Chuyện Tình Ở Vương Quốc Vampire
|
|
Chương 17: Thiên Thần Và Hung Thần.
15 Tôi lờ mờ tỉnh dậy, trước mắt tôi là một căn phòng trang hoàng theo phong cách quý tộc. Mà điều đáng chú ý hơn là hình như tôi đã từng thấy căn phòng này lúc nào đó rồi. Nhưng tại sao tôi lại ở trong căn phòng lạ hoắc như thế này? Đây đâu phải là căn phòng của tôi? Tôi gõ gõ đầu để đủ nối liền lại kí ức. Chợt giật mình nhớ đến cảnh tượng lúc tôi sắp chết ở bờ sông ấy. Tôi đã nhớ rồi, nhớ ra mọi chuyện rồi.Vậy chẳng lẽ tôi đang ở trong phòng của Del sao? Tên hung thần tàn nhẫn. Tôi lạnh người vùng dậy khỏi giường, những vết thương nhói lên đau rát. Tôi nhìn lại trang phục trên người mình, âm ẩm, vậy là hắn chưa đụng gì đến bộ y phục của tôi. Tôi ngó nghiêng quanh căn phòng một lượt, rồi khẽ cắn môi, tôi bước nhanh đến chỗ cửa sổ gần đó. Cố sức vươn mình trèo ra bên ngoài cửa sổ chạy ra ngoài. -Phải chạy khỏi hắn càng xa càng tốt. Tôi run run tự nhủ và lê sức chạy khỏi ngôi nhà lộng lẫy kia. Tôi sợ, rất sợ, tôi sợ phải thấy con người tàn bạo đó. Trời mùa đông gió vẫn lạnh thổi buốt vào da thịt tôi. Tôi cảm thấy mình thật yếu đuối, trong vô thức, tôi bật lên tiếng gọi: -Shu… Tôi cần anh lúc này biết bao… Shu…. Người tôi nghĩ đến lúc này là Shu, chỉ Shu thôi. Tôi cần Shu lúc này biết bao nhưng tại sao tôi lại nhớ về Shu lúc này chứ? Chỉ biết có một thứ cảm xúc mơ hồ không rõ tên khi nhớ về con người đó.Nước mắt chỉ chực trào ra, tôi không ngờ Del lại tàn ác như thế. Tôi chỉ biết chạy hết sức về phía trước.
***
Del bước vào phòng của mình: -Cô tỉnh chưa? Tôi xin lỗi vì lúc chiều hơi… Nhưng Del chưa dứt câu thì đã khựng lại khi nhìn vào căn phòng trống không cùng ô cửa sổ mở toang. -Chết tiệt!-Del nghiến răng đấm mạnh vào tường, bước nhanh đến giường giật chiếc chăn lên –Còn ấm. Nói rồi Del chạy vụt nhanh ra ngoài với tốc độ nhanh của bóng ma lang thang. Vừa chạy, Del vừa cố gắng để không gào lên tàn sát mọi thứ. -Cô dám chạy trốn tôi sao? Cô dám sao? Cô ghét ta đến thế sao? Cô khiến ta phải nổi điên đến khi nào nữa đây?
Del phóng điên cuồng trong đêm tối, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Một cô gái đang chạy trong đêm, cả người cô gần như chìm trong bóng tối nhưng vẫn không giấu được vẻ run run đau đớn của cô. Từng bước chân của cô ấy loạng choạng nhưng vẫn chạy nhanh về phía trước. Del chạy chậm lại nhìn Hàn My từ xa. Không hiểu sao lúc này nhìn Hàn My như vậy cậu chỉ muốn giết chết cô ấy ngay. Tại sao bộ dạng Hàn My khiến cậu tức điên thế chứ? Đồ cứng đầu!
Del nạm chặt tay. Làn môi mỏng của cậu cắn chặt đến mức gần như bật máu. Trông cậu bây giờ chỉ còn vẻ lạnh lùng của một con quỷ. Cậu bước đến gần Hàn My, cất giọng lạnh lùng chẳng có chút biểu cảm: -Dương Hàn My…. Hàn My tái mặt giật mình nhìn ra đằng sau. -Del… Không… Hãy tha cho tôi, tôi có làm gì anh đâu… Nói rồi Hàn My hoảng sợ cố chạy thật nhanh về phía trước. Del vẫn với vẻ mặt đáng sợ, nghiến răng nhìn Hàn My đang cố gắng thoát khỏi mình: -Tôi đáng sợ đến vậy sao? -Đúng vậy… Đáng sợ lắm anh có hiểu không?Anh đừng bước đến gần tôi… Tôi xin anh đấy…. Hàn My hoảng loạn bỏ chạy. Nước mắt chảy ra, hoảng sợ khi nghĩ đến viễn cảnh nếu thêm một lần nữa bị hắn bắt được. Nhìn Hàn My như thế Del càng nổi điên hơn. Cậu cắn chặt răng chạy đến bế xốc người Hàn My lên, giọng đầy căm phẫn: -Cô xem tôi là ác quỷ sao? Cô sợ tôi đến thế sao? -Thả tôi ra, xin anh… Tôi hứa sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu anh muốn tôi sẽ trở về thế giới con người để anh không còn nhìn thấy tôi, tôi sẽ bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, thật đấy.. -Ai cho cô làm như thế? Ai cho cô biến mất khỏi cuộc sống của tôi?-Del gào lên và xốc mạnh người Hàn My, Hàn My giật mình mặt tái mét vội vàng bám chặt áo Del. -Thế thì không lẽ anh định tự tay giết tôi mới vừa lòng anh sao?-Hàn My nhắm tịt mắt, cả người run lên. Hàn My hoảng loạn đến nỗi không đủ tỉnh táo nữa. Del nhìn đăm đăm vào Hàn My, có cảm tưởng cậu có thể bóp chết cô ngay lúc này. -Cô có biết GIẾT là như thế nào không? Del gằn giọng và nhanh như cắt thả Hàn My xuống đẩy mạnh vào tường. Hàn My hỏang sợ nhìn vẻ mặt không còn gì đáng sợ hơn của Del. -Shu… Cứu tôi với! Shu ơi! Hàn My bất giác hét lên và cố gắng vùng ra khỏi Del nhưng Del đã nhanh tay nắm chặt hai tay Hàn My ấn vào tường. -Shu… Cứu em..-Hàn My nhắm tịt mắt bất lực trước sự hung bạo của Del. Shu, là Shu sao? Lúc này rồi người em nghĩ đến là hắn ta sao? Tại sao lại thế? Em muốn tôi phải nổi điên vì em hay sao? Del tức giận nghiến chặt răng, càng ép chặt Hàn My vào tường hơn. -Shu sao? Em cứ gọi đi… EM GỌI TO LÊN! –Del gào lên. Hàn My giật mình mặt trắng bệch ra.-Hắn sẽ không đến đây được… Tại sao lúc nào cũng là hắn chứ? Em chết chắc rồi… Hàn My nghe rõ tiếng rít đầy căm phẫn của hắn. -Em dựa vào cái gì mà dám khiến tôi nổi điên đến thế chứ? Em là gì mà biến tôi thành ra thế này chứ? Em đảo lộn cuộc sống của tôi, em đã xáo trộn cuộc sống của tôi rồi bây giờ em lại định bỏ trốn hay sao?-Hắn quát lên đầy phẫn nộ. Còn Hàn My thì cứ giương to mắt nhìn hắn, rốt cuộc cô đã làm gì nên tội cơ chứ. -Còn cậu dựa vào cái gì mà ức hiếp cô ấy như vậy? Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Một chàng trai bước đến, mái tóc hoàng kim khẽ xao động nổi bật. Đôi mày thanh tú toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ. Chưa bao giờ Hàn My nhìn thấy Shu lạnh lùng đến như thế, tưởng như Shu vốn dĩ là ác quỷ vậy. Shu bước nhanh đến chỗ Del. Giật mạnh Del ra và kéo Hàn My về phía mình. -Cậu tàn bạo quá rồi đấy.-Shu nắm chặt tay Hàn My ra sau lưng mình. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn sang Del- Cậu có vẻ đã mệt với cô nhóc này rồi, vậy để tôi đưa cô ấy về vậy. Nói rồi Shu bế xốc Hàn My lên và bước đi. Del nghiến răng nhìn theo, điên quá.
---
Tôi nhìn lên Shu, gương mặt Shu lúc này đã dịu lại, trở lại làm thiên thần ấm áp thường ngày như tôi từng biết. -Cảm ơn anh đã đến.. Shu nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ cười dịu dàng.
---
|
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi khẽ mở mắt nhìn mọi thứ trước mắt. Đột nhiên lồng ngực tôi gần như ngừng thở và tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Shu nằm cạnh tôi. Mặt Shu đối diện với mặt tôi rất gần. Đôi mày thanh tú khép hờ cùng hàng mi dài rung rung. Làn tóc đẹp khẽ xao động. Trông Shu lúc này người ta không thể không nghĩ đến một thiên thần, nhất là lúc ngủ thế này nhìn Shu yên bình và đẹp lạ kì, chỉ muốn ngắm mãi. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện một điểm hết sức bất thường ở đây, chẳng lẽ suốt thời gian tôi ngủ Shu nằm cạnh tôi như thế này sao? Trời ạ! Tôi gõ gõ trán mình, cắn môi và nghĩ thầm không biết khi ngủ cái bộ dạng của tôi nó ra cái thể loại gì, Shu mà thấy thì tôi chỉ còn nước mà độn thổ xuống đất ngay tại chỗ. Bà Kim khẽ mở cửa phòng bước vào, tôi định kêu lên thì bà ấy ra hiệu im lặng rồi ngoắc tay bảo tôi ra đây. Tôi bước xuống giường uể oải bước ra cạnh bà: -Gì thế bà? -Im lặng cho cậu Shu ngủ -Bà Kim nhéo một cái vào tay tôi. -Hả?-Tôi tròn mắt nhìn bà Kim, hôm nay bà ấy cảm thấy không khỏe chỗ nào hả? -Hả cái gì con bé này!-Bà Kim lấy tay cú đầu tôi-Hôm qua cậu Shu đưa con về tận nhà đấy. Shu vừa thả con xuống giường thì đột nhiên cậu ta loạng choạng rồi ngã xuống sàn, chắc cậu ấy ốm rồi. Nên ta đành.. -Nên bà đã cho cậu ta ngủ cạnh cháu hả?-Tôi gần như gào lên. -Im lặng con bé này!-Bà Kim đạp chân tôi –Cậu Shu ốm rồi nhưng vẫn cố sức đưa cháu về nhà đấy… Vì vậy đừng có trẻ con thế, bà đi nấu cháo hành đây… Tôi ngẩn người, Shu ốm rồi. Tôi bước xuống nhà vào phòng vệ sinh nhìn mình trong gương, những vết thương bám chặt cánh tay tôi không rời.
Tôi vào phòng, nhìn Shu đang ngủ ngon lành. Mặt Shu hồng lên trông đáng yêu hết chỗ nói. Tôi bật cười khẽ chạm tay lên má Shu, nóng quá. Shu sốt rồi! Tôi đang định rụt tay lại thì đột nhiên một bàn tay ấm áp đưa lên giữ lấy tay tôi. Shu lờ mờ mở mắt, đưa đôi mắt cẩm thạch hút hồn nhìn sang tôi. Làn môi Shu nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Tôi giật mình lắp bắp: -Shu… Tỉnh…Shu… anh… Shu mỉm cười rồi kéo mạnh tay tôi làm tôi bất ngờ mất đà ngã ập xuống người Shu. -Anh…-Tôi trợn tròn mắt nhìn Shu. Shu khép mắt lại, hàng mi rung rung, tay Shu vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Gần quá… Gần.. -Này, tim em đang đập nhanh đúng không?-Shu cất tiếng nhưng vẫn nhắm nghiền mắt. Tôi lúng túng bật dậy: -Làm gì có! Nhưng Shu chỉ mỉm cười rồi lại với tay kéo ập tôi xuống thêm lần nữa. -Tôi không cho em đi đâu hết, em phải ở cạnh tôi… Shu cất giọng trầm ấm. Làn môi khẽ cười đẹp đến mức tôi phải choáng. Dễ thương quá! Chợt tôi chợt khựng lại khi thấy mồ hôi trên mặt Shu bắt đầu túa ra. Tôi giật mình đưa tay còn lại chạm nhẹ lên trán Shu và có chút hoảng hốt khi thấy sức nóng từ đó. -Trời ạ! Tôi kêu lên và bật dậy, Shu luội hẳn đi. Tôi vội vàng chạy xuống nhà lấy khăn và đắp lên vùng trán cho Shu. -Trời ạ sao lại ốm đến mức này? Tôi lẩm bẩm. Nhìn Shu như thế này chợt cảm thấy bình yên đến lạ.
***
Nếu có thể tôi chỉ muốn được bên em như thế này… Nhìn em lo lắng cho tôi… Chăm sóc cho tôi… Và có thể nắm lấy bàn tay của em mãi mãi….
***
-Này, dậy đi…-Một giọng nói ấm áp vang lên. Tôi mở mắt, Shu đang đứng ở trước mặt tôi ở nụ cười đẹp rạng rỡ. Trời, tôi lại ngủ nữa sao? Tôi gãi gãi đầu lúng túng bật dậy như chiếc lò xo, vội hỏi: -Anh đã khỏe chưa? Shu nhún vai cười rạng rỡ, lúm đồng tiền in sâu bên má Shu. -Khỏe như chưa từng bị bệnh. Tôi là vam thuần có khả năng tự chữa cho mình mà huống gì chỉ sốt thông thường. Tôi gục gặc đầu cười hề hề như một con ngố. Shu chỉ bật cười rồi ngồi xuống giường. -Chịu em luôn, ngồi trên ghế mà cũng ngủ được. Tôi giật mình chỉ ước có cái lỗ cho tôi độn thổ ngay, nhưng tôi vẫn cố cứng giọng vặc lại: -Gì chứ? Tôi buồn ngủ thì tôi ngủ thôi. Cái giường thì anh nằm rồi còn gì! May cho anh là lúc đó tôi kịp ngăn mình lại không leo lên giường ngủ cạnh anh đấy! -Ô, thì ra em muốn được ở cạnh tôi hả?-Mắt Shu chợt sáng lên và khóe miệng mỉm cười . Tôi giật mình, đúng là cái miệng hại cái thân. -Không… Không phải vậy… Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Shu đã đứng bật dậy bước nhanh đến chỗ tôi đang ngồi và nhanh như cắt kéo tôi ngã ập xuống giường. -Ui da…-Tôi lêu lên xoa xoa đầu và suýt sặc khi nhìn thấy Shu nằm xuống ngay cạnh tôi, “chiêm ngưỡng” tận cảnh màn “đập mũi xuống giường” đầy ngoạn mục của tôi. -Vậy thì em cứ nằm cạnh tôi thế đi. -Shu cười hiền -Không phải em muốn vậy sao? -Anh đang đùa đấy à?-Tôi giật mình bật dậy khỏi giường co cẳng định chạy ra khỏi phòng thì nhanh như cắt Shu đã chạm cửa nhanh hơn tôi và chắn nó lại bằng bàn tay giữ lấy cửa từ đằng sau tôi. -Vội vàng gì chứ? Tôi không cho em đi đâu cả..-Shu nhếch miệng cười. Tôi một phút sững lại khi bắt gặp vẻ đáng yêu trên gương mặt Shu.–Tôi phải phạt em vì dám khiến tôi lo lắng cho em đến vậy… -Hả? Tôi Chưa kịp hiểu hết hàm ý trong câu nói đó thì Shu đã cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Trong phút chốc, người, tứ chi tôi bải hoải, bộ não cũng ngưng hoạt động, chỉ trợn tròn mắt nhìn Shu. Làn môi dịu dàng như một bông hồng phớt trên môi tôi. Tôi chết đứng. Shu nhẹ nhàng nhấc môi mình ra khỏi môi tôi và khóe môi chợt mỉm cười. Tôi khi đã lấy lại được ý thức, mới lắp bắp cất tiếng: -Anh…. Dám….. Shu chỉ mỉm cười hiền như một thiên thần nhìn tôi, từ từ lên tiếng: -Đó là hình phạt của tôi. Để lần sau em không làm tôi lo lắng nữa. Nói rồi Shu nhẹ nhàng nhón tay mở cửa bước ra ngoài để tôi đứng lơ ngơ trong phòng cùng mớ cảm xúc hỗn loạn.
|
Chương 18: Xin Lỗi, Tôi Lỡ Ghen Mất Rồi.
15 Shu nhẹ nhàng đóng cửa. Khóe miệng chơt mỉm cười. Đôi mắt cậu khẽ chớp và lúm đồng tiền lún sâu bên má. Cậu vui vẻ đút tay vào túi quần hí hửng đi xuống nhà và vui vẻ huýt gió. Còn Hàn My thì còn đứng ngẩn ngơ trong phòng với khuôn mặt thộn ra trông đến ngu.
***
Del nằm phịt xuống giường, gác hai tay lên đầu. -Cô đúng là muốn làm tôi nổi điên mà… Del nghiến răng đầy tức giận. Nhưng đôi mắt cậu đột nhiên có một tia nhìn buồn bã. Tại sao khi cô gái đó sợ hãi cậu cậu lại điên đến thế, đau đến thế? Chẳng lẽ cậu đáng sợ đến như thế sao? Trong mắt cô cậu là một con quỷ hay sao? Quan trọng là thứ cảm xúc kì lạ đó là xuất phát từ đâu vậy chứ?
---
Đế vương Black ngồi trên bàn với cả tập tài liệu. Đôi mắt ông chợt dừng lại và bàn tay ngưng lật từng trang giấy khi có tiếng bước chân đi vào. Người đó im lặng đứng trước mặt ông nhưng không nói một câu nào cả. Ông thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại phong thái của mình, ông tiếp tục đọc tiếp tập giấy trên bàn, cất giọng nhàn nhạt: -Trương Hàn Phong. Con đến tìm ta có việc gì? Del mặt vẫn lạnh tanh, đưa đôi mắt vô hồn nhìn sang người cha của mình: -Chuyện kết hôn. Lần này thì đế vương Black mới chịu ngẩng đầu lên nhìn con trai mình, ông đưa tay gạt đống tài liệu qua một bên: -Con muốn hủy hôn đúng không? Ta biết bây giờ có ép con cũng vô ích, ta không can dự vào chuyện của con nữa. -Đúng. Tôi muốn hủy hôn, và tôi muốn thay đối tượng kết hôn với mình thành quận chúa Dark Nguyễn Gia Bảo_Cin.
***
-Hàn My, xong rồi đấy…-Shu cười tươi nhìn tôi và đưa lên một chiếc đồng hồ gỗ xinh xắn. Tôi nhìn nó và như bị thôi miên liền đưa tay chụp lấy nó xuýt xoa: -Ôi ôi đẹp quá.. Anh khéo tay quá Shu ơi… Shu nhìn tôi bật cười, đưa tay lật chiếc đồng hồ lại và kéo đầu tôi lại gần: -Em nhìn này…
Dưới đế chiếc đồng hồ là chữ S và M cách điệu trông vô cùng đáng yêu, viền xung quang là những hình mặt trăng, sao ngộ nghĩnh. -Shu và Hàn My hả?-Tôi nhìn sang Shu cười rạng rỡ -Dễ thương quá! -Tặng em đấy..-Shu cười hiền trông vô cùng đáng yêu. -Thế thì tốt quá!-Tôi kêu lên và cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía. -Hàn My, tối nay em sẽ đi lễ hội chứ?-Shu nhìn sang tôi. -Lễ hội gì? -Là lễ cầu nguyện ở phố Tử Thần. -Thế hả? Nó như thế nào?-Tôi chồm đến gần Shu hào hứng hỏi. -Thì mọi người đến đó cầu nguyện, thả đèn trời, rồi đèn lồng, rồi cùng nhau ăn những món ăn, xem những điệu múa ngày xưa, rồi chơi, rồi…. nói chung là tuyệt lắm! Nghe Shu kể thôi mà tôi cũng đã “máu” lên rồi. Tôi vội vàng túm lấy cổ áo Shu và nói to: -Em sẽ đi!
***
-Oa……-Tôi mở to mắt nhìn con phố cổ tuyệt vời này. Dàn hàng đèn lồng rạo rực thắp sáng cả một góc phố. Những gian hàng được dựng theo phong cách cổ trang dàn hai bên đường vui vẻ mời chào. Mùi đồ ăn dậy lên thơm phức. -Tuyệt quá tuyệt quá Shu ơi! Anh thật tuyệt vời!-Tôi lay lay tay Shu rồi vội vàng sà ngay vào một gian hàng bán kẹo bông gòn. Lấy ngay một cây rồi hí hửng cắn một miếng. Đường tan ngay như bọt biển làm tôi chưa kịp chẹp đến giây thứ hai. Shu thì cứ cười như thế. -Đừng cười nữa, anh ăn không?-Tôi giơ cây kẹo trước mặt Shu rồi không đợi Shu trả lời tôi đã tống ngay vào miệng Shu. Shu hình như quá bất ngờ nên Shu bối rối vội cắn một miếng, trông Shu dễ thương như một đứa trẻ ấy. Tôi rụt cây kẹo lại rồi tiếp tục cắn, còn quay sang Shu tò mò hỏi: -Ngon không? -Ừm… Ngon… Hình như có vị ngọt của em…. Shu nhìn tôi cười ẩn ý. Thấy khuôn mặt thộn ra đầy khó hiểu của tôi, Shu nhẹ nhàng ghé sát tai tôi, thì thầm: -Người ta gọi là nụ hôn gián tiếp. Tôi nhíu mày nhìn Shu rồi chợt giật mình khi nhận ra tôi và Shu ăn cùng một cây kẹo. Mặt tôi ngay lập tức đỏ lên và khói gần như xì ra hai lỗ tai. Tôi cúi gằm mặt và chiếc kẹo bông trên tay tôi trở nên đắng ngắt. -Hahaha… Tôi chỉ đùa em thôi mà, đừng thế chứ?-Shu nhìn biểu cảm trên mặt tôi thì phá lên cười. Rồi nhanh tay, Shu giật chiếc kẹo trên tay tôi định cho vào miệng thì tôi đã vội vàng kêu lên: -A… Không! Đừng ăn chỗ đó! -Hửm?-Shu nhìn sang tôi, khóe miệng cười cười đầy ẩn ý. Tôi chọc chọc hai ngón tay, e dè nói: -Đó là chỗ em vừa mới cắn đấy… Miệng Shu nhếch lên và đôi mắt Shu cong cong đầy đáng yêu rồi giơ cao chiếc kẹo về phía đèn lồng xem xét gì đó. Rồi Shu nhìn sang tôi nhoẻn miệng cười. Và tôi có mơ không? Shu đè ngay chỗ tôi vừa cắn xong mà cho vào miệng cắn một miếng tự nhiên như ruồi. Tôi thì há hốc mồm nhìn Shu, và tôi phát hiện ra một điều , Shu không dễ thương như tôi tưởng mà mặt Shu còn rất dày là đằng khác. Shu nhìn cái bộ mặt há hốc mồm của tôi chỉ phá lên cười đã đời. Đột nhiên có ai đó đứng ngay sau lưng Shu khẽ cúi đầu cắn một miếng bông gòn từ cây kẹo Shu đang cầm trên tay, nhàn nhạt nói: -Chẹp, kẹo gì nhạt thếch thế? Vậy mà cũng tranh nhau ăn. Tôi và Shu há mồm nhìn sững vào tên khùng đang đưa một ngón tay nhẹ nhàng lau nhẹ lên miệng. Và chúng tôi không hẹn mà cùng lên tiếng đầy sửng sốt: -Trương Hàn Phong? Phải, chính là hắn. Hắn khẽ liếm tôi nhàn nhạt nhìn sang Shu và tôi: -Sao? –Rồi hắn đưa tay xé nhẹ miếng kẹo bỏ vào miệng nói tiếp –Nhạt thật. Không hiểu sao hai người có thể tranh nhau ăn như thế, mà hình như miếng kẹo lúc nãy của tôi cắn có vị ngọt của cậu đấy Shu. Tôi nghe thế chợt phụt một cái rồi bật cười nắc nẻ. Đây có phải là nụ hôn gián tiếp của Del với Shu không thế? Nhưng thấy khuôn mặt đang tím lại của Shu tôi vội thu nụ cười lại khẽ khàng đằng hắng giọng: -Khụ… Đúng là….vui ha…. Shu dường như nổi điên, cậu ném cây kẹo xuống đất rồi túm cổ Del nghiến răng: -Cậu cố tình làm thế đúng không? -Sao? Tôi phá vỡ không khí lãng mạn của hai người à?-Del nhàn nhạt hỏi rồi nhướng mắt nhìn sang tôi, tiếp theo lại hướng về cây kẹo đáng thương của tôi với ánh mắt đầy tà khí. Cây kẹo đó đã làm gì sai mà hắn nhìn nó như muốn đạp bét nó thế nhỉ? -Cậu đến đây làm gì?-Shu nghiến răng. -Đi lễ hội. Như hai người thôi.-Del gỡ tay Shu ra bất mãn. Rồi đột nhiên ánh mắt Del dừng lại ở mặt tôi, gương mặt Del có chút kì quái khó hiểu. Rồi Del nheo mắt bước đến gần tôi, đưa tay lên : -Mặt cô… -Chào mọi người!-Một giọng nói vang lên. Del giật mình rụt tay lại. Một cô gái với mái tóc hồng nhạt, đôi mắt pha hồng mở to dịu dàng bước đến chỗ chúng tôi, tay siết nhẹ vào cánh tay Del trước con mắt mở to của tôi và Shu. -Cin Cin?-Shu khẽ nhíu mày nhìn cô mỹ nữ xinh đẹp trong khi tôi đang nhìn cô gái đó với cái nhìn mê mẩn nhỏ dãi- À không, công chúa Dark? Nghe thế tôi giật sững người, vội cúi đầu: -Chào…Chào công chúa… Xin thứ lỗi vì thất lễ ạ. -Hhaha..Không sao đâu, em đừng sợ..-Cô gái lấy tay che miệng khẽ cười đẹp mê hồn, chợt cảm thấy tủi thân khi nhìn lại mình thật sự nhỏ bé trước nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đó. -Sao em lại ở đây, và còn…khoác tay Del nữa.. Hai người?-Shu nhíu mày nhìn lên Del. Tôi cũng hiếu kì nhìn hai người họ. -Tình nhân chăng?-Tôi rạng rỡ kêu lên. Shu nhìn sang tôi mắt khẽ sáng lên và Del cũng thế nhưng trái ngược với Shu, cái nhìn của Del như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi nuốt nước bọt nhìn sang khuôn mặt đầy sát khí của Del và nín bặt. Rồi Del khẽ cắn môi, nắm chặt lấy tay Cin Cin và lạnh lùng nói: -Cô ấy là người tôi sẽ kết hôn. Do chính tôi quyết định. -Hả?????-Tôi và Shu cùng kêu lên đầy ngạc nhiên. -Thật sao thật sao?-Shu giữ lấy vai Del lay lay –Đúng là cặp đôi quyền lực! Chúc phúc nhá! Del nhìn sang tôi như tìm kiếm thứ gì đó. -Phải nói là…-Tôi nói không ra hơi, rồi cuối cùng cũng phun ra được cảm xúc dồn nén của mình- Chị ơi sao chị đẹp đến như thế hả chị Cin Cin? Hai người đúng là trai tài gái sắc, em là Dương Hàn My cho em làm đồ đệ của chị nha. Shu và Del căng mắt nhìn tôi. Shu hích vai tôi: -Em là gái hay là trai thế? Mê cô ấy thấy ghê. Còn Del thì không nói gì, dường như đôi mắt Del có chút hụt hẫng khi thấy tôi như vậy. Del đang mong chờ điều gì ở tôi sao? Nhưng tôi mặc kệ, mắt vẫn dán chặt vào vẻ đẹp kia. Mê mẩn đến nhỏ dãi. -Uả Hàn My, măt em…-Shu khẽ nhíu mày nhìn sát tôi và Shu nhẹ nhàng đưa tay lên lau nhẹ lên má tôi, xong, Shu cười cười –Hết rồi! -Rất vui được gặp em Hàn My…-Chị Cin Cin khẽ mỉm cười rồi nhìn sang tôi và Shu, dịu dàng – Hai người là một cặp sao? Trông hai người đáng yêu quá. Tôi giật mình định lên tiếng giải thích thì đột nhiên Shu phì cười và lấy tay xoa xoa đầu tôi: -Đúng rồi.. Chúng tôi là một cặp, cảm ơn Cin Cin nhé. Tôi trợn tròn mắt nhìn sang Shu. Del cũng nhìn về phía chúng tôi nhưng ánh mắt đầy….điên tiết. -Có gì đâu, dễ thương mà!-Cin Cin cười. -Vậy không làm phiền hai người nữa, chúng tôi xin phép đi trước..-Tôi kéo tay Shu giật giật. Cin Cin cười tươi: -Đã gặp hai người ở đây rồi chúng ta cùng đi chơi đi.. -Thế được không?-Tôi lấm lét nhìn sang Del. Del quét mắt sang Shu rồi cười nhạt: -Cin Cin nói đúng đấy nếu hai người sợ không có thời gian riêng tư với nhau. -Ế?-Miệng tôi giật giật. Shu kéo tay tôi, cười tươi: -Tất nhiên rồi! Nói rồi Shu hào hứng kéo tôi đi hòa vào đám đông. Tay còn lại thì Cin Cin nắm chặt để theo chúng tôi. Ánh đèn lồng mờ ảo sáng cả một vùng trời trông thật lung linh như lạc vào chốn thần tiên.
-A! Đã đến lúc thả đèn trời ước nguyện rồi!-Shu kêu lên và nhìn sang tôi kéo tôi chạy nhanh hơn. Đến chỗ đèn lồng, Shu lấy ra một chiếc đèn và nói: -Chiếc đèn này hai người cùng cầu nguyện chung đấy. Em viết điều ước ở bên em, còn tôi viết điều ước của tôi bên này nhé. Nói rồi, Shu lấy một chiếc bút được đặt ở trên bàn. Lúc này tôi mới để ý, xung quanh sao toàn một gái một trai cùng dùng chung đèn thế nhỉ? Cin Cin cũng đã đến và lấy ngay một chiếc đèn đưa về hướng Del. Tôi quay lại nhìn cặp đôi đáng yêu này thì bắt gặp cái nhìn lạnh thấu xương của Del chĩa thẳng về phía tôi khi tôi đang đặt bút viết nguyện ước lên đèn. Gì thế? Hắn vẫn còn thù tôi chứ gì. Tôi run run quay lại, có chút sững người khi ánh sáng từ ngọn nến bên trong đèn hắt lên gương mặt Shu khiến cho Shu vốn đẹp nay lại càng đẹp như một thiên thần. -Anh đẹp đến thế sao?-Shu ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt Shu chợt sáng lên và khóe miệng nâng thành đường cong hoàn hảo. Tôi giật mình vội vàng viết tiếp nguyện ước của mình. Không hiểu sao có cảm giác lạnh buốt sống lưng mà không hiểu vì sao, hình như có ai đó đang nhìn tôi đầy sát khí thì phải, mà chắc là do tôi tưởng tượng vớ vẩn thôi.
|
Del nhìn chăm chăm vào Hàn My. Hàn My và Shu, hai người đó dường như khiến cậu điên lên khi cùng nhau viết lên chiếc đèn lồng chỉ dành cho….các cặp yêu nhau. Hàn My không biết điều đó sao? Không được. Phải gạt cô ta ra khỏi đầu ngay! Del khẽ thở dài. Rốt cuộc cái cảm giác này là sao chứ? -Thả thôi! Shu nhìn sang Hàn My. Chiếc đèn trời được thả lên hòa theo hàng vạn chiếc đèn khác tạo nên một bầu trời đêm tuyệt đẹp. -Qúa đẹp…-Hàn My khẽ kêu lên. Shu nhìn sang Hàn My chợt mỉm cười. Rồi Shu tháo chiếc khăn từ cổ mình ra quàng cho Hàn My trông vô cùng thân thiết: -Lạnh lắm, quàng vào. Hàn My cười rạng rỡ mà không biết rằng có một đôi mắt gần như nổ tung vì tức giận đang nhìn về phía mình. Del cắn răng, tại sao nhìn Shu như thế cậu chỉ muốn giết chết Shu ngay lập tức. Cả Hàn My nữa. Một thứ cảm xúc kì lạ đang chi phối cậu mà chính cậu cũng không rõ đó là gì. Ngoài tức giận, cậu còn cảm thấy một nỗi buồn khiến cậu cảm thấy khó thở. Cậu quay lưng đi.
-Tiếp theo qua hàng ăn!-Shu tuyên bố. Hàn My vỗ tay bồm bộp và hai người đó tí tởn nhanh chóng kéo nhau đi. -Cặp này đáng yêu và năng động quá nhỉ?-Cin Cin khẽ mỉm cười và cũng kéo Del đang thất thần theo hai người bọn họ.
***
-A……….Ngon mắt quá đi!!!-Tôi kêu lên lay lay tay Shu khi chúng tôi đi qua những gian hàng đồ ăn mùi ngào ngạt.-Kẹo hồ lô kìa!!! Tôi kêu lên và sà vào hàng bán kẹo hồ lô, rút ngay một xâu kẹo to tròn khoảng năm, sáu viên xâu cùng nhau. Tôi nuốt ngay viên đầu tiên và kêu lên –Ôi..Ngon quá!!! Shu bước đến chỗ tôi khẽ mỉm cười nhìn sang tôi. Tôi chuồi người về phía trước lấy thêm một xâu kẹo hồ lô nữa và tống ngay vào miệng Shu, cười rạng rỡ: -Ăn đi!!!! Shu khẽ nhíu mày rồi cũng cười: -Ừm… Ngon quá, nhưng anh thích ăn chung với em cơ…-Shu nháy mắt nhìn sang tôi nhắc lại vụ kẹo bông gòn làm tôi phát nghẹn. Tôi bèn đánh trống lảng: -Cặp đôi Cin Cin và Del đâu rồi? Tôi quay đầu lại tìm thì chợt lạnh người khi bắt gặp cái nhìn đầy đáng sợ của Del. Hắn cứ đứng im, ánh mắt hắn chĩa thẳng vào tôi đầy sát khí như hắn nhìn tôi lâu rồi ấy. Tôi nuốt luôn cục kẹo hồ lô nghẹn ứ trong cổ, vội vàng quay lại. “Ôi mẹ ơi quỷ Satan hiện hình..” Tôi lẩm bẩm. Chắc là hắn còn thâm thù tôi chuyện ngày trước đây mà. -Chị Cin Cin –Tôi vẫy vẫy tay về phía chị và đưa xâu kẹo lên nhưng chị ấy chỉ nhún vai khẽ lắc đầu: -Chị không thích ăn đồ ngọt. Nghe thế tôi ngậm ngùi quay lại và xử luôn nó. Chúng tôi còn kéo nhau đi chỗ này, đi chỗ kia, còn đốt pháo đất nữa. Shu với tôi toàn chơi chung chứ Cin Cin thì bận chơi với Del rồi. Ấy vậy mà để ý thì lúc nào tôi cũng thấy cái nhìn lạnh thấu xương của Del nhìn tôi làm tôi run lên mấy đợt và tự hỏi không biết tôi đã làm gì sai.
***
Đi chơi hết chỗ này, rồi lại sang chỗ kia. Lúc nào Shu và Hàn My cũng là người hào hứng nhất. Một điểm nữa khiến Del cảm thấy có một cảm giác tức điên đó chính là dù đi đâu đi nữa thì Shu cũng luôn nắm chặt tay Hàn My như sợ lạc mất nhau vậy.
Del chìm trong mớ suy nghĩ của riêng mình thì chợt giật mình khi nhìn thấy Shu đưa ra một sợi dây chuyền bạch kim. -Tặng em này… Tôi tình cờ thấy nó và tôi nghĩ nó sẽ hợp với em..-Shu mỉm cười chìa sợi dây chuyền trước mặt Hàn My. Đôi mắt Hàn My sáng lên và nụ cười rạng rỡ xuất hiện. -Để tôi đeo nó cho em..-Shu mở khóa dây chuyền ra rồi từ từ đeo nó vào cổ cho Hàn My. Hàn My có chút bối rối nhưng rồi cũng cười tươi: -Anh thật tốt quá Shu à! Một cảm giác hụt hẫng chạy qua người Del. -Hai người họ thật đáng yêu..-Cin Cin mỉm cười. -Ừ…-Del trả lời nhàn nhạt rồi xỏ túi quay lưng đi nếu Cin Cin không kéo lại và kêu lên: -Hai người họ đi đến khu trượt băng rồi kìa. Ta đi thôi… Ánh mắt Del chợt chùng xuống. “Lại….đi trước với nhau à….”
Hàn My nuốt nước bọt nhìn lên thảm băng trơn tuột rồi nhìn xuống đôi giày trượt của mình, cười đầy đau khổ: -Shu à, em không…biết trượt… -Sợ gì chứ? Cứ ra đây! Shu phì cười rồi đưa tay ra trước mặt Hàn My. Hàn My gần như bị đôi mắt đẹp của Shu hút hồn, vô thức đưa tay ra về phía Shu. Nhưng chưa kịp nắm thì… Del cắn chặt răng ném đôi giày trượt xuống đất. Hàn My và Shu giật mình nhìn sang. -Về!-Del lạnh lùng nói rồi lặng lẽ bỏ đi. Cin Cin thoáng chút khó hiểu rồi cũng chạy theo Del. -Chúng ta cũng về thôi, muộn rồi..-Shu thở dài, mỉm cười nhìn Hàn My.
Bốn người gặp nhau đầu con phố, vừa đi vừa nói chuyện với nhau, còn bông đùa nhau rất vui vẻ. Chỉ duy mình Del đi chầm chậm tụt lại phía sau. Đột nhiên, một thứ gì đó sáng lên từ người Hàn My rơi xuống, Del cúi xuống, chợt nhíu mày khi nhìn thấy sợi dây chuyền của Hàn My. Del nghiến răng chỉ muốn ném nó đi nhưng cậu chỉ khẽ thở dài, lặng lẽ để nó vào túi. -Anh Trương Hàn Phong..-Cin Cin bước đến cạnh Del – Sao anh không đi lên trước cùng mọi người? -Tôi không thích.-Del nhàn nhạt đáp và lặng lẽ đi. -Là anh không thích hay vì anh không chịu nổi cảm giác đó?-Cin Cin chợt nói, Del khẽ dừng chân nhìn sang Cin Cin . Cin Cin chỉ khẽ mỉm cười: -Người anh thích không phải là tôi mà… Thể hiện rõ thế còn gì?-Cin Cin khẽ cười buồn rồi nhìn sang Del hít một hơi sâu –Hủy hôn đi.. Tôi không muốn cuộc hôn nhân không tình yêu. Del nhìn sang Cin Cin, có chút sững sờ khi nhìn vào cô ấy. -Là tôi nói thật đấy, hãy chịu nghe lời trái tim anh một lần đi, tôi chính thức hủy hôn.. Nói rồi Cin Cin khẽ mỉm cười, dịu dàng cúi người và bước đi.. -Tôi xin lỗi..-Del buồn buồn nói. Cin Cin chỉ cười hiền thân thiện và bước đi. Ánh trăng ngả màu trắng ngà lên mọi thứ.
***
Đến cổng nhà, tôi vẫy tay tạm biệt Shu. Shu cũng nhanh chóng bắt một chiếc xe ngựa về nhà. Tôi mỉm cười nhìn theo, hôm nay vui thật đấy. Đang định bước vào nhà thì tôi phát hiện ra chiếc vòng cổ Shu tặng tôi đã biến mất. Thôi chết! Tôi làm rơi ở đâu chăng? Tôi hốt hoảng vội định chạy đi tìm thì một giọng nói ngang phè vang lên: -Tìm cái này, đúng không? Tôi quay lại. Del cầm trên tay sợi dây chuyền, dáng vẻ nhàn nhạt vô cảm. -Đúng là nó rồi! Cảm ơn anh nhá!-Tôi vui mừng đến gần Del cầm lấy sợi dây chuyền –Tôi vào nhà đây.. Nói rồi, tôi vừa xoay gót định bước vào nhà thì nhanh như cắt, Del nắm chặt lấy tay tôi giật mạnh và ấn tôi vào tường. Hắn nhanh đến nỗi tôi không kịp biết có chuyện gì xảy ra. Hắn siết chặt lấy tay tôi ép chặt tôi. Đôi mắt đẹp của hắn lạnh lùng đến phát sợ. Tôi hỏang sợ, cố gắng thoát khỏi hắn nhưng càng vùng vẫy, hắn lại càng siết chặt và ép chặt tôi hơn. Rồi làn môi đẹp của hắn khẽ nhếch lên và thì thầm vào tai tôi -Xin lỗi, tôi lỡ ghen mất rồi.
|
Chương 19: Truy Đuổi
15 -Xin lỗi… Tôi lỡ ghen mất rồi… Hàn My trợn tròn mắt nhìn Del. Del vẫn nhìn Hàn My như thế, Del vẫn ép chặt Hàn My, vẫn siết chặt lấy tay cô như những lần trước. Nhưng lần này, Hàn My không còn nhìn thấy sự tàn bạo hay lạnh lùng ở cậu nữa mà là một vẻ đẹp ấm áp, dịu dàng đến lạ kì. Và làn môi đẹp của cậu chợt mỉm cười và đôi mắt cậu vẫn lạnh lùng đầy giận dữ nhưng đã sáng bừng lên. Hàn My có chút sững sờ khi nhìn vào đôi mắt đó. Trước mặt cô không còn là Trương Hàn Phong hung tàn nữa mà là một chàng trai nhẹ nhàng, đôi chút tức giận với nụ cười nhếch nhẹ trên môi. Nhưng vẫn không thiếu sự mạnh mẽ. -Ghen…?-Hàn My lắp bắp. Hàn My không hiểu, ghen với ai? Không lẽ hắn lại thích Shu sao? Del cười. Cười vì cuối cùng cậu đã biết cái cảm giác khó chịu điên cuồng của cậu khi thấy Hàn My cạnh Shu là từ đâu ra. Cậu thích cô ấy… Nổi điên khi Hàn My trốn chạy mình, nổi điên khi thấy Hàn My thân thiết với kẻ không phải là mình, nổi điên khi thấy Hàn My bị thương, cậu đã hiểu. Và cậu chợt cảm thấy vui khi phát hiện ra điều đó. Cậu thích thú nhìn người con gái làm mình điên cuồng trước mặt mình. Đáp lại ánh mắt đầy kinh ngạc của Hàn My, cậu chỉ ghé sát tai Hàn My: -Tôi …. Nhưng chưa dứt câu, bà Kim bước ra. Không để cho Hàn My kịp lên tiếng thì Del đã ôm chặt Hàn My lách qua một bên tường, bàn tay đẹp bịt chặt lấy miệng Hàn My. -Lạ quá… Rõ ràng mình nghe thấy tiếng người mà?-Bà Kim khẽ nhíu mày. Nói rồi bà Kim khẽ lắc đầu, quay vào nhà chốt cửa. Hàn My gỡ tay Del ra, định gắt lên thì Del đã nhanh chóng đưa tay bịt chặt miệng Hàn My thêm một lần nữa, tay còn lại thì siết chặt Hàn My hơn vào người mình. -Im lặng, người tôi muốn trốn không phải là bà ta mà là đám người lạ núp phía bên bậc tam cấp kìa. Del nói. Hàn My nghe thế thì có chút giật mình, nhón người ra phía trước. Qủa nhiên có một bóng đen đang lấp mình sau vách tường cạnh bậc tam cấp. Những bóng đen khẽ vươn lên nhìn vào bên trong nhà qua ô cửa sổ, nhưng trông chúng như những lớp nhầy nhụa thì đúng hơn. Một loại mùi khẽ quẹt qua cánh mũi Del, Del khẽ nhíu mày: -Lũ giám ngục… Kẻ quản ngục của dòng Death… Sao chúng lại ở đây? Hàn My ngước lên nhìn Del, đôi mắt của Del khẽ nheo lại. Làn tóc bạch kim che nhẹ đi phần nào tạo nên một chút bí hiểm. Hàn My chợt nhớ đến lần đầu gặp cậu, lúc đó, mái tóc ấy cũng đẹp như thế này. Bóng người đó chợt đứng thẳng dậy, có lẽ là hai, ba người gì đó. Nhưng điều đáng sợ ở đây là những bóng người đó chợt nhão người ra như đất sét, hóa thành một loại nước bùn nhầy đặc sền sệt từ từ trườn lên tường. Hàn My đứng tim. Cô suýt hét lên nếu bàn tay Del không giữ chặt lấy. Del siết chặt Hàn My hơn vào người mình, nhẹ nhàng nói: -Đừng sợ, có tôi ở đây rồi mà… Hàn My bất giác nhìn lên.
***
-Không có!-Một tên đang trườn trên tường trườn xuống đất nói. -Khỉ thật.. Không bắt được cô ta, đế vương Sky sẽ giết chết chúng ta mất!-Một tên khác kéo dài người lên vươn tay khẽ đỡ lấy tên đang trườn đó xuống. Sky? Đế vương Death mà? Del chợt nhíu mày. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mỗi khi bọn giám ngục xuất hiện là y như rằng chúng sẽ ban lời nguyền chết chóc lên người mà bọn chúng được chỉ thị. Thế là thế nào? Chẳng lẽ, mục tiêu của chúng là Hàn My? Không, Hàn My chỉ mới đến vương quốc này, chưa thể làm gì được. -Mà sao phải làm việc này?-Một tên giám ngục chợt õng người ra thành một chất màu luynh đặc sêt quấn lại trông vô cùng ghê sợ, người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, chúng như một chất nhầy đáng sợ, rồi lại nhanh chóng đứng dậy õng người qua lại thành một người gầy gò đen nhẻm với cái đầu nghiêng sang một bên. -Đế vương muốn giết cô ta…-Tên giám ngục vươn người hồi nãy khẽ vươn mình và ngả người dựa vào tường –Đế vương Death đã lệnh rồi… Nhưng phải giết trong thầm lặng, cô ta còn sống ngày nào, thì cả Vương quốc sẽ cận kề nguy hiểm ngày ấy… Tim Hàn My gần như ngừng đập, cả người gần như tê liệt. Hàn My trợn tròn mắt nhìn về đám giám ngục kia. Giết? Giết cô sao? Lời nói của bọn chúng như tiếng sét xẹt sang người cô. “Soạt”. Một con mèo nhảy từ bụi cây gần chỗ Hàn My nhảy ra. Nghe thấy tiếng động như tiếng người chạy, đám quản ngục giật mình kêu lên: -Có người! Nói rồi chúng lập tức lao nhanh về phía phát ra tiếng động. -Chết tiệt!-Del nghiến răng rồi ngay lập kéo Hàn My chạy nhanh ra góc tối. -Là cô ta! Mau đuổi theo, giết cho bằng được cô ta!-Một tên giám ngục gào to rồi lao vun vút về phía Hàn My. Hàn My hoảng loạn thật sự. “Đoàng!” Một tiếng súng xé toạc không khí lao về phía hai người, sượt qua má Hàn My, một vết đứt dài rỉ máu. Ngửi thấy mùi máu, lũ giám ngục lại càng hăng thêm, chúng lao hết sức về phía cô như những con thú khát máu, chỉ chờ con mồi xuất hiện, chúng sẽ xé ra hàng ngàn mảnh. Mùi máu của Hàn My vương trên cánh mũi của Del, đôi mắt cậu chợt ánh lên một tia nhìn đáng sợ. Del nhìn sang Hàn My đang ôm lấy má, mùi máu rỉ ra ngày một nồng dù chỉ là một vết thương nhẹ xoẹt qua. Vampire rất nhạy cảm với loại mùi này. Del nghiến răng vội vàng bế xốc Hàn My lên dùng tốc độ của bóng ma lang thang lao nhanh vun vút. -Khốn kiếp!-Đám giám ngục gằn giọng rồi cũng lao nhanh đuổi theo Del. Khi gần như sắp bắt kịp, một tên giám ngục nhếch nhẹ môi, chĩa khẩu súng về phía Del, nhàn nhạt nói: -Tạm biệt nhóc… “Đoằng!” Một tiếng nổ nữa vang lên. -DEL!!!!-Hàn My hoảng hồn hét to khi viên đạn bắn thẳng trúng cánh tay Del. Del đau đớn khuỵu lại nhưng cậu vẫn không thả Hàn My ra. Ngược lại, cánh tay đó còn siết chặt cô ấy hơn trong vòng tay. Máu rỉ ra thẫm đỏ cả tay áo. -Del…cậu bị thương… Cậu bị thương rồi!-Hàn My hoảng sợ siết chặt cổ áo Del gào lên. Del cắn răng, gồng mình lên và cố gắng chạy tiếp. Vết thương được thể căng ra, máu mỗi lúc một nhiều hơn. Lũ giám ngục thét lên một tiếng kinh dị rồi đuổi theo. Del vẫn cắn răng chịu đựng, hai tay ôm chặt Hàn My của cậu đã run lên nhưng cậu vẫn điên loạn phi trong bóng đêm như thế. “Đoằng!” Lại thêm một phát nữa bắn thẳng vào người Del. Del gần như gục xuống, máu tuôn ra thấm đẫm cả vạt áo. Cậu đau đớn nghiến chặt răng và chạy tiếp. -Del…Tôi xin anh… Dừng lại đi… Anh đang bị thương…Là bị thương đấy.. Cứ thế này không ổn đâu…Anh sẽ chết mất… Xin anh đấy!!!-Hàn My túm chặt cổ áo Del gào lên. Nước mắt Hàn My cứ thế chảy ra trong sự hoảng loạn. -Im đi!-Del nghiến răng, hơi thở nặng nhọc nhưng cũng đầy đe dọa–Cô dám nói thêm một câu nào nữa… Thì tôi…tôi sẽ…giết cô… Tôi sẽ không…thả cô ra…Không bao giờ… -Cái đồ bệnh hoạn nhà anh! Sao lúc nào anh cũng phải như thế?-Hàn My nén tiếng khóc, cố hét lên. -Vì tôi không muốn buông cô ra! Không bao giờ! Cô phải ở cạnh tôi! Luôn luôn là thế! Del quát to đầy phẫn nộ. Cơn giận của cậu làm cậu nghiến răng lao nhanh hơn. Cậu sợ thả Hàn My ra, cậu sợ khi thả cô ra thì cô sẽ bỏ chạy như những lần trước. Khi đó cậu còn đau hơn giờ nhiều. Mặt Del tái dần, tái dần.
*** Del khó nhọc dừng lại ở một góc đường. Hổn hển thả tôi ra. Cả người hắn đổ gục xuống đau đớn. Del dựa người vào bên tường, ôm chặt cánh tay đang rỉ máu. Vết đạn ở sát mép hông máu tuôn ra. Tôi hoảng sợ vội bò lại gần Del. Tôi sờ tay vào vết thương, có một luồng điện xẹt ngang sang người tôi khi tay tôi thấm đầy máu. Tôi đứng người, sợ hãi nhìn bàn tay của tôi, rồi lại nhìn xuống người Del, máu tràn xuống nền đất, nhuộm đỏ cả một vạt máu. Hoảng sợ, tôi hét lên: -Del…Anh bị thương nặng lắm rồi đấy… Nhưng ngay lập tức Del nắm chặt lấy tay tôi rồi giật mạnh tôi về phía hắn. Tôi bất ngờ loạng choạng đổ ập vào người Del. Del khẽ nhíu mày, nghiến răng lên một tiếng. -Trời ơi anh có sao không? Do tôi ngã vào người anh..Tôi… Tôi định nhổm dậy thì hắn thều thào lên tiếng: -Ngồi im và yên lặng cho tôi…. Cô muốn hô hoán lên là “Chúng tôi ở đây! Lại đây mà bắt” à? Rồi bàn tay của hắn chợt đưa lên ôm chặt tôi vào người hắn như thế. Tôi có chút bất ngờ giương mắt lên nhìn hắn, hắn nhìn tôi qua đôi mắt giờ đã gần như kiệt sức nhưng vẫn ánh lên vẻ đẹp thoát tục, làn môi đẹp khẽ mỉm cười. Tôi chợt sững người. Trước mắt tôi không còn là một Trương Hàn Phong đầy cao ngạo nữa mà là một chàng trai dịu dàng đến lạ. Tôi cắn môi chợt bật khóc. -Sao khóc thế?-Hắn khẽ nhíu mày -Tôi..tôi xin lỗi… Là do tôi… mà anh mới ra thế này… Tôi không biết..Tôi không biết ai đó muốn giết tôi… Tôi không biết… Del chỉ trầm đi một lúc rồi nhìn sang tôi, tay bị thương hắn khẽ đưa lên lau nhẹ đi nước mắt trên mặt tôi, giọng trầm ấm đến lạ: -Không…Là tôi phải cảm ơn em… Vì nếu tôi không bị như thế thì có khi tôi không còn gặp được em nữa. Nghe thế tôi lại càng muốn gào to hơn, hắn đúng là kẻ ngốc nhất tôi từng biết. -Vì vậy.,.. Đừng khóc nữa… Nói rồi hắn nặng nhọc nhổm người dậy, cánh tay đang rỉ máu của hắn ôm chặt lấy tôi, siết chặt đến nỗi tôi cứ ngỡ hắn sợ rằng tôi sẽ biến mất nếu hắn thả ra vậy. -M..Má..u….. Tôi thất thần khẽ kêu lên, máu hắn chảy mỗi lúc một nhiều. -Đừng lo..Tôi là….thuần mà… Sẽ chóng… -Im đi! Tôi gần như gào lên. Rồi khẽ cắn răng rồi thoát khỏi hắn, chạy ra khỏi con hẻm, ngó nghiêng và đôi mắt tôi sáng lên khi tấm bảng chỉ đường ghi chữ : “Phố Bất Tử”. -Del! Đến đường nhà anh rồi! Tôi vui mừng hét lên vội vàng chạy đến chỗ Del. Del đau đớn cố vươn mình lên nhưng bất lực. Hắn dựa đầu vào tường rên lên một tiếng đầy đau đớn. -Viên..đạn… Hắn nghiến răng, bàn tay đầy máu nắm chặt hai viên đạn đẫm máu đỏ thẫm. Hắn lấy ra được rồi sao? Đúng là phi thường. Thật may mắn đây không phải là đạn bạc, nếu không hắn đã chết rồi. Tôi cắn răng vội vàng nắm lấy tay hắn kéo lên, cho hắn dựa vào người mình rồi nặng nhọc lê bước đi. -Cô…khỏe..đấy…-Hắn cười nhàn nhạt. Tôi cắn răng bước đi, hắn nặng thật. -Cô..làm tôi.,..nhớ đến..hôm…tôi bị bóng ma..lang thang…tấn công… Lúc đó… -Anh đừng nói nữa, càng nói càng mất máu đấy!-Tôi chau mày gắt lên. -Cô…đang lo lắng cho..tôi sao? -Chứ còn gì nữa! Bị thương đến như thế..-Tôi quát lên, lúc này rồi mà hắn còn có thể hỏi những câu sáo rỗng như thế sao? Nhưng hắn chỉ mỉm cười, khi đó, trông hắn đẹp như một thiên thần.
---
|