Vợ Ngốc
|
|
Chương 42: Ngoại Truyện 2 Tạo Em Bé Khó khăn lắm Diệp Hạo mới hoàn thành nghĩa vụ ‘ cưới’ làm vui lòng mấy vị phụ huynh , vậy mà chỉ mấy ngày sau khi Diệp Hạo từ Anh trở về, mọi người lại tiếp tục thúc giục anh … sinh em bé.
“ Cưới vợ rồi thì phải sinh con chứ …”
“ Chúng ta đã già rồi, chỉ mong ngày được ôm chắt …”
“ Hừ,Diệp Tề thì chưa chịu cưới, mà Diệp Bảo với Elly cũng không chịu sinh trước, tụi nó nói cưới trước hai anh đã là vô lễ lắm rồi, không thể nào sinh con trước nữa. Giờ con mà không chịu sinh trước thì nó sẽ không dám sinh , aiz, vô lễ cái gì chứ, lười sinh thì có … aizz, ta nói đi đâu thế này, tóm lại là con mau sinh em bé đi, trước hết cho chúng ta có đứa cháu bế, sau là cho em con nó sinh ….”
“…”
Ai nói gì cứ nói, ai khuyên gì cứ khuyên, Diệp Hạo thong thả ‘ vâng, dạ’ , nhưng sau mấy tháng trôi qua, người lớn trong nhà bắt đầu tức giận khi biết Diệp Hạo vốn chỉ để ngoài tai lời họ nói.
“ Nó vẫn tiêm thuốc để tránh thụ thai “ Diệp lão tức giận ném tờ giấy báo cáo đi rồi hì hục ngồi xuống ghế, bên cạnh là ông bà Nhạc đang cau mày suy nghĩ. Cả 3 vốn đã nghi ngờ từ mấy tuần trước, mới mấy ngày đây thôi, Diệp lão vận dụng quyền lực mới có thể tìm ra nguyên nhân vì sao bấy lâu nay Nhạc Ân không có’ dấu hiệu ‘ gì. Cũng đúng, Nhạc Ân như vậy thì làm gì biết cách tránh thai, người có khả năng làm nhất cũng chỉ có thể là Diệp Hạo rồi. Thì ra không phải hai vợ chồng ‘ có vấn đề’ như họ nghĩ, mà là do Diệp Hạo vẫn chưa muốn có con
“ Chắc nó sợ Tiểu Ân không thích hợp để mang thai “ Ông Nhạc vẫn còn bênh vực Diệp Hạo, dù sao đúng là Nhạc Ân cháu ông vốn không giống người thường mà, mang thai đối với người từng bị bệnh tự kỉ là điều hơi khó khăn
“ Chúng ta đã đưa Tiểu Ân đi khám, bác sĩ đã nói là không sao rồi mà. Còn nữa, Tiểu Ân cũng muốn có em bé đó “ Diệp lão nhanh chóng bác bỏ lời bạn mình. Ông cũng lo ngại cho Nhạc Ân, nên những gì cần làm nên làm ông đều đã làm hết. Đưa Nhạc Ân đi khám hết bác sĩ này đến bác sĩ nọ, ai cũng nói rằng hiện tại tâm sinh lí của Nhạc Ân rất ổn, mang thai cũng như người bình thường vậy, nếu có biến chứng gì thì cũng là do việc mang thai gây ra chứ không phải là do căn bệnh cũ. Nhưng dù có như vậy cũng không sao, chỉ cần theo dõi và kịp thời điều chỉnh là ổn. Chuyện khám đã xong, ba ông bà tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Nhạc Ân, mua phim về cho cô xem, mua sách về cho cô đọc, Nhạc Ân rõ ràng là với hai chữ ‘ em bé ‘ rất yêu thích mà, cứ luôn sờ bụng hỏi bao giờ mới chứa em bé được. Nói tóm lại, chỉ tại mỗi Diệp Hạo mà thôi.
“ Dù Diệp Hạo nó rất thương Tiểu Ân, nhưng có đứa con vẫn hơn chứ …” Bà Nhạc nãy giờ im lặng lên tiếng
Đúng a …. Aiz … Ba lão đồng thời thở dài, phải làm sao nhỉ ?? Phải làm sao để Diệp Hạo chịu ‘ sinh con ‘ giờ, họ thèm bồng chắt lắm rồi đấy. Đặc biệt là Diệp lão, nhà ông mấy đời đều độc đinh, đến đời Diệp Thiên Minh thì có những 3 thằng con trai, mơ ước một tiểu đội con nít vẫn được ông ấp ủ không ngừng, thế mà cháu ông đã hai đứa cưới vợ nhưng chẳng đứa nào chịu sinh con là sao.
Đang lúc không khí lâm vào rối bời trầm trọng, thì bà Diệp đột nhiên xuất hiện. Thì thầm vào tai bà Nhạc mấy lời, hai người phụ nữ thần thần bí bí rời đi. Đến tối cả hai mới trở về, chẳng ai biết hai người đã làm những gì, nhưng nhìn vẻ mặt tự tin và có phần chắc chắn của cả hai, mọi người tạm thời chờ đợi.
….
Nhà Diệp Hạo, phòng ngủ của hai vợ chồng
“ Andy, Ân muốn có em bé “
Trên giường, đang lúc hai vợ chồng lăn lộn đến cảnh giới ‘tối cao ‘, bất ngờ Nhạc Ân ôm chặt lấy Diệp Hạo, nỉ non bên tai anh một câu như vậy.
Diệp Hạo vừa mới thỏa mãn xong, tâm tình phơi phới nhưng vẫn cứ giật mình, mắt không chớp nhìn vợ yêu nằm dưới thân đầy nghi ngờ
“ Hôm nay có người đã dạy vợ anh điều này”
Kể từ khi Nhạc Ân được nhồi nhét vấn đề liên quan đến ‘ em bé’ vào đầu, lúc nào anh cũng nghe cô nhắc đến rồi hỏi anh. Anh biết, là mấy ông bà rảnh việc lấy vợ anh ra dụ dỗ anh sinh con, nhưng những lần như vậy, chỉ là do Nhạc Ân nhất thời thích thú, mà lần này, rõ ràng là có lựa chọn ‘ thời điểm’ hẳn hoi, có bài bản hẳn hỏi nhé. Thảo nào, hôm nay tự dưng trèo lên người anh làm loạn, làm một lần vừa xong đã đòi làm lần hai … khác hẳn mọi ngày. Thì ra, đã có người chỉ điểm cho.
“ Ừ, sẽ sinh em bé chứ, nhưng có sinh được hay không phải do may mắn nữa, chúng ta không quyết định được đâu” Diệp Hạo vẫn y lời cũ đã trả lời cả trăm lần nói lại với Nhạc Ân.
Ngay lập tức, Nhạc ÂN nhắc lại những lời bà Diệp đã nói với cô hồi chiều
“ Được mà, mẹ nói chỉ cần chăm chỉ là có, mẹ còn nói, là do Andy không muốn có em bé, Andy không cho Ân có em bé, hừ hừ …” Mẹ cô còn nói, chỉ có Diệp Hạo mới có thể cho cô em bé, lần này phải kiên quyết ‘ đòi’ , không thể nghe theo lời Diệp Hạo mãi được. Không những mẹ, mà bà cũng nói thêm Diệp Hạo sợ em bé giành Nhạc Ân nên mới không chịu cho em bé ra đời, cố gắng, cố gắng ‘ bắt’ cho được Diệp Hạo phải cho cô em bé.
Biết ngay mà , Diệp Hạo thở dài, vòng tay ôm Nhạc Ân vào lòng, anh nói
“ Không phải anh không muốn có em bé, mà là anh chưa muốn có thôi mà…” Vợ anh vẫn còn nhỏ , nhưng hơn hết vẫn là anh sợ, anh sợ vợ anh đau đớn khi sinh con, anh sợ vợ anh vất vả, anh sợ vợ anh khó chịu , anh sợ vợ anh gặp nguy hiểm. Vợ anh từ nhỏ đến lớn được nâng như nâng trứng, chưa từng trải qua vất vả khó khăn nào, mà sinh con lại là vất vả khó khăn nhất trong cuộc đời này, anh sao chịu nổi những điều đó. Anh bảo vệ cô còn chưa đủ, huống hồ gì bắt anh phải chứng kiến cảnh cô chịu đau đớn . Con cái, anh sẽ nghĩ cách khác, nhà anh còn Diệp Tề và Diệp Bảo, thừa sức sinh cả đàn cháu chắt rồi, anh chỉ muốn xin đứa con nuôi, không thì hai vợ chồng cả đời sống với nhau càng tốt .
Nhạc Ân chẳng để lọt tai lời Diệp Hạo nói, cô bây giờ chỉ chăm chăm làm theo phương châm ‘ kiên quyết phải đòi được ‘ do bà và mẹ truyền đạt
“ Không biết đâu, Ân muốn có em bé bây giờ cơ, em bé nằm trong bụng thế này nè , sau đó em bé sẽ chào đời, em bé đáng yêu , Ân muốn có em bé a …” giọng Nhạc Ân nũng nịu, bàn tay bắt đầu chạy loạn trên ngực Diệp Hạo, mẹ cô có nói, muốn có em bé, chỉ có duy nhất một cách là làm chuyện vợ chồng. Hừ, chẳng phải Diệp Hạo thích làm nhất chuyện này sao, cô chỉ việc xoa xoa mấy cái là …
“ Ngoan nào … đồ ngốc này …” Nắm lấy bàn tay đang vuốt ve ngực mình ,giọng Diệp Hạo dần khàn khàn trở lại, mọi khi chỉ có anh chủ động, đôi lúc lừa lọc cũng được dịp Nhạc Ân làm loạn, nhưng tự bản thân cô khơi mào mọi chuyện thế này, anh không ngờ tới, cũng không thể cưỡng lại nổi . Nơi nào đó lại gào thét ham muốn điên cuồng
“ Đi mà, cho Ân em bé, nha Andy, Andy ….” Nhạc Ân chu môi năn nỉ, nói xong hôn khắp khuôn mặt Diệp Hạo , lần này Diệp Hạo không còn giữ nổi mình. Lật người, anh lại ở trên cô lần nữa.
‘ Cho Ân em bé ‘ … chỉ là lời đơn giản nhưng đầu óc Diệp Hạo sắp nổ tung, cứ như cô đang mời gọi anh tha thiết vậy
“ Sẽ có đau đấy , em chịu được không ??” đôi mắt Diệp Hạo dần mờ mịt, vừa tỉ mỉ hôn bên tai Nhạc Ân vừa hỏi. CÔng nhận mẹ cả anh bảo Nhạc Ân chọn thời điểm đúng thật, giờ cả người anh chỉ toàn ham muốn , mà ‘ đích đến’ cuối cùng chẳng phải là nơi tạo em bé sao , rốt cuộc , chính anh đang muốn nhân nhượng
“ Được, Ân chịu đau được, bà nói có em bé phải đau mới có ý nghĩa “ Nhạc Ân ngây thơ nhắc lời bà Nhạc, đợi Diệp Hạo nâng đầu nhìn mình, cô nhoẻn miệng cười tươi nói tiếp “ Andy, em bé là máu thịt của Ân và Andy đấy, sau này, nhà ta sẽ có thêm người mới, rất vui, rất thích “
Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Nhạc Ân, lòng Diệp Hạo trào dâng một quyết định. Anh biết vợ anh nói là nói vậy chứ chưa chắc đã hiểu hết lời trong đó, nhưng cô vẫn là người sẽ sinh con, những cảm xúc cô đang có chính là ‘ tình mẫu tử’ , tự nhiên mà có vậy. Anh cũng biết cô rất yêu thích con nít .Điều này làm anh động lòng.
Có em bé có lẽ cũng không tệ lắm đâu nhỉ…
“ Ừ, vậy chúng ta sinh em bé ….” Diệp Hạo cuối cùng cũng gục ngã
“ Thật sao … oa … chúng ta sẽ sinh em bé … ôi … yêu Andy lắm lắm …” Nhạc Ân liên tục mừng rỡ, những lời cuối cùng kẹt lại bởi nụ hôn của Diệp Hạo, mà dưới thân, anh đã ở bên trong cô lúc nào
‘ Thật ra thì vấn đề em bé cũng có cái hay, mà cái hay trước mắt vẫn là muốn làm bao nhiêu thì làm, muốn làm khi nào thì làm , chẳng còn bị vợ kháng cự nữa , vì vợ mình đã hiểu ra rằng muốn có em bé phải bắt đầu từ chuyện này … Từ nay, mình sẽ thoải mái mà cày cấy ‘
Diệp Hạo chìm đắm trong tư vị đắc ý , cứ nghĩ đến từ nay trở đi lúc nào cũng được ấp ủ vợ thì trong lòng khoan khoái dạt dào, làm chuyện vợ chồng cứ mãnh liệt mà tiến tới, tiến tới ….
………………
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Ân đem kết quả báo cáo cho bà Diệp và bà Nhạc, hai người kia mừng rỡ thông báo lại cho hai lão ông cũng đang hồi hộp chờ đợi . Ngay tối hôm đó, Diệp Hạo được gọi về nhà chính ăn cơm, mà cái chính đương nhiên là chuyện liên quan đến em bé.
“ Cái gì, thằng nhóc này, cháu đùa với ông hả, sao lại 20 tuổi gì ở đây nữa …?” Diệp lão vỗ bàn ăn, tức giận mắng Diệp Hạo đang nhàn nhã nhai cơm. Nghe Nhạc Ân nói là Diệp Hạo đồng ý sinh em bé, ông đã chuẩn bị tinh thần là mười tháng sau được ẵm chắt, nào ngờ giờ Diệp Hạo cháu ông lại bảo là ‘ chờ Nhạc Ân 20 tuổi ‘ , tuổi tác gì ở đây nữa, 19 tuổi cũng đã lớn lắm rồi, bác sĩ chả bảo tâm sinh lí Nhạc Ân rất ổn để sinh con sao.
“ Ông bà cha mẹ không thấy sao, vợ con còn nhỏ lắm. Sinh con, con sẽ sinh, nhưng không phải bây giờ. Mọi người đợi thêm 1 năm nữa có sao đâu “ Diệp Hao chẳng nâng mắt, vừa nhai cơm vừa trả lời. Hừ, anh nói sinh con chứ có nói sẽ sinh ngay đâu . Anh chờ Nhạc Ân đến 20 tuổi là cố lắm rồi đấy, đáng nhẽ ra phải 3 năm nữa, lúc anh 30 tuổi mới sinh.
Công nhận, DIệp Hạo lúc nào cũng quan niệm ‘ chờ Nhạc Ân lớn ‘ , mà con số 20 này được anh khá là thích, lúc trước anh cũng từng một lần ‘ đợi Nhạc Ân 20 tuổi’ , nhưng lần đó đã bị chính anh cho tan tành, không biết lần này …
“ Đợi cái gì mà đợi, bắt chúng ta đợi 1 năm sao cháu không sinh sớm 1 năm đi, có khác gì đâu cơ chứ … “ Diệp lão không hài lòng cứ lẩm bẩm mãi , ông biết Diệp Hạo nhân nhượng được như vậy là chuyện tốt lắm rồi, nhưng mà, ông rất mong chờ a.
Bà Nhạc nhìn tình hình trước mắt, lúc đầu cũng hơi thất vọng, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại …
“ Thế này đi, cháu muốn đợi cứ đợi, Tiểu Ân lớn hơn một chút cũng tốt hơn một chút chứ sao. Nhưng mà bà có ý này, dù sao cháu cũng định 1 năm sau sinh con, vậy thì từ giờ đừng tiêm thuốc gì gì đó nữa , dùng biện pháp khác an toàn hơn cho cháu, cũng như cho con cháu sau này, cháu thấy sao ??” Bà Nhạc nói xong vội liếc qua bà Diệp nháy mắt, bà Diệp thế mà ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng bồi tiếp
“ Bà nói đúng đấy, thuốc gì thì cũng có vài phần độc trong đó, cũng chẳng tốt lành gì lắm, sau này còn ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé nữa. Đã xác định sẽ sinh con thì nên dùng cách khác”
Bà hiểu ý bà Nhạc, rõ ràng Diệp Hạo đã chịu nghe lời sẽ sinh con rồi, giờ không nên nặng lời thêm nữa, cứ dỗ ngọt để Diệp Hạo không tiêm thuốc nữa, chỉ cần như vậy … dù Diệp Hạo có dùng cách phòng tránh nào, bà vẫn có thể dạy Nhạc Ân luồn lách được.
Người lớn đã xuống giọng, Diệp Hạo cũng trở nên nghiêm túc hơn. Vẫn bình thản ăn cơm nhưng đầu óc anh lại suy nghĩ
‘ Thì ra đã biết mình lén đi tiêm thuốc rồi cơ à, hèn gì hôm qua đi tìm Ân Ân nói chuyện. Nhưng lời của bà và mẹ cũng đúng, đã đồng ý cho Ân Ân sinh con rồi thì phải ngừng dùng thuốc thôi, dùng cách khác …”
Không khí bàn ăn im ắng … ẩn trong nó là một cuộc đôi co quyết liệt giữa Diệp Hạo và người lớn trong nhà , nhưng ông bà ta có câu này chẳng sai ‘ gừng càng già càng cay’ , Diệp Hạo dù có thông minh tinh tế đến mấy cũng khó có thể thắng , huống hồ gì ở đây có những 4 củ gừng .
Thêm một thực tế phũ phàng nữa, rõ ràng Diệp Hạo không có duyên với con số 20.
Thêm tận mấy tháng trời nữa Nhạc Ân mới bước qua tuổi 20 thì cuộc chiến giữa Diệp Hạo và mấy lão cũng kết thúc. Một ngày mùa thu mát mẻ, Nhạc Ân đang ngồi đánh cờ với hai ông của mình thì … nôn khan.
“ Mau, mau gọi bác sĩ đến đây ngay. Không, đưa đến bệnh viện khám ngay …”
“ Bà nó, mau ra đây , bà nó, ở đâu rồi … mau mau ….”
Lúc Diệp Hạo có mặt ở nhà chính thì Nhạc Ân đã yên ổn ngồi giữa một đống người và gối ôm … Dù rằng trước đây hễ mở miệng là cứ ‘ chưa muốn sinh em bé này nọ ‘ , nhưng khi nghe tin mình đã làm cha, trái tim Diệp Hạo vẫn đập nhanh liên hồi, trong lòng trào dâng đủ loại cảm xúc khó tả, có hân hoan, có bối rối, có lẫn vui mừng.
Chuyện đời ai ngờ … Rất nhanh sau đó, Diệp Hạo đã cảm thấy ân hận vì sự vui mừng quá sớm kia. Tháng ngày mang thai của Nhạc Ân chính là những ngày tháng gian khó nhất của cuộc đời vợ chồng anh. Không những thế, tức nhất vẫn là chỉ 4 tháng sau khi Nhạc Ân mang thai, Elly cũng có bầu, Diệp Tề cũng sắp cưới , cô dâu nghe như đã có thai được hai tuần .
|
Chương 43: Ngoại Truyện 3 Bà Mẹ Nhỏ Khó Tính Nhạc Ân mang song thai , niềm vui nhà họ Diệp nhân lên gấp bội. Chỉ có Diệp Hạo là buồn gấp bội, anh đã không ít lần suy nghĩ rằng ‘ phải chăng vợ anh mang thai đôi nên nhưng biểu hiện khi mang thai cũng tăng lên gấp hai ‘ , đó là những lúc cô nôn nghén, đó là những lúc cô buồn vui không lí do, đó là những lúc cô thèm ăn những món kì quái đến nghiện, đó là ….Nói chung, anh biết phụ nữ mang thai ai cũng sẽ có những dấu hiệu đó, nhưng cô vợ nhỏ của anh ở một mức độ ‘đáng sợ’ hơn …. Cũng có khi không phải là do vợ mang thai đôi, mà có thể là do tình yêu quá sâu đậm mà anh dành cho cô nên chính anh là người lo lắng quá độ chăng …
Dù thế nào, hai nhóc con chưa thấy mặt của Diệp Hạo cũng đã mượn tay mẹ nó hành hạ cha khá là ‘ thê thảm ‘
………………………………………
“ Đi ra ngoài, Andy đáng ghét lắm “
Một ông chồng nào đó bị đẩy ra ngoài, rồi tiếng đóng cửa mạnh mẻ vang lên …
“ Cậu lại làm gì để cô ấy giận nữa vậy ??” Thím Trương vừa nhặt rau nấu cơm tối vừa nâng mắt thản nhiên hỏi Diệp Hạo, nói là thản nhiên bởi vì những chuyện như thế này gần đây xảy ra như cơm bữa ấy.
“ Cháu cũng có biết lí do đâu “ DIệp Hạo chán nản nẳm dài trên chiếc ghế sa lông mới thay lớn và rộng hơn so với cái cũ . Anh đúng là không biết a, lúc chiều đưa Nhạc Ân đi khám thai về, cô vẫn bình thường, vậy mà ngủ một giấc dậy lại thành ra tức giận, anh thề, anh chỉ nằm bên cạnh ôm cô thôi mà , chẳng nói điều gì vì gần đây cô hay giận dỗi vô cớ, ấy vậy mà … vẫn giận dỗi vô cớ thật.
“ Ôi, người có thai hay vậy đấy, cậu cố chịu đựng, một thời gian nữa là lại bình thường ấy mà “ Thím Trương mĩm cười khuyên Diệp Hạo lời khuyên cũ rích đã dùng không biết mấy chục lần rồi, mà mỗi lần Nhạc Ân tức giận, bà cũng chẳng biết an ủi Diệp Hạo bằng câu gì ngoài câu đó cả, đơn giản đúng là Nhạc Ân do mang thai nên thay đổi tính nết mà. Nào có vấn đề thay đổi tính nết, từ khi mang thai đến giờ, bà thấy Nhạc Ân toàn hành hạ Diệp Hạo , mới tháng vừa rồi chẳng phải cô bị nôn nghén với kén ăn khiến người xơ xác , làm cho Diệp Hạo vì lo lắng mà cũng tiêu điều xơ xác theo đấy thôi. Tội nghiệp thật.
“ Vâng, cháu biết rồi “ Giọng Diệp Hạo nhão nhoẹt kéo dài, vừa mới ngủ dậy nên anh cũng không buồn ngủ nữa, cứ nằm lăn qua lăn về trên chiếc ghế , anh biết , một lúc sau thế nào vợ anh cũng mở cửa tìm anh, mà không thấy anh trong tầm mắt lại …
“ Andy, đi đâu rồi ?“
Quả như lời Diệp Hạo nói, Nhạc Ân vừa mở cửa là cất giọng cáu kỉnh gọi anh , lưng ghế sa lông quay lưng về phía phòng ngủ nên cô không thấy anh, nhưng cô biết anh chỉ ở gần đây, vì hầu như thời gian này anh chỉ ở nhà để lo cho cô.
“ Anh nằm ở đây thôi, anh không đi đâu hết “ Diệp Hạo nghe tiếng gọi, lập tức ngồi dậy trình diện với Nhạc Ân, khuôn mặt tươi cười cầu hòa, anh phải làm lành trước buổi tổi, nếu không vợ anh lại không chịu ăn cơm. Mà cách làm lành duy nhất chính là ‘ nghe lời’ .
“ Andy đáng ghét lắm , hừ hừ, không được đi đâu hết, ở đó . Ân mà không thấy Andy, Ân sẽ … sẽ .. sẽ ghét Andy luôn, hừ …”
“ Khoan, nói chuyện đã …” Diệp Hạo chưa kịp nói hết thì cửa phòng lại đóng sầm . Chớp chớp mắt, anh lại thả người nằm xuống , ôi, cuộc đời anh sao bi thảm thế này đây.
Cứ như thế cho đến khi thím Trương dọn cơm ra bàn thì Nhạc Ân đã mở cửa cũng được 5 ngón tay, lúc nào cũng chỉ cất tiếng gọi Diệp Hạo, nghe giọng anh ủ rủ báo cáo có mặt lại đóng cửa lại . Cũng may, Nhạc Ân dù có đổi tính đổi nết thế nào cũng chỉ hành hạ mỗi Diệp Hạo, đối với những người khác, kì lạ là cô hầu như chẳng thay đổi gì. Nghe lời thím Trương, Nhạc Ân cũng ra khỏi phòng ăn được chén cơm, không cho Diệp Hạo gắp đồ, cũng chẳng thèm nhìn mặt anh, buông muỗng là đứng lên đi về phòng, không quên căn dặn
“ Nhớ ở đó, Ân mà không thấy, sẽ ghét Andy đấy , hừ …”
“ Nhẫn nhịn nào , nhẫn nhịn nào …” thím Trương trước lúc ra về theo thói quen lại nhắc nhở Diệp Hạo như vậy, càng khiến cho ông chồng nào đó thêm rầu rĩ, anh đang nhẫn nhịn mà.
……….
“ Hôm nay lén hỏi thăm bác sĩ mới biết đã có thể vận động vợ chồng, tưởng tối nay được thoải mái chứ …” Diệp Hạo vừa suy nghĩ vừa nhìn tivi cho đỡ nhàm chán, một người đàn ông cao lớn như anh hiện tại đang nằm trên ghế sa lông ôm gối ôm thẫn thờ, nhìn thật kì quặc , nhưng biết làm gì hơn nữa đây , anh chỉ có thể đợi Nhạc Ân qua cơn cảm xúc bất chợt này để nói chuyện thôi.
Kinh nghiệm rút ra, chờ đợi , chờ đợi, chờ đợi nào. DIệp Hạo nằm chờ cả tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy động tỉnh gì, không biết là Nhạc Ân trong phòng đã ngủ hay chưa hay vẫn còn giận dỗi ngồi suy nghĩ , anh thấy lo cho sức khỏe của vợ nhưng chẳng dám gọi cửa, nhỡ đâu khơi dậy cơn tức giận thêm thì xong luôn. Chờ thêm một lúc nữa thì Diệp Hạo mơ màng nhắm mắt, anh chỉ định nhắm mắt tí, anh còn để tivi kia mà …
“ ANDY !”
Tiếng hét vang lên , DIệp Hạo giật mình theo quán tính bật người dậy, miệng nhanh nhẹn báo cáo
“ Anh đây, anh ở đây mà em ..” nói xong mới đưa mắt qua nhìn bà hoàng nhỏ đang chu môi phồng má đứng trước cửa phòng .. sao nhìn mặt thấy còn tức giận hơn cả lúc chiều thế kia … DIệp Hạo đổ mồ hôi lạnh . Vội vã đứng dậy, anh cười giả lả với người đang hùng hổ đi tới
“ Ngồi xuống đã, ngồi đã nào, em muốn nói muốn mắng gì anh cũng nghe hết “ Diệp Hạo nhẹ nhàng níu tay cô vợ nhỏ đang trừng mình, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống ghế, bản thân thì e dè ngồi sát bên cạnh, cuối cùng là làm bộ dáng chờ đợi ‘ được mắng ‘ .
Nhạc Ân cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cầu hòa kia của Diệp Hạo mà không nói gì , mặt vẫn đằng đằng khí giận , mắt đọ mắt một lúc, nhận ra bàn tay đang bị ai đó nhẹ nhàng xoa bóp từ lúc nào, khuôn mặt Nhạc ÂN mới giãn ra.
“ Ân Ân, giận gì thế, nói anh nghe nào, anh sẽ sửa sai với em mà “ Giọng Diệp Hạo dịu dàng vô cùng , anh biết đã đến lúc mấy các cảm xúc bất chợt của vợ đang từ từ tan biến, cũng đến lúc anh xoa dịu cô rồi .
Giận gì ư?? Còn hỏi nữa kìa … Nhạc Ân đi từ cảm xúc tức giận cáu kỉnh đến úy khuất đáng thương, miệng mếu lại, giọng cô ấm ức
“ Andy đáng ghét, Andy không thương Ân, không thương em bé nữa rồi, đúng không ?”
Ơ … Diệp Hạo chớp mắt bất ngờ, càng thêm rối tung rối mù, rốt cuộc anh đã làm gì sai, đã nói gì sai vậy nhỉ?? Hay là ai đó nói gì đó ??
“ Ai dám nói với em như vậy chứ, anh luôn thương em, thương con mà , đừng tin những lời họ nói “ Diệp Hạo giờ đang nghĩ đến Tiểu Hoa hoặc là Elly, anh nghi ngờ hai người ‘ bạn thân đặc biệt’ kia của vợ anh đã nói năng lung tung bậy bạ gì đó rồi.
“ Không ai nói cả, Ân thấy nhé,hừ hừ …”
Ơ … DIệp Hạo lại chớp mắt, càng thêm bất ngờ, tội nhân chính là anh ư??
“ Lúc nào, mà anh có làm gì sai đâu ??” DIệp Hạo lắc đầu như trống bỏi, tay càng siết chặt tay Nhạc Ân, giọng nói mang theo tia khẩn thiết
“ Hừ, Andy với bác sĩ nói chuyện với nhau nhé, bác sĩ đỏ mặt kìa, rồi còn y tá chạy theo Andy nữa, nói chuyện với Andy , còn cười nữa cơ .. ghét .. ghét lắm “ Nhạc Ân càng nói càng nghẹn ngào , đến cuối thì nước mắt đã trào lên đầy hốc mắt. Bàn tay ra sức cào cấu bên trong bàn tay Diệp Hạo đang nắm kia.
Bác sĩ ?? Ý tá ?? Bộ não Diệp Hạo nhanh chóng vận động , sau 5 giây đã cho ra kết quả. Thì ra là chuyện lúc chiều đi khám thai. Bác sĩ đỏ mặt là do anh ‘ hỏi chuyện tế nhị của hai vợ chồng’ , mà y tá chạy theo anh là do anh vì qua hứng khởi khi nghe kết quả từ bác sĩ mà để quên sổ khám của Nhạc Ân. Thế mà vợ anh để ý hết sao, lại còn … hiểu lầm nghiêm trọng nữa. Nhưng thế thì sao, anh nên tìm cách giải thích vẫn hơn.
“ Ân Ân, em đừng hiểu lầm, anh chỉ hỏi bác sĩ em bé có khỏe không, cô ấy đỏ mặt chắc là do cô ấy không khỏe, không liên quan đến anh. Còn cô ý tá chạy theo anh là để đưa quyển sổ khám , anh bỏ quên nên cô ấy chạy theo đưa lại thôi mà, cô ấy đã giúp anh nên anh phải cười đáp lại chứ, đúng không nào ??” Aiz, chuyện cô bác sĩ thì không nên nói thật, nhưng nói dối cũng không ảnh hưởng đến sự thật, còn chuyện cô ý tá nên nói thật, vì sự thật chẳng có gì để ghen tuông. Thật ra, cô bác sĩ đỏ mặt là do cô ta ngại trước Diệp Hạo đẹp trai, mà cô y tá chạy theo kia, rõ ràng là cũng có ý với anh. Nhưng đúng như anh nói, không liên quan đến anh, mắc mớ gì anh phải vì mấy cô đó mà để vợ yêu phải tức giận chứ.
“ Hừ, thật không ?? “ Nhạc Ân không tin ngay, nhưng lí do Diệp Hạo đưa ra hình như là đúng, cô thấy cô ý tá có đưa quyển sổ cho anh, chỉ là cô không thích cô y tá đó cười với Diệp Hạo
“ Thật mà, nhìn xem, vợ anh đáng yêu xinh đẹp, lại còn có hai em bé dễ thương sắp ra đời, anh chẳng cần những người khác nữa, có em và con là đủ rồi “ Diệp Hạo càng ngày càng dẻo miệng .
“ Thật thế ư ??” Nhạc Ân cúi đầu, vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ, phải một lúc sau mới tin tưởng, nâng mặt, cô vẫn còn ủy khuất
“ Andy, Ân sợ, sợ Andy không cần Ân nữa, không cần em bé nữa “
Phụ nữ có thai thường e sợ những chuyện như vậy, dù rõ ràng là chồng rất yêu thương nhưng tâm trạng vẫn luôn trong trạng thái nghi ngờ, sợ hãi vu vơ . Bài học tổng quát về phụ nữ mang thai mà Diệp Hạo đã từng đọc kĩ càng từng chữ hôm nay đã có chứng thực. Thì ra, vợ anh cả ngày hôm nay vì lo ngại chuyện đó mà tức giận vô cớ với anh đây mà, vợ ngốc đáng thương của anh …
“ Ân Ân “ Diệp Hạo nghẹn ngào gọi tên vợ, vòng tay ôm cô vào lòng, cẩn thận nâng niu từng tí một, dịu dàng vuốt lưng cô vỗ về
“ Ân Ân, chỉ yêu Ân Ân của anh mà thôi, à, yêu cả con nữa, đừng sợ gì cả, đừng sợ …”
Dỗ dành được một lúc thì Nhạc Ân cũng hoàn toàn nguôi ngoai, ôm hông Diệp Hạo, cô nở nụ cười thỏa mãn, giọng nói cũng trở về trong trẻo bình thường
“ Andy, bụng Ân to thêm nè , nhìn xem ..” nói xong lấy tay Diệp Hạo đặt lên bụng chỉ mới nhu nhú của mình, nhìn anh chờ mong anh sẽ nói gì
“Ừ, con đã lớn thêm rồi ..” Diệp Hạo mĩm cười, vừa nhẹ nhàng xoa bụng vợ vừa nhìn cô nói.
“ Andy, ông nội nói sẽ có một bé gái và một bé trai đấy “
“ Ừ, ông nội giỏi thật, bác sĩ chưa biết mà ông biết trước luôn …”
“Andy, mua thêm áo quần cho em bé đi …”
“ Ừ, mua thêm, em muốn mua bao nhiêu cũng được …”
“ Andy, mua ….”
Đến tận lúc lên giường nằm ngủ, hai vợ chồng vẫn mãi không thể kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng như thế thật tiện cho Diệp Hạo. Nhân lúc Nhạc Ân vẫn còn chìm trong cảm giác hứng khởi ‘mua sắm’ , Diệp Hạo lén lút tấn công cô vợ.
“ Andy làm gì thế ??” Nhạc Ân khó hiểu nhìn khuôn mặt phóng đại đang hôn khắp mặt, tay giữ lấy bàn tay đang luồn vào áo mình
“ Hôn em …” Giọng nói ông chồng nào đó khản đục, hơn ba tháng rồi anh còn chẳng dám hôn cô , anh sợ mình làm tổn thương cô và con .
“ Andy …??” Nhạc Ân ú ớ không thể tiếp tục nói hết câu, cả người bừng bừng cảm xúc quen thuộc đã lâu rồi không thấy , cô đã biết Diệp Hạo không chỉ muốn hôn cô thôi đâu, anh còn muốn …
“ Mẹ nói … không được làm mà …” Nhạc Ân yếu ớt kháng cự, nhưng kẻ đang gấp gáp cởi cúc áo cô kia có vẻ không nghe vào đầu. Mãi đến khi Diệp Hạo hoàn tất mọi thủ tục ban đầu, nhẹ nhàng tiến vào trong cô, cúi người ôm cô vào lòng, anh mới thỏa mãn thì thầm bên tai vợ yêu cũng đang hưởng thụ
“ Bác sĩ nói đươc mà …. Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm con đau đâu …”
…..
Nhạc Ân có một điểm kì lạ, mà sáng hôm sau Diệp Hạo mới phát hiện ra.
Hôm qua, rõ ràng cô vì chuyện mấy cô bác sĩ ý tá rồi giận anh, nhưng sao vẫn ngủ một giấc mới phát tác cơn giận ??
Hôm nay, anh càng không thể trả lời nổi, rõ ràng đêm qua vợ anh tỏ ra rất thoải mái cơ mà, sao giờ đây lại giận anh nữa rồi, mà chuyện cô giận là vì anh đã hỏi bác sĩ chuyện ‘ vợ chồng’, cô bảo chẳng phải anh từng nói chuyện này chỉ hai vợ chồng biết thôi sao, sao anh lại hỏi người khác … Ô, được rồi, anh sẽ nhận sai , nhưng vì sao cứ phải ngủ một giấc dậy cô mới nhớ tới cơn giận của mình nhỉ ??
Câu trả lời chỉ có thể là …là … là do Nhạc Ân thích thì giận vậy thôi, cô vợ nhỏ khó tính luôn muốn gây khó dễ cho ông chồng của mình mà, và hai đứa con trong bụng là xúc tác tốt nhất. Đó là tình yêu …
…………………….
“ Tại sao cô ấy không la lên, cô ấy có sao không …?”
“ Đồ ngốc, Tiểu Ân nó sinh mổ mà, sao nó la hét được ….”
“ Tại sao họ không cho cháu vào, cháu thấy có người chồng vào phòng sinh được mà …?”
“ Đồ ngốc này, đã bảo nó sinh mổ mà, chỗ đó vô trùng sao cho cháu vào được …”
“ Tại sao lâu đến thế này, cháu thấy ..”
“ Thấy cái gì mà thấy, mới có mười phút thôi …”
“ Cháu không chịu được nữa, cháu phải vào với cô ấy …”
“ Ngồi xuống đó, đừng có lộn xộn nữa , cũng sắp xong rồi đấy ..”
“ Không, cháu sợ , cháu phải vào …”
“ Cái thằng này, bình tĩnh lại ...”
“ Oaaaa Oaaaaaa……………”
“…..”
“Oaaaaaa Oaaaaaaaa……….”
“….”
“ Chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông, một hoàng tử và một công chúa đáng yêu nhé …”
Nhạc Ân sinh vào buổi sáng . Lúc đó, trời thật đẹp và nắng cũng thật ấm áp…
|
Chương 44: Ngoại Truyện 4 Hạnh Phúc “ Ân, kia kìa , nó bơi vào hốc đá rồi …”
“ Đâu ?? A … mau Dư Dư, nó nằm gần Dư Dư kìa ..”
“ A … Thư Thư, đừng cho tay vào nước chứ …”
“ Em muốn bắt cá cơ, Ân, bắt cá cho Thư Thư đi ..”
“ Người ta không cho đâu … để Ân bảo Andy mua cá cho Thư Thư …”
“ Dạ , mà Andy lâu a …”
“ A, Ân …”
“ Dư Dư sao vậy ? …”
Tiếng náo động vang khắp đại sảnh , ba kẻ đang mặc đồng phục hình con gấu màu hồng, đeo cặp xách gấu hồng, mang giày hồng đang chạy loạn xung quanh bể nước nuôi cá cảnh , tiếng la hét pha lẫn tiếng cười đùa …
“ Chúng ta có nên qua nhắc nhở họ không nhỉ ??” Thư kí A nhăn mặt , nhìn cả ba ‘ chị em ‘ kia thật đáng yêu nhưng đại sảnh đang có bao nhiêu khách hàng và nhân viên đi qua đi lại, ai cũng đang nhìn vào thế kia
“ Đợi thêm chút nữa đi, lỡ như Andy chính là kiến trúc sư Diệp Hạo kia thì những người đó là người thân của anh ta đấy, chúng ta sơ sẩy có thể mạo phạm họ “ Thư kí B can ngăn, cô không muốn làm mất lòng anh chàng kiến trúc sư đẹp trai tài giỏi kia đâu a , nhìn phong thái của ‘3 chị em’ đang gây náo động kia thì rất có thể có liên hệ với người bạn của Tổng Tài , cẩn thận vẫn hơn.
Thư kí A liếc thư kí B, miệng mĩm cười đồng ý nhưng trong đầu thừa biết thư kí B đang suy tính điều gì, mà cô cũng như vậy mà, nhớ đến Diệp Hạo , cô bất giác muốn đỏ mặt. Người đâu mà thu hút đến thế cơ chứ , nhìn cũng trẻ tuổi nhưng rất chín chắn và giỏi giang a . Tổng giám đốc của cô sắp lấy vợ, muốn xây một căn biệt thự hoàng tráng để đón cô dâu, mấy tháng nay Diệp Hạo kia thường đến công ty để bàn bạc công việc. Lâu lâu anh mới đến nhưng mỗi lần đều khiến mấy cô thư kí bọn cô náo động cả lên.
Hôm nay, tự dưng ở đâu ra có ‘ ba chị em’ đến hỏi thăm ‘ Andy ‘ ?? Bọn cô lúc đầu cũng chẳng biết ai tên Andy, nhưng nghe cả ba nhí nháo là ‘ người đi xây nhà ‘gì gì đó, bọn cô mới đoán ra có lẽ là anh kiến trúc sư Diệp Hạo, mà đã là Diệp Hạo, đã là bạn thân của Tổng giám đốc, đã là anh chàng đẹp trai đó, bọn cô ‘ phải ‘ đón tiếp’ chu đáo chứ. Có thế ‘ ba chị em’ kia mới thoải mái mà làm náo động cả đại sảnh chứ … Ôi, càng lúc càng ồn ào, lại đuổi nhau chạy tán loạn kia kìa … ôi , té ngã nữa kìa … ôi …
“ Đing “ Tiếng thang máy dừng lại, ngay sau đó là tiếng bước chân gấp gáp, rồi một giọng nói trầm ấm vang vọng cả đại sảnh
“ Cả ba sao lại đến đây ?? Hai đứa sao không đi học hả ??”
“ A , Andyyyyy “ Tiếng cười đùa ngừng lại, sau đó là những tiếng hét vui mừng vang lên , cả ‘ ba chị em ‘ màu hồng đồng loạt chạy ào về phía Diệp Hạo đang đi tới , hai đứa nhỏ thì líu ríu ôm hai chân , đứa lớn thì vươn tay ôm cổ
“ Andy, đi mua cá ..”
“ Andy, đi ăn bánh kem ..”
“ Andy, đi ăn gà nướng …”
“ Andy …”
“ Andy…”
Nhìn bốn người đang gộp thành một khối láo nháo đó, cả đại sảnh chỉ biết choáng váng , ai cũng cùng một suy nghĩ, không biết anh chàng kia có choáng váng như họ hay không, cùng một lúc cả ba người nói bên tai, ai mà ứng phó nổi đây. Ấy vậy mà, anh chàng đó mặt vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, không hề khó chịu hay ngại ngùng với xung quanh , rất chuyên nghiệp xử lí tình huống , cúi xuống cõng bé trai trên lưng, một tay thì bế bé gái, một tay dắt tay ‘ cô bé ‘ lớn
“ Đi theo anh lên phòng Gia Huy đã “
……………………
Phòng Tổng giám đốc của Từ Gia Huy
Trong phòng, có một loại không khí gọi là ‘ nén cười’ bao trùm , cô thư kí theo Từ Gia Huy đã lâu năm đưa mắt qua nhìn Tổng giám đốc của mình, Từ Gia Huy đối với cô chỉ biết lắc đầu nhàn nhạt cười . Trước mặt họ bây giờ là cảnh tượng vô cùng đáng yêu . Ba mẹ con Nhạc Ân đang ngồi sát vào nhau theo thứ tự, hai tay đặt lên đầu gối, môi mím lại, giương ba đôi mắt to tròn nhìn Diệp Hạo đang nói chuyện điên thoại. Nhìn cả ba đồng bộ gấu màu hồng, ba đôi giày hồng chụm lại đều đặn, ba cái cặp gấu hồng được đặt sang một bên, ba khuôn mặt như đúc ra từ một khuôn, ba bộ dạng giống y hệt nhau …. Không ai có thể cưỡng lại nổi niềm yêu thích dành cho cả ba, chỉ trừ cái người đang dùng giọng điệu không hài lòng đang nói chuyện điện thoại kia.
Lúc Diệp Hạo tới có đưa theo mấy người bên phía vật liệu xây dựng theo cùng, nay vì ‘ ba vị khách hồng hồng ‘ đặc biệt đang ngồi ở ghê sa lông kia ,bọn họ đành phải tạm ngừng, dời công việc sang ngày mai .
“ Lần sau ông bà không được dung túng ba mẹ con như vậy nữa đâu đấy …Thật là …” Bên kia vẫn còn vang lên tiếng cười của mấy lão, bên này Diệp Hạo thở dài cúp điện thoại. Ngẩng đầu, khuôn mặt anh trở về nghiêm túc, nhìn ‘ ba kẻ phạm lỗi ‘ đáng yêu của mình, giả vờ hừ giọng
“ Lần sau không được đón con lúc đang học, không được tự tiện đi chơi, muốn đi đâu phải gọi cho anh, anh đưa em đi , rõ chưa , Ân Ân ??”
“ Rõ ~ “ Giọng ai đó nhão nhoẹt, chu môi phồng má bất mãn
“Lần sau không được tự tiện bỏ học, không được đòi mẹ dẫn đi lung tung, đi đâu cũng phải xin phép ba , hai đứa rõ chưa , Dư Dư, Thư Thư ? ?”
“ Rõ ạ ~~” Giọng hai nhóc bé còn nhão hơn cả mẹ, cũng bắt chước chu môi phồng má bất mãn. Hành động của ba mẹ con khiến Từ Gia Huy và cô thư kí của anh phải phì cười thành tiếng, thế nhưng khuôn mặt Diệp Hạo vẫn cố gắng duy trì phong độ
“ Mặt mày thế là thế nào , bất mãn lắm sao, cả ba không chịu nhận sai à ??”
“ Andy, là do Ân đó, Ân nhớ Andy nên đưa Dư Dư , Thư Thư đi nữa “ Nhạc Ân ỉu xìu, bàn tay vân vê vạt áo, mắt cứ liếc qua liếc về, rõ là giả vờ mà , mà hai nhóc con dường như đã thuộc bài, vội vã hùa theo mẹ
“ Andy, là Thư Thư cũng nhớ Andy, nên nói Ân đưa đến gặp Andy …” Thư Thư cũng học mẹ cúi đầu ra vẻ biết lỗi
“ Andy, Dư Dư sai rồi, nhưng mà… nhưng mà Dư Dư nhớ Andy lắm, nên nói Ân đưa đi gặp Andy a ..” Dư Dư là con trai nhưng so với chị thì có vẻ ngây thơ hơn, dù đã diễn bao nhiêu lần rồi, lần này nói vẫn không suôn sẻ , chỉ có điều vẫn biết phải cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi …
“ Nhớ ??” Giọng Diệp Hạo nhấn mạnh khiến cả ba mẹ con vội co vai lại .
Để anh nghĩ lại xem nào, lúc hai đứa nhóc của anh biết bò thì anh mới rời khỏi nhà để đi xa, nhưng dù có đi nước ngoài hay đi trong nước, dù có đi làm hay đi chơi, anh đều đưa cả ba mẹ con theo cùng. Đi làm thì luôn luôn đúng giờ về nhà , đi nhậu nhẹt thì luôn luôn về sớm, đi chơi với bạn bè thì luôn luôn mang theo ba cái đuôi . Nói tóm lại là thế này, từ khi hai đứa nhóc còn chưa thành hình trong bụng Nhạc Ân cho đến lúc cả hai được 4 tuổi 3 tháng 9 ngày đang ngồi trước mặt anh đây, chưa có một ngày nào mà anh xa ba mẹ con quá 10 tiếng.
Mới sáng nay anh còn chở ba mẹ con đi, hai đứa thì cho vào nhà trẻ, mẹ thì cho đến nhà ông bà chơi , lúc trưa anh còn gọi điện thoại hỏi thăm cả ba ….
Vậy mà giờ này, chỉ mới 3 giờ chiều, mẹ thì tự ý đón con, con thì tự ý muốn nghỉ học, đi tìm anh rồi bảo rằng ‘ nhớ anh’ , à mà, không có mấy ông bà nội ngoại giúp thì vợ anh cũng chẳng thể làm gì được, nhưng nói cho cùng, vẫn là lỗi của ba mẹ con.
Diệp Hạo nheo mắt nhìn 3 kẻ đang đóng kịch trước mắt mình, đôi mắt ngập tràn yêu thương nhưng vẫn cứ phải làm bộ , anh không thể để cả ba được nước lấn tới được, lần này anh mà không nghiêm khắc, lần sau ai biết cả ba sẽ còn đi đâu nữa, nhỡ đi nơi nào anh không tìm được thì sao .
“ Nhớ anh ư, ai mới bảo đi ăn bánh kem hả ??”
Nhạc Ân vội vã lắc đầu
“ Nhớ ba ư, đứa nào mới nói ba đi ăn gà nướng, đi mua cá hả ??”
Hai nhóc vội vã lắc đầu
“ Thật ra cả ba chỉ muốn đi chơi chứ gì , cả ba có biết thế là không đúng không hả , đã giao hẹn chỉ có thứ bảy chủ nhật mới được đi chơi cơ mà, thế mà giờ lại tự ý nghỉ học để đi chơi, cả ba có muốn từ nay về sau không được đi chơi nữa hay không ??”
“ Không muốn đâu, không chịu đâu … Andy … đi chơi đi mà … Ân không tự ý đi ra ngoài nữa đâu ….” Nhạc Ân vừa nghe không được đi chơi đã phản ứng ngay, đứng lên nhào vào lòng DIệp Hạo ra sức làm nũng rồi năn nỉ , mà hai đứa nhóc ngớ người một lúc cũng hiểu ra ba nó đang nói gì, cũng thấy sợ mà học theo mẹ nhào đến ôm Diệp Hạo cùng nhau nài nỉ
“ Andy , Dư Dư biết lỗi rồi, không tự ý nghĩ học nữa …”
“ Andy, Thư Thư sai rồi … Andy không không đi chơi nữa đi … Andy …”
Diệp Hạo bị đè phải dựa người ra phía sau lưng ghế, hai tay cẩn thận bao bọc ba mẹ con khỏi té xuống ghế, mà anh cũng quá lo xa, cả ba hiện tại đang bám anh như đỉa vậy, Dư Dư thì ôm ngực anh nức nở, Thư Thư và Nhạc Ân thì vòng tay ôm chặt đầu anh nghẹn ngào thảm thương , nhìn trái nhìn phải nhìn xuống dưới chỉ thấy toàn là đôi mắt ngập nước đáng thương đang nhìn mình …
Nhìn cảnh tượng ‘ lâm li bi đát’ của nhà Diệp Hạo, Từ Gia Huy chỉ biết hừ mũi khinh thường bạn mình . Là ai lúc nghe thư kí của anh nói Nhạc Ân và hai đứa nhóc tìm tới, dù rằng vẻ mặt tỏ ra bất ngờ nhưng khóe miệng cứ cong lên thế nhỉ ?? Là ai chẳng kịp nói với anh một tiếng đi ra ngoài đã lao như tên bắn xuống đại sảnh đón ba mẹ con nhỉ ?? Là ai vừa dẫn ba mẹ con lên đã một tiếng giải tán công việc nhỉ ?? Là ai trước khi dạy dỗ cả ba, vẫn không quên cho uống nước kẻo hồi nãy la hét khát nhỉ ?? Rõ ràng là hạnh phúc như điên lên mà còn tỏ vẻ …
Nhưng mà , nói tới cũng phải nói lui , Từ Gia Huy anh thừa biết Diệp Hạo không thể nào sống quá mềm đối với ba mẹ con Nhạc Ân được, với trình độ ngây ngô của một cô vợ chỉ thấy càng ngày càng trẻ con hơn và hai đứa con đúng chất trẻ con kia , Diệp Hạo không thể nào lơi là buông lỏng được, đây không chỉ còn là trách nhiệm nữa, mà đây là tình cảm gia đình không thể nào phá vỡ của Diệp Hạo . Với Diệp Hạo bây giờ mà nói, không thứ gì trên đời này quan trọng hơn ba mẹ con Nhạc Ân .
Diệp Hạo sau một hồi dạy dỗ không ngừng, ba thành viên còn lại trong gia đình cũng ra sức thề thốt này nọ sẽ nghe lời . Trước mặt bạn hiền và cô thư kí, Diệp Hạo không ngần ngại hôn lên ba mẹ con mỗi người một nụ hôn an ủi mấy ‘ giọt nước mắt cá sấu ‘ . Cuối cùng là mắng thì mắng, nhưng rồi vẫn dẫn ba người đi chơi. Tiếng hoan hô vui mừng vang lên rộn rã, Diệp Hạo lần nữa lại bị ba mẹ con Nhạc Ân đè xuống , lần này là để hôn cảm ơn .
“ Chào tạm biệt cô chú đi , đừng có gọi Gia Huy như mẹ nữa đấy “ Diệp Hạo một tay xách hết ba cái cặp xách, một tay xếp hai đứa nhóc của mình thành hàng đối diện với Từ Gia Huy
Hai đứa nhóc nhà Diệp Hạo có điểm khá là đặc biệt, từ lúc biết nói đến bây giờ, đứa nào cũng học theo Nhạc Ân cách ăn nói, dù Diệp Hạo cố dạy dỗ lại nhưng rất ít khi cả hai áp dụng. Nhạc Ân gọi người đó thế nào, cả hai sẽ gọi như thế, vì vậy mới có chuyên hai đứa chỉ toàn gọi Diệp Hạo là Andy, gọi Nhạc Ân là Ân, rồi gọi DIệp lão là ông nội, gọi ông Nhạc là ông ngoại, lung tung lộn xộn cả lên ... Nhưng hiện tại, cả hai đứa và mẹ nó đều đang hào hứng vì được đi chơi nên ai cũng nghe lời Diệp Hạo dạy
“ Thư Thư chào tạm biệt cô chú, Thư Thư về “
“ Dư Dư chào tạm biệt cô chú, Dư Dư về “
“ Ân chào tạm biệt cô chú, Ân về “ Nhạc Ân đứng bên cạnh Diệp Hạo vô thức vòng tay hai lại, nói theo hai con mình
“ ………………”
“ Ha ha ha ha “ Từ Gia Huy nhìn Diệp Hạo cười muốn gập người , mà cô thư kí đứng bên cạnh cũng cười nhưng rất lịch sự che miệng lại .
“ Tôi về đây, ngày mai tôi lại đến “ Diệp Hạo không nén nổi cũng phải nhếch miệng cười, chào xong là giang hai tay đẩy cả ba mẹ con đi nhanh ra cửa trước khi cả ba kịp thắc mắc vì sao ‘ cô chú kia ‘ lại cười như vậy.
…
“ Gia đình Diệp thiếu càng ngày càng hạnh phúc nhỉ “
“ Ừ, tôi thật sự rất hâm mộ đấy, mà ai cũng hâm mộ cả mà ..” Từ Gia Huy đưa tay đón lấy ly café từ tay cô thư kí, mĩm cười đáp lời lại.
“ Vâng, cô Nhạc Ân vẫn xinh đẹp vậy, hai đứa nhóc cũng rất đáng yêu , rất giống mẹ “
“ Ha ha, hai đứa nhóc đó ư, nhìn đáng yêu vậy chứ nghịch ngợm lắm đấy. Còn Tiểu Ân, aiz , công nhận cô bé đó càng ngày càng xinh đẹp, dù rằng vẫn không thể bỏ được cái bản tính con nít , mà như thế cũng tốt , đã có Diệp Hạo lo cho rồi mà …”
Từ Gia Huy vẫn thường xuyên ghé nhà Diệp Hạo chơi , lúc Nhạc Ân sinh được ba tháng, hầu như mấy ngày liền anh đều đến để ôm hai nhóc con nhà Diệp Hạo . Lúc đó, dù đã có thím Trương và bà Nhạc trợ giúp, nhưng Diệp Hạo vẫn làm rất nhiều việc cho cả ba mẹ con, chăm sóc từng ly từng tí. Nhìn một nhà luôn luôn rộn ràng như vậy, anh bất giác cảm thấy vừa vui mừng cho bạn vừa mơ ước cho mình …
“ Nghe nói tuần sau anh đưa phu nhân đi thử áo cưới “ Cô thư kí đột ngột cắt luồn suy nghĩ của Từ Gia Huy
“ À .. ừ… áo cưới tuần sau sẽ may xong “ Từ Gia Huy mĩm cười trả lời, trong đầu hiện lên hình bóng cô vợ sắp cưới. Cuối cùng anh cũng tìm ra được một nửa đời mình .
“ Vâng, tôi sẽ sắp xếp lịch cho anh “
“ Cám ơn cô “
“ Tổng giám đốc, một lần nữa, tôi chúc mừng anh cuối cùng cũng có vợ như anh mong ước bấy lâu nay“
“ Ha ha ha …”
Từ Gia Huy bật cười khi cô thư kí nhắc lại lời mà trước đây ngày nào anh cũng than vãn . Đúng , anh đã sắp có vợ rồi đây, rồi anh cũng sẽ có một bầy nhóc con đáng yêu như của Diệp Hạo vậy, rồi anh sẽ không còn phải đi ghen tị với bạn bè nữa …
Ngày cưới của Từ Gia Huy, anh đồng thời có đủ những điều anh mong muốn, cô vợ vừa cưới và đứa con 1 tháng tuổi còn nằm trong bụng mẹ. Có lẽ giới nhà giàu thành phố A đang chuộng trào lưu ‘ có thai trước khi cưới’ thì phải.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
“ Andy, để Ân ôm Thư Thư cho “ Nhạc Ân níu tay nói với Diệp Hạo đang chui vào phía ghế sau xe ôm từng đứa nhóc đã ngủ say từ khi nào vào nhà
“ Không được, nặng lắm, em không ôm nổi đâu . Ở đây trông Dư Dư đi “ Diệp Hạo đã ôm Thư Thư trên tay, vươn đầu tới hôn lên trán Nhạc Ân dặn dò rồi mới bước nhanh vào nhà.
Hai nhóc con nhà anh vẫn đang ở chung một phòng bên cạnh phòng vợ chồng anh, nhưng hôm nay khi ăn tối trong nhà hàng, hai đứa đã xin anh tối nay ngủ với ba mẹ rồi. Lần lượt ôm Thư Thư rồi Dư Dư vào đặt lên giường, DIệp Hạo vào phòng tắm chuẩn bị nước cho Nhạc Ân tắm trước. Hai đứa nhóc đành để ngày mai tắm cho vậy.
Cũng đã hơn 10 giờ rồi, hôm nay Diệp Hạo dẫn ba mẹ con đi chơi xong mới đi ăn một bửa thỏa thích nên mới về trễ thế này.
Nhạc Ân cũng đã học được cách tắm nhanh , không rề rà nữa. Mà cô cũng mệt lắm rồi, chỉ muốn tắm càng nhanh càng tốt để đi ngủ. Lúc Diệp Hạo tắm xong thì Nhạc Ân đã lăn đùng ra giường ôm lấy hai con mà ngủ rồi.
Tắt đèn , Diệp Hạo nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ba mẹ con. Hai nhóc con rất nhỏ bé, cả hai thân hình đều lọt thỏm giữa đôi vòng tay của Diệp Hạo và Nhạc Ân.
Khuôn mặt say ngủ của Nhạc Ân đối diện với tầm mắt của Diệp Hạo, dưới ánh sáng mờ mờ của bóng đèn ngủ, Diệp Hạo vẫn thấy rõ khóe miệng cong cong thỏa mãn của cô vợ nhỏ, mà hai nhóc con của anh cũng bình an ngáy khò khò .
Nhắm mắt lại, Diệp Hạo cũng lặng lẽ nở nụ cười. Nụ cười hạnh phúc.
Hoàn
|
Vợ Ngốc cho mọi người thế đã hoàn rồi nhé
|
Viết tkêm gđ diệp tề vs bảo đi. Hay lắm. Viết tkêm tr nữa kiểu nkư này đi t.g
|