Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối
|
|
z thj nhah ra chuong moj dj tg oj
|
Chương 34: Bóng Dáng Quen Thuộc
Ba năm sau....
Cổng trường đại học T vừa vang lên tiếng chuông báo hết giờ, các học viên từ các phòng ùa ra như kiến vỡ tổ. Một mảng yên lặng lúc nãy biến mất, thay vào đó là tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi, bàn tán một vấn đề của một vị giáo sư đẹp trai nào đó hay ngày mai là ngày nghỉ thì sẽ lên kế hoạch hẹn hò với người yêu hay sẽ lên kế hoạch chinh phục cô nàng, anh chàng ở khoa A hay khoa B gì đó...vvvvv.... Đây chắc hẳn cũng không phải là đề tài xa xôi hay khác lạ với tất cả các cô cậu sinh viên dù mới hay cũ ở trường đại học. Và chắc chắn có điều trong trường không ai không ai không biết cô nàng Thiên Châu xinh đẹp sinh viên năm hai của trường là một thiên tài đích thực, cô là học trò cưng của mấy ông giáo sư dạy giỏi nhưng khó tính nhất trong trường, dù mới là sinh viên năm hai nhưng đã học gần xong chương trình đại khiến ai ai cũng kính nể. Đặc biệt Thiên Châu chưa có bạn trai lại khiến đám con trai thêm hứng thú, ấy vậy mà hàng trăm lời tỏ tình thất bại. Nhưng không có nghĩa là đám nam sinh sẽ nản chí từ bỏ, họ sẽ lấy điều đó làm động lực để chinh phục mĩ nhân. ~^O^~
Khoảng 20 phút sau các học viên ra về hết, trả lại sân trường yên tĩnh cùng tiếng lá nhẹ rơi.
- Đi cùng nhau chứ?
Thiên Châu đang đi một mình giữa sân trường thì Nam Phong từ phía sau chạy đến cắp lấy vai nó nói.
Có chút giật mình vì tan giờ đã lâu nhưng Nam Phong chưa về mà lại từ đâu chui ra làm nó sém nữa là la lên hay chính xác là cho cậu một trận no đòn. Chỉnh lại cái túi xách trên vai nó hỏi Nam Phong:
- Ừ... Nhưng sao bây giờ cậu mới về?
- Tớ chấm bài cho giúp giáo sư Khoa.
Nhắc đến Nam Phong thì trong trường này cậu cũng chính là một thiên tài hiếm có, không chỉ học giỏi khiến các giáo sư trong trường yêu quý mà cậu còn là chàng hoàng tử đẹp trai số một trong trường khiến bao cô nàng sinh viên thầm thương trộm nhớ.
- Mà hôm nay mấy anh kia không đi đón cậu à?
- Không, hôm nay tớ bảo không cần đón.
Đúng! Ngày hôm nay nó muốn ở một mình, không muốn ai quấy rầy, bởi tâm trạng không vui. Đây chắc có lẽ là ngày buồn nhất của nó, ngày mà Vũ Phong ra đi không câu từ biệt. Không biết giờ này hắn đang ở đâu, có còn nhớ con nhỏ chuyên gây rắc rối cho hắn hay không? Hay là hắn đã quên đi nó theo thời gian, chắc là như vậy, có khi tảng đá đó còn có bạn gái rồi cũng nên. ︶︿︶
- Vậy bọn mình đi đâu chơi nhé? Thấy vậy Nam Phong cũng không hỏi nhiều, cậu liền đưa ra ý kiến.
- Ok. Vậy bọn mình đi ăn phở đi, lâu lắm rồi tớ không đi.
Thiên Châu dẫn Nam Phong vào một con hẻm nhỏ, con hẻm ít ai biết đến, nó cách xa với thế giới xô bồ tấp nập ngoài kia.
Đi qua khoảng ba bốn con hẻm quanh co mà xe ô tô không thể qua được mới đến nơi.
Nhưng không phải như vậy có nghĩa là quán ăn trong này không ngon, ngược lại cái quán này nấu ăn còn ngon hơn nhà hàng cao cấp, đây cũng là quán phở này là quán gia truyền lâu đời.
- Ông ơi cháu đến rồi?
Người chưa vào đến quán nhưng cái miệng của nó đã vào đến nơi. Đây cũng là quán mà Vũ Phong đã dẫn nó đến khi hai người đi chơi về.
Mới đó mà cũng đã trôi qua ba năm rồi, thời gian đúng là nhanh thật! Hôm nay cũng là ngày tròn ba năm không có hắn bên cạnh, thế nên nó mới dẫn Nam Phong đến quán "Tĩnh".
- Cậu có vẻ hay đến đây nhỉ? ∩__∩
Nam Phong rất tinh ý để nhận ra nó là khách quen của quán, vì vừa vào đến nơi nó đã gọi lớn rất thân thiết.
- Ừ... lúc tớ rãnh.
- Cái quán này khá vắng.
- Vậy nhưng phở ở đây ngon nhất thành phố!
Kéo ghế ra ngồi xuống, Thiên Châu khẳng định. Minh chứng là ba năm nay lúc nào nó cũng đến đây ăn, cùng ông lão chủ quán nói chuyện vu vơ về Vũ Phong, ông đã kể cho nó rất nhiều về hắn và nguyên nhân vì sao hai ông cháu bọn họ quen biết nhau.
Đó là một lần, ông lão đi lấy nguyên liệu về làm phở không may bị mấy tên côn đồ đến cướp mất túi tiền, không may cho bọn chúng gặp phải Vũ Phong trên đường đi học về. Bọn cướp bị hắn đánh cho một nhừ tử vì cướp của người già. Thế nên để trả ơn Vũ Phong ông lão liền kéo hắn về quán ăn phở, nhưng phở ông lão làm rất ngon nên hắn thường xuyên ghé qua, hai ông cháu từ đó cũng trở nên rất thân thiết.
- Thiên Châu, hôm nay cháu dẫn thêm bạn à?
Thấy nó đến ông lão cười tươi bưng ra hai bát phở nóng hổi không cần nó gọi, vì ông đã đoán trước được. Ông hơi ngạc nhiên khi nó dẫn thêm Nam Phong đến, mọi lần nó chỉ đi một mình...
- Vâng, đây là bạn cháu Nam Phong, em họ của Vũ Phong.
- Chào ông, cháu là Nam Phong. Nam Phong lễ phép chào hỏi ông lão.
- À... à... hóa ra là em thằng nhóc Vũ Phong. Cũng đã ba năm nay nó chưa về rồi.
Ông cụ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, song đôi mắt ông phảng phất nét buồn mỗi khi nhắc đến hắn. Ba năm... không ngắn không dài nhưng cái tên Vũ Phong cũng đủ để lại trong lòng mọi người một vết cắt sâu, hắn được đưa ra nước ngoài nhưng không ai biết là ở nước nào. Gia đình hắn cũng giấu kín về chuyện này nên cũng không tra ra được manh mối gì.
- Hai đứa ăn ngon miệng, có gì cứ gọi ông.
Nói rồi ông cũng đi vào trong làm cho khách.
- Dạ/Vâng, bọn cháu cảm ơn ông. Thiên Châu cùng Nam Phong đồng thanh.
•••
Sau khi ăn xong, ra khỏi quán "Tĩnh" Nam Phong bảo đưa nó về nhà nhưng nó từ chối vì muốn yên tĩnh về một mình.
Nó đi qua những nơi mà Vũ Phong từng đưa nó đi chơi, nơi mà giữ lại những khoảnh khắc đáng nhớ trong lòng. Đứng trước công viên trò chơi, nơi mà lần đầu tiên nó cùng hắn đến nhưng lúc đó hắn cự tuyệt quyết không vào nơi trẻ con này.
Chuẩn bị đi lại ghế đá cạnh đó ngồi thì Thiên Châu bắt gặp một người đang đưa lưng về phía mình, tay bỏ vào túi quần, đầu đội mủ lưỡi trai anh ta chăm chú nhìn vào công viên trò chơi. Đây không phải là điều hiếm bắt gặp tại nơi này, nhưng thu hút ánh mắt nó chính là bóng lưng quen thuộc của ba năm trước.
Là anh ấy! Đúng là anh ấy rồi! Trong miệng nó nhẩm đi nhẩm lại từng đó xâu, đây không thể là nhầm lẫn được. Nó đi thật nhanh đến bên anh chàng kia xem khuôn mặt có phải là hắn không, nhưng anh ta cũng cất bước vội vào cái xe gần đó... rồi đi... ◑▂◐
|
S lạj nz. S lạj bỏ chạy
|
Tác giả viết nốt truyện đi
|
Chương 35: Là Anh, Đúng Không?
3 Nhìn bóng dáng quen thuộc dần mất hút theo bánh xe xa dần, Thiên Châu liền bắt một chiếc taxi gần đó cho đuổi theo. - Chú đuổi theo xe màu đen phía trước giúp cháu với. Ngồi trong xe mà lòng nó như lửa đốt, cầu mong người mình vừa nhìn thấy thật sự là Vũ Phong, người mà nó chờ suốt ba năm nay. Nhìn ông tài xế nó rưng rưng khẩn cầu, nó sợ đi chậm một chút sẽ không đuổi kịp xe phía trước. Ba năm trước đã không đuổi kịp, thì ba năm sau nó không muốn mình đuối bước phía sau hắn. - Chú ơi, chú cho xe chạy nhanh lên một tý nữa được không? - Chú đã chạy hết tốc độ cho phép rồi, nếu chạy nhanh chẵng những bị phạt vi phạm tốc độ mà đến lúc đó cháu cũng sẽ không đuổi kịp xe phía trước đâu! Ông tài xế nhìn nó vội vã như vậy thì ra lời giải thích hợp lí, trông nó lo lắng ông cũng đủ già để biết nó như vậy là do vấn đề tình cảm mà ra, không biết cậu thanh niên lên xe đen phía trước là gì của cô gái xinh đẹp này. Tình cảm của giới trẻ ngày nay thật phức tạp, thật khác xa với thời của ông, lắc đầu thôi nghĩ nhiều, ông chuyên tâm lái xe đúng bốn phận đuổi theo cái xe phía trước. Đi khoảng ba bốn khúc cua thì chiếc xe phía trước dừng lại ở khu "Biệt thự Hoàng gia", nơi đây không có ai mà không biết. Đây là khu biệt thự lớn nhất thành phố, nơi mà ai ai đi ngang cũng ngoái đầu lại nhìn thật lâu,... Cậu thanh niên đang dừng xe trước khu biệt thự có người chào đón cũng đủ để biết cậu ta là con nhà danh giá! Xuống xe nhìn người con trai kia nó bịt miệng lại rồi khóc nấc lên, đó là nhà hắn, vậy đó không phải hắn thì là ai! Vũ Phong đã về thật rồi, nhưng tại sao hắn không liên lạc với mọi người, để ai ai cũng trông ngóng ngày gặp lại hắn cơ chứ? - Vũ Phong. Lau khô nước mắt, chạy thật nhanh lại bên cạnh hắn nó gọi lớn. - Là anh đúng không? Chàng trai kia từ từ quay lại khi nghe có người gọi tên mình. Vẫn khuôn mặt mang nét đẹp lạnh lùng, mái tóc đen thay bằng mái tóc hung đỏ cao ngạo mà xa cách... Nhưng trông hắn bây giờ khác Vũ Phong của ba năm trước rât nhiều, hắn chững chạc của độ tuổi chàng thanh niên trưởng thành, mắt còn đeo thêm gọng kính trông rất thư sinh. Thấy nó đang đứng cách mình mấy bước, mặt còn vương lệ, chân Vũ Phong đứng bất động không nhúc nhích, thời gian như ngừng trôi... Còn Thiên Châu thấy hắn chỉ nhìn mình như vậy thì tưởng hắn không nhận ra mình nước mắt vừa lau lại chực trào. Trong thâm tâm điên cuồng gào thét "Tại sao anh không nhận ra em, chẵng lẽ bấy năm nay hắn đã quên một con nhỏ rắc rối như nó? Hay là bị hôn mê đến mất trí nhớ rồi?" ^_^|| - Thiên... Châu... Câu nói trầm lạnh của Vũ Phong vừa thốt ra như ánh bình minh tỏa sáng chiếu khắp đêm tối, nước mắt lại rơi càng nhiều, nó khóc không phải vì buồn mà chính là giọt nước mắt hạnh phúc, xúc động. Từng bước từng bước Vũ Phong đứng trước con nhóc đang nhóc đến đỏ cả mắt. - Nhóc con, gặp anh khiến em không vui hay sao mà khóc như vậy? Vuốt mái tóc nó hắ nói đùa. -Hức... không... phải... - Vậy sao em khóc? Đã biết tại sao nó khóc nhưng hắn vẫn cố giả vờ không biết hỏi lại. Thật không ngờ ba năm không gặp nó đã khác xưa nhiều, đã không còn giống cô nhóc quậy phá ngày xưa nữa. Không nói gì, nó chỉ lắc đầu rồi lắc đầu, cảm xúc kìm nén bấy lâu nó không bộc lộ cho ai giờ gặp lại hắn nó lại bộc phát hết. Ôm lấy hắn,vùi mặt vào người hắn nó chỉ khóc lớn, làm cho hắn thoáng chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh. Cánh tay to lớn ôm lấy nó, vỗ vỗ vào lưng dỗ giành đứa trẻ lớn đầu mít ướt. Thật khác xa một Thiên Châu vô tư hồn nhiênxưa, ngày xưa nhóc con này đâu có mít ước chứ? - Anh không muốn làm tâm điểm bị chú ý đâu? Người ta lại bảo anh bắt nạt em đó! Vũ Phong không muốn để nó khóc mãi đành lên tiếng khuyên ngăn, nó mà khóc một hồi nữa chắc người đi đường cùng vệ sĩ nhà hắn đang bảo vệ xung quanh biệt thự sẽ xông ra chỉ trích hắn luôn quá. #_# - Không... lỡ anh lại đi nữa thì sao? Cương quyết lắc đầu không buông, nó càng ôm hắn chặt hơn. Vũ Phong chỉ biết thở dài bó tay với nó, thật là hết nói nổi, buông hắn ra hắn cũng đâu chạy thoát đi đâu được? Thế nhưng hắn cũng không nói mặc cho nó ôm thỏa thích. - Hai người định đứng đó đến lúc nào? Chứng kiến cảnh lâm li bi đát của đôi bạn trẻ hồi lâu Tuấn Kiệt không biết từ đâu chui ra phá vỡ bầu không khí sặc mùi tình cảm. Quay đầu nhìn ra phía sau thì đám người Thiên Nam, Thiên Bảo, Nam Phong không biết đã ở đó từ bao giờ. - Các cậu đến từ lúc nào vậy? - Đủ để xem đoạn phim tình cảm của ai đó! Thiên Nam bỏ tay vào túi quần dựa lưng vào xe nghiêng đầu trả lời đầy hài hước. Thật ra thì anh cùng Thiên Bảo và Nam Phong đến đây ngay sau khi hắn nghe tin hắn về. - Cậu định cho bọn tôi đứng đây đến bao giờ? Không phải là ba năm chơi trò mất tích quên luôn bạn bè rồi chứ? Thiên Bảo lên tiếng đầy bất mãn. Buông hắn ra,Thiên Châu nhìn mọi người đầy ái ngại, giờ mới biết là mình hơi quá. - Đâu có chứ, mình có lí do riêng của mình mà. - Vậy cho bọn này vào nhà được chưa thiếu gia? - Đi vào thôi! Nói rồi Vũ Phong cùng mọi người vào nhà
***
- Tác giả thời gian qua đã đăng chương không đều khiến mn phải chờ lâu. rất xin lỗi vì sự vô tâm không có trách nhiệm của mình... tác giả hứa từ nay sẽ đăng chương đều trở lại 1 ngày 1 chương (dù hơi ngắn)
|