Khi Siêu Quậy Biết Yêu
|
|
Tên topic: Khi siêu quậy biết yêu.
Tác giả: Wind
Thể loại: Học đường, hài hước, hàn động, xen lẫn tình cảm.
Facebook: Caro Liberty
Ratting: Thấy là đọc.
Summary:
Một anh chàng lạnh lùng. Một cô nàng cá tính. Cả hai tình cờ gặp nhau trong những hoàn cảnh trớ trêu, nó - nữ quái đản ai ai cũng khiếp sợ, nhưng lại phải lép vế khi bên cạnh hắn. Hắn - chàng cold boy ngổ ngáo, khó tính, ghét nhất thể loại con gái xí xớn, tà lanh, nhưng lại oan gia đụng phải "cổ máy phá hoại gi động" là nó. Một trái tim hồn nhiên, một quả tim băng lãnh. Liệu tình yêu có khiến họ xích lại gần nhau, hay chỉ là một cuộc tình "say nắng" của tuổi học trò. Thế nào là girl siêu quậy? Kiểu gì là boy lạnh lùng?
Mời mọi người bước vào, "Khi siêu quậy biết yêu."
Casting:
1.Nguyên Hoàng Tuấn Dương, hắn ( Ken ) con trai tập đoàn đá quí nhất nhì thế giới - Nguyên Hoàng. Chỉ số đẹp trai miễn bàn, văn thông dụng võ, tuấn mỹ phi phàm. IQ: 220/200. Đôi khi tính tình hơi càn dở. Độ quậy: 0 nhưng khi gặp nó đã tăng level lên tới 100%. Là một cold boy chính hãng.
2.Trần Ngọc Bảo Băng, nó (Min), gia cảnh đứng đầu thế giới về mọi mặt, sở hữu một body chuẩn không cần chỉnh, đến siêu mẫu cũng phải giơ tay đầu hàng, là một hiệp nữ võ thuật xuất thần. Sử dụng thành thạo mọi loại vũ khí. Độ quậy: 200/100 . IQ: 300/200. Nàng này là một hotgirl nhá.
3.Trương Vĩnh Hoàng : (Kin) bạn thân hắn và Kan, gia đình đứng thứ 4 thế giới về kinh doanh siêu xe. Đẹp trai thì có nhưng thua hắn cả cây, là một tay sát gái chính hiệu. Giỏi teawondo, thích dùng kiếm và những vũ khí nhỏ dài. Độ quậy: 50/100. Lăng nhăng khỏi phải kể. IQ: 200/200.
4. Lý Ngọc Kỳ ( Anna) bạn thân nó và Hany, gia đình là tập đoàn Lotte, thuộc một trong những hãng thực phẩm hàng đầu địa cầu. Là cool girl dễ thương, hiền thục, nhưng khi nổi cơn thịnh nộ, ai ai đều phải tránh xa. Nàng này có tính sạch sẽ,đam mê ám khí và thích phi tiêu độc. Độ quậy: 50/100, chủ yếu đi theo nó ăn hôi là chính. IQ: 230/200
5.Dương Hàn Anh Quân, (Kan) anh em tốt của hắn và Kin, chủ nhân tương lai tập đoàn liên minh khách sạn Dương Thị lớn thứ sáu Châu Âu. Đẹp trai, tao nhã, ghét vòng vo tam quốc, ưa dùng mini dao để rạch mặt người khác, tính cách có chút tàn nhẫn. Độ quậy: 120/100 . IQ:200/200
6: Huỳnh Ngọc Hân (Hany ) bạn thân nó gia đình kinh doanh bất động sản thứ năm toàn lục địa. Cute, xinh gái, mẹ là giáo sư hóa học, từ nhỏ cô nàng đã thích chơi boom tự chế, yêu tiệt quyền đạo và đam mê hóa độc. Độ quậy: 180/100, xếp thứ hai sau nó. IQ : 260/200
Về tính cách của từng nhân vật t/g sẽ phân tích khi đọc truyện, vì đây là lần đầu viết truyện nên có gì thiếu sót mong m.n góp ý. Angella chỉ sửa thôi, lâu lâu lại viết một chap, độc giả ủng hộ nha.
Thân. Wind & Angella.
|
Chương I : Come Back Home.
Tại một lục địa xinh đẹp, tồn tại một ốc đảo lộng lẫy mang trên mình vẻ thuần khiết của thiên nhiên bao la, đẹp một cách lạ thường. Ngự trị ốc đảo ấy, là một nàng công chúa diễm lệ, khoác trên người bộ dung mạo tuyệt mĩ. Hòn đảo nằm giữa đại dương xanh biếc, xung quanh núi non chập trùng, sóng biển nổi dậy êm ả, tụ hội những tinh hoa đất trời đẹp đẽ nhất, lãng mạn nhất và oai hùng trên cả nhất nhất. Hạ tọa giữa chốn địa đàng, hoa thơm đua thắm, chim hót líu lo, không khí thanh bình, thú vật hòa hữa, nàng công chúa yên lòng say giấc, chờ đợi chàng hoàng tử của đời, cưỡi trên lưng con bạch tuấn mã, đến đánh thức nàng bằng nụ hôn tình yêu cổ tích. Tất cả tạo thành bức tranh, một bức tranh trang hoàng đầy vẻ thơ mộng. Sau bao ngày ngóng, đêm đợi, cuối cùng hoàng tử ấy cũng đến, chàng đẹp đến thần hồn điên đảo, trời quay đất cuồng. Tặng nàng một cái hôn chan chứa tình cảm, chàng đã thức tỉnh được nàng.
Bỗng dưng ...
-TRẦN NGỌC BẢO BĂNG - Và đây chính là danh ca sỡ hữu giọng nói voi kêu, kinh cá động nước , long mồm lở móng... xí lộn, là long trời lở đất mới đúng, khiến thính giả là nó giật thót màng nhĩ, lơ mơ mở mắt.
Mama giơ cái đồng hồ điểm đúng mười hai giờ trưa lên trước mặt nó, khuôn mặt hình sự, tay khẽ gõ nhẹ trên mặt đồng hồ.
- Ta cho con mười phút. Cha và ta có chuyện muốn nói. - Giọng mama thay đổi bất thường, làm nó không khỏi rùng mình run lên từng đợt. Mama vừa xuống lầu, nó ểu oải ngáp ngắn ngáp dài lết tới Washington city ( WC ), chưa đầy năm phút sau,nó xuất hiện với khuôn diện hoàn toàn mới, áo pull minion rộng thùng thình, kết hợp quần jean mài lỗ chỗ, mang đậm phong cách style đường phố, rất phong trần và vô cùng bụi bặm. Cột cao mái tóc đơn giản, nó khẽ hất phần mái ra sau. Không cần đến son phấn, khuôn mặt nó vẫn đẹp rạng ngời, mắt xanh, mũi cao, môi chúm chím, đáng yêu không tả nổi ( tình hình là đang tự sướng ), dáng người gần mét tám mỏng manh, cao dong dỏng, xứng tầm hơn cả siêu mẫu quốc tế. Chỉ bảo nhiêu đây thôi cũng đủ chứng tỏ, nó đẹp hơn những người con gái khác bội phần. Bước xuống đại sảnh chính, nó ngồi đối diện với pama, bắt đầu câu chuyện mama đề cập.
- Cha mẹ gọi con có việc gì ạ? - Nó lễ phép, nhìn pama bằng ánh mắt long lanh chớp chớp.
- Con về Việt Nam đi. - Papa hèm giọng lên tiếng.
- D..dạ? Cha... muốn con về nước? - Há hốc mồm kinh ngạc, nó lắp ba lắp bắp.
Pama nó nghiêm túc gật đầu.
- Đúng vậy. Con hãy về Việt Nam.
Phải. Nó nghe không lầm. Pama kêu nó về Việt Nam. Nhưng... lí do là gì?
- Sao con lại phải về? - Nó ngây thơ chớp đôi mắt nai tơ vô (số) tội nhìn pama như muốn tìm một lời giải thích. Mama nó đanh mặt, giọng nói thét ra lửa.
- Con còn hỏi tại sao ư? Con quên hết rồi à? Có cần cha mẹ nhắc lại tường tận để con nhớ không? Tổng chi phí xây dựng lại 64 phòng thí nghiệm là năm trăm triệu, tiền thu xếp chuyển trường 31 lần, chống khủng bố 16 căn biệt thự, đua xe, gây lộn, ăn cơm phòng tạm giam còn nhiều hơn cơm nhà, coi sở cảnh sát là phòng để ngủ. Con xem, còn cái gì con chưa đụng đến?
Sau năm giây hồi tưởng, nó hi hi ha ha nhe răng cười trừ, "âu yếm" nhìn mama nó.
- Hì hì, hình như mẹ nói thiếu, phải là 65 phòng thí nghiệm, không phải 64. Vụ khủng bố biệt thự, do nhỏ Anna làm, nào phải là con, con chỉ là kẻ chủ mưu, ... ý lộn, là người nảy ra ý tưởng mới đúng, mẹ ạ. - Ung dung chêm vào lời mama, nó tỉnh rụi như không có chuyện gì.
Mama nó tức đến xì khói đầu, hai tay cứ quờ quạng chỉ vào mặt nó rít.
- C... con...
- Không bàn cãi nữa. Bảo Băng, lên thu xếp hành lý, chín giờ máy bay sẽ đến đón. - Mặc kệ tâm trạng hỏa khí hừng hực của vợ, ông Trần lạnh giọng ra lệnh. Nó hoảng tới líu lưỡi.
- Hả? C...chín giờ? ... sao.... sao sao gấp quá vậy cha?
Mama thầm cười trong bụng, hắng giọng e hèm, uy nghi thì thầm.
- Hay là con ở lại, và ...- Vừa nói, mama vừa ngập ngừng, như thể sắp tuôn ra một tin động trời. Và quả đúng là như vậy. - Không tiền, không xe, không điện thoại, không tablet, không laptop, không yahoo, không Zalo, không Twitter, không Facebook, cấm túc một tháng và chỉ được ăn cơm với thịt kho. - Một loạt chữ không đổ ra như thác nước từ miệng mama nó, bà đếm từng ngón tay, biểu tượng cho nỗi từ "không". Nó xụ mặt, chu mỏ, phụng phịu liếc pama. Thứ khác không có, nó có thể chịu được, nhưng cấm túc nó một tháng trời không ra ngoài, vậy chẳng khác nào cầm dây thừng siết chết nó, rồi còn cái vụ "ăn cơm với thịt kho", nó ghét nhất là món đó, vừa dầu mỡ, vừa ngậy ngậy, lại còn nằm trong danh sách tiền sử ăn uống của nó, chẳng qua hồi lúc bé, vì cô giáo nấu ăn thái thịt to, lại kho chưa kĩ, hại nó ghẹn đến thiếu ô xi, từ đó tới giờ, chưa một lần nào nó đụng đũa vào món thịt kho khó chịu đấy. Đánh mất quyền lợi tự do chỉ vì từ chối về nước, thật không đáng. Với lại Hoa Kì không thiếu trường giáo dưỡng, nếu muốn cải tạo nó, ông không cần tốn tiền, tốn dầu máy bay, và tốn thời gian, papa bảo cô về, nhất định là có chuyện gì gấp nhờ cô xử lý. Bất đắc dĩ gượng gập gật đầu, nó ủ rũ cáo từ pama, lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Ước mơ chờ đợi bạch mã hoàng tử ở chốn đảo hoang của nó, sao tự nhiên lại thành ra về nước thế này? Thật không công bằng, trong mộng hạnh phúc biết bao, ngoài đời phũ phàng biết mấy. Mở laptop truy cập Facebook, nó mang theo nỗi thống khổ, reo rắc ngập trang chủ xã hội bằng một stuatus đầy bi thương và huyết lệ.
"Đắng lòng, nữ siêu quậy phải về nước."
Mười lăm phút sau, hai like duy nhất và hàng trăm comment ào ào đổ ập. Click mouse vào status, nó bắt đầu hành trình than vãn, kể lể, ỉ ôi, kêu trời gọi đất, đập nát bàn phím mới thay hôm qua.
Một màn tâm sự dàn binh bố trận. Bảo Băng nó đánh máy điên đảo.
"Tao sắp die rồi chúng bay ơi T-T"
|
Chương II : Hội Ngộ.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi trên phi cơ tư, cổ nó đau nhừ mỏi nhọc, toàn thân tê rần, mông ê một mặt, đã gắng ngủ cho bớt mệt mỏi, ai ngờ càng ngủ lại càng đau. Ngáp dài một cái đến chảy nước mắt, nó dụi dụi bờ mi óng ánh nước đọng, xoa xoa hai vai rã rời, rồi lười biếng kéo cái vali to đùng, nặng trịch, lết ra khỏi cổng hải quan sân bay Tân Sơn Nhất. Cuối cùng nó cũng trở về, đặt chân lên mảnh đất chôn rau cắt rốn, khai sinh ra nó.
6 : 00. AM... - Monday.
Tại lối ra vào sân bay, xuất hiện một thiên thần áo trắng, cô sở hữu thân hình gợi cảm, đôi chân thon dài, màu mắt xanh biếc, tóc vấn lên cao, mình mặc áo sơ mi trắng tay dài, đóng thùng cùng quần legging đen bó sát, chân đi đôi guốc bạc, nạm đầy đá cường xám. Đeo vào chiếc kính mát bản to, nó tao nhã bước đi đúng điệu người mẫu, trước hàng triệu con mắt ghen tị, tò mò xen lẫn ngưỡng mộ. Trông nó xinh đẹp chẳng khác gì cô bạn gái hồ ly Shin Min Ah của bộ phim "My girl friend is fox" sản xuất từ làng điện ảnh Hàn Quốc. Chả mấy chốc, cả sân bay đã rộ lên tiếng xì xào bàn tán về nó. Phía xa xa, hàng tá chàng trai trẻ rung rinh nước miếng nhìn nó. Vài chiếc camera bắt đầu bấm máy hoạt động. Chưa đầy hai phút sau, một loạt status ngập tràn từ Twitter đến Facebook, kèm theo hình ảnh xác thực.
"Thiên thần hạ phàm - sân bay Tân Sơn Nhất. Rốt cuộc em là ai?"
Một cô gái trẻ ghen tị cảm thán.
- Nhảm nhí, vô vị. Nhan sắc nhờ vào dao kéo, hỏi sao ác quỉ không trở thành thiên thần cho được.
Mấy bạn antifan nữ đồng ý gật gù.
Bỏ ngoài tai mọi lời dị nghị, nó ngang hiên ngực ưỡn bụng hóp, kiêu hãnh bước đi thật nhanh, tìm kiếm bóng dáng ai đó trực đón. Chiếc Lincol đen bóng đỗ xịch trước chỗ Bảo Băng đứng, cánh cửa bật mở một cách bất chợt, ra khỏi xe là một người đàn ông quá tuổi bảy mươi, tóc bạc phân nửa, mình bận âu phục cao quý. Lịch sự khom lưng cúi người, bác già nghiêm giọng nói, đủ để mình nó nghe.
- Đại tiểu thư, thứ tội vì lão đến muộn.
- Đ...đại tiểu thư? Bác là...
- Tôi là Trung quản gia, đã làm việc cho Trần gia suốt năm mươi năm nay. - Vui vẻ xách hộ vali cho nó, ngài quản gia mỉm cười hiền hậu.
Nó ngờ ngợ nheo mắt, sau đó hét ré lên.
- B...bác Trung? Là bác sao? Con, Bảo Băng đây, bác còn nhớ con chứ?
Trung quản gia đút đồ vào sau cốp, lịch thiệp mở cửa xe đằng sau, vừa giúp nó vào trong, vừa dịu dàng khàn khàn nói.
- Nhớ. Nhớ chứ. Bảo Băng đại tiểu thư, làm sao lão quên được.
Phập. Đóng nhẹ cánh cửa, ông Trung gật gù cười khan mấy tiếng. Nó chề môi, trưng ra cái bản mặt con nít đáng yêu không cưỡng nổi. Ưỡn mình, bá lên hai bờ vai bác Trung, nó nhẹ nhàng nói giọng nhỏ nhẹ, chất giọng mà từ trước tới giờ, rất hiếm khi nó bộc lộ. Vừa ẩn niềm thương nhớ, vừa ân cần dịu hiền.
- Bác Trung nè, đừng gọi cháu là đại tiểu thư nữa. Nếu không là cháu giận đấy.
- Nhưng tiểu thư ...
- Lại thế nữa rồi. Gọi cháu là Bảo Băng, bảo bối hay công chúa cũng được. Nghe đại tiểu thư, nó cứ... sượng sượng sao ý ạ. Bác nha bác, đừng kiu cháu tiểu thư này tiểu thư nọ nữa. Được không ạ? - Tì cằm vào vai quản gia già, nó nũng nịu giở chiêu chớp chớp mắt. Ngay từ nhỏ Trung quản gia đã chăm sóc nó, tình cảm nó dành cho ông chẳng khác nào cha con ruột thịt, nếu chỉ vì mười mấy năm xa cách mà bác ấy lại coi nó thay đổi, thì bác Trung đã sai lầm nặng nề. Nó vẫn là nó, một cô nhóc Bảo Băng hồn nhiên, tinh nghịch, bây giờ thêm chút quậy phá. Nó không muốn bị đem ra so sánh với lũ cô chiêu cậu ấm ỷ nhà giàu thích làm gì thì làm, thể loại người đó, là nó ghét nhất. *** 09 : 00 AM...
Trước biệt thự lớn nhất thành phố mang cái tên Angella đầy vẻ trang hoàng, ngự tại ngoại ô Sài Gòn hoang vắng, một chiếc Lincol đen đời mới tiến vào, bên ngoài là cánh cổng màu xanh ngọc bích, được thiết kế theo phong cách Paris cổ kính, xung quanh trồng đầy cau cảnh, trãi thành hai hàng dài, nằm song song đối diện nhau, như hai hàng vệ sĩ, đang nghiêm chỉnh gác cửa. Phần trong là ngôi biệt thự Angella, đồ sộ, xây dựng theo lối kiến trúc cổ Âu - Á, do một tay kiến trúc sư nổi tiếng người Mĩ William Kingston đảm nhận. Căn biệt thự này vốn là món quà mà papa tặng mama, vì bà là người dân gốc Mĩ, nên mọi thứ ở biệt thự đều được chọn theo phong cách của bà, sau này trụ sở chính công ty nhà nó chuyển về Hoa Kỳ làm ăn, cả gia đình nó đồng đều rời đi, để lại mọi việc cho Trung quản gia cai quản. Toàn bộ diện tích căn biệt thự ít nhiều cũng hơn nghìn mét vuông, bên trái có vườn hoa hồng, được trồng bởi đôi tay đảm đang của mama nó, bên phải có hồ bơi rộng, có chỗ thưởng trà và cả gara xe rất lớn. Hơn hết, nơi đây cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí trong lành, lại vô cùng thích hợp để tu dưỡng đạo đức, lần này cả pa và ma thật sự muốn giam cô vào cái lồng sắt mang tên "về nước".
Một loạt tiếng ken két chói tai vang lên từ cánh cổng đang khép lại, chiếc Lincol thắng nhẹ nhàng trước cửa biệt thự Angella. Nó lễ phép cúi chào quản gia, sau đó ba chân bốn cẳng phóng vèo lên phòng. Giờ này chắc hai nàng mèo lười kia vẫn ngủ, để xem, hai nàng còn nhớ, mình đã hứa gì không.
-----------Fash Back-------------
|
13 : 00 PM... - Sunday.
Tại stuatus buồn đời của nó.
"Đắng lòng, nữ siêu quậy phải về nước."
Hàng comment đầu tiên đến từ kẻ nặc danh có cái tên vô cùng ngầu - Anna sociu.
"SAO! Bà mà cũng đắng lòng về nước á? -_- Chuyện lạ nhỉ?!
Nó bên này tức tới sôi huyết, đấm mạnh xuống cái bàn phím, thôi rồi lượm ơi... và giao tranh quyết liệt.
Min bây - bê: "Liệu mà giữ cái mồm, coi chừng tui nhét giun nhét gián vào giờ."
Anna ngồi trước máy tính có vẻ xanh mặt, nếu người khác nói câu này, cô có thể không tin, nhưng Min chị đại đã nói, không tin không thể được.
Nàng thứ ba cười nuốt khan, ôn tồn làm nữ thần hòa bình.
Hany Kute: "Dĩ hòa vi quí, thêm một câu chi bằng bớt một câu." Ngắt lời, Hany nhanh chóng chuyển chủ đề khác, phòng chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ.
"Min, Anna, pama cũng nói, tui phải về Việt Nam."
Hai cái nick name trên màn hình Hany cùng hét.
"HẢ?"
Anna mới nảy còn sông sáo cãi lộn, giờ đã xụ mặt mếu máo.
Anna sociu: "Cùng cảnh ngộ à?" Rồi vờ chấm nước miếng... ý lộn, chấm nước mắt.
Nó bắt đầu điệu cười toe toét man rợ, gõ lạch cạch trên chiếc bàn phím biến dạng kì dị.
Min bây - bê: "Hi hi ha ha, thế là thế giới của tui không còn cô độc nữa roài. :3 Mấy bà đúng là chị em tốt. Cho hỏi, nhiêu giờ nhị vị tiểu thư tung cánh?"
Anna thở dài nhấp vào số 7. Hany có vẻ bình thản hơn, chọn luôn ô số 8. Nó lại gãi đầu xoa cằm chăm chú, có trùng hợp vậy không, tự nhiên tam nữ quái chiêu đồng loạt bị triệu về Việt Nam, chuyện này, chắc chắn có nội tình gì đây. Thần kinh còn chưa ổn định sau màn phân tích gây go, Anna lại gửi thêm một new message.
"Pama nói, tui sẽ ở nhà bà đấy, Min à."
Nó sốc tập một...
"Pama tui cũng thưa như vậy, ở nhà Min bây - bê." Hany reply tiếp lời.
Nó tiếp tục sốc tập hai... Quả là có chuyện gì không ổn. Cùng về nước, cùng ở chung nhà. Mấy phụ huynh này, muốn tam nữ quái chiêu, đập nát ngôi biệt thự Angella xinh đẹp đó sao? Chậc, chậc, vụ này thú vị à nha.
"Ok. Hai bà về trước, lo chuẩn bị đón tiếp tui cho đàng hoàng, nếu không đừng trách, Min bây - bê này vô tình." Nó rep lại một câu ranh mãnh, sau đó gập máy off lẹ. Hai bà bạn mạnh miệng đồng đáp trả.
"Ok bây - bê yêu dấu <3"
Cả ba kết thúc buổi trò chuyện sau một loạt hình trái tim đỏ thắm, biểu tượng hôn gió và tuôn trào nước mắt. -------------End Flash Back------------
Quả đúng như nó dự đoán, hai nàng mèo đang ôm nhau cuộn người ngủ ngon lành trong phòng. Nó tiến đến cái bàn, lôi ra em báo thức hình Hello kitty, vặn chuẩn giờ, và bật công tắc.
Reeenggggggg....
Chiếc đồng hồ reo lên inh ỏi, Hany quờ quạng, ôm lấy cái gối ôm, quăng vèo về phía mặt nó. Nó tức đến xì khói đầu, không nương nể bạn bè gì nữa, thẳng tay vác chiếc loa phóng thanh trong vali ra, hít một hơi thật sâu, gân cổ, sau đó hét lớn tới trời đất sạc lở.
- CÁC BÀ CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO! MƯỜI LĂM PHÚT CHO HAI NGƯỜI, NẾU KHÔNG DẬY ĐỪNG TRÁCH SAO MIN DỊU DÀNG NÀY ĐỘC ÁC.
Tuyệt giọng opera của nó vang lên mĩ miều, hù lũ bồ câu trên mái nhà sợ đến bay không nổi. Ném chiếc loa phóng thanh xuống sàn, nó tối mặt bước chân đến sofa, hậm hực vòng tay, bắt chéo hai chân, chau mày đợi mấy vị tiểu thư bê bối kia xuống lầu.
|
Chương 2 : Tiếp theo...
Nghe thấy tiếng chị đại, hai nàng mèo giật thót, thần trí tỉnh ngủ hẳn. Như vừa nhớ ra một chuyện đại sự gì đó vô cùng quan trọng, hai bà bạn bỗng ngồi ngổm dậy, ánh mắt liên tục giao nhau đầy tia phức tạp. Đúng rồi, là đi đón chị đại, nhưng đồng hồ đã điểm mười giờ hơn, vậy, Bảo Băng nó... thôi chết rồi...
Hàng loạt tiếng động vang lên làm buổi bán trưa trong căn biệt thự càng náo nhiệt hơn. Với vận tốc hàng trăm cây chuối trên giờ, Anna phi như ăn cướp vào Washington D.C, một âm thanh "Bốp" vui tai vọng xuống, hình như cửa toilet chưa mở. Cùng lúc đó Hany cũng lao tới, và trạng thái hiện giờ là cả hai đang nằm đè lên nhau, bất tỉnh nhân sự bên cánh cửa phòng toilet. Ôi tuyệt vời làm sao, xung quanh đầu hai nàng, bỗng nhiên xuất hiện một, hai, ba, bốn, năm ngôi sao lấp lánh. Anna xây xẩm đứng dậy, chân nam đá chân chiêu như kẻ vừa say rượu, Hany trông có vẻ khá khẩm hơn một chút, đầu óc tỉnh táo sau vài giây trấn an.
Đúng mười phút sau, hai người con gái với hai diện mạo khác nhau, một tóc để xõa, mình mặc váy xanh bút chì, bó sát cơ thể quyến rũ, khoe ra đường cong cuốn hút. Người còn lại nom bụi bặm hơn, nàng ta bận áo pull rộng, vai trái lệnh qua một tí, để lộ làn da trắng mịn như sữa nguyên chất, kết hợp cùng quần legging đen, tóc búi cao củ tỏi, trưng bày làn da vùng cổ non nớt, hồng hào. Trông hai cô nàng nhà ta, cứ y hệt thiên thần hạ thế, đẹp đến thần hồn liêu siêu, nghiêng chạn đổ bát.
Vừa đặt bước chân đầu tiên xuống đại sảnh chính, cả Anna và Hany đều cảm nhận được hàn khí đang bao phủ lấy căn phòng này. Nếu không dập tắt nhanh, nguy cơ có tuyết rơi trong phòng sẽ cực kỳ cao. Vẫn là Hany hiểu chuyện nhất, dựa vào độ đáng yêu, thục nữ, và tấm lòng từ bi bồ tát, nàng ta xà tới bên nó, dương lên đôi mắt to tròn long lanh ầng ậc những mảng nước lấp lánh.
- Bảo Băng à, bà vẫn khỏe mạnh chứ? Tụi tui rất rất nhớ bà.
Người ta thường bảo, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, khi nhìn vào mắt của một ai đó, ta sẽ thấy được bản tính thực sự ở họ. Biết khi nhìn vào mắt Hany nó thấy thứ gì không? Chính là sự ngây thơ vô số tội trạng, vẻ ngụy tạo cho lớp vỏ bọc hồn nhiên trong sáng. Hany là một chú cừu đáng yêu, nhưng thực chất mà nói, nàng ta chỉ là con sói già đội lốt cừu non chính hãng.
Bắt chéo chân ung dung vòng tay trước ngực, nó khẽ lườm Hany tới xuýt rách cả mắt, nàng ta run lẩy bẩy, quay qua trực chờ sự cứu viện từ Anna hổ báo. Anna nhún vai thờ ơ, sau đó tựa lưng vào ghế, bình thản như không có chuyện gì. Nó cau mày chỉ vào đống rác nằm la liệt khắp bàn, gằn giọng hét từng chữ vô cùng dịu dàng và nhỏ nhẹ.
- Đây là cách các đón tiếp đặc biệt của mấy bà đó hả?
Hany ngây ngô gãi đầu cười trừ, Anna thì có vẻ thản nhiên hơn. Họ biết tình hình chiến tranh giữa Trung Quốc và Việt Nam đang hiện hữu nguy cơ nổ ra trong tương lai không xa, nhưng có một cơn thịnh nộ còn nguy hiểm và tàn khốc gấp trăm lần chiến tranh, chuẩn bị đổ bộ từ sắc mặt đỏ gay của nó. Lần này Anna cũng hơi chặn lòng, dù gì cũng là nàng và Hany sai trước, nếu cứ tiếp tục nhìn xoáy nhau và sống trong tình cảnh này, có lẽ cả ba sẽ dẫn đến chiến tranh lạnh. Hạ mình giả tạo cùng Hany chớp chớp đôi đồng tử long lanh vô (số) tội, cả hai thi nhau dỗ ngọt.
- Cho tụi tui xin lỗi. Tụi tui biết sai rồi. Hay là thế này đi, bà muốn đi đâu đó ăn không? Bọn tui sẽ trả tiền. Coi như hành động chuộc lỗi. - Hany nũng nịu lắc lư cánh tay trái của nó.
- Đi mà.... - Anna nắm bàn tay phải đung đưa đủ dáng điệu.
Nó nheo mày nghi vấn, bụng khẽ âm thầm cười.
- Thật không?
Hany nuốt nước bọt, gượng gật đầu như một con rô bốt hỏng. Nó nhếch mép, khục khịch. Ai chứ hai cô nàng này đã quá hiểu cái bản mặt lạ thường của nó, rốt cuộc, Trần Ngọc Bảo Băng nó, là muốn cái gì?
- Vậy thì Wind of the restaurant... thẳng tiến - Buông lại một câu nhẹ tênh, nó đứng bật dậy chuẩn bị ra xe, lấp đầy khoảng trống trong cái bao tử xẹp lẹp meo mốc.
- Ôi, sắp viêm màng túi nữa rồi - Hany vừa nói vừa ngước mắt lên trời rên rỉ, khuôn mặt méo mó tới biến dạng kì dị, khóc không ra khóc, mếu không ra mếu.
Anna cũng vuốt mặt, đập đầu vào gối than vãn, tâm trạng chẳng khác Hany là bao.
- Lạy chúa! Thiên thần hút máu sắp tái xuất rồi.
Hai nàng ôm nhau, chấm nước miếng... ý lộn, chấm nước mắt, miệng liên tục phun ra những câu nguyền rủa kẻ "ăn cướp" tên Bảo Băng kia, mãi tới khi quản gia Trung lên tiếng gọi lớn, hai tiểu thư mèo mới chịu cất đi bộ mặt thê thảm, gắng gượng lết ra ngoài xe. *** Wind of the restaurant, có tên Việt là "nhà hàng của gió" vốn dĩ nổi tiếng thế giới, đạt tiêu chuẩn mười sao quốc tế. Đương nhiên những món ăn ở đây rất ngon và không hề rẻ (hình như huề vốn thì phải ), có giá lên tới cả triệu triệu đô, được danh dự xếp top một trong mười nhà hàng hấp dẫn nhất cho các cô niêu cậu ấm vung tiền thay xả nước. Đã là người trong giới thượng lưu, không ai là không biết đến nhà hàng nổi tiếng này. Nếu tam đại nữ quái đến đây thì sao nhỉ?
Sẽ có chuyện gì xảy ra? Hỏa hoạn hay nổ mìn? Chưa ai biết được điều đó, ngoài nhóm nó, Anna và Hany.
Tam đại nữ quái... chính thức tái xuất giang hồ ... tại Việt Nam thân yêu.
End chap 2
|