Chap 18: Bị khi dễ Mẹ ơi,tham gia vào cái học viện này là sai lầm,sai lầm hoàn toàn... Mà giờ than cũng không được gì cả. Kiểu ý như đang học nữ công gia chánh ý,kiểu như đang học để về làm vợ nhà người ta vậy.. Cạch cạch -Các em chia nhóm nấu thực đơn trưa nay cho lớp,lưu ý một nhóm 4 người.-Tiểu Thuý lên tiếng,vừa giới thiệu phòng nguyên liệu,đợi học trò chia nhóm rồi mới phân bếp ra.-Coi như đây bài khảo sát ,có chấm điểm. -Gì? Nấu ăn á?-Nó mím môi ,tủi hờn. -Hahaha ..Nhìn cái mặt là không biết chứ gì.-Tiếu Hiệp cười phá lên ,chọc quê nó. -Ngậm miệng lại.-Khả Quân lạnh lùng,nắm tay nó kéo vào bếp.-Đi thôi em.. An Phong nhìn Tiếu Hiệp nhếch môi,tay xách cổ áo Hiệp đi vào phòng nguyên liệu lấy đồ. Vâng,nhóm nó bao gồm nó,Tiếu Hiệp,Khả Quân và An Phong... -Jinny em cắt hành được chứ?-Khả Quân yêu chiều nhìn em gái. -Dạ được.-Nó hăng hái cầm bó hành đi rửa,An Phong đặt thớt lên cho nó,khẽ cười. -Cảm ơn anh.-Nó cười,tay bắt đầu hoạt động,nói về chuẩn bị thì nó làm được nhưng nấu ăn thì... Đừng nói nữa,từ khi nó cho lộn muối với đường,mẹ nó đã cấm nó bước vào gian bếp. Hù -Á..-Nó hét lên.-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa -Jinny..-Khả Quân hoảng hốt,đưa ngón tay bị đứt của nó ngậm vào miệng. -Tâm Nhi à,em có đau không hả?-An Phong sốt ruột,tay mò lấy thùng y tế. -Cô làm cái gì vậy hả?-Tiếu Hiếp quát lên,trừng mắt nhìn Hạ Mẫn Chi. -Hứ..Hoá ra cũng là đại tiểu thư khuê các ,dụ dỗ đàn ông thôi..-Mẫn Chi nhếch môi ,ánh nhìn khinh bỉ. Mới đây,Mẫn Chi đã nhận được điện thoại cảnh báo,việc này khiến cô tức điên lên,cuộc đời cô chưa hề bị ai uy hiếp.. -Chị..-Nó nuốt nước mắt vào trong,thứ nó sợ nhất,có lẽ là máu. Tại hồi nhỏ ,nó chứng kiến một vụ tông xe thảm khốc nên .. -Đưa đây.-Khả Quân lạnh lùng hơn bao giờ hết,tay giật lấy hộp sơ cứu trên tay An Phong,băng nhanh lại cho nó. Nhỏ em thút thít,tim của người anh trai nhói đau. Ôm nó vào lòng,tay anh vỗ về.-Ngoan,ngoan.. -Hừ.. Các người đang đóng kịch với tôi à?Còn cô,cô nghĩ cô là cái thá gì,hết dụ dỗ Anh Tuấn,đến Lãnh Thần Diêm Vương,giờ thì hai đại gia này đây...Đến bữa ăn cũng không nấu nổi.-Hạ Mẫn Chi làm điệu rè bỉu,đưa mắt nhìn tên Anh Tuấn sốt ruột nhưng lại bị Phương Mai ngăn lại. -Cái bà chị này...Phù..-Nó gần như muốn điên lên,sắc mặt tối đen.-Đúng là đồ điên.. -Con này,mày nói cái gì hả?-Hạ Mẫn Chi lao tới nắm tóc nó.-Buông ra,mày chết chắc rồi... Mọi người can ngăn Mẫn Chi,nó tối sầm mặt. -Anh hai... -Được.-Khả Quân bật cười,ra hiệu cho An Phong,hai người xách hai tay của Mẫn Chi khiến cô ta không cựa quậy được. Nó bước tới,tay vuốt vuốt lọn tóc,khuôn mặt giả vờ tiểu thư ,đưa tay chạm vào mũi Mẫn Chi. -Cũng tốn nhiều tiền ha.. Giờ thì hiểu tại sao chị ghen tị với em vậy rồi.. Nó lắc đầu,quay người lại ,tiến vào bếp,tay cầm dao lên: -Chị có muốn chơi không?-Nó đưa dao lên,giả vờ ngắm đích. -Mày...-Mẫn Chi run lên. Cạch cạch cạch Hoá ra nó băm thịt,vẻ mặt cợt nhả. Mới vào trường mà đã bị khi dễ rồi. Bực mình.. Lại còn dám sỉ nhục .. Càng nghĩ nó càng chặt mạnh hơn,cả lớp toát mồ hôi vì sự giận dữ của hoa tâm nhỏ vui vẻ. Cũng do Hạ Mẫn Chi bị uy hiếp nên tức tối,lập tức kiếm nó trút giận. -Tiếu Hiệp,muối.. -Mì chính... ... Không phải nó không biết nấu ăn mà nó không phân biệt được các loại gia vị thôi.. Lúc này,nó đang nấu ăn,mùi thơm đó,khiến bụng ai cũng cồn cào... Trong lúc đợi canh nấu xong,nó đưa tay tháo tạp dề,thong dong đi xung quanh bếp. -Hoa tâm,tuyệt thật..-Tiếu Hiệp trầm trồ,gắp lén một miếng. -Buông em ra.. An Phong..-Hạ Mẫn Chi giãy dụa,điên tiết nhìn nó. Phịch Hạ Mẫn chi bất ngờ bị buông xuống,té phịch một cái rõ đau ,loạng choạng vài cái. Chẳng qua thấy nó ngồi ăn với Tiếu Hiệp,An Phong với Khả Quân mới lườm nó một cái rồi nhanh chóng bay vào thử tay nghề nó. Quả nhiên.. Tại một gian phòng kia -Cái gì?-Hắn bực bối ném ly rượu về góc phòng.-Bị thương sao? -Dạ,thủ lĩnh. Vì ở đó có nhiều người,thuộc hạ không.. -Thu xếp cho ta học lớp đó.. Mẹ kiếp.. Hạ Mẫn Chi,bổn vương sẽ chơi với ngươi.. -Dạ. -Chuẩn bị xe. Hắn lái xe tới đón nó,cố kiềm con ác ma trong người,không thể hù doạ hoa tâm nhỏ của hắn được. Cười.. cười thử.. Mà thôi,đừng cười,cười còn đáng sợ hơn.. -Oppa.-Nó nhìn thấy hắn ,như cánh bướm lao vào lòng hắn. -Vui không?-Hắn nhìn nó. -Vui.-Nó hơi khựng lại,vui con mẹ gì,hôm nay nó đã bị khi dễ.. -Lên xe.-Hắn trừng mắt nhìn,tay kéo nó vào trong rồi lái đi. Khả Quân lắc đầu nhìn An Phong,nhún vai. Đành đi bộ về vậy...
|
Chap 19: Đã bao giờ chúng ta xa nhau. Hắn mang nó tới trung tâm,gọi một xuất kem cho nó ăn. Nó hơi mím môi,liếm môi,nhìn hắn vài lần,tay ngượng nghịu,sợ hắn nhìn thấy vết thương. Hắn khắp người toả ra luồng sát khí lạnh lẽo,tay dùng dĩa dâm dâm miếng gà khiến nó nổi da gà. Khẽ nhìn hắn rồi sợ hãi nhìn xuống,ngoan ngoãn ngồi ăn. Hắn hừ lạnh,cả người ngả vào ghế,đưa mắt nhìn nó. Phải chỉnh lại nó thôi.. Lúc nào cũng phải ngoan ngoan thành thật với hắn.. Có biết một vết thương nhỏ của nó cũng sẽ làm hắn đau lòng nhưng nó dấu diếm hắn,lòng hắn còn đau đớn gấp trăm nghìn lần. Là sợ hắn lo lắng,hay vốn dĩ trong lòng nó,không có hắn đây...Yêu thương nhiều nhưng chiều chuộng quá sẽ sinh hư..Nó tuy rất thích ăn kem nhưng hắn bắt ăn nhiều kem thế,nó không chịu được. Đúng là đại ác nhân,nó không dám lên tiếng vì biết có lẽ hắn đang giận. Nhưng hành nó thế này...Hic hic.. Ai cũng liếc nhìn nó,lần đầu tiên ra đường mà fans không dám hó hé gì ... Các fans bé bỏng dõi theo nó,từng bước chân chập choạng như muốn té ngã. -Oppa,em không thay nổi nữa..-Dù là toàn đồ nó thích nhưng thay đi thay lại,nó sức cùng lực kiệt mất. -Thay đi.-Hắn lạnh giọng,đây là số ít để chỉnh em đó... -Ngậm lấy. Nó chưa kịp nói gì,hắn nhét vào miệng nó một miệng kẹo gừng. Vì sợ nó bị đau họng vì ăn nhiều kem. Nó nhận được tin nhắn của Joon,dùng sức cuối cùng nhắn tin lại. 9h tối,hắn mới tha cho nó. Tay xách đồ bỏ vào cốp xe,khẽ cười: -Lên xe đi. -Không .-Nó gắt lên,chắc chắn lại hành nó gì đây. -Ngoan. -Hắn ôm nó.-Đừng hờn giận.. -Hức..Hức..-Nó không chịu nổi nữa liền khóc lên. -Tại sao lại giấu ông xã? Có biết ông xã rất đau lòng không? Đừng khóc..Là em không coi ông xã trong lòng hay sao?-Hắn vỗ về nó. -Hức.. Em sợ..anh sẽ hại Hạ Chi..Em sợ anh đắc tội với nhà họ Hạ...-Nó thút thít. Nhà họ Hạ thế lực tam đời,đắc tội vào thì sẽ không hay đâu.. -Ông xã không sợ,mau gọi ông xã đi..-Hắn gắt gao ôm nó,hoá ra nó lo cho hắn,vì nó biết nó chính là hoa tâm của hắn,sợ hắn kích động sẽ tìm cách trả thù.. -Ông xã...-Nó nấc lên. Đột nhiên,nó bị kéo vào một vòng tay khác. Hắn giận dữ nhìn Joon. Nó chớp mắt nhìn,miệng thốt lên: -Joon lão đại,sao.. -Mau đi..Em quên em phải có show hay sao hả?-Joon nhìn hắn,hai ánh mắt chạm nhau,lạnh lẽo. Nó bị Joon kéo đi mà không kịp ú ớ. Hắn nhíu mày,lôi ra một điếu thuốc hút,ánh mắt lạnh lẽo. Chết tiệt.. Nếu biết nó có lịch diễn,hắn sẽ không hành nó như vậy. Đau lòng.. Quá đau lòng.. Đưa chân di di điếu thuốc,hắn mở cửa xe lái đi. Hôm nay,nó có lịch diễn,rất nhiều người mong chờ. Sunshine lo lắng nhìn nó,nó nháy mắt bước ra,hoà cùng với mọi người nhưng ai cũng nhận ra trong bước nhảy của nó không còn sự bốc cháy nữa,có chút mệt mỏi. Lo lắng... Còn thấy khi kết thúc bài,Joon đã chạy tới đỡ nó vào trong ,không như mọi hôm,nó sẽ giao lưu tới đêm.. -Liệu có phải ở Idol,Tâm Nhi của chúng ta bị ức hiếp không nhỉ? -Hôm nay,chị ấy mệt thế mà còn tới.. -Huhu... Sunshine được Joon chở về chung cứ,trước con hẻm nhỏ,Joon có nhìn thấy chiếc xe hắn đang đậu. Không hiểu sao Joon tham lam muốn giành nó về phía mình. Đợi Sunshine vào trong,Joon mới mở cửa cho nó bước ra. Cố tình cho hắn thấy hành động âu yếm vuốt tóc nó. -Lo ngủ đi nha. -Em biết rồi mà.-Nó chun mũi,tay gãi gãi đầu. Joon rời đi,ánh mắt còn nhìn lại một lần nữa. Nó đưa tay xoa xoa người,định bước vào. Bíp bíp Nó dừng lại,đưa mắt nhìn chiếc siêu xe kia.Hắn mở cửa bước ra,khẽ cười. -Vào đi.-Hắn có nhìn thấy cảnh lúc nãy qua gương chiếu hậu,có chút ghen ghét. Mẹ kiếp,từ giờ hắn nhất nhất bên nó không rời.. Theo sau nó còn vô vàn vệ tinh.. -Ừ.-Nó gật đầu,bước vào trong xe ngồi. -Bà xã,em ăn đi.-Hắn hơi cười,tay đặt hộp pizza . -Cảm ơn oppa .-Nó cười,đưa tay ra cầm nĩa ăn. -Không được,tay bà xã đang đau phải không? Anh đút cho ăn.-Hắn dành lấy cái nĩa,cắt từng miếng đút cho nó. Nó cười tít mắt,đây có phải ông xã đang chuộc lỗi không hả? Nó đau tay trái chứ có phải tay phải đâu.. Xì.. -Lạnh không hả?-Hắn đưa tay vuốt tóc nó qua một bên,tay với lấy chiếc chăn ở đằng sau,đắp cho nó. -Đắp chung đi. Oppa cũng lạnh mà.-Nó kéo chăn đắp cho nó. -Bà xã,xem film không?-Hắn thật ra là chuẩn bị hết rồi,nháy mắt với nó,tay đặt laptop lên thành,mở bộ film mà nó thích. Tay đưa nó một ly cà phê nóng,bản thân cũng uống một ly. -Hì..-Nó khẽ cười,đưa tay nắm lấy tay hắn,chăm chú xem film. -Bà xã,xin lỗi em..-Hắn hơi cúi đầu. -Không sao. Em lại sợ oppa muốn bỏ rơi em.. Khuôn mặt lạnh lùng đó,thật làm em sợ hãi..-Nó hơi chu miệng. -Ông xã sẽ không bỏ rơi bà xã đâu?-Hắn vội vàng. -Thật sao?-Nhìn sự hấp tấp vì sợ nó hiểu lầm,nó khẽ bật cười. -Thật mà, ông xã thì không có ý định bỏ em đâu, dưng mà em bị thương thì ông xã lo lắm.-Hắn hôn nhẹ lên tay nó,khẽ cười.-Với lại ông xã cũng lo lắng? -Tại sao lại phải lo?-Nó bĩu môi. -Vì em xinh đẹp.-Phải rồi,nó có rất nhiều vệ tinh theo đuổi mà. -Xinh đẹp cũng là điều đáng phải đề phòng à?-Nó bật cười. -Ừ, ông xã sợ lắm, vì nếu thả em ra là sẽ mất ngay, ông xã biết là có một hàng dài rất dài các thanh niên chờ đợi em gật đầu. -Oppa không tin em à? - Nó thở dài. -Có tin nhưng vẫn sợ, đó là nỗi sợ cố hữu của một thằng đàn ông khi có người yêu xinh đẹp, thưa em.-Hắn véo yêu mũi nó. -Oppa chẳng có gì phải sợ cả, bởi nếu em muốn bỏ đi, thì em đã đi từ lâu rồi. Và oppa biết đấy, em không muốn bị sở hữu. Sở hữu trong tình yêu là thứ thuốc độc giết chết tất cả những gì đẹp đẽ nhất: Những lời nói, Những ân cần, lãng mạn. Cả sự tự do nữa.-Nó khẽ cười. -Ông xã chỉ nói đùa thôi.-Hắn bật cười,đưa tay kéo nó tựa vào vai mình. -Hay để em làm cho mình xấu xí đi nhé. Cho oppa yên tâm?-Nó ngước nhìn lên,ánh mắt mười phần thì chín phần trêu chọc. -Hâm à, ai cần bà xã làm thế?-Hắn bật cười. -Em sẽ rạch hai đường ngang mặt, thế là xong. - Nó đưa tay làm động tác, chun mũi lại. -Thôi đừng nói nữa, ông xã luôn muốn em xinh đẹp mà, như bây giờ, thật đấy. -... Em chỉ sợ em mà xấu xí đi rồi, kiểu gì oppa cũng bỏ em. Oppa biết đấy: Con trai yêu bằng mắt.-Nó chu miệng,tay đung đưa trong tay hắn. -Có thể lắm - Hắn bật cười. -Đấy oppa thấy mình mâu thuẫn chưa?- Nàng đưa tay đánh vào ngực hắn thùm thụp sau đó lại cười khoái trá. - Em mới là người phải sợ, chỉ cần em xấu, oppa sẽ bỏ đi, oppa vừa nói rồi đấy. Cho nên em sẽ phải luôn xinh đẹp. Phải cho lũ con trai khác thèm khát. Có như thế anh mới sợ và lúc nào cũng phải chiều em, không thể bỏ em. Oppa sẽ sống trong lo lắng đến hết đời.Hahaha -Đồng ý, thưa tiểu thư.-Hắn hôn nhẹ lên môi nó. -Ư..Nhưng trả lời em đi, về già mình sẽ làm gì?-Nó ngước lên nhìn hắn. -Ngay bây giờ à? - Hắn vén tóc nàng vương lên mắt - Để anh suy nghĩ tý -Chúng ta mua một căn nhà nhỏ ở vùng quê yên tĩnh, có không khí trong lành. Nhà có mảnh vườn xinh, nuôi mấy con gà, vài con chó, đặc biệt sẽ có lũ mèo cho em chăm, anh sẽ chụp ảnh lúc nó nằm dài trên mái nhà phơi nắng. Rồi mình sẽ mở một hiệu sách cũ, anh mang tất cả đống sách anh đang có này đem bán, em sẽ phải mệt đấy. Vì phải ghi nhớ hết những đầu sách mà anh có. Trong lúc chờ khách hai đứa sẽ ngồi cạnh nhau. Ai mà mắt tinh hơn sẽ đọc sách cho người còn lại. Người kia chỉ việc lắng nghe, pha ấm trà, ăn miếng bánh thôi. -Rồi em sẽ hỏi: 'Ông ơi mình còn quyển ngôn tình này không?' 'Ông ơi Remarque và Camus ông để đâu ý nhỉ?' 'Marc Levy đọc hay hơn hay Musso đọc hay hơn hả ông?' " - Nó nhắm mắt tưởng tượng - Oppa sẽ phải trả lời em cả ngày, mệt nghỉ. Hahaha -Ông xã bắt đầu thấy hơi sờ sợ rồi đấy. Hay mình bán tạp hóa cho đơn giản?-Hắn bật cười,con tiểu yêu này,đời đời kiếp kiếp,anh chính là thua hoàn toàn trong tay em.. Giàu có như hắn,cả đời hưởng không hết,vậy mà giờ đang lảm nhảm cái gì đây.. Mà từ bao giờ,miệng hắn lại trơn tru như vậy chứ... -Không, sao oppa dễ thay đổi thế? Bán sách. Đọc sách cho nhau nghe. Cửa hàng trang bị máy nghe nhạc. Khách có thể yêu cầu bài hát, còn không có khách yêu cầu mình sẽ nghe Lana Del Rey, James Blunt, Kodaline, Cold Play... cùng nhau.Có thể mang gấu bông ra cho họ ôm,đùa giỡn..- Nó rất hào hứng, nếu như hắn có bộ sưu tập sách đáng nể, thì nó có bộ sưu tập đĩa nhạc tương đương. Nhạc, là một phần không thể thiếu với nó mỗi ngày. -Bà xã đừng quên Adele, Sam Smith, Quái Vật Tý Hon. Mà thỉnh thoảng oppa có thể nghe Rock hoặc Eminem được không?-Hắn là đang thương lượng sao. -Bán sách cũ mà nghe Eminem nghe chừng không hợp lý cho lắm oppa à? - Nó ngập ngừng mất một lúc - Nhưng thôi em sẽ chiều oppa, em quên không nói với oppa, em thích phong cách rap của T.I và Nelly hơn. -Rồi chiều nào mình cũng đi dạo với nhau anh nhé, đi ngắm hoàng hôn, dậy sớm chăm lũ cây cảnh và ngắm mặt trời lên nữa.
.................
Giọng nó cứ thoảng mãi bên tai. Hắn nhắm mắt lại và tưởng tượng. Tương lai quả là một thứ gì đó xa vời lắm, những giấc mơ cũng vậy cứ lạ lùng và huyễn hoặc gì đâu. Nhưng hắn biết nó mơ ước như vậy thật. Nhìn vào mắt nó,hắn biết nó không nói dối. Đó là hy vọng, là tình yêu nó để dành.Trong tim nó lúc nào cũng có một chỗ để chờ hắn ở cái bến mờ xa ấy, cũng giống như cách hắn luôn tưởng tượng ra hình ảnh hắn đứng đợi nó hàng giờ liền dưới mái hiên xưa. Và mỉm cười hạnh phúc. -Oppa ..-Nó xích gần vào tôi, tóc xanh thơm mùi của ký ức.-Em hát cho oppa nghe nha.. -Rất hân hạnh.-Hắn hôn nhẹ lên trán nó. "Well your faith was strong but you needed proof You saw her bathing on the roof Her beauty and the moonlight over through ya She tied you to her kitchen chair She broke your throne and she cut your hair And from your lips she drew the Hallelujah"
Cùng anh lắng nghe một khúc nhạc buồn em nhé, nằm lặng bên nhau trên chiếc giường buổi sớm. Chẳng làm gì cả, chỉ hai đứa lắng nghe những nỗi niềm riêng. Và tình yêu chưa bao giờ gần nhau đến thế.
Mà.
Đã bao giờ chúng ta xa nhau đâu.
Jinny nhỉ?
|