Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu
|
|
Chương 27: Ai bảo cậu đứng đây dầm mưa Đường phố nhộn nhịp vui vẻ những cây thong cao lớn treo đầy những chiếc đèn neon cùng những vật trang trí xinh đẹp , con đường tràn ngập niềm vui tiếng cười.
Uyển Tinh nhìn lại mình trong gương, cảm thấy rất thỏa mãn. Ngày thường trông cô đã rất đẹp rồi mà bây giờ được trang điểm bởi bàn tay khéo léo của Phi Phi nên trông cô đẹp hơn bao giờ hết. Mái tóc ngày thường luôn suông dài thẳng tắp nay được uốn xoăn thành những lọn to thả xuôi theo hai bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài chiếc váy trắng thuần khiết ôm sát lấy người không phần vai lộ ra tuy không chút hở hang nhưng lại mang một vẻ đẹp thần bí
Chiếc siêu xe Lamborghini Veneno đỗ bên đường lớn
Trong xe, Âu Phong lạnh lùng nhìn vào khoảng không, bên cạnh đó còn có Hạ Kim Giao, cô đang câu tay anh tỏ vẻ thân mật nhưng dường như Âu Phong không mấy quan tâm đến
Uyển Tinh đứng đó, tim cô chợt nhói lên
Rốt cuộc anh đang bày trò gì đây? Đã có Kim Giao rồi sao lại còn hẹn cô đi chơi làm gì? Anh rốt cuộc là đang muốn hành hạ cô sao?
Uyển Tinh tiến lại gần, định bước vào xe thì Âu Phong liền hắng giọng "bán kính 10 mét" nên Uyển Tinh vội vàng lùi lại, đau khổ bắt một chiếc taxi khác đuổi theo, liên tục dặn bác tài xế bám sát trong bán kính 10 mét. Bác tài xế nghe yêu cầu kì quặc kia liền không suy nghĩ liếc nhìn cô một cái dò xét, Uyển Tinh chỉ biết cười trừ
Âu Phong đi phía trước, nhìn vào gương chiếu hậu thấy bóng dáng cô trong xe liền khẽ nhếch mép, Kim Giao ngồi bên cạnh khó chịu ra mặt
"Tại sao lại có Uyển Tinh ở đây?"
"Không được sao?'
Âu Phong lạnh lùng trả lời
"Anh!"
Mặc dù rất tức giận nhưng Kim Giao cố kìm nén lại, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt căm thù, hừng hực tia lửa giận nhìn người trong gương
Chiếc siêu xe chạy đến một quán kem gần đó, đương nhiên là Uyển Tinh cũng phải chạy theo. Cô giống như kẻ phá rối và dư thừa theo sau hai người đó, nhìn Kim giao khoát tay anh thân mật cô thấy tim mình như nhói lên, đau lắm
Trong quán kem, Kim giao tỏ vẻ rất thân mật với anh, đút cho anh ăn, nói cười vui vẻ với anh, anh cũng chỉ thờ ơ đáp lại không cười cũng không khó chịu, nhìn anh hệt như một tảng băng di động, vô cảm lạnh lùng
Uyển Tinh ngồi cách anh 10 mét, nhìn ly kem hấp dẫn trước mặt nhưng cô không tài nào nuốt nổi, cô khẽ liếc nhìn họ nhưng liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Kim giao, cô chỉ biết cười trừ, cúi đầu không dám nhìn vào
Sau đó hai người bọn họ cùng đi xem phim. Trong rạp, Uyển Tinh một mình ngồi ở dãy giữa, canh chừng khoảng cách đúng 10 mét
Trong công viên thủy cung, qua lớp kính dày và lớp nước màu xanh thẩm, Kim giao vừa đi vừa câu tay anh, vậy mà anh cũng không hề né tránh
Ra đến khu tàu lượn siêu tốc, Uyển Tinh vốn sợ độ cao nhưng vì điều gì cô lại phải bám theo thế chứ?
Uyển Tinh đánh liều một mình bước lên mua vé, do đi lẻ nên cô bị xếp ngồi một mình ở ghế đầu, còn hai người bọn họ ngồi cuối tàu, lần cuối cùng ngoáy đầu lại cô vẫn thấy Kim giao kề sát tai Âu phong nói gì đó, có vẻ rất thân mật
Hết một lượt chơi kinh hoàng, Uyển Tinh lảo đảo bước xuống xe, đến bên chiếc cột gần đó, thở từng hồi khó nhọc
"Mệt rồi sao? Bị hành hạ như thế đủ rồi đó, tốt nhất là cô nên về đi, đừng có ở đây mà phá đám người khác như thế"
Hạ Kim Giao đứng trước mặt cô, ánh mắt khinh bỉ xen lẫn căm ghét
* * *
"Cô ta đâu?'
Âu Phong quay lại, không thấy Uyển Tinh đâu nên liền hỏi
"Cô ta mệt nên về trước rồi"
Âu Phong im lặng
"A, hình như trời sắp mưa rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó vừa ăn vừa trú mưa đi"
Lại im lặng
"Ăn đồ Tây nhé, lâu rồi em không ăn"
Lần này không đợi Âu Phong trả lời, Kim Giao đã kéo tay anh ra phía đỗ xe
Tiếp tục im lặng, tuy nhiên anh vẫn nhịn nhục đi cùng cô ta
Cuối cùng cả hai đã đến một cửa hàng đồ Tây khá nổi tiếng, trời đã đổ mưa như trút nước, từng vệt nước lăn dài bên ngoài cửa kính
Khai vị bằng đồ nguội, salad và beefsteak nhưng tại sao những món ăn trước mặt lại khiến Âu Phong không ngon miệng, thậm chí không buồn nhìn tới. Anh bắt đầu thấy mình ngồi đây phải chăng suy nghĩ đùa cợt quá ấu trĩ kia? Tại sao phải ngồi đây với những món ăn này? Tại sao phải để Kim Giao câu tay anh thân mật trong khi anh không hề muốn? Tại sao lại phải làm trò hề như thế, điều mà trước đây chưa từng có đối với một người lạnh lùng như anh?
Âu Phong ngán ngẫm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một bóng dáng mảnh mai lọt vào tầm mắt anh
Đó chẳng phải là cô sao? Dáng người khổ sỡ nép dưới mái hiên chật hẹp bên kia đường. Thật ngốc nghếch! Mái hiên bên đây chẳng phải rộng rãi hơn sao? Qua bên đây chẳng phải khỏi ướt à? Đã vậy còn đứng đó run cầm cập, gặm bánh mỳ khô nữa chứ
Thật ra Uyển Tinh thấy mình bi thảm lấm rồi, hồi nãy đã định về nhưng ngẫm lại thấy còn gì nữa để không bám đi theo, người ta thân mật cũng đã thấy hết rồi, sao lại phải về? Nên cô lén lút đi theo tiếp, cô cũng muốn vào nhà hàng, muốn cho gì đó bỏ vào cái bụng đang cồn cào vì đói nhưng vừa mở ví tiền ra thì đã cạn kiệt vì đi taxi từ sáng đến giờ, nhìn cái ví lép xẹp nên chẳng làm gì được ngoài cách chạy qua bên kia đường mua túi bánh mỳ khô này
Thấy mưa to biết rằng mái hiên bên kia vừa rộng vừa sạch sẽ nhưng nếu qua đó sẽ không đủ 10 mét, sẽ trái yêu cầu nên đành cắn răng chịu đựng đứng ở bên đây. Trời lạnh buốt, Uyển Tinh ngồi khép mình trước mái hiên lòng thầm than thở "Thật ra hai người còn muốn ăn đến bao giờ đây?"
Mưa vẫn rơi, đầu cô nặng quá, đau quá, trước mắt tối quá, từng làn mưa thi nhau táp vào mặt cô khiến cô không tài nào mở mắt ra được, hai người này còn ở đến bao giờ? Cô sắp không chịu nổi nữa rồi
Uyển Tinh cố mở mắt ra nhìn làn mưa, một vài giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú khẽ rơi từng giọt, từng giọt nóng hổi
*****************************
Mưa giăng giăng bốn phía, từng hạt mưa lớn rơi lộp bộp xuống ô, xuống mái hiên của những cửa hàng ven đường, tạo ra những âm thanh tí tách tí tách. Không khí oi bức của thành phố được nước mưa gột rửa mà trở nên tươi mát lạ kì.
Uyển Tinh nghịch ngợm giơ tay ra hứng nước mưa, lại bị Triệu Vỹ cầm tay kéo lại vào trong ô.
"Sẽ bị cảm đấy!"
"Xì, anh chỉ biết lo chuyện không đâu!"
"Anh nghiêm túc mà!"
"Không ốm được!"
"Không được hứng nữa, nước mưa không sạch đâu, vi khuẩn lại dính đầy tay đấy!"
Uyển Tinh bĩu môi kháng nghị, nhưng vẫn là nghe lời không giơ tay ra nữa.
"Triệu Vỹ"
"Sao?"
"Anh có bị ướt không?"
"Không ướt đâu!"
Sau lưng Triệu Vỹ đã thấm ướt một mảng lớn.
"Thật không?"
Uyển Tinh tỏ vẻ không tin muốn quay đầu lại kiểm chứng, lại bị Triệu Vỹ giữ lại.
"Không có thật mà, đi nhanh lên, nếu không cả hai cũng sẽ bị ướt đấy!"
Trên con đường vồn vã người qua lại, không ai chú ý đến một góc này, một người trai cao lớn giương ô che cho người con gái thấp hơn anh nửa cái đầu ở phía trước, hai người vừa vui vui vẻ vẻ trò chuyện vừa bước đi, mà mọi người cũng không ai chú ý đến, người trai cao lớn kia, tầm nhìn từ đầu đến cuối vẫn thủy chung dừng lại trên gương mặt tươi cười của người con gái phía trước, mà trong ánh mắt lại nồng đậm chiều chuộng cùng yêu thương.
************************************
Gió về rồi anh ạ
Vẫn lạnh như ngày xưa
Vẫn nức nở buồn bã
Vẫn heo hút lưng trời
Lại thêm một mùa nữa
Lòng quạnh quẽ mênh mang
Vắng bóng người xa ấy
Nên lệ vẫn dâng tràn
Anh ở đâu không biết
Em tìm về xa xăm
Mùa đông không hơi ấm
Không một chút yên bình
Anh đi rồi đi mãi
Em biết làm sao đây
Mùa đông buồn tê tái
Ôm xưa cũ nỗi niềm
Có người đi tới, tiếng bước chân không hề bị lẫn vào tiếng mưa. Uyển Tinh cố mở mắt ra, một đôi giày nam cao cổ TL12 mập mờ hiện ra trước mặt, không khí im lặng đến nặng nề. Đầu cô càng nặng hơn, không thể ngẩng đầu lên nổi
"Ai bảo cậu dầm mưa?'
"Ai cho cậu đứng đây dầm mưa hả?"
Uyển Tinh dụi đầu vào ngực anh, một dòng nước ấm nóng từ khóe mắt cô chảy ra thấm qua áo cô rồi xuyên qua cả chiếc áo thun của Khiết Luân
Khiết Luân cảm nhận được dòng nước ấm nóng này nên dịu dọng lại, ôm cô vào lòng tránh cho mưa không rơi vào người cô
"Tại sao lại đứng đây dầm mưa hả? Mưa như thế này sao không qua bên kia trú, như vậy không bị ướt rồi"
Uyển Tinh im lặng rồi mới nói bằng giọng nặng nề, mệt mỏi
"Đứng bên đây mới đủ 10 mét"
Chỉ nói được đến đó, như không thể gắng gượng được nữa, cô gục vào người anh, từ từ khép mắt lại.
|
Chương 28: Hạng người như cô ta không đáng để tôi quan tâm Phi Phi và Thiên Khải cùng sánh bước bên nhau, cả hai chỉ im lặng không nói gì
Phi Phi quan sát thật kỹ cảnh vật xung quanh. Giáng sinh năm ngoái cô và Thành Dương đã cùng nhau đi trên con đường này, lúc đó thật hạnh phúc biết bao
"Lãnh đạo à, em có lạnh không?"
"Em thích con gấu bông kia à? Được rồi anh sẽ mua cho em, em muốn bao nhiêu anh cũng mua cho em hết"
"Em buồn ngủ rồi à? Thôi được rồi lãnh đạo của anh, ngồi lên đây anh cõng về!"
"Lãnh đạo à, nhớ ôm anh chặt vào nhé, không lạnh đấy!"
Từng lời nói ấm áp của anh như một cuốn phim tua đi tua lại trong đầu cô
Phi Phi khẽ rơi giọt nước mắt, tim cô như có hàng ngàn mũi kim nhọn hoắc đâm vào vậy, nhức nhối đau đớn đến tận cõi lòng
"Phi Phi, cậu sao thế?"
Giọng nói ấm áp của Thiên Khải vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Thiên Khải nhìn cô đầy lo lắng
"Mình không sao đâu, chắc do trời lạnh quá đấy thôi"
Phi Phi khẽ lau đi giọt nước mắt, lắc lắc đầu cười trừ
"Như thế này đã cảm thấy ấm hơn chưa?"
Thiên Khải cởi áo khoát ra khoát cho cô
"Vương Thiên Khải, cậu sẽ lạnh đấy"
"Tớ là con trai, tớ khỏe hơn cậu, cậu không cần phải lo cho tớ"
Không đợi Phi Phi kịp phản ứng, Thiên Khải liền nắm lấy tay cô kéo đi
Đến một cửa hàng gần đó, Thiên Khải nắm tay cô đi vào. Cửa hàng này khá lớn, được trang trí khá bắt mắt, cửa hàng bày bán rất nhiều món đồ đẹp, đa dạng và tinh tế
"Cậu thích con gấu kia không?"
Thiên Khải chỉ tay về phía con gấu người tuyết khá bắt mắt
"Ừ, đẹp đấy!"
"Cô ơi, cháu lấy con gấu này"
Sau khi trả tiền xong, Thiên Khải lấy con gấu đưa cho Phi Phi
"Tặng cậu này"
"Ơ, sao lại tặng cho tớ?"
Phi Phi ngạc nhiên
"Cứ cầm lấy đi!"
Ngay lập tức Thiên Khải liền nắm tay cô đi ra
Nhưng vừa bước ra tới cửa, Phi Phi liền đứng sững lại, chân như không thể di chuyển được nữa
Trước mắt cô là Thành Dương, bên cạnh còn có Vương Khả Nhu, cô câu tay anh trông rất thân mật
"Trùng hợp vậy sao?"
Khả Nhu nhìn cô, giọng mỉa mai
Thành Dương lạnh lùng nhìn cô, không nói gì, nhưng tận sâu trong đáy mắt như một nỗi buồn nào đó chợt thoáng qua, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh
"Người yêu mới đó à? Haha nhìn cũng đẹp trai ra phết nhỉ!"
Khả Nhu khẽ nhếch mép
"Mình đi thôi!"
Thiên Khải nắm lấy tay cô, lướt ngang qua hai người bọn họ
Khả Nhu khinh khỉnh nhìn theo, Thành Dương bất giác nắm chặt tay lại, khuôn mặt thanh tú dường như đang rất tức giận. Khả Nhu thấy anh như thế, cảm giác rất khó chịu
"Anh là đang ghen sao?"
"Lục Thành Dương, anh nên nhớ rằng cô ta là người đã phản bội anh. Anh thấy chưa, người yêu mới của cô ta đấy, thật sự thì cô ta cũng đâu có vừa"
"Em suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, hạng người như cô ta không đáng để tôi quan tâm"
Thành Dương lạnh lùng bỏ đi, Khả Nhu thấy vậy liền đuổi theo
"Thành Dương! Đợi em với! Thành Dương!"
"Phi Phi! Cậu cứ tính im lặng mãi như thế sao?"
Thiên Khải đi bên cạnh, cảm thấy khó chịu vì sự im lặng của cô
"..."
Đột nhiên Thiên Khải nắm lấy bờ vai cô, xoay cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô
"Cậu nói đi, tớ phải làm sao để xóa vĩnh viễn hình bóng của Thành Dương trong trái tim cậu đây chứ?"
"Tiêu Phi Phi! Cậu nói đi! Nhìn thẳng vào mắt tớ mà nói đi!"
Thiên Khải như không kìm nén được cảm xúc liền quát lên, đây là lần đầu tiên anh nổi nóng như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên anh to tiếng với cô
Phi Phi vẫn cúi đầu im lặng
Thiên Khải bất giác ôm cô vào lòng
"Phi Phi, tớ xin lỗi, tớ không nên to tiếng với cậu như vậy"
"Xin lỗi cậu, Phi Phi"
Phi Phi dụi đầu vào bờ ngực vững chắc của Thiên Khải, bật khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ lạc mẹ, nhìn cô như thế không khỏi làm anh đau đớn, tim anh như có con dao sắc bắn đâm vào, nó đang rỉ máu, gào thét trong đau đớn
* * *
Âu Phong đứng bên cửa sổ, hướng ánh mắt ra toàn thành phố lung linh rực rỡ trong đêm noel, một tay anh đút vào túi quần, tay kia cầm lon bia tu liên tục. Con người lạnh lùng vô cảm này dường như đang mất bình tĩnh
Lúc nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô như thế, anh rất muốn đến bên cô, ôm cô vào lòng, che chở cô trong vòng tay của anh, nhưng Khiết Luân đã nhanh hơn anh, rốt cuộc anh cũng chỉ là kẻ vô cảm lạnh lùng trong mắt cô thôi
Âu Phong nốc một hơi hết lon bia rồi bóp méo vỏ lon đang cầm trên tay, ném về phía cửa, dường như anh đang mất tự chủ, anh hết uống bia rồi lại hút thuốc, bao nhiêu vỏ lon bia, tàn thuốc lá rơi vãi khắp cả căn phòng.
|
Chương 29: Khiết Luân, là cậu phải không? Uyển Tinh bước vào lớp, cô cảm giác như mọi người không mấy thiện cảm với cô, có người vừa nhìn thấy cô liền quay đi, có người đi ngang qua lại còn liếc mắt nhìn. Uyển Tinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không thích cách mà mọi người nhìn cô như thế, thật sự rất khó chịu
Uyển Tinh đi lại chỗ ngồi, ngán ngẫm nhìn ra bên ngoài cửa sổ
"ÔI!!!"
Một nữ sinh đi lại gần, cố ý hét ly nước vào người Uyển Tinh
"Ấy chết, tớ vô ý quá, xin lỗi cậu nha!"
Nữ sinh đó giả vờ lấy khăn lau cho Uyển Tinh, cố tỏ ra rằng mình không cố ý
"Không...không sao đâu"
Uyển Tinh xua xua tay, cười trừ
Cô nữ sinh kia mỉm cười rồi bỏ đi
Uyển Tinh lấy khăn tự lau cho mình. Cô nghĩ rằng chắc cô bạn đó lỡ tay thôi. Cô đâu hay biết rằng nữ sinh trong lớp đang nhìn cô cười khinh, thầm nở nụ cười thỏa mãn
"UI DA!!!"
Chưa được bao lâu thì có quyển sách từ đâu bay thẳng vào mặt cô
"Ấy chết, tớ xin lỗi nha, tớ định ném quyển sách cho Vy Vy, ai ngờ lại lỡ tay ném trúng cậu, cậu có sao không?"
"Mình không sao"
Uyển Tinh cố tỏ ra vui vẻ , nhưng thực chất cú ném đó rất đau
"Vậy phiền cậu lấy quyển sách lên đưa cho Vy Vy giùm tớ với được không?'
"Uhm"
Uyển Tinh cười trừ, đi lại lấy quyển sách lên
"Á"
Vừa cuối xuống định lấy quyển sách lên thì một nữ sinh nào đó vờ ngã vào người Uyển Tinh, khiến cô mất đà, ngã nhào xuống đất
"Xin lỗi nha, tại Vũ Đình đuổi tớ, tớ trật chân nên va phải cậu, đã làm cậu đau rồi"
Cô bạn đó đưa tay vờ vuốt lưng Uyển Tinh, cố tỏ vẻ hối lỗi
"Không sao đâu"
Uyển Tinh từ từ đứng dậy, cố nở nụ cười méo xệch, cầm quyển sách đưa cho Vy Vy
Uyển Tinh mệt mỏi đi lại chỗ ngồi, lưng cô đau nhói, nhưng vẫn cố tỏ ra mình không sao, bề ngoài là thế nhưng trong lòng lại có một nỗi buồn nào đó chợt thoáng qua
* * *
Giờ ra chơi, Uyển Tinh xuống sân trường, không biết có chuyện gì mà mọi người lại nhìn cô bàn tán xôn xao
"Đó có phải là con nhỏ được nêu tên ở bản tin không?"
"Nó chứ ai"
"Lần này thì nó khó mà sống nổi ở cái trường này rồi"
Uyển Tinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô đi lại bản tin, đứng sững lại khi thấy dòng chữ "Diêu Uyển Tinh lớp 12A1 ngang nhiên đơn thương độc mã có tình ý, ý đồ hẹn hò với Đàm thiếu gia và Duật thiếu gia, dám lén lút tiếp cận hai chàng...!!!"
Chuyện này rốt cuộc là sao? Ai? Ai đã làm ra chuyện này?
* * *
Tan trường, Uyển Tinh mệt mỏi nằm dài ra bàn, đầu cô như muốn nổ tung lên. Cô không thể lý giải được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết được chuyện đó là đều nhằm vào cô
"Mày là Diêu Uyển Tinh?"
Một giọng nói chua chát vang lên, xé tan dòng suy nghĩ hỗn độn của cô
Uyển Tinh ngước lên nhìn, phía trước là chừng khoảng 10 đứa con gái, con nhỏ đanh đá, hung dữ nhất bước lên, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống
"Mấy người muốn gì?"
"Mày còn hỏi tao câu đó à, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, hôm nay bọn tao sẽ dạy cho mày một bài học, để xem từ nay mày còn dám tơ tưởng đến Đàm thiếu gia và Duật thiếu gia nữa không"
"Tụi bây, xử đẹp nó cho tao!"
Vừa dứt lời, cả bọn liền đi tới bàn Uyển Tinh, lôi cô ra, chúng đánh cô tơi tả. Uyển Tinh cố phản kháng nhưng vô ích, chúng quá đông, cô lại không biết võ
Uyển Tinh cố gào thét kêu la, chúng liền bịt miệng cô lại, chúng đánh tới tấp vào người cô, chúng xé toạc đồng phục của cô. Chúng hành hạ cô, chúng còn lấy cặp sách của cô, xé toạc rồi quăng khắp nơi. Bây giờ chúng chẳng khác gì là những con quỷ dữ, chúng đang hành hạ một con người yếu ớt chỉ vì ganh ghét đố kị, dù có hành hạ cô đến cỡ nào chúng cũng không thấy vơi đi sự ganh ghét đố kị đó, chúng chỉ thấy thỏa mãn phần con trong chúng mà thôi
Uyển Tinh bất lực nằm co ro dưới nền đất, sách vở cô bị xé rách, nằm rải rác khắp nơi, quần áo bị xé toạc, thân thể chi chít vết bầm tím
Uyển Tinh bật khóc nức nở. Cô cảm thấy uất ức, cô đã làm gì sai mà họ lại đối xử với cô như vậy, rốt cuộc là cô đã động chạm gì tới họ, xưa nay cô chưa hề gây thù chuốc oán với ai, vậy cơn cớ gì lại bị họ hành hạ thế này
Uyển Tinh đau đớn cắn răng chịu đựng vết thương đang nhức nhối, nhìn cô bây giờ thật sự rất thê thảm
Chợt có tiếng bước chân đi vào, từ từ tiến lại gần Uyển Tinh
Uyển Tinh không ngước lên nổi, cô chỉ đoán rằng đó chắc chắn là anh
"Khiết Luân! Là cậu phải không?" .
|
Chương 30: Bất ngờ Anh cởi áo khoác ra khoác cho cô, anh bế cô lên, đi ra phía cửa
Uyển Tinh như không còn tin vào mắt mình nữa, tim cô đập từng hồi khó nhọc, cô dường như là đang cảm thấy nghẹt thở vô cùng. Không gian dường như bao trùm bởi sự lạnh lẽo toát ra từ con người anh
Đúng, người lạnh lùng đến mức như thế chỉ có anh - Đàm Âu Phong
Âu Phong bế Uyển Tinh ra chiếc siêu xe Lamborghini Veneno Roadster đang đậu trước cổng trường, anh không nói gì chỉ lạnh lùng bế cô ra, Uyển Tinh nằm trong vòng tay anh, mớ cảm xúc hỗn độn cứ vây lấy cô
* * *
Anh chăm chú lái xe, khí chất vẫn lạnh lùng như thế
"Cậu định đưa tôi đi đâu thế?"
"Ngồi yên! Không được hỏi!"
Anh lạnh lùng ra lệnh
Cô thôi không hỏi nữa, ngã người ra sau, cô cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, thân thể đau buốt, nhức nhối không thể tả
* * *
Anh bế cô vào nhà trước sự ngạc nhiên của đám gia nhân, họ nhìn chằm chằm rồi lại dụi mắt để nhìn thật kĩ, họ như không thể tin vào mắt mình nữa. Đàm thiếu gia bế con gái, đây quả là một tin động trời
"Gọi bác sĩ cho tôi!"
Đến khi Âu Phong lạnh lùng ra lệnh, đám gia nhân mới hoàn hồn trở lại. Đây đúng là giọng nói lạnh lùng vốn có của thiếu gia, vậy đây không phải là mơ ư?
"Vâng...thưa thiếu gia!"
Âu Phong bế Uyển Tinh đi lên phòng, lúc này đám gia nhân cùng xúm lại bàn tán xôn xao. Đây có phải là thiếu gia lạnh lùng băng giá của Đàm gia không vậy
Âu Phong đặt Uyển Tinh xuống giường, đi lại bên cạnh cửa sổ hướng ánh nhìn về nơi nào đó rất xa xăm, khí chất của anh vẫn cao lãnh, vẫn lạnh lùng như thế
Uyển Tinh nhiều lần muốn mở lời nhưng lại không biết phải nói gì nên lại thôi
Không gian dường như trở nên yên tĩnh đến lạ thường
"Thiếu gia! Tôi có thể vào được không?"
Một giọng nói vang lên xé tan không khí ngột ngạt ấy
"Ai?"
"Tôi bác sĩ Mạc đây"
"Vào đi!"
Âu Phong lạnh lùng nói
Bác sĩ Mạc bước vào, đằng sau là một vài y tá khác
"Chào thiếu gia!, chào tiểu thư!"
Bác sĩ Mạc và đám y tá cúi đầu chào rồi lại khám cho Uyển Tinh
"Tạm thời là không sao rồi, việc cô ấy cần làm bây giờ là cần phải nghỉ ngơi, bồi dưỡng cho lại sức"
Sau khi băng bó cho Uyển Tinh xong, bác sĩ Mạc nhìn Âu Phong nói
"Vậy tôi có thể ra ngoài được không?"
"Được rồi"
Âu Phong đứng bên cửa sổ, khí chất vẫn lạnh lùng như thế
Bác sĩ Mạc cùng đám y tá lui ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh ngột ngạt lúc ban đầu
Uyển Tinh khẽ liếc nhìn Âu Phong, anh vẫn đang đứng bên cửa sổ, trầm tư không nói gì
Xuě, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn
Pīn chū nǐ wǒ de yuánfèn, wǒ de ài yīn nǐ ér shēng
Nǐ de shǒu mō chū wǒ de xīnténg
Xuě, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn
Zài tiānkōng jìng jìng bīnfēn
Yǎnkàn chūntiān jiù yào láile
Ér wǒ yě jiāng, yě jiāng bù zài shēngcún
Xuě, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn
Pīn chū nǐ wǒ de yuánfèn
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Uyển Tinh cố với tay lại chiếc bàn nhưng không thể
"Đây! Nghe xong rồi nghỉ ngơi đi!"
Âu Phong đi lại, lấy điện thoại đưa cho cô rồi lạnh lùng bước ra ngoài
Uyển Tinh nhìn theo bóng dáng anh với mớ cảm xúc hỗn độn khó tả
"Alo!"
"Này, bộ không nhớ tớ hay sao mà không chịu gọi điện cho tớ vậy?"
Bên kia đầu dây, Phi Phi nói với giọng trách móc hờn dỗi
"Hì tớ xin lỗi, tại tớ bận quá"
"Bận đến nỗi quên đứa bạn này luôn"
"Phi Phi...tớ xin lỗi mà"
"Ờ, tạm bỏ qua đấy, mà này sao giọng cậu nghe ỉu xìu vậy, cậu bị đau ở đâu à?"
"Không...không có đâu, hì"
"À, thế đã ăn trưa chưa?"
"Chưa, tí nữa tớ ăn mà cậu thi thế nào rồi?"
"Rất tốt! Cậu quên tớ là cao thủ karate rồi à!"
"Ukm, tớ tin tưởng vào cậu lắm đấy!"
"Hì, mấy trường khác cao thủ cũng không ít nhưng mà tớ đều hạ gục được hết"
"Ừ, cậu giỏi thật đấy"
"Hì, mà khi tớ đi có xảy ra chuyện gì không, có ai ăn hiếp cậu không?"
"Không...không đâu"
Uyển Tinh khẽ rơi nước mắt nhưng nhanh chóng lau đi, cô không muốn Phi Phi lo lắng cho mình
"Ừ, mai tớ về đấy, Uyển Tinh tớ nhớ cậu"
"Tớ cũng nhớ cậu, Phi Phi"
"Hì, tớ chuẩn bị thi tiếp đây, bye cậu nhé!"
"Uhm thi tốt nhé! Bye bye"
"Ừ bye"
Uyển Tinh lặng lẽ ngước nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mông lung, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu xua tan đi mớ suy nghĩ hỗn độn ắy. Cô khẽ nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
|
Chương 31: Đó là cái giá mà chúng phải nhận lấy,cô đừng trách tôi làm gì
Âu Phong ngồi trên sôfa, nói chuyện điện thoại với ai đó
'Tôi cho cậu thời gian một tiếng, phải xử lí đẹp cho tôi, nên nhớ làm cho gọn vào!"
"Vâng thưa thiếu gia!"
Âu phong tắt máy, quăng điện thoại sang một bên. Đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng đường cong đó khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng đều phải khiếp sợ. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đâu đó chợt thoáng lên sự giận dữ, ánh mắt và đường cong ấy như dự báo về một điều không hay sắp xảy ra
* * *
"Du Du!"
Uyển Tinh từ từ mở mắt ra, liền bắt gặp Du Du đang ngồi cạnh bên nhìn mình
'Hì, chị có cần phải ngạc nhiên thế không?"
Du Du tinh nghịch nhìn cô
"Em đi học về rồi à?"
"Dạ, em vừa về tới nhà là anh hai bảo em lên đây với chị liền"
"Thế cậu ấy đâu?"
Uyển Tinh nửa nằm nửa ngồi, nhìn ra phía cửa
"Anh ấy đi có việc rồi"
"Vậy à"
Uyển Tinh chợt thoáng buồn, cảm thấy có gì đó rất khó chịu, dường như là đang cảm thấy không vui
"Mà chị gặp chuyện gì vậy, ai bắt nạt chị à?"
Du Du nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm
"Dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, em yên tâm đi, chị vẫn khỏe mạnh đấy thôi"
"Chị đừng cố che giấu, nhưng thôi dù sao chị vẫn bình an là được rồi"
"Cô làm gì ở đây?"
Từ đâu Hạ Kim Giao bước vào, nhìn Uyển Tinh bằng ánh mắt sắc bắn
"Tôi...tôi"
Uyển Tinh bối rối
"Chị ấy ở đây cũng cần phải hỏi ý kiến chị sao?"
Du Du khó chịu nhìn Kim Giao
"Em có cần phải căng thẳng vậy không"
Kim Giao nói với Du Du rồi tiến lại gần Uyển Tinh, nắm lấy cổ áo cô, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống
"Ai cho cô vào đây? Có biết đây là phòng của ai không hả? Sao cô dám bước chân vào căn nhà này? Mi đúng là con cáo già mà"
Hạ Kim Giao dường như đã mất bình tĩnh, cố bóp chặt lấy cổ Uyển Tinh
"CHAT!"
Du Du lôi Kim Giao ra, tát cô một bạt tai, Du Du đưa tay chỉ thẳng vào mặt Kim Giao
"Chị nên biết phép tắc lịch sự đi nha, chị có biết đây là nhà của ai không hả? Ai cho chị tự ý vào căn phòng này? Tự ý vào mà không gõ cửa có biết là mất lịch sự lắm không? Còn nữa, nếu tôi thấy chị đụng tới dù chỉ là một cộng tóc của chị ấy thôi, tôi thề sẽ không để yên cho chị"
Du Du dường như đã mất bình tĩnh, nhìn Kim Giao bằng ánh mắt đe dọa xen lẫn sự mỉa mai khịnh bỉ
"Cái con bé này, hôm nay em quá lắm rồi đó nha!"
Kim Giao ôm mặt đau đớn, dường như là đang rất tức giận
"Thì sao nào?"
Du Du nhìn Kim Giao thách thức
"Được rồi, chị không chấp với em làm gì"
Kim Giao nói rồi quay qua Uyển Tinh
"Còn cô, cô cứ chờ đó đi"
Kim Giao tức giận bước ra ngoài, tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Cô biết không nên gây sự với Du Du làm gì, vì dù sao Du Du cũng là "bảo bối" của Âu Phong, nếu đụng vào Du Du chắc chắn Âu Phong sẽ không tha cho cô. Thôi thì ráng nuốt cục tức này, có gì mai mốt dể xử lí Uyển Tinh hơn
"Em không ưa chị ta"
Du Du đay nghiến
"Hình như cô ấy rất ghét chị"
"Chị ta ghen ghét đố kị với chị đấy, hạng người như vậy chẳng tốt lành gì đâu, chị nên đề phòng thì hơn"
"Chị biết rồi "bà cụ non" ạ"
Uyển Tinh tinh nghịch
"Có 'bà cụ non" nào mà đáng yêu như em không hả?"
Du Du nháy mắt
Cả hai cùng phì cười, tiếng cười ấm áp xua tan đi cái lạnh giá trong căn phòng từ lâu đã chịu ảnh hưởng bởi con người lạnh lùng băng giá của Âu Phong
* * *
Thời tiết hôm nay thật tốt. Ngoài đường, gió thổi nhè nhẹ, mang chút hơi lạnh của không khí của buổi sáng và mang chút ấm áp của ánh nắng, khiến cho con người ta cảm thấy thư thái sảng khoái vô cùng
"Mấy cậu nghe tin gì chưa?"
Một nữ sinh từ đâu hớt hải chạy vào, la ó cả lên
"Có chuyện gì vậy?"
"Hôm qua nay tớ có nghe tin gì 'hot" đâu ta"
Mọi người nhìn nữ sinh kia tò mò
Nữ sinh kia lấy lại sức, rồi từ từ nói, bộ mặt rất nghiêm trọng
"Tớ vừa nghe ba nói có 10 nữ sinh ở trường mình đã xin nghỉ học, mà hình như họ đều là tiểu thư con nhà danh giá cả, trong đó có tiểu thư của tập đoàn Diamond nữa đấy"
"Sao?"
"Hiệu trưởng đã nói vậy thật hả?"
"Tại sao lại xin nghỉ học"
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Lớp bắt đầu nhốn nháo cả lên
Uyển Tinh giật mình, 10 nữ sinh mà cô bạn đó nói chẳng phải là nhóm người đã đánh cô hôm qua sao? Sao tự dưng họ lại nghỉ học?
"Theo như tớ biết thì công ty, tập đoàn của 10 vị tiểu thư đó bị phá sản hết cả rồi, đến cả nhà cũng bị tịch thu luôn, ba mẹ uất ức quá có người tự tử, có người phải bỏ đi "biệt xứ' để trốn nợ, còn có người thì hóa điên, nói chung là rất thê thảm
"Sao lại như thế được, mới hôm qua họ còn kênh kiệu thế cơ mà"
"Ừ, thật không thể ngờ"
"Tớ đoán có người đứng sau vụ này, không có chuyện chỉ trong vòng một đêm tất cả đều bị phá sản như vậy được"
"Đúng đúng nhưng là ai mới được chứ?"
"Rốt cuộc thì họ đã gây thù chuốc oán với ai mà để ra nông nổi này chứ?"
Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra, mọi người cùng bàn tán xôn xao, có người cảm thấy kinh sợ, có người cảm thấy nhẹ nhõm như trút được mối lo trong lòng, có người lại cảm thấy đau buồn, thương xót. Tin này quả là một tin chấn động nhất từ trước đến nay trong cái ngôi trường danh giá này
Uyển Tinh đứng dậy, chạy thật nhanh ra phía cửa, dường như cô dã hiểu được chuyện gì đang xảy ra
Uyển Tinh chạy thật nhanh lên sân thượng, Âu Phong vẫn nằm đó, khí chất luôn luôn toát ra vẻ lạnh lùng nhưng khuôn mặt anh lúc ngủ say như thế này sao lại yên bình đến thế
Uyển Tinh nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi cạnh bên anh, hướng ánh nhìn về phía chân trời xa, ánh mắt đẹp một cách ma mị ấy luôn khiến cho lòng người bị mê hoặc nhưng tự bao giờ ánh mắt ấy lại mang nỗi đau buồn thê lương đến vậy
Âu Phong mở mắt ra, nhìn thấy Uyển Tinh liền lạnh lùng quay đi, dường như là không quan tâm mấy đến sự có mặt của cô
"Chính cậu là người đã gây ra chuyện này phải không?"
Uyển Tinh biết Âu Phong đã thức dậy nhưng vẫn không quay lại nhìn, ánh mắt cô vẫn hướng về nơi nào đó rất xa xăm
"..."
"Chính cậu đã khiến cho họ phải tán gia bại sản đúng không?"
"..."
"Tại sao cậu lại nhẫn tâm như vậy, cậu có biết là đang phá hủy đi cuộc sống của họ không hả?"
Uyển Tinh quay lại nhìn Âu Phong, giọng nói có vẻ như đang tức giận
"Họ đã đối xử với cô như vậy mà cô còn thương xót cho họ sao?"
Âu Phong đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô, ngay cả giọng nói cũng phát ra sự lạnh lùng vốn có
"Tôi không thương xót cho họ, chỉ là tôi cảm thấy có lỗi, bởi tôi chính là người gián tiếp khiến cho họ thành ra như vậy, cậu có biết là tôi ray rứt như thế nào không hả?"
Uyển Tinh dường như đã mất bình tĩnh, lần đầu tiên cô lớn tiếng với anh như vậy, lần đầu tiên cô giận anh đến mức như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô can đảm nhìn vào mắt anh
Âu Phong khẽ nhếch mép cười khinh, anh tiến lại gần sát cô, tay đưa lên nâng lấy chiếc cằm thanh tú của cô
"Đó là cái giá mà chúng phải nhận lấy, cô đừng nên trách tôi làm gì"
Âu Phong buông cằm cô ra, quay mặt bước đi kiêu ngạo, tay đút vào túi quần, đôi môi liền khẽ nhếch lên
Uyển Tinh thẫn thờ chôn chân tại chỗ, con người anh thật đáng sợ, kì thực cô đã cố hết sức lấy can đảm để tỏ thái độ với anh, nghĩ lại đến giờ cô vẫn còn rùng mình. Rốt cuộc cô sợ anh vì điều gì? Vì con người lạnh lùng kiêu ngạo của anh hay vì lí do nào khác.
|