Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả?
|
|
Chương 65 Ads Tại một căn phòng tối đen như mực, không một chút ánh sáng lọt vào, ở chiếc bàn giữa phòng có một người con trai ngồi tựa vào ghế. Trên tay là một điếu thuốc vừa mới tàn còn bay lên một làn khói nhỏ. Trong cái không gian tối mịt thế này, khó ai có thể nhận ra vẻ bất lực trên gương mặt điển trai. Mọi manh mối điều không một chút liên quan, một tia hy vọng chỉ vừa kịp hé lên thì đã vụt tắt. Hắn trách mình thật là vô dụng.
Cạch...
Cửa phòng hé mở, một thứ ánh sáng nhỏ khẽ rọi vào gương mặt hắn khiến hàng lông mi thanh tú khẽ nhíu lại. Người bên ngoài bước vào và trên tay là một cốc trà nóng.
-Cậu sao cứ phải hành hạ bản thân như vậy?-Nghi buồn bã nói nhưng cô biết chắc hẳn sẽ không trả lời. Vừa nói vừa đặt chiếc cốc xuống bàn. Cô chỉ vừa mới chúc anh hạnh phúc nhưng nào ngờ lại hay tin cô gái tên Nguyên Vy gì đó đã chết dưới vực thác. Cô lập tức bay sang Việt Nam thì lại thấy hắn tàn tệ như vậy? Cô thật xót xa trong lòng.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Nó đã chết thật ư?
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại làng chài Ngư Hương, trong một căn nhà nhỏ lụp xụp sát bờ biển
-Má! Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?-Một chàng thanh niên có làn da ngăm đen vì cái rám nắng của biển. Nhưng khuôn mặt không vì thế mà kém đi phần khôi ngô, tuấn tú. Chàng khẽ nhìn cô gái nằm bất động trên giường đã một tuần qua.
-Bác sĩ bảo rằng vùng đầu cô ấy bị chấn thương nghiêm trọng. Cô ấy có thể tỉnh lại nhưng có lẽ sẽ bị mất trí nhớ-Mẹ anh ôn tồn trả lời
-Mẹ nói sao cơ? Như thế chẳng phải cô ấy không biết mình là ai hay sao? Vậy thì làm sao cô ấy về với gia đình?-Chàng trai lo lắng hỏi
-Ta cũng không biết nhưng nếu con bé muốn thì có thể ở lại đây-mẹ anh mỉm cười hiền hậu
Anh không nói gì tiếp tục ngắm nhìn cô gái. Cô ấy có nét đẹp thật là tuyệt vời, không một chút sắc xảo chỉ là vô cùng dễ thương. Hình như đâu đó trong tim anh lóe lên một cảm giác gì đó chính anh cũng không rõ.
------------------------------------------------------------------------------------------------
cô gái đó là ai?
trong chương trước là sự trở lại của Minh, chương này lại thêm một người con trai nào đó, mọi chuyện sẽ chuyển biến ra sao?
|
Chương 66 Ads Nó dần dần mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một căn nhà bằng lá đơn sơ nếu không phải nói là nghèo, thấp nhỏ và vô cùng xa lạ. Hơn nữa, cả đầu và tay nó đều cảm thấy đau ê ẩm. Nó vừa định lấy tay xoa đầu thì thoạt nhiên thấy nặng, nhìn xuống thì ra là một chàng trai mình không hề quen biết đang gối đầu lên tay nó. Khuôn mặt vô cùng điển trai, nhưng xem kìa trên trán chàng ta vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Mải ngắm trai đẹp (mê trai thấy ớn luôn!!!) giờ nó mới để ý những điều kì lạ khi nãy bản thân phát hiện. Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu nó đại loại như:
-Đây là đâu?
-Anh ta là ai?
-Tại sao mình lại ở đây?
.................
Nhưng đặc biệt câu hỏi khiến nó tò mò và khó chịu nhất đó là chính bản thân nó là ai.
Nó nhanh chóng thụt tay lại khiến đầu chàng trai bất ngờ đập nhẹ vào thành giường vang lên tiếng "cốp" khẽ. Chàng trai tỉnh giấc, đưa tay lên dụi dụi mắt, bất giác chàng ta giật mình. Nó nhận thấy sự vui mừng ánh lên trong đáy mắt chàng trai xa lạ khi vừa nhìn thấy nó. Nhưng chưa kịp phản ứng thì hai tay nó đã bị siết chặt bởi cái ôm của chàng trai.
-Anh làm gì vậy? Buông tôi ra coi, nghẹt thở quá-nó cau có
Chàng trai như sực tỉnh thả nó ra rồi gãi gãi đầu vẻ bối rối. Ôi chàng ta mới thật đáng yêu làm sao! (từ lúc nào chị đã trở nên mê trai như vậy hỡi Vy? Ôi hình tượng đang dần sụp đổ!!!)
-Tôi...tôi...xin lỗi, tại...tại tôi thấy cô vừa tỉnh lại nên nhất thời vui mừng...-chàng ta ấp úng
-Vui mừng?-nó hỏi khiến chàng càng thêm bối rối
-Không...không...chỉ là...chỉ là...-Không biết phải trả lời nó làm sao nữa. Mà tại sao anh lại vui mừng nhỉ? Không hiểu nổi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Theo bạn thì tại sao chàng trai lại vui mừng? Chắc ai cũng đoán ra rồi nhỉ chỉ có những người trong cuộc mới không biết gì. Người trong cuộc luôn luôn mù quáng là vậy mà.
Ý kiến đâu rồi??????????????? huhu
|
Chương 67 Ads -Mà anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?-nó không hề để ý tới vẻ mặt bối rối của anh chàng
-A! Quên giới thiệu, tôi là Lâm Hữu Nhân, mọi người thường gọi tôi là A Nhân. Cô là do tôi phát hiện khi đang đi đánh cá, cô bị trôi dạt vào bờ biển nên tôi đưa cô về đây cứu cũng được hơn một tuần rồi-A Nhân từ từ giải thích
-Vậy à? Cảm ơn anh nhưng...nhưng...-nó bỗng ấp úng
-Nhưng sao?-A Nhân
-Tôi...là ai?-nó
-Tôi cũng không biết nữa, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng như giọng nói thì tôi nghĩ cô không phải người vùng này-A Nhân nhìn nó ngẫm nghĩ rồi nói
-Vậy giờ tôi phải làm sao đây?-nó như sắp khóc. A Nhân ngạc nhiên, không ngờ cô bé này lại yếu đuối như vậy. Vừa lúc đó, ngoài cửa có tiếng nói vọng vào
-Nếu con không chê, có thể ở lại làm con nuôi của ta-Mẹ Nhân từ ngoài bước vào
-Chào cô!-nó lễ phép
-Mẹ!-Nhân
-Ừ! Con nghĩ sao với đề nghị của ta?-bà gật đầu với Nhân rồi nhìn nó mỉm cười. Nó tự dưng thấy thương người phụ nữ này quá, bà ta không đẹp, không quý phái hay đại loại là những gì đó cao sang mà bà chỉ mang nét mặt của một người mẹ cơ cực, tần tảo và cần cù. Gương mặt đã hằng lên nhìu nết nhăn nhưng vẫn lộ rõ nét hiền từ qua đôi mắt. Trong đôi mắt ấy, nó nhận thấy một sự gần gũi đến khó tả. Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
-Cô...?-Tiếng A Nhân làm nó bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.
-À...vâng...con rất vui ạ-nó vui vẻ trả lời. Dù sao cũng không còn cách nào khác. Đây là nơi duy nhất để nó có thể nương tựa. Hơn nữa, làm con gái nuôi của cô ấy thì có gì mà không tốt chứ hihi.
|
Chương 68 Ads -Vậy thôi, con nghỉ ngơi đi để ta đi nấu cơm nhé!-bà nói rồi bước ra nhà sau
-Tớ phải gọi cậu làm sao đây?-A Nhân mở lời vui vẻ
-Hay là...cứ gọi tôi là Hân Như đi-nó nghĩ đại một cái tên
-Ừ! Hay đấy! Như này, có muốn đi tham quan làng mình không?-A Nhân tỏ vẻ thân thiện
-Ưm-nó liền gật đầu
Thế là hai người họ vẫy tay chào mẹ rồi bước ra ngoài đi dạo.
-A cô Tâm! Chào cô!-A Nhân reo lên khi nhìn thấy một người đàn bà đang ngồi chẻ củi
-Chào cháu, đây có phải là cô bé hôm nọ cháu cứu về không?-Cô Tâm nhìn nó cười hiền.
-Vâng là cô ấy đấy ạ!-Nhân quay sang nó-Đây là cô Tâm hàng xóm thân thiết của nhà mình, cô Tâm tốt tính lắm đó
-Dạ cháu chào cô-nó khom người lễ phép
-Ừ, thằng Nhân nó cứ nói quá thôi mà cháu xinh thật đấy!-Cô Tâm khen làm nó cười ngượng.
-Cô đừng khen cô ấy như vậy, nhỡ cô ấy nở mũi thì khó mà chỉnh lắm đấy ạ hihi-Nhân tiếp lời cô Tâm rồi cười te toét
-Cậu nói cái gì thế hả?-Nó véo vào hông Nhân một cú đau khiến chàng ta nhảy dựng lên
-Thế cô nên gọi cháu thế nào đây?-Cô Tâm lại bắt chuyện
-Cứ gọi cháu là Như đi ạ-nó rời ánh mắt khỏi Nhân nhìn sang cô Tâm
-Ừ! Mà cái thằng kia, có thôi cái trò giả vờ đi không? Mau dẫn Như đi chào hỏi mọi người đi-Cô Tâm mắng cái tên đang đứng ôm hông suýt xoa kia
A! Bị cô đoán trúng rồi nhé! Chàng ta lập tức chạy đến chỗ nó nhưng tay thì vẫn để ngang hông.
-Thôi, tụi cháu đi nha cô!-nó nói rồi cũng Nhân đi tiếp
-Cô ấy tốt lắm, từ nhỏ tớ đã rất thích cô ấy rồi. Chồng cô đã chết trong một lần đi đánh cá ngoài biển, lại không có con cái gì nên chỉ lủi thủi một mình quanh nhà. Vì thế, ngày nào tớ cũng sang nhà trò chuyện với cô, cô cũng rất vui tính-Nhân vừa đi vừa kể về cô Tâm. "Cô Tâm thật tội!"-nó nghĩ
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
trong một vài chương tới sẽ không xuất hiện hắn nhé! không phải là mình quên nhân vật nhưng vì một số tình tiết nên hắn tạm thời chưa xuất hiện.
cho mình xin ý kiến đi! ^_^
|
Chương 69 Ads Bỗng có một vài đứa trẻ chạy đến bu lấy A Nhân và nó bị đẩy sang một bên.
-A Nhân đẹp trai đây rùi! Sao mấy nay không thấy mặt anh đâu vậy?-một cô bé con nũng nịu nói
-Ờ! Tại mấy ngày nay anh bận-A Nhân gãi gãi đầu
-A! Còn chị này là ai thế ạ?-một cậu bé reo lên khi nhìn thấy nó
-Đây là bạn anh, cứ gọi cô ấy là Hân Như đi-A Nhân giới thiệu
-Chị Hân Như gì đó ơi, chị có muốn chơi cùng em không?-cô bé lúc nãy lại lên tiếng. Nó vừa mỉm cười định trả lời nhưng hình như công suất tàn phá của nụ cười kia quá lớn khiến cho nó chưa kịp mở lời thì tụi nhỏ đã reo òa lên.
-Á chị Như xinh quá cơ!
-Chị Như cười tuyệt đẹp!
-Chị Như xinh như mẹ em vậy
-A! Em muốn được xinh như chị Như
-Em sẽ cưới chị Như làm vợ
Bla.........bla.............................
Mắt nó dần dần đỏ lên trông đến đáng yêu. Khiến cho chàng trai đang đứng bên cạnh bị lạc mất một nhịp tim.
A Nhân ghé sát vào tai tụi nhỏ thì thầm nhưng cũng đủ để nó nghe thấy
-Các em mà khen chị ấy nhiều quá thì chị ấy sẽ lên mặt với anh đấy
Tụi nhỏ nghe vậy thì cười khúc khích. A Nhân từ lâu đã là anh đẹp trai vui tính trong lòng tụi nhỏ. Giờ lại xuất hiện thêm một chị đẹp gái tên Hân Như gì gì đó nữa. Chà! Chà! Trong đầu mấy đứa nhóc lúc này đang hiện lên cảnh đánh nhau tranh giành vị trí đẹp nhất trong làng thì đứng cười tủm tỉm. (mấy cô cậu nghĩ sâu xa quá!)
Nó nghe vậy thì đánh vào vai anh một cái.
-Nè tôi như thế bao giờ hả?
-Ơ...cậu nói gì vậy?-A Nhân giả bộ ngây thơ, đưa gương mặt vô (số) tội của mình ra làm nó tức trào máu.
Bỗng một cô bé chạy tới nắm lấy tay nó kéo đi làm nó chẳng hiểu gì nhưng cũng đi theo. Còn A Nhân thì bị tụi trẻ vậy lại bắt chơi đủ trò mà nó cũng không biết là trò gì.
Cô bé kéo cô đến một gốc cây to rồi ngồi xuống. Nó không hiểu gì nhưng cũng vui vẻ mở lời
-Em tên gì?
-...-cô bé không nói gì chỉ nhìn nó rồi lắc đầu
"Không lẽ con bé bị câm?"-nó nghĩ
-Em đang buồn hả?-nó nở nụ cười như thiên thần của mình
-.....-cô bé vẫn lắc đầu mắt vẫn nhìn nó chằm chằm.
Lần này nó có thể khẳng định rằng cô bé bị câm thật rồi.
-Em có muốn ăn kẹo không?-nó (đồ dụ dỗ trẻ con!)
Cô bé khẽ mỉm cười nhẹ gật đầu. Nó theo chân cô bé ra một tiệm tạp hóa nhỏ và mua một ít kẹo rồi quay về chỗ mọi người. A Nhận thấy nó quay lại thì cười
-Đi đâu thế cô nương?
-Đi quanh quanh thôi
-Ừ vậy thì về được chưa?
-Ừ
Rồi hai người chào tạm biệt tụi trẻ rồi quay về nhà. Thực ra lúc nãy hỏi là hỏi vậy thui chứ A Nhân đã nhìn thấy nó đi cùng cô bé ấy. Lúc đầu anh cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười nhẹ lòng: "Có lẽ cô ấy sẽ giúp được nó". Cũng sắp trưa rồi về nhà ăn cơm kẻo mẹ lo.
|