Đại Tiểu Thư Đi Học
|
|
Chương 65:
Bữa tiệc lại trở về trạng thái lúc đầu, mọi người cùng nhau bàn tán về cô gái điên mới xông vào đây 1 phút trước, cũng có người không quan tâm. Nhưng phải nói đến là ba con nhỏ bạn thân của nó, hình như họ thấy rồi, đang mơ mơ màng màng ko biết những gì mình thấy có thật ko? Nếu thật thì nó đến đây làm gì mà còn trong bộ dạng đó, hình như là rất hốt hoảng thì phải, nhưng sự thắc mắc đó đã ko được giải đáp khi mà chưa đầy 5ph sau, cánh cửa hội trường lại mở ra lần 2. Lần này, mọi người có mặt tại đây lâm vào tình trạng nín lặng, ngay lập tức họ rẽ ra hai bên tạo thành lối đi cho nhân vật anh hùng trong truyền thuyết bước vào…. Phải ! ko ai khác, đó chính là…. Hoàng Kỳ Quân, lão đại của Hoàng Kỳ, người nắm giữ quyền lực tối cao cũng như quyền sinh sát của giới làm ăn. Đúng như lời đồn, ông uy nghi hùng dũng. Mặc dù đã vào tuổi 60, nhưng khí chất của một ông trùm chốn thương trường ko hề mất đi, khiến người khác nhìn vào ko khỏi khiếp sợ, điều đó cũng phải thôi vì dòng máu nhà tướng vẫn đang chảy trong huyết quản của ông mà. Bốn chàng hoàng tử của chúng ta cũng rất uy phong từ từ đi lại phía ông, cả 4 người cùng cuối gập người một góc 90 độ làm động tác chào mà ko mở miệng nói được nửa lời. Hình như cả 4 người ko ai dám ngước mặt nhìn thẳng vào mắt ông thì phải nên mới cúi người sâu đến vậy, có sự thật gì ẩn dấu đằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng, ko cảm xúc của mấy chàng sao? Hoàng Kỳ Quân ko nói lời nào cũng ko thèm nhìn đến 4 người bọn họ từ từ tiến thẳng vào bên trong. Không khí ở đây căng thẳng đến nghẹt thở. Sâu bên trong hội trường có một cái sân khấu nhỏ, ông đi tới gần cái sân khấu đó chợt bước chân dừng lại. 4 chàng trai của chúng ta nuốt nước miếng cái ực, ngước mặt lên nhìn nhưng tiệt nhiên là ko dám nhìn thẳng vào mặt ông.
- Kỳ Vân đâu? – từng chữ, từng chữ của ông như mấy mũi phi tiêu ném thẳng vào không trung làm ai cũng thấy hồi hộp ko biết có trúng mình ko?
Tuy nhiên họ cũng rất ngạc nhiên trước câu nói của ông, họ những tưởng rằng cô tiểu thư kia sẽ đi cùng ông chứ, nhưng ông đã hỏi vậy có nghĩa là cô tiểu thư kia đang ở đây hoặc là… giờ phút này ngay cả ông cũng ko biết cô cháu gái yêu mình đang ở đâu. Mặc dù thắc mắc là vậy nhưng họ cũng ko dám nói lời nào mà chỉ im lặng theo dõi tình hình hoặc chỉ khe khẽ nói chuyện với nhau.
Cánh cửa bên hông của hội trường khẽ mở ra, đập vào mắt họ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trắng hồng với đôi mắt đen láy, sóng mũi cao thanh thoát, đôi môi anh đào đỏ thắm, mái tóc dài ngang lưng uốn gợn sóng. Cô đẹp đến mê người,tuy nhiên đôi mắt kia là…. Lạnh … lạnh như băng nam cực và …. Sắc như dao. Mọi người ko khỏi rùng mình trước cô, từ người cô toát ra một uy lực khiến người khác phải khiếp sợ. Cả bộ váy dạ hội cô đang khoát trên người nữa. Đó ko phải là mẫu mới nhất của Milan sao, và là mẫu mà cô người mẫu vedet đã mặt, mẫu quan trọng nhất của cả bộ sưu tập. Đó là một bộ váy dạ hội màu đen tuyền, ôm sát người, phía dưới có một đường xẻ cao, phần sau hơi xòe , đặc biệt nhất là phần cổ áo , cổ áo được đính 200 viên kim cương 2 kara. Đúng chất nữ sát thủ. Phía sau cô là một tập đoàn người mặc đồ đen, hình như là vệ sĩ. Cô đi phía trước rất ra dáng một vị đại tiểu thư nhà giàu…. Rất có khí thế. một điều là từ đầu đến cuối cô ko nở lấy một nụ cười vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng.
Mọi người có mặt tại đây đều ngây ra nhìn cô, một số vì cô quá đẹp, một số vì quá ngạc nhiên, một số vì thấy quá sợ trước khí thế của cô, số khác vì quá ngưỡng mộ…. nhưng phải nói đến cảm xúc của một số người đặc biệt, đó là những cậu ấm cô chiêu trường Royal, và…. 3 cô bạn thân cộng 2 anh chàng hotboy, hai chàng đó là hai chàng nào thì ta xin trả lời đó là Khắc Thiên và Quang Anh, vậy tại sao Thiên Vũ ko ngạc nhiên trước sự thật bất ngờ này thì mời bà con cô bác cứ từ từ theo dõi sẽ biết.
Quay lại mấy người vừa được trình bày ở trên thì bây giờ họ đang trong tình trạng đờ đẫn, mấy cô cậu kia thì đang đang chết đứng vì sự thật quá phũ, còn mấy chàng mấy nàng bên này thì miệng đang há hốc mắt đa trợn ngược, một phần họ ko thể tin được đại tiểu thư trong truyền thuyết là nó – nhỏ bạn thân của họ, một phần vì họ đang bất ngờ vì cái mặt kia – lạnh như ….
Lúc này, đại tiểu thư của chúng ta đã đứng trước mặt người ông kính yêu của mình. Trái ngược với 4 anh chàng kia, cô nàng này ko hề sợ hãi trước người được mệnh danh là satan của thế giới này, bằng chứng là … vẻ mặt cô … vẫn ko co một chút thay đổi, thay vì cuối người một góc 90 độ, cô chỉ nói nhỏ một câu : - ông mới tới. Lúc này Hoàng Kỳ Quân mới nở một nụ cười hiếm hoi, đưa tay ra trước ý bảo nó khoát lấy tay ông, nó làm theo , cả hai cùng khoát tay nhau từ từ tiến lên sân khấu phía trước. Mấy anh chàng và mấy cô nàng tiếp tục sock tập hai khi mà nó lướt qua bọn họ, ko thèm liếc nhìn một cái, cứ như là giữa họ chưa từng quen biết và ko có bất kỳ một mối quan hệ nào. Cái bản mặt lạnh tanh kia làm họ - choáng. Đây là con nhỏ Khay Vi nhí nhố mà họ quen biết sao? Khó tin quá?
Đứng trên sân khấu, Hoàng Kỳ Quân bắt đầu bài phát biểu ngắn gọn của mình, nói là bài phát biểu cho oai chứ thật ra nó là một lời giới thiệu vì nó chỉ có vẻn vẹn … 1 câu :
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Hoàng Kỳ Vân, cháu gái tôi.
Và hai ông cháu nhà này đã làm cho khán giả phía dưới sock toàn tập khi nó có bài phát biểu của mình, cũng độc đáo ko kém :
- Chào mọi người, tôi là Hoàng Kỳ Vân.
Không một lời cảm ơn vì họ đã bỏ thời gian tới tham dự, hay giới thiệu bản thân nhiều hơn một chút. Cả hai ông cháu rất giống nhau, chỉ khác là mặt của satan đã ko còn vẻ nghiêm nghị như khi mới bước vào mà nụ cười đã thường trực trên mặt ông. Sau bài phát biểu gây choáng váng của hai ông cháu. Cả hội trường im lặng đến đáng sợ, họ đang … đơ, hình như chưa kịp hiểu mọi chuyện, đến khi họ định hình được bài phát biểu của họ chỉ có vậy, phép lịch sự tối thiểu họ cùng nhau vỗ tay. Lúc này ko biết ở đâu nhạc đã nổi lên và … buổi tiệc chính thức bắt đầu.
|
Chương 66:
Không khí bữa tiệc trở về trạng thái lúc đầu, mọi người nói chuyện với nhau một cách vui vẻ, thoải mái. Tuy nhiên, họ vẫn còn dè chừng sắc mặt của ông cháu họ nhà băng tản kia. Lão đại dẫn nó đi khắp hội trường bữa tiệc để giới thiệu những nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh cho nó, đến khi đôi chân nhỏ đã mỏi nhừ ông mới buông tha cho nhỏ. Vì đây là tiệc đứng nên ghế dành cho khách ngồi rất ít và đa số đặt ở chỗ khuất nên nó đã rất khó khăn để tìm cho mình một chỗ an tọa thích hợp. Ngồi đây nó có thể quan sát được hầu hết những người có mặt tại buổi tiệc, nó xem đó là việc làm thú vị, cầm ly vang đỏ trong tay, lắc đều, khuôn mặt vẫn ko một chút biểu cảm nào ngoài sự lạnh lùng đáng sợ. Hình như đây đã trở thành thói quen của nó chứ ko còn là diễn kịch trước mặt người khác nữa, trước mặt những người có khả năng sẽ ăn tươi nuốt sống mình bất kỳ khi nào, nó lại trơ cái bộ mặt đó ra dọa người, như vậy kể cũng có cái hay đó chứ.
Mấy nhỏ bạn của nó, sau giây phút bàng hoàng sau cú sốc ko hề nhỏ cũng đã lấy lại được tinh thần, muốn tìm nó nói chuyện, nhưng đã bị mấy chàng ngăn cản vì lý do gì có ai biết ko? Chính là ở đây, ngay bây giờ có một cuộc chiến đang ngầm diễn ra, cuộc chiến giữa atula và satan, mặc dù vẫn cười nói nhưng satan vẫn còn muốn xem xem cô cháu gái mình đã thực sự trưởng thành chưa, đã có đủ khả năng chống chọi với sóng gió phía trước chưa, đã đủ khả năng bảo vệ gia tộc chưa, là nữ chủ nhân tương lai của Hoàng Kỳ, ông ko phép nó có một nhược điểm nào. Nó thì ra sức thể hiện, ông thì ra sức quan sát, cuộc chiến đang rất căng thẳng, vậy nên lúc này mà mấy nhỏ đó xuất hiện có mà đổ bể hết à. Mấy nhỏ cũng thấy tội cho nó, khổ thân quá đi mà, cùng trang lứa với nhau, mấy nàng chỉ biết ăn với chơi, còn nó thì …. Haizz!
Mệt mỏi do quãng đường dài trên máy bay, cộng với việc chưa thích nghi với múi giờ, nên nó chỉ muốn bữa tiệc kết thúc để về nghỉ ngơi thôi, ko một chút hứng thú, cũng ko nghĩ rằng đây là bữa tiệc của chính mình.
Mải mê với những suy nghĩ của chính mình nó ko hề để ý có mấy người áo đen đã đứng trước mặt nó.
- Dạ thưa tiểu thư, chủ tịch cho gọi người. – một người trong số họ lên tiếng, tay chỉ về phía sân khấu nhỏ, ko biết từ khi nào mà lão đại đã đứng trên đó, trước micro, hình như lại định tuyên bố điều gì.
Nó đứng dậy, từ từ chậm rãi bước từng bước dài đi lên sân khấu. Mặc dù ko cao, nhưng hôm nay nàng đi đôi giày 10 phân nên người khác cũng phải ngước nhìn trước những cái sải chân của nàng.
Khi đã thân chinh bước lên sân khấu đứng cạnh lão đại thì một người nữa cũng xuất hiện bên cạnh nó, mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng nó cũng ko thể hiện điều gì ra ngoài chỉ quay qua nhìn anh rồi lại quay xuống nhìn mọi người phía dưới đang chờ đợi xem lại có chuyện gì HOT đây.
- Nhân dịp này, tôi cũng xin tuyên bố với mọi người một chuyện. … - sau một hồi im lặng tạo không khí hồi hộp thì lão đại cũng lên tiếng, từng lời nói chắc nịch như thể nện vào đối phương một cú đấm nặng trịch, và không cho con mồi có cơ hội từ chối. – cháu gái tôi cùng thiếu gia tập đoàn Lê Thiên là Lê Thiên Vũ đã có đính ước từ trước, tháng sau nhân dịp sinh nhật của Kỳ Vân, chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới cho hai đứa, lễ cưới sẽ được tổ chức bên Mỹ…. – ông còn nói thêm gì đó, nhưng mọi người nghe tới đây đã rất bàng hoàng, hai tập đoàn này mà hợp tác với nhau thì ko biết có ai địch lại nữa ko? Hai nhân vật chính của chúng ta mặc dù là ko biết trước sự việc sẽ diễn ra theo chiều hướng này nhưng trên mặc họ vẫn ko có chút gì gọi là thay đổi, họ làm như họ đã biết trước là Satan kia sẽ làm vậy ko bằng, đúng là cao thủ của cao thủ, diễn viên Holywood chắc cũng phải nể họ vài đường.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, tại phòng chờ của hội trường. một không khí khác đang bao trùm nơi đây – căng thẳng chính là từ hợp lý nhất.
- Thế nào, định phản đối ? – lời lão đại đều đều ko chậm ko nhanh, ngắn gọn mà xúc tích. Ai yếu vía cũng phải run sợ.
- Ko – một chất giọng lạnh tanh đến đáng sợ cũng vang lên và … ko thể ngắn gọn hơn được nữa, đúng là cao thủ gặp cao thủ.
- Tốt, đồng ý con sẽ được tự do làm những gì mình muốn, nhưng cũng ko có quyền từ chối, nếu có từ chối thì chỉ có Thiên Vũ mới có quyền đó, nó đã chờ con suốt 18 năm rồi, hãy nhớ kỹ điều đó – lần này, trong lời nói của lão đại có chút cứng rắn nhưng cũng có phần suy tư, một chút tình cảm được đặt vào lời nói, xem ra ông rất thương Thiên Vũ.
Thiên Vũ từ đầu tới cuối vẫn ko lên tiếng nói câu nào, lão đại nói xong đứng dậy đi về, chỉ còn lại hai người.
Nó quay qua nhìn anh, sắc mặt ko thay đổi.
- Anh ko phản đối?
- Ừm.
- Vậy là lại có thêm một người muốn chết trong hạnh phúc.- nó khẽ nhếch môi lên cười, trong nụ cười thoang thảng chút hạnh phút chứ ko quỷ dị như bình thường, và nàng cũng quay về với bộ mặt thường ngày.
- Sao em nghĩ vậy?- Thiên Vũ quay lại nhìn nó, giọng anh cũng bớt u ám hơn, ánh mắt tràn ngập yêu thương, chỉ một tháng nữa lễ cưới sẽ diễn ra, nó sẽ là vợ anh, anh đã chờ cái ngày này 18 năm rồi chứ đâu ít.
- Chẳng lẽ anh nghĩ là em sẽ ngồi đó chịu chết sao? Em sẽ bắt anh phải từ hôn.- nó cong môi lên đáp lại anh, rất… tự tin.
- Vậy thì anh cũng nói cho em biết, nếu em nghĩ anh cũng như Quang Anh thì em nhầm rồi, nhất định anh sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện làm vợ anh, vợ à .– Thiên Vũ cuối sát mặt nó, giọng giễu cợt nhưng ánh mắt anh thì hết sức chân thành và có gì đó gọi là quyết tâm. Anh quyết tâm sẽ ko buông tay nó, một lần buông tay đã khiến anh mất nó 18 năm, từ giờ nó đừng hòng thoát khỏi tay anh.
Nó cũng ko kém anh, cả hai đều rất tự tin với cái suy nghĩ của mình, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn bé nhỏ của nó, nó thấy sự ấm áp len lõi qua từng mạch máu, từng nơ ron thần kinh. – vậy thì cứ chờ xem – câu nói cuối cùng đầy tinh nghịch khiến cả hai cùng bật cười. Không khí tràn ngập sự hạnh phúc, nhưng …liệu hạnh phúc này có bền vững ko khi mà ngoài kia còn có rất nhiều sóng gió.
|
Chương 67:
“- Ai vậy ta ?
- Ồ chân dài quá, người mẫu à ? ồ đẹp trai quá, ….
- Anh ấy muốn hôn mình à ? làm sao, phải làm sao đây ta? Hồi hộp quá.
- What? cô ta là ai, muốn cướp trai đẹp với mình à ?
- Cái gì? Muốn đánh nhau sao ?
- Á …..Á …..Á…………..”
Nó giật mình tỉnh dậy, lắc lắc đầu: “mơ gì kỳ vậy nè, mình mà để cho con nhỏ mắt xanh mỏ đó đánh à,vớ vẩn”. Tự đánh vào đầu mình một cái rồi với lấy đồng hồ xem mấy giờ “ồ mới 6h, sớm chán, nghĩ vậy thôi chớ nàng ko ngủ nữa mà bước xuống giường đi tới cạnh cửa sổ, kéo cái rèm qua một bên cho nắng sớm được tự do bay nhảy vào phòng, nó ngước cổ hít hà vài cái cho thông phổi rồi làm vài động tác thể dục như mấy người già, bỗng …. “gì vậy nhỉ ? nãy giờ cứ thấy gai gai người”. Nó quay lại, đưa đôi mắt nai nhìn khắp phòng, và … đôi mắt to dừng lại chỗ cái ghế bành. Một anh chàng đẹp trai, đang tủm tỉm nhìn nó cười cười, trông thật … đáng ghét.
- Chào buổi sáng! vợ yêu. Em ngủ ngon ko? – chàng trai lên tiếng, nụ cười trêu người vẫn nằm trên khóe môi kia, đôi mắt nhìn nàng tràn đầy tình cảm.
- Anh …anh sao lại vào trong phòng tôi ? Anh … anh có sở thích lạ quá nhỉ? Đồ dê già- nó hơi đơ trước thái độ của Thiên Vũ nên cứ ấp a ấp úng, chửi cũng ko ra hồn, làm anh chàng càng khoái chí.
Nó chớp chớp đôi mắt to tròn ko nói gì, thấy hơi ngại rồi ko nói gì mà quay mặt đi thẳng vào nhà vệ sinh, lòng cứ tự hỏi “ sao mình ko tức giận ta?”.
Ngoài này Thiên Vũ nhìn điệu bộ ngại ngùng của nó mà khoái chí, anh ngồi đó nhìn nó ngủ cũng hơn nửa tiếng rồi, thấy mặt nó tự nhiên đỏ lên, anh cứ tưởng nó biết anh ngồi đó nên ngại, nhưng ai ngờ … 3 giây sau anh lại thấy…. môi nó nhếch lên, nàng đang cười tủm tỉm, ko cười làm duyên mới đúng, rồi miệng lại chu chu lên nhìn như mấy nhỏ đang ham hố được người ta hôn vậy. Anh có chút thất vọng, nhưng nhìn điệu bộ của nhỏ anh cũng buồn cười, mơ mà cũng đáng yêu vậy, thật biết cách hớp hồn người khác mà. Thật đáng ghét. ( vừa đáng yêu rồi lại đáng ghét anh chàng này cũng nhiều chuyện phếch).
Một lần nữa, anh kinh ngạc trước tốc độ của nó, 5 phút, đúng 5 phút nó bước ra khỏi nhà vệ sinh với bộ đồng phục gọn gàn trên người, mặt sạch sẽ, đầu tóc gọn gàn.
- Này vợ, em có đánh răng ko vậy? – cái này ko thể xác nhận được nên anh chàng lên tiếng hỏi.
Nó quay lại phía anh ngồi, môi nhếch lên, đầu lắc lắc tỏ vẻ xem thường.
- Anh thấy Honey làm vệ sinh cá nhân chưa, mất có 3 phút thôi, tôi vậy là nhiều rồi, đùng có hỏi mấy câu vớ vẩn đó.
Thiên Vũ giật mình, anh đâu có hỏi nó là sao nhanh vậy, chỉ là … mà sao nó biết ý anh vậy chứ, bộ …. Nó biết anh nghĩ gì à. Mà Kỳ Khôi làm vệ sinh cá nhân nhanh vậy sao, bình thường anh cũng ko để ý. Anh em nhà này kinh vậy
- Người ta đi nghĩa vụ quân sự cũng ko làm nhanh như vậy đấy. – Anh vẫn cố chống chế, vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
- Cái nghĩa vụ quân sự đó nói làm gì, tầm thường, anh em tôi phải tham gia nghĩa vụ quân sự cấp cao, anh biết đội quân chống lại người ngoài hành tinh ko? Anh em tôi tham gia khóa đó đó. – nó vừa nói, vừa chăm chú soi gương, mặt tỏ vẻ xem thường cái chuyện mình đang nói. Nhưng nó lại làm cho ai kia bất ngờ.
- Em cũng … tham gia cái khóa luyện đó à. – Thiên Vũ ngập ngùng hỏi, giọng nói có gì đó hơi nghẹn ngào, xót xa. Thấy vậy, nó quay lại nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu, nhưng nó vẫn trả lời.
- Ưm , có chuyện gì sao? – nó nói thật nhẹ nhàng nhưng với ai đó thì như là quả tạ đập vào ngực.
Thiên vũ cùng Kỳ Khôi và hai người bạn còn lại đều là con cháu gốc nhà quý tộc có quan hệ rất thân thiết với nhau, vậy nên từ nhỏ bọn họ đã được lão đại đưa vào khuôn khổ, cả 4 chàng đều là cao thủ của cao thủ, sau cuộc huấn luyện tàn khốc có một không hai của ông. Chính điều đó anh biết rằng cuộc huấn luyện đó kinh khủng thế nào? Vậy mà nó cũng phải tham gia sao? Nhìn thân hình nhỏ nhắn của nó, anh thấy lòng mình quặn lên từng cơn, thật xót xa, cảm thấy bản thân mình thật đáng trách, là anh ko thể bảo vệ được cho nó. Anh bước nhanh tới cạnh nhỏ, ôm chặt nhỏ vào lòng, miệng thì thầm : “ anh xin lỗi, là lỗi của anh, từ giờ anh sẽ ko để em phải khổ nữa, anh sẽ bảo vệ em”. Nó ko hiểu anh đang nói gì, cũng ko hiểu sao anh làm vậy? mà cũng ko hiểu sao tự nhiên thấy lòng ấm áp khi được anh ôm. Từ sâu thẳm trong lòng, nó đã chấp nhận anh rồi, chỉ là … nàng ngu ngốc ko biết thôi.
Cả hai cùng nhau xuống nhà, lão đại và Kỳ Khôi đã ngồi vào bàn ăn. Nó cùng anh ngồi vào bàn. Sau màn chào hỏi quen thuộc, nó bắt đầu ăn. Kỳ Khôi nhìn Thiên Vũ thấy anh là lạ, anh cứ nhìn nó, ánh mắt buồn bã sao quen vậy nhỉ… giống như … ánh mắt của Quang Anh nhìn nó ngày nào, khẽ nhíu mày tự hỏi ko biết nhỏ em mình lại giở trò gì nữa đây, hy vọng nó biết chừng mực, ông đang ở đây mà.
- Ông định ở đây bao lâu ?- nó vừa ăn vừa hỏi mà ko nhìn mặt lão đại. điều này khiến ông ko mấy hài lòng.
Ngồi bên cạnh Thiên Vũ vừa nhìn mặt ông, vừa đá nhẹ vào chân nó thầm nhắc nhở, nhưng con người ngu ngốc kia thì đâu biết, thấy anh đá chân mình thì la toáng lên
- Anh làm gì vậy? sao đá chân tôi – thật hết thước chữa.
Không khí lúc này thật kinh khủng, chỉ có hai từ để diễn tả - nặng nề. Phải nặng nề đến mức ko thở nổi. Hai anh chàng của chúng ta lo lắng nhìn lão đại, còn nó thì vẫn chăm chú ăn, ko để ý. Lão đại nhìn nó, mở niệng nói lời vàng ngọc, nhưng câu nói của ông lại làm cho hai chàng bật ngửa.
- Kỳ Vân, ăn từ từ thôi.
Hai anh ngạc nhiên hết sức trước thái độ của ông, cứ nghĩ ông sẽ tức giận lắm kia. Nhưng ko ngờ ông lại tỏ ra quan tâm nó vậy,chứng tỏ, ông rất thương nó, bình thường chỉ là ông ra oai cho nó sợ mà thôi sao? Hai người ko hẹn mà có cùng suy nghĩ vậy đó, đã vậy còn phân bì rằng ông thật bất công với mình, chả là có lần cả hai lỡ miệng nói một câu ko phải mà ông nổi giận đùng đùng, bắt đấm bao cát nguyên một ngày. Hậu quả là, tay hai ko thể cử động nỗi trong ba ngày. Nhớ lại chuyện đó, hai người ko hẹn mà cùng lạnh người nổi, da gà.
Về phần nó, nghe ông nói vậy, nó hoàn toàn ko ngạc nhiên chút nào, chỉ ngước mặt lên đáp : dạ gọn lỏn. Hai chàng lại ngạc nhiên tập 2 với cây hỏi to đùng: hai ông cháu nhà này thân nhau từ khi nào vậy?
|
Chương 68:
Chiếc BMW đen bóng sang trọng, vừa trờ tới cánh cổng to lớn của ngôi trường quý tộc RoYal, bao nhiêu con mắt ngạc nhiên đổ dồn vào họ. Nó và Thiên Vũ cùng bước xuống xe. Những tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu. Nguyên là buổi tiệc mới tổ chức tối qua nên sáng nay họ chưa biết sự thật, chứ nếu biết gan họ dù to thế nào cũng ko dám làm mấy cái hành động kia. Họ chỉ là ngạc nhiên vì sao nó lại đi cùng Thiên Vũ, ko phải mục tiêu mới của nó là anh chàng hotboy mới chuyển tới sao? Những con mắt ghen ghét của bọn con gái như muốn thiêu đốt nó cháy thành than. Sự phẫn nộ lên tới đỉnh điểm khi mà cả hai cùng phớt lờ bọn họ (có bao giờ để ý đâu mà chả phớt lờ cơ chứ ), lúc đầu chỉ là liếc dọc liếc ngang, bây giờ là chửi xéo chửi ngửa, đúng là một lũ ăn ko ngồi rồi ko có chuyện gì làm nên mới vậy, hết thuốc chữa. Nhưng đó cũng chỉ là gió bụi mà thôi Cơn bão thật sự ập tới khi chàng Thiên Vũ mở miệng cất giọng vàng ngọc :
- Vợ à, em vào lớp trước đi nha, anh ghé qua đây chút.
Một cảnh tượng quen thuộc mà nó được chứng kiến hằng ngày, nửa đám con gái kia đã ngất đi, một nửa còn lại thì khóc như cha mẹ họ vừa qua đời, nó lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, ko nói gì quay mặt bước đi, bỏ mặc cái đám người nhố nhăn ở phía sau, bọn người vô tích sự chỉ được cái mê trai là giỏi.
Bước vào lớp, ngay lập tức cơn cuồng phong khác ập tới, nó bị 4 đứa bạn lôi qua ra khảo.
- Con kia, còn lời nào để biện minh ko? – giọng Nguyên Thảo oang oang.
Ba nhỏ còn lại thì đứng vòng tay trước ngục dựa tường chờ thời. Nó cũng biết thân biết phận lắm, đâu dám hó hé, chỉ biết nhe răng khỉ cười hè hè, tay thì vòng trước ngực như mấy đứa trẻ mắc lỗi bị phạt vậy.
- Dạ mấy chị, em biết em sai rồi, mong mấy chị tha lỗi.
- THA LỖI ? – thời đến, 3 đứa phía sau hét lên như sấm, cái lớp nhỏ muốn nổ tung trước cú hét long trời lở đất kia. Nguyên Thảo cười gian tà
- Muốn bọn chị tha lỗi hả cưng? Đâu có dễ - vừa nói, nhỏ vừa đưa tay vỗ vỗ vào má nó. Vừa đúng lúc 4 chàng đi tới cửa, thấy vợ yêu của mình bị kẹp giữa lũ thần chết, nhìn nó thật thảm thương, đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Thiên Vũ hét lên, mặc dù chỉ mới dùng có 1/100 công lực , nhưng cũng làm cho 4 nhỏ kia đứng hình, và cả lớp thì choáng trước câu nói có lực của anh :
- Các người đang làm gì “vợ” tôi vậy hả ?
Từ vợ được anh nhấn mạnh một cách điệu nghệ, anh đang giận? hay chỉ là thừa nước đục thả câu muốn thông báo cho cả trường này biết nó là vợ anh, ko phải là vợ chưa cưới chứ, nó ngước mặt lên, thay vì tỏ vẻ biết ơn anh vì màn cứu nguy cho nó thì nó lại nghiến răng ken két, mắt trợn lên, y như … côn đồ đang nóng máu. Haha anh có thể qua mặc nó sao, âm mưu của anh bị nó nhìn thấu trong vòng 1 giây đâu như mấy nhỏ kia phải mất đống thời gian.
Sau mấy giây lấy lại phong độ. Nhỏ Hạ Vi cũng lên tiếng, vẻ mặt hết sức giễu cợt, tỏ vẻ xem thường lời Thiên Vũ.
- Này định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả, còn khuya nhá, đây là chuyện con gái đừng có xía vô.- nhỏ vừa nói vừa đưa tay phủi phủi vai áo của Thiên Vũ làm như áo anh bị dính bụi ko bằng, Quang Anh đứng bên cạnh cũng phải phì cười. Hạ Vi quay lại nhìn nó, mắt trợn ngược .
- Này ai cho mầy bỏ tay xuống hả, vòng tay lại.
Ô bà này nhìn vậy mà dữ vậy hả, nó thầm chửi trong bụng rồi cũng đưa tay lên ngực vòng lại, y hệt như đứa trẻ ngoan.
- Giờ tụi mầy muốn sao hả ?- nó ngước mặt lên, nhìn đám bạn trời đánh, giọng thều thào, tỏ vẻ ăn năn lắm.
- Tốt, tao bắt đầu thích mầy rồi đó, biết điều lắm. – Ngọc Ninh từ đâu nhảy vọt lên cười hè hè như bắt được vàng, rõ ràng là bọn này có âm mưu mà.Hừ - nó thầm chửi trong bụng, tụi mày chờ đó.
- Mấy cái túi Milan hôm trước đó, tụi tao muốn thêm mỗi đứa một cái nữa, à mấy cái đầm búp bê trong bộ sưu tập mới nữa tụi tao muốn mỗi đứa một cái, à mấy đôi giày cao gót đính thạch anh nữa, mỗi đứa một đôi,….. cứ như vậy bọn nó đưa ra yêu cầu của mình mà ko nhìn mặt của ai kia đang đen dần, đến khi một câu nói nhừa nhựa, mang hơi thở của chúa tể thần chất vang lên, bọn nó mới ngưng nói và vô thức đưa tay lên ôm ngực.
- Tụi.mày.có. muốn.tao.mang.cả.bộ.sưu.tập.của.Milan.tới.cho.tụi.mầy.luôn.ko?
- Ờ … ko …ko cần đâu …. Bọn tao… chỉ đùa thôi… ừ… đúng đấy… chỉ đùa thôi.- cả bọn ấp a, ấp úng nhìn nó, tay xua loạn xạ nhìn cái mặt hết sức côn đồ kia. Tụi mầy đang định giở trò với ai vậy hả? haizz! Còn non lắm mấy em ơi – nó ra sức cười trong bụng.
- Tao sẽ cho mỗi đứa một cái đầm búp bê, cứ chọn đi. – giọng chị chàng vừa mới cất lên, cả bọn như gặp vàng cùng xông tới ôm chầm lấy nhỏ, tỏ vẻ hết sức biết ơn, gì chứ mấy cái đầm đó giá mấy chục ngàn đô, mà có tiền chưa chắc đã mua được, huống hồ bây giờ là được tặng ko, đúng là con gái cứ thấy đồ đẹp là thôi chứ, tâm trí ko suy nghĩ được việc gì, ngay cả chuyện, ai là người có lỗi cũng quên. Haizz! Cái này thì bác sỹ bảo pó tay rồi.
Bỗng nhỏ Hạ Vi quay lại nhìn nó cười như con ngố:
- Em chồng thật hiểu chuyện đấy.
Lần này ko chỉ có nó mà cả lớp đều trố mắt nhìn sinh vật lạ ko biết từ đâu đáp tới đây, giống này chưa từng phát hiện à nha. Riêng chỉ có 4 chàng nhà ta là điềm tĩnh quay về chỗ của mình.
|
Chương 69:
Cả lớp bất ngờ trước câu nói của Hạ Vi, còn ko hiểu nhỏ nói gì thì nó đã lên tiếng.
- Ý mầy nói, mầy là …. Vợ chưa cưới của anh Honey.
Hạ Vi như được mùa, hất hất cái mặt xinh xắn kia, nói là hất hất thôi chứ hiện giờ mặt nàng đang nhìn lên nóc nhà
- Phải, em thông minh đó em dâu à.
Ko thể tin được vào những gì mình nghe thấy, nó quay lại nhìn Kỳ Khôi, cả lớp nín thở theo dõi, họ đâu biết Kỳ Khôi là anh nó, chỉ nghĩ là…. Vậy nên cho rằng nó đang ghen, cảm thấy thương thay cho thần đồng của họ, rồi đây sẽ tan xương nát thịt với nhỏ atula này mất, nhưng rồi… bất ngờ là nó lại quay mặt qua Hạ Vi cười hè hè, nắm tay bắt chân một tiếng chị hai tiếng chị, rồi cả lớp tiếp tục sock tập hai khi mà Kỳ Khôi lên tiếng nói một câu, lần này nó cũng bật ngửa vì câu nói của anh mang tính sát thương quá lớn:
- Hạ Vi cũng là em ruột của Thiên Vũ đó.
- HẢ? ????????????????????
Cả lớp đặt dấu chấm hỏi to đùng. Cái gì kỳ vậy chứ? Anh em mà gọi nhau là anh yêu? Anh em mà ôm ôm ấp ấp vậy hả? anh em mà …. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Nó nhìn hai con người quái đản kia, mặt nhăn như ăn phải ớt.
- Vậy thì giờ gọi nhau là gì đây? quan hệ gì mà lằn nhằn phức tạp quá vậy.- nó nói mà mặt cứ nhăn nhăn nhó như con ….
- Trước gọi sao giờ gọi vậy? – Kỳ Khôi lên tiếng giọng lạnh tanh.
Nó quay lại nhìn anh, mặt hầm hầm, thái độ gì chứ? có vợ chưa cưới mà ko nói một tiếng, đáng ghét :- mà hai người đã đính hôn chưa?- nó tiếp tục tò mò
- Rồi em dâu à, khi anh Khôi tròn 18 tuổi. – Hạ Vi lại tiếp tục vừa nhìn trần nhà vừa nói chuyện
- Cái gì? Khi Honey 18 tuổi vậy khi đó mầy mới 14 tuổi à, ồ nhỏ vậy mà đã có chồng chưa cưới, ngưỡng mộ nha.- nó vừa nói vừa cười cười nhìn Kỳ Khôi, giọng trêu chọc thấy rõ. ( tâm trạng cũng thay đổi 180 độ).
- Nói cho em biết, khi anh yêu của chị 18 tuổi cũng từng bị ép đính hôn với thiên kim nhà Lê Hạ đó, nhưng anh ấy đã một mực từ chối, phải trốn qua Mỹ để giữ gìn “ trinh tiết” đợi em đó, em còn ko biết cảm động à. – nhỏ Hạ Vi trong lúc sung sướng đã thốt lên một tràng dài làm Quang Anh cười nghiêng ngả, còn nó thì đơ như cây cơ và ai kia thì ngượng đỏ mặt, quả là một bất ngờ lớn lao. Chắc hôm nay mang tên là ngày bất ngờ à, vì có nhiều chuyện quá bất ngờ đã xảy ra, tỉnh dậy sau cơn mơ do Hạ Vi tạo nên, nó chợt nhớ ra điều gì, quay lại nhìn con nhỏ quân sư quạt mo.
- Này con kia sao mầy nói Thiên Vũ là con một.
Thiên Vũ ngồi bên này đang ngượng chín mặt vì vố hố của cô em gái ranh ma tạo ra cho mình, chưa biết làm gì hay nói gì, nghe nó nói anh cũng bất ngờ, trong đầu hiện lên một ý đồ đen tối. Trong khi Nguyên Thảo đang lúng túng ko biết nói gì thì anh đứng dậy choàng tay qua cổ nó, mặt anh cười, nụ cười gian tà ko thể tả nổi:
- Hạ Vi sống từ nhỏ bên Mỹ, chỉ có những người quen thân mới biết nó thôi. Như em vậy đó. Mà vợ nè anh ko biết là em quan tâm anh đến vậy đó,lại còn tìm hiểu gia đình anh nữa chứ, em có gì ko biết cứ hỏi anh, em đi hỏi người khác chi cho mệt vậy – từng câu nói là từng cái nhích, mặt anh lúc này đã sát tới mặt nó, cách nhau cỡ 5mm là cùng, khoảng cách mà có thể nhìn thấy từng cái lỗ chân lông của nhau í. Tất nhiên mặt ai kia cũng đỏ dần theo từng cái nhích đó làm anh thích ko thể tả, có lẽ đúng như Nam Phong nói, nó yêu anh mà ko biết, đúng là ngốc quá mà.
Đến giới hạn nhất định, nó dùng hết sức đẩy anh ra xa, sẵn chân đá anh một cái rõ đau, miệng chửi liên tục nhưng ko câu nào ra hồn cả. Cả lớp nãy giờ cứ ngồi há hốc mồm ko hiểu gì cả, trông như một lũ ngố. Kể từ khi nó xuất hiện trong lớp này, ko ngày nào mà bọn họ ko sock, nhưng đó đã trở thành thói quen ko thể thiếu rồi, vắng nó họ lại thèm những cú sock mà nó tạo ra, đến mức ăn ko ngon mà ngủ cũng ko yên.
Rồi con nhỏ chuyên thông báo mấy tin giật gân đã xuất hiện. Vẻ mặt hình sự ko thể tả.
- Tụi mầy biết gì chưa?
Cả lớp đang trong trạng thái đơ quay lại nhìn nó, đồng loạt lắc đầu như đang diễn hài vậy.
- Hoàng Kỳ Vân chính là Khay Vi đó.
Cả lớp bây giờ… đang ở một trạng thái nào đó ko ai biết được, chỉ thấy là những cái mặt vô thức tay chân cứng đơ, mắt trợn ngược, miệng há to, hệt như những bức tượng vậy, trông thật … dễ thương hihi….hihi
Con nhỏ truyền tin nhìn về phía cuối lớp, 4 nam 5 nữ đang nhìn nhỏ với ánh mắt rất thân thương, làm nhỏ chột dạ, phi thẳng ra khỏi lớp ko dám quay đầu lại
Lúc này một nhân vật khác của lớp đang dò dẫm từng bước chân vào lớp, đó chính là Nhân, nhưng… gì thế kia, mặt anh toàn vết bầm, miệng còn rơm rớm máu, khả năng số một là vừa bị đánh xong, nó đưa mắt nhìn một lượt người anh, trên tay còn nhiều vết bầm khác, nhưng mờ hơn, chứng tỏ bị đánh cách đây mấy ngày, khuôn mặt nó tối dần, đen xì. Đang định tới hỏi chuyện gì nhưng chuông vào lớp đã vang lên, tất cả đã vào chỗ ngồi.
Nhỏ Hạ Vi rất hiểu chuyện nên đã chuyển qua chỗ Tuyết Trang ngồi, cho nó ngồi cạnh Thiên Vũ, còn Nhân thì được sắp cho một bàn khác ngồi cuối lớp phía sau Tuyết Trang. Ngồi học mà tâm trí nó trên mây, cục tức trong người ko nguôi được, dám động vào người của nó, ko biết lũ nào mà gan to như vậy. Đối với nó, Nhân ko chỉ là một người bạn, mà còn là một tri kỷ mặc dù Nhân lúc nào cũng tỏ ra sợ sệt nhỏ, chả là khi còn ở quê cũ nhỏ bị đánh hội đồng, hiền như Nhân mà cũng xông vào giải vây cho nhỏ, từ đó, nó có sở thích bắt nạt anh chàng, nhưng cũng có đôi lúc nó hiền đột xuất ( là những lúc nó buồn vu vơ đó) hay ngồi một mình, Nhân lại tới nói chuyện với nó, vậy nên trong thâm tâm nhỏ Nhân đã là một người bạn. Trở về hiện tại, nó nhìn mặt Nhân, cục tức ko những ko tan mà cứ lớn dần. Ngồi bên cạnh Thiên Vũ nhìn nó cũng hiểu được chút ít, anh ko nói gì, trở về trạng thái lạnh lùng vốn có, trong đầu là một mớ hỗn tạp.
|