Kul Boy Đẹp Gái
|
|
Kul Boy Đẹp Gái Tác giả: Pun Nguyễn ( Bánh Ú ) Thể loại: Truyện Teen, Truyện Tình Cảm, Truyện Tự Sáng Tác Tình trạng: Truyện Full
Tóm tắt truyện: . Khi em nghĩ về anh, em không thể không mỉm cười, em biết rằng bằng cách nào đó, anh đã làm cho em trọn vẹn hơn....
Nhân vật chính : ○ Nguyệt Băng Băng( 16t ) Tên Khác : Nguyệt Băng Phong . Lí do : Loanding... ○ Tính tình: nắng mưa thất thường ○ Đẹp, giỏi, giàu= toàn diện! Lạnh như cục băng di động. Nhưng sau nì lại khác a ~~~
◘Hải Tân Triệt (16t) : nickname Ken. ◘ Tính tình : lúc thì giở hơi, khi thì nghiêm túc, dân chơi nhưng đôi khi lại rất tình cảm ◘ Hót ( dog ) poy, IQ cao, giàu. Con trai của Người đứng đầu thế giới ngầm. Chủ của một đoàn quân Mafia khét tiếng
♥ Truyện đầu tay nên tình tiết hơi nhanh, khá quái dị.... khụ khụ....nếu có khúc không " ổn " thì m.n cứ lướt qua nhá ( nhưng đừng bỏ Ú tội nghiệp Ọ v Ọ )
^^ Chúc mọi người đọc truyện dzui dzẻ nha ! Mong được giúp đỡ ạ !!!
|
Chương 1- Ước nguyện của cha- nguồn của mọi rắc rối
“Nguyệt Băng Băng – khi đó chỉ là một cô bé 6 tuổi. Cô nhóc nắm tay cha đi dạo trong vườn. Bỗng.. - Băng Nhi à, con có yêu cha không? - Có chứ ạ , iu nhất trên đời nuôn ! - Vậy, con có thể giúp cha một điều không ? - Được tứ ạ. Chỉ cần cha thích con sẽ nàm - Cha.. đã luôn mong con là con trai thì hay biết mấy… lúc đó, cha sẽ không phải ngại ngừng gì giao toàn bộ công ty, khách sạn, tài sản của cha cho con, để ta có thể tự do đeo đuổi dương cầm, có thể khoe con trai ta cho dòng họ.... Con hiểu những gì ta nói chứ ? Băng Băng gật gật đầu. Mặc dù chắc chắn rằng đầu óc non nớt của mình sẽ chẳng hiểu gì - Ừm.. cha muốn con tiếp tục ước mơ của cha… Thi vào Đại Học Viện Âm Nhạc Hacene... với thân phận… con trai ta..nối tiếp con đường của ta đang dang dở…con có thể thực hiện được không…? Băng nhi - Vâng! Con hứa , móc ngoéo nun ná. Cha à, cười lên đi !! dzống con nà Hiiiiiii - Hahahaha, được rồi, móc ngoéo nhé, con hứa với cha rồi đấy.” …….. Giật mình, Băng Băng bật dậy, người nhể nhại mồ hôi. Vơ lấy chiếc đồng hồ, Băng Băng vén mái tóc : - 3 giờ sáng… Còn sớm quá… Băng Băng bước xuống giường đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong sữa ấm, Băng Băng, nhắm mắt, miệng khẽ run lên : - Cha… Tắm xong, cô thay đồ, một bộ đồng phục nam. Cô ngắm lại mình trong gương, thân hình chuẩn người mẫu 1m76 hơi mảnh mai của cô khá hợp với bộ đồ nam, chỉ cần nó rộng một chút là ổn. Cô ra khỏi phòng và đi vòng trên hành lang. Căn biệt thự tối om, chỉ lấp ló những ánh nến mờ mờ. Đã lâu lắm rồi, căn biệt thự rộng lớn này đã vắng hẳn tiếng cười. Nguyệt Băng Băng- Chủ nhân của căn biệt thự. Cô không bao giờ thuê người, quản gia hay bất cứ ai. Vì nơi này chỉ có 1 người xứng đáng bước vào : Cha cô. Ông đã mất từ khi Băng Băng chỉ mới 7 tuổi, để cô một mình lớn lên trong căn nhà này. Dần dần, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, Có cười thì cũng chỉ là những nụ cười vô hồn. Những áp lực vì công việc kinh doanh cha cô để lại đè nặng trên vai cô. Cô lao đầu vào kiếm tiền, làm quần quật như một cổ máy, luyện dương cầm hằn đêm…chỉ để thực hiện lời hứa khi xưa. Băng Băng bước vào trong căn phòng lớn ở đại sảnh, căn phòng với lối thiết kế phong cách cổ điển, bụi bặm và màu xám tro là chủ đạo. Ở giữa căn phòng, chiếc đàn dương cầm đen bóng đã bám bụi nằm im lặng. Đây là nơi mà cha cô dạy cô học đàn. Băng Băng nhẹ nhàng ấn lên từng phím một “ ting..ting..” - Âm thanh vẫn tốt – Băng Băng khẽ nói. Hôm nào cô cũng vào đây, vẫn những hành động ấy lặp đi lặp lại mãi. Cô áp mặt lên bàn phím, cười nhẹ : - - Cha, con sắp bắt đầu thực hiện lời hứa của con rồi đây. Hôm nay là ngày con chính thức bước vào Học viện Hacene, cha có vui không ? Băng Băng ngước lên và ra khỏi phòng: - Con nhớ cha lắm…Cha … Khoác cặp lên vai, Băng Băng đi về phía chiếc BMW mui trần trước cửa, nhìn lại chiếc đồng hồ, Băng Băng gật gù : - 5 giờ 30, còn một tiếng để chỉnh mái tóc và đến trường. Hừm.. Khẽ nhúng vai, Băng Băng phóng nhanh ra đường. Giờ này vẫn còn rất ít người nên Băng Băng tha hồ phóng hết tốc lực. “ két ét ttttttttttt” Chiếc BMW phanh gấp trước một salon 5 sao. Vừa mới bước vào, bà chủ tiệm đã hớt hải chạy lại cúi gập người : - Kính chào cô chủ. Xin hỏi cô chủ tới đây vì việc chi ạ - Làm cho ta kiểu tóc nam, gọn gàng vào. Tôi cho cô 5 phút thôi đấy. Nhanh và NGAY LẶP TỨC !!! – Băng Băng trừng mắt, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người. - Vâ..vâng..ạ. Mời cô ngồi… …………… Đúng 5 phút sau thì bà chủ tiệm cũng cắt xong. Băng Băng chau mày nhìn vào gương rồi đứng lên : - Tạm ổn. Tôi sẽ tăng lương cho cô. Xong, Băng Băng đẩy cửa chạy ra xe và phóng đi mất, để lại pà chủ tịm tụi ngịp, ngất tại chỗ vì đau tim. “ Két ét ttttttttt” Phanh gấp lần 2 ( pánh xe: huhu, tha cho em, em đã làm gì nên tội mà chị cứ pắt em chà mặt xún đất thế, phỏng mất dzòi TT) ( B.Băng: câm ngay nếu như mi chưa mún ta chọc thủng lốp xe) (pánh xe: aaa, tha cko em, em im :x) Từ ghế lái, một chàng thanh niên với dáng người mảnh khảnh đi ra, ngước nhìn lên chiếc bảng tên trường pự chảng (mỏi cả cổ qớ) - Đại Học Viện Âm Nhạc HACENE. – Băng Băng nói thầm trong miệng. Cô khẽ nhết mép: - Được rồi, đi học thôi !
|
Chương 2- Đi học
Băng Băng lại ngồi vào xe, lái đến khu Parking của trường. Đúng là toàn con nhà giàu, nhìn một loạt toàn những loại xe hàng hiệu : Lexus, BMW, Limo,… Băng Băng chỉnh quần áo, mái tóc rồi ra khỏi xe. “ Xì xầm, xì xầm” - Nhìn pảnh chứ mài - ờ, cũng đẹp - tao thấy chuẩn hot boy zùi đóa - xì đẹp khỉ, nhìn ẻo lả chết đi được - ….. - …….. Đi chưa được chục bước thì cô bắt đầu cảm thấy bực bội vì những lời bàn tán từ khi cô chạm cái chân xinh đẹp của mình vào khoảng sân trường: “ Bộ nhìn khác người lắm hả” Liếc xéo cả lũ “hàng chợ”, cô nhếch mép khi thấy một đám con gái nhìn mình chồng chộc. Thấy ánh mắt Băng Băng nhìn mình, nhỏ đầu đàn giậc mình, mặt đỏ ửng lên nhưng vẫn chống nạnh “làm giá” : - Tên kia, liếc gì hả ? Đẹp nên dòm à. Hay là thấy tôi nhìn cậu, tưởng tôi thích nên hướng ánh mắt đưa tình ? Muốn cua tôi sao ? đâu có dễ. Hứ ! - Nãy giờ tôi đã nói gì với cô chưa nhỉ. Tự kỉ? Bị điên? Cô thuộc loại nào vậy? – Băng Băng cười mỉa mai, ánh mắt sắc lạnh như ngàn mũi kim đâm vào người. - Cậu… - Hừ - Băng Băng liếm môi – CHƯA ĐÁNH ĐÃ KHAI. Nói xong cô nhúng vai rồi thong dong lướt qua đám con gái, để lại một cục tức và dấu chấm hỏi to đùng cho nhỏ đầu đàn ( tội nghiệp) - Haixxx, không ngờ ngôi trường danh giá này mà cũng có những lũ đáng xấu hổ như cô ta. Hơi thất vọng. – Băng Băng lắc đầu, đang định gõ cửa phòng hiệu trưởng thì : - Cháu tới rồi. –Ông hiệu trưởng từ đâu ló mặt ra, lại còn đứng ngay bên cạnh cô nữa chứ. – Vào đi, rồi ta nói chuyện. Băng Băng không nói gì đi thẳng vô trong rồi ngồi lên hàn ghế sofa : - Tới nhận lớp, không phải uống trà nói chuyện. - Chà chà, đừng làm ông sợ chứ. Ta chỉ muốn hỏi cha mẹ cháu thế nào thôi mà… Ây dà, sau khi cha cháu lấy vợ, nó đi biệt tích, không ngờ lại có được cậu con trai tài giỏi như vậy. Ông thấy mừng đấy. - …Liên quan gì tới ông, chuyện gia đình tôi, không cần ông quan tâm. Với lại, tôi là gì với ông mà cháu với chả chít Đừng vòng vo, lớp tôi ở đâu ? - Được rồi được rồi. Cháu học lớp 10A1 V.I.P. Lầu 2, phòng 17 dãy A. Nghe tới đó, Băng Băng đứng bật dậy ra khỏi phòng “ RẦM” Còn lại một mình, hiệu trưởng thở dài : - Liên quan gì tới ông sao…Tất nhiên là có rồi… vì ông… là ông nội cháu mà ………… “ Reeeeeeng Reeeeeeengggggggg” Băng Băng đứng trước cửa lớp, đeo headphone vào, cô đút tay vô túi, đứng đợi pà cô giáo. “I often close my eyes And I can see you smile You reach out for my hand And I'm woken from my dream Although your heart is mine It's hollow inside I never had your love And I never will And every night I lie awake Thinking maybe you love me Like I've always loved you But how can you love me Like I loved you when You can't even look me straight in my eyes I've never felt this way To be so in love To have someone there Yet feel so alone Aren't you supposed to be The one to wipe my tears The on to say that you would never leave The waters calm and still My reflection is there I see you holding me But then you disappear All that is left of you Is a memory On that only, exists in my dreams I don't know what hurts you But I can feel it too And it just hurts so much To know that I can't do a thing And deep down in my heart Somehow I just know That no matter what I'll always love youSo why am I still here in the rain… ( Yiruma- Piano >3< ) “ - Nè, em là học sinh mới à - ..... (không phản ứng) – Băng Băng vẫn chăm chú nghe bài nhạc. - …… Nè em gì đó ơi - …… ( sự im lặng đáng sợ ) Pà cô bắt đầu thấy bực mình, giật lấy cái headphone và hét lớn vào tai Băng Băng : - EM CÓ NGHE TÔI NÓI GÌ KHÔNG ĐẤY. EM ! LÀ ! HỌC ! SINH ! MỚI ! ĐÚNG ! KHÔNG ! ( woa, gan hùm ! )
|
Băng Băng trợn tròn mắt nhìn bà cô lùn hơn mình 2 cái đầu, ánh mắt tức giận tột cùng : - Cô là cái thá gì mà dám hét vào tai tôi, cô CHÁM SỐNG rồi phải không, NẤM LÙN chết tiệt !!! Bà cô điếng hồn đứng như trời chồng. Giật phăng chiếc headphone của mình lại, Băng Băng trừng mắt : - Còn không mau vào lớp, hay bà muốn tôi đá bà vào ? Bà cô luống cuống mở cửa vào lớp, vẻ mặt hơi tái xanh nhưng bả vẫn giữ giọng nghiêm nghị, gõ rầm cây thước lên bàn, bả nói lớn : - Cả lớp trật tự !!! Im thinh thích… - Tốt, hôm nay chúng ta có học sinh mới chuyển đến, cả lớp cho tràn pháo tay nào “ bốp bốp bốp bốp “ Băng Băng bước vào nhìn toàn thể lớp, nói cụt lủn : - Nguyệt Băng Phong. Mong giúp đỡ. – Xong, Phong bay thẳng xuống cái bàn cuối cùng cạnh cửa sổ và ngồi xuống. Mấy chục con mắt của cả lớp nhìn Phong như một sinh vật lạ ( mắt chữ A miệng chữ O ) “ giới thiệu đỉnh thật “ ( từ nay Pun gọi Băng Băng là Phong, cô = cậu nha ! vì Păng nhi nhà ta giả dzai dzùi mòa ~^o^~ ) Pà cô cũng không dám nói gì hơn. Bắt đầu luôn bài giảng. Mấy cái thanh nhạc, âm điệu, hợp xướng gì đó đối với Phong bé như con kiến. Những cái đó cậu đã được dạy từ cái thuở còn tập pò kìa. Đeo head phone lên, Phong gục đầu lên bàn, mắt hướng ra cửa sổ và … ngủ ==” “ RẦM “ Cánh cửa phòng bật mở ( cửa : gãy lun roài, mở gì nữa), 1 tên hót (dog) boy đi vào. Không thưa không rằng, hắn đi xuống cuối dãy, ai cũng phải cúi gằm mặt xuống vì sợ. Hắn cưới nửa miệng khi thấy Phong ngồi vào 2 cái bàn độc quyền của hắn. - Tên kia - ……….. ( đang nge nhạc, xin đừng làm phiền J ) - ….. tên kia !!! - Nói nhiều quá còn ghế ngoài không ngồi thì biến chỗ khác ! - …hừ- hắn bất mãn ngồi xuống. Tự nhiên lại thấy lạ, mọi khi là hắn đã đá phăng kẻ nào dám ngồi chỗ của hắn, nhưng chả hiểu thế nào mà lại đồng ý nhường ½ chổ cho người không hề quen. Càng nghĩ hắn càng thấy buồn cười, thế là ngồi tự kỉ như mới trốn trại, ha hả một mình. Hắn cảm thấy tò mò về cái tên ngồi cạnh mình lắm rồi, gác chéo chân lên bàn, hắn gọi lớn : - Này, ta tên Hải Tân Triệt, còn mi tên gì ? - …không khiến mi giới thiệu - Vậy thôi, nhưng mi tên gì ? - ….Nguyệt Băng Phong. Ngủ, piến ! – lại 1 câu cụt lủn từ chú Phong Không nói thêm, Triệt cũng gục mặt lên bàn ngủ, thầm cười : - Nguyệt Băng Phong, mi đang xem thường ta quá đấy. Xem ra ngươi khá là thú vị đấy…
|
Chương 3- Đi học p2
“ Reeeeeeeengggggggg” - Được rồi cả lớp, tiết 2 này chúng ta sẽ xuống phòng thực hành. Các em mang theo sách giáo khoa và tập chép nhạc theo cô. Nhanh lên nào, chúng ta chỉ có 5 phút chuyển tiết thôi . - Way, dậy đi, ngủ nữa đạp xuống đất giờ, Phong, Băng Phong !! – Triệt ghé sát mặt lên mái tóc đen hung hung màu nâu đồng của Phong đang mả hét inh lên. Phong chau mày ngẩng mạnh đầu “ CỐP” - Ái, đau quá ! cái mũi của con, tên kia, mi là đầu đá chắc, ta đã nhân từ gọi mi dậy mà còn dám đả thương ta, đau chết được. - Ai nhờ mi gọi ta dậy, tên phiền phức – Phong cười mỉa, lấy sách xong, Phong bỏ đi một mạch, không quên đạp lên cái tay xinh xắn của Triệt một cái rõ đau : - AAAAAAAAAAAAA ! Chết tôi rồi !!! Tên kia, ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TAO !!!! - Ngu sao đứng lại, tên điên – Phong nói thầm trong miệng…. Triệt ôm tay lồm cồm ngồi dậy, xoa xoa tay một chút, hắn ra khỏi lớp. Đi đằng sau lưng Phong, hắn lại cười mỉm một mình, chả hiểu thế nào nữa. Đưa tay lên quệt mũi, hắn bất giác nhớ cái lúc gọi Phong dậy, ghé sát mặt lên mái tóc đen hung hung màu nâu đồng của Phong, hắn thấy một mùi hương thoang thoảng, hình như là… hương hoa Kadapul (Đây là loài hoa vô giá vì hương thơm của nó thực sự khác thường và êm dịu. Không giống như các loại hoa khác mà bạn có thể dễ dàng mua ở hầu hết các trang trại hoa và cửa hàng, loài hoa này chỉ kéo dài trong vài giờ và chỉ nở hoa vào ban đêm, lúc bạn có thể cảm nhận mùi thơm hấp dẫn của nó. Trước khi hoàng hôn bắt đầu, nó bắt đầu héo đi.Loài hoa nàycũng tồn tại ở Nhật Bản nơi mà tên gọi của nó là “Sắc đẹp dưới ánh trăng.”) Càng nghĩ tới, Triệt càng thấy đầu óc mình quay mòng mòng, rất nhiều suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu hắn, dzòng dzèo đến rối như cuộn len. Băng Phong vẫn bước đằng trước, nói vọng xuống : - Tên kia, đừng có nói chuyện một mình nữa đi, tâm thần thì vào trại đi, lầm bầm mãi điếc cả tai. - Dzì chứ, mi có mắt đằng sau à ? nãy giờ ta nói “âu” có ra tiếng, sao mi nghe được. ? - Haizzzz – Phong nhúng vai rồi im luôn. ………….. - Đây là tiết thực hành dương cầm đầu tiên của các em, mong các em làm cho tốt. Các em chú ý, chúng ta có 3 tiết thực hành hôm nay. Tiết đầu cô sẽ khảo sát từng em, bạn nào giỏi 1 nhóm, khá 1 nhóm. Tiết 2 các em sẽ được giao bài và tập hết tiết, các bạn giỏi sẽ giúp cô kèm những bạn khá, tiết cuối trả bài ! rõ hết rồi chứ ? - Rõ !!! – cả lớp la lên. Nhưng vẫn không kém những tiếng than thở : - Gì chứ ? một tiết để tập á ? - Siu nhơn chắc - Các học viện này thiệt là.. - ….. - ………. Vào tiết, bà cô gọi từng người lên chiếc đàn dương cầm lớn nhất trong căn phòng- chiếc đàn dành riêng cho giáo viên. Lớp 10A1 V.I.P chỉ có vỏn vẹn 20 người kiểm tra cũng nhanh hơn. Từng bản nhạc vang lên. Đôi khi có pài đánh còn vấp, quên lời, sai nhịp,.. khiến Phong đang thưởng thức cứ bị mất hứng giữa chừng. Triệt nhìn Phong đang nhắm mắt chăm chú nghe mà giống người mất hồn “ Mi mắt dài thiệt…cứ như con gái…Ê ơ… mình bị làm sao thế nhở, trời ơi là trời, Hải Tân Triệt, mày lên cơn hả, hay GAY luôn rồi” – Triệt vừa ngồi ngẫm nghĩ vừa “ liên hoàn tát “ vào mặt của mình “ đau quá, chắc cũng đủ để tỉnh. U hu, cái mặt của con” - Điên – Phong lại nói câu cụt lủn - Cậu…nói ai… - chưa nói xong, pà cô đã nhảy vào họng Triệt ngồi : - Tiếp theo, Nguyệt Băng Phong ! Phong đứng phắc dậy, tiến về phía cây đàn, pà cô giậc mình run cầm cập - Đừng có như vậy chứ cô. Xin chỉ giáo ^^! - À..ừm…- Vẫn còn run Phong mỉm cười rồi bắt đầu đặt tay lên bàn phím đàn. Bản nhạc “ My dad”. ( mọi người, pài này Pun tự chế, đừng ai lên mạng tìm, hông có way ra đập Pun chắc chit >^< ) Âm thanh du dương nhẹ nhàng, có khúc lại vang cao lên, dâng trào bao nhiêu cảm xúc khác thường, hạnh phúc, đau khổ, buồn bã, nhớ nhung,.. mọi thứ đều quyện vào trong bản nhạc. Cả lớp ai cũng đơ người lắng nghe, cả bà cô cũng đắm chìm vào nó, và cả Triệt cũng không khỏi bàng hoàng. Bài nhạc này như kể lại toàn bộ câu truyện, tình yêu của người cha đối với con mình, một tình yêu thiêng liêng không thể thốt ra thành lời. Chỉ có âm nhạc…chuyền cảm xúc…..Phong dừng bản nhạc với đoạn ngắc nhỏ kéo dài, sâu lắng.. rồi tắt hẳn. Căn phòng im lặng đến lạ, không một tiếng động… Bà cô ngỡ ngàng giậc mình lắp bắp nói : - A, ùm… Tốt lắm, em tiếp theo… Mọi người tỉnh giấc sau một chuyến du hành đến thế giới “ màu hồng” - Tuyệt lắm, Phong… - Triệt gọi với nhưng Phong chạy nhanh qua và tông cửa ra ngoài. Hắn tính đuổi theo nhưng : - Hải Tân Triệt, lên đi em ! – pà cô gọi ==” - Triệt bất đắc dĩ bước lên và đánh rất qua loa. Thực ra cậu đánh rất hay nhưng vì bây giờ trong tâm chí cậu đang nghĩ những thứ vớ vẩn, cậu không thể nào tập trung đươc. - Anh Triệt bị gì thế - Cố lên đi anh ui - Anh Triệt, thể hiện tài năng đi anh !! - Anh Triệt iu qí sao vậy - ….
|