Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta
|
|
Hiện tại....
Hàn Thế Bảo và Tú Anh bước vào bên trong khu rừng vắng người... anh nhìn xung quanh liền nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ bên trên lưng chừng ngọn núi.
- Cô ta và con gái con ở bên trong đó, nếu con chịu kí vào tờ giấy kia ta sẽ cho các con đoàn tụ. - Hàn phu nhân nói.
Điện thoại của Hàn Thế Bảo reo lên, anh nhìn vào màn hình liền nghe máy. Sau khi nghe máy xong, Hàn Thế Bảo khẽ nhắm đôi mắt mình lại bất động trong vài giây... sau đó tắt điện thoại đi mà mở đôi mắt mình ra nhìn vào Hàn phu nhân.
- Cho tôi nhìn thấy người trước. - Hàn Thế Bảo nói.
- Con lạnh lùng hơn ta nghĩ. - Hàn phu nhân cười lớn, bà biết rõ ràng đó chính là điện thoại báo tin rằng Hà Tuấn Anh đã chết vì đến nơi bà đã gài sẵn bom.
- Kelly và Tiểu Hân ở đâu. - Hàn Thế Bảo gằng lên như hổ.
Hàn phu nhân ra hiệu cho người đưa Kelly và Tiểu Hân ra ngoài.
Từ bên trên Kelly nhìn xuống thấy Hàn Thế Bảo đang đứng cùng Hàn phu nhân, điều cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra... Hàn Thế Bảo đến nơi này chẳng phải là tìm đến con đường chết hay sao?
- Thế Bảo, đi đi, đừng lo cho em. - Kelly hét lên.
Hàn Thế Bảo nhìn về phía Kelly và Tiểu Hân đang đứng phía trong ngôi nhà... anh đưa mắt về phía Hàn phu nhân, miệng anh đưa vào tai bà ta mà nói:" Hàn phu nhân, nợ máu phải trả bằng máu."
|
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta Chương 97
- Con đã đến đây nghĩa là con đã thua ta một bước, mau kí vào giấy chuyển nhượng kia ta sẽ để con và bọn họ đi. - Hàn phu nhân đưa tập hồ sơ ép Hàn Thế Bảo phải kí vào.
Hàn Thế Bảo cầm cây bút trên tay đặt tay kí vào hồ sơ xác định mọi tài sản thuộc quyền sở hữu của anh sẽ chuyển sang cho Hàn phu nhân, vừa kí xong thì khẩu súng lục từ trong túi áo khoác của bà ta cũng rút ra chỉa thẳng vào đầu Hàn Thế Bảo. Gương mặt Hàn Thế Bảo không lộ một chút nào sợ hãi, cũng không hề ngạc nhiên.
- Con đã biết trước rằng ta sẽ không dễ dàng tha cho con… con lại chọn cách kí vào tờ giấy này, con muốn mọi chuyện kết thúc nhanh hơn sao? - Hàn phu nhân cười lớn.
Trên đôi môi Hàn Thế Bảo hơi nhếch cười, đôi mắt đưa về phía Hàn phu nhân hằng lên một sự khinh bỉ đáng sợ. Khẩu súng trên tay bà bị ánh mắt của anh làm cho hơi rụt rè, tuy nhiên vẫn nhắm bắn về phía anh.
- Hàn phu nhân, bà sống trong hận thù bao nhiêu năm qua… cuối cùng cũng có ngày giết hết chúng tôi, bà nghĩ mình có con đường sống ư?
- Nơi hẻo lánh này, các người có mục xương ở đây cũng không ai hay biết. - Hàn phu nhân rụt rè nói.
- Cũng có thể chúng tôi chết không ai hay biết. - Hàn Thế Bảo mở điện thoại mình ra đưa về phía Hàn phu nhân. - Nhưng cái chết của cha mẹ Kelly, chắc chắn mọi người đều sẽ biết ai mới thật sự là thủ pham. - Hình ảnh và giọng nói của Hàn phu nhân trong chiếc điện thoại kia… là bằng chứng nói lên tội lỗi của bà ta.
- Thì ra, con đã chuẩn bị từ trước.- Hàn phu nhân nheo mắt lại nhìn hình ảnh trong điện thoại Hàn Thế Bảo. - Chúng ta sẽ thương lượng. - Bà ta hạ súng xuống.
Anh ngước mắt nhìn về phía Kelly đang lo lắng nhìn mình ở bên trên, anh mắt anh trùng lại không còn cái nét sắc bén nữa… Tiểu Hân đang khóc lớn đòi baba.
- Đưa họ xuống đây. - Hàn Thế Bảo nói lớn.
Hàn phu nhân biết hiện tại là bà đang thất thế, dù có giết chết bọn chúng bà cũng không thể thoát khỏi cảnh lao tù hoặc hơn hết chính là cái chết cận kề nếu như Hàn Thế Bảo giao những thứ đó cho cảnh sát. Bà nhìn về những tên đàn em mà gật đầu, ra hiệu đưa Kelly và Tiểu Hân bước xuống.
- Kelly, em đi theo hắn sao? Em quên cái chết của cha mẹ em rồi ư. - Hoàng Thiên Ân từ bên trong đi ra, nhìn Kelly đang ôm Tiểu Hân đi về phía Hàn Thế Bảo.
- Thiên Ân, tôi tất nhiên là nhớ mãi về cái chết đầy oan ức của cha mẹ mình, tôi tất nhiên là nhớ bao nhiêu năm qua anh đã ở bên cạnh tôi, đào tạo tôi trở thành một cô gái chỉ biết thù hận, mục tiêu sống chính là trả thù. Anh đã gieo vào đầu tôi sự thù hận với Hàn Thế Bảo… cuối cùng tôi thật sự đau lòng… còn đau lòng hơn sự thù hận kia, chính là bao năm qua người tôi tin tưởng nhất lại lừa gạt tôi. - Kelly quay mặt lại nhìn Thiên Ân mà nói.
- Kelly, em đã biết sự thật rồi ư? - Hoàng Thiên Ân rung người nói. - Em biết từ khi nào, vì sao mấy ngày qua em đều tỏ ra như không hề hay biết.
- Anh lừa gạt tôi hơn 10 năm, tôi lừa gạt anh vài ngày… cũng không công bằng cho lắm. - Kelly lạnh lùng đáp. - Người tôi yêu là anh ấy, không phải là anh… vì vậy anh đừng ảo tưởng sẽ có được tôi. - Kelly nói xong quay đầu đi về hướng Hàn Thế Bảo.
Hoàng Thiên Ân nắm chặt tay mình lại, đôi mắt nhìn từng bước chân của Kelly như dặm nát trái tim của hắn ta, hắn ta đã yêu cô từ rất lâu… tình yêu đó cứ thế chiếm hết mọi lý trí của hắn, đến hôm nay cô lại bước đi và quay lại cay nghiệt với hắn khiến hắn ta dần như mát hết lý trí của mình.
Hoàng Thiên Ân bước theo cô, đánh ngã hai tên đàn ông đang đi phía sau cô… Kelly bất ngờ quay mặt lại thì Hoàng Thiên Ân đã đi đến gần bên cạnh mình. Trên tay cô vướn bận Tiểu Hân nên không thể khống chế Hoàng Thiên Ân, chỉ biết né bàn tay hắn ta đang cố gắng bắt lấy cô.
Hàn Thế Bảo nhìn thấy mọi chuyện muốn chạy lên giúp Kelly thì bị người của Hàn phu nhân ngăn lại. Bên phía bà ta quá đông người nên anh không thể nào qua được hàng rào chắn của bọn chúng.
Kelly đứng trên bật cầu thang, cô và Hoàng Thiên Ân đang giằng co nhau giành Tiểu Hân trên tay cô. Hoàng Thiên Ân muốn bắt Tiểu Hân vì nghĩ rằng Kelly chắc cha7n1 sẽ không bỏ con mà theo anh đi, vì vậy anh cứ giằng co lấy Tiểu Hân. Kelly giữ chặt con lại… nhưng sức cô không thể bằng được sức Hoàng Thiên Ân… Kelly cố gắng kéo mạnh Tiểu Hân về phía mình, không ngờ trượt tay ra khỏi người Tiểu Hân toàn cơ thể nhào ra phía sau, ngã lăn xuống tầng bậc thang.
- Kellyyyyyyyy. - Hàn Thế Bảo hét lên, lần này anh đạp ngã tất cả những tên chặn lại mà chạy về phía Kelly.
Hoàng Thiên Ân bất ngờ đứng trơ mắt nhìn về phía Kelly đang ngã xuống từng bật thang… trong lòng lo lắng khôn nguôi. Là hắn không hề muốn Kelly bị thương, hắn chỉ muốn có được cô, chỉ muốn cô đi theo hắn.
Máu từ trong người Kelly chảy ra… Kelly tỉnh lại nhìn máu thấm qua chiếc váy trắng mà cô đang mặc thành một màu đỏ tươi… mùi máu sọc lên mũi cô. Hàn Thế Bảo ôm Kelly vào lòng… ánh mắt nhìn cô đầy lo lắng.
- Thế Bảo, con chúng ta… sẽ không sao phải không? - Kelly rơi một giọt nước mắt, bàn tay dính đầy máu đưa lên gương mặt Hàn Thế Bảo.
- Không sao, sẽ không sao đâu… anh sẽ đưa em đến bệnh viện. - Hàn Thế Bảo bế Kelly lên.
Tiểu Hân nhìn thấy mẹ bị ngã, nhìn người đàn ông đang giữ mình đang mất tập trung nhìn về phía mẹ. Cô bé lanh trí liền cắn mạnh vào bàn tay Hoàng Thiên Ân khiến hắn ta đau quá mà buông bàn tay bé nhỏ của Tiểu HÂn ra. Tiểu Hân nhanh chóng chạy về phía Hàn Thế Bảo… Hoàng Thiên Ân biết mình làm việc có lỗi với Kelly cũng trùng chân không đuổi theo con bé.
- Tú Anh, mang Tiểu Hân ra xe. - Hàn Thế Bảo nhìn về phía Tú Anh đang đứng bên cạnh.
Hàn Thế Bảo bế Kelly trên tay, từng giọt máu trong người Kelly nhỏ xuống thấm ướt cả mặt đất. Người của Hàn phu nhân chặn bọn họ lại. Anh đi ngang qua phía Hàn phu nhân là nói:” Bà để chúng tôi đi, clip đó tôi sẽ giao cho bà.”
Hàn phu nhân suy nghĩ đôi chút rồi gật đầu, bọn người của bà cũng tránh ra cho Hàn Thế Bảo và Tú Anh bước đi.
Chiếc xe lái như tia chớp đến bệnh viện, Tiểu Hẩn ngồi bên cạnh Tú Anh ở phía trên nhưng luôn quay mặt lại nhìn Kelyy mà khóc, cô không hiểu được nỗi đau của mẹ là thế nào.. nhưng nhìn thấy Kelly khóc mãi khiến Tiểu Hân phải khóc theo.
Kelly mất máu quá nhiều, lại cơ thể suy nhược mà ngất đi. Chiếc xe lái đến bệnh viện, Hàn Thế Bảo nhanh chóng bế Kelly vào bên trong cho các bác sĩ chữa trị. Kelly nằm trong phòng cấp cứu chưa biết kết quả ra sao, Hàn Thế Bảo đứng lên đặt Tiểu Hân đang ngồi trong lòng mình về phía Tú Anh mà nói.
- Cậu ở đây trong chừng Kelly giúp tôi, tôi phải đi đến một nơi. - Hàn Thế Bảo nói xong liền nhanh chóng bỏ đi.
Tú Anh ngạc nhiên nhìn về phía bóng lưng Hàn Thế Bảo, Kelly đang gặp nguy hiểm như vậy mà anh ta bỏ đi chắc hắn việc kia phải quan trọng. Nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của Hàn Thế Bảo như vậy, và chuyện gì khiến anh ta còn quan tâm hơn cả Kelly.
Nơi Hàn Thế Bảo không màn trên người toàn thân dính đấy máu, Kelly đang gặp nguy hiểm ở bệnh viên chính là căn nhà hoang đã bị bom nổ tan mà người của Tuấn Anh vừa gọi điện báo. Trong lòng Hàn Thế Bảo hoang mang vô cùng, anh xem Tuấn Anh như anh em trong nhà, tình cảm giữa anh và Tuấn Anh còn quý trọng hơn mọi thứ trên đời này… Tuấn Anh chết đi, anh làm sao không khỏi đau đớn.
- Hàn tổng, anh đến rồi. - Bọn đàn em của Tuấn Anh vẫn đứng bên ngoài ra sức dập tắt lửa để tìm kiếm Tuấn Anh.
- Người đâu rồi. - Hàn Thế Bảo hỏi.
Bọn đàn em u sầu thực lại chuyện vừa xảy ra tại nơi này, trong lòng cũng vô cùng xót xa vì Tuấn Anh là một anh hùng trong mắt tất cả các đàn em… lúc nào cũng được Tuấn Anh quan tâm đến mọi thứ.
- Chia nhau ra đi tìm. - Hàn Thế Bảo ra lệnh.
- Chúng tôi đã tìm bên trong nhưng bên trong đổ nát, mọi thứ đều không nguyên vẹn… lúc tiếng bom nổ lớn đại ca đang ở bên trong… chỉ e là chết không toàn thay.
- Câm miệng. - Hàn Thế Bảo hét lớn. - Mau chia nhau ra đi tìm cho tôi… có lật tung nơi này lên cũng phải tìm cho ra. Chết cũng phải tìm ra xác.
Bọn đàn em nhanh chóng chia nhau ra đi tìm… dù biết là tìm trong vô vọng.
****************************
|
Triệu Hải Yến mang cơm đến nhà Tuấn Anh, mặc dù hai bên qua lại nhưng mật mã nhà Tuấn Anh cô lại không rõ, có lẽ vì cô không hỏi nên anh cũng không nghĩ đến. Chú bảo vệ lại nói rằng chưa thấy Tuấn Anh quay về nên cô đành ngồi đợi ở bên ngoài, trên tay ôm những hộp đồ ăn mà cô đã vất vả tự tay nấu cho anh, dưới chân vết thương vẫn còn đang băng lại. Tuy vậy, Hải Yến vẫn vui vẻ ngồi trước cửa nhà anh mà đợi.
Hải Yến ngồi mãi cũng chán nhưng Tuấn Anh vẫn chưa quay về, điện thoại anh lại không liên lạc được nên cô liền đứng lên nhìn từng dòng gạch ở dưới sàn mà đếm… đếm mãi cô mới biết nhà của anh chiều rộng bao nhiêu ô gạch… lại tự mình tính toán sau này đến đây ở sẽ chia phòng hai người ở đâu, rồi phòng con của họ ở đâu, lại dự định sẽ sinh cho anh bao nhiêu đứa con mà khẽ mỉm cười.
Trời nhá nhem tối, vẫn không hề thấy Tuấn Anh quay về… cứ nhìn thấy thang máy mở ra thì cô đều vui mừng nhìn chằm chằm vào rồi sau đó lại thất vọng thì đó không phải là người cô mong đợi.
11h đêm, Hải Yến với nét mặt buồn rười rượi… ngồi nhìn hộp cơm đặt kế bên cô, bụng cô rất đói nhưng miệng lại chẳng muốn ăn.
12h đêm, Hải Yến ngủ gục trước cửa nhà..
Một bàn tay khẽ lay Hải Yến, cô mừng rỡ mở mắt ra thì lại hụt hẫng vì đó không phải Tuấn Anh.
- Tiểu thư, có lẽ hôm nay cậu ấy không quay về… cô nên về nhà đi đã quá trễ rồi.
Hải Yến nhìn đồng hồ đã hơn 12h đêm, cô một lần nữa gọi anh nhưng vẫn không thể liên lạc được… cô buồn bã đứng lên mà bước đi.
- Tiểu thư, cô để quên đồ. - Anh bảo vệ gọi lại.
Hải Yến quay lại nhìn hộp cơm mà cô đã vất vả chuẩn bị, gương mặt buồn bã quay lại cầm hộp cơm lên bước ra khỏi căn chung cư. Đôi chân bước ra ngoài ngước lên nhìn bầu trời đầy sao sáng, đêm về từng cơn gió thổi bay mái tóc dài tung lên, cô ngước lên bầu trời nhìn từng ánh sao đang lấp lánh.. gió khẽ thổi qua cô làm những giọt nước mắt trên bờ mi Hải Yến chưa kịp khô đã bay vụt đi.
Một ngôi sao bay vụt qua... Hải Yến khẽ đánh rơi hộp cơm xuống đất chắp hai tay lại nguyện cầu:" Mong rằng Tuấn Anh sẽ mãi mãi bên cạnh Hải Yến, không được để Hải Yến cảm thấy bất an như hiện tại."
Cô cầu nguyện xong, người ta thường nói rằng mỗi lần nhìn thấy sao bắng thì hãy nguyện ước một điều gì đó thì nó sẽ trở thành hiện thực. Hải Yến trẻ con đến mức đi tin vào điều đó, cầu nguyện được ở bên cạnh người cô yêu thương như vậy... Hải Yến tin rằng cô và anh sẽ mãi mãi được hạnh phúc bên nhau. Cô leo lên chiếc taxi gần đó mà quay về biệt thự Triệu gia, cô không hờn giận anh... ngược lại còn lo lắng vì cô hiểu con người của Tuấn Anh... một khi anh đã hứa sẽ nhất định làm nhưng vì sao hôm nay anh lại không quay về... cô lo sợ chính là anh gặp chuyện không hay.
********
Hàn Thế Bảo quay lại bệnh viện thì Kelly đã trải qua cơn nguy hiểm và được truyền máu kịp thời. Chỉ là đứa bé trong bụng kia đã không còn giữ lại được, còn Kelly vẫn đang hôn mê vì thuốc mê vẫn còn ngấm trong cơ thể.
- Hàn tổng, tôi không liên lạc được với anh Tuấn Anh. Không phải anh ấy đi cứu Tiểu Hân, nhưng hiện tại Tiểu Hân đang ở đây sao? - Tú Anh nhìn Hàn Thế Bảo đang ngồi trên chiếc ghế nhựa bên cạnh anh.
- Tú Anh, cậu bình tĩnh nghe tôi nói. - Hàn Thế Bảo nhắm mắt lại, hai bàn tay bám chặt vào nhau. - Tuấn Anh... đã chết rồi.
Tú Anh bất động vài giây, ánh mắt nhìn Hàn Thế Bảo như không tin vào những gì anh vừa nói. Tú Anh sau đó lại khẽ cười nói:" Hàn tổng, anh đang đùa sao... anh ấy làm sao có thể chết được. Mới lúc sáng anh ấy còn căn dặn tôi phải cẩn thận mà."
- Tú Anh, đừng như vậy nữa... là Tuấn Anh đã thạt sự chết rồi. Hàn phu nhân bà ta đã đặt bẫy dụ chúng ta mắc bẫy. - Hàn Thế Bảo lắc đầu nói. - Tôi nhất định sẽ trả thù cho cậu ấy.
- Là bà ta, tôi phải đi giết chết bà ta. - Tú Anh hét lên, đứng lên.
Hàn Thế Bảo nắm tay Tú Anh mà kéo lại, nếu Tú Anh đi tìm ta bà cũng chẳng thể giải quyết được việc gì, không may còn gặp phải nguy hiểm.
- Tú Anh cậu bình tĩnh đi, tôi còn muốn phanh thay bà ta còn hơn cậu... Tuấn Anh vì tôi mà chết đi, tôi không trả thù được cho cậu ấy, tôi sẽ lấy mạng mình đền cho cậu ấy. - đôi mắt anh hằn lên sự căm phẫn tột cùng.
- Hiện tại xác anh trai tôi đang ở đâu? - Đôi mắt Tú Anh đỏ lên, dòng lệ tuông rơi... anh là đang quá đau lòng khi mất đi người thân duy nhất trên đời.
- Tôi vẫn đang cho người tìm kím trong đóng đổ nát kia... - Hàn Thế Bảo cúi đầu nói. - Bọn đàn em nói Tuấn Anh đang ở trong căn nhà hoang đó khi nó phát nổ.
Tú Anh như không còn đứng vững được nữa, bàn tay anh vịn vào tường để giữ thăng bằng... Điện thoại Tú Anh bỗng reo vang lên, là số của bệnh viện nơi mà An Nhiên đang điều trị, Tú Anh liền giữ lại bình tĩnh mà nghe máy.
- Anh là người thân của cô An Nhiên đúng không, anh nhanh chóng đến đây đi... cô ấy đã mở mắt ra rồi.
Tú Anh nghe xong liền nhanh chóng đi đến nơi của An Nhiên, ông trời vẫn còn xót thương anh ư... mang anh trai của anh đi nhanh như vậy, sau đó lại khiến An Nhiên của anh tỉnh lại.
- An Nhiên, em tỉnh lại rồi ư. Em có nhận ra anh không, là anh đây, là Tú Anh của em đây. - Tú Anh chạy vào phòng ôm An Nhiên mà nói, không để ý các bác sĩ đang đứng bên cạnh.
An Nhiên vẫn không đáp trả lời nào, đôi mắt cô như vô hồn nhìn phía trước.
- An Nhiên, em sao vậy... sao không nhìn anh, sao không trả lời anh. - Tú Anh khẽ lay An Nhiên như người bất động.
- Cậu đừng quá khích động, cô ấy chỉ mới mở mắt ra được thôi... não bộ vẫn chưa có thể hoạt động lại hoàn toàn... nhưng đây cũng có thể gọi là có tiến triển tốt. - Vị bác sĩ giải thích.
Tú Anh nhìn An Nhiên mà xót xa... tuy cô ấy không thật sự tỉnh lại nhưng có tiến triển là tốt rồi... miễn là cô ấy đừng ngủ mãi là anh cảm thấy được an ủi phần nào. Tú Anh đưa bàn tay sờ lên gò má hốp gầy lại của An Nhiên, những ngày tháng qua anh chỉ hy vọng cô mở mắt ra nhìn anh, đửng mãi ngủ mê như vậy... cuối cùng ông trời cũng đã lắng nghe lời nguyện cầu của anh.
Tại bệnh viện khác, Kelly khẽ mở mắt khi vừa gặp qua một cơn ác mộng, cô nhìn thấy mình nằm trên một vũng máu đầy mùi hôi tanh... một thiên thần bé nhỏ nhìn cô mỉm cười rồi bay đi xa dần cô, cứ thế mà xa dần cho đến mất hút. Nhìn bên cạnh cô là Hàn Thế Bảo đang nắm lấy tay mình, xung quanh mà một màu trắng của bệnh viện.
- Em tỉnh rồi sao, mọi việc đã qua rồi... em cần phải nghĩ ngơi nhiều hơn. - Hàn
thế Bảo nhẹ nhàng nói.
- Thế Bảo, con chúng ta... có phải là đã mất rồi không? - Kelly khẽ rơi nước mắt... những việc vừa xảy ra và giấc mơ của cô, cô cũng có thể đoán được phần nào
- Kel, anh xin lỗi... là tại anh không tốt không bảo vệ được mẹ con em. - Hàn Thế Bảo tự trách mình.
- Là tại em là một người mẹ không tốt... - Kelly khóc nhiều hơn. - Tiểu Hân, Tiểu Hân của em đâu rồi. - Kelly khẽ nhìn xung quah tìm con gái.
- Tiểu Hân đã được đưa về biệt thự rồi, Win và Hạ Tuyết đang ở bên cạnh con bé. - Hàn Thế Bỏ đáp. - Kelly, em yên tâm đi... tất cả bọn chúng sẽ phải bị trừng phạt với những gì mà chúng đã gây ra.
Kelly đưa bàn tay mình nắm chặt lấy tay Hàn Thế Bảo mà nói:" Thế Bảo, hay chúng ta ôm Tiểu Hân mà trốn đi... đến một nơi không ai biết chúng ta, em không muốn những người em yêu thương nhất gặp nguy hiểm."
Hàn Thế Bảo ôm lấy Kelly mà nói:" Anh hứa sẽ mang em đi xa cái nơi đầy những kỉ niệm buồn này... nhưng không phải là bây giờ. Em nghĩ ngơi đi, sức khoẻ của em là quan trọng nhất."
- Em muốn về Hàn gia, em muốn ở bên cạnh Tiểu Hân... chỉ khi được nhìn thấy Tiểu Hân em mới an tâm rằng con bé được an toàn.
- Bây giờ đã trễ rồi, ngày mai anh sẽ đưa em về nhà, hiện tại em hãy nhắm mắt lại đi... em vẫn còn yếu lắm. - Hàn Thế Bảo hôn vào trán Kelly mà nói.
Kelly khẽ nhắm mắt lại, cô hiện tại chỉ hy vọng mọi thứ như chưa từng xảy ra... cô hy vọng đứa bé trong bụng cô vẫn còn tồn tại... cô hy vọng cô và anh cùng nhau chung sống trong một gia đình bình thường như bao nhiêu người... cô muốn khi cô mở mắt ra, mọi thứ đều bị quên lãng đi, thù hận chấm dứt đi... vì cô không muốn nhìn người thân của mình phải gặp nguy hiểm.
Buổi sáng hôm sau, tiếng chuông cửa của biệt thự Triệu gia vang lên...
- Chào Triệu tổng, tôi đến đây để tìm bà Hà, vợ của ông Hà Tuấn Anh. - Người đàn ông kia nói.
- Ở đây không có bà Hà gì cả. - Triệu tổng tức giận nói, ông chưa gả lại dám gọi là bà Hà.
- Ông là ai, tìm tôi có việc gì? - Hải Yên từ trên lầu đi xuống nói.
- Chào bà Hà, tôi là luật sư Tôn, là luật sư đại diện của ông Hà Tuấn Anh. Hôm nay tôi đến đây để hoàn tất hồ sơ chuyển nhượng tài sản của ông Hà Tuấn Anh cho bà Hà là vợ của ông ấy.
- Vì sao phải chuyển nhượng cho tôi?
- Ông Hà là chồng bà, ông ấy mất thì tài sản chung giữa hai người sẽ thuộc về bà vì hai người vẫn chưa có con. - Vị luật sư nói, sau đó lấy những giấy tờ ra.
- Cái gì, ông nói ai mất. - Cả Hải Yến và Triệu gia đều ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, đêm qua ông Hà đã gặp tai nạn và đã qua đời. - vị luật sư buồn bã nói. - Thật đáng thương, cô chưa biết gì ư?
Hải Yến nghe tin Tuấn Anh đã chết... toàn thân cô không còn một chút sức lực, quá kích đông đến mức ngất đi...
- Hải Yến, mau gọi cấp cứu... Hải Yến. - Triệu tổng nhanh chóng đỡ con gái mình mà hét lên.
Hải Yến được hồi sức và truyến nước nhưng vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Các bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu thì Triệu tổng nhanh chóng đến hỏi.
- Con gái tôi có sao không bác sĩ.
- Cô ấy có lẽ vì quá kích động mà ngất đi, cơ thể đang mang thai nên tránh những sự kích động quá mức như vậy. - Các bác sĩ lắc đầu. - Sẽ không tốt cho cả mẹ và đứa bé trong bụng.
|
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta Chương 98: Kelly nổi giận
Triệu Hải Yến theo luật pháp đã kết hôn cùng Tuấn Anh, số tài sản mà Tuấn Anh tạo ra lại trong khoảng thời gian hai người họ đã kết hôn vì vậy luật sư của Tuấn Anh đang hoàn tất mọi thủ tục. Hải Yến không quan tâm đến những thứ mà Tuấn Anh dể lại cho mình, đó là một khoảng lớn bao gồm các bất động sản, cổ phần của The Win và ngôi nhà chung cư cao cấp mà hiện tại anh đang ở…. điều cô đau đớn nhất hiện nay chính là người cô yêu thương nhất đã bỏ cô mà đi.
Chìa khóa căn hộ mà Tuấn Anh từng sinh sống được giao lại cho Hải Yến, cô bước vào nơi mà trước kia cô từng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc thì hiện tại nó chính là một cảm giác lạnh lẽo, một cảm giác đau đớn khi trước mắt cô nhìn thấy bao nhiêu kỉ niệm của hai người. Hải Yến bước vào phòng ngủ của anh… mùi hương của anh vẫn còn phản phất nơi đây, cô ôm những bộ trang phục của anh mà cảm nhận chút hơi ấm từ anh… nhưng kết quả vẫn là sự đau đớn tột cùng trong trái tim đang rỉ máu kia… Tuấn Anh đã mãi mãi xa cô rồi. Cô nằm trên chiếc giường lớn, nơi mà anh và cô đã từng bên nhau ngọt ngào… cô từng mơ ước hằng ngày vào buổi sáng khi mở mắt ra được nhìn thấy gương mặt của Tuấn Anh… cô từng mong ước hằng ngày đều được giúp anh thắt cavat cho anh. Nước mắt trên khóe me Hải Yến rơi xuống, thấm ướt cả chiếc gối màu trắng phía dưới.
Tiếng chuông cửa khiến cô hơi giật mình, Hải Yến lau đi khóe mi còn ướt động nước mắt mà mệt mỏi bước chân ra phía cửa.
- Xin chào, đây có phải nhà của ông Hà Tuấn Anh không ạ. - Một cô gái đứng trước mặt Hải Yến hỏi.
- Đúng vậy, cô tìm anh ấy có việc gì? - Hải Yến nhìn cô giá trước mắt mà hỏi. - Tôi là vợ anh ấy.
- Tôi là nhân viên của công ty trang sức Kim Ngọc. Ông Hà đã đặt một chiếc nhẫn thiết kế bên công ty, ông ấy đã trả tiền trước nhưng khi chúng tôi hoàn thành lại không liên lạc được với ông ấy nên đành mạn phép mang đến địa chỉ mà ông Hà để lại. - Cô gái đưa một chiếc túi nhỏ về phía Hải Yến.
- Cảm ơn cô. - Hải Yến nhận lấy, ánh mắt nhìn về phía chiếc hộp nhỏ kia khẽ nói. - Tôi sẽ chuyển nó đến cho chồng tôi.
Cô nhân viên hoàn thành xong nhiệm vụ thì cũng cáo từ ra về. Hải Yến đóng cửa lại, cô từ từ mở chiếc hộp kia ra, nhìn thấy một chiếc nhẫn đính một viên kim cương sáng bóng lấp lánh. Hải Yến như ngã quỵ xuống lưng cô tựa vào cửa ra vào... nước mắt rơi xuống mà ôm lấy chiếc nhẫn vào lòng mà khóc lớn... miệng gọi tên Tuấn Anh trong đau đớn khôn nguôi.
Hàn Thế Bảo đưa Kelly quay về biệt thự Hàn gia, nơi mà cô tìm về một chút yên bình khi ở bên con gái của mình. Đứa bé trọng bụng mất đi khiến Kelly vô cùng đau xót, Hoàng Thiên Ân và Hàn phu nhân đã gây ra cái chết cho cha mẹ cô, nay lại giết chết đứa bé còn chưa thành hình trong người cô… cô nhất định sẽ trả thù cho những người thân yêu nhất của mình. Lưới trời lồng lộng, những kẻ độc ác đó sẽ phải trả giá cho những gì bọn họ đã làm.
- Thế Bảo, vì sao ngay từ đầu anh lại không nói cho em biết sự thật, vì sao lại để em sống trong cảm giác vừa hận vừa yêu anh. - Kelly nằm trên giường, đưa mắt nhìn sang Hàn Thế Bảo đang đứng mở cánh cửa sổ ra cho không khí trong lành bên ngoài chiếu vào phòng.
- Là vì anh yêu em. - Hàn Thế Bảo nghiêng đầu nhìn Kelly hơi cười. - Anh không muốn em gặp nguy hiểm, càng không muốn em phải sống trong sự thù hận…
Kelly đưa tay mình về phía Hàn Thế Bảo, ngụ ý muốn anh lại gần bên cạnh mình. Hàn Thế Bảo quay đầu lại, bước tới nắm lấy tay cô… ánh mắt cô đượm buồn nhìn anh mà nói:” Thật ra cảm giác vừa yêu vừa hận một người, nó còn đau đớn và khó chịu hơn… trước khi gặp anh em đã sống một cuộc sống không có chút ý nghĩa, đến khi gặp anh cuộc sống em như lật sang một trang mới… tuy nó chứa nhiều đau buồn và nước mắt nhưng em không hề hối hận vì đã gặp anh, anh chính là người đã cho em cảm giác cuộc sống này có nhiều cung bật khác nhau.”
- Cuối cùng thì chúng ta cũng đã ở bên cạnh nhau, anh sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ gia đình của mình. - Hàn Thế Bảo ôm Kelly vào lòng, đôi môi hôn lên mái tóc cô. - Em chỉ cần hứa với anh một việc, đừng liều lĩnh tự quyết định bất cứ việc gì cả…
Kelly tựa đầu mình vào lòng ngực anh, một mình anh liệu có thể chóng lại Hàn phu nhân sao… vì cô mà Tuấn Anh đã chết oan uổng như vậy, cô thật sự không muốn ngồi yên một chỗ mà nhìn… Hàn phu nhân bà ta, đã quá xem thường Kelly này rồi. Nhưng cô lại không muốn Hàn Thế Bảo lo lắng cho mình hơn nữa, Kelly khẽ gật đầu.
Từ bên ngoài Tú Anh đẩy cửa vào, nét mặt đượm buồn nhưng hơi khẩn trương... nhìn thấy Hàn Thế Bảo đang ôm Kelly thì hơi khựng lại. Hàn Thế Bảo nghe tiếng người bên ngoài đi vào thì cũng buông Kelly ra, nhìn về phía Tú Anh.
- Hàn tổng, Hàn phu nhân bà ta đang triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp. - Tú Anh lo lắng nói.
- Mục tiêu của bà ta trong đó có The Win, bà ta cứ nghĩ rằng The Win thuộc về gia sản của cha bà ấy. - Hàn Thế Bảo bước lại gần phía Tú Anh. - Nhưng rất tiếc, bà ta mãi mãi không phải là đối thủ của tôi. - Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi cười, vỗ vào vai Tú Anh như muốn Tú Anh an tâm.
Tú Anh hơi ngẩng ngươi lo lắng, không phải lần đó Hàn tổng đã kí vào hồ sơ chuyển giao hết tất cả tài sản cho Hàn phu nhân, trong đó bao gồm cả cổ phần của The Win. Nhìn thấy nét mặt không một chút lo lắng của Hàn tổng mà Tú Anh vô cùng khó hiểu, phải chăng là anh ta chấp nhận bỏ tất cả chỉ cần có Kelly mà thôi.
Từ bên ngoài người làm trong Hàn gia đứng ngoài cửa phòng khẽ thông báo có người đến tìm Hàn Thế Bảo. Khi anh bước ra ngoài thì nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự đang ngồi ngoài phòng khách, khi thấy Hàn Thế Bảo bước ra liền đứng lên hơi nghiêng đầu chào anh.
- Ông đây là? - Hàn Thế Bảo hỏi.
- Xìn chào Hàn tổng, tôi thay mặt Hàn phu nhân đến để lấy một thứ từ cậu. - Người đàn ông kia nói.
- Hàn phu nhân muốn lấy thứ gì từ tôi? - Hàn Thế Bảo lại hỏi.
- Là một đoạn clip. - Người đàn ông kia đáp.
Hàn Thế Bảo à lên một tiếng, sau đó nhìn sang Tú Anh. Tú Anh đi vào bên trong phòng làm việc mà lấy ra một chiếc camera ngụy trang, bên cạnh đó là một chiếc đĩa phim đặt lên bàn.
- Tôi đã hứa sẽ đưa những thứ này cho bà ấy thì chắc chắn sẽ đưa. - Hàn Thế Bảo đáp. - Chỉ mong ông quay về nhắn với bà ấy vài lời.
- Hàn tổng cứ nói, tôi sẽ giúp cậu.
- Nói với bà ta… mọi việc chưa kết thúc đâu, có lẽ chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
- Vâng, tôi sẽ chuyển lời giúp cậu. Cáo từ. - Người đàn ông kia cầm lấy thứ cần thiết rồi nhanh chóng rời khỏi ánh mắt như muốn giết người của Hàn Thế Bảo.
Tú Anh từ phía sau bước tới một bước, nhìn về phía Hàn Thế Bảo… miệng muốn nói nhưng lại ngập ngừng không mở lời được.
- Cậu muốn hỏi vì sao tôi lại đưa cái đoạn clip đó cho bà ta, vì sao không nộp cho cảnh sát ư? - Hàn Thế Bảo hỏi.
Tú Anh gật đầu, tâm tư của cậu bị anh đoán biết.
Hàn Thế Bảo nhếch môi cười:” Cái chết của nhà họ Phạm, đã hết thời hạn điều tra. Chỉ là bà ta quá hoảng sợ nên không để ý đến điều đó, dù clip đó chúng ta có trình nộp cho phía cảnh sát… họ cũng không thể làm gì bà ta.”
- Nghĩa là không thể làm gì bà ta nữa ư?
- Tất nhiên là bà ta sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với Tuấn Anh, với đứa con vô tội của tôi. - Hàn Thế Bảo bóp mạnh tay mình lại. - Bà ta… phải sống không bằng chết.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, Hàn Thế Bảo ngồi tại vị trí cao nhất.. bên cạnh là Hàn phu nhân đang đắc ý. Hàn phu nhân không phải là loại ham muốn tài sản tiền tài, chỉ là bà ta không muốn tài sản này thuộc về những đứa con của người đàn bà mà bà ta thù hận. Bên dưới là những ánh mắt đang ái ngại nhìn về phía hai mẹ con nhà họ Hàn đang đối đầu nhau, đang phân vân không biết sẽ theo người nào.
- Hôm nay tôi đến đây triệu tập cuộc họp các vị trong ban hội đồng quản trị để bàn bạc một số vấn đề liên quan đến The Win. Mà quan trọng nhất chính là chức vụ tổng giám đốc của The Win, do ông Hàn Thế Bảo đang đảm nhiệm. - Hàn phu nhân đứng lên nói. - Hiện tại, cổ phần của ông Hàn Thế Bảo đã không còn trong công ty của chúng ta, chúng ta cần thiết phải đổi một tổng giám đốc có cổ phần cao nhất.
Lời nói của Hàn phu nhân khiến mọi người trong phòng họp kinh ngạc nhìn sau, tiếng bàn tán xì xầm, những ánh mắt nghi ngại hướng về Hàn Thế Bảo.
Anh vẫn không lên tiếng, vẫn ung dung ngồi đó để mặc Hàn phu nhân muốn nói điều gì thì nói.
- Hàn tổng, anh nghĩ tôi nói có đúng không… người đứng đầu The Win phải là người có số cổ phần tại The Win cao nhất. - Hàn phu nhân nhếch môi cười.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Hàn phu nhân đây. - Hàn Thế Bảo lên tiếng.
Kết quả điều tra về số cổ phần của các cổ đông được công bố. Người đại diện đứng lên mà tuyên bố.
- Cổ phần của Hàn phu nhân tại The Win là 35%... là người nắm cổ phần cao nhất ở The Win, tiếp theo đó là cổ phần của cậu Hàn Thế Hào là 34%.... vì vậy chúng ta sẽ phải có một cuộc bầu chọn cho hai vị đại diện này.
Hàn phu nhân tức giận nhìn về phía Hàn Thế Bảo… thì ra là ngoài luật sư Hà ra thì anh đã tìm một luật sư khác ngầm thực hiện việc chuyển ⅔ số cổ phần của anh cho Win trước… số cổ phần còn lại sẽ được chuyển cho Hàn phu nhân để bà ta không để ý đến.
- Win là một đứa trẻ hỷ mũi chưa sạch… các vị có thể tin tưởng mà giao cả The Win cho thằng bé ấy sao? - Hàn phu nhân đánh đồng các vị cổ đông.
Những người còn lại cảm thấy Hàn phu nhân nói cũng có lý… Win xem ra chỉ là một đứa trẻ con làm sao có thể gánh vác cả một tập đoàn to lớn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì Hàn phu nhân là một người có nhiều kinh nghiệm trên thương trường hơn, tuy vậy họ vẫn muốn tổng giám đốc là Hàn Thế Bảo… bao năm qua dẫn dắt The Win ngày càng phát triển, họ thu lợi không biết bao nhiêu.
Cuộc bầu chọn diễn ra khá căng thẳng, mọi người là suy nghĩ cho lợi ích trước mắt của mình bà đều bầu chọn cho Hàn phu nhân… cũng vài người vì nể Hàn Thế Bảo bao nhiêu năm qua giúp đỡ nên bỏ phiếu cho Win.
|
Kết quả chính là Hàn phu nhân và các cổ đông khác cộng lại chính là 42%. Còn Win chỉ có vỏn vẹn 38%.
- Tôi xin tuyên bố, Hàn phu nhân được nhiều phiếu hơn… và chính là tổng giám đốc mới của tập đoàn The Win.
Tiếng vỗ tay vang lên… cánh cửa phòng họp mở ra khiến mọi người hơi ngạc nhiên nhìn ra ngoài.
- Khoan đã, mọi người họp hội đồng quả trị… lại không mời tôi ư? - Triệu Hải Yến từ bên ngoài đi vào.
Các vị cổ đông đều ngạc nhiên trước câu nói của Hải Yến… cô ta là ai mà lai5co1 thể đi vào nơi này.
- Xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Hải Yến… tôi đang giữ 20% cổ phần của The Win…- Hải Yến đi về phía sau Hàn Thế Bảo mà nói.
- Quả nhiên là cô rồi, tôi đang suy nghĩ 20% cổ phần kia đang ở đâu. Vậy cô hãy cho tôi một lá phiếu bầu chọn.
Hàn phu nhân nhìn Triệu Hải Yến thì nhận ra đây chính người của Tuấn Anh. Bà giết đi Tuấn Anh, cô là ủng hộ bà là chuyện không thể rồi. Chẳng lẽ đường thắng đang đợi trước mắt, lại thua thảm hại như vậy.
- Tôi tất nhiên ủng hộ Win rồi. - Triệu Hải Yến nhúng vai. - Tôi tin tưởng Hàn tổng tài giỏi như vậy, con trai của anh ấy cũng sẽ không kém cha mình.
- Vậy xem như kết quả đã rõ rồi… The Win sẽ thay đổi tổng giám đốc mới… người đó chính là Hàn Thế Hào… - Hàn Thế Bảo đứng lên mà nói. - Cuộc họp đến đây là kết thúc.
Hàn Thế Bảo nói xong liền bỏ ra ngoài… vậy là mọi việc đã diễn ra giống như anh hằng mong muốn… anh sẽ để lại The Win này cho Win… còn anh sẽ rời khỏi cái nơi không thuộc về anh.
- Hàn tổng, nghe nói anh đã tìm thấy thi thể của anh ấy… tôi muốn đến nhìn anh ấy lần cuối. - Hải Yến đau lòng mà nói
Hàn Thế Bảo quay lại, lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền mà Tuấn Anh hay đeo trên cổ đưa về phía Hải Yến mà nói:” Đừng quá đau lòng… đây là thứ duy nhất còn nguyên vẹn.”
- Thứ duy nhất con nguyên vẹn. - Hải Yến lùi về su một bước, ánh mắt nhìn Hàn Thế Bảo kinh ngạc.
- Vị trí Tuấn Anh đứng gần với bom… khi tìm kiếm đã không còn gì nữa… tôi nghĩ cô không nên đến đó. Cô lại đang có thai, đừng quá xúc động mà không tốt cho đứa trẻ.
Hải Yến cầm trên tay sợi dây quen thuộc mà cô thường thấy nằm trên cổ anh. Vì sao mọi thứ lại trở nên tàn nhẫn với cô như vậy.
- Là ai, là ai đã giết anh ấy… là ai? - Hải Yến hét lên.
- Triệu Hải Yến… nếu cô thật sự yêu cậu ấy hãy cố gắng vượt qua mọi đau đớn hiện tại.. cái chết của Tuấn Anh… tôi nhất định giúp cô trả thù. - Hàn Thế Bảo khẽ đáp. - Và cảm ơn vì đã giúp tôi trong việc vừa qua.
- Chỉ là… nếu là Tuấn Anh… anh ấy sẽ làm như vậy, tôi chỉ thay anh ấy làm như thế… Hàn tổng, anh nhất định phải giữ lời hứa với tôi… Tuấn Anh không thể chết một cách oan uổng như vậy.
Tại biệt thự Hàn gia, Tiểu Hân đang ngồi ngoài vườn thì nhớ đến mẹ Kelly mà chạy vào bên trong.
- Mẹ, mẹ định đi đâu vậy. - Tiểu Hân nhìn thấy Kelly mặc một bộ quần áo màu đen mà hỏi.
- Tiểu Hân ở nhà ngoan không được bước ra ngoài… mẹ phải đi ra ngoài một chút.- Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói. - Nếu baba con có quay về, con nói mẹ rất mệt nên đã căn dặn baba không được làm phiền mẹ, hiểu không?
- Dạ, con hiểu. - Tiểu Hân ôm con gấu bông mà gật đầu. - Vì sao lại nói dối baba ạ. Nói dối là không tốt.
- Lớn lên con sẽ hiểu... - Kelly nói xong, hôn lên má Tiểu Hân rồi bay từ cửa sổ ra ngoài... trước tiên phải đi tìm Hoàng Thiên Ân... chính vì anh ta mà bé con của cô mất đi.
|