Tomboy Nổi Loạn Phần 1
|
|
Chương 03: Em là...Tomboy ư??? ******
Tôi theo Âu Thần vào nhà trẻ Sunflower. Trên sân trường lát gạch đỏ, từng tốp trẻ chạy nhảy tung tăng. Vừa nhìn thấy Âu Thần, tụi trẻ vui sướng ôm chầm lấy cậu. "Hoàng tử Âu Thần, sao giờ anh mới tới thế" Một cô bé tết tóc đôi sam làm nũng với cậu. Trông thật đáng yêu. Lúc sau, cô bé để ý thấy tôi đứng sau cậu, ngạc nhiên"Ủa? Chị kia là ai thế" Thần thì thầm gì đó vào tai cô bé khiến lũ trẻ nhao nhao cả lên. Tôi cũng thấy hơi tò mò. "Ồ" Lũ trẻ nghe xong mắt chữ @@, mồm chữ O hết lượt. Một cu cậu mạnh dạn tiến về phía tôi"Chị xinh quá! Làm quen nha, em là Hoàng Nam" Tôi chìa tay ra nắm lấy tay cậu"Chị là Lâm Tử Hy, rất vui khi được làm quen với em" Thấy tôi dễ gần như vậy, lũ trẻ thi nhau bắt tay với tôi. Ối! Mỏi tay quá mất!!! "Thần! Giờ cậu mới tới hả? Lũ trẻ đợi lâu lắm rồi đó" Giọng nói êm tai của phụ nữ vang lên. Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói. Là một phụ nữ trung niên, chắc là giáo viên của tụi trẻ này. Trông bà thật quý phái. "Hi. Cháu bận chút việc ạ" Âu Thần gãi đầu, nở nụ cười tươi rói. Cô nhìn thấy tôi, khẽ hỏi"Cô bé này là ai vậy" "À! Cậu ấy là bạn cháu, Lâm Tử Hy" Âu Thần nắm lấy tay tôi, kéo đến trước mặt cô"Giới thiệu với cậu, đây là cô Diệp Quỳnh, giáo viên của ở đây" Tôi cúi đầu, lễ phép"Chào cô ạ" "Chào em. Trông em rất xinh đấy" Cô Diệp Quỳnh nhìn tôi, nháy mắt tinh nghịch. Cô thật hiền lành.
Chúng tôi ngồi chơi với tụi trẻ. Chúng rất đáng yêu và dễ mến, cả cô Diệp Quỳnh cũng vậy. Mọi người ở đây thật tốt bụng, khiến tôi quên đi thành tích học tập của mình, quên hết những chuyện không hay. Tôi đang ở thiên đàng ư???
"Các cháu! Uống chút nước đi" Cô Diệp Quỳnh bê một khay nước vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ. Tôi khẽ gật đầu, cổ họng thấy khô rát. Không nghĩ ngợi nhiều, tay cầm ly nước cam vắt, định đưa lên uống... "Hoàng tử Âu Thần! Em muốn đi vệ sinh" Cậu bé Hoàng Nam nũng nịu, ôm chặt lấy cánh tay của cậu. Sắc mặt Thần vẫn hiền dịu. Cậu dẫn Hoàng Nam đi ra ngoài. Có lẽ Âu Thần rất quý trẻ con. Cô Diệp Quỳnh nhìn theo bóng dáng Âu Thần đang khuất dần, khẽ nói"Thần lẽ cậu bé ngoan, các bọn trẻ ở đây đều rất quý cậu ấy" Tôi biết rất rõ, chưa ai gặp mà không quý cậu ấy. Tôi cũng vậy...
"Cháu có biết chơi đàn không" Tôi vui sướng"Dạ. Piano ạ" Cũng lâu rồi không chơi, lần này thử xem sao??? HaHa ^_^ Cô Diệp Quỳnh gật đầu hài lòng"Bọn trẻ rất thích nghe nhạc, cháu có thể chơi một bản chứ" "Vâng ạ" Tôi tiến về phía cây đàn piano trắng đặt ở gần cửa sổ. Trên lớp, thầy cũng có dạy vài bài. Lâm Tử Hy này nhất định sẽ khiến bọn trẻ phục sát đất!!! Nào! Fighting!!!
|
Từng...Tứng...Tưng.. Tôi chơi một bản nhạc mà thầy Đại đã dạy trên lớp trông rất chuyên nghiệp. (Quên tên rồi) Khiến lũ trẻ háo hức, quây quanh tôi. Nhìn những khuôn mặt vui sướng của chúng, trong lòng tôi cũng vui theo. Bất chợt, tôi để mắt thấy Âu Thần đứng cạnh cửa, cậu nhìn tôi say đắm. Bị phát hiện, hai má Thần ửng hồng trông mới cool làm sao.
"Các cháu đi về cẩn thận nhé" Cô Diệp Quỳnh nở nụ cười đôn hậu nhìn chúng tôi. Bé Hoàng Nam nấp sau cô, ló đầu ra"Chị xinh đẹp ơi, thường xuyên đến đây chơi với em nhé" Quả là cậu bé ngoan, những đứa trẻ khác đều đi ngủ cả, vậy mà... "Ừm! Chị biết rồi" "Hai cháu về đi kẻo muộn" Âu Thần nháy mắt tinh nghịch với cô Quỳnh"Cô yên tâm, có Hy ở đây rồi sẽ không có chuyện gì đâu ạ" ??? Trong đầu tôi đặt ra dấu hỏi lớn. Sao cậu ấy lại nói như vậy? Bóng của cô Diệp Quỳnh nhỏ dần, nhỏ dần...
Trên con phố vắng vẻ chỉ còn tôi và Thần... Hai người chẳng ai nói câu gì... Xào xạc...Nghe rõ tiếng bước chân lê lá khô trên đường... Tôi rất ghét sợ yên lặng, cung Song Tử mà. Một Âu Thần dễ mến không ngờ cũng có lúc lạnh lùng đến thế. Đành phải bắt chuyện trước thôi."À! Cậu có vẻ rất thích trẻ con nhỉ" "Cậu chơi piano cũng rất tuyệt" Qua ánh đèn mờ ảo trên phố, tôi nhìn rõ được nụ cười có phần gượng gạo của Thần, cậu đang ngại ư??? Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi"À! Ừ" ... Không khí lại trở nên yên tĩnh... Lần này, tôi không dám bắt chuyện nữa... "Cậu với Khải vẫn tốt chứ" Lần này, Thần chủ động bắt chuyện trước. "À...ừ" Khi nhận được câu trả lời của tôi, ánh mặt cậu thoáng buồn bã. Tôi không quen với khuôn mặt như thế này của cậu... Lần đầu tiên thấy như vậy... Âu Thần quay đi hướng khác, giọng nói lạnh lùng"Vậy thì tốt rồi" Thái độ của cậu ấy như vậy là có ý gì?
Lúc sau, thấy mình đã đi quá đà, Âu Thần quay sang nhìn tôi, tròng mắt đen ngây thơ 'vô số tội'. Có lẽ, tôi đã nguôi đi phần nào sợ hãi... "Tử Hy! Mình có chuyện muốn nói với cậu" Trông vẻ mặt khẩn cấp của Âu Thần, tim tôi đập loạn nhịp... Cậu tiến sát về phía tôi... Thịch...Thịch...Thịch... Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu định tỏ tình với tôi ư? HơHơHơ... ^_^
"Cậu là Lâm Phong à" Câu trả lời mà tôi nhận được có phần...không ổn chút nào!
|
Trên con phố vắng vẻ, mặt Âu Thần chỉ cách tôi 0,01 mm. Có vẻ như cậu đang rất nghiêm túc, biết trả lời sao đây? Tôi ngắc ngứ, người run lên vì sợ hãi"À! Đó là anh họ mình" "Anh họ" "Ừ" Âu Thần quay mặt đi hướng khác, tôi không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu"Cậu đang nói dối đấy" Hả??? Nói dối!!! "Vậy cậu lấy cái gì chứng minh mình nói dối chứ"
Xào xạc... Những chiếc lá khô bị gió cuốn đầy trên đất... Âu Thần nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt điềm tĩnh đến đáng sợ"Chính cậu đã thừa nhận chiếc vòng trên cổ chỉ có một cái mà" Hi, đó là chiếc vòng bà tôi tự làm, chỉ có một cái thôi đó! Tôi nhớ ra rồi...HixHix. Đúng là tự mình hại mình mà... Làm sao đây??? Tôi không dám đối diện với Âu Thần. "Đừng nói với mình là hai anh em cậu thay phiên đeo chung cái vòng này nhé" Cậu ấy thật biết nói đùa. Toàn thân tôi trở nên ấm áp lạ thường. "HaHa. Thì ra cậu đã biết từ lúc đó, thật ngại quá. Cũng muội rồi, về nhà nhé"
Hai chúng tôi lại sánh vai đi trên con phố vắng tanh... "Không ngờ, cậu là một Tomboy đấy" Thần nháy mắt tinh nghịch với tôi, lại là nụ cười 'Thiên Thần đó'. Hix. Còn tôi chỉ biết cười gượng gạo mà thôi. HuHuHu! Ngại quá! c
Tại lớp học đặc biệt... "Thông báo, thông báo! Sau những ngày học tập chăm chỉ. Mười người chúng ta đã lọt vào top 50 người có thành tích tốt nhất trong đợt thi vừa qua..." Á Đông đứng trên bục, tay bắc thành cái loa, la lớn. Vương Thế Khải gục xuống bàn, chẳng thèm ngẩng mặt lên"Có cái gì thì nói mau lên, dài dòng văn tự quá" Trông dáng vẻ 'bất cần đời' của hắn, tôi đã chán ngán tới đỉnh đầu rồi. Nhỏ Đông tức giận, chống nạnh"Tên họ Vương kia, lải nhải nhiều" "Chính cô mới là người lải nhải nhiều" "Cậu..." "Tôi làm sao" Tôi có thể thấy rõ nụ cười ngạo mạn của tên Đại ma đầu họ Vương, đáng sợ quá. Khâu Á Đông với Vương Thế Khải cứ như trứng chọi đá í. Vừa lúc đó, bóng người yểu điệu đứng chắn trước mặt Á Đông - Nhỏ Mạc Y đáng nguyền rủa"Thôi được rồi, Á Đông! Trình độ của cậu kém như vậy thì đi xuống được rồi, phần còn lại để tôi" Nhỏ Mạc không thèm để ý đến ngọn lửa tức giận trong đôi mắt của Á Đông, hất cằm về phía trước"Do thành tích học tập tốt nên chúng ta sẽ tổ chức đi dã ngoại" Điệu bộ vênh váo hết mức có thể. Lập tức, bên dưới xôn xáo, các học sinh kháo nhau về việc đi dã ngoại. "Lâm Tử Hy! Cậu bảo giúp Lâm Phong đi cùng nhé" Liz Mạc thì thầm vào tai tôi, hai má nhỏ ửng hồng. "À ừ" Tôi khệ nệ gật đầu, quay đi hướng khác. Oh My God! Âu Thần đang cố giấu nụ cười của cậu ấy. HixHix. Thần ơi! Xin cậu đấy, đừng nói chuyện này với ai nhé!
Trong nhà ăn, tôi và Á Đông ngồi một bàn. Nhỏ kéo tay áo tôi, làm bộ bí mật lắm"Nè! Vừa nãy nhỏ Liz nói gì với bà thế? Dáng vẻ cứ như đang rủ người yêu đi chơi í" "À! Nhỏ bảo Lâm Phong đi cùng nữa. Nói thật cho bà nghe, có lần Liz Mạc rủ tôi trong bộ dạng Lâm Phong đi ăn rồi đấy" Lại cái tính thật thà này rồi, tôi cúi gằm mặt xuống. Á Đông mắt trợn tròn, mồm há hốc. Chiếc bánh Sanwich trên tay nhỏ rơi bộp xuống bàn. Để fan ruột nhìn thấy thì nhỏ chỉ còn cách 'đeo mo' đi học thôi. Á Đông 'cố gắng' lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười ranh ma"Ôi! HaHaHa. Công nhận bà cũng có sức hút lắm đấy. Cưa đổ Liz Mạc không dễ đâu nha" "Bà nói nhỏ chút được không" Tôi kìm nén cơn thịnh nộ, bịt chặt mồm Á Đông lại. Phù! May mà không ai để ý. "Ừ...Ư" Á Đông giãy giụa. Chắc là biết lỗi rồi, dám động tới ta hả??? (Á Đông: Đồ bà chằn)
|
"Chúng ta nên đi đâu bây giờ" Á Đông vắt tay lên trán suy nghĩ. "Hay là đến ngoại ô" Đây là lần đầu tiên Liz Mạc nêu lên một ý kiến khiến mọi người sững sờ. ...Im lặng...Im lặng... "Cũng hay đấy" "OK. Tán thành tán thành"
Vương Thế Khải đã về lâu rồi. Nghe nói dạo này gia đình hắn có chuyện xảy ra. Không có nhiều thời gian rảnh rỗi như trước đây...Trong lòng tôi có cảm giác trống vắng, như thiếu đi thứ gì đó. Bộp Bộp! Tiếng bước chân vang vọng khắp sân trường vắng lặng.
Cạch! Nghe như tiếng mở cửa ý... Phía trước có bóng người, ai vậy? Tính hiếu kì lại tái phát, tôi tò mò đi về phía bóng người đó.
... Trước mặt tôi là nhà kho cũ của trường. Xung quanh u ám, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi đẩy cửa đi vào... Hả??? Có ba nam sinh cao ráo, do trời sẩm tối nên tôi không nhìn rõ mặt họ. "Này! Sao mày đến muộn thế" "Để bắt được thằng này, mệt gần chết đấy" Nam sinh đứng bên tay trái ném cái bịch đen to tướng xuống đất.
|
"Á á! Đàn anh tha cho em đi. Em nào dám giỡn mặt chứ" Cái túi đen bỗng 'cựa quậy', bên trong vọng lại giọng nói yếu ớt của một nam sinh. Xem ra, ba tên kia không phải hạng vừa rồi. Một tên tiến đến, tay cầm ống tuýp, trực đánh vào cậu nam sinh"Mày còn chối à" "HuHuHu" Nếu cứ thế này thì nguy to, tôi phải ra tay mới được. Tôi nghe rõ tiếng nói rít qua từng kẽ răng, đáng sợ thật"Mày phải trả giá" Vệt sáng lóe lên... "Dừng tay"
Thời gian như ngừng trôi... Chiếc ống tuýp chỉ cách túi đen 0,01mm, may mà tôi kịp thời ra tay... Ba tên kia nhìn tôi ngạc nhiên"Hơ???Cô là ai" "Điều này tôi phải hỏi mấy người mới đúng. Các cậu có còn là con người không vậy. Đàn ông con trai lại đi bắt nạt học sinh khóa sau..." Tôi tức giận, trừng mắt lên. Nếu bản cô nương không mặc đồng phục, ta đã cho mấy người lên bờ xuống ruộng rồi. Im lặng... Lời nói của tôi như kích động tới ba tên kia, bọn chúng mặt mày đỏ ửng... Xem ra tôi cũng có năng khiếu thuyết phục đấy chứ!!!
"Ôi! HaHaHa. Buồn cười quá đi" Hơ. Sao tự dưng mấy người lại bật cười, cả cậu bạn bị nhét trong túi cũng phì cười. "Này! Chúng tôi đang tập kịch mà, cô có vấn đề à? Nội dung lần này phản ánh bạo lực học đường đó. HaHaHa" Cái gì???Tập kịch??? Dù bị bẽ mặt nhưng tôi cố cãi cùn"Nhưng dùng ống tuýp rất nguy hiểm" "Yên tâm. Sẽ có người đến cứu, chẳng qua hôm nay cậu ta bị đau bụng thôi"
Roạt roạt... Tôi len lén nhìn ra xung quanh. Á! Khoảng chục người cả nam lẫn nữ, vẻ mặt rất tức giận. "Cái cô này bị bãi não hay sao, người ta đang tập kịch rất suôn sẻ lại nhảy vào làm càn" "Hâm hết mức" "..." Có rất nhiều tiếng chửi rủa chĩa thẳng vào tôi, bẽ mặt quá! Cũng may ở đây hơi tối, bọn họ không biết tôi là Hotgirl Lâm Tử Hy...HuHuHu...Biết làm sao bây giờ? Nhìn đâu cũng thấy ánh mắt hằn học...
"Cậu ấy không cố ý đâu mà" Giọng nói ấm áp, quen thuộc vang lên. Tôi quay mặt về phía phát ra tiếng nói, là Âu Thần. Đám đông như bj hóa đá hết lượt, người cứng đờ như khúc gỗ. Âu Thần nắm chặt lấy tay tôi, kéo ra khỏi nhà kho. Hơi ấm từ tay cậu tỏa ra khiến tôi nhẹ lòng. Cũng may có cậu...
Ra khỏi trường Minh Khánh, tôi gỡ tay cậu ra"Âu Thần, cảm ơn nhiều"
|