Định Mệnh Nghiệt Ngã - Cô Nàng Lạnh Lùng Full
|
|
Tôi cứ im lặng, tôi không muốn nói. Nhưng con Ly nào biết rằng ngày trước tôi im lặng với
Đỏ tức là có chuyện gì không may đang đến với tôi. Rồi Đỏ cứ nói thì tôi càng im. Rồi nó
cúp máy.
Con Ly vứt điện thoại tôi không thương tiếc.
" Cạch "
Điện thoại tôi vỡ nát. Rồi nó lên tiếng :
- Sao mày không nói?
- Tao không thích
- Con đĩ này
Rồi nó tiến tới đạp 1 cái vào bụng tôi và đánh tới tấp. Có lẽ mặt tôi giờ bầm dập lắm.
Sau đó con Ly đưa lại con dao cho con Phượng. Thế là nó tiến tới lại gần tôi, giơ con dao lên.
Máu, rát, đau. Từng đường dao cứa. Đau quá, rát quá. Tôi chẳng biết làm sao thì
" Rầm "
- Đ.m đứa nào làm gì con bé Na?
Trước mặt tôi là chị Lùn và mấy chị ở gần nhà tôi và học 12 ở trường tôi. Còn 1 đám hớt
hải chạy vào sau và tiến lại gần tôi. Con Phượng sợ quá làm rớt cái dao. Cả bọn nó đứng
lại 1 chổ. Con Ly vẫn cao giọng :
- Con này nè
Chị Lùn nói lớn :
- Đập chết mẹ con này cho tao
Không chờ gì, mấy chị kia bước lên, đập con Ly tới tấp. Cũng lúc này Đỏ và mấy người cởi
trói cho tôi. Nhưng tôi đau quá, đứng dậy không được nhưng nhìn thấy con Ly và con
Phượng bị đánh như thế tôi cố gượng dậy và hét lớn :
- Dừng lại
Tôi cố đứng dậy và ngăn mấy người kia lại. Lập tức chị Lùn hỏi :
- Nó làm em thế này em còn không cho bọn chị đập nó chết luôn đi
- Thôi, Phượng Ly với mấy người đi đi.
Không đợi gì, con Phượng con Ly với bạn nó đi. Nhưng trước khi đi thì nó quay lại nói :
- Mày đừng nghĩ tao biết ơn mày
Đến lúc này tôi chịu không nỗi nữa ngồi thụp xuống. Đỏ và anh Đen, thằng Hoàng, thằng
Khá với thằng Bin chạy lại,chị Lùn và mấy chị cũng thế. Họ giúp tôi chùi vết máu trên mặt.
Tôi về nhà chị Lùn. Nhìn qua gương, mặt tôi lúc này bầm tím đủ chổ và vết xước trên mặt
không có gì nghiêm trọng. Tôi chẳng biết có để sẹo không nữa. Lúc này mọi người mới hỏi
tôi :
- Đi mà đi một mình
- Đúng đó, hên là hồi chiều chị nghe được cuộc nói chuyện với bọn nó không thì....
- Còn nhờ thằng Đỏ nữa chứ
- Con ###### này
- Chắc nó thấy bé Na dễ thương quá đó mà
- Trò tiểu nhân
- Chó má
Chỉ có mấy chị nói, còn cả đám kia lặng người nhìn tôi. Tôi chỉ đáp lại :
- Em cảm ơn,cảm ơn Đỏ và mọi người. Nhưng con Ly không phải vừa,chuyện này em tự
giải quyết. Hôm nay em vô ý quá.
Thằng Đỏ chặn ngang lời tôi nói Đỏ thề Đỏ không để yên cho con Phượng và con Ly . Quá nhiều lần rồi. Sao con người Lỳ
nhân từ quá vậy? Còn nói như vậy được àh?
Tôi thì quá sững sờ, vì lần đầu tiên Đỏ quát lớn với tôi như vâỵ. Lúc này thì cả nhóm của
Đỏ mới ngồi nói :
- đ.m mấy con đĩ
|
- Nhìn mặt con Lỳ kìa
- Coi chừng có sẹo
- Bớt dễ thương cũng tốt hehe - thằng Hoàng nói
" Cốp "
Anh Đen đập 1 cái vào đầu nó rồi ãnh nói :
- Con Na mà bị sẹo ở mặt thì tao thề tao sẽ khiến cho 2 con kia ba má không nhận ra luôn.
Tôi nói nhỏ :
- Thôi được rồi. Đã nói chuyện này tôi tự lo, không cần ai quan tâm.
Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Còn Đỏ vùng vằng ra xe rồi phóng đi. Mấy người kêu
tôi :
- Thôi về đi, giờ về nói sao đây mới khổ chứ?
- Đúng đó
- Chị Lùn có đồ không cho nó mượn nó thay cái
- Nhưng nhìn bầm dập vậy ba nó không biết mới ghê
Tôi đứng dậy và nói :
- Thôi kệ không sao đâu. Tôi biết phải làm như thế nào
- Để bọn anh đưa em về - Anh Đen nói.
Sau đó tôi đi về cùng với đám bạn của Đỏ. Trên đường về chúng tôi nói chuyện nhiều, vì
cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa 1 dịp nói chuyện :
- Lỳ àh ! Thằng Đỏ thương mày lắm đó, mày làm thế có quá đáng với nó không?
- Bọn tao thấy mày đối xử với bọn tao vậy còn....đau huống gì nó thương mày.
- Thật đấy, em làm như vậy là không được
- Dù gì trước kia tụi mình cũng thân, mày nói thật với bọn tao 1 tiếng mày còn thương nó
không.
- Con người mày bây giờ khó hiểu, lạnh lùng và khác hoàn toàn nên bọn tao không thể
đoán được.
Tôi vẫn im lặng, một hồi sau tôi mới lên tiếng rằng :
- Hình như hết thương Đỏ rồi. Mọi người hãy quên con bé ngày xưa và khuyên Đỏ quên tôi
đi. Chào
Rồi tôi phóng đi trong màn đêm lạnh buốt này. Gió cứ phả vào mặt, rát và đau quá đi thôi.
Đồ áo bây giờ lấm lem. Vừa chạy vào nhà thì tôi thấy xe của bọn thằng Trường, con Thảo
ở trong nhà. Bọn nó nghe tiếng xe liền chạy ra :
- Mày sao vậy?
- Mày đi đâu thế? đt của mày đâu?
- Bọn con Ly, Phượng làm gì mày đúng không?
- Nói đi mà
Tôi lặng lẽ chạy xe vào gara rồi vào phòng khách. Ba tôi ngồi đó nhìn tôi rồi hỏi :
- Quần áo con sao thế kia? Sao mặt con bầm tím và có vết rách thế kia?
Rồi ông chạy lại hoảng hốt. Cả bọn kia cũng thế. Tôi ngồi xuống và nói :
- Chắc mọi người biết chuyện gì rồi nhỉ?
- Mày thiệt là, nhìn lúc này thãm thương quá. Mày đi mà không nói với bạn bè 1 tiếng nào.
Mà làm sao bị dụ ra đó?
Con Thảo hỏi tôi. Rồi tôi kể lại cái tin nhắn đó. Bọn kia lắc đầu, ba tôi thì nói :
- Biết thế ba cho V.A đi với con. Để ba báo công an và mai ba lên nhà trường chứ cái loại
lưu manh đó thì đi học làm gì cho hư cơm
Tôi hoảng hốt liền nói với ba :
- Thôi ba, con sẽ tự giải quyết chuyện này. Cũng vì bất đắc dĩ thôi mà ba.
Tôi thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt ông. Ông gắt lên với tôi :
- Không bất đắc dĩ gì hết. Con không được ngăn ba, đụng vào con gái ba. Coi kìa, mẹ con
còn chưa dám làm xây xát ở người con chứ nói gì ở mặt. Mà bây giờ xem nó làm gì.
|
Lúc nà y, cả đám kia thì im lặng. Cô Ba cứ nhìn tôi, tôi chẳng biết làm gì để ngăn ba lại. Tôi
hét lớn :
- Ba chẳng hiểu con gì cả.
Rồi tôi chạy lên phòng. Cả bọn kia chạy theo. Nhưng tôi thấy Trường quay ra cửa và lẳng
lặng đi, cả thằng Tuấn nữa. Tôi nói bọn nó ngồi chờ còn tôi vào thay đồ. Điện thoại thì bị
đập nát rồi. Chán thật, sao bọn nó cứ muốn làm tổn hại đến tôi hết lần này đến lần khác.
Kéo tay áo lên, tôi nhìn lại vết sẹo nhỏ ở tay. Nhớ lại mà xót xa. Đã từng nhớ có lúc chúng
mình là bạn mà Ly !
Đến chiều hôm sau. Tôi lên trường muộn, những vết bầm tím nhờ cô Ba xức dầu, xoa bóp
cũng như lấy trứng gà lăn mặt nên cũng đỡ. Vết xước mất máu chứ nó cũng không nghiêm
trọng. Tôi dán miếng băng cá nhân lên mặt để che. Thấy bọn thằng Trường, Tuấn ngồi đó
rồi.
Tôi vào lớp cất cặp. Nhìn xuống thì thấy con Phượng và con Ly với 2 khuôn mặt quá ư là
thảm thương. Vết rách ở mặt nó nhìn là biết bị dao lam rạch. Nhưng ai làm việc này. Phải
chăng là......
Tôi chạy ra ngoài, hỏi bọn nó. Thì ra chị Hà Bi là chị họ của thằng Trường, cầm đầu băng
lớn nhất nơi đây. Ai cũng phải nể, riêng tôi cũng nể chứ không nói gì ai. Bọn nó đã nhờ chị
Bi đập Ly và Phượng. Tôi nghe danh chị đã lâu, bây giờ mới biết chị chơi " ác " như thế
nào. Nhưng tôi không đồng ý với cách làm của thằng Trường. Tôi liền nói :
- Mấy người làm vậy được gì? tôi đã nói để tôi giải quyết
- Nhưng....
Tôi liền cắt ngang :
- Nhưng nhị gì? Con gái được cái mặt, làm xấu mặt người ta đi thì còn được cái gì nữa?
Làm mà không biết nghĩ àh?
Mặt tôi lúc này nóng bừng, có lẽ là đỏ ửng, tôi bực lắm. Nhưng thằng Rin đứng dậy nói lại
tôi :
- Vậy lúc bọn nó làm mặt mày như vậy bọn nó có nghĩ tới không? có nghĩ không mà bây
giờ mày lại đi nghĩ cho bọn nó
Con Thảo thêm vào :
- Thằng Trường làm vậy muốn tốt cho mày vậy mà giờ mày không cảm ơn còn đi chữi vào
mặt nó nữa. Mày nghĩ lại xem, quá đáng vừa thôi
Tôi nói lớn :
- Dù gì mấy người cũng sai.
Rồi tôi bước vào lớp. Ừ thì tôi sai, ừ thì tôi ngốc. Nhưng bởi vì tôi không ích kỹ, tôi không
muốn ai bị tổn thương. Tôi nhìn khuôn mặt của 2 đứa đó tôi càng thấy tội chứ không trách
cứ 1 lời. Tôi không hiểu con người mình. Ai cũng nói tôi ngu hết. Nhưng rồi con Ly với con
Phượng bước lại chổ tôi và nói :
- Tao không ngờ mày chơi kì vậy
- Nhìn mặt con tao mày vui chưa?
- Không ngờ trước mặt là thiên thần nhưng trong là ác quỷ.
Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Trường và thằng Tuấn ở trước mặt tôi khi nào rồi nói :
- Chuyện này bọn tao làm, không liên quan tới nó. 2 tụi mày nợ máu thì trả máu. Muốn
cương nữa không?
- đ.m 2 thằng l', bon chen - con Ly chữi
Còn con Phượng thì đứng sững sờ khóc, không ngờ là Trường làm. Rồi nó nói :
- Phượng không nghĩ là Sáu làm. Tại sao tình cảm của Phượng Sáu không để ý tới. Tại sao
vậy?
Lúc này thằng Trường trả lời 1 câu, nếu tôi là Phượng chắc đau lòng quá :
- Bởi vì tôi không xứng với tâm địa ác độc của Phượng. Dù gì thì con Phượng con Ly đâu dể bỏ qua cho con nhóc HQ như vậy? Khi bọn nó ngồi
|
uống cafe ở Nhạc Trẻ thì :
- Đ.m con đĩ Lỳ
- Má nó, làm thằng Sáu nói tao như vậy. Tức bỏ mẹ
- Con Lỳ tao biết nó vì bạn bè lắm, nếu giờ....
Con Phượng chặn ngang :
- Đúng thế, giờ mượn gió bẻ măng
- Okie, tao cũng đang định nói
- Mà đứa nào là thân với nó?
- Con Thảo mặt l' đó
- Được, 1 mũi tên nhắm 2 đích
- Haha
Tiếng cười ghê rợn từ 2 người con gái ấy cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ vì cái tâm
địa ác độc của họ. Và chuyện gì đến cũng phải đến.....
Sáng học thể dục......
Tôi thấy sợ cái mưu mô của người mới chuyển tới và con Phượng. Chẳng lẽ vì chuyện tình
cảm mà phải đấu đá lẫn nhau thế ư? Tôi và Đỏ thương nhóc HQ thật lòng mà cũng gây hại
đến nó sao? Thế mà nó vẫn không oán trách 2 con người kia một lời. Còn đi trách lại
chúng tôi. Khâm phục nó thật sự. Tôi với Đỏ vẫn cứ đấu đá nhau hàng ngày, 2 con người
kia hình như đang có chuyện gì đó sắp gây hại tới nhóc HQ.
- D ơi ! Tao nói cái này nè
Con Thảo kêu tôi.
- Cái gì?
- Chiều đi chơi không?
- Chiều kiểm tra Hóa
- Ờ quên.
- Thôi thầy đến rồi
Rồi tôi với nó đi lại xếp hàng. Bỗng có một chị 12 đưa cho tôi 1 lá thư. Tôi mở ra
" Bé Na !
Chị Linh đây ! Đã rất lâu chị không gặp em, cô bé dễ thương và luôn ở cạnh chị lúc buồn.
Chị thật sự xin lỗi em vì chị không về thắp cho mẹ em nén nhang ngày mẹ em ra đi. Từ
một người bạn chị biết em đang học ở trường này. Chị đang theo dõi từng bước đi của em.
Em phải cẩn thận với con nhóc mới chuyển tới. Vì nó sẽ làm hại em bất cứ lúc nào. Nó
đang nhắm tới bạn bè em, có thể là bé Thảo. Chị biết em đủ nghị lực và mạnh mẽ để giải
quyết việc này. Chị sẽ ra tay khi nào chị thấy cần thiết. Cố lên em gái yêu của chị. "
Không ! Có phải chị đó không? !Chị Linh chính là Princess của trường THPT Chu Văn An lúc
tôi còn học lớp 9, chị đã giúp tôi rất nhiều. Hơn một năm trời, tôi không gặp chị. Tôi không
thể nào liên lạc với chị. Cảm ơn ông trời, đã đem chị quay về với tôi. Tôi đọc xong sực nhớ
và quay ra sau để hỏi người đem lá thư của chị đến, giờ này chị đang ở đâu? Chị đang làm
gì? Con người bí ẩn của chị chưa bao giờ tôi hiểu được. Chị giống như có phép màu. Luôn
ở sau lưng tôi, luôn giúp đỡ tôi. Tôi cứ nghĩ rằng chị đã quên tôi nhưng chị vẫn là chị. Chị
ơi có biết em đang khó xử lắm không hả chị?
Tôi cười, nhưng lòng nghẹn ngào biết mấy. Lời chị nói có thật không? Con Ly chuẩn bị làm
hại đến bạn tôi sao? Là ai? Tôi giật mình bởi tiếng nói của 1 người :
- Nhìn tươi thế? Liệu ngày mai còn tươi không?
Là con Ly với con Phượng. Bọn nó nói kèm theo cái cười mỉa. Tôi thấy điều không may gần
đến. Linh tính của tôi đúng lắm. Tôi liền nói :
- Tao cho tụi mày biết, đụng tới bạn tao là không xong đâu
- Ừ thì làm gì bọn tao nào?
|
- Cứ thử xem
Tức quá ! Nhưng người ta thường nói tức quá mất khôn. Chẳng biết phải làm sao nữa.
Xong đám của tôi và đám thằng Đỏ ở đâu ra, bọn nó lên tiếng :
- 2 con này, sáng sớm đã sủa rồi à?
- Nghe nhói tai
- Hhah
Thằng Đỏ lên tiếng :
- 2 người giờ muốn gì đây?
- Đâu có làm gì đâu, chỉ " hỏi thăm " bạn bè thôi - con Ly nói với Đỏ nhẹ nhàng thấy sợ.
- Tôi cho Ly biết, dù Ly có dùng thủ đoạn như thế nào thì đừng bao giờ mong rằng tình
cảm tôi sẽ dành cho Ly.
- Đỏ...Đỏ..
Con Ly ấp úng, có lẽ ấm ức bởi lời nói của thằng Đỏ lắm. Tôi liền đạp mạnh vào chân
thằng Đỏ. Nó la lên :
- Á, Lỳ làm gì vậy hả?
- Im đi. Nói vậy cũng nói được
Lúc đó ông thầy cứ nhìn chằm chằm vào chổ chúng tôi. Ông kêu :
- Tất cả hít đất 20 cái cho tôi. Dám ở đó nói chuyện hả? Trừ chị Duyên không cần hít đất.
Lúc này con Ly với con Phượng nhìn tôi như hình viên đạn sắp bắn vào tôi vậy. Cả lớp thì
nhìn con Ly với con Phượng khoái chí. Bọn nó rì rào :
- 1 nè, 1.5 thôi chưa 2 đâu
- Đáng đời
- Hít đất coi chừng miệng hô hơn đấy
- Hoho
Ông thầy quát lớn :
- Này này, tôi cho 2 giờ D đấy nhá
Tôi liền lên tiếng :
- Chứ hồi trước thầy ngoan lắm hả thầy?
- Ơ thì...
Ỗng ấp úng nhìn rất buồn cười. Cả lớp phá lên cười. Ông cũng mĩm cười trìu mến và nói :
- Dám chọt thầy cơ đấy, thôi chỉnh đốn đội hình nào
Cả lớp tôi bắt đầu kiểm tra tâng cầu. Con gái 30 cái thì được 10 đ, con trai 50 cái 10 đ.
Chẳng biết sao hôm nay tôi khấc " sung " vậy nữa. Được 50 cái. Còn con Phượng cũng
không phải vừa, nó được 35 cái. Riêng con Ly thì 3 lần tâng mà không qua được 5 cái.
Khiến lớp tôi có những tràng cười nắc nẻ. Bọn nó kêu :
- Ngu thì vẫn hoàn ngu thôi
- Tụi mày câm hết, cái lũ chó như tụi mày cũng được lên tiếng à?
Con Ly lên tiếng. Mặt nó đỏ bừng bừng. Con Thảo bước lên :
- Bọn tao là chó vậy mày là cầy à? - Mày...Mày hãy đợi đấy - Con Ly gầm gừ.
Sau buổi thể dục hôm ấy. Đến chiều, tôi với con Thảo vừa đến trường thì.....
Hôm nay con Ly với con Phượng im ắng đến lạ, thậm chí còn lại bắt chuyện với chúng tôi.
Tôi thì không để ý, nhưng con Thảo, ai nắm được điểm yếu của nó là rất dể bắt chuyện
cũng như chơi được với nó. Nhìn nó vậy chứ dễ dãi lắm.
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, dường như những thời gian bên cạnh tôi thì Thảo lấy
nó để đi shopping, để trò truyện với những con người kia hơn. Tôi chợt nghĩ, chẳng lẽ con
Ly với con Phượng dễ dàng như thế? Hay nó có âm mưu gì? Tôi chột dạ bởi nghĩ tới lá thư
mà chị Linh gữi cho tôi cách đây mấy bữa.
- Duyên ! Sao dạo này con Thảo nó cứ bám lấy 2 con kia vậy?
- Đúng đó, mày để vậy mất bạn như chơi
|