Đại Tiểu Thư Đi Học
|
|
Chương 75:
Sau khi xem xét xong, nó leo ên giường đánh một giấc tới tối mà quên béng mất một việc là điều tra xem ông chồng quý hóa của mình đang mất tích ở xó nào. Khi tỉnh dậy cũng là lúc trời nhá nhem tối, nó lững thửng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Xong đâu đó, nó lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc.
- A lô
- Gặp nhau chỗ cũ .
- Ok
Cuộc gọi kết thúc, hình như nó vẫn chưa bỏ được thói quen nói cụt ngủn qua điện thoại mỗi khi gọi cho ai kia. Nó đi vào tủ đồ, nói là tủ đồ chứ thật ra là một căn phòng treo đầy những xa xỉ phẩm mà người thường ko thể tưởng tượng được, có đủ mọi thứ. Nó chọn cho mình một cái váy ôm màu đen. Đi một đôi guốc cao 10 phân. Nó biết nó đang hẹn với ai mà, với chiều cao khiêm tốn của mình nó ko muốn người ngoài nhìn vào lại tưởng đâu cha dẫn con đi chơi.
Xong đâu đấy, nó bước ra xe đi thẳng tới chỗ hẹn. Đây chính là quán bar mà lần cuối cùng anh với nó đã ngồi và anh đã bỏ nó đi, mọi thứ vẫn như cũ, anh vẫn ngồi đó, vẫn cái bàn đó, chỉ là nó đã thay đổi rồi, nó thật sự ko biết phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào…. Buổi tối nó còn chưa ăn gì nên gọi cho mình một ly nước trái cây. Anh nhìn nó, nó thì lại ko dám nhìn anh, cứ cuối mặt nhìn ly nước.
- Kỳ Vân.- Nam Phong gọi
- Dạ? – nó giật mình ngước đầu lên nhìn anh.
- Em ko sao chứ? – anh ân cần hỏi, thật ra anh cũng đã có quyết định cho bản thân mình rồi, anh sẽ ko ép nó, anh sẽ để cho nó lựa chọn, anh yêu nó và muốn nó được hạnh phúc, anh ko thể ích kỷ giữ nó cho riêng mình mà làm nó đau khổ được.
- Em ko sao.- nó cười buồn, trả lời anh mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào ly nước.
- Em đã có câu trả lời cho mình chưa?- anh lại hỏi, anh biết nó muốn nói gì, anh cũng biết là nó đang tự trách sự thay đổi của mình nên anh đã mở đường cho nó.
- Dạ ? – một lần nữa nó lại ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt to ko ngừng chớp.
- Em đã biết mình yêu ai chưa- anh thẳng tột luôn ko vồng vò nữa, anh thật ko muốn làm khó nó, anh muốn ngồi cùng nó, nói chuyện vui vẻ chứ ko phải là trong tình huống gượng gạo, ngượng ngừng thế này, ko giống nó chút nào hết.
Lúc này nó đã hiểu được, anh đã biết rồi, anh đã nhận ra sự thay đổi của nó, nó lại càng trách bản thân mình hơn, nó là người dễ thay đổi vậy sao, hai người đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm cũng như khổ ải vậy mà đến cuối cùng nó lại là người thay đổi, nghĩ vậy nước mắt lại chảy ra, lời muốn nói lại nghẹn trong cổ. Nam Phong biết, anh ko muốn nó buồn nên cố nén đau vào lòng, cười thật tươi nhìn nó.
- Ngốc,anh có trách em đâu mà khóc, chẳng phải anh đã nói em phải sống thật hạnh phúc đó sao? Cho dù ko ở cạnh anh cũng ko sao, em hạnh phúc là anh thấy hạnh phúc rồi, cô bé ngốc của anh.
Nó ngẩng đầu, ngước đôi mắt ước nhìn anh, giọng nghẹn ngào :
- Em xin lỗi, là em ko tốt.
- Ngốc, có gì mà ko tốt chứ,em đã làm rất tốt, chẳng phải em đã nghe lời anh đấy sao. – anh vừa nói vừa cười, tại sao cùng một chỗ mà lúc thì anh là người ra đi,lúc thì nó là người ra đi, ông trời cũng thật biết trêu người quá đi chứ.
- Anh sẽ mãi là trợ lý đặc biệt của em được ko?- anh mỉm cười nhìn nó, thật muốn ôm nó vào lòng nhưng có gì đó đã ngăn cản anh lại, là một bức tường vô hình chăng. Nhưng câu hỏi của anh lại làm cho nó hiểu nhầm.
- Anh cần tiền sao? – nó ngây thơ hỏi lại , rồi lại ngây thơ trả lời – anh có một nửa cổ phần ở MiLan mà, em sẽ lập tức chuyển qua cho anh.
- Một nửa? –anh nghi ngờ hỏi lại
- Uhm, một nửa – nó cũng ngây tơ đáp – anh cũng có công mà sao em lại có thể một hình hưởng hết chứ. – nụ cười đẹp kia lại có dịp phô bày rồi. Nam Phong phải mất mấy giây để kìm nén nếu ko anh sẽ ôm chầm lấy nó mất.
- Em cũng sòng phẳng quá nhỉ, nhưng anh ko cần tiền, anh chỉ muốn được giúp em khi em cần thôi – nói rồi anh rút ra một tầm danh thiếp trên đó ghi toàn tiếng Mỹ, ko biết là gì nhưng khi đọc xong nó đã rất kinh ngạc
- Anh là ông vua dầu khí?
- Uhm
Nó nín lặng, ko biết nói gì, anh là ngang hàng với lão đại Hoàng Kỳ. Ko. Có khi là còn hơn lão đại đó chứ, anh cần gì chút tiền lẻ của nó. Anh… nó nghẹn ngào trong từng suy nghĩ.
- Sao trước giờ anh ko nói
- Nói làm gì
- …. Nó đơ mấy giây…. Thì để em biết…. tiếp tục cùn
Anh ko nói gì nửa chỉ nhìn nó cười. Nó lấy lại tinh thần ngay
- Có trợ lý đặc biệt như anh thật vinh hạnh cho em quá, hihi …hihi… anh yên tâm khi có chuyện em sẽ liên lạc với anh ngay, anh cũng biết mà trong từ điển của em ko có hai từ khách sáo. – nó tự sướng một tràng dài làm người đối diện cũng bật cười, đúng là nụ cười đó, là vẻ mặt trẻ con đó đã làm anh yêu nó, còn gì hơn khi nó có thể vui vẻ như vậy chứ, cho dù có bắt anh làm gì cũng được chỉ cần nó có thể mãi mãi cười tươi như vậy là được rồi.
- Này chỉ khi nào có chuyện mới gọi cho anh sao? – anh làm ra vẻ giận dỗi bắt bẻ nó.
- Thì đúng rồi, khi nào có chuyện mới gọi chứ bình thường gọi làm gì, bộ anh rảnh lắm hả?- nó trả lời anh, nhưng nhìn vẻ mặt anh có vẻ như vẫn ko hiểu ý nó cho lắm nên nàng tiếp tục giải thích thêm … thì có chuyện vui gọi, chuyện buồn gọi, có chuyện cần giúp đỡ gọi… như vậy còn chưa đủ sao? Chứ anh muốn sao nữa.
Nghe nó nói anh à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Hai người dường như đã quên đi những chuyện đau buồn, những dằn vặt trong lòng mà ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Bỗng ….
XOẢNG….XOẢNG… âm thanh chói tai vang lên từ bàn bên kia, theo bản năng của một con người nhiều chuyện nó quay lại nhìn… kia chẳng phải là ông chồng yêu quý của nó sao? Nhưng …. Bên cạnh anh là …. Một cô gái… ăn mặc hở hang… và …. Tay anh đang đặt lên …. Ngực cô ta.
|
Chương 76:
Nó từ từ đứng dậy, ko muốn tin vào những gì mình đã nhìn thấy, bước chầm chậm về phía vừa phát ra âm thanh chói tai kia. Đập vào mắt nó, người nó yêu cùng một cô gái lạ hoắc đang làm trò …người lớn. Giọng run run, nó lên tiếng hỏi:
- Hai người …. Đang làm gì vậy? – mặt nó biến sắc, cảm thấy tim mình như có ai đó vừa đâm vào một nhát sâu, đau nhói.
Hai người trước mặt nó nghe thấy tiếng cũng ko vội ngước lên nhìn xem là ai, vẫn tiếp tục “công việc” của mình. Như không thể tiếp tục nhẫn nhịn hay chịu đựng, nó cầm ly rượu trên bàn hất thẳng vào hai người, mặt lạnh ngắt, ko cảm xúc, đôi mắt đầy băng tuyết có thể đóng băng tất cả những gì vô tình đụng phải. Bị hắt rượu vào người, người con trai mang tên Thiên Vũ ko ngước mặt lên nhìn vội mà nhếch môi cười khinh đời, đưa lưỡi liếm mấy giọt rượu dính trên khóe môi, vẻ bất cần đời lộ rõ. Người con gái thì khác, ngay lập tức cô ta hất mặt lên nhìn thủ phạm, nhưng chưa kịp nói lời nào, đập vào mắt cô ta là khuôn mặt của quỷ dữ, chân tay cô ta bắt đầu ko theo ý muốn mình mà run lên cầm cập, cô ta không ai khác chính là Lê Hạ Uyển Nhi ,cô tiểu thư mà 4 năm trước Thiên Vũ bị ép đính hôn, không ngờ hôm nay lại …. Cô ta nhanh chóng nhận ra người trước mặt mình là ai, tuy từ lúc xuất hiện với thân phận là đại tiểu thư nhà Hoàng Kỳ, nó chưa làm gì để mang tai tiếng nhưng… cô ta ko khỏi không sợ, nó là ai chứ, nữ hoàng của gia tộc Hoàng Kỳ và Hoàng Kỳ là gia tộc như thế nào chứ, lại còn ngang nhiên làm trò tình nhân với chồng sắp cưới của nó, đúng là ko muốn sống nữa mà. Cô ta liếc mắt nhìn quaThiên Vũ, giọng run run:
- Thiên …Vũ, là… tiểu thư… Kỳ Vân.
Lúc này Thiên Vũ mới ngước mặt lên, đập vào mắt anh là khuôn mặt lạnh lùng của nó, nhưng trong đôi mắt băng giá kia anh thấy được nó đang rất buồn. Trái tim anh co thắt lại, lòng quặn đau, bao nhiêu hờn ghen như muốn tan biến hết, anh đứng dậy nắm lấy tay nó đang định giải thích thì… phía sau Nam Phong bước tới, anh là thấy nó cứ đứng bất động nên mới qua xem sao ko ngờ….
- Em ko sao chứ? – Nam Phong quan tâm khi thấy vẻ mặt đầy biến động của nó
Tuy nhiên, khi Thiên Vũ nhìn thấy người đàn ông này lại nghe những lời đó của anh, sự ghen tuông, lòng tự tôn của đàn ông dâng lên, anh bỏ hai tay nó ra, đôi môi đẹp nhếch lên, mặt cũng lạnh ngắt, anh hừ lạnh một tiếng:
- Hóa ra là đi cùng tình nhân… - nói rồi nhìn qua người đàn ông bên cạnh nó …- đã vậy thì tôi tác hợp cho hai người ….- rồi lại nhìn qua nó….- tôi sẽ hủy hôn, cô vừa lòng chưa? – nói rồi anh quay đầu đi thẳng để nó đứng bất động với bốn chữ “ tôi sẽ hủy hôn”.
Nó nhếch môi cười, nhưng nụ cười của nó thật kinh khủng, nó đang sock, nên bản thân cũng ko biết là mình đang cười vì cái gì nữa, chỉ là người đứng sau nó đang trong trạng thái lo lắng và sợ hãi. Lo lắng vì ko biết anh chàng Thiên Vũ kia có nói thật ko, nếu thật thì người con gái anh yêu phải làm sao bây giờ. Sợ hãi vì trạng thái của nó bây giờ thật ko bình thường chút nào. Anh nắm chặt hai vai của nó xoay người nhỏ lại cho hai khuôn mặt đối diện với nhau:
- Em ko sao chứ Vân?
- Em ko sao?
- Thật ?
- Thật.
Nó nhìn anh rồi lại cười, lần này nụ cười bớt kinh khủng hơn một chút, lấy lại tự tin nó hất mặt nói:
- Anh nghĩ anh ta có thể bỏ được em sao? Làm được anh ta đã làm từ lâu rồi chứ ko đợi đến giờ đâu, mà đó là em chưa ra tay đó nha, em mà ra tay thì anh ta có chạy đường trời. Thôi mình về nha, em sẽ gửi anh thiệp cưới, anh phải đi quà thật to đấy. – nó nói với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nam Phong nhìn nó vậy anh cũng bớt lo, gật đầu đồng ý với nó mà lòng đau thắt. Đám cưới, trong đám cưới đó có nó làm nhân vật nữ chính, nhưng nam chính ko phải anh.
Nó bay ra xe phóng về nhà với hy vọng có thể gặp Thiên Vũ ở nhà, nó muốn hỏi người con gái kia là ai, tại sao anh lại làm vậy, nó cũng muốn nói với anh, nó là yêu anh, nó đã yêu anh rồi. Nhưng khi về nhà ….
- Thiên Vũ về chưa?
- Dạ thưa tiểu thư, thiếu gia chưa về ạ?
- Chưa về - nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, rút điện thoại bấm số gọi cho anh, một cuộc rồi hai cuộc rồi… N cuộc… anh ko bắt máy. Nó như muốn điên lên. Bỗng điện thoại đổ chuông, nó vội vàng cầm lên xem, là Quang Anh gọi, khuôn mặt tỏ rõ sự thất vọng:
- A lô
- Kỳ Vân hả, em mau đến bệnh viện …. Đi. Thiên Vũ bị tai nạn, đang cấp cứu.
|
Chương 77:
XOẢNG ….
Ly nước đang cầm trong tay rớt xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Nó như bị ai đó rút hết sức lực, toàn thân đổ xuống cái sô pha phía sau.
- A lô, em ko sao chứ Vân, a lô… a lô – Quang Anh lo lắng hỏi dồn, nhưng bây giờ nó như người vô hồn, một tiếng trước anh còn đòi từ hôn nó, vậy mà một tiếng sau… nó đứng phắt dậy chạy thẳng ra ngoài xe, nó cứ cho xe chạy, chạy trong trạng thái mà ngay cả bản thân nó cũng ko có một chút ý thức nào, nhưng điều may mắn là nó đã đến được bệnh viện.
Nó lao thẳng đến phòng cấp cứu, trước mắt nó là hai cánh của đang đóng im ỉm, điền phía trên vẫn còn sáng.
1 giọt
2 giọt
….
Nước mắt nó cứ thi nhau rớt. Kỳ Khôi đứng dậy ôm lấy nó.
- Híc … híc… anh ta bị sao vậy chứ…híc … híc… một tiếng trước anh ta con đòi từ hôn em… honey ơi… híc …híc… anh ta đúng là ngốc mà…. em chỉ đi nói với Nam Phong là em xin lỗi anh ấy… híc híc… em ko yêu anh ấy nữa… vì em lỡ yêu tên ngốc này mất rồi… huhu…huhu vậy mà anh ta lại kêu là sẽ từ hôn… híc híc… giờ anh ta lại vào trong kia… em phải làm gì giờ hả honey….híc …híc…
Những câu nói của nó đứt quãng theo từng tiếng nất nhưng ở đây ai cũng hiểu là nó đã nói gì, ai cũng bất ngờ, mọi người thở dài nhìn nó. Kỳ Khôi cười hiền nhìn nó:
- Cậu ấy sẽ ko sao đâu. Em yên tâm đi. Thôi ko khóc nữa, ngoan nào, khóc sẽ xấu lắm đó, em muốn mọi người nhìn thấy một cô gái xấu xí hả?
Những lời của anh hình như rất có tác dụng với nó, anh là chuyên gia dỗ dành nó mà, nó cũng mỉm cười nhẹ, thật ko? Anh ta sẽ ko sao đúng ko? Nó như đứa con nít bị người ta dụ dỗ mà ko hay biết gì hết. Khắc Thiên rút khăn tay của mình đưa cho nó, mặc dù được dỗ dành bởi 3 anh chàng đẹp trai nhưng nó vẫn cứ sụt sùi.
Cánh cửa cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sỹ đi trước mấy người y tá đi sau,họ đang đẩy Thiên Vũ theo sau, anh nằm đó hai mắt nhắm nghiền, trên mặt những vết xước chằn chịt làm độ đẹp trai giảm đi mấy phần.
Kỳ Khôi buông nó ra chạy lại hỏi nhanh
- Bác sỹ, tên đó ko sao chứ?
- Đã qua nguy hiểm, chờ hết thuốc mê sẽ tỉnh thôi.
Nghe ông bác sỹ nói, cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nó mới để ý, người con gái ăn mặt hở han lúc nãy cũng có mặt ở đây.
- Cô ta là….nó lên tiếng hỏi.
- À … Cô ấy là Lê Hạ Uyển Nhi, tiểu thư nhà Lê Hạ
Tiểu thư nhà Lê Hạ… nó như nhớ lại lời của nhỏ Hạ Vi, cô ta chính là… nó nheo mắt nhìn người này, cũng xinh đẹp nhưng có chút gì đó gọi là lẳng lơ mặc dù bộ dạng cô ta lúc này vô cùng sợ hãi.
- Lúc đó cô và anh ấy cùng đi, tại sao có mỗi anh ấy bị tai nạn, cô thì không – nó ghì giọng hỏi cô ta, người có âm mưu cướp chồng chưa cưới của mình.
- Tại anh ấy lao ra đường nên… tôi ko cản kịp… xin..lỗi – giọng cô ta ấp úng, hình như sợ bị nó dổ tội, mà đúng là nó đang đổ tội cho ả còn gì, nhìn vẻ nhếch nhát của cô ta cũng điệu bộ run rẩy kia, nó nhếch môi khinh bỉ rồi ko thèm nói thêm gì nữa quay mặt đi chỗ khác.
Lúc này cuối hành lang, 4 đứa bạn chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, nhất là Hạ Vi.
- Này anh ấy sao rồi?
- Đã qua nguy hiểm.- Quang Anh lên tiếng trả lời
- Mình qua thăm nó đi – Khắc Thiên đề nghị.
Cả bọn gật đầu đồng ý, Kỳ Khôi đỡ nó đi, vì lúc này trông nó chẳng khác nào người ko xương, nhỏ Hạ Vi đang tức giận vì nghĩ rằng nó chính là nguyên nhân khiến anh mình ra nông nổi vậy, nhìn nó như vậy cơn giận cũng hạ hỏa mà quay lại quan tâm nó
- Mầy ko sao chứ?
- Nhìn tao thấy có vẻ gì là ko sao ko? Bị từ hôn còn chưa đủ, giờ còn bị vầy, là mầy chắc mầy nhập viện luôn rồi đó
- Vẫn còn sức chửi mà… Ủa mầy nói gì?... anh tao… từ hôn… mầy hả?- nhỏ như ko tin vào tai mình hỏi lại mà giọng cứ run run
- Uh – nó buồn thiu.
- Ôi ông anh của tôi, anh thật sáng suốt, haha… haha – nhỏ Hạ Vi la lên như bắt được vàng, tuy nhiên khi quay đầu lại,đập vào mắt nhỏ là mấy gương mặt đằng đằng sát khí, nhỏ vội giả lả làm bộ quan tâm nó:
- Ôi mầy buồn đó hả? cho chừa cái tật lăng nhăng, thích ngoại tình hả cưng. Haha anh yêu ta thật vĩ đại… haha – nhỏ lấy lại tinh thần cười ha hả làm nó tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng cũng ko nói gì nữa vì nó biết hình như ai cũng nghĩ nó như vậy mà, bây giờ công lý ko thuộc về nó, im lặng là vàng
Ba nhỏ còn lại thì nhìn nó lắc lắc đầu, mặt phức tạp, ko biết là đồng cảm, thương tiếc hay mỉa mai nhỏ nữa, thấy vậy nó càng sầu thảm hơn.
Bước vào phòng bệnh, phải nói đây là khách sạn năm sao chứ ko phải là phòng bệnh, đầy đủ tiện nghi ko thiếu thứ gì, đúng là bệnh viện quốc tế có khác mà.
Nó cứ nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh kia ko thôi, có lẽ đêm nay sẽ rất dài đây. Ngồi được một lúc, Kỳ Khôi muốn đưa nó về, vì trông nó mệt mỏi quá. Tuy nhiên nó lại ko chịu, nó muốn ở lại bên cạnh ai kia, biết là ko thể ngăn cản nó nên Kỳ khôi cũng chỉ có cách miễn cưỡng đồng ý, anh kêu mấy nhỏ kia về trước, để cho nó ở lại với Thiên Vũ, nhỏ Nguyên Thảo gật đầu đồng ý, đi ra cửa còn quay lại phán một câu xanh rờn
- Ở lại mà lập công chuộc tội đi.- thật tội nghiệp cho nó, đã buồn ko ai an ủi cho thì chớ vậy mà liên tiếp bị ném đá vô mặt trông nó tủi thân đến tội.
Kỳ Khôi chờ cho mọi người đi hết, anh cũng ra ngoài nhường ko gian lại cho một người đang tự kỷ và một người đang hôn mê.
Còn lại một mình trong phòng, nó nắm lấy bàn tay Thiên Vũ lên săm soi, miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, trong đầu thầm nghĩ “ con trai gì mà tay như con gái, đúng là công tử bột mà” rồi lại soi mói khuôn mặt anh “ con trai gì mà lông mi dài như vậy, không biết có phải đi nối mi ko nữa, rồi nào là …môi gì mà đỏ vậy, chắc là đi phun thêu thẩm mỹ rồi, ….vâng vâng và vâng vâng” nhìn tổng thể khuôn mặt đầy vết trầy sướt nhưng vẫn điển trai của anh nó biểu môi nói thành tiếng : mặt anh mà để lại sẹo thì tui mới là người từ hôn anh đó, hứ . Vừa nói xong cánh cửa phòng mở ra. Kỳ khôi bước vào trên tay anh là ly sữa nóng, anh đưa cho nó
- Nè em uống đi
Nó đưa tay cầm lấy ly sữa làm một hơi dài, bây giờ mới nhớ ra là mình chưa ăn gì. Thật tình. Uống xong, nó đưa cái ly lại cho Kỳ Khôi, rồi “ra lệnh” cho anh ra ngoài, Kỳ Khôi cũng sock với nó, nhưng rồi lại cười, anh xoa đầu nó kêu nó đi ngủ sớm đi, anh ở bên ngoài có gì thì gọi. Nó gật đầu rồi cũng ko nói thêm gì, vậy là đêm nay nó ngủ lại tại đây.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng chiếu rọi khắp phòng, nó khẽ nhíu mày. Hôm qua sau khi Kỳ Khôi ra ngoài nó lại ngồi nói nhảm một lúc rồi cuối cùng thiếp đi lúc nào ko hay, lúc thiếp đi tay vẫn còn nắm lấy bàn tay của ai kia. Sáng sớm, Thiên Vũ khẽ trở mình khi thuốc mê đã tan, anh mở mắt ra cảnh đầu tiên đập vào mắt anh đó là … một thiên thần đang ngủ gật bên giường anh, ánh nắng chíu thẳng vào khuôn mặt kia, thứ ánh nắng đó làm gương mặt thiên thần đang ngủ lấp lánh, điều quan trọng là cô ấy đang nắm lấy tay anh… rất chặt, còn đang say sưa ngắm thiên thần thì thiên thần khẽ trở mình, rồi… ngóc đầu dậy… rồi …. Đưa tay lên miệng che cái ngáp dài tám cây số. Khuôn mặt điển trai lạnh băng, nhưng trong ánh mắt rất rối bời, anh lên tiếng
- Cô là ai?
Nó đang lơ mơ còn chưa tỉnh hẳn nghe anh hỏi nó giật mình, tỉnh hẳn. Nhìn thẳng vào mắt anh, nó hỏi lại:
- Anh đang hỏi tôi?
- Chẳng lẽ tôi hỏi không khí.
- Anh ko biết tôi?
- Biết tôi hỏi làm gì?
- Thật ?
- Điên
Nó đờ đẫn.
1s
2 s
3s
- BÁC SỸ…………………… nó nhắm mắt, hít một hơi dài, hét một tiếng, đánh thức cả bệnh viện.
|
Chương 78:
Trong phòng bệnh cao cấp, một toán bác sỹ y tá đang thực thi nhiệm vụ to lớn là kiểm tra sức khỏe cho thiếu gia Lê Thiên Vũ, vì sau khi tỉnh dậy anh ấy có dấu hiệu mất trí nhớ khi mà bản thân ko nhận ra cô vợ sắp cưới Hoàng Kỳ Vân của mình.
- Này nó sao rồi? mất trí nhớ thật hả? – Quang Anh lanh lẹ hỏi ngay khi ông bác sỹ vừa quay đầu lại.
Vẻ mặt người bác sỹ già có vẻ đăm chiêu, chưa biết kết luận sao thì một giọng nói vang lên phía sau làm mọi người giật mình.
- Mất trí nhớ? mầy có bị điên ko Quang Anh? Rảnh rổi sinh nông nổi hả? ko có chuyện gì làm thì về nhà đi đừng có đứng đó mà nói chuyện vớ vẩn.
- Mầy biết tao là ai hả Vũ? – Quang Anh trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên quá độ, như ko tin được những gì mình nghe thấy nên vội hỏi lại.
- Mầy có thôi đi ko thằng điên kia? – Thiên Vũ tức tối gắt gỏng.
- Vậy là sao hả bác sỹ?- nó rụt rè hỏi vị bác sỹ đáng kính.
Vị bác sỹ già khẽ nhíu mày, đằng hắng một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Trường hợp này khá đặc biệt cậu ấy có thể nhớ hết mọi chuyện, cũng như nhớ hết mọi người chỉ trừ sự việc xảy ra tai nạn và…. Tiểu thư .
Sau lời giải thích của bác sỹ, nó cảm thấy bên tai mình sấm chớp nổ đùng đùng, ai anh cũng nhớ chỉ trừ nó ra, chuyện gì cũng nhớ chỉ có những việc liên quan tới nó thì ko, trong đầu anh nó chưa hề tồn tại, phải chăng vì nó đã làm anh quá đau lòng nên những việc liên quan tới nó anh đều phủ nhận, phủ nhận luôn sự tồn tại của nó. Điều này là quá sức tưởng tượng của nó, thật sự nó muốn ngã quỵ, nó mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, một nỗi lo sợ tỗi dậy, có khi nào Thiên Vũ sẽ ko bao giờ nhớ lại, rồi nó phải làm sao khi anh ko còn yêu nó nữa, nó phải làm sao khi trong mắt anh nó là một người xa lạ, nó có thể chịu nổi nỗi đau này ko? Đang miên man với những suy nghĩ vô cùng tiêu cực thì người trên giường lại lên tiếng:
- Này con nhỏ đó là ai vậy? – Thiên Vũ lên tiếng hỏi, mặt hướng về nó nhưng thay vì ánh mắt tràn ngập tình cảm thì giờ đây nó được thay bằng mặt hồ mùa đông, tràn ngập sự buốt giá và bực bội.
- Này ngay cả Kỳ Vân mà anh cũng ko nhớ hả? – Hạ Vi lên tiếng hỏi, vẻ mặt rất phức tạp, sao mới có một ngày mà nhiều chuyện xảy ra thế này, anh hai nhỏ sao lại như vậy chứ, chẳng phải trong lòng anh Kỳ Vân là số 1 sao, giờ một chút gì cũng ko nhớ, ngay cả sự tồn tại của nó cũng là con số 0. Trước kia, chỉ cần nhắc đến cái tên Hoàng Kỳ Vân là như thể anh sẽ quên ăn quên ngủ, có thể buông bỏ tất cả, vậy mà bây giờ trong đầu anh cái tên này lại hoàn toàn ko một chút ấn tượng.
- Kỳ Vân là ai?- Thiên Vũ chau mày, ánh mắt lộ ra sự bực bội.
- Kỳ Vân là em của Kỳ Khôi, là người mà mầy đã tìm kiếm 18 năm qua, là người con gái mầy yêu nhất, cũng là vợ sắp cưới của mầy
Khắc Thiên nói chậm rãi, từng câu từng chữ như khắc vào tim anh một nỗi đau vô hình, Kỳ Vân là người con gái anh yêu, cũng là người anh tìm kiếm bao nhiêu năm, cũng là người mà bao đêm anh mơ thấy, nhưng đó cũng là vợ sắp cưới của bạn mình. Giây phút này, nhìn thấy người con gái mình yêu chết lặng đi như vậy anh thật sự đau khổ. Trước giờ, anh luôn im lặng, nhưng giờ phút này anh tự hỏi, im lặng như vậy liệu có ích gì ko? Có làm cho người con gái anh yêu được hạnh phúc? Ko, câu trả lời là ko? Sự im lặng của anh là sai lầm. Anh đã quyết định, nếu ko ai có thể làm cho nó được hạnh phúc thì anh sẽ mang hạnh phúc lại cho nó, vậy nên anh đã lên tiếng, những lời anh nói ra là lời tự trái tim mình. Trước giờ ko chỉ có một mình Thiên Vũ biết đau, biết khổ. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Giờ phút này chính là lúc anh vùng dậy, đấu tranh cho hạnh phúc của chính bản thân mình.
Sau câu nói của Khắc Thiên, Thiên Vũ như được một tràng cười, anh cười ha hả để mặc cho những ánh mắt đang nhìn mình đầy kinh ngạc và cũng vô cùng man rợ.
- Haha ….haha mầy ăn nhầm phải thứ gì hả Thiên, Khôi mà có em gái hả? mầy đang nằm mơ hả thằng kia, dậy đi, sáng bảnh mắt rồi.haha…haha ….
Thiên Vũ đáp lại Khắc Thiên bằng một tràng cười và câu nói đầy tính châm chọc, anh như đang thử tính kiên nhẫn của tất cả những người đang có mặt tại đây, đặc biệt là nó. Nó là người vô cùng nóng tính, khi nghe Thiên Vũ nói xong cũng là lúc sức chịu đựng của nó cạn kiệt, cơn tức giận bùng phát đến đỉnh điểm, cộng với sự uất ức, nó khóc òa lên như một đứa trẻ. Kỳ Khôi sáng sớm đã bay sang Mỹ giải quyết công việc nên đã ko còn chỗ cho nó làm nũng. Nam Phong cũng sớm rời Việt Nam vì anh vô cùng bận, cũng ko còn ai làm chỗ dựa cho nó. Nó uất ức, như một đứa trẻ mất đi chỗ dựa, lạc lõng trong những hoang mang, nỗi lo sợ chiếm lấy toàn bộ cơ thể nó, Khắc Thiên đứng cạnh bên cũng phát hoảng, anh vội vàng ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nó, nhưng anh ko phải là Kỳ Khôi cũng ko phải là Nam Phong anh đâu có biết giây phút này nó cần gì. Anh cảm thấy bất lực, khi nó cứ khóc nất lên như vậy. Còn nó, nó thấy cả thế giới như đang quay lưng lại với mình, bầu trời như sụp đổ dưới chân nó. Nó hậm hực, ấm ức, bực tức, lo sợ. Nó vùng khỏi vòng tay của Khắc Thiên, lao nhanh đến bên giường bệnh trong con mắt mở to hết cỡ của mọi người. Nó dùng hai tay vỗ mạnh vào đầu của Thiên Vũ, nói trong nước mắt:
- Cái xe khốn kiếp kia nó ăn mất não của anh rồi hả? tại sao ai anh cũng nhớ mà tôi anh ko nhớ, chẳng phải anh nói là anh sẽ yêu tôi suốt đời, chờ tôi suốt đời sao? Bộ đầu anh bị chập mạch chỗ nào hả, nếu vậy thì đưa đây tôi sửa lại cho…- nó vừa nói vừa dùng hai tay nắm lấy tóc anh, như muốn mở não anh ra kiểm tra lại vậy, còn Thiên Vũ thì sau giây phút ngạc nhiên vô bờ bến anh cũng lấy lại được bình tĩnh cố lôi hai tay nó ra khỏi đầu mình miệng thì ko ngừng chửi “ cô điên rồi rồi à” nhưng nó thì vẫn ko hề chú ý tới thái độ của anh, hai tay vẫn hoạt động ko ngừng nghỉ, miệng thì ko ngừng nói ….- bộ anh là người trên sao hỏa hả? làm gì có thứ bệnh nào kỳ cục như anh chứ? Trong lịch sử loài người có thứ mất trí nhớ nào mà chỉ quên có một người như anh ko hả? sao bao nhiêu người anh ko quên mà anh lại quên tôi chứ, đáng chết, sao anh ko chết luôn đi… huhu … huhu….
- Cô điên rồi, các người ko thấy cô ta điên rồi hả, có tay tay ra ko hả cái người điên này…. Thiên Vũ vừa chửi vừa nhìn mấy người đang đứng trơ ra ko một phản ứng nào, hình như là quá sock trước màn biểu diễn của hai người này. Đến lúc ko chịu nổi với những đợt túm tóc rồi đánh vào đầu của nó,Thiên Vũ dùng hết sức lực của mình anh hất nó ra phía sau, do ko chuẩn bị cũng như tư thế đứng ko mấy đẹp của mình, nó bị anh hất ngã ngửa ra sau, giây phút đó nó cũng ko còn chút sức lực nào để né tránh nữa vì vậy nàng cũng đã ngất đi.
Khi cả thân thể nó đổ cái rầm xuống đất, cũng là lúc đám người kia tỉnh khỏi cơn mộng,vội vàng chạy tới đỡ nó dậy cho vào phòng cấp cứu.
|
Chương 79:
- Con gái sao vậy? lớn rồi sao lại khóc nhè thế kia hả? – người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt tóc cô con gái đang ngồi khóc trước cửa nhà, trên miệng bà nụ cười hiền dịu luôn hiện hữu.
- Haha ….haha lêu lêu chị hai lớn rồi còn khóc nhè, chị hai ko ngoan ko cho chị hai quà mẹ nhỉ ?- cậu nhóc ngồi cạnh bên nói chen vào, cười tinh nghịch nhưng ánh mắt nhìn cô chị đang khóc rất hiền hòa.
- Ngoan, con gái bố có chuyện gì mà lại khóc như vậy? nói bố nghe xem nào. – người đàn ông ở phía xa đi lại nở nụ cười tươi rói, vừa đi vừa nói giọng nói hết sức chiều chuộng cô con gái nhỏ của mình
Cô gái lúc này mới ngước đầu lên nhìn những người ngồi cạnh, cô vẫn khóc, khuôn mặt thiên thần đầy nước mắt, trông cô rất ấm ức.
- Hức … hức Thiên vũ … Thiên Vũ ko yêu con nữa… hức … hức anh ấy quên con rồi…. anh ấy ko cần con nữa … huhu … huhu….
- Haha tưởng đâu chuyện gì, chẳng phải cậu ấy chỉ tạm thời quên đi hay sao, có phải là quên mãi mãi đâu, rồi cậu ấy sẽ lại nhớ ra con, sẽ lại yêu con thôi.- người cha nhẹ nhàng giải thích cho cô con gái nhỏ của mình hiểu.
- Nhưng ….- cô con gái nhỏ vẫn ko chịu cố nói lại nhưng người bố lại nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô con gái nhỏ, giọng cứng rắn….
- Ko nhưng nhị gì hết, mới có như vậy mà khóc lóc, chẳng phải cậu ấy đã yêu con suốt 18 năm qua sao? Ko phải cậu ấy đã chờ con 18 năm rồi sao? Cậu ấy cũng đã tìm con 18 năm qua. Con ko thể chờ cậu ấy một chút sao?
Nói rồi người cha đứng dậy quay lưng bước đi, người mẹ vẫn cười dịu dàng hôn lên tóc cô gái rồi cũng đứng dậy đi theo người đàn ông, cậu con trai nhỏ cũng chạy theo hai người lớn sau khi bỏ lại một câu cổ vũ“ chị hai cố lên….”
……………………………………………
Trong căn phòng bệnh sang trọng, nó nằm yên trên chiếc giường trắng tinh, khóe mắt vẫn còn vương lại mấy giọt nước mắt, miệng ko ngừng lẩm nhẩm “ ba … mẹ .. đừng bỏ con , bin ơi… đừng bỏ chị”.
Mấy nhỏ bạn đứng cạnh bên, cũng đau lòng cho nó, nước mắt đã chảy từ lúc nào…
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn với mê và tỉnh, thì nó cũng đã mở mắt ra, đập vào mắt nó là ba con bạn mình, đang nước mắt ngắn, nước mắt dài…
- Tao ko sao đâu, tụi mầy đừng khóc nữa.- nó nhìn mấy đứa bạn lòng càng thêm nặng trĩu, giấc mơ vừa rồi đã cho nó biết con đường mình cần đi, nhưng tâm trạng nó vẫn ko thể khá hơn được, đôi mắt buồn thăm thẳm, đầy nước chỉ chờ ào ạt tuôn trào mà thôi.
- Mầy ko sao thật chứ? Hồi chiều con nhỏ Uyển Nhi nó vào đón Thiên Vũ xuất viện rồi, anh ấy còn ko thèm qua thăm mầy lấy một lần – Ngọc Ninh nói trong ấm ức, nhỏ nói mà ko suy nghĩ rằng mình nói vậy chỉ làm nó thêm buồn, Nguyên Thảo đứng bên cạnh cứ thụt chỏ vào hông nhỏ mà nhỏ cũng ko biết, thấy vậy Tuyết Mai chạy lại cạnh nó an ủi :
- Anh ấy cũng đang bệnh mà thăm gì chứ, tại lúc chiều Khắc Thiên và Quang Anh đều bận nên nhỏ Uyển Nhi mới đón anh ấy về, ko phải như mày nghĩ đâu, đừng có buồn nha.
- Sao mầy biết tao nghĩ gì hả? – nó cười buồn hỏi vu vơ.
- Ừ …thì ….- nhỏ Tuyết Mai nghẹn ko biết nói gì thêm, rõ ràng quá còn gì giờ có nói gì thì tâm trạng nó cũng ko vui lên được.
Cánh cửa phòng bỗng mở ra, quản gia Phát dẫn theo một đám vệ sĩ đi vào, trông như xã hội đen, bọn họ đen từ đầu tới chân.
- Thưa tiểu thư tôi được lệnh tới đón tiểu thư về.
- Lệnh của ai?
- Dạ thưa, của chủ tịch.
- Của ông?
- Dạ
Nó nhíu mày khó hiểu, sao ông nó lại biết nhỉ? ông đúng thật là đáng sợ, mà như vậy thì ông cũng biết chuyện Thiên Vũ tạm thời quên nó rồi, vậy mà cũng ko thấy nói gì, lòng càng buồn hơn, lúc này mà ông vẫn lạnh lùng như vậy, ko thể cho nó một câu nói an ủi hay động viên sao, nữ chủ nhân của Hoàng Kỳ thì sao chứ, có là nữ hoàng thì cũng là người mà,cũng phải có lúc buồn,lúc mệt mỏi, cũng phải có lúc muốn buông xuôi chứ, lúc nào cũng phải mạnh mẽ, cũng phải gánh trên vai một đống trách nhiệm sao, giờ đây đến một chỗ dựa cũng ko có. Nó thở dài buồn bã rồi rồi theo quản gia Phát về nhà trong tâm trạng mệt mỏi chán chường.
Bước chân về nhà, hình ảnh đầu tiên nó thấy là Thiên vũ đang ngồi trên sa lông xem ti vi. Anh xuất viện rồi. Nhìn kỹ thì chỉ thấy mặt có vài vết trầy xướt chứ cũng ko có gì nghiêm trọng, chỉ có mỗi việc …là anh đã quên nó.
- Ai cho cô vào đây? – Thiên Vũ cau mày, nhìn nó vơi ánh mắt khó chịu.
- Nhà tôi thì tôi vào chứ cần gì ai cho. – nó nhìn anh buồn bã rồi đáp lại với giọng lạnh tanh, ko muốn quan tâm cũng ko muốn giải thích thêm bất kỳ chuyện gì nữa, nó đi thẳng lên phòng, vùi đầu vào đống thú bông, nước mắt lại rơi, nó uất nghẹn, ko cam chịu, bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ dày vò nó.
PHÒNG KHÁCH.
- Tại sao cô ta lại ở đây? – Thiên Vũ hỏi quản gia Phát, khuôn mặt lạnh như băng ko để lộ bất kỳ biểu hiện cảm xúc nào.
- Dạ, theo lệnh của chủ tịch, tiểu thư và thiếu gia sẽ ở chung cho đến lễ thành hôn của hai người được tiến hành.
- Lễ thành hôn?- Thiên Vũ nhướng mắt, tỏ rõ sự ngạc nhiên của mình.
- Dạ, còn 23 ngày nữa. – Quản gia Phát vẫn đều đều giải thích cho Thiên Vũ nghe, lúc này anh ko còn cau mày nữa, dường như anh cảm thấy thoải mái hơn.
- Nói vậy cô ta là em của Khôi hả?
- Dạ
- Vậy là tôi bị mất trí nhớ thật?
- Dạ, bác sỹ nói là tạm thời thôi ạ. Chủ tịch nói, nếu thiếu gia ko nhớ, có thể hoãn đám cưới lại ….
- Ko cần, thôi ông đi làm việc của mình đi. – ko để ông quản gia già nói hết câu, Thiên Vũ đã cướp lời ông, ko hiểu sao khi nghe ông nói anh sẽ kết hôn với nó , tâm trạng của anh rất thoải mái, phải nói là rất vui, nên khi quản gia Phát nói hoãn đám cưới lại anh thật sự ko muốn một chút nào. Buổi sáng anh tỉnh lại, nhìn thấy bên giường mình, một người con gái nhỏ nhắn đang ngủ, khuôn mặt tựa thiên thần, anh thấy trái tim giá lạnh của mình như tan chảy,một cảm giác hạnh phúc chạy khắp cơ thể, anh ko biết tại sao mình lại có cảm giác đó, cảm giác người con gái này rất quen thuộc, rất … quan trọng với mình, mặc dù có làm thế nào anh cũng biết được người con gái đó là ai. Khi mọi người nói, đó là người mà khi còn trong bụng mẹ đã được định là vợ anh, anh thật sự rất ngạc nhiên,có người như vậy sao, vậy sao anh lại ko biết, mà đó còn là em gái của người bạn thân nhất của mình, có phải não anh bị hỏng thật rồi. Khi cô gái nhỏ nhắn ấy điên lên vì anh ko thể nhớ ra mình, anh thấy cô ấy thật dễ thương, giống hệt con cọp con đang gầm gừ, anh thật muốn ôm nó vào lòng, nhưng có cái gì đó, đã ngăn anh lại.Một cảm giác lạnh lẽo ùa tới phủ kín toàn bộ cơ thể anh, ngăn hai cánh tay đã đưa lên định ôm nó lại, thay vì ôm anh đã đẩy nó ra. Một câu hỏi đã được anh đặt ra, chẳng lẽ trong quá khứ, giữa anh và nó đã xảy ra chuyện gì sao? Là một chuyện rất quan trọng, nhưng anh ko thể nào nhớ được ?
|