Sau đây là những cái tít nổi bật trong tháng :
” MH kiện WJ tạo scandals gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần Ngọc Trân”
” Viện kiểm soát đang xem xét hồ sơ vụ Trần Ngọc Trân, phía cảnh sát vẫn đang điều tra”
” WJ phải bồi thường danh dự và buộc phải có lời xin lỗi với Trần Ngọc Trân”
” Chỉ số cổ phiếu của WJ giảm kỉ lục, các khoản nợ của công ty này càng gia tăng. WJ đứng trên bờ vực phá sản ?”
” Trần Ngọc Trân đột ngột tổ chức họp báo tại trụ sở MH ”
Tại tòa cao nhà chính của MH , một buổi họp báo được diễn ra. Các phóng viên đều vội vã chuẩn bị một cách cẩn thận để ghi lại tòan bộ buổi họp báo quan trọng này. Tấm áp phích lớn được đặt trên sân khấu nhỏ là hình ảnh Ngọc Trân đang mỉm cười, đó là khoảng thời gian hoạt động âm nhạc của cô.
Một lát sau, Ngọc Trân xuất hiện cùng nụ cười tươi tắn và đáng yêu của mình. Bên cạnh cô là Quản lý Sở Kiến Minh cùng các vệ sĩ. Ngọc Trân mỉm cười cúi chào các phóng viên, cô ngồi xuống ghế và đối diện với đèn flash, tiếng bấm máy tách tách, cùng vô số những câu hỏi của các phóng viên. Kiến Minh ra hiệu để mọi người im lặng và chú ý đến Ngọc Trân. Cô khẽ cám ơn cậu và chỉnh lại mic
- Xin cám ơn tất cả mọi người đã có mặt trong buổi họp báo này. Tôi xin thông báo một điều quan trọng đó là tôi sẽ dừng sự nghiệp ca hát và bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống của một người bình thường.
Ngay lập tức cả hội trường ồn ào, nhốn nháo lên, các phóng viên nhào nhào đặt câu hỏi. Kiến Minh lắc đầu ngao ngán nhìn bọn phóng viên
- Xin mọi người hãy giữ im lặng, Ngọc Trân sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các vị.
Đám phóng viên đã bớt ồn ào hơn, một người đứng dậy hỏi :
- Thưa cô, lí do gì đã khiến cô đưa ra quyết định này trong khi sự nghiệp của cô vẫn đang ở trên cao ?
- Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần dừng lại, tôi đã đạt được ước mơ của mình và có được thành công như ngày hôm này là quá đủ. Tôi muốn sống một cuộc sống của người bình thường, không ánh đèn sân khấu, không báo chí, không đèn flash, không scandals … – Ngọc Trân bình tĩnh nói, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết
Một gã phóng viên khác đứng lên đặt câu hỏi
- Ngọc Trân, có phải cô dừng lại là vì sợ mắc phải những scandals tương tự vừa rồi không ?
Kiến Minh cau mày khó chịu định bỏ qua câu hỏi này nhưng Ngọc Trân ngăn lại, cô mỉm cười nói :
- Tất nhiên là không phải. Đối với một ngôi sao thì việc mắc phải scandals là chuyện bình thường, tôi nghĩ những scandals có thể sẽ là những bài học quí giá cho các ngôi sao, nó giúp chúng tôi trưởng thành hơn, thận trọng hơn trong việc tạo dựng hình tượng của bản thân. Để trở thành một ngôi sao, chúng tôi cần phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn trước những scandals và những lời chỉ trích vô căn cứ hoặc những scandals dựng chuyện từ báo chí.
Khán phòng bỗng dưng im lặng, đám phóng viên có phần ngượng ngùng nhìn nhau. Họ không còn tỏ thái độ nháo nhào, lộn xộn như vừa rồi, ai nấy cũng thận trọng giữ im lặng. Kiến Minh ngồi bên cạnh Ngọc Trân suýt chút nữa đã bật cười, Ngọc Trân giờ đây đã trưởng thành hơn, cô không còn là cô gái yếu đuối và thiếu kiên quyết. Cô đã trở thành một cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại rất duyên dáng và nữ tính.
Lát sau, một nữ phóng viên đứng dậy mỉm cười rồi đặt câu hỏi
- Cô Ngọc Trân, cô trả lời rất hay. Vậy cô có dự định gì trong tương lai ? Và cô định sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình ở đâu?
- Cám ơn cô. Ban đầu tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi khác, một nơi xa Hà Nội nhưng hiện tại tôi vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Dự định của tôi vẫn sẽ làm việc cho MH nhưng ở một chức vụ khác.
Ngọc Trân vẫn bình tĩnh trả lời tất cả câu hỏi của báo chí, buổi họp báo diễn ra rất hoàn hảo.
Ngay sau buổi họp báo, Ngọc Trân đi đến văn phòng của Minh Hiếu. Cậu tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô
- Ngọc Trân ! Anh không nghĩ là em sẽ đến đây
- Em ngồi được không ? – Ngọc Trân mỉm cười
Minh Hiếu vội gọi thư kí pha cà phê, bối rối ngồi đối diện với cô. Tách cà phê nóng hổi nghi ngút khói, Ngọc Trân cúi đầu thưởng thức cà phê.
Không gian yên tĩnh ấy dường như chỉ thuộc về cô và cậu.
Nhìn Ngọc Trân, Minh Hiếu cảm thấy thật xấu hổ về những việc mình đã làm. Cậu đã làm tổn thương cô quá nhiều, giờ đây đối diện với cô Minh Hiếu không biết nên nói gì.
- Em đến để thanh toán hợp đồng, chúng ta đã thỏa thuận điều này qua điện thoại rồi đúng không ?
- Ưm … đúng vậy. Nhưng em sẽ phải đền một khoản tiền rất lớn cho hợp đồng này không ?
- Em không chấm dứt hợp đồng với MH, chỉ là dừng việc ca hát thôi. Em sẽ ở lại đây với tư cách là người hướng dẫn các trainer.
- Vậy sao? Anh rất bất ngờ vì điều này, Anh đã nghĩ là em sẽ không bao giờ muốn gặp lại Anh – Minh Hiếu mừng rỡ nói
- Mọi chuyện đã kết thúc rồi, em cũng không muốn lòng mình trở nên nặng nề với những thù hận ấy. Anh là một người tốt và em nghĩ rằng sẽ có một người tốt hơn em yêu Anh.
- Cám ơn em, Ngọc Trân. Anh hi vọng em và Hàn Văn sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi
Ngọc Trân mỉm cười và ôm lấy Minh Hiếu với tư cách là một người bạn. Minh Hiếu cười nhẹ, nụ cười tuy vẫn còn vươn lại nét chua xót nhưng vẫn tràn ngập một niềm vui.
—————————————————————————-
|
Chuông điện thoại vang lên trong lúc Hàn Văn đang ra sức chạy bộ trên chiếc máy. Cậu lướt nhìn ID, ánh mắt có chút nghi ngại, cuối cùng cậu cũng quyết định nghe máy.
- Có chuyện gì à, Chị Thùy Linh ?
- Hàn Văn, hôm nay là sinh nhật tôi cậu đến chung vui cùng tôi được không ? – giọng Thùy Linh trầm buồn
- Mmm … tối nay tôi có hẹn với vài người bạn có lẽ …
- Tôi sắp rời khỏi đây rồi, chỉ một lần nữa thôi tôi sẽ không tìm cậu nữa.
Hàn Văn ngập ngừng một lúc lâu rồi nói
- Thôi được rồi, tôi sẽ đến nhà chị
- Không cần đâu, tôi sẽ đến đón cậu. Gửi địa chỉ qua cho chị nhé. Gặp lại cậu sau.
—————————————————————————-
|
Gió biển thổi rì rào, vườn hoa đua nhau khoe sắc, ngôi biệt thự sơn trắng của Thùy Linh sừng sững đứng yên như thành lũy. Bên dưới là sóng biển ầm ầm xô vào chân núi.
Những tán cây xum xuê tỏa bóng mát xuống con đường, một con đường núi thẳng tắp, rộng rãi. Con đường dẫn đến ngôi biệt thự trên núi, không có người qua lại, ít xe cộ ồn ào, chỉ có tiếng sóng biển, tiếng chim hải âu …
Thùy Linh mỉm cười mở cửa kéo Hàn Văn vào bên trong, cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh. Ngôi nhà dường như đã được chuẩn bị sẵn cho một bữa tối lãng mạn.
Một bàn đầy thức ăn được dọn sẵn, giữa bàn là một chiếc bánh kem nhỏ. Hàn Văn khéo léo cắm nến lên bánh, loay hoay tìm bật lửa. Thùy Linh đứng gần đó thấy Hàn Văn đang loay hoay liền nói
- Để tôi đi lấy bật lửa
- Không được, chị ngồi xuống đi để tôi đi lấy. Nó nằm trong ngăn kéo dưới bếp đúng không ?
- Ừm. Cám ơn cậu
Một lát sau, nến đã được thắp sáng, Hàn Văn hát mừng sinh nhật Thùy Linh trong ánh nến dìu dịu lay động. Thùy Linh nhìn Hàn Văn, ánh mắt u uất đầy vẻ thống khổ, cô trầm lặng rất lâu sau đó.
Họ vui vẻ dùng bữa với nhau, trò chuyện rôm rả chẳng khác gì một cặp đôi hạnh phúc đang bên nhau trong buổi tiệc sinh nhật.
…
Ánh trăng sáng soi bóng trên mặt biển, sóng biển rì rào vỗ về dưới chân núi.
Gió khe khẽ thổi qua.
Hàn Văn ngẩn ngơ đứng trên ban công hướng ra phía biển, đã bao lâu rồi cậu không được gần biển như thế này nhỉ ? Bỗng nhiên cậu cảm thấy nhớ ông bà Kim, không biết họ vẫn khỏe chứ ? Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên Hàn Văn vẫn chưa gọi điện hỏi thăm họ. Gió biển miên man thổi bay mái tóc cậu, mùi của biển mằn mặn nhưng lại rất dễ chịu.
- Hình như cậu rất thích biển đúng không ?
Thùy Linh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Văn, cậu mỉm cười gật đầu.
- Tôi vốn sinh ra và lớn lên cùng biển, đối với tôi biển là một thứ rất thiêng liêng và cao quý.
Dưới ánh trăng.
Khuôn mặt rạng rỡ, trên khóe môi thoáng nét cười dịu dàng xinh đẹp như một đóa hoa rực rỡ. Ánh mắt tựa mặt hồ dưới tia nắng ấm áp của mùa xuân, lặng lẽ lướt trôi trên gương mặt Thùy Linh.
Hệt như bị đánh trúng, trong lòng cô dấy lên cảm giác đau nhói. Thùy Linh cúi đầu che giấu nụ cười đau khổ.
- Cậu dùng rượu vang nhé, đây là chai rượu lâu năm mà một người bạn đã tặng cho tôi đấy.
Hàn Văn mỉm cười gật đầu. Thùy Linh đi vào trong rót rượu vào hai chiếc ly thủy tinh, Hàn Văn vẫn say mê ngắm nhìn biển đêm, Thùy Linh nhìn cậu rồi âm thầm lặng lẽ bỏ vào ly rượu một viên sủi nhỏ xíu. Viên sủi tan dần, tan dần rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện. Cô đưa ly rượu cho Hàn Văn, cười nhẹ
- Uống mừng cho cậu và Ngọc Trân
- Cám ơn chị. Chúc mừng sinh nhật
Ánh nến đã tàn.
Ly rượu vang nằm lăn lóc trên bàn.
Ánh trăng nhạt nhòa khẽ phản chiếu trên mặt kính.
Màn đêm chìm vào tĩnh lặng, không khí lạnh lẽo bao trùm.
Hàn Văn mê man hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra xung quanh.
Thùy Linh đưa tay vuốt lấy khuôn mặt cậu, một cách đau khổ cô hôn lên môi cậu và để mặc những giọt nước mắt rơi
- Hàn Văn, tôi yêu cậu và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau ……
Một kết thúc bi thảm … ?
—————————————————————————-
|
Cố nén yêu thương vào sâu đáy tim rồi chợt nhận ra cần có cậu.
Dẫu biết trước sẽ chẳng thể nào cùng tay nắm tay.
Vậy mà sao yêu thương vẫn đong đầy.
Trong căn phòng tràn ngập ánh nến dập dìu, Hàn Văn mệt mỏi cố mở mắt dường như có một sức mạnh nào đó đang đè nặng lên mi mắt cậu. Đầu đau như búa bổ, cậu lờ mờ nhìn xung quanh. Tay Hàn Văn đã bị trói ra phía sau, sợi dây thô cứng cứa vào cổ tay cậu tạo nên cảm giác đau đớn. Chính cảm giác ấy lại khiến Hàn Văn tỉnh táo nhận thức rằng mình đang gặp nguy hiểm.
Thùy Linh không biết từ đâu xuất hiện cúi xuống âu yếm nhìn vào đôi mắt Hàn Văn, cô nở một nụ cười quái dị nhưng thấm đẫm tuyệt vọng.
- Hàn Văn, không lâu nữa thôi chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Sẽ không còn ai có thể chia cắt chúng ta
Hàn Văn khó nhọc ngẩng lên, đầu óc cậu giờ đây vẫn còn trong tình trạng không tỉnh táo.
- Thùy Linh … cô … làm … gì … vậy ?
- Một lát nữa thôi cậu sẽ biết đừng nôn nóng như thế Hàn Văn
- Dừng … lại … đi … đừng … mù …quáng … nữa – Hàn Văn nói một cách yếu ớt, hai mắt cậu sắp sửa khép lại
- Khi sang thế giới bên kia sẽ không một ai ngăn cản chúng ta nữa, Hàn Văn à, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không ?
- Cô … điên … rồi … tôi … thể … yêu … cô… tình …yêu… không… thể… ép… buộc… như… thế…
Hàn Văn mê man không còn biết gì nữa chỉ còn lại Thùy Linh với kế hoạch điên rồ của cô ấy.
—————————————————————————-
|
Ngọc Trân lo lắng gọi điện thoại cho Hàn Văn thêm một lần nữa, đây là lần thứ 9 cô gọi cho cậu nhưng vẫn không ai bắt máy.
Lúc chiều Hàn Văn đã hứa sẽ về sớm để cùng Ngọc Trân ra ngoài dùng bữa, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy cậu trở về nhà. Ngọc Trân nhìn màn hình điện thoại, khẽ cắn môi
- Anh đang ở đâu vậy chứ ? Sao không nghe máy ?
Chợt chuông cửa vang lên, không cần phải nói là Ngọc Trân vui mừng đến cỡ nào, cô chạy như bay ra cửa. Nhưng người đứng trước cửa là Minh Hiếu và Kiến Minh, hơi thất vọng một chút.
- Chào cậu, có việc gì à ?
- Hàn Văn hẹn bọn tớ đến đây. Bảo An không đến được vì cô ấy có hẹn với vài người bạn – Kiến Minh nói
- Hàn Văn đâu? Cậu ấy chưa về nhà sao ? – Minh Hiếu ngạc nhiên hỏi khi chỉ nhìn thấy Ngọc Trân ra mở cửa
- Tớ không biết. Từ chiều đến giờ tớ gọi vào máy cậu ấy mãi nhưng vẫn không ai trả lời. Tớ đang lo lắng không biết cậu ấy có gặp chuyện gì không?
Ngọc Trân bắt đầu hoang mang khi nghĩ đến việc Hàn Văn gặp tai nạn hay chuyện gì đó còn tệ hơn thế. Kiến Minh thấy thế vội dìu Ngọc Trân vào ghế ngồi, lựa lời an ủi cô
- Cậu đừng quá lo lắng như thế Hàn Văn sẽ không sao đâu, cậu ấy là một người rất cẩn thận mà.
Minh Hiếu đứng yên lặng, đôi lông mày khẽ cau lại như đang suy ngẫm rồi đột nhiên cậu kêu lên
- Ôi trời, tớ biết Hàn Văn đang ở đâu rồi …
- Thật chứ ?
Cả Ngọc Trân và Kiến Minh đều ngạc nhiên nhìn cậu, vẻ mặt của Minh Hiếu rất nghiêm trọng. Cậu chỉ ước những điều cậu đang nghĩ sẽ không là sự thực …
FLASHBACK
Minh Hiếu đứng dậy bắt tay với hai đối tác người Mỹ, thêm một hợp đồng nữa đã được kí kết. Cậu lịch sự tiễn họ ra đến tiền sảnh tòa nhà, mỉm cười thân thiện trước khi họ rời khỏi đó. Khi Minh Hiếu đang định bước vào thang máy thì một bóng đen lao đến chỗ cậu rất nhanh.
- Chị làm gì ở đây chẳng phải tôi đã bảo chị trở về Mỹ hay sao?
Minh Hiếu ngạc nhiên khi nhìn thấy Thùy Linh, hôm qua cậu đã đưa vé máy bay cho cô ấy. Cứ nghĩ là Thùy Linh đã lên chuyến bay ngày hôm nay nhưng không ngờ Thùy Linh vẫn còn ở đây.
- Tui muốn quay về căn nhà ấy một lần nữa. Minh Hiếu, tôi biết cậu giữ chìa khóa của căn nhà gần biển. Hãy cho tôi được một lần tìm về những kí ức trong căn nhà cũ của chúng ta được không ? Xin cậu đấy
Thùy Linh nhìn Minh Hiếu bằng cặp mắt van xin, đôi mắt ươn ướt chứa đựng nỗi thống khổ, sự tuyệt vọng và cả nỗi ân hận của cô ấy. Minh Hiếu đứng ngây người để suy nghĩ một lúc, nhưng rồi cậu cũng mềm lòng đưa chìa khóa cho cô ấy.
- Tất cả mọi thứ trong nhà vẫn còn nguyên. Hi vọng khi quay về đó chị sẽ tìm được lối thoát cho mình.
- Phải, chị sẽ tìm được lối thoát. Mãi mãi không bao giờ quay trở lại. Minh Hiếu, cám ơn vì đã không tiết lộ bí mật ấy.
Bất ngờ Thùy Linh vòng tay ôm lấy Minh Hiếu, không biết đã bao lâu rồi chị em họ mới ôm nhau thắm thiết như thế này. Dường như khi đó có một bức tường vô hình ngăn cản họ, 5 năm về trước Thùy Linh đã từng rất hận Minh Hiếu, nhưng 5 năm sau cô mới nhận ra chính Minh Hiếu là người đã bảo vệ cô ngay cả khi cô bán đứng cậu như thế.
Không hiểu sao Thùy Linh lại rơi nước mắt, giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng chạm vào da thịt của Minh Hiếu. Trong vô thức cậu đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng cô dịu dàng và ấm áp như một đứa em đã an ủi chị gái.
- Hi vọng chị sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
END FLASHBACK
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi khiên Minh Hiếu giật mình, Kiến Minh ngồi bên cạnh nói như hét lên
- Yahhhh… Nguyễn Minh Hiếu, cậu muốn chết thì chết một mình đừng có lôi theo chúng tôi. Cậu chạy xe kiểu đó hả ?
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ tập trung. Ngọc Trân, em ổn chứ ? – Minh Hiếu lúng túng nói
- Em ổn, làm ơn nhanh lên nữa được không ? Em có linh cảm không tốt cho lắm – Ngọc Trân run rẩy nói
Con đường núi dần vắng vẻ hơn, đèn đường mờ ảo soi hai bên đường. Những tán cây xung quanh nghiêng người theo cơn gió, mùi biển thoang thoảng trong cơn gió. Lúc này Ngọc Trân đã có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ ầm ầm bên dưới vực sâu, căn biệt thự Nguyễn gia hiện lên mờ ảo. Nó khoác lên mình sự cô đơn và lạnh lẽo.
Bầu trời đen kịt, sấm chớp không biết từ đâu kéo đến vang rền như muốn xé toạc nền trời. Gió nổi lên mỗi lúc một mạnh hơn, sóng biển cuộn trào dữ dội.
Khung cảnh mờ mờ hiện ra trước mắt Hàn Văn, đầu óc cậu dần dần hồi phục, thuốc mê đã hết tác dụng. Hàn Văn vội bật dậy nhưng tay cậu vẫn bị trói ở phía sau và điều đó khiến cậu không thể ngồi dậy được. Xung quanh là khoảng không với tiếng gió đang gào thét, bên dưới là vực thẳm với sóng biển cuồn cuộn. Dường như biển đang nổi cơn thịnh nộ, sóng đục ngầu và gió ầm ầm thổi.
- Anh tỉnh rồi sao ?
Thùy Linh tiến đến gần Hàn Văn nở một nụ cười quái dị, Hàn Văn vội lùi lại né tránh cái vuốt ve của Thùy Linh.
- Cô định làm gì tôi hả ? Mau thả tôi ra
- Tôi chỉ muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi thôi, tôi yêu Anh nhưng vì sao người Anh chọn lại là Ngọc Trân chứ ? – Thùy Linh đau khổ nói, đôi mắt sáng trong lấp lánh những giọt nước mắt
- Tại sao cô lại mù quáng như thế chứ? Người tôi yêu chỉ có Ngọc Trân mà thôi dù thế nào đi nữa tôi vẫn sẽ không thay đổi đáp án của mình. Thùy Linh, đừng ích kỉ như thế tình yêu không thể miễn cưỡng. Chúng ta vẫn có thể là bạn
- Không, quá trễ rồi. Tôi đã mất hết tất cả rồi, tài sản, gia đình và cả danh dự. Tôi không thể dừng lại
Thùy Linh bật khóc toàn thân run lên trong tiếng nấc nghẹn ngào thảm thiết, Hàn Văn dường như cũng mềm lòng trước những giọt nước mắt đáng thương ấy. Ánh mắt cậu dịu dàng hướng về cô ấy
- Cô vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu mà. Tôi sẽ giúp cô chỉ cần cô đừng đánh mất hi vọng.
- Không thể được. Vì tôi đã làm tổn thương đến những người yêu thương tôi. Tôi đã hãm hại Ngọc Trân trong khi cô ấy lúc nào cũng đối xử tốt với tôi và xem tôi như chị ruột, Minh Hiếu tuy lạnh lùng nhưng vẫn luôn tìm cách bảo vệ tôi vậy mà tôi lại cố tình bôi xấu Minh Hiếu với báo chí. Chính tôi là kẻ tội đồ đáng chết. Hàn Văn, tôi không thể quay đầu lại. Tôi đã mất hết mọi thứ và tôi cũng không muốn mất luôn cả cậu.
Thùy Linh tiến về phía vực thẳm, gió làm mái tóc cô bay, một hạt nước vô tình chạm vào tay Hàn Văn. Là nước mắt của Thùy Linh. Có lẽ vậy …
- Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không một ai có thể ngăn cản được nữa …
Cô nắm chặt tay Hàn Văn, kéo cậu về phía vực thẳm. Hàn Văn dùng hết sức dằn khỏi tay Thùy Linh nhưng khi hai tay bị trói ra sau thì điều đó quá khó khắn với cậu. Thùy Linh chậm rãi kéo Hàn Văn, nụ cười trên môi càng lúc càng quái dị.
- Thùy Linh ! Dừng lại !
Tiếng gọi như xé gió khiến Thùy Linh kinh ngạc quay lại, Minh Hiếu và Ngọc Trân đang chạy đến chỗ cô. Khi họ chỉ cách cô một khoảng Thùy Linh hoang mang hét lên
- Đứng lại, các người bước đến gần tôi sẽ nhảy xuống vực. Cả tôi và Hàn Văn
Vừa nói Thùy Linh vừa bước lùi lại, lớp đá sát mép vực rơi rào rào. Minh Hiếu nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Thùy Linh vội ngăn Ngọc Trân tiến đến gần họ.
Tiếng sấm vang lên báo hiệu một cơn bão đang kéo đến.
Bốn người trong câu chuyện bi thương ấy đứng đối diện nhau.
Đây là lần thứ 2 họ đối diện với nhau nhưng giờ đây vị trí của họ đã thay đổi, những người yêu nhau mãi mãi thuộc về nhau dù gượng ép hay đánh cắp vị trí, thì đến cuối cùng họ vẫn tìm thấy nhau.
- Thùy Linh, dừng lại đi. Kết thúc rồi đừng làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Minh Hiếu bình tĩnh lựa lời khuyên nhủ Thùy Linh, cơn gió vô tình thổi qua khiến chiếc váy trắng Thùy Linh đang mặc bay phần phật càng tạo nên nét huyền ảo. Gương mặt cô giờ đây đã thấm đẫm nước mắt, cô run rẩy giữ chặt lấy Hàn Văn bước lùi lại. Phần đất đá gần mép vực không thể chịu được sức nặng của hai người chúng dần dần rơi xuống.
- Quá muộn rồi, tôi không thể quay lại. Xin lỗi !
Bất ngờ phần đá ở mép vực sập xuống Thùy Linh ngã xuống và theo quán tính Hàn Văn cũng bị kéo theo. Cả Minh Hiếu và Ngọc Trân bàng hoàng lao đến, Ngọc Trân đưa tay hi vọng có thể giữ Hàn Văn nhưng tiếc thay khoảng cách ấy qua xa. Cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt Hàn Văn vẫn dịu dàng nhìn về phía cô.
- Không ! Không ! Hàn Văn ! Làm ơn cứu Hàn Văn. Không thể như vậy được ! Không !
Ngọc Trân đau đớn gào lên, giờ đây cô chẳng khác gì một người điên. Nỗi đau khổ cùng cực khiến cô không thể kiềm chế bản thân. Cô lao đến mép vực nếu không có Minh Hiếu có lẽ Ngọc Trân đã lao xuống vực.
Sóng biển cuộn trào dữ dội hai con người kia nhanh chóng bị biển nuốt trọn, không một vết tích, không một hình dáng nhất định. Cơn bão càng lúc càng lớn hơn, trời đổ mưa.
Đội tìm kiếm đã có mặt, cảnh sát phong tỏa cả khu vực ấy. Ngọc Trân vẫn ngồi bên mép vực khóc thảm thiết, hạt mưa thô ráp hất vào mặt cô. Nhưng cơn đau ấy làm sao có thể so sánh với cơn đau trong tim cô.
Ngọc Trân đã mất đi một nửa trái tim của mình.
Kết thúc bi thương thế sao …?
Chẳng lẽ lại vậy đùa thôi
- Quá muộn rồi, tôi không thể quay lại. Xin lỗi !
Thùy Linh bước lùi lại thả mình rơi tự do xuống vực thẳm, tay cô vẫn giữ chặt tay Hàn Văn. Ngọc Trân và Minh Hiếu bàng hoàng chạy đến lớp đất đá gần mép vực rơi xuống.
Thật may mắn khi Hàn Văn có thể bám vào mép đá, một tay giữ chặt Thùy Linh, một tay bám vào đá.
- Ôi trời, Hàn Văn. Cậu cố gắng thêm một chút nữa nhé tôi sẽ gọi đội cứu hộ đến đây.
Minh Hiếu vội vã chạy đi, Ngọc Trân ngồi bên mép vực cô đưa tay về phía cậu
- Hàn Văn, mau nắm lấy tay em.
- KHông được, nếu Anh nắm lấy tay em thì Anh sẽ lôi cả em xuống vực.
Thùy Linh từ phía dưới nhìn thấy tất cả, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô hít một hơi thật sâu rồi ngẩn lên
- Hàn Văn, Ngọc Trân. Cảm ơn đã tha thứ cho tôi nhưng tôi không xứng đáng với lòng vị tha của hai người. Tôi chúc hai người hạnh phúc
Thùy Linh buông tay mình ra nhưng Hàn Văn vẫn cố nắm chặt lấy tay cô, cậu bướng bỉnh nói
- Thùy Linh, đừng ngốc như thế. Nắm lấy tay tôi, đội cứu hộ sẽ đến cứu chúng ta. Cô không được bỏ cuộc như thế
- Hàn Văn, buông tôi ra đi cậu không thể chịu được sức nặng này đâu. Vĩnh biệt !
Bàn tay của Thùy Linh dần trượt khỏi tay Hàn Văn, từng chút, từng chút một. Thùy Linh rơi dần xuống vực sâu, trên môi cô vẫn nở một nụ cười bi thương. Bên dưới sóng biển cuộn trào nhanh chóng nuốt chửng Thùy Linh.
- Không ! Thùy Linh !
Hàn Văn đau khổ gào lên, cậu không muốn kết cục bi thảm như thế này. Hàn Văn không hề muốn ai đó phải chết vì mình, cảm giác tội lỗi khiến cậu đau đớn.
Tình yêu rất đẹp nhưng đôi khi nó lại rất tàn bạo, nó mang đến hạnh phúc nhưng cũng mang đến những nỗi đau khôn nguôi.
Hàn Văn đau khổ ngẩng lên, Ngọc Trân đưa tay về phía cậu, nước mắt lưng tròng chứa chan niềm hạnh phúc.
Hàn Văn nhận ra cuối cùng trong câu chuyện này cậu vẫn còn có Ngọc Trân, cậu nắm lấy tay cô ấy. Giữa sóng biển muôn trùng, giữa cơn bão dữ dội Hàn Văn từng cứu mạng Ngọc Trân một lần. Và cũng tại thời điểm ấy một tình yêu tuyệt đẹp đã bắt đầu. Ngày hôm nay cũng vậy, giữa sóng biển, giữa cơn bão Ngọc Trân đã cứu Hàn Văn và một cuộc sống mới đã bắt đầu.
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc …
Những người yêu nhau luôn tìm thấy nhau … ?
Bệnh viện. Phòng săn sóc đặc biệt vừa tiếp nhận một bệnh nhân khá nổi tiếng vì vậy các bảo vệ đứng bên ngoài ngăn không để bọn nhà báo giả dạng vào bên trong quấy rối.
Hàn Văn lặng lẽ, trầm tư ngồi trên giường, ánh mắt buồn bã nhìn ra cửa sổ. ánh nắng
vô tình chiếu lên người cậu, một thứ ánh sáng trong vắt và đẹp rực rỡ.
Cánh cửa phòng khẽ mở ánh mắt Hàn Văn bỗng trở nên vui vẻ hơn, cậu mỉm cười ấm áp. Ngọc Trân tiến đến ngồi bên cạnh cậu khẽ thở dài trách móc
- Anh cứ buồn bã như thế này không tốt cho sức khỏe đâu.
- Nhưng Anh không muốn kết cục lại như thế này, Thùy Linh … cô ấy rất đáng thương. Anh không muốn vì mình mà cô ấy lại có kết cục bi thảm như thế.
Hàn Văn buồn rầu nói, chất giọng chứa đầy nỗi ray rứt. Ngọc Trân nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu
- Kết cục này không ai mong muốn chỉ là do Chị Thùy Linh đã quá cố chấp mà thôi. Đây không phải là lỗi của Anh, đừng tự hành hạ bản thân mình như thế.
Hàn Văn cúi đầu trầm tư. Một lúc sau Ngọc Trân kéo Hàn Văn ngồi đối diện với mình, mỉm cười thật tươi và nói
- Hàn Văn à, sau khi xuất viện Anh định sẽ làm gì tiếp theo ?
- Ừm… có lẽ sẽ quay trở về đảo
Nụ cười của Ngọc Trân dần dần tắt ngấm. Cô liếc Hàn Văn, chợt Ngọc Trân thầm ước nếu ánh mắt có thể biến thành phi đao thì có lẽ sẽ có hàng nghìn hàng vạn phi đao bay thẳng tới Hàn Văn.
Hàn Văn nhìn thấy ánh mắt đó của Ngọc Trân thì bật cười. Ngọc Trân trề môi
- Cười gì mà cười, nếu Anh không nói rõ ràng em nhất định cắn chết Anh.
- Được rồi, không đùa nữa. – Hàn Văn dở khóc dở cười nói
- Vậy nói xem dự định tiếp theo của Anh là gì ? – Ngọc Trân chớp chớp mắt mong chờ câu trả lời
Hàn Văn vờ ra vẻ suy nghĩ lung lắm, cau mày, nhăn trán đủ kiểu khiến Ngọc Trân bắt đầu nổi giận
- Yahh !! Có nói không thì bảo ?
- Nhìn em kìa nôn nóng quá đó. Sau khi xuất viện Anh sẽ kết hôn với Ngọc Trân, cùng cô ấy sống một cuộc sống thật tốt. Em nghĩ thử xem Ngọc Trân có đồng ý làm vợ Anh không ?
Ngọc Trân đỏ mặt, trông cô lúc này đáng yêu hết sức. Mặt đỏ bừng và miệng thì tủm tỉm cười. Hàn Văn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt cười quyến rũ ấy. Từng chút một khoảng cách của hai khuôn mặt dần rút ngắn. Hàn Văn đặt lên môi Ngọc Trân một nụ hôn, không vụng về như nụ hôn đầu mà ngọt ngào và quyến rũ đến say mê lòng người. Nụ hôn ấy thấm đẫm hạnh phúc, một nụ hôn kết thúc những bi thương, những đau khổ trong quá khứ và bắt đầu cho một khởi đầu mới.
—————————————————————————-
|