Định Mệnh Nghiệt Ngã - Cô Nàng Lạnh Lùng Full
|
|
- Mà bọn tao cũng ko hiểu nỗi nữa
- Hay 2 con đó lại có trò gì mới?
Vừa lúc ấy Thảo đến :
- Tụi mày nói gì tao đấy?
Thằng Tuấn tiến lại hỏi :
- Mày dạo này có bạn mới àh?
- Ừh thì sao? Bọn nó cũng tốt lắm chứ bộ
- Thế àh?
- Tốt thì cứ chơi, sau này có việc gì đừng kêu bọn này nhé
- Mày nói gì kì vậy Tuấn
Lúc đó thằng Thành chen vào :
- Chứ gì nữa? 1 con bạn chơi với mày từ nhỏ mà mày ngoảnh mặt chơi với bọn kia. Trong
khi đó nó bao lần cứu mày, chẳng lẽ vì đồng tiền, vì những cái đó mà mày làm như thế
sao?
- Àh ý tụi mày là....
Tôi liền cắt ngang lời nó :
- Thôi được rồi, nó chơi với ai là quyền của nó. Với lại tao nghĩ mày cũng nên xem lại. Tao
thấy bọn nó không phải tốt lành gì.
Tôi cứ nghĩ rằng nó sẽ tĩnh lại. Nhưng không ngờ nó quay quắt 180 độ :
- Mày đang tức àh?
Rồi một tiếng cười và nói làm chúng tôi sững sốt :
- Tao nói với mày rồi mà Thảo, con Lỳ nó ích kỹ lắm. Mày đừng nên tin mồm của bọn nó.
Haha, đi thôi
Con Ly, con Phượng rồi Thảo bước đi, nhìn nhau như đã chơi thân từ lâu lắm rồi. Cả bọn
sửng sốt, tôi thì ngạc nhiên. Không ! Không phải ngạc nhiên mà quá ngạc nhiên, đau thật.
Tự dưng mất một người bạn. Nhưng tôi sợ có điều không may rồi sẽ đến với con Thảo.
Đến một ngày, sinh nhật của con Ly. Tôi biết, Đỏ biết, Tuấn biết nhưng không ai đến.
Cũng lạ, nó không hề mời một ai ở đây cả. Toàn bạn ở đâu của nó. Làm SN tại khách sạn
Los...
Hôm ấy tôi với thằng Tuấn và Trường đang đi chơi. Lúc đó khoảng 10h, định về thì một con
nhỏ ở đâu chạy theo bọn tôi và ra hiệu cho chúng tôi dừng lại và nói với khuôn mặt có lẽ
chuốc nhiều bia rượu rồi :
- đến Los ngay đi, con Ly với con Phượng sẽ làm hại Thảo đó.
Chỉ nghe đến đấy. Tôi nói Trường phóng xe nhanh đến Los. Tuấn với Kiều cũng theo sau.
Chúng tôi vừa xuốg thì hỏi nơi nào làm tiệc? Rồi chạy nhanh lên. Đến đó.
Ôi không ! Thảo !
Tôi thốt lên không thành lời. Nó say lướt khướt, con Ly với con Phượng thì lấy đt ra quay.
Điều tồi tệ nhất là thằng con trai kia, đang cởi từng cúc áo của con Thảo ra.
Thằng Trường với thằng Tuấn chạy lại. Lôi thằng đó ra, con Kiều thì chạy tới ôm con Thảo.
Con Ly với con Phượng lúc ấy sợ làm rơi cả đt. Tôi bước đến, tay nắm chặt.
" Bốp " bốp "
2 cái tát hằn in rõ bàn tay tôi trên mặt con Phượng và con LY. Tôi liền hỏi :
- đ.m con nào bày ra trò này? nói nhanh
Tôi hét lên, mắt tôi lúc này nhìn thẳng vào con LY với con PHượng. Lúc này phải diễn tả tôi
làm sao nhỉ? Chỉ biết nói 1 câu, tôi đã tức đến cực đại rồi. Con Phượng nói lí nhí :
- Bọn mình cũng say....mà
" Bốp "
- Mày say hả?
Tôi rít lên trông thấy. Quay qua con Ly, tôi nói :
- Mày nói đi, mày nói nhanh. Tao đã nói cấm đụng tới bạn tao, mày lại giở trò bỉ ổi này hả?
|
Không ngờ mày lại như vậy. Con chó !!!!!
Tôi nhào tới đạp nó 1 cái. Nó đang đứng thì té xuống sàn. Nó nói nhỏ :
- Xin lỗi, tôi....
Tôi không muốn nghe nó nói. Tôi liền lấy chân đạp thẳng vào mặt nó. Vì một khi đã tức lên
tôi chẳng thương tiếc một ai cả.
Tôi cúi xuống cầm cổ áo lôi nó đứng dậy và nói :
- Từ giờ trở đi, tao không nề hà một cái gì nữa. Thử đụng vào một đứa nào bạn tao xem.
Có chết tao cũng làm ma về hành hạ mày.
" Bốp "
1 cái tát nữa. Cũng là cái tát cuối vì Trường lại kéo tôi ra. Tôi lại chổ con Thảo và đưa nó
về. Nó cũng đã chứng kiến hết mọi việc. Tôi thì thấy thương nó hơn là trách. Nhìn nó mà
như muốn rơi nước mắt. Nếu như nó có mệnh hệ gì thì tôi làm sao đây? Nhìn nó mà xót xa
kinh khủng. Nó gục mặt vào tôi và khóc :
- Tao xin lỗi, sợ quá mày ơi
Tôi chỉ biết an ủi nó :
- Mọi chuyện qua rồi, không sao rồi...... Bỗng....
- Mày tránh ra, sao mày đánh bạn tao
Tôi không ngờ những lời nói này từ người bạn thân nhất của tôi. Vừa lúc nãy nó gục mặt
vào tôi xin lỗi, thế mà nó giật mình rồi bật dậy khỏi vòng tay tôi........
Thằng Trường, con Kiều cũng như thằng Tuấn trợn ngược mắt nhìn nó thì nó chỉ thẳng
mặt tôi còn kêu :
- Bọn nó làm gì tao? Mà mày làm vậy hả Duyên?
Thật sự tôi chẳng biết nói sao. Lúc đó nó nói trong tình trạng say bét nhè, không biết trời
đất là gì. Tướng thì liễng xiếng, mặt đỏ ửng. Tôi không nhận ra nó là bạn thân tôi từ nhỏ
nữa. Con Ly và con Phượng kéo tay nó lại, 3 con đứng đó. Tôi nói :
- Lúc nãy mày biết bọn nó chuốc cho mày say rồi làm gì mày biết không? hả?
- Bọn nó rất tốt với tao, đang vui tự nhiên mày vào phá đám, còn đánh bạn tao nữa. Mày
là đồ gì vậy?
2 từ " bạn tao ". Những người bạn mới của nó. Ừh thì bạn nó, tôi không là gì cả. Ừ thì bọn
nó " rất tốt ". Trời ơi ! Có phải Thảo không vậy? Không ! vì nó say thôi. Chỉ vì nó say thôi.
Con Ly tự dưng lại đẩy tôi ra :
- Biến đi, để bọn tao chơi tiếp, haha
- Mày nghe Thảo nói chưa?
" Bộp "
Tôi đạp thằng vào bụng con Ly. Đúng lúc đó con Kiều cũng làm liều bay vào đập con
Phượng bởi vì bọn nó cũng có hiềm khích lúc trước rồi. Tôi đập con Ly không tiếc tay, lúc
này thằng Trường và thằng Tuấn không can chúng tôi lại nữa mà bọn nó đứng giữ con
Thảo lại.
Con Ly khua tay đập lại tôi. Đến lúc này tôi " khùng " lên, đấm thẳng vào mặt nó, khiến
máu mũi nó chảy ra. 1 cánh tay kéo tôi ra, tôi cứ ngỡ rằng là Tuấn là Trường. Nhưng
không ngờ lại là Thảo. Nó kéo một cách tàn nhẫn. Nó đứng trước con Ly và nói :
- Muốn đánh nó bước qua xác tao nè D.
Có phải nó không trời ! Mắt tôi như nhoè đi. Tôi dường như đứng không vững. Thằng Tuấn
lên tiếng :
- Mày !....Tao không ngờ, con D mà không đến cứu mày thì giờ mày là con " mồi " cho bọn
này rồi .
- Đâu tao có thấy đâu? tao tĩnh dậy thấy tụi mày đập nó đó chứ
- Vậy lúc nào con nào còn xin lỗi, còn sợ, còn hối hận hả? mày trở mặt nhanh quá mức tao
tưởng tượng đấy Thảo - Lần đầu tiên tôi thấy con Kiều lên tiếng.
|
- Tao xin lỗi khi nào?
Tôi không tin đó là Thảo. Có lẽ nó say quá thôi, có lẽ là vậy. Sao tôi khờ thế, sao ngu thế?
Sao không ích kỹ, sao cứ nghĩ tới người ta mà nào biết người ta đâu bao giờ nghĩ tới mình.
Lúc đó, tôi chỉ muốn khóc. Tôi làm gì đây? Nếu để nó ở đây thì tôi không yên tâm, nếu tôi ở
đây thì tôi như một người thừa. Tôi như một người thừa !!!!
- Mày cần ra khỏi đây
- Tao đang chơi, mày đừng bon chen vào chuyện người khác
- Nghe tao đi
- Mày là cái gì mà tao phải nghe
" Là cái gì? " càng nghe càng đau, mắt tôi nhoà đi. Nhưng cố gắng không khóc. Tôi dùng
hết sức kéo nó ra khỏi phòng đó. Vừa bước ra được khỏi cửa phòng. Nó giật tay ra và.....
" Bốp "
Nó tát tôi ! Nó tát tôi đấy. Là Thảo tát tôi. Lúc này dù không muốn khóc nhưng nước mắt
tôi chảy mất rồi. Tôi không thể ngăn nó không chảy được nữa.
" Bốp "
Chưa kịp gì tôi lại nghe một tiếng bạt tai khác. Là thằng Tuấn tát con Thảo. Tôi ngăn thằng
Tuấn lại. Tôi nói nhỏ với Trường :
- Trường chở con Thảo về, phải đưa nó về bằng được. D sẽ ở đây chờ
Tôi ngồi thụp xuống đó. Con Kiều và thằng Tuấn lại nói với tôi :
- đừng buồn nữa
- Nó say thôi mà
- Say con mắt, sao mày không để tao đập chết mẹ nó đi. Con chó, bạn bè mà vậy
Tôi vẫn im lặng, đưa tay lên mặt. 1 cái tát, tuy rằng nó không mạnh, tuy rằng không đau
cho lắm, nhưng đau lòng lắm có ai biết không? Người bạn thân của tôi đã 16 năm trời.
Chẳng lẽ trong phút chốc tôi lại mất nó sao?
......................
Đến khi về nhà. Với khuôn mặt nhoà nước mắt. Tôi thấy ba, V.A, cô Ba vẫn ngồi đó xem
phim. Đồng hồ đã 11h đêm, mọi người nhìn tôi.
Như tủi thân quá. Tôi lại chổ ba và ôm chầm lấy ông :
- Ba ơi !
Ông hỏi tôi :
- Con sao đấy? Sao về muộn vậy? còn khóc nữa
Nhóc V.A chen vào :
- Con biết chuyện gì rồi ba àh
Rồi nó ngồi kể cho ba. Ông rất hiểu tâm lý chúng tôi. Ông nói :
- Con gái ba đừng buồn. Ba biết lúc này trong con như thế nào. Cố gắng lên con. Con vì
người ta nhiều vậy có đáng hay không? vì một người bạn như thế có được không con? Sao
con gái ba khờ quá vậy?
Tôi nói trong tiếng nấc :
- Con đâu làm gì sai đâu ba?
Tôi khờ lắm sao? Tôi ngốc lắm sao? Vì người bạn tôi từng tin tưởng, tôi quý mến rất nhiều
cũng sai sao? Là sai àh?
................ Lên phòng, tôi cứ nghĩ lại cái tát mà Thảo " dành " cho tôi. Từ bé đến giờ, từ lúc chơi với
nó đến giờ đây là lần đầu tiên tôi đau đớn thế này. Vì cái gì mà nó quay lưng lại với tôi? Vì
cái gì mà ngay trong lúc nó bị hại mà còn quay qua đối xữ với tôi như thế? Cứ tự hỏi vì tiền
ư? KHông đúng ! Bởi vì khi chơi với tôi chưa bao giờ nó thiếu tiền mà tôi không đưa, chưa
bao giờ đi shopping mà tôi để nó bỏ tiền. Vậy thì vì cái gì????
Đầu đau như búa bổ. Cảm giác mất đi một người bạn mà con Thảo như một người chị em
ruột thịt của tôi. Giờ tự nhiên thiếu nó tôi buồn thật. Bây giờ khoảng 11h30'. Khuya rồi, định
ngủ thì....
|
Cháu na, có bạn đến kìa ! - Cô Ba nói với tôi
- Dạ cô cứ kêu nó lên đây ạh
Tôi cứ nghĩ sẽ là Thảo. Chắc nó suy nghĩ lại rồi. Nhưng rồi người xuất hiện khiến tôi quá ư
bất ngờ....
- Kiều ! - Tôi thốt lên ngạc nhiên
- Duyên àh ! Đỡ buồn chưa? - Kiều nói một cách nhẹ nhàng
- Kiều không về nhà sao?
- Kiều về rồi nhưng nghĩ lại sợ D buồn nên K xin ba mẹ lên nhà D tâm sự với D cho D đỡ
buồn chứ sao
- Thế àh? ngồi xuống đi
Tôi không thể thay đỗi thái độ lạnh lùng mà có thể gây ra sự khó chịu trong đối phương
được. Xong rồi con Kiều nói với tôi :
- Để K kể cho D nghe 1 câu chuyện nhé
Rồi nó kể về một người bạn bị phản bội. Ban đầu đau khổ lắm nhưng sau đó cũng dần dần
tỉnh ngộ, cũng suy nghĩ lại. Một người bạn như vậy không có gì để tiếc nuối. Tôi biết nó tìm
cách an ủi tôi. Nhưng rồi những lời nói, tâm tình hết sức thật lòng của nó khiến tôi thấy
được trái tim nhân hậu và rất vì bạn bè của nó. Tôi liền buộc miệng :
- Ai có được người bạn như Kiều thì tốt biết mấy
Nó liền phân bua :
- Lời nói đâu có tác dụng, K thấy thật sự khâm phục D, D có thể vì bạn bè mà bất chấp tất
cả. Phải nói ai có được D thì như có cả bầu trời còn gì.
Thế rồi tôi với nó cũng hoà vào cùng nhịp, lúc này tôi mới thực sự coi nó là một người bạn.
Chứ trước giờ nó đi chơi với chúng tôi bởi vì nó là bồ của thằng Tuấn. Chợt nó nói làm tôi
giật mình :
- D àh ! Thật sự mình đau lòng lắm, D nghe mình nói chứ?
- Ừh nói đi - Tôi nói nhẹ nhàng
- Nếu như người mình thương mà đi thương một người khác, mà người đó lại là người
mình rất coi trọng và quý mến thì làm sao bây giờ hả D?
- Ý Kiều đang nói Tuấn???? - Tôi nói ngạc nhiên
- Không phải, Kiều chỉ nói vậy thôi. D thử trả lời Kiều xem
Tôi lưỡng lự một lúc, bởi vì chưa bao giờ tôi rơi vào tình thế như vậy. Tôi liền nói với nó :
- D cũng không biết, nhưng nếu là D thì nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc còn hơn
người ấy không hạnh phúc khi cạnh mình.
- D thật tốt, nhưng khi yêu ai chẳng có lòng ganh tỵ?
- Nếu như mình ganh tỵ hay ghen tức thì ngày trước mình đã chẳng vì Ly mà bỏ Đỏ về đây
học.
Nó tròn mắt nhìn tôi rồi hỏi :
- Hoá ra vì Ly ư? Mà Ly như thế chẳng lẽ D không 1 câu oán trách, không tức nó hay sao?
- Không ! Bởi vì tình cảm chi phối nó đó chứ. D chưa hề ghét nó
Đến lúc này Kiều cúi đầu xuống và có vẻ đang nghĩ ngợi điều g ì đó. Còn tôi cứ nghĩ về câu
hỏi của nó hỏi tôi lúc nãy ! Như vậy là sao? Nó hỏi có ý gì? Tôi dường như dần tưởng tượng
được những gì đang diễn ra. Tôi liền hỏi nó :
- Kiều lúc nãy hỏi vậy ắt có chuyện gì. Nói đi, nói?D nghe
- Kiều.....
Nó ấp úng, không nói được gì. Mặt nó đỏ ửng, mắt long lanh như sắp khóc. Nó nói với tôi :
- Nhiều lúc Tuấn quan tâm D hơn làm Kiều hơi....tức
- Mỗi lúc đi chơi với Kiều thì Tuấn toàn nói tới D
- Cái gì Tuấn cũng dành cho D trước tiên cứ người đó đâu phải Kiều
Tôi càng bối rối. Không biết phải nói sao. Tôi nói với nó :
- Bạn bè thân mà, Kiều đừng nghĩ lung tung
|
Lúc này thì nó oà khóc thiệt. Nó ôm chầm lấy tôi :
- D...ơ..i ! Tuấ...n nói là...người Tuấ..n thg là..duyên !
Tôi nghe xong, nghẹn đắng ở cổ họng. Không phải ! Người nó thích không thể là tôi được.
Chúng tôi thân quá nên vậy thôi. Tôi liền chặn lời con Kiều và nói với nó :
- Không đâu, Tuấn không phải vậy.
Kiều giữ bình tĩnh và nói tiếp cho tôi nghe :
- Đó là thật sự, hôm bữa lúc Tuấn say Tuấn nói như vậy, còn tửong Kiều là Duyên nữa.
Rồi những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Kiều. Tội nó lắm, thương một người
là thế. Vậy mà nó không như con Phượng, con Ly. Tại sao Tuấn có thể như thế được? Tôi
không hề nghĩ nó thương tôi....
Ôm Kiều vào lòng mà tôi buồn rười rượi...... Rồi chúng tôi thiếp đi lúc nào không biết. Đến sáng Kiều vẫn ngủ. Có lẽ tối qua khóc nhiều
quá mắt nó sưng mọng lên. Tôi không ngủ được bởi vì lo nhiều chuyện. Thật ra chuyện
khiến tôi suy nghĩ nhiều đó là chuyện của Tuấn và Kiều. Khi nhìn lại, đúng thật khi nào
Tuấn cũng ở cạnh tôi khi tôi buồn cũng như tôi khó khăn. Nó luôn bất chấp tất cả vì tôi thì
đúng hơn. Bởi vì quá thân nên tôi không để ý điều này. Đến khi nhìn lại thì đã quá muộn
màng rồi. Tôi đang suy nghĩ thì....
- Nhỏ kia chưa dậy hả?
Tôi giật mình bởi người kêu tôi lại là....Tuấn. Bởi sáng nào nó cũng rủ tôi đi ăn sáng, rồi nó
khựng lại khi thấy Kiều. Chẳng biết do sao mà đúng lúc đó Kiều tỉnh dậy. 3 người, tôi khó
xử quá chẳng biết làm sao thì tôi liền " chữa cháy " :
- Thôi ! Thôi xuống nhà 1 chút. 2 người ngồi đây nghe
Rồi tôi phóng ra ngoài nhanh. Xém nữa là té. Rồi tôi đi xuống nhà, cứ đi ngang qua đi
ngang lại rồi tôi cũng phải đi lên. Đến cửa thì tôi dừng lại vì nghe tiếng của Tuấn và Kiều
đang nói ở trong. Nhóc V.A cũng đứng cạnh tôi và 2 chị em " nghe trộm " :
- Kiều ở đây làm gì?
- Tại vì K thấy D buồn nên...
Không ngờ Tuấn cắt lời :
- K có nói gì với nó hay không?
- Kiều không nói gì hết
- Những lời Tuấn nói hôm đó không có đúng đâu. Đừng bận tâm làm gì
- Nhưng...
Nó tiếp tục cắt lời con Kiều :
- Đừng nhưng gì cả
Rồi đến lượt con Kiều cắt lời thằng Tuấn, mà lần này nó hét lớn :
- Tuấn có hiểu cảm giác của Kiều không? Tuấn có hiểu không vậy? đau đớn thế nào khi
nghe người mình thương nói như vậy. Kiều cam chịu nhiều, Kiều thấu tất cả những gì trong
Tuấn. Tại sao Tuấn thương người ta mà Tuấn không nói? Tuấn giấu Kiều làm gì? Thà đau
một lần còn hơn. Tuấn quá đáng lắm tuấn có biết không?
Nó nói mà lòng tôi đau như cắt vậy. Vô tình tôi trở thành người thứ 3. Vô tình tôi làm một
người con gái đau lòng. Vô tình tôi khiến một người con trai khó xữ. Vô tình....Vô
tình...Trời ơi !
" kịch "
Ôi không ! Cái cánh cửa tự nhiên nó bật ra. Tôi với nhóc V.A đứng đó. Tôi thì sững sờ.
Kiều thì ngồi im lặng, còn Tuấn thì đứng gãi đầu. Nhóc V.A thì chẳng biết làm sao. Thật
nếu ai trong hoàn cảnh này của tôi thì khó mà giải quyết được. Nhưng cuối cùng người lên
tiếng cũng phải là tôi :
- Tuấn đừng nói bừa như thế. Cũng nghĩ tới Kiều với chứ. Đừng làm nó đau lòng, nó
thương mày thật lòng. Tao với mày là bạn thân từ nhỏ vì thế mày phải thương tao như em
gái đúng không?
|