Kul Boy Đẹp Gái
|
|
Bọn con gái không ngừng nói linh tinh nhăng cuội càng làm hắn phát bực. Xong bản nhạc, Triệt chạy nhanh ra ngoài mặc cho bọn con gái í ới gọi hắn. Đi lòng vòng, vẫn không tìm thấy Phong, hắn chau mày trở về lớp “ Reeeeeeengggg” Tiếng chuông vang kết thúc tiết 2. Vừa vào tiết 3, Triệt liên tục là đối tượng của lũ con gái. Bà cô ngăn mãi vẫn không được. Lúc đầu, hắn vẫn còn lo cho Phong, 10 phút sau là nhớ gái roài. Một lũ bu lại chỗ cậu tíu ta tíu tít : - Anh Triệt chìu nay đi chơi zới em à nha - Với em nữa nhá - Không, đi zới em đây nà - Em em em em eem…. - …… Triệt nhếch mép tự cao : - Được thôi, Tối nay Triệt đẹp trai sẽ chọn một trong các em làm pồ đi chơi zới anh - Ai vậy ạ ? – Bọn con gái hét to - Còn phải coi đã – hắn bịt cái lỗ tai tội nghiệp lại - Triệt ! Anh là bạn trai em mà ! – một con nhỏ đây ra bay zô nhăn nhó - Đó là chuyện hôm qua – Triệt cười khẩy - Anh… Đồ … Triệt quăng xấp tiền cho nhỏ : - Cầm lấy và đi đi - Anh… anh xem thường tôi, nhớ mặt anh đấy ! – nhỏ quay gót bỏ đi, lưỡng lự một hồi, nhỏ lại trở về lượm hết tiền ( Ơ hay o_o ) - Nhớ mặt anh đấy – nhỏ phụng pịu ôm tiền đi. - Hahahahahaha, tôi sẽ nhớ, pái pai hahahaha – Triệt cười lớn Thế là nguyên một tiết, cả bọn xùm lại nói tứ thứ chuyện tình tứ : 1 nam 10 nữ ==”. 8 đứa con trai ngồi bên trên ngứa tay ngứa chân nhưng không dám làm gì. Còn riêng Phong, cậu chạy nhanh qua khỏi dãy hàng lang, chạy về phía chiếc ghế đá nằm khuất dưới những hàng cây dưới sân, ngã người lên ghế, cậu thở hổn hển, mắt nhắm nghiền lại…. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn, ánh nắng đùa giỡn chiếu nhẹ lên chúng, lấp lánh, đẹp nhưng lại đượm buồn… Phong nghiến chặc răng, thốt lên trong miệng từng tiếng khó nhọc, giống…những tiếng nấc… : - Cha…cha…con…nhớ cha…con nhớ cha… lắm…cha ơi…con…kiệt sức…lắm rồi… cha …ơi… Phong đã không ngờ rằng, đã có một người vô tình đứng đó, nhìn thấy khung cảnh mà cậu muốn giấu này…
|
Chương 4- Bạn mới
♪ Mấy bữa nay máy tính của Pun bị hư, không viết truyện được, giờ sửa được rồi nên sẽ cố gắng viết bù để tạ lỗi, mọi ngừi ủng hộ ngen ! ^^ - Khóc sao… Con trai sao lại khóc chứ. Khúc mắc gì thế nhỉ ? bồ bỏ à ? – người đó cứ đứng núp ở góc tường bình luận. * Nhận Vật mới: ♣Cái tên nhìn lén -> Cao Thiện Nhân : Con trai lớn của tập đoàn thương mại Cao Trường lớn nhất Việt Nam [ cứ chém mãi (=^o^=)] ♣ Tuổi : 17 ♣ Ngoại hình: hot boy, chuẩn học sinh nghiêm túc, tội cái tóc đỏ tự nhiên nhưng lại bị nói là nhuộm =^=” ♣ Tình tình : Khá là hiền. Đôi khi ngớ ngẩn. một khi đã “lên cơn” là quậy banh nhà cửa lun ! - Nè nè anh hai, trốn học rùi thì lo đi nhanh đi chứ, còn đứng nữa giám thị bắt cho chít lun giờ… - Một con nhóc chạy lại nhéo tay Nhân. ♥ Em gái Nhân : Cao Tiểu Kỳ : gia thế zống anh dzai ♥ Tuổi : 14 ( mọi người đừng thắc mắc tại seo lại có lớp 8 trong này nha, vì Học viện có từ cấp 2 và cấp 3 lun á ^^) ♥ Ngoại hình : Nhỏ nhắn, so ciu, y như học sinh tiểu học ! màu tóc vàng kem sữa rất khác người ( nhà họ Cao toàn quái nhân ạ o_o) ♥ Tình tình : nhí nhảnh, dễ thương, cái gì đã thích là phải có cho = được thì thôi !! - Lạ taz lạ taz….- tên đó không thèm nghe, cứ dán mắt vào Phong. - Anh Hai ! Anh đang ngó cái… - Tiểu Kỳ tức giận nhìn về hướng Nhân đang nhìn, đúng lúc Phong đứng lên, gió thổi qua! Mái tóc Phong bồng bềnh trong gió và nắng ! Nước mắt vẫn còn đọng làm nó hơi bị Lung Linh ! Hoa phượng đỏ mà mùa hè để sót lại từ cái cây bên kia >> theo chiều gió cuốn ngang. Khung cảnh lúc đó đẹp như tranh vẽ.( trùng hợp thật ;D ) Hai anh em nhà họ Cao tròn mắt nhìn, há hốc : - TIÊN GIÁNG TRẦN !!! Oh My God !! ommm.. umm..!! – La cho đã họ mới quên mất là mình đang xem lén, vội dung tay bịch miệng nhau lại - Suỵt, miệng anh công nhận to thiệt á, cái đồ mồm pự !! – Tiểu Kỳ chu mỏ giận dỗi. - Làm như mouth em nhỏ lắm ấy, có khi còn to hơn anh nữa là – Thiện Nhân lí nhí nói – Cũng tại cái tên đóa khoái khoe nhan sắc – Nhân lắc đầu nguậy nguậy. - Xì, ngừi ta đẹp thì khoe, ai như anh, xấu òm pày đặt, mà bộ anh bị GAY à. Em là con gái, trai đẹp la chuyện bình thường, anh con dzai, thấy dzai lại la… ý gì đấy hở hở hở ?? – Kỳ cười khúc khích châm chọc - Anh…anh… anh là con trai chính cống nhớ, thấy đứa đẹp… thì la thôi… kiểu…hâm mộ…không được à – Nhân chối bay bảy mà miệng cứ lắp pa lắp pắp - Hai người ở đây từ khi nào hả… - Băng Phong dựa người lên bức tường, nghiêng đầu nhìn hai người, đôi mắt như đâm sâu vào tim gan. - Ơ ơ… chúng tôi…chúng tôi… - ĐỪNG CÓ ẤP A ẤP ÚNG NỮA, NÓI NHANH ! - Chúng tôi chỉ tình cơ đi ngang qua thôi, đâu có làm gì cậu – Nhân giải hòa, mặt méo xẹo - Thế hồi nãy.. ai la ? – Phong đút tay vào túi, liếc xéo – Cô..hay Cậu ?? - Nó ( Hắn ) – Hai anh em chỉ tay vào nhau - ….ơ ơ - ….Hai người… tôi xử bắn hết đấy… - pắt đầu bực - Nó ( hắn) mà !! - Mệt. Bỏ đi. Các người đã thấy gì chưa – Phong thở dài - Thấy gì cơ ? – “Nhà ấy” ngẩn tò te, chớp chớp mắt khó hỉu - Bất cứ thứ gì về tôi. Lúc nãy. - Có lẽ… không…- Tiểu Kỳ luống cuống - Có lẽ ? – Phong nheo mắt - Thật ra..thì có một chút..nhưng không nhiều đâu !! Chút chút thôi ! – Bị hỏi dồn, Kỳ còn cuốn cuồn hơn - … - Phong đi một mạch, Tiểu Kỳ ngớ ra vội níu áo Phong lại : - Tra hỏi cho đã cái đi luôn à ? Cậu dừng lại, nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, gằng giọng : - BỎ NGAY CÁI TAY BẨN THỈU ĐÓ RA ! NGAY LẬP TỨC ! - Ơ – Tiểu Kỳ xanh mặt, ôm ghì lấy Nhân, run bần bật. - Này, em tôi đã làm gì quá đáng đâu sao cậu lại mắng nó chứ ? – Nhân hét lớn - Vậy sao… chứ cô muốn cái gì ? – Phong cười mỉa mai. - Em…em.. chỉ mún kết bạn thui mà. Hức..hức… sao anh la em…hức – Tiểu Kỳ ứa nước mắt ( cá sấu ) thút thít nói - … Tùy cô - Phong bước nhanh ngang qua hai người. - Vậy…vậy là anh đồng ý rồi đúng không ? – Tiểu Kỳ gọi với nhưng Phong chỉ đút tay vô túi đi luôn, chưa được chục bước : - Hura ! tuyệt vời ông mặt trời. Nào nào, đi xuống căn-tin zới em mừng pạn mới nhá – Tỉu Kỳ nhà ta lôi Phong đi như kéo bao tải - Cô kia, tôi chưa đồng ý mà @!! @$% !! “ Vèo èo oooooooo” “ Kít ít ttttttt” - Tới rồi đây !! – Tiểu Kỳ hí hửng chạy lại chổ bán nước. Băng Phong đứng còn không vững nữa, đầu óc quay mòng mòng. Trượt chân, cậu té nhào xuống thì Nhân chạy lại đỡ kịp. Phong thì không sao nhưng chỉ tội cái đầu của Nhân đập một phát lên sàn nhà : - Tiên sư nội ngoại tổ cha thằng sàn nhà mất nết , đau quá đi – Nhân la oai oái lên,vừa xoa đầu cậu vừa đỡ Phong dậy : - Vai gì mà nhỏ thế không biết, da cũng trắng nữa, con trai mà chăm sóc da dữ zậy hả trời – Nhân nói lầm bầm trong miệng, giống như tiếng ruồi vo ve mà Phong vẫn nghe được : - Mặc xác tôi, không khiến anh nhiều chuyện ! Giờ bỏ tôi ra được chưa ? - Rồi đây !!! – Nhân đứng bật dậy mặt đỏ gay, tim Nhân dường như đập không theo một nhịp nào cả. “ tỉnh lại đi Cao Thiện Nhân, mày điên mất rồi, tại sao lại đỏ mặt vì một thằng con trai chứ !~!!??? Mà cái tên này cũng lạ, tính tình lúc nắng lúc mưa, mới thấy khóc xong thì lại đột nhiên lên cơn máu lạnh, giờ thì thấy bình thường như chưa có gì xảy ra. Đâu mới là con người thật đây hả trời !!??” - A! Anh Nhân đây rồi, hai anh uống gì để em mua 1 lần ! – Tiểu Kỳ vẫn vô tư như chưa biết gì ( thì nó có biết gì đâu :3 )
|
- Hừ, em kéo con người ta đi làm sao mà mém nữa phải vào bệnh viện vì chóng mặt té dập đầu kia kìa, dù biết em là vô địch Maratong nhưng cũng phải chọn đúng nơi đúng lúc mà chạy chứ - Thiện Nhan bắt đầu giảng đạo cho nhỏ em “ yêu quái” - Èo, em đâu có pik, sơ- ri anh mòa, tha em đi . huhu – Tiểu Kỳ cuống quít. - Được rồi, lần này thôi đó – Nhân cười cười xoa đầu Tiểu Kỳ. - Thánh cìu anh hai iu vấu. Uống gì nào, để em gọi ?? - Cho anh pepsi ngen – Thiện Nhân cười tít - Cappuchino - Phong đứng dậy phủi quần áo. - Ok ! – Tiểu Kỳ bay tốc co giò đi mất tiu. - Con trai sao lại uống Cappuchino ? – Thiện Nhân cười méo xẹo - Có vấn đề gì sao ? –Phong ngồi vào bàn, tay chống cằm, đôi mắt chợt nhìn xa xăm… ………. “ -Cha đang làm gì thế ạ ? - Băng nhi hả con, cha đang pha Cà phê ấy mà - Cà phê là gì thế hở cha ? Có ngon không ? Con uống được không ạ ? - Nó đắng lắm, con chưa uống được đâu. Sau này ta sẽ pha cho con. - Ứ ừ, con cũng mún uống mà, cha pha cho con đi, đi mà cha ~ - Băng Băng phồng má là nũng, dễ thương vô cùng khiến ông không từ chối được, ông phì cười : - Rồi rồi, cha sẽ pha mà. Con ra ngoài đợi ta chút nhé - Dzâng !! …. - Ý, cha ui, sao của cha đen thui à, con của con có màu “nao”, lại còn có hình con thỏ punny màu “ tắng” nữa nà. - Của cha là cà phê nguyên chất, còn của con được gọi là Cappuchino, nó hợp với con hơn, con yêu à. Uống thử xem nào. - Dzâng ! - Băng Băng chấm ngón tay vào rồi đưa lên miệng – Ngon quá ! Cha làm là ngon nhất ! - Haha, con gái cưng của ta, con thích rồi phải không, từ mai ta sẽ làm cho con thường xuyên hơn, chịu không nào ? - Dzạ ! Cha của con là nhất, hihi… ……………. - Của anh đây này ! - Tiểu Kỳ đặt ly Cappuchino trước mặt cậu. Phong giậc mình : - À, cám ơn em - Hì hì, hông có gì đâu – Tiểu Kỳ cười điệu, quay sang ông anh, Tiểu Kỳ chu miệng : -Pepsi nè. Ple Ple. - Ế, phận biệt đối xử à - Thì sao hả ông anh già - Thật là, con bé này, anh phạt bây giờ - Thử đi, em mét mama cho coi - Em dám.. - Sao không ? lêu lêu… - $%#@@@!!!!!!!*&!!! - Haizzz- Phong bịch tai lại, uống một ngụm cappuchino:- Nhạt chết đi được, không giống của cha chút nào. Đang bực, lại còn gặp phải hai anh em nhà này, Phong đứng phắt dậy đi ra ngoài sân, gặp ngay ông giám thị ! Phong lắc lắc đầu cười ma mảnh. Cậu chạy lại : - Thưa thầy ! - Sao giờ còn ở đây ? đang giờ học mà hả ? – Ông giám thì nghi ngờ - Em mới ngày đầu nhập học, đi tìm phòng y tế, tưởng ở dưới sân nên em xuống, ngang qua căn-tin thấy có 2 bạn ngồi uống nước, vội tìm thầy để xử lý đây ạ !! - Gì cơ ? thật là rắc rối mà - Ổng xách giò chạy nhanh vào căn-tin. …… - Oái ! THẦY GIÁM THỊ KÌA !!!! – giọng của 2 anh em kia vang lên - Hai trò đứng lại đó cho tôi!!! – típ tới là chú giám thị - Chạy nhanh lên, bị tóm là toi đó – Tiếng Tiểu Kỳ. 2 anh em phóng bay ra ngoài sân - Ế, là cậu đó hả, mau chạy đi, giám thị tới kìa – Thiện Nhân gọi to về phía Phong - Tại sao lại phải chạy trong khi tôi là người đã báo cáo 2 ngừi cho thầy ấy – Phong cười mỉa. - VẬY LÀ CẬU BÁN ĐỨNG TỤI TUI ĐẤY HẢ !? WHAT ĐỜ LỢN !! – Nhân trố mắt - HAI EM KIA !!!!!! – Ông giám thị chạy nhanh thật - Chết tới nơi rồi kìa, Anh 2 chạy nhanh đi !!! – Tiểu Kỳ lôi Nhân quay mòng mòng – Còn anh nhớ mặt anh đó, em không tha cho anh đâu, huh u – Kỳ chỉ chỏ vào mặt Băng Phong mà la toáng lên - Đứng lại đó cho tôi !!! – Chú ấy này vẫn còn bám dai lắm =)) - Chúc may mắn – Phong vẫy vẫy tay chào rồi lửng thửng trở về lớp: - Chậc chậc, gặp rắc rối nữa rồi, học trường này xem ra không có ngày yên ổn Rút cuộc thì cả 3 vẫn chưa biết tên nhau (o_o)”
|
Chương 5-
“Reeeeeeeeeeenggggggggggg eng engggggg” “ Ồn ào” Đang định đến phòng thực hành thì chuông reo ra chơi, Phong đành trở về lớp. Căn phòng vắng tanh, cũng phải, mọi người xuống sân hết rồi còn gì. Phong ngồi vào chỗ thì thấy sách vở của mình để quên ở phòng thực hành đã nằm trên bàn “ ai mang lên giúp mình thế nhỉ” Đeo chiếc headphone lên, cậu gục mặt lên bàn, nhắm mắt lại nhưng cậu không ngủ, miệng cậu khẽ hát theo tiếng nhạc, cũng đã lâu lắm rồi, Phong chỉ ngồi hát một mình, chẳng ai quan tâm, chẳng ai chăm sóc, điều đó dường như trở nên quá quen thuộc rồi. Nổi cô đơn luôn bao trùm lấy cậu, nó không có lối thoát…Trái tim câu trở nên lạnh giá hơn ai hết “Không phải là tôi không biết yêu, chỉ vì tôi đã quá mệt mỏi để yêu một người rồi” … “ cạch” Cửa lớp bật mở. - Cậu ta về rồi à – Một giọng nói vang lên. Hình như là cái tên Triệt Triền gì đó. Dù muốn biết là ai nhưng vì lười mở mắt quá nên Phong cho qua luôn. - Hừ, còn đang định nói cậu ta cám ơn mình vì đã mang sách vở lên dùm, vậy mà đã ngủ rồi. Mà cũng không biết tại sao đang học lại chạy mất tăm, làm mình học cũng không được. Ây dà ( Tán gái mà nói học gì chứ o_0 ) – Hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Băng Phong. Giờ thì cậu biết chắc tên đó là Triền Triệt gì đó. ..... - …….. – Im lặng đột xuất. Thấy im dữ quá, tưởng Triền Triệt gì đó ngủ rồi nên Phong tính mở mắt, mới được 2mm thì cậu giậc mình đóng chặc lại ngay vì không biết từ đâu và từ lúc nào, tên đó đã ngồi ở hang ghế trên, quay xuống và gục mặt ngay trước mặt Phong, lại còn mở mắt thao láo nhìn cậu nữa chứ. - Càng lúc tôi càng thấy cậu là một con người kì lạ. Chẳng biết thế nào mà tôi lại thấy thú vị nơi cậu. Có lẽ là tôi thấy tò mò chăng? Hay có tình cảm với cậu mất rồi? Cũng không dám tin điều đó là thật nữa vì tôi với cậu đều là con trai mà, tôi đâu phải gay…- Tự nhiên hắn ngưng lại,im lặng nối tiếp im lặng… Phong hờ hờ mở mắt ra…hắn ngủ rồi… nghĩ lại, hắn cũng được đấy chứ, nhìn gần mới thấy hắn cũng đẹp, nhất là mái tóc bạch kim này…có một cái gì đó thật sự rất quen thuộc…bạc hà…đúng rồi, hương bạc hà… “ Mình đã thấy mùi bạc hà này ở đâu rồi kia chứ” {The snow glows white on the mountain tonight Not a footprint to be seen A kingdom of isolation And it looks like I'm the queen The wind is howling like this swirling storm inside Couldn't keep it in, heaven knows I've tried Don't let them in, don't let them see Be the good girl you always have to be Conceal, don't feel, don't let them know Well, now they know Let it go, let it go Can't hold it back anymore Let it go, let it go Turn away and slam the door I don't care what they're going to say Let the storm rage on The cold never bothered me anyway It's funny how some distance makes everything seem small And the fears that once controlled me can't get to me at all It's time to see what I can do To test the limits and break through No right, no wrong, no rules for me I'm free Let it go, let it go I am one with the wind and sky Let it go, let it go You'll never see me cry Here I stand and here I'll stay Let the storm rage on My power flurries through the air into the ground My soul is spiraling in frozen fractals all around And one thought crystallizes like an icy blast I'm never going back, the past is in the past Let it go, let it go And I'll rise like the break of dawn Let it go, let it go That perfect girl is gone Here I stand in the light of day Let the storm rage on The cold never bothered me anyway Let it go, let it go Can't hold it back anymore Let it go, let it go Turn my back and slam the door The snow glows white on the mountain tonight Not a footprint to be seen A kingdom of isolation And it looks like I'm the queen The wind is howling like this swirling storm inside Couldn't keep it in, heaven knows I've tried Don't let them in, don't let them see Be the good girl you always had to be Conceal, don't feel, don't let them know Well, now they know Let it go, let it go Can't hold it back anymore Let it go, let it go Turn my back and slam the door And here I stand, and here I'll stay Let it go, let it go The cold never bothered me anyway It's funny how some distance makes everything seem small And the fears that once controlled me can't get to me at all Up here in the cold thin air I finally can breathe I know I left a life behind, but I'm too relieved to grieve Let it go, let it go Can't hold it back anymore Let it go, let it go Turn my back and slam the door And here I stand, and here I'll stay Let it go, let it go The cold never bothered me anyway Standing frozen in the life I've chosen You won't find me, the past is so behind me Buried in the snow Let it go, let it go Can't hold it back anymore Let it go, let it go Turn my back and slam the door And here I stand, and here I'll stay Let it go, let it go The cold never bothered me anyway, oh Let it go Yeah, yeah Na, na Here I'll stay Let it go, let it go Ooh Let it go Elsa (Idina Menzel) Let it go ! >^<) “ Tích tít” - A lô – Điện thoại bất chợt reo lên, Băng Phong cất giọng lạnh giá của một vị tổng giám đốc nghiêm nghị. - …..
|
- Rồi sao - ….. - Được rồi, ta sẽ tới ngay, hẹn họ 11h trưa ăn cơm với chúng ta. Cúp máy. - “ tút tút” - …. – Phong đứng bất động nhìn màn hình điện thoại. Đôi mắt cậu một lần nữa lại đượm buồn, nỗi cô đơn không thể nói cho ai…bởi vì… Cậu dọn sách vở rồi khoác cặp lên vai - Cậu đi đâu ? – Triệt nắm lấy tay cậu. - … nói cô tôi về sớm. – Nói xong Phong gạt mạnh tay rồi đi khuất. “ Cạch” Cánh cửa đóng lại, chỉ còn mỗi Triệt ở trong - … thật là…cậu thật khó nắm…Nguyệt Băng Phong… {If I had to live my life without you near me The days would all be empty The nights would seem so long With you I see forever oh, so clearly I might have been in love before But it never felt this strong Our dreams are young and we both know They’ll take us where we want to go Hold me now, touch me now I don’t want to live without you. Nothing's gonna change my love for you You oughta know by now how much I love you One thing you can be sure of I’ll never ask for more than your love. Nothing’s gonna change my love for you You ought to know by now how much I love you The world may change my whole life through but nothing’s gonna change my love for you. If the road ahead is not so easy Our love will lead the way for us like a guiding star I’ll be there for you if you should need me You don’t have to change a thing I love you just the way you are. So come with me and share this view I’ll help you see forever too Hold me now, touch me now I don’t want to live without you. ( nothing gonna change my love for you- Weslife )<3
“ Píp” - A lô. Sao thưa bố ? - …. - Có đơn mới? - …. - Ai ? - …… - Được rồi bố, con sửa soạn rồi tới đó ngay. - …. - Vâng, gặp mặt xong thì con mới biết phải làm như thế nào chứ ạ - ….. - Nguyệt Băng Băng phải không ? Con nhớ rồi, Tạm biệt bố. - “ Tút Tút” - Nguyệt Băng Băng sao … cái tên giống cậu ấy quá, phải chăng là…họ hàng chăng ???(o_o là nó đấy thưa pố ) Nếu làm vậy mình có đắc tội với cậu ấy không kia chứ. Aaaaaaaaaaaa – Triệt hét lớn lên, đầu óc Hắn giờ rất rối rem, hắn đã không biết rằng, việc hắn sắp làm cố thể gây tổn thương cho người ấy, người mà hắn quan tâm… Còn về phần Băng Phong, cậu cũng không hề biết sắp tới đây, cậu đã thực sự rơi vào vòng nguy hiểm…. …… Phong trở về nhà, cậu chạy nhanh lên phòng, thay một bộ đồ dạ tiệc khá đơn điệu, một màu đen tuyền, cổ cao và tay áo dài, kín thế nhưng rất đẹp <3, thêm đôi hoa tai ngọc trai nhỏ. Trang điểm phớt nhẹ, cậu cầm vội chiếc bóp da nhỏ rồi tắt đèn. Nhưng rồi cậu khựng lại ngay lập tức: - Chút nữa thì quên, mái tóc… - Cậu mở tủ, lấy một bộ tóc giả, được thiết kế giống hệt mái tóc cũ của cậu, dài và có màu đen mượt huyền bí. Cậu nhìn vào gương rồi nở nụ cười nhạt : - Chào Băng Băng… - Xong, cậu rời nhà và tới chỗ hẹn…( giờ lại Băng Băng và cô nhá, tks ^^ ) ….. Còn ở chỗ Hải Tân Triệt : Hắn dừng xe trước một căn biệt thự rất lớn bao phủ bằng một màu trắng : nhà của hắn. Cất xe xong, Triệt lên lầu và thay đồ ngay lập tức. Một chiếc áo sơ mi cổ cao nhưng lại được bung trước 2 cúc trên, bên trong lấp ló chiếc vòng cổ hệt như thắt gai, chiếc quần tây đen ôm lấy cổ chân bằng những sợi dây bạc. Chải lại mái tóc, vuốt geo hất hết tóc ra sau. Gương mặt thì nghiêm túc, ra dáng ông chủ. Nhưng quần áo thì ngược lại toàn tập. Đúng là phong cách riêng Triệt mới có . “ Tít pip pip” - 5 phút nữa tôi tới. – nhấc máy nói đúng một câu Tân Triệt cúp vội rồi phóng xa ra khỏi nhà… Những chuyện tới đây sẽ như thế nào ? Buổi gặp mặt này… có trở thành định mệnh của hai người ???
“ Muốn thấy tôi chết lắm sao ? được thôi, làm đi, vì cuộc sống này vốn đã không còn nghĩa lý gì đối với tôi nữa rồi…”
☺ Sorry mọi ngươi, chap này dừng hơi sớm, thông cảm cho Pun ngen, tại buồn ngủ quớ rùi !!
|