn em lo cho chị đến đứng ngồi không yên đấy!_Keny tỏ vẻ cún con. Nhìn cưng ghê cơ_Chị phải đền bù đi – Đền gì bây giờ? – Chị khao một bữa nhé!_Rey reo lên – Ok. Mà Keny, Rey, 2 em không định về thăm pama à (pama 2 chàng này ở Nhật) – Về, về chứ!_Nói rồi 2 nhóc bỏ đi. – Thôi cháu go to bed đây ạ. Buồn ngủ quá!_Nó che miệng ngáp dài. Nó đã mệt mỏi suốt mấy ngày nay rồi. Đầu nó lại inh ỏi cứ như có con chim gõ kiến đang gõ lách cách trong đó vậy. Nó cúi chào bà nó, pama nó và pama hắn rồi quay lưng bước đi. Nhưng đi chưa được bao lâu thì bị Lin gọi lại
|
- Yui, chưa xong đâu_Nghe giọng điệu của Lin thì nó cũng biết cô nàng định nói đến chuyện gì. Nó nở một nụ cười gượng rồi quay lại nhìn Lin – Có chuyện gì vậy chị? – Hell, là sao? – Đúng rồi hell sao lại là cậu?_Sau khi nhớ ra chuyện cần hỏi, hắn ngước mặt lên nhìn nó. Nó lại yên vị bên hắn lần nữa. – Cái đó à? Có gì đâu? Cũng giống cậu thôi bang chủ Halfmoon à_Nó đá đểu – Cậu là người đứng đầu thế giới ngầm mà ai cũng kính nể sao Yui?_Gin há hốc nhìn nó_Tớ vẫn không thể nào tin nổi đó là sự thật – Vậy em hãy tin đi_Jin vắt chân hình chữ ngũ nói – Anh là gì trong Hell?_Zan quay qua nhìn anh mình – Jin và Rena là hai hộ pháp còn bọn nhóc kia là tứ hộ vệ_Nó trả lời thay Jin_Không có gì cả đâu. Mọi người đừng quá ngạc nhiên. Cũng chỉ là một bang hội mà thôi. Số lần tôi đến bang còn ít hơn số lần tôi về đây mà – Vậy cậu đến bang được bao nhiêu lần?_Hắn mở to mắt nhìn nó. Hắn nhớ không lầm thì từ khi nó đi, nó chỉ về đây đúng 2 lần. Và đáp án của nó là – Một – Cái gì?_ Cả bọn hét lên (trừ những người lớn ra) – Đúng vậy đấy! Nó chỉ đến bang chỉ đúng một lần duy nhất là ngày hợp nhất hay gọi là ngày thành lập. Còn những chuyện rắc rối trong bang đều do một tay bọn này giải quyết. Giỏi lắm thì nó gọi cho Cas rồi chỉ bảo công chuyện cho cậu ta làm thôi_Rena vừa nhấp chén trà vừa nói – Em như thế thì lấy ai dám phục tùng em chứ? Bọn họ sẽ tạo phản thôi!_Zeny nói – Họ dám sao? Cho vàng họ cũng chẳng dám tạo phản đâu_Rina im lặng nãy giờ cuối cùng cũng cất tiếng rồi – Nhà kho ở Anh có rất nhiều trò chơi đấy. Nào là chông, gai, rào điện, ong độc, kiến, rắn, sư tử,… Nhiều lắm. Tên nào dám tạo phản thì cho vào đó thử sức sẽ OK ngay. Một khi đã vào đó rồi thì chỉ có 2 con đường. 1 chết, 2 sống và tiếp tục đi theo Hell. Còn kẻ nào muốn rút chỉ cần nói một tiếng thì Ok, em có thể đi_Jen tiếp lời – Nhà kho đó ghê gớm vậy sao?_Zeny rùng mình hỏi – Hì, cái đó bọn em bày ra để dọa người thôi! Chưa có ai thử cả. Tất cả những thành viên của Hell sau khi nhìn thấy những thứ đó thì nổi cả da gà rồi. Ai dám tạo phản chứ_Jen cười trừ – Nhưng lần này đã có kẻ làm vật thí nghiệm rồi_Jin nhếch môi – Ý cậu là 3 người nhà mụ ta_Kun tinh ý nói – Chính xác_Jin búng tay cái tách – Yui, con tính làm gì họ?_Mẹ nó e dè hỏi. Bà biết nó không phải là người độc ác. Dù nó là Hell gì đó nhưng nó là một người nhân hậu, nó sẽ không để 3 người đó nếm trải những cực hình đó đâu – Chưa biết ạ. Chắc cho họ thử thôi! – Con tha cho họ đi. Đưa họ ra pháp luật là được rồi_Bà nhẹ nhàng khuyên bảo nó – Họ đã làm biết bao nhiêu chuyện có lỗi với mẹ như thế mà mẹ vẫn tha cho họ sao?_Nó vẫn bình thản đối đáp mẹ nó. Nó chỉ muốn biết suy nghĩ của bà thôi – Sống không nên thù hằn con à! – Con nói vậy thôi! Con sẽ làm theo lời mẹ ạ. Con cũng chẳng muốn chấp làm gì. Nếu làm vậy thì con có khác gì họ đâu_Nó ngửa mặt lên nhìn trần nhà. – Cậu suy nghĩ đúng lắm_Hắn vỗ vai nó. Nó nhìn hắn rồi cười thật tươi. Giờ nó cũng đã tìm thấy hạnh phúc rồi. Đã đến lúc buông bỏ hận thù và học cách tha thứ. Cuộc sống còn biết bao điều tốt đẹp mà. Nó chống tay đứng dậy – Giờ con đi ngủ đây ạ! – Khoan đã Yui_Lin gọi nó. Nó bực bội quay lại nhìn Lin – Còn chuyện gì sao chị? – Em phải hứa không được giấu mọi người chuyện gì nữa đấy! – Em đâu còn chuyện gì để giấu nữa đâu – Thật sự không còn. Đầu tiên là chủ tịch trường, sau đó là chủ tịch công ty JK, sau đó lại là cổ đông lớn nhất và cuối cùng là Hell. Càng ngày cấp độ càng cao đấy. Còn chuyện gì giấu bọn chị nữa không?_Lin dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nó – Con nói gì Lin, Yui là cổ đông lớn nhất sao?_Pama nó ngạc nhiên hỏi – Vâng, nó nắm số vốn của hơn phân nửa công ty trên thế giới đấy ạ_Lin lễ phép trả lời – Yui! Sao con lại giấu chuyện đó?_papa nó nhìn nó – Bí mật nội bộ ạ_Nó nhíu mày nhìn Lin. Lòng thầm rủa Lin là đồ nhiều chuyện – Con gái các cậu giỏi lắm đấy!_Papa hắn cười tươi nói._ Gia đình tớ thật có phúc khi sắp được rước cô con dâu này về – Hì, không biết là phúc hay họa đâu ạ. Con quậy phá lắm!_Nó gãi đầu_Mà thôi, con lên phòng đây ạ!_Nó cúi đầu lần nữa rồi bỏ lên phòng. Mọi người vẫn ở dưới trò chuyện vui vẻ Sau một giấc ngủ thật ngon, nó bước xuống phòng. Nhưng tất cả mọi người đã đi đâu hết rồi. Căn biệt thự lớn của nó bây giờ thật trống vắng. – Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ? Sao không gọi mình dậy chứ?_Nó uể oải đi xuống bếp. Mở tủ lấy chai nước, nó tu một hơi. Bỗng đầu nó ong ong lên làm nó nhăn mặt_Ôi cái đầu tôi, sao vẫn còn đau thế này? – Cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?_Hắn từ đâu hốt hoảng chạy đến – Không sao, mà cậu từ đâu chui lên vậy?_Nó lắc đầu rồi nhìn hắn – Chui lên gì chứ? Tớ ở trên phòng xuống mà – Mọi người đâu cả rồi? – Họ đến nhà Keny để tổ chức tiệc rồi. Họ nghĩ cậu mệt nên không gọi cậu dậy. Họ bảo tớ đưa cậu đến sau – Vậy à._Nó gật gật đầu như đã hiểu. Vậy chúng ta đi thôi! – Cậu thật sự không sao chứ?_Hắn lo lắng nhìn nó. Nó bị thương ở đầu đấy, không đùa đâu – Không sao! Chỉ là vết thương chưa lành nên hơi đau thôi! Cậu đừng quan trọng hóa vấn đề lên thế! Hắn là như vậy đấy. Những chuyện có liên quan đến nó đều quan trọng với hắn, dù là chuyện nhỏ nhất – Thôi nào, chúng ta đi thôi!_Nó câu tay hắn lôi đi. Cả hai leo lên con Moto rồi phóng đi với tốc độ chóng mặt. Nó ngồi sau hạnh phúc ôm chặt lấy hắn. Mái tóc của nó tung bay trong gió trông rất đẹp. Đang đi bỗng nó gọi hắn – Rick à, tớ muốn đến một nơi – Cậu nói đi. Bây giờ cũng còn sớm mà! – Cánh đồng bồ công anh_Hắn rất bất ngờ với cái địa điểm này. – Sao cậu lại muốn đến đó? Chỉ là một cánh đồng hoang thôi mà – Nơi đó chất chứa tuổi thơ của tớ. Cậu đưa tớ đến đó đi – Được rồi!_Hắn đưa nó đến cánh đồng bồ công anh. Nó bước xuống xe và bỏ nón bảo hiểm ra. Cánh đồng vẫn vậy, không có gì thay đổi. Nó đang rất muốn biết cái tên nào đã bỏ tiền ra để giữ lại nơi này. Nó mà biết người đó là ai nó sẽ tìm đến rồi trả tiền mua lại nơi này-nơi chất chứa biết bao kỉ niệm tuổi thơ của nó. – Tên đó là ai nhỉ? – Hử?_Hắn không hiểu nó đang nói gì cả_Cậu đang nói gì vậy? – Cái tên tài phiệt bỏ tiền mua nơi này là ai nhỉ? – Sao cậu lại hỏi chuyện đó? – Tớ muốn biết tên đó là ai để đến cảm ơn rồi tớ sẽ mua lại nơi này dù giá cao đến đâu Hắn ngạc nhiên nhìn nó – Tại sao cậu phải làm thế? Có đáng không? – Đáng. Nơi này rất quan trọng với tớ. Chính tại nơi này tớ đã gặp được mối tình đầu của tớ_Nó hướng mắt vào xa xăm nói – Cậu đã từng yêu sao?_Hắn có chút hụt hẫng nhìn nó. – Không phải từng mà là đang. Tớ luôn yêu người đó. Tớ chưa bao giờ thay đổi_Một nụ cười hạnh phúc hiện trên môi nó. Nhìn nụ cười đó lòng hắn đau lắm! Người con gái hắn yêu đang yêu người khác. Hắn đã hết cơ hội. Dù lòng đang quặn thắt từng hồi nhưng hắn vẫn cố nở một nụ cười thật tươi để chúc phúc cho nó – Nếu nơi này quan trọng với cậu như vậy thì tớ xin tặng cậu đấy. Tớ là người đã mua lại nơi đây – Là cậu sao?_Nó ngạc nhiên nhìn hắn – Ừ. Tớ tính sau này sẽ xây dựng một công ty ở đây nên đã mua trước_Hắn nói. Chỉ toàn những lời nói dối. Hắn mua nơi này không phải vì nơi này chứa đựng kỉ niệm với nó sao? Sao hắn lại phải nói dối như vậy chứ? Nó nhìn hắn hồi lâu rồi cười thật tươi. Hắn không giỏi nói dối. Mấy cái lời nói dối đó sao qua được mắt nó chứ – Tớ không nhận đâu. Nhưng cậu không được xây bất cứ thứ gì trên mảnh đất này đấy – Tại sao? – Tớ muốn nơi này mãi mãi như trong kỉ niệm tuổi thơ của chúng ta. Sau này, con chúng ta sẽ chơi đùa ở đây như chúng ta đã từng chơi với nhau vậy_Nó vẫn hướng mắt về phía trước. Năm ngón tay khẽ tách từng ngón của bàn tay hắn ra rồi luồng vào. Còn hắn thì đang bất động vì những lời nó nói. Mãi một lúc sau hắn mới có phản ứng – Yui, cậu… – Xin lỗi, thật sự xin lỗi_Bỗng nó ôm chầm lấy hắn. Nó lại khóc. Sao bây giờ nó dễ khóc vậy nhỉ?_Tớ đã không giữ lời hứa. Tớ đã không chờ cậu về. Tớ đã quên cậu, quên tất cả kỉ niệm của chúng ta. Xin lỗi cậu Rick – Yui_Hắn cũng đưa tay ôm lấy nó_Cậu nhớ lại rồi sao? – Tớ nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi. Khi rơi xuống biển, tớ đã nhớ lại. Trước đó…trước đó tớ đã buông xuôi và đợi cái chết đến với mình nhưng khi nhớ ra, tớ…tớ đã vì cậu mà muốn sống. Tớ muốn gặp lại cậu, tớ muốn nói với cậu rằng tớ đã nhớ ra mọi chuyện và hơn hết tớ muốn nói Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu rất nhiều_Nó nói trong nước mắt, nước mắt của sự hạnh phúc. Hắn bất ngờ đẩy nó ra. Hắn có nghe nhầm không? Nó vừa nói yêu hắn sao? – Cậu…cậu vừa nói gì? Cậu nói lại lần nữa đi!_Hắn nói mà như hét lên. – Tớ yêu cậu_Nó e thẹn nói. Mặt cúi gằm xuống đất. Hắn vui xướng ôm chầm lấy nó – Tớ tưởng cậu yêu người khác chứ! Cậu bảo cậu yêu mối tình đầu của cậu cơ mà. Thật bất ngờ – Cái tên ngốc này, mối tình đầu của tớ là cậu đó. Tớ đã thích cậu từ năm 8t rồi (tg công nhận hắn ngốc thật. Vậy mà chỉ số IQ thì đạt mức tối đa luôn mới ghê chứ!) Hắn nghe nó nói mà tim đập như trống. Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến kì lạ – Tớ yêu cậu Yui, yêu cậu nhiều lắm!_Hắn hét lên rồi cúi xuống hôn nó. Nó và hắn đã gặp nhau ở đây rồi cũng thành đôi ở đây. Nơi đây là nơi ấn định duyên phận của nó và hắn, là nơi vun đắp nên tình cảm của cả hai và đây sẽ luôn là nơi chất chứa bao nhiêu niềm vui, niềm hanh phúc trong tuổi thơ của nó và hắn. Đây là nơi duy nhất nỗi buồn và sự đau khổ không thể xâm chiếm được. Và nơi này sẽ chất chứa thêm nhiều kỉ niệm của con cháu bọn nó và cả những con người khác nữa
|