Công Chúa Hoa Tường Vi
|
|
tôi muốn bò ra đất mà cười quá. sức mạnh của tôi rất thú vị phải không. có thể điều khiển sức mạnh của người khác theo ý bản thân mình. đặc biệt có thể làm dội ngược lại các đòn tấn công của người khác khi họ chĩa về mình. thay vào việc tôi bị thương thì người ra đòn sẽ bị thương.có thế thôi.vì vậy ai có sức mạnh gì thì đừng có khai triển ra trước mặt tôi nhé. tôi sẽ điều khiển lại sức mạnh đó đấy. khi đấy, bạn sẽ không phải là chủ nhân của sức mạnh nữa đâu.mà tôi mới là người quyết định sức mạnh của bạn.Lynxia có lẽ quá đuối sức, quá mệt mỏi nên đành nhìn tôi bằng cặp mắt căm thù. chắc chị ta phải khó khăn lắm mới thốt ra được câu này nhỉ. “may cho mày là tao đang có việc phải làm. không rảnh để ở đây chơi với mày nữa. nhưng nên nhớ nếu lần sau để tao gặp lại, mày hãy nói lời tạm biệt với cha mẹ mình đi là vừa.” - xì, có mà không đánh lại được tôi thì cứ nói thẳng ra đi. lại còn vong vo, nói giảm nói tránh. tôi nhìn chị ta cười nhăn nhở. Chị cũng chỉ là Ác ma thôi. còn tôi thì là Công chúa Ác ma nè, cả nghĩa đen và nghĩa bóng luôn. đâu có ai vượt qua được tôi mà dành lấy danh hiệu này.Nói xong thì Lynxia cùng đội quân vô tích sự của chị ta biến mất
|
Tôi ngao ngán nhìn 2 cái xác của 2 thằng con trai đang nằm sõng soãi trên mặt đường mà tự hỏi, liệu mình sẽ tha họ về bằng cách nào đây. e là họ sẽ chưa tỉnh ngay lại được. nhưng mà tôi hơi lo xa rồi, vì tay của tên Kì Bình bỗng giật giật. Chà, xem ra vết thương của hắn không nặng như tôi tưởng. hoặc là do hắn khá mạnh nên mới có thể tỉnh nhanh được như vậy. Đỗ Kì Bình lồm cộm bò dậy, hắn quay ngang quay ngửa như đang tìm kiếm điều gì đó “Anh tìm cái gì ak, Kì Bình?” - tôi nhìn hắn bằng cặp mắt thương hại, có khi nào lúc hắn ngã xuống đường, đầu bị va đập nên bây h mới cư xử không bình thường như vậy không “mụ ta đâu?” - sau 5s Đỗ Kì Bình mới lên tiếng nổi. rồi hắn khạc máu ở trong mồm ra “ai?mụ nào?” - tôi nhìn Kì Bình bằng đôi mắt ngây thơ, long lanh và tròn như 2 viên bi ve - “ak, ý anh là Lynxia Queen chứ gì?” “đúng vậy, cô ta đâu rồi Tường Vi.em có sao không, có bị thương ở đâu không?” - Kì Bình cuống lên lo lắng “em không sao, em ổn. sau khi anh ngất đi thì chị ta bỗng bảo thuộc hạ mình là phải đi khỏi đây ngay lập tức. thế là họ biến mất.chị ta cũng chẳng thèm làm gì em luôn” - tôi nói dối trặng trợn.ko hiểu sao lúc đấy mình lại có thể bịa ra 1 cái lí do hay và hợp lí như thế nữa.
|
Đỗ Kì Bình thì tin sái cổ và không ngừng suýt xoa : “số chúng ta hên quá.Lynxia rất mạnh, nếu chỉ có 3 chúng ta mà đánh trực diện thì thua chắc rồi”. nhìn tên này quả là đáng thương hại. thật ra công bằng mà nói thì Lynxia chỉ là tép riu.chị ta cũng chỉ là quân tốt của người đứng đầu phe chống đối Dracate thôi. đằng sau chị ta còn muôn vàn cao thủ nữa vẫn chưa lộ mặt. và tôi biết 1 trong số đó. Người có khả năng tẩy não người khác. nhân vật tôi rất sợ. Chúng tôi trở về trường Dracate trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi. vụ bất ngờ tìm lại dược chiếc hộp Ánh sáng của mẹ cũng không còn làm tôi cảm thấy phấn chấn nữa. Lúc gần về đến trường thì tên Thế Trung mới tỉnh lại. Tội nghiệp Đỗ Kì Bình đang bị thương mà phải cõng hắn cả 1 đoạn đường khá dài. chắc anh ta cũng đuối sức rồi.vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại và te tua của nhóm chúng tôi thì bọn Triết Vũ vội chạy lại hỏi thăm, trong đó cũng có cả mấy ông thanh tra và hiệu trưởng trường này nữa. Triết Vũ(lo lắng): đã xảy ra truyện gì vậy?nhìn bộ dạng của 3 người giống như là vừa đi đánh trận về ấy. Kì Bình(thở hổn hển, lấy cánh tay băng bó của mình ra mà quệt mồ hôi): thì chẳng thế, vừa bị phe chống đối tập kích. may mà thoát chết trong gang tấc.mà mọi người chắc không đoán ra bọn tôi bị ai tấn công đâu. ÁC ma sấm sét Lynxia Queen, kẻ phản bội Học viện Dracate đó
|
Nghe đến đấy mặt mọi người đều tái lại Triết Vũ(lắc mạnh vai tôi, vẻ mặt hoang mang cực độ): Đầu heo, cô không sao chứ. có bị thương ở đâu không. Cô đâu có…mà thôi, cô có bị thương chỗ nào thì mau nói ra, đừng chịu đau mà mau xuống phòng y tế đi Kì Bình:nầy, Âu Triết Vũ. đáng ra cậu nên dành câu nói đó với tôi thì mới phải. Tường Vi không bị làm sao đâu. tôi đã đỡ cho cô ấy 1 đòn của Lynxia rồi. chỉ có tôi bị thương thôi, còn 2 người này đều ổn. Tử Khiêm(thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tường Vi như đã trút được 1 gánh nặng): vậy cậu không sao chứ gì, tốt quá. Chấn Thiên:Kì Bình đã nói là Maruvi không sao thì có nghĩa là cô ta không sao. Hai cậu không cần phải lo lắng thái quá như vậy. nhìn cô ta vui vẻ thế kia là biết rồi mà. Trúc Lam(mỉm cười): uk, Tường Vi thì sao có thể bị thương được, đúng không. cậu là Ca…, cậu biết mình định nói gì rồi phải không, Tường Vi? Tôi(gật đầu): uk, mình vẫn ổn mà. - Suýt quên là Trúc Lam đã biết mình là Carey.nhìn cô ấy kìa, chẳng có chút xíu lo lắng gì cả. cả mấy ông hiệu trưởng nữa. bình tĩnh kinh khủng
|
Lana và Giai Đình từ đâu xuất hiện, nhìn tôi bằng ánh mắt toé lửa Giai Đình:chúc mừng cậu đã hoàn thành bài thi cuối. thế nào, kết quả có thu được gì không ?thành công chứ Lana(liếc tôi bằng nửa con mắt):hi vọng là cô đủ điểm để được ở lại trường Tôi(cười): cũng chẳng biết nữa. nhưng vòng thi này thì tôi nghĩ là ổn, chắc cũng được hơn 5 điểm chứ. vì ít nhất bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ Sau đó bọn tôi báo cáo lại những gì đã nghe được từ chính miệng Lynxia Queen. kết thúc phần báo cáo, tôi, Thế Trung và Đỗ Kì Bình được đưa tới phòng y tế để kiểm tra lại 1 lần cho chắc chắn. Không hiểu sao Triết Vũ nhất quyết đi theo chúng tôi xuống tận chỗ thầy Alan. Cậu ấy đi sát tôi, thỉnh thoảng lại quay qua tôi hỏi xem tôi có mệt quá không.có thể đi bộ xuống phòng y tế được chứ. tôi phải liên tục gật đầu để chứng tỏ tôi ổn thì cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Vui quá, Triết Vũ đang quan tâm và lo lắng cho tôi. Sau 1 tiếng đòng hồ thầy Alan đã khám xong hết cho 3 người bọn tôi. thầy bảo chỉ có Kì Bình là bị thương ở tay. nhưng may là anh ta khá mạnh nên vết thương không nguy hiểm.còn tôi và thằng bạn vô tích sự kia thì không sao, khoẻ như voi, không cả 1 vết xây xát.
|