CHAP 6:
Từ sau việc ở khu rừng, đã 3 ngày trôi qua rồi Quỷ Quỷ cô ko hề gặp 4 người kia. Hôm đó sau khi trở về chỉ nghe được từ miệng của Phong Hạo 1 câu rất rõ nghĩa:" Hãy quên chuyện hôm nay đi!". Bọn họ cho Quỷ Quỷ cô là người nhiều chuyện như vậy sao? Việc đó cũng có gì lạ đâu mà cô phải rêu rao khắp nơi. đối với cô trên đời này từ lâu đã ko còn gì gọi là kì lạ nữa khi biết mình có khả băng ngoại cảm, giác quan thứ 6.
Ngay cả ngôi trường Sùng Dương này ngày bình thường cũng giống như bao ngôi khác, chán tới mức khiến 1 kẻ lun vận động như cô sắp bị bệnh chết rồi.
Chân cứ bước đi trong vô hướng, cô vô tình nhìn thấy 1 đám nữ sinh dùng nước hất mạnh vào 1 con mèo đen rồi cười sảng khoái bỏ đi. Quỷ Quỷ chạy lại nhìn con mèo đen ướt sũng đang run rẩy, nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn nó. - Mèo con, mày thật đáng thương!- Quỷ Quỷ lên tiếng đưa tay về phía nó. Meow!!! 1 tiếng, 3 đường ửng đỏ rớm máu hiện trên tay cô do móng vuốt của mèo. - Mày thật là, sao lại hung hăng như vậy?- Quỷ Quỹ giận dữ ẵm con mèo nhỏ trong tay lắc qua lại hét. - Con người chỉ biết hiếp đáp động vật thật đáng khinh. 1 giọng nói lại vang lên, lần này Quỷ Quỷ ko cần nhìn ngó xung quanh nữa vì biết chắc chính con mèo trong tay cô vừa lên tiếng. - Nhưng ta ko có...ngươi thật là quơ đũa cả nắm.-Quỷ Quỷ dùng 1 tay chỉ vào đầu con mèo. - Cô nói chuyện với nó sao?- 1 giọng nói từ đằng sau vang lại làm cô giật mình quay lại. - Lãnh Tuyệt!- Cô cứ lùi dần dần về sau cố ý cách cậu thật xa. - Sao vậy? Sợ tôi ăn thịt cô sao?- Lãnh Tuyệt nhuếch miệng nhìn cô. - Sợ..dĩ nhiên sợ..- Cô rất thành thật làm Lãnh Tuyệt cười khổ. Có ai sợ mà dáng vẻ như cô ko? Miệng bảo sợ mà thái độ giống như mún khiêu chiến vậy. - Cô làm gì con mèo của tôi?- Lãnh Tuyệt nhìn con mèo ướt sũng trong tay cô, mắt lướt qua rồi dừng lại ở chổ vết thương trên tay cô. - Mèo của anh?- Quỷ Quỷ hét lớn quên lun cả sợ. Trong lòng cô mun vàn câu hỏi đặt ra, tên máu lạnh cả anh em bạn thân của mình cũng ko nương tay sao lại có nhã hứng nuôi mèo chớ. Hèn gì con mèo này đáng thương tới như vậy. Con mèo trong tay cô đột nhiên vùng ra nhảy lên ngồi ngoan ngoãn trên vai Lãnh Tuyệt làm cô ngừng lun suy nghĩ. - Thật là...thấy chủ nhân liền đối xử với ta như vậy!- Cô giận dỗi lên tiếng. - đứng im!- Lãnh Tuyệt tiến lại gần kéo tay bị thương của cô ra lệnh. - Làm gì?- Cô giật mình kéo tay lại nhưng hoàn toàn vô dụng. Lãnh Tuyết rút trong túi áo ra 1 chiếc khăn, sau đó cẩn thận băng bó vết thương cho cô. Quỷ Quỷ lúc này mới có thể nhìn vào mặt cậu gần như vậy. Như lời nhận xét ban đầu của cô dành cho cậu, cậu giống như thiên sứ với đôi cánh trắng. điểm làm cô thích nhất trên gương mặt hoàn mĩ của cậu chính là...hàng mi rậm và dài. Cô tinh ranh nhẹ nhẹ đưa tay còn lại của mình lên toan làm chuyện mờ ám thì ánh mắt của cậu đột ngột nhìn cô làm hành động của cô bất thành. - Ừm..tôi có thể...chạm vào mi của anh được ko?- Cô ko lúng túng như bao nhiu người con gái khác hay làm khi bị bắt quả tang, mà cô còn mở miệng xin ý kiến. - Sắc nữ!- Lãnh Tuyệt thốt ra rồi quay người rời đi, sẽ chẳng ai biết cậu đã nở 1 nụ cười rất kín đáo khi cô hỏi câu đó, ngoại trừ con mèo đó là hiểu thôi. - Hưhư...Quỷ Quỷ...sao mày lại làm chuyện mất mặt như vậy chớ...Hưhư...đã bảo là phải kìm chế rồi cơ mà...Mất mặt quá...Làm sao đây? Hưhư- Cô 2 tay ôm mặt, ngồi trên tảng đá to gần đó, chân đá ko khí lia lịa than trời trách đất. ( Cáo: chỉ có thể trách bản thân mê troai thôi chị à ^^).
|
|
CHAP 7:
Trường học cuối cùng cũng có ko khí của trường học. Ngồi trong lớp học, Quỷ Quỷ chỉ cảm thấy mệt mỏi với những bài giảng của giáo viên, xung quanh lại có rất nhiều ánh mắt khó hiểu hướng về phía cô. Cô chẳng tâm trạng để tâm tới bọn họ, muốn nhìn cô thì cứ nhìn, cô biết mình đẹp mà. Rầm!!! đột nhiên chiếc bàn học của Quỷ Quỷ bị hất tung lên làm bao nhiêu ánh mắt hướng vào. Tim Quỷ Quỷ suýt nữa cũng vì thế bay khỏi ngực mình. - Cô là Quỷ Quỷ?- 1 giọng nói ngọt ngào nhưng ko hề có thiện ý phát ra. - Phải!- Cô thừa nhận - Nghe nói...cô rất thân với bộ tứ thiên vương.- Cô ta cười hỏi, cái nụ nguy hiểm chết người đó, chỉ cần Quỷ Quỷ gật đầu thừa nhận thì sẽ có sóng gió nổi lên ngay. - Rất thân......thân ai nấy lo!- Quỷ Quỷ lun rất thông minh. - Như vậy sao? - Cô ta nghi hoặc nhìn Quỷ Quỷ. - phải...ơ mà vì cái gì tôi lại phải thích với cô?- Quỷ phát hiện ra vấn đề, 2 mắt mở to tròn nhìn người đối diện. Cô rất ghét bị người khác ra lệnh! Rất ghét!! - Cô ở trường học của nhà tôi lại dám dùng thái độ đó với tôi.- Cô ta chính là Lâm Phi Phi, con gái của hiệu trưởng Sùng Dương. Vì gia thế có chút tiếng tâm nên lun hóng hách ngang ngược, chẳng xem ai ra gì. Chỉ cần nữ sinh nào dám tới gần có ý với bộ tứ thì ngày hôm sau liền vô cớ mất tích. - Trường của cô?- Quỷ hét lớn. - Hơhơ...Biết sợ thì tốt.- Lâm Phi Phi cười lớn hài lòng với phản ứng của Quỷ. - Chuyện đó liên quan gì tới tôi.!- Quỷ phán 1 câu rất tỉnh. - Cô...- Sắc mặt Phi Phi tái nhợt vì giận. - Tôi làm sao? Rất xinh đẹp phải ko?- Quỷ tiếp tục chọc phá Phi Phi. - Mày rất đẹp. Hôm nay tao sẽ dạy cho mày 1 bài học cho mày biết đừng dại dột chọc vào tao!- Phi Phi hung hăng túm lấy mái tóc dài của cô kéo đi. Mọi người ở đây đâu còn có ai lấy làm lạ với cảnh tượng này, chỉ cười lạnh bỏ đi. - Cô điên à, bỏ tôi ra!- Quỷ bị trói lại như đòn bánh bị quăn vào 1 căn phòng bụi bặm, xung quanh vắng vẻ chẳng có ai. - Hôm nay tao sẽ tiếp đãi mày thật chu đáo.- Phi Phi cười quỷ dị, tay cầm 1 sợi rơi da quất mạnh 1 đường xuống đất xé ko khí. - Khốn kiếp. Các ngươi ỷ đông đánh mình ta. Ta coi thường ngươi!- Quỷ hét chói tay về phía Phi Phi. CHÁT!! 1 cái tát được hạ xuống làm 1 bên má cô ửng đỏ, chủ nhân của cái tát chính là Phi Phi, kẻ hứng chịu là Quỷ. - Tao mún mày mở 1 cầu xin tao!- Phi Phi nổi giận cầm sợi roi trên tay cứ nhắm vào người của Quỷ mà hạ xuống. 1 roi..2 roi...3 roi...rất nhiều ko kể siết. Quỷ ko hề có tiếng kêu la, răng cô cắn chặt môi dưới chịu đựng những cơn đau tận vào xương. Chỉ 1 lát, chiếc áo của cô đã lem luốt 1 màu máu đỏ. - Con nhỏ chết tiệt, vẫn ko chịu mở miệng cầu xin tao?- Thái độ cứng rắn của Quỷ càng làm cho cơn giận trong Phi Phi bừng cháy thêm, những đường roi mạnh bạo giáng vào người Quỷ ko thương tiếc. - Càng đánh tôi càng chứng tỏ cô là người thua cuộc- Quỷ người đầy vết thương nhưng đôi môi nhợt nhạt vẫn nhuếch cười về phía Phi Phi. - được, con khốn! Chị em lên đạp chết nó cho tao?- Phi Phi hét lên, sau đó là 1 đám nữ sinh tiến lại dùng chân đạp liên tục vào người Quỷ. - Cô hãy nhớ...đau đớn ngày hôm nay, tôi nhất định trả lại cho cô gấp ngàn lần.-Cô cố gắn chịu đựng, răn cắn chặt vào môi tới ra máu. đầu óc cô quay cuồng, 1 lúc sau trở nên mê man... Trong lúc mơ màng, cô nghe được giọng cười đắt thắng của Phi Phi trông lúc cô ta cùng đàn em bỏ đi. 2 mắt cô vô lực khép lại, cơn đau nhức trên thân thể khống chế thần trí cô khiến cô chìm vào cơn mê. Trong lúc mê man, cô cảm nhận được cơ thể mình bị nhấc bổng lên, đầu áp tựa vào ngực ai đó, nghe rất rõ nhịp tim người đó rất mạnh mẽ. Mơ hồ, cô chỉ biết kẻ đó là nam. Kẻ đó bế cô rời khỏi nơi đó, bước chân vững chắc sải dài. Nằm trong vòng tay ấm áp đó, cô có cảm giác an toàn, yên tâm nhắm mắt ngủ để quên đi con đau...
|
Tội nghiệp Quỷ2
|
Hình như. quỷ quỷ là sói pkai k cáo?
|