Gái Già Xì Tin
|
|
Ngoại truyện 1 : Con rể – Mẹ vợ và bi kịch của con thạch sùng ^^
Sau 30 năm trời với ti tỉ những lần mối mai dài dằng dặc, sau bao nhiêu ứng cử viên sáng giá cũng như tối giá, rốt cục cũng có ngày, Dương dắt chàng rể tương lai về nhà ra mắt bố mẹ. Trên xe, cô cứ hi hí cười một mình, sung sướng cái nỗi là từ nay, nhìn bố mẹ cầm thiệp cưới nhà người ta, cô không có cái trách nhiệm là phải bứt rứt nữa.
Định thì ngồi im ắng bên cạnh, có chút lo lắng. Chắc có lẽ vì anh đã nghe Tân và cả bác Thụ dọa cho vài đường cơ bản về chân dung mẹ vợ tương lai. Dương thấy vậy, túm áo anh, cười khì.
“Yên tâm, thật ra thì mẹ em cũng… hiền í mà”
Lòng cô thầm nghĩ thêm, trừ những lúc bắt nạt bố, quát nạt em, và những lúc sục sôi lên nhìn nhà người ta cháu chắt đầy đàn, thì túm lại là mẹ em cũng… hiền!
Định xoa xoa đầu cô, không nói gì thêm. Xoa một lúc thì Dương lăn ra ngủ. Nghe tiếng cô thở đều, Định thầm nghĩ, không biết mẹ Dương có … dễ dụ như cô không??? Thật ra, anh hơi thất vọng khi phải thừa nhận với mình là anh có tí … run!
Nhưng, hóa ra, cái sự … run của anh là có lí. Vì vừa nhìn thấy anh và Dương túi tắm xách vào nhà, mẹ Dương từ trong bếp đi ra, chưa nghe anh chào, đã làm một câu sấm sét.
“Cậu là cái thằng đã bỏ con Dương nhà tôi xong rồi phủi mông đi thẳng đây phỏng?”
Dương ngửa mặt lên trần, nhìn hai con thạch sùng cắn đuôi nhau, làm như mình vừa bị điếc tạm thời, để mặc Định đối diện với mẹ cô. Haizzz, ai bảo cô dại dột cơ chứ, người ta bỏ cô cả năm, mặc cô khóc không biết bao nhiêu lít nước mắt. Đến lúc quay về, câu trước câu sau cô đã ton ton tha thứ cho anh ngay. Nhưng… mẹ cô… ai da… Quả này thì cho Định chết.
Định không chết, tất nhiên. Dương còn nghe giọng anh ngập ngừng.
“Dạ, cháu là Định ạ”.
“Định với đoạt cái gì. Thế bỏ nó rồi không kiếm được đứa nào hơn thì lại quay lại đấy à?”
“Dạ, không phải vậy ạ”
Giọng mẹ cô lại vút lên “À, cậu bảo không nghĩa là cậu không muốn quay lại ấy gì? Thế cậu đến đây làm gì?” Dương nhìn 2 con thạch sùng đến mức mỏi cả cổ, đến mức làm tụi nó mất cả tự nhiên, mỗi con chổng mông đi 1 đằng, Dương đành thở dài cúi xuống, len lén liếc sang nhìn Định. Vừa thấy khuôn mặt anh, Dương suýt nữa thì phì cười. Hóa ra người điềm đạm như anh cũng có lúc bị dọa cho xoắn quẩy như vậy đấy. Thấy anh toát cả mồ hôi, Dương lại thấy hơi mủi lòng, đấu tranh trong 1/4 giây ngắn ngủi, cuối cùng cô thở dài, thò tay, nắm lấy tay anh như trấn an. Cô nhận ra tay anh nhơm nhớp nước. Những ngón tay vội vã nắm lấy ngón tay cô, siết đến phát đau.
“Dạ, cháu tới để xin phép hai bác cho cháu…”
“Phép phủng cái gì! Cậu không có cửa đâu”.
Định xanh mét nhìn mẹ Dương lạnh lùng bước đi. Ngay cả Dương cũng ớ người ra trước diễn biến bất ngờ. Ặc ặc, đồng ý rằng thì là mà mẹ cô có quyền hạch sách anh tí tẹo, nhưng thế này thì có vẻ…à ừm, hơi quá đà thì phải.
Dương vỗ vỗ tay Định đang đứng như trời trồng, rồi tót vào trong. Ở trong nhà, bố cô sau 1 hồi hóng hớt nghe trộm, cũng đang nhìn mẹ cô có chút bất bình.
“Ô hay, cái bà này, sao lại nói thế… Chúng nó mãi mới về được đến đây…”
Dương cũng nhìn mẹ, liếm môi “Mẹ, mẹ đùa hay… thật đấy mẹ?”
“Ai đùa với nhà cô?”
Dương bắt đầu thấy đần độn ra, cô mấp máy “Mẹ!…”
Mẹ không thèm bắt lời với tiếng kêu có phần thảm thiết của Dương. Dương vội quay sang cầu cứu bố, bố cô đi sang, hẩy hẩy vai mẹ.
“Hai đứa nó mới về. Làm cái gì mà…”
Mẹ Dương lạnh lùng ngước mắt lên, khiến bố cô không nói hết lời, im bặt.
“Giờ là hai người quay ra trách cứ tôi đấy phỏng?”
“Mẹ!!!!”
“Mẹ mẹ cái gì! Nuôi cô ba chục năm trời, giờ tôi mắng mỏ cái thằng nhà cô một tí cô đã xót ruột rồi à???”
Dương cầm tay mẹ, nịnh nọt “Xót gì đâu! Nhưng tự dưng mẹ lại nói không có cửa là sao???”
Bố Dương cũng ngóng ra ngoài “Ừ, cái thằng trông rõ được. Anh Thụ cũng chả bảo là thằng này nó…”.
Mẹ Dương trừng mắt “À, giờ thì hai người công khai ra mặt phản đối tôi???”
Dương và bố cô tiu nghỉu nhìn nhau. Mẹ Dương phất tay, rắn giọng.
“Ra hết phòng khách đi. Tôi tuyên bố một thể”
Đến lúc này thì suy nghĩ mẹ cô “nắn gân” Định đã hoàn toàn tiêu tán. Dương liếm môi, thầm lo lắng, nhỡ đến bây giờ cô và Định còn bị ngăn trở nữa thì đời Gái già của cô chắc kéo dài vô thời hạn.
Định nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của mẹ Dương đi ra, phía sau, hai bố con Dương mặt mày rầu rĩ. Trong lòng anh dâng lên nỗi bất an khó tả.
Mẹ Dương chưa ngồi xuống ghế đã đanh thép.
“Cậu có biết tôi nói cậu không có cửa nghĩa là gì không?”.
Định bặm chặt môi, nói quả quyết.
“Cháu xin lỗi bác. Cháu biết cháu đã có những sai lầm, nhưng cháu thực lòng muốn xây dựng với Dương…”
“Ơ hay cậu không nghe tôi nói gì à??? Tôi hỏi cậu có biết tôi nói cậu không có cửa nghĩa là gì không???”
Định im bặt. Dương nhìn xuống ngón chân mình, bắt đầu thấy suy nghĩ lộn tùng phèo. Không lẽ giờ cô sẽ lâm vào mấy cái bi kịch sến ốm, mày chọn mẹ hay chọn người yêu à! Chẳng hiểu gì cả, hôm trước khi cô thỏ thẻ gọi điện báo cáo, mẹ cô cũng ừ hữ, chứ không rõ thái độ thế nào. Cô còn tưởng bở mẹ cô sung sướng không nói nên lời í chứ.
Mẹ cô giọng vẫn lạnh như tiền.
“Sao, không trả lời được à!?”
Định nuốt khan.
“Dạ, bác nói vậy nghĩa là cháu không có cơ hội với Dương! Nhưng mà, cháu nghĩ cháu sẽ kiên trì đến khi bác mở cửa cho cháu!”
Mẹ Dương thản nhiên rót trà. Rót nửa chừng, mẹ đẩy ấm về phía cô.
“Rót nước đi. Để mẹ phải làm thế hả?”
Sao hôm nay mẹ cô lại có nhu cầu phô trương thanh thế dã man thế nhỉ? Mặt ai cũng xị ra một đống thế này, tâm trí nào mà trà lá nước nôi nữa đây. Dương rót trà, đưa mời bố mẹ, rồi cẩn thận đặt một chén trà nóng vào tay Định. Bàn tay anh ướt và lạnh.
“Không có chuyện tôi mở cửa cho cậu đâu”.
Dương cắn môi hít thở. Thôi rồi, đến lúc phải vùng lên ôm bom cảm tử rồi.
“Mẹ à! Ba tháng nữa là con 30 rồi…”
“Mẹ đẻ ra mày mà mẹ không biết chắc?”.
Bố cô hắng giọng xen vào “Ý con Dương là giờ nó cũng chín chắn rồi… Hai đứa nó…”
Mẹ Dương hừ mũi, nhìn Định.
“Tôi nói không có cửa là không có cửa”
Dương đứng bật dậy, chuẩn bị tuyên chiến thì đột nhiên thấy mẹ cô nhướn miệng lên cười.
Hơ hơ, nụ cười này có hơi… kì lạ…
“Ý tôi bảo là, cậu không cửa để mà … chạy đâu”
BỘP… Con thạch sùng bỗng dưng rơi xuống, và giãy đành đạch. Chắc nó cũng bị mẹ Dương làm cho kinh hãi, chả kém gì cặp nam thanh nữ tú đang ngồi đần độn ra kia. =)) = )) =))
|
Ngoại truyện 2: Tại sao, em không đến bên cạnh người cách em có 1 mét đây…
Trong 1 căn nhà nhỏ, 1 thành phố nhỏ, có cảnh tượng thế này: Một cô nàng lẽo đẽo túm áo một anh chàng, nhằng nhẵng từ trong phòng bếp ra tới ban công, từ ban công vòng vào phòng khách. Cô nàng ấy… à, cái nàng đã sút được mĩ từ “gái già” vào thùng rác ấy mà, khuôn mặt như cái bánh bao, miệng lèo nhèo, bất mãn. “Tại sao! Ít ra anh cũng phải nói cho em biết là tại sao chứ” Anh chàng vẫn bình thản rót nước, uống nhàn nhã, mặc cái người ở sau vẫn túm áo anh, giật giật không ngừng. “Anh, anh đừng nghĩ là anh lặng ngắt là xong chuyện với em”. “Áo anh nhăn kìa, em đừng túm nữa” “Em túm là việc của em. Trả lời là việc của anh. Anh nói đi. Tại sao???” Định thản nhiên úp cốc xuống giá, đi vào phòng ngủ. Dương nhất quyết bám theo không rời, tay túm áo mỗi lúc một chặt hơn. “Chả lẽ nói cho em biết vì sao anh không thích đi Campuchia khó thế cơ à???” “Ừ”. Dương giật chiếc áo của Định khiến nó bật cả cúc. “Rách áo anh. Áo này anh quý lắm đấy” Đó là chiếc sơ mi trăng cô mua cho anh ngày trước. Dương vênh mặt. “Của em mua, em không xót thì thôi, anh còn ra vẻ hả! Anh có nói không??? “…” “ Em ghét rồi đấy”. Định thở dài. “Em túm áo anh nửa tiếng rồi. Em định túm đến bao giờ” “Đến bao giờ anh nói thì thôi. Còn không thì anh đi đâu, em theo đấy, cho anh chết luôn”. Định nhìn khuôn mặt giận dỗi xị ra một đống, nhướn mày trêu chọc. “Nghĩa là anh vào toilet thì em cũng vào theo à???” Mặt Dương vênh lên “Hừ, anh đừng thách nhà giàu húp tương”. Định đi thẳng vào toilet, Dương lếch thếch túm áo anh đi theo. “Đừng có mà dọa!” “Gan đến cùng à! Rồi, vậy thì cho em mục kích luôn…” Thấy Định có vài thao tác gần như là muốn chuẩn bị “đi hái hoa” đến nơi, Dương mới buông tay ra, ú ớ. “Anh… anh…” Ánh mắt Định vài phần tinh quái. “Sao?” Dương lặng đi một lúc, rồi đột nhiên hét toáng. “Em nguyền rủa anh đời đời đi đái dắt” =)) =)) =)) Cùng với tiếng hét phẫn nộ của Dương, cánh cửa toilet đóng cái rầm trước mặt ngây ra của Định. Đến nửa phút sau, anh mới run run đôi vai, rồi phá lên cười. *** Dương đã giận thật rồi. Định nhìn bờ vai thẳng băng, cái đầu ra vẻ chúi mũi vào máy tính kia, thầm lo ngại. Dương là người dễ bị dỗ ngọt, nhưng đấy là khi cô giận một cách sơ sơ. Còn nếu cô giận thật thì… Định húng hắng một tiếng, nhưng Dương vẫn không thèm quay lại, tay gõ choanh choách trên bàn phím. Định đoán chừng là đôi môi kia cũng đang mím chặt lại đây. Anh bước đến, vòng tay qua vai cô, làm một cử chỉ hòa hoãn, nhưng đột nhiên những gì hiện ra trên màn hình máy tính làm anh sững lại. “Em book vé đi Campuchia thật???” “Thì sao?” Giọng Dương sặc mùi thuốc súng. Nhưng Định cũng đã giận lên, anh túm vai cô lại. “Và em chỉ đặt 1 vé???” “Thì sao???” Hai người nhìn nhau đấu đá bùm bùm chéo chéo một hồi, giọng của Định cuối cùng cũng xuống một tông. “Nhưng tại sao lại cứ phải là Campuchia???” “Em đã nói với anh một tỉ tỉ tỉ các loại tỉ lần mà anh không nhét được vào tai tí nào hả?” Khuôn mặt phừng phừng giận dữ của Dương làm Định thở hắt. “Có. Có vào tai. Là vì em xem phim In the mood for love, rồi là em thấy cái anh chàng Lương Triều Vỹ nhà em có khuôn mặt đa cảm ghê gớm, và rồi là em thấy anh ta thì thầm vào cái hốc đá đó tình cảm tình yêu bất diệt khỉ gió gì gì đó hả??? Dương vừa ngượng vừa cáu “Ừ đấy, vì thế mà em thích đi Campuchia đấy. Còn anh, nếu mà anh cảm thấy không thể nói cho em biết lí do vì sao anh nằng nặc không muốn đi Campuchia, thì, anh cứ ngoan ngoãn ngồi nhà đi. Em đi một mình”. Định nhìn Dương, Dương không thèm nhìn lại, quay phắt về với trang book vé trực tuyến, lại hí hoáy lạch cạch. Định về bên giường, nhìn cô suy nghĩ. Nhưng dường như cô nàng nhất quyết coi anh là khúc gỗ rồi thì phải. Không khí càng lúc càng nặng nề. Một lúc sau, Định mới nói với vẻ bất đắc dĩ. “Tay Lương Triều Vĩ ấy thì có gì hay???” “Hả?” Dương quên phắt là mình đang cần phải tỏ ra lạnh lùng, quay ra nhìn anh ngơ ngác. Định vẫn nhìn về phía cô đầy nghiêm túc. “Anh ta già hơn anh đúng không?” Mặt Dương ngẩn ngơ như quả mơ. “Anh ta chắc chắn là lùn hơn anh nữa” Mặt Dương bắt đầu đần như kẻ nợ nần. “Và anh ta xấu trai hơn anh là cái chắc” Dương chuẩn bị ngất trên cành quất đến nơi. Cô định thần một lúc, huơ huơ tay. “Êu… Anh bình tĩnh đợi em tư duy tí… Ý anh là…” Định vẫn thản nhiên “Và tệ cái nỗi là đến mấy chục năm anh ta còn chẳng thể làm cho vợ anh ta có bầu…” Dương đứng hình. Một lúc sau, cô mới ú ớ. “Này… Trọng tâm vụ dìm hàng này thực chất có nghĩa là gì…” “Nghĩa là: Nếu em đến Campuchia vì liên quan đến 1 kẻ kém anh về mọi mặt thì đến làm gì???” Miệng Dương há hốc. “Và nếu đến đó chỉ để nói vào một cái lỗ về một tình yêu chôn giấu của em thì… Định ngừng lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn rất tức cười của Dương, hắng giọng. “Thì tại sao, em không đến bên cạnh người cách em có 1 mét đây, vẻ hét toáng vào … lỗ tai anh, có phải hơn không??? Nhọc công chạy tuốt sang đó làm gì? Dương đờ đẫn. “Mà chưa kể nhé, cái lỗ đó nó chỉ đờ ra, còn anh thì có phản hồi lại ngay lập tức…” Dương nhìn con người vẫn đang nói một cách bình thản như chuyện một cộng một bằng hai kia, trí khôn và tư duy như dắt tay nhau đi chơi cùng một lúc. Một lúc sau, cô mới lắp bắp. “Anh… anh lừa em đúng không???’ “Anh lừa gì em nào?” Dương hét lên. “Lại còn không hả? Thế sao đến tận khi cưới rồi em mới biết là anh… biến thái thế này cơ chứ!!!!
|
Ngoại truyện 3: Eo ơi, chồng đẹp trai, rất xì tai, không giận dai khi vợ… sai ^.^ ^.^ ^.^
Như mọi tối, Dương đang ngồi rung đùi, toét mắt ra đọc truyện online. Hí hí hí, cuối cùng cô cũng chờ được giờ phút này. Bọn nó chuẩn bị hôn nhau tới nơi rồi. Bõ công cô cố đọc đến mỏi nhừ cả mắt. Đang nhấp chuột để chuyển trang, thì “phụt” một cái, màn hình máy tính chuyển sang đen sì. Ngơ ngác một giây, Dương lập tức nhận ra có người đã… rút phích điện. Đã thế cái người ấy còn chống nạnh nhìn cô, tủm tỉm cười cơ chứ.
“Anh!!!!!!!!!!!”
Cùng với tiếng hét phẫn nộ, tất nhiên kèm theo ánh mắt trừng trừng đầy khí thế.
“Xem em đấy! Mắt không trợn nổi để lườm anh mà còn cố đọc.”
“Nhưng mà chúng nó đang chuẩn bị hôn nhau! Hôn nhau đấy. Anh hiểu không???”
“Không hiểu! Có phải mình không bao giờ hôn nhau đâu?”
Dương nhăn nhó “Cái này khác. Bọn nó í, bao nhiêu năm xa xôi cách trở, giờ mới quay lại…”
Định nhướng mày “Ngày xưa mình cũng xa xôi cách trở. Gặp lại nhau là em nhào vào… đánh anh! Thế mới nói mấy cái truyện tiểu thuyết là luôn phi thực tế nhất!”
Dương nhăn mũi “Phi thực tế người ta mới thích đọc, không phải sao! Để em đọc nốt xem first kiss bọn nó thế nào! Nhá! Nhá!”
“Không!”
“Đi mà!”
“Không!”
Dương vò đầu bứt tóc “Ui giời ơi, kệ đấy! Em phải đọc nốt”.
Dương đẩy Định ra, với tay định lấy cái máy tính, nhưng Định đã ôm chặt cô, quẳng thẳng lên giường. “Phải thiết quân luật với em!”
Dương bật dậy hét toáng, “Cấm bạo động. Bạo động tắc tử”.
Định phì cười khi thấy dáng điệu như con gà chọi của Dương.
“Trước giờ có em bạo động anh thì có. Nhưng giờ thì nghe anh nói…”
Dương cười cầu hòa, “Em vừa đọc truyện vừa nghe anh nói được không?”
Vừa nói Dương vừa mon men lại gần cái máy tính. Nhưng sau đó, cô chợt nhận ra có gì đó bất thường, bèn nơm nớp quay ra.
Định im lìm, im lìm, im lìm. Khuôn mặt kín bưng lặng lẽ nhìn cô. Ôi cô sợ dáng vẻ này của anh lắm. Vì nó thế nào cũng dẫn đến hành động tiếp theo. Anh quay người đi, và không thèm nói gì đến cái mặt cô luôn, mặc kệ cô quắn đít tò tò chạy theo anh làm hòa bao nhiêu lần, lèo nhèo bao nhiêu thứ đi nữa.
Dương nhảy bổ xuống giường, chạy nhào theo cái lưng đang từ từ cách xa mình. Cuối cùng cũng túm được anh, ôm anh chặt cứng.
“Em xin lỗi! Em biết lỗi rồi! Em không thế nữa!
Định vẫn bước và Dương vẫn lệt xệt ôm anh đi theo.
“Thôi, đừng giận. Giận nhiều tức khí là dễ đau bụng lắm”.
Định im lặng.
Dương phi ra đằng trước, cười hihi.
“Eo ơi, chồng đẹp trai, rất xì tai, không giận dai khi vợ sai. Nhở, nhở???”
Vẫn không thèm cười. Không thèm nói. Vẫn đi thẳng một mạch sang phòng làm việc. Thấy Định bắt đầu mở máy, Dương vẫn kiên trì chiến dịch, sống chết không buông, tay ôm chặt lấy cổ anh, thỉnh thoảng còn thơm một cái lấy lòng. Thế mà có người vẫn lạnh mặt không thèm nhìn cô lấy một cái, lại còn mở ra cả đống văn bản nghiệm thu công trình khỉ gió gì gì đó. Ghét thế, đang ôm ấp thế này mà vẫn có lòng có dạ đọc mấy cái sắt thép bê tông là sao!
“Anh ơi, vừa nãy anh bảo muốn nói em nghe chuyện gì mà…”
Bàn phím lách ca lách cách.
“Không nói nữa thật à?”
Mắt dán chặt vào màn hình thế kia cơ đấy!
Cuối cùng thì Dương nản hẳn, cô buông tay khỏi cổ Định, chậm chạp quay người đi.
“Giận thì thôi! Anh tưởng là chỉ mình anh biết im lặng chắc?”
Dương ấm ức quay đi. Thế mà… chẳng có bước chân nào đuổi theo!!!!! Cũng chẳng có hết giận với làm hòa gì cả. Chỉ có im lặng và im lặng.
Chết tiệt cái im lặng nhà anh!!!!!!!!
Tức điên cả người, Dương quay ngoắt lại, chống nạnh, nhìn Định phun ra 1 tràng.
“Anh có nói không hả! Anh không nói em hôn anh chết tươi bây giờ!!!!!!”
Và khi Định vẫn còn đang chết sặc vì cười, Dương giơ tay thắng lợi, đạp cái máy tính sang một bên, nhào vào lòng anh.
“He he, cười rồi là không giận nữa nhé!”.
^.^ ^.^^.^
Sau một hồi làm hòa chán chê mê mỏi (nghĩa là hôn hôn hít hít!!!) Dương nằm gối lên tay Định, hỉ hả vì đã đập tan được cuộc chiến tranh lạnh vừa mới mọc mầm. Lúc sau cô mới sực nhớ ra.
“À, vừa nãy anh định nói chuyện gì ấy?”
“Ừ, chuyện vui!”
Dương ngước nhìn anh, thấy ánh mắt anh ánh lên vẻ ấm áp.
“Sao? Anh được tăng lương à?”
“Sai”
“Thế thì còn cái gì vui nữa chứ?” =))
Nói một câu sặc mùi thực dụng xong, Dương còn hỉnh hỉnh mũi lên nhìn Định. Anh nhéo mũi cô, ôm cô rất dịu dàng.
“Thảo Đan sắp lấy chồng!!!”
Dương ngẩn ra một thoáng rồi sáng rỡ mắt.
“Thật không? Trời ơi, sao anh không nói sớm!”
Quên béng mất chính mình mới là thủ phạm của vụ “không nói sớm”, Dương hăm hở xổ ra một đống những câu hỏi không ngừng không nghỉ! Định kiên nhẫn trả lời từng câu một. Anh biết Dương vẫn có chút lấn cấn với Thảo Đan, nhất là việc nhìn một cô bé xinh đẹp đáng yêu là vậy cứ lận đận với tình duyên suốt hơn một năm trời.
Hóa ra chồng sắp cưới của Thảo Đan chính là một tay “đệ” của Định mà anh từng giới thiệu cho ông Thụ khi anh chuyển chỗ làm. Không ngờ đồng chí chồng cô cũng mát tay gớm. Dương thở nhẹ một hơi. Trong cô thực sự có rất nhiều nặng nề đã rơi xuống. Nếu Thảo Đan chưa yên ấm, cả cô lẫn Định đều sẽ chẳng phút nào an tâm. Dương chợt bật cười rúc rích.
“Trước em còn có ý nghĩ hay là ghép Thảo Đan với Quân thành một đôi đấy!”
Định gõ nhẹ trán cô.
“Hai đứa nó không hợp nhau!”
“Ứ, trai xinh gái đẹp, sao mà không hợp! Nhưng mà thôi, giờ Thảo Đan có ý trung nhân là vui rồi. Còn lại tên nhóc ẩm ương nhà anh thôi!”
Định dụi vào mớ tóc chớm vai của cô “Kệ nó! Đợt này thấy nó chỉ mê mở hệ thống bi – a bi ủng của nó thôi!
“Cứ cắm mặt vào mấy chục cục tròn tròn trên bàn ấy thì làm sao mà vợ con được.”
“Đến anh không cắm mặt vào mấy cục ấy mà đã vợ con đâu?”
Thấy Dương trợn mắt lên nhìn mình, Định nhún vai.
“Có vợ nhưng chưa có con!”
Dương nhiu nhíu mắt nhìn Định. Anh cũng nhương nhướng mày nhìn cô, giọng tỉnh bơ.
“Anh nghe nói là mẹ bắt đầu muốn có cháu ngoại rồi!”
Dương thụi luôn cho anh một đấm “Hứ, anh thích thì anh nói đại đi! Lại còn đổ tại cho mẹ làm gì!”
“Ừ, anh thích!”
Dương nằm im, nghĩ nghĩ.
“Em thấy sao?”
“Sao là sao?”
“Ờ… thì muốn hỏi em là nếu thích thì mình có… nhích luôn không???”
Dương phát hiện khuôn mặt điềm đạm của ông chồng mình, có những lúc… gian không thể tưởng!!!!!!!!!!!
|
Ngoại truyện 4
Phần 1: Hôn đến thế rồi mà Hót boi chưa thèm đến nhỉ?
Trong một căn phòng đặc biệt, tiếng nhạc du dương, Quân đang chăm chú nhìn về phía cô gái có thân hình đồng hồ cát, nằm thẳng tắp trên bàn bi – a xanh thẫm. Mắt Quân lướt qua khóe mắt nhắm hờ và hàng mi được chải mascara đen mướt, hơi thở phập phồng trên cúc áo chỉ chực mở bung rồi lùi tầm nhìn ra một chút. Viên bi cái trở nên to cực đại trước mắt Quân. Anh cúi người, nheo mắt ngắm. Điểm mờ xa xa là lỗ 10, điểm lớn trước mắt là viên bi trắng, và một bức tường thành ngăn trở ở giữa chính là bờ eo thon thả của cô gái.Quân nheo mắt. Với một lực mạnh, viên bi nảy qua vùng eo của cô gái, hạ xuống mặt bàn và trực tiếp lăn vào lỗ 10.
Quân từ từ thả cơ, vẻ mặt vẫn còn suy nghĩ. Trên bàn, cô gái úp sấp người, ngẩng lên nhìn Quân Quân bằng cái nhìn trễ nải.
“Chẳng trệch lấy một phân”.
Quân nhún vai “Sẽ chuẩn hơn nếu em không thở phập phà phập phồng và mắt thỉnh thoảng lại còn ti hí”. Cô gái ấm ức, bĩu bĩu đôi môi, thò tay ra đợi Quân kéo dậy. Quân thờ ơ túm mạnh cô ta lên. Cô gái gần như úp sấp vào ngực Quân.
“Ghét! Phũ cái miệng không thể tưởng. Lần nào cũng chê người ta”.
Quân đẩy cô gái ra, treo cây cơ lên giá. Cô gái bước đến phía sau, ôm lấy lưng Quân.
“Đưa em đi ăn. Em đói”
Quân vừa xoay lại, cúi người định hôn cô gái thì tiếng điện thoại reo tưng bừng. Vừa vuốt ve bờ vai cô gái, Quân vừa rút điện thoại.
“Alo… Sao gọi…”
Tay Quân đột nhiên rời khẳn khỏi bờ vai tròn lẳn, anh quay ngoắt ra phía cửa sổ, giọng trở nên vừa dịu dàng vừa phấn khích.
“Công chúa… Ngoan nào… Đang ở đâu?…. Chầm chậm, nói chậm lại nhé. À há… Được rồi. Hôn cái xem nào…” Từ điện thoại vang lên tiếng chụt choẹt ầm ĩ khiến cô gái mặt tối sầm sì, trong khi vẻ mặt Quân vẫn đầy sung sướng.
“Hôn nữa cơ”
Và lại chụt chụt choẹt choẹt. Quân phấn chấn nhét điện thoại vào túi, quay nhìn cô gái.
“Bữa sau nhé. Anh phải đi có việc rồi”
Cô gái nhìn Quân ấm ức “Con bé đó là ai vậy? Lần nào gọi xong anh cũng bỏ phắt em sang một bên”.
Quân phì cười “Em không sánh được đâu mà hỏi!”
“Vâng, người ta là công chúa mà”.
Quân phá lên cười. Viền râu đen chạy quanh mép càng làm nụ cười có vẻ toe toét lẫn đểu giả.
“Anh đi đây. Sáng mai tập tiếp nhé.”
Quân đi thẳng ra cửa. Đến khi cánh cửa tự động mở ra, Quân lại giật lùi một bước.
“À này, đến buổi biểu diễn, nhớ mặc áo ngực rộng ra một, hai size. Chứ em bức tử vòng một kiểu đó, chẳng ai nhìn đến anh đánh anh đấm thế nào đâu.
Để mặc cô gái mặt như quả cà tím, Quân phấn chấn nhảy lên con mô tô, bốc đầu phi tít mù trên phố.
***
Trước cổng siêu thị, Dương, tròn như quả bí ngô, chiếc váy bò yếm để lộ ra khuôn bụng bầu bí đang bất lực cúi xuống nhìn đứa con gái náo loạn. Sau khi vơ vét tất tất tật những gì nó có thể vơ được, và nhất quyết sống chết không cho cô có quyền vứt ra hay lấy thêm vào cái gì, giờ đây nó đang đu chặt lấy chân cô, còn cô thì đang tư duy xem cô sẽ dùng cái thớt thứ ba trong nhà làm gì đây!
“Nào, xuống ngay. Chân mẹ không giống chân bố đâu”
“Vâng, con biết mà. Chân mẹ không có tóc”
Con bé nói và lại ôm chân Dương chặt hơn, mắt nó nhìn quanh rồi ngẩng lên nhìn Dương, giọng có phần ấm ức.
“Hôn đến thế rồi mà Hót boi chưa thèm đến mẹ nhỉ?”
Dương chống nạnh “Mẹ chưa hỏi tội sao con bôi hết đống nước bọt ấy lên điện thoại của mẹ đâu”.
Con bé kênh kiệu “Đã thế lần sau không hôn mẹ nữa. Chỉ hôn bố với Hót Boi thôi”.
Dương trợn mắt “Đã bảo rồi. Là chú Quân. Không phải hót hét gì hết. Nhớ chưa???
Con bé chưa kịp trả lời lại câu dọa dẫm của Dương thì nó đã ngẩng phắt lên khi nghe tiếng mô tô phóng tới. Ngay khi chiếc xe dừng lại, Quân vừa tháo mũ bảo hiểm vừa bước xuống thì con nhóc đã ba chân bốn cẳng lao về phía Quân.
“Bống, cẩn thận”
Tiếng hét dứt xong cũng là lúc Bống vấp dép và vấp ngã cái bụp. Rất may điểm tiếp đất không phải là mặt đường mà là một vòng ôm bất tận của một kẻ được gọi là Hót boi kia khiến Dương thở phào.
Để vừa tầm ôm của Bống, lần nào Quân cũng gần như ngồi tệt xuống đất, dang tay để cho cái cục bông mười mấy cân ấy bám riết lấy mình. Lần này, Bống ôm chặt cổ Quân, cọ cọ cái má phúng phính nó vào hàm râu tỉa tót, lại còn cười lên khanh khách.
“Hót boi tới muộn thế. Hư này”
Nó nói và giựt sợi ria thò ra khỏi mép Quân một cái, khiến anh chàng hét lên.
“Oách, đau! Hót boi đau lắm í…”
Dương thở hắt não nề, có cái kẻ cứ tự sướng nhận mình là “hót boi” thế kia, bảo sao con nhóc nhà cô nó không học đòi theo cơ chứ. Bê cái bụng lạch bạch đến gần Quân, Dương mệt đến mức chẳng thèm phàn nàn khi nhìn Bống lổm ngổm trèo lên vai, rồi ngoắt cái chân núng nính của nó qua cổ Quân.
“Hót boi, đi nào. Tụi mình đi chơi đi”
Dương nhướn mắt, lại còn “tụi mình” cơ đấy. Cô biết, khi bố nó ở đấy, chú nó ở đấy, thì cô trở thành củ khoai củ sắn ngay lập tức. Dương ngẩng lên nhìn Bống, lúc này nó ở cao tít, đang sung sướng mà nhún cái mông nó trên cổ Quân. Cậu ta thì hớn hở nắm lấy hai bàn tay chũn chĩn của nó.
“Thế mẹ Dương thì sao?”
Mặt Bống nhăn lại, nó cúi xuống thì thào “Mẹ Dương khó tính như bà già. Chơi không vui đâu”
Thấy Dương trợn mắt trợn mũi lên, Quân phá lên cười, rồi giơ hẳn hai tay lên, xốc nách Bống quay vù vù, trong khi con bé còn cười ằng ặc thì cậu ta dụi mặt vào đôi má bầu bĩnh.
“Ôi giời ơi, hót boi yêu Công chúa chết mất đây”
Dương đang thấy mình vỡ tim vì tức và vì bất lực thì đột nhiên thấy mình được kéo vào ngực, được một vòng tay ôm lấy.
“Chú cháu nhà nó bắt nạt em à”.
Dương quay ra, thấy Định, tự dưng tủi thân không thể tả được. Đấy, trong khi cô bầu bí ì ạch, chăm lo cho đứa con gái luôn ra rả rằng cô già, chơi chẳng vui gì cả và sẵn sàng đá đít cô ngay lập tức khi chú nó xuất hiện, thì anh, cứ cắm mặt vào mớ bê tông cốt thép vớ vẩn. Khi xuất hiện thì cũng chỉ hỏi những câu như 1 sự thật hiển nhiên, 1 chân lý rõ ràng. Cô thì lúc nào chẳng bị bắt nạt cơ chứ. Cả nhà anh xúm vào bắt nạt cô.
“Có gì đâu. Con gái anh chỉ bảo là mẹ nó khó tính như bà già thôi”.
Quân ngoác miệng ra cười. “Bống vẫn còn thiếu sót. Đáng ra là phải bảo mẹ Dương đã bà già lại còn hay mát mẻ”
Bống lắc lắc đầu, ngơ ngác “không, có mát đâu. Ôm mẹ nóng lắm, phải đi mô – tô bự mới mát cơ”
Định phì cười, ra túm lấy mũi Bống mà nhéo. Con bé lập tức sà vào vòng tay anh, thơm chi chít lên khuôn mặt anh, giọng nịnh nọt.
“Úi dào, bố Định thật là thơm í! Chả bù cho mẹ Dương tí nào…”
Hả??? Cái gì nữa đây hả giời??? Con với chẳng cái, ngày nào nó cũng phát ngôn ra những câu làm Dương nghiến muốn rụng cả răng. Cô quay ngoắt đi và nghe tiếng Định vỗ vào mông con bé bồm bộp.
“Bống hư! Cứ gây sự với mẹ đi rồi là giờ bố phải đi dỗ đây này…!”
|
Phần 2: Anh thực sự đã quên, cô gái ôm thằng bé trai khóc ngằn ngặt với đôi mắt ngập tràn thất vọng…
Quân ôm cục bông ở trong lòng, mỉm nụ cười trìu mến nhìn rèm mi cong cong đã rợp xuống và cánh mũi phập phồng hơi thở của giấc ngủ say. Sau khi chơi trò cầu tuột, nhà bóng, đập chuột, lái ô tô điện, đu quay, đĩa bay, cưỡi ngựa,… cuối cùng, cô công chúa đã tạm hài lòng với tô sữa chua mít và hai ly kem cỡ bự, mặc cho “hót boi” ngưỡng mộ vô biên vì nguồn năng lượng bất tận không biết mọc ở đâu ra của nó.
Trong lúc bê hai ly kem ngất nghểu, Bống cũng không quên bôi nhoe nhoét cái thứ màu mè thơm phưng phức đó lên quần áo của cả hai chú cháu. Khi cô nhóc ăn xong thì hai chú cháu kem rớt từ đầu đến chân, chưa kể văng tung tóe trong chu vi cả chục mét vuông. Mất cả mớ khăn giấy để… chùi cho cô nhóc có được cái mặt sạch sẽ, nhưng để tránh tình trạng ruồi bâu kiến đậu, Quân không còn cách nào ngoài việc ôm Bống phi khẩn cấp vào siêu thị gần đó mua đồ mới. Khi thử đồ, Bống bắt đầu gà gật, giọng nói líu nhíu thì thào rằng Hót boi của nó phải hứa là đưa nó đi xem phim cộng với đi bơi nữa thì nó mới ngủ. Nhưng được vài bước chân, khi Quân tính tiền thêm chú gấu bông Teddy thì Bống đã díp hẳn mắt, ngủ khò khò.
Quân đành vứt xe 1 góc, vẫy chiếc taxi, rồi ôm cục bông đó về “lô cốt” của mình.
Khu nhà tọa lạc ngay trên đường lớn. Đám nhân viên của Happy Day đang tu sửa lại đợt chót để chuẩn bị cho ngày khai trương, thấy “sếp lớn” đi vào, chưa kịp đồng thanh chào hỏi thì đã bị tiếng “suỵt” của Quân chặn lại. Cả hội đơ ra, nhìn Quân bế cô bé con xinh đẹp, vẻ cẩn trọng và gìn giữ, thỉnh thoảng như không kiềm chế được lại dụi mặt vào gò má bầu bĩnh đang say ngủ đó.
Khi Quân khuất dần, đám nhân viên vẫn có vẻ mặt “không tin được dù đó là sự thật” và đặc biệt mấy cô nhân viên nữ thì cô nào cô nấy đều có khuôn mặt của kẻ vừa bị “lừa tình”. Hóa ra, ông chủ trẻ măng, hay bông lơn giễu cợt đó đã là bố trẻ con rồi sao?! Cuộc đời này có còn công lý gì nữa không vậy? ^.^
Đặt Bống xuống phòng nghỉ riêng của mình, cẩn thận ủ chăn cho con bé, Quân mới mở điện thoại. Ngay từ lúc thấy Bống ngáp cái đầu tiên, Quân đã điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng. Giờ mở ra, anh mới thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ. Đang những ngày gấp rút chuẩn bị cho lễ ra mắt của khu giải trí, thật sự là Quân bận tối mắt tối mũi với việc luyện tập cho buổi trình diễn và việc sắp đặt mọi việc đâu vào đó. Nếu không bị những nụ hôn dụ dỗ của nàng công chúa bé nhỏ kia, chắc Quân vẫn không thể nào dứt mình ra nổi.
Quân sang phòng khách, bắt đầu bấm máy lại cho Chấn, giám đốc nhân sự của anh. Vừa thấy Quân gọi, Chấn đã thở phào một hơi.
“Cậu biến đi đằng quái nào thế? Điện thoại lại không nhận?”
“Ờ, bị bắt cóc. Sao? Chuyện gì thế? Nói nhanh gọn!”
“Tôi chỉ muốn thông báo rằng chiều nay, có buổi phỏng vấn tuyển dụng với nhân viên mới. Và cậu đã làm họ thành hươu cao cổ trong gần tiếng rồi. Giờ tính sao đây. Hay là tôi giải tán?”
Quân vò đầu. Anh thực sự đã quên béng đi mất. Bình thường, chỉ cần Chấn cũng có thể giải quyết mấy việc liên quan đến nhân sự. Nhưng riêng đợt này, cần bổ sung những vị trí thiết yếu, và quan điểm của Quân là những cộng sự va chạm hàng ngày, phải do chính anh tuyển lựa. Quân liếc nhìn chiếc đồng hồ to cộ ở cổ tay, ngẫm nghĩ. Giờ Bống còn đang ngủ. Anh không thể đưa con bé về nhà với Dương rồi quay lại đây được, sẽ muộn mất mất. Anh cũng không muốn gọi một nhân viên nào đó lên trông con bé, lỡ nó tỉnh dậy, không thấy ai, chắc là khóc váng. Bống có thể vui vẻ và léo nhéo mọi lúc, nhưng khi tỉnh dậy, chỉ cần là chỗ lạ, hoặc không có ai quen biết là sẽ khóc thảm thiết. Quân đã quá kinh nghiệm với mấy màn nước mắt như mưa của con bé rồi.
Nhưng việc chuẩn bị cho lễ khai trương đang cập rập thế này. Nhân sự vẫn còn hổng. Chưa kể kế toán trưởng đang có vấn đề về sức khỏe, giấy tờ bị đình trệ chất lên cả đống. Cô trợ lý của anh thì vừa nghỉ sinh. Trước khi nghỉ, cô có tiến cử vài người đến để thay vị trí mình, nhưng quả thực Quân chưa ưng ai cả. Quân vỗ đầu, cuối cùng thở ra.
“Cậu giải tán hết đi. Nhưng giữ lại những ứng viên kế toán, đưa họ vào phòng họp luôn đi. Tôi sẽ xuống ngay!”
Quân gấp điện thoại, đi vào phòng. Bống vẫn say giấc. Quân đấu tranh một hồi rồi đi ra cửa. Nhưng rốt cục, không thể nào an tâm, anh quay lại, bế xốc con bé vào trong lòng. Cô công chúa nhỏ nhăn nhó chép miệng một lúc, rồi dụi dụi vào ngực Quân. Anh ôm con bé, đi thẳng ra khu phòng họp bên ngoài.
***
Ba ứng viên kế toán bị Chấn lùa vào phòng họp. Chấn hơi nghi hoặc, bình thường thì quá trình phỏng vấn diễn ra từng người một, kết quả sẽ được thông báo sau vài ngày. Chẳng hiểu sao Quân lại “bấn loạn” đến mức lùa họ vào phòng một lúc, chẳng lẽ định đấu loại trực tiếp sao? Mọc ra cả đồng thắc mắc, nhưng những thắc mắc đó lập tức bay biến đi mất, nhường chỗ cho thắc mắc to đùng khác. Quân đang ôm cái gì trong lòng thế kia???
Thấy Chấn có vẻ sắp hét lên đến nơi, Quân lập tức giơ tay ngăn lại. Chấn chỉ có thể thì thào, “Này, đừng nói là cậu…”
Quân phẩy phẩy tay, bế Bống đi vào căn phòng. Anh nhìn lướt qua. Trong phòng có 1 phụ nữ trung niên, 1 thanh niên và 1 cô gái xinh đẹp rực rỡ. Anh nhớ rõ ràng có 4 người có CV tốt nhất mà anh đã lựa chọn trên tổng số 20 hồ sơ cho vị trí kế toán. Vậy không biết người còn lại đâu rồi?
Quân nhìn cả ba, mỉm cười nói nhẹ nhàng.
“Chúng ta có một cuộc trò chuyện bây giờ. Tôi trân trọng sự cởi mở, thành thật… tuy nhiên…”
Ba ứng viên nín thở chờ đợi.
“Vui lòng nói nhẹ một chút! Vì cô công chúa của tôi khá là nhạy cảm với tiếng ồn.”
Ba ứng viên nhìn Quân với vẻ thú vị. Nhất là cô bé quá chừng xinh đẹp trong tay anh không thể nào gây nên chút bực bội nào cả. Chấn đặt xuống trước mặt Quân ba tập hồ sơ rồi ngồi xuống cạnh Quân.
“Chúng ta bắt đầu được rồi! Như thế này, chúng tôi đang cần tuyển dụng cho vị trí thiết yếu nhất là…”
Đúng lúc đó “bang” một tiếng. Cửa phòng bật mở. Một cô gái địu một đứa trẻ nhào tới, giọng đầy hốt hoảng, thở dồn.
“Xin lỗi, tôi tới muộn!”
Tiếng cửa làm cho Chấn đang rót nước giật mình. Cốc nước rơi xuống vỡ choang. Âm thanh vang động khiến thằng bé được dịu trước ngực cô gái choàng tỉnh, khóc ré lên. Hệ quả của tiếng khóc là làm cho Bống cũng giật mình, ngơ ngác mở mắt nhìn xung quanh, rồi cũng… òa lên khóc!
Văn phòng nơi phỏng vấn các ứng viên, trong thoáng chốc trở thành dàn đồng ca của hai nhi đồng – mầm non của những giọng ca opera cự phách tương lai! Cả hai đứa trẻ bất kể đến sự dỗ dành của người lớn, cứ đứa nọ nghe tiếng đứa kia mà nhắm mắt lên gào góc để chứng tỏ giọng mình mới là inh tai nhất. Cuối cùng, cả cô gái và Quân đều phải phi ra khỏi phòng, mỗi người một góc, ôm cục cưng của mình, xoa dịu cho tụi nó nín thì thôi. Hai đứa trẻ thổn thức rồi nín dần, nhưng vừa quay ra nhìn nhau thì lại ngoác miệng ra khóc tiếp. Tiếng nức nở của Bống khiến Quân xót ruột, vừa đu đưa vỗ về con bé, anh vừa quay nhìn cô gái, giọng có chút phiền phức.
“Tôi sẽ xếp lịch để phỏng vấn cô hôm khác. Cô cứ về đi.”
Cô gái đứng ôm thằng bé đang khóc ngằn ngặt, đột nhiên chết sững. Lúc lâu sau, trên đôi môi mới nở ra nụ cười thất vọng. Cô không nói không rằng, quay người, ôm thẳng bé bước đi trong hành lang sáng choang ánh đèn điện. Dáng vẻ cao gầy, lầm lũi và cô đơn.
Nhưng Quân không nhìn theo cô gái ấy, anh đang mỉm cười nhìn cô công chúa, mắt còn ngấn nước, đang mở to nhìn mình.
“Nào, công chúa ngoan! Thằng nhóc xí trai đó đi rồi. Giờ đợi Hót boi làm việc nhé.”
Buổi phỏng vấn sau đó diễn ra suôn sẻ. Bống ngoan ngoãn ngồi im trong lòng Quân, nghe anh phó thác cho Chấn và phân công công việc với những ứng viên còn lại. Cuối cùng, sau vài ba câu hỏi đơn giản, Quân giữ lại người phụ nữ trung niên tên Thu cho vị trí kế toán. Và cậu thanh niên ưu tú tên Việt Anh, tuy còn một chút non yếu kinh nghiệm, nhưng anh tin cậu ta sẽ trợ giúp cho Thu trong thời kỳ đầu quá mức bận rộn này. Thấy Tú Văn, cô gái xinh đẹp rạng rỡ vẻ mặt đầy thất vọng, Quân mỉm cười, hỏi liệu cô có muốn thử sức sang lĩnh vực bán hàng không khiến cô mở to mắt kinh ngạc không thôi…
Đẩy những công việc còn lại cho Chấn giải quyết, Quân ôm Bống đi ra ngoài. Cô nhóc nhảy khỏi tay của Quân, chạy đi lon ton, cười nói ríu rít như thể cái đứa khóc long trời hồi nãy là đứa nào đó chứ không phải là mình. Và sau cùng, với đôi mắt mở to dụ dỗ, nó ôm chân anh, kì kèo đòi xem phim, đòi ăn KFC và ti tỉ những thứ loằng ngoằng mà nó có thể nghĩ ra. Khi Quân bế bổng con bé lên chiếc taxi, anh thực sự đã quên, cô gái ôm thằng bé trai khóc ngằn ngặt với đôi mắt ngập tràn thất vọng và lời hứa “thu xếp” một buổi phỏng vấn khác của mình.
|