Mafia Học Đường ( Sói )
|
|
CHAP 9:
Quỷ Quỷ cô đang ngồi trong lớp học mà hồn thì thả bay lơ lửng ở căn biệt thự "hoàng tử". Cô đã rời khỏi đó 3 ngày rồi mà ko thể nào thôi nghĩ về những chàng trai ở đó. Sự dịu dàng của Nguỵ Thần, sự tận tình quan tâm của Phong Hạo...nghĩ tới lúc đó 2 má cô lại đỏ bừng bừng. Cô thừa nhận mình là 1 đứa dể bị sắc đẹp thu hút nhưng cũng ko phải là chuyện tài trời gì. Có gì phải ngượng ngùng che giấu. Ai?? Ào!!!! Lần trước chỉ là do cô chủ quan nên mới bị đánh nhừ tử tương như vậy! Lần này cũng may cô phản ứng kịp nếu ko đã bị hứng cả 1 thao nước mát lành vào người rồi. - Ơn giời Quỷ Quỷ của ta còn sống! Lâm Phi Phi cười quỷ dị nhìn Quỷ làm cô nổi hết da gà, da cóc, da khủng long lên. Ả ta đang diễn màn gì đây?? - Này cưng ơi mai sau có làm bác sĩ, khám lại mặt mình xem giả tạo tớ chừng nào!- Quỷ Quỷ ko phải người thuộc dạng có tấm lòng đại bác...à ko...tấm lòng bồ tát. Những kẻ có lỗi với cô cô thề sẽ bắt chúng chết 1 cách thê thảm nhất. Cứ chờ xem!! - Xem ra bài học lần trước còn hơi nhẹ.- Lâm Phi Phi thay đổi sắc mặt 360° đầy sát khí nhìn Quỷ Quỷ. - Àha...nhắc chuyện đó tôi phải cảm ơn Phi Phi nhiều. Nếu ko nhờ có sự "chăm sóc" của cô Quỷ Quỷ tôi làm sao có cơ hội được bộ tứ thiên vương cưu mang chớ nhỉ. Hơhơ - Quỷ Quỷ làm ra giọng điệu đáng ghét nhất có thể. Cô mún xem màn tiếp theo của Phi Phi là gì? - Cô...cô nói...tứ đại thiên vương cứu cô?- Phi Phi ko tin được vào tai mình, vội vàng hỏi lại. - Vâng!- Quỷ Quỷ ngây ngô gật đầu. - Con khốn ko biết liêm sỉ!- Phi Phi vung tay chuẩn bị tát vào mặt Quỷ thì nhanh như chớp tay ả bị cô giữ chặt lại và... Chát!!! Quỷ Quỷ thuận thế tát cho ả 1 cái vang như sấm. - Thế nào? Cảm giác ko tồi chứ?- Quỷ Quỷ cười mãn nguyện. - Mày sẽ hối hận vì việc làm hôm nay!- Phi Phi nghiến răng nhìn Quỷ. - Vậy thử làm tao hối hận đi?- Quỷ Quỷ mặt ko chút biểu cảm gầm nhẹ. Câu nói này dường như cô nghe được của ai đó nên dùng thôi. Ngữ khí cô bình thường ko thể được như thế đâu! - Mày....- Phi Phi cũng chính vì giọng nói lạnh người đầy sát khí đó mà khí thế giảm đi 1 nữa. - Biến đi cho thoáng!-Quỷ hô lớn, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Lâm Phi Phi bị tát 1 bạt tay, tức giận bỏ đi. Quỷ Quỷ nhìn thấy ả ta khuất hẳn mới vuốt ngực thở mạnh ra, mồ hôi đua nhau rơi lả chả. - Cũng may mình diễn đạt. Nếu ko lần này die (chết) là cái chắc.- Quỷ vừa lau mồ hôi vừa lầm bầm 1 mình. Ra là từ nãy tới giờ cô chỉ đang diễn vai người hùng trước mặt Phi Phi mà thôi. Cũng may cô ta là người rỗng não nên bị gạt. - Cứ thử làm cho tôi hối hận đi!- Phong Hạo tiến lại gần cốc nhẹ vào đầu cô. - A...sao anh lại...- Quỷ Quỷ ngạc nhiên hỏi. - Cô cứ lun miệng cấm tôi yêu cô. Con mình thì lại yêu thầm tôi!- Phong Hạo cười giọng nửa thật nửa đùa. - Ko..tôi ko có...!- Quỷ Quỷ mặt cuối xuống nhìn mủi giày, 2 tay nắm chặt vào nhau ko dám nhìn thẳng vào Phong Hạo. - Ko có? Vậy sao lại bắt chước ngữ khí của tôi. Thừa nhận đi Quỷ Quỷ, cô yêu tôi rồi phải ko?- Phong Hạo cứ tiến 1 bước, cô lại lùi 2 bước. - Stop? - 2 tay Quỷ Quỷ chéo nhau hình chữ X đưa lên trước mặt Phong Hạo ý bảo cậu ko được tiến tiếp. - Ko chịu thừa nhận? Vài bữa nữa kiếm ko thấy tôi thì đừng có tương tư mà khóc thét lên "Phong Hạo, Phong Hạo anh ở đâu" đấy!- Phong Hạo vừa nói vừa diễn tả bằng nét mặt trong đáng yêu lắm. - Hơhơ...- Nhìn dáng vẻ của cậu Quỷ ko kìm được bật cười thành tiếng. Song mới để í tới những lời của cậu, cô mới hỏi- Anh...tính đi đâu à? - Ờ...- Phong Hạo nhìn cô đáp nhẹ - Lâu sao?- Quỷ dùng nét mặt nghim túc nhìn cậu. - Ờ...- Phong Hạo vẫn ko thay đổi thái độ. - Khi nào đi?- Mặt cô gợi vẻ buồn. - Ngay lập tức!- Dứt lời Phong Hạo cho 2 tay vào túi quay lưng bước thật nhanh. Miệng vẫn mỉm cười rất vui vẻ. - Này...Này...Phong Hạo...- Quỷ vội đi nhanh theo ở sau lưng cậu gọi. - Chuyện gì?- Cậu ngừng bước nhưng vẫn ko quay đầu lại nhìn cô. - Anh đi bao lâu vậy?- Quỷ Quỷ do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi. - Ko về nữa. Cho cô nhớ tôi chết lun!- Phong Hạo hơi nghiêng đầu lại nháy mắt nhìn cô rồi bước đi. - Thật thích trêu đùa người ta mà!- Quỷ Quỷ nhìn theo dáng cậu khuất dần. Ko hiểu sao lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường....
|
CHAP 10:
Nguỵ Thần ngồi trong thư viện Sùng Dương đọc sách, Lãnh Tuyệt cũng ở đó, do dự hồi lâu cậu mới lên tiếng hỏi: - Lần trước sao mày lại hỏi nhóm máu của Quỷ Quỷ?- Lãnh Tuyệt vào trọng điểm. - Biết quan tâm người khác rồi!- Nguỵ Thần nhìn Tuyệt đầy ý cười. - Trả lời!- Lãnh Tuyệt lun ko thích dài dòng. - Lần trước lúc điều trị cho Quỷ Quỷ tao nói thật, tôi đã phải hốt hoảng đấy!- Nguỵ Thần nghim nghị thở dài đóng quyển sách đang đọc dở dang. Lãnh Tuyệt im lặng hồi lâu, trầm ngâm. Cậu biết Nguỵ Thần từ nhỏ, Thần chưa từng thú nhận mình sợ bất cứ điều gì nay lại tỏ ra như vậy. Chuyện này ko đơn giản. - Nói tiếp đi?- Lãnh Tuyệt nhắm hờ 2 mắt dựa người vào chiếc ghế dựa chờ nghe. - Lần trước vết thương Quỷ Quỷ ko nặng, nhưng tao phát hiện....máu của cô ấy rất đặc biệt.- Nguỵ Thần trầm tư nói. - đặt biệt. Tao ko phải cũng là người có nhóm máu như vậy sao?- Lãnh Tuyệt nhẹ nhàng cất tiếng nhẹ như gió thoảng như ẩn chứa trong đó là sự chết chốc sâu tận tim cậu. - Cậu may mắn hơn cô ấy. Cậu chỉ bị biến hình vào đêm trăng tròn.- Nguỵ Thần càng nói càng lạnh người. - Trọng điểm đi!- Lãnh Tuyệt lạnh lùng nói. Cậu cứ tưởng lãnh Tuyệt cậu là kẻ bất hạnh nhất khi bị máu sói độc hoành hành trong cơ thể khiến cậu người ko ra người ma ko ra ma. Nay Thần lại bảo rằng cậu may mắn... - Máu Quỷ Quỷ loảng hơn người bình thường rất nhiều, loảng đến mức hôm đó tao dùng thuốc cầm máu mạnh nhất mà vẫn ko thể nào cầm máu được cho cô ấy, nhìn máu ko ngừng chảy ra tao dùng băng gạt bịt kín vết thương câm máu nhưng chốc lát lại ko tác dụng, máu vẫn thấm xuyên qua lớp vải băng rồi loang ra ngoài.- Trán Nguỵ Thần lấm tấm mồ hôi khi nhắc tới cảnh tương đó. - Vô lí. Nếu thật như vậy sao cô ta có thể sống tới bây giờ. Con người mất nhiều máu như vậy lại có thể hồi phục 1 cách nhanh chống như vậy sau?- Lãnh Tuyệt chối bỏ những gì Thần nói. - Nhưng đó là sự thật!- Nguỵ Thần khẳng định. - Lần trước tiểu Hắc cào trúng tay cô ta tới rỉ máu nhưng ko hề có chuyện như vậy.- Lãnh Tuyệt nhớ tới chuyện chú mèo đen của mình. - Tại sao cậu biết ko có chuyện đó. Máu sẽ ko chảy nhanh ra ngay mà chỉ ồ ạt chảy ra khi bị tác động vào, khi cậu càng mún băng bó thì ngược lại nó sẽ chảy ra như nước vỡ nguồn. đó là lí do vì sao lúc mày cứu cô ta đem về vẫn bình thường cho tới khi tao băng bó xử lí vết thương cho cô ấy mới xảy ra hiện tượng kì quái đó.- Nguỵ Thần tức giận vì sự nghi ngờ cố chấp của Lãnh Tuyệt. Lãnh Tuyệt lặng người đi. Lần đó sau khi dùng khăn quấn quanh vết thương Quỷ ko lâu sau cậu đả rời đi nên ko biết rốt cuộc cô có xảy ra chuyện gì ko? - Tác hại là gì?- Lãnh Tuyệt lên tiếng. - Tao đoán ko lầm thì cô ấy có siêu năng lực, khả năng ngoại cảm. Những người mệnh cách như vậy cùng với nhóm máu đặc biệt của cô ấy...đều ko qua được 18 tuổi.- Nguỵ Thần đã đoán thì ko thể sai chuyện gì. - Năm nay cô ta ko phải 18 tuổi rồi sao?- Lãnh Tuyệt nói. - Nếu cô ta qua được thì cũng ko nói lên được điều gì. Nếu tình trạng mất máu của cô ta kéo dài thì nhân tính trong cô ta sẽ bị thú tính che lấp. Mất đi lí trí và trở nên vô cùng tàn ác.- Nguỵ Thần vô hồn nói. - Thú tính? Cô ta là...- Lãng Tuyệt hai mắt mở to. - Công chúa sói!- Nguỵ Thần lên tiếng. - ko thể nào!- Lãnh Tuyệt hô lên. - Nếu ko tại sao đêm trăng tròn cô ta lại tới khu rừng đó. Là cô ta cảm nhận được độc sói trong người cậu.- Nguỵ Thần hét lớn. - Cô ấy phải sống! Mày có cách mà phải ko?- Lãnh Tuyệt nhìn Thần. Nguỵ Thần chỉ khẽ lắc đầu. Lãnh Tuyệt nhắm mắt thở mạnh ra. Tại sao những người cậu quan tâm điều gặp chuyện?
Liệu Quỷ Quỷ có qua được hay ko? Những gì Nguỵ Thần nói có thật sự như vậy hay ko?..
|
mik đoán chuẩn r... típ đi tg
|
CHAP 11:
Quỷ Quỷ mấy ngày nay ko hiểu sau tâm tình ko được tốt, cứ thấy trong người khó chịu. Dạo này cũng ko còn thấy Tỉnh Bách Nhiên và Lâm Phi Phi thay phiên nhau tới làm phiền cô nữa, khiến cô bắt đầu có cảm giác buồn chán.
đang ngẩn người đi loanh quanh trên phố ko mục tiêu, chiếc còi xe của ai đó vang lên từ phía sau. Cô quay lại, chiếc xe đó nhìn trong rất quen a. Ko thể lầm vào được, chính là xe của tên Lãnh Tuyệt chết bầm.
- Lên xe!- Lãnh Tuyệt hô lớn
- Ko! Lí do gì tôi phải nghe anh?- Quỷ Quỷ quả quyết ôm hận mối thù cũ.
- Sợ?- Lãnh Tuyệt nhuếch mép.
- What? tôi sợ. Ko thể nào. Lên thì lên.- Ko cần chờ lâu và thế là cô sặp bẫy.
Chiếc siêu xe màu đỏ lướt nhanh trên đường tới 1 bờ biển nước trong veo vô cùng xinh đẹp.
- Có mún xuống biển chơi ko?- Lãnh Tuyệt kéo tay cô hướng về biển.
- Ko...đừng...tôi sợ...- Nhìn về phía biển bao la ko hiểu sao toàn thân Quỷ run rẩy, mặt trắng bệch tới khó coi.
- Ko sao đâu, chỉ đi dạo thôi- Lãnh Tuyệt nói dương như là cậu đang cố ý.
- Ko..tôi ko mún...ko mún...xin anh đấy!- Cô kéo tay Lãnh Tuyệt khóc nức nỡ. Chẳng hiểu sao cô lại trở nên như vậy, từ nhỏ cô đã rất sợ những thứ ngư sông, hồ, ao, biển...cực kì sợ.
- Tôi xin lổi! - Thấy cô khóc, Lãnh Tuyệt trong lòng dâng lên 1 cổ ân hận, sao cậu lại có thể làm cô khóc.
- Hức..hức...tôi ko mún ở đây!- Cô nất lên trong tiếng khóc.
Lãnh Tuyệt 1 lần nữa lái xe mang cô rời khỏi đó. Cô ngồi trên xe, 2 tay đan chặt vào nhau, sắc mặt cô vẫn ko khá lên được bao nhiu.
- Cô sợ nước!- Lãnh Tuyệt lên tiếng.
- Ừm!- Cô gật đầu hưm nhẹ.
- Xin lỗi!- Lần thứ 2 cậu xin lổi. đưa cô ra biển chẳng qua cậu mún thử xem cô sẽ phản ứng ra sao? Sói thường hay sợ những nơi sâu đầy nước. Giờ cậu ko mún nghĩ nhiều nữa. Chuyện cậu cần làm bậy giờ là.. bảo vệ cô thoát khỏi thần chết.
- Có mún tới khu vui chơi ko?- Lãnh Tuyệt dừng xe trước 1 khu giảo trí vô cùng lớn và đẹp.
- Xem phim được chớ- Thấy những thứ hấp dẫn trước mất cô quên ngay nổi lo sợ trong lòng.
- Vào thôi! - Lãnh Tuyệt kéo cô vào trong, nắm tay mãi ko buông. Quỷ Quỷ mãi mê bị thu hút bởi những thứ xung quanh nên cứ mặc tay cậu nắm...
|
- Cô mún xem phim gì?- đứng trước quầy bán vé cậu hỏi.
- Ưm...Công chú sói. Tôi chỉ mới đọc thôi chớ chưa được xem.- Quỷ Quỷ phụn phịu.
- Cho 2 vé.- Lãnh Tuyệt nói với cô bán vé. Cô ta đưa 2 vé cho cậu rồi quay qua cô gái bên cạnh thì thầm nhưng làm sao qua được tai sói của cậu. Nghe xong cậu quay sang như mún nuốt tươi Quỷ vào bụng.
- Sao anh nhìn tôi như vậy. Họ khen anh đẹp trai, lạnh lùng cuống hút, lại thích xem phim hoạt hình. Ô...thật dễ thương nga..!!! Anh còn mún gì nữa?- Quỷ Quỷ tường thuật lại những gì 2 cô nhân viên nói với nhau kèm theo gương mặt đầy biểu cảm. Ô..trông chị ấy thật biến thái nga.
Ko thèm đôi co cãi vã với cô, cậu vẫn giữ chặt kéo vào trong, được mấy bước thì bị cô kéo ngược lại.
- A..coi phim thì ko thể thiếu bắp ran, nước ngọt nga.!- Cô chớp chớp 2 con ngươi vô cùng đáng yêu nhìn cậu.
- đi mua!- Lãnh Tuyệt thở mạnh ra, kéo cô đi mua. Ko biết lát nữa nhỡ cậu ko kìm chế được sẽ nhào vô bóp cổ cho cô chết. Tự trách mình sau lại rước rắc rối vào người.
Vào rạp, ngồi ở hàng ghế đầu tiên gần với màn ảnh. Cô cười hả hê trong lòng khi thấy vẻ mặt cau có của Lãnh Tuyệt. Nhìn chung quanh thì phát hiện ra, 1 bộ phim lúc đầu chỉ có lưa thưa vài người xem nhưng từ khi Cậu bước vào thì người xem ào ạt kéo vào. Họ vào ko phải coi phim mà là ngắm trai đẹp. Nhìn vẻ mặt cậu cô ko nhịn được bật cười ha hả.
- Con bị vậy lâu chưa.- Tìm được cơ hội Tuyệt liền đá đểu cô cùng với hành động ngồi xa cô ra.
Quỷ Quỷ ngượng chín người, nhìn cậu vẻ uỷ khuất, tay bóc bắp ran đưa về phía cậu.
- A...A nào!- Quỷ tinh nghịch làm Tuyệt thoáng đỏ mặt.
- Cô tự ăn đi!- Tuyệt hướng mắt về phía màn hình ko thèm để ý
|