Tôi Không Phải Công Chúa
|
|
Suốt buổi tối anh ta dẫn nó đi hết chỗ này đến chỗ khác, Hải Phi còn ham chơi hơn cả nó… bỗng nó nhớ đến cuộc đi chơi đầu tiên với Bảo… nó ham chơi đến mức Bảo phải lôi nó ra….nhưng giờ tất cả chỉ là quá khứ. Nó mệt lả chạy ra ngồi ngoài bãi cỏ, Hải Phi lát sau cũng chạy ra thở hổn hển: - Anh là sinh viên mà tính vẫn như con nít thế à? - Hơ... tôi chỉ hơn em có 1 tuổi thôi, cũng chưa phải là người lớn thật sự! - Hèn gì nhìn anh chẳng khác nào học sinh cấp 3! - Có thể mới thích em chứ? Sinh viên ai mà thích! - Hơ … anh không nói được câu nào dễ nghe được à? Có ai bảo anh phải thích tôi đâu! - Ok ! Là tôi tự nguyện! được chứ? - Hơ… mà chắc tôi không phải là tình yêu đầu của anh chứ nhỉ??? – nó hỏi với ý đùa - Tất nhiên, trước khi quen em tôi cũng đã thích rất nhiều người nhưng đến em thì mới là thích thật sự! – anh chàng nói bằng một sự tự nhiên. Và điều đó khiến nó cảm thấy xấu hổ phải đứng bật dậy chạy ra chỗ khác…Hải Phi nhìn theo rồi mỉm cười. Đang đứng ôm chặt cây cột điện nhìn xa xăm….chợt nó thấy thêm một điều bất ngờ…một cảnh tượng vẫn ngoài sức tưởng tưởng của nó. Lại là Tuyết, nhưng không phải với Thái mà với Bảo, là chuyện gì nữa đây??? Nó nhìn không chớp mắt, không thể sai được, Bảo và Tuyết đang ngồi cùng nhau ở quán cà phê bên kia, ánh đèn sáng choang càng khiến nó tin hơn vào đôi mắt của mình, Hai người đang nói chuyện với nhau trông rất thân mật, vào giờ này sao??? Rốt cuộc Tuyết có mối quan hệ như thế nào với Bảo và Thái… nó không sao lý giải được. - Làm gì mà em nhìn sững sờ thế??? - Hải Phi thấy lạ vỗ vai nó - Không …không ….không có gì cả….mình về thôi! – nó vẫn nhìn quán cà phê bên đường không chớp mắt - Ok! Tôi cũng đói lắm rồi! Nó đứng đợi Hải Phi ở cổng khu giải trí, mắt vẫn không thôi nhìn hai người đó… bỗng Hải Phi tiến lại tay không với vẻ mặt đau khổ. - Sao thế??? - Mất rồi! - Hả??? Mất xe rồi sao? Làm sao lại thế được??? – nó rít lên - Không phải xe mà là chìa khóa xe! - Cái gì??? Thế mà làm tôi đứng tim! - Có lẽ lúc nãy người đông quá va chạm nhiều nên nó rớt ra. - Thật là… làm sao bây giờ??? –nó đưa tay lên trán tỏ vẻ lo lắng - Thì phải vào trong tìm lại chứ sao nữa! Thế là Hải Phi lôi nó vào trong khu vui chơi giải trí lúc này đã vắng người, nó và anh chàng chạy quanh tìm kiếm nhưng trời tối + diện tích quá rộng là trở ngại lớn nhất, sau một hồi mải mê tìm kiếm nó chợt phát hiện ra mình đã lạc Hải Phi. Nó hớt hải vừa đi tìm vừa gọi tên anh chàng, bây giờ không phải là tìm chìa khóa nữa mà là tìm chủ nhân của chìa khóa +_+ Điện thoại của nó reng lên, là số của Hải Phi, nó mừng rơn: - A lô! Em đang đứng ở đâu đó? - Tôi không biết! Tối quá có thấy gì đâu? Anh thì sao? - Cũng không khá hơn em! Thử nhìn lại đi, có đứng cạnh cái gì cụ thể không để tôi tìm tới! - Để coi… hình như đứng cạnh cái cầu trượt. - Ở đây có mấy chục cái cầu trượt lẫn, em ở cái cầu trượt nào mới được chứ??? - Trời tối có nhìn thấy kĩ được đâu, hình như là cầu trượt hình con cá! - Ok! đứng đó đợi tôi! Nhưng 10 phút trôi qua nó vẫn không thấy tăm hơi Hải Phi đâu cả… khu vui chơi này dưới sự bao phủ của bóng đêm trông chẳng khác gì mê cung. Nó bắt đầu thấy sợ, những con thú bằng nhựa cao lớn ban ngày nhìn vô cùng dễ thương nhưng trước mắt nó lúc này lại rờn rợn ghê ghê làm sao….nó ôm chặt đuôi con cá run bần bật +_+ Đang nhắm mắt nhắm mũi cầu nguyện chợt nó cảm giác một luồn hơi lạnh ngắt phả vào tóc mình, nó tá hỏa la ùm lên.
|
Chap 18: Kết thúc cuộc trốn chạy Nhưng đó là Hải Phi….không phải là ma…anh chàng nhanh chóng bịt miệng nó lại. - Trời ơi! Em lại la nữa rồi! tôi đây này! - Hix! Nó vừa khóc vừa mếu quay lại ôm chầm lấy Hải Phi (một lần nữa nó lại làm cái hành động “quá trớn” ấy, nhưng đây là vì sợ nên tạm chấp nhận được +_+) - Ok Ok! Em bình tĩnh lại nào, có gì đâu! - Hải Phi vỗ vỗ vai nó - Ở đây ghê quá đi mất! – nó thút thít - Em có chấp nhận để tôi cả đời bên cạnh đứng cùng em như thế này không? – câu hỏi lạc chủ đề của Hải Phi khiến nó bối rối và thả anh ta ra. - Không đùa nữa! Tìm được chìa khóa chưa? – nó đánh trống lảng. - Biết ngay là em sẽ tránh né mà! Tôi cũng không vội vàng gì! Tôi sống rất nguyên tắc, cái gì đáng chờ đợi thì tôi sẽ chờ đợi….Về thôi! - Nhưng …chìa khóa đâu mà về???? - Có rồi! Ở trong túi áo! - HẢ??? Anh..anh.. - Nhưng nó lọt vào trong nên tôi tưởng mất, giờ sao đây?? Về hay đứng cãi???? - Thật quá đáng mà! – mặt nó đỏ bừng Điện thoại nó lại reo lên, là số của Len, nó nhìn Hải Phi trừng trừng rồi mở máy: - A lo! Gì vậy??? - Mày ơi! Mày mau về đi cứu tao! - Mày đang nói cái gì thế??? - giọng nói hốt hoảng của Len làm nó đứng tim. - Mày hại tao rồi, về mà giải quyết với mấy hoàng tử của mày đây này! - giọng Len thút thít - Là sao??? Hoàng tử nào đây??? Mày đang mê sảng hả??? - Thì Thái và Bảo đang đứng chận ngoài cổng đây này! Đứng từ nãy đến giờ, mặt như Trương Phi, mày mau về đi không hai cậu ta ăn thịt tao mất!!!! - Trời đất! Rồi rồi tao về liền! Nó dập máy lôi Hải Phi ra lấy xe, nó không ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo chiều hướng này… bây giờ muốn tránh cũng không được nữa rồi. - Em cũng có số đào hoa không kém tôi là bao nhỉ? - Anh đừng nói lôi thôi! Chở tôi về nhà nhanh nhanh! - Tôi như thế này mà phải là tình địch của hai cậu nhóc đó sao! thật là…. - Đã bảo đi nhanh lên mà! – nó quát lớn - Ok ok! Đừng dữ như thế! Không hiểu sao tôi lại thích được em nhỉ??? Nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của nó nên Hải Phi đành im lặng… bây giờ trong lòng nó rối bời, không biết sẽ nói như thế nào với Bảo và Thái, nó cứ ngỡ sẽ để tất cả rơi vào im lặng nhưng số phận không cho phép nó thực hiện điều đó. Xe của Hải Phi chở nó dừng trước cổng nhà Len, đúng là Bảo và Thái đang đứng đó với một chiếc Airblade và một chiếc Shark nằm chềnh ềnh chiếm cả lối đi, cả hai đang nhìn nó và Hải Phi như người ngoài hành tinh… không khí thật nặng nề…. Nó nuốt nước bọt bước xuống xe, Hải Phi thì vẫn bình thản như không… hai cậu nhóc tiến lại... - Đây là ai? - Bảo nhìn nó hỏi - Là bạn! – nó cố gắng tự nhiên hết mức - Là bạn sao tôi chưa từng thấy cậu nói??? - Bảo nổi nóng - Chẳng nhẽ ai tôi cũng phải thông báo cho cậu sao??? Hải Phi nhìn hai cậu nhóc đang đứng trước mặt mình rồi mỉm cười xuống xe. - Chào! Tôi là Hải Phi, sinh viên nhạc viện, cũng được coi là tình địch của mấy cậu đấy! - Anh …. tôi không quan tâm, Lam, tôi cần ở cậu một lời giải thích ! - Bảo nhìn nó - Giải thích chuyện gì? - Tôi không chấp nhận được chuyện chia tay vô lý của chúng ta! - Tôi đã nói rõ với cậu rồi, chúng ta không hợp nhau, tôi thực sự chỉ coi cậu như một người bạn, hãy hiểu cho tôi! – nó tha thiết - Tôi không cam tâm! - Bảo cầm mạnh tay nó, ánh mắt đầy giận dữ - Cậu…. - Này nhóc, bình tĩnh lại đi, Lam đã nói không thích thì cậu nên chấp nhận… Bốp … nó sửng sốt khi nhìn thấy một cú đấm rõ mạnh vào mặt Hải Phi….nhưng không phải là Bảo….mà đó là Thái… - Ôi trời! - Len từ trong nhà chạy ra. - Mấy người đang làm cái trò gì thế???? – nó hốt hoảng Thái chạy lại cầm tay nó lôi đi không nói một câu nào, nó đứng lại giật tay, Thái nhìn nó: - Nếu cậu không muốn tôi phát điên lên thì mau theo tôi về nhà! Nó im lặng nhìn ánh mắt như hai ngọn lửa của Thái, nó hiểu rằng nếu lúc này nó thả tay Thái ra thì không biết chuyện gì kinh khủng sẽ xảy ra nữa, nó rất sợ Thái, trong thâm tâm nó luôn sợ Thái, đó là một sức mạnh vô hình luôn ngự trị trong tim nó, không ai nói được gì, cả Bảo cả Hải Phi cả Len, dường như họ hiểu những gì nó đang nghĩ… Thái chở nó về nhà, chiếc xe chạy với tốc độ khủng khiếp khiến nó hoảng sợ phải bấu chặt vào thành yên xe. Về tới nhà, bác Nhu thấy nó liền chạy ra tươi cười, chị osin cũng thế nhưng nó không kịp đứng lại chào mọi người môt câu đã bị Thái cầm tay lôi thẳng lên phòng của cậu nhóc rồi đóng sầm cửa lại. - Chúng nó bị gì thế? – bác gái nhìn theo lo lắng - Con cũng chịu, tụi nhỏ ni kì cục lắm! - chị osin lắc đầu Thái đẩy nó vào phòng rồi thả mạnh tay, nó hoảng sợ thật sự, nó vừa đứng nhìn Thái vừa xoa xoa cái cổ tay bị Thái nắm rất chặt. - Cậu nói đi! Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế chứ? – Thái nhìn với ánh mắt như xoáy sâu vào tim gan nó. - Tôi đối xử với cậu thế nào, cậu đang nói cái gì thế? - Tại sao lại trốn tránh tôi, suốt một tuần qua tôi gọi điện liên tục rồi nhắn tin rồi tới tận lớp tìm nhưng không nhận được một sự phản hồi nào cả, cậu như bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi, tại sao tao sao chứ???? – Thái la lớn - …. - Cậu nói đi chứ? Sao cậu cứ im lặng mãi thế? chẳng lẽ tôi đã làm gì có lỗi với cậu sao? Dẫu có đi nữa thì phải nói để tôi biết chứ??? - Phải đó! Tôi trốn tránh cậu đó! Tôi không muốn gặp cậu đó! Không phải lỗi của cậu mà chỉ vì tôi muốn thế! được chưa??? – nó cũng hét lên - Tôi không hiểu! Cậu muốn đùa giỡn với tôi sao? - Chính cậu mới là người đùa giỡn với tôi! – nó sắp khóc - Cậu không có lý do nào hay hơn chuyện đó sao? - Thật sự tôi mệt mỏi lắm rồi! Tôi sẽ từ hôn! - Từ hôn??? Cậu đang nói cái gì thế? - Cho dù chuyện đính ước giữa tôi và cậu chỉ mang tính tình cảm chứ không có giấy tờ chứng thực nhưng tôi vẫn sẽ nghiêm túc với cả hai gia đình để xóa bỏ chuyện này, tôi không muốn làm gánh nặng tinh thần, làm áp lực cho cậu, tôi sẽ kết thúc tất cả. - Cậu đang nói nhảm gì thế??? - Tôi không nó nhảm, tôi nói rất nghiêm túc, ngày mai tôi sẽ nói với bác Nhu và ba mẹ tôi như thế!
|
- Tôi…tôi thật sự không hiểu! Cậu có cái suy nghĩ vớ vẩn đó từ khi nào thế? – Thái nhìn nó sửng sốt - Từ khi tôi nhìn thấy cậu và Tuyết trong trường…- nó hạ giọng - Cậu… cậu đã nhìn thấy sao??? – Thái ngỡ ngàng - Phải! đó là điều lẽ ra tôi không phải nhìn thấy… Hóa ra Tuyết là Kim, đúng là bất ngờ… tận sâu trong đáy lòng tôi vẫn luôn cho rằng cậu có tình cảm với tôi hay ít ra, trong lòng cậu tôi vẫn có một vị trí nào đó. Cái lí do đính hôn đã khiến cho tôi ảo tưởng, tham lam, thậm chí đôi lúc tôi nghĩ rằng có lẽ cậu là của tôi. Nhưng từ cái giấy phút đó trở đi tôi đã chôn vùi tất cả những suy nghĩ viên vông đó, tôi không phủ nhận là đã thích cậu nhưng không thể được nữa rồi, cậu không phải là của tôi… Vì thế tôi mới trốn tránh cậu, tôi muốn ổn định lại tất cả tình cảm của mình. Cậu hiểu chứ???? – nó nói một mạch rồi hạ giọng, nước mắt ướt đẫm. Bao nhiêu chất chứa trong lòng nó đã nói ra hết, đã đến lúc nó phải thẳng thắn trước tất cả…
|
- Tôi …! – Thái nhìn nó xót xa - Cậu không cần phải thương hại tôi! Bây giờ cậu đã hiểu tất cả rồi chứ? Tôi không còn gì để nói. Chào! – nó quay lưng trở về phòng. - Đứng lại! tôi không cho phép cậu rời khỏi đây!- Thái níu tay nó lại - Cậu để cho tôi yên! Tôi phải vứt bỏ càng sớm càng tốt cái tình cảm không đáng có này! Tôi không chịu nỗi nữa rồi! – nó hất tay Thái ra… Nhưng cậu nhóc càng lôi mạnh tay nó hơn khiến nó dội vào thành giường… - Ui da! – nó lấy tay ôm vai Thái như người mất hồn nhìn nó, ánh mắt đau khổ: - Tôi không cho phép cậu vứt bỏ nó! Nó không nhìn Thái, gương mặt lạnh tanh. - Đúng! Tên ở nhà của Tuyết là Kim, sự thật là tôi đã có tình cảm với Tuyết một thời gian dài trước khi gặp cậu, nhưng vì cậu, vì sự xuất hiện của cậu đã khiến mọi thứ thay đổi. Cái hôm tôi về muộn chính là đêm tôi gặp Tuyết để nói rõ tất cả. Chính nhờ cậu mà tôi nhận ra Tuyết đối với tôi không phải là tình yêu. Cậu hiểu chứ??? – Thái nói bằng tất cả những dồn nén. - Đừng nói dối tôi, đã bao nhiêu lần cậu đe dọa khi tôi nhắc đến chuyện tình cảm của cậu, ấy vậy mà cậu nói không phải là sao chứ? - Đó là vì tôi không muốn cậu nghĩ rằng giữa chúng ta có khoảng cách, tôi không muốn cậu bị ám ảnh bởi chuyện của tôi và Tuyết nhưng tôi không ngờ cậu luôn day dứt về điều đó…. - Nhưng cậu vẫn không quên được Tuyết, những gì cậu làm đã chứng tỏ điều đó! cậu không quên được! không quên được! – nó nhắc lại như một ám ảnh. - Đó là Tuyết chủ động ôm tôi để níu kéo…tôi…tôi thực sự đã không còn gì với Tuyết cả! Nó nhìn sâu vào mắt Thái như tìm kiếm một sự khẳng định rằng những điều cậu nhóc nói là sự thật. - Cậu phải hiểu rằng tôi đã buông Tuyết ra… chỉ để giữ lại cậu, chỉ vì cậu mà thôi! – Lê Thái vừa nói vừa tiến lại gần nó, rồi ôm chầm nó với tất cả sự dồn nén bấy lâu trong lòng. Chap 19: Vào bếp Nó không nói gì, cũng không phản ứng gì, nước mắt giàn giụa trên vai Thái… nó không dám tin đó là sự thật nhưng vẫn thấy lòng nhẹ hẳn… Đối với nó Thái là mộ cái gì đó rất quan trọng không thể thay thế được. Nhưng sự thật đã cho thấy nó không phải là mối tình đầu của Thái, nó chỉ là kẻ đến sau, nó không thích là kẻ chen chân, là kẻ thế chỗ, nó không vì tình cảm và bỏ quên niềm kiêu hãnh của chính mình, nó không muốn… Thái dẫn nó ra chiếc xích đu cổ tích…nó không hỏi bất cứ điều gì….chỉ ngồi xuống và nhìn lên trời…tình yêu bé bỏng của nó….không biết sẽ đi về đâu…có lẽ nó sẽ quên đi hoặc chăng sẽ tiếp tục, nhưng thật khó khăn… Nó và Thái cứ ngồi như thế rất lâu rất lâu, nó có lẽ không phải là công chúa nhưng Thái mãi là hoàng tử, làm sao bây giờ, Thái cầm chặt tay nó và rồi nó ngủ quên trên chiếc xích đu quen thuộc…không khóc…không đau lòng….màn đêm vỗ nhẹ trái tim đang tổn thương của nó…. Tỉnh dậy nó thấy mình đã nằm trên giường, trong căn phòng mà gần cả tuần nay bị nó bỏ rơi, nó bước xuống dưới, Thái và bác gái đã ngồi trên bàn ăn đợi nó…..Hôm nay là chủ nhật! - Con đã dậy rồi à? Tới đây nào! – Bác Nhu tươi cười phúc hậu - Vâng! – nó nhìn Thái , gương mặt cậu nhóc đã trở về bình thường như mọi ngày, nó vẫn nghĩ rằng chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ. - Mới không ở nhà một tuần mà trông con gầy sọp hẳn đi, ăn uống thất thường lắm phải không? – Bác gái xuýt xoa. - Con cũng không để ý! – nó thở dài nhìn lại mình Thái vẫn im lặng đúng như cá tính thường ngày của cậu nhóc… Sau bữa ăn, Thái thay áo quần rồi ra ngoài, nó cũng thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi. Thứ 4 tuần sau là cuộc thi Thiên Vương sẽ diến ra, nó không biết phần thi năng khiếu sẽ làm cái gì nữa, không chuẩn bị thì làm sao thi….nó không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ. Nó nghĩ thế rồi ủ rủ leo lên phòng, Hải Phi gọi điện thoại cho nó. - A lo! Em vẫn ổn chứ? - Vâng! Tôi không sao… còn anh? - Cậu nhóc đám mạnh quá hủy hoại luôn một phần nhan sắc của tôi, giờ phải ngồi trong nhà có dám ra ngoài đường đâu! - Trời! Đến mức đó sao??? - Em lo lắng cho tôi à? Hạnh phúc thật! - Vẫn còn đùa được thì chắc không đến nỗi nào. - Em thích cậu nhóc đó phải không? - Chuyện này… - Có hay không? - Có … - Thế là tôi thất bại thật sao? - Hải Phi! Tôi …tôi chỉ muốn coi anh là anh trai thôi! – nó ngập ngừng - Nhưng tôi không muốn nhận em làm em gái! - Hãy hiểu cho tôi! - Ok ok! Chuyện đó tính sau! Bây giờ hãy bật mấy vi tính lên rồi mở mail ra. Nhanh lên! Nó không hiểu mô tê gì cả nhưng vẫn làm theo. - Có thấy gì không? - Anh mới gửi mail cho tôi à? - Không phải mới gửi mà là gửi lâu rồi! - Là gì đây??? Clip nhạc à? - Rõ khùng! Bật lên coi đi! Nó mở lên… Đó là Hải Phi, anh chàng đang ở trong đó và nhảy…rap +_+ - Cái này là…. - Tôi chuẩn bị cho phần năng khiếu của em đấy! Trong đó tôi đã hướng dẫn rất kĩ lưỡng và trực tiếp nhảy cho em coi, phải tốn nhiều thời gian lắm tôi mới quay xong clip này đó. Vì thế hãy làm cho tốt vào! - Làm sao…làm sao tôi có thể được chứ??? - Cấm từ chối! Nếu em không tập xong và biểu diễn tốt thì chết với tôi! Cắt cái cụp. Nó nhìn cái clip trước mặt và hình ảnh Hải Phi trong đó… anh chàng đã vì nó mà làm rất nhiều… nó chợt thấy áy náy trong lòng. Nó không bao giờ nghĩ mình có thể nhảy rap…nhưng dưới sự tác động của Hải Phi khiến nó cảm thấy nên thử thách bản thân mình xem sao… Và nó đóng cửa lại bắt đầu luyện tập dưới phần chỉ đạo của Hải Phi… Một cách thức luyện tập lạ lùng và hiếm có… Nhưng giữa ý thức và hành động luôn có một khoảng cách rất xa, nó mất gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn không tập xong vũ đạo đầu tiên. Tiếng bác Nhu dưới nhà vọng lên khiến nó dừng lại, mồ hôi mồ kê nhẽ nhại: - Bác gọi con có chuyện gì thế ạ? - Chị giúp việc sang nay về quê có việc rồi, bác cũng phải sang nhà ngoại dự lễ, con với Thái ở nhà tự lo ăn uống nhé! Chiều bác về! Nó dạ dạ mà lòng rối như tơ vò, có bao giờ nó vào bếp đâu, mà có vào cũng chỉ nấu cơm và nấu nước, thế này thì làm sao bây giờ???? Một mình nó trong căn nhà rộng thênh thang, nó lăn xăn vào bếp đeo tạp dề, mở tủ lạnh… đồ ăn tươi có rất nhiều, thịt cá trứng đủ cả, nhưng nó chỉ nhìn thôi chứ chưa bao giờ đụng tay vào chế biến. Nó đành chọn đại một miếng thịt bò và 3 quả trứng… Ít ra thịt bò còn mềm hơn thịt heo nên dễ thái ( đó là nó nghĩ vậy) Sau khi kiếm được một cây dao ưng ý , nó cho phần thịt bò còn nguyên trên thớt và bắt đầu cầu nguyện mong đừng đứt tay +_+ - Cậu đang làm gì thế? Tiếng Thái từ phía sau khiến nó giật mình đánh rơi cả con dao xuống đất! - Á! Cậu …cậu định ám sát tôi à??? – Thái hoảng hồn. Nó cuốn quýt cúi xuống nhặt dao lên … - Ai bảo cậu làm người ta giật mình!!! - Ôi trời! Cậu đừng nói với tôi là hôm nay cậu xuống bếp nhé! – Thái lộ rõ vẻ lo lắng - Đúng! Mà cậu tưởng tôi muốn à??? – nó bực mình - Thôi.. thôi! tôi lên thay áo quần đây! Cậu …thận trọng! - biết rằng nó sẽ nổi khùng nên nói xong là Thái vọt lẹ lên phòng. Nó nhắm mắt …thái miếng thịt bò đầu tiên +_+ Thái vừa thay áo quần xong mới bước đến đầu cầu thang đã nghe tiếng nó la thất thanh….cậu nhóc lắc đầu rồi chạy xuống…đó là việc hoàn toàn có thẻ dự doán được, nhất là đối với một đứa vụng về trong việc bếp núc như nó. - Có chuyện gì thế? Đứt tay rồi chứ gì? – Thái chạy vào bếp - Không! - Không thì sao lại la dữ thế? - Tôi không cắt nó được, cứ kề dao vào là nó lún xuống rồi lại dội lên! Hóa ra là nó cắt mãi mà miếng thịt bò không đứt nên bực mình mới la lên +_+ Thái tới xem hiện trường rồi lắc đầu bái phục. - Vợ ơi là vợ! đây không phải là dao thái thịt, lưỡi nó dày như thế này thì có cắt đến mai cũng không đứt đâu! Nó trố mắt nhìn Thái: - Cậu mới nói gì thế? Ai là vợ ở đây ? Thái khựng lại, hình như đến cậu ta cũng cảm thấy ngạc nhiên khi phát âm ra từ đó… có thẻ gọi đây là phản xạ không điều kiện +_+ - À không! Tôi nhầm! cậu... lấy dao khác thái tiếp đi! - cậu nhóc bối rối đi ra ngoài Nó lắc đầu không hiểu rồi tới rổ dao lấy ra một con sắt bén hơn. Sau một hồi hì hục chiến đấu cuối cùng nó cũng biến được phàn thịt bò nguyên thành một mớ toe như xơ mướp +_+ Phần chế biến đã xong, bây giờ là nấu. Nó cho xoong lên bếp ga rồi bật lửa… sau khi tìm được chai dầu ăn với mấy củ hành, nó dự định thả vào để phi…Thái đứng dựa lưng vào tường nhìn nó rồi “phán”: - Tướng cậu lúng búng như vậy thì sau này làm sao mà lấy chồng được! Đang đỏ dầu vào xoong nghe Thái nói thế thì run tay, dầu bắn ra ngoài và không may mắt nó phải dính chưởng +_+ Nó á lên một tiếng đủ làm mọi thứ rung lên rồi lấy tay dụi mắt. Thái khiếp hồn chạy đến: - Cậu không sao chứ? Ngẩng mặt lên tôi coi ! - Tại cậu cả đấy! – nó ngẩng mặt lên nhăn nhó tay vẫn không thôi dụi mắt - Xin lỗi! Cất cái tay ra tôi coi, cậu mà cứ dụi dụi như thế thì loét niêm mạc mất! Thái cầm tay nó hất xuống rồi nhìn vào mắt nó, sau một hồi xem xét cậu nhóc lôi nó vào tới bồn rửa tay lấy nước tẩm vào mắt. - Thế nào? Đã ổn chưa? - Đỡ rồi! – nó từ từ nhấp nháy mắt - Làm tôi đứng tim! – Thái thở phào, nhìn xuống thấy tay nó vẫn cầm chai dầu ăn thì lắc đầu đưa ra quyết định: - Thôi ! Tôi chở cậu đi ăn! Cứ thế này thì không ổn! Nó đành gật đầu, đúng là không ổn thật. Từ chiều đến giờ nó ở lỳ trong phòng tập nhảy để mặc hoàng tử của nó bơ vơ một mình trong nhà…Cậu nhóc cứ gõ cửa kêu gọi rồi dọa nạt nhưng nó nhất quyết không ra… không còn nhiều thời gian nên nó phải tranh thủ… Tối đến sau bữa ăn nó định leo lên phòng tập tiếp thì bị Thái lôi ra ngoài sân.
|
Chap 20:Vỡ tan - Cậu làm gì thế? - Cậu nhẫn tâm thật! Cả buổi chiều trốn trong phòng không ra chịu ra, cậu muốn tôi chết vì buồn à??? - Thì trước khi tôi tới đây thì cậu cũng một mình đó thôi! Có gì khác nhau đâu! - Nói thế mà cũng nghe được hả? Phải trừng phạt cậu mới được! Thái kéo nó tới chiếc xích đu cổ tích rồi ấn nó ngồi xuống, còn mình thì ra sau và dùng sức đẩy chiếc xích đu lên cao khiến nó la oái oái, sau đó là những tràn cười sặc sụa, đã lâu rồi nó và Thái không vui vẻ với nhau như thế… Cười một lúc thì cả hai cùng mệt lả. Thái tiến lại xích đu rồi ngồi bên cạnh nó, nghiêng đầu ra sau dựa vào thành mắt lim dim. Nó nhìn Thái, đây là lần đầu tiên nó nhìn trực tiếp cậu nhóc với một khoảng cách gần như thế, Thái đúng là hoàng tử thời hiện đại, nó thích nhất là chiếc khuyên tai nhỏ xíu ẩn sau mai tóc của Thái…nhìn đáng yêu vô cùng! Dù nhắm mắt nhưng cậu nhóc vẫn biết nó đang nhìn mình: - Không cần phải nhìn chăm chú vậy đâu! Nó giật mình ngoảnh mặt đi. Thái cười nhẹ: - Lúc cậu bỏ tôi đi… tôi đã rất nhớ cậu đấy! Nó ngẩng mặt nhìn với vẻ ngạc nhiên… Thái bỗng bật dậy rồi kề sát mặt vào mặt nó nói nhỏ: - Này “vợ đính hôn”, hôm nay không có chị giúp việc ở đây. Hay là,… – Thái càng tiến nó hơn khiến nó đỏ mặt không dám nhìn. - Đang nói gì thế? Là sao….? Tôi …tôi không… Thái nhìn thái độ của nó liền bật cười ha hả… - Là đi vào thôi! Thế là cậu nhóc cầm tay nó dẫn vào trong, còn nó thì xấu hổ đến lức không những mặt đỏ mà tay chân cũng đỏ luôn. Sáng mai. Nó hớn hở đến lớp, tâm trạng tươi vui lạ kì… Nhưng không thấy Bảo đâu cả. Cậu nhóc nghỉ học. Nó bắt đầu lo lắng… Tuyết không thèm nhìn nó lấy một cái. Nó cũng chẳng quan tâm. Thế là nó đã có câu trả lời cho tất cả những thái độ kì lạ mà từ trước đến nay Tuyết đói với nó.Tất cả đều vì Lê Thái… Nó bật điện thoại lên…tin nhắn của Len. “ Mày ơi, Bảo bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện X phòng Y, học xong mày tới nhé. Yên tâm có tao ở trong này với cậu ta rồi!” Nó hốt hoảng gọi lại cho Len thì biết rằng tối hôm Bảo và Thái đi tới nhà Len tìm nó thì sau khi Bảo đến gặp Tuyết ở quán cà phê, lúc Bảo đi về thì bị một ông say xỉn tông phải trước mặt nhà sách, cũng may là Len đang đi mua đồ ở gần đó nên kịp thời đưa vào bệnh viện, cũng may chỉ bị gãy tay và trầy xước nhẹ, nó nghe xong cũng đỡ lo lắng hơn. Tuyết bây giờ nhìn nó còn hơn kẻ thù, ánh mắt như lưỡi dao khiến nó rợn cả tóc gáy…. Ra về. Vừa thấy Thái là nó chạy ngay đến như chim nón lâu ngày xa tổ gặp mẹ. - Làm gì mà hớn hở thế? – Thái cười trêu - Nhanh nhanh! Chở tôi đến bệnh viện! - Cái gì? Bệnh viện??? - Khổ quá! Bảo bị tai nạn, mình phải đi thăm! - À! Vậy thì nói rõ ra, tự nhiên nói cụt lũn thế ai mà hiểu được! Thế là nó và Thái tới bệnh viện… Sau một hồi hỏi hết y tá này đến bắc sĩ nọ cuối cùng hai chúng nó cũng tìm được phòng Bảo nằm. Vừa định gõ cửa đã nghe tiếng Len khóc sướt mướt: - Hu hu…Cậu! cậu quá đáng lắm! tôi có lòng mua cháo cho cậu ăn mà cậu nỡ từ chối sao? Hu hu….Đồ dã man…đồ tàn bạo…đồ vô nhân đạo…Hu hu…cậu ăn hiếp con gái…Hu hu… - Trời ơi là trời nhức đầu quá! Tôi ăn là được chứ gì? - Bảo van xin – Làm ơn nín đi! Nó và Thái nhìn nhau cười, sự mít ướt của Len cũng có hiệu quả thật! Hai đứa nó bước vào, Bảo đang ăn cháo ngẩng lên nhìn thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng không nói gì… - Hai cậu đến rồi à? Lam này! Tao thật không hiểu sao mày có thể quen với một tên độc đoán và khó ưa như hắn ta chứ? Người đâu mà hỏi cái gì cũng không, ăn cái gì cũng không, người ta có lòng tốt chăm sóc mà bị đuổi hơn đuổi tà. Đúng là đò không có tim! – Len nói một hơi với vẻ uất ức. - Này Len! Tôi có cần cậu phải miệt thị chửi rủa thế đâu hả? Miệng cậu nói mà không cho nó đâm da nói luôn à? - Tôi tức thì nói đấy! Phí công tôi cứu cậu! - Đó mà là cứu à? - Cậu..cậu…hu hu… - Khóc nữa sao? - Bảo hốt hoảng – Tôi không nói nữa! tôi xin lỗi! Làm ơn đừng, tôi sợ tiếng khóc của cậu lắm! Nước mắt đâu mà sẵn thế không biết! Tất cả bật cười … đúng là thú vị…Bảo và Len. Hôm nay là ngày tập dợt thử cho cuộc thi Thiên Vương ngày mai. Thái đưa nó đến hội trường, sau một thời gian miệt mài nhảy ngày nhảy đêm cuối cùng nó cũng tập xong bài thi năng khiếu của mình, nó thầm cảm ơn Hải Phi… những điều anh ta mang lại cho nó luôn khiến nó cảm động mà không biết cách nào đền đáp… Thái trong cuộc thi năm nay sẽ giữ vị trí là đương kim Nam Vương cùng Hoàng Mỹ tất nhiên sẽ là đương kim Nữ Vương. Sẽ có màn trao vương miện cho tân Thiên Vương. Nó cũng chẳng mong mỏi gì cái ngôi vị đó, nó chỉ mong hoàn thành bài thi một cách êm đẹp là được. Nó đứng trong phòng trang phục mân mê chiếc váy màu hồng nhạt mà cả lớp cùng thầy chủ nhiệm đã cất công chọn cho nó, điện thoại reng lên, nó để váy trên bàn rồi chạy ra nghe…điện thoại của mẹ. Nghe xong tất cả lời dặn dò của mẹ nó tắt máy rồi bước vào phòng… Bỗng nó thấy Tuyết đang đứng trong đó, tay cầm chiếc váy của nó. - Cậu đang làm gì thế? Tuyết quay lại nhìn nó lườm lườm: - Tao muốn xé nó! - Cậu… - Phan Viên Lam! Tao hận mày! Mày đã cướp đi của tao tất cả, cả Thái rồi Bảo, cả cơ hội thi Thiên Vương, mày là đồ xấu xa! - Cậu đang nói cái gì thế? tôi không hiểu? - Đáng lẽ người Thái thích là tao nhưng sự xuất hiện của mày đã làm thay điổ tất cả, còn Bảo là tình yêu đầu của tao, là người mà tao thầm thương trộm nhớ gần ba năm trời cũng bi lụy vì mày. Tao xinh đẹp hơn mày, giỏi giang hơn mày vậy mà người đi thi lại là mày không phải là tao! Tại sao lại thế chứ? Tao căm thù mày! Tạo không cho mày được toại nguyện đâu! - Tuyết rít lên rồi cầm cái váy định xé đôi ra, nó trợn mắt hốt hoảng chạy đến giựt lại, vô tình đẩy Tuyết vào mép tường ngã xuống. - Cậu đang làm gì thế? Nó nhìn ra… là Thái. Tuyết nhìn thấy Thái liền vờ ôm vai rên rỉ, Thái chạy lại đỡ Tuyết lên. - Cậu không sao chứ? Chuyện này là sao hả? Lam ? – Thái nhìn nó hỏi lớn. - Tôi …tôi…tôi không cố ý…tại cậu ta… - Mình chỉ muốn giúp cậu ấy thay trang phục thôi, ai ngờ cậu ấy chửi mình là đồ cướp bạn trai của người khác rồi xô mình vào tường. Mình thực sự chỉ có ý tốt vậy mà….- Tuyết ra vẻ thảm thiết níu chặt tay của Thái như sợ rằng nó sẽ đánh cô ta. - Lam! Cậu … cậu làm thế thật ư? - Không! Không phải thế! cậu ấy nói dối! – Lam rối rít phân minh - Nhưng chính mắt tôi thấy cậu xô Tuyết! Tôi không ngờ cậu có thể hành động như thế… - Thái nhìn nó thất vọng…
|