Kẹo Bông hay Kẹo Mút ?
|
|
2.
Choanggg...
Âm thanh thủy tinh vỡ vang lên lanh lảnh, vang vọng trong không gian mãi chẳng tan biến.
Anh biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng... nhưng cô có cần vội vã như vậy không? Vừa kết thúc với anh liền cùng người khác tiến vào lễ đường? Cô... cô cũng nên cho anh chút thời gian thích nghi chứ? Còn có... trong lòng cô chẳng lẽ đã hoàn toàn quên anh rồi? Đáng chết!! Anh mới rời xa cô có mấy ngày, cô liền quên anh sạch sẽ? Cho dù cô có ngốc thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vô tình như vậy chứ? Cô muốn hành hạ anh đến chết mới hài lòng hay sao?
Lạch cạch lạch lạch...
Bao nhiêu phẫn nộ đều trút hết lên cái điện thoại tội nghiệp, anh hít 1 hơi thật sâu, cố gắng ép mình phải ổn định lại tâm tình, mới nhấn nút gọi.
Tút... Tút... Tút...
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với anh lại như vạn năm đằng đẵng. Mỗi giây trôi qua, cơn giận của anh lại càng tăng lên gấp bội.
- Alo - Rốt cuộc đầu dây bên kia cũng có tiếng trả lời.
- Cậu... - Anh nghiến răng. - Lăn ra đây cho tôi.
- Anh Thần, hiện tại không được, em...
- Đến gặp tôi ngay!! - Anh đã đè nén cơn tức giận đến cực điểm rồi, nếu như cậu ta con dám lằng nhằng, anh thật sự không biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu.
...
Bốpppp...
Còn chưa chào hỏi gì đã bị giáng cho 1 cú đau điếng, Phong cảm thấy vô cùng uất ức. Anh đâu có làm gì chọc đến ai đâu, tại sao hết lần này đến lần khác bị người ta dạy bảo đến mặt mày bầm tím chứ? Chẳng lẽ tốt bụng đẹp trai cũng là 1 cái tội?
- Cái tên đáng chết này, hôm nay tôi phải dạy cho cậu 1 bài học.
- Anh anh anh... anh bình tĩnh, có gì từ từ nói. - Phong cảnh giác lùi ra sau, tuy anh là con người rất hiếu học, nhưng bạo lực là rất rất không tốt đâu á.
- Nói? Tôi nói cậu có nghe không? Đáng chết, cô ấy mới có 19 tuổi, cậu lại dám đòi kết hôn???? Cậu có biết suy nghĩ không hả? Cậu...
- Ấy ấy, anh đừng manh động. Anh nghe em nói, nghe em nói đã... - Phong nhảy vội ra đằng sau, ra sức giải thích. - Không phải em bắt buộc cô ấy, là cô ấy bắt buộc em.
- Cái gì????? - Anh kinh ngạc. - Cô ấy bắt buộc cậu?
- Đúng vậy, đúng vậy. - Phong gật đầu như băm tỏi, mặt mày nhăn nhó.
...
- Kỳ Lân, muộn rồi, em mau vào nhà đi! - Phong xoa đầu cô, thúc giục.
- Vâng. - Cô quay đầu, chậm ri rì bước đi, trong lòng vẫn còn đắn đo về lời nói của Hân.
Đợi đến khi cô bước vào cổng, Phong mới yên tâm xoay người rời đi.
- Gió! - Mới đi được 2 bước đã nghe tiếng cô gọi, Phong nhìn cô cười cười.
- Kỳ Lân, em không nỡ xa anh à?
- Không phải, không phải. Em... em... có chuyện... muốn nói... - Cô cắn cắn môi, ấp úng.
- Là chuyện gì? - Nhìn biểu hiện của cô thì có vẻ đây là chuyện trọng đại à nha. Ừm... trọng đại? Liệu có phải là... muốn anh mua kẹo cho cô? Không được, không được, tối rồi, ăn kẹo sẽ bị sâu răng. Hay là... cô muốn có gấu bông? Tối mịt rồi đó, cô sẽ không độc ác đến vậy chứ?
- Anh... anh... anh... chúng ta... anh... - Cô lắp bắp 1 hồi, vẫn không biết phải nói thế nào, cuống đến sắp khóc.
- Được rồi được rồi, em cứ từ từ mà nói, đừng có khóc á!! Em mà khóc là anh chạy mất đó. - Phong chạy đến bên cô, ảo não.
- Em... em muốn nói l..l..là... chúng ta... chúng ta...
- Chúng ta? - Phong suy tư. - Đi chơi?
- Không phải...
- Mua kẹo?
- Không phải thế...
- Chọn gấu bông?
- Không phải đâu...
- Thổi bóng bay?
- Cũng không phải...
- Vậy thì là cái gì? - Sao nghe thần bí quá vậy?
- Chúng ta... kết hôn đi!
- Được thôi, em nói thế nào thì l... - Phong đờ người, mắt trợn tròn nhìn cô. - Em... em vừa nói cái... cái gì??????? - Anh nghe nhầm. Anh nghe nhầm. Nhất định là anh nghe nhầm rồi.
- Gió, anh yêu em đúng không?
- Ha... cái này... - Phong ngượng ngùng lúng túng. Làm sao cô biết hay vậy?
- Không phải? - Cô hoang mang. Là bởi vì thời gian quá lâu, cho nên anh không còn yêu cô nữa ư? Hay là do cô quá ngốc nghếch nên anh không chịu nổi nữa? Hay là...
- Phải... à... không phải. Anh yêu em, Kỳ Lân. - Phong luống cuống. Kể ra thì đây là lần đầu tiên anh tỏ tình đó. Nhưng mà... - Kỳ Lân, anh...
- Cho nên chúng ta kết hôn đi.
- Em đừng trêu anh mà. - Phong phẩy tay cười ha ha. Cô thật có khiếu hài hước.
- Em không đùa. - Cô nổi cáu đánh Phong 1 cái. - Em rất nghiem túc. Em muốn lấy anh.
- Em... vừa rồi ăn nhầm phải cái gì ư? - Mặc dù cũng có chút vui mừng, nhưng mà chuyện này làm sao có thể? Chưa nói đến việc cô có yêu anh hay không, năm nay cô mới bao nhiều tuổi, kết với chả hôn cái gì????????
- Anh đã nói sẽ cưới em làm vợ, bây giờ lại muốn nuốt lời ư?
- Ừ thì đúng là anh đã nói thế, nhưng mà...
- Anh cũng không cần em nữa????
- Không phải thế. Nhưng mà Kỳ Lân, em nghe anh nói. Kết hôn không phải chuyện đơn giản đâu. Nó liên quan trực tiếp đến hạnh phúc sau này của em đấy. Còn nữa..
- Anh sẽ đối xử tốt với em mà, phải không?
- Ừ thì đương nhiên là như thế, nhưng mà...
- Em không nghe, em không nghe. - Cô lắc đầu nguầy nguậy. - Quyết định nhe vậy đi. Gió, chúc anh ngủ ngon! - Chị Hân nói ở bên Gió cô sẽ được hạnh phúc, cô phải tin chị.
- Kỳ Lân!!!
...
Đấy đấy đấy, xem đi, rõ ràng anh là người bị ép buộc.
Nhưng mà, anh cũng thật là chờ mong. Cuộc sống bên cô, là điều anh vẫn mơ ước. Nhất định sẽ vô cùng vô cùng vui vẻ thú vị. Anh sẽ đối xử thật tốt với cô, sẽ đem lại hạnh phúc cho cô...
Xùy xùy xùy, anh đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Cô không yêu anh, ở bên anh lam sao có hạnh phúc chứ? Không được, bằng mọi giá anh phải khuyên can cô bé cứng đầu này. Không thể hiểu nổi cô ăn nhầm phải cái gì mà tự nhiên lại đòi lấy anh cơ chứ???? Haizzz...
- Anh Thần...
- Từ chối cô ấy. - Anh gằn từng chữ.
- Không được không được. - Phong xua xua tay.
- Cậu muốn chết?
- Á, anh đừng sử dụng bạo lực mà. Là... là bởi vì Kỳ lân nói, nếu như em không chịu, cô ấy sẽ tìm người khác để kết hôn.
- Cái gì???? Cô ấy điên ư?
- Có lẽ á.
- Cậu câm miệng. - Anh giận đến mức chỉ muốn giết người. Cái đồ ngốc này, cô định làm gì? Hôn nhân là trò chơi đấy à? Trương lai là cái bánh cái kẹo để cô đem ra đùa ư?
- #_# - Thời buổi này làm người tốt thật khó mà.
|
3.
- Gió, anh đến rồi! Mau lại đây, mẹ nói em rủ anh cùng đi xem áo cưới. - Cô vui vẻ chạy đến, tươi cười rạng rỡ.
- Kỳ Lân, em thật sự muốn kết hôn với anh?
- Đây là lần thứ bao nhiêu anh hỏi câu này rồi? Anh mà còn hỏi nữa là em giận đó nha. - Cô chống nạnh, nhăn nhó.
- Giận đi. Giận rồi đừng hòng anh mua kẹo bông cho em. - Phong vỗ vỗ 2 má cô, đe dọa.
- Anh bắt nạt em. Em mách chị Hân.
- Được rồi được rồi, là anh sai. Kỳ Lân ngoan, đừng đem anh ném cho bà la sát đó mà.
- Ai kêu anh bắt nạt em?!!
- Được rồi, từ giờ anh không dám nữa.
- Đi, chúng ta đi chọn áo cưới. - Cô lại vui vẻ tung tăng kéo Phong đi, trên tay phe phấy cái card. - Mẹ nói cửa hàng này áo cưới rất đẹp. Trước đây mẹ với bố cũng mua áo cưới ở đây đó.
- Kỳ Lân, chúng ta nói chuyện 1 chút được không? - Thấy cô vui vẻ như vậy, anh cũng rất muốn tin tưởng là cô thật lòng muốn gả cho anh, nhưng... ánh mắt của cô lại không nói như vậy. Bản thân anh cũng không cho phép mình làm bất kì chuyện gì tổn thương cô. Cho dù hiện tại cô muốn thì như thế nào? Sau này cô nhất định sẽ hối hận, nhất định.
- Sao ạ???
- Anh đã gặp anh Thần.
- ... - Nụ cười trên khóe môi đông cứng, ánh mắt cô cũng không còn bình thản được nữa. Anh... anh... là anh? Thật lâu rồi cô không thấy anh. Không đúng, chỉ mới có vài ngày mà thôi, lâu cái gì chứ? - Tại sao đột nhiên lại nói đến anh ấy?
- Kỳ Lân, em không lừa được anh đâu. - Phong thở dài. Cô quá ngốc, ngốc đến nỗi chính bản thân mình muốn cái gì cũng không biết. Cô như vậy bảo sao anh ấy luôn coi cô như đứa bé mà ôm ấp trong lòng.
- Em... em lừa anh cái gì? - Cô giật mình.
- Em còn yêu anh Thần, rất nhiều.
- Em không có.
- Em có.
- Em đã bảo là em không có.
- Kỳ Lân, đừng trốn tránh, như vậy em sẽ chỉ càng đau khổ hơn thôi.
- Em...
- Đừng làm điều ngốc nghếch nữa, nếu không em sẽ hối hận.
- Em sẽ không.
- Haizzzzz... Em đúng là đồ bướng bỉnh. - Phong lắc đầu bất đắc dĩ, tay lôi từ trong túi ra 1 thứ gì đó đặt vào tay cô. - Em xem cái này trước đi rồi quyết định cũng chưa muộn.
- Đây là cái gì? - Cô nghi hoặc nhìn Phong, rồi lại nhìn vật nặng trên tay mình.
- 1 thứ thuộc về em, và anh ấy, chỉ 2 người.
...
Lật mở quyển album, cô không khỏi mở to mắt kinh ngạc. Trong đó toàn là ảnh chụp của cô và anh.
Làm sao Gió lại có được? Là anh đưa sao? Hay chính Gió tự mình đi trộm? A, trời ơi, trộm đồ là không tốt nha. Xùy xùy... cô lại đang nghĩ lung tung gì vậy? Đó không phải chuyện mà hiện tại cô cần quan tâm.
Bàn tay nhỏ bé lật giở đều đều, theo đó từng bức, từng bức ảnh nối tiếp nhau hiện ra, tất cả đều được chụp khi cô với anh bên nhau. Đưa ngốc nghếch như cô cuối cùng cũng có thể hiểu vì sao bố mẹ hay thích ngồi xem lại những bức ảnh trước đây, mặc dù nó đã quen thuộc đến mức khôgn thể quen thuộc hơn nữa. Bởi vì xem ảnh... còn là 1 cách gợi nhớ kí ức. Chỉ vài bức ảnh nhỏ, cũng thanh công khiến từng mảng kí ức trong cô ùa về như 1 cuốn phim không cách nào dừng được.
... Khi sự thật được hé mở, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Cô có cảm giác mình bị phản bội. Cô tin tưởng anh như vậy, thích anh như vậy, nhưng anh lại nhẫn tâm lừa gạt cô hết lần này đến lần khác. Anh là người xấu...
... Khi tâm thần hoảng loạn, người duy nhất cô nhớ là anh, bỏi vì cô hoàn toàn tin tưởng vào anh...
... Khi anh dịu dàng quan tâm cô, ân cần lo lắng cho cô, cô hạnh phúc đến muốn bay lên trời...
... Khi anh nói anh thích cô, yêu cô không giống như tình cảm mà 1 người anh trai giảnh cho em gái, bấy giờ cô mới ngây thơ nhận ra cô sớm đã không coi anh là anh trai nữa rồi...
... Khi anh rốt cuộc chịu gọi tên cô, cô vui gần như phát điên, nhưng vẫn theo thói quen mà bám anh không dời...
... Khi cô bừng bừng tức giận vì sự lạnh nhạt đến cực điểm của anh, hết lần này đến lân khác bám dính lấy anh không buông, chọc anh tức đến đầu cũng bốc khói...
... Khi cô làm bao nhiêu việc lấy lòng anh, chỉ mong anh sẽ mở miệng nói chuyện với cô...
... Khi cô nghe mẹ nói anh là anh trai của cô, liền vui vẻ như con sao ngày ngày hót líu lo hành hạ cái lỗ tai đáng thương của anh...
... Khi cô tò mò về anh, nhưng lại chỉ dám đứng từ xa nhìn chằm chằm từng điệu bộ cửa chỉ của anh...
Càng xem lại càng nhớ. Càng nhớ lại càng không chịu nổi. Từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi. Nước mắt như 1 tầng sương mờ ảo khiến cô có cảm giác như chính mình đang nằm mơ, 1 giấc mơ thật dài.
Cho đến khi tầm mắt mờ sương chạm đến bức ảnh cuối cùng...
Ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm bức ảnh... không thốt nên lời...
...
Khóc đến kiệt sức, cô ngả ngươi trên ghế, đôi mắt to tròn chầm chậm khép lại, trên tay vẫn ôm chặt quyển album xanh biếc.
...
Trong lúc mơ màng, trí óc cô dường như lóe lên vài hình ảnh chập chờn.
...
Tại 1 ngôi biệt thự xa hoa,
Trong không khí u buồn tiếc thương,
1 đứa bé trai cô độc đứng ở đó, ánh mắt phức tạp đau đớn hướng đến di ảnh đôi vợ chồng trước quan tài.
Nhưng rất nhanh, đứa bé ấy đã không còn cô độc nữa, bởi vì... từ phía sau, 1 cô bé con với đôi chân lũn cũn lững thững bước từng bước đến bên cạnh, bàn tay bé xíu giưo lên túm chặt lấy bàn tay cậu bé.
- Anh!
...
Hình ảnh biến đổi, không còn biệt thự to lớn, không còn không khí u ám, mà thay vào đó là 1 vườn hoa rực rỡ với muôn vàn sắc màu tươi đẹp.
- Anh, anh cõng em đi! - Cô bé con 1 tay câm nhành hoa xinh xinh, 1 tay giật giật áo cậu bé.
- Được. - Cậu bé gật đầu, liền cúi người để cô bé leo lên lưng.
- Anh, anh thật khỏe!! - Cô bé cười hi hi ha ha, vui vẻ đung đưa đôi chân lũn cũn.
- Là do em quá nhẹ. - Cậu bé đính chính, cũng không quên lên giọng dạy bảo. - Từ giờ em phải ăn thật nhiều thật nhiều có biết không?
- Tại sao ạ?
- Phải ăn nhiều thì mới có thể mau lớn.
- Em không thích đâu, không thích đâu. Em mà lớn nhanh quá, như vậy anh làm sao có thể cõng được em nữa?
- Ha ha... Tiểu Kỳ ngốc!!! - Cậu bé phì cười. Bé con của cậu thật đáng yêu nha.
...
Hình ảnh lại chuyển đổi, lần này, cô loáng thoáng thấy bóng 2 đứa trẻ kề vai nhau ngồi trên bãi cỏ trong nắng chiều dịu êm.
- Tiểu Kỳ, đợi em lớn lên, anh sẽ cưới em làm vợ, được không? - Cậu bé khẽ vuốt tóc cô bé, mỉm cười.
- Vâng. - Mặc dù không hiểu, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Bởi vì bé biết nếu bé nghe lời thì anh sẽ vui. Anh mà vui thì sẽ mua kẹo mút cho bé mỗi ngày.
- Tiểu Kỳ của anh ngoan lắm!! - Cậu bé cười thật tươi. Mặc kệ trước đây có chuyện gì xả ra, tương lai của cậu chỉ cần có cô bé con này bên cạnh là đủ rồi.
...
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô chỉ hiện lên 4 chữ: Anh không nói dối.
Anh nói: 'Tiểu Kỳ, anh là người đến trước.'
|
4.
Vừa bước vào nhà họ Triệu, Phong đã bị dọa cho hóa đá, không thốt lên được lời nào.
Thế này là thế nào?
Tại sao có thể như vậy?
Không phải... mọi chuyện nên đi theo chiều hướng ngược lại ư?
Loạn... loạn hết cả rồi.
- Gió, anh đứng ở đó làm gì vậy? Mau lại đây cùng em chọn thiệp cưới đi. - Ngồi giữa 1 đống mẫu thiệp đẹp lung linh, cô hỉ hả vẫy vẫy tay với Phong.
- Kỳ Lân!!? - Phong thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Anh yêu cô thật đấy, nhưng mà... cái đám cưới này có thể diễn ra ư? Người nhà cô không phản đối có thể hiểu là do Hân giở trò, nhưng mà cô... anh đã nói như thế rồi mà cô vẫn còn cố chấp?????? Cô đúng là ngốc đến ông trời cũng phải vái lạy.
- Dạ?
- Em THẬT SỰ suy nghĩ kỹ rồi?
- Ngay từ đầu em đã suy nghĩ ký rồi mà.
- Chúng ta THẬT SỰ sẽ kết hôn?
- Vâng.
- Kể cả sau khi biết mọi chuyện? Anh Thần quen em trước, yêu em trước, hơn nữa em cũng...
- Không liên quan. - Cô vội vàng cắt ngang.
Như vậy thì sao chứ? Cứ cho là anh đến trước đi, thì cũng có ý nghĩa gì đâu? DÙ sao hiện tại anh đã không còn yêu cô nữa, nếu không... anh cũng sẽ không vứt bỏ cô mà không thèm quan tâm, kể cả khi biết tin cô sắp lấy chồng.
- Kỳ Lân...
- Gió, anh mau chọn đi, chọn đi, em xem nãy giờ đến hoa hết cả mắt rồi.
- Anh...
- Anh không được trốn việc đâu. Mẹ em nói chuẩn bị đám cưới rất là bận rộn, nếu như anh mà dám lười biếng thì em cứ việc mách mẹ, mẹ sẽ bảo chị Hân xử lí anh đến nơi đến chốn.
- Nhà em có nhất thiết phải chèn ép anh như thế không? - Phong bày ra vẻ mặt đau khổ.
- Ai bảo anh tốt quá làm gì? - Cô bĩu môi cười ha ha.
- #.# - Không tốt sẽ bị mắng chửi, còn tốt sẽ bị đè đầu cưỡi cổ. Thật là khó sống.
...
Vừa quay đầu đã nhìn thấy 1 đôi mắt bừng bừng lửa giận đang chiếu thẳng vào mình, Phong cười gượng bước tới.
- Anh đến đây làm gì vậy?
- Tại sao cứ nhất thiết phải vào lúc này? - Anh lẩm bẩm. Anh từ bỏ rồi còn không được sao? Cô cứ nhất định phải ép anh đến bước đương cùng thì mới chịu được à?
- Anh Thần...
- Đối xử tốt với cô ấy. - Anh thở dài quay lưng bước đi. Được rồi, chiều theo ý cô đi. Cô muốn kết hôn, anh sẽ chúc phúc cho cô. Tốt nhất là cô nên hạnh phúc, nếu không, anh nhất định sẽ không tha cho cái sự bướng bỉnh bộp chộp này của cô.
- Anh Thần, đừng đi vội. - Phong gọi với theo. - Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy cô ấy mặc váy cưới?
- ... - Anh dừng bước.
Váy cưới?
Cô mặc váy cưới?
Hình ảnh này không biết anh đã mơ thấy bao nhiêu lần... nhưng... trong giấc mơ đó, người đứng bên cạnh nắm tay cô là anh... chỉ có anh... Còn hiện tại...
...
- Gió!! - Cô bước ra trong bộ váy cưới trắng muốt, tà váy bồng bềnh với những rợi ren nạm ngọc uốn lượn bay bổng. Cần cổ dài cùng bờ vai trần trắng mịn vừa thuần khiết lại vừa gợi cảm.
...
Cô thật đẹp!!!
Ánh mắt anh hoàn toàn không tự chủ được mà nhìn chăm chăm vào cô không dời 1 phút. Cô quá đẹp, thật sự quá đẹp, 1 vẻ đẹp rất hồn nhiên thanh khiết.
Nhìn nụ cười nở trên môi cô, hàng lông mày của anh bỗng nhíu chặt. Sau đó tức giận đùng đùng quay đầu bỏ đi.
'Bé con, em là đồ ngốc, là đồ ngốc!!'
...
1 mình ngồi trong phòng cô dâu, cô bần thần nhìn vào gương. Cô hôm nay rất khác.
Xinh đẹp hơn.
Ngọt ngào hơn.
Trưởng thành hơn.
Nếu như anh nhìn thấy cô hiện tại, sẽ có phản ứng như thế nào? Cô rất tò mò.
- Kỳ Lân!! - Phong khoác trên mình bộ lễ phục chú rẻ trắng muốt đi đến bên cạnh cô, lo lắng. - Em có mệt không?
- 1... 1 chút ạ.
- Đợi 1 lát làm lễ xong là có thể ăn cơm rồi. Cố chịu đựng thêm chút nữa thôi. - Phong nắm chặt bàn tay cô dỗ dành.
- Vâng. - Vần đề là cô không đói, mà cô khát á.
- Kỳ Lân!? - Đi đến cửa, Phong đột ngột dừng bước, hít 1 hơi thật sâu. - Anh cho em 1 cơ hội cuối cùng, nếu như hiện tại em hối hận... vẫn còn kịp.
- Gió...
- Em phải suy nghĩ cho thật kĩ. Bởi vì, 1 khi đã trở thành vợ anh, thì cả đời này em đừng mong rời khỏi anh được. Trước đây anh cso thể vì em khóc mà mềm lòng, vì em muốn mà làm mọi việc, nhưgn kết hôn rồi, cho dù em có náo loạn ầm ĩ hay cầu xin anh khẩn thiết thế nào anh cũng sẽ không li hôn đâu. Kỳ lân, đừng để bản thân mình phải hối hận.
...
- Kỳ Kỳ, đi thôi. - Ông Bách cầm bàn tay nhỏ bé của cô vòng vào cánh tay mình, vỗ nhẹ.
- Vâng. - Cô mỉm cười, đôi chân chậm rãi bước từng bước.
1 bước...
2 bước...
...
6 bước...
Mỗi bước đi là 1 thử thách cam go của trái tim. Cô run đến mức tươgnr như đi không vững. Cô thật sự không dám tin đây là sự thật.
Ngay sau đây thôi, cô sẽ cùng Gió tay trong tay đối diện với cha sứ.
Chỉ vài phút nữa thôi cô và Gió sẽ trở thành vợ chồng.
Sau này, cô sẽ sánh bước với Gió trên con đường đời đầy thử thách gian nan này.
Chỉ 1 chút... chỉ 1 chút nữa thôi...
Hạnh phúc đã gần kề.
|
Chương 42: 'Tiểu Kỳ ngốc, anh vẫn luôn đợi em!'
1.
Bước chân không tự chủ dừng lại. Cô ngây ngốc nhìn Phong chỉ còn cách đó vài bước chân. Vài bước nữa thôi, cô sẽ có được hạnh phúc của riêng mình. Nhưng là... đây thực sự là hạnh phúc mà cô mong muốn sao?
- Kỳ Kỳ, con sao thế? Sao lại dừng lại? - Ông Bách nghi hoặc nhìn con gái. Có phải phụ nữ khi bước vào lễ đường luôn do dự như thế này không? Trước đây bà Liên cũng đột ngột dừng lại giữa chừng, thậm chí còn quay đầu định rời đi dọa ông sợ đến đứng tim. Ây da, đúng là phụ nữ thật khó chiều.
- Con không... không sao. - Cô sực tỉnh, hít sâu 1 hơi rồi tiếp tục nhấc bước.
- Phong, thay chú... à nhầm... bố chăm sóc thật tốt cho Kỳ Kỳ nhé! - Ông Bách đặt tay cô lên tay Phong, trong lòng vừa vui vừa có chút tiếc nuối.
- Kỳ Lân! - Phong nắm nhẹ bàn tay cô, ánh mắt phức tạp. - Em suy nghĩ kĩ chưa?
- Em... - Cô cắn môi, đầu cúi gằm không dám nhìn thẳng vào Phong.
- Anh ấy cũng đến. - Mặc kệ sự ngạc nhiên cùng lo lắng của mọi người, Phong đưa tay xoa đầu cô, thì thầm.
- Anh ấy? - Cô giật mình ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt mở to hết cỡ.
Anh... anh đến đây? Dự đám cưới của cô?
Đột ngột quay người lại, lập tức 1 hình bogns cao lớn quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Anh... anh... thật sự là anh...
Cô muốn gọi anh, nhưng không làm cách nào thốt nên lời, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
...
Đột ngột đối diện với ánh mắt trong trẻo từng khiến anh nhớ đến phát điên, toàn thân anh đông cứng, đầu óc không kịp phản ứng lại.
...
Xung quanh xôn xao, nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa, trước mắt cô là anh, trong đầu cũng chỉ có anh.
Cô nhìn anh, anh cũng chăm chú nhìn cô, nhẹ mỉm cười.
- Kỳ Lân!! - Cho đến khi Phong lay lay người cô, cô mới bừng tỉnh.
- Em... em... - Nhìn bóng anh càng ngày càng xa, lại nhìn Phong vẫn đứng bên cạnh, cô luống cuống, không biết phải làm sao.
- Đồ ngốc, trước giờ anh có khi nào ép buộc em chưa? - Phong ôm lấy cô, cố gắng để cho giọng mình được tự nhiên nhất.
- Gió...
- Đi đi, đuổi theo anh ấy đi! - Phong mỉm cười vỗ vỗ đôi vai nhỏ bé của cô.
- ...
- Kỳ Lân, người em yêu là anh sao? - Phong nhìn thật sâu vao mắt cô.
- Em...
- Em phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình chứ? Nào, nghe lơi anh, đi đi!
- Vâng. - Cô gật gật đầu chạy ra khỏi lễ đường. Gió nói đúng, cô phải dũng cảm lên, phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Cô nhất định phải đuổi theo túm chặt lấy anh, tuyệt đối không thể để anh đi như vậy được. Anh là của cô, là của cô.
...
- Em yên tâm, anh sẽ không sao đâu. Chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi. - Phong lẩm bẩm, bàn tay nắm chặt. Anh đã làm rất tốt, đúng không? Nhưng tại sao trái tim vẫn đau thế này?
...
Cô vừa khóc sướt mướt vừa ngơ ngác bước đi trên đường, thỉnh thoảng lại lảo đảo vì dẫm phải tà váy. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô, ngạc nhiên có, tò mò có, thương cảm có, cợt nhả cũng có, nhưng cô không quam tâm. Giờ phút này đây cô chẳng còn để ý đến cái gì khác ngoài anh nữa rồi.
Anh ở đâu? Anh ở đâu rồi? Rõ ràng chỉ vừa mới rời đi, sao cso thể biến mất nhanh như vậy?
Đúng rồi, anh đi rất nhanh. Cô... cô phải chạy hết sức mới có thể đuổi kịp được. Đúng, đúng rồi. Chạy, cô phải chạy.
Như sực tỉnh, cô túm váy bất chấp tất cả mà chạy mãi, chạy mãi, trong đầu chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất: phải đuổi kịp anh.
Oạchhhh...
Cô bỗng vấp phải hòn sỏi trên đường mà ngã bịch xuống đất, ánh mắt mù mịt dường như vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra với mình. Bất giác nước mắt lại rơi. Cô vẫn ngồi bệt trên mặt đất, òa 1 tiếng khóc to như trẻ nhỏ.
- Anh là đồ siêu đáng ghét. Anh... anh vi sao lại đi nhanh như vậy? Em đã nói anh phải đi chậm, như thế em mới có thể đuổi kịp. Anh đã đến tại sao còn dời đi? Chỉ vì em noia không muốn gặp anh cho nên anh không cần em nữa đúng không? Đồ đáng ghét, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh biết là em rất ngốc mà. Em ngốc tới nỗi cũng không biết chính mình thích cái gì, muốn cái gì. Em rất ghét bị người ta ép buộc, vậy mà anh còn cố tình bắt ép em, cho nên... cho nên em mới... Tại sao anh không cho em thời gian? Tại sao phải vội vã bỏ đi như thế? Anh không cần em nữa sao? Anh ghét em rồi đúng không? Bởi vì em thay đổi... bởi vì em không nghe lơi anh... có đúng không? Không phải anh nói anh hiểu em nhất sao? Vậy tại sao còn không biết la em yêu anh???? Em... em chỉ không thể chấp nhận đc anh lưa dối em, coi nhẹ cảm xúc của em... em nghĩ anh không yêu em. Em... - Cô vừa lấy tay lau nước mắt, vừa không ngừng lải nhải, khuôn mặt tèm lem như con mèo.
Anh lại dám bỏ cô lại 1 mình.
Anh lại dám không cần cô.
Anh lại dám...
- Đồ ngốc, em khóc thương tâm như vậy làm gì?
- ... - Mặc kệ cô, mặc kệ cô, cô cứ khóc đấy thì làm sao? Anh không cần cô nữa rồi, cô khóc cũng không được sao?
- Em còn không nhận ra anh? - Anh bất đắc dĩ ngồi xuống, nhìn cô lắc đầu. Được rồi, là do anh không dưng bỏ đi giữa chừng, nhưng cô cũng không cần vì thế mà tảng lờ anh đi chứ? Nhìn bộ dạng vẫn khóc ngon lành của cô thì xem ra cô cũng không biết cái kẻ rỗi hơi làm phiền hứng thú khóc của người ta là ai đâu. Haizzz... bất đắc dĩ... bất đắc dĩ... dỗ dành cô 1 chút vậy. - Được rồi, được rồi, là anh sai, anh sai rồi. Ngoan, không khóc nữa!!!
- Tránh ra. Tránh ra. Ai cần anh quan tâm chứ? Tránh ra. - Cô hất tay cái người của nợ vô duyên thích xí xớn vào chuyện người khác kia ra, tiếp tục ôm váy khóc thút thít.
- Em đừng chọc giận anh à nha. - Anh nghiến răng nghiến lợi. CÔ mà còn dùng giọng điệu này nói chuyện với anh 1 lần nữa, anh thật sự không can đoan mình có thể không đem cô quẳng đi hay không đâu.
- Anh cũng nổi giận với tôi. Tôi đáng ghét lắm sao? Anh ấy không cần tôi, bỏ tôi đi rồi, tôi khóc cũng không được ư? - Cô lại càng khcos to hơn, uất ức kể lể.
- @@ - Ừ, 'anh ấy' bỏ cô đi rồi, vậy người ngồi trước mặt cô hiện giờ là ai đó?
- Anh biết không, anh ấy là kẻ đáng ghét nhất trên đời này. Từ nhỏ anh ấy luôn chèn ép bắt nạt tôi, lớn lên lại lừa gạt tổn thương tôi... giờ lại bỏ mặc tôi.
- ## - Cô đang kể tội anh? Được rồi, được rồi, anh thừa nhận là anh sai, nhưng anh bỏ mặc cô hồi nào? Không phải là ngược lại ư?
- Đúng là tôi nói không cần anh ấy, còn lớn tiếng đuổi anh ấy đi, nhưng mà... nhưng mà... cũng tại anh ấy ép tôi thôi. Nếu như anh ấy có thể thật lòng với tôi...
- Anh không thật lòng với em hồi nào? - Rốt cuộc anh không nhịn được phải lên tiếng đòi lại công bằng. Cái oan ức gì anh cũng có thể chịu, nhưng không ai được phép nghi ngờ tình cảm của anh giành cho cô.
- Tôi cũng không nói anh, anh nổi khùng cái gì? - Cô tức giận trừng mắt nhìn thẳng người trước mặt, liền đờ người. - Anh... anh... anh... anh...
- Là anh. - Anh mỉm cười, vươn tay kéo cô vào lòng. Thật lâu rồi không được ôm cô như vậy, anh rất nhớ rất nhớ cô, cô có biết không?
- Anh... - Cô muốn nói gì đó, nhưng tất cả từ ngữ đều nghẹn ứ ở cổ không ách nào thốt lên được.
- Em đúng là đồ ngốc, ngồi giữa đường khóc đến sưng cả mắt thế này. - Anh xót xa lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắc của cô, thở dài.
- Còn... còn không phải tại anh? - Cô bĩu môi kháng nghị. A, cô có điều thắc mắc á.
- Muốn hỏi gì? Anh cho phép em hỏi 3 câu. - Anh đã tu luyện đến trình độ xuất quỷ nhập thần, chỉ cần liếc mắt 1 cái liền hiểu được tâm tư đơn thuần đến đáng thương của cô.
- Anh... anh tại sao lại đến... đám cưới của em?
- Đám cưới cái gì? Cũng bị hủy bỏ rôi đấy thôi. - Anh rất khó chịu khi nghe đến 3 chữ 'đám cưới của em' này. Cái cảm giác tuyệt vọng khi nghĩ mình sẽ mất đi cô anh có chết cũng không muốn phải nếm trải lần nữa.
- ... - Anh lại nổi khùng cái gì vậy? Dù gì nó cũng là cái đám cưới mà? Khoan, khoan đã... - Hủy bỏ? - Cô hoang mang mở to mắt.
- Cô dâu không ngoan ngoãn đứng bên cạnh của rể mà lại chạy ra đường ngồi khóc tu tu thế này, đám cưới còn có thể tiếp tục tiến hành? - Anh tức giận. - Em vừa mới nói yêu anh đấy, đừng có quên.
- ... - Ách, anh có thể nói chuyện liên quan 1 chút được không? Lần nào cũng hại cô đầu óc quay mòng mòng.
- Câu thứ 2.
- Tại sao anh lại bỏ đi giữa chừng?
- Em là đồ ngốc.
- ... - Đây là cái câu trả lời gì nhà? Thật là động chạm quá đi!!
- Câu 3.
- Anh tại sao lại ở đây?
- Em có thể hỏi cái gì quan trọng hơn được không???? - Anh hít sâu mấy hơi. Cô toàn lăn tăn những điều vớ vẩn thế này, việc lớn thi chẳng thấy đả động gì cả. Cô đúng là cái đồ đại ngốc!
- Anh nói cho em hỏi 3 câu, mà 3 câu anh đều không trả lời, giờ lại còn lớn tiếng với em???? - Cô cũng không chịu thua, chu mỏ trách cứ.
- Em... - Anh trừng mắt nhìn cô, lại nhìn lên trời, thở dài thở dài thở dài... Sao anh lại yêu 1 cô gái như vậy a?????????????
- Anh làm gì đó? - Cô giật gaiatj tay áo anh, rưng rưng. - Trên đó có cái gì hay sao? Anh cũng không nhìn em chăm chú như vậy mà. Có phải anh chán em rồi không? Anh muốn lên đó chơi với mây cũng không muốn ở đây với em đúng không? Anh...
- Tiểu Kỳ! - Anh hít sâu vài cái, mới nói. - Sau này những lúc anh tức giận em tốt nhất đừng nói gì cả. - Nếu không anh sẽ hộc máu mà chết á.
- Vậy anh cũng phải nói cho em biết là anh đang tức giận thì em mới có thể...
- Hiện tại. Hiện tại anh đang tức giận. - Ông trời chết tiệt, tại sao lại có thể sinh ra 1 người ngốc hơn cả con heo con như cô? Mà lại còn để cho anh yêu cái con heo đại ngốc này? A a a a... tức chết anh rồi.
...
- Anh! - Im lặng không được bao lâu, cô lại chọc chọc vào người anh, sụt sịt. - Em rất ghét anh.
- Em nói cái gì? - Anh nheo mắt nguy hiểm. Anh còn chưa nguôi giận đâu, cô lại muốn châm ngòi đốt pháo mới?
- Ai kêu anh thả em đi?
- Là em muốn như vậy.
- Nhưng mà... không phải anh nói cho dù thế nào cũng phải giữ chặt lấy em ư?
- Đã từng, Từ lâu anh đã rất chắc chắn người anh yêu là em, người anh cần cũng chỉ có em, cho nên anh đã tự hứa với bản thân là sẽ túm lấy em, cả đời này không cho phép bất kì ai mang em rời khỏi anh. Nhưng cuối cùng... anh vẫn lựa chọn buông tay. - Anh vuốt mái tóc mềm mại bị gió thổi tung của cô, mỉm cười.
- Tại sao?
- Em khóc rất nhiều. - Anh siết chặt cô hơn, cố ngăn cơn đau nơi trái tim. Chỉ cần nghĩ đến tiếng khóc nghẹn ngào hàng đêm cùng đôi mắt đỏ hoe mỗi sáng của cô là anh lại không thể tha thứ cho chính mình. Anh chỉ biết nghĩ cho chính bản thân mình mà chưa từng vì cô. Cô nói đúng, anh là ác quỷ, là tên ác quỷ xấu xa nhất.
- ... - Cô im lặng tựa đầu vào ngực anh, khó khăn nhai nuốt câu giải thích rất chi là không đâu vào đâu kia. Cô khóc rất nhiều? Khóc nhiều thì làm sao? Liên quan gì đến chuyện anh bỏ mặc cô? Ầy, anh càng ngày càng cao siêu á. Mặc kệ, mặc kệ, không nhai nữa, khó ăn bỏ xừ. - Anh nói chỉ yêu 1 mình em, vậy mà anh lại vội vàng bỏ đi như thế làm cái gì?
- Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà gây ra chuyện ngu ngốc gì đó phiền toái cho em.
- =.= - Không phải luôn là ngược lại ư? - Nhưng cũng không thể như thế được. Anh rõ ràng biết em luôn phản ứng chậm hơn người bình thường. Đáng lẽ anh phải cho em thời gian suy nghĩ chứ? Sao có thể 1 mình bỏ đi như thế được? Chẳng lẽ anh thật sự định cắt đứt với em? Anh...
Anh rất nhanh chóng bịt cái miệng nhỏ xinh còn muốn tiếp tục lải nhải kia lại. Cô cũng không nghĩ xem, người đuổi anh đi là ai? Anh phải trừng trị cô 1 chút mới được.
Không đúng, không đúng, rõ ràng là muốn trừng trị cô, tại sao lại biến thành yêu thương dịu dàng rồi?
Mặc kệ, mặc kệ, dù sao lần nào trừng trị cô thì cuối cùng người bị đè đầu cưỡi cổ cũng là anh. Không bằng cứ yêu thương chiều chuộng cô, có khi cô vui vẻ sẽ ngoan ngoãn để cho anh ôm nhiều nhiều chút.
...
- Tiểu Kỳ ngốc, anh vẫn luôn đợi em!
Cuộn mình trong vòng tay anh, cô vô cùng vui vẻ. Có lẽ Gió nói đúng, thành thật với lòng mình mới là cách tốt nhất để chinh phục hạnh phúc.
|
2
3 năm sau,
- Tiểu Kỳ, chúng ta kết hôn đi! - Anh ôm cô vào lòng, thì thầm.
- Anh đừng có nhiễu nữa. Tránh ra cho em ngủ. - Cô tức giận đẩy cái kẹo cao su kia ra. Mới sáng sớm ngày ra anh đã lại lên cơn rồi?
- Tiểu Kỳ, có phải em vẫn ghi hận trước đây anh bắt nạt em hay không? - Nếu không tại sao cô càng ngày càng chẳng coi anh ra gì, lại con tận dụng mọi cơ hội để hành hạ anh? Ây da da... hiện tại anh cũng chẳng còn cách nào ngoài việc hằng ngay để cô đè đầu cưỡi cổ, sau đó... từ từ lừa cô đem về nhà. Trừng trị cô? Dạy dỗ lại cô? Không vội không vội, anh có cả đời.
- Anh không đi làm à? - Cô mở hé 1 mắt, thắc mắc.
- Hôm nay anh trốn việc để tới cầu hôn em. Cho nên em...
- Em còn chưa tốt nghiệp. - Cô ngồi bật dậy. là ai nói chờ cô tốt nghiệp rồi mới làm đám cưới? Sau lại là ai cứ cách vài ngày lại lải nhải bên tai cô điệp khúc cầu hôn này? Cô tuy ngốc, nhưng cũng không dễ lừa gạt vậy đâu á.
- Tại sao em lâu tốt nghiệp thế chứ? - Anh ảo não kéo cô nằm xuống, vò vò mái tóc cô, khuôn mặt xị ra như đứa trẻ bị phạt.
- Là vì ai mà em phải học muộn 1 năm?
- Tiểu Kỳ, hôm nay em có tiết không? Chúng ta đi chơi nhé? - Anh cười ha ha, cố gắng dơi đi lực chú ý của cô.
- Đi chơi? Đi chơi ở đâu??? Có kẹo ăn không? Có gấu bông ôm không? - Quả nhiên 2 mắt cô sáng lên, đã đem chuyện 'ân oán' trước kia quẳng xuống xó bếp.
- Tiểu Kỳ, hiện tại ở trước mắt em, cả kẹo và gấu bông đều có đó. - Anh cười nhìn cô, đôi mắt xanh biếc như tỏa sáng.
- Ở đâu? - Cô ngơ ngác nhìn anh, theo phản xạ hỏi.
- Tiểu Kỳ !!? - Anh cúi đầu hôn cái miệng nhỏ xinh của cô 1 chút. - Ăn ngon không? - Lại kéo tay cô vong qua người mình. - Ôm thích không?
- Anh... - Anh... anh... anh... cái đầu ngốc nghếch của cô vì phải làm việc quá sức cho nên đã đình công.
Hiện tại, không đúng, là vừa rồi, vừa rồi anh đã làm gì cô vậy?
A a a... ánh mắt anh tỏa sáng có đúng không?
A a a... ai cho phép anh tự nhiên hôn cô?
A a a... anh kéo tay cô làm cái gì?
- Tiểu Kỳ, em nói xem, tại sao anh lại yêu em nhỉ? - Anh đem băn khoăn bấy lâu nay ném sang cho cô. - Em vừa ngốc nghếch, vừa hậu đậu, lại chậm hiểu...
- Anh... anh chán ghét em rồi ư? - Cô rưng rưng, nước mắt chỉ trực trào ra.
- Cái đồ ngốc này, em khóc cái gì? - Anh nhìn cô bất đắc dĩ, thở dài thườn thượt. - Vừa rồi anh quên mất, em còn rất thừa nước mắt. - Mới vừa rồi vẫn còn bình thường, thoắc 1 cái mắt đã đỏ hoe rồi, người cô làm từ nước à?
- Huhuhu... - Cô rốt cuộc khóc lớn. - Anh không cần em... không cần em nữa ư? Em không ngoan sao?
- ## - Đúng là cô vô cùng vô cùng không ngoan, nhưng mà... - Anh nói không cần em hồi nào?
- Anh... anh vừa rồi không phải...
- Ngốc nghếch, anh chỉ không biết lids do mình yêu em thôi...
- Không phải... là ý này sao? - Cô lau nước mắt, vô tội hỏi.
- Anh nói này, em đã ngốc thì đừng học đòi suy đoán ý tứ của người khác, biết không?
- Anh lại chê em ngốc. - Cô đánh anh 1 cái, bất mãn chu mỏ. 14 năm nay có ngày nào nhìn thấy mặt cô mà anh không kêu cô ngốc không hả??? Anh đúng là quá đáng ghét, quá quá là đáng ghét!
- Được rồi, được rồi, em không ngốc, em rất thông minh, đã được chưa? - Anh mỉm cười, chiều theo ý cô.
- Được được được - Cô sung sướng ôm anh thật chặt. Đừng hỏi vì sao cô lại kích động như vậy, đơn giản cả thế giới này cũng chỉ có anh khen cô thông minh mà thôi. Nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể nghe 2 cái chữ đáng yêu này đâu.
- Em đúng là con heo, ngủ trưa mà cũng ngủ đến gần 4 tiếng đồng hồ. Nhanh dậy đi, nếu không sẽ muộn mất.
- Muộn cái gì? - Cô ngồi bật dậy, thắc mắc.
- À, anh định đưa em đến 1 nơi có rất nhiều món ăn ngon, còn có bóng bay, gấu bông,... nhưng mà nếu đến sau 6 giờ sẽ không được vào nữa.
- Vậy ư? - Cô nhìn đồng hồ, liền phóng vào phòng vệ sinh như tên lửa, miệng còn không ngừng lải nhải. - Sao anh không nói sớm? Đáng ghét, đáng ghét, chỉ còn 40 phút nữa, anh định đi như thế nào hả? Nếu như đến muộn thì anh phải chịu trách nhiệm đó...
Nghe tiếng cô ca thán, anh bật cười vui vẻ. Không có cô, ai dám đóng cửa chứ? Đồ ngốc!!
...
Khi cô vừa lấy được bộ quần áo ra thì bị anh túm áo kéo lại.
- Tiểu Kỳ, lại đây, mặc cái này. - Anh chỉ chỉ vào chiếc váy xanh biếc trên giường.
- Không phải chỉ là đi ăn thôi ư, cần gì phải mặc cái này? - Cô lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi thay.
A, vừa khít luôn nha! Anh thật là giỏi quá đi, lần nào mua quần áo cho cô cũng thật là chuẩn.
Oa, thật đẹp!!! Chất liệu mềm mại mặc vào vô cùng thoải mái. Làn váy xanh biếc điểm xuyết những hạt ngọc lấp lánh. Phần eo được thắt lại bằng 1 dải lụa trắng muốt, nhẹ nhàng tung bay theo từng bước chân bé xinh.
...
- Anh, tại sao...
- Ở đó có quy định khách hàng đều phải ăn mặc trang điểm thật đẹp. - Chưa để cô kịp thắc mắc xong, anh đã trả lời.
- 1 nhà hàng thôi, có cần lằng nhằng như vậy không? - Cô bĩu môi nhíu mày nhìn mấy người cứ vờn qua vờn lại mái tóc của mình, đồng thời mặt cũng bị đem ra bôi bôi trát trát liên tục.
- Em nghĩ mà xem, nếu như mỗi khách hàng đều ăn vận đẹp 1 chút, thì nhà hàng đó trông sẽ đẹp hơn rất nhiều, có phải không?
- Cũng... cũng đúng. - Cô gật gù, trong lòng thầm khen ngợi cái người nghĩ ra ý tưởng này, cho nên không biết rằng mấy chuyên viên trang điểm đang nhìn cô mỉm cười kì dị, ánh mắt vô cùng khác thường.
...
- Anh, là chỗ này? - Cô kinh ngạc tròn xoe mắt. - Đẹp quá!! Anh, làm sao anh có thể tìm được nhiều chỗ đẹp như thế chứ?
- Vào thôi. - Phì cười nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, anh không chậm trễ nắm lấy tay cô kéo đi.
- Vâng. - Cô lon ton đi theo anh, cái đầu bé nhỏ hết ngóc dọc ngó xuôi lại quay ngang quay ngửa, mấy lần suýt đâm phải gốc cây, cũng may có anh kịp thời kéo lại. Đi với anh đúng là có rất nhiều cái lợi nha. - Anh, chúng ta... - Cô còn chưa nói xong đã đờ ra, nụ cười trên khóe môi trở nên cứng ngắc.
Cạchhh...
Cánh cửa chậm rãi mở ra, khung cảnh bên trong hiện lên lung linh đến lóa mắt. Nhưng cái khiến cô giật mình chính là... tại sao lại có nhiều người thế này? Ngay cả người nhà bạn bè của cô cũng tới?
- Anh? - Thế này là thế nào? Cô nghi hoặc nhìn sang người bên cạnh.
- Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta. - Anh hồi hộp nhìn biểu hiện của cô. Trông có vẻ giống như cô sẽ... từ chối. Cái gì?????? Từ chối? Cô sẽ từ chối? Không được, không được, không được, cô là bạn gái của anh, sớm muộn gì cũng trở thành vợ của anh, mẹ của con trai con gái anh, cô hiện tại từ chối không phải chính là có ý đồ bỏ rơi anh ư? Không được, không được, không được, cô đừng có làm bừa. Không được đâu nha.
- Anh lại lừa em. - Cô giậm chân trừng mắt.
- Hả? Anh lừa em lúc nào? - Cô lại nghĩ ra cái vớ vẩn gì rồi?
- Anh nói là có rất nhiều món ngon, còn có bóng bay, gấu bông,... nhưng mà...
- Ai nói anh lừa em? - Anh xoay người cô lại, chỉ chỉ xung quanh. - Em xem!
- Oa, đẹp quá a!!!!! - 2 mắt cô sáng lên, chân bất giác bước về phía trước.
Cả 1 căn phòng rộng lớn được bao trùm bởi sắc xanh vời vợi. Những chùm bóng bay rực rỡ màu sắc lơ lửng trên không mang theo vô vàn bức ảnh hạn phúc của cô và anh. Trên mỗi chiếc bàn đều có 1 chú gấu bông xinh xắn ôm 1 cái theiepj mời với dòng chữ uốn lượn bay bổng. Còn có... điểm đặc biệt nhất chính là, nơi này, giống như xứ sở kẹo mút vậy. Đèn chùm hình kẹo mút trái cây. Trên sân khấu, những bông hoa hồng đỏ rực xếp thành hình kẹo mút dâu tây đáng yêu. Những dải lụa xanh treo muôn ngàn chiếc kẹo mút đủ hương vị mềm mại ôm trọn lấy không gian ngọt ngào.
- Tiểu Kỳ, đính hôn với anh đi! - Anh đột ngột xoay người cô lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt to tròn long lanh của cô, dịu dàng mỉm cười.
- Tại sao phải lằng nhằng như vậy? Không phải chỉ cần kết hôn là được ư?
- Nhưng em cũng không đồng ý kết hôn với anh.
- Em không nói là không đồng ý. - Cô kháng nghị. - Chỉ là... em còn chưa tốt nghiệp.
- Cho nên anh mới quyết định sẽ đính hôn trước.
- Cũng chỉ còn 1 năm, anh vội cái gì chứ?
- Sao có thể không vội? Nếu như 1 ngày nào đó đột nhiên xuất hiện 1 kẻ không biết trời cao đất dày muốn cướp em đi, anh phải làm sao bây giờ? - Anh ôm cô, thì thầm. - Tiểu Kỳ, đồng ý được không? Nếu không anh sẽ lo lắng bất an.
- Anh... - Cô hơi đẩy anh ra, nhìn anh nghĩ ngợi gì đó.
- Làm sao vậy?
- Em cảm thấy... - Cô nghiêng đầu, chép miệng. - Anh càng ngày càng giống con trai em nha!
- @@
~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~
|