Sủng Em Đến Nghiện
|
|
Chương 31
Sáng sớm hôm sau, Lăng phu nhân để một quà tặng mới kết hôn, lên đường đi đến nước Mĩ; bà nghĩ, thật ra thì bà luôn không biết, bà thích anh không thích, bà không thích, nhưng anh lại cứ thích. Nhưng qua hai ngày, Hạ Dung Dung tới nhà họ Lăng tìm đến Lăng phu nhân, cô cho tới bây giờ không phải là người phụ nữ dễdàng buông tha, người đàn ông mình nhìn trúng, lại cùng người phụ nữkhác nằm trên một cái giường! Cô không chịu nổi. . . . . . Nhốt mình ở nhà mấy ngày, nhưng mà không nghĩ ra biện pháp gì nên không ra ngoài. Lăng Thiệu, là người đàn ông đầu tiên không thèm để ý đến cô, nhìn cũng không nhìn cô một cái, lại có thể lộ ra vẻ mặt cưng chìu đối với người phụ nữ khác như vậy! Ban đầu cô chuẩn bị tới bàn bạc cách đối phó cùng Lăng phu nhân, Lăng phu nhân là một người phụ nữ hiểu lí lẽ, cô nhất định không cho phépLăng Thiệu cùng loại phụ nữ đê tiện đó ở cùng nhau, nhưng đợi khi cô đến nhà Lăng mới phát hiện, Lăng phu nhân đã ra khỏi nước, mặc kệ chuyện của cô. Dĩ nhiên, cái này chưa tính, đợi đến khi cô biết Lăng Thiệu đã bí mật kết hôn với Lô Nguyệt Nguyệt, cả người liền sụp đổ. . . . . . Lúc đầu, cô vẫn còn đắc chí, tính toán, sớm muộn gì thì LăngThiệu vẫn là của cô, chỉ cần cô nghĩ biện pháp đem Lô Nguyệt Nguyệt gìđó xử lý xong, tất cả sẽ như cô mong muốn. Nhưng hôm nay, một chút hi vọng cô đều không có. . . . . . Trong lòng Lăng Thiệu hoàn toàn không có cô, một chút cũngkhông có, nhưng Hạ Dung Dung cô sẽ không buông tha như vậy! Cô là mộtngười chủ nghĩa hoàn mỹ, cho dù hôm nay người đàn ông cô thích đã cướimột người phụ nữ khác, cô cũng không từ bỏ! Lô Nguyệt Nguyệt bị Lăng Thiệu thúc ép, nghỉ để kết hôn mấy ngày, hôm nay, cô đã ra khỏi bóng ma làm cô sợ hãi, vì Lăng phu nhân ra nước ngoài, cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Người gặp chuyện tốt thì tinh thần thoải mái, sắc mặt Lăng Thiệu những ngày qua rất tốt, không hề bệnh như trước, hình như là từ ngày đó trở đi, anh nếm được sự khoái lạc, những ngàyqua luôn thưởng thức món ăn đầy hương vị này. . . . . .(3T: Suy nghĩ sâu xa 1 chút là hiểu đc đoạn này a *đỏ mặt*) "A, Lăng Thiệu, chúng ta không thể như vậy . . . . . ." Sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt đỏ hồng, không nhịn được nữa mà gào thét, "Chúng ta nên ra ngoài dạo. . . . . . Đi ra ngoài vận động, vận động, phơinắng dưới ánh nắng mặt trời mới có lợi với anh. . . . . ." Trongtay Lăng Thiệu đang cầm một cây mát xa, trên mặt có nụ cười đùa giỡnnhàn nhạt, "Đó. . . . . . Vận động, phơi nắng? Tốt. . . . . ." Nói xong, anh đứng dậy mở cửa sổ ra, khiến ánh nắng mặt trời từ ngoài tràn vào, "Em xem, hài lòng không?" "A. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt có chút muốn khóc, Lăng Thiệu sao lại ghê gớm như vậy! Lăng Thiệu tiếp tục trêu đùa cô, trêu chọc cô đến tình dục dâng cao, "Bạn của em rất phúc hậu, lại cho chúng ta quà tặng tân hôn như vậy."Anh đem gậy mát xa đang chấn động ong ong, đè lên hoa hạch đỏ tươi, vừamới đụng vào, Lô Nguyệt Nguyệt lập tức đến cao trào, cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng,kịch liệt thở hổn hển, "Em không nhanh được. . . . . . Lăng Thiệu, anhkhông cần chơi đùa em nữa. . . . . ." (3T: Tô Tô, hảo dạng a!!!!) Nhưng Lăng Thiệu không ngừng lại, trên mặt mang một nụ cười, đem quà Tô Tô tặng, dùng thử trên người Lô Nguyệt Nguyệt, anh lại kéobên cạnh ra một bộ nội y màu đen sexy, anh lắc đầu một cái, "Đồ thuầnthục như vậy, nhất định không thích hợp với Nguyệt Nguyệt." Lô Nguyệt Nguyệt thở một hơi, trong lòng bắt đầu mắng Tô Tô, con nhỏ khốn kiếp này, lại đưa nhiều đồ cho cô vậy, đều là đồ để hành hạ cô! "Chỉ là. . . . . . Anh rất muốn xem một chút, bộ dáng Nguyệt Nguyệt thuầnthục ra sao." Lăng Thiệu cười xấu xa, đem mấy miếng 『 vải rách 』 thả trước mặt Lô Nguyệt Nguyệt, dùng vẻ kiêu ngạo liếc nhìn cô, "Nguyệt Nguyệt, thay y phục nhanh lên, cho anh nhìn một chút." "Em…..Em không cần." Lô Nguyệt Nguyệt không chút do dự mà lắc đầu. Lăng Thiệu nhíu mày một cái, cầm thứ gì đó bên cạnh, theo dịch thể, liếm hạthể của cô, "Không cần phải không? Tại sao không cần?" "A. . . . . ." Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt khẽ ưỡn cong thân thể, nhưng Lăng Thiệu có ý xấu mà đem trứng nhảy (khiêu đản) vàomiệng hoa huyệt, trứng nhảy chấn động khác thường đến lợi hại, ma sátmiệng hoa huyệt của cô, thân thể nhạy cảm, chấn động làm thân thể cô têdại một mảnh, cả thân thể mềm nhũn trên giường, chỉ có thể đạp chân loạn xạ, ra vẻ mình giờ phút nàycảm giác.(3T: Đừng hỏi taz trứng nhảy là j, ai nhảy zô hố này thì phảicóa chút “sắc” trg ng` a) "Không cần nói, hôm nay em sẽ rất thê thảm đó, Nguyệt Nguyệt." Lăng Thiệu cười vui sướng, đưa một ngón tay vào miệngcủa cô mà trêu chọc, bắt chước động tác nào đó, ngón tay luật động trong miệng cô một nông một sâu. Lô Nguyệt Nguyệt đành phải gật đầu một cái, từ từ mặc nội y màu đen sexy, áo hầu như là trong suốt, nụ hoa vểnhlên, như ẩn như hiện, hết sức mê người; hạ thân là một cái quần chữ đinh (chữ T), phía trước mở ra một khe hở, chỉ cần đem chân mở ra một chút xíu, chỗ kín hoàn toàn bị lộ ra ngoài! Ngược lại Lăng Thiệu rất thích dáng vẻ mê người lúc này của Lô Nguyệt Nguyệt, anh trêu đùa cô, không biết anh học lời nói làm người ta xấu hổ từ nơi nào, nói không ngừng ở bên tai cô, Lô Nguyệt Nguyệt bị trêu đùa đến muốn khóc. Lăng Thiệu vẫn tà ác cười, bắt tay của cô, đi trêu chọc hoa huyệt chảy ra chất lỏng giàn giụa của cô, Lô Nguyệt Nguyệt không lưuloát nên không biết nên để tay vào đâu, càng cảm thấy xấu hổ, ngón tayrõ ràng cũng sờ nhẹ đến cánh hoa, cũng không dám động. Hai tay Lăng Thiệu nắm bầu ngực của cô, dùng sức vuốt ve, trong miệng không ngừng phun ra lời nói đùa giỡn, "Nguyệt Nguyệt, gần đây bọn nó có lớn lên không?" "A. . . . . . Mới, mới không có!" Lời nói kích thích của anh, làm cho thân thể cô chảy ra nhiều chất lỏng hơn, cô đỏ mặt phản bác,cũng không ngừng ngâm nga, mà Lăng Thiệu lấy phân thân xâm nhập vào giữa hai chân cô, dùng phần hông đụng vào thân thể của cô. Động tác của anh không tính là nhanh, Lô Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, thân thể run rẩy, đôi tay ôm lấy thân thể của anh thật chặt, móng tay như muốn đâm vào da thịt anh. Không đủ. . . . . . Không đủ. . . . . . Môi cô run rẩy, không biết nên nói những gì. "Làm sao vậy, Nguyệt Nguyệt?" Lăng Thiệu cảm nhận được Lô Nguyệt Nguyệt đang run rẩy, bộ dạng ngấm ngầm chịu đựng, tay dao động sau lưng cô, từ từ đi xuống, mở rộng hai chân cô, "Nói, em muốn cái gì?" Lô Nguyệt Nguyệt không dám nhìn anh, đầu chuyển sang một bên, cắn môi, bị anh đùa bỡn, cả người nhạy cảm, cô cảm thấy rất trống rỗng, rất muốn thứ gì đó tới an ủi mình. Lăng Thiệu đưa đầu ngón tay từ từ, chạm nhẹ hoa huyệt đang đóng mở, miệng huyệt không ngừng chảy xuống hoa dịch trong suốt, "Nguyệt Nguyệt, nói em muốn, hả?" Anh nhìn dáng vẻ say mê của cô lúc này, tim cũng đập nhanh, ngón tay anh ở cửa huyệt của cô vỗ về chơiđùa, cái tay còn lại bấm vào hoa châu đỏ tươi mà vuốt ve; thân thể cô lúc này quá nhạy cảm, anh không muốn làm cho cô lập tức đến cao trào, anh thích đùa giỡn cô, thích vẻ thoả mãn trên mặt cô. Lô Nguyệt Nguyệt không chịu nổi, tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng chạy ra ngoài: "Lăng Thiệu, Lăng Thiệu. . . . . ." Cô không nhịn được, thật là muốn. . . . . . "Nói, em làm sao vậy?" "Em nghĩ em muốn anh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt bật thốt lên, lúc nói ranhững lời này, lại có chút xấu hổ, nhắm mắt lại, cắn chặt môi, giống như cô làm vậy có thể thu hồi lại những lời kia. Lúc Lô Nguyệt Nguyệt trên giường, đều tương đối ngượng ngùng, Lăng Thiệu thầm nghĩ, như vậy cũng không tốt! Động tác của anh càng ngày càng chậm, "Em muốn anh làm cái gì? Vậy. . . . . . Như vậy sao?" Động tác của anh càng ngày càng chậm, Lô Nguyệt Nguyệt không thoải mái mà ưỡn ẹo thân thể,khóc lóc cầu lóc: "Không...không nên như vậy. . . . . . Dùng sức, dùng sức trêu đùa em. . . . . ."
|
Lô Nguyệt Nguyệt nói ra những lời này thì không biết là mắc cỡ hay bởi vì nguyên nhân khác, nước mắt rơi, Lăng Thiệutách hai chân của cô ra, đỡ lấy phân thân thẳng cứng của mình, hướng về phía miệng hoa huyệt, thẳng tắp đi vào, anh cúi người xuống, hôn nước mắt của cô, "Nguyệt Nguyệt ngoan, Nguyệt Nguyệt lớn tiếng nói ra đi. . . . . ." Động tác Lăng Thiệucàng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, Lô NguyệtNguyệt chỉ có cảm giác mình suýt nữa bị đánh bay, cô chưa từng nghĩ tới, anh sẽ như vậy. . . . . . Dũng mãnh, toàn thân mềm nhũn, lập tức đến cực điểm. Lăng Thiệu thích vùi mình ở trong thân thể của cô, anh ôm lấy hai chân của cô, một lần rồi một lần mà đi vào cơ thể cô, Nguyệt Nguyệt của anh là một bảo bối, để cho anh cảm thấy rất thoải mái. "Lăng Thiệu. . . . . . A. . . . . . Trước kia, anh. . . .anh. . . . . . giả vờ bệnh phải không?" Lô Nguyệt Nguyệt nói không rõ ràng lắm, nhưng vẫn đem nghi vấn trong lòng nói ra, tại sao LăngThiệu có thể lợi hại như vậy? Có lẽ đã qua hai giờ rồi, cô không chịu nổi nữa, nhưng anh không ngừng nghỉ. "Bởi vì quá yêu em, cho nên không nhịn được mà vẫn yêu em." Mặt Lăng thuộc có một nụ cười thỏa mãn, lại đem chính mình vùi sâu vào cơ thể cô một lần nữa. Những ngày này, Lăng Thiệu đều nghĩ biện pháp trêu đùa cô mỗi ngày, anh lầnđầu có kinh nghiệm tình dục, đối với cách trêu đùa khéo léo; Tô Tô đưa đồ tốt cho anh rất nhiều, khi anh không có việc làm sẽ cầmnhững đồ dùng tình thú đi trêu chọc Nguyệt Nguyệt, mỗi lần Nguyệt Nguyệt đều bị anh trêu chọc phải thở gấp liên tiếp. "Lăng Thiệu, anh còn như vậy, em sẽ không làm thức ăn cho anh!" Lô Nguyệt Nguyệt có chút tức giận mà la hét, Lăng Thiệu gần đây rất tốt, luôn bắt nạt cô như vậy! "Không được!" Lăng Thiệu cau mày hừ một tiếng, "Nguyệt Nguyệt làm đồ ăn ngon nhất! Hơn nữa. . . . . ." Anh nở nụ cười, "Gần đây Nguyệt Nguyệt chăm sóc anh tốt như vậy, anh cũng nên có qua có lại chứ?" "Hả. . . . . ." "Nguyệt Nguyệt chăm sóc anhmệt mỏi như vậy, anh nên làm cho Nguyệt Nguyệt thảlỏng một chút?" Đầu ngón tay Lăng thuộc không biết bôi thứ gì, đột nhiên tìm kiếm chỗ kín của cô. "Anh nói bậy! Bộ dáng này đâu phải để cho em thả lỏng?" Lô Nguyệt Nguyệt bất mãn chu miệng , gần đâyanh đều muốn cô mỗi ngày, muốn cô, mỗi lần anh như vậy, cô đều bị têliệt trên giường thật lâu ! "Em nói là, như vậy không thoải mái?" Đầu ngón tay Lăng thuộc lại len lén bôi một ít gì đó, hướng tới chỗ kín của cô, vẻ mặt có chút bất mãn. "Dĩ nhiên là không thoải mái!" Lô Nguyệt Nguyệt còn chưa nói hết, trái lại làm Lăng Thiệu không vừa ý, hừ lạnh một tiếng, đem người cô lật qua, lấy tay vỗ cặp mông mềm mạilại trắng như tuyết, "Trứng thối! Lừa gạt! Trong lòng rõ ràng không phải nghĩ như vậy." "Đừng! Thật là đau!" "Là ai nói 『 Lăng Thiệu, thật thoải mái 』, 『 Lăng Thiệu, đừng có ngừng 』, 『 Lăng Thiệu, dùng sức trêu đùa em 』?" Lô Nguyệt Nguyệt bị xem thường, lập tức cứng họng, còn chưa chờ cô nói, Lăng Thiệu đã sờ soạng cặp mông trắngnhư tuyết của cô một cái, "Được rồi, anh không trêu đùa em nữa, cũngkhông muốn để ý đến em." Nói xong, buông Lô Nguyệt Nguyệt ra, xoay người sang chỗ khác không nhìn cô nữa, hình như tức giận rồi! (3T: Trẻ con ghê!!!) Lô Nguyệt Nguyệt dùng chăn che thân thể mình lại, buồn bực ở trong gối, chưa nghĩ kỹ mình nên làm như thếnào để anh vui lòng, đột nhiên cảm thấy, hạ thể của mình như có lửa bắtđầu cháy rừng rực, ngứa đến khó nhịn; toàn thân run rẩy, quay đầu nhìn LăngThiệu, lại thấy anh đang cười he he nhìn cô.(3T: *đập bàn*cười lớn* tazbiết mà, LNN bị bỏ thuốc òi) "Anh đã làm cái gì?" Lô Nguyệt Nguyệt bọc chăn thở, căm giận nhìn anh, một lát sau, từng đợt thoải mái tăng vọt, vọt tới thân thể của cô. Cô kéo tay anh, "Lăng Thiệu, tha cho em đi. . . . . . Tha em. . . . . ." Cô thật sự không có cách nào đem Lăng Thiệu trước mắt, đem gắn liền với Lăng Thiệu suy yếu trước kia! Hôm nay anh thật xấu xa, luôn bắt nạt cô! Lô Nguyệt Nguyệt có chút thở hổn hển nói: "Thật sự là em không nên chăm sóc anh tốt như vậy!" Ngược lại Lăng Thiệu rất vui vẻ, mỉm cười vuốt mặt của cô, quan sát hai gò má đỏ hồng của cô, "Anh ănnhiều mỗi ngày, hơn nữa em còn『 vận động 』với anh, anh phát hiện gần đây anh có thể chạy rất xa, hơn nữa không có chút nào cố hết sức! Bảo bối, làm phiền em rồi." Đúng vậy, làm phiền cô, cho nên than thể anh mới tốt như vậy, nếu muốn luyện tập cho thân thể tốt hơn, dùng cô thật tốt! Lăng Thiệu lôi kéo cô, hôn lên trán cô, "Nguyệt Nguyệt, anh thích bộ dạng hư hỏng của em, anh cảm thấy rất đẹp." "Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vùi mình ở trong ngực của anh, cảm thấy rất ấm áp, nhưng ấm áp không bao lâu, phát hiện thân thể của mình không chịu nổi; giọng nói của cô có chút nức nở, hỏi lần thứ nhất: "Lăng Thiệu, rốt cuộc là anh bỏ gì vào người em. . . . . ." "Thế nào? Khó chịu?" Lăng Thiệu cười rất không thuần khiết, trong lòng âm thầm nghĩ, lúc nào thì hỏi bạn của Nguyệt Nguyệt, để cho cô ta cung cấp một ít đạo cụ, cô ta đưa quà tặng tân hôn, anh rất thích! Anh ôm cô vào trong ngực, êm ái vuốt, "Nếu như còn muốn, thì tự mình đến , hả?" Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu giả bộ đà điểu, nhưng hai tay của anh không nổi loạn ở trên người cô, cô bị bỏ thuốc đến phát hỏa, làm cô ngứa ngáy khó nhịn, suýt nữa là cô không nhịn được, cũng không chịu nổi, cô ô ô rên rỉ, muốn Lăng Thiệu chú ý đến mình; nhưng Lăng Thiệu không có bất kỳ độngtác gì, một tay chống đầu của mình, một tay hạ xuống thân thể cô, không ngừng vỗ về chơi đùa, Lô Nguyệt Nguyệt bị anh trêu chọc phải ngâm nga ra tiếng, lý trí suýt nữa muốn hỏng mất. Không biết có phải Lăng Thiệu nhịn đã lâu, luôn có thể nhịn lâu như vậy. . . . . . Về sau, Lô Nguyệt Nguyệt khôngcó cách nào chịu đựng, cô cắn răng, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát lớnmật một lần! Cô vắt chân trên người của anh, để hoa huyệt ướt át của mình, nhắm ngay lửa nóng của anh mà từ từ ngồi xuống, chođến khi hạ thể hai người gắn liền thật chặt, hai người mới thở phào nhẹnhõm. Lăng Thiệu rất thích như vậy, cả người kích động, nhưng sau khi Lô Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, lại không biết nên làm cái gì, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm LăngThiệu; nhưng Lăng Thiệu không nhìn cô, chỉ đưa đôi tay ra, xoa bầu ngực của cô, "Không chịu nổi? Vậy thì chính mình tới! . . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng giật giật, tiếng rên rỉ tinh tế của Lăng Thiệu cho Lô Nguyệt Nguyệt khích lệ cựclớn, động tác của cô nhanh hơn một chút, chỉ dựa vào bản năng, lắc lắclên xuống trái phải, mắt Lăng Thiệu hơi khép lại, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Thật ra thì, người đàn ông mình thích, chính là thuốc kích thích tốt nhất, lúc này cô cưỡi thích trên thân đàn ông, mỗi phản ứng của anh, đều cho cô động lực lớn! Cô tăng nhanh động tác, nắmtình yêu trong tay, chỗ kín có nước không ngừng chảy ra, mà dù sao thểlực không đủ, cô sẽ không chịu nổi rất nhanh. Mà ngay lúc này, Lăng Thiệu hung hăng đâm vào hạ thân cô, hạ xuống, hạ xuống, đâm vào địa phương mềm mại nhất, mới đầu Lô Nguyệt Nguyệt còn lo lắng cho anh, nhưng anh lại mộtcái so với một cái còn lợi hại hơn, toàn thân cô co quắp, bản thân bất lực.
|
Chương 32
Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tỉnh ngủ, kiên trì muốn đi học, Lăng Thiệu cởi quần áo của cô, trong mắt mang theo chút đáng thương, "Không thể ở lại với anh sao?" Gương mặt Lô Nguyệt Nguyệt xoay qua chỗ khác, cô không muốn thấy vẻ mặt như vậy của anh! Mỗi lần đều bị ánh mắt này của anh lừa gạt, "Không được! Em đã xin nghỉ nhiều ngày nhưvậy, nếu xin phép nữa, em sẽ không theo kịp tiến độ của người khác ." Lăng Thiệu ôm cô từ phía sau, "Nguyệt Nguyệt của chúng ta thông minh nhưvậy, làm sao sẽ không theo kịp tiến độ người khác?" Lăng Thiệu cố gắngmuốn nói gì đó, nhưng lần này Lô Nguyệt Nguyệt không dám tiếp tục ở lại! Lúc đầu cô tưởng Lăng Thiệu chỉ là cừu non yếu ớt, nhưng thật ra thì, anh là một con sói, nếu tiếp tục như vậy, cô nhấtđịnh sẽ bị anh ăn đến không còn một mảnh vụn! Không đúng. . . . . . Cô đã bị anh ăn đến không còn một mảnh vụn rồi, cô đã ở trong bụng anhrồi! Nghĩ như thế, Lô Nguyệt Nguyệt trốn thoát thật nhanh, nhanh chónglui lại một góc. Lúc đầu Lăng Thiệu không có tính toán miễn cưỡng cô, mặc dù không bỏ được, nhưng việc học cũng quan trọng, anh đi từ từ về phía cô, vỗ vỗ đầu của cô, nghiêm túc cài cúc áo cho cô, cài được một nút, cười khanh khách nói: "Này, em đi đi học đi! Buổi tối anh chờ em về." "Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt thấy được hai chữ『 mập mờ 』trong mắt Lăng Thiệu, cô đành phải quay đầu đi, chạy vội tới trường học. "Thiếu gia, gần đây tâm tình người rất tốt." Quản gia đưa mắt nhìn Lô Nguyệt Nguyệt ra khỏi cửa, bưng một chén canhbổ tới, đưa cho Lăng Thiệu, "Thiếu gia, người uống chút canh đi! Tôi sợngười chịu đựng không nổi, khụ. . . . . ." Quản gia nói một câu lại cảm thấy xấu hổ, cúi đầu ho nhẹ một tiếng. Lăng Thiệu ngẩng đầu lên mà trợn mắt nhìn sang, "Chẳng lẽ tôi còn cần thứ này?" "Ách, không cần sao?" Quản gia nói thầm một câu, đàn ông chính là không thể chịu được mình bị người ta nói mình không được! Lăng Thiệu thấy quản gia một bộ dạng muốn nói mà thôi, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, "Muốn uống thì ông uống đi! Nghe không?" "Đúng, đúng." Quản gia nịnh bợ mà gật đầu, vẫn không nỡ bỏ canh bổ xuống, chén canh bổ này là ông tốn rất nhiềutâm huyết mà nấu thành, tại sao thiếu gia có thể ghét bỏ như thế? Lô Nguyệt Nguyệt cùng Lăng Thiệu kết hôn coi như là bí mật kết hôn, cả trường học trừ Tô Tô, hầu như không một người nào biết, tất cả mọi người đều cho là Nguyệt Nguyệt bệnh mà xin nghỉ, nhưng hôm nay thấy cô, cả khuôn mặt cô đều mềm mại, không khỏi sinh ra một cỗ mê muội, "NguyệtNguyệt? Không phải là cậu nghỉ do bệnh sao, tại sao thần sắc của cậuthoạt nhìn rất tốt?" Lô Nguyệt Nguyệt há miệng, "Ha ha" cười haitiếng, không biết trả lời như thế nào, trên danh nghĩa cô xin nghỉ dobệnh, nhưng trên thực tế. . . . . . Cô không có ngã bệnh, chỉ có thể nói cô bị "Hành hạ" mấy lần! Nghĩ tới đó, mặt của cô đột nhiên đỏ lên. Tô Tô ngược lại cười rất vui vẻ, đợi đến khi Lô Nguyệt Nguyệt cùng các bạn học chào hỏi xong, mới kéo cô qua một bên, cười mị mị hỏi "Nguyệt Nguyệt, quà của tớ tặng các cậu, thích không?" Tô Tô không đề cập tới cũng may, nhắc tới cái này, Lô Nguyệt Nguyệt có cảm giác muốn nổi điên! Cô căm giận nhìn chằm chằm Tô Tô, suýt nữa đi tới đánh cô một trận! Còn không phải vì cô (Tô Tô), nếu như không phải là bởi vì cô (TT), cô (LNN) đến nỗi. . . . . . đến nổi bị Lăng Thiệu hành hạ như vậy sao? Tô Tô bị Lô Nguyệt Nguyệt trừng mà cười vô vị mấy tiếng, vươn tay ra ngắt mặt của cô,"Ai nha, Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta, trở nên xinh đẹp như vậy khi nào hả ?" Lô Nguyệt Nguyệt hừ một tiếng, tiếp tục nhìn cô (TT) chằm chằm, Tô Tô cười với cô (LNN), cười bỉ ổi, "Tiểu Nguyệt Nguyệt. . . . . . Không cần xấu hổ, cậu nói xem, dùng loại nào thì tốt nhất?Lần sau tớ sẽ đưa chút quà tặng cho em rể! Cái cây mát xa nhỏ còn hợpkhông? Thuốc kích thích đó, còn cần mạnh thêm một chút không? Còn có cái đó. . . . . ." "Cậu vô sỉ!" Trong miệng Lô Nguyệt Nguyệt "A a a" chạy theo cô (TT), "Tớ cắn chết cậu!" Tô Tô chạy một lát mà không kịp thở, vội vàng xoay người lại, "Cậu cònđuổi theo tớ nữa….....tớ sẽ cho em rể thuốc kích thích cao nhất!" "Ưmh!" Thân thể Nguyệt Nguyệt trong phút chốc dừng lại, bụm mặt chạy đi. Đang lúc Lô Nguyệt Nguyệt trải qua những ngày hạnh phúc này thì trên diễn đàn trường học, hình của Lô Nguyệt Nguyệt cùngLăng gia thiếu gia bị tung ra; báo tuyên truyền tràn đầy, mà đồng thờiLô Nguyệt Nguyệt bị đội lên những danh từ khó nghe, như hồ ly tinh, dụcnữ. (3T: Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ cũng biết ai làm, hai chữ thôi : Đê tiện!!!!) Lô Nguyệt Nguyệt có vẻ chập chạp, vừa mới bắt đầu bị người ta chỉ chõ, cũng không rõ là nguyên nhân gì, sau đó Tô Tô không nhịn được mà nói cho cô biết; khi cô thấy báo viết, chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó ở nổ tung ra, đột nhiên, cái gì cô cũngkhông biết, giống như cảm giác bị người ta bắt gian tại trận. Ở bên trong báo viết, có một người biết chuyện bày tỏ, mẹ của Lô Nguyệt Nguyệt làm đầu bếp ở nhà họ Lăng, vì leo lên vị trí thiếu phu nhân mà Lô Nguyệt Nguyệt không có liêm sỉcởi hết quần áo, bò lên giường thiếu gia nhà họ Lăng, thân thể Lăngthiếu gia không được tốt, hôm nay bị "Dục nữ" Lô Nguyệt Nguyệt bóc lột đến không xuống giường được! Loại tin tức có tính tàn phá này, Lô Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận, thân thể cô run rẩy, nước mắt ào ào rơi xuống, cả người ngồi xổm trên mặt đất, không nhúc nhích. "Nguyệt Nguyệt!" Tô Tô bị dọa sợ, không để ý đám người kia đang gây gổ trên diễn đàn, vội cúi đầu an ủi Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng vô luận cô an ủi như thế nào, đều không có tác dụng. Vừa lúc đó, đột nhiên cô nhớ tới một người, có thể trấn an Nguyệt Nguyệt! Cô vội gọi điện thoại; sau khi Lăng Thiệu biết được tin tức này, không nói hai lời, vội chạy tới đại học S. Lúc anh tới, sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt trắng như tờ giấy, anh ôm cô vàotrong ngực, nhẹ giọng an ủi: " Nguyệt Nguyệt ngoan. . . . . . Đừng khóc, không có chuyện gì!" Lô Nguyệt Nguyệt bấu víu cổ của anh, “Thật sự là em không như thế phải không? Em chỉ muốn ở cùng người trong lòng. . . . . ." Cô khóc đến thân thể run lên, lòng Lăng Thiệu trong phút chốc mềm đến rốitinh rối mù, hình như Nguyệt Nguyệt rất ít nói với anh, cô thích anh ! Anh nhè nhẹ vỗ về đầu của nàng, giọng nhỏ an ủi: "Nguyệt Nguyệt của anh là tốt nhất, không phải người như họ nói." Thật vất vả, rốt cuộc Lăng Thiệu đã trấn an được Lô Nguyệt Nguyệt, anh ôm cô đang ngủ vào ngực, vừa liếc nhìn nội dung trên diễn đàn, sắc mặt hơi biến đổi, môi mím thật chặc, ai dám làm ra dư luận côngkích không thật này, anh tuyệt đối có biện pháp đả kích trở về! Sau khi Lăng Thiệu đưa Lô Nguyệt Nguyệt về nhà, vào thư phòng, một lúc sau mới ra khỏi cửa phòng, vừa mới mở cửa, lại gặp quản gia đứng trước mặt của anh, trong tay còn bưng một chén canh bổ, "Thiếu gia. . . . . ." Lăng Thiệu hung hăng trừng mắt liếc ông một cái, "Ai muốn uống cái này?" "Thiếu…….thiếu gia. . . . . . công việc hôm nay của người rất cực khổ, đợi lát nữa, có thể. . . . . .Uống một chút không?" "Bắt đầu từ hôm nay, từ chối hợp tác với nhà họ Hạ, về sau không được cho Hạ Dung Dung vào nhà họ Lăng, còn có. . . . . ." Lăng Thiệu từ tốn nói mấy câu nói, quản gia im re, canh bổ trong chén suýt nữa là đổ xuống đất, "Thiếu gia, không phải chứ? Trước kia người không ác như vậy. . . . . ." "Ai bắt nạt Nguyệt Nguyệt của tôi, tôi sẽ bắt nạt người đó lại." Lăng Thiệu hừ lạnh một tiếng, lúc đầu anh không phải là người nhân từ, dám độngđến Nguyệt Nguyệt của anh, đó là chán sống!
|
Chương 33
Bây giờ Lô NguyệtNguyệt không đi học, cả ngày ở trong phòng, vẻ mặt ngơ ngác, Lăng Thiệukhông ngừng tìm cách trêu chọc cô vui vẻ, suy nghĩ kỹ một lát, anh lôi cô đến phòng bếp đi, "Trong ngày thường,đều là Nguyệt Nguyệt đáng yêu làm cho anh ăn, hôm nay, anh nấu choNguyệt Nguyệt ăn, có được không?" Dứt lời, không đợi Lô Nguyệt Nguyệt trả lời, Lăng Thiệu vén tay áo lên, chuẩn bị vì cô mà xuống bếp. Nhưng Lăng Thiệu là Đại Thiếu Gia sống an nhàn sung sướng từ nhỏ đến lớn, làm sao làm việc này? Hôm nay vì để Lô Nguyệt Nguyệt vui vẻ, cái gì cũng chịu làm! Mặc dù tay chân anh vụng về, nhưng trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, bình thường anh rất thích dáng vẻ Lô Nguyệt Nguyệtlàm món ăn cho anh ăn, hôm nay anh có thể vì cô mà xuống bếp, cô sẽ vuimừng chứ? Anh tay vội chân loạn mà mò mẫm chuẩn bị, chớp mắt, một mùi khét bay ra rồi. Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt đang ngồi yên ở một bên nhìn anh, thấy cảnh tượng này, vội chạy tới tắt lửa, đẩy anh qua một bên, tức giận nói: "Để em, Đại Thiếu Gia!" Lăng Thiệu ôm chặt cô từ phía sau, "Nguyệt Nguyệt, lúc em làm món ăn, thật sự rất mê người." "Hừ! Muốn em làm món ăn cho anh ăn, cứ việc nói thẳng!" Lô Nguyệt Nguyệt bất mãn lẩm bẩm, Đại Thiếu Gia luôn sai khiến cô làmviệc, đừng tưởng rằng anh khích lệ cô, đầu óc cô sẽ hồ đồ, sẽ vui mừng! "Vậy bây giờ không cho mất hứng." Tay Lăng Thiệu nâng cằm cô, như trêu chọc tiểu sủng vật, giọng nói ôn nhu rất dễ nghe. "Có thể không vui mừng sao? Chờ một lúc nữa thì phòng bếp sẽ bị anh đốt!" Bây giờ Lô Nguyệt Nguyệt đã nghĩ thông suốt, thật ra thìcũng không có gì phải sợ hãi, chỉ cần mình hạnh phúc là tốt rồi, ngườita nói như thế nào, thật ra thì cũng không quan trọng. "Em yên tâm, có anh đây! Ai cũng không bắt nạt được em." Trong mắt Lăng Thiệu xuất hiện một mảnh lạnh lẽo. Lô Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng rũ mắt, "Lăng Thiệu, thật ra thì cũng không có gì . . . . . . Em biết rõ, bàn về gia thế,bàn về diện mạo, hoặc là bàn về rất nhiều những thứ khác, em đều khôngxứng với anh; nhưng. . . . . . Trên mặt tình cảm, em giàu có hơn!" Nói tới chỗ này thì cô có chút tự hào, "Ai cũng yêu anh kém hơn em!" "Anh biết rõ, nếu không anh sẽ không chọn Nguyệt Nguyệt !" Lăng Thiệu hôn cô một cái, nụ cười tràn đầy, anh không thích những người phụ nữ khác, đặc biệt là người gọi là "Hạ Dung Dung"! Ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cả người đều làm anh gay mũi, nhưng anh không có chút nào thích, "NguyệtNguyệt, hương vị của em rất dễ chịu, rất thơm, anh thật thích. . . . . ." "Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt bối rối một phen, động tác trên tay chậm hơn một chút; môi Lăng Thiệu dán lên môi của cô, hôn thật sâu, Nguyệt Nguyệt của anh. . . . . . Là một bảo bối! Anh phải yêu thương cô thật tốt. "A! Cháy, cháy!" Chờ Lô Nguyệt Nguyệt bị hôn đến chóng mặt, đột nhiên thét lên. Lăng Thiệu đứng ở một bên, che môi của mình, cúi đầu cười. Qua vài ngày, Lô Nguyệt Nguyệt thấy diễn đàn trong trường, lại có người hiểu rõ tình hình tiết lộ, lúc đầu Lăng Thiệu cùng Lô Nguyệt Nguyệt là thanh mai trúc mã, còn là bạn bè nhiều năm, hôm nay kết hôn, là chuyệnthiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên); ngược lại là Hạ Dung Dung muốn nhúng tay vào, nhúng tay vào không được thì gièm pha người khác! Sau khi tin tức này vừa truyền tới, mọi người hâm mộ Lô Nguyệt Nguyệt, ngay sau đó lại có rất nhiều tin tức gây bất lợi cho Hạ Dung Dung được truyền ra ngoài, trong đó, thậm chí còn có hình Hạ Dung Dung hôn mấytên đàn ông trung niên (40-50t), mặc dù đều là hôn gò má, nhưng cũng đủlàm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái rồi! Khi Lô Nguyệt Nguyệt thấy những thứ này, che miệng, gương mặt không thể tin, "Lăng Thiệu, chuyện gì xảy ra?" "Em không biết hiện tại có một phần mềm gọi là 『Pho¬to¬Shop』 sao?" "Ách. . . . . . Là giả?" "Người nào quan tâm thiệt giả, mọi người không phải muốn xem náo nhiệt sao? Em xem, cô ta gièm pha chuyện của em, không phải là giả sao? Nhưng mọi người tưởng thật." "Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy như vậy không ổn, "Như vậy. . . . . . Không tốt lắm đâu?" "Em quản nhiều như vậy làm gì? Người ta sẽ giải quyết, chỉ cần chút thời giờ thôi, loại chuyện như vậy, em không cần quản." "Ừ. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt còn đang suy nghĩ, bỗng chốc mất bò mới lo làm chuồng. "Còn nữa, nhà họ Hạ không muốn mất đi sự hợp tác của anh, cho nên chấp nhận điều kiện của anh, đưa Hạ Dung Dung đi bồi dưỡng ở nước ngoài vài năm." "Chuyện này. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt ngơ ngác nhìn Lăng Thiệu, có tàn nhẫn quá không? Lăng Thiệu hừ lạnh một tiếng, mặt hả hê nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lô Nguyệt Nguyệt, "Thế nào? Thấy người đàn ông của em rất đặc biệt?" Lô Nguyệt Nguyệt lắc đầu, "Không phải." "Vậy có cảm thấy anh rất đẹp trai?" Lăng Thiệu muốn tranh công, dùng lỗ mũi cọ lỗ mũi xinh xắn của cô, tay cũng không thành thật. "Ưmh. . . . . . Em cảm thấy, anh thật âm hiểm nha!" Lô Nguyệt Nguyệt không sợ Lăng Thiệu nữa rồi, gần đây anh vì muốn tâm tình cô vui vẻ, luôn làm ra chuyện kỳ kỳ quái quái, nhưng mỗi chuyện hầu như không làm được, mỗi lần cô có thể giễu cợt anh! "Hừ, còn không phải là vì em!" Lăng Thiệu lườm cô một cái, sau đó bắt đầu cởi quần áo của cô, "Gần đây sợ em mất hứng, cố gắng lấy lòng em....em lại dám ghét bỏ anh. . . . . ." "Em em em. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt che quần áo của mình, như con thỏ nhỏ co rúm lại thành một đoàn, "Lăng Thiệu, anh……...anh không thể làm loạn đó!" "Hôm nay còn muốn cho anh bỏ qua cho em? Nghĩ thật tốt!" Tròng mắt Lăng Thiệu thâm thúy, động tác dùng sức hơnmột chút, tháo cái quần lót cuối cùng trên người cô ra, sau đó ấn cô ngã xuống giường, ác ý cười nói: "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Trốn chỗ nào?"
|
Chương 34
Ba năm sau. Lô Nguyệt Nguyệt coi như là người hết sức khiêm tốn ở trong trường học, nhưng cũng là một nhân vật quan trọng trong trường học, thành tích của cô thì không phản đối, cho dù gả vào nhà họ Lăng giàu có,nhưng vẫn hòa thuận với mọi người, không có nửa phần kiêu ngạo; mà côngty Lăng thị, trong ba năm đã phát triển tốt hơn, còn thu mua rất nhiều công ty, trở thành xí nghiệp lớn số một số hai ở Đài Loan! Nhưng cho dù là như thế, bản thân Lăng Thiệu vẫn là một người bí ẩn như cũ, anh không xuất hiện trước phóng viên, cũngkhông xuất hiện ở bất kỳ tiệc rượu, tiệc tối hay từ thiện nào, báo chítruyền thông cũng không có bất kỳ thông tin cá nhân nào của anh, ngay cả tấm hình cũng không có. Hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của đại học S, cùng với Lô Nguyệt Nguyệt, hầu như toàn trường đều đứng ở cổng trường học, ngẩng đầu mong đợi Lăng đại thiếu gia, suy đoán rằng hôm nay anh sẽ tới trường học một chuyếnhay không, bởi vì trong truyền thuyết, Lăng thiếu gia yêu Lô NguyệtNguyệt đến tận xương tủy, nhưng phương pháp yêu thương cụ thể như thế nào, ai cũng không rõ ràng. Sự thật chứng minh, mọi người ngửi thấy bát quái, đều hết sức bén nhạy! (3T: Chỗ bát quái là hóng chuyện ấy, taz k biết xử lý làm s cả, thỉnh thông cảm *lau mồ hôi-ing*) Thời gian vừa đến, một chiếc màu đen xe nổi tiếng chậm rãi dừng lại ở cổng đại học S, cửa xe mở ra, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, tiếp đó, một ngườiđàn ông tuất tú xuất hiện, anh đeo mắt kính màu đậm, lại không che lấp được khí thế trên người cùng với ngũ quan khéo léo của anh. Có người suy đoán, đây chính là Đại Thiếu Gia nhà họ Lăng, nhưng lại có người phản bác, Đại Thiếu Gia nhà họ Lăng không phải là người què sao? Sao có thể đi được? Trong tay Lăng Thiệu ôm một em bé tuyệt đẹp, hành động như vậy nhưng không phá hư hình tượng anh tuấn của anh, anh đi từng bước từng bước tới trước mặt Lô Nguyệt Nguyệt, đưa đứa bé trong tay cho cô, cúiđầu hôn gương mặt của cô, "Em dị ứng với mùi thơm quá nồng, cho nên đành phải đưa em bé cho em." (3T: Chỗ này taz k hiểu >>.<<) "Oa, em bé số lượng có hạn! Cám ơn anh, Lăng Thiệu." Lô Nguyệt Nguyệt vuivẻ, hai ngày trước mới thấy trên TV! Hôm nay Lăng Thiệu lại đưa em bé cho cô. ( 3T: taz nghĩ là….đồ chơi __ __lll) "Phải làm sao để cảm ơn anh?" Hình như Lăng Thiệu không có chút nào kiêng dè, trước mắt bao người, thân mật ôm hông của cô, "Về nhà phải cảm ơn anh thật tốt, có được không?" "Ưmh. . . . . ." Mặt Lô Nguyệt Nguyệt lập tức đỏ, "Ban ngày, không cần cái bộ dáng này…....., tất cả mọi người đang nhìn!" "Bọn họ đang hâm mộ em! Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng em tốt nghiệp." Lăng Thiệu ôm eo Lô Nguyệt Nguyệt, trong mắt hâm mộ của mọi người mà nghênh ngang rời đi. Bên cạnh có không ít nữ sinh bất tỉnh, nội tâm than thở, đó, thiếu gia nhà họ Lăng, lại là một người đàn ông hoàn mỹ như vậy! Lúc Lăng Thiệu đưa Lô Nguyệt Nguyệt đi, bên môi còn mang nụ cười, "Nguyệt Nguyệt, em nói chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu thì mới tốt?" "Ưmh. . . . . . Lăng Thiệu, chúng ta. . . . . . Không nên đi hưởng tuần trăng mật được không?" Giọng nói Lô Nguyệt Nguyệt ấp a ấp úng. Lúc đầu Lăng Thiệu muốn chuẩn bị sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tốt nghiệp, cho cô một hôn lễ chính thức, nhưng hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt lại từ chối! Không khỏi tức giận lườm cô một cái, "Em nói cái gì?" "Cái đó, thật ra thì. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu, đưa tay che bụngcủa mình, một bộ dáng đáng thương, "Con à, ba của con thật là xấu đó. . . . . . Ba không phải là muốn con ra ngoài chứ?" Lăng Thiệu sững sờ, tiếp đó cười lên ha hả, đầu xe nghiêng một cái, thiếu chút nữa đem xe lái ra khỏi đường xe chạy, làm Lô Nguyệt Nguyệt giật mình; Lăng Thiệu vội vàng đem xe dừng lại, dựa vào đầu LôNguyệt Nguyệt, tay che ở trên bụng cô, "Nguyệt Nguyệt, em mang thai?" Lô Nguyệt Nguyệt dùng sức gật đầu một cái, còn có chút tiếc nuối, "Ngày hôm qua len lén đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cục cưng rất khỏe mạnh, chỉ là, ba tháng đầu không thể làm cáiđó, cái đó. . . . . ." Trên mặt của cô xuất hiện hai rặng mây đỏ. "Ừ, không làm tình, chúng ta cũng có thể hưởng tuần trăng mật, anh dẫn em đi ăn thức ăn ngon!" Lăng Thiệu không có cách nào biểu đạt sự cảm động ra trong lòng mình lúc này, ôm cô thật chặt vào trongngực, nỉ non: " Nguyệt nhi của anh ngoan, anh yêu em, anh thật sự rấtyêu em. . . . . . Cám ơn em đã mang đến cho anh tất cả điều tốt đẹp." Lô Nguyệt Nguyệt cũng đưa tay ra, ôm Lăng Thiệu vào ngực, "Lăng Thiệu, em muốn ăn mì chua, có được không?"(3T: Đừng hỏi taz là cái món j, nói chung là chua) "Được, về nhà anh làm cho em ăn!" Lô Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trong phòng bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn củaLăng Thiệu trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Ai có thể tin tưởng đây? Đại Thiếu Gia không dính khói bụi trần gian, không biết bắt đầu từ lúc nào, biến thành người chồng của gia đình rồi, còn đi học nấu nướng ! Hôm nay tài nấu nướng tốt hơn cô rất nhiều; mà miệng Lô Nguyệt Nguyệt cũng càng ngày càng kén chọn, đều là do Lăng Thiệu nuôi! Hiện tại cô chỉ ăn thức ăn ngon do Lăng Thiệu làm, người khác làm cũng không chịu ăn. Lô Nguyệt Nguyệt có chút nhếch môi lên, hướng về phía phòng bếp hô: "Đói nha, đói nha! Thật đói nha. . . . . . Cục cưng nói đói bụng á!" Lăng Thiệu cười khì khì một tiếng, đem mì chua đưa tới trước mặt cô, anh ngồi ở một bên, nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng của cô, "Cục cưng đáng thương, còn chưa đời đã bị mẹ con lấy ra uy hiếp ba." "Hừ!" Lô Nguyệt Nguyệt bĩu môi, trước kia cô luôn bị Lăng Thiệu bắt nạt đếnđáng thương, hôm nay thật vất vả có cơ hội lật người làm chủ nhân, cô đương nhiên là muốn lợi dụng cho tốt. Lăng Thiệu cúi đầu hôn cô hai cái, "Tốt rồi, tốt rồi, lập tức không đói bụng rồi." Tiếp theo gắp một chút mì, nhẹnhàng thổi thổi, đưa vào trong miệng của cô, "Ăn ngon không?" Lô Nguyệt Nguyệt ăn vài miếng, rồi lại không ăn, "Em không muốn ăn mì nữa, em muốn ăn dâu tây tương." Lăng Thiệu không chút do dự nói “Được”một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn mới. Khóe môi Lô Nguyệt Nguyệt cong lên, muốn dừng lại cũng không dừng được, hạnh phúc tràn đầy; cô cúi đầu ăn sạch mì, sau đó nhẹ chânnhẹ tay chạy đến phòng bếp, ôm lấy hông của Lăng Thiệu từ phía sau, "Lăng đại thiếu gia, em thật sự, thật sự rất yêu anh." Lăng Thiệu dừng lại một chút, nắm tay của cô, cười nói: "Ừ, anh biết rõ, anh cũng yêu em." Lô Nguyệt Nguyệt đứng ở sau lưng của anh, vuốt vật liệu may mặc mềm mại trên người anh, cảm giác tương lai của mình, nhất định rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . . Hết trọn bộ
|