Vợ Ngốc
|
|
|
Oa oa hay wá ik hóg chương ms a..... K pk phía sau sao đây.... Thật moq a....
|
Chương 29
Căn phòng ngủ rộng lớn vô cùng lộn xộn, áo quần, giấy tờ nằm rải rác quanh phòng, hộc bàn, tủ quần áo đều bị mở toang .. . Trên chiếc giường vẫn còn vương vãi gối nằm một nơi, chăn nằm một nơi, Diệp Hạo vẫn ngồi thừ vậy ôm Nhạc Ân, chỉ khác biệt tư thế ôm, bây giờ Diệp Hạo đang ngồi dựa vào đầu giường,vòng hai chân để Nhạc Ân ngồi vào,để cô kê đầu lên cánh tay mình, bàn tay kia thì vuốt ve khuôn mặt đang ngủ, còn đôi mắt thì nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ cô mệt quá mà ngủ, cũng có lẽ cô sợ quá mà ngủ, dù là gì đi nữa, anh vẫn đau lòng.
" Ân Ân, anh là một thằng không ra gì, anh cũng là một thằng ngốc, anh còn ngốc hơn em ngàn vạn lần, Ân Ân, anh đã sai rồi ..."
Diệp Hạo ghì trán mình lên trán Nhạc Ân, nhắm mắt lại mà thì thầm. Anh là một thằng không ra gì, vì anh đã nói với cô không biết mấy lần là sẽ không rời xa cô nữa, vậy mà lần này anh lại để cô gặp nguy hiểm. Anh là một thằng ngốc, chuyện chẳng có gì to lớn, chỉ tại anh ích kỉ ghen tuông vô lý , mà để cô thêm một lần tổn thương. Anh có còn tư cách để mà ghen tuông nữa không đây, anh có còn tư cách để mà hứa hẹn với cô nữa không đây ??
Nhưng, anh mãi mãi không để cô rời khỏi anh, một lần sai lầm, lại thêm một lần, đã đủ cho anh phải cảnh tỉnh mình, đã đủ cho anh sợ hãi tột độ rồi.
Diệp Hạo khẽ chạm môi mình vào đôi môi nhỏ, anh thì thào
" Ân Ân , chúng ta về nhà thôi "
----------------------------------------------------
Dưới đại sảnh bây giờ có mặt đầy đủ người nhà họ Diệp,kể cả Diệp Tề mới đi ra ngoài cũng đã trở về.
" Thế nào ??" Diệp lão ngồi ở ghế chính giữa, nhìn Diệp Tề hỏi, giọng điệu bình thản, không còn tức giận như hồi nãy nữa, quả xứng danh là đầu tàu của Diệp gia, luôn biết khống chế tâm tình của mình.
Một câu hỏi khiến 2 người thấp thỏm không yên, bà Diệp là ngay lập tức muốn biết là ai đã làm, bà hy vọng Nhạc Ân chính là thủ phạm, Chu Lệ Băng thì lo sợ mình bị phát hiện đến run run đôi bàn tay, phải cố gắng hết sức lực mới khắc chế được.
"Thưa ông, cháu không gọi cho cảnh sát " Diệp Tề thản nhiên nói, bàn tay đang vân vê chiếc nhẫn kim cương trên tay
" Tại sao ??"
" Tại sao ??"
Hai tiếng tại sao đồng thời vang lên, một là giọng nói khó hiểu của Diệp lão, một là giọng nói tức giận của bà Diệp.
Diệp lão chỉ cần nhìn qua thần sắc Diệp Tề là đủ biết anh đang có ẩn ý, chỉ là ông đang phối hợp với anh. Nhưng bà Diệp thì không hài lòng với Diệp Tề, vì Nhạc Ân mà bà bị Diệp lão mắng giữa bao nhiêu người, món nợ này bà phải đòi lại, phải để đứa con hoang kia không thể hống hách.
" Lệ Băng, phòng của cô còn mất thứ gì quý giá nữa không ??" Diệp Tề không trả lời câu hỏi của hai người lớn mà đột nhiên hỏi Chu Lệ Băng.
Chu Lệ Băng bất ngờ bị hỏi đến thì giật mình hoảng sợ, anh ta hỏi vậy là có ý gì, anh ta đã nghi ngờ được điều gì ư?? Chu Lệ Băng hoảng hốt
" Em mất gì cứ nói ra, nếu em không mất gì thì chúng ta báo cảnh sát làm gì , phòng anh không có gì quý giá, phòng em cũng không mất đồ, chúng ta báo họ đến để vinh dạnh nhà họ Diệp chúng ta sao ??" Diệp Bảo mĩm cười giải thích cho Chu Lệ Băng hiểu, câu cuối lại nhấn mạnh không hiểu đang muốn ngụ ý điều gì. Nhưng câu nói này của anh làm Chu Lệ Băng thở phào nhẹ nhõm, vội lên tiếng
" Dạ em không mất thứ gì, chỉ là phòng hơi rối tung và ... và ... " Chu Lệ Băng ngập ngừng nhìn chiếc nhẫn trên tay Diệp Tề.
" Vậy thì thôi, chuyện này coi như đến đây là chấm dứt " Diệp Bảo ngay lập tức lên tiếng quyết định mọi chuyện
" Khoan đã "
Tất cả mọi người đều nhìn bà Diệp, người vừa lớn tiếng nói
" Hừ, làm được một lần thì sẽ làm được lần thứ hai, thứ ba, nhà chúng ta không phải là nơi để ai ai cũng có thể làm loạn " bà Diệp cau mày bất mãn nói, rõ ràng ngụ ý của Chu Bảo chính là nói Nhạc Ân, bà hiểu ý Diệp Bảo nói, nếu báo cảnh sát thì người ngoài sẽ biết được con dâu Diệp gia là một kẻ điên, nhưng không báo cảnh sát cũng được, phải tận dụng cơ hội này đuổi cả hai vợ chồng kia, không cho bén mảng trở lại đây. Dù vậy, bà vẫn sợ Diệp lão mà không dám nói ra thẳng ai và ai, chỉ nói ẩn ý như vậy.
Quả nhiên, thần sắc Diệp lão đột nhiên thay đổi, vốn đang nhìn phía trước mặt mình, ông bỗng quay sang trừng bà Diệp, bà Diệp sợ nhưng vẫn kiên cường giữ ý kiến của mình.
" Nó là con dâu của Diệp gia, nó muốn đến cứ đến, nó muốn đi cứ đi, không ai được ngăn cấm " Người lên tiếng là Diệp Thiên Minh, ông nhìn vợ mình nhàn nhạt nói tiếp " Bà là mẹ mà có thể làm như vậy sao, chuyện đã không có gì sao bà còn xé ra to "
" Tôi ... " bà Diệp uất ức, nước mắt rơm rớm vì chồng không bênh mình, bà nghẹn ngào " Tôi làm tất cả cũng là vì cái nhà này mà "
" Vậy thì cho qua hết mọi chuyện đi, đó cũng là làm cho cái nhà này đấy " Diệp Thiên Minh ngay lập tức đáp lời.
" Mẹ, chuyện gì cho qua được thì cho qua đi " Diệp Bảo nhìn người mẹ cố chấp, lắc đầu thở dài, đó là mẹ anh a, nên dù gì thì gì, anh cũng không muốn mẹ đau lòng
" Được rồi, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, được chưa " Bà Diệp cắn răng nói, xong thì ngồi thở hừng hực, chứng tỏ đang khó chịu vô cùng.
" Vậy thì giải tán hết đi " Diệp lão nhìn một vòng mấy đứa con cháu, thở dài đứng lên muốn lên lầu thăm Nhạc Ân, thì thấy Diệp Hạo đang ôm Nhạc Ân trên lầu đi xuống
" Cháu muốn đi đâu ??" Diệp lão đợi Diệp Hạo đến gần thì hỏi, lại cố nhướn người để xem xét thần sắc Nhạc Ân " Con bé đã khỏe chưa mà cháu ôm nó đi lung tung " Diệp lão thấy mặt Nhạc Ân đã bình thường, nhưng vẫn không hài lòng trách mắng Diệp Hạo
" Chúng cháu về nhà " Diệp Hạo không rời mắt khỏi khuôn mặt Nhạc Ân, trả lời ngắn gọn
" Ai.. ở lại thêm một chút, đợi nó khỏe rồi đi về " Diệp lão đau lòng vỗ nhẹ lên cánh tay Nhạc Ân
" Về nhà cháu sẽ tốt hơn " Diệp Hạo hơi ngừng lại, nhếch môi nói tiếp " Ở nhà của mình vẫn tốt hơn " lại ngẩng đầu nhìn Diệp lão " Cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy , ông nội đừng lo "
Diệp lão nghe câu nói của Diệp Hạo, vừa giận vừa thương anh, giận vì anh nói chăm sóc Nhạc Ân có muộn màng hay không, thương là vì ông hiểu anh không thích ở ngôi nhà chính này. Diệp lão lại thở dài , gật đầu " Đưa Tiểu Ân về nhà, chăm sóc nó cho ta, không bao giờ được có lần sau nữa" đồ cháu ngốc , ghen tuông vớ vẩn gì không, thật y như lời thím Trương nói mà
" Vâng , thưa ông , cháu đi " Diệp Hạo nói xong ôm Nhạc Ân một đường đi ra cửa đại sảnh, không chào bất cứ một ai khác nữa.
" Anh Diệp Hạo " một tiếng nữ trong trẻo vang lên, Diệp Hạo ngừng chân đứng lại, là Chu Lệ Băng gọi.
Chu Lệ Băng gọi Diệp Hạo xong cũng giật mình vì mọi người đang nhìn mình, ngay lập tức cúi đầu vội nói
" Cho em được xin lỗi chị dâu vì đã trách chị ấy, em đã nghĩ kĩ rồi, có lẽ bản tính chị dâu trẻ con nên thích những vật trang sức đẹp đẽ, chắc là chị ấy chỉ lấy chơi mà thôi, mà em lại lỡ lời ... lỡ lời ... cho em xin lỗi chị ấy " lời nói chận thành, khuôn mặt chân thành, cô cúi đầu như biết lỗi, không nhận ra bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cô ....
" Lấy chơi ?" Diệp Hạo quay người lại nhìn Chu Lệ Băng, anh nhìn đôi mắt tha thiết đang ngước nhìn mình , môi nở một nụ cười tuyệt đẹp khiến Chu Lệ Băng tròn mắt ngẩn ngơ, anh từ từ phun từng chữ " Ân Ân không thích những thứ rác rưởi đó, quên những lời cô đã nói đi ", môi vẫn giữ nụ cười cay nghiệt, anh dời mắt xuống nhìn khuôn mặt Nhạc Ân, cứ thế xoay người rời đi. Để lại một Chu Lệ Băng đang sững sờ.
" Của em dâu" Diệp Tề đứng dậy đi đến bên Chu Lệ Băng, nhếch miệng cười, đưa lại chiếc nhẫn cho cô.
Chu Lệ Băng bây giờ mới hết sững sốt, cúi đầu đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, lại nghe tiếng của Diệp Tề
" Đừng trách Diệp Hạo, nó rất tốt , có lẽ là vì nó quá yêu vợ mà thôi " nói xong anh cũng rời đi
Diệp Thiên Minh đứng dậy đưa Diệp lão về nhà ông, Diệp Bảo thì tươi cười kéo bà Diệp vào phòng bà. Rốt cuộc, đại sảnh chỉ còn một mình Chu Lệ Băng
" Yêu vợ ư ??" Chu Lệ Băng khẽ mím môi cười , tối hôm qua cô nói bao nhiều lời nhưng anh vẫn im lặng, cuối cùng đẩy cô ra rồi bỏ đi, lúc đó cô đã cảm nhận được có điều gì đó thay đổi rồi, hồi nãy cô chỉ là muốn xác nhận tình cảm của anh với cô mà thôi. Nếu là anh yêu vợ, vậy .....
" Hóa ra lâu nay là em đa tình sao, Diệp Hạo , anh yêu em mà , rõ ràng anh đã yêu em .... "
-----------------------------------------------------------
|
Chương 29 ( tiếp ─ ) Từ Gia Huy đợi ngoài xe để đưa Diệp Hạo về, Diệp Hạo ôm Nhạc Ân ngồi sau xe im lặng không nói một tiếng, Từ Gia Huy lâu lâu lại nhìn qua gương chiếu hậu xem xét tình hình, cho đến lúc về tới nhà Diệp Hạo, cả hai mới lên tiếng
" Chìa khóa đây à ?" Từ Gia Huy lựa một cái chìa khóa trong chùm chìa khóa, đưa cho Diệp Hạo nhìn
" Cậu có bị ngốc không, cái đó mà là chìa khóa cổng sao " Diệp Hạo nhìn Từ Gia Huy đứng ngoài cửa xe, chê bai không khách khí, lại điều chỉnh cánh tay cho Nhạc Ân nằm thoải mái hơn rồi nói tiếp " Cái lớn nhì ấy, có phân biệt được cái nào lớn nhất lớn nhì không hả ?"
" Cậu ..." Từ Gia Huy điên tiết, đóng mạnh cửa xe lại rồi đi mở cổng, mở cổng xong thì lái xe vào sân, mặt hằm hằm
" Giờ thì cái cậu nhầm hồi nãy là chìa khóa cửa, còn nhớ cái nào không đấy " Diệp Hạo đợi Từ Gia Huy mở cửa xe, ôm Nhạc Ân xuống xe mới hất hàm nói với bạn
" Cậu có tin tôi về ngay bây giờ không hả ??" Từ Gia Huy điên tiết rít lên, anh cũng biết Diệp Hạo trở về bình thường là quá tốt rồi, nhưng có cần đem anh ra để xả buồn bực thế này không
" Nhỏ tiếng thôi, để vợ tôi ngủ " Diệp Hao vội ôm Nhạc Ân tránh xa Từ Gia Huy " Mở cửa mau lên , mở xong rồi muốn về cứ gọi xe mà về đi " Diệp Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt Nhạc Ân, xem cô có thể thức tỉnh vì ồn ào không
" Hứ ... tôi chả thèm nói nữa ... " Từ Gia Huy cố giữ bình tĩnh, bĩnh tĩnh, anh càng tức giận càng đúng ý Diệp Hạo, mở cửa xong thì lững thững đi vào trước rồi ngồi lên ghế sô pha nhìn Diệp Hạo đi sau đang đưa Nhạc Ân vào phòng ngủ.
..............
" Sao rồi? " thấy Diệp Hạo ra khỏi phòng, Từ Gia Huy vội hỏi
" Vẫn còn ngủ " Diệp Hạo ngồi xuống bên cạnh bạn đáp lời, cả người mệt mõi dựa ra sau lưng ghế
" Có cần đưa đến bệnh viện xem sao không ?" Từ Gia Huy cau mày lo lắng, sao ngủ nhiều vậy
" Không cần, cô ấy chính là cần tôi ... " Diệp Hạo nhắm mắt đôi mắt đã hiện đầy tia vằn đỏ " Cám ơn cậu "
" Aiz, giờ mới biết ơn của tôi đấy, được rồi, tôi về đây, có chuyện gì nhớ gọi ngay cho tôi " Từ Gia Huy đứng lên vỗ vai bạn rồi đi ra cửa, anh biết giờ Diệp Hạo chỉ muốn ở một mình với Nhạc Ân
" Lấy xe tôi về đi "
" Không cần, ông đây không thiếu xe ..."
" Vậy trả chìa khóa cho tôi "
" ..." chết tiệt, Từ Gia Huy quay người ném chùm chìa khóa lên một cái ghế bên cạnh Diệp Hạo,cuối cùng phải ra về trong tậm trạng buồn bực.
" Đồ ngốc " Diệp Hạo bật cười khẽ nhưng ngay lập tức u buồn nhìn phòng Nhạc Ân, một lúc sau anh đứng lên đi khóa cửa nhà lại rồi đi vào phòng cô.
----------------------------------------------------
" ANDY " Nhạc Ân mở mắt hét to lên sợ hãi
" Anh đây, Ân Ân, đừng sợ, anh đây mà ... " Diệp Hạo đang nằm một bên ôm cô vào lòng hoảng hốt, vội nâng người muốn nhìn Nhạc Ân ra sao, lại thấy Nhạc Ân sợ hãi níu chặt lấy áo anh, níu thật chặt
" Andy đi đâu, Andy không được đi ... " đôi mắt cô trống rỗng, dường như chỉ là hư ảo
" Anh không đi, ngoan, Ân Ân, anh ở đây với em mà " Diệp Hạo lại vòng hai tay ôm chặt lại Nhạc Ân, nhanh chóng an ủi, anh thấy cô hơi khác lạ
" Andy, không được đi, Andy, đến đây mau lên " Nhạc Ân vẫn cứ liên tục lảm nhảm , đôi mắt lờ đờ không nhìn Diệp Hạo, nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy áo anh càng lúc càng chặt
" Ân Ân, đừng làm anh sợ, Ân Ân ... " Diệp Hạo kinh hãi, cô đang chìm trong vô thức, cô hoàn toàn không nhận ra anh, bàn tay anh vội nắm lấy từng bàn tay đang níu chặt áo mình của cô, xoa bóp nhẹ nhàng, anh sợ cô đau tay " Ân Ân, tỉnh lại đi em, đừng làm anh sợ ..."
Một lúc sau, Nhạc Ân dần dần nhắm mắt, hai bàn tay được Diệp Hạo xoa bóp dần giãn ra, nhưng nhất quyết không chịu buông tay, miệng vẫn thì thào " Andy, đừng đi... Andy ,không được đi "
" Ân Ân, Ân Ân .... " Diệp Hạo cả người vẫn còn run rẩy tiếp tục ôm cô vào lòng
Một buổi chiều, một đêm, liên tục là như vậy, Nhạc Ân cứ chìm trong vô thức, bất chợt mở mắt lại hoảng sợ kêu tên Diệp Hạo, hai bàn tay nhỏ chung thủy chưa một lần buông áo Diệp Hạo ra, mỗi lần, lại là một lần khiến Diệp Hạo đau đớn, anh sợ hãi cô sẽ mãi mãi như thế này, mãi mãi không còn anh trong mắt cô.
Cho đến khi trời sáng rõ ràng, Diệp Hạo vẫn mở to mắt nhìn khuôn mặt Nhạc Ân mà cạnh chừng từng giây từng phút , đôi mắt anh một mảnh đỏ ngầu.
----------------------------------------------
" Sao rồi, bác sĩ " Diệp lão đứng bên giường nhìn Diệp Hạo ôm Nhạc Ân, lại nhìn qua ông bác sĩ tâm lí ông mới mời đến ngay sáng nay.
Tối qua ông cũng không ngủ được, sáng sớm đã thấy điện thoại của Diệp Hạo, ông biết Diệp Hạo là người không có chuyện kinh thiên động địa nhất định không tìm đến ông, chắc chắn là chuyện Nhạc Ân rồi, Diệp lão bắt máy mà run giọng đến không thể nào nói nổi nữa lời, đầu bên kia, chỉ nghe Diệp Hạo thì thào " Ông nội, tìm cho cháu một bác sĩ tâm lí "
Ông nhanh chóng liên hệ con trai một người bạn, nhờ người đó đi cùng ông ngay lập tức, đến đây cũng vừa lúc ông nhìn thấy cảnh này
" Ân Ân, ông nội đến kìa em " Diệp Hạo vuốt tóc Nhạc Ân nói, nhưng Nhạc Ân không hề nghe anh nói, chỉ kéo áo anh rúc đầu vào, miệng lẩm bẩm " Không cần, không cần, Andy, cần Andy thôi, Andy đừng đi "
" Tối hôm qua cô ấy có biểu hiện gì nữa không ??" Vị bác sĩ sau một hồi quan sát và nghe Diệp Hạo nói tình hình, đã hiểu sơ bộ vấn đề
" Không, chỉ như vậy " Diệp Hạo thì thào không ra hơi, anh giờ vừa là mệt vì đau lòng, vừa là mệt vì mất sức
" Thế nào, bác sĩ cứ nói thẳng, chúng tôi không ngại " Diệp lão thấy bác sĩ cứ trầm ngâm, trong lòng lo lắng khôn cùng, có lẽ nào , Nhạc Ân bị sốc quá thành bệnh gì khó chữa hay không
" Chú Diệp, thật ra là thế này, nếu thêm hôm nay mà cô ấy không thoát khỏi những biểu hiện này thì hơi đáng lo ..."
" Đáng lo làm sao ?? " Diệp Hạo bủn rủn cả người, trái tim như thắt lại
Diệp lão cũng run sợ, gấp gáp hỏi " Đáng lo làm sao, nó có bị gì không, có nguy hiểm hay không ??"
" Chú, chú bình tĩnh nghe cháu nói đã " Vị bác sĩ trung niên hết nhìn Diệp ông đang cau mày lại nhìn Diệp cháu thẫn thờ vô hồn,lắc đầu mà cười, hai người này quá lo lắng đến mức kinh sợ rồi, cũng tại ông nói hơi quá " Là thế này, cô gái này bị chứng tự kỉ bẩm sinh, những người tự kỉ thường có một thế giới riêng của họ, hồi nãy chú cũng nói cô ấy mắc bệnh 18 năm trời, chỉ mới khỏi cách đây mấy tháng đúng không ?" nhìn hai ông cháu Diệp lão cũng gật đầu , bác sĩ lại tiếp tục " Thế giới riêng đó vẫn tồn tại trong đầu của cô gái này, lúc nào cô gái này gặp chuyện quá mức kinh sợ thì sẽ tự nhiên thu mình trở về thế giới đó,đây là cách cô gái ấy tự bảo vệ mình ... " bác sĩ nhìn Diệp Hạo nhấn mạnh " khi không còn một ai có thể bảo vệ cô ấy " . Lúc bà Diệp cho người vào kéo Nhạc Ân ra, Nhạc Ân biết xung quanh mình không có một ai có thể bảo vệ được cho cô, vì rõ ràng Diệp Hạo nói sáng sớm đến, nhưng vẫn chưa đến. Diệp Hạo không đến, Diệp lão lại đi mất, Diệp Bảo gọi đến lại không có, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Không còn một ai bảo vệ ư ??? Diệp Hạo mĩa mai chính mình, mày thật đúng là đáng chết đi, Diệp Hạo à, hai bàn tay vô thức siết chặt hình hài nhỏ bé trong lòng
" Chú cũng nói cô gái này bị vu oan đúng không, vậy tình hình càng thêm tệ hại rồi, những người mắc chứng bệnh tự kỉ này, bản thân nhạy cảm vô cùng, một điều nhỏ nhặt cũng ảnh hưởng đến tâm tình của cô ấy, người thường chúng ta bị vu oan thì nặng là uất ức mà khóc lóc, nhẹ thì buồn bã, nhưng ai cũng có thể mở miệng giải oan cho mình, nhưng cô gái này, rõ ràng chỉ là một người đơn thuần, việc vu oan lần này ảnh hưởng đến cô ấy rất nặng nề " Vị bác sĩ lại tiếp tục đâm dao vào hai ông cháu Diệp lão
" Hừ " Diệp lão nghiến răng hừ một tiếng " Hãy đợi đó, ta sẽ không tha cho các người đâu " . Diệp lão thừa biết ai làm, nhưng mấy đứa cháu của ông đang có công chuyện, ông phải đợi thêm một thời gian nữa thôi.
" Nhưng cô ấy vẫn nhớ đến tôi " Diệp lão rũ mắt không rõ đang suy nghĩ điều gì, bất chợt hỏi một câu
" Đây là điều may mắn đó cậu trai trẻ " Vị bác sĩ đưa mắt nhìn Diệp Hạo đang ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn mình , cười tươi nói tiếp " Những bệnh nhân tôi điều trị một khi đã thu mình vào thế giới riêng của họ, họ sẽ quên hết những người họ biết lúc đã khỏi bệnh, nhưng cô gái này lại nhớ đến cậu, có lẽ, chỉ có cậu mới đánh thức được cô gái này thôi "
" Tôi sao ??" Diệp Hạo lại thì thào, ngày lập tức anh hơi quay người vội hỏi bác sĩ, giọng đã có sức nhưng vẫn khàn khàn " Tôi phải làm sao, bác sĩ, tôi phải làm sao mới được, xin bác sĩ giúp tôi , xin bác sĩ ... " Diệp Hạo dường như muốn đứng dậy, khiến cho Nhạc Ân đang ôm lấy anh cứ tưởng anh rời đi, nhanh chóng níu áo anh lại nức nở
" Andy, Andy đi đâu, Andy, đừng đi ..."
Diệp Hạo giật mình, lại điều chỉnh tư thế ôm cô vào lòng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ông bác sĩ
" Làm sao ư, cậu Diệp Hạo, tôi chỉ nói với cậu một điều này thôi, cậu là người đặc biệt nhất đối với cô gái này, cách thức để đánh thức cô ấy chỉ có cậu mới biết thôi..." Vị bác sĩ tươi cười nói, thật ra nếu để Nhạc Ân tiếp xúc lâu với Diệp Hạo, cô cũng dần dần tỉnh lại, nhưng khó khăn ở chỗ...
" Bác sĩ, vậy hồi nãy bác sĩ bảo nếu không làm Tiểu Ân tỉnh ngay hôm nay thì sẽ có chuyện ?" Diệp lão cũng mừng rỡ khi nghe chuyện nãy giờ, nhưng nhớ đến câu đầu tiên bác sĩ nói thì lại lo lắng.
Vị bác sĩ nén cười nhìn hai ông cháu, Diệp lão vừa hỏi đúng vấn đề mà ông đang nghĩ đó, ông mím mím khóe miệng cố gắng nói chuyện đàng hoàng
" Nếu tôi không lầm, từ chiều hôm qua đến tận bây giờ cậu chưa rời cô ấy một giây nào đúng không, cũng có thể rời đi được nhưng tôi thấy cậu hình như không muốn như vậy .... " ông nhìn Diệp Hạo nhíu mày gật đầu thì không nhịn được bật cười " nếu thêm một ngày hôm nay mà cô ấy vẫn cứ bám lấy cậu thế này, tôi tò mò muốn biết cậu sẽ đi vệ sinh thế nào , a ha ha ..."
" ..."
" ..."
----------------------------------------------------------
Diệp lão đi ra ngoài với vị bác sĩ, để lại hai vợ chồng Diệp Hạo một mình trong phòng, ngoài phòng khách, thím Trương đang ngôi cùng Tiểu Hoa thấy Diệp lão đi ra đều đứng dậy muốn biết tình hình. Diệp lão chỉ nhìn qua hai người, đưa tiễn vị bác sĩ kia xong mới vào nhà ngồi xuống ghế.
" Cháu là bạn Tiểu Ân " Diệp lão nhìn Tiểu Hoa tươi cừoi hỏi, đây là người bạn gái duy nhất của cháu dâu ông a, lúc nào Nhạc Ân cũng kể về cô cho ông nghe.
" Dạ vâng, cháu là bạn Tiểu Ân a, bạn rất thân ông ạ " Tiểu Hoa nhỏ tuổi, biết Diệp lão là ông nội Diệp Hạo vậy thôi chứ không hề biết vị thế của Diệp lão
Thế nhưng Diệp lão khá thích tính cách tự nhiên của Tiểu Hoa, gật đầu tỏ vẻ đã rõ
" Diệp đại lão gia, Tiểu Ân thế nào rồi " là thím Trương hỏi
" Tiểu Ân nó hơi bị sốc, đã có Diệp Hạo chăm sóc cho nó rồi " Diệp lão nhớ lại lời nói hồi nãy của vị bác sĩ kia, chợt muốn cười một tiếng, nhưng vẫn ngăn lại được.
" Vậy cháu vào thăm cô ấy được không ?" Tiểu Hoa nôn nóng hỏi
" Giờ thì chưa được, khi nào nó khỏe hơn, nó sẽ gặp cháu mà ..." Diệp lão thở dài, chính ông cũng không thăm được đây này, Nhạc Ân đâu có nhận ra ông a, giờ thì chỉ trông chờ vào Diệp Hạo mà thôi.
------------------------------------------------
Cô chỉ là sốc quá mà thu mình lại thôi.....
Diệp Hạo ôm Nhạc Ân lên như ôm một em bé, để đầu cô gục lên vai mình, bước xuống giường, đi lui đi tới. Anh nằm một chỗ, ngồi một chỗ mãi cũng thấy oải cả người, đi một lúc, rồi lại nằm tiếp , chỉ cần, luôn luôn ôm Nhạc Ân bên người là được, thêm nữa, miệng không ngừng lảm nhảm
" Ân Ân, nhìn xem, mấy con gấu này bị em vứt bỏ rồi đúng không, em có mấy con gà do ông nội mua nên không cần chúng nữa chứ gì ...."
" Ân Ân " Diệp Hạo dừng bước, đưa tay đẩy khuôn mặt thẩn thở của Nhạc Ân ra khỏi vai anh, hôn mạnh lên má cô một cái rồi nói tiếp " chắc chắn Tiểu Hoa đang ở bên ngoài đợi em đấy, thím Trương cũng đến rồi, em mau mau ra chơi với hai người đó kìa ... " thấy cô không có biểu hiện gì, lại úp mặt cô vào vai mình, tiếp tục vừa đi lại vừa nói chuyện ....
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và tiếng nói của Diệp lão
" Hạo nhi, ông nội đem cơm cho hai đứa này ..."
Vậy mà đã là buổi trưa rồi sao, Diệp Hạo giờ đã ngồi lại trên giường, Nhạc Ân ngồi đối diện vòng chân qua hông anh. Diệp Hạo cố gắng mĩm cười mà nhìn Nhạc Ân, vẫn là một khuôn mặt thẫn thờ như vậy, vẫn là hai bàn tay nắm lấy áo anh như vậy, vẫn là như vậy, không có một biến chuyển nào.
" Ân Ân, anh ích kỉ lắm đúng không em ..." Diệp Hạo không ngờ sức chịu đựng của mình lại tệ đến thế này, lúc sáng, anh nói với ông bác sĩ đó, có đợi bao lâu anh cũng sẽ cố gắng làm cô tỉnh lại, vậy mà vẫn chưa hết ngày hôm nay, chỉ mới đến trưa mà anh đã thấy tiếp tục lo sợ rồi. Diệp Hạo vừa hôn từng chút từng chút lên khắp khuôn mặt Nhạc Ân vừa nói " Thấy em cười nói với người khác, anh ước gì em chỉ biết một mình anh, chỉ cười nói với anh, giờ đây, em đúng là chỉ cần một mình anh, nhưng sao anh lại đau lòng đến thế này, Ân Ân ...."
Anh mất một ngày một đêm suy nghĩ mọi chuyện, làm thế nào để cô chỉ biết có anh, làm thế nào để anh có thể độc chiếm cô, làm thế nào ... làm thế nào ... suy nghĩ tốn thời gian chẳng được gì, lại làm cô thêm tổn thương , anh quả là kẻ vô dụng mà ...
Vô lực , rối bời, mệt mỏi, và sợ hãi, Diệp Hạo gục mặt lên vai cô vợ nhỏ đang trơ mắt, nghẹn ngào " Nếu em mà không tỉnh lại, anh sẽ làm sao đây ..." nói xong, không tự chủ được há miệng ... cắn vào vai Nhạc Ân thật mạnh
" A ... "
Diệp Hạo vẫn đang giữ tư thế cắn như vậy sau khi nghe tiếng a, chỉ là hai hàm răng đang bất động, không nghiến sâu vào nữa
" Andy ... đau ... sao cắn Ân a ....."
......
" Đau sao ?" Diệp Hạo nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhanh chóng sững sờ, và nhanh chóng vỡ òa vui mừng, anh nhìn thấy khuôn mặt đang nhăn nhó chu môi của Nhạc Ân
" Đau a... Andy sao cắn ... đau lắm " Nhạc Ân mếu máo trách tội, không nhận ra khuôn mặt người trước mắt mình đang mừng như điên
" Ân Ân .." Diệp Hạo siết chặt Nhạc Ân thử gọi lại, anh không dám tin vào mắt mình
" Há ?? " Nhạc Ân vừa xoa xoa chỗ vai đau vừa nói
" Ân Ân "
" Andy nói đi " Nhạc Ân chớp mắt khó hiểu
" Ân Ân "
" Andy sao gọi Ân mãi a, kì lạ nha " Nhạc Ân bất mãn nói, cứ gọi mãi, muốn chu môi lên đã thấy tầm mắt tối lại, cái môi chuẩn bị chu ra kia đã được Diệp Hạo tận tình gặm cắm mất rồi.
Diệp Hạo ôm chặt Nhạc Ân hôn đến mức cả hai cùng thở dồn dập mới ngưng lại, nhìn vào đôi mắt mông lung vì bị cuồng hôn đang hiện lên hình ảnh của mình, Diệp Hạo bật cười thành tiếng, ghì trán mình vào trán cô thở phào mà nói
" Là em, đúng là em rồi, em đã quay về với anh , Ân Ân của anh ....."
|
Chương 30 Nhạc Ân sau nụ hôn ngây ngất, việc đầu tiên chính là nhìn Diệp Hạo chằm chằm, cô nghe anh nói những lời vô cùng khó hiểu, nhưng chuyện đó không quan trọng bằng một chuyện - mặt Diệp Hạo rất bờ phờ, râu mọc lú nhú, mắt lại đỏ hoe, Nhạc Ân bất giác thấy trái tim mình rất đau.
" Andy bị bệnh rồi " Nhạc Ân đưa hai tay sờ mặt Diệp Hạo, giọng nói chứa chan lo lắng " Andy làm việc mệt lắm đúng không, làm suốt a ..." Nói xong cũng rơm rớm nước mắt
Nụ cười trên miệng Diệp Hạo chợt cứng lại, cô nghĩ là anh làm việc nhiều nên mệt mỏi ư ?? anh bỏ cô 1 đêm, nói dối là làm việc, vậy mà cô cũng tin, cô vẫn lo lắng cho anh. Diệp Hạo cầm lấy một bàn tay nhỏ đang ở trên mặt mình, đưa đến bên môi mình hôn lên, nhìn vào đôi mắt đang mở to của Nhạc Ân, yêu thương nói
" Ân ngốc, anh không sao , đừng lo lắng " Anh có rất nhiều điều muốn nói với Nhạc Ân, nhưng một lời quan tâm của cô đã làm cho tất cả những lời anh muốn nói đều quay ngược về trái tim , nơi đó giờ đây thật đau nhói , là vì anh rất ân hận, và vì anh rất ... hạnh phúc.
Nhạc Ân mím môi, lắc lắc đầu
" Andy bệnh rồi, Andy phải ở nhà, không cho Andy đi làm nữa "
" Được, anh ở nhà với em " Diệp Hạo bật cười, thả bàn tay trên môi ra, kéo cả người Nhạc Ân vào sát mình, lại gục đầu lên vai cô hôn lên chỗ mới bị anh cắn " Đau không em ??" , Diệp Hạo muốn chuyển đề tài, anh là một kẻ tệ hại, anh không xứng đáng để cô lo lắng cho anh, vả lại anh không còn thấy chút mệt mỏi nào nữa, tất cả đã tan biến hết khi cô tỉnh lại.
Nhạc Ân chớp mắt, vẫn muốn nói tiếp chuyện Diệp Hạo bị bệnh, chư a kịp mở miệng đã thấy Diệp Hạo ngẩng đầu lên, mở cúc áo kéo một bên vai áo của cô qua, bàn tay sờ nhẹ lên nơi anh đã cắn, nơi đó có một dấu răng in rất sâu, giờ này Nhạc Ân thấy đau
" Đau ...." Nhạc Ân nhíu mày, chu môi nói lời bất mãn
" Ừ, anh xin lỗi, không đau , không đau .." Diệp Hạo muốn bật cười vì cuối cùng cô cùng không để ý đến anh nữa, đưa lưỡi liếm vết răng của mình, lẩm nhẩm an ủi, nghe cô nói đau anh cũng thấy xót, nhưng nhìn vết răng cắn này anh lại thấy hài lòng, nó đã đánh thức cô dậy, nó là dấu ấn của anh dành cho cô.
Nhạc Ân mặc cho Diệp Hạo tùy ý liếm vết cắn, đưa tay vỗ vai Diệp Hạo nũng nịu
" Đau lắm, Andy thật hư, sao cắn Ân vậy ?" thật ra vết cắn cũng không còn đau nữa
Diệp Hạo ngẩng đầu, nhìn cái miệng đang chu ra, mĩm cười " Ai bảo em ngủ say như vậy làm gì, anh gọi mãi em không thức dậy nên anh phải cắn em "
" Sao ?? " Nhạc Ân chớp chớp mắt khó hiểu " Ân có ngủ đâu a .... " Nói xong đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nhìn cửa sổ thấy trời sáng, nhận ra đây là phòng của mình, Nhạc Ân cau mày suy nghĩ, chợt mắt mở lớn sợ hãi, thở dồn dập, bàn tay cũng run run
Diệp Hạo tim thắt lại, ngay lập tức ôm chặt Nhạc Ân cố nói giọng bình thản
" Ân Ân, em biết không, ông nội bắt được người phá phòng Diệp Bảo rồi đấy, thật là đáng đánh mà, dám đổ tội cho Ân Ân của anh " Anh biết trước sau gì cô cũng nhớ lại những chuyện này, anh không thể để cô hoảng sợ lần nữa. Lúc sáng, khi ông nội kể chuyện hôm qua cho bác sĩ tâm lý kia nghe, anh mới biết chuyện. Diệp lão không biết chuyện A Trí tìm Nhạc Ân dẫn đi, nhưng ông biết trong nhà ông có ít nhất hai kẻ đáng nghi ngờ câu kết với nhau. Ông chỉ nói với bác sĩ kia Nhạc Ân vì bị nghi ngờ , lại bị mắng nên mới hoảng sợ mà ngất đi, dù vậy Diệp Hạo cũng hiểu được sơ sơ tình hình, anh không hề biết ' hắn ta ' mà anh đang nói là kẻ nào, nhưng trước mắt cứ đổ tội cho một kẻ không tên vậy.
Nhạc Ân vẫn còn run sợ, hít vào thở ra , nhưng đôi mắt nhìn Diệp Hạo giờ đây là bất ngờ, nhìn thấy Diệp Hạo cười tươi với mình, mới dần dần ổn định tinh thần, nhẹ giọng nói
" Andy, Ân không phá a..." Nhạc Ân chưa nói hết đã bị Diệp Hạo cắt lời
" Ai dám nói em phá hả, là người khác phá mà, ông nội cũng bắt được người đó rồi, em biết không, ông nội sáng nay có đến thăm em đấy, ông muốn nói ông đã trừng phạt cái người kia, mà em cứ ngủ mãi ...." Diệp Hạo vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Nhạc Ân, thấy cô đã hết run sợ, đôi mắt to nheo lại, hai tròng mắt đảo đảo như đang suy tư " Ân Ân của anh là ngoan nhất, lại hiền lành nên người đó muốn hại em, aiz, ông nội giận lắm, đánh hắn ta luôn đấy " Diệp Hạo chêm thêm, thấy Nhạc Ân lại mở to mắt kinh ngạc
" Oa, ông nội đánh hắn a "
" Ừ, đánh hắn,hừ, dám bắt nạt cháu dâu yêu quý của ông, dám bắt nạt vợ yêu của anh " Diệp Hạo nhanh chóng gật đầu, giọng nói mang theo bực tức dùm Nhạc Ân
Nhạc Ân chun mũi lại, tưởng tượng cảnh cái tên lừa cô bị ông nội đánh như thế nào, đôi mắt mang theo tia hả hê , nhìn Diệp Hạo cười hắc hắc " Andy, ông nội đánh mông hắn ta nha "
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Diệp Hạo nghe tiếng hắc hắc kia của Nhạc Ân mà thấy lòng thật vui vẻ, khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, Diệp Hạo tiếp tục
" Ừ, ông nội đánh mông hắn ta, Ân Ân có hả giận không ??"
" Có nha, hừ, hắn ta ghê lắm a " Nhạc Ân nhanh chóng gật đầu, nhớ đến khuôn mặt A Trí, Nhạc Ân hơi sợ, nhưng nhìn gương mặt Diệp Hạo đang bất bình dùm mình, Nhạc Ân thấy thoải mái hơn, nhanh chóng đánh bay cái sợ, lấy bàn tay phải chụm lại rồi chọt chọt vào lòng bàn tay kia, kể lể " Andy, hắn ta lấy cái gì đó bỏ vào tay Ân a .." chợt nhớ không phải bỏ vào tay trái của mình, mà là tay phải, lại thay đổi động tác hai tay " Không phải, tay này nè, hắn ta bỏ vào a ..."
Diệp Hạo cau mày cầm lấy bàn tay phải của Nhạc Ân lên hậm hực " Hừ, dám chạm vao tay của vợ anh ư, tên đáng đánh này " nói xong còn lấy tay phủi phủi bàn tay bị chạm vào đó " Ân Ân đừng lo nữa, anh thổi bay hết cho em rồi, không sợ nữa "
Nhạc Ân thấy hành động của Diệp Hạo, gật đầu cười tủm tỉm, rồi lại nhớ đến một chuyện khác, khuôn mặt nhanh chóng xụ xuống
" Ân Ân, sao vậy em ?" Diệp Hạo trong lòng khẩn trương, nhớ lại lời kể của Diệp lão hồi sáng, nhanh chóng a một tiếng " Ân Ân buồn vì bị mắng đúng không nào ?"
Nhạc Ân nghe Diệp Hạo nhắc tới chữ mắng, mặt càng thêm buồn bã cho thấy Diệp Hạo đã nói đúng tâm trạng, aiz, Nhạc Ân thế mà bị mắng ghê lắm a
Diệp Hạo thấy mình đoán đúng,vỗn anh cũng đã lường trước tình huống này,vì vậy không chậm trễ phun một câu
" Ông nội cũng đã đánh mông bà ấy rồi, vì cái tội không biết gì mà đã dám mắng Ân Ân "
Nhạc Ân nghe thế lại tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Diệp Hạo khó tin, rõ ràng cô thấy bà Diệp rất dữ dằn và ghê gớm, vậy mà ông nội đánh mông bà ta được cơ à
" Em không tin sao, em hỏi ông nội đi " Diệp Hạo nói giọng ủ rủ, làm ra vẻ cô thế mà không tin lời anh nói
Nhạc Ân thấy thế nhanh chóng gật đầu đã tin tưởng, lúc này mới thật sự nhẹ nhõm, bản thân thấy cần phải thể hiện điều gì đó bèn níu lấy áo Diệp Hạo uất ức
" Andy, đáng ghét lắm a, bảo ông nội đánh mông đau vào nha, phá phòng Diệp Bảo mà bảo Ân phá, phải đánh a "
Diệp Hạo bật cười " Ông nội đánh rồi mà "
Nhạc Ân gật đầu, tự lẩm bẩm " Đúng, phải đánh vào mông thật đau a ..."
Diệp Hạo nghe cô lẩm bẩm thì nheo mắt lại, hình như cô ngốc này vẫn chưa an lòng chuyện khó quên kia, được rồi, anh đã có cách. Diệp Hạo đưa tay nâng mặt Nhạc Ân lên, nở một nụ cười thật tươi
" Ân Ân , sáng giờ có nhiều người tìm em đó, ai cũng tức giận cho Ân Ân, em ra gặp họ đi "
Nhiều người tức giận dùm mình ư ??? Nhạc Ân chớp chớp mắt nhìn Diệp Hạo, không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy hai mắt sáng long lanh, túm lấy hai tay Diệp Hạo nôn nóng
" Đi, Andy đi gặp ông nội đi, gặp Tiểu Hoa nữa, đi đi ..."
Diệp Hạo rũ mắt cười thầm, quả là cô ngốc dễ dụ dỗ, nhanh chóng xuống giường rồi ôm lấy người dễ bị dụ dỗ kia lên, đi tới phòng tắm
" Ân Ân ,trước hết phải tắm đã, rồi ra ngoài gặp mọi người"
..................
Thím Trương nhìn đồng hồ chỉ 3 giờ chiều, thở dài một hơi, nhìn cánh cửa phòng của Nhạc Ân mà đau lòng, không biết giờ này trong đó ra sao rồi, Tiểu Hoa thì đã về nhà lúc trưa, Diệp lão sau đó một lúc cũng phải về nhà có công chuyện, cả hai ai cũng căn dặn bà khi nào Nhạc Ân khỏe lại nhớ gọi điện thoại báo ngay lập tức. Aiz, thím Trương ủ rũ ngồi thừ trên ghế sô pha, nhàm chán nhưng cũng không có tâm trạng xem tivi.
" Cạch - "
Thím Trương giật mình, nhanh như quay đầu nhìn cửa phòng Nhạc Ân, thấy Diệp Hạo bế Nhạc Ân đang đẩy cửa đi ra, Nhạc Ân cũng đã nhìn thấy thím Trương, ngay lập tức hai tay vươn ra đưa về phía thím Trương khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng mếu máo
" Oa, thím Trương, oa oa "
" Tiểu Ân !! " Thím Trương nghẹn ngào đi nhanh tới gần Nhạc Ân, nhưng lúc nhìn thấy hai bàn tay đang đưa về phía mình, chợt luống cuống, cô cứ như một đứa con nít đang đòi người khác bế mình, nhưng bà làm sao bế nối cô, đành nhìn Diệp Hạo cầu cứu
Diệp Hạo đang vòng hai tay ôm mông Nhạc Ân, khi Nhạc Ân vươn người anh đã kịp siết chặt tay giữ người cô lại, cô ngốc này, Diệp Hạo nén cười nói
" Ân Ân qua bên ghế ngồi rồi kể chuyện cho thím Trương nghe được không "
Nhạc Ân mếu máo vội gật đầu
" Qua ghế ngồi, thím Trương, thím Trương, Ân kể thím Trương nghe này ...."
Thím Trương hít hít mũi, nhanh chóng đi qua ghế ngồi, chưa kịp chạm mông đã nghe Nhạc Ân nói vội vã
" Hức, thím Trương, hắn ... hắn a, bỏ vào tay Ân nè ... " Nhạc Ân lại lấy hai tay chụm vào nhau như khi diễn tả với Diệp Hạo, lần này thì không có lầm tay nữa , thấy thím Trương gật gù, lại oan ức kể tiếp " A, bảo Ân ... thiếu phu nhân, sao cô phá phòng cậu Diệp Bảo a ..." Nhạc Ân nhớ y nguyên lời A Trí nói " rồi nhiều người chạy tới, mắng ... mắng Ân a , oa oa ...." Nói xong thì bật khóc nức nở
Diệp Hạo ôm Nhạc Ân trên chân mình, vừa lau nước mắt cho Nhạc Ân vừa nháy mắt với thím Trương rồi nói " Ân Ân, đừng khóc, thím Trương nói cho Ân Ân biết đi, có phải ông nội đã đánh mông mấy người đó rồi không, dám mắng Ân Ân ..."
Thím Trương thấy Nhạc Ân khóc , vốn rất thương tâm, nhưng thấy Diệp Hạo nháy mắt, lại còn ' đánh mông ', bà suýt tý nữa bật cười ha hả, nhanh chóng hiểu ý Diệp Hạo, thím Trương liền giả vờ xuýt xoa
" Đúng, Tiểu Ân không phải khóc nữa, ông nội Tiểu Ân đã đánh mấy người kia rồi, aiz, Tiểu Ân chúng ta thật đáng thương a, bọn kia thật xấu xa mà, nào nào, Tiểu Ân đừng khóc "
Nhạc Ân thấy thím Trương an ủi mình, lòng khấp khởi vui mừng, nhưng vẫn phải hít hít mũi vài cái, đảm bảo thím Trương càng thêm thương xót cho mình mới được, hai bàn tay níu chặt lấy ống quần , thấy bàn tay của Diệp Hạo vẫn đang lau nước mắt cho mình, liền ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo một cái vui vẻ, lại nhìn qua thím Trương mím môi cười.
Diệp Hạo chú ý kĩ biểu hiện của Nhạc Ân, gật đầu hài lòng với chính mình, quay qua thím Trương tươi cười
" Thím Trương có nấu gì cho Ân Ân ăn không ?, hôm qua Ân Ân tức giận lắm nên không ăn gì rồi " nói xong lại sờ sờ bụng Nhạc Ân , ra vẻ bất mãn " Hừ, Ân Ân đói bụng lắm rồi đây, mấy người kia thật quá đáng, làm Ân Ân đói bụng " lại nhìn khuôn mặt đang hả hê của ai kia dụ dỗ " Ân Ân phải ăn nhiều lên, cho bọn họ tức luôn, được không ??"
Nhạc Ân đang vui vẻ, gật gật đầu, rồi lại lúc lắc đầu nhìn Diệp Hạo làm nũng
" Andy, Ân thích ăn bánh kem aaa" Nhạc Ân cảm nhận được hiện tại Diệp Hạo và thím Trương đang thương xót mình, nhanh chóng tận dụng cơ hội
Diệp Hạo sao không nhận ra được tâm tư của cô, mấy hôm nay anh cấm cô không được ăn quá nhiều bánh kem, bây giờ có thể nhớ được món bánh kem, chứng tỏ trong lòng đã không còn vương vấn chuyện ngày hôm qua nữa, cho ăn một bữa thoải mái vậy, nghĩ vậy bèn hào phóng gật đầu
" Được, hôm nay cho Ân Ân ăn một miếng to, nhưng phải đi mua mới có bánh kem, em ăn một chút cơm trước nhé "
Nhạc Ân cau mày khi nghe đến cơm, hơi hơi bất mãn, nhưng một miếng bánh to ???
" Một miếng thật to nha, to như này nè " Nhạc Ân chớp mắt nhìn Diệp Hạo, lấy hai bàn tay ghép lại đưa cho anh nhìn
" Được, miếng to như vậy " Diệp Hạo nhìn khuôn mặt chờ mong của vợ, không chịu được phải bật cười to, thím Trương thì lắc đầu mà cười, lại nói với Diệp Hạo
" Để tôi đi mua cho, cậu Diệp Hạo ở nhà chăm sóc Tiểu Ân đi "
" Không cần đâu thím " Diệp Hạo lắc đầu, đưa tay vào túi quần lấy ra cái điện thoại,bấm một phím tắt rồi đưa lên tai nghe " Cậu đang ở đâu .. công ty à ... có chuyện ... đi mua cho tôi cái bánh kem ... cậu lải nhải gì đó ... mua cho vợ tôi .... khỏe rồi .... ừ , nhanh lên " dường như trong loa còn văng vẳng tiếng hét của người bên kia, nhưng Diệp Hạo đã nhanh chóng tắt máy, mĩm cười nhìn Nhạc Ân " Gia Huy sẽ mua đến cho em , giờ đi ăn cơm rồi đợi cậu ấy đến, thím Trương đi chuẩn bị cơm cho Ân Ân đi "
Thím Trương nhìn cái điện thoại mới nhớ một chuyện, vừa đi về phòng bếp vừa gọi điện thoại, bà phải báo tin cho Tiểu Hoa và Diệp lão a, Nhạc Ân nhìn theo lưng thím Trương , thấy bà đang điện thoại, biết sắp có người đến nhà mình, liền cúi đầu mím môi cười thầm, cứ làm như không ai biết được ý định của mình vậy
..........................
Nhạc Ân ăn cơm mà không yên, cứ ngóng trông điều gì đó, Diệp Hạo thong thả đút từng muỗng cơm cho cô, ấy vậy mà Nhạc Ân lơ đãng ăn hết luôn một chén cơm đầy. Lúc thím Trương lấy chén Nhạc Ân đi xới thêm , nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của Diệp Hạo, thấy thật vui vẻ, có Diệp Hạo thì chuyện gì của Nhạc Ân cũng qua hết a.
Ngoài cổng có tiếng chuông, là có người đến, Nhạc Ân giật mình,chạy nhanh ra cửa, chờ mong thím Trương đang đi mở cổng, nhìn thấy người đang đi vào thì nhanh chóng òa khóc thành tiếng, đợi người kia đến gần thì ôm chầm lấy, càng khóc to hơn
" Ôi, cháu của ông, đừng khóc ,đừng khóc, có ông nội đây, không phải khóc " Người đến là Diệp lão, vừa nhận được điện thoại của thím Trương là ông gác ngay mọi chuyện để đến đây, Diệp lão đau lòng vỗ lưng Nhạc Ân, không ngừng an ủi
Diệp Hạo đi theo sau Nhạc Ân, cô khóc mà anh lại mĩm cười, nhìn phía sau lưng Diệp lão còn có thêm một người đi theo nữa, lại hếch mặt chỉ về Nhạc Ân ra hiệu.
Người đi theo Diệp lão chính là Diệp Bảo,anh đang ở nhà, nghe tin nên cũng đến đây luôn,thấy Diệp Hạo nhìn hai người đang ôm nhau khóc lóc kia mà lại mĩm cười, thì biết có ẩn ý, liền đi vào nhà tươi cười gọi Nhạc Ân
" Chị dâu nhỏ, em cũng đến thăm chị dâu đây , chị cũng phải chào đón em chứ "
Quả nhiên, Nhạc Ân nghe tiếng Diệp Bảo gọi, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sau lưng Diệp lão, vừa thấy cái lại tiếp tục nức nở, buông Diệp lão đi tới muốn ôm Diệp Bảo
" Oa, Diệp Bảo , oa oa oa ...."
Diệp Bảo bất ngờ, nhưng cũng đưa hai tay ôm lấy Nhạc Ân, liếc nhanh ánh mắt thản nhiên của Diệp Hạo, chợt hiểu ra tình hình . Chỉ tội Diệp lão, đang mãi mê an ủi cháu thì lại bị đẩy ra không một chút lưu tình nào.
Diệp Hạo dù để mặc cho Nhạc Ân ôm Diệp Bảo, nhưng chỉ 30 giây sau, đã đi đến kéo cô vợ ngốc ra, đưa tay ôm lấy vào lòng, vừa vuốt lưng cô vừa nháy mắt với Diệp lão
" Ông nội, có phải ông nội đã bắt được kẻ phá phòng của Diệp Bảo rồi đúng không , lại còn đánh vào mông nữa, ông nói với Ân Ân đi "
Đánh vào mông ?? Diệp Bảo phụt cười, ngay lập tức mím môi nén lại. Diệp lão thấy Diệp Hạo nháy mắt, cũng hiểu phải nên nói gì
" Tiểu Ân, đừng khóc nữa, ông nội bắt được kẻ hãm hại chái rồi, ông nội cũng đánh vào mông hắn rồi " , lần này Diệp Bảo không nhịn được, ôm bụng mà cười, đánh vào mông ?? a ha ha.
Nhạc Ân nghe Diệp lão hùng hồn nói, nước mắt lập tức ngừng rơi, hít hít mũi, quay đầu lại nhìn ông, giọng uất ức, tủi thân
" Ông nội, hắn... hắn ... lấy đồ bỏ vào tay Ân nè ..." lại thể hiện động tác hai tay chụm vào nhau " rồi hắn nói ... thiếu phu nhân, sao cô phá phòng cậu Diệp Bảo a ... hức hức ... đáng ghét lắm a ..." Nhạc Ân mếu miệng tổng kết, hài lòng khi thấy khuôn mặt Diệp lão vô cùng tức giận
" Hừ, cái kẻ đáng ghét kia, ta sẽ đánh hắn thêm mấy cái nữa , để hả giận cho Tiểu Ân của ông" Diệp lão biết Diệp Hạo đang nhờ ông và Diệp Bảo an ủi Nhạc Ân, dù vậy ông tức giận là sự thật, ông đã biết những người đó hãm hại Nhạc Ân, nhưng nghe cô kể lại, ông không thể chấp nhận nổi
" Ồ, chị dâu nhỏ, chị có muốn em đánh mông hắn dùm không " Diệp Bảo lúc này mới lên tiếng, mới cười xong nên giọng nói của anh có vẻ không được đàng hoàng cho lắm, nhưng với Nhạc Ân, thì cô chỉ cần có thế này
" Diệp Bảo đánh a, hắn phá phòng Diệp Bảo nha, thật đáng ghét a, hắn nói Diệp Bảo gọi Ân đến nữa đó "
" Hắn dám mạo danh em ư ??" Diệp Bảo nheo mắt lại, chuyện này anh quả thật không ngờ đến, anh bị đem ra để lừa dối người khác, anh ghét bị như thế.
Diệp Hạo không quan tâm Diệp Bảo đang nghĩ gì, hắn có mạo danh ai thì chuyện cũng đã xảy ra, cái chính bây giờ là lo cho tâm lí của Nhạc Ân mà thôi, kéo tay cô đi tới ghế, anh nói
" Ân Ân để ông nội ngồi ghế đã, rồi tiếp tục kể chuyện cho ông nghe "
Nhạc Ân gật đầu , nhanh chóng đi đến ghế ngồi, đợi Diệp lão và Diệp Bảo ngồi xuống thì ngay lập tức tiếp tục mở miệng nói, hai bàn tay hua hua diễn tả
" Ông nội .... "
..................
|