Oan Gia! Anh Là Tổng Tài Sao?
|
|
Chương 15: Tấm ảnh cũ. - Tớ vẫn ổn! Ý Như lại nhiều chuyện với cậu phải không?... Được! Tớ nhất định sẽ đi! Đi quà lớn là đằng khác… Khả Vy vui vẻ nói chuyện qua điện thoại! Cô nấu cháo điện thoại, ít nhất cũng đã hơn một giờ rồi thì phải! Chỉ khi cô vừa gặp lại Ý Như, cô nàng đã nhanh miệng kể lại cho Tiểu Tuyền nghe tất cả, báo hại cô bị Tiểu Tuyền gọi trách mắng suốt nửa tiếng! Nhưng điều khiến cô vui hơn cả, Tiểu Tuyền đã kiếm được một người sẽ ở bên mình cả đời! Cô thật sự vui thay cho Tiểu Tuyền, sắp tới là lễ đính hôn của họ, cô thật muốn tự tay đi chọn quà cho Tiểu Tuyền! Dạo gần đây, Khả Vy thật rãnh rỗi và nhàm chán vô cùng! Cô cứ ngủ, sau đó ăn dồn ba bữa vào một bữa! Chẳng mấy chốc, cái bụng của cô lại biểu tình một cách đau đớn! Không những vậy, cô còn có cảm giác mình tăng cân lên không ít! Cô thật muốn kiếm cái gì đó để làm cho bớt nhàm chán nhưng lại không muốn trở về Pháp để tiếp tục công việc! Thế nên công việc duy nhất cô có thể làm ở Trình gia chính là ăn và ngủ! Hôm nay cô lại có thể dựa vào lí do đi chọn quà cho Tiểu Tuyền để đi đâu đó khuây khỏa một chút thật đúng là khiến ột người mấy ngày liền ủ dột, héo hon được nhìn thấy ánh mặt trời! Chỉ là cô luôn muốn mình bận rộn một chút, để có thể quên đi vài điều! Chẳng hạn như là những lời mà Ý Như nói với cô! Chỉ duy nhất một lần, cô như đã thuộc từng chữ mà Ý Như nói ra, thậm chí, cô còn vẽ ra những hình ảnh từ những câu chữ đó! Ý Như bảo Ngôn Vũ Kha sau khi từ Bắc Kinh trở về, ngày nào cũng lái xe đến trước nhà mà cô và Ý Như thuê! Chỉ là lẳng lặng lái đến sau đó ngồi im trong xe! Lắm lúc Ý Như cũng muốn lên tiếng khuyên, nhưng gương mặt của Ngôn Vũ Kha lúc ấy thực làm Ý Như rất sợ, thâm trầm, lạnh lùng, chẳng còn vẻ dịu dàng như trước nữa! Thậm chí có lần đụng mặt với Dương Vũ, cả hai còn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán! Khả Vy thực sự không tin một người vốn dịu dàng, trầm tính như Ngôn Vũ Kha lại hành động như vậy! Nhắc đến hắn, cô mới chợt nhớ ra, dạo gần đây hắn không còn xuất hiện trước mặt cô, chỉ là sáng nào, cũng có một hộp thức ăn nóng hổi gửi đến, kèm theo đó là thuốc uống! Đều là những món cô thích cả, nhìn qua có thể biết là tự tay nấu, không phải đặt mua! Khả Vy cũng không muốm tìm hiểu xem là của ai! Cũng như việc cô rất tò mò không biết Ngôn Vũ Kha hiện đang ở đâu, thế nào nhưng tuyệt nhiên lại không mở miệng hỏi Ý Như! - Hình như là Tiểu Tuyền sẽ ở lại Hàn luôn đấy! Hình như là đã mua nhà luôn rồi. – Ý Như đi cạnh, mắt hớn hở nhìn xung quanh! - Còn cậu? Đã kiếm được ai chưa? – Khả Vy trêu chọc. - Xì! Không thèm! Chỉ tội cho cái túi của tớ, vừa quà cưới, lại còn quà tân gia a! May là mấy hôm nay, tiền tớ ở khách sạn, chi phí ăn uống đi lại đều có người trả… - Là Ngôn Vũ Kha sao? – Khả Vy hỏi thấp giọng. - Ừ! Cậu cũng nên bỏ qua đi… Dù gì mọi chuyện cũng qua rồi… Ý Như lên tiếng khuyên can! Cô thiết nghĩ, chuyện hiện tại mới là quan trọng nhất, cô cũng không ngốc đến nỗi không biết Ngôn Vũ Kha bảo cô đến đây là để đi cùng Khả Vy, làm bạn với cô để cô không buồn chán! Nhưng cô hiểu rõ Khả Vy là người cứng đầu thế nào, nên cô cũng chỉ biết nói vài lời mà thôi… - Cậu nhận của anh ta bao nhiêu tiền để “quảng cáo” miễn phí như vậy? Khả Vy làm bộ trừng mắt, giận dỗi lên án Ý Như. Cô hiểu rõ Ý Như chỉ là muốn tốt ình, nhưng hiện tại, cô chính là không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì cả! Suốt cả buổi, cô và Ý Như mải mê chọn lựa đồ, đến khi cả hai bắt đầu rời bước khỏi trung tâm thì trời cũng đã chập chọang tối, cả con phố cũng bắt đầu đông nghịt người! Chỉ là Khả Vy không hề ngờ, vừa ra đến cửa trung tâm, cô đã gặp phải người quen! - Oa! Tớ đã bảo là tớ không có nhìn nhầm mà… Là tiểu thư nhà họ Trịnh đây mà… Một giọng nam đầy cợt nhả vang lên. Sau giọng nói ấy, là một tràng cười hả hê, có cả tiếng con gái lẫn con trai! - Chào bạn cũ! Nhớ tớ chứ? Lạc Du đưa hai ngón tay thành chữ V, mặt hơi vênh lên, chả có chút thiện ý, hay đại loại như sự phấn khích, vui vẻ mà bạn bè lâu ngày gặp lại! Cũng có thể là do Khả Vy đã biết hết tất cả các bộ mặt giả tạo này nên nọ làm gì, cô cũng đều cho là giả tạo! Đôi mắt đen của Khả Vy lướt một dọc đám người, phía sau họ là con mui trần màu đen, sáng bóng! Vẫn là một lũ ăn bám! - Đã là cũ, thì không cần phải nhớ! – Khả Vy khẽ nhếch miệng! - Vậy sao? Vậy đi ôn lại chuyện xưa chút đi! Hay là Trịnh tiểu thư đây, không có đủ khả năng! – Vừa nói, Lạc Du vừa đánh mắt nhìn về phía Ý Như với trang phục, đầu tóc vô cùng đơn giản, không hề xài bất cứ hàng hiệu nào. Ý Như bị nhìn chằm chằm, liền lui về phía sau Khả Vy mà đứng! – Không phải là thê thảm đến mức phải đi kiếm những kẻ cùng “đẳng cấp” để làm bạn chứ? Lạc Du vừa nói xong cả đám liền cười rộ lên, rõ ý chế nhạo! Cô vốn chưa lên tiếng phản bác, Ý Như ở sau cô đã mạnh dạn lên tiếng, bộ dạng quật cường, tay đã nắm chặt lại lộ rõ sự quyết tâm không để bị người khác chà đạp! - Tôi vẫn rất tự hào hơn những kẻ chỉ biết ăm bám, chưa làm ra tiền, chỉ biết lêu lổng và tiêu tiền như mấy người! - Mày nói gì? Lạc Du tức giận, vốn định đưa tay lên tát Ý Như thì đã bị Khả Vy chặn lại! - Sao? Trịnh Khả Vy, “hết thời” rồi à? Từ bao giờ lại giao du với loại này? Hay là đến cả một buổi đi chơi, cũng không có khả năng chi trả? Lạc Du bị chặn lại, cái miệng đỏ chót lại tiếp tục không yên, gương mặt được trang điểm kĩ càng hằn rõ sự tức giận! Khả Vy vốn trước giờ luôn nhạy cảm với những lời thách thức! Nhìn lại đám Lạc Du, cả gái lẫn trai cũng gần mười người, cô không đi, họ cũng sẽ chẳng để yên, không khéo lại liên lụy tới Ý Như! - Đi thì đi! – Khả Vy đáp chắc nịch! - Đừng mà… Tụi nó không có tốt đẹp gì đâu… - Ý Như nói nhỏ vào tai cô, gương mặt đầy sự lo lắng! - Cậu về trước đi! Tớ sẽ phòng bị bằng cách nhắn địa chỉ cho cậu! Nếu sau hai tiếng từ lúc tớ nhắn địa chỉ, tớ vẫn chưa liên lạc cho cậu bất kì lần nào! Khi ấy cậu cứ tới nhà tớ nhờ ông… Khả Vy dặn dò một cách kĩ càng! Từ lúc bước vào làm ăn, cô đã học được cách tính đường lui cho bản thân! Chỉ là cô quá tin tưởng Ý Như mà quên mất rằng, Ý Như có thể nói và nghe tiếng Trung, nhưng về nhận dạng con chữ, Ý Như rất mù mờ! Bởi lẽ, trước đến nay, cô đã sống ở Hàn, khi đăng kí học ngọai ngữ, môn cô chọn lại là tiếng Anh và Pháp chứ không phải tiếng Trung! Mà quá bar cô đến, tên của nó lại là tiếng Trung chứ không phải là những bar hay pub có tên tiếng Anh như mọi khi! Trong bar, ánh đèn đủ màu liên tục nhấp nhóe theo điệu nhạc từ DJ. Khả Vy vốn từ lâu không hề bước chân vào những nơi như thế này, nhưng cái tính khí trẻ con đã ăn sâu vào máu, cô thản nhiên nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác vào miệng trước sự thách thức của mọi người. Bởi lẽ, cô đã quá ỷ lại vào Ý Như! Cô tin chắc, nếu mình có gặp vấn đề gì, Ý Như vẫn biết được nơi cô đang ở. Nhưng cô nào hay, Ý Như không hề hiểu tin nhắn mà cô gửi đến! Chẳng mấy chốc, thứ chất lỏng sóng sánh ngày càng được Khả Vy uống hết ly này đến ly khác, đôi mắt đen đã bắt đầu nheo lại, cái tính ngang ngạnh, ương bướng lại như tăng gấp bội! - Con nhỏ hình như giờ đã không bị gò ép chuyện tiền nong nữa rồi! Tiếc thật, giờ mà còn thân với nó, thế nào mà chả được ăn chơi thả ga không tốn một đồng. - một tên con trai trong đám Lạc Du tiếc nuối lên tiếng. - Thích sao? Thế thì đi mà cúi đầu xin lỗi nó đi! - Lạc Du nốc cạn một ly rượu, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng hơi ửng đỏ vì tức giận, đôi mắt đầy sự căm ghét hướng về Khả Vy trên sàn nhảy. Từ hồi còn đi học, cô đã luôn bị đem ra so sánh với Khả Vy. Cô tuyệt đối tự tin với bản thân mình, về ngoại hình lẫn gia thế. Ấy vậy mà đứng cạnh Khả Vy, cô vẫn luôn bị cho là kém cạnh. Chính vì lẽ đó, cô mới kết thân với Khả Vy , là người bạn duy nhất của Khả Vy. Có thế, cô mới có thể trở thành tâm điểm của mọi người như Khả Vy, nhưng sự ganh ghét của cô dành cho Khả Vy chưa bao giờ thuyên giảm. - Nhìn mặt nó kìa, kênh kiệu! - Lạc Du lên tiếng. - Trước giờ cô ta luôn kênh kiệu mà! - Một tên con trai chen vào. - Trước khác! Nó chính là đang khi dễ mình! Mẹ kiếp! Sao ông nó không quăng nó ra đường như hồi trước ấy! Lạc Du tức giận chửi thề một tiếng. Đôi mắt được kẻ sắc sảo bỗng dưng lóe sáng khi nhìn thấy một tên đàn ông dáng người mập mạp vừa từ bước vào, theo sau ông ta là vài tên đàn ông to con, xăm trổ đầy mình. Thấy ông ta, Lạc Du liền đon đả bước tới, dùng chất giọng ngọt ngào nhất có thể lên tiếng. - Tiên sinh, còn nhớ em chứ? - Lạc Du nhẹ nhàng lên tiếng, thân hình như con rắn quấn chặt lấy tên đàn ông mập mạp, cố tình chà sát bộ ngực căng tròn vào cánh tay tên đàn ông đó. Đương nhiên, đàn ông đến đây là để mua vui, hắn ta cũng rất vui vẻ đáp lại mỹ nhân trong lòng mình, bàn tay thô to sỗ sàng xoa xoa cặp mông đẫy đà của Lạc Du, khiến cô khẽ rên rỉ một tiếng. - Đáng ghét! Lần trước đòi hỏi người ta hết lần này đến lần khác. Báo hại người ta mệt muốn chết! - Lạc Du phụng phịu lên tiếng. - Không thích sao? - Tên đàn ông khẽ cười một cách dâm đãng. - Đồ đáng ghét! - Lạc Du nũng nịu - Hôm nay em không được khỏe a. Nhưng, em có dẫn đến một người bạn. Vừa nói Lạc Du vừa đưa mắt nhìn về phíc Khả Vy vẫn say mê trên sàn nhảy, ánh mắt tên đàn ông cũng dán về phía Khả Vy, trong lòng liền rạo rực. Dưới ánh đèn đủ màu, Khả Vy với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo, mê hoặc, từng đường cong gợi cảm, quyến rũ thật đúng là khiến bao người say mê. - Hơi khó thu phục, nhưng đảm bảo làm anh hài lòng. - Lạc Du thêm vào. - Em sắp xếp đi, chỗ cũ. Anh nhất định sẽ thưởng cho em. - Tên đàn ông mập mạp luyến tiếc rời mắt khỏi Khả Vy, quay sang hôn má Lạc Du, thì thầm vài câu xong liền bỏ đi. Chỉ chờ có thế, Lạc Du liền bảo đám bạn của mình thực hiện kế hoạch. Một trong số đó e dè. - Làm vậy ổn không? Lộ ra, thì cả đám có mà chết. Ông của cô ta giàu có thế kia! - Câm đi! Không ai hé miệng thì làm sao mà lộ! Cứ đổ lỗi là do cô ta uống say thôi. Hơn nữa chỉ là dạy dỗ cho cô ta bớt kiêu căng...
|
Trong một căn phòng xa lạ, Khả Vy bị trói chặt hai tay ra phía sau, cả người nằm trên chiếc giường êm ái. Thức tỉnh với cái đầu đau như búa bổ, Khả Vy không khỏi nhíu mày. Đến khi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, hai tay bị trói chặt, Khả Vy mới dần lấy lại được ý thức! Cô chỉ nhớ mình vốn rời sàn nhảy, song muốn cầm túi xách rời khỏi liền bị ai đó chụp thuốc mê từ phía sau. Trước khi ngất đi, cô vẫn còn nghe thấy giọng nói của Lạc Du ra lệnh cả đám đi cửa sau. Chết tiệt! Là cô quá sơ ý rồi. Vốn chỉ là giả vờ hăng say trên sàn nhảy để có thể thoải mái quan sát xung quanh. Cô hơi e ngại nếu như ở nơi này còn có người của Lạc Du, chưa kịp cảm thấy may mắn thì cô đã không chút phòng bị để rồi bị trói ở đây! Đang mải suy nghĩ, Khả Vy liền bị giật mình bởi tiếng mở cửa vang lên, rất nhanh sau đó cũng liền đóng lại. Trước mặt cô, một tên đàn ông mập mạp, gương mặt đã có vài nếp nhăn đang giương mắt hau háu nhìn cô, một ánh mắt khiến Khả Vy không tự chủ được mà khó chịu rùng mình một cái. Nhận thấy tên đàn ông đang tiến về phía mình, Khả Vy hơi sợ hãi nhưng vẫn kiên cường gấp gáp ra lệnh. - Đừng lại đây! Ông là ai? Tránh xa tôi ra! - Ngoan nào! Rất nhanh sẽ liền cảm thấy thích! Tên đàn ông vừa lên tiếng, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Khả Vy, tay cũng nhanh chóng cởi quần áo của chính mình và tiến lại gần giường. - Tránh ra! Mau cởi trói cho tôi! Tôi...tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra! Nếu không,...nhất định ông của tôi sẽ không tha cho ông! - Khả Vy lớn tiếng hăm dọa, cả người cũng sợ hãi lùi về sau, nhưng hết đường rồi! Lưng cô đã chạm vào thành giường! Cô đã không còn đường lui! Mặc kệ lời đe dọa của cô, tên đàn ông ấy vẫn ngang nhiên tiến đến, một tay thô bạo túm lấy cô kéo lại gần mình. - A... Thả ra... Thả ra! Với hai tay đã bị trói chặt ra phía sau, kèm thêm sự chênh lệch sức lực giữa đàn ông và phụ nữ, Khả Vy rất nhanh liền bị khống chế, chỉ biết vô lực giãy dụa, la hét. Tên đàn ông hung hăng chà xát môi mình lên môi cô, đôi tay cũng vuốt ve loạn xạ trên cơ thể cô. Khả Vy liền rất nhanh cắn mạnh vào miệng tên đàn ông khiến hắn chảy máu. Trái lại, tên đàn ông mập mạp này cũng không hề kém cạnh mà cắn lại Khả Vy, khiến môi cô vừa sưng vừa rách một đường nhỏ, khắp miệng ngập tràn mùi máu tanh. Đau, Khả Vy theo phản xạ liền chống cự, đôi chân dài đá vào bụng tên khốn trước mặt một cái. Do không có sự chuẩn bị, tên đàn ông ấy lãnh đủ, đau đớn, tức giận liền ngừng nụ hôn mà Khả Vy cho là kinh tởm lại, thô bạo giơ tát Khả Vy một cái! Cái tát thô bạo giáng xuống, khiến Khả Vy dường như không chịu nổi, cả người vô lực nằm trên giường, khóe môi ngày lại càng rỉ máu nhiều hơn! Xoạt! Một âm thanh vang lên vô cùng dứt khoát, khiến Khả Vy không khỏi giật mình sợ hãi. Chiếc váy trên người cô đã bị xé! Cả cơ thể trắng ngần với những đường cong dần lộ ra. Tên đàn ông lao vào như kẻ đói khát, vừa hôn vừa sờ soạng khắp nơi trên người cô. Lần đầu tiên cô thấy bản thân vừa sợ hãi vừa hối hận! Sợ vì cô biết chuyện gì sắp xảy đến với mình! Hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Ý Như. Nhưng cô tuyệt nhiên không khóc! Đột nhiên lúc này, người duy nhất cô nghĩ đến lại là Ngôn Vũ Kha! Chỉ là nghĩ đến mà thôi... Khả Vy không dám hy vọng hắn sẽ xuất hiện để cứu mình... Bởi lẽ, hai năm qua, dù có nhớ nhung đến mấy, Khả Vy cũng không dám hy vọng bất cứ điều gì cả... Cô sợ, mình lại phải thất vọng! Lúc Khả Vy buông xuôi, cũng thôi giãy dụa, đôi môi đỏ chỉ biết dùng răng cắn chặt, cả đôi mắt cũng nhắm lại thì một tiếng đoàng vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu đầy sự đau đớn của tên đàn ông! Đoàng! Lại một tiếng nữa vang lên, hai viên đạn ghim sâu vào hai cánh tay của tên đàn ông mập mạp! Hắn kêu lên thất thanh, gương mặt lộ rõ sự đau đớn! Nhận thấy sức nặng đè lên người đã mất, Khả Vy liền mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng máu lớn dây khắp giường, dính lên cả người của cô! Khả Vy đầy hoảng sợ hét lên một tiếng, cả người vô lực, nhanh chóng nép vào một góc giường tránh xa tên đàn ông đang đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu, máu không ngừng tuôn ra từ hai tay! Bước chân gấp gáp bước đến chỗ Khả Vy, Ngôn Vũ Kha vốn định vòng tay ôm lấy cô, liền bị cô sợ hãi giãy giụa, tránh xa hắn. Nhìn bộ dạng của cô, thật khiến hắn đau lòng không thôi, rất nhanh liền cởi áo khoác của mình ra bao phủ lấy cô! Một mùi hương nam tính quen vây quanh mình, Khả Vy liền nhận ra, hắn ta... Ngôn Vũ Kha, thực sự đã xuất hiện, thực sự đã đến cứu cô... Khả Vy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị, tuấn tú trước mặt mình, bởi lẽ, cô sợ, bản thân mình đang mơ! Đôi mắt đen của cô, không biết từ lúc nào cũng đã ngập nước... Cô không biết tại sao đột nhiên bản thân mình lại khóc! Nhưng cô biết một điều! Cả đời cô dù có đi đâu về đâu, ở trong bất cứ hòan cảnh nào, thì người đàn ông trước mặt này vẫn luôn ở sâu trong tâm trí cô! Mãi mãi không quên... Ngôn Vũ Kha ôm chặt cô vào lòng, bế cô đi về phía cửa! Trước khi đi, đôi mắt đen vốn dịu dàng liền trở nên lạnh lùng, ra lệnh ột vài người mặc vest đen đứng ở cửa! - Phế hắn! Lấy cả hai mắt của hắn! Khả Vy được bế vào trong xe, chiếc xe sang trọng tiến thẳng đến bệnh viện! Khả Vy liền lên tiếng ngăn cản khi nhìn thấy Ngôn Vũ Kha xuống xe, đi vòng về phía mình, đang có ý định bế cô vào trong! - Không... Về nhà... Tôi muốn về nhà... Nhất thời, Khả Vy cũng không biết xưng hô, hay dùng từ ngữ nào cho thích hợp, cô ấp úng một hồi mới nói tròn câu! Trái lại, Ngôn Vũ Kha nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, dáng vẻ dường như rất kiên quyết đưa cô vào trong! - Làm ơn... Nhìn Khả Vy yếu ớt năn nỉ mình, Ngôn Vũ Kha cũng nhanh chóng mềm lòng, trong lòng thầm nhủ sẽ kêu bác sĩ đến khám cũng không sao. Nhưng trái lại, khi đưa cô về Trình gia, cô liền chẳng nói lời nào bỏ vào phòng tắm, sau đó liền mệt mỏi đánh một giấc trên giường! - Con bé, ổn chứ? - Trình lão gia, trên gương mặt đã đầy những vết nhăn, tóc cũng đã hai màu, khi nhìn thấy đích thân Ngôn Vũ Kha đưa con bé về trong lòng như bớt đi một tảng đá! Ông còn lo con bé sẽ gặp chuyện gì! Ông hiểu rất rõ cháu của mình, gặp chuyện gì, con bé đều muốn một mình suy nghĩ, những lúc như thế này, con bé thường chẳng muốn ai làm phiền... - Tiểu thư, hình như đã ngủ... - Vị quản gia cung kính đáp lời. - Còn Ngôn tiên sinh? - Đang... loay hoay dưới bếp ạ. - Ấp úng một hồi, vị quản gia cũng mạnh dạn nói ra! Tên Ngôn Vũ Kha ấy, mặc kệ gia nhân, cả đầu bếp của Trình gia lên tiếng ngăn cản, cũng nhất quyết "mượn" nhà bếp của Trình gia mà đích thân làm! Điều này khiến gia nhân trong nhà một phen thấp thỏm, một phen lại ngưỡng mộ tiểu thư nhà mình có được một chàng trai, dù có là tổng tài của Ngôn thị lẫy lừng, nhưng không hề khô khan, hết mực dịu dàng, chăn lo cho tiểu thư! Trái lại, Trình lão gia không hề tỏ vẻ ngạc nhiên , vẫn vô tư nhấp một ngụm trà, vui vẻ quay sang nói với Ý Như đang ngồi bên cạnh. - Cháu, đêm nay ở lại, dù gì cũng đã khuya rồi... Ta sẽ bảo người sắp xếp phòng cho cháu... - Cháu cảm ơn ông ạ... Ý Như rụt rè đáp lại. Gương mặt cũng gần giãn ra khi thấy Khả Vy an toàn trở về. Nếu Khả Vy thật có mệnh hệ gì, người day dứt và hối hận nhất, có lẽ chính là cô... - Cháu đừng khách sáo! Cũng nhờ có cháu và và Tiểu Tuyền, con bé nhà này mới lớn khôn được một chút! Lần này, nhất định phải dạy dỗ đám Lạc Du một phen... Vốn muốn đáp lại gì đó, nhưng tiếng điện thoại liền cắt ngang, nhìn màn hình nhấp nháy chữ "Dương Vũ", Ý Như chỉ biết xin phép ra ngòai nghe điện thoại... *** Tối, Khả Vy đang ngủ, dường như cũng không được ngon giấc lắm, đôi mắt màu đen nhíu chặt lại, liềnbị thức giấc bởi một mùi thơm vô cùng kích thích vị giác đang lan ra khắp phòng! - Ưm... Thơm quá... Dù mắt đã nhắm tịt lại, cả người vẫn còn vùi trong chăn, nhưng Khả Vy vẫn vô thức phát ra tiếng nói! Bộ dạng trẻ con đó, thật khiến Ngôn Vũ Kha muốn bật cười, cưng chiều đưa tay vuốt tóc cô. - Có muốn ăn không? - Ưm... - Khả Vy ậm ừ. - Ngoan, dậy nào... Ăn xong, anh sẽ thoa thuốc cho em... Bị lay dậy, Khả Vy rất nhanh chóng ngồi vào chỗ thưởng thức các món ăn trên bàn. Nhưng chỉ được hốc lát, cô liền không ăn nữa, đôi mắt đầy sự oán giận nhìn Ngôn Vũ Kha phía đối diện! Hắn không ăn đã đành, cớ sao lại cứ ngồi nhìn cô chằm chằm như thế... Thế thì làm sao cô ăn một cách ngon miệng và thoải mái được cơ chứ? - Trễ rồi, anh về đi... - Em là đồ vô ơn! - Cám ơn là một chuyện! Anh đi về lại là một chuyện! - Ông cho phép anh ở lại, hơn nữa lại là ở lại để chăm sóc em... - Ngôn Vũ Kha rất kiên nhẫn. - Tôi...không cần. Tôi tự lo được! Một câu của Khả Vy thành công khiến Ngôn Vũ Kha giận dữ. Gương mặt nảy giờ vốn dịu dàng liền trở nên thâm trầm khó đoán. - Em không cần ư? Tự lo ư? Nếu vậy tại sao lại xảy ra chuyện chiều nay! Em vẫn là cô bé, đã thế lại còn cố chấp, cứng đầu! Biết bao giờ em mới có thể hiểu và hành động một cách đúng đắn hay không? - Tôi đương nhiên biết... - Khả Vy vốn muốn lên tiếng biện minh ình, lại tiếp tục bị Ngôn Vũ Kha đang giận dữ cắt ngang. - Em vốn không hiểu! Em không hiểu được khi nghe tin, anh đã lo lắng như thế nào... Em vốn, không hề hiểu! Nói xong, Ngôn Vũ Kha liền tức giận bỏ đi, để lại Khả Vy một mình trong phòng! Đúng vậy, cô không hề hiểu Ngôn Vũ Kha đã lo lắng ình như thế nào! Bởi lẽ, đến cả hi vọng, cô còn không dám huống chi là suy nghĩ xem hắn có lo lắng ình hay không? Đôi mắt đen buồn bã đảo một dọc các món ăn trên bàn, lại vô tình nhìn tới túi thuốc còn mới tinh được đặt ngay ngắn ở một góc! Cô mở túi thuốc ra, từng thứ một được phân loại và ghi chú rõ ràng! Ngòai ra...còn có cả một cái ví! Một cái ví màu đen sang trọng! Có lẽ là của Ngôn Vũ Kha... Hơi tò mò, cô liền mở ra! Lại không hề ngờ đến, bên trong chiếc ví, lại có một tấm hình! Tấm hình nhỏ nhắn được bọc lại một cách kĩ càng, xếp ngay ngắn trong ví! Tấm hình với cô gái mặc chiếc váy ren màu trắng cười một cách rạng rỡ, đôi mắt híp lại thành một đường, bên cạnh là cả một vườn hoa xinh đẹp! Là cô! Là cô của hai năm trước! Là khi cô và Ngôn Vũ Kha ở công viên Everland! P/s: Chap mới đã tung sau hai tuần vắng bóng (T^T), sửa xong máy là hì hục gõ liền xong post luôn, không để đến thứ bảy :3 . Chap dài lê thê, ráng đọc hết nhé cả nhà <3. Khuê rất cảm ơn những bạn đã ủng hộ và thông cảm cho những lí do của Khuê! Sắp end rồi nên mong cả nhà ủng hộ nha nha <3
|
Chương 16: Cầu hôn (end) Một cảm giác nhộn nhạo len lỏi khắp tâm trí của Khả Vy! Hóa ra, từ hai năm trước hắn vốn đã có tình cảm với cô! Nếu không sẽ không lén lút chụp cô, xong lại giữ lấy tấm hình này suốt hai năm! Hai năm qua, hắn vẫn luôn gìn giữ tấm hình này! Hắn vốn không phải luôn xem cô là người thay thế cho Mễ Bối... Chỉ cần có thể, Khả Vy liền không phút giây nào chần chừ, nhanh chóng bước chân ra khỏi phòng, chạy một lượt khắp căn biệt thự tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Ngôn Vũ Kha, trong lòng thầm cầu mong hắn vẫn chưa đi khỏi trước con mắt ngạc nhiên của các gia nhân trong nhà. - Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện gì ạ? - Quản gia trông thấy cô vội vã như đang tìm kiếm gì đó, liền nhanh chóng bước lên cung kính hỏi. - Ngôn...Ngôn Vũ Kha, hắn ta đâu? - Khả Vy gấp gáp hỏi. Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Khả Vy, quản gia cùng tất cả gia nhân trong nhà đều ở trạng thái khó hiểu, không biết nên trả lời thế nào! Chẳng phải ban nãy, Ngôn tiên sinh vừa bê thức ăn vào phòng tiểu thư đó sao! Nhìn bộ dạng ai nấy đều ấp úng, không trả lời, Khả Vy lại càng thêm lo lắng, sốt ruột gấp bội! - Ở trong căn phòng kế bên phòng của cháu! - Ông của Khả Vy nhàn nhã lên tiếng, chậm rãi bước xuống cầu thang! Đó là căn phòng ông bảo gia nhân chuẩn bị cho khách! Chẳng chần chừ, Khả Vy liền chạy đến chỗ căn phòng đó trước con mắt ngạc nhiên của mọi người! Gấp rút mở cánh cửa gỗ ra, đúng lúc ấy, cửa phòng tắm cũng bật mở, Ngôn Vũ Kha vừa tắm xong, cả người vẫn còn hơi nước lạnh lẽo chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, cũng không ngờ rằng Khả Vy đang có mặt ở trong phòng! Vừa nhìn thấy Ngôn Vũ Kha, Khả Vy liền bổ nhào đến, vòng tay ôm chặt hắn, khiến Ngôn Vũ Kha tuy ngạc nhiên nhưng cũng không nén nổi vui mừng! - Em, sao thế? Không trả lời, Khả Vy vẫn tiếp tục ôm chặt Ngôn Vũ Kha! - Nói! - Ngôn Vũ Kha ra lệnh, gương mặt có phần mất kiên nhẫn! Mới ban nãy còn đuổi hắn, bây giờ lại ôm cứng ngắc như thế, hắn ngày càng không hiểu nổi cô! Khả Vy lắc đầu nguầy nguậy, cả người dính chặt lấy Ngôn Vũ Kha, nhất quyết không trả lời cũng không buông ra! Chịu thua trước sự cứng đầu và thất thường của Khả Vy, Ngôn Vũ Kha chỉ biết dịu dàng xoa đầu cô sau đó đặt cô lên ghế, chậm rãi thoa thuốc lên đôi môi cùng gò má sưng tấy của cô! Một thì chăm chú thoa thuốc, một lại như con gấu koala ôm chặt lấy người trước mặt không rời! Khung cảnh có phần quỷ dị, mờ ám nhưng lại lan tràn sự ấm áp và hạnh phúc! Khả Vy đương nhiên không tránh khỏi sự trừng phạt cho những việc vừa xảy ra! Vốn lúc trước chỉ có mỗi ông hay trách mắng, trừng phạt cô thì giờ đây, bên cạnh ông lại có thêm một đồng minh vô cùng vững chắc!!! Cả hai vô cùng thành công trong việc bắt cô giam giữ tại nhà, ra ngoài không được đi quá một tiếng, phải xin phép và có vệ sĩ đi theo cùng! Đối với một người luôn tôn súng tự do thì đây chính là cực hình!!! Đến cả hôn lễ của Tiểu Tuyền, cô vốn muốn cùng Ý Như đến Hàn sớm vài hôm để có thể vừa phụ giúp Tiểu Tuyền, vừa có thể tranh thủ có được vài hôm "ăn chơi sa đọa" trước khi hôn lễ diễn ra! Ấy vậy mà Ngôn Vũ Kha ngày nào cũng quấn lấy cô, trực tiếp ở lại Thượng Hải giải quyết công việc, song lại còn "đuổi" cả Ý Như về Hàn sớm, hắn và cô sẽ về sau! Khả Vy khóc không ra nước mắt! Cô vốn muốn mượn cớ đi chơi, ấy vậy mà lại bị Ngôn Vũ Kha dập tắt! Cô cũng không dám "khởi nghĩa", giành sự tự do cho bản thân, chỉ biết như một con mèo, xun xoe trước mặt hắn, trong lòng lại thầm nguyền rủa tám đời nhà hắn! Bởi lẽ, hai đấu một, cô thua là cái chắc! Tối một hôm, khi mọi gia nhân ở Trình gia bận rộn chuẩn bị buổi tối, "địch" đều đã đi vắng hết thảy, Khả Vy liền âm thầm để một vài món đồ cần thiết vào túi xách, song lại ôm một chiếc ghế len lẻn đi về khu vườn phía sau... - Bịch! Chiếc túi xách và đôi giày cao gót thành công vượt qua cái hàng rào, giờ là tới lượt cô! Vài năm không leo trèo, Khả Vy có hơi lụt nghề, chật vật mãi mới qua được! *** Tối, một khu ngoại ô tại Hàn Quốc, trong một căn phòng karaoke, ba cô gái cứ thay phiên nhau "gào rú", bia cùng đồ ăn bày la liệt trên bàn! "Gào rú" chán chê, cả ba liền tỉ tê tâm sự, xong lại nằm ngổn ngang từ trên ghế đến trên bàn rồi cả sàn nhà! Cái gọi là tiệc độc thân của hụ nữ, không có bóng dáng của đàn ông chính là đây! Uống một hồi, Khả Vy liền phải đi "trút bầu tâm sự", cô nhanh chóng mở cửa phòng, đi tới tận cuối hành lang tìm nơi "trút bầu tâm sự"! Giải quyết xong, cô nhanh chóng trở lại phòng, trên đường đi lại vô tình nhìn thấy một người đàn ông đi về phía cầu thang! Cả người vốn lâng lâng vì say cũng liền tỉnh hẳn, xong lại chạy nhanh như bắn về phòng của mình! - Tớ...tớ vừa gặp anh ấy... Là cái anh trong phim... - Đâu đâu? Ý Như cùng Tiểu Tuyền vốn đang nằm trên ghế cũng liền bật dậy, lên tiếng gấp rút, đúng như kiểu thấy trai mắt liền sáng rực lên! - Đi về phía cầu thang, chắc là tới tầng hầm lấy xe! Đi... - Ế, nhưng mà, chồng tớ có bảo từ hôm nay đến mai, không được tiếp xúc với bất kì tên đàn ông nào cả, dù chỉ là gặp mặt! Ra tới cửa, Tiểu Tuyền liền khựng lại, vò đầu bứt tai mà nói! - Tiều Tuyền, hôm nay là ngày cuối trong đời cậu được tự do! Ngày mai, cậu đã chính thức là của người khác! Cậu thực muốn bỏ qua cơ hội ngàn vàng này chứ? Là anh ấy đó, là anh chàng mà mỗi tối chúng ta chỉ có thể ôm gián tiếp qua cái laptop! - Khả Vy cố tình làm dập tắt đi cái ý định "tuyệt đối" vâng lời người yêu kia của Tiều Tuyền. Ý Như ở bên cạnh cũng liền phụ họa theo. Cả ba liền dẹp hết thảy mọi chuyện, chạy xuống tầng hầm để xe, mắt liên tục đảo qua đảo lại tìm kiếm thần tượng của chính mình - một nam diễn viên mà suốt thời gian ba người ở kí túc xá, hay bất kì cô nữ sinh nào cũng đều chết mê chết mệt! Anh ấy đóng phim không hay! Hát lại càng dở tệ! Chỉ la anh ấy rất đẹp trai! Chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ! Cả ba vừa trông thấy thần tượng của mình liền xúm tới chụp hình... Mãi đến mấy hôm sau, khi cả ba bị người đàn ông của mình "trừng phạt", họ mới biết thế nào là thảm! Đến sau này, mỗi lần nhớ đến là mỗi lần rùng mình, vừa thiệt cho bản thân mà mấy tấm hình cũng liền bị xóa mất! *** - Tại sao lại là tớ? - Khả Vy giãy nãy. - Giúp tớ đi, tớ chỉ có mỗi hai người là bạn thân mà thôi! Tiểu Tuyền tha thiết, vừa nói vừa đưa chiếc váy trắng dành cho phù dâu vào tay Khả Vy. Vốn ban đầu đã thống nhất là Ý Như sẽ làm phù dâu, bởi lẽ, Ngôn Vũ Kha nhất quyết không cho Khả Vy làm phù dâu vì lo lắng sẽ cô háo sắc mà dòm nghía tên phù rể nào đó bên nhà trai! Nhưng sau vài ngày ở Thượng Hải, thức ăn ở đấy khiến Ý Như luyến tiếc không rời, cô liền tăng cân không ít, chiếc váy được đặt may riêng cho Ý Như liền bị chật! - Không được đâu! Ngôn Vũ Kha sẽ không để yên cho tớ! - Khả Vy khổ sở nói! Cô trốn đi, tội vẫn còn chưa xử, cô còn đang nom nóp lo sợ hôm nay hắn có đến hay không, huống chi lại gây thêm tội mới! - Hôm nay chưa chắc anh ta đã đến, với lại, nếu có chuyện gì xảy ra, tớ nhất định sẽ giải thích với anh ta! Mà từ bao giờ, Khả Vy cậu lại sợ anh ta như vậy a? - Tiều Tuyền lanh lợi đánh trúng điểm yếu của Khả Vy, lên tiếng thách thức cô nàng! Khả Vy liền ngoan cố đáp lại. - Sợ gì chứ? Ai mà sợ! Làm phù dâu là được chứ gì! Thế là Khả Vy đi vào phòng thay đồ và chuẩn bị trang điểm trước nụ cười gian xảo của Tiều Tuyền sau khi dụ dỗ thành công! Hôn lễ diễn ra tuy không trang trọng, rầm rộ, đa phần chỉ có bạn bè và gia đình nhưng đâu đâu cũng tràn ngập tiếng cười nói, ấm áp. Tiểu Tuyền xinh đẹp trong chiếc váy cưới, nhẹ nhàng, e thẹn bước về phía sân khấu cùng với ba của mình. Trông cô hôm nay vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, không còn là cô nàng mọt sách cùng với cái kính dày cộm ngày nào. Khả Vy đi phía sau nhẹ nhàng nâng tà váy dài của Tiểu Tuyền, trên gương mặt lộ rõ sự vui vẻ, chúc phúc cho bạn mình. Người đàn ông mà Tiểu Tuyền lấy chính là người đã khiến cho Tiểu Tuyền không quản xa xôi, đến một công ty ở gần ngoại ô thực tập. Ban đầu , Tiểu Tuyền vốn nghĩ, anh - người mà mình quen qua mạng, cùng trò chuyện hằng đêm chỉ là nhân viên thực tập giống mình, nhưng anh ta không những là phó giám đốc, mà còn là kẻ đã vô cùng làm khó cô khi phỏng vấn. Về vấn đề này, Khả Vy vô cùng đồng cảm với Tiểu Tuyền! Cảm giác khi bị "cấp trên áp bức", thì Khả Vy đây là người dày dặn nhất! ( ý KV là đang ám chỉ NVK ) . May mắn thay cho tên ở trên lễ đường kia là hắn đã thành công trong việc rước Tiểu Tuyền về nhà, nếu không, cô nhất định sẽ xui khiến Tiểu Tuyền cho hắn một phen khốn đốn để đòi lại công bằng cho những người như cô và Tiểu Tuyền! - Trịnh tiểu thư, cám ơn cô vì đã đến, lại còn là phù dâu, tôi cùng Tiểu Tuyền mời cô một ly. Cả Ý Như nữa. Chú rể một tay ôm chặt Tiểu Tuyền, một tay vui vẻ mời rượu, Khả Vy cùng Ý Như đều vui vẻ đón lấy. - Này, nhớ mà đối xử tốt với bạn của tôi ... - Khả Vy trừng mắt khiến chú rể chỉ biết cười khổ trước lời đe dọa đó. - Mà sao không thấy phù rể a. Ý Như đột ngột lên tiếng khiến Khả Vy mới nhận ra sự vắng mặt của phù rể, cô dâu chú rể thì một phen đen mặt, ấp úng mãi không tròn câu. - Chỉ là đang bận rộn suy nghĩ xem nên trừng phạt phù dâu thế nào! Đến trễ, thật thất lễ quá... Một tiếng nói quen thuộc từ phía sau vang đến, khiến Khả Vy vốn đang cười đùa vui vẻ liền tắt ngấm, cả người bỗng chốc trở nên lạnh lẽo khi đón nhận ánh nhìn từ chủ nhân của giọng nói ấy! - Hihi...tớ đột nhiên đau bụng quá, tớ đi vệ sinh đây! - Ý Như cười trừ, song lại giả vờ ôm bụng rồi nhanh chóng biến mất! - Bọn tớ phải đi mời rượu mọi người... Gặp sau nhé...
|
Tiểu Tuyền cùng người đàn ông bên cạnh mình cũng liền như con rùa rụt cổ mà viện cớ chuồn ngay lập tức! Thoáng chốc, bên cạnh Khả Vy đã không còn đồng mình nào cả! - Hi...chào... - Khả Vy cười trừ, gương mặt xinh đẹp vô cùng gượng gạo! Đáp lại nụ cười của Khả Vy, Ngôn Vũ Kha cũng liền nhếch môi! Cái nhếch môi của hắn, thật khiến cô nổi hết da gà! Trông hắn chả có tí dịu dàng như mọi khi, trông hắn cứ gian gian thế nào! Khả Vy thầm lo lắng cho số phận của mình! - Chơi đã chứ? Khả Vy không trả lời. - Sao lại im lặng? Vẫn là im lặng! - Anh làm phù rể, khiến em không vui à? Khả Vy lại tiếp tục không trả lời! Trong lòng thầm ai oán sao hắn lại hỏi những câu khó trả lời như thế chứ! Lại còn hỏi nhiều... - Em đã chúc phúc Tiểu Tuyền xong chưa? Khả Vy gật gật đầu! Câu này cô trả lời được a! Ngay lập tức, cả người cô được Ngôn Vũ Kha vác lên vai như thể đang vác một bao gạo! Khả Vy có phần giãy dụa, mọi ánh mắt của mọi người đều hướng về phía họ khiến Khả Vy vô cùng không tự nhiên, thật chỉ muốn đào một cái hố chui vào... - Huhu... Bỏ em xuống! Em là đang mặc váy xòe a... Khả Vy vùi mặt vào lưng Ngôn Vũ Kha mếu máo. Tên chết tiệt này hôm nay chả dịu dàng gì cả! Tại sao không bế như mọi khi mà vác cô như vác bao gạo thế này! - Ngoan! Ngôn Vũ Kha một tay ôm chặt hai chân cô, một tay vô cùng tự nhiên vỗ vào mông của cô, song liền giữ nguyên tay ở đó để giữ cho cái váy xòe ngắn ngang đùi của cô không để lộ cảnh xuân! Hành động thân mật này của hắn khiến Khả Vy càng thêm vùi mặt vào lưng hắn! Cô bảo hắn thả cô xuống, đâu mượn hắn... Đồng thời, cũng làm cho chị em phụ nữ nãy giờ lao đao vì sự xuất hiện của phề rễ tuấn tú một phen vỡ mộng, ghen tức với Khả Vy... Chiếc xe hơi màu trắng sang trọng phóng đi giữa đêm, tầm nửa tiếng sau, liền dừng lại ở một bãi biển.... Suốt cả quá trình, Ngôn Vũ Kha im lặng, khiến cho Khả Vy cũng im lặng theo, không dám mở miệng bắt chuyện, trong lòng đang nghĩ tới vô vàn những hình phạt mà Ngôn Vũ Kha sẽ áp dụng! - Xuống xe! - Ngôn Vũ Kha ra lệnh, Khả Vy liền lập tức làm theo. Đặt chân xuống bãi cát, gió biển thổi tới khiến Khả Vy không khỏi rùng mình vài cái! Rất nhanh sau đó, Ngôn Vũ Kha một thân vest trắng lịch lãm cũng bước xuống xe, nhìn thấy cô rùng mình vì lạnh, đôi mắt đen càng thâm trầm hơn! Vốn định bước đến cởi áo vest choàng lên người cô liền bị Khả Vy hiểu lầm rằng hắn muốn trừng phạt cô, nên liền sợ hãi lùi lại. - Đứng yên! - Ngôn Vũ Kha lại tiếp tục ra lệnh! Nhanh chóng cởi áo vest ra choàng lên người cô, đôi mày hơi nhíu lại vì chiếc váy ngắn để lộ ra đôi chân dài, trắng nõn của cô. - Nhìn gì thế? - Nhận thấy ánh mắt của hắn dán lên đôi chần của mình, Khả Vy có chút khó hiểu lên tiếng! Không trả lời, Ngôn Vũ Kha cứ thế nắm lấy tay cô dẫn cô đi về phía bãi cát ở xa hơn, nơi bị một tán cây rộng lớn che khuất! Vén tán cây qua một bên, đập vào mắt Khả Vy là một bàn ăn thịnh soạn được thắp sáng bằng nến, bên dưới còn rải cả hoa hồng, dù có phần hơi lộn xộn, có lẽ là do bị gió biển thổi! - Oa... Khả Vy trầm trồ, đôi mắt đen vui vẻ nhìn khắp nơi. - Thích không? - Ngôn Vũ Kha nhìn bộ dạng trẻ con của cô, gương mặt tuấn tú dịu dàng lên tiếng. Khả Vy đứng nhìn khắp nơi một lượt! Nghe Ngôn Vũ Kha hỏi liền nhanh chóng gật đầu! Thích chứ! Bàn ăn ngay tại bãi biển, lại còn có cả thức ăn ngon, rượu vang, nến, hoa hồng! Lãng mạn quá đi đấy chứ? Cái gật đầu của Khả Vy khiến Ngôn Vũ Kha vô cùng hài lòng, nhàn nhã bước đến phía sau cô, một chân khụy xuống, lấy từ trong túi áo một chiếc hộp màu đen nhỏ nhỏ, bên trong, một chiếc nhẫn lấp lánh, nổi bật giữa màu vàng của ánh nến và màu đen của biển đêm. - Lấy anh chứ? Khả Vy hơi ngạc nhiên, đôi mắt đen hơi ngại ngùng trước sự chân thành và dịu dàng phát ra từ Ngôn Vũ Kha, mà tập trung nhìn vào chiếc nhẫn trong hộp, một chiếc còn lại nằm trên ngón tay của Ngôn Vũ Kha. Một cặp nhẫn đơn giản, tinh tế... Mọi thứ cứ như trong mơ vậy... Cô chợt nhớ đến những chuyện đã xảy ra... Nhớ đến cả đứa con mà mình từng đánh mất... Một giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp. Cô không biết tại sao mình lại khóc! Có lẽ là, cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có ngày được hạnh phúc như vậy... Nhìn thấy cô khóc, Ngôn Vũ Kha liền lúng túng đứng dậy, ôm chầm lấy cô, gương mặt khổ sở lên tiếng. - Sao lại khóc? Nếu em vẫn chưa muốn, anh có thể chờ... - Đây là hình phạt sao? Khả Vy lấy tay quẹt giọt nước mắt trên má mình, thút thít hỏi. Câu hỏi của Khả Vy khiến Ngôn Vũ Kha hồi lâu vẫn cứ ngơ ra, không hiểu ý của cô. Mãi lúc sau mới phì cười, ôm chặt cô hơn rồi bình thản trả lời. - Ừ, là hình phạt! Mà hình phạt này là cả đời! - Em có thể ra điều kiện không? - Điều kiện? - Ngôn Vũ Kha hơi nhíu mày! Có ai đi cầu hôn mà lại bị làm khó như hắn không? - Ưm... Sau này, là anh nấu cơm nhé, em không biết nấu... - Khả Vy thành thực, gương mặt có phần khổ sở. Cô là đang tính cho tương lai a. Cô không biết nấu, nên đương nhiên người xuống bếp không phải là cô! Giữa thức ăn do người làm nấu và Ngôn Vũ Kha nấu, cô đương nhiên là muốn Ngôn Vũ Kha nấu. - Được! Mọi thứ đều chiều theo ý em! - Vừa nói, Ngôn Vũ Kha vừa rút chiếc nhẫn trong hộp ra, đeo vào ngón tay trắng nõn của Khả Vy. Cả hai sau khi dùng xong bửa tối lãng mạn liền cùng nhau ở trên bãi cát tận hưởng làn gió mát lạnh của biển thổi vào. Biển đêm đen kịt chẳng thấy gì cả, nếu là mọi khi, còn lâu cô mới ngồi như vậy hàng giờ, chỉ là hôm nay, bên cạnh cô có cả Ngôn Vũ Kha. Dù xung quanh có tối đến mấy, thì cô vẫn có thể cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của hắn, vẫn có thể tưởng tượng được những sắc thái trên gương mặt tuấn tú của hắn khi trò chuyện với cô... - Em đột nhiên nhớ, chúng ta hiện đang rất giống như tình tiết trong một bộ phim đã coi a. - Khả Vy đột ngột chuyển chủ đề. - Phim? - Đúng rồi, trong phim đó, nam chính cũng cầu hôn nữ chính ở bãi biển. Đây là anh chàng đóng vai nam chính nè. - Vừa nói, Khả Vy vừa đưa chiếc điện thoại ra, như để minh chứng cho điều mình vừa nói. Trên màn hinh nền, là Khả Vy cùng anh chàng diễn viên mà hôm trước cả ba cô đã gặp ở quán karaoke thân thiết khoác tay nhau chụp hình. Khả Vy cứ luyên thuyên khen anh chàng diễn viên nào là đẹp trai, nào là ga lăng...mà không hề chú ý đến gương mặt đã có phần xám xịt của Ngôn Vũ Kha. - Em...khá lắm! Trông khi anh cố gắng hòan tất công việc để đến Hàn Quốc sớm nhất có thể, năm lần bảy lượt đe dọa Tiểu Tuyền cùng chồng cô ấy phải trông chừng em, lại còn giành cả vị trí phù rể thì em lại vui vẻ khoác tay một tên đàn ông lạ mắt? Như nhận ra tên đàn ông đang ôm mình vào lòng đang nổi cơn giận dữ. Tội cũ cùng tội mới đều được khơi gợi, Khả Vy là người thức thời, liền tắt điện thoại, vốn định bỏ vào túi áo khoác lền bị Ngôn Vũ Kha nhanh nhẹn giật lấy trước. - Trả cho em... - Trong điện thoại của em tại sao không có lấy một tấm hình của anh? - Tại sao phải có? Không phải ngày nào cũng gặp sao? - Khả Vy bực dọc trả lời, cả người với về phía Ngôn Vũ Kha để giành lại chiếc điện thoại. Chỉ tiết là Ngôn Vũ Kha vô cùng nhanh nhẹn, dùng một tay nắm gọn cả hai tay của cô, sau đó giơ điện thoại về phía mình. Khả Vy chỉ thấy ánh đèn flash trên điện thoại của cô nháy một cái, sau đó, hắn liền thong thả trả lại điện thoại cho cô, trên môi là một nụ cười đắc thắng. Hơi nghi ngờ, Khả Vy liền mở điện thoại lên. Tấm hình của cô cùng anh chàng diễn viên đẹp trai đã bị xóa mất! Thay vào đó, hình nền điện thoại lúc bấy giờ là hình của Ngôn Vũ Kha. Tuy hắn chụp một cách bừa bãi và tùy tiện, nhưng trông hắn vẫn rất tuấn tú, ngũ quan cương nghị khiến Khả Vy không thể không tấm tắc thầm khen hắn, nhưng ngòai mặt vẫn phải tỏ ra ấm ức. - Đồ đáng ghét! Có biết hiếm hoi lám mới gặp được thần tượng! Còn anh thì ngày nào chả gặp chứ? Để hình anh chi bằng để hình của em còn hay hơn... - Khả Vy, dường như anh không trừng phạt em em liền không biết ngaon ngoãn. Biết một câu nói của mình đã thực sự chọc giận Ngôn Vũ Kha, Khả Vy liền cười hì hì lấy lòng của hắn. - Em...không có ý gì đâu... - Muộn rồi.. - Á.. Anh muốn làm gì? - Khả Vy bị NGôn Vũ Kha bất ngờ bế lên, khiến cô hơi giật mình, vội nắm chặt áo của hắn, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên cùng thắc mắc. - Đến khách sạn gần nhất. Một câu nói của Ngôn Vũ Kha tuy ngắn gọn nhưng đủ để gương mặt của Khả Vy xám xịt, vội vã giãy dụa lên tiếng. - Tên khốn nhà anh! Tôi nhất quyết sẽ không gả cho anh! Trên bãi cát dài, một to lớn bế một bóng hình nhỏ bé liên tục giãy dụa trên tay. Tiếng nói cùng tiếng trách mắng của Khả Vy cứ vang vọng mãi cho đến khi Ngôn Vũ Kha thành công đưa cô đến một khách sạn gần nhất để mà "dạy dỗ" cô! P/s: Tén tèn! Thêm một truyện nữa đã hoàn ^^~. Tuần sau, Khuê sẽ post 2 ngoại truyện còn lại nha! Một là dành cho Ý Như cùng Dương Vũ! Một là dành cho Ngôn Vũ Kha cùng Khả Vy! Rất mong cả nhà đón đọc nha <3 .
THE END
|
NGOẠI TRUYỆN 1: Ý Như cùng Dương Vũ. Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, từ ngày mà Khả Vy bỏ đi cũng đã hơn hai tháng, Ý Như lại quay về cuộc sống chán ngắt như ngày nào! Ngày ngày đến Ngôn thị làm việc, sau đó lại quay trở về nhà! Chỉ là dạo gần đây, nhà cô luôn có những vị khách hết sức đặc biệt! Ngôn Vũ Kha thi thoảng đến thăm căn phòng của Khả Vy, xong đâu đấy cũng im lặng ra về. Hoặc cũng có thể là đậu xe, ngồi trong xe hàng giờ liền trên con hẻm nhỏ ở nhà cô. Lắm lúc, Ý Như muốn lên tiếng bảo Ngôn Vũ Kha về nhà, nhưng nhìn thấy bộ dạng thâm trầm của hắn, Ý Như vẫn chính là không dám. Vị khách thứ hai cũng thường xuyên lui đến chính là Dương Vũ. Hắn thường xuất hiện rất bất ngờ, khi đến thường chỉ hỏi thăm xem có tin tức nào về Khả Vy! Trong một lần hắn đến, Ngôn Vũ Kha cũng có mặt, cả hai ẩu đã với nhau! Kết quả là Dương Vũ bị đánh đến thê thảm. - Này! Cô nhẹ tay một chút chết sao? - Dương Vũ càu nhàu. Gương mặt đẹp trai đã bị đánh đến mức không còn ra hình dạng. - Tôi đã bảo với anh là đừng gây sự với Ngôn Vũ Kha còn gì? - Ai biết hắn sẽ ra tay nặng như thế? - Dương Vũ bực dọc trả lời. - Đến cả cô cũng bênh vực hắn! Hắn ta có gì hay ho... - Anh ta hơn anh rất nhiều... Cũng có lẽ vì những lí do đó mà Khả Vy rất yêu Ngôn Vũ Kha. - Ý Như thành thực trả lời. Một câu nói thật lòng của cô khiến không khí như chùn xuống. Mãi một lúc sau, Dương Vũ liền lên tiếng. - Nhà có rượu hay bia gì không? - Có cũng không cho anh uống! - Ý Như trừng mắt. - Mau lấy ra! Đại ca đây đang buồn! Muốn mượn rượu giải sầu... Không biết trời xui đất khiến thế nào, Ý Như liền làm theo lời hắn. Có thể là do ánh mắt của hắn! Một ánh mắt thực sự buồn! Cả đêm, Ý Như lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn Dương Vũ uống, lắng nghe những câu không đầu không cuối mà hắn nói ra! Kể từ giây phút đó, Ý Như liền có cái nhìn khác về Dương Vũ. Hắn ta không xấu xa như cô từng nghĩ, không phải chỉ là một tên đại ca, luôn thích bắt nạt kẻ khác, cũng không phải là một kẻ chỉ biết ăn chơi. Bản thân hắn là thiếu gia nhà giàu, nhưng lại chẳng có hạnh phúc, thậm chí còn bị cười chê là con riêng! Ít nhất, nhà cô tuy khó khăn nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu thương vả quan tâm cô cho cô đầy đủ mọi thứ. Có lần cô cùng mọi ở người ở công ty tổ chức ăn mừng, cả phòng liền kéo nhau đến một quán bar. Chẳng hiểu sao, cô lại tình cờ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc mà cô cho là vô cùng cô đơn đang đứng ở một góc khuất hành lang mà hút thuốc. Ý Như, lần đầu tiên trong đời làm một việc ngòai sức tưởng tượng của bản thân, tiến đến, giật lấy điếu thuộc và ném vào sọt rác! Dương Vũ có phần hơi ngạc nhiên bởi hành động của cô, nhưng chỉ khẽ cười rồi im lặng. Được một lúc sau, bỗng có một người đàn ông đầu tóc nhuộm đủ màu xuất hiện, chăm chú nhìn cô đang đứng bên cạnh Dương Vũ. - Gà mới của đại ca sao? - Không phải! Là bạn! Đừng làm cô ấy sợ... Vốn tính nhát gan, bị người lạ nhìn chăm chú, lại còn bị gọi là gà, Ý Như vừa khó hiểu, lại vừa sợ hãi lùi về phía sau Dương Vũ. Nhìn thấy Ý Như đứng phía sau mình, Dương Vũ liền lên tiếng, sau đó phất tay ý bảo đàn em mình rời khỏi. Vài hôm sau đó, cô không còn nhìn thấy Dương Vũ xuất hiện! Chỉ là bản thân cảm thấy có chút trống trải... Phần về Dương Vũ, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đột ngột đến Pháp! Dạo gần đây, hắn dường như không còn nhớ gì về Khả Vy, trong đầu hắn, chỉ toàn là hình ảnh của một cô gái có gương mặt bầu bĩnh, lúc thì sợ hãi nấp sau lưng hắn, lúc thì kiên quyết giật lấy điếu thuốc trong tay hắn, lúc thì càu nhàu hắn như thể một bà cụ non, lại có có cả gương mặt ngây thơ khi hỏi hắn "Gà là gì?" . Hình ảnh của Ý Như ngập tràn trong đầu hắn! Hắn từng nghĩ bản thân mình thích Khả Vy, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân lại nảy sinh tình cảm với Ý Như! Cũng có thể, gần đây nhiều việc xảy ra, khiến hắn có chút không thích ứng được, liền suy nghĩ vẩn vơ. Chỉ là bản thân không ngờ đến, khi đến Pháp, hắn lại lần nữa gặp lại Khả Vy. Nhìn cô thâm trầm, yếu đuối nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ, hắn lại lần nữa quyết tâm theo đuổi cô. Khi biết được những đau đớn mà Khả Vy trải qua, khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt nằm trong vòng tay của Ngôn Vũ Kha khi cô bị Dương Lâm hãm hại, Dương Vũ hắn mới biết được, trong lòng Khả Vy, vốn chỉ có mỗi Ngôn Vũ Kha. Những lúc ấy, hắn lại nhớ đến Ý Như! Dù biết là không phải, nhưng hắn vẫn cứ nhớ đến Ý Như, nhiều lần gọi đến số máy của cô, khi nghe thấy giọng nói của cô bắt máy thì lại không biết mở lời thế nào rồi cũng nhấn nút kết thúc cuộc gọi... Một thời gian sau, Ý Như được lệnh bất ngờ đến Bắc Kinh, Ngôn Vũ Kha đưa cho cô một địa chỉ và bảo cô đến đó. Đứng trước biệt thự xa hoa, lộng lẫy, nhìn thấy Khả Vy bước ra từ đó, gia nhân cung kính cúi đầu chào, bản thân cô vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, lại vừa buồn! Buồn ở đây chính là cảm giác mình là một người bạn thật thất bại! Trong lúc Khả Vy suy sụp nhất, cô lại không hề ở cạnh bên! Còn một cái buồn khác,... là khi cô biết Dương Vũ khi sang Pháp đã ở bên cạnh Khả Vy! Cô không hiểu sao mình lại cứ canh cánh về chuyện đó! Hơn ai hết, cô hiểu rõ người bạn của mình, Khả Vy, không hề có tình cảm với Dương Vũ! Còn một điều, cô chắn chắn hơi ai hết, mối quan hệ giữa cô và Dương Vũ, chỉ được xếp ở mức quan hệ bạn bè, cô hà cớ lại cứ phải thấy buồn và suy nghĩ về điều đó! Giống như hôm nay, ngay lúc Ý Như cảm thấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khả Vy bình an về nhà, thì điện thoại lại reo lên, trên màn hình nhấp nháy hai chữ Dương Vũ... Là Dương Vũ... Trước đây, cô không hề biết số điện thoại đã gọi ình biết bao lần, nhưng lần nào nhấc máy, đáp lại cô cũng là sự im lặng chính là số của Dương Vũ! Có đôi lúc, Ý Như cảm thấy bực dọc và cho rằng có ai đó cố tình phá mình, suýt chút, cô đã chặn số điện thoại đó! Nhưng không hiểu sao, Ý Như lại không muốn làm vậy, cô có cảm giác, người gọi cho cô, không phải với mục đích là trêu chọc cô, nên lần nào, cô cũng đều kiên nhẫn bắt máy! May là một lần cô kể cho Khả Vy nghe về số điện thoại lạ này, Khả Vy đã ngay lập tức nhận ra là số của Dương Vũ, nhưng cũng từ dạo đó, Dương Vũ cũng không còn gọi cho cô! - Tôi nghe… - Ý Như bình thản bắt máy, nhưng thực ra trong lòng lại nhộn nhạo không yên . Đáp lại cô, phía bên kia vẫn là sự im lặng. Không lẽ, Dương Vũ hắn không có điều gì muốn nói với cô sao? Hay là cô lại tự đề ình quá rồi… Cũng có thể là hắn cố tình trêu chọc cô… Phía bên kia, Dương Vũ nghe thấy giọng của Ý Như, mãi một hồi lâu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng vẫn là không thốt ra. Hắn vẫn đang ở Pháp, một nơi xa lạ và không thuộc về hắn! Hắn không có bạn, kể từ khi Khả Vy rời khỏi, trong thâm tâm Dương Vũ, hắn luôn cầu mong Khả Vy và Ngôn Vũ Kha sẽ hạnh phúc! Hắn biết rõ, bản thân hắn không bì lại với Ngôn Vũ Kha. Hắn vẫn là một chàng trai trẻ háo thắng, nông nổi,… Đôi khi sự cô đơn khiến hắn suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Khả Vy. Đó là một tình yêu bị ngộ nhận từ sự nông nổi, háo thắng của tuổi trẻ khi bị từ chối, bị làm ngơ… Không hẳn là thất bại, cũng không hẳn là đau khổ vì tình yêu không được đáp trả, chỉ là hắn muốn im lặng, muốn một mình, muốn làm gì đó để bản thân trưởng thành hơn để rồi có thể mang đến hạnh phúc cho ai đó! Dương gia sớm đã không còn trụ cột, Dương Lâm vốn đã bị bắt vào tù vì tội âm mưu hãm hại Khả Vy cũng như việc gian dối trong kinh doanh bị bại lộ, một cơ hội tốt để hắn có thể thay đổi chính mình! Ở lại Pháp, học tập kinh doanh là những gì hắn chọn lựa! Chỉ là hắn cảm thấy nhở, nhớ một người con gái với gương mặt đáng yêu, bầu bĩnh, nhớ người con gái có lúc thì rụt rè, sợ hắn, lúc thì hung dữ quát nạt hắn, thậm chí là cầm chổi đánh hắn! Nhưng vẫn là không biết nên bắt đầu từ đâu đi… Đối với kẻ cao ngạo như hắn, thì mở lời trước là điều rất khó! Vốn muốn cúp máy như mọi lần, Dương Vũ lại nghe thấy phía bên kia vang đến một giọng nói vô cùng ấm áp! Một giọng nói gọi tên hắn! - Dương Vũ… Hơi ngạc nhiên, Dương Vũ vẫn chính là không biết nên trả lời thế nào, vẫn im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Ý Như… - Anh định im lặng mãi sao? - Không! Chỉ là không biết nên bắt đầu như thế nào! Ở Thượng Hải giờ này đã khuya, vẫn chưa ngủ sao? – Dương Vũ trả lời một cách thành thật, khóe miệng khẽ nhếch lên như thể đang nở nụ cười. - Gọi cho tôi chỉ để nói vậy sao? Thế thì tôi đi ngủ! tạm biệt! – Ý Như buồn bã trả lời! Cô đã thu hết can đảm để mở lời trước, hắn lại ra vẻ dửng dưng như không có gì! Có lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hắn làm sao có thể có tình cảm với cô chứ! Ý Như vốn muốn nhấn nút tắt máy, kết thúc cuộc gọi thì phía bên kia lại vang đến một giọng nói đều đều của hắn! Một câu nói giải đáp bao suy nghĩ trong cô bấy lâu nay! Một câu nói khiến sự mở lời của cô không trở nên vô ích! Một câu nói khiến cô vui vẻ và can tâm tình nguyện chờ đợi! - Cho tôi một thời gian! Một thời gian đủ để tôi học tập, đủ trưởng thành để có thể mang đến hạnh phúc cho em… Được chứ? NGOẠI TRUYỆN 2: Cuộc sống của Ngôn Vũ Kha và Khả Vy. Thoáng chốc năm năm trôi qua, Ngôn Khả Nhi đã tròn 4 tuổi, cả gia đình của Ngôn Vũ Kha và Khả Vy đều ở lại Thượng Hải sinh sống. Khả Vy vẫn là người điều hành Trịnh gia, nhưng cũng chỉ là thông qua máy tính, thi thoảng mới đến công ty họp hành, thời gian còn lại, Ngôn Vũ Kha đều muốn Khả Vy ở nhà, đôi lúc, hắn còn làm luôn cả phần việc của cô ở Trịnh gia! Mặc cho Ngôn Vũ Kha hết giờ làm, liền dẹp bỏ hết những buổi xã giao, đi công tác cũng cố gắng rút ngắn thời gian hoàn thành công việc để trở về… Ấy vậy mà Khả Vy cô - ở nhà rãnh rỗi sinh nông nổi, liên tục dẫn đứa con gái vừa tròn bốn tuổi của mình rong ruổi khắp nơi, khi thì đến Bắc Kinh để hai đứa trẻ là Ngôn Khả Nhi và Tống Hạo Nam chơi với nhau, khi thì về nhà ông ngoại, khi thì bay đến Hàn để họp mặt bạn bè! “Rong ruổi” được một thời gian, Khả Vy liền bị cấm cửa, đi đâu cũng kè kè bảo vệ theo! - Con gái của mẹ, thương mẹ không? – Khả Vy chạy sà đến bên chiếc giường trong phòng trẻ em ngập một màu hồng, gương mặt thanh tú dụi dụi vào người đứa con gái bụ bẫm của mình ra vẻ nũng nịu với chính đứa con gái của mình! - Mẹ lại muốn đi đâu phải không? – Ngôn Khả Nhi hoàn toàn sở hữu được vẻ dễ thương của Khả Vy, đôi mắt đen to sáng, đôi môi chúm chím, gương mặt búng ra sữa, mịn màng của trẻ con, tay chân bụ bẫm giọng nói ngọng nghịu nhìn mẹ của mình… Nhìn vào, Ngôn Khả Nhi là một cô bé cực kì đáng yêu và ngây thơ, nhưng đằng sau vẻ ngây thơ ấy, chính là sự thông minh được duy truyền bởi bố của mình! - Con gái hiểu mẹ nhất! - Khả Vy vui vẻ hôn một cái chụt vào má của con gái. - Con không đi đâuu! Lần nào đi với mẹ, mẹ cũng bỏ Khả Nhi qua một góc mà vui chơi với bạn mình! Bạn của mẹ ai gặp Khả Nhi cũng đều bẹo má của Khả Nhi… - Khả Nhi phụng phịu chu môi uất ức nói! Khả Nhi không thích mặt tròn đâu a, mặt Khả Nhi đã bầu bĩnh lắm rồi… Hơn nữa người đó hình như cũng không thích ai bẹo má của Khả Nhi! Thấy đứa con gái của mình cự tuyệt thẳng thừng, Khả Vy cắn cắn môi, suy nghĩ một hồi liền ghé vào tai của Ngôn Khả Nhi thì thầm gì đấy, chỉ thấy Ngôn Khả Nhi ngay lập tức gật đầu lia lịa! Sáng, Khả Vy dậy thực sớm, sau đó liền chạy đến phòng của con gái, hai mẹ con cùng nhau cười khúc khích, bàn tính gì đấy, nhưng vừa thấy Ngôn Vũ Kha xuất hiện liền im lặng! - Bố … bố! – Khả Nhi nhìn thấy bố của mình, liền gọi to sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ của mình, chạy đến chỗ Ngôn Vũ Kha ngồi phía đối diện leo lên đùi của bố nũng nịu. - Bố, Khả Nhi muốn đến Bắc Kinh, muốn gặp dì Mễ Bối và anh Hạo Nam, dì Mễ Bối có hứa sẽ làm bánh cho Khả Nhi ăn… - Ngoan, cuối tuần bố mẹ sẽ dẫn con đi, hôm nay bố có buổi họp quan trọng! – Ngôn Vũ Kha yêu chiều nhìn đứa con gái mũm mĩm của mình. Nghe Ngôn Vũ Kha bảo cuối tuần đi, Khả Nhi liền xụ mặt xuống, gương mặt mếu máo như sắp khóc… Suốt cả quá trình, Khả Vy vẫn thờ ơ như không chú ý, loay hoay chuẩn bị buổi sáng nhưng tai vẫn luôn dỏng lên nghe… - Cuối tuần Khả Nhi phải đến nhà ông ngọai rồi…
|