Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 45 : Thay tã
“Bác đi đường cẩn thận!” Bạch Ngưng ở phía sau gọi với theo, dáng vẻ sốt ruột. Ngôn Lạc Quân nhìn cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Bác Thẩm vừa mới đi, trên tầng đã truyền đến tiếng Hinh Hinh khóc. Bạch Ngưng vừa nghe, lập tức chạy lên tầng. Chẳng bao lâu sau trên tầng lại truyền tới tiếng “cộp cộp cộp”. Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bạch Ngưng từ đầu kia hành lang ôm Hinh Hinh chạy tới, gấp gáp nói: “Ngôn Lạc Quân, anh. . . . . . Đi lên đây một chút.” Đợi Ngôn Lạc Quân nghi ngờ đứng lên thì cô đã ôm Hinh Hinh chạy trở về. Vừa vào phòng trẻ con, Bạch Ngưng liền cầm bịch tã giấy nói: “Cái này. . . . . . anh biết làm không?” Ngôn Lạc Quân khinh thường nói: “Cái này thì có gì mà không biết, chẳng lẽ cô chăm con bé lâu vậy rồi mà còn không biết?” Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Vậy anh thay cho Hinh Hinh đi.” Ngôn Lạc Quân đi tới, bế lấy Hinh Hinh ôm ở trên đùi, sau đó đi lấy tã giấy. “Ai –” Bạch Ngưng gấp gáp nói: “Cẩn thận đầu con bé, mau nâng đầu con bé lên, không thể để cho trẻ con ngửa đầu ra sau .” Ngôn Lạc Quân luống cuống tay chân đỡ đầu Hinh Hinh . “Cánh tay cánh tay! Sao anh vặn tay con bé !” Bạch Ngưng lại lập tức kêu lên, nghiêng người qua giúp hắn đặt cánh tay Hinh Hinh vào đúng chỗ. Hai phút sau, Hinh Hinh càng khóc to hơn. Bạch Ngưng lạnh lùng nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: “Anh vốn cũng không biết làm phải không?” Mặt Ngôn Lạc Quân hơi đỏ lên, nói: “Vốn rất đơn giản mà, làm sao tôi biết chỗ nào có thể đụng chỗ nào không thể đụng chứ.” “Thì sao? Con bé mới được mấy tháng? Xương còn chưa cứng, có thể chịu được anh hành hạ như vậy sao!” Bạch Ngưng ôm lấy đứa bé, tức giận nói. Ngôn Lạc Quân không phục cãi lại: “Vậy cô hôm nào cũng ôm, sao không biết làm? Chỉ giỏi ngày ngày làm bộ.” “Vậy. . . . . . không phải có Bác Thẩm sao?” Bạch Ngưng chột dạ trả lời. Có phải cô không muốn học đâu cơ chứ? Chẳng biết làm gì, bây giờ không có Bác Thẩm ở đây liền hoàn toàn không biết nên làm thế nào. “Đúng rồi, Tiểu Quyên đâu rồi, gọi tiểu Quyên tới!” Bạch Ngưng đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói. Ngôn Lạc Quân ném tã giấy bị hắn làm dính dúm lại, lấy cái mới ra, nói: “Đi rồi.” “Cái gì?” Bạch Ngưng giật mình nói: “Không phải hôm qua còn ở đây sao? Sao lại đi rồi?” “Là đi rồi, tối hôm qua bị tôi đuổi rồi.” “Anh. . . . . .” Bạch Ngưng nói: “Anh thật đúng là biết chọn thời điểm đấy, sớm không đuổi muộn không đuổi, cố tình đợi đến lúc này mới đuổi!” Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên nói: “Chẳng lẽ tôi có siêu năng lực sao? Sao tôi biết hôm nay Bác Thẩm có chuyện chứ? Được rồi, cô ôm con bé đi để tôi làm.” Hai người vừa tranh cãi, vừa cố gắng mặc tã giấy cho Hinh Hinh. Tiếng khóc của Hinh Hinh càng lúc càng lớn càng ngày càng bi thảm. “Anh nhanh tay lên, đến bây giờ con bé còn chưa được ăn đâu!” Bạch Ngưng thúc giục. Ngôn Lạc Quân đã mệt chảy cả mồ hôi, nói: “Có giỏi thì cô làm đi, tôi cũng muốn nhanh lắm chứ!” “Hai đứa. . . . . .” Hoàng Mạn Văn đứng ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc. Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?” Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ.” Hoàng Mạn Văn nhìn bọn họ, thử dò xét hỏi: “Hai đứa. . . . . . Đang giúp Hinh Hinh thay tã à?” Ngôn Lạc Quân và Bạch Ngưng liếc mắt nhìn nhau, sau đó chuyển sang nhìn Hoàng Mạn Văn, cùng gật đầu. Hoàng Mạn Văn vừa giật mình vừa buồn cười, đi tới nói: “Để mẹ, nhìn bộ dạng nhếch nhác của hai đứa này.” Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, giao Hinh Hinh cho bà.
|
Chương 46 : Mẹ chồng giá lâm
Hoàng Mạn Văn ôm lấy đứa bé, thuần thục thay tã giấy sau đó hòa sữa bột, cầm thìa nhỏ cùng Bạch Ngưng từng miếng từng miếng cho Hinh Hinh ăn no. Hinh Hinh mới bắt đầu cũng khóc lớn về sau chỉ nức nở, cuối cùng cũng cười. Ngôn Lạc Quân đứng bên nhìn, cảm thấy cô gái bé nhỏ này thật đáng yêu. Nhìn cô, ôm cô sẽ không kìm chế được muốn đem tình yêu cùng dịu dàng cho cô. Cho ăn xong sữa bột, Hoàng Mạn Văn nói với Ngôn Lạc Quân: “Lúc này mới nghe lời à. Làm ba rồi mà không quan tâm đến con, không có chút ý thức trách nhiệm nào cả, hoàn toàn còn chưa trưởng thành.” Ngôn Lạc Quân không vui hừ một tiếng, nhìn về phía Hinh Hinh trong lòng bà. “Tĩnh Hàm cũng học ôm con rồi thì con cũng nên học làm cha đi.” Hoàng Mạn Văn nói, đưa Hinh Hinh đang vui mừng y y nha nha về phía hắn. Ngôn Lạc Quân sửng sốt một chút, rất cẩn thận nhận lấy Hinh Hinh chỉ sợ lại làm con bé ngử đầu ra sau hoặc làm trật tay bé. Khi đã ôm tốt, nhìn con bé nhìn hắn cười, Ngôn Lạc Quân cũng không nhịn được cười với con bé. Ai biết Hinh Hinh đột nhiên “ba” một tiếng. Ngôn Lạc Quân lập tức hét lớn: “Mau nghe xem, con bé gọi con là ba, con bé gọi con là ba đấy!” Hoàng Mạn Văn không nhịn được cúi đầu cười một tiếng. Bạch Ngưng khinh bỉ liếc hắn một cái, nói: “Còn nhỏ như vậy sao đã nói được, lúc tôi ôm con bé cũng sẽ ‘baba¬ba’ không thôi.” Cuối cùng, còn lẩm bẩm trong miệng “Ngu ngốc” . Ngôn Lạc Quân đáp trả: “Có bản lĩnh cô để con bé gọi cô là mẹ đi, tôi thấy ‘ma’ dễ phát âm hơn ‘ba’ mà.” “Con bé dĩ nhiên gọi rồi, ngày hôm vừa gọi xong.” Bạch Ngưng nói. “Vậy bây giờ cô để con bé gọi lại xem nào.” “Con bé sao nghe hiểu được!” “Nhưng chính con bé đã gọi ba đấy thôi?” Ngôn Lạc Quân đắc ý nói. “Nhàm chán, ngây thơ.” Bạch Ngưng quay đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn. “Cô nói ai đấy?” Hoàng Mạn Văn ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, sửng sốt một chút ngay sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Xem ra hai đứa sống rất tốt, mẹ sang Mĩ cũng yên tâm được rồi.” Ngôn Lạc Quân kỳ quái nói: “Đi Mĩ làm gì?” Hoàng Mạn Văn nói: “Bên kia bận rộn, sắp tới ba con cũng sẽ không trở lại được, mẹ cũng phải sang, có lẽ đến tết âm mới có thể về. Cho nên trước khi đi tới thăm các con một lần. Hành lý mẹ cũng mang theo rồi đang đặt ở tầng dưới, hôm nay ở lại đây một đêm, ngày mai đến sân bay luôn.” “Vâng, tết âm mẹ về cũng được, nếu không về được thì để bọn con sang Mĩ.” Nói xong, Ngôn Lạc Quân nhìn Bạch Ngưng, cười nói: “Nói không chừng khi đó chúng con còn có thể mang em trai hoặc em gái của Hinh Hinh theo.” Nghe lời này Bạch Ngưng mặt đỏ cúi đầu, nhe răng thầm mắng Ngôn Lạc Quân không biết xấu hổ. Hoàng Mạn Văn cười một tiếng, nói: “Nếu thực sự được như vậy thì tốt quá, sợ ba con sẽ vui đến phát điên mất.” Ngôn Lạc Quân liếc mắt nhìn Bạch Ngưng cười, mang theo vẻ hài lòng khi trêu ghẹo thành công. Hoàng Mạn Văn lại nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua nói chuyện điện thoại với ba con, ông ấy có ý cho con sang tổng bộ ở Mĩ.” Ngôn Lạc Quân đùa với Hinh Hinh, nói: “Không phải ông ấy nói để con ở đây làm ba đến năm năm sao? Sao nhanh như vậy?” “Là cảm thấy con làm như vậy là được rồi chứ sao.” Hoàng Mạn Văn nói: “Đây cũng là cơ hội ba con cho con khẳng định. Nghe ý ông ấy thì dường như đã quyết định rồi, cho con đến tổng bộ làm mấy năm, kinh nghiệm đủ rồi sẽ giao công ty cho con, ông ấy cũng vui vẻ nhẹ nhàng.” Ngôn Lạc Quân thở dài nói: “Vậy con đây sẽ không nhẹ nhàng, tuổi còn trẻ đã mệt sống mệt chết.” “Ông con, ba con, khi bằng tuổi con bây giờ còn mệt hơn!” Hoàng Mạn Văn cười nói.
|
Chương 47 : Mẹ chồng giá lâm 2
Hàn huyên cùng Hoàng Mạn Văn một lúc đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. Vấn đề tới, Bác Thẩm cùng Tiểu Quyên đều không ở đây, không ai nấu cơm. Hoàng Mạn Văn nói: “Nếu không thì ra bên ngoài ăn đi.” “Chẳng phải lâu rồi mẹ không ra ngoài ăn rồi sao? Hơn nữa mang theo Hinh Hinh cũng không tiện.” Ngôn Lạc Quân nói xong, liền nhìn về phía Bạch Ngưng. “Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng ngây người. “Cô không biết làm à?” “Biết chun chút.” “Vậy còn không mau đi làm?” Ngôn Lạc Quân sai bảo cô rất hợp tình hợp lý. Bạch Ngưng trừng hắn một cái, ở trước mặt mẹ chồng cô cũng không tiện nói gì thêm chỉ đành phải ngoan ngoãn đi làm. Ngôn Lạc Quân ôm lấy Hinh Hinh, nói: “Hinh Hinh à ba đánh cuộc với con, ba cùng bà nội con ăn xong cơm mẹ con nấu nhất định sẽ lưu lại ám ảnh.” Bạch Ngưng căm tức nhìn hắn, xoay người đi vào bếp. Sau khi Bạch Ngưng đi, Hoàng Mạn Văn không nhịn được hỏi: “Hai đứa xảy ra chuyện gì sao?” “Cái gì?” Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên nói. Hoàng Mạn Văn cười một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa, nói: “Ở nhà làm chồng làm cha cho tốt, đừng làm mấy chuyện linh tinh như báo chí viết.” “Được rồi được rồi, mẹ đừng lúc nào cũng nói con như thế chứ, con đã làm ba người ta rồi đấy.” “Hôm nay mới có chút dáng vẻ, trước kia nhìn không ra .” Hoàng Mạn Văn nói. Bạch Ngưng ở bên trong phòng bếp chọn nguyên liệu, nghĩ xem nên làm cái gì. Nghe ý của Ngôn Lạc Quân thì dường như Hứa Tĩnh Hàm ở Ngôn gia chưa làm cơm bao giờ. May mà chưa làm, bằng không mùi vị không giống thì không biết phải nói thế nào. Dù sao thì lúc trước Hứa Tĩnh Hàm cũng không phải mẫu người vợ ngoan mẹ hiền, thức ăn làm thế nào cũng được, có thể nuốt được là ok. Mà cô tin cơm mình làm chắc chắn nuốt được. Một lát sau Bạch Ngưng bưng ra năm món ăn một món canh. Nhìn thấy mấy món ăn này Ngôn Lạc Quân và Hoàng Mạn Văn đều giật mình sửng sốt. Hứa Tĩnh Hàm làm đẹp trang điểm là hạng nhất, mánh khoé xã giao là hạng nhất, chiêu trò trước mặt ký giả cũng là hạng nhất, thật không ngờ cô nấu ăn cũng không tệ. Cô là mẫu người lên được phòng khách, xuống được phòng bếp sao*? Ngôn Lạc Quân vừa chuẩn bị chế nhạo mùi vị đồ ăn cô làm, nhưng ăn một miếng thì không có gì lý do gì để chế nhạo. Tuy không thể nói là trình độ xuất thần nhập hóa, cũng không ngon bằng Bác Thẩm làm, nhưng hai mươi mấy tuổi có thể làm như vậy cũng coi như không tệ, ít nhất là trên mức trung bình. Hoàng Mạn Văn nhìn đồ ăn trong lòng tràn đầy vui mừng. Ban đầu Ngôn Lạc Quân muốn kết hôn với Hứa Tĩnh Hàm bà vô cùng không muốn, nhưng Ngôn gia không thể không chịu trách nhiệm về những chuyện mình đã làm. Hứa Tĩnh Hàm có cốt nhục của Ngôn gia, không thể không cưới. Sau này nhìn cuộc sống của cô không khác gì trước đây, không đi ra ngoài điên khùng thì cũng lầm lì như u hồn, khiến bà gặp lần nào cũng bực mình. Không ngờ hai lần này cô lại khá hơn, Ngôn Lạc Quân đối với cô cũng thân thiện hơn rất nhiều, giống như đã trải qua cuộc sống vợ chồng ân ái hạnh phúc. Đến xế chiều, Bạch Ngưng đang chuẩn bị đi làm cơm thì Bác Thẩm trở về. “Bác Thẩm, sao đã về rồi, sao không ở lại chăm sóc cho con gái bác đã?” Bạch Ngưng hỏi. Bác Thẩm nói: “Ban đầu bác sĩ nói phải phẫu thuật, sau lại nói có thể dùng cách trị liệu bảo thủ, truyền mấy bình dịch xem sao. Buổi sáng truyền hai chai, đã thấy khá lên nhiều, bụng cũng không đau nữa, nên tôi liền về.” “Vậy có được không?” “Cám ơn phu nhân đã quan tâm, bác sĩ nói nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ ổn, chỉ cần truyền mấy ngày là khỏe.” Bác Thẩm nói. Bạch Ngưng yên tâm, nói: “Vậy thì tốt.” Buổi tuối, Bạch Ngưng đang kéo rèm cửa sổ thì Ngôn Lạc Quân đi vào. “Anh vào đây làm gì?” Khẩu khí của Bạch Ngưng không tốt. (*) Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp: Ý chỉ những phụ nữ ‘giỏi việc nước đảm việc nhà’
|
Bn là con trai mà viết dc z thiệt là ....ngoài sức tưởng tượng của mình , lời văn vô cùng bá đạo mà bn có cần diễn tả cảnh hôn chi tiết z k ? Đọc mà mình tốn cả lít máu mũi ak , khi nào có chap hú mình 1 tiếng nhen !!!
|
Chương 48 : Cùng giường
“Đi tắm rồi đi ngủ thôi.” Ngôn Lạc Quân ném áo ngủ lên trên giường, ngồi xuống. Bạch Ngưng hoảng sợ, hỏi vội: “Anh có ý gì?” “Có ý gì à? Chẳng lẽ để mẹ biết chúng ta ở riêng?” Ngôn Lạc Quân lập tức nằm dài ra giường, nhìn cô nói: “Nói đi, là cô tắm trước hay là tôi tắm trước.” “Anh. . . . . .” Bạch Ngưng không chịu nổi cái ánh mắt mập mờ kia, nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng nghĩ xem nên làm thế nào. Nếu như ngủ chung, hắn nhất định. . . . . . Nhất định sẽ làm chuyện gì đó. Nhưng cô đâu có lý do gì đuổi hắn đi? Làm thế nào bây giờ? Không nghĩ ra được gì, cô đành phải nói: “Anh tắm trước, tôi. . . . . . Đợi lát nữa.” Nói Lạc Quân cười cười, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Bên trong tiếng nước chảy ào ào, bên ngoài Bạch Ngưng đứng ngồi không yên. Chỉ lát sau, Ngôn Lạc Quân khoác áo ngủ màu trắng đi ra, nói: “Tôi xong rồi, cô vào đi.” Bạch Ngưng nuốt “ực” một tiếng, đứng trước tủ treo quần áo sửa sang lại quần áo. Ngôn Lạc Quân nằm lên giường, nhìn cô một lát, nói: “Cô rảnh quá à? Loay hoay với bộ quần áo đấy làm gì?” “Anh quản tôi à.” Bạch Ngưng trả lời. “Nếu không, cô không tắm tôi cũng không ngại đâu.” Ngôn Lạc Quân nói. “Ai không tắm, anh mới không tắm ý!” Bạch Ngưng đóng tủ treo quần áo, vào phòng tắm. Nửa giờ sau, vẫn chưa ra, còn vang tiếng nước chảy. Một giờ sau, vẫn chưa chịu ra, tiếng nước vẫn vang như thế. Một giờ 20 phút sau, Ngôn Lạc Quân cầm lấy di động cô để ở trên bàn, tìm số điện của mình trong danh bạ, đổi “Ngôn Lạc Quân” thành” Ông xã” , đứng đầu trong danh bạ, số gọi tắt là số 1. Sau đó lại cầm điện thoại di động của mình đổi “Hứa Tĩnh Hàm” thành “Bà xã”, đứng đầu trong danh sách, số gọi tắt là nút số “1″ . Cuối cùng, còn gọi cho “Bà xã” một cuộc điện thoại. Chuông điện thoại vang, Ngôn Lạc Quân cầm điện thoại di động lên, đi tới bên ngoài cửa phòng tắm nói: “Có người gọi cô này!” “Ai vậy?” Bạch Ngưng ở bên trong hỏi. “Không biết, cô tự xem đi!” “Vậy thì kệ nó.” Bạch Ngưng nói. Dù sao người quen biết Hứa Tĩnh Hàm cô cũng không biết, cũng không biết nói thế nào. “Nhanh lên một chút, mở cửa cầm điện thoại!” Ngôn Lạc Quân không nhịn được nói. Hắn thúc giục rất vội vã, Bạch Ngưng không thể làm gì khác hơn là hơi hé cửa ra vươn tay chuẩn bị cầm lấy di động. Ai biết Ngôn Lạc Quân lại đẩy cửa một cái, chen vào. “A –” Bạch Ngưng hét ầm lên, Ngôn Lạc Quân nhìn cô, hỏi: “Cô đã tắm xong từ lâu rồi đúng không?” Bạch Ngưng nhìn vòi hoa sen vẫn đang chảy nước “rào rào”, sau đó nhìn mình đã mặc quần áo, thật lâu sau mới nói: “Tôi. . . . . . tắm xong rồi, giờ đang làm mặt nạ dưỡng da.” “Mặt nạ làm xong chưa.” Ngôn Lạc Quân không vui nhìn cô chằm chằm nói. Bạch Ngưng chột dạ cúi đầu, nói: “Vừa mới làm xong.” “Vậy sao còn không ra ngoài?” Ngôn Lạc Quân nói xong, kéo cửa đi ra khỏi phòng tắm. Ngôn Lạc Quân lên giường, cô cũng không thể làm gì khác hơn là lên giường theo hắn. Vừa mới ngồi xuống đã vội vã muốn tìm chút chuyện để làm. Nhìn thấy điện thoại di động trên tay hắn, cô vội nói: “Đưa di động cho tôi.” Ngôn Lạc Quân đưa điện thoại di động cho cô, Bạch Ngưng nhìn: 1 cuộc gọi nhỡ, ông xã. Cô quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang nhìn mình cười cực kỳ đáng khinh. Bạch Ngưng sợ hãi, ngoài mặt lại làm bộ như không có việc gì nói: “Anh rảnh quá nhỉ.” Ngôn Lạc Quân nói: “Để cho cô chờ tôi tắm 1-2 tiếng thì cô có rảnh không ?” “Ai bắt anh chờ tôi, sao anh không ngủ trước đi.” Trong lòng Bạch Ngưng hoang mang rối loạn . “Không cần làm bài tập sao? Chẳng lẽ để một mình tôi làm à? Tôi là người đã kết hôn rồi đấy.” Ngôn Lạc Quân nhìn cô nói. Bạch Ngưng muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng khuôn mặt đỏ ửng lại bán đứng cô. Ngôn Lạc Quân đưa tay vào trong áo ngủ của cô. Bạch Ngưng tránh sang một bên, vội la lên: “Tôi đến ngày rồi!” “Vậy sao?” Ngôn Lạc Quân đưa tay sờ về phía quần lót của cô. P/s: Anh kute khó đỡ mà cũng vô sỉ số 1 luôn Xem anh có mầm thịt được chị không nhé
|