Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối
|
|
Chương 9: Sợ Dây Chuyền
Khi khoảng cách giữa nó và hắn chỉ còn vẻn vẹn mấy xen-ti-mét, tình hình bây giờ vô cùng gay cấn, còn gay cấn hồi hộp hơn xem phim MA nữa, bỗng...
"Cứu cứu... có ai không cứu tôi với." Tiếng kêu cứu vang lên, tất cả mọi hoạt động của nhóm đều dừng lại, kể cả nó và hắn. Thiên Châu thầm cảm ơn tiếng kêu cứu kia, nếu không biết Vũ Phong sẽ làm gì mình! Rồi mọi người đồng loạt chạy về phía bờ suối gần đó.
...Tùm...
Nó nhanh chân hơn nhảy xuống suối vớt người đang chới với kêu cứu dưới kia, Thiên Bảo cũng nhảy xuống, bơi lại chỗ nó đang cố gắng đưa Như Kì vào bờ. - Thiên Châu để anh đưa cô ấy lên cho. - Dạ, chị ấy không sao chứ anh? Nó nhìn Thư Kì đang trắng mặt vì sợ cộng uống nước khá nhiều kia, lo lắng hỏi Thiên Nam. - Em mau lên thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh, để anh Bảo đưa cô ấy vào trong lều trước. Thư Kì không sao đâu. Thiên Nam thấy đồ nó đã ướt sũng, sợ nó bị cảm nên bảo nó đi thay quần áo. "Để anh cùng Tuấn Kiệt vào xem Như Kì có làm sao không" Nói rồi Thiên Nam bước vào lều, theo sau là Tuấn Kiệt. Lắc đầu nhìn theo bóng hai người họ, chuẩn bị đi vào thì bất giác, một cảm giác lạ dâng lên, theo phản xạ nó đưa tay sờ vào cổ thì hốt hoảng khi không thấy sợi dây chuyền đâu, nhìn khắp nơi, cả chỗ nó đang đứng nhưng vẫn không thấy. Chắc chắn nó chỉ rơi đâu đây thôi vì lúc nãy còn thấy mà, đưa mắt nhìn ra bờ suối nó không chần chừ liền nhảy xuống tìm... - Cô đang làm cái quái gì vậy? Thấy nó cứ loay hoay nhìn trên bờ, rồi chuẩn bị nhảy xuống suối, hắn sợ nó nghĩ quẩn nên lao xuống lôi nó lên quát một câu làm nó giật hết cả mình. Mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, giờ trong lòng nó như lửa đốt, nó lao xuống tìm tiếp nhưng bị hắn giật tay trở lại. - Cô đang tìm cái này? Hắn đưa sợi dây chuyền ra trước mặt nó. Làm nó vui mừng không thôi, vội vào kéo tay hắn lại hỏi, rồi với tay giật lại, nhưng hắn đã nhanh tay thu về. Đó là một sợi dây chuyền có đính đá ruby, bề ngoài tuy đơn giản nhưng nhìn kĩ thì nó rất có giá trị, màu xanh nước biển nhạt kiêu sa, sang trọng vô cùng. Nó cũng chính là di vật của mẹ để lại cho nó nên nó quý hơn cả mạng sống của bản thân. Năm nó học lớp 4 một bạn nam trong lớp thấy sợi dây chuyền của nó đẹp thì giật lấy mang ra đùa giỡn, sau một hồi giằn co, sợi dây chuyền đứt làm hai. Tên nam sinh ấy thấy vậy cười nhếch mép, quăng sợi dây chuyền xuống đất, kèm theo câu nói điêu ngoa, khinh thường nói: "Nhìn cũng đẹp... hoá ra lại là đồ dởm". Nó đứng trân trân nhìn sợi dây, tay nắm chặt lại, sau đó xông vào đánh nhau với tên đó một trận, kết quả bị cô giáo phạt đứng ở cửa. Lúc ba đón về nó đã khóc mấy ngày dù đã được ba nó cho đi nối lại." - Anh... anh nhặt được nó ở đâu vậy? Trả cho tôi! - Không! Hắn nhìn nó khẳng định, ai hắn cũng không thèm lấy, và nếu có nhặt được cũng sẽ trả lại nhưng riêng hắn nó quyết không trả để cho nó bài học. - Anh Phong đẹp trai, phong độ, anh hãy trả sợi dây chuyền cho em nhé… Doạ nạt, đe doạ không thành, nó đành xuống nước hạ giọng năn nỉ hắn. Trong lòng thì thầm phục mình quá trời quá đất, giọng nói thì ngọt hơn mía… da gà da vịt nổi hết! Thiên Châu ngoan hiền mắt chớp chớp rất ư là dễ thương, rất dễ làm người khác cảm động, mũi lòng. Nghe cái giọng của nó làm hắn nổi da gà, thà nó đanh đá nổi khùng lên còn dễ nghe hơn là ăn nói thục nữ dịu dàng, đúng là có chút không quen. Hắn nhếch mép, nở nụ cười bán nguyệt khinh khỉnh nhìn nó nói: - Cô không phải giả dạng con gái nhà lành đi lừa người khác đâu, hiện nguyên hình còn dễ nhìn hơn. Hắn định trả cho nó rồi nhưng vì cái chuyện lúc nãy nên không thể trả được. (T/g: Thù giai gớm, nhưng em thích *hắc hắc*) - Vậy anh muốn gì hả? Hết sức chịu đựng, nó thét lên. - Tôi muốn... Hắn ghé sát mặt nó, làm cái vẻ lấp lửng nói. Nó xanh mặt, trong đầu liên tưởng suy nghĩ đến cảnh mà trong phim kinh dị thường xem, hắn cho nó một trận nhừ tử rồi cầm súng lên chìa vào đầu và… ôi không nghĩ đến lại rùng mình rồi nó còn yêu đời lắm chưa muốn chết. (Xem phim nhiều quá bị ảo tưởng rồi!) Không phải vì chuyện lúc nãy mà hắn muốn giết nó cho hả giận chứ? Vừa nghĩ nó vừa lấy tay ôm mình, như thể sợ nó ăn thịt mình ngay lập tức vậy. - Anh làm gì thế hả? Thấy hắn sờ vào đầu mình nó thét lên. Hắn phì cười trước hành động đáng yêu của nó, không biết trong đầu nó chứa gì? Lúc thì ranh ma bướng bỉnh, lúc thì... haiz như lúc này chẳng hạn, khuôn mặt ngây thơ vô số tội, tâm hồn thì suy nghĩ linh tinh. Nhìn hắn cười mà nó bất động “Trời đất! Tảng băng kia mà cũng biết cười sao? Không thể tin được! Rồi nó nhéo mình một cái thật đau, để xem thử mình có nhìn nhầm hay không. Á… là thật không phải mơ nha. Thiên Châu lại đơ hình mất mấy dây, trân trối nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đi rồi nhìn lại, thầm nghĩ đây có phải là Vũ Phong lạnh lùng không? Sao cái tảng băng di động đó mà cũng biết cười thật là chuyện lạ! Thà nói trái đất đứng yên còn dễ nghe hơn. Hay tên này là giả mạo? - Cô lại lên cơn gì nữa vậy? Thấy nó nhìn mình chăm chú như nghiên cứu chuột bạch, hắn có chút mất tự nhiên, sờ vào đầu nó hỏi. - Người lên cơn mà là anh mới phải, tự dưng cười như tên điên trốn trại Bây giờ hắn mới biết mình bị hớ… mà nó vừa nói cái gì? hắn vừa cười sao trước mặt nó sao? (T/g: Bó tay, bó chân trước đôi này, anh này làm như mình là người ngoài hành tinh không bằng, người thì ai chã biết cười…)
- Này anh làm sao thế? Lại đến lượt nó huơ huơ trước mặt hắn. Nó còn nghĩ hắn bị trúng tà, tự nhiên đang cười cười lại im lặng. - À không có gì, cô không muốn lấy lại sợi gì chuyền nữa à? Hắn lãng tránh câu hỏi của nó bằng cách đưa ra đề tài sợi dây chuyền. - Ai nói tôi không muốn, vậy anh muốn gì nói mau đi? - Tôi muốn cô làm ô sin của tôi đến cuối năm. Cho cô biết hậu quả khi động vào Vũ Phong tôi là thế nào, con nhỏ rắc rối! - Hắn thầm nghĩ. Vũ Phong vừa nói ra, nó đã hét toáng lên. Hừ... tên này nghĩ gì thế không biết? Đường đường là tiểu thư nhà gia tộc giàu có, không phải làm gì mà hắn giám bắt nó làm ô sin, miễn đi! - Tôi không đồng ý! Nó quả quyết, giọng chắt nịch. Thà đi đánh nhau còn dễ hơn là làm ô sin cho hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày - Vậy cô cứ chịu mất sợi dây chuyền đi! Nói rồi hắn bỏ đi, được một đoạn chợt quay đầu lại nhìn nó nói: - À tôi cũng không bắt ép người quá đáng, sẽ cho cô thời gian suy nghĩ đến tuần sau... Mà cô không muốn làm ô sin thì phải làm cho tôi một việc khác, nếu tôi thấy được. Rồi Vũ Phong quay lưng bỏ đi, để nó lại một mình trong lòng tức anh ách. Đó cũng là dấu hiệu báo cho nó biết những ngày tháng sau sẽ sống không yên.
|
Chương 10: Kể Thì Kể, Sợ Gì!
Nó đứng đằng sau gốc cây, hét lớn. - Bực mình quá… Cái tên Vũ Phong khốn khiếp kia thừa nước đục thả câu, ngươi là cái tên nhân lúc người ta gặp chuyện mà lợi dụng, là cái tên cơ hội, cái đồ âm binh, thần kinh dậm phải đinh... tôi nguyền rủa anh... bla... bla bla… - Cô nói xong chưa, còn không mau vào thay áo quần đi hay muốn bị cảm. - Á… MA!!! Một cái đập vai nhẹ kèm theo một giọng nói lạnh lùng ẩn dấu tia lo lắng phía sau vang lên, làm nó giật mình lùi về sau mấy bước, vấp ngã một cú đau điếng nó thét lên. Hắn lại đỡ nó dậy, rồi cốc một cái vào đầu nó nói: - Ma cái đầu cô, còn không vào trong thay quần áo còn đứng đó mà la được. - Biết rồi! Anh đúng là âm binh. Thật ra lúc nãy hắn vào rồi nhưng không thấy nó vào vì sợ nó bị cảm, nên ra gọi thì bắt gặp cảnh tượng nó đang mắng mình xối xả. Đúng là làm ơn mắc oán.
***
Thời gian cứ trôi qua như thế, chớp mắt đã xế chiều, vài con quạ đen chao đảo trong không trung, báo hiệu điềm chẳng lành. Cả nhóm đang tích cực thu thập những cành cây khô để tối đốt lên sưởi ấm. Nói nhóm vậy thôi chứ thực ra chỉ có Tuấn Kiệt, Thiên Nam và Vũ Phong. Còn nó và Thiên Bảo vẫn đang túc trực 24/24 bên Như Kì, mặc dù cô nàng đã nói có thể tự lo được nhưng Thiên Bảo cứ khăng khăng phải ở lại chăm sóc cho cô, và vì thế Thiên Châu có cơ hội "làm biếng". Bầu trời đêm nhanh chóng bao trùm lấy khu rừng, trên trời là hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh ánh vàng. Phía dưới là đám người Thiên Châu đang mãi mê nướng thịt trên "bếp lửa bập bùng", không khí ồn ào, náo nhiệt bởi những trận cải vả, không ai nhường ai giữa nó và hắn. Còn cặp đôi Như Kì, Thiên Bảo của chúng ta thì hết sức lãng mạn, chỉ có Tuấn Kiệt và Thiên Nam "cô đơn" ngồi thu lu một góc thôi. Thiên Bảo dịu dàng nướng thịt đút cho Như Kì dưới con mắt... thèm thuồng của cả đám. - Oa, anh hai thiên vị chỉ cho chị Như Kì ăn thôi nha. Hai chơi xấu, em cũng muốn cơ! Thấy anh mình và chị Thư Kì tình cảm như vậy, nó làm bộ ghen tỵ mặt oán trách hướng Thiên Bảo làm nũng. Nghe vậy, mặt Như Kì thoáng đỏ, ngượng ngùng quay sang chỗ khác. - Em thật là... Thiên Bảo lắc đầu nhìn đứa em nghịch ngợm, nó không lúc nào mà làm cho người khác ngượng ngùng hay điên tiết lên thì mới yên tay yên chân. Tuấn Kiệt và Thiên Nam cũng chào thua với nó. Cứ chốc chốc nó lại gây sự với hắn, tiếp theo là những màn đấu khẩu có một không hai làm cả bọn phải ôm bụng cười. Nhận thấy không khí xung quanh hơi buồn chán, Tuấn Kiệt lên tiếng đề nghị: - Hay chúng ta kể chuyện ma đi. Nghe đến từ "MA" mặt Như Kì bỗng biến sắc, cô lắp bắp. - Đ... ừ... n... g... đừng kể mà…. - Đúng đó! Mọi người kể chuyện khác đi. Thiên Bảo thấy vậy vội lên tiếng bênh vực thay cho người yêu, làm mọi người lại được dịp hướng hai người nhìn với ánh mắt đầy mờ ám. - Hahaha, hoá ra chị "dâu" sợ ma. Nó nói, cố tình kéo dài chữ "ma" làm Thư Kì đang rum rúm sợ hãi trong lòng Thiên Bảo, đã sợ nay sợ hơn. Tuấn Kiệt đành đầu hàng, giải vây cho đôi tình nhân kia, lên tiếng phân chia lượt kể chuyện. - Vậy chúng ta kể chuyện khác nào! Bắt đầu từ Thiên Nam nhé! - Ok. Thiên Nam nở nụ cười bán nguyệt đúng chất sát gái, nụ cười này đã làm trái tim biết bao nàng điêu đứng, anh bắt đầu kể... "Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy, chính phủ huy động máy bay trực thăng đến đưa các bệnh nhân đến nơi an toàn. Trong chuyến bay, những người này không ngừng la hét, đập phá. Duy chỉ có một bệnh nhân nam im lặng và ngồi quan sát viên phi công. Quá bực mình vì nhóm người điên ấy, viên phi công quay sang người này và nói. - Tôi thấy anh có vẻ bình thường, anh có cách nào giúp tôi làm cho đám người phía sau im lặng một chút được không. Nếu được, tôi sẽ xin giám đốc bệnh viện cho anh xuất viện sớm. Viên phi công vừa dứt lời thì người đàn ông lập tức quay ra sau. Sau 5 phút, người ấy quay lên và quả nhiên không còn tiếng động gì phía sau: Quá ngạc nhiên, viên phi công hỏi. - Anh giỏi quá! Làm cách nào mà anh khiến cho đám người ấy ngoan ngoãn nghe lời vậy? - Có gì đâu, tôi vừa mở cửa cho tụi nó đi chơi hết rồi." -Viên Phi công:????????
Kết thúc câu chuyện cười của mình, Thiên Nam quay sang đám "khỉ" đang cười sằng sặc như xổng chuồng kia, rồi cũng cười theo. Tiếp theo đó là lượt kể của Tuấn Kiệt, Như Kì, Vũ Phong và Thiên Bảo, chỉ có nó nãy giờ làm khán giả. Thiên Bảo kết thúc câu chuyện "rùng rợn" quay sang Thiên Châu cười gian xảo, có cơ hội trả thù rồi đây. - Thiên Châu! Nãy giờ em ngồi xem nhiều rồi, hay là kể cho mọi người một câu chuyện đi. Nó ngơ ngơ chỉ vào mình, miệng há hốc, cố nuốt trôi miếng thịt còn vướng ở cổ, ho sặc sụa. - Em... em... khụ khụ... kể chuyện... khụ khụ... hả? Vũ Phong thấy thế liền rót cho nó một cốc nước, Thiên Nam thì đập đập nhẹ vào phía sau lưng nó, rồi tỉnh bơ nhìn nó, đáp gọn lỏn: - Ừm.
|
Haiz, tiêu rồi. Trong đời nó dở nhất là kể chuyện, lần này chắc "die" sớm quá, huhu. Nó bù lu bù loa, hai mắt rưng rưng, ứa lệ, nhìn sang Thiên Nam cầu cứu, mong anh rủ lòng thương tha cho nó. Vũ Phong thấy thế liền nhả thêm vài câu như kích thích sợi sợi dây "anh hùng rơm" trong nó. - Chắc là cô ta kể dở nên không dám kể! - Cái... cái gì? Còn lâu nhé. Máu nóng đã lên tới mặt, vì thế cô nàng nghịch ngợm nhà ta bỗng dưng trở thành "anh hùng tái thế" - Hừ, kể thì kể, sợ gì! Nó đứng lên lườm Vũ Phong vài cái sắc lẻm, hắng giọng bắt đầu kể... Nó ngẩm nghỉ một hồi chợt nhớ đến câu chuyện lúc sáng mà Linh Linh kể cho nó nghe. Nhìn hắn, nó đắc ý nhếch mép kiêu ngạo bắt đầu kể: "Một ngày nọ trời trong xanh nắng đẹp có anh chàng lái xe taxi rất rất đẹp trai, đẹp hơn anh *liếc mắt nhìn hắn* đang đi chợt có một vị khách đang vẫy vẫy tay bắt xe. Anh chàng kia liền dừng xe lại mời vị khách nữ kia lên xe. Nhưng nhìn vị khách nữ kia rất kì quái, cô ta mặc chiếc váy trắng tinh quá đầu gối, tay cô ta sơn hai màu trắng và đen, đặc biệt làn rất da trắng, mái tóc đen dài xoả xuống che hết gần nửa khuôn mặt trông vô cùng quái dị. Anh chàng lái xe kia thấy vậy thì hơi sợ, nhưng vì trách nhiệm nghề nghiệp nên anh vội hỏi: - Cô ơi, cô đi đến đâu? Không khí trong xe chợt trở nên căng thẳng đến kì lạ, thấy cô gái kia không trả lời anh chàng lái xe kia hỏi tiếp lần nữa. Nhưng chưa hỏi thì cô gái kia cất lời, giọng lạnh lùng. - Đường XYZ. Đi đến một đoạn đường khá vắng vẻ, thì anh chàng kia ngước đầu nhìn vào gương chiếu hậu thì anh ta chợt rùng mình, hồn sắp lên mây vì phía sau xe không có một ai hết. Anh ta sợ quá liền phanh xe gấp một cái, rồi quay đầu lại phía sau thì cô gái kia khuôn mặt với mái tóc che gần hết đang nhăn nhó nhìn anh ta. Anh ta thấy vậy khởi động xe đi tiếp. Anh kia vẫn lái xe trên đoạn đường vắng kia và len lén ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu một lần nữa, anh ta hốt hoảng tim anh ta đập liên hồi, phía sau anh ta không một bóng người. Anh ta vội phanh xe một lần nữa, phanh mạnh hơn một lần nữa." Kể đến đây nó ngước mắt đảo quanh mọi người nhìn một lượt. Thiên Nam, Thiên Bảo, Tuấn Kiệt và hắn vẫn im lặng lắng nghe nó kể, nhưng Thư Kì thì khác chị ấy đang ôm lấy cánh tay Thiên Bảo khư khư không chịu buông. - Thiên Châu, em kể tiếp đi. Tuấn Kiệt nhìn nó nói vì câu chuyện đang ở đoạn hay hấp dẫn. - Vâng! Tiếp đây, tiếp đây. "Anh chàng kia quay đầu ra phía sau nhìn thì thấy cô gái kia đang ngồi phía sau mình với khuôn mặt tức tối. Anh ta thấy khuôn mặt đó thì vô cùng sợ hãi, thế nhưng anh ta vẫn tiếp tục lái xe. Đi thêm một đoạn nữa anh ta liền quay đầu ra phía sau nhìn xem xem vì sợ hai lần trước mình nhìn nhầm, nhưng quả thật vẫn không thấy, lần này anh ta hồn đúng là lên mây, vội vàng phanh xe một cái thật nhanh làm cho cả người anh ta gần như dồn về phía trước. - Anh làm gì vậy hả? Có biết lái xe không hả? Anh ta sợ hãi quay đầu lại phía sau nhìn thấy khuôn mặt cô gái kia vô cùng tức tối, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nhìn cô gái kia, mồ hôi chảy dài trên mặt, trên áo lắp bắp xin lỗi cô gái kia. Thấy vậy cô gái kia vẫn tức tối nhìn anh ta nói: - Anh lái xe kiểu gì sao mà cứ lúc tôi buộc dây giày là phanh xe lại là sao? Thật phiền phức!" - Hì hì hết rồi ạ. Nghe đến đoạn kết, mọi người trừ hắn ôm bụng cười lăn ngã kể cả Thư Kì lúc nãy còn sợ ôm lấy Thiên Bảo mà bây giờ cũng cười ra nước mắt. - Thiên Châu, em làm chị sợ gần chết, hoá ra là truyện cười. Thư Kì nhìn nó cười cười nói. - Hìhì nhờ em kể vậy mà chị mới có cơ hội ôm tay ai kia không chịu buông á, *liếc nhì anh Thiên Bảo* chị phải cảm ơn chứ còn nói em. Nó vờ giận dỗi ôm cánh tay Thiên Nam. - Thôi đi cô nương, lớn rồi đó. Còn bày đặt làm nũng nữa. Thiên Nam vừa nói vừa nhéo chiếc mũi xinh xinh của cô em gái. Sau đó mọi người lần lượt kể truyện ma nghe trừ Thư Kì. - Trời khuya rồi chúng ta đi ngủ thôi, mai chơi tiếp. Thấy mọi người đã mệt lã và buồn ngủ hắn đưa ra đề nghị, rồi đi vào lều dựng lúc chiều nằm ngủ.
|
Chương 11: Nụ Hôn Bất Ngờ
Sau khi tất cả mọi người đã ngủ hết, nó rón rén đi thật khẹ để không đánh thức mọi người dậy rồi đi ra bờ suối cạnh đó ngồi dựa vào gốc cây ngắm trời đêm. Màn đêm phủ xuống cảnh vật xung quanh, bao trùm cả khu rừng là tiếng côn trùng râm ran kêu, một mình nó ngồi đó thư thể bị màn đêm nuốt chửng, trông nó thật nhỏ bé và cô độc. Nhặt mấy hòn đá cạnh bờ suối, nghe tiếng suối chảy róc rách nó ném những viên đá nhỏ mình nhặt được ném xuống suối. Bên kia bờ, một đàn đom đóm đang bay về phía nó thật đẹp, chúng làm sáng cả một vùng sáng rực như ánh đèn, xoá tan đi màn đêm tối. Thiên Châu nhìn đàn đom đóm đang tiến dần về phía mình, nó mỉm cười dơ tay ra thì thầm gọi bọn chúng lại, như hiểu lời nó đàn đom đóm vây xum quanh tạo nên một khung cảnh diễm ảo. Nó thích thú bắt lấy một chú đom đóm bỏ vào lòng bàn tay rồi lại trả tự do cho nó bay cùng đàn. Cũng giống nó ở một nơi lạ, không ngủ được Vũ Phong dậy và đi ra bờ suối ngồi. Ra đến nơi hắn ngẩn người khi thấy Thiên Châu đang vui đùa với đàn đom đóm trong màn đêm lặng lẽ, ánh trăng tròn toả xuống rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của nó thêm sáng ngời, tiếng cười khẽ êm dịu xua đi tiếng cô trùng cùng đêm tối tĩnh mịch, nó bây giờ rất giống một tiên nữ vì ham chơi trốn xuống hạ giới. Bước chân chậm rãi, lặng lẽ hắn bước lại gần bên nó. Cảm nhận được có người đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực, Thiên Châu liền quay đầu lại theo quán tính. Áaaaa... Vì sự xuất hiện đột ngột của hắn làm Thiên Châu giật mình lùi về phía sau. Ai ngờ, lúc lùi nó vấp phải cục đá chắn đằng sau làm nó bật ngược trở lại, hắn cũng không trở tay kịp, kết quả bị nó ngã nằm lên người. Mặt chạm mặt... Mắt chạm mắt... Mũi chạm mũi... Môi chạm môi... Thời gian như ngừng quay... Hai người bây giờ đang trong tình trạng đơ cảm xúc, không nhúch nhích động đậy, mắt chỉ biết mở to nhìn nhau...
1 phút trôi qua... Không động tĩnh! 2 phút trôi qua... Vẫn như 1 phút trước. 3 phút, 4 phút trôi qua... Chỉ nghe màn đêm hoà quyện cùng ánh trăng lung lung... Nhân vật chính vẫn chìm trong sự tĩnh mịch đến đáng sợ. Đến phút thứ 5. Thiên Châu giờ mới bừng tỉnh, tim đập liên hồi, mặt nóng ran, luống cuống tay chân từ trên người hắn ngồi dậy, miệng lắp bắp: - Tôi và anh... tôi... tôi không cố ý ngã vào anh, càng không cố ý... Ai bảo trời tối anh ra đây làm gì, còn đứng sau lưng tôi như bóng ma nữa chứ? Từ 'hôn anh' nó bị mắc ở cổ họng không thể thốt ra được, tình huống vừa rồi xảy ra quá đột ngột và bất ngờ nên... lòng nó giờ rất hỗn loạn. Thẹn quá hoá giận nó quay ngoắt thái độ ra mắng hắn, đây cũng có thể xem là cách che dấu sự ngượng ngùng. Nó không ngờ mình lại bị mất nụ "HÔN" đầu trong tình huống oái ăm như thế này, nụ hôn đầu nó để giành tặng cho người yêu tương lai nay lại làm cống phẩm miễn phí cho người mà nó không ưa. "Nguyễn Hoàng Vũ Phong, tôi hận anh, ghét anh huhu... nụ hôn đầu của tôi, mẹ ơi thế thì còn gì nữa đây? A a a a a... chúa ơi, xin hãy cho con cái lỗ con chui xuống! Hay đập đầu vào đâu mất trí nhớ cũng được! - Nó gào thét trong nội tâm." Hắn bình thường, lạnh lùng, thông minh, là thế, nhưng khi đối mặt với chuyện này thì chỉ số IQ bị tụt xuống số âm bằng chỉ số tình cảm. Mặt đỏ không kém nó là mấy, từ từ ngồi dậy phủi sạch quần áo lấy lại bộ mắt lạnh lùng nhìn nó không nói gì làm nó thêm bối rối. - Anh đừng nhìn tôi như vậy, lỗi không phải là do tôi mà do hòn đá dưới chân tôi nè! Có trách anh đi mà trách nó ấy. Nói xong nó bỏ mặc hắn ở đó và chạy vào trong. Vũ Phong muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Sờ lên môi mình còn vương chút dư vị hôn hắn bất giác nở nụ cười hiếm hoi. Đêm đó có hai người luôn sờ vào môi mình! Đêm đó có hai người thao thức, mất ngủ cả đêm!
|
Chương 12: Vì Sao Không Vui?
Sáng hôm sau mọi người thức dậy với tinh thần vui vẻ phấn chấn, riêng nó một đêm không ngủ tinh thần uể oải, thiếu sức sống, mắt đã bị biền thành gấu trúc, còn hắn thì bình thường như không có gì, vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng khó gần đó. Hôm nay mọi người quyết định đi biển cạnh biệt thự nhà hắn quậy phá. Ngồi xe 2 tiếng đồng hồi để đến biệt thự nhà hắn đối với nó chính là cực hình, xe 6 chổ ngồi nên nó được xếp ngồi với hắn làm nó ngồi không dám nhúc nhích động đậy. Miệng thì im thin thít chứ không líu lo như thường ngày, làm mọi người được một phen kinh ngạc. Thư Kì thấy Thiên Châu như thế thì quay đầu ra ghế sau vươn tay sờ đầu nó, ân cần hỏi han: - Thiên Châu, em thấy mệt ở đâu sao? - Dạ, em không sao! Nó cười gượng, miệng nói dối mà không chớp mắt. Thấy nó nói không sao Thư Kì cũng không hỏi nữa, vuốt mái tóc bù xù của nó cô mỉm cười dịu dàng nói: - Thế thì nghỉ ngơi một tí đi, đang phải gần hai tiếng chúng ta mới tới nơi. - Dạ. Nó tựa vào ghế nhắm mất lại rồi trở lại bộ dạng trầm tư, trong đầu vẫn là hình ảnh nó và hắn tối qua... Nó vừa chợp mắt được một lúc thì có người gọi, là hắn, hắn gọi nó dậy vì đã đến nơi. Ngẩn người trong dây lát, nó không nói gì cùng mọi người xuống xe, đứng trước căn biệt thự gần biển. Căn biệt thự màu xanh nước biển trang nhã không quá xa hoa nhưng cũng không mất đi sự quý phái sang trọng của nó. Bước chân dọc bờ biển nghe tiếng sóng dạt dào, cảm nhận làn nước biển mát lạnh ở dưới chân. Ngồi trên bở cát ngắm từng đợt sóng vỗ vào bờ nó vui vẻ hát bài "Hồ Ly Trắng" Chất giọng ngọt ngào cất lên hòa với sóng biển tạo nên một khúc nhạc say đắm lòng người, nó đâu biết lúc nó đi ra đây đến giờ đã có người đi theo mình, thưởng thức giọng hát trong trẻo của nó. "Bốp... bốp... bốp" Nó bất ngờ quay đầu lại nhìn người vừa vỗ tay kia, trước mật nó là một chàng trai với bộ đồ màu trắng, trông anh thật giống một thiên thần với nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt baby, đôi mắt màu nâu cuốn hút mọi ánh nhìn, sống mũi cao, làn môi mỏng, mái tóc bạch kim càng làm cho anh thêm chói mắt. Nó nhìn anh không chớp măt, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc, vội đứng dậy ôm chầm lấy anh. Nụ cười của anh càng thêm sâu nổi bật lúm má đồng tiền xinh đẹp, vòng tay ôm nó, vuốt nhẹ mái tóc dài anh cất giọng: - Thiên Châu, sao lại ở đây? - Dạ, con đi chơi với anh Bảo và anh Nam ạ. Mà sao chú lại ở dây? Không phải là chú đang ở Mĩ sao? Đẩy anh ra, nhanh tay đánh mạnh vào tay anh, nhìn anh săm soi bằng ánh mắt nghi ngờ hỏi: - Trần Hạo Nam, không phải là chú lại trốn về đấy chứ? Mỉm cười không nói gì, mậc kệ ánh mắt ai kia phát ra lửa, anh chỉ nhìn ngoài biển rồi quay lại xoa xoa đầu nó. Được dịp nó lại nổi khùng cho anh một đòn karate, biết trước nó sẽ ra tay Hạo Nam nghiêng đầu né tránh nó một cách điệu nghệ, rồi hai người đùa dỡn trên biển. Nhìn hai người một nam một nữ đang dỡn với nhau phía trước Vũ Phong nhíu mày tỏ vẻ không vui, hắn sợ nó ra ngoài một mình không an toàn nên đi ra xem, ai ngờ lại thấy cảnh này, hắn thấy không vui chút nào nhưng mặt vẫn không biến sắc, im lặng quay vào trong như không biết chuyện gì.
|