Kẹo Bông hay Kẹo Mút ?
|
|
2.
- Anh, em... em... em... - Cô lắp bắp không nên lời.
- ... - Anh trừng mắt nhìn cô, không nói không rằng.
Cô bám theo anh cả ngày là nuôi ý chí phản công? Muốn chọc anh tức chết? Ha ha... Cho dù cô không có ý định đấy thì anh cũng đã sớm tức hộc máu rồi. Nếu như để cho cô có cơ hội ra tay nữa chắc anh sẽ thật sự lao đầu vào nhà xác mất.
- Anh ơi, em biết lỗi rồi... thật đấy... em... cái kia... em... chỉ là nói linh tinh... em làm sao dám chọc tức anh... em... em bởi vì... bởi vì...
- ... - Anh nâng khuôn mặt xanh lét vì sợ hãi của cô lên, hừ giọng. - Cho dù có muốn hay không thì em cũng làm tốt đấy.
- ?????????????????? - Cô á khẩu. Cái này là ý gì? Làm tốt? Cô làm tốt? Cô làm tốt cái gì? Chọc tức anh á? Đùa à, cô còn chưa kịp ra tay thì anh đã nổi khùng lên mà băm cô ra rồi ý chứ.
- Ngốc quá cũng là 1 cái tội em có biết không? - Anh thở dài.
- O______________0 - Cô bây giờ thật sự muốn khóc.
Cô ngốc, đúng là cô rất ngốc. Cơ mà... cô có muốn như vậy sao? Ngay từ khi sinh ra cô đã ngốc như thế này thì biết làm thế nào? Cô cũng muốn được thông minh như anh, hiểu chuyện như chị, nhưng mà ông trời có toại nguyện cô sao? Hu hu hu... Cô ghét ông trời, cô ghét số phận, cô ghét... cô ghét... cô ghét hết... à quên... trừ những thứ cô yêu quý ra đã chứ. Hu hu hu hu hu hu...
...
Cô vác cái mặt mày bí xì xị lững thững đi theo mọi người. Vị trí của cô bây giờ chính là, cạnh 1 người mà sau vạn người. Haizzzz... và đương nhiên, cái người mà cô có vinh dự 'cạnh' ấy không ai khác chính là cái người đã làm cô buồn bực nãy giờ.
- Anh, em thật sự ngốc thế sao? - Cuối cùng cô chịu không nổi nữa, mếu máo hỏi.
- Em... - Anh ngơi bất ngờ, lập tức nhướn mày. - Không phải nãy giờ em ủ rũ là vì chuyện này chứ?
- ... - Cô gật gật đầu, vẻ mặt chẳng khấm khá hơn được chút nào. Cô thật không hiểu, rốt cuộc thì cô có cái gì không tốt mà ông trời lại đày ải trí tuệ của cô thế này cơ chứ!!??!???
- Haizzzzzz.......... - Anh nhìn cô trân trối.
- Anh, anh còn chưa trả lời em. - Cô nhìn anh đầy chờ đợi.
- Câu hỏi đơn giản như thế hỏi đứa bé mẫu giáo nó cũng biết, em còn không thể trả lời được sao?
- Nhưng em... em thật không cam tâm. - Cô nắm chặt tay anh. - Anh, anh có thể khen em thông minh 1 lần không?
- Em thông minh? - Anh phì cười.
- Anhhhhhhhhhhhh........................ - Cô oa 1 tiếng, khóc nức nở. - Anh sao lại nhẫn tâm với em như thế chứ!?!? Em cũng đâu có ngốc lắm đâu, chỉ là... chỉ là... có chút chút... không được như người khác.
- Ờ... có chút chút... - Anh gật gù, khoé miệng co giật không ngừng. Nếu như đây gọi là có chút chút, vậy thì thế nào mới gọi là nhiều nhiều? - Nhưng mà...
- Sao ạ? - Cô ngước đầu nhìn anh, chớp chớp mắt.
- Em ngốc đến đáng yêu. - Anh thật lòng nói.
- ... - Cô đơ ra mất mấy giây, sau đó... tiếp tục khóc. - Hu hu hu... em không cần đáng yêu, em không cần... không cần... em chỉ không muốn mình ngốc như vậy... em chỉ muốn anh khen em thông mình... hu hu...
- Tiểu Kỳ, đừng khóc nữa, đừng có khóc mà. - Anh không thể ngờ được cô lại có thể khóc ngon lành ngay giữa đường như vậy. - Ngoan, nín đi, nín đi rồi anh mua kẹo cho em.
- Em không cần kẹo... em không cần...
- Được, không cần thì không cần. Nín đi có được không? Em đừng khóc nữa mà. - Bởi vì quá luống cuống cho nên anh dường như đã quên mất lợi thế của mình, cứ như 1 thằng ngốc lóng nga lóng ngóng mà lựa lời dỗ dành cô.
- Hu hu hu... em không muốn ngốc như vậy đâu... em cũng muốn mình thông minh 1 chút...
- Tiểu Kỳ, nếu như em mà thông minh hơn thì còn là Tiểu Kỳ sao?
- Huhuhuhuhuhuhuhuhu ... - Cô lại càng khóc dữ dội hơn, khóc đến nỗi anh phát hoảng.
- Ơ ơ... Tiểu Kỳ, đừng có khóc. Anh... là anh nói sai, anh nói vớ vẩn. Em đừng khóc được không? Anh khen em thông minh là được chứ gì? Tiểu Kỳ, em rất thông minh đó, em có biết không?
- Có thật không? - Cô nín ngay lập tức. - Anh, anh nói lại đi.
- Em rất thông minh, như vậy đã được chưa? Đừng có khóc nữa. - Anh bất đắc dĩ nhìn cô thở dài, vươn tay giúp cô lau nước mắt tèm lem trên mặt. Sao anh lại thích người như vậy được nhỉ? Nhưng mà, cô cũng thật là đáng yêu quá đi! [T____=]
- Vâng. - Cô hớn ha hớn hở, nhảy tưng tưng. Anh vừa khen cô thông minh đó. Cô không hề nghe nhầm, là anh khen cô thông minh. Ha ha... cả thế giới này cô chỉ cần mình anh khen cô thông minh là được rồi.
- Anh Thần... anh... anh... anh là anh Thần? - Nhi và Ngọc lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc.
- Cậu... cậu thật sự là Thần sao? - Vũ cũng không hơn chút nào.
- ... - Hân thì vẫn như cũ, nhìn anh đầy suy tư.
- Anh đương nhiên chính là anh. Mọi người làm sao thế? - Cô vừa sụt sịt vừa trả lời.
- Cậu... Kỳ Kỳ, cậu... - Ngọc kéo cô qua, thì thầm. - ... cậu không thấy vừa rồi anh Thần có biểu hiện lạ sao?
- Cái gì mà lạ?
- Cái kia... - Nhi xem mõm vào, bô bô. - ... Chính là anh ấy không hề quát nạt cậu ngậm miệng lại, mà lại... dịu dàng dỗ dành nha. Cái đó... từ trước đến giờ có sao?
- Ô... - Cô nghe Nhi nói mới chợt nhớ ra. Đúng là vừa rồi anh không gọi cả họ lẫn tên cô, cũng không doạ ném cô ra đường, hơn nữa còn... aaaaaaaa... - Không phải anh ấy trúng tà chứ?
- EM MUỐN CHẾT? - Bởi vì cô quá hoảng hốt, giọng nói có chút lớn tiếng, cho nên... đương nhiên là bị anh lườm toé khói.
- Aaa... - Nhưng trái ngược với mọi khi, cô không những không sợ mất vía, mà còn cười toe. - Anh bình thường rồi.
- TRIỆU NHÃ KỲ!!!!!!!!!! - Anh gắt um lên. Cái gì mà 'trúng tà'? Cái gì mà 'bình thường rồi'? Muốn tốt với cô 1 chút cô cũng cho là anh không bình thường có phải không? Muốn dịu dàng với cô như những gì cô thích cô lại nghĩ anh đầu óc chập mạch có phải không? Hừ!!? Tức chết anh.
- Anh, em xin lỗi. - Cô cúi gằm mặt, bàn tay nhỏ bé với sang giật giật vạt áo của Hân cầu cứu.
- ... - Đáng tiếc, Hân đang mải suy nghĩ sự đời nên không có phản ứng.
- ĐI ĂN. - Thật không thể ngờ được, người giải thoát cho cô lại chính là... anh. Mà khoan, đây phải gọi là tha thứ chứ nhỉ?
- Vâng. - Cô vui như đi hội, lập tức xoay người tung tăng đi đến nhà hàng Cay Cay mà Vũ giới thiệu.
...
Vừa bước vào nhà hàng Cay Cay, cô đã cười như trúng số.
- Sao thế? Có gì đáng cười à? - Vũ khó hiểu.
- Không có. - Cô xua xua tay, tiếp tục tít mắt lại.
- Cậu uống nhầm thuốc à? Hay là ốm đến choáng váng rồi? - Nhi giơ tay sờ sờ trán cô.
- Không có. Tớ vẫn khoẻ mà. - Cô tránh người ra 1 chút, nhảy chân sáo vào chỗ ngồi Hân đã đặt sẵn.
- Tiểu Kỳ, em muốn làm phản? - Anh nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô mà tức giận ngùn ngụt.
- Hí hí... đâu có đâu, em chỉ... vui vẻ thôi mà, làm sao lại tính là làm phản?
- Tưởng anh không biết ý đồ của em sao?
- A... em làm gì có ý... ý đồ... gì? - Cô chột dạ, cúi đầu không dám nhìn anh.
- Hừ!!?
- Tớ vẫn thấy có gì đó không ổn. - Ngọc thì thà thì thầm.
- Không có mới lạ. - Nhi gật gù.
- Hay là... đói quá hoá điên luôn rồi? - Vũ bất thình lình nhảy ra.
- Chắc là vậy đó.
...
- Mời quý khách gọi món! - Cô nhân viên mỉm cười, đưa menu cho từng người.
- Ồ... - Cô càng đọc lại càng vui vẻ.
- Kỳ Kỳ, đồ ăn ngon lắm à? - Hân tò mò.
- Ngon... rất ngon. - Cô đáp, ánh mắt hơi liếc sang anh 1 chút.
Gọi món xong, đợi đồ ăn được mang lên đầy đủ, ai nấy mắt đều sáng rực lên, cắm đầu ăn ngon lành, trừ 1 người. Người này, đương nhiên là anh.
- Anh Thần, tại sao anh không ăn? - Hân thắc mắc.
- ... - Anh không nói gì, ngửa đầu uống nước.
- Kỳ Kỳ, có chuyện gì? - Vũ chuyển đối tượng hỏi ngay.
- Là anh không ăn, sao lại hỏi em? - Cô chớp chớp mắt. Cô phát hiện, chơi anh cũng hay lắm nha.
- Đừng có làm bộ, em mà còn không biết thì ai biết ở đây?
- Anh cũng biết là em rất ngốc mà? Làm sao hiểu được anh ấy nghĩ cái gì chứ!??! - Cô chu mỏ lí sự, sau đó lại gắp 1 con sò ăn ngon lành.
- Hừ!?!? Em muốn lừa ai chứ? - Vũ nheo mắt.
- Lừa... lừa cái gì... em... đâu có... - Cô suýt thì bị nghẹn. Không thể nào mới vui vẻ có 1 tẹo đã bị người ta bóc mẽ như vay a, ông trời, ông đừng có mà quá ác độc với cô như thế chứ!??!
- Kỳ Kỳ, khai mau, rốt cuộc là anh Thần bị cái gì? - Hân trừng mắt.
- Chị, anh... anh không bị gì đâu. Anh rất khoẻ, chẳng qua là...
- Làm sao? - Nhi đang ăn cũng nóng nảy hỏi.
- Anh... không ăn cay.
- CÁI GÌ????? - Hân nhảy dựng lên, sau đó, lườm... Vũ.
- Ơ kìa... liên quan gì đến anh? - Vũ giật mình ngơ ngác.
|
- Anh là bạn thân kiểu gì vậy? Anh Thần không ăn cay cũng không biết, lại còn... dẫn bọn em đến quán Cay Cay?
- Ơ... sao lại mắng anh? - Vũ kêu oan. - Làm bạn lâu như vậy, cơ mà anh có từng đi ăn với Thần đâu? Hơn nữa, cái kia... Thần không ăn cay... là lần đầu nghe đến. Kỳ Kỳ, em không đùa đấy chứ?
- Ưm... - Cô gắp rau cải lia lịa, chỉ lắc lắc đầu coi như là câu trả lời.
- Kỳ Kỳ, cậu được lắm. - Ngọc bật cười ha hả. - Rốt cuộc cũng hiểu vừa rồi cậu cười xấu xa như vậy là có ý gì. Cậu... chính là muốn phục thù?
- Ưm... - Cô tiếp tục gật đầu, miệng vẫn ăn ngon lành.
- Nhưng mà... anh trai cậu đang ở bên cạnh kìa. Muốn phục thù thì cũng phải tìm cách gì đấy an toàn 1 chút. - Ngọc nhắc nhở.
- Ừm... - Cô không hề để ý, ăn là trên hết.
- KỲ KỲ, KHÔNG ĐƯỢC ĂN NỮA. - Hân nổi khùng.
- Ưm ưm... - Cô cố gắng nuốt chỗ rau cải trong miệng, ngây thơ hỏi. - Chị sao thế?
- Em còn hỏi? Anh Thần không ăn được cay, giờ phải làm sao? Em không chịu nói sớm để chị chuẩn bị cái khác. Ở đây không có cái gì là không cay cả. Em nói xem, chẳng lẽ để anh ấy nhịn đói về nhà ăn cơm nguội? - Hân xổ ra 1 tràng.
- Không cần, ở đây có... - Cô nhìn 1 lượt, sau đó chỉ vào... - Anh có thể ăn đậu phụ sống.
- A___________O - Anh ngồi 1 bên nãy giờ bỗng nhiên mặt mày đen thui. 'Tiểu Kỳ, muốn trả thù anh thì cũng không nên ra tay tàn nhẫn như thế chứ?'
- Đậu phụ sống? - Cằm Hân như muốn đáp xuống đất.
- Vâng... ờ cơ mà... hình như là, anh cũng không thích đậu phụ lắm. - Cô bổ sung.
- TRIỆU NHÃ KỲ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Lần này không phải là anh gọi, mà chính là Hân kêu toáng lên. Cô không thể chịu nổi nữa, cái đứa em gái này từ khi nào lại biến chất thành ra thế này? Có phải là ở cạnh anh lâu quá rồi nên cũng lây cái tính cách biến thái thích hành hạ người khác không?
- ... - Cô sợ hãi co rúm lại, tay theo thói quen bám vào cánh tay anh.
- Em bám cái gì? Không phải muốn trả thù anh sao? Giờ còn dính vào anh làm gì? - Anh khẽ cười.
- EM LÀM CÁI GÌ ĐÓ? - Hân càng tức điên. To gan, đúng là to gan quá rồi. Gây chuyện rồi cầu cứu người khác? Đâu có giống như bé con ngoan ngoãn lúc trước nữa??! Rốt cuộc thì tại sao lại thành ra như vậy?
- Anh, em... em sợ... chị tức giận rồi... làm sao bây giờ? - Cô càng ôm chặt cánh tay anh không buông.
- Người làm chị em tức cũng không phải anh, hỏi anh làm gì?
- Anh, đừng bỏ mặc em mà. - Cô nước mắt lưng tròng. - Em sai rồi... em không im lặng... không nên có ý đồ xấu... em...
- BÁM VÍU CÁI GÌ? TRIỆU NHÃ KỲ, RA ĐÂY CHO CHỊ. EM HỒI NHỎ NGOAN NGOÃN THẾ NÀO, TẠI SAO BÂY GIỜ LẠI THÀNH RA THẾ NÀY? TỪ KHI NÀO TRỞ NÊN THOÁI HOÁ NHƯ THẾ HẢ!?!? EM NÓI XEM.
- Làm cái gì ồn áo quá vậy? - Anh cau mày.
- Anh Thần, anh để yên để em dạy dỗ Kỳ Kỳ. - Hân ra dáng làm chị.
- 1 mình anh dạy là được rồi, không cần người thứ 2 xen vào. - Anh vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
- Anh... không thể như thế được. Kỳ Kỳ là em gái của em, em cũng có quyền dạy dỗ nó. - Hân không phục.
- Đến ông bà bố mẹ cô ấy cũng không thể can thiệp, em nghĩ em có thể? - Anh nhướn mày.
- Cái gì? - Hân nhất thời đơ ra, không hiểu.
- Từ trước đến giờ đều là anh dạy dỗ, chăm sóc Tiểu Kỳ, đến ông bà bố mẹ cô ấy cũng không thể can thiệp. - Anh nhắc lại 1 lần nữa.
Đúng thế, từ khi cô bám dính lấy anh không dời, anh đã trở thành bảo mẫu kiêm thầy giáo của cô. Cho dù ban đầu là bất đắc dĩ, nhưng càng ngày anh lại càng nghiện chăm sóc cô, bảo vệ cô, còn có cả bắt nạt cô. Nhìn khuôn mặt phụng phịu oán hận hay tươi cười rạng rỡ của cô, anh đều rất hạnh phúc. Vì thế, cho dù không nói rõ ràng, thì cũng không ai dám 'tranh quyền đoạt vị' với anh. Bởi lẽ, ông Chí luôn chăm nom anh, yêu thương anh còn hơn cả cháu ruột của mình. Bất cứ ai làm anh khó chịu thì nhất định sẽ bị phạt thật nặng, đương nhiên là ngoại trừ cô. Có thể hiểu là cô đã lấy công chuộc tội đi. Mặc dù có khiến anh không ít lần tức hộc máu, nhưng lại vô số lần làm cho anh vui vẻ bật cười.
- Tiểu Kỳ hiện tại thành ra như vậy chính là vì anh chiều cô ấy quá thành hư, có vấn đề gì không? - Anh nhìn Hân đầy thách thức.
- Không phải chứ? - Cô bĩu môi. - Anh chiều em hồi nào?
- Anh không chiều em sao? Vậy để cho chị em chiều em nhé? - Anh nhếch miệng.
- Không cần... không cần... Anh, anh chiều em... rất chiều em... 1 mình anh là đủ rồi.
- ... - Anh mỉm cười, xoa đầu cô thật dịu dàng. - Em nhớ cho kĩ những gì mình vừa nói đấy.
- Vâng. - Mặc dù không hiểu ý tứ của anh, nhưng mà cô cứ gật bừa phứa, miễn sao anh bênh vực cô là được rồi.
Cô cũng công nhận, mình càng ngày càng không biết nghe lời, càng ngày càng thích gây chuyện. Nhưng mà, cô vẫn cứ dần dần biến chất đi như thế đấy. Vì sao? Bởi vì có anh che chở, có anh bênh vực, có ai dám trách phạt cô chứ? Hơn nữa a, cô mới phát hiện ra 1 cách cực kì hữu ích, có thể khiến anh bớt giận bất cứ lúc nào. Chính là... cái này gọi là gì cô cũng không biết. Nói chung là... cứ khen anh vài câu, làm nũng 1 tí, sau đó nói 'Em thích anh.' là được rồi. Quả thật là quá đơn giản. Giá như cô phát hiện ra sớm 1 chút có phải hay hơn không. Chẹp... chẹp...
- Anh... Kỳ Kỳ... 2 người... 2 người... tức chết mất... - Hân giậm chân, vẫn không cam tâm mà liếc cô toé lửa. Cái gì gọi là em gái ngoan chứ? Hừ... trên đời này vốn là không tồn tại cái khái niệm đó.
---------------------------------------
|
3.
Và cuối cùng thì sao? Kết quả của vụ phản công này chính là... cô không những không còn giận anh mà còn vui vẻ phục vụ anh như ông hoàng nữa.
Mọi chuyện chính là xảy ra như thế này đây:
- Anh Thần, để em đi kiếm cái gì không cay cho anh nhé? - Nhi đề nghị.
- Không cần. - Anh từ chối thẳng thừng.
- Hay là em bảo đầu bếp chuẩn bị riêng 1 suất không cay? - Hân lên tiếng.
- Không cần. - Anh vẫn giọng điệu cũ, thái độ cũ.
- Thế cậu muốn thế nào? - Vũ hết kiên nhẫn. - Nhịn đói? Hay là... há há... thật sự ăn đậu phụ sống?
- Tiểu Kỳ, em nói xem anh phải thế nào? - Anh không trả lời mà quay sang hỏi cô, ánh mắt ẩn chứa nét cười.
- Em biết rồi. - Cô hiểu ý, ngoan ngoãn nhận lệnh.
- Được rồi, mọi người tiếp tục ăn đi, chuyện còn lại cứ để Kỳ Kỳ lo là được. - Vũ xua tay. Mặc dù anh cũng chẳng hiểu cái gì gọi là 'Em biết rồi', nhưng mà cô đã đồng ý thì nhất định sẽ làm. Cho dù là làm gì thì mục đích cũng đều là không để cho Thần bị đói. Như vậy là được rồi, còn muốn hiểu biết cái gì nữa. Chuyện anh em nhà người ta, mắc mớ gì mình xen vào?
- LÀ SAO? - Hân, Ngọc và Nhi đồng thanh, rồi lại ngơ ngác nhìn nhau, sau lại chuyển ánh mắt nghi ngờ sang Vũ.
- Ai biết được đấy. - Vũ tuy không hiểu, nhưng cái dạ dày là quan trọng, tò mò tính sau. Hơn nữa, vừa ăn vừa xem trò hay mới chính là thú vị. - Ăn đi! Mọi người ăn đi chứ!?!
...
Nhưng cái hành động 'ăn' này có thể kéo dài được bao lâu chứ? Nói chung chung thì khoảng vài phút, còn chính xác thì là... 2'30''.
- Kỳ Kỳ, em làm gì thế? - Hân tò mò hỏi.
- Em làm cho anh ăn mà. - Cô nói mà không ngẩng đầu lên khỏi con tôm đang bị lột từng mảnh vỏ 1 cách vô cùng cẩn thận.
- Làm thế nào? - Vũ trố mắt nhìn cô tỉ mẩn tì mần mãi không xong, không nhịn được nhăn mặt hỏi.
- Kỳ thực anh cũng không phải là không thể ăn cay, nhưng là tuỳ từng món mới có thể ăn. Tôm này đã có vị cay, cho dù có bóc sạch vỏ, ngâm vào nước sôi vài tiếng thì anh cũng sẽ không ăn. - Cô nói đến đây, tay đã bóc xong con tôm, giơ lên ngắm nghía. - Muốn anh con tôm này, chỉ còn cách là rưới ít nước mắm rồi cuốn bằng bánh đa nem với rau thơm, dưa chuột và 1 ít bún. Chỉ có mỗi món này là anh có thể chấp nhận 1 chút vị cay mà thôi. Em đã phải dày công nghiên cứu suốt bao nhiêu bữa đấy...
- AOA - Nhìn vừa làm thoăn thoắt vừa thuyết trình đâu ra đấy mà ai cũng phải trố mắt ra nhìn, thậm chí là cả anh, chỉ có điều, nguyên nhân dẫn đến phản ứng là không giống nhau.
Ngọc, Nhi và Vũ là bởi vì sự khéo léo cùng thành thạo của cô mà mắt mở to như muốn rơi luôn ra ngoài. Trước giờ, trong mắt bọn họ, cô chính là 1 cô bé ngốc nghếch hậu đậu không ai bằng. Đột nhiên bây giờ lại biến thành đầu bếp tài hoa, làm sao lại không ngạc nhiên cho được? Dù sao thì cô mới có gần 16 tuổi, làm được như vậy, coi như là sau này cũng không sợ ế đi. Không những thế, bọn họ thỉnh thoảng cũng có thể ép cô làm vài món ngon dâng lên bạn bè đại nhân. Há há há... cũng không tồi đâu.
...
Hân thì sao? Cô thầm khâm phục cô em gái của mình. Đến cô bây giờ mà bảo cô nấu 1 bát mì thôi cũng đã là cả 1 vấn đề to lớn rồi, đừng nói là làm mấy cái thứ tỉ mỉ khó nhằn thế này. Xem ra anh cũng không phải là chiều chuộng em cô thành hư thật sự. Như thế này cũng tạm chấp nhận được. He he... vậy là sau này có đói thì cứ kiếm cô em gái yêu quý như quả bí này là được rồi.
...
Còn anh, anh ngẩn người không phải vì cô làm quá tốt, mà do những điều cô nói. Trước giờ cũng không phải cô chưa từng làm như thế này, nhưng anh luôn nghĩ rằng đó chỉ là cô tuỳ ý chọn bừa 1 món để nhét cho anh coi như xong, nào ngờ cô lại nghiên cứu tỉ mỉ kĩ lưỡng như thế. Nhưng mà, cô thật sự quan tâm đến từng thói quen, từng sở thích, từng cử chỉ của anh như thế sao? Tối hôm đó, chẳng lẽ những gì cô nói đều là sự thật? Anh thích cái gì, làm cái gì, chẳng lẽ cô thật sự nắm rõ trong lòng bàn tay? Không thể nào, chuyện này làm sao có thể? Nhưng mà... nếu thật sự là như thế thì anh mơ còn chẳng được nữa là. Cô quan tâm đến anh như vậy, chăm sóc anh như vậy, anh không vui làm sao được chứ?!?! Xem ra, cô bé ngốc này cũng đã lớn hơn 1 chút rồi.
...
- Anh, xong rồi. - Cô đem 1 đĩa nem cuốn rất chi là đẹp mắt đưa đến trước mặt anh.
- ~0= - Anh vẫn nhìn cô chăm chú, thật sự là cảm động muốn siết chặt cô trong lòng.
- Anh! Anh! Anh ơi!!! - Cô lay lay anh, nhắc nhở. - Em làm xong rồi, anh mau ăn đi.
- Ừ... ừm... - Anh mỉm cười nhìn cô đầy yêu thương.
Ánh mắt ấy, cô có thể không nhận ra, nhưng có 1 người đã phần nào ngờ ngợ.
...
Ăn xong, dưới sự nhiệt tình rủ rê của Vũ, tất cả lại kéo đến phòng karaoke chơi bời đập phá tiếp tăng 2.
Trong khi Vũ, Hân và Nhi thi nhau khoe giọng thì Ngọc ngồi 1 bên nhiệt tình cổ vũ. Còn cô đang làm gì? Lúc này, cô đang vận dụng hết vốn ngôn ngữ eo hẹp của mình để nhăn nhó ì xèo với anh.
- Anh, em muốn về nhà. - Cô lắc lắc tay anh làm nũng.
- Muốn về sao vừa rồi không nói? Hân Hân sẽ không bắt em đến đây. - Anh nhíu mày.
- Không phải là chị vừa giận em sao? Nhỡ em đòi về, chị lại càng tức giận thì phải làm thế nào? - Cô phụng phịu.
- Ai nói Hân Hân còn giận em?
- Chẳng lẽ hết nhanh như vậy?
- Còn nữa, lúc anh tức giận, em cũng không tránh xa thế này. Hơn nữa, còn liên tiếp gây chuyện. Tại sao lại có sự khác biệt quá lớn như vậy? - Anh trừng mắt.
- Đâu... đâu phải em cố ý? Tại vì anh... anh tức giận làm em hoảng sợ... cho nên mới không cẩn thận mà gây chuyện thôi. - Cô ra sức giải thích.
- Ừm. Tạm tha. - Anh bỗng dững rộng lượng.
- Anh, đi mà, cho em về đi mà! - Nhận được tha thứ, cô liền tiếp tục công cuộc ì xèo còn dang dở của mình.
- Anh có bắt em ở đây à? - Anh cười cười.
- Không, nhưng mà...
- Không ai bắt buộc em, sao lại ì èo với anh? - Anh nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn cô đầy thú vị.
Có lẽ anh thật sự đã chiều cô quá hoá hư rồi. Nếu là trước đây, cô có dám ở trước mặt anh mà làm trò thế này không chứ? Nhưng... anh lại thích cô như vậy.
Không phải anh không muốn đưa cô về, anh cũng chán ngán cái không khí ồn ào ở đây, nhưng mà... anh cứ thích bắt bẻ cô 1 chút. Anh rất thích mỗi cô làm nũng anh, thích cô bám lấy cánh tay anh thế này, thích cô nhìn anh với ánh mắt long lanh chờ đợi như vậy, thích khuôn mặt xinh xắn của cô phụng phịu chu mỏ.
- Nhưng em không thể về 1 mình được.
- Tại sao?
- Em... sợ.
- Là ai nói mình đã lớn rồi? Là ai sắp bước sang tuổi thứ 16, có thể làm mọi chuyện 1 mình?
- Anh, không phải là em... không phải đâu. - Cô chối ngay.
- Không phải? - Anh hỏi lại.
- Không phải... Em vẫn còn rất nhỏ, làm sao đã lớn được chứ!?!?!? Em vẫn cần anh chăm sóc che chở mà. Anh ơi, cho em về đi!!! - Cô ton hót.
- Vậy bao giờ em mới lớn? - Anh lại hỏi.
- Lớn? - Cô ú ớ. Rốt cuộc là bao giờ nhỉ? Cái này tại sao anh lại hỏi cô? Cô làm sao mà biết được? Nhưng mà... cũng không thể nói là không biết, nếu không anh lại kêu cô ngốc. Thôi thì cứ trả lời bừa vậy. - Lúc em... học đại học?
- Quá nhỏ. - Anh không khách khí lắc đầu.
- Vậy... đi làm?
- Có gì khác nhau?
- A... là lúc em lấy chồng. - Cô cười vui vẻ.
- Em còn không làm nũng chồng mình? - Anh bật cười.
- Ô... cái đó... nếu như chồng của em cũng như anh thì... chắc sẽ có. - Cô gãi đầu gãi tai. - Vậy thì... sau khi sinh con?
- Có khi em còn trẻ con hơn cả đứa nhỏ nữa. - Anh chẹp miệng.
- Ơ ơ... thế... thế làm sao đây? - Cô lo cuống lên. - Chẳng lẽ cho đến tận lúc già rồi em vẫn nhỏ như thế này sao? Anh, nếu như thật sự như thế thì phải làm sao?
- Cái gì mà làm sao? Chỉ là trẻ con 1 chút, cũng không phải là mắc bệnh gì nặng lắm. Có cái gì mà phải ủ rột như thế? - Anh vỗ vỗ vai cô.
- Nhưng mà... sau này nếu như chồng của em không giống anh, không chiều em như anh thì phải làm thế nào? - Cô lo lắng không thôi.
- Ha ha ha... Tiểu Kỳ, em muốn lấy người chồng giống như anh? - Mắt anh loé sáng.
- Vâng. - Cô không ngần ngại gật đầu, suy tư. - Nhưng mà Gió có khi nào giống như anh không?
- Không được nhắc đến cậu ta. - Anh cau mày, tâm tình bỗng dưng tụt dốc không phanh. Cô sao cứ thích nhắc đến cái người này thế? Cậu ta rốt cuộc có cái gì tốt mà cô lại thích cậu ta như thế? Lại còn muốn lấy cậu ta? Hừ!!? Chỉ cần anh còn sống thì cậu ta đừng có mơ động vào cô.
- Tại sao? - Cô thắc mắc.
- Em chỉ cần biết thế là được.
- Nhưng mà... anh cũng chưa gặp Gió, tại sao lại có ác cảm với anh ấy như thế? Anh ấy tốt lắm, thật đấy. Em...
- Không tốt. - Anh cắt phăng.
Anh chính là không thích cô cứ ở trước mặt anh mà hết lời khen ngợi cậu ta, không thích ánh mắt cô mỗi khi nhắc đến cậu ta đều rạng rỡ, không thích cô nâng niu chiếc lắc tay kẹo bông kia như thế. Anh không thích, tất cả những gì liên quan đến cậu ta đều không thích, bởi vì, anh nhận ra, cô thích cậu ta, rất nhiều, cũng rất quan tâm đến cậu ta, rất nhớ cậu ta, rất mong cậu ta trở về. Anh đương nhiên không mong như vậy.
Nếu như cậu ta trở về, cô còn cần đến anh chăm sóc, bảo vệ sao?
Nếu như cậu ta trở về, cô còn ngày ngày bám dính lấy anh sao?
Nếu như cậu ta quay lại, cô... còn để ý đến yêu thương anh giành cho cô sao?
Đương nhiên là không, cô sẽ không.
Nhưng, cô cũng nên biết, anh nhất định sẽ không để điều đó xảy ra. Cho dù cô có thích anh hay không, cho dù cô có muốn ở bên cạnh anh hay không, cho dù cô có yêu người khác đi chăng nữa, thì cô... vẫn là của anh. Cả đời này, cô chỉ có thể ở bên anh mà thôi. Dù phải giở bất kì thủ đoạn gì, anh cũng phải có được cô.
Bởi vì... chỉ có ôm cô trong lòng, quan tâm cô, cưng chiều cô, che chở cô, anh mới cảm thấy được trên thế gian này còn tồn tại thứ gọi là hạnh phúc - thứ mà trước khi gặp cô, anh chưa từng cảm nhận được, dù anh có 1 gia đình hoàn chỉnh... trên danh nghĩa.
------------------------------------------------------------------
|
Chương 17: 'Đây là việc duy nhất anh chắc chắn mình có thể'
1.
Tò tí te con bò kéo xe e e e e...
...
Tò tí te con bò kéo xe e e e e...
...
Tò tí te con bò kéo xe e e e e...
...
Tò tí te con bò kéo xe e e e e...
...
Sáng thứ 6, sau khi tiếng chuông báo thức cần mẫn vang lên đến 4 lần, cuối cùng đôi mắt to, tròn kia cũng chịu hé mở 1 chút. Sau đó...
Cáchhhh...
Thì chính là như mọi ngày, cái đồng hồ khốn khổ đã bị cô gạt 1 phát bắn vào góc tường, không gượng dậy nổi. Ngày nào cũng vậy, buổi tối rất khoẻ mạnh chạy mãi không mệt mỏi, vừa sáng ra đã... bó bột toàn thân. Nhưng cũng may, cái đồng hồ của cô là 1 trong những tấm gương cần cù chịu thương chịu khó, mang trong mình đức hi sinh to lớn của người phụ nữ Việt Nam, cho nên, dù có gãy tay gãy chân, thậm chí gãy cả đầu thì nó vẫn cứ hàng ngày kêu la inh ỏi rồi lại cắn răng chịu đực số phận bị bắn vào góc sâu tít trong phòng. Haizzzzzzzzz... Nghĩ đến lại thấy thương, thương quá là thương!
- Oápppppppppppp............... - Cô mệt mỏi ngáp dài 1 cái, xoay người tiếp tục ngủ.
...
Cộc... Cộccccccc...
Không biết bao nhiêu lâu sau, có tiếng gõ cửa truyền đến, vang vọng trong phòng, nhưng không hề may mắn chui được vào tai của cô.
...
Cộc... Cộccccccc...
...
Cộc... Cộccccccc...
...
Cộc... Cộccccccc...
...
Cộc... Cộccccccc...
Sau vài lần nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng âm thanh kia đã vui vẻ tiến vào làm quen với cái màng nhĩ bé nhỏ của cô.
- Mơ mà cũng nghe thấy tiếng gõ cửa... cũng may là không phải giọng của anh a... - Cô lẩm bẩm, càng siết chặt cái gối trong tay, mắt không hề có ý định mở ra.
Cộc... Cộccc...
Tiếp sau đó, cho dù là tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng hay mạnh mẽ, thưa thớt hay dồn dập thì người trong phòng vẫn ngủ ngon lành, khoé miệng còn nở nụ cười rất ngốc nghếch.
Rầmmmm...
Dường như không thể chịu đựng được nữa, bà Liên dùng chân đạp thẳng cánh cửa ra 1 cách không thương tiếc. Sau đó, ánh mắt tức giận đùng đùng hướng đến chiếc giường êm ái mang màu xanh dương dìu dịu.
- ĐẬP CỬA NHƯ VẬY MÀ VẪN CÒN NGỦ ĐƯỢC??????
- =.=
- TRIỆU... NHÃ... KỲ!!!!!!!!!!!!! CON CÓ CHỊU DẬY NGAY KHÔNG HẢ? - Đầu bà Liên dường như bốc khói.
- Mẹ... à...
- KHÔNG MẸ THÌ AI? NGỦ ĐẾN MÊ MẨN CẢ ĐẦU ÓC LUÔN RỒI À? ĐẾN GIỌNG CỦA MẸ MÀ CON CŨNG KHÔNG NHẬN RA??!! HỪ HỪ HỪ HỪ... CON CÒN ĐÁNG GHÉT HƠN CẢ BỐ CON NỮA.
- Con... con chào... mẹ... - Cô giơ tay lên uể oải vẫy vẫy vài cái.
- CHÀO CÁI QUÁI GÌ? MẸ BẢO CON DẬY, CÒN NẰM ĐẤY MÀ CHÀO VỚI CHẢ HỎI? MUỐN MẸ ĐÁ CON XUỐNG ĐẤT KHÔNG HẢ?
- Mẹ... ơi... con... được nghỉ... - Cô lơ mơ giải thích.
Haizzzz... hôm nay là ngày đầu tiên của chuyến dã ngoại của lớp. Nếu như không gặp phải sự phản đối kịch liệt của anh, có lẽ giờ này cô đang tung tăng chời bời cùng Ngọc và Nhi ở nơi non nước hữu tình nào rồi. Nghĩ đến lại thấy buồn... ngủ.
- BIẾT RỒI. NHƯNG CON CŨNG KHÔNG THỂ NGỦ MUỘN NHƯ VẬY ĐƯỢC. CON CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG? 1H CHIỀU RỒI ĐẤY. CON ĐỊNH NGỦ QUÊN ĂN LUÔN HẢ? NGƯỜI THÌ ĐÃ GẦY GIƠ XƯƠNG RA LẠI CÒN HỌC NGƯỜI TA NHỊN ĂN? CON MUỐN...
- ... - Bà Liên thì chăm chú kêu gào, cô thì sao? Chăm chú lắng nghe, đương nhiên, nhưng mà... chăm chú đến nỗi ngủ lúc nào không biết. Đầu óc lơ tơ mơ, không những nghe không hiểu bà Liên đang nói cái gì, cô còn cho rằng bà đang hát ru cô nữa. Cho nên... bởi vì không muốn bà phải tốn quá nhiều công sức, cô đã lăn ra bất tỉnh nhân sự.
- AAAAAAAAAAAA..................... - Bà Liên tức điên, ngay bây giờ chỉ muốn ném cả cái giường kia ra khỏi phòng. Tại sao thằng nhóc kia có thể dễ dàng gọi cô dậy, còn bà - thân là mẹ của cô lại không thể? A a a a a... rốt cuộc là tại sao? Ông trời ở trên cao có thể nói cho bà biết được không? Hừ!!?
Tin... tin... tin...
Đúng lúc ấy, cái điện thoại đang thương bị cô quăng dưới cuối giường kêu lên không ngừng.
- Điện thoại kìa. - Bà Liên xụ mặt nhắc nhở.
- Ưm... ưm... - Cô khẽ dùng chân gạt điện thoại ra chỗ khác, rồi lại tiếp tục ngủ.
- Hở? - Bà Liên nghẹn họng trân trối. Đây là thể loại con gái gì? Ngủ... ngủ... ngủ... ngủ như chưa bao giờ được ngủ ấy. Ngủ thì có cái gì hay cơ chứ? Ngủ thì vui lắm sao? Ngủ thì có thể...
Tin... tin... tin...
Chuông điện thoại vẫn cứ reo liên hồi. Bà Liên chán nản nhặt điện thoại của con gái lên chơi, bắt gặp ngay dòng chữ khiến bà cười đến vui vẻ. He he... đúng là ông trời muốn giúp bà.
- Này nhóc con, anh trai gọi điện, có nghe hay không? - Bà cố tình nhấn mạnh 2 chữ 'anh trai'.
- Anh? - Vốn chẳng cần nhấn mạnh, cô cũng đã rất nhạy cảm với từ này rồi. Cô bật dậy, tuy mắt vẫn nhắm nhưng tay đã quờ quạng khắp nơi tìm điện thoại.
- Mở mắt ra thì con chết được chắc? Điện thoại ở đây. Con gái gì mà thế đấy, trọng anh khinh mẹ. Hừ!?! Đã thế mẹ đi chơi với bà, không thèm để ý đến con nữa. - Bà Liên bĩu môi ném điện thoại cho cô rồi hậm hực đạp cửa đi ra ngoài.
- Anh! - Cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể nghe điện thoại.
- Vẫn còn ngủ?
- Em... đã dậy. - Cô dụi dụi mắt, ôm luôn cả điện thoại vào phòng tắm.
- Vừa dậy? - Anh lại hỏi tiếp.
- Em... cách đây... vài giây. - Cô nuốt khan, chờ đợi 'bài giảng' của anh.
- Tiểu Kỳ, đến trường đi. - Nhưng trái ngược với dự đoán của cô, anh không những không hề quát mắng cô mà giọng nói còn rất nhẹ nhàng. Cơ mà khoan... anh vừa bảo cô...
- Đến trường á? Nhưng mà hôm nay em... được nghỉ. - Cô tiu nghỉu.
- Đến xem anh chơi bóng, được không?
- Ơ... ơ... - Cô nhất thời đơ ra. Anh... vừa mới hỏi ý kiến của cô sao? 'Được không'? Trong từ điển của anh cũng có từ này nữa hả? Chẳng lẽ anh hôm nay bị trúng gió? Hay là...
- Cho dù có được hay không em cũng phải đến. - Chưa đợi cô nói xong anh đã bổ sung.
- T____T - Cô đã biết mà. Anh làm sao lại rảnh rỗi đi hỏi ý kiến của cô được? Haizzz...... thôi thì đành đi vậy, dù sao dậy rồi cũng chẳng biết làm cái gì. - Em sẽ đến ngay.
Cạchhhhhh...
Cúp máy rồi, cô chớp chớp mắt vài cái, phát hiện mình ngay cả 1 chút buồn ngủ cũng không còn. Trong lòng cảm thấy thật là thần kì, cũng cũng vô cùng đáng sợ!!!! Xem ra sau này nếu như anh đi lấy vợ rồi, số phận của cô sẽ rất gay go. Nếu như cả ngày chỉ biết ngủ với ngáp, cô phải làm sao đây??! Híc híc híc... chắc phải vác vali đến xin chị dâu cho ở nhờ mất thôi. Nhưng mà vậy có bị kêu là đứa em gái không biết điều không nhỉ????
Chính vì vậy, sau khi đã nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lên nghĩ xuống, cô rốt cuộc quyết định, cho dù đầu có lìa khỏi cổ cũng phải tìm cách thám thính tình hình, làm thân với chị dâu trước. Như vậy sau này sẽ không lo bị đá ra khỏi cửa nhà anh nữa.
...
- Kỳ Kỳ, cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả? - Ông Chí đang đọc báo, thấy cô tung tăng chạy xuống thì cười hà hà. Đã lâu lắm rồi ông không có cơ hội đàm đạo với đứa cháu bé bỏng này. Ờ xem nào, hình như là... từ khi thằng nhóc kia đến đây chiếm dụng cô làm của riêng thì phải. Ha ha... xem ra hôm nay là 1 dịp tốt đây. - Kỳ Kỳ, ra đây cùng ông trò chuyện.
- Hôm nay không được, con phải đến trường bây giờ.
- Đến trường làm gì? Không phải hôm nay con được nghỉ sao? - Ông Chí ngạc nhiên. Không phải là yêu trường quá không nỡ rời xa chứ?
- Anh bảo con đến xem anh chơi bóng rổ. - Cô vừa trả lời, tay vừa nhón 2 cái bánh bao trên bàn nhai nhóp nhép.
- #____#
- Con chào ông, con đi. - Cô lễ phép khoanh tay trước ngực, cúi đầu 45°, sau đó lăng xăng chạy vèo ra khỏi nhà.
- Haizzzzzzzzz...........................
Ông Chí bây giờ ngoài thở dài thườn thượt ra thì còn biết phải làm sao? Đứa cháu gái đáng yêu của ông, đã hoàn toàn bị thằng bé kia lấy mất rồi. Ai nói nó là cháu trai nhà họ Dương làm gì? Là cháu trai của người bạn già của ông làm gì? Hơn nữa, nó lại còn là...
Haizzz... dù sao cũng không thể tranh với nó, thôi thì tìm cơ hội nào đấy thử đàm phán với nó xem sao. Chắc là nó cũng sẽ nể mặt cái ông già này 1 chút mà giao cháu gái cho ông vài phút. Cuộc đời chính là như thế này đây. Rõ ràng là cháu gái của mình mà lại phải đi xin xỏ người khác... haizzzzzzzzzzzzz......
...
---------------------------------------
|
2.
Vừa bước đến gần sân bóng rổ 1 chút đã nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ của những người đễn xem. Bởi vì quá ồn ào nên cô không nghe rõ câu nào cả. Tò mò, cô vừa tiến từng bước lại gần, vừa vểnh tai lên nghe ngóng. Kết quả là, càng nghe mặt cô càng nghệt ra.
- Anh Thần, anh là tuyệt nhất!
- Em rất thích anh, anh Thần của em!!!
- Thần, em mãi mãi ủng hộ anh!
- Ôi anh Thần của em, nhìn em 1 lần được không?
- Anh Thần...
- Anh Thần...
- Anh Thần...
- Anh Thần...
- ...
- ...
Í... bọn họ gọi... 'anh Thần'... 'anh Thần'... 'Anh Thần' kia liệu có phải là anh của cô không nhỉ? Mầy người kia chẳng lẽ đang gọi anh sao? Không đúng, nếu như là gọi anh, vậy thì tại sao anh vẫn cứ ngồi im ở đằng kia mà không có phản ứng? Nhưng nếu không phải là anh, thì là ai??? Haizzz... cứ hỏi cái đã.
- Chị ơi! - Cô lon ton chạy lại gần 1 bà chị đang hét rất hang, nhỏ giọng hỏi. - Chị gọi ai vậy?
- Oaaaaaaaa.......... - Bà chị kia nhìn thấy cô thì mắt mở to hết cỡ như muốn nhìn xuyên qua cô luôn. - Em... em... là Triệu Nhã Kỳ phải không?
- Dạ? À... vâng. - Cô gật gù như cái máy.
- Là em gái nuôi của anh Thần phải không? - 1 người khác nhảy ra nhìn cô đầy mong đợi.
- Vâ..vâng. - Cô hơi lùi lại sau 1 chút.
- Ôi ôi... em gái, giúp chị chuyển cái này cho anh trai của em nhé! - Bà chị lúc nãy nhét vào tay cô 1 cái phong bì màu đỏ, 2 mắt lấp lánh.
- Giúp chị nữa.
- Gửi hộ chị cái này.
- Đưa giúp chị với.
- Cả chị nữa.
- Chị cũng muốn đưa cái này cho anh của em.
- Đây nữa.
- Thêm cả cái này.
- Em gái đáng yêu, gửi cho chị nhé.
- ...
- ...
Ngay lập tức, cả đám người vây chặt lấy cô nhét hết cái này đến cái nọ làm cô hoa mắt chóng mặt, nhưng không có cách nào từ chối. Ai bảo đây là đồ gửi cho anh? Nếu như cô mà ném đi, anh biết sẽ xé xác cô.
Thế là cô vừa khện nệ vác 1 đống nào là hộp to hộp nhỏ quà, nào là thư từ tùm lum, vừa đi vừa sợ mình sẽ vấp phải cái gì mà ngã bổ nhào thì tàn đời. Nhưng cũng may, cô ở hiền nên ông trời thương, rốt cuộc đã an toàn đến chỗ anh.
- Tiểu Kỳ, cái gì đây? - Anh đỡ giúp cô đống đồ, nhíu mày hỏi.
- Quà của anh. - Cô lau mồ hôi trên chán, rã rời đáp.
- Quà gì thế? - Vũ đang ngồi cũng đứng bật dậy, le te chạy tới giật lấy 1 bức thư mỏ ra đọc, lập tức phì cười. - Há há há há... há há há há...
- Anh Vũ, anh cười gì thế? - Cô tò mò.
- Kỳ Kỳ, em đang mở cuộc thi để tìm chị dâu đấy à? - Vũ giơ bức thư ra trước mặt cô, cười không ngớt.
- Chị dâu nào? - Cô ú ớ, còn chưa kịp đọc được cái gì đã thấy anh đùng đùng nổi giận.
- TRIỆU NHÃ KỲ! ANH BẢO EM ĐẾN ĐÂY LÀ ĐỂ LÀM CU LI KHUÂN VÁC MẤY CÁI THỨ VỚ VẨN NÀY ĐẤY À? EM MUỐN BÁN ANH ĐI ĐẾN THẾ SAO? NÓNG LÒNG ĐẾN NỖI PHẢI MANG CẢ ĐỐNG THƯ TỪ QUÀ CÁP CHO ANH LỰA CHỌN??? - Anh quăng đống đồ trên tay sang 1 bên, nhìn xoáy vào mắt cô.
Anh thích cô như thế, chờ đợi cô lâu như thế, tại sao đến 1 tí cảm giác cô cũng không có? Tại sao luôn làm những việc khiến anh tức giận? Tại sao cứ muốn tìm chị dâu? Chẳng lẽ cô thật sự không ý thức được 1 chút nào vị trí của cô trong lòng anh hay sao? Em gái? Ha ha... anh có từng coi cô là em gái sao? Chưa từng, dù chỉ là trong suy nghĩ thì cũng chưa từng. Chỉ có cô luôn gọi anh là anh trai, luôn khoe với người khác là có anh trai, luôn vô tư nhận lời giúp đỡ những người con gái khác lấy lòng anh. Cô ngốc đên mức độ này, anh làm sao có thể chịu đựng được?
- Em... em... em... không phải... không phải em... - Cô cúi gằm mặt, muốn giải thích rõ ràng nhưng lại không có cách nào nói trôi chảy được. Chỉ thầm cầu khấn anh sẽ không vì quá tức giận mà ném cô ra khỏi sân.
- Tiểu Kỳ, em ghét anh lắm đúng không? - Anh đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ như thì thầm.
- Dạ? Không... em không hề. - Cô cố sống cố chết lắc đầu. Đừng nói là cô không hề ghét anh, hay chính xác là không còn ghét anh nữa, cho dù có ghét thật đi chăng nữa thì cũng không thể thừa nhận.
- Nhìn thẳng vào mắt anh. - Anh nâng khuôn mặt cô lên đối diện với mình. - Nói lại xem, em có ghét anh không?
- Em... không có. - Cô hơi ngẩn ra 1 chút, rồi mới trả lời.
Tại sao cô lại ngẩn ra? Bởi vì... chẳng phải là cô đã nói hay sao, cô rất thích đôi mắt của anh. Nó có màu xanh dương, thật sự rất đẹp! Mỗi khi anh vui vẻ, ánh mắt sẽ có sắc xanh dịu nhẹ. Còn những khi tức giận, sắc xanh đậm ấy khiến cô run rẩy cả người. Cô vẫn luôn thích nghiên cứu đôi mắt của anh, nhưng mà không phải là lúc nào cũng có thể nhìn anh chằm chằm, cho nên chỉ thỉnh thoảng mới dám liếc qua 1 chút. Cô rất sợ nếu như anh phát hiện sẽ đá bay cô ra xa. Đến khi đó, có muốn cũng không thể tiếp tục nghiên cứu được. Haizzzzzz......... đây lại là 1 vấn đề nan giải khiến cô đau đầu mệt óc.
...
Nhưng trong mắt anh, hành động ngập ngừng vừa rồi của cô lại mang 1 ý nghĩa khác. Cô không trả lời trôi chảy chính là bằng chứng rõ nhất cho việc câu trả lời có vấn đề. Hừ!? Bé con ngốc nghếch này từ khi nào lại dám lừa cả anh?
- Em biết nói dối từ khi nào? - Anh nhếch miệng.
- Em không nói dối. - Cô biện minh.
- Muốn lừa anh? Em nghĩ em có thể? - Anh nheo nheo mắt nhìn cô.
- Em không có. - Cô sợ hãi, trong đầu thầm kêu: 'Chết rồi... chết rồi... sắc xanh trong ánh mắt anh lại đậm hơn rồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?'.
- Tiểu Kỳ, em quá to gan...
- Thần, mọi người đều đến đủ cả rồi. - Đang lúc gay go, giọng nói của Vũ chợt vang lên phía sau.
- Đừng doạ nạt Kỳ Kỳ bé nhỏ nữa, chơi thôi. - Đồng đội của anh nhao nhao lên bảo vệ cô làm cô cảm động muốn rớt nước mắt.
- ... - Anh buông cô ra, quay đầu đi ra sân, không nói không rằng.
- Phùuuuu......... - Thấy anh đã đi được 1 đoạn, cô mới thả lỏng, ngồi phịch xuống ghế suy tư.
Cô có làm gì sai đâu? Cùng lắm chỉ là quá nghe lời mà ôm cả đống quà đến đây thôi chứ!?!? Nhưng nhận được bao nhiêu là quà thế kia, chẳng lẽ anh lại không thích? Không thể nào. Trên đời này làm gì có ai không thích quà?!!?
Còn nữa, cô có nói dối cái gì đâu? Thật sự là cô không ghét anh mà. Trước đây có thể là có ừm... 1 chút chút... à không... là hơn 1 chút chút chút... nhưng đó cũng là vì anh cứ hay bắt nạt cô. Gần đây anh cũng không còn hay trêu cô nữa, lại trở nên dịu dàng với cô thấy rõ, cho nên... cô mới rộng lượng mà không ghét anh nữa, anh lại kêu cô nói dối, đúng thật là... ĐÁNG GHÉTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
...
- Kỳ Kỳ!
- Dạ? - Đang ngồi phụng phịu thì nghe thấy có người gọi tên mình, cô lập tức đứng dậy đáp lại.
- Ừm... em nói chuyện với anh 1 lúc được không?
- Vâng, được ạ. - Mặc dù không hiểu là có chuyện gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ta ra ngoài.
...
Sau khi đã cách sân bóng rổ 1 đoạn, anh ta mới dừng lại, quay người nhìn thẳng vào cô.
- Kỳ Kỳ, chúng ta đã từng gặp nhau, em có nhận ra anh không?
- Không ạ. - Cô thẳng thắn trả lời, không có 1 giây chần chừ.
- Không? - Anh ta hơi sốc 1 chút. - Anh là bạn của Nhi. Lần trước anh, em, Nhi và Ngọc đã đi chơi với nhau.
- À... Em nhớ ra rồi. Anh chính là... à ừm... cái gì đó... Lam... Lãm...
- Anh tên Lâm. - Anh ta mặt mày 1 màu đen thui, nhưng vẫn cố gắng kiên trì nói với cô đến cùng.
- Aaa... hihi... em xin lỗi, đầu óc em hơi có chút... chút... - Cô cười gượng.
- Không sao. Hôm nay anh tìm em là có chuyện muốn nói. - Anh ta đi vào vấn đề chính.
- Anh cứ nói.
- Ừm... lần trước đi chơi chung, anh có ấn tượng rất tốt về em.
- Nhưng em chẳng có ấn tượng gì cả. - Cô thành thật đến mức nói trắng ra luôn mà không nhìn thấy nét mặt như đưa đám của người đối diện.
- Sau hôm đó, anh thường đứng nhìn em từ xa.
- Tại sao anh không đến gần mà lại là từ xa? - Cô thắc mắc.
- Bởi vì... bởi vì... anh không dám. Anh thích em, nhưng lại sợ em không thích anh, sợ em sẽ từ chối, sợ...
- Tại sao anh sợ nhiều thứ thế? - Cô tiếp tục hỏi. Căn bản là cô nghe không hiểu cái gì cả, chỉ có mỗi chữ 'sợ' kia cứ lặp đi lặp lại chui vào tai cô mà thôi.
- Vì anh quá nhát gan.
- Ồooo... - Cô gật gù. Thì ra không chỉ có con gái nhát gan, ngay cả con trai cũng có người nhát gan. - Nhưng tại sao anh lại nhát gan?
- Em đừng hỏi mấy câu vớ vẩn đó nữa được không? - Anh ta không kiên nhẫn gắt. Nói nhiều như thế, toàn là cô hỏi mấy câu vớ vẩn, anh ta đã muốn bỏ của chạy lấy người rồi đây. [Mới có vài câu đã chịu không nổi. Trình độ này mà đòi cưa chị Nhã Kỳ????? Mơ đi!]
- Vâng.
- Kỳ Kỳ, em có thích anh không? Có đồng ý làm bạn gái anh không? - Lấy lại tinh thần, anh ta hít sâu 1 hơi, hỏi.
- Ơ... Tại s...
- TRÁNH XA CÔ ẤY RA. - Cô chưa kịp hỏi tiếp thì giọng nói tràn đầy tức giận của anh đã đập thẳng vào tai.
- Anh... ơ... ơ... - Cô còn chưa định thần lại đã bị anh kéo đi. Cô rất biết điều ngậm miệng lại gắng sức chạy theo bước đi như tên lửa của anh.
...
Cuối cùng anh cũng dừng lại rồi. Cô cúi người thở hổn hển. Rõ ràng chỉ là đi bộ, tại sao tốc độ của anh còn nhanh hơn cả cô chạy? Dù thế nào cũng thật là không ngờ anh lại có thể đi nhanh như vậy. Thế mới biết bình thường anh đã đi chậm thế nào để chờ cô, vậy mà cô còn không biết điều ca than cả ngày.
- Tiểu Kỳ, vừa rồi anh ta là tỏ tình với em, em có biết không? - Anh trừng mắt nhìn cô.
- Em... em... - Đối mặt với ánh mắt kia, đến bình tĩnh lại cô còn không làm được, làm sao mà nói đây? Tại sao anh cứ thích nổi giận với cô? Cô đâu có làm gì sai? Cô chỉ nói chuyện với người kia 1 chút thôi mà.
- Em có hiểu những gì anh ta nói không? - Anh nắm chặt 2 vai cô, khiến cô không thể lùi lại được.
- Em... - Cô muốn nói lắm đấy, nhưng lời ra đến cổ họng rồi lại bị nghẹn ứ lại. Hu hu... đều là tại anh hết.
- Em có tình cảm với anh ta hay không? - Anh dường như không để ý đến vẻ mặt như đưa đám của cô, chỉ biết tức giận hỏi liên tục.
- E...
- ANH HỎI TẠI SAO EM KHÔNG TRẢ LỜI? - Anh rốt cuộc chịu không nổi mà quát ầm lên.
Anh vốn không tin là cô hiểu những gì anh ta vừa nói chứ đừng nói đến thích anh ta. Nhưng nãy giờ cô không chịu mở miệng trả lời những câu hỏi của anh khiến cảm giác bất an cứ lớn dần lên. Cô thích anh ta là hoàn toàn không có khả năng, nhưng tại sao cô cứ im lặng như thế? Cô muốn thử sức chịu đựng của anh hay là chọc tức anh? Cô muốn anh phát điên lên vì cô thì mới hài lòng đúng không?
Cô không nhận ra tình cảm của anh, suốt bao nhiêu năm luôn coi anh là anh trai, thậm chí khi anh kiên quyết không nhận cô làm em gái, cô còn bật khóc nói anh ghét cô. Có phải anh chưa từng thể hiện tình cảm đối với cô đâu? Có phải là anh cố sống cố chết che giấu tình cảm của mình đâu? Anh đã bao nhiêu lần ám chỉ, tại sao cô còn không chịu động não 1 chút? Chẳng lẽ còn muốn anh nói thẳng ra? Được, vậy hôm nay anh sẽ trực tiếp bày tỏ với cô, xem cô còn có thể ngu ngơ đến thế nào.
- Anh, em k... aaaa... - Cô còn chưa nói xong đã đơ ra tại chỗ, đôi mắt đen láy đã to nay lại càng to hơn, đã tròn nay lại càng tròn gấp bội.
Ngay lúc cô lấy hết dũng khí muốn giải thích rõ ràng với anh thì anh đã cúi đầu, đôi môi lành lạnh chạm nhẹ vào đôi môi đỏ hồng chúm chím của cô.
...
Anh vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấm áp của cô, gần 1 chút, rồi lại 1 chút, cứ như vậy cuốn lấy đôi môi ngọt ngào của cô, mãi mãi không muốn rời.
...
Cô không hiểu đây là cái gì, chỉ biết anh đang ôm cô, và cái kia... môi của anh... đang... đang... cô không biết a... thật sự không biết a a a... Nhưng mà, cảm giác này cũng thật là kì lạ quá đi. Cô vừa hoảng hốt muốn đẩy anh ra, lại vừa thích thú muốn đưa tay ôm lấy cổ anh... Aaaaaaaaaaa... rốt cuộc là cô phải làm cái gì đây?
...
Ở đằng xa, có 1 đôi mắt cũng đang mở to hết cỡ nhìn 2 người, trong lòng rốt cuộc đã hiểu rõ.
---------------------------------------
|