Món Nợ Ngọt Ngào
|
|
- Nam à, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi đảm bảo đấy.-Tôi ngồi xuống cạnh Nam, thấy ánh mắt của Nam đang nhìn chằm chằm vào đống thức ăn và bia đang để trên bàn, ánh mắt buồn rầu.
Lần này thì thực sự tôi toi đời rồi. Thật giống như một đứa lăng nhăng.
- Tôi xin lỗi, chỉ là có một số chuyện vớ vẩn thôi? Thật sự không có gì đâu. - Tôi nắm lấy cánh tay của Nam, lắc lắc giải thích. Cậu nhóc có vẻ rất buồn.
- Quỳnh à.- Nam quay lại, ôm ghì lấy tôi, vùi mặt vào hõm cổ tôi.- Tôi thật sự rất yêu em, rất rất yêu.
Giọng nói rất nhỏ, thỏ thẻ và có phần yếu ớt. Nhưng tôi biết trong giọng nói đó chứa cả một sự chân thành mà khiến cho tôi không thể nào dám làm tổn thương đến.
- Được rồi, tôi biết mà...- Tôi vòng tay sau lưng Nam, ôm lấy cậu.
- Thế nên, hãy là gì để tôi có thể tin tưởng em nhé?
Gục đầu vào bờ vai ấm ấp của Nam, ánh mắt tôi nhìn mơ hồ, cảm giác này thật là ấm áp, nhưng trên hết, chỉ tôi biết, nó không phải là tình yêu. Nhưng tôi sẽ sai khiến cảm giác này khiến nó trở thành tình yêu, dù khó đi chăng nữa.
Nam à, yên tâm nhé, cậu sẽ phải tin tưởng tôi thôi mà.
Tôi phải làm thế nào bây giờ.
|
Buổi sáng mùa đông, trời rất đẹp, tia nắng hiếm hoi giữa mùa đông rọi xuống sưởi ấm tất cả, khiến con người ta có cảm giác dễ chịu trong lòng. Riêng tôi, không cảm thấy dễ chịu một chút nào hết. Căn bản là cả một đêm không ngủ với hàng đống suy nghĩ chả ra đâu vào đâu, khiến sáng nay, tinh thần không có, thể xác cũng bèo nhèo như bánh bao nhúnng nước, xách lệ khệ chiếc cặp xách đến công ti.
Bây giờ thì đầu óc của tôi đang mù tịt rồi, mệt mỏi. Nhất định hômnay đi làm về sẽ phải về nhà, ngủ một giấc thật đã đời. Hình như, tôi bây giờ không còn là tôi nữa rồi, Lâm Vũ Quỳnh ngày trước đâu có bao giờ cảm thấy mọi việc phức tạp như thế này đâu chứ, sẽ không bao giờ thức đêm để suy nghĩ hay có tâm trạng nặng trịch như thế này. DƯờng như thời gian trôi đi, mọi thứ sẽ thay đổi vậy.
- Kít....
Tôi giật nảy mình vì chiếc xe Limo màu đỏ chói lõi bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, đỗ xịch trước mắt tôi, mém tí nữa là nghiền tôi nát tươm rồi. Bất lịch sự, mù hay sao mà không thấy tôi lù lù một đống một bãi, à nhầm, một hòn một cục thế này hả.
- Chào buổi sáng.- Giọng nói lanh lảnh từ trong xe vang ra đúng cái lúc tôi hít hơi sâu chuẩn bị nguyền rủa cái người xe đỏ trời đánh này.
Sharie trong mái tóc vàng óng mượt đặc trưng của người lai bước ra, khuôn mặt xinh xắc mà sặc mùi chảnh khiến tôi không còn văn để diễn tả nữa.
- À, chào, lâu rồi không thấy cô trong công ti.- Tôi nuốt cục tức vào bụng mỉm cười, ít nhất, quan hệ giữa hai đứa chúng tôi không còn căng thẳng như trước nữa. Với lại, Sharie không phải người xấu đến nỗi tôi cầm dao đâm chết, chỉ chảnh một tí, tiểu thư một tí, dễ thương thì nhiều tí mà thôi, kệ người ta, người ta đẹp, người ta nổi tiếng thì người ta có quyền mà.
Những người không được bằng họ mới thấy ghen tị thôi.
- Tôi là người của công chúng, đâu phải lúc nào cũng chui trong cái công ti bé tẹo này chứ.- Sharie hất tóc đầy kiêu ngạo.
Bé tẹo, toà nhà này thuộc hàng top trong cái thành phố hiện đại này rồi đấy. Thật nực cười.
- Được rồi, tôi ghen tị với cô lắm đấy..- Tôi cười hít mắt nhìn Sharie, cô nàng trẻ con hơn toi tưởng, nhưng rất dễ thương mà.
- Ghen tị? - Sharie trợn mắt nhìn tôi.- Đương nhiên, tôi là siêu sao có hàng đống người ghen tị mà, nhưng cô thì không cần đâu, tôi còn chưa ghen tị với cô nữa mà.
- Haha, cái này gọi là may mắn hay xui xẻo vì được minh tinh ghen tị, tôi không dám nhận đâu, nhưng nói tôi lí do khiến cô phải ghen tị với tôi đi.- Tôi cười, nửa đuà nửa thật.
Gì chứ, tôi đi so sánh với Sharie, không xứng đáng tí nào. Mà cho dù có xứng đáng, thì cũng chẳng có phương diện và đặc điểm gì tương đồng giữa chúng tôi để đem ra so sánh cả. Chuyện này hài hước đấy.
- Cô là con ngốc hay là gì vậy? Đương nhiên thì cô không thể nào sánh bằng tôi rồi, nhưng chính cái không bằng đó của cô khiến tôi ghen điên lên. Anh Minh đó, tại sao lại yêu cô mà khong yêu tôi cơ chứ? Thật là...hứ.- Sharie nói, tức giận nhìn tôi.
- Anh ta đâu có yêu tôi.- Tôi cười, vì điều Sharie nói quá vô lí, Minh yêu tôi à, không đời nào, nếu có,chắc là kiếp sau chăng. Mặc dù tôi rất mong là sẽ như vậy.- Tôi chắc chắn thế, ngoài việc anh ta tự nhiên nói một từ ghen gì đó với tôi và Nam, anh ta có tấy cả hà cớ gì phải ghen chứ.
- Cô thật sự là một con nhỏ ngu ngốc.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
- Này, đừng xúc phạm tôi.- Tôi tức giận.- Cô lúc nào cũng nói thế, tôi ngốc thì làm ảnh hưởng đến cuộc sống các người à.
Tôi tốt nghiệp đại học trường danh tiếng nước ngoài, thông thạo nhiều thứ tiếng khác nhau, làm nhân viên của một công ti tiếng tăm dù có đi cửa sau đi chăng nữa thì tôi cũng đã cố gắng trở thành nhân viên chính thức, tôi có công việc và tôi tự kiếm ra tiền,vì thế tôi không bị ngốc.
- Không ảnh hưởng sao? Cô hiện tại đã làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh cô rồi đấy, càng nói cô càng cho thấy sự ngu ngốc của cô mà thôi.- Sharie tức giận hét lớn, khuôn mặt xinh đẹp trông thật đáng sợ.- Cô khiến anh Minh, Nam phải chịu những sự phiền phức do cô gây ra, họ lúc nào cũng nghĩ tới cô rồi bị tổn thương...
- Cô là cái quái gì chứ mà liên quan đến chuyện của chúng tôi.
- Tôi không là cái gì, nhưng cho dù người khác chứng kiến thì cũng sẽ trách mắng cô gióng tôi thôi.
- Nhưng cô phải cho tôi biết, tôi ngu ngốc cái gì, đừng có nói những lời quá cao siêu như thế chứ.- Tôi tức giận, nói từng chữ một cách khó khăn.
- Cô ngu ngốc vì chẳng hiểu nổi mình đang muốn cái gì, cho dù có hiểu nhưng cô vẫn cứ cố chấp làm những việc khiến người khác bị tổn thương.- Sharie nhìn tôi, nói rõ từng chữ một.
Tôi nhăn nhó ôm trán mình:
- Tôi không biết cách nào để làm những việc cho đúng.
- Trái tim cô đấy, lời mách bảo từ trái tim cô. Cô còn yêu Minh không, hay cô có yêu Nam thật lòng không, cô sẽ biết hết thôi.
|
Giờ tan sở, tôi lệ khệ bê đống tài liệu nặng trịch vào nhà kho, nhưng tôi không nghĩ nhiều như thế ngoài việc cứ nhủ mình phải đi hết cái hành lang này. Từng bước từng bước nhỏ, đầu tôi đang choáng váng, tôi thật sự cần một giác ngủ, mà ngủ luôn không bao giờ tỉnh lại luôn cũng được.
Tinh tay ba, rồi tổn thương, yêu, trái tim,...mớ bòng bong cứ lượn lờ trong đầu của tôi một cách hỗn độn khiến tôi không thể biết mình sẽ bắt đầu đi từ đâu, suy nghĩ từ đây nữa.
- Này, Quỳnh....này....
Bịch....xoạt...bịch...rầm...
Tôi giật mình vì nghe thấy tiếng nói rất hảng hốt gọi tên mình, kịp lấy lại ý thức thì tôi thấy mình đang rơi, à, ngã cầu thang, vậy cũng tốt, tôi đang cần một cú đau hay đaij loại như thế, cách giải toả tốt nhất khiến tôi dễ chịu hơn. Đang chuẩn bị để tiếp đất một cú đau điếng, nhưng khi tiếp đất, tôi chẳng thấy đau gì hết, nền đất này mềm quá.
Ngó xuống dưới, khuôn mặt baby lộ ra cùng với sự đau điếng.
- Này, Nam...này, khong sao chứ.- Tôi hoảng hốt bật dậy, vỗ vỗ khuôn mặt nhắm nghiền mắt của Nam, không phải đau đến độ ngất đi rồi chứ? Chỉ là một quả tạ nặng hơn 40kg cùng một đống tài liệu đè lên thôi mà.
- Này này, cậu mở mắt ra, này...- Tình trạng ngất rất có thể xảy ra. Không thể nào, tôi lại gây hoạ nữa rồi.
- Không sao, chỉ hơi đau mà thôi, Quỳnh đừng rỗi lên thế.- Nam ôm đầu ngồi dậy, mỉm cười nhìn tôi.- Có phải Quỳnh rất lo cho tôi không?
Và ngay lập tức, cậu ngỡ ngàng vì thấy nước mắt tèm le, trên gương mặt của tôi.
- Hức hức...đương nhiên rồi, cậu khiến tôi lo lắng, cậu biết không?
Cậu là người duy nhất lo cho tôi, yêu tôi một cách thật lòng, lúc nào cũng xuất hiện bảo vệ tôi khiến tôi cảm thấy mình như là một người may mắn, nhưng tôi thì lại chẳng có gì cho cậu ngoài...lòng thương hại, đáp lại tình yêu chân thành của cậu chỉ là tình yêu giả dối mang tên thương hại, vậy mà cậu không hề hay biết và cứ thế chân thành một cách tội nghiệp.
Tôi làm sao đây, trái tim của tôi đang nói, tôi không yêu cậu, vì nó dành cho người khác mất rồi, nhưng tôi phải nói với cậu thế nào để cậu không bị tổn thương cơ chứ, tôi phải làm sao? Cậu không thể bị tổn thương được, tôi không thể khiến một con người tốt như Nam phải tổn thương vì tôi.
- Này, nín đi, Quỳnh khóc thế tôi biết làm thế nào, tôi không sao rồi mà.- Ngay lập tức Nam đưa tay lau nhữung giọt nước mắt của tôi, nhìn cậu thật khiến người ta cảm thấy tội nghiệp.
- Hức...tôi rất lo, tôi lo lắng lắm...
Không cần phải như thế, tôi quyết định rồi, tình yêu đích thực, hay lời nói từ trái tim, mặc kệ đi. Thứ Sharie gieo vào đầu tôi chỉ là mấy thức vớ vẩn của tình yêu tầm thường, tôi không cần. Cô ta chỉ là đàn em của tôi thôi, tôi mới là người quyết định tất cả, phải không?
Tình yêu chân thật, nó quá xa xỉ, mơ hồ và không có cái tác dụng gì hết, chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn gấp vạn lần mà thôi.
Nam yêu tôi, rất chân thành, sự chân thành đó khiến người ta cảm thấy tội nghiệp, nhưng đó chỉ là một định nghĩa nếu như tôi không nói và không thể hiện ra bên ngoài.
Còn Minh, anh yêu tôi à, tôi không tin, mà cho dù có yêu thật thì cũng chẳng sao hết, chính anh là người khiến tất cả mọi việc xảy ra như thế này, anh phải chấp nhận nó.
Sharie, không phải cô ta rất yêu Minh sao, thế thì làm tất cả mọi thứ để dành lấy tình yêu từ anh Minh đi.
Còn tôi, tôi yêu Minh, nhưng không thể đến với anh, tôi đã có một tình yêu mới, mặc dù nó giả tạo. Trái tim tôi vẫn luôn hướng về Minh, tôi nói mà, tôi mãi yêu anh, phải không.
Mọi chuyện cứ thế đi, bí mật sẽ mãi ở trong tôi và sẽ vĩnh viễn biến mất nếu như tôi biến mất khỏi cuộc đời này.
|
- Được rồi, không phải cô có điều gì muốn nói sao?- Minh đưa tách cafe nhỏ khói bay nghi ngút lên, nhấp một ngụm nhỏ theo cách của một ngài giám đốc tài giỏi, quyền lực.
- Không mất nhiều thời gian của anh đâu, thưa giám đốc.- Tôi xoay xoay li trà ô long trên đĩa phía trước mặt mình.
- từ bao giờ cô xưng hô khách sáo với tôi như thế. Không cần đâu, vì chúng ta đang gặp nói chuyện riêng phải không? - Anh cười, nụ cười đẹp, rất đẹp và thu hút.
Anh đi đâu cũng luôn nổi bật vì tất cả mộ yếu tố vượt trội. Khác tôi rất nhiều.
- Tôi rất yêu anh.- Tôi ngước đôi mắt kiên định lên nhìn anh đáp chắc nịch.- Đã từng.
Không chỉ là đã từ g, mà hiện tại nó đang tiếp diễn và kéo dài mãi mãi, ở một góc khuất nhỏ trong trái tim tôi.
Anh nhìn tôi, đầu hơi nghiêng, nụ cười mang tính chất mỉa mai bất cần vẫn đặt trên môi, đôi mắt màu nâu lạnh lẽo mẫn không hề tỏ chít gì biểu cảm, thờ ơ và lạnh nhạt. Anh luôn thế, chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình. Đó là điều tôi buồn, vì tôi chưa bao giờ chạm đến được tâm trạng của anh.
- Đã từng sao? Rồi sao nữa.- Anh đáp ngắn gọn. Anh quá giỏi rồi, nên chp dù điều gì xảy ra, anh cũng thấy nó tầm thường mà thôi.
- Hai chữ ghen tị anh nói tối hôm đó, tôi hiểu nó có ý nghĩa gì.- Tôi nhìn anh, rất thẳng thắn.
không gian im lặng, đáng sợ...
- Thế nên muốn mời tôi ra đây thương hại tôi sao?- Anh không nhìn tôi, nhếch môi cười khẩy.
Bỗng tôi thấy lòng đắng ngắt, anh giỏi thật, lúc nào cũng có thể khiến tâm trạng của tôi thây đổi hoàn toàn.
- Tôi không thương hại anh, tôi càng không xin lỗi anh. Vì chúng ta, trở nên như thế này, không phải do chính anh sao? - Tôi uống tách trà của mình, mùi thơm nức của li trà khiến tôi cảm thấy mình dễ chịu hơn.
Tất cat mọi chuyện, do anh cả, anh không phải rất mâu thuẫn hay sao? Đột nhiên đề nghị chia tay, rồi sau đó lại tỏ ý thích tôi, thật nực cườii. Giá như thì sao? Giá như quan hệ ngày trước của chúng tôi vẫn vô tư một cách êm đềm, thì lại là chuyện khác. Nhưng chỉ là giác như thôi, trò chơi vẫn là trò chơi, không thể cứ mãi kéo dài.
- Tôi cần một sự dứt khoát trong mối quan hệ của chúng ta, cho dù có thế nào chúng ta cũng không thể quay lại được như trước đây, phải không nào.- Tôi mỉm cười giả tạo, sự im lặng của anh thật khiến nơi này trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
- Tôi chỉ muốn nói thế thôi, cảm ơn anh, vì tất cả, xin chào. Thưa Giám Đốc.
Tôi đặt tiền phần tách trà của mònh bên cạnh tách trà của mình, lòng không cam tâm một tí nào. Không phải như thế, tôi đang nói dối, tôi không muốn mọi việc trở nên như thế này. Nhưng tôi, không đủ tư cách để nói ra như thế, tôi đứng bật dậy, cúi đầu, cảm thấy thời gian ngưng đọng khi nhìn vào anh, ánh mắt anh đang hướng một nơi vô định nào đó, nó khiến tôi run lên.
Chúng tôi cần phải kết thúc, chắc chắn là như thế, mặc dù cả tôi và anh, đều không can tâm, nhưng biết làm sao chứ? Định mệnh không cho tôi và anh là nhân vật chính của một câu chuyện tình yêu.
Tôi bỏ đi, không nói thêm lời nào, một sức mạnh nào đó rất mãnh liệt kìm bước chân của tôi lại, nhưng tôi dùng lí trí để tiếp tục bước đi, tôi cứ bước, từng bước chậm, và anh, cứ ngồi như thế, không đuổi theo tôi, khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi cứ dài thêm, dài mãi, giống như tình yêu của chúng tôi vậy, không bao giờ có điểm giao nhau.
|
Chín giờ tối thứ bảy, ngày cuối tuần hiến hoi, tôi từ chối lời rủ đi dạo phố của Nam để ở nhà vùi đầu cắm cổ vào mấy bộ phim kinh di mới sản xuất, thể loại phim tôi nghiện đến mức gần như chưa bao giờ bỏ lỡ một bộ nào. Đos là một thói quen mà tôi nghĩ là chắc tôi chẳng bao giờ có thể từ bỏ nổi.
Mà cũng thật tội nghiệp cho Nam, tôi hiểu cảm giác khi không có người yêu bên cạnh vào những ngày cuối tuần sẽ như thế nào, thật cô đơn và buồn tẻ. Nhưng biết làm sao khi mấy bộ phim kinh dị với những tình tiết gay cấn sẽ hấp dẫn tôi hơn là cuộc dạo phố giữa cái tháng 12 thời tiết lạnh run như thế này, giống một con đành đạch hơn là một đôi tình nhân dạo phố.
Nhưng sự thật khì có phần tàn nhẫn kiêm luôn cả chữ khốc liệt. Tôi gặp phải một sự cố nho nhỏ, à không, lơn lớn mới đúng chứ. Chả là thế này, tôi cắm một ít nước phích điện để khi xem phim nhỡ như buồn ngủ có cà phê nóng uống cho tỉnh táo, ai dè, vì mải mê xem thế quái nào không nghe thấy nổi tiếng hú hết ầm ĩ của phích nước sôi, thành ra không kịp rút, thế là để cho nó cháy điện khiến ổ điện nổ bành một cái, cả không gian...tối thui.
Tôi cười như một con ngố khi bác bảo vệ phang nguyên vào mặt một câu phũ phàng:
- Con gái con đứa như cháu thì chỉ có ế thôi.
Hơ, ai nói cháu ế, chỉ là vì xu thế phát triển kinh tế Việt Nam thôi.
- Bác sửa giùm cháu nhé.- Tôi chắp tay van xin.
- Hỏng nặng thế này, còn nan giải lắm, bác không giỏi về vấn đề này, mai rỗi hãy gọi điện bảo thợ đến sửa.
Chậc, đương nhiên, tôi chậc lưỡi, đi chơi thôi. Nghĩ là làm, tôi khoắc chiếc áo ám cùng chiếc khăn choàng bước xuống phố. Trời lạnh thật đấy, đúng là tháng cuối mùa đông có khác, xen lẫn vào đó là chút không khí của Noel, cảm giác đường phố thật êm ả. Tôi rúc mặt mình vào chiếc khăn choàng để cảm goác bớt lạnh lẽo, bước từng bước nhỏ trên con phố đêm cuối tuần đông vui, những nhà hàng, đồ ăn,...khiến người đi một mình như tôi trở nên thật nhỏ bé và cô đơn.
Tôi bất chợt nhớ đến, lâu lắm rồi, quá khứ cùng với nụ hôn đầu tiên của tôi, bất ngờ và đầy ngây ngô. Đồng nghĩa với đó, tôi nhớ Minh. Chúng tôi bây giờ không thể quay lại như xưa được nữa rồi, vậy anh có giống tôi, đang nhớ đến tôi như lúc này không. Điều đó không còn quan trọng nữa, bây giờ và quá khứ, không thể nào giống nhau được, chỉ có tôi, với những quá khứ mơ màng ùa đến thôi. Vì tôi là một con ngốc mà.
Không được, đừng nhớ nữa, tôi khóc rồi đây này. Nhanh chóng lau vội vã nhưng giọt nước mắt để nó không kịp chảy ra khỏi mi buông xuống đôi má, tôi rút điện thoại ra gọi cho Nam, phải rồi, hiện giờ tôi đã có một cuộc sống khác rồi, tôi có một người bạn trai tốt rồi, và tôi không thể khiến Nam bị tổ thương được.
- Tút...tút...tút...- Đầu dây bên kia vang lên những tràng kêu đáng ghét, mãi chưa thấy người nhấc máy, chắc Nam đang bận cái gì đó.
Tôi thấy sốt ruột, tôi là vậy mà, không bao giờ có thể chờ đợi ai một cách quá lâu, nhưng cái cảm giác đó nhanh chóng bay biến chỉ để lại khói khi ánh mắt tôi bỗng chốc chạm phải nơi nào đó đối diện với mặt mình.
Và tôi hiểu được thế nào gọi là sự trùng hợp vô lí mà mọi người hay nhắc rồi.
Từ quán Bar to đùng trang trí đè điện nhấp nháy rực rớ, Nam từ bên trong bước ra, tay cầm chiếc điện thoại, và áp vào tai của cậu. Sẽ chẳng lạ gì khi một câu thanh niên từ quán Bả bước ra, nhưng nếu người đó không phải là Nam bạn trai của tôi, nếu người đó không từng khẳng định với tôi là chưa đặt chân vào quán Bar một lần nào, nếu người đó nói ghét ăn mặc theo mấy kiểu cách của mấy đứa du côn...và nếu người đó không nói dối:
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
- Alo, Quỳnh hả, tôi xin lỗi, tôi vừa mới tắm xong, em gọi có gì không?
Tôi chết điếng người, giống như bị xét đánh trúng giữa trời quang, cả người không còn cảm giác gì nữa.
- Alo, Quỳnh à, em sao thế? Sao em không nói gì?- - Một lần nữa giọng nói lại vang lên bên tai, lần này, giúp tôi lấy lại được ý thức.
- Không có gì, tôi chỉ gọi đeer chúc ngủ ngon thôi.- Tôi lấy lại giọng bình thường của mình, không hiểu sao lòng đang lên một cảm giác khỏ tả.
- Thế hả? Cảm ơn em nha, tôi cũng đang tính đi ngủ đây, em cũng thé nhé, ngủ ngon.
- Ngủ ngon, bai.- Tôi đáp lại bằng một câu nói cười giả tạo.
Tôi cúp máy, ánh mắt không cảm xúc nhìn về phía Nam đang ở gần đó, cậu ấy lại bước vào quán Bar. Ha ha, chắc không phải đâu, mấy thứ vừa nảy lên trong ý nghĩ của tôit thật lố bịch, tôi không tin đâu. Tôi đang hiểu nhầm rồi, phải không?
Chân tôi như có một lực nào đó nhanh chóng, rảo bước về phía quán Bar, không phải đâu, chắc chắn không phải, Nam không phải là loại người ăn chơi, trác táng lúc nửa đêm nhu thế này, chắc là cậu ấy có việc gì đó quan trọng nên mới vào đây một cách bất đắc dĩ, hoặc không thì là tôi nhận nhầm người, thế giới này đâu thiếu những người giống nhau chứ.
Nhưng tại sao chứ? Tại sao Nam lại nói dối tôi, tôi là bạn gái của cậu ấy cơ mà, điều đó giống như động lực để tôi bước nhanh hơn.
Đằng sau cánh cửa quán Bar là một thế giới hoàn toàn khác, tách biệt hẳn ra khỏi con phố đêm yên tĩnh, ít người. Một thế giới chỉ có tiếng nhạc sập sình như đấm vào tai, những ánh đèn nhấp nháy tổn thương đến đôi mắt, hay nhưng con người đang nhảy nhót điên cuồng cùng tiếng hét hú ầm í. Tôi không phải là chưa từng vào quán Bar, chỉ là có cho tiền cũng không thể bắt tôi thích nghi nổi với cái chốn này.
Không khó để tôi nhận ra Nam ở đâu, ngồi một bàn trong quán bar ngay gần cửa ra vào, Nam đang ở đó, và tôi đã suýt có ý định đi mổ mắt vì không tin đến cái cảnh tượng mà mình nhìn đấy. Nam đang ngồi vắt chân chữ ngũ, không khác gì một công tử ăn chơi xa đoạ, hai bên là hai cô gái xinh đẹp nóng bỏng đang cứ thế vuốt ve Nam, nhưng Nam không có vẻ gì là nao tơ sợ sệt như Nam mà tôi từng biết, ngược lại, cậu ta còn rất thản nhiên ngồi hút thuốc lá và uống rượu, dáng vẻ si mê khi hai cô gái gạ gẫm bên cạnh.
Tôi biết rồi, tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tôi hít thơt thật sâu, hai tay gồng chặt lại, sau đó mỉm cười đầy khinh miệt, nhưng sỉ nhục chính mình.
Nhanh chân tiến lại, chọn một bàn gần chỗ Nam và ngồi xuống, yên tâm, Nam không dễ phát hiệt ra tôi trong cái hoàn cảnh này đâu, tôi muốn chứng khiến một chút nữa, để tôi không cảm thấy phải hối hận với hành động mình sắp làm bây giờ.
-Này, vừa nãy ai gọi mà mày phải ra tận ngoài nghe điện thoại vậy.- Một tên thanh niên ngồi cũng bàn với đó, hỏi Nam.
Cậu ta ngôi rung chân một cách vênh váo, thở ra một làn khói thuốc đầy nghệ thuật, trong ánh điện nhấp nháy, tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu ta, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ nụ cười nửa miệng đầy cợt nhả và đắc ý của cậu ta:
- À, con mồi mới, khá là thú vị.
Tôi gần như không thể tin, chính miệng Nam lại gọi tôi là một con mồi.
- Chắc là cũng phải ghê ghớm lắm mới khiến mày phải chạy ra ngoài mà nghe điện thoại nhỉ?- Cậu bạn của Nam hất mặt, cười nói.
- Ghê ghớm bình thường thôi, cô ta cũng giốnb như một con ngốc thôi. Ai đời tao chỉ giả bộ ngây thơ một tí là tin tao dễ dàng ngay. Mày không biết đâu, thật là hài hước đấy.
Tôi không tin vào tai mình vừa nghe thấy cái gì nữa, cảm giác lòng đắng ngắt...
- Thế sơ muối được gì chưa?
|