Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì
|
|
Đứa bé này đúng là bản lĩnh và tinh ranh. Khi nhìn thấy bà chỉ tỏ ra ngạc nhiên một lúc, sau khi quan sát kĩ càng liền nhận ra bà là ai, không hề sợ sệt hay xa lánh trước vẻ mặt lãnh đạm của bà. Không giống những đứa trẻ khác chỉ biết khóc lóc và rụt rè khi gặp người lạ, nó còn mạnh dạn và thân thiện cười chào bà. Đúng là một đứa bé xinh xắn lại ngoan ngoãn rất dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người. Người phụ nữ đó quả là dạy dỗ không tồi. Mặc dù trong lòng có ấn tượng tốt với cháu nhưng bà Ella vẫn tỏ ra lạnh lùng, ngồi xuống ghế sôpha màu nâu đậm, nhìn Ánh Dương ra lệnh: - Lại đây. Bé ngoan ngoãn đi về phía bà, dừng lại bên cạnh, đợi bà cho ngồi. Thấy vậy Bà hài lòng gật đầu, chỉ tay sang ghế đối diện. - Ngồi đi. - Dạ. – Bé vui vẻ ngồi xuống. Hoàng cũng đi đến ngồi cùng. Bà Ella nhìn cậu nhíu mày không vừa lòng nhưng cậu bé không quan tâm, cười nắm tay Ánh Dương đề nghị: - Ở trên phòng anh có nhiều đồ chơi lắm, chúng mình cùng nhau chơi xếp hình đi. Nghe vậy, Ánh Dương không vội trả lời, quay sang nhìn bà dò hỏi. Bà liền ho nhẹ, nghiêm mặt nói với Hoàng: - Con lên phòng chơi một mình đi. - Không, con muốn chơi cùng Ánh Dương. – Hoàng buồn bực đáp. Bà Ella không nhắc lại, đưa mắt ra hiệu cho bà bảo mẫu bên cạnh. Bà ta hiểu ý, vội vàng tiến đến vừa dỗ dành vừa ép buộc đưa cậu chủ nhỏ về phòng. Ánh Dương nhìn theo vẻ mặt tức giận và khó chịu của anh họ khi bị đưa đi, sau đó quay về nhìn thẳng vào mắt bà, nói chắc nịch: - Thật ra bà rất yêu thương anh ấy….nhưng tại sao bà lại tỏ ra lạnh lùng như vậy ạ? Câu nói của bé làm bà Ella sửng sốt, nét lạnh giảm đi một chút, nhíu mày hỏi: - Sao cháu biết ta yêu thương nó? - “Trên đời này, người bà nào cũng thương yêu cháu mình, cũng giống người mẹ yêu thương con”. Mẹ luôn nói với con như vậy. – Ánh Dương bĩnh tĩnh đáp – Hơn nữa con nhìn thấy điều đó trong mắt bà. Tuy vẻ mặt bà nghiêm nghị, không cười như bà ngoại nhưng ánh mắt ấm áp và quan tâm khi bà nhìn anh Hoàng giống hệt ánh mắt của bà ngoại với Ánh Dương. Vẻ mặt chắc chắn và ngữ điệu khẳng định của bé làm bà Ella thán phục. Không ngờ một đứa bé vừa gặp lần đầu đã có thể nhìn rõ tình cảm sâu trong mắt bà…Vậy mà những người thân gắn bó với bà lâu nay lại không nhìn thấy gì. Đúng là nghịch lý ngớ ngẩn làm sao! Bà cười buồn. Như nhìn thấu nỗi buồn và sự khó hiểu của bà, Ánh Dương thản nhiên nói tiếp: - Không phải mọi người không nhìn thấy tình cảm của bà mà có thể họ cũng thể hiện nó giống bà…. Con không hiểu người lớn tại sao luôn thích làm ngược lại những gì mình nghĩ? Rõ ràng thích nhưng lại tỏ ra xa cách và lạnh nhạt. – Bé nhăn mày thắc mắc, sau đó nghiêng đầu nhìn bà hỏi – Mẹ con nói, đôi khi có người vì sợ bị tổn thương mà luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ và lạnh lùng để tránh bị tổn thương, chẳng lẽ bà cũng giống vậy ạ? Bà Ella chẳng biết trả lời thế nào trước ánh mắt tò mò đơn thuần của cháu. Bà chưa từng ngờ đến những lời như vậy sẽ thốt ra từ miệng một đứa trẻ con, cũng không ngờ có người mẹ nói với con mình nhiều đạo lý sâu sắc như vậy. Bà cứ nghĩ Ánh Dương sẽ là một đứa bé nhõng nhẹo, thích làm nũng hoặc nhút nhát và khóc lóc sợ hãi khi gặp bà. Vậy mà bé lại rất bình tĩnh và hiểu biết, dễ dàng mổ xẻ tính cách của bà chỉ bằng một vài câu nói. Nhìn bà ngạc nhiên đến mở lớn mắt với mình, Ánh Dương biết bé đã đoán trúng, thở dài lắc đầu than: - Anh Hoàng cũng vậy…. Lúc mới vào lớp, anh ấy rất kiêu căng, không thèm kết bạn với ai, mặt lúc nào cũng lầm lừ đáng ghét…. May mà sau này chơi cùng con, không còn kiêu căng và đáng ghét nữa, các bạn mới chơi với anh ấy. Vừa kể bé vừa cười khanh khách khi nhớ lại bản mặt đáng ghét lúc đó của anh họ. Tiếng cười lanh lảnh và vui tươi của bé vang vọng khắp nơi, làm căn phòng sáng bừng lên. Mọi người xung quanh đều bị nhiễm tiếng cười của bé. Bà Ella cũng không kìm được, vô tình nhếch khóe môi. Nhìn thấy nụ cười của bà, Ánh Dương liền cười tươi hơn, ngây thơ nói: - Bà cười lên rất giống bà tiên trong truyện. Nụ cười hơi mất tự nhiên nhưng trước sự khích lệ và mong chờ của bé, bà cũng không cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa. - Anh Hoàng nói với con, anh ấy rất yêu bà, chỉ là bà luôn lạnh nhạt và làm anh ấy sợ hãi cho nên không dám gần gũi bà nhiều…. Bố con cũng vậy, bố giống bà, không biết cách thể hiện nó cho người khác thấy thôi. – Ánh Dương nhìn bà, thành thật nói. Bé biết bố rất yêu bà cho nên bố vô cùng thích không khí trong gia đình bé. Mẹ nói, bố và anh Hoàng thiếu điều đó nhiều lắm, do vậy họ mới khát khao nó đến thế. Bà Ella cảm thấy trái tim mình vừa vui sướng vừa đau nhói bởi những lời nói của bé. Vui sướng là vì bà biết được con trai và cháu trai vẫn luôn yêu quý mình. Còn đau lòng là vì bọn họ và bà đều chưa từng hiểu nhau hay biết cách thể hiện tình cảm thật. Và đau lòng hơn khi bà hiểu lỗi phần lớn là do mình. Vẻ mặt thay đổi liên tục và sự dằn vặt trong mắt bà làm Ánh Dương hơi buồn. Bé không thích bà có vẻ mặt như vậy. Đứng dậy nắm tay bà đi lên lầu, bé vừa cười vừa nói: - Chúng ta đi chơi cùng anh Hoàng được không bà? Rồi anh ấy sẽ nhận ra bà cũng là một người bà hiền dịu và gần gũi giống bà ngoại con. Chẳng hiểu sự tự nhiên và hành động kiên quyết này hay vì sự ngây thơ và nụ cười chói sáng của bé khiến tim bà nóng lên? Chỉ rõ ràng một điều là bà Ella đã không từ chối yêu cầu đó. Hai người nắm tay nhau cùng vào phòng Hoàng. ****
|
Lần đầu tiên bước vào một quán ăn nhỏ bé và bình dân, Minh Vương tò mò đưa mắt nhìn những vị khách xung quanh đang vui vẻ ăn uống, nói chuyện với nhau. Quán ăn ồn ào và đông khách làm anh cảm nhận rõ sự nhộn nhịp và sục sôi của cuộc sống, những khía cạnh mà anh chưa từng biết đến. Hai người ngồi ở chiếc bàn gần cửa ra vào sáng sủa. Trên chiếc bàn gỗ sạch sẽ nho nhỏ có một hộp nhựa đựng đũa, thìa và khăn giấy. Cô chủ hàng tên Hường khoảng hơn bốn mươi, người hơi béo đang bận rộn tráng bánh luôn tay, mồ hôi chảy xuống nhễ nhại trên trán, chốc chốc lại lấy tạp dề lau. Cậu con trai Huân tầm mười sáu mười bẩy tuổi phụ giúp mẹ bê đồ ăn cho khách và tính tiền. Nhìn thấy Như Tuyết, cậu ta liền cười vui vẻ, chạy đến hỏi: - Lâu lắm chị Tuyết mới đến nhà em ăn bánh nha…. – Huân kéo dài giọng, sau đó liếc nhìn bên cạnh cô, không vui hỏi - Mà sao chị không cho Ánh Dương đến cùng? - Lần sau đi. – Như Tuyết cười dịu dàng đáp, sau đó đánh giá cậu bạn, nháy mắt trêu - Em càng lớn càng bảnh bao và dẻo mồm đó. Ở trường chắc nhận được nhiều thư tình lắm hả? - Em chỉ mong thư tình của chị thôi. – Huân cười nháy mắt trêu lại. Nghe vậy, cô cũng cười theo, không tức giận vì biết tính khí cậu ta luôn hài hước, vui nhộn. Bị làm như người tàn hình hồi lâu, Minh Vương vô cùng khó chịu nhìn hai người trước mặt liếc mắt đưa tình với nhau, hai tay nắm chặt lại, lạnh lùng nhắc nhở: - Không phải em nói ăn bánh sao? Anh đói rồi. Nhìn vẻ mặt trịch thượng, ngạo mạn của anh, Như Tuyết không chấp, quay ra cười với Huân: - Cho chị hai xuất bánh cuốn nhân thịt nóng. - Được, chị đợi một lát nhé. – Huân cười đáp. Nói xong, cậu ta bước đến chỗ mẹ dặn dò. Còn lại Minh Vương và Như Tuyết, anh nhìn cô tức tối hỏi: - Em định dẫn con đến đây nữa sao? - Tất nhiên. – Cô thản nhiên đáp. Nghe vậy, anh liền cương quyết nói: - Anh cũng đi. - Dở hơi. – Cô trừng mắt lườm anh mắng. Biết anh vì sao lại như vậy, trong lòng cảm thấy vui vui. Không để ý đến câu mắng của cô, anh chuyển chủ đề: - Em có muốn quay lại dạy học luôn không? - Tạm thời không. Tôi phải quay lại công việc ở khách sạn trước, không ông chủ chắc đuổi việc quá. – Cô cười dí dỏm đáp. - Ông chủ của ông chủ của em là anh đây cho phép em nghỉ đến bao giờ chán thì thôi….hoặc em có thể lên chức nếu em muốn. – Anh nửa đừa nửa thật nhìn cô nói như đinh đóng cột. - Cho nhân viên nghỉ phép dài hạn mà còn được lương chắc chỉ có mỗi anh. Chắc tôi chẳng tìm được ông chủ nào hào phóng và ngu ngốc như anh nữa đâu. – Như Tuyết cười lắc đầu. - Anh chính là muốn vậy. - Anh nói gì? – Cô không nghe rõ hỏi. - A….ờ….anh nói… đồ ăn đến rồi. Minh Vương nhanh nhẹn lấp liếm, cầm lấy khăn giấy lau sạch đũa. Như Tuyết không hỏi nữa khi thấy Huân bưng hai đĩa bánh đến bàn họ. Cuộc đối thoại của hai người tạm thời ngưng lại. **** Trong căn phòng sáng tối đan xen, đồ đạc bừa bộn khắp nơi, một cô gái đơn độc ngồi trên thành cửa sổ, mái tóc nâu xoăn buông xuống ngang lưng. Vẻ mặt tiều tụy, xanh xao và quầng thâm dưới mắt cho thấy đã nhiều ngày không ngủ đủ giấc, cô ta chầm chậm đưa tay ra đón ánh nắng bên ngoài. Hơi ấm bên ngoài tương phản rõ rệt với sự lạnh lẽo và tăm tối bên trong như ranh giới giữa địa ngục và thiên đường. Trên tay cô gái cầm con dao găm dài khoảng hai mươi phân, lưỡi dao dưới ánh mặt trời sáng lóa phản chiếu một đôi mắt sâu hoắm, đỏ tươi vô cùng đáng sợ. Lúc này, vài tia nắng may mắn lọt vào, soi rõ mọi chi tiết trong phòng.
|
Căn phòng màu xanh nhạt, trên tường, dưới sàn nhà toàn là ảnh. Những bức ảnh to nhỏ, có màu hay không màu, cũ và mới. Trong ảnh chỉ có một đôi nam nữ: khi thân mật, khi lạnh lùng xa xôi, khi thì người con gái đứng cạnh tường nhìn lén người con trai…. Gần như cả một quá trình trưởng thành của bọn họ đều được lưu giữ vào trong ảnh. Nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cô gái đưa lưỡi dao qua từng khuôn mặt trong bức ảnh. Nụ cười rực rỡ của cô gái hay nét mặt lạnh lùng điển trai của chàng trai liền bị phá hủy. Thấy vậy, cô gái cười rộ lên sung sướng nhưng khóe mắt lại dường như lấp lánh nước. Nhìn chằm chằm vào chàng trai trong ảnh, sự cô đơn và buồn bã trong mắt bỗng chuyển thành sự độc ác đáng sợ, cô ta vừa xé tất cả bức ảnh vừa cười điên dại. Căn phòng bỗng chốc tràn ngập tiếng cười rùng rợn và quỷ dị của cô gái. Ngoài kia, mặt trời sợ hãi nấp vào đám mây. Ánh nắng liền rút khỏi mặt đất nhường đường cho bóng râm tiến đến. Tiếng cười thánh thót và vui tai vang khắp căn phòng nhỏ màu xanh dương. Bên phải gần cửa sổ có một chiếc giường đơn cũng màu xanh dương. Bên cạnh là tủ kính sát tường đựng rất nhiều mô hình rô-bốt to nhỏ. Đây rõ ràng là một phòng ngủ của bé trai. Dưới sàn nhà sạch sẽ, một người phụ nữ luống tuổi và hai đứa trẻ đang chơi xếp hình. Đứa bé gái cầm miếng xếp màu đỏ đặt vào chỗ thân cây thông. Bé trai thấy vậy vội la lên: - Sai rồi, sai rồi. Thân cây phải là màu nâu chứ. - Nhưng em cứ thích màu đỏ cơ. – Bé gái ngang bướng đáp. Vậy là hai đứa bé bắt đầu xông vào tranh nhau, không ai chịu nhường ai. Người phụ nữ nhìn hai cháu tranh nhau thì mỉm cười, xóa đầu bé trai nói: - Hoàng, con nhường Ánh Dương đi, làm anh trai phải biết nhường nhịn em gái chứ? – Nói xong bà quay đầu nhìn bé gái cười khích lệ - Ánh Dương rất sáng tạo. Có lúc không nhất thiết phải bắt chước giống hệt sách. Bé gái nghe vậy hất cằm lên, kiêu ngạo nhìn anh trai cười đắc ý. Bé trai thì xị mặt, buông tay ra không tranh nữa. Ba ngươi bọn họ cười đùa, cùng nhau ghép xong bức tranh phong cảnh đầy màu sắc. Mấy giờ đồng hồ nhanh chóng qua đi, cuộc vui đã đến lúc tàn. Đứa bé gái bước ra cửa, đứng bên cạnh cửa xe đã mở, chuẩn bị về nhà. Người phụ nữ dắt tay bé trai lưu luyến nhìn cô bé. Bé gái cười vui vẻ với bà nói: - Hôm nay Ánh Dương chơi rất vui, con cảm ơn bà ạ. Người phụ nữ cúi người về phía trước lại gần cô bé, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: - Vậy nếu bà muốn con đến đây ở với bà mãi thì sao? - Căn nhà này rất đẹp, Ánh Dương thích….nhưng nó hơi lạnh lẽo và quá rộng rãi, con vẫn thích nhà mình hơn. Mặc dù vậy…. con cũng muốn ở cùng bà và những người thân của mình. – Đứa bé cười, lễ phép đáp, trong mắt ánh lên tia mong đợi. Người bà hiểu ý, không ép buộc nữa, cười đáp lại bé nhưng không hứa hẹn gì. Bà cần thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện bởi có quá nhiều thứ vượt xa khỏi sự phán đoán của bà. Cửa xe từ từ đóng lại, đứa bé vẫy tay chào tạm biệt tất cả mọi người. Kéo nhẹ chiếc mũ đen trên đầu xuống thấp hơn, đôi tay ngăm đen, sần sùi của người tài xế quay nhẹ tay lái. Bánh xe chuyển động từ từ, đưa đứa bé rời xa ngôi nhà. Kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh bé trai buồn bã chạy theo vẫy tay, vẻ mặt mếu máo, luyến tiếc nhìn chiếc xe đi xa. Người phụ nữ bước đến xoa đầu cậu an ủi, ánh mắt bà cũng chứa tia buồn rầu và mong chờ. Ra đến ngoài cổng, không ai để ý chiếc xe rẽ sang bên phải rồi phóng vụt đi. Lái xe bình thản lướt nhìn đứa bé đang ủ rũ cúi đầu qua gương chiếu hậu. Trong một phòng vệ sinh nào đó, một người đàn ông đang nằm yên lặng dưới đất, trên người anh ta chẳng có gì ngoài chiếc quần đùi màu đen. Mái tóc rẽ đôi quê mùa bồng bềnh rũ xuống mắt.
|
Sau khi ăn bánh xong, Như Tuyết và Minh Vương bước ra khỏi quán, lang thang trên mấy con đường nhỏ quanh đó, mua vài thứ lặt vặt rồi trở lại đường cũ, đi bộ về nhà. Trên tay sách vài túi nhỏ, anh vừa đi vừa kể chuyện vui cho cô nghe. Những người đi đường chốc chốc lại nhìn đôi trai tài gái sắc này. - Một lần, có cô gái gọi đến bảo nhớ cậu ta chết mất và hỏi cậu ta có nhớ cô không? Cậu ta liền cười cười nói nhớ. Nhưng khi cô ta bảo đến chỗ hẹn quen thuộc nhé thì cậu ta đớ người không biết ở đâu, đành ngớ ngẩn hỏi lại cô ta là ai. Cô gái đó tức giận đến ngất tại trận luôn.Haha…. Mỗi lần nhớ lại vẻ mặt cậu ta lúc đó là anh cười muốn vỡ bụng. - Minh Vương vừa nói vừa ôm bụng cười nắc nẻ. Như Tuyết cũng cười chảy nước mắt hỏi: - Tại sao anh ấy không nhớ ra nơi hò hẹn của hai người mà lại nói chuyện ngọt ngào như biết rõ vậy? - Em không biết rồi, trong điện thoại của cậu ta luôn lưu tên tất cả các cô gái là honey. Cậu ta nói như vậy sẽ không sợ bị gọi nhầm tên khi nhiều người cùng gọi đến. – Anh bình tĩnh giải thích. Nghe anh nói vậy, cô cười ha hả, vỗ vai anh ngưỡng mộ: - Đúng là phục anh có người bạn như vậy. Anh Tiệp cũng thật ác độc… Rồi sẽ có ngày gặp phải địch thủ. Nụ cười sáng bừng trên khuôn mặt Như Tuyết, hàm răng trắng với đôi môi đỏ mọng tự nhiên. Những tia nắng ấm áp vờn quanh đôi má mịn màng của cô. Minh Vương bỗng cảm thấy cổ họng khô rát, máu trong người dường như sôi lên. Vội vàng đánh mắt về phía trước, anh không dám để cô phát hiện ra sự biến đổi của mình. Anh cố dằn lòng lại, không suy nghĩ đến phản ứng sinh lý chết tiệt đó. Đè chặt cái nóng trong người xuống, anh nghĩ tại sao mình có thể xúc động như vậy? Khả năng tự chủ của anh đối với cô ngày càng kém, chẳng lẽ là do mùa hè đến gần, nhiệt độ cơ thể dễ dàng tăng cao? Đang nói chuyện vui vẻ, Minh Vương bỗng quay đi không nói gì khiến Như Tuyết nhíu mày không hiểu. Anh trốn tránh ánh nhìn dò xét của cô, cười xòa chuyển câu chuyện: - Em có muốn đi du lịch không? - Tôi không phải đại gia. – Cô cười đáp. - Anh thì sao? - Không dưng ai dễ đem phần đến cho? – Cô liếc mắt dè trừng anh hỏi. - Miễn phí hoàn toàn và vô điều kiện. – Anh giơ hai tay lên đầu khẳng định. Như Tuyết thấy vậy phì cười, đang định nói tiếp thì một đám học sinh mặc đồng phục đi ngang qua. Cô nhìn theo đám trẻ, nở nụ cười buồn. Những cô gái mới lớn, ngây thơ và e thẹn nhiều lần đánh mắt về phía này. Cô đỏ mặt, cô che miệng cười nhìn Minh Vương. Có cô mạnh bạo hơn, trực tiếp dành cho anh ánh mắt say đắm và đờ đẫn không dứt. Thất thần nhìn màu áo trắng tinh trên người họ, niềm vui và nỗi buồn của thời học sinh bỗng ùa về cùng lúc trong đầu cô. Kỷ niệm nơi học đường trẻ trung, vô tư, ham tìm hiểu và xông pha mới tuyệt làm sao! Những ngày tháng tung tăng cùng bạn bè đến lớp nghe thầy cô giảng bài. Những cô cậu học trò cá biệt, những trò đùa nghịch ngợm trêu trọc thầy giáo. Vẻ mặt mếu máo và lo lắng của họ nhìn bản kiểm trước mặt…. Tất cả hình ảnh đó như mới xảy ra ngày hôm qua nhưng lại đang thu nhỏ và trôi dần về phía cuối con đường, theo bước chân xa dần của đám người kia. Ánh mắt xao xuyến và nuối tiếc của cô bị Minh Vương bắt gặp. Một ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu, anh nhìn cô nghiêm túc hỏi: - Em có muốn học đại học không? Như Tuyết giật mình sửng sốt nhìn anh. Đến khi chắc chắn rằng anh không đùa, cô mới cười buồn đáp: - Để làm gì? Quá khứ đã qua làm sao có thể quay lại? Hiện tại tôi rất hài lòng với cuộc sống của mình. - Nhưng…. Cô vội đưa tay ngăn anh, an ủi nói: - Những kỉ niệm đẹp luôn khiến người ta vừa vui vừa buồn…đồng thời luyến tiếc khi nhớ lại. Thỏa mãn với hiện tại mới là tỉnh táo nhất. Bất chợt đưa tay lên mắt phải ấn ấn, trong lòng Như Tuyết trào lên dư vị không yên. Vẻ mặt thất thần của cô làm Minh Vương lo lắng, bước lại kéo tay cô xuống, nhìn vào mắt cô hỏi: - Bụi bay vào mắt sao? - Không phải….bỗng dưng mắt phải của tôi cứ giật liên hồi. – Cô nhăn trán nói. - Đừng mê tín như vậy. Chẳng có chuyện gì đâu. – Anh cười vuốt tóc cô trấn an. Nghe vậy, cô gật nhẹ đầu, cố gắng xua đi cảm giác bất an trong tim. Đúng lúc này, bài hát “chỉ cần bên em” – anh đã hát tặng cô ngày lễ tình nhân vang lên. Minh Vương rút điện thoại trong túi ra, ấn nút chấp nhận. Anh chưa kịp “alo” thì bên trong đã truyền đến tiếng léo nhéo. Như Tuyết đứng bên cạnh chỉ nghe thấy những âm thanh lộn xộn, tốc độ rất nhanh. Cô ngước nhìn vẻ mặt mỗi lúc trầm xuống của anh, lòng chợt lo lắng, sốt ruột. Cả cuộc truyện trò, anh không nói lời nào, chỉ chuyên tâm lắng nghe.
|
Sau khi tiếng nói chấm dứt, anh vội vàng ngắt máy. Cô chưa kịp mở miệng hỏi, anh đã nắm lấy tay cô đi như bay về phía đầu làng, nơi chiếc ô tô của anh đang đỗ, chỉ vẻn vẹn nói “ xảy ra chuyện rồi”. Vừa mở cửa xe bước vào, Như Tuyết chưa kịp thắt dây an toàn cẩn thận, Minh Vương đã đạp ga, chiếc xe lập tức lao vút đi. Mặc dù vô cùng sợ hãi và thấp thỏm nhưng nhìn vẻ mặt trầm trọng của anh, cô đành nhịn, yên lặng ngồi bên cạnh, mắt hướng về phía trước. Khung cảnh bên đường lướt qua vùn vụt, chỉ nhìn thấy màu sắc nhạt nhòa, trộn lẫn vào nhau. Một tay nắm chặt tay lái, một tay bấm số trên màn hình cảm ứng, ánh mắt Minh Vương vẫn nhìn chằm chằm con đường trước mặt, tốc độ không hề suy giảm chút nào. Ngay khi có tín hiệu, anh vội vàng nói: - Cậu phái tất cả đàn em đến nhà tôi ngay. Truy tìm manh mối. Mẹ tôi vừa báo Ánh Dương mất tích. Bọn họ phát hiện anh tài xế không mặc quần áo, bị đánh ngất ở nhà vệ sinh. Có tin tức gì lập tức báo cho tôi. Nói như tua với điện thoại, không chờ bên kia trả lời Minh Vương đã tắt máy, ném về phía sau, chân nhấn mạnh ga, chiếc xe tiếp tục tăng tốc lướt đi. Như Tuyết bàng hoàng đến đơ người, mặt trắng bệch nhìn anh nhưng biết giờ phút này không nên làm anh phân tâm, đành cắn chặt răng, lo lắng lồng hai tay vào nhau chặt đến nỗi đỏ bừng các khớp xương. **** Khi hai người đến nơi, trong phòng khách đã chật cứng người. Như Tuyết vội vàng lao đến túm chặt tay Quang Tiệp đang trao đổi với đàn em, run run hỏi: - Xảy ra chuyện gì? Tại sao Ánh Dương lại mất tích? Anh nói cho em biết đi. Minh Vương đau lòng tiến đến ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng an ủi: - Tuyết à, em bình tĩnh một chút. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với bé con đâu. Anh đảm bảo. – Sau đó anh quay sang nhìn ông quản gia đứng bên cạnh bà Ella hỏi – Mọi chuyện là thế nào? Bà Ella trấn tĩnh ngồi trên sô pha nhìn anh, ly cà phê trong tay run run. Ông Trương thấy vậy, bước lên cúi đầu sợ sệt nói: - Dạ…thưa cậu chủ…Sau khi cô chủ nhỏ chơi đùa xong, tôi cho xe đưa cô chủ về nhà nhưng không hề biết là tài xế đã bị đánh tráo…. Vừa rồi, cô Thu vào nhà vệ sinh quét dọn mới phát hiện cậu Hiếu nằm bất tỉnh trên đất. Ông vừa dứt lời, Như Tuyết và Minh Vương cùng hoảng sợ trừng mắt nhìn nhau. Trong con ngươi mỗi người cùng phản chiếu cảm xúc trên mặt y như nhau. Bọ họ kinh hoàng vì đây rõ ràng là một âm mưu bắt cóc tỉ mỉ. Kẻ bắt cóc nắm chắc hành tung của bọn họ. Anh nắm chặt tay cô truyền hơi ấm khích lệ, đồng thời cũng trấn an chính mình. - Chiếc xe rời khỏi đây bao lâu rồi? – Anh lạnh lùng hỏi. - Dạ, khoảng nửa tiếng rồi. Minh Vương hít sâu một hơi, quay sang nhìn Quang Tiệp âm trầm hỏi: - Thế nào? - Tôi đã huy động tất cả đi tìm….nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Lập tức căn phòng vang lên những tiếng hít mạnh rồi chìm vào im lặng. Mới đây thôi, trong căn nhà này còn vang lên tiếng cười vui vẻ và náo nhiệt của trẻ con, vậy mà giờ lại lặng ngắt và rùng rợn đến vậy. Hôm nay, nơi đây liên tiếp xảy ra những sự việc chưa từng có trước đó. Vẫn là căn phòng lạnh lẽo và tối tăm lúc trước nhưng giờ đây có thêm hai người nữa. Người đàn ông mặc đồng phục tài xế đã bỏ đi chiếc mũ lúc trước, lộ ra một khuôn mặt ngăm đen, lạnh băng, tuy không tính là đẹp nhưng cũng ưa nhìn. Đứa bé ngồi co ro trước mặt cô gái, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm cô. Mặc dù rất sợ hãi và lo lắng nhưng cô bé vẫn không khóc không nháo, chỉ ngồi im lặng giống cô gái trước mặt. Hai người nhìn nhau hồi lâu, cô gái nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười nửa miệng, thích thú đánh giá bé gái trong chiếc váy trắng xinh xắn như một thứ đồ chơi. - Mày không sợ sao? - Sợ. – Đứa bé dè dặt gầu đầu. - Vậy sao không khóc? - Sợ nhất thiết phải khóc sao? – Đứa bé hồn nhiên hỏi ngược lại. Bị hỏi vậy, cô gái liếc mắt nhìn bên ngoài. Những tia nắng chiếu lên mái ngói đỏ tươi phía xa càng làm nó đỏ rực hơn. Cô gái cười lẩm bẩm “ Đúng vậy…sợ nhất thiết phải khóc sao?” Sau đó, cô gái giơ tay về phía người đàn ông đứng sau. Anh ta phối hợp hết sức ăn ý, đặt một lon nước ngọt lên đó. Cô gái chuyển tay mình đến trước mặt đứa bé, hất cằm hỏi: - Uống không? Đứa bé sợ sệt nhìn trai nước ngọt trước mắt, lắc đầu từ chối. Cô gái cũng không tức giận, chỉ cười cười rồi đặt cái lon xuống đất. Uyển chuyển đi đến bên cửa sổ, quan sát thời gian. Kim giây trên chiếc đồng hồ đeo tay màu đen đang nhích từng chút một. Cô gái ngước nhìn bầu trời xanh ngắt, sâu thẳm trên cao. Như đã đến giờ hoàng đạo, cô ta lôi chiếc iphone đen trong túi ra, chậm rãi ấn từng chữ số rồi áp vào tai, nhìn đứa bé cười quỷ dị. **** Mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu. Mấy tiếng đồng hồ chậm chạp lê bước như mấy thế kỉ mà vẫn không có bất cứ tin tức gì về Ánh Dương. Những người hầu thấp thỏm đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng, sợ trọc giận chủ nhân. Như Tuyết ngồi trong lòng Minh Vương, bất an vặn vẹo hai tay đến bím bầm. Ánh mắt sốt ruột gần như phát điên nhìn từng giây trôi qua trên chiếc đồng hồ quả lắc to đùng trước mặt. Minh Vương vỗ nhẹ lưng cô an ủi. Mắt đăm chiêu tại một điểm nào đó. Giờ này ruột gan anh cũng nóng như lửa đốt, nhưng anh biết chỉ có bình tĩnh và tỉnh táo mới có thể suy nghĩ ra manh mối gì đó. Quang Tiệp ngồi bên cạnh vẻ mặt cũng nghiêm trọng, không còn sự bất cần và cợt nhả ngày thường. Bà Ella ngồi đối diện, lãnh đạm nhìn Như Tuyết. Chỉ là lúc này cô không quan tâm tới bất cứ ai, cũng không để ý đến cái gì là kính trọng hay lễ phép. Trong mắt, trong tim, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Ánh Dương mặc váy trắng ngồi trên chiếc xe kia. Thật ra đó chỉ là vẻ ngoài ngụy biện của bà, trong lòng bà đang rối như tơ vò, lo lắng không kém. Đứa cháu này bà có ấn tượng rất tốt. Chỉ mấy tiếng trước nó còn giúp bà khai thông một số việc, nói cho bà nghe nhiều điều thú vị. Không biết từ lúc nào bà đã vô tình yêu thích nó. Nếu nó có chuyện gì thì bà chắc chắn sẽ rất áy náy và đau buồn. Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh lập tức thấm ra lưng, bà Ella vội vàng bấu chặt tay vào thành ghế. Không gian yên lặng như tờ. Tiếng gió nhè nhẹ từ bên ngoài vọng vào rõ ràng ngay trong màng nhĩ. Trong phòng, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, nhưng mặt người nào cũng trầm trọng, tập trung hết mọi dây thần kinh vào một chỗ, góp phần làm không khí căng như sợi dây đàn, sắp sửa bị đứt. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên. Mọi người sợ hãi giật mình nhìn quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. @ Sau giây phút sợ hãi đến thót tim, Như Tuyết nhận ra đó là chuông điện thoại của mình, vội vàng lấy từ trong túi ra. Nhìn dãy số lạ hoắc trên màn hình đang nhấp nháy, cô sợ hãi hít sâu một hơi, run rẩy ấn nút nghe. Do quá hồi hộp và hốt hoảng, ngón tay cô gần như mềm nhũn ra, ấn mấy lần mới thành công. - A..a..lo. Tôi là…Như Tuyết đây. Xin hỏi …ai vậy? - Cô đang rất sợ hãi sao? – Trong điện thoại vang lên tiếng cười man rợ của con gái. Mọi người lập tức nhìn chằm chằm về phía Như Tuyết. Minh Vương vội vàng nắm chặt tay kia của cô trấn an.
|